Sự Thật Về Thực Phẩm Tàu

Kỳ Tích và Kỳ Quái

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-6-2016

Bài viết này của Hoàng Hữu Phước, song không được viết với phong cách Hoàng Hữu Phước, nghĩa là lần này sẽ không có mào đầu dẫn nhập thứ tự lớp lang bài bản của chân phương từ trái qua phải, từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, hay của phá cách vòng vo tam quốc quen thuộc, mà lại đi ngay vào kết luận ngay nơi đặt bút viết đoạn đầu tiên, đó là: Mọi Sự Xảy Ra Liên Quan Đến Thực Phẩm Trung Quốc Là Do Một Chữ “Đói” Mà Ra.

Nhớ khi xưa, chính phủ Cộng Sản Việt Nam lúc vừa đánh đuổi quân Mỹ và quân Cộng Hòa chạy tan tác tan nát tan vỡ tan tành không còn manh giáp, cả nghĩa đen và nghĩa bóng, xong là đã phải đương đầu với một vấn nạn khủng khiếp mà chưa bất kỳ một chính phủ nào trên trái đất này từng kinh qua, đó là cùng lúc bình định cương thổ, tổ chức thống nhất giang sơn, quản lý tù binh và hàng binh, quán xuyến công tác hành chính nhân khẩu, thống kê cai quản kho tàng, và bảo vệ thành quả cách mạng, v.v. và v.v. Ngay sáng 01-5-1975, hàng ngàn người ào ạt xông vào cướp tất cả các kho hàng từ Cảng Khánh Hội đến bên kia Cầu Tân Thuận, và hàng núi bao gạo Mỹ (tức gạo Thái Lan) được chất đống hai bên lề đường (nay là đường Nguyễn Tất Thành) mà người bán là những thanh niên mình trần trùng trục, quần dài xăn đến gối có mà quần đùi cũng có, mặt mày đa số giống dân anh chị ở khu Tôn Đản khét tiếng (mà Tổng Nha Cảnh Sát Sài Gòn cũng phải chùn tay) nhưng lại rất…“nhân từ” khi bán tháo bán đổ mỗi bao gạo 50 ký với giá bọt bèo mà ngưởi mua thì tùy hỷ muốn trả bao nhiêu tiền cũng được, chẳng qua đó là thứ có từ hôi của và phải bán cho nhanh trước khi “mấy ông Việt Cộng” đến!  Dân Sài Gòn từ các quận đổ xô về đấy để mua thứ châu ngọc mà thời cuộc chưa rõ sẽ có còn dồi dào. Và với một đất nước bị tàn phá thảm hại vì chiến tranh, cộng với sự tuyên truyền của tâm lý chiến Mỹ-Cộng Hòa về sự tàn ác kinh hoàng của Cộng Sản khát máu đã thay vì làm quân đội Cộng Hòa quyết tâm tử thủ lại khiến họ run cầm cập sợ hãi quýnh quáng vất súng đầy đường khóc lóc mếu máo chạy bộ tán loạn về Miền Tây gây khủng hoảng dây chuyền khiến bao dân cày bỏ đồng ruộng lũ lượt ra khơi vượt biển. Chủ điền cùng tư thương thì hoặc nhanh chân biến mất hoặc chậm lụt phải ẩn mình ngụy trang vô sản. Chủ trương chính sách thì tất nhiên cần nhiều thời gian sàng lọc, thử nghiệm, chiêm nghiệm, phân tích, tổng hợp, mới biết tính hiệu quả và tính an dân. Còn hậu quả tất yếu nhãn tiền là canh tác lúa gạo và sản xuất hàng hóa đều đình đốn, biến việc lo toan cái ăn cho toàn dân trở thành chuyện quốc gia đại sự cho Ủy Ban Quân Quản. Cái tài của những người chiến thắng lại được thi thố khi vừa sử dụng kinh nghiệm quản trị và tổ chức khâu phân phối hiệu quả nhất thế giới trên phạm vi toàn quốc (mà ngày nay khi ấm no sang cả đủ đầy, người ta chảnh chọe ngoảnh nhìn về quá khứ, đưa ngón tay út chỉ về nó mà trịch thượng kháo dè bỉu khinh khỉnh trịch thượng mắng rằng: “ấy là cái gọi là thời bao cấp đấy”), vừa quyết định gieo trồng cây lương thực ngắn ngày là bo-bo để nhanh chóng có số lượng lương thực cần thiết bảo đảm không có nạn đói xảy ra tại bất kỳ địa phương nào trên cả nước. Đó là một kỳ tích xuất phát từ bản lĩnh đối phó, trí thông minh, và lòng yêu nước thương dân của những nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam.

Còn nhớ khi xưa, nước Tàu sau khi thống nhất trở thành đất nước rộng lớn, đông đúc dân cư đến độ thành nạn nhân mãn, phải tiến hành bao cuộc chiến tranh xâm lược để (a) nếu may ra thắng trận thì có thêm lương thảo kho tàng đem về nuôi cả tỷ cái bao tử bự chà bá, còn (b) nếu rủi thất trận thì cũng không sao vì chiến thuật “biển người” mỗi khi xung trận giáp lá cà cũng giúp ngốn bớt sổ lượng lớn dân cư khỏi mất công nuôi. Điều khiến các vua Tàu ham đánh đấm là vì nhờ cái “uy khủng khiếp” của Tàu mà ai có nhỡ dại đánh thắng Tàu thì cũng phải “biết điều” mà lúp xa lúp xúp chạy qua Tàu quỳ lạy xin lỗi vừa xưng “Thần” vừa cung kỉnh dâng tiến cống với bao trân châu bảo ngọc, ngà voi sừng tê, trinh nữ quốc sắc thiên hương, kỳ nam, thảo dược, chiêm tinh gia, thầy thuốc, thợ thuyền và nhà nho. Chỉ có một lần duy nhất (ấy là tính đến năm 2012 thôi, chứ từ 2013 về sau thì ắt sẽ có thêm một hay nhiều lần khác) là có ông họ Lý tên Kiệt chữ lót là Thường (may mà không trùng tên với thằng nhãi ranh Tàu tên Lý Liên Kiệt toàn múa võ xạo trong phim kiếm hiệp tào lao), không những “xâm lược” xua quân tràn ngập đất Tàu, tiến như chẻ tre, đến nỗi hàng trăm dặm không nghe tiếng người, chớ còn tiếng chó, san thành bình địa bao thành quách của Tàu, suýt nữa đã thu hồi giang sơn về một mối để ngày nay Việt Nam vĩ đại có bức dư đồ kéo dài từ Động Đình Hồ phương Bắc xuống tuốt Mũi Cà Mau ở cuối phương Nam. Song, đất đai Tàu quá rộng, dân Tàu lại quá đông, mà phàm hễ cứ đông dân thì dị nhân cũng lắm mà quái thú cũng nhiều, cứ như bọn Lương Sơn Bạc đa số là quái thú giết người như ngóe làm nhân bánh bao cũng đủ biết cái đói đã hoành hành nước Tàu từ lâu, lâu lắm, đến độ vua chúa cũng ăn thịt người hoặc thịt từ đùi non của quan hầu cận, ai tò mò muốn kiểm chứng thì cứ xem Đông Châu Liệt Quốc với lại Xuân Thu Oanh Liệt thì rõ mười mươi. Đến khi bị xiêu vẹo do Bát Quốc Liên Quân chiếm Bắc Kinh rồi bị Nhựt Bổn chiếm đóng toàn bộ cương thổ biến dân Tàu xơ xác như Cái Bang, may gượng dậy được nhờ khôn khéo giương cao ngọn cờ vinh diệu của Cộng sản để núp vào đấy mà giải phóng đất nước, song thói quái thú vẫn còn nên hễ đói là Tàu lại làm càn. Lấy việc tấn công toàn tuyến biên giới phía Bắc của Việt Nam và việc sử dụng bọn Khờ-Me Đỏ tàn sát tận diệt dân tộc Kampuchea với mưu đồ biến Campuchia thành lãnh thổ của Tàu nhằm hoàn tất đại cuộc dở dang mà tiên tổ Tàu chưa ai làm được là chiếm đóng Việt Nam nhằm cướp gạo Cửu Long về nuôi dân Hán tộc làm bằng chứng thì rõ ràng là Tàu đã cực kỳ khủng hoảng vì nạn đói. Từ Bắc đánh xuống không xong, phía Tây chọt qua cũng bại, Tàu bèn lè lưỡi bò tuyên bố liếm hết Biển Đông, chắc sẽ đánh chiếm Việt Nam từ phía Đông, còn nếu lại đại bại y chang tiên tổ thì sẽ lè xuống chiếm Malaysia, Singapore, Thái Lan để đánh chiếm Việt Nam từ phía Nam để một công đôi ba việc: khó chiếm Việt thì sẵn đường thò tay đánh Thái vì đó cũng là vựa gạo ngon lành. Do cái đói ám ảnh triền miên suốt đời suốt kiếp, trong lúc chưa chiếm được Việt Nam, nước Tàu đã có những cơ sở sản xuất thực phẩm “siêu tốc” để đủ số lượng mà “nuôi dân”, chẳng hạn như chế tạo sữa bột (điển hình là Tập đoàn Sữa Sanlu tức Tam Lộc, tỉnh Hà Bắc) bằng cách lấy nguyên liệu melamine vốn dùng chế đồ gia dụng ắt làm trẻ em Tàu vừa hết đói vừa có bao tử cứng như chén bát sẽ ngốn ít thực phẩm hơn; chế tạo thực phẩm tăng trưởng siêu nhanh để nuôi cha mẹ của mấy em bé uống sữa Sanlu, khiến xuất hiện dưa hấu nổ tanh banh lốp bốp nhuộm đỏ cánh đồng vì lớn nhanh căng phồng quá sức như bong bóng, trà sữa trân châu có trộn cao phân tử polymer để tăng độ dai, bún tàu bằng bộp bắp trộn thuốc tẩy trắng chứa chì, rau cải chua ướp muối công nghiệp, nước tương làm từ tóc người thu được từ xác ở các bệnh viện, trứng gà giả, heo siêu nạc, v.v. Cái tài của những người lãnh đạo một đất nước khổng lồ đã được thi thố khi vừa sử dụng kinh nghiệm quái gở của thời mông muội (vì muốn chứng tỏ công nghiệp luyện kim nước nhà đứng đầu thế giới mà Tàu thời Mao Trạch Đông đã bắt từng hộ dân phải nấu sắt ngoài sân để qua đó chứng minh Tàu có số lượng “nhà máy luyện kim” nhiều nhất thế giới), vừa sử dụng chiêu “siêu” (như siêu nạc, siêu dưa hấu, siêu sữa, v.v.), vừa lập lại thói quen của phường trộm cướp là…nhìn dáo dác xem ở gần đấy đâu đó có gì thì đến quơ lấy đem về (như lè lưỡi chiếm Biển Đông) để hy vọng sẽ nhanh chóng có số lượng lương thực cần thiết bảo đảm không có nạn đói xảy ra tại bất kỳ địa phương nào trên cả nước Tàu. Đó là một lối kiếm ăn kỳ quái hèn hạ xuất phát từ bản tính lưu manh xỏ lá mất dạy mỗi khi phải đối phó với nạn đói của những nhà lãnh đạo nước Tàu đội lốt Cộng sản.

Kết luận: xin vui lòng đọc ở đoạn mở đầu.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Ghi chú: bài viết trên đã được đăng trên blog.com ngày 03-12-2012 tức vào năm thứ nhì của nhiệm kỳ Quốc hội Khóa XIII của Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước.

Both comments and trackbacks are currently closed.