Monthly Archives: August 2016

Phải Có Luật Biểu Tình

Gương Sáng Chứng Thực Dân Chủ

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII

18-8-2016

Protest1

A) Nỗi Nhục Quốc Thể

Gọi là nỗi nhục quốc thể e là có sự lạm dụng cách thậm xưng trong gia đình mỹ từ pháp, đặc biệt là khi số lượng đe dọa tới quốc thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay  của một bàn tay đủ ngón. Chẳng hạn ở Thành phố Hồ Chí Minh, đoàn nghị sĩ Khóa XIII gồm 30 vị nhưng chỉ có một vị có danh “luật sư” và cũng chỉ có mỗi vị này luôn hùng hồn nói về “món nợ với nhân dân” tức “luật biểu tình” trong khi 28 vị còn lại luôn đồng tình với nghị sĩ thứ 30 là tác giả bài viết này vốn dĩ đã phát biểu khẳng định chưa thể cho ra dự án luật ấy.

Vị nghị sĩ “luật sư” nói trên vừa thiếu ánh sáng trí tuệ vừa thiếu năng lực chuyên môn luật. Thiếu ánh sáng trí tuệ vì y chẳng hiểu gì về “biểu tình”, chỉ mở miệng nói rằng phải có luật ấy do dính đến nhân quyền và tự do dân chủ chứ bản thân y không thể viết bài nào thật chi tiết thật thuyết phục về cái gọi là “biểu tình” nhằm cũng cố đòi hỏi thuần túy cá nhân của y cho người dân được tỏ tường. Thiếu năng lực chuyên môn luật vì y lãng tránh một sự thật rằng tất cả các nghị sĩ đều có sáng quyền lập pháp để nếu ai muốn thì cứ tự đề ra dự án luật, nhận tiền đài thọ của Quốc Hội và sử dụng nhân lực của Quốc Hội để thực hiện biên soạn dự án luật ấy, trình bày dự án luật trước Thường Vụ Quốc Hội để Quốc Hội nghiên cứu thông qua theo đúng quy trình “hai kỳ họp”. Là “luật sư’ mà bản thân y không có khả năng soạn dự thảo “Luật Biểu Tình.” Trong khi đó, một hai vị nghị sĩ khác ở một hai đoàn nghị sĩ khác ở một hai tỉnh khác cũng hê lên cái “nợ với nhân dân” tức “luật biểu tình”; song, một hai vị này chỉ đáng thương hại do họ chỉ có sự thiếu ánh sáng trí tuệ chứ không thể nói họ thiếu năng lực chuyên môn luật do họ không là “luật sư” nghĩa là cái sáng quyền lập pháp hoàn toàn ở ngoài tầm với từ dưới lên của họ.

Tác giả bài viết này

(a) vào thời gian đầu của Quốc Hội Khóa XIII, đã phát biểu chống lại việc đưa “Luật Biểu Tình” vào chương trình nghị sự “làm luật” do chẳng ai biết gì về “biểu tình” như được minh chứng qua sự phát biểu của một hai  nghị sĩ khác cho thấy rõ ràng họ hoàn toàn không biết gì về “biểu tình” với lập luận khờ khạo trẻ nít chưa hề trưởng thành rằng “các nước khác biểu tình đàng hoàng được thì Việt Nam cũng biểu tình đàng hoàng được”, rằng “biểu tình đã có từ thời Chicago”, rằng “món nợ với nhân dân là luật biểu tình” – nghĩa là chỉ cần có luật ấy thì Quốc Hội đã trả xong nợ chứ không phải việc làm Việt Nam thành cường quốc, nhân dân Việt Nam hạnh phúc thịnh vượng, luật pháp Việt Nam nghiêm minh, cơ quan công quyền Việt Nam trong sạch minh bạch, và người tài giỏi trong xã hội được trọng dụng công bằng, mới là món nợ đời đời với dân tộc – không biết gì về “biểu tình” mà đòi phải có “luật biểu tình” thì chẳng phải luật ấy sẽ do những kẻ không hiểu biết về “biểu tình” soạn ra rồi đồng loạt nhấn nút thông qua sao;

(b) sau khi được toàn thể Quốc Hội vổ tay tán thưởng ủng hộ, đã tập trung nghiên cứu viết nhiều bài blog về nội dung “biểu tình” để cung cấp cho nhà cầm quyền, cơ quan lập pháp, và người dân các thông tin chính xác và đầy đủ về “biểu tình”; và

(c) khi nhận thấy việc cung cấp tư liệu của bản thân khá đầy đủ, đã tuyên bố năm 2014 rằng sẽ sử dụng sáng quyền lập pháp để trình dự thảo dự án Luật Biểu Tình vào năm 2015.

Tuy nhiên, việc trình dự thảo dự án Luật Biểu Tình như tuyên bố đã không thể thực hiện được do

(a) tác giả bài viết này phải nằm viện và vắng mặt trong hai kỳ họp 9 và 10 của Quốc Hội Khóa XIII trong cả năm 2015; và

(b) Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã chính thức phân công cho Bộ Công An chủ trì soạn thảo dự án Luật Biểu Tình nên việc một cá nhân nghị sĩ khăng khăng vận dụng sáng quyền lập pháp sẽ không những không còn cần thiết mà lại còn tạo ra sự hoài phí chất xám cho một sự “đụng đầu” hoàn toàn vô lý.

Trước sự thật rằng một hai nghị sĩ “luật sư” của Quốc Hội Khóa XIII tuy đã không có khả năng sử dụng sáng quyền lập pháp đối với việc chủ động soạn thảo dự án luật biểu tình (trong khi các nghị sĩ “luật sư” khác hoàn toàn đồng tình với tác giả bài viết này về sự thật rằng chưa hề có đầy đủ các điều kiện để soạn thảo luật ấy), vẫn lặng thinh hớn hở tùy tiện nhấn nút thông qua Luật Hình Sự ngập ngụa các sai sót một cách đầy nhục nhã, và rằng đã có vài nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIV mới tinh lại lải nhải lép nhép nhóm từ hôi thiu “món nợ với nhân dân” sau khi Chủ tịch Nguyễn Thị Kim Ngân tuyên bố dời việc soạn dự án luật biểu tình lại sau năm 2017, tôi thấy không thể trông cậy gì vào các vị nghị sĩ “luật sư” khét tiếng ấy nên buộc phải viết thêm bài này để bổ sung thông tin chính xác thực tế thực sự về “Luật Biểu Tình”.

B) Gương Sáng Chứng Thực Dân Chủ: Singapore và Thổ Nhĩ Kỳ

1- Cường Quốc Kinh Tế Singapore: Gương Sáng Lee Kuan Yew (Lý Quang Diệu)

Singapore là một nước dân chủ.

Singapore là một cường quốc kinh tế.

Vấn đề đầy bịnh hoạn là thiên hạ chỉ tập trung nghiên cứu về vế thứ hai để có cớ dè bỉu Đảng Cộng Sản Việt Nam bất tài vô dụng không thể dựng xây đất nước giàu mạnh như Singapore.

Lý Quang Diệu đã xây dựng Singapore thành một cường quốc trên cơ sở “dân chủ đặc biệt” đối với nội dung”biểu tình” như sau:

a) Ngày 04-5-2015 hai công dân Singapore “biểu tình” trước Istana (Dinh Tổng Thóng) tuổi 24 và 25 đã bị bắt giam. Hai người này chống đối chính phủ đã đàn áp tự do ngôn luận, bằng hai tấm bảng nhỏ, một ghi “Bất Công” và một viết “Mấy Ông Không Thể Làm Câm Họng Nhân Dân”

Protest (1)Protest (2)

Cái mà ở Việt Nam có bao kẻ cứ mè nheo gọi là “luật biểu tình” thì ở Singapore nó nằm lọt thỏm trong Luật Trật Tự Công Cộng. Nếu như xưa kia Đạo Luật Về Giải Trí Và Tụ Tập Nơi Công Cộng 2001 (thay thế Sắc Lệnh Số 40 năm 1958) và Đạo Luật Hành Vi Phạm Tội & Gây Rối Nơi Công Cộng 1997 (thay thế Sắc Lệnh Số 13 năm 1906) quy định “tụ họp” nghĩa là khi có từ 5 người trở lên thì trong Luật Trật Tự Công Cộng 2009 hiện hành đã bỏ hẳn về giới hạn số lượng người tham gia; do đó, tại Singapore, ngay cả khi chỉ có một người lẻ loi giơ biểu ngữ “biểu tình” thì đó cũng bị mặc định xem như một sự “tụ tập”. Hai người “biểu tình hòa bình” như trong ảnh trên bị xem như đã “tụ tập bất hợp pháp” nên bị bắt giam là hoàn toàn đúng theo luật định hiện hành của Singapore mà không bất kỳ quốc gia nào khác trên toàn thế giới dám công khai chỉ trích. Dù cho sự “biểu tình” của hai công dân trên khó thể nói là sẽ gây phương hại đến trật tự an ninh công cộng, họ vẫn sẽ đối mặt với cáo buộc vi phạm Điều 16(1)(a), Chương 257A, Luật Trật Tự Công Cộng 2009 và án phạt mỗi người 5.000 đô-la Singapore (tương đương 83.000.000 đồng Việt Nam theo tỷ giá ngày 18-8-2016).

b) Tại Singapore, tất cả các cuộc tụ tập “biểu tình” đều là bất hợp pháp ở mọi nơi, trừ bên trong khuôn viên Vườn Hong Lim là nơi duy nhất người dân Singapore có thể “tự do” tổ chức “biểu tình nơi công cộng một cách hợp pháp,” chỉ cần gởi trước thông báo về thời gian tiến hành “biểu tình” cho cơ quan cảnh sát.

c) Theo luật, người dân phải nộp đơn xin phép cảnh sát để được “biểu tình ngoài trời” tức bên ngoài Công Viên Hong Lim. Theo quyền lực được ủy nhiệm, cảnh sát Singapore có quyền xem xét cho phép nếu tin tưởng tuyệt đối rằng sẽ không có xảy ra bất kỳ một sự manh động nào, và do đó cảnh sát Singapore chưa hề cho phép “biểu tình ngoài trời” đối với các “đơn xin”. Tất nhiên, các thế lực thù địch muốn phá vỡ sự “ổn định chính trị để phát triển kinh tế thần kỳ” của Singapore luôn nhạo báng rằng luật pháp Singapore về “biểu tình” chẳng khác nào quy định cực kỳ đúng đắn và dễ hiểu là muốn vào rạp xem phim phải có vé nhưng ở quầy rạp chiếu phim chẳng bao giờ bán vé.

d) Ngoài ra, luật pháp Singpore bảo vệ quyền lực của các đạo luật phải được tuân thủ nghiêm minh. Do đó, khi có người dân gởi đơn khiếu kiện năm 1989 vì đơn xin “biểu tình” đã không được cho phép, Thẩm phán Chan Sek Keong trả lời rằng Tòa Án không có quyền định hướng “nên cấp phép cho dân” để tác động vào quan chức cảnh sát đã được luật pháp ủy nhiệm, mà Tòa Án chỉ có quyền đề nghị quan chức cảnh sát xem xét lại lần nữa đơn xin ấy nếu như người khiếu kiện tiến hành thủ tục xin xem xét lại.

e) Thêm vào đó, dù theo luật pháp Singapore, người dân khi bị từ chối cấp phép “biểu tình” có thể khiếu nại lên Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ, và Luật Trật Tự Công Cộng có chế định rằng quyết định của vị này có giá trị cuối cùng, thì điều này vẫn chỉ chứng minh quyền lực tập trung trong tay hành pháp của Chính phủ và tất cả các “biểu tình nơi công cộng” đều là bất hợp pháp.

f) Thái độ của người dân Singapore cũng là một đặc trưng: họ đồng tình với sự tinh anh của Lý Quang Diệu khi Ông tuyên bố vào những năm 1960 của thế kỷ trước rằng người dân hãy tránh xa đường phố và Ông sẽ bảo đảm công ăn việc làm cho họ. Sự ủng hộ ấy vẫn kéo dài cho đến tận ngày nay. Ngoài ra, công chúng Singapore xem các cuộc “biểu tình” như một cách thấp kém chống lại quyền lực Đảng Hành Động Nhân Dân của Lý Quang Diệu và là một đe dọa nguy hiểm cho trật tự xã hội. Đối với trường hợp hai công dân “biểu tình” như nêu trên, một số người cho đó “chẳng khác gì một hành động ngu xuẩn” (anything more than a foolish move), trong khi đa số chẳng thấy việc bắt bớ của Chính phủ có dính dáng gì đến “đàn áp tự do ngôn luận” (Government’s repression on free speech) cả.

g) Người Singapore đặc biệt thích việc bày tỏ chính kiến qua mạng online hoặc các điều tra ý kiến cũng trên online như một phương cách văn minh hiện đại, chứ hoàn toàn không mặn mà với việc tụ tập trên đường phố. Đây là một quan điểm trùng khớp với quan điểm của tác giả bài viết này như thể hiện trong các thư gởi các lãnh đạo Đảng, Quốc Hội, và Chính Phủ Việt Nam khi nói về “Luật Biểu Tình”. Tất nhiên, những kẻ muốn xô ngả tượng đài kinh tế Singapore lại luôn hy vọng tình hình giá nhà cửa tăng cao, nạn thất nghiệp lan tràn, và bất bình đẳng trong thu nhập rồi sẽ lôi người dân Singapore ra ngoài đường phố để chống lại Chính Phủ.

h) Để được phép “biểu tình ngoài trời,” người dân Singapore nếu được cho phép cũng biết rõ mình không được tổ chức “biểu tình” tại các khu vực đã được công bố mà Singapore gọi là Gazetted Areas, như khuôn viên quanh Quốc Hội, quanh Dinh Tổng Thống, quanh tư dinh Lý Quang Diệu trên Đại Lộ Clemenceau, quanh các đại sứ quán và tổng lãnh sự quán, quanh các cơ quan cảnh sát/đồn cảnh sát, và quanh các cơ quan nhà nước, v.v. Nghĩa là nếu một người dân Singapore đột biến muốn kêu gào về sự bất công xã hội trước một sự thật là Lý Quang Diệu và con của ông ấy đã tự quyết ngân sách phải trả lương cho mình mỗi người số tiền cao hơn gấp 5 lần lương tổng thống Hoa Kỳ thì người ấy phải đến Công Viên Hong Lim cách thành phố 15 dặm về hướng Nam để tự do căng biểu ngữ “Đã Đảo Bọn Độc Tài Tham Nhũng Ăn Cướp” (Down Down With Thieves and Corrupt Dictators).

i) Nói tóm lại, bài trả lời của Toh Yong Chuan, Vụ Phó Vụ Quan Hệ Quốc Tế, Bộ Nội Vụ Singapore, tháng 10 năm 2007, trên tờ Straits Times, có thể được dùng làm đúc kết phần nói về “biểu tình” ở Singapore như sau (nguyên văn):

i- Tại Singapore, các nhà lãnh đạo kiệt xuất của chúng ta biết cái gì tốt đẹp nhất cho chúng ta nên chẳng phát sinh nhu cầu phải “biểu tình” (our extraordinary leaders always know what is best for us, so there is no need to protest).

ii- Người Singapore có khuynh hướng bạo lực hơn người ở các nước khác nên không bao giờ hoàn toàn chắc chắn rằng “biểu tình” sẽ không biến thành manh động (one cannot be completely assured that it will not turn violent).

iii- Người dân các nước vì không có lãnh đạo kiệt xuất như Singapore nên họ không viết thư mà phải “biểu tình” để tiếng nói của họ được lắng nghe (without the extraordinary leadership in Singapore, citizens of other countries have to resort to protests to have their voices heard).

iv- “Biểu tình” ngăn trở các cải cách. Khi thấy chúng ta có khung Thuế Hàng Hóa & Dịch Vụ quá tuyệt vời, cuốn hút giới đầu tư thế giới, Hong Kong muốn bắt chước để vươn lên bằng chúng ta; song, dân Hong Kong theo tác động của các nhóm lợi ích đã xuống đường “biểu tình” để chống đối khiến phá sản kế hoạch của chính quyền Hong Kong. Và khi Hong Kong muốn bắt chước Singapore chúng ta về luật trật tự công cộng, 60.000 dân Hong Kong đã “biểu tình” chống lại “luật biểu tình”, mà không biết rằng chính quyền của họ muốn ra các luật ấy để bảo vệ người dân Hong Kong (it was foiled by 60,000 protesters – these people do not understand that those laws are meant to protect them).

v- “Biểu tình” là việc phí phạm thời gian ở Singapore. Bất cứ điều gì mà lãnh đạo chúng ta đã quyết thì cũng vì điều tốt cho chúng ta. Luôn có cơ nguy một cuộc “biểu tình” biến thành bạo loạn; do đó, nó phải bị cấm. Nhiều năm nay tôi thường phát biểu rằng phải cấm các trận đấu bóng đá vì không bao giờ tuyệt đối chắc chắn rằng sẽ không có bọn hooligan trong đám đông cuồng nhiệt sẽ trở nên manh động (for many years, I have insisted that soccer matches be banned in Singapore because there is no complete assurance that there are no soccer hooligans among the emotive crowd who will turn violent)

vi- Người Singapore chúng ta thật may mắn vì có những đạo luật bảo vệ chúng ta khỏi các hiểm nguy. Không có “biểu tình”. Không có tình dục đồng giới nam. Không có chuyện ở truồng đi lung tung trong quê nhà của bạn (Singaporeans are so lucky to have laws that protect them from harm. No protests, no gay sex, no walking around naked in your own home).

2- Cường Quốc Quân Sự Chiến Lược: Gương Sáng Recep Tayyip Erdogan

Nếu như “nền dân chủ” của Singapore chưa hề bị Hoa Kỳ, Vương Quốc Anh hay EU hoặc Úc bêu rếu nên mặc nhiên được thừa nhận là tốt đẹp, nhưng vì (a) sự mặc nhiên thừa nhận ấy của “thế giới tự do” đã tồn tại hơn nửa thế kỷ nay nên không ai nhận ra còn chút cỏn con nào lạ lẫm, (b) “thế giới tự do” không dại gì mắng mỏ Singapore để rồi cà lăm trước nền dân chủ tự do tuyệt vời của Việt Nam cộng sản, (c) thiểu số ngu muội ngu đần ngu dốt ngu si ngu xuẩn trong số du học sinh Việt Nam chỉ biết hít hà cái hào nhoáng của Singapore để rồi về Việt Nam khen nhặng lên cái ngọn, và (d) sự ma mảnh của những “nhân sĩ trí thức” chống Cộng luôn vơ lấy cái hào nhoáng của Singapore để làm cớ bôi nhọ, xúc xiểm Đảng Cộng Sản Việt Nam bất tài vô dụng không xây dựng được đất nước “như Singapore”;

Thì Thổ Nhĩ Kỳ vừa xuất hiện trên vũ đài chính trị thế giới để tạo cơ sở thuận lợi mới tinh về lý luận cho Việt Nam Cộng Sản đối với ý nghĩa duy nhất của “dân chủ”, đó là: một thể chế chính trị mà trong đó người dân bỏ phiếu theo hiến định và theo các quy định của luật pháp hiện hành riêng của mỗi quốc gia để bầu lên đội ngũ lãnh đạo của mỗi quốc gia, chứ không phải kiểu giải thích ngô nghê thuần Hán-Việt thành “dân làm chủ” mà những kẻ mỵ dân sử dụng để đánh lừa dân chúng.

NATO là một thực thể quân sự của các quốc gia Tây Âu và Mỹ. Thực thể đại tư bản ấy của “thế giới tự do” đã kết nạp Thổ Nhĩ Kỳ đầu năm 1952 để làm tiền đồn ngăn chặn sự bành trướng ảnh hưởng của Liên Xô. Và cái đất nước Thổ Nhĩ Kỳ có đóng góp quân lực cho cuộc chiến tranh Nam-Bắc Hàn trở thành đồng minh quý báu của NATO, không thể nào không là một quốc gia “dân chủ”. Không những thế, để triệt hậu hoạn Thổ Nhĩ Kỳ có thể rơi vào tầm ảnh hưởng của Nga, miếng mồi EU được đưa ra nhữ để trói buộc hẳn Thổ Nhĩ Kỳ vào “thế giới tự do”. Nền “dân chủ” của Thổ Nhĩ Kỳ được đánh bóng, tôn vinh, nâng cao đồng dạng đồng bộ đồng hành đồng đẳng cùng các quốc gia đại tư bản Âu Mỹ, nên mặc nhiên trở thành khuôn mẫu trác tuyệt của “democracy”.

Thế nhưng, việc “neo” hoài cả chục năm việc kết nạp Thổ Nhĩ Kỳ vào EU đã khiến lộ nguyên hình cái trạng thái “mồi nhữ” khiến Recep Tayyip Erdogan vỡ mộng, và cuộc đảo chính mới đây do NATO và Mỹ giật dây đã khiến Recep Tayyip Erdogan trở nên hung hãn, ra tay đàn áp đảo chính, bắt giam gần trăm ngàn quân nhân và quan chức tòa án, lăm le tái lập án tử hình để xử tử hàng loạt, chiếm giữ căn cứ không quân hạt nhân chiến lược Incirlik của Mỹ trên đất Thổ Nhĩ Kỳ, đóng cửa hàng trăm tòa soạn báo chí, tái lập đối thoại với Tổng thống Nga Putin, kết tội giáo sĩ  Fethullah Gulen nhiều ngàn năm tù và đòi Mỹ phải cho dẫn độ Gulen về Thổ Nhĩ Kỳ để thi hành án, v.v. Không bất kỳ nước nào trong NATO hay EU dám tuyên bố Erdogan độc tài hay phản dân chủ cả, trong khi Erdogan tuyên bố với nhân dân rằng nền dân chủ quốc gia bị các thế lực thù địch xâm hại bằng cuộc đảo chính quân sự.

Điều trên cung cấp một khẳng định rằng (a) dân chủ là một thể chế như đã diễn giải ở trên; rằng (b) Thổ Nhĩ Kỳ được Âu Mỹ trân trọng như một quốc gia dân chủ cho đến tận ngày đăng bài viết này trên WordPress.com; rằng (c) như Singapore và Việt Nam, Thổ Nhĩ Kỳ là một quốc gia dân chủ tự thân; rằng (d) “dân chủ” là từ ngữ mang tính vũ khí chiến lược và chiến thuật của Âu Mỹ để ban ơn cho các thể chế không rõ ràng về dân chủ hoặc để đánh phá những thể chế nào quá dân chủ nhưng đứng ngoài hệ thống mà Âu Mỹ mong muốn; và rằng (e) Việt Nam có quyền tuyên bố bất kỳ ai – dù là công dân Việt Nam hay là công dân nước ngoài – khi nói về tình trạng “thiếu dân chủ” ở Việt Nam đều là lời xúc xiểm láo toét láo xược láo xạo đầy láu cá, và do đó có quyền đề ra những luật quy định các biện pháp chế tài đối với những xúc xiểm mang tính chất “lợi dụng tự do dân chủ” đó.

C) Chính Phủ Hãy Làm Đúng

1- Bảo Vệ Ý Nghĩa Của Luật Pháp

Luật là để điều chỉnh – bao gồm giới hạn cùng chế tài – một nội dung chứ không phải để cho phép có nội dung đó. Đây là khẳng định mặc định về luật pháp trên toàn cầu.

Luật Hôn Nhân & Gia Đình không để cho phép công dân được lập gia đình mà để quy định các điều chỉnh – bao gồm giới hạn cùng chế tài – đối với những vấn đề có liên quan.

Khi Tổng thống Nga Putin ban hành luật về “biểu tình”, tất nhiên có những người chống đối nhao nhao lên rằng đó là “luật chống biểu tình”. Họ đã hoàn toàn sai do thiếu ánh sáng trí tuệ vì đã có ý nghĩ trẻ nít khi lập luận rằng “luật biểu tình” là “cho phép biểu tình”, chẳng khác nào khi nói công dân có quyền cư trú bất kỳ nơi nào trên toàn lãnh thổ quốc gia thì công dân có quyền tự do đem chiếu dựng lều trước Lăng Chủ Tịch Hồ Chí Minh hoặc tự tiện xông vào phòng ngủ trong nhà hàng xóm.

Nội dung này phải được bảo đảm quán triệt bởi tất cả.

2- Bảo Vệ Ý Nghĩa Của Ngôn Từ

Từ thí dụ điển hình của Singapore, nhất thiết phải đồng thời ghi nhận bốn điều bất khả tách rời rằng (a) “biểu tình là quyền hiến định” của Việt Nam, rằng (b) “biểu tình” hoàn toàn không có nghĩa là “biểu tình ngoài đường phố” hay “biểu tình nơi công cộng”, rằng (c) các khu vực tuyệt đối cấm “biểu tình” phải được liệt kê đầy đủ, và rằng (d) các biện pháp chế tài nghiêm ngặt nhất đối với sự vi phạm bất kỳ luật nào trong toàn bộ hệ thống luật pháp quốc gia chính là các nền tảng vững chắc dựng xây nên các cường quốc mà không bao giờ có bất kỳ ngoại lệ nào trong toàn bộ lịch sử sự hình thành các cường quốc trong toàn bộ lịch sử nhân loại.

3-Bảo Vệ Ý Nghĩa Hàn Lâm Duy Nhất Đúng Của Dân Chủ

4- Bảo Vệ Thể Chế Theo Cách Của Những Cường Quốc Mà Đa Số Người Dân Ái Mộ – Đối Với “Luật Biểu Tình”

Nếu ý kiến của người dân như biểu đạt qua các diễn đàn đa số lại tập trung ngợi ca Singapore giàu mạnh như một so sánh mong muốn Việt Nam phải noi theo, thì Việt Nam nhất thiết phải nghiên cứu để mô phỏng tất cả các hình thái phương tiện và luật pháp hà khắc tương tự mô hình dân chủ Singapore để làm nền tảng cho tất cả những sự cất cánh, đáp ứng các nguyện vọng chính đáng đó của người dân. Một tiêm kích siêu thanh không thể chạy lấy đà cất cánh trên cát sa mạc, bãi bùn lầy, hay vùng cát lún. Sự cất cánh như vậy chỉ có thể có đối với máy bay trực thăng có giới hạn về tốc độ và tầm hoạt động, nghĩa là trên nền tảng ẻo lả của luật pháp thì sự vụt cao lớn mạnh là điều dù chậm rãi vẫn bất khả.

D) Hãy Dũng Cảm Lên!

1- Các Du Học Sinh

Nếu có đến Singapore hay một cường quốc nào khác để du học, hãy nhìn vào nền móng của sự lớn mạnh của họ để nhận thấy rằng tất nhiên không bất kỳ một nền móng nào mang tên “dân chủ” theo định nghĩa của Việt Nam cả. Và khi đã nhận ra điều cốt lõi ấy, hãy dũng cảm không sợ bị “ném đá” khi trở về dám viết thỉnh nguyện thư yêu cầu Đảng và Nhà nước Việt Nam hãy áp dụng những quy định cứng rắn tương tự để làm bệ phóng cho sự cất cánh của kinh tế nước nhà.

2- Các Vị “Nổi Cộm”

Hãy dũng cảm lên, những ai vỗ ngực tự xưng mình là “luật sư đòi có luật biểu tình”, là “nghị sĩ đòi có luật biểu tình”, là “nhân sĩ”, là “trí thức”, là “tù nhân lương tâm tranh đấu cho mấy cái gọi là dân chủ và nhân quyền” để tuyên bố chính mình đại ngu muội đại ngu si đại ngu đần đại ngu dại đại ngu ngốc khi to mồm đòi hỏi đất nước phải trở thành một Singapore thứ hai mà lại không biết gì về nền dân chủ dân quyền, nhân quyền, và pháp quyền của cường quốc Singapore vĩ đại ấy.

Quý vị hãy dũng cảm tuyên bố mình chống Cộng sản Việt Nam vì có “ý thức hệ” khác, chứ không phải vì nước Việt Nam này không có tự do, dân chủ, dân quyền và nhân quyền.

Quý vị hãy dũng cảm như vậy để chứng tỏ bản thân đúng là đang muốn “làm cách mạng”, đơn giản vì sự hèn hạ không bao giờ là chất liệu tế bào lộ liễu của những ai đang học đòi “làm cách mạng”.

Và để nói rõ hơn ý nghĩa từ vựng: quý vị chẳng ai “làm chính trị” cả mà cũng chẳng ai đang “làm cách mạng”.

Đơn giản vì “làm chính trị” luôn phải tuân thủ nghiêm ngặt Hiến pháp cùng hệ thống luật pháp hiện hành của quốc gia, trong khi “làm cách mạng” là nhằm mục đích duy nhất: lật đổ chế độ. “Làm chính trị” rất giống “nghề” của những luật sư: (hiểu rõ luật và nắm rõ luật để hoặc đi theo cho đúng luật hoặc lách luật an toàn – chỉ khác nhau ở chỗ “làm chính trị” dứt khoát phải vì “đảng chính trị”, còn làm luật sư dứt khoát phải vì “thân chủ”).

“Làm cách mạng” phải hy sinh xương máu cho một cuộc chống chế độ hiện hữu, chống hiến pháp hiện thời, chống luật pháp hiện hành, và nhằm lật đổ chế độ ấy, bãi bỏ thế hiến pháp cùng vô hiệu hóa luật pháp ban hành dưới thời của chế độ ấy.

Không hiểu mình đang làm phản (chống chế độ) mà cứ mồm loa mép dãi về cái quỷ quái bùa chú dân chủ nhân quyền “biểu tình chống nước khác vì yêu nước này” vớ vẩn gì đó thì rõ là thứ mê muội thì làm sao mà có tư thế của một “nhà cách mạng”! “Làm cách mạng” nghĩa là vẫn tiến tới dù đã biết luật, nên biết mình vi phạm luật nào, bị bắt xử tù có đúng luật ấy không, và có chấp nhận hy sinh không, hay lại bù lu bù loa mong mỏi được cứu vớt qua Mỹ?

Đối với tôi, những nghị sĩ có cốt luật sư đòi có “luật biểu tình” với những ai hăm hở “biểu tình” đều cần biết rằng (a) Việt Nam rất cần có “Luật Biểu Tình” hay luật tương tự “Luật Trật Tự Công Cộng” của Singapore, và rằng (b) tác giả bài viết này luôn cho rằng phải kinh qua những nghiên cứu hải ngoại và trải nghiệm thực tế quốc nội thì “Luật Biểu Tình” mới có thể được soạn thảo mang tính tầm cỡ bệ phóng vững chắc cho an ninh nội địa và trật tự công cộng như tại tất cả các cường quốc kinh tế.

E) Hãy Khôn Ngoan Lên, Những Nhà Khởi Nghiệp!

Gần đây có sự xôn xao một cách không cần thiết và thật quê mùa về sự việc những công ty khởi nghiệp Việt Nam sang Singapore để “khởi nghiệp” vì các ưu đãi liên quan đến thời gian cực nhanh trong xét cấp giấy phép cùng phí tổn cực thấp. Gọi là quê mùa và không cần thiết vì việc sang Singapore hay đâu đó có những 8 điểm  gồm (a) đó là sự việc cực kỳ bình thường, (b) đó là một việc không bao giờ buộc phải mang nội hàm rằng Việt Nam kém cỏi vì mấy cái công ty “khởi nghiệp” đó đâu có qua Thái Lan hay Nhựt Bổn nên phải chăng cũng có nghĩa là Thái Lan cùng Nhựt Bổn kể cả Huê Kỳ ngang hàng với Việt Nam trong kém thế so với Singapore, (c) mấy cái vụ khởi nghiệp đó có chắc chắn 100% sẽ thành công nổi bật hay không mà cho dù có thành công ngay ở Việt Nam thì cũng nào có chắc chắn sẽ đóng góp ghê gớm vào cải thiện GDP, (d) mấy cái công ty khởi nghiệp ở Singapore có đã lường trước tình hình Singapore đắt đỏ về thuê mướn nhân lực và đời sống xã hội, (e) mấy cái công ty khởi nghiệp ở Singapore có đã lường trước tình hình Singapore nay khởi sự trở thành tầm ngắm cửa khủng bố quốc tế với những đe dọa đã thoát khỏi giưới hạn của sự tiềm tàng để trở thành hiển nhiên, (f) mấy cái công ty khởi nghiệp ở Singapore có đã biết các quy định hà khắc và độc tài ở Singapore đặc biệt trong tuyệt đối cấm “biểu tình” nên sự đột nhiên ngu muội nghe lời xui giục của không gian mạng xuống đường bày tỏ “lòng yêu nước” chống Tàu lấn chiếm Biển Đông chắc chắn sẽ khiến giám đốc và/hay nhân viên Việt Nam của mấy cái khởi nghiệp ấy đối mặt với sự giam cầm nhiều chục năm không bao giờ thông qua xét xử khiến tiêu tùng cái doanh nghiệp “khởi nghiệp”, (g) gắn hào quang cho “khởi nghiệp” là việc không bao giờ khôn ngoan do không lưu ý đến sự thật rằng dư luận thế giới đang đổ lỗi cho mấy cái khởi nghiệp về công nghệ thông tin đã phá vỡ truyền thống những đại gia công nghiệp đã dựng xây đế chế hàng trăm năm trên phạm vi toàn cầu dẫn đến các bất mãn cùng bạo loạn xã hội, và (h) vì tất cả 7 lý do trên mà hãy để yên cho các “khởi nghiệp” muốn đi đâu thì đi thay vì tốn giấy mực nói về nó như một yếu kém của Việt Nam này.

Cũng vì vậy mà hỡi những nhà khởi nghiệp hãy khôn ngoan đọc bài viết này trước  khi quyết định ở lại Việt Nam hay sang Singapore “mần ăn”, và cũng nên khôn ngoan thường xuyên tìm đọc các bài viết trên blog này.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị Sĩ Quốc Hội Việt Nam Khóa XIII.

Nguồn thông tin & tham khảo:

SINGAPORE:

Vì Sao Cấm Biểu Tình Hòa Bình Ở Singapore (bài tiếng Anh): http://singaporemind.blogspot.com/2007/10/why-peaceful-protests-are-not-allowed.html

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Singapore

THỔ NHĨ KỲ:

Quả Thôi Sơn: Nghịch Chiến Song Kỳ (

8 Nội Dung Lăng Tần Tư Vấn Cho Recep Tayyip Erdogan)

Trò Hèn Của Thổ Nhĩ Kỳ

Âm Mưu Thế Giới Đại Chiến III

LUẬT BIỂU TÌNH:

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 1: Vấn Đề Ngữ Nguyên.

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật

Biểu Tình và Ô Danh. May 20, 2014

Luật Biểu Tình. May 26, 2014

15 năm ngoảnh nhìn

Hoàng Hữu Phước, MIB

16-8-2016

1) Bài viết: Tôi và Giải Thưởng Thơ Ca Quốc Tế Hoa Kỳ

2) Đoạn ngâm thơ được ghi âm trích từ dĩa CD của The International Library of Poetry: https://www.youtube.com/watch?v=6-P93U7t79I&feature=youtu.be

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Đồng Phục 3: Sự Thất Bại Thảm Hại Của “Văn Nghệ” Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

15-8-2016

Bài thứ ba về “đồng phục” này nói ngắn gọn tập trung về các đài truyền hình chủ yếu là của trung ương, của Thành phố Hồ Chí Minh, và của các tỉnh vùng Đồng Bằng Sông Cửu Long.

Cái gì cũng cần có sự đa dạng đáp ứng nhu cầu đa dạng của khách hàng – trừ phi trong đầu óc của kẻ “kinh doanh” lại bị trì trệ bởi ý tưởng “ban ơn”, “ban phát”, và “thí cô hồn” – nên có thể nói qua bài số 1 rằng Vina Giày đã tầm bậy trong “kinh doanh” và đài truyền hình đã tầm bạ cũng trong “kinh doanh”.

Hài

Nếu như sự ngu xuẩn của Vina Giày mang tên “chè bè mỏ vịt” cho thấy sự thất bại của thiết kế mang tính “đồng phục” áp đặt theo kiểu mặc định rằng ắt đương nhiên tất cả khách hàng đều chỉ “yêu” thời thượng “chè bè mỏ vịt”, thì cái quái gở của Truyền Hình mang tên “hài” cho thấy sự thất bại của một thứ “đồng phục” áp đặt khác theo kiểu mặc định rằng ắt đương nhiên tất cả người xem đài đều chỉ “yêu” thời thượng “hài” (tức “diễu hề” hay “hề”).

Tivi tràn ngập các game show hài, các vỡ diễn hài, các phim truyện có nhét hài.

Hài ở mọi lúc.

Hài ở mọi nơi.

Thật là kinh hải.

Tất cả chỉ nói lên sự thất bại thảm hại của những cái được gọi theo lối trang nghiêm là “chính kịch”, là “cải lương”, là “điện ảnh”.

Nghĩa là “cải lương” đã hụt chân nơi bờ vực thẳm của lãng quên và hư mất, chỉ còn là tiếng vọng mơ hồ của hòn sỏi nhỏ rêu phủ phong sương va vấp đâu đó vào các góc cạnh của triền hố sâu ấy, vì ba lý do gồm (a) như tôi đã phân tích trong một bài viết trước đây về cái điềm báo trước rất tức cười của “tân cổ giao duyên” ngay khi nó xuất hiện một cách đầy hủy phá từ những năm 1960 của thế kỷ trước; (b) sự biến mất hoàn toàn của các kịch bản ra hồn; cũng như (c) cảm nhận của các thế hệ trẻ sau này rất tối kỵ với những gì mạo danh thực tế – có nghĩa rằng truyện thần tiên phải ra truyện thần tiên, và truyện xã hội phải ra truyện xã hội, chứ không chấp nhận bối cảnh xã hội với điện thoại di động mà các diễn viên lại tô son trát phấn ngân hát sáu câu vọng cổ.

Nghĩa là “chính kịch” đã hụt chân nơi bờ vực thẳm của lãng quên và hư mất, chỉ còn là tiếng vọng mơ hồ của hòn sỏi nhỏ rêu phủ phong sương va vấp đâu đó vào các góc cạnh của triền hố sâu ấy; vì bốn lý do gồm (a) sự bất khả trong sáng tác dồn dập thật nhiều những tác phẩm ra hồn, (b) nội dung “xã hội” gần như là duy nhất nên tính hấp dẫn gần như biến mất, (c) “kịch” chỉ còn lây lất tại các “sân khấu nhỏ” khiến mất tính lan tỏa lan rộng khuếch trương khuếch đại khuếch tán, và (d) “kịch” đã bị phim truyền hình Việt Nam – tức kịch được diễn không trên sân khấu mà diễn qua quay phim – khai tử. Phần thứ tư vừa nêu có nghĩa là Tivi tràn ngập nhiều “phim” Việt Nam nhưng đây là những “vỡ kịch quay phim” với các tình tiết rất “kịch” chứ không phải phim điện ảnh đúng nghĩa.

Nghĩa là “điện ảnh” đã hụt chân nơi bờ vực thẳm của lãng quên và hư mất, chỉ còn là tiếng vọng mơ hồ của hòn sỏi nhỏ rêu phủ phong sương va vấp đâu đó vào các góc cạnh của triền hố sâu ấy; vì năm lý do gồm (a) sự bất khả trong sáng tác các tác phẩm sử dụng nhiều xảo thuật điện ảnh tân kỳ đòi hỏi đầu tư lớn như các phim khoa học viễn tưởng hoặc hành động như của Hollywood; (b) sự tập trung gần như tuyệt đối cho thể loại xã hội là thể loại nghèo nàn không bao giờ phải đầu tư nhiều; (c) kịch bản cứ phải có yếu tố hài, “ở truồng”, dâm ô, hiếp dâm, chơi bời, thác loạn, nên các bậc cha mẹ cẩn thận sẽ tuyệt đối cấm con em xem ngay cả khi có chiếu lại trên tivi; (d) kịch bản cứ phải chạy theo tin nóng như về đồng tính, chuyển giới, lừa qua mạng, bán dâm qua mạng; và (e) chẳng có phim “điện ảnh” nào có nhạc phim ra hồn, tức những món “công nghiệp phụ trợ” của điện ảnh hoàn toàn vắng bóng. Rốt cuộc, để làm “phim”, người ta chỉ còn biết nhét ấn dúi “hài” với lời thoại dồn dập báng bổ vào để lấp chỗ trống mà thôi.

Tóm lại, Hài là thứ “đồng phục” do truyền hình áp đặt, bất kể là trong game show, trong kịch, hay trong phim ảnh.

Bolero

Nếu “hài” là một từ Hán-Việt thay thế cho từ thuần Việt “hề” lẽ ra phải được các nhà lý sự học luôn mồm đòi giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt tôn trọng, thì sự thất bại của âm nhạc Việt Nam mang một tên hoàn toàn “Tây”: Bolero.

Trong một bài viết nhiều năm trước, tôi có nhắc lại việc vài năm sau ngày Giải Phóng Miền Nam, tôi cực kỳ bất bình khi đọc trên Sài Gòn Giải Phóng một thông tin rằng đại hội các nhạc sĩ đưa ra nghị quyết sáng tác theo chủ đề “tình yêu”. Âm nhạc phải đa dạng. Và âm nhạc của nước nào phải dựa trên thế mạnh của nước đó, và từ ưu thế đó sẽ phát triển thêm các dạng thức bổ sung khác cho phong phú. Triệt tiêu nhạc cách mạng, xóa bỏ nhạc hùng vốn là thế mạnh, để bắt đầu sáng tác nhạc “tình yêu” nghĩa là đi từ con số không sẽ đưa đến hiện tượng khuyến khích người dân tìm đến sự bổ sung của “nhạc vàng”, “nhạc sến”, trong hoàn cảnh nhạc “tình yêu” nội địa vừa ít bài có chất lượng vừa không đủ số lượng áp đảo để đáp ứng nhu cầu. Đây lại là một hình thức “đồng phục” trong âm nhạc.

Từ cái “đồng phục” mang tên nội dung “tình yêu” nêu trên, thật không khó hình dung tại sao hiện nay dẫn đến cái “đồng phục” mang tên thể loại “Bolero”. Quá nhiều game show Bolero, quá nhiều giải Bolero, trên quá nhiều đài truyền hình. Tất cả mặc nhiên gào lên lời khẳng định chát chúa rằng nền âm nhạc Việt Nam hiện đại đã cáo chung. Sự thể ấy đã là sự thật vì bốn lý do của (a) sự quái gở trong sáng tác nhạc Việt Nam hiện đại vốn chỉ tập trung cố gắng nêu cho bằng được nội dung trầm mặc trầm buồn trầm lắng sâu sắc sâu xa sâu hoắm trong khi giới trẻ mỗi khi muốn hừng hực sôi động chỉ còn biết tìm đến với nhạc Âu Mỹ sống động trẻ trung; (b) sự thất bại trong sáng tác ca khúc Việt Nam hiện đại mà tôi đã từng nêu là cách để biết một tác phẩm có đúng là “nhạc” hay không thì chỉ cần xem bạn có huýt sáo được bài hát ấy hay không; (c) sự dễ dãi của người Việt khi ái mộ một ca sĩ nào đó bất kể vị đó chẳng sáng tác được gì nhất là theo chuẩn “b” nêu trên cũng như không sáng tác gì theo chuẩn “a” tức trẻ trung sôi động, chẳng sử dụng nhạc cụ gì trọn thời gian trình diễn; và (d) nhạc thế mạnh đã bị triệt tiêu trong khi nhạc thế yếu thì thất bại hoàn toàn, sự tìm đến Bolero cùng sự bùng nổ lấn lướt của Bolero là lẽ đương nhiên để lấp khoảng trống to lớn, triền miên, của các đài truyền hình, dù cho tổng số bài Bolero không nhiều, được lập đi lập lại ở mọi lúc mọi nơi cũng đang khiến những khán giả đứng tuổi vốn yêu thích nhớ nhung “nhạc Bolero” cũng bắt đầu chán nản.

Tóm lại, Bolero là thứ “đồng phục” do truyền hình áp đặt, cho thấy sự thất bại của nền âm nhạc hiện đại Việt Nam và sự suy vong của các đài truyền hình đối với nhiệm vụ làm công cụ chính trị phát huy bảo tồn văn hóa văn nghệ Việt Nam.

Tôi mê Nhạc Đồng Quê Mỹ trong tất cả các thể loại âm nhạc “hiện đại” Âu Mỹ.

Tôi thích Dân Nhạc Tô Cách Lan trong tất cả các thể loại âm nhạc “hiện đại” Âu Mỹ.

Tôi ưa Dân Nhạc Ái Nhĩ Lan trong tất cả các thể loại âm nhạc “hiện đại” Âu Mỹ.

Tôi không hiểu Việt Nam có mấy loại nhạc. Tôi chỉ biết đại khái rằng (a) nhạc hùng hành khúc Việt Nam đã bị triệt tiêu, chấm dứt sáng tác, hạn chế trình diễn; rằng (b) cái gọi là “Lý” này “Lý” nọ ở Việt Nam được gọi là “dân ca” thì không phải “dân ca” do không từng có cái gọi là nền tấu khúc “dân nhạc” cụ thể như Nhạc Đồng Quê Mỹ hoặc Dân Nhạc Tô Cách Lan hay Dân Nhạc Ái Nhĩ Lan; (c) rằng cái gọi là “Lý” này “Lý” nọ ở Việt Nam được gọi là “dân ca” thì không có sự trẻ trung tươi trẻ hiện đại như Nhạc Đồng Quê Mỹ hoặc Dân Nhạc Tô Cách Lan hay Dân Nhạc Ái Nhĩ Lan; và (d) cái gọi là “Lý” này “Lý” nọ ở Việt Nam được gọi là “dân ca” thì không phải là một thể loại nhạc cực kỳ hấp dẫn, được phát triển không ngừng lớn mạnh chinh phục thế giới nhạc trẻ tại Việt Nam và thế giới như Nhạc Đồng Quê Mỹ.

Vì sao không có sự “đồng phục chè bè mỏ vịt” trong tiệm giày ở Mỹ?

Vì sao không có sự “đồng phục hài” trong kịch nghệ và điện ảnh Mỹ?

Chỉ rõ một điều: âm nhạc Mỹ không bao giờ có sự cố bị tiếm ngôi bởi một thứ nhạc bất kỳ như Việt Nam đang bị ngự trị bởi “đồng phục Bolero” vậy.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Bài viết cùng chủ đề âm nhạc:

Âm Nhạc Việt Nam

Hề & Ngứa

Đồng Phục 2: Việt Nam ở Hạng Nào Tại Olympic Rio 2016?

Ngoại Hạng

Hoàng Hữu Phước, MIB

13-8-2016

Đồng phục thể thao của mỗi quốc gia đều cố gắng thiết kế tối đa trên cơ sở nét đặc thù của quốc kỳ của quốc gia ấy. Nét đặc thù bao gồm màu sắc và/hay nội dung hình ảnh của quốc kỳ.

Trang phục của các nữ vận động viên thể dục dụng cụ Hoa Kỳ mang dấu ấn đầy đủ của nội dung hình ảnh và màu sắc quốc kỳ Mỹ

Uniform (9)

trong khi “kình ngư” Michael Phelps của Mỹ nhận huy chương vàng 200 mét bơi bướm nam cũng tại Olympic Rio 2016 với chiếc áo khoác mang màu xanh dương cùng màu đỏ của quốc kỳ Mỹ

Uniform (8)

Cần lưu ý rằng “kình ngư” Nga đứng bên cạnh trong ảnh trên mặc áo khoác có ba màu đỏ-trắng-xanh theo đúng màu quốc kỳ Nga – đã vậy còn kèm thêm chữ “Nước Nga” bằng tiếng Nga – trong khi “kình ngư” Úc tuy không mặc áo khoác có màu như quốc kỳ Úc (vì kẹt do quá giống quốc kỳ Vương Quốc Anh) nhưng rõ ràng là mặc áo theo màu sắc đã được giới thể thao Úc chọn làm màu đặc thù của quốc gia (như thể thao New Zealand chọn màu đen chứ không chọn màu của quốc kỳ vì kẹt do quá giống quốc kỳ Úc) riêng cho mình mà người ta thấy rõ nhất là nơi đội tuyển bóng đá quốc gia Úc (màu sắc trang phục luôn màu xanh lá và màu vàng hao hao giống của đội tuyển Brazil).

Một thí dụ khác là về hai đấu thủ sau, một của Bắc Triều Tiên và một của Hàn Quốc, chúng ta thấy rõ ràng là trang phục của họ mang màu sắc đặc thù của quốc kỳ quốc gia họ

Uniform (6)

Nhưng hãy thử nhìn hình ảnh này khi vận động viên Hoàng Xuân Vinh của Việt Nam khi nhận huy chương vàng chụp chung cùng hai vận động viên khác

Uniform (5)

chúng ta thấy trong khi vận động viên Brazil mặc áo khoác thân màu xanh lá nhạt với cánh tay màu xanh lá sậm như quốc kỳ Brazil, còn vận động viên Tàu mặc áo có màu đỏ và hoa văn hai bên cánh tay màu vàng đều của chính quốc kỳ Tàu, thì thân áo dưới của Hoàng Xuân Vinh có màu đỏ không phải của nền cờ Việt Nam trong khi thân áo trên có màu vàng nhợt nhạt không phải của ngôi sao trên cờ Việt Nam – chưa kể sự thiết kế phối màu quái gở cứ như trang phục bị phai màu do cũ kỹ hay phôi màu hoặc lem màu do chất lượng tồi của thuốc nhuộm lúc gặp nước giặt, trông cứ như món tráng trứng đã không khéo lại thêm tòe loe nước sốt cà chua loại rẻ tiền.

Ngay cả khi Hoàng Xuân Vinh nhận huy chương bạc chụp hình chung với hai xạ thủ Hàn Quốc và Bắc Triều Tiên thì màu sắc trang phục của Hoàng Xuân Vinh lại càng nổi bật theo hướng không dính dáng gì đến lá quốc kỳ Việt Nam:

Uniform (7)

Trước đây rất nhiều năm, tôi có viết blog chê bai trang phục của đội tuyển bóng đá Việt Nam trên đấu trường quốc tế: áo đỏ với hai bên nách màu trắng kéo dài dọc hai bên tay xuống hai bên hông, vì kiểu thiết kế như vậy khiến từ xa trông cầu thủ Việt Nam càng thêm “tong teo”, nhỏ bé, suông đuột, mất thế về ngoại hình vì trông như một chữ I màu đỏ ốm yếu.

Theo nhà thiết kế thời trang (tự phong) Lăng Tần thì cách tôn tạo dáng vẻ đẹp hơn cho những vận động viên Việt Nam thì  áo khoác nên luôn may theo kiểu tay Raglan tạo dáng chữ V, như áo khoác của Michael Phelps

Uniform (1)

và thậm chí khi hai bên nách có sọc to khác màu với thân như áo khoác của xạ thủ Hàn Quốc trong hình dưới đây thì ta thấy rõ ràng họ vẫn cố thiết kế để có hình thể chữ V để tôn chiều ngang của ngục và vai người mặc

Uniform (4)

Chưa kể dù đó là áo khoác của Hàn Quốc, Hoa Kỳ, Brazil, Nga, Úc, hay bất kỳ quốc gia nào khác tại Olympics Rio 2016, thì thời trang chung luôn là: áo thẳng thớm từ trên xuống chứ không có “bo” như áo mà Hoàng Xuân Vinh đang mặc. “Bo” là kiểu trang phục cực kỳ…phản động đối với mỹ thuật tạo hình vì làm người mặc cứ như đang có chiếc bụng phệ do bia bọt. Hơn 30 năm trước, công an Việt Nam được Cộng Hòa Dân Chủ Đức viện trợ về trang phục nên áo bỏ ngoài vì có “bo” trông rất nhà quê, mất thế trấn áp. Không ngờ là đơn vị “tài trợ” trang phục cho đoàn thể thao Việt Nam lại ban phát cho đội tuyển quốc gia bộ trang phục nhem nhuốc và cổ lổ xỉ hoàn toàn thất bại trong tạo dáng cho những người mang danh vận động viên – tức lực sĩ – của nước Nam này.

Còn theo giáo sư ngôn ngữ (tự phong) Lăng Tần thì ông hoàn toàn không hiểu bức ảnh dưới đây muốn nói gì vì không rõ đội tuyển Việt Nam lên đường đi đâu trong Thế Vận Hội 2016 này. Rõ ràng có chữ Olympic trên phông màn. Rõ ràng có chữ Rio trên phông màn. Nhưng tìm hoài không thấy chữ Brazil! Vậy sao không là Ô Lim Bích và vậy sao không là Ri Ô cho hòa âm điền dã luôn thể?

Uniform (3)

Tôi từ nhỏ đến nay mỗi khi đi đâu khỏi Sài Gòn (nay là Thành phố Hồ Chí Minh) đều có trong hành lý đôi giày tây, chiếc cravat, và bộ veston. Đơn giản vì “rủi” mình bất ngờ có ai mến thương mến yêu mến mộ mời đến ăn tiệc, ăn cưới, ăn giỗ, v.v., thì tôi luôn sẵn sàng tươm tất để “ứng phó”.

Đoàn vận động viên Việt Nam đi đâu khỏi đất nước này đều nên được cấp áo khoác tuyệt đẹp đơn giản vì…“rủi” bất ngờ đoạt huy chương thì có cái mà mặc lên nhận giải để khoe mỹ thuật thiết kế độc đáo của nước nhà và để thế giới nhận ra ngay quốc gia Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam qua thiết kế độc đáo ấy.

Nói tóm lại, việc sử dụng từ ngữ trên các phông màn thì cứ tự do muốn viết gì thì viết nếu cấm cửa tất cả các phóng viên trong và ngoài nước, cũng như đặt ngoài vòng pháp luật bất kỳ ai trên toàn thế giới đăng hình ảnh có nội dung phông màn của Việt Nam. Còn nếu tôn trọng thế giới thì đừng để họ hiểu lầm ta viết sai tên nước họ vì văn hóa Âu Tây tối kỵ việc ai đó viết sai tên họ của họ. Đừng để người Brazil nghĩ rằng hoặc ta viết sai tên nước họ hoặc ta đang sai thần đèn di dời Rio 2016 qua thiên hà khác.

Uniform (2)

Nói tóm lại, kỳ Olympic Games Rio 2016 ở Brazil – không phải Braxin – này thì trang phục khoác của đội tuyển quốc gia Việt Nam thuộc loại Ngoại Hạng vì không thể xếp vào hạng gì.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Giới thiệu bài đọc thêm có liên quan:

Chủ Tịch – Già – Cu Dơ Nhét Xốp

Vấn Nạn Yếu Kém Tiếng Anh Ở Việt Nam

Chủ Nghĩa Đồng Phục

Hoàng Hữu Phước, MIB

11-8-2016

Vấn nạn thiên hạ sính dùng từ “chủ nghĩa” đã từng được tôi nêu lên trong rất nhiều bài viết trong những năm qua.

“Đồng phục” nói về trang phục của học đường, cơ quan, quân đội, thể dục thể thao… Nhưng hãy dùng “đồng phục” cho mọi sự giống nhau do tự nhiên hoặc giống nhau do bắt chước vô lối, để phán phê.

Bài này nói về kiểu cách mang tính hoặc áp đặt hoặc bắt chước những cùng mang thuộc tính hoặc vô duyên hoặc thấp kém như trong những trường hợp liên quan đến VinaGiày, các Ca Sĩ, kiểu Chu Mỏ, và Vân Vân Và Vân Vân.

Vina Giày

Nhờ luôn đi giày tây (gồm giày da loại “bốt” tức giày “cao cổ”, và giày vải tức giày “thể thao” hàng hiệu “Bata”) từ tiểu học nên tôi có một điều bất lợi và sáu   điều đại lợi.

Điều bất lợi duy nhất là cho đến bây giờ đã hơn nửa thế kỷ rồi mà tôi vẫn không tài nào đi dép hay bất kỳ thứ gì không có quai hậu hoặc giày “tây” phải cột dây vì bảo đảm gót chân sẽ ẹo qua ẹo lại không vững vàng, tuột mất dép, nên chỉ có hoặc đi giày bốt hoặc đi chân đất.

Sáu điều đại lợi gồm (a) tôi đi đứng nhanh nhẹn từ tiểu học, (b) tôi trở thành “người hùng” từ trung học sau những lần nhanh nhẹn chạy bộ thoăn thoắt – nhờ  giày “bốt” có đặc điểm không bao giờ có thể sút khỏi bàn chân – rượt đuổi cướp giật lấy lại tài sản cho những bóng hồng, (c) mang danh…“cốt cách tư sản sang trọng” ở đại học, (d) khi đi làm việc với “Tây” thì lúc đi bộ lại đi nhanh hơn “Tây” và thường phải cố hãm tốc độ để mấy ông Tây bà Đầm có thể song hành, (e) trở thành người duy nhất “đàng hoàng” tại những cuộc họp với các quan chức cấp cao của chính quyền do các quan chức đều đi giày tây không mang vớ và tuột bỏ giày ngay khi ngồi vào bàn họp, và (f)…ăn gian chiều cao do đã cao 1 mét 7 lại đi giày bốt đế 5 phân nên trở thành người “bề thế” nổi bật đối với cả “Tây” và “ta”.

Thế nhưng, những đôi giày “không nhãn hiệu” tôi mua trên lề đường Lê Thánh Tôn, Quận 1, trong 10 năm đầu sau ngày Giải Phóng Miền Nam luôn là thứ phản phúc do nhanh chóng há mồm, vì vào thủa ngăn sông cấm chợ thì tất nhiên không có sự tồn tại của các cơ sở doanh nghiệp tư nhân nào cả, còn quốc doanh thì lo những chuyện cơm áo cho dân, ngay cả chiến sĩ còn phải đi “dép râu” thì ai mà quan tâm đến “giày bốt” à-la-mode tiểu tư sản. Vì vậy, ngay khi Vina Giày xuất hiện, tôi trở thành khách hàng trung thành thân thiết, tự hào đi bốt Vina Giày ra nước ngoài thật an toàn, tuyệt mỹ. Thế nhưng cách nay 20 năm Vina Giày đã đột nhiên ngu xuẩn. Vào một hôm tôi đến để mua thêm hai đôi bốt mũi nhọn, thì thất kinh khi thấy tất cả các kệ tủ đều trưng bày duy chỉ một kiểu giày tây mũi “chè bè” vừa ngang, vừa rộng, vừa dẹp, vừa ngếch lên trời. Tôi hỏi thì các cô bán hàng bảo công ty đã thu hồi tất cả các loại giày khác và thay thế bằng kiểu giày “thời trang” này. Tôi mới bảo các cô rằng lãnh đạo của các cô là đại ngu vì 4 lý do gồm (a) không bao giờ có kiểu “đồng phục áp đặt” như thế đối với khách hàng, (b) những gì đã là tuyệt mỹ thì không bao giờ bị đề-mốt-đê tức lỗi mốt chẳng hạn veston nam không bao giờ thay đổi và giày bốt nam mũi nhọn luôn là của giới thượng lưu Âu Mỹ, (c) kiểu “thời thượng” này tôi xem như thứ hạ cấp vì chè bè giống như mỏ vịt lại nghếch lên như của giới xiếc hề nên sẽ nhanh chóng bị thải loại, và (d) tôi sẽ không bao giờ trở lại Vina Giày.

Và suốt hai mươi năm nay tôi không cho phép Vina Giày nhận của tôi một xu teeng nào cả mà chỉ trao tiền cho các hãng giày của Mỹ mà tôi mua qua người thân hoặc bằng online, bất kể giày bốt ấy có ghi made-in-Mỹ hay made-in-Tàu. Hiện tôi ưa chuộng giày bốt hoặc giày tây cổ thấp bất kỳ của cơ sở Journey ở Thành phố Hồ Chí Minh vì giày đẹp, bền, giá phải chăng, và…ủng hộ công nghiệp nước nhà.

“Đồng phục” đứng đắn:

Tiếng loa hội trường: Công ty yêu cầu các bạn nam nhân viên khi đến làm việc phải đi giày tây (giày bốt cao cổ dây kéo hoặc giày thấp cổ cột dây), màu nâu hoặc đen, có vớ sậm màu.

“Đồng phục” phát-xít:

Bảng treo trên quầy: Quý vị phải mua giày kiểu này thôi, vì đây là thứ tụi tao vừa chộp được của thời trang nước ngoài.

Ca sĩ

Trên thế giới ca nhạc, tuyệt đại đa số các ca sĩ Âu Mỹ – dù đã là “celebrity” hay vẫn còn “vô danh tiểu tốt” hoặc là “văn nghệ quần chúng” – đều giống nhau ở chỗ luôn mạnh mẽ, di động nhiều trên sân khấu với hoặc không với nhạc cụ, thể hiện diễn tả nội tâm bằng giọng hát đã được đào tạo thanh nhạc từ cấp tiểu học và trung học, lời ca toàn của những ca khúc “đỉnh” do họ sáng tác hoặc của các tác giả danh vang thế giới, ánh nhìn, sắc mặt, và tính chuyên nghiệp đẳng cấp thượng thừa – nghĩa là không cho phép bất kỳ một tỷ lệ cỏn con nào có thể gây ra sự cố trong lúc trình diến. Để làm được điều đó, họ luôn nắm giữ micro cố định vững chắc trong bàn tay

Smile (6)

hoặc bằng cả hai tay

Smile (5)

ngay cả cô ca sĩ Hàn Quốc Hari Won ở Việt Nam cũng cho thấy tính rất chuyên nghiệp của ca sĩ nước ngoài đẳng cấp thế giới qua cách cầm micro vững chắc của cô

Smile (4)

Trong khi đó, hầu như tuyệt đại đa số các ca sĩ của Việt Nam – dù đã là “celebrity” hay vẫn còn “vô danh tiểu tốt” hoặc là “văn nghệ quần chúng” – đều giống nhau ở chỗ chẳng mạnh mẽ, ít di động hoặc di động chậm rãi trên sân khấu mà chỉ nhảy nhót túi bụi lúc đến điệp khúc chứ không suốt bài ca, chẳng sử dụng nhạc cụ, thể hiện y phục tuyệt mỹ chứ diễn tả nội tâm bằng giọng hát không qua đào tạo thanh nhạc tại cấp tiểu học hay trung học hay nhạc viện, lời ca toàn của những ca khúc của người khác sáng tác mà tuyệt đại đa số đều chẳng đặc sắc ngay tại Việt Nam,  ánh nhìn và sắc mặt chỉ có thể diễn kịch nếu bài ca loại “oằn oại”, và thiếu hẳn tính chuyên nghiệp – nghĩa là chẳng quan tâm đến xác suất có thể gây ra sự cố trong lúc trình diến. Thế nên, họ luôn nắm giữ micro kiểu Việt, nghĩa là thường xuyên buông các ngón tay lên rồi nhanh chóng diễn xiếc chộp lại micro

Smile (3)

“Đồng phục” chuyên nghiệp:

Tiếng loa ở hội trường: Thầy Cô yêu cầu các em phải trình diễn với nội dung mà Ông Hoàng Hữu Phước của Việt Nam nêu lên ở khúc trên tức đoạn nói về chúng ta ở Âu Mỹ.

“Đồng phục” nghỉ chơi với thiên hạ văn minh:

Tiếng loa ở quán cóc ven đường: Quý vị cứ trình diễn theo nội dung mà tui là ông bầu đã dạy chứ đừng thèm nghe lời thằng cha Hoàng Hữu Phước ở miệt Phú Nhuận nêu ở khúc dưới tức chê bai tụi Việt mình.

Chu Mỏ

Mỗi người đàn ông, tất nhiên, có cảm thụ khác nhau về sắc đẹp người khác phái, nên tôi không nói tôi có tính chính xác khi nói về sắc đẹp người phụ nữ.

Tôi chưa hề thấy bất kỳ thí sinh hoa hậu nào của Việt Nam hay của thế giới đẹp cả.

Nhưng đối với tôi, người phụ nữ này của Đài Truyền Hình Hà Nội là tuyệt thế giai nhân duyên dáng bậc nhất mà tôi còn chưa được biết cô tên họ là gì:

Smile (2)

 Và tất nhiên, cô gái này là nữ sinh lớp 9 xinh đẹp nhất đời tôi:

Smile2

Trong “tứ đức” của người phụ nữ gồm Công, Dung, Ngôn, và Hạnh, thì Dung hoàn toàn không nói về nhan sắc mà chỉ nói về sự quan tâm của người phụ nữ đến vệ sinh cá nhân, đến sự tươm tất chỉnh chu của đầu tóc, sự sạch sẽ ngay ngắn của trang phục, sự chững chạc của dáng đi, sự tha thướt của tướng đi, và cái đẹp của nụ cười, v.v., đã dẫn đến sự thật hiển nhiên cụ thể ở ngoại hình ra sao.

Trên các mạng xã hội, tôi thấy có những bức ảnh “bình thường” tự đăng của những phụ nữ Việt Nam “bình thường” không thuộc “tập đoàn” các hoa hậu, người mẫu, hoa khôi, mà tôi xin phép được cắt chụp duy chỉ nụ cười của họ, để chứng minh rằng dù họ có hay không có cái gọi là “nhan sắc” thì bản thân nụ cười tười tắn của họ – qua sự chăm chút về Dung của họ – cũng làm đấng nam nhi nào khi nhìn thấy cũng dễ dàng liên tưởng rằng chủ nhân của những nụ cười này toàn là trang quốc sắc thiên hương đẳng cấp hoa hậu hoàn vũ hoàn cầu hoàn hảo hoàn toàn:

Smile (1)Smile (8)

Thế nhưng, cũng trên các mạng “giao lưu xã hội” ấy, tôi thấy tràn ngập đến độ khủng hoảng những hình ảnh mà tôi – nếu gọi giày “thời trang” mũi hếch dẹp ngang là kiểu “chè bè mỏ vịt” – sẽ gọi là “chu mỏ”. Chu Mỏ vì phụ nữ từ còn tuổi vị thành niên hay ở tuổi 40+ đều chụp hình bắt chước kiểu dân Âu Mỹ khi “hôn gió”. Đây là kiểu bắt chước vụng về và kém khôn ngoan, vì phụ nữ Âu Mỹ chỉ “chu mỏ” khi kèm theo động tác dùng bàn tay để gởi gió cho mây ngàn bay, nên trở thành ảnh hiếm, duyên dáng, riêng tặng người thân thương của mình, và đo đó luôn được người thân thương ấy nhận thấy trong khoảnh khắc ấy tất cả những cái gọi là duyên dáng dễ thương. Trong khi đó, chu mỏ kiểu hôn gió “đại trà” cho ông đi qua bà đi lại như sau quả là điều tự làm xấu mình

Smile (7)

Chỉ cần tưởng tượng thế này: bạn đến một nơi du lịch – dù ở nội địa hay ra nước ngoài – và khi xe bus chầm chậm đưa bạn vào một thị trấn, bạn qua khung cửa sổ nhoẻn miệng cười tươi tắn thật lâu với những người đang mĩm cười vui tươi hân hoan đón chào bạn. Họ sẽ cho là bạn tươi tắn, thân thiện, duyên dáng.

Nhưng nếu cũng qua khung cửa sổ xe ấy, bạn chìa đầu ra, chu mỏ liên tục thật lâu với những người đang đón chào bạn, họ sẽ cho là bạn điên.

Đăng hình trên trang cá nhân của mình mà nhoẻn miệng cười tươi “thường trực” thì chỉ tạo cảm nhận tốt nơi người nhìn thấy.

Đăng hình trên trang cá nhân của mình mà chu mỏ “thường trực” thì rất không bình thường.

“Đồng phục” làm đẹp Dung: điểm trang cho đôi môi theo kiểu “bình thường” của đa số.

“Đồng phục” phá nát Dung: vặn vẹo đôi môi theo kiểu “thấy Tây Thi rối loạn tiêu hóa nhăn nhó được khen đẹp thì cứ nhăn nhó như Tây Thi”.

Kết luận:

A) “Đồng phục” thời thịnh trị chốn học đường:

Tiếng loa ở tất cả các sân trường: Này các em, các em về nói phụ huynh may đồng phục: nam áo sơ mi trắng dài tay hoặc ngắn tay có đính huy hiệu trường phía trên túi áo trên bên trái, bỏ áo trong quần tây dài hai ống màu đen hoặc màu xanh dương, đi giày vải có mang vớ; nữ áo dài trắng có đính huy hiệu trường trên ngực áo trái, với quần dài hai ống màu đen. Huy hiệu giá 200 đồng mỗi chiếc bằng vải, có thể mua ở thư quán trường.

“Đồng phục” thời suy vi chốn học đường:

Tiếng thầy cô tại mỗi lớp của từng trường riêng biệt: Này các em, các em về kêu phụ huynh đóng mỗi em một triệu hai trăm ngàn đồng để trường cấp mỗi em hai bộ đồng phục riêng của trường mình.

B) “Đồng phục” chốn nghị trường nước khác:

Tât cả các nghị sĩ đều làm như nhau: mạnh ai nấy tìm tòi riêng trong sáng quyền lập pháp để đề ra các đạo luật mang chính tên người đề xuất và thực hiện.

“Đồng phục” chốn nghị trường nước này:

Tât cả các nghị sĩ đều làm như nhau: mạnh ai nấy bắt chước nhau nói về cùng chủ đề luật nào đó có thể áp cái ý “còn mắc nợ với nhân dân” như “biểu tình”, và dù có nghề “luật sư” vẫn tuyệt đối né tránh sáng quyền lập pháp để khỏi phải viết ra dự án “luật biểu tình” do bất tài vô dụng.

C) “Đồng phục” của báo chí nước khác:

Tất cả các “phóng viên” đều làm như nhau: mạnh ai nấy bí mật tìm tòi những bí mật tiêu cực nghiêm trọng để đưa sự thật ấy ra công chúng, giúp làm nổi bật tờ báo mà mình phục vụ.

“Đồng phục” của báo chí nước này:

Tất cả các “phóng viên nhà báo” đều làm như nhau: mạnh ai nấy bảo đảm phải  đồng lòng trong (a) luôn “nhá” thẻ nhà báo để công khai đòi quyền tiếp cận thông tin, (b) luôn viết giống nhau để không ai phải chịu búa rìu trách nhiệm, và (c) luôn viết giống nhau để trừng trị hội đồng một kẻ nào đó – chẳng hạn đồng lòng viết bôi nhọ đe dọa và vu khống nghị sĩ Hoàng Hữu Phước nhằm tổng tấn công y khiến y phải từ chức hoặc bị Quốc Hội bãi nhiệm.

Ô hô Ô hô Chủ Nghĩa Đồng Phục Uniformism Vạn Tuế!

poem

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Thư Gởi Giám Đốc Sở Công An Tỉnh Thừa Thiên – Huế

Hoàng Hữu Phước, MIB

09-8-2016

Hue

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 08 tháng 8 năm 2016

 

Kính gởi Đại Tá Lê Quốc Hùng, Giám Đốc Sở Công An Tỉnh Thừa Thiên – Huế

 

Bản sao kính gởi:

– Bộ Trưởng Bộ Công An Tô Lâm, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Nghị Sĩ  Quốc Hội Khóa XIV

– Hòa Thượng Tiến Sĩ Thích Chơn Thiện, Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIV

 

Kính thưa Ông Giám Đốc:

 

V/v.  Việc in ấn bản đồ của Công ty Villa Louise Hue Resort

 

Tôi ký tên dưới đây là Hoàng Hữu Phước, Nghị Sĩ Quốc Hội Việt Nam Khóa XIII, kính lời chào trân trọng đến Ông và kính trình bày cùng Ông nội dung sau:

Tôi có nhận được lời kêu cứu và kêu oan của công dân Dương Thị Hồng, quê quán Bắc Giang, trợ lý của Ông Michel Scharwitzel, Giám đốc Công ty Villa Louise Hue Resort.

Công dân Dương Thị Hồng cho biết đã bị Ông Michel Scharwitzel gây áp lực khiến phải thôi việc, rằng Cô đã bị ông này đổ tội oan, và rằng việc điều tra của Phòng An Ninh Kinh Tế Công An Tỉnh Thừa Thiên – Huế nhằm xác minh làm rõ sự phạm tội của Cô là không đúng.

Nếu cho rằng thông tin cùng cách dùng từ ngữ trong các bản tin tường thuật sự việc trên báo chí là chính xác, thì tôi xin khẳng định sự việc đã bị xử lý hoàn toàn sai, vì

Tên gọi Biển Đông là South China Sea là do giới bản đồ quốc tế đặt; do đó cái sai duy nhất của Ông Michel Scharwitze là viết thiếu chữ South. Đã là tên riêng thì không được phép dịch sang ngôn ngữ khác; do đó, South China Sea không được phép tự động dịch sang tiếng Việt thành Biển Nam Trung Hoa. Tương tự, ta đặt tên tiếng Việt là Biển Đông thì không được phép tự động dịch sang tiếng Anh thành East Sea (xin vui lòng xem bài viết tôi đăng ngày 17-8-2012 như đính kèm theo thư này).

(Tương tự, trong bài viết đã dẫn ở trên tôi cũng chứng minh rằng nếu ở Đà Nẳng có gọi Bãi Biển Đà Nẳng là China Beach thì cũng không sai vì đó là tên tiếng lóng do quân viễn chinh Mỹ dùng để gọi bãi biển Đà Nẳng).

Trong hoàn cảnh ở Việt Nam báo chí chỉ đơn giản đưa tin mà không có nhà báo nào có đủ trình độ hiểu biết sâu sắc các vấn đề có liên quan để hoặc có thể đặt vấn đề giúp cơ quan chức năng xử lý đúng vụ việc nhằm không di họa cho công dân bị luận tội oan sai, hoặc đủ sức khiến người phạm tội phải tâm phục khẩu phục trước luật pháp quốc gia, tôi xin qua thư này kính làm rõ các hành vi sau:

1) Ông Michel Scharwitze là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về việc phát hành các tấm bản đồ – nếu thực sự có vi phạm cụ thể pháp luật quốc gia và quy định của địa phương.

2) Cô Dương Thị Hồng hoàn toàn không vi phạm bất kỳ điều cụ thể nào của luật pháp quốc gia và quy định của địa phương – dù cho Cô có tư vấn khuyên Ông nên dùng hoặc không có tư vấn cho Ông Michel Scharwitze về việc không nên sử dụng từ China Sea trên bản đồ. Chưa kể, theo các tư liệu tôi đã nêu trong bài viết đã dẫn ở trên, việc sử dụng những từ ngữ như thế là chính xác đối với thế giới. Khi ta đấu tranh với tòa án quốc tế – nếu có – về Biển Đông của chúng ta, chúng ta phải luôn dùng từ South China Sea tại pháp đình. Khi muốn cuốn hút du khách Mỹ nhất là các cựu binh tham chiến ở Việt Nam cùng gia đình của họ, Đà Nẳng nếu muốn dùng từ China Beach hoàn toàn không sai vì đó là tên gọi do chính lực lượng viễn chinh Hoa Kỳ sử dụng trước đây tại Việt Nam Cộng Hòa.

3) Từ điểm 2 nêu trên, chỉ có thể nói rằng do tình hình tế nhị của Việt Nam trong tranh chấp ở Biển Đông, điều khôn ngoan là nên tránh việc sử dụng từ “China” do dễ làm người Việt khác do chưa rõ nguồn cơn sẽ chống đối, còn bọn chống Việt ở hải ngoại có cớ vu vạ.

4) Từ điểm 3 nêu trên, nếu đã không có điều luật nào quy định rằng “cấm việc sử dụng từ China do từ ấy có nghĩa là Trung Quốc” thì Ông Michel Scharwitze vô tội. Và nếu ông ấy vô tội, Công An Thừa Thiên – Huế chỉ có quyền khuyến nghị ông ấy nên chủ động thu hồi và thay thế các bản đồ ấy để giúp ông ấy tránh nguy cơ tạo nên ác cảm từ những khách hàng người Việt của ông ấy cũng như từ sự công kích của báo chí trên cả nước.

5) Từ điểm 4 nêu trên, công dân Dương Thị Hồng có quyền (a) kiện ông Michel Scharwitze ra tòa án lao động đối với việc gây căng thẳng, đổ lỗi, xử ép, khiến cô phải nghỉ việc cho một lỗi chưa chắc là do cô gây ra cũng như chắc chắn không nằm trong các phạm vi có thể dẫn đến hình thức phải thôi việc, (b) yêu cầu Công An Thừa Thiên – Huế chấm dứt việc tiến hành điều tra xác minh việc “phạm tội” của cô, và (c) yêu cầu cơ quan Công An làm rõ với báo chí về việc này để công dân Dương Thị Hồng không bị phong tỏa các đường sinh nhai chính đáng kiếm tìm việc làm trong danh dự của công dân này.

 

Kính mong Ông Giám Đốc quan tâm đến sự việc trên và nhanh chóng chỉ đạo can thiệp cho công dân Dương Thị Hồng.

Trong điều kiện phức tạp của nước nhà, khi cần sự hỗ trợ nếu có vụ việc liên quan đến người nước ngoài xảy ra trên địa bàn Tỉnh Thừa Thiên – Huế, xin Ông Giám Đốc vui lòng liên hệ với tôi để tôi có thể giúp sức trên cơ sở tự nguyện. Chỉ cần Ông Giám Đốc cho tôi biết số điện thoại của cán bộ được phân công liên lạc với tôi – vì tôi không bao giờ trả lời cuộc gọi từ bất kỳ ai không có sẵn trong danh bạ điện thoại cá nhân của tôi.

Kính đề nghị Ông khuyến khích cán bộ chiến sĩ thuộc quyền thường xuyên đọc các bài viết của tôi tại blog cá nhân của tôi để nắm bắt những thông tin cần thiết có thể có lợi trong thi hành công vụ của ngành.

Kính chúc Ông Giám Đốc và gia quyến sức khỏe, hạnh phúc, thành công.

Kính biết ơn và trân trọng kính chào.

Hoàng Hữu Phước

Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII

Địa chỉ thư tín: MYA BizCorp 399B Trường Chinh, Phường 14, Quận Tân Bình, Thành phố Hồ Chí Minh

Email công ty: hoanghuuphuoc@myabiz.biz

Web công ty: www.myabiz.biz

Blog cá nhân: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Hồ sơ đính kèm in từ: 

“Biển Đông” có phải là “East Sea” tại  Biển Đông Có Phải Là East Sea?  

“Biển Đông” Hay “Biển Nam Trung Hoa” tại  “Biển Đông” Hay “Biển Nam Trung Hoa”

Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam – The Trio of Iron Ladies of Vietnam

Tam Đầu – The Triumviri

Hoàng Hữu Phước, MIB

08-8-2016

QH Iron Ladies (2)

Tôi không ưa kiểu gọi nội bộ của Việt Nam ngay sau ngày Giải Phóng Miền Nam, thống nhất đất nước: “Bộ Tứ”, vốn được sử dụng ở khắp mọi nơi, từ cơ quan quyền lực, đến doanh nghiệp quốc doanh, tại mọi nơi, và ở mọi lúc, để chỉ cơ sở Đảng, cơ sở Phụ Nữ, cơ sở Thanh Niên, và cơ sở Công Đoàn của những nơi ấy. Tất nhiên, “Bộ Tứ” là một cơ chế giám sát vô hiệu, vô duyên, vô ích, và vô dụng nên đã bị đào thải một cách âm thầm với thời gian; chẳng qua vì quyền lực quyết định nằm trong tay duy chỉ người có chức danh giám đốc hay vị đứng đầu của một cơ quan. Thí dụ như khi tôi bị Công ty FOSCO trực thuộc Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh xử bức (tiếng bình dân gọi là “đì”) thì Thanh Niên ngó lơ vì tôi không còn là thanh niên, Phụ Nữ ngó lãng vì tôi vừa không là…phụ nữ vừa dành tình cảm sâu đậm chăm sóc chỉ có vài nữ nhân viên cấp dưới diện yếu thế chứ không màng đến tập thể nữ cấp trên lộng lẫy uy quyền, Công Đoàn thì chỉ “bảo vệ” nhân viên trong khi tôi lại là lãnh đạo, và Đảng thì bảo tôi không phải là đảng viên để Đảng phải bảo vệ do tôi là mầm mống đe dọa các chiếc ghế quyền lực với bằng chứng là tất cả các đảng viên là nhân viên cấp dưới của toàn công ty đều ủng hộ giới thiệu tôi vào Đảng. Rốt cuộc, thời của “Bộ Tứ” là thời xuất hiện bao điều hư hại hư hỏng hư đốn hư banh bét của cả bốn thành phần cấu thành “Bộ Tứ”.

Tôi cũng chớ biết kiểu gọi “Tứ Trụ Triều Đình” là do ai sáng chế, có phải là dân hải ngoại chống Việt hay không, vì nghe qua thấy có vẻ giễu cợt như ngụ ý thâm hiểm (a) rằng có sự “cha truyền con nối” của hoàng tộc, dứt khoát không để quyền uy lọt vào tay con đỏ, dân đen, ngoài chốn hoàng triều; và (b) rằng Đảng chẳng khác nào một triều đình phong kiến phi dân chù. Bốn cột trụ lãnh đạo Việt Nam, tuy nhiên, vẫn là một thực thể thực tế tổ chức đúng đắn, nhờ đó đất nước trụ vững và phát triển, bất kể cái danh xưng giễu cợt của “tứ trụ triều đình” mà từ ngữ ấy vốn không được tạo nên một cách chính danh chính thức bởi nội bộ Việt Nam.

Tôi cũng khinh thường kiểu gọi hoàn toàn kém và thiếu tầm nhìn của báo chí Việt Nam khi gọi Thủ Tướng Margaret Thatcher của Vương Quốc Thống Nhất Đại Anh và Bắc Ái Nhĩ Lan là “Bà Đầm Thép” từ nguyên ngữ tiếng Anh của “The Iron Lady”. Hoàn toàn kém và thiếu tầm nhìn vì phải gọi thế nào nếu sau này một phụ nữ Á Đông – trong đó có Việt Nam – cũng được báo giới Âu Mỹ gọi là Iron Lady, vì những vị nữ nhân này không phải là “bà đầm” do “bà đầm” là dành gọi phụ nữ Phương Tây. Lẽ ra họ đã nên gọi bằng tiếng Việt là “nữ lãnh đạo thép” để có thể sử dụng đại trà, rộng khắp, phi biên giới, vô biên cương, bất biên chế.

Song, may mà tiếng Việt có từ “anh thư” để chỉ những vị nữ nhi hào hùng. Do đó, các “Iron Ladies” của hàng ngũ lãnh đạo sau đây của Việt Nam sẽ được tôi gọi là những vị “Anh Thư Thép”.

Riêng chữ “Tam Đầu” thì tôi tạo ra, nhưng không ám chỉ thể chế lãnh đạo chính trị của Đế Chế La Mã “The Triumvirate”, mà chỉ dựa vào đấy để gọi ba vị nữ anh thư thép lãnh đạo Việt Nam là “The Triumviri” với ý nghĩa ba vị đứng đầu riêng biệt với những đặc điểm và nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau trên nền chung của phục vụ nhân dân.

Vị Iron Lady thứ nhất của Việt Nam: Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân.

Những ưu điểm nỗi trội của Bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã được tôi nêu rõ trong bài viết trước đây về Bà, bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – thần uy thiên bẩm, biệt tài hùng biện, kinh nghiệm trị quốc, và khả năng quán xuyến bao trùm đối với cơ quan quyền lực tột đỉnh của quốc gia. Có thể nói với tất cả sự kính trọng và công tâm rằng chưa hề có vị nữ lãnh đạo chính trị nào trên toàn thế giới có thể sánh được với Bà về nhan sắc. Chính tất cả những điều tuyệt diệu tập trung nơi Bà đã khiến Bà thích hợp nhất với vai trò lãnh đạo Quốc Hội Việt Nam trong tương quan Nghị Viện Thế Giới để nâng cao vị thế không những của Quốc Hội Việt Nam mà còn của tổ quốc Việt Nam và dân tộc Việt Nam.

Bà là “The Iron Lady” như đã ra uy qua lời phê phán mạnh mẽ nhất đối với những thứ không giúp ích gì cho tổ quốc mà chỉ gây rối loạn dân tâm, lúc bà phát biểu về cái gọi là “biểu tình”.  Bà đã thể hiện quyền lực cực kỳ đúng đắn và ở đỉnh cao của sự cần thiết qua tuyên bố đó. Việt Nam cần có một Iron lady như Bà để tồn tại và phát triển, để vang danh và được vinh danh, để đất nước sẽ được Bà bảo vệ chốn nghị viện các châu lục, bằng khả năng hùng biện của Bà, bằng sự cứng rắn tối cần thiết của Bà trong tư thế một nhà lãnh đạo, và bằng dung nhan của Bà mà thế giới nghị viện sẽ luôn phải cung kỉnh lắng nghe, ngưỡng mộ. Bà đã xô ngả hoàn toàn cái mặc định rằng phụ nữ Việt Nam ở giai tầng lãnh đạo phải luôn thể hiện sự mềm yếu, dễ bị “bắt nạt”, không thể “tự vệ” trước các chiêu trò bẩn thỉu bôi nhọ rên rỉ hung hãn của kẻ thù của đất nước và chế độ. Dân tộc này muốn rằng khi người phụ nữ Việt Nam ở đỉnh cao quyền lực sẽ uy dũng, mạnh mẽ, kiên quyết, và cứng rắn như Nhị Trưng Vương và Nhụy Kiều Tướng Quân, nhất là khi sự an nguy của tổ quốc hiện đang bị dọa đe bởi bọn bành trướng bá quyền Trung Quốc cùng các thế lực thù địch khác từ bên ngoài biên giới hay bên trong cương thổ nước nhà.

Vị Iron Lady thứ nhì của Việt Nam: Phó Chủ Tịch Quốc Hội Tòng Thị Phóng.

Tất cả các nghị sĩ Quốc Hội Việt Nam đều dễ dàng nhận ra những điểm đặc biệt rằng nếu như Bà Nguyễn Thị Kim Ngân sử dụng thần uy thiên bẩm để lãnh đạo Quốc Hội đặc biệt trong đối ngoại làm vinh danh Quốc Hội Việt Nam chốn nghị trường quốc tế, thì Bà Tòng Thị Phóng sử dụng tài năng quản trị để lãnh đạo hoạt động nội bộ Quốc Hội đưa các hoạt động đối nội vào vị thế tối ưu bằng tính cách mềm mỏng nhưng cương quyết, dịu dàng nhưng dứt khoát, linh hoạt nhưng nguyên tắc, điềm đạm nhưng cứng rắn, và thân thiện nhưng nghiêm khắc của Bà.

Điểm đặc biệt của Bà Tòng Thị Phóng là giọng nói trầm ấm với nụ cười hiền hòa luôn nở trên môi, bất kể nghị trường đang có sự đồng thuận hay bất đồng chính kiến. Chính Bà lúc chủ trì các phiên họp toàn thể của Quốc Hội đã trổ tài quán xuyến, lèo lái các nội dung tranh luận vào đúng các quỹ đạo, và hóa giải mọi sự việc phát sinh bằng tất cả những thế mạnh của Bà như đã kể ở trên.

Bà Tòng Thị Phóng là “The Iron Lady” theo một cách đặc biệt, vì nếu như sự cứng rắn là để bảo vệ nguyên tắc cùng chân lý, thì nụ cười hiền hòa của Bà lại chính là sự cứng rắn ấy. Chính Bà là “Đầu Chế” thứ hai, vị anh thư thép thứ hai, một vị “Tể Tướng”, và Bà đã cùng Bà Nguyễn Thị Kim Ngân bảo đảm sự phân công phân quyền tuyệt diệu giữa một bên là cột trụ chống vững Quốc Hội Việt Nam về nội trị, và một bên là cột trụ không những đỡ nâng vị thế của Quốc Hội Việt Nam trên trường Quốc Tế mà còn thu hút sự ủng hộ của nghị viện thế giới dành cho Việt Nam, đem thần thái cùng nét đẹp Việt Nam tỏa lan ra thế giới.

Vị Iron Lady thứ ba của Việt Nam: Bà Trương Thị Mai, Trưởng Ban Dân Vận Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Không ai có thể phủ nhận sự thật rằng Bà Trương Thị Mai chính là “Đầu Chế” thứ ba, vị anh thư thép thứ ba, một vị “Nguyên Nhung” thực thụ, mà sự tình cờ của lịch sử nước nhà đã khiến quy tụ trong cùng thời gian cả ba vị anh thư thép cùng lãnh đạo nước nhà.

Trong thời gian làm Chủ Nhiệm Ủy Ban Các Vấn Đề Xã Hội của Quốc Hội, Bà Trương Thị Mai đã chứng tỏ tài hùng biện, sự xông xáo, trực ngôn, và trí tuệ trong tranh luận các dự án luật, mà những vấn đề Bà nêu ra luôn là những điểm lõi quan trọng, nêu bật lòng kiên trì đấu tranh vì sự phát triển của đất nước và ý chí vì cuộc sống của nhân dân. Là một chính khách tài ba, Bà đã khiến tất cả các nghị sĩ phải nể phục, và là điều tự nhiên khi Bà trở thành Ủy Viên Bộ Chính Trị, một vị trí chỉ dành cho các nhà lãnh đạo nổi bật của Đảng.

Bà Trương Thị Mai là “The Iron Lady” theo một cách đặc biệt, vì nếu như Bà Nguyễn Thị Kim Ngân “cứng rắn” bảo vệ uy thế của Quốc Hội Việt Nam trên trường quốc tế một cách vươn rộng vươn xa  vươn cao và bao trùm, Bà Tòng Thị Phóng “cứng rắn’ bảo vệ hoạt động nội bộ của Quốc Hội Việt Nam từ trên xuống dưới, thì Bà Trương Thị Mai “cứng rắn” từ ngay bên trong nội bộ Quốc Hội nhằm bảo đảm sự vũng chắc của các cơ sở của nội bộ ấy từ dưới lên trên.

Bà Trương Thị Mai là chính khách duy nhất ở Việt Nam hiện nay thích hợp nhất để lèo lái con thuyền Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay (a) sự an nguy của tổ quốc đang dưới sự dọa đe của chiến tranh xâm lược khiến công tác dân vận trở nên quan trọng sống còn; (b) sự phát triển của đất nước trước ngồn ngộn những thời cơ khiến công tác dân vận trở nên tối quan trọng; (c) lòng dân đang bị thử thách trước tổng hợp của sự chống phá tư tưởng từ bên ngoài, sự chống phá tư tưởng từ bên trong, sự thiểu năng quản trị của các cơ quan hành chính công quyền mà toàn bộ nguồn nhân lực đều do có sự thông qua đầy tắc trách của tất cả các cơ sở Mặt Trân Tổ Quốc Việt Nam; và (d) sự yếu kém triền miên đã trở thành đặc điểm thâm căn cố đế kinh niên của Trung Ương Mặt Trân Tổ Quốc Việt Nam trên tất cả mọi phương diện, từ quản trị nhân sự của chính Mặt Trân Tổ Quốc, đến sai sót nghiêm trọng trong công tác bầu cử 2016, thất bại trong các nhiệm vụ lõi của Mặt Trận Tổ Quốc, và sự buồn cười của các chương trình hành động mà Chủ tịch Nguyễn Thiện Nhân mới đệ trình Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc, trong đó nêu toàn là những “dự án vận động” không có gì đặc sắc, chẳng một chút khả thi, và không hề thực tế, bảo đảm sẽ thất bại tuyệt đối, hoàn toàn.

The Triumviri: Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam

Một nữ lãnh đạo của Thành phố Hồ Chí Minh là Bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, đã phát biểu tại nghị trường Quốc Hội khi Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc trình danh sách các Bộ trưởng trong kỳ họp thứ 11 Quốc Hội Khóa XIII đầu năm 2016, nêu thắc mắc tại sao không có nữ nghị sĩ nào làm Phó Thủ Tướng hay Bộ Trướng. Tôi cho rằng Bà Nguyễn Thị Quyết Tâm đã không có tầm nhìn chính trị, thiếu hiểu biết tổ chức, chẳng phân minh luật pháp, đã có tư tưởng hoàn toàn hạn hẹp cục bộ giới tính chủ nghĩa, và đã không nhận thức về trách nhiệm tuyệt đối cũng như quyền lực tuyệt đối Hiến Định của Thủ Tướng trong việc lựa chọn các thành viên chính phủ phù hợp nhất để cùng Ông gánh vác các phần việc nặng nề giải quyết các vấn nạn quốc gia.

Bình đẳng giới không có nghĩa là bắt buộc phải chia đều theo kiểu 50/50 hay chia sẻ bớt các chiếc ghế cho nữ giới để đạt tỷ lệ số học.

Bình đẳng giới có nghĩa là nam giới luôn phải tôn trọng nữ giới, dành lấy những phần việc nặng nhọc hiểm nguy nhất để nữ giới được phát huy khả năng trong hoàn cảnh nhiều thuận lợi hơn.

Bình đẳng giới không có nghĩa là buộc phải có một phụ nữ làm “phó” cho Thủ Tướng cho bằng được.

Bình đẳng giới mang ý nghĩa rằng tất cả các “nam giới” khi làm lãnh đạo đều phải ưu tiên đầu tư tâm lực và trí lực dựng xây cho bằng được nền móng luật pháp và luật lệ thích hợp cho sự phát triển ưu tiên của phụ nữ trong mọi lĩnh vực của đời sống. (Tất nhiên, khi nói về “nam giới” và “nữ giới” là nói trên bình diện ngữ nghĩa phổ thông phổ quát và phổ biến, chứ không để tạo cớ cho sự lao xao láo xạo của bọn chống Việt rêu rao về các “giới” khác trong xã hội thực sự tôn trọng nhân quyền và dân quyền.)

Bình đẳng giới thực sự sẽ luôn có nghĩa rằng vào thời điểm đặc thù của quốc gia khi thực sự xuất hiện các bậc hiền tài nữ giới thì tất cả các vị anh thư này đều ưu tiên nắm giữ quyền uy trị quốc, như làm Chủ Tịch Nước, Chủ Tịch Quốc Hội, Thủ Tướng, Bộ Trưởng Quốc Phòng, v.v. và v.v., như từng diễn ra y như vậy tại các quốc gia khác trên toàn thế giới.

Chính vận nước hiện nay đã đưa đến sự xuất hiện của ba ngôi sao sáng nhất thuộc về nữ giới mà không bất kỳ vị nam giới nào trong toàn Đảng và trên toàn quốc có thể sánh bằng: đó là ba vị anh thư thép của Việt Nam, “The Trio of  Iron Ladies of Vietnam”: Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, Bà Tòng Thị Phóng, và Bà Trương Thị Mai:

QH Iron Ladies (1)

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Phó Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân

Phi Trường Tân Sơn Nhất

Lời Cảnh Báo Của Hoàng Hữu Phước Từ 01-2009

Hoàng Hữu Phước, MIB

07-8-2016

Vài hôm trước tôi nghe báo lại là có vụ kẹt xe khủng khiếp ở cửa ngõ Sân Bay Tân Sơn Nhất.

Tựa đề bài viết này là Phi Trường Tân Sơn Nhất với 4 dụng ý gồm (a) ám chỉ sự so sánh với thời kỳ trước 1975; (b) ám chỉ tầm quan trọng trong phân biệt các thể loại ngôn từ vốn tồn tại trong tất cả các ngôn ngữ trừ tiếng Việt, nghĩa là chí ít gồm hai loại “formal” và “informal”, mà từ Hán Việt luôn mang ý nghĩa “formal” mà rất tiếc đã bị vùi dập do sự diễn giải sai lầm xằng bậy yêu cầu của việc “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” khiến có những từ như “phi trường” bị bình dân hóa thành “sân bay”, còn “sử dụng công lộ” bị thay thế bằng cụm từ Hán-Việt khác hoàn toàn mất tác dụng nhận thức của công dân là “tham gia giao thông”; (c) ám chỉ đừng bao giờ phủ nhận sự trang trọng trong lựa chọn ngôn từ của một ngôn ngữ có tác động nhãn tiền đến cộng đồng sử dụng ngôn ngữ ấy; và (d) ám chỉ trình độ thấp kém của báo chí Việt Nam khi thiếu vắng hoàn toàn những bài viết mang tính tầm nhìn mà chỉ thuần túy hoặc đưa tin về một hiện tượng hoặc copy ý của một bài báo nước ngoài, thậm chí có cả chuyện một phóng viên tờ báo lớn lại đi phỏng vấn …một phóng viên Mỹ dịp Tổng Thống Obama sang thăm chính thức Việt Nam, rằng theo phóng viên Mỹ ấy thì Việt Nam nên làm gì đối với tình hình Biển Đông!

Với những dụng ý như trên, khi báo chí “đưa tin miêu tả” vụ kẹt xe khủng khiếp ở của ngõ Sân Bay Tân Sơn Nhất, tôi đăng lại bài viết sau mà tôi đã nhận xét, phê phán từ trước Tết 2009 dù lúc ấy tình hình chưa đến mức độ khủng khiếp như hiện nay.

Tất cả bắt nguồn từ lợi ích nhóm (các chức sắc “chủ đất” khu vực Sân Bay Tân Sơn Nhất đã dùng quyền lực để xẻ đường tạo thuận lợi cho việc đi lại hầu tăng giá bán của địa ốc), và từ sự thiếu vắng tầm nhìn của tất cả các thời đại Hội Đồng Nhân Dân và Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh (“giải quyết ùn tắc” ở đâu đó bằng cách mở hướng thoát về hướng Sân Bay Tân Sơn Nhất cho tất cả các loại xe từ xe đạp cho đến xe tải hạng nặng, khiến sẽ dẫn đến việc tạo ra sự “ùn tắc” mới tinh tại địa bàn chiến lược quốc gia, mà bất kỳ đưa trẻ có giáo dục và có trí tuệ minh mẫn nào cũng dễ dàng nhận ra ngay – trừ các chức sắc Thành phố Hồ Chí Minh).

Sự đáng buồn còn ở chỗ ngay khi có đề xuất dự án Sân Bay Long Thành, thiên hạ nhao nhao phản bác, và tất cả các phản bác này cho thấy 4 điều rằng (a) các “chủ đất” quanh Sân Bay Tân Sơn Nhất muốn mở rộng Sân Bay để đất đai quanh đó được tăng giá; (b) mọi người lại hà tiện keo kiệt chỉ muốn từ Sân Bay Tân Sơn Nhất về nhà cho gần thay vì từ Long Thành về nhà ở nội thành Thành phố Hồ Chí Minh; (c) các “kiến trúc sư” nội địa nhao nhao vẽ vời tính toán về Sân Bay Tân Sơn Nhất, để rồi khi dự án Long Thành được Bộ Chính Trị ủng hộ lại quay ra mè nheo đòi sự công bằng phải để cho các kiến trúc sư Việt tham gia thi thiết kế Nhà Khách Sân Bay Long Thành, trong khi theo tác giả bài viết này thì sẽ là một sai lầm nghiêm trọng nếu không sử dụng công ty thiết kế nước ngoài nào đã có kinh nghiệm xây các Sân Bay khổng lồ tại các siêu cường kinh tế; và (d) sự thiếu vắng hoàn toàn trên báo chí những bài viết mang tính tầm nhìn chiến lược, thí dụ như đối với Sân Bay Tân Sơn Nhất, mà chỉ toàn là tải đăng các “phỏng vấn” toàn những ai chống lại dự án Long Thành.

Kính mời các bạn tham khảo “phóng sự” sau của “nhà báo” (tự phong) Hoàng Hữu Phước với các hình ảnh của “phóng viên ảnh” (tự phong) Hoàng Hữu Phước, thực hiện trước Tết 2009.

Phi Trường Tân Sơn Nhất

(Bài đăng trên Emotino.com ngày 07-01-2009 lúc 10g41)

Hoàng Hữu Phước, MIB

Năm mới nói về những ngỏ ngách xa xưa của Sài Gòn hoa lệ, để thấy ngày nay Thành phố Hồ Chí Minh cường thịnh khác biệt như thế nào. Và tại sao không, khi cửa ngõ vào Thành phố từ Sân Bay Tân Sơn Nhất hiện không chỉ khác ở chỗ tên gọi không còn là từ Hán Việt trang trọng quý phái Phi Trường Tân Sơn Nhất và ở chỗ  diện tích mặt đường vào ra nay còn rộng gấp mấy lần xa-lộ Đại Hàn.

Trước 1975, phi trường Tân Sơn Nhất là một trong những phi trường nhộn nhịp nhất thế giới, đặc biệt giữ vai trò trung tâm FIR (Flight Information Region – Cung Cấp Thông Tin Không Lưu Quản Lý Bay Toàn Khu Vực) toàn vùng Đông Nam Á, vào thủa Thái Lan là con số zero khổng lồ, còn Malaysia là tiểu quốc mà các thượng nghị sĩ, hạ nghị sĩ, quan chức chế độ Sài Gòn luôn cho là mình bị “đì” nếu được “cho” sang thăm và làm việc với các vùng lãnh thổ quốc gia ở cách biệt dưới quá sâu so với nền văn minh của Việt Nam cao vời với Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông.

Ấy vậy mà mỗi khi tôi vào phi trường (do tôi học chung lớp 9 trung học với một anh bạn tên Phụng là con của một sĩ quan cấp tá tên Phụng và anh này hay mời tôi đến chơi để cùng học tập chung do ba má của anh muốn anh “gần đèn thì sáng”, còn tôi thích đến học chung mỗi sáng Chủ Nhật vì thích ngắm qua khung cửa kính hai cô chị quá xinh đẹp cô nào cũng tên Phụng bơi lặn hay tắm nắng trong những bộ bikini sặc sở sắc màu Hawaii tại pít-xin tức hồ bơi trên sân thượng), tôi bị chặn lại ở cổng (ngay nơi ngày nay là đường Phổ Quang với Sân Vận Động Quân Khu 7 án ngữ) bởi một đội quân hàng chục người trang bị tận răng, chờ họ quay phone gọi vào, và sau đó  anh bạn Phụng cận thị của tôi phải chạy xe đạp ra đón, hoặc đại tá Phụng sai một sĩ quan thuộc cấp lái xe Jeep ra chở tôi (cùng chiếc xe đạp của tôi) vào tận nơi. Suốt con đường (ngày nay mang tên Trường Sơn) chỉ thấy hai bên toàn những biệt thự sang trọng (nghĩa là chỉ có một trệt một lầu và vườn cây bao quanh) rợp bóng cây xanh cao hơn cả nóc biệt thực của các sĩ quan không quân cao cấp.

Nhưng đường Trường Sơn vào tận Sân bay Tân Sơn Nhất ngày nay cực kỳ hoành tráng, với mặt đường cực rộng, nhà cao tầng mọc lên hơn nấm và san sát ở suốt hai bên đường, không có hoặc có ít màu xanh của lá cây, và thật “cảm động” khi con đường xưa kia chỉ dành cho giới sĩ quan quý tộc, nay được bình dân hóa tối đa, để mọi người dân đều được tự do vi vu ào qua, xẹt lại, với đường sá mở ra nhiều ở hai bên, và xe cộ tự do xẹt lại, ào qua.

TSN (1)

Những bức hình chụp lúc 6 giờ 15 phút sáng nay cho thấy mức độ bình dân hóa đã lên tới cực điểm mà điển hình là xe đông đúc, lúc nhúc, từ mọi nơi chạy xuyên qua khu vực tỷ đô này ra hướng quận Tân Bình, trong khi phía ngược lại là đúc đông, nhúc lúc xe cộ từ quận Tân Bình hối hả phóng đến cuối đường Trường Sơn để rẽ phải vào con đường Hồng Hà kỳ dị (kỳ dị vì đường này quẹo rẽ gảy khúc quanh co vẫn mang cùng tên Hồng Hà như thể không còn một tên nào khác có thể dùng được để phân định rạch ròi ngữ nghĩa tu từ và địa thế bản đồ) đi sang các khu vực khác. Như vậy chỉ cần có sự va quẹt giữa hai xe thô sơ hay xe máy giữa hai người đàn ông hoặc hai người đàn bà nói tiếng Việt là có nguy cơ gần như là tuyệt đối trên hệ toán xác suất xảy ra một vụ kẹt xe nghiêm trọng, khiến ô-tô không thể chạy thẳng (vào đường cao tầng đến nhà ga quốc tế) hoặc quẹo trái (vào đường thấp tầng đến nhà ga quốc nội), hoặc xe từ hai nhà ga này không thể đưa khách vào thành phố xuyên qua trận kẹt xe ngay bên trong sân bay. Đó là chưa kể sự bình dân hóa cao độ còn ôm ấp luôn sự bao bọc đầy trách nhiệm và cảm động: học sinh – sinh viên tương lai nước nhà học môn thể dục đông nghịt tại công viên Hoàng Văn Thụ và Sân Vận Động Quân Khu 7 ngay “đầu vào” sân bay, và Câu Lạc Bộ Hàng Không ngay “đuôi” sân bay (đường Hồng Hà) làm gia tăng số vụ kẹt xe ở khu vực Phổ Quang có mấy lô-cốt đào đường trường kỳ mai phục và luôn luôn ngập lụt khi mưa xuống, sẽ khiến có nhiều hơn các chuyến bay bị đì-lây (delayed, lùi giờ khởi hành vì chờ hành khách đến đủ).

TSN (3)TSN (2)

Ngày xưa, người ta phải học sói trán cũng chưa đạt được chuẩn “sang”, vì sang là cốt cách, là tác phong, là cả một quá trình giáo dục và thừa hưởng giáo dục trong một môi trường đồng cấp và đồng nhất mang tính gia đình thắm nhuộm trong từng tế bào của thân xác. Nếu biệt thự ở bên phải (tức tính từ ngoài vào phi trường), người sang trọng chạy xe đúng chiều đến cuối đường mới rẻ trái chữ U để qua bên phải chạy ngược lại để hướng ra cổng, vừa quý phái vừa đúng luật giao thông. Oái oăm thay khi ngày nay, người ta cố ý nhập nhằng, dùng keo Con Voi dán ghịt hai chữ giàu cósang trọng lại làm một chữ giàu sang, với chữ “giàu” đứng trước, khiến ai cũng nghĩ cứ có nhiều tiền là tức khắc tự nhiên sang, nên chẳng còn biết thế nào là sang. Rốt cuộc, nếu nhà (không bao giờ được mang danh “biệt thự”) ở bên phải (tức tính từ ngoài vào sân bay), người giàu ngồi trên xe hai bánh cực xịn (nhưng hà tiện và keo kiệt, sợ đi xa tốn xăng tướng xứng với xe xịn chứ không sợ mất danh dự cá nhân vì danh dự rẻ mạt tương xứng với bản thân; hoặc yêu môi trường, sợ đi xa phun nhả đi-ô-xít-cạc-bon tức cá-bần-đai-ô-xai carbon dioxide nhiều làm mẻ thêm tầng Ozone của cựu phó tổng thống Mỹ Al Gore) cứ thế mà tuốt ra hướng Tân Bình, dù chạy ngược chiều vi phạm luật giao thông, khiến từ bỏ vị thế kỳ lân của tứ linh sang trọng để bước sang vị trí kỳ đà cản mũi dòng xe đang lao đến. Tự do bôi bẩn mình, và tự do làm nhục quốc thể trước và trong mắt ngoại nhân. Ô hô tự do thay! Tự do thay! Cây dùi-cui của cảnh sát chế độ Sài Gòn và những gương mặt đằng đằng sát khí của các binh sĩ trang bị tận răng bảo vệ của ngõ Phi Trường Tân Sơn Nhất thật hiệu quả xiết bao!

Sân bay Tân Sơn Nhất là thế. Một sự chật chội cảnh quang. Một sự thể hiện vô duyên nghề dệt lụa trên hệ thống đường sá trong khu vực sân bay khi có sự đan xen điểm xuyết hoa văn (từ ngữ thường được dùng trong tất cả các video clip nhàm chán của HTV giới thiệu sản phẩm bất kỳ ở trong Nam) các ngõ ngách liên hoàn, cắt vụn con đường đắt giá, tạo nên sự cực kỳ thuận tiện cho cư dân sống trong ấy, cả về tiện lợi trong đi lại và sự tăng giá bán của những ngôi nhà hộp. Một sự tầm thường hóa không đáng có đối với một cửa ngõ đưa du khách vào một đất nước lẽ ra là tuyệt diệu, chẳng khác nào phơi bày một thiết kế nội thất có một thang máy Otis Model 2009 trong một căn nhà diện tích 4m x 10m có một trệt một lửng không lầu. Đó là lý do mỗi khi đến Sân Bay Nội Bài, Hà Nội, tôi không thể không tấm tắc khen với anh tài xế rằng Nội Bài quá đẹp, quá hoành tráng; rằng cảnh quang quá bao la, quá bát ngát; và rằng con đường vào Thủ Đô đủ xa và thừa thoải mái mới thật ngây ngất làm sao!

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Các bài viết tham khảo thêm có liên quan:

Sân Bay Long Thành: Lời Giải Thích Ngắn Gọn Giản Đơn

Dự Án Cảng Hàng Không Quốc Tế Long Thành

Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước nói về cái gọi là “Đường Bay Vàng”

Thư Gởi Thủ Tướng Về “Đường Bay Vàng”

Cô Lại Thu Trúc Gởi Thư Cho Lãnh Đạo Nhà Nước Góp Ý Về “Đường Bay Vàng” Hà Nội – Tp HCM

Mai Trọng Tuấn: Ý Kiến Lạ Kỳ

Tầm Nhìn Của Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước

Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này

Toa Thuốc Lăng Tần

Hoàng Hữu Phước, MIB

05-8-2016

 Nha Bao1 (2)

1) Sự Cố Phóng Sự Syria

Vừa qua rộ lên sự cố phim phóng sự mang tên Ký Sự Syria: Góc Nhìn Từ Phía Trong Cuộc Chiến của Đài Truyền Hình Việt Nam (VTV). Đã có rất nhiều dư luận phê bình và phê phán bộ phim ấy; song, vẫn chưa có ai nêu được cái lõi dẫn đến các rắc rối nổi cộm đáng xấu hổ trong thế giới báo chí hiện nay ở Việt Nam nói chung và trong những cái gọi là phóng sự cũng của cái thế giới ấy mà Ký Sự Syria là thùng nước làm tràn hồ bơi.

Trước khi đi vào phân tích cụ thể cái lõi trầm kha của vấn đề, xin kính mời bạn đọc lưu ý đến chi tiết cực kỳ quan trọng của “ê-kíp phim gồm nhà báo Lê Bình, quay phim Ngọc Phúc, cùng hai phóng viên Vân Anh và Phương My thực hiện”.

2) Căn Bịnh Trầm Kha Việt Nam

Thời bao cấp gian khổ đã qua trong thắng lợi tuyệt toàn: chính trị ổn định, lãnh thổ vẹn toàn trước cuộc xâm lăng của bọn bá quyền Trung Quốc và cuộc xâm lược của bọn man rợ Kampuchia, chế độ củng cố vững chắc, kinh tế tự bồi đắp trên những phiến đá thô ráp để chất chồng lên thành nền móng cao hơn cho những kiến trúc kỳ vĩ hơn.

Thời bao cấp gian khổ đã qua đi với những tàn tích thượng tầng hằn sâu như những vết nứt rạn xuống hạ tầng. Đây là nói về những phát huy sáng kiến để tồn tại qua cơn thử thách nghiệt ngã không bút mực nào tả xiết (untold hardship) để tự đứng lên (self-sustainment) và gượng hết sức bình sinh để sinh tồn (surviving the ordeals). Cũng vì thành công cho sự tồn tại và phát triển, các sáng kiến ấy từ vị trí  một thứ nam châm hút lấy những biện pháp cải tổ, những nguồn vốn đầu tư, trở thành lực cản như sức hút mãnh liệt của từ trường cản trở mọi thứ muốn vượt khỏi tầm trọng lực. Cái cơ chế tổ chức vật chất và tinh thần dường như không thể nào còn có thể sửa chữa được nữa. Thay vì đặt nặng chuyên nghiệp chuyên môn, Việt Nam lại đặt nặng vấn đề khoa giáo, đưa giáo dục lên hàng đầu; song, bản thân từ “giáo dục” đã chưa từng được hiểu đúng, dẫn đến tình trạng mất trật tự trong giao thông, xuống cấp trong đào tạo, và xuống cấp trong những chức nghiệp mà chế độ đặt trọng tâm nặng hơn hết.

Bày ra Ngày Nhà Giáo, đặt “nhà giáo” rời xa mãi mãi vị trí “phục vụ khách hàng” (customer service) vốn đòi hỏi chất lượng giảng dạy phải ở mức tuyệt hảo, để ngự tại vị trí “đấng ban ơn cứu dốt” cho học trò – cực đoan vô lối của “một chữ cũng thầy, nửa chữ cũng thầy – dẫn đến tâm lý phải được xã hội trọng vọng cũng như phải được phụ huynh cung phụng. Hậu quả là học sinh sinh viên trình độ học lực kém đi, trong khi tư cách đạo đức thì ôi thôi bao điều tai tiếng trong xã hội, kể cả động thủ với cả “đấng ban ơn cứu dốt”.

Bày ra Ngày Thầy Thuốc, đặt “thầy thuốc” rời xa mãi mãi vị trí “phục vụ khách hàng” (customer service) vốn đòi hỏi chất lượng chữa trị phải ở mức tuyệt hảo, để ngự tại vị trí “đấng ban ơn cứu mạng” cho bịnh nhân, dẫn đến tâm lý phải được xã hội trọng vọng cũng như phải được thân nhân bịnh nhân cung phụng. Hậu quả là bịnh nhân đa số bị kê đơn thuốc vô tội vạ, trong khi tư cách đạo đức “thầy thuốc” thì ôi thôi bao điều tai tiếng trong xã hội, còn thân nhân bịnh nhân thì động thủ với cả “đấng ban ơn cứu mạng”.

Bày ra Ngày Nhà Báo, đặt “nhà báo” rời xa mãi mãi vị trí “phục vụ khách hàng” (customer service) vốn đòi hỏi chất lượng nghề nghiệp phải ở mức tuyệt hảo, để ngự tại vị trí “đấng thi hành công vụ” truy tìm “chân lý” cho xã hội, dẫn đến tâm lý phải được xã hội trọng vọng cũng như phải được mọi người kinh sợ. Hậu quả là độc giả nhận được đa số thông tin không hoặc kém trung thực vô tội vạ, trong khi tư cách đạo đức “nhà báo” thì ôi thôi bao điều tai tiếng trong xã hội, mà hậu quả là “Ký Sự Syria” cùng những thứ tương cận.

3) Nạn Kiêu Báo

Nếu xưa kia ở Việt Nam – chẳng nơi nào khác có tình huống tương tự – có Loạn Kiêu Binh thời Lê Trung Hưng do những quân binh vùng Thanh Hóa và Nghệ An cậy có công phò tá quân vương, đã kiêu căng chà đạp vương pháp gây điêu đứng cho triều chính và dân tình, khiến sụp đổ cơ nghiệp Nhà Lê; thì nay Việt Nam đang có Loạn Kiêu Báo, chẳng qua do chế độ đã ban cho báo chí tầm quan trọng vượt bậc chỉ có ở Việt Nam từ cả trước thời bao cấp: tuyên giáo tức tuyên truyền và giáo dục để xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa, truyền bá tư tưởng cách mạng Mác-xít Lê-nin-nít, đấu tranh chống Mỹ cùng hệ tư tưởng thù địch, phổ biến chủ trương chính sách của Đảng và Nhà Nước, v.v. Kết quả đã chưa từng được như ý khi chưa hề xuất hiện những con người mới xã hội chủ nghĩa, tư tưởng thù địch vẫn đang lấn lướt, chủ trương – chính sách của Đảng và Nhà Nước được phổ biến rộng khắp nếu tin vào báo cáo của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Không đâu trên thế gian này mà “nhà báo” lại được xem như “đang thi hành công vụ” khi tác nghiệp như ở Việt Nam.

Không đâu trên thế gian này mà “nhà báo” lại được cho cái quyền uy tiếp cận bất kỳ ai và bất kỳ ai phải cung cấp thông tin cho “nhà báo” như ở Việt Nam.

Không đâu trên thế gian này mà “nhà báo” là danh xưng không mang chút hơi hướm nào của tính chuyên nghiệp cao chuyên môn giỏi như ở Việt Nam. Ông Lại Văn Sâm mà là “nhà báo” mới là chuyện lạ. Lê Bình đi làm phóng sự Ký Sự Syria mới là chuyện lạ.

4) Tham Khảo Tổ Chức Công Ty Truyền Hình Hoa Kỳ

Khi đọc đến chữ chót của phần trên, các “nhà báo” ắt cảm thấy không cam tâm. Ở đây xin mổ xẻ vấn đề cụ thể rõ ràng như sau về cái gọi là “Đài Truyền Hình”:

Trên thế giới có hai loại “Đài Truyền Hình”, đó là đài công và đài tư. Đã là “đài công” thì hoàn toàn không có quảng cáo hay kinh doanh. Đã là “đài tư” thì  phần chính và chủ lực là quảng cáo và kinh doanh.

Việt Nam ta sính dùng cụm từ “ham học hỏi” nhất là phải ra nước ngoài du học để thu gom tất tần tật từ đời này đến đời kia muôn kiếp, tuyệt đối né cụm từ “thích truyền thụ” nhất là khi liên tưởng đến việc dạy cho thế giới cái gì đó. Vậy thử xem danh mục tổ chức một “cơ quan truyền hình tư” của Mỹ ra sao theo tài liệu của  Hiệp Hội Quốc Gia Các Nhà Truyền Thông Hoa Kỳ:

Nhabao1Nhabao2 (2)

Trong danh mục tổ chức ở trên, chúng ta thấy có tất cả 9 “phòng ban” và “phòng” tin tức đứng hàng thứ 5 theo vị trí quan trọng từ cao xuống thấp, theo đó, bộ phận lãnh đạo ở vị trí hàng đầu, tiếp theo sau là tuần tự các “phòng ban” kinh doanh – tiếp thị, phòng phát hình chương trình quảng cáo, phòng điều nghiên, rồi mới đến phòng tin tức, theo sau là các phòng thương hiệu-hình ảnh-hình tượng, phòng quan hệ công chúng – cộng đồng, phòng chương trình, và phòng kỹ thuật.

Trong phòng tin tức ở ô được tô vàng như trên, ta thấy hoàn toàn không có chức danh hay nghề nào mang tên “journalist” tức “nhà báo”, mà chỉ có “reporter” tức “phóng viên”. Người viết tin (news writer) là người quan trọng hơn phóng viên. Và “phóng viên” gồm phóng viên thường, phóng viên quảng cáo, và phóng viên đưa tin từ trực thăng rượt đuổi hiện trường.

Phóng viên thực hiện việc phỏng vấn, lấy tin, đưa tin truyền hình trực tiếp; hoặc phỏng vấn, lấy tin về cho cấp trên là người viết tin để biến thành bài viết đăng báo.

Phóng viên là nghề nghiệp vừa nguy hiểm (vì không được bảo vệ gì do không bao giờ có chuyện “thi hành công vụ” vốn là chuyện riêng của cơ quan cảnh sát an ninh), vừa lương thấp (vì không quan trọng, do quan trọng là người viết tin chứ không phải là người lấy tin vì tin lấy về có thể bị loại bỏ bởi người viết tin), vừa khó có việc chính quy toàn thời gian (vì chẳng “đài” nào thuê như vậy và vì phóng viên phải tự bươn chải đi tìm nguồn tin đa dạng để “bán” cho nhiều tòa soạn khác nhau có những chuyên mục khác nhau).

Như vậy, VTV được tổ chức có trên cơ sở “học hỏi” của cường quốc công nghiệp truyền hình?

Như vậy, các nhà chuyên nghiệp của ngành truyền hình thế giới sẽ ngạc nhiên tại sao việc thực hiện Ký Sự Syria không do hai phóng viên Vân Anh và Phương My cùng quay phim Ngọc Phúc đảm trách” mà hai phóng viên ấy lại đi hầu “nhà báo” Lê Bình để “nhà báo” này giữ vai trò… “phóng viên”.

Như vậy, các nhà chuyên nghiệp của ngành truyền hình thế giới sẽ ngạc nhiên tại sao Ông Lại Văn Sâm lại được gọi là “nhà báo” trong khi Ông chuyên tổ chức các gameshow từ thời Trò Chơi Liên Tỉnh cách nay 30 năm cho đến giờ; chưa kể các gameshow đều để thu tiền tài trợ của các công ty lớn.

Như vậy, các nhà lãnh đạo chuyên nghiệp của ngành truyền hình thế giới sẽ ngạc nhiên tại sao Ông Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình Việt Nam lãnh đạo một đài “công” (của nhà nước) sao lại kinh doanh quảng cáo ì xèo thu lợi nhuận, mà đã kinh doanh thì việc đưa tin tức thời sự chỉ là thứ yếu sao lại được tôn vinh như phần việc chính; và vì sao đã là lãnh đạo cơ quan truyền thông chuyên nghiệp lại có cơ chế tổ chức nhân sự không giống ai, chẳng khác nào bịnh viện chuyên khoa thần kinh lại có các phòng ban đầu tư chứng khoán, địa ốc, và sàn vàng vậy. Thậm chí ông còn trao thưởng ngay cho ê-kíp làn phim mà không biết rằng giải thưởng liên quan đến… “báo” phải do tổ chức lớn của hiệp hội báo chí xét cấp, chẳng khác nào ông tự nhận VTV không dính dáng gì đến cộng đồng kỹ nghệ truyền hình quốc tế vậy.

5) Tham Khảo Tổ Chức “Công Ty” Báo Chí Âu Mỹ

Thông tin về sơ đồ tổ chức của các “công ty” đại gia báo chí như Time hoặc Newsweek và Washington Post, v.v., đều có thể truy cập được qua internet tại các trang web của họ, chẳng hạn như

Nha Bao (2)

sơ đồ trên cho thấy không có chức danh “nhà báo” journalist mà chỉ có các “phóng viên” reporter ở dưới đáy tháp tổ chức, gồm phóng viên thể thao, phóng viên tin tức, phóng viên kinh doanh, và phóng viên phóng sự mà thôi. Như vậy, chỉ có phóng viên “phóng sự” (tức feature reporter) mới có vẻ là đối tượng mà Việt Nam muốn “bảo vệ” nhưng đã áp dụng lầm cho tất cả không những tất cả các loại phóng viên “reporter” mà còn là tất cả những ai được gọi là “nhà báo”.

6) Thuốc Đắng Dã Tật: Toa Thuốc Lăng Tần

a- Đã là “chuyên nghiệp” thì phải có chức danh trên danh thiếp phù hợp với tương đương trên thế giới, không thể có việc ai cũng có “Thẻ Nhà Báo” với tiếng Anh là Journalist, khiến quốc tế không biết phải cử ai ra đón tiếp cho thích hợp. Việt Nam nhất thiết phải tổ chức lại cơ cấu chức danh của Đài Truyền Hình Việt Nam cũng như các tòa soạn báo “nhà nước”.

b- Đã là “nhà báo chuyên nghiệp” thì không có nội hàm “thi hành công vụ” để dẫn đến tâm lý tự mãn “bất khả xâm phạm”, từ đó tự tung tự tác, phản Đảng, phản quốc, nhũng nhiễu doanh nghiệp, bày trò hề bằng những tác phẩm giả trá. Cần nhớ rằng Rino Barillari là “nhà báo ảnh” được gọi là Vua Paparazzi có Huân Chương Cộng Hòa Ý vẫn bị những người mà ông ta chụp ảnh đánh đập do xâm phạm đời tư cá nhân mà bức ảnh sau đây cho thấy người ra tay hạ thủ là diễn viên điện ảnh Mickey Hargitay cùng bạn gái của anh ta:

Nha Bao (1)

Tương tự, tại Euro 2016 vừa qua đã có chuyện cực kỳ bình thường khi cầu thủ Christiano Ronaldo của đội Bồ Đào Nha giật micro của một phóng viên (reporter, không phải journalist) đài CMTV rồi ném xuống hồ. Tất cả điều này có nghĩa rằng Việt Nam đang tạo ra Loạn Kiêu Báo khi vừa không những sử dụng từ “nhà báo” ôm quá rộng nghĩa mà lại còn cho “nhà báo” có quyền tiếp cận phỏng vấn bất kỳ ai cũng như các nghị sĩ buộc phải trả lời phỏng vấn của các “nhà báo” khi có yêu cầu; đã vậy, cơ quan công an phải bảo vệ “nhà báo” khi “nhà báo” đến tác nghiệp tại địa phương. Sự bảo vệ sẽ đúng hoàn toàn nếu “nhà báo” bị tấn công bởi bên thứ ba, trong khi bên thứ hai lẽ ra phải có toàn quyền (nhân quyền và dân quyền) từ chối yêu cầu phỏng vấn hoặc tố cáo “nhà báo” quấy rầy hoặc ra tay tự vệ khi bị “nhà báo” quấy rầy.

Phải ngăn ngừa Loạn Kiêu Báo vì “loạn” đã không còn “trong trứng nước”.

Phải chuyên nghiệp hóa ngành truyền hình theo tổ chức đẳng cấp quốc tế để tránh loạn “Ký Sự Syria”.

Phải chuyên nghiệp hóa ngành “báo chí” theo tổ chức đẳng cấp quốc tế để tránh nạn những chức sắc cấp cao giỡ trò rồi Nhà Nước phải nhức đầu thu hồi “thẻ Nhà Báo” thật chẳng ra làm sao cả.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo các bài viết cùng tác giả về chủ đề “báo chí”:

Quyền Lực Thứ Sáu

Thư Gởi Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình Việt Nam

Năm Mới Thử Bàn Về Báo Mới Trên Cơ Sở Siêu Cường Quốc

Vấn Nạn Ngôn Từ Trong Giới Truyền Thông

Đối Phó Với Đám Nhà Báo “Hai Mang”

Ê Bồ! Sao Muốn Về?

Lao Xao Láo Xạo

Quà Quạ An Tri Hồng Hộc Chí

Hoàng Hữu Phước, MIB

04-8-2016

Laoxao1

Tôi luôn ở bậc thang trưởng thượng không màng đến các thùng rác bên vệ đường lịch sử nên không hề quan tâm đến những lao xao láo xạo trên không gian mạng.

Từ cách nay hai mươi lăm năm tôi đã không-ai-biết-chẳng-ai-hay-nào-ai-thuê-mướn miệt mài bút chiến hùng biện ầm ỉ trên không gian mạng với đủ loại người ngu xuẩn có mà chưa hiểu biết cũng có, gốc Việt có mà gốc lung tung cũng có, và đã âm thầm đạt được bao “thành quả” chẳng hạn như đã làm đám chống Cộng chấm dứt hẳn việc mắng chưởi thóa mạ Chủ tịch Hồ Chí Minh, hoặc đã khiến mấy trang mạng nước ngoài buộc phải thêm tên Việt Nam vào ô xổ xuống của mục thanh toán online, v.v. và v.v. Tôi chưa từng kể công – nhưng chắc hôm nào rỗi rảnh phải cố nhớ mà ghi ra để thiên hạ biết rằng không phải tự dưng cái gì cũng tự nhiên có được và rằng chỉ cần là một công dân yêu nước thật sự thì đâu cần được “phân công” mới bảo vệ quê hương – và cũng chưa hề được thưởng công. Thế nhưng sự oái oăm lại ở chỗ những thọc chọt lại ập đến tôi từ cả hai phía chống Việt như một lẽ đương nhiên tự nhiên dĩ nhiên và báo Việt như một sự suy đồi suy vi suy tàn quái đản.

Nhiều tháng trước, các học trò tôi có gởi tôi ảnh chụp trên. Nếu như mọi lần mỗi người nhắn hay báo cáo tóm tắt một sự việc gì đó riêng lẻ, thì kỳ này lạ lùng là  ngoài 4 học trò tôi gởi cùng lúc còn có 1 người lạ hoắc nhưng bị nhắc đến chung trong cái lời lao xao láo xạo đó nên cũng cố gắng tìm hiểu về tôi để gởi cái quỷ ấy cho tôi để xin được làm quen, khiến tôi tự nhủ để hôm nào “bí” đề tài sẽ viết đôi dòng về nó.

Gọi là láo xạo vì kẻ bẩn thỉu đó không biết gì về LinkedIn, chưa từng dám bước vào LinkedIn. Y chỉ đơn giản lấy các sự thật gồm: (a) ở Việt Nam thực sự có ông tên Hoàng Hữu Phước, (b) trên thế giới thực sự có cái nhà mạng tên LinkedIn, (c) Việt Nam thực sự có sự việc “bầu cử” năm 2016, và (d) Thành phố Hồ Chí Minh thực sự có nhân vật tên Lộc họ Đỗ có tên trên danh sách ứng cử được niêm yết. Thực hiện thói quen bịnh hoạn của kẻ ngàn đời thua trận, muôn kiếp đê hèn, y pha trộn các sự thật ấy với hy vọng tạo ra một chuyện có mùi sự thật để quăng vô mặt độc giả mạng vì thế nào cũng có người bị dính bẩn. Và nếu như tập hợp các nguyên liệu nào cùng bổ dưỡng thật sự như sầu riêng, chuối sống, trái khế, quả chanh, nước mía, tép tỏi, bó hành, củ cải trắng, củ giềng, và quả cà “dái dê” (từ ngữ trong Truyện Cổ Nước Nam) y đem xay nghiền thành hỗn hợp “đại bổ” đút cho người khác ăn thì bảo đảm từ trẻ nít đến người lớn đều phát ói với thứ hổ lốn ấy.

Nhân đây tôi xin chụp cơ hội này để nói rằng:

1) LinkedIn là trang mạng của doanh nhân thế giới, viết qua viết lại bằng tiếng Anh, cho đến lúc gần đây nhờ tôi phổ biến rộng khắp, cái gì cũng hê tên LinkedIn, nên mới bắt đầu có sự tham gia của nhiều người Việt, doanh nhân có mà sinh viên kiếm việc cũng đi lộn vô đó cũng có, và cộng đồng này viết tiếng Việt cao cấp ngân lượng có mà bình dân kiểu Facebook ba xu cũng có. Tóm lại, vào LinkedIn để “vận động bầu cử” đúng là ý tưởng của kẻ lao xao láo xạo, đơn giản vì (a) không lẽ “vận động” doanh nhân toàn cầu dồn phiếu cho me-sừ Hoàng Hữu Phước ở Việt Nam, (b) ngay cả nhiều người dân các tỉnh miền Bắc muốn dồn phiếu cho ông Hoàng Hữu Phước cũng không bao giờ thực hiện được vì chỉ có người dân ở mỗi ba quận 1, 3, và 4 của Thành phố Hồ Chí Minh mới có quyền đó, và (c) lộn rồi vì me-sừ Lộc Đỗ gì đó không phải là “cộng sự” hay là học trò tôi vì học trò thực thụ của tôi đa số làm nhà giáo và tất cả đã nghĩ hưu cũng như đã nghe lời tôi đừng bao giờ chường mặt ra cõi đời ô trọc này để hứng chịu gạch đá của bọn lao xao láo xạo ném trị tội ủng hộ “Thầy” Hoàng Hữu Phước, cũng như (d) quê xệ rồi vì me-sừ Lộc Đổ nhà ta cho biết chỉ ứng cử vào Hội Đồng Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải Quốc Hội.

Kẻ lao xao láo xạo còn nói “lính” của tôi cũng ở trên LinkedIn vận động “PR rầm rộ” ì xèo cho tôi, trong khi (a) “lính” tôi không bao giờ đi lộn sân vì tôi không bao giờ tuyển “lộn” lính, và (b) tôi luôn sẵn sàng dạy cho bất kỳ ai đi “lộn sân” – kể cả mấy kẻ đi “lộn” vô Quốc Hội – như thí dụ đối với một em sinh viên chạy “lộn” vô LinkedIn:

Laoxao2Laoxao3Laoxao4Laoxao5

2)  Từ hơn 30 năm trước tôi đã luôn dặn dò sinh viên của tôi sắp định cư bên Mỹ 4 điều rằng (a) hãy cẩn trọng giáo dục con cái về nguồn gốc Việt Nam và đừng bao giờ chống Việt Nam Cộng Sản; (b) hãy cố học tập trong im lặng, đừng bao giờ mở miệng “thân Cộng sản Việt Nam” kẽo bị phe chống Cộng phát huy tự do dân chủ nhân quyền kiểu Mỹ quánh sưng mỏ không ai cứu; rằng (c) nếu buộc phải mắng chưởi “Cộng sản Việt Nam” để ngụy trang trong hang ổ sài lang thì cứ cố gắng diễn tuồng xuất sắc cất tiếng hòa âm điền dã, đừng sợ Thầy Phước ở quê nhà giận trách; rằng (d) đừng bao giờ trở về Việt Nam mà hãy tập trung phục vụ nước Mỹ để tất cả cùng nhằm hướng đến giấc mơ các con cháu của các em có ngày có đứa sẽ trở thành Tổng Thống Hoa Kỳ “da vàng gốc Việt” đầu tiên và lúc ấy ngầm giúp được nước Việt Nam quê cha đất tổ này hiệu quả nhiều hơn, vinh diệu hơn, cụ thể hơn.

Thế nên, cái lao xao láo xạo rằng tôi kéo một anh “cộng sự” gì đó về “phụng sự tổ quốc” thì rõ ràng là kẻ lao xao láo xạo đó đích thị là tên ngu đần, còn thua cả “yến tước an tri hồng hộc chí” (loài chim Yến chim Tước cách chi mà biết ý chí của chim Hộc chim Hồng) vì ít ra Yến và Tước còn có ngoại hình đẹp và âm thanh hay, không hề lao xao láo xạo như cái tên Hồ Hải thuộc giống loài quà quạ. Cũng vì tuyệt đối tuân lời dạy dỗ của Thầy mà các học trò của tôi dù ở Việt Nam hay hải ngoại không bất kỳ ai tham gia viết blog để đấu khẩu với bọn lao xao láo xạo nào dám chống Thầy mình và đất nước mà Thầy mình ra sức to mồm bảo vệ, còn các học trò giỏi đội lốt hăng say chống Cộng ở Mỹ thì thỉnh thoảng nếu có rời Mỹ đi Hà Lan hay Bắc Âu du lịch thì mới điện thoại cho Thầy bằng card điện thoại giảm giá để khỏi lưu chứng tích hoặc gởi bưu điện xứ lạ về cho Thầy một hủ đa sinh tố to đùng đủ uống mỗi hai năm.

3) Và cuối cùng, lý do vì sao cùng lúc nhiều người gởi tôi cùng lúc cái hình chụp lao xao láo xạo ở trên đã được họ giải thích cụ thể như sau:

– Họ bảo hình cho thấy rõ nhất sự láo xạo của kẻ đần vì lẽ ra sau khi viết xạo láo về Thầy Phước thì hãy để vài ngày sau hãy viết về Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc, chứ viết liền kề như thế thì rõ là láo xạo chưởi tuốt bất kỳ ai là lãnh đạo Việt Nam và bất kỳ ai là cảm tình viên của cái chế độ của vị lãnh đạo ấy;

–  Họ cho rằng việc nói xạo láo về Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc cho thấy kẻ viết cay cú cay đắng cay độc trước sự thành công của môt vị lãnh đạo của một nước Việt Nam thành công; cũng như

– Họ khẳng định việc nói xạo láo về “Thầy” Hoàng Hữu Phước càng cho thấy kẻ viết đã cay cú cay đắng cay độc đến dường nào vì phe “tự do – dân chủ – nhân quyền – lương tâm” của kẻ ấy có rọi đèn pha giữa ban ngày nắng nóng kiếm khắp trong phe cũng không có bất kỳ ai ở đẳng cấp cao bằng tương tự ông Thầy Phước của mấy ông mấy bà học trò đang hoặc sắp nghỉ hưu trí này cả, vì nếu họ có đấng nào cao cấp như thế thì họ lẽ ra nào có sá gì “con tép riu” tên Hoàng Hữu Phước không quyền lực chẳng ô dù không uy thế kinh tài gì sất mà cứ ra tay viết lao xao láo xạo nhọ bôi mài miệt “con ruốc con rươi” ấy.

Nói tóm lại, dựa vào các “thông tin” láo xạo do cái kẻ mang danh xưng “Hồ Hải” gì đấy nêu lên về tôi, các bạn từ đó có thể suy ra ngay rằng các lời “phán” của y về Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng toàn là lời láo xạo nhơ bẩn vốn là những thứ duy nhất mà y và những kẻ tương cận muôn đời thất bại như y có thể rặn ra được để có cái ăn trong đời. Cũng từ đây mà suy ra: nếu tôi chỉ là kẻ viết lách trong xó xỉnh wordpress.com riêng biệt này, không dám chường mặt ra chốn phù hoa đô hội facebook.com, không được tập đoàn quyền lực báo chí chính thống quốc gia ưa gì cái bản mặt, mà bọn “Hồ Hải” còn dựng chuyện vu vạ đến thế, thì các lãnh đạo Việt Nam chường mặt ra thế giới vinh quang và được tập đoàn báo chí chính thống quốc gia tiền hô hậu ủng thì bọn “Hồ Hải” còn xúc xiểm vu vạ khủng khiếp đến dường nào. Cũng từ đó mà suy ra: hãy vứt sọt rác những lời ca ngợi mà bọn “Hồ Hải” dành cho ai đó vì cũng chỉ toàn là lao xao láo xạo tuốt.

 

Dạo này tôi chậm viết hơn và đọc nhiều hơn, đơn giản vì ngày nay đã có sự gia tăng khủng khiếp về số lượng các blog viết bảo vệ chính nghĩa Việt Nam, tấn công các blog lao xao láo xạo trên không gian mạng, bằng quá nhiều các bài viết quá hay, quá chuẩn, quá mạnh, quá hiệu quả, và quá “độc” (đáo), khiến tôi tự an ủi rằng đã đến giai đoạn bùng phát của lực lượng chính nhân quân tử trí tuệ trí hóa vì nước vì dân nên tôi có thể yên tâm an phận mọn, rung đùi ngồi đọc thưởng thức bài họ viết, trong mỗi ngày nhàn hạ.

Tôi tất nhiên sẽ tiếp tục đóng góp cho LinkedIn các bài viết tiếng Anh để đáp lại các lời khen tặng của các nhà báo nước ngoài cũng như chính khách nước ngoài trong nhiều chục triệu dân cư cộng đồng LinkedIn cũng như sẽ viết các comments phê phán bằng tiếng Anh hay tiếng Việt đối với các ý kiến của thế giới doanh nhân trên LinkedIn, tất cả vì vinh danh tư cách một công dân nghiêm túc của nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam vậy.

Laoxao6Laoxao7Laoxao8

 

Nhân tiện, để chuộc lỗi vì đã viết về cái tên ngợm “Hồ Hải” đã lao xao láo xạo về tôi và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc làm bẩn tai bạn đọc, tôi xin kính trình cùng bạn đọc một số những đối đáp của tôi trên LinnkedIn để bạn đọc thấy tác giả bài viết này chỉ luôn uốn nắn sửa sai những xúc xiểm động đến Việt Nam, những giúp đỡ hoàn thiện các lập luận yếu kém, những phản bác các tư duy thiển cận, cùng những ủng hộ tham gia làm rõ các ý kiến xuất sắc của thiên hạ, qua đó các bạn có thể đánh giá thêm về tác giả bài viết này:

Laoxao9Laoxao10

Laoxao11

Laoxao12

Laoxao13Laoxao14

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:
A) Con Cái Gia Đình Láo Xạo Bị Lăng Tần Mắng Đại Ngu:

Những Lập Luận Ngu Xuẩn Của Kẻ Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng

B) Những Bài Viết Trên LinkedIn (Bằng Tiếng Anh, có dịch sang tiếng Việt)

Ngày Chiến Thắng 30-4-1975

Nhân Quốc Khánh Nước Nhà, Tải Đăng Bài Viết Song Ngữ Anh & Việt Trước Đây Về Đất Nước

Luận Về Tác Động Của Quảng Cáo Tại Việt Nam – On Advertisement Impact in Vietnam

Lời Khuyên Về Học Tiếng Anh – Tips for Learners of English

C) Những Comments Viết Trên LinkedIn Bằng Song Ngữ Anh-Việt

Không Lời 1

Không Lời 2

Có Lời

Một Thoáng Tư Duy

Mạng Xã Hội

Phản Biện

Thế Nào Là Phản Biện

Hoàng Hữu Phước, MIB

02-8-2016

Phan Bien

(Bài đăng trên Emotino.com ngày 27-3-2011)

A- Dẫn Nhập: Hiểu Đúng Về Hành Trình Phản Biện

Phản biện là thuật ngữ cực kỳ quen thuộc của giới hàn lâm và chỉ nghe thấy chốn giảng đường đại học, theo đó, khi một sinh viên làm luận án tốt nghiệp sẽ có những giảng viên bảo trợ và những giảng viên phản biện, người giúp đỡ giải đáp các thắc mắc và “vẽ đường cho hươu chạy”, vị sẽ dựa vào luận án hoàn tất do sinh viên thuyết trình để ra các câu hỏi mà mục đích là tạo cơ hội cho sinh viên trình luận án chứng tỏ tài hùng biện, tri thức nghiên cứu hiểu biết thâm sâu về đề tài luận án, cũng như khả năng ứng biến trước các tình huống giả định. Thường thì các câu hỏi phản biện được trao trước cho sinh viên trình luận án. Từ đó suy ra: một luận án dù do một sinh viên thực hiện cũng hội đủ các yếu tố:

a) chủ đề có liên quan đến bộ môn hàn lâm (như một tác giả, một tác phẩm, một học thuyết, một định đề, một dị biệt, một vấn đề);

b) được các giảng viên hàn lâm bảo trợ giúp hoàn thiện công trình; và

c) được các giảng viên phản biện giúp hoàn tất thành công khâu cuối cùng của buổi trình luận án: chủ nhân thuyết trình thể hiện “tài” của chính mình còn kết quả trình bày ở mức mỹ mãn có thể được.

Như vậy, một luận án được trình có quy mô gần như một tác phẩm “đẳng cấp cao” về một đề tài “đẳng cấp cao” được bảo trợ bởi một đội ngũ chuyên gia hàn lâm “đẳng cấp cao”, gần như không có cửa cho bất kỳ sai sót lớn nào, và bên phản biện vốn là một đội ngũ chuyên gia hàn lâm “đẳng cấp cao” không bao giờ trong tư thế hạ cấp của những kẻ “vạch lá tìm sâu” và “bới lông tìm vết” để cải lẫy, đôi co, làm câm họng đối tượng đang bảo vệ luận án hay cho ra đề nghị khiếm nhã đòi dẹp bỏ hoặc thay đổi đề tài luận án. Phản biện trong ý hướng chuẩn mực, đúng đắn, nghiêm túc, trí hóa cao như vậy, chỉ là khâu thứ yếu để giúp hoàn thiện một sản phẩm tri thức chứ không phản bác nó.

Phản biện còn là hoạt động mà sự hiện diện của nó chỉ để làm gia tăng thêm giá trị của một vấn đề đúng đắn có giá trị cao đã và/hay đang tồn tại. Tự thân phản biện không có giá trị riêng bất kỳ.  Tự thân phản biện không tự xuất hiện nếu không được phân công và/hay yêu cầu từ chủ nhân hay đơn vị chủ quản đề tài, chẳng hạn:

a) Hội đồng khoa học đánh giá một luận án tiến sĩ dựa vào công trình về một đề tài đã được đăng k‎ý và chấp thuận nhiều năm trước đó, trong giới hạn đề tài hàn lâm có điểm mấu chốt có giá trị, thông qua khả năng trình bày của chủ đề tài trước hội đồng cũng như khả năng ứng đối trước các câu hỏi của ban phản biện khi hóa giải và/hoặc phát triển những giá trị cộng thêm đối với công trình luận án của mình;

b) Chủ đầu tư một công trình có thể hợp đồng thuê một công ty tư vấn danh tiếng để thực hiện nghiên cứu phản biện nhằm kiểm tra chất lượng lần cuối cùng chỉ để xem có còn cần thêm những nét chấm phá nhỏ nào không để hoàn thiện công trình, chứ không bao giờ nhằm phát hiện các lỗi tày trời để hủy bỏ công trình, tìm lấy một thay thế khác. Phản biện là dành cho một công trình đã được phác thảo hoàn chỉnh xong

c) Một chính phủ có thể nêu yêu cầu phản biện để các tổ chức hợp pháp và/hoặc người dân có quan tâm tham gia góp các công trình nghiên cứu tập thể hay cá nhân nhằm hoàn thiện một chủ trương – chính sách sẽ được ban hành. Những giải thưởng cụ thể rất có thể sẽ được thông báo ngay từ đầu trong lời mời phản biện. Không có lời mời, tất cả chỉ là việc nêu ý kiến không có yêu cầu cao mang tính hàn lâm về biện pháp tiến hành nghiên cứu, số liệu tham khảo, nguồn tham khảo, và trách nhiệm cũng như vị thế của người tham gia phản biện.

Giải phẫu không được tiến hành bởi toàn dân mà được thực hiện bởi những bác sĩ chuyên khoa có thể là công dân nước này hoặc nước khác, đáp ứng yêu cầu và lời mời của người có yêu cầu. Phản biện không là việc hay quyền của người dân nói chung mà là của các tổ chức hay cá nhân trong nước hay ngoài nước đáp ứng các yêu cầu về đẳng cấp tư vấn nhất định và theo lời mời của đơn vị tổ chức.

Người dân có quyền – trong bất kỳ lúc nào – nêu ý kiến về tình hình y tế hay những câu hỏi cần có giải đáp về y học.

Người dân có quyền – trong bất kỳ lúc nào – nêu ý kiến về một vấn đề xã hội trong khuôn khổ luật pháp quốc gia về thông tin.

Phản biện là nêu ý kiến; song, nêu ý kiến không là phản biện.

B- ‎Ý Nghĩa Ngôn Từ

Ngôn ngữ nói luôn có trước ngôn ngữ viết. Sự thật này có khi đưa đến một hệ quả là sự diễn giải trong từ điển sẽ có tính chủ quan đậm nét hơn; chẳng hạn định nghĩa sau về phản biện của Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia: Tư duy phản biện là một quá trình tư duy biện chứng gồm phân tích và đánh giá một thông tin đã có theo các cách nhìn khác cho vấn đề đã đặt ra nhằm làm sáng tỏ và khẳng định lại tính chính xác của vấn đề. Lập luận phản biện phải rõ ràng, lô-gíc, đầy đủ bằng chứng, tỉ mỉ và công tâm. Nội dung của Wikipedia tuy vốn không được các giáo sư trên toàn thế giới chấp nhận cho sinh viên dùng làm nguồn tham khảo chính thức, cũng chí ít nêu bật được sáu điểm mấu chốt tất nhiên phải có của phản biện, mà thiếu một hay nhiều hơn một thành tố sẽ chỉ dẫn đến sự góp ‎ý bình thường hay sự loạn ngôn có chủ tâm chứ không thể là phản biện.

Ngoài ra, sự khác biệt về ngôn ngữ cũng làm giới hạn sự hiểu biết của người dân của một nước liên quan, chẳng hạn người Việt Nam hay cho rằng phản phải mang nghĩa đối nghịch như phản chiếu, phản công, phản xạ, phản đối, phản ứng, v.v. , trong khi trong tiếng Anh các từ như amoral, immoral, nonmoral, unmoral, v.v. có thể được xếp vào hàng ngũ antonym tức từ phản nghĩa của moral(đạo đức)  trong khi ý nghĩa của chúng khác nhau, không nhất thiết phải “đối nghĩa” hay “chỏi nhau”, mà có khi chỉ cần nghĩa … “chẳng dính dáng gì đến đạo đức”.  Tất cả dẫn đến một giải thích cặn kẽ hơn để chứng minh phản biện đang bị lợi dụng bởi những người cố tình hủy phá ý nghĩa ngôn từ, làm ô uế việc làm hàn lâm nghiêm túc để đậy che hành vi phản nghịch chống chính quyền, phản đối chế độ, phản bác chính sách chủ trương nhà nước, phản động phản quốc.

C- Vì Sao Nên Nỗi: Bỏ Roi, Dẹp Vọt; Ngồi Trên, Ăn Trước; Thấy Lệch, Nhìn Sai

Do không được gia đình giáo hóa và do bài bản nhà trường có những lệch tâm, nhiều người ngay từ thời còn là học sinh lớp 9 đã tập tành phát biểu những lời chê bai Đảng, Chính Phủ, Thủ Tướng, tự hào bản thân dám phản biện và khoe sẽ đi du học như một tránh xa sự thấp kém, lạc hậu, không có tự do ngôn luận, của một đất nước Cộng sản điêu linh, mà không biết là mình chưa có trí hóa, chẳng có tri thức, chẳng hiểu thế nào là phản biện, để rồi với mớ tiếng Anh một dúm trong túi quần thủng đáy rụt rè ra hải ngoại, cày ải đóng thêm tiền trần ai đánh bóng tiếng Anh, đạt yêu cầu tham gia chính khóa, như kẻ mông muội vào toilet Tây trân mình hít thở thật sâu thật lâu cái không khí có hương hoa hồng đậm đặc từ mấy cục sáp thơm rồi thấy mình là nhân tài hình như xưa kia mẹ sinh ra có hương thơm ngào ngạt như Tử Vi giáng hạ phàm trần, đủ sức làm tổng thống ngồi trên đầu trên cổ nhân dân, tìm đến những nhà tài trợ và trở về quê thực hiện giấc mộng mưu bá, đồ vương, an bang, định quốc.

Thế nhưng ngoài mấy kẻ trẻ người non dạ như du học sinh trung học hay thạc sĩ  bái tổ vinh quy do không thấy roi hay vọt của pháp luật nước nhà; do nghĩ con đường tắt đi đến vinh quang của mình sẽ được Phương Tây và “cộng đồng” người Việt hải ngoại đùm bọc, tài trợ, chở che; và do lầm tin rằng mình có…chân mạng đế vương nên đã như thiêu thân lao vào hào quang ảo mộng; vẫn có vài Thầy Cô đạo cao đức trọng chưa hiểu cái chân, cái chính, và cái thực của phản biện. Có thể trong thời chiến tranh chống Mỹ, các Thầy Cô được Đảng và Nhà Nước gởi qua Liên Xô và các nước Đông Âu Xã Hội Chủ Nghĩa học tập, chuẩn bị cho lớp người trí thức kế thừa sự nghiệp xây dựng đất nước một khi cuộc giải phóng thành công nên dù bao triệu người đã nằm xuống cho ngày thống nhất đất nước, các Thầy Cô còn chưa biết tiếng súng nổ ra sao. Và khi Đảng áp dụng chính sách mở cửa xây dựng đất nước độc lập – tự do – hạnh phúc, các Thầy Cô choáng ngợp trước những kiến thức mới lạ và những kỳ tích của trời Âu Mỹ, mà không biết rằng chúng chẳng lạ lẫm gì đối với những người đã thực sự sống, thực sự trải nghiệm với thực tế của các kiến trúc và kỳ tích ấy, và rằng tòa nhà cao nhất thế giới sẽ không bao giờ có thể được dựng xây tại Thành phố Hồ Chí Minh trên nền Sài Gòn vốn đầm lầy xưa cũ đất nền địa tầng nhão nhoét. Các Thầy Cô đáng kính tự thấy mang trách nhiệm của những nhà trí thức trước việc phải làm sao cho đất nước nhanh chóng hùng mạnh như các siêu cường, từ đó quan niệm tích cực đóng góp ý kiến (gọi lầm thành phản biện) là vũ khí sắc bén của nhà trí thức đối với vận mệnh quê hương, thôi thúc nhất thiết phải tận dụng với khát vọng cống hiến những kiến thức và hiểu biết hàn lâm “mới biết ” của mình cho sự phát triển kinh tế của quê hương.

D- Những Nguyên Tắc Đúng Không Bao Giờ Cần Đến Phản Biện Bất Kỳ

Ngoài ý nghĩa bất di bất dịch là phản biện phải thông qua cơ chế tổ chức bài bản – khác với đóng góp ý kiến – phản biện còn nhất thiết phải không nói về những nguyên tắc luôn đúng vốn không bao giờ cần đến phản biện bất kỳ.

1) Quản L‎ý Của Đảng Cộng Sản Việt Nam

Đảng Cộng Sản Việt Nam quản l‎ý nhân sự thành công, quản l‎ý đấu tranh chính trị thành công, quản l‎ý công tác đối ngoại thành công, quản l‎ý bảo vệ đất nước thành công và quản l‎ý kinh tế thành công.

Phản biện rằng kinh tế nên phát triển kiểu này kiểu nọ chỉ có thể đúng đắn nếu như đó ở dạng các ý kiến đóng góp, vì phản biện theo đúng ý nghĩa hàn lâm chỉ dùng để làm rõ nét hơn, bổ sung chi tiết cho, và khẳng định đúng nội dung Đảng Cộng Sản Việt Nam quản l‎ý kinh tế thành công. Một tổng giám đốc người Singapore đồng thời là chủ nhân một công ty Singapore sản xuất tại Việt Nam 100% xuất khẩu sang thị trường Ý và Úc đã nói với người viết bài này như lời tâm sự nghiêm túc chỉ giữa hai người: “Tổng Thống Hồ Chí Minh là người giỏi nhất thế giới về Human Resources Development (dùng người). Có nhiều nhà lãnh đạo dựng xây cả đế chế hùng mạnh, nhưng chỉ có Hồ Tổng Thống là nhà lãnh đạo duy nhất từ tay trắng dựng xây một quân đội hùng mạnh, tập thể nhân dân hùng mạnh, một đất nước hùng mạnh từ con số không, và có chiến thắng to lớn trong danh dự, vẻ vang; có uy với nhân loại và làm thay đổi cả dòng chảy lịch sử nhân loại. Ông Phước chắc đồng ý với tôi là không ai khác từ cổ chí kim làm được như Hồ Tổng Thống.”  Tất nhiên, mọi phản biện – nếu có – đều là vô nghĩa, vì không ai bật một que diêm để giúp làm sáng hơn một mặt trời ngùn ngụt nhật quang, hay đặt câu hỏi xem có phải mặt trời phát ra ánh sáng mạnh hơn cả hay không.

2) Đạo L‎ý Của Đảng Cộng Sản Việt Nam

Người chiến thắng có thể làm bất kỳ điều gì. Đó là lẽ đương nhiên. Do đó, cái khác biệt là ở đạo l‎ý văn hóa của người chiến thắng, phân định rạch ròi giữa con người và loài thú. Một vị vua của Trung Quốc phong kiến của giáo dục Khổng Mạnh chôn sống cả vạn tù binh. Đức Quốc Xã và Phát Xít Ý của tư bản thời cận đại – những quốc gia có đa số dân thờ phụng Chúa – xua bao triệu tù nhân kể cả phụ nữ và trẻ em vào các lò thiêu, lò hơi ngạt. Quân Phiệt Nhật của chế độ quân chủ lập hiến tự do – đất nước thiên về Phật Giáo, đẻ ra xã hội có hào quang xây dựng kinh tế thần kỳ – chặt đầu cả vạn tù binh các nước Đông Bắc Á và Đông Dương – trong đó có Việt Nam. Việt Nam Cộng Hòa của Ngô Đình Diệm đàn áp Phật tử , dùng máy chém chặt đầu tù binh và tù nhân thuộc nhóm những ai yêu chuộng sự tự do theo Cộng sản, xúc xiểm gọi nhà sư tự thiêu là món thịt nướng barbecue. Hoa Kỳ của thế giới tự do, của dân quyền và nhân quyền, chủ nhân ông của các chế độ Việt Nam Cộng Hòa đã không cho phép thường dân Việt Nam tại Sơn Mỹ có tự do, dân quyền, cả nhân quyền. Cộng sản Việt Nam – những người bị kẻ thù gán cho danh xưng lệch lạc “vô thần khát máu” – đã đưa hàng vạn quân nhân khiếp sợ của Việt Nam Cộng Hòa, những người đã vứt bỏ vũ khí, quân trang, quân dụng, đồng phục quân nhân đầy đường đến nỗi tắt nghẽn giao thông cả tuyến quốc lộ, vào những trại cải tạo để cất công cố gắng dạy cho họ biết nẻo chánh đường tà, thể hiện vai trò chuyên nghiệp của những nhà tâm l‎ý học và tư vấn tâm l‎ý nhân bản để giúp tù binh và hàng binh nhận thức đúng về vị trí mới và vô cùng quan trọng của họ trong việc cùng góp công xây dựng đất nước thống nhất xã hội chủ nghĩa. Quyền uy tối thượng mà Cộng sản Việt Nam, những người chiến thắng, đã thị uy không phải là cuộc tắm máu trừng trị như tuyên truyền của Việt Nam Cộng Hòa, mà là đức độ, lòng nhân, đại nghĩa, l‎ý tưởng hòa hợp dân tộc, vì dân quyền và nhân quyền, thực sự vì quốc gia Việt Nam và dân tộc Việt Nam. Đạo l‎ý ấy của Đảng Cộng Sản Việt Nam quá lớn lao, quá vĩ đại, quá riêng biệt chưa quốc gia nào khác trên thế giới từng áp dụng, nên sẽ không tạo được bất kỳ một cơ hội nào – dù cỏn con – để manh nha một phản biện bất kỳ.

3) Lịch Sử Của Việt Nam Và Của Đảng Cộng Sản Việt Nam

Những gì của lịch sử bao gồm – nhưng không chỉ giới hạn bởi – những chiến tích, những biến cố, những bài học, những di vật, di chỉ, v.v., mà những nghiên cứu dù có cho ra những nội dung trái ngược nhau, vẫn chỉ có giá trị tham khảo đơn thuần.

Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn đánh thắng giặc Nguyên Mông. Phản biện hàn lâm đối với đề tài này có thể là về những tình tiết mới phát hiện trong tàng thư cổ hay di tích mới được khai quật cho thấy có sự khác biệt về kích thước và chất liệu các cọc chông cắm dưới lòng Bạch Đằng Giang. Ý kiến nào cho rằng Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn lẽ ra đã thua xiểng liểng nếu giặc Nguyên Mông đừng gia tăng thêm hai tay chèo mỗi tàu thuyền có thể đủ chậm để kịp thấy cọc chông nhú lên không bao giờ là phản biện mà là một lảm nhảm điên rồ nhằm bôi nhọ thực tế lịch sử Việt Nam.

Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã đánh thắng với trận Điện Biên Phủ trên không, khiến phá sản toàn bộ quá trình tham chiến của Mỹ tại Việt Nam, trói ghịt Mỹ vào thế phải rút khỏi Việt Nam. Phản biện hàn lâm đối với đề tài này có thể là về những tình tiết mới phát hiện trong tàng thư Mỹ hay vật chứng mới được phát hiện cho thấy có khác biệt về số hiệu phi đội, thời gian và địa điểm rơi, của chiếc máy bay cuối cùng bị bắn hạ, còn một cánh hay một phần tư của một cánh khi chạm đất. Ý kiến nào nói rằng Mỹ chỉ cần ném bom thêm một ngày là đã nhận được cờ trắng đầu hàng của Cộng Sản Bắc Việt không bao giờ là phản biện mà là một lảm nhảm điên rồ nhằm bôi nhọ thực tế lịch sử Việt Nam.

Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã đạt những kỳ tích chưa bao giờ Việt Nam có được từ thời Hùng Vương dựng nước, đặc biệt duy trì sự bền vững ổn định tối cần thiết cho sự phát triển kinh tế nước nhà, trở thành chỗ dựa chiến lược cho sự sinh tồn của các dân tộc toàn Đông Nam Á, và mô hình độc đáo của nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa đã góp phần quyết định vào sự phát triển kinh tế thành công của Việt Nam. Phản biện hàn lâm đối với đề tài này có thể là về những tình tiết mới có từ thực tế thế giới tài chính run rẩy sụp đổ và biện pháp cứu nguy chỉ có thể là đặt cái gọi là kinh tế thị trường dưới sự giám sát hay can thiệp nhiều hơn từ chính phủ, cho thấy giá trị của đột phá tiên phong của Việt Nam đối với nội dung “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Ý kiến nào nói rằng kinh tế Việt Nam sẽ lâm vào khủng hoảng nếu nhà nước Cộng sản Việt Nam không nhanh chóng mạnh dạn áp dụng các bài bản Âu Mỹ không bao giờ là phản biện mà là một lảm nhảm điên rồ nhằm bôi nhọ thực tế lịch sử Việt Nam.

E- Kết Luận: Phản Biện Diên Hồng

Phản biện là hành động chuyên nghiệp của người có học thức, có tri thức, có nghiên cứu thâm thúy về một đề tài thực sự mới để bổ sung hỗ trợ cái tốt đẹp đang có (như về một bài sonnet của Shakespeare, hay công trình 15 năm của các chủ nhân giải Nobel kinh tế) mà các bổ sung ấy đã có người nêu bật ra song chưa đủ đầy trước đó.

Phản biện không bao giờ là đối kháng, đối nghịch, hay làm loạn vì đó là phản động hay phản nghịch.

Phản biện ủng hộ tích cực và tuyệt đối một vấn đề thực sự lớn lao để các tồn tại – nếu chứng minh bằng các công trình khoa học chi tiết dài hạn rằng thực sự có – được khắc phục, và các yếu kém – nếu chứng minh bằng các công trình khoa học chi tiết dài hạn rằng thực sự có – được nâng cấp.

Phản biện không bao giờ là chuyện những tên hề lén lút biên soạn cương lĩnh chính trị, lén lút tụ họp ở ngoài nước với các phần tử chống phá quốc gia, mà mục đích là tiến hành lật đổ và đoạt các ngôi vị Tổng Thống hay Bộ Trưởng Kinh Tế. Phản biện ở đây hóa ra là một xảo biện đậy che phản động.

Chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam mới bảo vệ được Việt Nam an toàn trước siêu cường Trung Quốc và mới xây dựng được kinh tế Việt Nam phát triển thần kỳ. Phản biện, do đó, có nghĩa là trên nền tảng đất nước Việt Nam phải có trước hết và trên hết sự ổn định về chính trị, chủ nghĩa xã hội được Việt hóa chỉnh chu, được đổi mới theo tiến trình hội nhập toàn cầu, sự đóng góp ‎ý kiến qua các công trình nghiên cứu khoa học công phu giúp chính phủ cộng sản Việt Nam mạnh hơn, chủ nghĩa xã hội Việt Nam ưu việt hơn, nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa Việt Nam phát huy ưu thế hơn, các chính sách của Đảng và Nhà Nước Việt Nam được ủng hộ triệt để hơn.

Phản biện với ý nghĩa chống lại Đảng Cộng Sản, Chính phủ Việt Nam, thể chế hiện nay của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đó dứt khoát là sự xảo trá bẻ cong ngôn từ và phản quốc. Không có Đảng Cộng Sản, Chính phủ Cộng sản, thể chế hiện nay của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đất nước Việt Nam sẽ không bao giờ có thể tồn tại, kéo theo sự sụp đổ hiệu ứng domino của toàn Đông Nam Á.

Mỗi quốc gia trải nghiệm khác nhau trong suốt cuộc hành trình tồn tại của riêng mình. Chỉ có vài điểm chung hoàn toàn giống nhau giữa các dân tộc thí dụ như: cùng nhau không nín thở trọn đời, cùng nhau không uống nước biển trọn đời khi khát, cùng nhau không trọn đời nhai sỏi thay cơm. Kỳ dư, không còn bất kỳ điểm giống nhau nào khác, kể cả trong một tôn giáo (chẳng hạn gia đình thờ Chúa thường muốn con dâu con rể tương lai nếu ngoại đạo phải vào đạo, trong khi gia đình văn minh theo đạo Chúa ở Âu Mỹ thì tuyệt đối tôn trọng tín ngưỡng của người phối ngẫu). Người Việt Nam dùng dao gọt vỏ trái cây từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài; trong khi người Mỹ dùng dao gọt ngược lại, tức từ phải qua trái, từ dưới lên trên, và từ ngoài vào trong. Người Việt sẽ cắt đứt tay nếu làm theo kiểu Mỹ; còn người Mỹ làm vỡ dĩa mẻ bàn gây sát thương người trước mặt nếu làm theo kiểu Việt.

Người Việt chưa hiểu phản biện là gì, còn lầm lạc giữa đóng góp ý kiến với phản biện, và nhất thiết cần hiểu rằng Chính phủ đang luôn sáng suốt xem bảo vệ đất nước là trên hết và rằng sự ổn định chính trị của Việt Nam có giá trị quyết định không những đối với sự nghiệp xây dựng và phát triển kinh tế Việt Nam mà còn đối với sự tồn tại của cả khu vực Đông Nam Á.

Người Mỹ luôn phát biểu ý kiến chỏi (không phải phản biện) thoải mái vì chính phủ của họ một mặt chẳng thèm quan tâm đến các phản đối của cá nhân họ, một mặt rất chuyên nghiệp trong đối phó hữu hiệu bất kỳ các phản đối tập thể nào nhằm chống lại thể chế liên bang: đó là đưa quân liên bang (Vệ Quân Quốc Gia) và quân CIA càn quét tiêu diệt như đã xảy ra khi có các phản đối tập thể lập ra các tuyên ngôn ly khai đòi độc lập của “nước” Cộng Hòa Vermont và “nước” Cộng Hòa Texas.

Quyết định 97/2009/QĐ-TTg ngày 24/7/2009 của Thủ Tướng Chính Phủ quy định các ý kiến phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước cần được gởi về cho cơ quan Đảng, Nhà nước có thẩm quyền, chính là sự khẳng định chuyên nghiệp rất hàn lâm của Đảng và Nhà nước đối với các phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước; vì rằng

– đã là phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước ắt phải là công trình rõ ràng, lô-gíc, đầy đủ bằng chứng, tỉ mỉ và công tâm, hình thành từ một quá trình tư duy biện chứng gồm phân tích và đánh giá về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước theo các cách nhìn khác nhằm làm sáng tỏ và khẳng định lại tính chính xác của đường lối, chủ trương, chính sách ấy của Đảng, Nhà Nước;

– đã là phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước ắt phải là công trình đáp lại lời kêu gọi của Đảng và Nhà Nước cho một đề tài thật cụ thể do Đảng và Nhà Nước đặt ra; và

– đã là phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước do Đảng và Nhà Nước mời người dân tham gia tư vấn, thì tất nhiên phải gởi về cho cơ quan Đảng, Nhà nước có thẩm quyền vì đây vừa là sự trân trọng chính đáng của cơ quan Đảng, Nhà nước có thẩm quyền đối với người gởi phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước được Đảng và Nhà Nước chính thức mời trên các phương tiện truyền thông đại chúng trước đó, vừa là cách chứng minh người gởi phản biện thực sự chuyên nghiệp, thực sự có tri thức, thực sự có hiểu biết, thực sự có tinh thần và ‎ý thức trách nhiệm bản thân đối với việc phản biện đúng yêu cầu mà gởi phản biện đúng nơi là một trong những yêu cầu chính quy và chuyên nghiệp ấy.

Việt Nam đã là dân tộc đầu tiên trên thế giới đưa vào thực hiện quy trình phản biện khi các bô lão được Vua Trần Thánh Tông mời tham dự Hội Nghị Diên Hồng. Không phải Vua Việt bó tay không biết phải làm gì nên đùn đẩy trách nhiệm quyết định cho dân già; ngược lại, chính vì đã quyết tâm đánh giặc nên Vua mới tổ chức trọng thể Hội Nghị Diên Hồng như diễn đàn phản biện chính quy để hoàn thiện chiến lược đánh giặc và thắng giặc. Các bô lão không phải bỏ phiếu chọn Hòa hay Chiến, Đánh hay Đàm, nói Yes hay No. Các bô lão phản biện để thống nhất ý chí. Các bô lão không bàn lui vì phản biện không bao giờ là bàn lui, và vì các bô lão không có trình độ và kinh nghiệm quản l‎ý nhà nước hay hoạch định chính sách chiến lược cấp nhà nước. Các bô lão Việt Nam cuối thế kỷ 13 đã phản biện theo đúng tinh thần của giải nghĩa từ ngữ của Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia đầu thế kỷ 21: nghe cho biết, hỏi cho rõ để biết đúng và để ủng hộ cho hiệu quả, còn các nhà lãnh đạo tái kiên định chiến lược hoặc bổ sung chiến thuật qua sự trả lời các câu hỏi.

Góp ý kiến đúng đắn và nghiêm túc là quyền tự do của công dân có năng lực hành vi, thực hiện bằng cách gởi thư trực tiếp cho cơ quan chịu trách nhiệm hay gián tiếp nhờ báo đài chuyển. Ý kiến đóng góp không nhất thiết phải hàn lâm,  đáp ứng các tiêu chuẩn nghiêm nhặt và chuyên nghiệp của phản biện. Góp ý kiến đúng đắn và nghiêm túc không có nghĩa là buộc Đảng và Nhà nước phải thực hiện các góp ý kiến đúng đắn và nghiêm túc đó, với nhận thức rằng 80 triệu người dân khác của Việt Nam cũng đều có quyền góp ý kiến, nghĩa là tối thiểu 80 triệu ý kiến của tối thiểu nửa triệu chùm (category) ý kiến khác nhau. Góp ý kiến đúng đắn và nghiêm túc không có nghĩa không cần có trách nhiệm cá nhân đối với sự an nguy của tổ quốc và thể chế của tổ quốc, vô tâm đặt vấn đề chẳng màng xem bản thân vấn đề có sẽ tạo cơ hội cho kẻ thù của quốc gia. Góp ý kiến đúng đắn và nghiêm túc càng không có nghĩa là cứ thấy bức xúc là nói, đặt giải tỏa cá nhân trọng hơn an nguy cộng đồng.

Còn phản biện về đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà Nước là quyền tự do của công dân có năng lực hành vi và năng lực chuyên môn khi đáp ứng lời kêu gọi của cơ quan nhà nước cho một chính sách hay dự thảo luật đã soạn xong, với ý nghĩa người dân được mời tham gia cho ý kiến giúp những nhà lãnh đạo xem xét để sử dụng hay không sử dụng các góp ‎ý ấy trong hoàn thiện chính sách hay dự thảo luật trước khi đem ra thảo luận chính thức tại Quốc Hội Việt Nam và ban hành.

Phản trong phản biện chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là phản.

Hoàng-Hữu-Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

ScreenShot096

Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt

Hoàng Hữu Phước, MIB

01-8-2016

Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt

(Bài đăng trên Emotino.com năm 2013 và bị “tin tặc” đột nhập Emotino xóa bỏ, để lai hình ảnh nhạo báng tác giả)

Ai cũng biết BBC là chữ viết tắt của British Broadcasting Corporation của Anh Quốc mà người Việt hay gọi tắt là “Đài BBC” tuy không chính xác vì BBC đâu chỉ là cái “đài”. Cái đài này năm ngoái đã đóng cửa chương trình phát thanh của Ban Tiếng Việt do mấy người Anh gốc Việt thường xuyên gây gỗ, hay đánh nhau. Đã có thời BBC bị nhạo thành Bolshevik Broadcasting Corporation, hoặc vướng vào nhiều vụ lẽ ra không thể tồn tại ở một tổ chức truyền thông đẳng cấp thế giới như thế. Nhân dịp Xuân Quý Tỵ 2013, một số người Mỹ gốc Việt ở California tụ tập tuyên bố vận động đóng góp quỹ nhằm mua lại cơ sở vật chất của cái Ban Tiếng Việt đã bị BBC đóng cửa ấy, với mục đích phục vụ bà con Việt Nam ở Việt Nam vì bà con Việt Nam ở Việt Nam bị “chính phủ Việt Nam và Đảng Cộng Sản Việt Nam bưng bít sự thật về tình hình thật sự của Việt Nam”. Nghe đâu cái giá cũng rẻ, chỉ cần người Mỹ gốc Việt mỗi năm đóng góp khoảng 100.000 đô-la Mỹ để trả lương nuôi sống nhóm này là chúng có thể duy trì hoạt động sáng tác “các câu chuyện có thật” của cái cơ sở mua lại từ BBC ấy.

Không nói về cái “sự thật” mà tôi thường nêu về bọn người này là chẳng hề đóng góp gì cho chính phủ Việt Nam xây dựng quân đội chống lại sự xâm lược của Trung Quốc hay giúp xóa đói giảm nghèo, mà chỉ lo tụ năm tụ ba phá hoại bằng mọi cách, kể cả cách sử dụng lời chửi tục và đặt điều bôi nhọ khi muốn hưởng hết tiền quỹ hoặc đã xài hết tiền quỹ, chỉ cần nêu một sự thật là khi nhà hàng xóm của bạn mỗi ngày sáng tác ra những câu chuyện có thật về vợ chồng bạn cho con cái của bạn biết những gì mà vợ chồng bạn cố tình bưng bít, thì không cần là nhà tiên tri cũng biết ngay là vợ chồng bạn sẽ hoặc thưa nhà hàng xóm ra tòa án hoặc giải quyết nhanh gọn bằng cách lôi hết tiên tổ của nhà hàng xóm ra mà mắng chửi dậy làng dậy xóm với các từ ngữ như “mất dạy”, “vô duyên”, “vô lại”, “vô giáo dục” – và cái việc nhà hàng xóm đang làm giống như BBC và những con tương cận đang làm, còn cái việc vợ chồng bạn có thể sẽ làm thì giống như việc người Việt Nam sẽ làm vậy.

BBC có vô số nỗi nhục, mà gần đây nhất đồng thời tệ hại nhất, là vụ Sir Jimmy Savile, tức Đức Ngài Jimmy Savile (1926-2011), kẻ trong 4 thập kỷ múa may ở BBC từ 1959 đến những năm 1980 đã khiến 589 trẻ em trên phạm vi toàn quốc bị xâm hại tình dục, trong đó Đức Ngài Savile phá nát đời 450 em (82% là bé gái,18% là bé trai), số còn lại tức 139 em bé là do Đức Ngài cung phụng đáp ứng nhu cầu giải quyết sinh lý của các sếp lớn ở BBC. Lợi dụng việc đa số phụ huynh muốn con em có dịp được chọn vào múa hát trong các chương trình tạp kỷ của mình trên BBC, Đức Ngài Savile tận dụng cơ hội để mặc sức thỏa mãn thú tính. Thậm chí với danh tiếng về tạp kỹ và hảo tâm, Đức Ngài làm việc từ thiện tại nhiều bịnh viện nhi, và thậm chí có trong tay xâu chìa khóa của các nơi này để lẻn vào phòng bịnh nhi giở trò dâm ô, như trường hợp bé gái 13 tuổi ở Bịnh Viện Stoke Mandeville, một bé trai 10 tuổi, và cả một bé gái 8 tuổi mới vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, v.v. Sự ghê tởm còn ở mức độ khủng khiếp khi chính cháu ruột của Savile là Caroline Robinson cho biết cô hồi nhỏ đã bị Đức Ngài lạm dụng tình dục hai lần mỗi khi có tiệc tùng sum họp gia đình. Tất nhiên, gia đình Caroline nhắm mắt làm ngơ vì không ai dại gì làm ô danh một người ruột thịt “phe ta” quá nổi tiếng với hầu bao đầy ắp chu cấp cho họ; còn BBC tàn nhẩn nhắm mắt làm ngơ không những vì không ai dại gì làm ô danh một người nổi tiếng đem thu nhập kếch sù về cho BBC mà còn vì các lãnh đạo của BBC cũng được hưởng thú vui từ “nguồn hàng tươi rói” của Đức Ngài ấy. Chính sự im lặng này đã đưa thêm hàng trăm em vào danh sách bị xâm hại tình dục, trong khi Đức Ngài Savile được Nữ Hoàng Vương Quốc Anh phong tước “Hiệp Sĩ”, được hội kiến Đức Giáo Hoàng, được hưởng biết bao danh dự cho đến tận ngày cuối cuộc đời.

Sự đời tuy không phải lúc nào cũng có được sự công bằng, như việc một bé gái đã không bị sự đe dọa làm khiếp sợ, nhưng bé gái ấy đã được tìm thấy trong tư thế treo cổ tự vẫn, còn những người bây giờ mới tố cáo thì cũng đã ở tuổi làm mẹ làm cha. Song tấm bia mộ hoành tráng của Đức Ngài Savile chỉ tồn tại có 19 ngày vì sau đó chính gia tộc của Đức Ngài đã lẳng lặng cho đào bứng khỏi nghĩa trang vào đêm 10-10-2012; đồng thời cũng trong thời gian này những bút tích vinh diệu của Đức Ngài Savile tại Tòa Thị Sảnh Leeds cũng bị xóa sạch, v.v. Chỉ còn tước Hiệp Sĩ do Nữ Hoàng Anh phong tặng là vẫn tồn tại, và đó là lý do vì sao cái gã bịnh hoạn thú vật dã man ấy vẫn phải được thần dân Vương Quốc Thống Nhất Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan cung kính gọi là Đức Ngài Savile.

Từ những chuyện xấu xa tồi tệ trên ở một cơ quan truyền thông đại chúng của một quốc gia được xem như cái nôi của văn hóa văn minh học thuật phương Tây, người ta dễ dàng nhận ra rằng một thông tin được ký duyệt bởi vị sếp vừa đè ngữa một bé gái hay lật úp một bé trai không thể nào là một thông tin sạch. E rằng nhóm người Mỹ gốc Việt vừa bàn luận cách gây quỹ để mua lại cơ sở hạ tầng của Ban Tiếng Việt của BBC phải tắm rửa kỳ cọ cho nó thật kỹ mới may ra bớt đi phần tanh hôi tội lỗi, từ đó mới giúp các bản tin phát ra sẽ bớt nặng mùi khó ngửi.

Đối với người Việt ta, gần đây đã phải đối phó với nạn thực phẩm bẩn, nên vấn đề an toàn vệ sinh được đưa lên hàng đầu, bằng cách không mua ăn những thứ không thuộc nơi sản xuất chính danh chính thức chính tâm chính đạo. Nay trước sự việc tồi tệ ghê tởm của BBC, ắt ta lại phải đối phó với nạn thông tin bẩn, và ắt vấn đề an toàn vệ sinh tinh thần cũng nên được đưa lên hàng đầu bằng cách không tìm đọc và không cho con cái tìm đọc những thứ không thuộc cơ quan truyền thông chính danh chính thức chính tâm chính đạo. Ngoài ra, các bậc cha mẹ cũng nên tránh sa đà vào việc muốn con trẻ của mình thành ngôi sao hay được ở gần ngôi sao, mà muốn yên tâm thì hãy nhìn cung cách của Đức Ngài Savile trong các ảnh sau để cảnh giác trước các “ngôi sao” giông giống như vậy:

BBC

Nếu trước đây có người gọi BBC là Bolshevik Broadcasting Corporation vì lên án BBC có bài viết chống Liên Xô quá yếu ớt; thì nay tôi với lòng từ bi của người Việt muốn cảnh báo BBC rằng BBC hãy chấn chỉnh đội ngũ, đừng tuyển dụng phường vô lại, nên giáo dục đội ngũ về đức tính trung thực luôn cần có nơi các cơ quan truyền thông nghiêm túc, và rà soát lại các nội dung thông tin của các “Ban” để nay là Thế Kỷ XXI rồi mà vẫn cho tồn tại cái gọi là anti-Viet (chống Việt) và anti-communist (chống cộng) hoạt động giống như chuyện nhà hàng xóm kể ở trên thì thật quái gở, vì rằng nếu không kịp thời chấn chỉnh thì sẽ đến lúc hoặc Vương Quốc Anh phải đóng cửa BBC (thủ tướng Anh đã sốc trước các điều tra về Đức Ngài Savile nên e là sẽ không để yên nếu BBC không cải hối ăn năn) hoặc BBC phải bị đổi tên thành đài bá láp tức Bể Bồn Cầu tức Babblement Broadcasting Calamity hoặc Bibble-babble Broadcasting Corporation.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế