Category Archives: Sự thật

Novak Djokovic Agonist À Propos

Hoang Huu Phuoc

19 January 2022

I was sent to get an excellent education at a Catholic school in Saigon by my parents who were piously faithful traditional worshippers of ancestors like all other well-educated conservative Kinh ethnic majority of Vietnam for millennia. Amongst Vietnamese Christians, I have had many Catholic friends but could not enjoy overly close relationship with any Evangelical ones, due to the latter’s Vietnam-styled impolite invasiveness in persuasiveness of others to join their religion. One Aphrodite-like Evangelist girl student of mine came to meet my parents then asked them to throw to the dustbin all the photos of my ancestors displayed on the altar, saying that such worshipping was blasphemy to her Jesus Christ. Of course, my parents and I considered her an illiterate parentless lunatic who failed to position her own stance. Novak Djokovic failed in the similar way.

When the modern world has been raged down by Covid-19 pandemic, out of a sudden people started talking about and against “big pharma”, i.e. those pharmaceutical manufacturing globalists of vaccines. The people ignore the common sense of all the following four facts:

1) “Big pharma” and all other “big” manufacturers of e.g. petroleum, foods and foodstuffs, minerals, industrial machinery, and myriads of the like, have been making countries including the USA economically financially militarily scientifically super-rich for ages. Railing against only big-pharma obviously sounds awkwardly illogically biasedly abnormal.

2) Vaccines have been manufactured whenever there are outbreaks of new diseases in the world. And as it did take the USA 25 years to put Polio under control, the Covid-19 vaccines if still ineffective after two years cornering the whole world into a chaotic mess are never uncommon.

3) Even if the negligence of a state government led to an uncontrollable bushfire, a righteous hero is the civilian who gets himself/herself equipped with whatsoever thing available at hand to help evacuate the victims and provide whatsoever supports he/she can to the first responders instead of grumbling about such negligence, irresponsibility, and failure of the government, then advocating protests against such government and its unreliable ways of tackling of the fire.

4) Fighting against a corrupt “big-pharma” or “big-wheat” or “big-textile” or “big-whatsoever” never means advocacy for not taking medications, not eating bread, not wearing clothes respectively.

Novak Djokovic has taken a very wrong stance. In a pandemic, he need equip himself with whatsoever vaccine available at hand and help his beloveds and people in his communities and vulnerable people in the world to get access to vaccination as well as support governments in encouraging or convincing still hesitant people to get vaccination at the possible earliest. It is wrong and abnormal if he refuses to be vaccinated on the pretexts of untrue personal freedom and imaginary issues with “big-pharma”.

If as a professional police officer, Novak Djokovic must stop a rioter or a suicide-bomber or a rapist, if any. He is wrong to throw off his uniforms and weapons then take up a loudspeaker to exercise his so-called “freedom of speech and expression” to rail against a Congressional passing of a useless law against criminals.

If as a professional espionage, he must ensure the strictest confidentiality at the cost of his own life. He is wrong to jump onto a bench in Hyde Park then take up a loudspeaker to exercise his so-called “freedom of speech and expression” to rail against his motherland’s government on a matter of war and peace.

If as a professional tennis player, he must fight on the court with bravery and skills against his rival after rival. He is wrong to simultaneously deliberately boast of his anti-vaccine-mandate stance, violate pandemic-mandate rules, fail to present valid paperwork as strictly required by concerned authoritative bodies, and reveal facts of both his irresponsibility to his own homeland communities during a pandemic and impolite carelessness with official paperwork in pandemic-mandate-related declaration as required by the host country he officially came to. He is wrong not to be able to distinguish the differences between “big pharma” and government, “freedom” of personal individual choice and mandate for collective obedience only, OTC medicament for health issues and vaccines for humankind survival during brand-new uncontrollable disease outbreaks, professionalism and amateurishness, and matches and debates.

It was insane when a girl student falling in love with her English professor came to visit his parents with a basketful of fresh fruits then from an outburst of a hysteria requested the old respectful couple to throw all the photos of their respectful ancestors away to display only the Holy Cross. Similarly, it was insane when a super tennis star coming to a grand slam tournament to conquer the tennis world ended up in both violation of pandemic mandates and exposure of past wrongdoings from irresponsibility. Take vaccination for the tournament, and keep on exercising the freedom of speech at a right time at a right place to a right audience is what a grownup Novak Djokovic should have chosen to do.

Anti-big-pharma together with anti-tycoons and anti-military-industrial-complexes may be courageously great – though seemingly sounding socialist/communist haunting. But such does not stupidly mean anti-medicine/anti-vaccine/anti-multivitamin, anti-money/anti-gold, or anti-warship/anti-armored-tank/anti-bulletproof-helmet respectively.

I hope Novak Djokovic would grow up from confusion and confusedness by getting himself vaccinated as strictly required worldwide for all true professional tennis players and keeping on fighting against big-pharma for the benefit of the vulnerable poor people worldwide as a true kind-hearted human being.

To fight against big pharma in order to make vaccines affordably accessible to vulnerable people worldwide always deserves the fullest and loftiest respect and admiration of everybody.  

Hoang Huu Phuoc of Vietnam

Twitter: @HoangHuuPhuoc, @RealHoangHPhuoc

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Muốn Học Giỏi Tiếng Anh Ư?

Hoàng Hữu Phước, MIB, Chính Trị GiaGiảng-sư Anh-vănNhà Biện-thuyết

15-01-2022

Muốn học giỏi tiếng Anh ư?

Từ 30-4-1975 đến nay đã gần nửa thế kỷ trôi qua thế mà Việt Nam vẫn thất bại về trình độ Tiếng Anh nơi học sinh, sinh viên, giáo viên, giáo sư, thạc sĩ, tiến sĩ. Cực kỳ thảm hại.

Học giỏi Tiếng Anh thì rất dễ, Dưới đây là phương pháp duy nhất hiệu quả đối với người Việt Nam. Phương pháp này gồm 4 bước gọi là Tứ Đại Pháp, có thể áp dụng riêng rẻ tùy duyên phận hoặc đồng loạt tùy phúc phận, có thể áp dụng không cần theo thứ tự trước-sau tùy thân phận:

1- Chỉ học Tiếng Anh với giáo viên Anh Văn nào có trình độ xém bằng hoặc ngang bằng hoặc cao hơn giảng sư Anh Văn Hoàng Hữu Phước.

Xém bằng hoặc ngang bằng hoặc cao hơn giảng sư Anh Văn Hoàng Hữu Phước về trình độ tiếng Anh có nghĩa là cũng có các hoạt động sôi nổi đẳng cấp “formal” trong viết lách tiếng Anh, sáng tác thơ văn tiếng Anh, và tranh biện tiếng Anh trên các nền tảng xã hội chính thức như của LinkedIn hay Twitter.

Có thể du di việc yêu cầu có các bằng chứng cho việc trình độ tiếng Anh xém bằng hoặc ngang bằng hoặc cao hơn giảng sư Anh Văn Hoàng Hữu Phước nếu vị giáo viên Anh Văn đòng thời có tuyên bố bản thân là học trò của giảng sư Hoàng Hữu Phước và có hoặc ảnh chụp chung với “Thầy” Hoàng Hữu Phước hoặc bài thơ hay bài văn tiếng Anh trường thiên có thủ bút viết tặng và ký tặng của “Thầy” Hoàng Hữu Phước.

2- Tự giác học Tiếng Anh lành mạnh, nghĩa là phải trước hết nắm thật vững văn phạm Tiếng Anh để làm cơ sở nói giỏi và viết giỏi Tiếng Anh đạt trình độ tranh biện, hùng biện, và biện thuyết. Tuyệt đối vất sọt rác tất cả các sách vở và báo chí nào có những bài viết bằng tiếng Việt của bọn đần độn cả đời không viết được một đoạn văn tiếng Anh nào ra hồn nhưng ra rả dạy đời rằng học sinh Việt Nam không nên tập trung vào văn phạm khi học tiếng Anh. Tuyệt đối tuân theo lời dạy của giảng sư Hoàng Hữu Phước rằng tiếng Anh và tất cả các môn học từ kiến trúc, giải phẫu, đến hóa học hay toán học và văn học v.v đều trước tiên phải kinh qua cùng những bước ban đầu mang tính quy luật, nguyên tắc, công thức căn bản.

3- Học từ ngữ từ những đoạn văn tiếng Anh “formal” ngắn gọn súc tích mang tính tranh biện thời sự nghiêm túc khéo léo hùng biện trấn áp thiên hạ Âu Mỹ của Hoàng Hữu Phước trên Twitter. Nên tạo tài khoản trên Twitter (ngay cả dưới tên giễu cợt và lấy hình ảnh thú vật làm đại diện) và “Follow” hai tài khoản @HoangHuuPhuoc@RealHoangHPhuoc để nhận được các thông báo kịp thời các tweet mới đăng của Hoàng Hữu Phước.

Đồng thời, học từ ngữ từ những bài viết và bài thơ tiếng Anh “formal” trường thiên phức tạp bậc nhất mang tính tranh biện học thuật thời sự nghiêm túc châm biếm hùng biện phong phú khẳng khái của Hoàng Hữu Phước trên WordPress tại https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com. Không cầntạo tài khoản trên WordPress nên không cần “Follow”. Chỉ cần tìm trong bài viết Tổng 858 Bài Viết Trên Blog Này Tính Đến Ngày 02-12-2021 Theo 57 Nhóm Chủ Đề các chủ đề liên quan đến Tiếng Anh và các sáng tác thơ văn tiếng Anh của Hoàng Hữu Phước để tham khảo là đủ.

4- Học từ bí kíp của Hoàng Hữu Phước qua bài Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế (Curtin University);  Cử-nhân Anh-Văn (HCMC Faculty of Letters & HCMC University); Giảng-sư Anh-văn (các phân môn English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, Composition, Academic Writing, Grammar, Speaking, Debating, TranslationBusiness Interpretation, Business Contracts) tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Đại Học Văn Lang, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, American Business College of California, Trường Sinh Ngữ Số 1 Sở Giáo Dục TP HCM, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật TP HCM, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, Trung Tâm Ngoại Ngữ Lý Phong, v.v.; Ciceronian Orator; Supremo Logographer; Nhà Biện-thuyết; Aesopian SatiristLegislator (Nhà Lập-pháp và Lập-Hiến Khóa XIII)

Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ năm 2008 bằng tiếng Anh), và @RealHoangHPhuoc (tham gia từ năm 2017 bằng tiếng Anh)

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ năm 2008 bằng tiếng Anh và Việt)

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ năm 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Ghi chú: Formal English

Thông Giáng Sinh và Formal English  02-01-2015

Nhân Đọc Bài “Ứng Xử Phù Hợp Để Khẳng Định Chủ Quyền Của Việt Nam Đối Với Hoàng Sa Và Trường Sa”  08-3-2015

Hoàng Hữu Phước, Người Việt Nam Đầu Tiên 19-12-2018

When Facebook Gets Down-Down, LinkedIn Goes Up-Up

Hoang Huu Phuoc, MIB

11 October 2021

Of all the Hollywood’s “Downs”, e.g. Falling Down”, “White House Down”, “Watership Down”, “A Long Way Down”, “Love Comes Down”, “Igby Goes Down”, “Tie Me Up! Tie Me Down!”,Gray Lady Down”, “Blackhawk Down”, “Sweet and Low-Down”, “47 Meters Down”, “Never Back Down”, “Upside Down”, “Officer Down”, and “I Went Down” – to name just a handful few – I prefer only the animated adventure film “The Rescuers Down Under” because it was the one my kid loved the best. But now there lingers in my pristine mind some new-fangled “Down” movie, probably appropriately to be titled “Platforms Down” or “Face Down” which I am sure Hollywood will produce within ten years from now at the latest. So, what “Platforms Down” or “Face Down” really means within my posting of “When Facebook Gets Down-Down, LinkedIn Goes Up-Up”.

Ever since Facebook’s coming-into-being, and regardless of various requests from my fans (never excluding the officers and staffs at the Committee of Foreign Affairs under the XIII National Assembly of Vietnam during the tenure of 2011-2016), I have consistently refused to use that platform for my writings. At the time when Vietnam underwent the first ever experiments of the Internet with slow low infra-structure development capabilities and inadequate supplies of electricity, leading to frequently up-then-down-then-no connections, there intensively arose online grumbles and blames against the Vietnam’s government from some Western business expatriates in Vietnam in wildly bucolic chorus (“hòa âm quê dã”) with the overseas anti-Vietnam US-parasitic losers who had fled Vietnam at The Fall of Saigon in 1975 that the communist Vietnam was doing its best to zip the mouths of the people and thus jeopardizing the basic “human rights” of the “freedom of speech and expression”. The common image easily seen on the then platforms was of a white Westerner in black suits with a broad X black tape over his mouth. My personal lifetime motto of “Support My Vietnam, You Are My Saintly Friend; Attack It, You Will Be Damnably Doomed” survives ordeals of time, and those posting such X-taped-mouthed messages received merciless on-line counterattacks from my very self. Explaining online that Facebook would be doomed because it let people freely rail against Vietnam, I emphasized I would never use such lowly goddamned platform. I opened one account on Facebook; only to post my only advice to my followers to read my articles elsewhere, say Word Press and/or the like. During the past decade I wrote many articles in English or Vietnamese to condemn Facebook and to predict as a man of vision its serious problems either in prestige or at business court cases or whatsoever negative else. Some of those writings of mine on the Vietnam’s business community Emotino (not “emotion”) webpage included “Blogging” (2008), “Social Networking: A Phantasmagoria of Insanity” (2010), “An Epitaph for Facebook” (2011), “Social Networking Threatening Social Life” (2011), and “The Doomsday of Facebook” (2011), and many others.

Attack Vietnam, You Must Be Damnably Doomed – Sooner or Later, Inevitably. My other saying online decades ago was: “Facebook and the like are chiefly for kids, adolescents, immature, non-compos mentis, and those anti-Viet blokes having distorted brains. That’s the reason I will never be a Facebooker.”  Of course, 99.99% of my relatives and friends and fans and acquaintances and clients and students are Facebook users. It is never a problem to me; it is their own problem, sooner or later, inevitably.

Regarding the so-called “freedom of speech and expressions”, if someone says the Holy Bible is full of lies and fakeness, Vatican and the Christians the world over may condemn him/her for blaspheming their God; and if he/she highly evaluates the theories of say communism, those morbid anti-communist blokes mostly of illiterates, religious fanatics, political extremists, and parasitic coward losers fleeing their birth countries to settle in Western superpowers may attack him/her physically; hence making the proud “freedom of speech and expression” mean the “freedom of the privileged or the knucklehead to crush underfoot the freedom of speech and expression of the vulnerably unprivileged.” When one fully acknowledges his/her real importance, profound knowledgeability, healthy capabilities, and his/her commonsense-ness as per universally common sense of sages, he/she will automatically understand that freedom has (a) never allowed him/her to consider his/her such freedom the utmost – or the only utmost or the top utmost – importance; (b) always embodied strictest legal restrictions to make his/her freedom properly righteously curbed within invisible frames of visible bars; (c) eternally connotatively biblically dictated that the solely exclusive freedom the whole humankind could have is as at Matthew 4:19, 10:38, 16:24 – i.e. some freedom having the absolute freedom to consider all personal freedoms not-worth-a-tinker’s-cuss except the one freedom to follow The One; and (d) been the cursed word to ignite all armed conflicts in the world due to the fanatic application, stupid over-glorification, insane misuse, and nonsensical misinterpretation of “freedom”.

Recently, Facebook was taken down, suffering a massive outage worldwide that also took down Instagram, WhatsApp, Messenger, and Oculus. Before that, a heavy book was thrown at their face from the disclosure by their ex-manager Ms. Frances Haugen about the political misinformation, hate speech, teenage mental toxicity, morbid promotion of ethnic violence, and barbaric human trafficking, prevalently mushrooming among re-shares on that platform. When I coin the phrases of “get down-down” and “go up-up”, the former means “to get from a current lowly low position to further down then further down to a much lowly lower level of no return”, whilst the latter is literally explained as “to go from a current elite-higher level up to a further higher up level of no return”. Angry tweets were seen abundantly blaming Facebook for its as-is disaster whilst lauding LinkedIn to the high blue sky for its as-is substantial prestige of healthy operation and sustainable professionalism. Whichever is found from postings on LinkedIn, regardless of whether it is agreeable, convincing, debatable, arguable, controversial, profound, or commonplace, all “is” basically intellectually respectful. In this context, the difference in communities decides the fundamentalness of the platforms. At LinkedIn, it is its users whose high profiles are known by many amongst the business circle to help make LinkedIn fantastically garner much more practical attention.

With its power over and skills to make laws bent to tackle any obstacle, Facebook may soon wade through the troubled waters rather than toppling over the crevasse down to an unfathomable abyss of perdition. However, stain after stain on Facebook’s reputation is prophesying a down-and-down-and-out “destined-for-doom”, inevitably.

Hoang Huu Phuoc of Vietnam

Hỏi Hoàng Hữu Phước

Hoàng Hữu Phước, MIB, Chính Trị GiaGiảng-sư Anh-vănNhà Biện-thuyết, Nhà Thấu Thị

07-5-2021

Tháng trước trên Twitter có một đấng nọ người Mỹ đăng một dòng ngắn gọn: “Hãy Hỏi Tôi Bất Cứ Điều Gì” và có vài trăm người đặt câu hỏi về vài trăm vấn đề. Đấng người Mỹ đó không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Hóa ra dòng tweet của anh ta chỉ nhằm tạo một khởi đầu cho nhiều người khác thố lộ những khắc khoải phiền muộn âu lo hoặc ngõ cụt tư duy trong cơn quốc biến của Hoa Kỳ.

Chưa từng đăng tweet câu hoặc tương tự câu “Hãy Hỏi Tôi Bất Cứ Điều Gì”, tôi từ khi bước chân vào đại học năm 1976 cho đến nay đã luôn tuyên bố với bạn học, học trò, nhân viên, người quen, người lạ rằng: “nếu bạn cần biết điều gì mà không tìm được câu trả lời, hãy hỏi tôi để nếu biết thì tôi giải đáp cho bạn ngay còn nếu chưa biết thì tôi sẽ tra cứu tìm ngay lời giải đáp giúp bạn, bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh”. Đây là cách tôi, một người khiêm nhường bậc nhất Đông Nam Châu Á, tìm tòi học hỏi thêm, học hỏi thêm nữa, học hỏi thêm mãi, để thành “người học trò xuất chúng của Bác Sáu Lê Nin” (VI Lenin). Chưa kể, tôi là mẫu người biết kiêng sợ lời dạy của cổ nhân về “văn ôn, võ luyện”, vì rằng không ôn chớ luyện thì mọi kiến thức dù tích lũy như non cao biển rộng cũng sẽ chỉ nhanh chóng rớt rơi mai một rò rỉ cạn túi mà thôi.

Tất nhiên, tôi đã luôn trả lời mọi câu hỏi bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh bằng hình thức viết blog hoặc bằng email tùy người hỏi có yêu cầu giữ bí mật hay không. Tôi chỉ không trả lời nếu câu hỏi là về những ai sắp làm “tứ trụ triều đình” ở Việt Nam mà thôi.

Mấy ngày qua có vài câu hỏi – toàn bằng tiếng Việt của người Việt trong nước Việt – được gởi đến tôi. Rất tiếc tôi không trả lời chi tiết như nhiều chục năm qua, mà chỉ trả lời vắn tắt như sau:

Câu Hỏi 1 Liên quan đến problem về tái bùng Covid-19 ở Việt Nam hiện nay.

Trả lời: Xin vui lòng tạm xem cụm bài Mục 7 của https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2021/02/17/tong-800-bai-viet-tren-blog-nay-tinh-den-ngay-17-02-2021-theo-55-nhom-chu-de/. Bài mới sẽ đăng tuần thứ nhất của tháng 6-2021.

Câu Hỏi 2 Liên quan đến bầu cử Quốc Hội Khóa XV (2021-2026).

Trả lời: Xin vui lòng chờ bài sẽ đăng sau ngày bầu cử Quốc Hội Khóa XV tức sẽ xuất hiện tuần thứ nhất của tháng 6-2021.

Câu Hỏi 3 Liên quan đến việc du học sinh chà đạp “quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa”.

Trả lời: Tôi sẽ không trả lời vì tôi nhường cơ hội trả lời cho giới truyền thông chính thống Việt Nam, giới nghị sĩ Việt Nam, giới chính khách Việt Nam, giới tinh hoa trí tuệ hàng ngũ lãnh đạo các đại học và học viện Việt Nam, giới đảng viên nắm chính quyền Việt Nam. Nhiều chục năm qua ngoài tôi “đốp chát” với bọn nghị sĩ Việt nào lãi nhải hoài về “món nợ với nhân dân về Luật Biểu Tình” (2012), bọn Việt Kiều Chống Việt qua bài Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng (năm 2008) và với Giáo Hoàng Francis của Vatican qua bài tiếng Việt và tiếng Anh Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis (năm 2017), thì “ngũ giới” trên ngồi mát ăn bát vàng hoặc ngủ ngồi ở hóc bà tó nào chớ ai thấy. Tôi mong sao sẽ sớm được đọc các bài viết bằng tiếng Việt và tiếng Anh của họ để xem họ có dùng văn để thắng được mấy bài của “BBC Tiếng Việt” hay không. Nếu 5 cái giới ấy chẳng viết hay chẳng viết gì ra hồn, tôi cũng sẽ chẳng viết, đơn giản vì đã qua rồi cái thời tôi lăn xả bảo vệ chính nghĩa quốc gia để rồi cái “ngũ giới” ấy chỉ biết chăm chỉ bôi nhọ tôi, vu khống tôi, triệt hạ tôi, phủ nhận tôi.

Nếu bạn cần biết điều gì mà không tìm được câu trả lời, hãy hỏi tôi để nếu biết thì tôi giải đáp cho bạn ngay còn nếu chưa biết thì tôi sẽ tra cứu tìm ngay lời giải đáp giúp bạn, bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh”. Nhưng tôi sẽ không trả lời về bất kỳ những gì mà hải ngoại và quốc ngoại đang tấn công Việt Nam – vì những nội dung này tôi quyết định sẽ chỉ phát biểu tại Nghị trường Quốc Hội Việt Nam chứ không trả lời “chùa” trên không gian mạng “chùa”.

Trân trọng.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế (Curtin University), Giảng-sư Anh-văn (English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, Composition, Academic Writing, Grammar, Speaking, Debating, TranslationBusiness Interpretation, và Business Contracts) tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Đại Học Văn Lang, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, American Business College of California, Trường Sinh Ngữ Số 1 Sở Giáo Dục TP HCM, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật TP HCM, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, Trung Tâm Ngoại Ngữ Lý Phong, v.v.; Ciceronian Orator; Supremo Logographer; Nhà Biện-thuyết; Aesopian Satirist; Nhà Lập-pháp và Lập-Hiến Khóa XIII

Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh)

Twitter: @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh)

Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh)

GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh)

Telegram: @hoanghuuphuocvietnam (tham gia từ 2021 bằng tiếng Anh)

Spreely: HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2021 bằng tiếng Anh)

Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt)

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt)

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Hoàng Hữu Phước Đã Bảo Thế, Thế Thì Phải Thế

Darwin – TPP – BRI – RCEP

Hoàng Hữu Phước, MIB, Chính Trị GiaGiảng-sư Anh-vănNhà Biện-thuyết, Nhà Thấu Thị

Đại Lễ 30-4-2021

DARWIN:

Trong bài Hoàng Hữu Phước, Người Đầu Tiên Của Nhân Loại Cảnh Báo Về Darwin, tôi đã kể về sự thật rằng năm 2002 tôi đã cảnh báo rằng Trung Quốc sẽ nhòm ngó Cảng Darwin của Úc để làm bàn đạp Đông Tiến biến Châu Đại Dương thành phần tân lãnh thổ không thể tách rời của Trung Quốc và cũng từ bàn đạp Darwin thực hiện Tây Tiến càn quét Ấn Độ Dương cùng Đại Tây Dương nhằm thâu tóm Châu Phi và Châu Nam Mỹ. Đến tháng 6-2016 Darwin được thế giới bất ngờ – và Mỹ sững sốt – biết đến sau khi Úc công bố hợp đồng bí mật đã ký cho Trung Quốc thuê Cảng Darwin trong 99 năm. Và đến tháng 03-2021, chính trường Úc Đại Lợi dậy sóng ba đào khi nhiều chính khách Úc lên tiếng mạnh mẽ đòi Quốc Hội Úc hủy hợp đồng cho Trung Quốc thuê Cảng Darwin.

Hoàng Hữu Phước đã bảo Hải Cảng Darwin vô-danh-tiểu-tốt-bị-bỏ-hoang-phếhoang-tàn-chốn-hoang-vu thế nào cũng sẽ xóa bỏ sự tồn tại của Úc trên bản đồ thế giới nếu Úc dại dột dâng hiến nó cho Trung Quốc. 20 năm sau, chuyện hoang đường đã đến khi Nước Úc “ắt” do âm thầm ngộ ra điều quan trọng rằng Hoàng Hữu Phước của Việt Nam hóa ra đã nói đúng về Darwin nên Úc đã phải sửa sai bằng cách bắt đầu gây ồn ào về số phận Darwin. Thế thì đơn giản nó thì phải thế: hoặc Úc đem đại lễ đến thỉnh ý Hoàng Hữu Phước để không hoài phí 20 năm rồi lâm vào rối bấn, hoặc Úc cứ chờ thêm 20 năm để đầu óc Úc tự tiến hóa có được cái tư duy mà Hoàng Hữu Phước sở hữu cách đó 20 năm. Biết làm thế nào được!

TPP

TPP là Hiệp Định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương mà Việt Nam cùng đại diện 11 nước Brunei, Canada, Chile, Hoa Kỳ, Malaysia, Mexico, New Zealand, Nhật Bản, Peru, Singapore, và Úc, đàm phán từ năm 2008 trong bí mật tuyệt đối (không nội dung nào của Hiệp Định TPP được tiết lộ cho người dân 12 nước trên được nắm bắt). Cho đến khi TPP được ký kết ngày 04-02-2016 tại Auckand, New Zealand, thì tại Việt Nam, nó được Vũ Huy Hoàng báo cáo cực kỳ sơ lược tại Quốc Hội Khóa XIII tháng 4-2016 (tài liệu: Báo Cáo Số 79/BC-CP ký ngày 18-3-2016 dài tổng cộng hai mươi hai trang giấy khổ A4 in một mặt, dấu biệt những điều khoản đầy vấn nạn gây tranh cãi dẫn đến các cuộc biểu tình quy mô lớn chống đối tại các siêu cường thế giới, trong khi Tỏng Thống Donald J. Trump cho biết bản gốc đầy đủ bằng tiếng Anh của TPP dài đến năm ngàn sáu trăm trang giấy khổ Letter in một mặt mà người dân Mỹ nói tiếng Anh cũng khó thể nắm bắt trọn vẹn ý nghĩa). Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước sau khi tìm đọc nghiên cứu nội dung toàn văn tiếng Anh TPP trên các trang web chính phủ của các nước đã viết bài Đả Đảo TPP đăng trên blog WordPress ngày 30-5-2017 phân tích các vấn nạn toàn cầu của TPP và kết luận rằng:

 Trên bình diện quốc gia, tôi đề nghị Quốc Hội Việt Nam Khóa XIV không phê chuẩn TPP 

Và trên phương diện cá nhân, tôi tuyên bố: Đả Đảo TPP!

Tháng 5-2017, sau khi Mỹ rút tên khỏi TPP theo lệnh Tổng Thống Donald J. Trump, 11 nước còn lại đã phải quyết định tiếp tục “đại cuộc” bằng cách ký một hiệp định thay thế TPP gọi là CPTPP (Hiệp Định Đối Tác Toàn Diện Và Tiến Bộ Xuyên Thái Bình Duwng) vào ngày 08-3-2018 với nhiều nhượng bộ và thay đổi các chi tiết điều khoản, có hiệu lực thực hiện ngày 30-12-2018. Các phân tích có liên quan cũng được Hoàng Hữu Phước trình bày trong bài CPTPP đăng ngày 05-11-2018 trên blog WordPress này.

Hoàng Hữu Phước đã bảo TPP là thứ hại nước hại dân đối với Việt Nam, thế thì nó thì phải thế: TPP phải không được phép tồn tại và cuối cùng nó đã phải bị thay thế bởi CPTPP. Biết làm thế nào được!

BRI:

Ngày 14-5-2017, Hoàng Hữu Phước đăng một bức biếm họa mang tên Một Vành Đai, Một Con Đường như bài viết ngắn gọn nhất từ trước đến nay, giễu cợt gọi sáng kiến “Một Vành Đai, Một Con Đường” BRI của Trung Quốc là “một dây nịt, một lối mòn.”

Ngày 11-4-2021 trong bài 6 Cuộc Chiến Tranh Trung Quốc Có Thể Phát Động Trong 50 Năm Tới Ư? , Hoàng Hữu Phước có nói về “Sáng Kiến Vành Đai-Con Đường” BRI trong đại kế “Con Đường Tơ Lụa Trên Biển Thế Kỷ XXI” MSR của Trung Quốc.

Ngày 21-4-2021, Ngoại Trưởng Úc tuyên bố Chính phủ Liên Bang sẽ phủ quyết quyết định năm 2018 và 2019 của chính quyền Bang Victoria tham gia BRI, với lý do việc tham gia như vậy de dọa an ninh quốc gia Úc. Tin này đồng loạt xuất hiện cùng ngày trên Tuổi Trẻ Online và VN Express.

Hoàng Hữu Phước đã bảo BRI chỉ là chiêu trò lùa hàng trăm quốc gia hoặc nghèo khổ hoặc thơ ngây hoặc cả hai trên khắp các châu lục vào chiếc tròng tài chính của Trung Quốc. Úc không là quốc gia nghèo khổ thơ ngây, thế thì nó thì phải thế: Úc phải hủy thỏa thuận “Vành Đai và Con Đường” đã ký với Trung Quốc. Biết làm thế nào được!

RCEP:

RCEP là Hiệp Định Đối Tác Kinh Tế Toàn Diện Khu Vực được ký kết trực tuyến ngày 15-11-2020 bởi lãnh đạo chính phủ 15 nước (Brunei, Cambodia, Hàn Quốc, Indonesia, Lào, Malaysia, Myanmar, New Zealand, Nhật, Philippines, Singapore, Thái Lan, Trung Quốc, Úc, và Việt Nam) với văn kiện dài hơn mười bốn ngàn trang sau 8 năm đàm phán kể từ năm 2012.

2012 thuộc thời gian nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016). Nếu như TPP được giữ bí mật tối đa thậm chí cho đến sau khi TPP đã được ký kết, thì RCEP cũng bị dấu diếm hoàn toàn khỏi sự soi mói của các nghị sĩ (và báo chí) suốt Khóa XIII nên Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước hoàn toàn không nhận được tài liệu của Quốc Hội về RCEP để xem nó có dài hơn bản hai mươi hai trang về TPP của Vũ Huy Hoàng không, thậm chí cũng không biết có sự tòn tại của cái gọi là RCEP trên báo chí chánh thống Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vào thời điểm khai cuộc và đàm phán hoặc thảo luận tại nghị trường Quốc Hội dù của Khóa XIII hay XIV.

2020 thuộc thời gian nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIV (2016-2021). Nếu như Văn Phòng Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII Thành phố Hồ Chí Minh mỗi khi họp thảo luận dự án luật hoặc nội dung quan trọng đều có mời các “cựu nghị sĩ” (toàn Đảng viên chức sắc) tức các đại biểu quốc hội thuộc Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh các khóa trước đến dự góp ý tại Văn Phòng 2bis Lê Duẩn, thì Văn Phòng Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV Thành phố Hồ Chí Minh đã không xem Hoàng Hữu Phước như “cựu nghị sĩ” ắt do Hoàng Hữu Phước là người ngoài Đảng nên chưa bao giờ “mời” Hoàng Hữu Phước đến họp góp ý suốt nhiệm kỳ XIV, và vì vậy tôi không rõ cái tài liệu về RCEP có từng được phát ra (kèm phong bì 200.000 đồng bồi dưỡng dự họp) và thảo luận về tại 2 bis Lê Duẩn hay không.

Do không biết nội dung “nháp” của RCEP và cũng không quan tâm đến cái RCEP cò con đang được toàn hệ thống chính trị Việt Nam tôn vinh thành mập ú ấy, tôi không lạm bàn về nó để xem Việt Nam có nên vầy đoàn với cái tập thể 15 nước dưới ngọn cờ Trung Quốc ấy hay không. Song, tôi bảo đảm một điều rằng nếu tôi có được cho liếc qua về RCEP vào thủa ban đầu sơ khai tức trước khi ký kết của nó thì tôi đương nhiên đã có thể giúp Quốc Hội Việt Nam và Chính Phủ Việt Nam có được sự phản biện đầy đủ nhất, sâu sắc nhất, chính xác nhất, sách lược nhất, hùng biện tuyệt hảo nhất về RCEP để có sự hiểu biết đầy đủ nhất về nó.

Để đi vào thực tế thay vì nói toàn những ngợi ca sáo rỗng rực rỡ ánh hào quang trong các phát biểu của các lãnh đạo cùng các phân tích diệu kỳ trên các trang báo chánh thống về những viễn cảnh như RCEP mang đến sự thịnh vượng, cơ hội bằng vàng, sự kỳ vĩ của khu vực, quy mô lớn trội so với các hiệp định khác, v.v. và v.v., Chính Phủ Việt Nam nhất thiết phải trình báo bẩm thưa với Quốc Hội Việt Nam những số liệu khúc chiết sau, ngõ hầu Quốc Hội và quốc dân đồng bào có cơ sở đánh giá một chính phủ cụ thể đã thực sự làm được những gì cụ thể từ những “hiệp định thương mại” cụ thể đã hăm hở ký kết dồn dập, để Quốc Hội và quốc dân đồng bào yên tâm rằng đã không hề có sự liều lĩnh dấn thân đem tiền đồ dân tộc ném vào những canh bạc không rõ ràng chỉ để thuần phục vụ mục tiêu chính trị cho một vị thế hư danh. Sự tách bạch cũng nhằm đem sự minh bạch để đánh giá xem từng hiệp định một đã thực sự đem lại hiệu quả kinh tế cụ thể ra sao, để thực thi công lý công bằng (tưởng thưởng vinh danh những tham mưu thực sự hữu ích và trừng trị những tham mưu vớ vẩn hại nước hại dân trên trường thương mại quốc tế), thay vì trộn chung vào một giỏ để lấy thành quả của một hai hiệp định thành công choàng gánh phủ che luôn cho những hiệp định vớ vẩn phản quốc.   

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế (Curtin University), Giảng-sư Anh-văn (English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, Composition, Academic Writing, Grammar, Speaking, Debating, Translation, Business Interpretation, và Business Contracts) tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Đại Học Văn Lang, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, American Business College of California, Trường Sinh Ngữ Số 1 Sở Giáo Dục TP HCM, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật TP HCM, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, Trung Tâm Ngoại Ngữ Lý Phong, v.v.; Ciceronian Orator; Supremo Logographer; Nhà Biện-thuyết; Aesopian Satirist; Nhà Lập-pháp và Lập-Hiến Khóa XIII

Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh)

Twitter: @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh)

Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh)

GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh)

Telegram: @hoanghuuphuocvietnam (tham gia từ 2021 bằng tiếng Anh)

Spreely: HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2021 bằng tiếng Anh)

Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt)

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt)

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Hoàng Hữu Phước Với Nhà Báo Daniel Soum

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nhà báo Nghị luận, Nghị sĩ Khóa XIII

13-3-2021

Các bạn đọc của Hoàng Hữu Phước nếu đọc lại bài Ngày Chiến Thắng 30-4-1975 (bản tiếng Anh và tiếng Việt đăng tháng 8-2008: VIETNAM: My Beloved Nation, the Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975 tại Nhân Quốc Khánh Nước Nhà, Tải Đăng Bài Viết Song Ngữ Anh & Việt Trước Đây Về Đất Nước) sẽ thấy ảnh chụp lời nhận xét của Ông Daniel Soum, nhà báo/chuyên gia/nhà tư vấn lĩnh vực truyền thông – truyền hình, quốc tịch Pháp và Luxembourg, viết bằng tiếng Anh ngợi khen rằng “Một bài viết hay bởi một người đáng kính trọng mà tôi rất vui đã được quen biết và cùng đàm đạo. Việt Nam cần có thêm nhiều người như Ông, Ông Hoàng (Hữu Phước) ạ!”

Sau 12 năm sống ở Việt Nam (Hội An), nhà báo hưu trí tuổi gần 80 ấy buộc phải gom góp đóng kiện toàn bộ tài sản để từ Đà Nẳng bay vào Thành phố Hồ Chí Minh sáng 09-3-2021 và rời Việt Nam sáng Thứ Sáu 12-3-2021 sang sống tại Thái Lan. Ông có một con trai lập gia đình với ái nữ của một vị bộ trưởng một đảo quốc nọ. Nhưng ông thích sống ở Việt Nam dù ông không có thân nhân tại đất nước này. Và cũng trong suốt 12 năm ấy ông mỗi lần vào Thành phố Hồ Chí Minh đều mời tôi dùng cơm trưa tại Caravelle (và từ 2020 tại RuNam d’Or). Chúng tôi trò chuyện (bằng tiếng Anh, vì tôi văn không ôn võ không luyện 40 năm qua nên vốn liếng tiếng Pháp của tôi chẳng còn là bao trong chiếc thúng mẹt lủng đáy) về chính trị Việt Nam, khu vực và quốc tế. Ông đặc biệt quan tâm tìm hiểu các phong tục tập quán đặc điểm tính cách dân cư các vùng miền Việt Nam. Là nhà báo đẳng cấp thượng thừa đúng nghĩa Âu Mỹ, ông lắng nghe nhiều hơn là phát biểu, giống như phong cách các nhà báo Mỹ khác thân tình với tôi hơn chục năm qua, và chỉ tìm đến trò chuyện cùng người đẳng cấp thông tuệ cao. Nhà báo lão luyện như vẫn không có gì thay đổi về tính cách chuyên nghiệp cố hữu: quan tâm nắm tin, săn tin, gom tin, trữ tin, phân tích tin. Đã bao phen ông nhờ tôi hướng dẫn ông cách xin visa dài hạn vì Việt Nam buộc ông phải gia hạn visa mỗi ba tháng tốn hàng trăm USD. Sự kiên nhẫn của ông lụi tàn sau 12 năm chờ đợi, chỉ nhận được lời khuyên của cán bộ di trú Việt Nam rằng ông lão nên lấy vợ Việt để được hưởng chế độ thường trú nhân. Thế là ông bán bớt tài sản và dọn sang Thái Lan, hiện đang trong thời gian cách ly tại một khách sạn hạng sang của Thụy Sĩ ở Bangkok.

Nhà báo lão thành Daniel Soum khi chia tay đã chúc tôi thắng cử vào Quốc Hội năm nay vì ông tin người dân Việt cần có tôi, rằng ông sẽ rất vui nếu biết tôi đắc cử và hy vọng sẽ có ngày trở lại Việt Nam để trò chuyện cùng tôi.

Do ông có học qua tiếng Việt, tôi rất tiếc nếu ông đọc bài Báo Tuổi Trẻ Phân Biệt Đối Xử Tấn Công Người Tự Ứng Cử Quốc Hội Khóa XV rồi lại ngậm ngùi về sự suy đồi của tờ báo ấy khi tấn công người mà ông rất tôn trọng ở Việt Nam.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế (Curtin University), Giảng-sư Anh-văn (English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, Composition, Academic Writing, Grammar, Speaking, Debating, Business Interpretation, Translation, và Business Contracts) tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Đại Học Văn Lang, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, American Business College of California, Trường Sinh Ngữ Số 1 Sở Giáo Dục TP HCM, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật TP HCM, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, Trung Tâm Ngoại Ngữ Lý Phong, v.v.; Ciceronian Orator; Supremo Logographer; Nhà Biện-thuyết; Aesopian Satirist; Nhà Lập-pháp và Nhà Lập-Hiến Khóa XIII, Nhà Tư-vấn Sách-lược Quốc-trị & Phát-triển Kinh-doanh

Twitter: @HoangHuuPhuoc & @RealHoangHPhuoc

Parler: @hoanghuuphuoc

GAB: @HoangHuuPhuocVietnam

Telegram: @hoanghuuphuocvietnam

Spreely: HoangHuuPhuoc

Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

To Bully, or Not to Bully, That Is Never the Question

But to Bully Bullies Is

Hoang Huu Phuoc, MIB

20 February 2021

Personally, I can hardly resist the temptation to burst out laughing whenever hearing or reading or watching a reality TV show of real people telling fake stories of their having been real victims of imaginary bullies in their miserably Godly childhood. Bullies have been forever of a global issue and bullied kids committing suicide is also seen as a well-proven serious social reality. However, I am one thousand and one per cent sure those celebrities and the like retelling stories of their having been bullied at schools are either blabbering on and on or writing fiction or both, just to patch or glue twinkling colorful halo lights one by one of martyrdom around their saintly heads or to collect tear drops from the naïve audience’s innocent sobbing eyes.

Traditionally in a bookish way, people keep on tirelessly talking much about the same things, e.g. (a) bullies are school’s problems amongst teens; (b) types of bullies include physical bullying, verbal bullying, relational aggression, cyber-bullying/cyber-harassment/cyber-stalking, sexual bullying, and prejudicial bullying; and (c) bullying prevention guides are of a should-have at schools for addressing bullying and teaching pupils to solve problems. All fail to acknowledge the crux of the matter that bullying has been of a much bigger problem practically, socially, politically, and ethically.

I was a chronic bullied. I have been bullied by clinically chronic bullies at school then at work, as a kid then as an adult, within educational and business environments, then even in the political arena, and throughout diversifying modus operandi by those evildoers over-proudly crawling around me like lowly earthworms. So let me an experienced trademarked bullied explain to you why I say 99.9999% of stories of bullies are purely fictional.

Bullies lead to either of these following three aspects and nothing else: the bullied will either (a) succumb to suicidal thoughts and/or actions, or (b) become the bully-crusher or out-bully bully or insurrection inciter or bully master or revolutionary protagonist or the like under any name a lexicologist like my very self can think of coining, or (c) psychologically volunteer to lead a life of an eternal loser. Any “well-known” body saying he/she being the victim of bullies at school then when grown up becoming an untiring advocate of fighting against bullying at kids’ schools and helping the bullied teens is definitely telling absolute lies. A psychologically crushed loser to bullies can never fight against any vice nor help save anybody else.

Born as an Aries, I at elementary and high school, whenever bullied, bullied bullies. This was why at all the schools in Saigon of South Vietnam, the school administrations assigned me to be the Class Monitor throughout the 12 consecutive school years from elementary class until my “baccalaureate” in 1975. I ruled the classes with my charisma and authoritarianism to set bullies right and to become a hero of the vulnerable and the impoverished. Facing bullies, I had only two options of becoming either a bullied or an out-bully bully. As a matter of course, I as an Aries had only one simple option to take and it was the latter one.

With time galloping by, bullies mushroom uncontrollably and diversifyingly – at least as seen in Vietnam and as experienced by my very self.

At my university, the bullies in the newly established communist system were cloaked in different craftsmanship: bullies were no more naughty troublemaking pupils mostly of the nouveaux riches. They then were of student categories of either young communists or young communist-to-be or young rascals or young communist academician-to-be, who played character assassinations against whomsoever they loathed, they felt competitively endangered for their future “seats”, or they considered as a rising star either academically or politically.

Counterrevolutionary” became the most fearful word like a Damocles Sword to any naive “star” if accused of out of the blue.

Bullies came from the Teachers Union chairpersons of my college who tried to do their absolute best to disallow a lady-teacher to marry me by labeling me a counterrevolutionary. Of course, they could never win over me an Aries, particularly my wife to-be was also an Aries, and we became husband and wife. We quitted the teaching job for good, leaving the English Department of the HCMC Teachers College to collapse also for good simply because nobody else during that time in the whole Vietnam, not only in HCMC, could be as superbly versatile as I was when in charge of almost all the academic subjects e.g. English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, Composition, Academic Writing, Grammar, Speaking, Debating, and Translation, naming just a few; whilst my wife was the only expert there in English Phonetics, Morphology, and Phonemics, also naming just another few.

Bullies then came from the FOSCO Board of Directors who tried to do their absolute best to dismiss me from the company management by labeling me a counterrevolutionary as I fought against their financial corruption. I quitted the State-owned sector for good, leaving the FOSCO Khai Minh Center to collapse also for good simply because nobody else in HCMC could make that center as much profitably developed as I did; then I boldly reported that corruption case to the leadership of the HCMC People’s Committee and the Minister of Public Security.

Awkwardly enough, bullies came from even the mainstream media who tried to do their absolute best to make me dismissed from the National Assembly and its Committee of Foreign Affairs by labeling me a counterrevolutionary as I fought against the then Prime Minister and the Communist Politburo on their orders to draft the Law on Public Protests, and against an elite assemblyman lauded to the sky by the mainstream media on his crying for legalization of prostitution. Of course, they could never win over me an Aries. I boldly did my job of a constitution-maker and lawmaker throughout the full 2011-2016 tenure of the XIII National Assembly, and they had to do dirty tricks to incite disruption to successfully hinder me from running the 2016-2021 election of the XIV National Assembly. An Aries and an out-bully bully as I am, I am running the election of the XV National Assembly of 2021-2026 now.

Bullies are everywhere, and Manulife was not an exception. Also related to serious internal corruption there discovered by me, the whole Board of Management did tricks of character assassination against me, and I the bully-crusher made the whole gang including a Briton the General Director David W. Matthews together with many other top managerial expatriates of various nationalities dismissed from Manulife for good and in disgrace.

In a word, bully has been no more a problem at schools and to teens. It is like a pandemic sparing nobody regardless of ages, sexes, and fields of activities, which nobody has ever talked about or thought of. You may call somebody “fighting like hell” to help the vulnerable bullied a hero against bullies, but I believe he/she may be simply an out-bully bully, simply because he/she might have been a bullied himself/herself then a bully crusher –  like myself.

Hoang Huu Phuoc, MIB (Curtin University), English Lecturer (English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, Composition, Academic Writing, Grammar, Speaking, Debating, Translation, Business Interpretation, and Business Contracts) at HCMC Teachers College, Hanoi University of Foreign Language Studies, Van Lang University, Michigan University Collaboration Centre, American Business College of California, Foreign Languages Center No. 1 of HCMC Department of Education & Training, HCMC Center of Research and Translation, FOSCO Center of Foreign Languages & Informatics, etc.Ciceronian Orator; Supremo Logographer; Debater; Aesopian Satirist; Vietnam Lawmaker & Constitution-Maker

Twitter: @HoangHuuPhuoc & @RealHoangHPhuoc

Parler: @hoanghuuphuoc

GAB: @HoangHuuPhuocVietnam

Telegram: @hoanghuuphuocvietnam

Spreely: HoangHuuPhuoc

Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc 

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Hoàng Trọng Cương

Cha Và Con – My Beloved Daddy

Hoàng Hữu Phước, MIB, Chính Trị Gia, Giảng Sư Anh Văn, Ciceronian Orator, Supremo Logographer

18-01-2021

Người Việt có một thứ dân tộc tính tiêm nhiễm từ thời còn chung đụng với cư dân vùng Động Đình Hồchuộng phóng đại trong ngôn phong.

Phóng đại bình dân thì có kiểu: “Lâu lắm mới được đón anh Phước ra thăm Chi Nhánh Manulife Hải Phòng, em xin mời anh thưởng thức một món đặc sản chỉ có tại Hải Phòng, mỗi năm chỉ có trong một tháng này, mà trong tháng này chỉ có mỗi tuần này mới có, mà vào tuần này chỉ có mỗi một ngày có, và vào ngày đặc biệt có thì chỉ có mỗi một giờ là bắt được nó để làm ra món chả rươi này”. Từ lần đầu nếm món chả rươi ly kỳ tuyệt diệu ấy cách nay 20 năm đến giờ tôi vẫn thỉnh thoảng bực tức xuống tấn Hát Bộ vuốt râu kêu “cha chả”chả nhớ hương vị của cái món chả rươi Hải Phòng nó như thế nào cả, có ra chả chi hay chả ra chi.

Phóng đại trong văn học dân gian truyền khẩu thì có câu ca dao lạc vận (chữ “Sơn” sai về vần với chữ “Nguồn”): “Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra; Một lòng thờ mẹ kính cha, Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.” Là người trung thực trung trực trung ngôn, tôi không biết cái núi Thái Sơn ấy nó to tát hùng vĩ kỳ bí đến dường nào, có ra chi hay không, chỉ biết dân tộc Tàu là “chúa nổ” tức “thánh phóng đại” trong khi người Việt mà ngay trong Thế Kỷ XXI này vẫn còn khối đứa tinh hoa trí tuệ của Đảng thần phục sợ run nên thay vì ví cha của mình như cái quả Núi Thái Sơn sặc mùi vịt quay xá xíu Bắc Kinh thì tôi khiêm tốn khiêm nhường khiêm cung xem cha của mình chỉ đơn giản là một con người vĩ đại mà tiếng Hán-Việt (tức một nhánh tiếng Việt đặc thù mà Việt Nam sở hữu làm gia sản riêng) gọi là vĩ nhân. Đồng thời, việc gọi cha của mình là vĩ nhân cũng là để tỏ lòng tôn kính mang ơn một cách hàn lâm đầy khôn ngoan dành cho cha, thay vì nói bóng gió không khôn ngoan chút nào về ngọn núi vớ va vớ vẩn nào đó, vì rằng núi có thể bị nổ mìn lấy đá như Hòn Vọng Phu ở Việt Nam hay bị xây nhà chồm hỗm trên đỉnh hủy phá cảnh quang như ở Mã-Pì-Lèng cũng ở Việt Nam (con bất hiếu) hoặc núi phun lửa hay lở đất chôn vùi làng mạc dân cư (cha bất nhơn thất đức).

Đã là thói thường khi người ta hay nhơi lại lời của cổ nhân Tây chẳng hạn ngay cả cái câu chẳng có chút giá trị nào như “Hãy cho tôi biết bạn kết thân với những ai và tôi sẽ cho biết bạn là người như thế nào”, vì rằng hàng ngàn học sinh học chung lớp với tôi (từ tiểu học đến hết trung học là 12 năm thời Việt Nam Cộng Hòa) đều răm rắp tâm phục khẩu phục kết thân với tôi (vì tôi là trưởng lớp thần uy suốt 12 năm và từ lớp 6 thì kiêm luôn trưởng ban báo chí ho ra thơ thở ra văn) nhưng không bất kỳ ai trong số họ đa năng, gifted, liêm chính, công minh, trách nhiệm, hùng biện, và cao ngạo hơn hay bằng được tôi; và ngược lại, tôi không vì chịu kết thân với họ mà thiên hạ có thể qua họ mà biết được tôi là người như thế nào. Thế nên, đối với tôi thì câu nói đó của tiền nhân của Tây là thứ không còn tồn tại đơn giản vì rác từ sọt rác thư phòng của tôi đã lên xe lấy rác từ sáu mươi năm trước rồi.

Là một gifted child tức có thiên tư đặc biệt về ngôn ngữ, tôi cho ra một câu khác rằng “Tùy vào nội dung bạn thường xuyên hướng đến mà tôi biết ngay bạn thuộc hạng người nào”. Từ đó suy ra, nếu bạn cứ luôn ngợi ca Bill Gates, Mark Zuckerberg, Warren Buffet, Jack Ma, và những người tương cận ở các nước và ở Việt Nam, như biểu tượng của sự thành đạt thành công mà bạn suýt xoa ngưỡng mộ nhễu nước miếng, thì tôi có thể nói ngay và chính xác tuyệt đối rằng (a) bạn xuất thân từ gia đình nghèo khó, (b) bản thân bạn đang nghèo khó, (c) bản thân bạn đã và đang thất bại, (d) bản thân bạn đắm chìm trong mặc cảm tự ti, (e) bản thân bạn có học vấn chưa cao, (f) bản thân bạn có bằng cấp cao nhưng tư duy bạn không cao bằng bằng cấp, (g) bản thân bạn không có đấng sinh thành hoặc giám hộ chuyên tâm giáo dục con cái, hoặc (h) bản thân bạn may mắn có đấng sinh thành hoặc giám hộ đạo hạnh chuyên tâm giáo dục con cái nhưng bạn bất hạnh vì chống lại các giáo huấn đạo đức đạo lý tuyệt diệu đó về đạo làm người. hay là (i) bạn lấy tiền làm thước đo mọi thứ kể cả tình yêu nam nữ hay tình cha con hay tâm từ thiện và lòng ái quốc. Mà dù bạn có là ai của cái abcdefghi ở trễn thì tôi cũng chỉ có một thứ tình cảm duy nhất dành cho bạn: cảm giác thương hại.

Bạn gọi Bill Gates, Mark Zuckerberg, Warren Buffet, Jack Ma, và vài nữ lãnh đạo tập đoàn Việt Nam là doanh nhân thành đạt vì bạn nghèo khó tức không thuộc cộng đồng những người đó và dù chẳng nhận được đồng xu cắc bạc nào từ họ cũng như chẳng đời nào trợ lý của họ cho bạn được “diện kiến” họ; và bạn gọi Hồ Chí Minhvĩ nhân vì đó là nội dung bạn đã phải học thuộc lòng – nếu bạn thuộc hàng “8x”. Hoặc bạn phát âm sai từ doanh nhân thành danh nhân. Hoặc bạn tin rằng “doanh nhân thành đạt” đich thị là “danh nhân”. Hoặc bạn chưa bao giờ hiểu nghĩa chữ “danh nhân” trong Tiếng Việt và trong hệ tư tưởng văn hóa Á Đông. Đối với người mất gốc Á Đông và nông cạn nhưng lại bám riết Tây Học và học Tiếng Anh thất bại theo lề lối Việt hiện đại thì danh nhân đối với bạn là celebrity (hay bất kỳ ai well-known, bất kể đó chỉ là con ở truồng đú đởn có ra gì của Hollywood), cũng như dân chủ đối với bạn là democracy, và xâm lượcinvasion, v.v., vậy, Trật lấc!

Tôi gọi Khuất Nguyêndanh nhân thành công vì tôi dựa vào nhiều thế kỷ đa số nhân loại dành sự chiêm bái kính phục đến ông, tôi gọi mẹ của tôi và vô số những người mẹ khác ở Việt Nam – dù thuộc tầng lớp ít học, “buôn gánh bán bưng” – là những phụ nữ thành công vì tôi khâm phục gương phụ nữ xưa “tiết phụ khả phong” và gương phụ nữ nay là rường cột gia đình dâng cho dân tộc những người con ưu tú, và tôi gọi Hồ Chí Minhvĩ nhân không vì Đảng gọi như thế mà vì nhân loại làm gì còn có ai khác từ khi khai thiên lập địa đến nay ở cùng đẳng cấp cao hơn hay ngang bằng Hồ Chí Minh về chính trị.

Trong toàn nhân loại này thì ngoài Hồ Chí Minhvĩ nhân duy nhất của nhân loại về mặt chính trị, tôi cho rằng ba của tôi là một trong những vĩ nhân về mặt đời sống gia đình. Và trong số rất đông những vĩ nhân như vậy ở Việt Nam, ba của tôi là người đầu tiên của toàn nhân loại và tính cho đến ngày 18-01-2021 này vẫn là người duy nhất vì được chính con ruột của mình noi theo và ngợi ca, tôn vinh, ngưỡng mộ bằng chữ viết và hình ảnh để truyền lưu hậu thế.

Ba của tôi tên là Hoàng Trọng Cương và ông là một vĩ nhân dù ông có ngoại hình không vĩ đại chút nào tính về chiều cao và chiều ngang kể cả tính theo phương trình “F = m a” quy ra N/kg tức đơn vị Newton sức hút của Trái Đất.

Ông là vĩ nhân vì tất cả những đứa con của ông cho đến nay dù ở bất kỳ phương  trời nào trên hành tinh này đều luôn nhớ về ông, nhắc đến ông, rơi nước mắt khi kể lại những hồi ức về ông và với ông, tự hào được là con của ông, và tự hào đã sống liêm chính đạo đức đại trượng phu như ông để thực sự tỏ lòng tự hào về ông và chứng minh sự tự hào ấy là có thực dành cho một vĩ nhân thực có.

Là một thanh niên theo Tây Học, ba tôi buộc phải tự lập khi bị chính quyền Pháp bắt giam lúc đang làm viên chức hành chính công quyền ở Thị Trấn Trà Ôn. Khi được thả ra do cha ruột là Hoàng Long Đỉnh ở Cần Thơ dù bị Việt gian tra tấn đập gảy cả hai chân tàn phế suốt đời vẫn khăng khăng không nhận bản thân là cán bộ mật danh Nam Hồng (chim Hồng từ Nam Định vào Nam – trong câu “Yến Tước An Tri Hồng Hộc Chí” tức bọn chim Yến ẻo lả thì cách chi biết được ý chí cao vời của chim Hộc chim Hồng) mà chỉ là một thầy đồ nho chẳng quen biết những ai là cơ sở cách mạng Việt Minh chống Pháp cả, với tấm bằng Tú Tài Pháp đã có trong tay ba tôi rời bỏ Cần Thơ để đơn thương độc mã trở lại Sài Gòn làm “Thư Ký” cho Công ty Xuất Nhập Khẩu Ấn Độ N.K. Khemlani, và cuộc đời sau đó chứng kiến những bước đường sự nghiệp trong 20 năm của ông lần lượt tại Công ty Xuất Nhập Khẩu Pháp Moistessieur, Công ty Xuất Nhập Khẩu Minh Tấn (doanh chủ của  Công ty Minh Tấn là anh ruột của doanh chủ Phở Hòa đường Pasteur), trước khi về với AirVietnam với chức danh Tham Sự Tài Chinh Kế Toán từ năm 1965 cho đến 12 giờ trưa ngày 30-4-1975.

Ngay sau Ngày Giải Phóng, gần như toàn bộ nhân sự của AirVietnam biến mất: lớp vượt biên, lớp tự ý bỏ việc về quê sinh sống, lớp bị cho thôi việc. Nhờ những “cán binh Cộng Sản” nào đó diện “nằm vùng” trà trộn làm việc cho AirVietnam trước 1975 bí mật tư vấn cho các lãnh đạo từ Ủy Ban Quân Quản đến tiếp quản AirVietnam về ba của tôi như một “đối tượng” trong sạch, thanh liêm, hay giúp đỡ đồng nghiệp (nghĩa là lắm lúc “tình cờ vô tư” giúp đỡ “cán bộ nằm vùng”), tận tụy, và đặc biệt là “không có công với cách mạng nhưng chẳng có tội với nhân dân”, ba của tôi vẫn được giữ lại làm việc cho VietnamAirlines (tên mới của AirVietnam). Có lần ba của tôi đi làm về khoe với má của tôi: “Mấy ổng khen anh tiếp thu lẹ vì cái hạch toán xã hội chủ nghĩa phức tạp hơn hệ thống kế toán tư bản vậy mà anh đọc tài liệu xong là làm luôn, khỏi cần đào tạo lại. Mà không biết mấy thằng cha nào thời trước nằm vùng ở trỏng nói tốt về anh nên ở trên mới giao anh tiếp tục phụ trách kế toán tiền lương cho nội bộ.”

Vài năm sau, khi VietnamAirlines có lãnh đạo mới từ “trung ương” vào dẫn theo các tinh hoa trí tuệ trẻ để quản lý cơ quan đã được giao trực thuộc Bộ Quốc Phòng không còn là nơi để nhân sự “tàn dư” chế độ cũ tiếp tục tồn tại, ba của tôi phải bị cho thôi việc. Tuy nhiên, lãnh đạo mới của VietnamAirlines tỏ lòng trân trọng đối với ba của tôi bằng cách (a) cấp cho ông một thư đánh giá rất tốt đẹp để địa phương “tử tế” với ông và các cơ quan khác của Nhà Nước yên tâm tiếp nhận nếu có nhu cầu, và (b) ngỏ ý VietnamAirlines ưu tiên tiếp nhận ngay một đứa con của ông – đặc biệt là con trai – vào cơ quan. Lúc ấy tôi đang là sinh viên Ban Anh Văn Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh (đến năm 1978 sáp nhập với Đại Học Khoa Học thành Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh). Như đã kể trong các bài viết khác trên chính blog này, chị của tôi là Hoàng Thị Ngọc Sương là sinh viên Ban Anh Văn Đại Học Văn Khoa Sài Gòn và đồng thời là sinh viên Ban Anh Văn Đại Học Sư Phạm Sài Gòn. Khi trở lại trường theo lệnh tập trung của Ủy Ban Quân Quản sau Ngày Giải Phóng, chị tôi bị kiểm điểm phỉ báng giữa sân trường Đại Học Sư Phạm là “tác phong tiểu tư sản tàn dư Mỹ Ngụy” do chị tôi mặc áo dài trắng đi học thay vì áo sơ mi trắng và quần tây như yêu cầu của thông báo đã ban hành qua radio. Thằng cán bộ mọi rợ mất dạy đã hùng hổ trên loa phóng thanh đuổi chị tôi ra khỏi hàng ngũ sinh viên đang run sợ tập trung trên sân trường rằng chị tôi hãy cút về nhà thay đồ “cách mạng” mới được trở lại học tiếp. Chị tôi khóc tức tưởi dắt chiếc xe đạp đi bộ từ trường (đường An Dương Vương, Quận 5) về nhà (đường Nguyễn Thiện Thuật, Quận 3) gần đó, tuyên bố bỏ học. Cô nữ sinh trong sáng hiền hậu đức hạnh được bao “sĩ quan quân lực Cộng Hòa” tơ tưởng, học trò truyền nhân của giảng sư Trương Tuyết Anh chỉ còn biết hàng đêm đọc tài liệu giáo trình Tiếng Anh do em trai Hoàng Hữu Phước của mình đem về từ Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh, hỏi thăm xem thầy cô ai còn ai đã vượt biên, và thảo luận với cậu ta về các tài liệu văn chương Anh Mỹ ấy. Rồi chị tôi trở thành quản thủ thư viện Trường Hàng Không (Nam Kỳ Khởi Nghĩa) từ ngỏ ý của VietnamAirlines dành cho ba của tôi một suất ưu tiên tiếp nhận ngay một đứa con của ông. Thật ra, VietnamAirlines muốn chị tôi làm Kiểm Soát Không Lưu kiêm đào tạo Tiếng Anh cho phi công cùng tiếp viên vì trình độ tiếng Anh của chị hơn mọi người tại đấy; song do không có sức khỏe phù hơp, chị được bố trí về quản lý tàng thư và dịch thuật các tài liệu nội bộ. Hiện chị là công dân Hoa Kỳ, sau khi một cựu dân biểu đối lập (chống Mỹ, chống Thiệu, chống Nga, chống Tàu, chống Bắc Việt) thời Việt Nam Cộng Hòa đến Trường Hàng Không thăm cháu gái tình cờ gặp chị tại đó rồi xin hỏi cưới chị để đưa sang Mỹ định cư.

Những bức ảnh dưới đây cho thấy sự cực khổ sau 30-4-1975 đã làm ba tôi trông nhanh chóng khắc khổ ra sao từ gánh nặng hằn trên vai người làm trụ cột nuôi gia đình không nhỏ gồm một vợ và bảy đứa con hai trai năm gái tại Thành phố Hồ Chí Minh:

Ba của tôi là vĩ nhân, vì ông sống với, vì, và cho đạo đức thiên Khổng luôn xem gia đình là quý, xã tắc là trọng, danh dự nhân nghĩa lễ trí tín là nền; lấy common sense làm kim chỉ nam của đời sống daily routine activities; lấy đầu tư vào việc giáo dục con cái làm lẽ sống raison d’être; và lấy sự hy sinh bản thân tất cả vì vợ con làm sự sống xuyên suốt cuộc đời mình life journey.

Bản thân ông đã làm những người may mắn có diễm phúc được làm việc chung với ông dù họ ở bất kỳ chiến tuyến nào cũng phải thương yêu kính trọng ông. Thủa ông vừa nghỉ việc ở VietnamAirlines, ngành hàng không yếu ớt, kiệt quệ, và khẩu phần ăn cho hành khách trên các chuyến bay chỉ là vài cái bánh quy biscuit made-in-Vietnam để trần trụi trong các túi nylon to mỗi túi chứa 1.000 chiếc bánh mà tiếp viên phải cho tay vào lấy ra phát cho hành khách mỗi người ba chiếc cho suốt chuyến bay. Lãnh đạo VietnamAirlines đã ưu ái dặn văn phòng đặc cách báo cho ba tôi mỗi tuần đến trụ sở công ty (ngã tư Nguyễn Đình Chiểu-Đinh Tiên Hoàng) để được bán cho hai túi bánh cao cấp như vậy với giá gốc Nhà Nước rẻ hơn bèo hoa dâu. Tôi là người hàng tuần đến đó để trả tiền và nhận bánh, chỉ để được các cô nhân viên VietnamAirlines bu quanh chọc ghẹo “Con trai Bác Cương đẹp quá. Em sẽ xin Bác cho em làm con dâu nhe? Anh chịu hông?” còn tôi thì vào Chợ Bàn Cờ “bỏ mối” tức bán lại cho một ông người Việt gốc Hoa có sạp bán bánh kẹo trong đó. Và cũng chính lãnh đạo VietnamAirlines sau đó liên hệ các nơi tìm việc giúp ba tôi và ba của tôi trở thành nhân viên biên chế Phòng Tài Vụ Xí Nghiệp Xây Lắp Số 5 gần đường Thi Sách, sau lưng Công Ty Điện Lực trên đường Hai Bà Trưng, Quận 1, mà ngày nay những lúc thư nhàn nhâm nhi Twinings Darjeeling tại Park Hyatt Hotel tôi cứ như lại nhìn thấy ba tôi ăn vận tề chỉnh đạo mạo trang nghiêm đang cắm cúi nhễ nhại mồ hôi đạp xe tan sở ra từ con đường nhỏ ấy.

Cũng thủa sau Ngày Giải Phóng, một cô tên N.T.K.Phụng làm việc cùng ông tại AirVietnam đến nhà tìm ông, báo tin sẽ định cư tại Pháp do có quốc tịch Pháp. Vì cô trẻ tuổi và còn độc thân, cha mẹ và các anh chị của cô ở Pháp không muốn cô tiếp tục ở lại Việt Nam chịu cảnh “khổ cực” dưới chế độ “cộng sản”. Theo nội dung trò chuyện bằng tiếng Pháp giữa cô và ba của tôi thì cô vì mến kính ba của tôi nên muốn giúp đỡ gia đình tôi, gợi ý ba tôi nên cùng theo cô sang Pháp rồi từ đó có thể giúp đỡ gia đình ở Việt Nam về tài chính. Ba của tôi đã từ chối, với lý do đơn giản rằng dù là “giả” thì việc “giả” ly dị má tôi và rời xa con cái là việc vô đạo đức của người đàn ông, không trực tiếp cùng vợ giáo dục con cái nên người là sự vô trách nhiệm cúa người đàn ông, còn việc “giả” hôn nhân với Cô Phụng sẽ làm cô mang tiếng “qua mặt luật pháp Pháp” cũng là việc vô đạo đức của người đàn ông. Ba tôi cảm ơn lòng tốt của cô và mong sớm có hạnh phúc trên đất Pháp, đồng thời từ chối nhận các “tiếp tế” của cô trong tương lai. Thế là Cô Phụng ấy mắt đỏ hoe, chào chia tay ba, chào má của tôi, gật đầu nhìn tôi, rồi buồn bã dắt chiếc xe Honda PC ra khỏi ngõ. Người phụ nữ lộng lẫy đài các quý phái ấy biến mất từ dạo đó.

Nếu chị của tôi cương quyết bỏ trường đại học vì bị cấm mặc áo dài đi học tại nhà trường xã hội chủ nghĩa, thì ba của tôi cương quyết không vì cuộc sống vất vả mà vất bỏ sự trang trọng trang nghiêm khi bước vào xã hội xã hội chủ nghĩa. Ba tôi luôn mặc áo sơ mi trắng dài tay, bỏ áo vào trong quần tây dài, đi giày tây có vớ, chải tóc đường hoàng, đi đứng đường bệ, dù là đi làm hay đi “họp tổ dân phố”. Sau ngày 30-4-1975, hoàn cảnh khó khăn, phiếu mua xăng thì bán lại cho người khác nên ba tôi phải tháo cất động cơ của chiếc Mobylette và dùng chiếc xe nặng chình chịch đó để đạp đến cơ quan làm việc. Người đàn ông ăn vận tề chỉnh ấy đạp chiếc xe máy không-động-cơ-vì-không-có-xăng ấy đi làm hết năm này đến năm khác để rồi vướng phải căn bịnh trĩ quái ác.

Tôi trở thành người duy nhất ở Việt Nam cương quyết ăn vận tề chỉnh (luôn đeo cra-vát, áo sơ mi dài tay, bỏ trong quần dài, đi giày bốt có vớ) trong 20 năm đầu tiên sau 30-4-1975, bất kể lúc làm việc trong phòng máy lạnh, đi làm việc trong xe máy lạnh duy nhất của toàn Miền Nam (Toyota Crown) trong khi tất cả các lãnh đạo các tổng công ty Nhà Nước đều phải “màu mè ngụy trang” dùng toàn xe Lada của Liên Xô để được tiếng tiết kiệm vì nước vì dân, lặn lội về Miền Tây, đu cầu thang dây chão lên tàu neo giữa sông Sài Gòn để giám sát việc xuất khẩu lô gạo đầu tiên có giá trị thương mại của Việt Nam ra thị trường thế giới, tham gia Lễ Nghinh Ông trên ghe thuyền Duyên Hải (Cần Giờ), cứu trợ lũ lụt Miền Tây, v.v., là từ sự thán phục thần phục khâm phục kính phục nễ phục tác phong của ba của tôi. Tổng Giám Đốc FOSCO đã ganh ghét tôi vì với tác phong như vậy tôi đã chiếm được cảm tình quý mến thương yêu của tất cả các lãnh đạo ngoại giao đoàn – đặc biệt là các nữ Tổng Lãnh Sự và phu nhân các Tổng Lãnh Sự khối Đông Âu. Và Hoàng Hữu Phước là nghị sĩ duy nhất tại Quốc Hội Khóa XIII luôn cương quyết mặc veston đen, thắt cra-vát, tại tất cả các kỳ họp bất kể mùa hè nóng nực hay mùa gió lạnh, có bấm nút phát biểu hay chỉ ngồi yên lặng  lắng nghe âm thanh và cuồng nộ toát ra từ những trang e-book diễm tình mà mấy nghị sĩ khác quanh tôi đang chú mục đọc say sưa từ máy tính bảng.

Thán phục thần phục khâm phục kính phục nễ phục ai – nhất là cha mẹ thầy cô của mình – thì hãy thể hiện bằng phong cách sống của chính mình sao cho phản ảnh đúng hình ảnh người/những người mình thán phục thần phục khâm phục kính phục nễ phục.

Chính vì chỉ thán phục thần phục khâm phục kính phục nễ phục Hồ Chí Minh bằng mồm và bằng chữ trong các bài thu hoạch ở các lớp Cao Cấp Lý Luận Chính Trị mà nhiều vị lãnh đạo Việt Nam chỉ khi quy tiên mới được người trong nội bộ Đảng ca tụng là “người học trò xuất sắc của Chủ Tịch Hồ Chí Minh”; kỳ dư, người dân chẳng biết vì sao người đó chẳng học gì thực sự từ Hồ Chí Minh để cũng thực sự là vĩ nhân của đất nước như Hồ Chí Minh.

Tôi là truyền nhân của giảng sư Lê Văn Diệm nên tôi phải chứng minh bằng và qua thực tế rằng hiện nay không bất kỳ giảng viên Anh Văn nào là người Việt Nam có thể sánh bằng hoặc hơn tôi về Tiếng Anh.

Tôi là con trai của Ông Hoàng Trọng Cương mà tôi hết lòng thán phục thần phục khâm phục kính phục nễ phục nên tôi đã, đang, và sẽ sống như ông, luôn vì sự thanh liêm, công chính, bảo vệ người yếu thế, tôn trọng đạo lý đạo đức như ông để là một bản sao của ông.

Dưới đây là bài tôi viết bằng tiếng Anh impromptu tức gõ máy viết ngay post ngay mà không chỉnh sửa (bản “raw”) trên Yahoo!3600năm 2004. Vì là impromptu, tôi không có bản lưu. Nhưng may nhờ có người đã sao chép lại từ lúc còn là sinh vên Đại Học Văn Lang và gởi tặng lại khi đọc lời yêu cầu của tôi hơn chục năm trước, nên tôi đăng lại nguyên văn, không chỉnh sửa, để người có nhã ý gởi lại cho tôi biết thêm một điều về tôi: trung thực và tự hào, nghĩa là ba tôi là nhân dù ông không là tỷ phú đô-la, và những gì tôi viết ra đều từ con tim chân thiết dù có thể sự đánh máy impromptu sẽ tạo ra những lỗi chính tả không đáng có hoặc hình tượng ngôn ngữ kém huê mỹ cao siêu thì cũng vẫn là xuất phát từ năng lực của một đứa con có thể impromptu trãi lòng mình lên không gian mạng ngõ sự yêu kính dành cho người ba vĩ đại cuẩ mình.

Kính mời quý vị tham khảo.

My Beloved Daddy HOANG TRONG CUONG

Hoang Huu Phuoc, 2004.

My father Hoang Trong Cuong (The Diamond of Royal Esteem, or The Respected Morality of the Hoangs) got a serious stroke a year ago and has ever since been bedridden under the attentive care of my Mom and my sisters. The things I am to write now about him as under are from truth and not from any in-vain over-glorification to make them sound greater, since “Beauty Is Truth, and Truth Beauty” (John Keats, Ode on a Grecian Urn).

My Dad was born on 16 April 1928 in Cantho City to a family of a teacher of Chinese-Vietnamese. He left for Saigon to pursuit his study until he got the French baccalaureate in 1945 then decided to settle there for good. The first income sources came to him with offers for a teaching career of the French language which he believed to be his life one when just three years after, the destiny brought him to an abrupt corner turn for the next 20 full years until 1965 with his service as an Accounting-Financial Manager at an Indian merchandizing company, the N.K. Khemlani Import-Export Ltd in Saigon, then at Moitessier Ltd. of France, and finally at Minh Tan Trading of Vietnam. He was then invited by AirVietnam to be their accounting consultant in 1965 and worked there until the liberation of the South of Vietnam by end April 1975. With AirVietnam being transferred to the Ministry of Defense under the new name of VietnamAirlines, most of his colleagues were found unsuited for delicate reasons of national security and their employment terminated. My Dad was lucky enough for an ordeal for survival for three more years there until 1978 before facing a suggestion for a “volunteering” to resign at the age of 50. Respected by his supervisors, subordinates, colleagues and acquaintances for his straightforwardness, honesty, integrity, supportive cooperation, capability, qualification, and readiness to undertake burdens of work onto his own shoulders, naming just a few, many people promptly offered him their assistance and a new period of 10 full years at the state-owned Construction Enterprise No.5 of Hochiminh City could help him ensure a proper education of all his children before his health forced him to retire in 1988.

Daddy is of the style of over-proud and over-disciplined person who respected righteousness, loyalty, committedness, devotedness, honesty, integrity, and unbiasedness, and successfully instilled in his children the same. However serious and severe-looking he might be, he always took excellent care of his wife and his seven children and could afford a very comfortable living to the whole family. He was the first in Vietnam to own a Honda motorcycle (model Dame, 50cc) imported directly from Japan, stirring up the interest of other people, thus paving the way for the strong entry of Honda products into Vietnam, the country under a century-long domination of European two-wheeler brands like Mobylette, VeloSolex, Sach, and Vespa, and the like. Even the neighbours brought chairs of odd sizes to the yard in front of our house every evening, patiently waiting for my Dad to switch on the only television of the district (brand Nec, black-and-white) to watch US TV film series e.g. Astroboy, Combat, The Wild Wild West, Bonanza, Batman, Mission Impossible, and the like (eventhough all were only in English without any Vietnamese subtitles), and of course to watch the Vietnamese dramas and other traditional performances called “Vong Co” and “Cai Lương”, etc.

I remember on many an occasion we young kids though being terribly hungry still waited for him to come back home from work for dinner, and broke out laughing and jumping in great joys and running out to the gate to greet him at hearing the engine noise of his yellowish Mobylette from afar. He was a workaholic, regularly bringing much work home, but could prove to have the best time-management skills by never ignoring even a single minute to tutor his children in the evenings with his teaching of French, English, and mathematics, before toiling with his own night work of accounting and business planning, or translation. I the six-year old boy could not go to bed without him; therefore, I either studied very late at night – which influences my working-late style until today – or slept on the floor by his chair, embracing his legs for a surety of being under his protection all the time.

Though a Buddhist believer, he was very open-minded to send my eldest sister and me to Catholic schools for our high school years, saying pointblank that these were the only places for his children to be well educated for both a sound knowledge and a good personality (my sister and I were the best students there in both educational programs and Testaments study, with my sister becoming a Christian thereafter and I remaining a free person of worshipping ancestors and all Gods). We witnessed many cheating cases some people played on him and railed against these rascals; however, he mildly said those bad people would soon face the wrathful penalty from God and we kids should not be so upset.

Grown up under his parental love and care to be a Hoang Huu Phuoc, I thank God again and again in my nightly praying for His generous blessings to bestow me and my sisters and brother on to dad’s lap. An early morning call in 2003 woke me up with the shocking news of Dad falling off his bed for hours unnoticed becomes a pain within me: he survives the stroke, but I could never tell him again how much I love him and about my own plan to take him to places of entertainment in the world, though my youngest sister Thu Huong years ago took Dad for a long tour to visit France, Switzerland, and Italy, etc. in Europe. Everybody says he is now like a child, having no more consciousness. But I believe my Dad can still recognize me because whenever I come to visit my parents, just hearing my voice at the door he immediately moves his numb limbs, imploringly staring at Mom, uttering meaningless screeching through his grinding teeth, probably wishing to sit up to greet me (he stops screeching after being helped by Mom to be up for a sitting posture); and when I make jokes or tell humorous stories to my sisters, he silently smiles.

I visit my Dad more often now. Every time saying goodbye to him, I embrace him, kissing his forehead. I know the time is shortened and I might not have chances to kiss him more. But whatever failing me to take better care for my Dad before that accident, I come to know what I can do now so as not to once again feel guilty of poor filial piety to my parents: I start kissing my Mom in the crowd, in front of the house, or in the street; though I have not done so with any girl friends of mine and even with my wife.

At churches, pagodas, and temples, I have made the same prayer for my parents being blessed a longer life to enable me to have more time to take much care of them and to make them happier.

Ước gì sẽ sớm có nhiều người Việt Nam viết về cha mẹ của họ – bằng tiếng Việt và/hoặc tiếng Anh – như bài viết này để thực sự tỏa lan đúng nghĩa về đạo đức của những người thực sự đã có may mắn được giáo dục bỡi những đấng sinh thành (hoặc đấng bảo trợ bảo hộ) đạo hạnh đạo đức và đạo nghĩa.

Không vì tôi và em trai tôi cùng em gái út Hoàng Thị Thu Hương của tôi và ba của chúng tôi là “Bộ Tứ” toàn những Aries chính hiệu mà chúng tôi có cá tính và phong cách mãnh liệt như nhau, vì người chị Hoàng Thị Ngọc Sương của tôi và em gái Hoàng Thị Lệ Hoa cùng em gái Hoàng Thị Thúy Hồng của tôi dù không là Aries vẫn nghiêm túc và kiến cường như ba của chúng tôi, đó là do xuất phát từ sự thán phục thật sự, thần phục thật sự, khâm phục thật sự, kính phục thật sự, nễ phục thật sự, tình yêu thực sự, dành cho ba của chúng tôi đối với sự thành công vĩ đại thật sự của ông bằng chính tài năng đạo đức và cuộc sống gương mẫu của chính ông.

Ba của chúng tôi là một vĩ nhân.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế (Curtin University), Giảng-sư Anh-văn (English Lexicology, British Civilization, British & American Literature, English Composition, English Grammar, TranslationSpeaking, Interpretation, Debating, và Business Contracts) tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Đại Học Văn Lang, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, American Business College – California, Trường Sinh Ngữ Số 1 Sở Giáo Dục Thành phố Hồ Chí Minh, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, Trung Tâm Ngoại Ngữ Lý Phong, v.v.; Nhà Biện-thuyếtNghị-sĩ Khóa XIII; Supremo Logographer; Ciceronian Orator.

Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh)

Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh)

GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh)

Telegram: @hoanghuuphuocvietnam (tham gia từ 2021 bằng tiếng Anh)

Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt)

LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt)

WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Tham khảo:

Aries: Nguyễn Văn Thiệu Trong Tương Quan Với Những Nhân Vật Lừng Danh Tại Việt Nam Và Trên Thế Giới  01-5-2019

Ba của chúng tôi: Ba Tôi  18-6-2019

Cao Cấp Lý Luận Chính Trị: Cao Cấp Lý Luận Chính Trị  20-10-2019

Có thiên tư đặc biệt về ngôn ngữ: Trường Chuyên Ở Việt Nam: Trường Lắm Chuyện16-12-2020

Common sense: Commonsenseness  31-8-2020

Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh: Điều Tồi Tệ Tại Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh  01-7-2020

Đạo đức thiên Khổng: Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng 28-6-2019

Đu dây chão lên tàu neo giữa sông Sài Gòn: Xuất Khẩu Gạo 05-01-2021

Em gái út:Hoàng Thị Thu Hương, truyền nhân duy nhất của bậc thầy tài hoa về Đức Ngữ duy nhất của Việt Nam Châu Diệu Ái:

Em Gái Tôi Và Helmut Kohl, Tôi Và Sigurd Schmitt  05-01-2016

Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái 06-02-2018

Em Gái Út Của Tôi và Thủ Tướng Đức Helmut Kohl 28-4-2019

Nhân Quả Nhà Phật (phần “Nhân Quả Lửng Lơ”) 26-8-2019

Niềm Đau Chôn Dấu – Nỗi Hận 24 Năm  10-11-2020

Giảng sư Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm  22-02-2015

Giảng sư Trương Tuyết Anh: Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh 22-02-2015

Gifted: Trường Chuyên Ở Việt Nam: Trường Lắm Chuyện  16-12-2020

Học Tiếng Anh thất bại theo lề lối Việt hiện đại:

Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh – Bài Số 1  14-9-2020

Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh – Bài 2 – Phần 1  21-9-2020

Mô Hình Dạy Và Học Tiếng Anh Ở Việt Nam 13-10-2020

Khiêm tốn khiêm nhường khiêm cung: Khiêm Tốn22-02-2015

Ngay trong Thế Kỷ XXI vẫn còn khối tinh hoa trí tuệ của Đảng thần phục sợ runHoàng Hữu Phước Cứu Nguy Trẻ Em Việt Nam 05-3-2020

Ở truồng: Ở Truồng Với Sen 22-6-2019

Thư Ký: “Thủ Tướng” Hoàng Hữu Phước  07-01-2021

Việt Nam Cộng HòaViệt Nam Cộng Hòa 13-9-2019

Xây nhà chồm hỗm trên đỉnh hủy phá cảnh quang như ở Mã-Pì-Lèng: Ở Truồng Ở Mã-Pì-Lèng  17-10-2019

Thí Sinh Lỡ Cơ Hội Vào Đại Học Y Dược TP Hồ Chí Minh Vì Chứng Chỉ Tiếng Anh Ư?

Lại Thêm Bằng Chứng Về Sự Thất Bại Của Việc Dạy Và Học Tiếng Anh Chính Quy Ở Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

02-10-2020

Đang định post tiếp cho liền mạch chuỗi bài Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh, tôi lại phải phá ra cười ha hả sau khi đọc bài online tựa đề “Thí Sinh Lỡ Cơ Hội Vào ĐH Y Dược TP Hồ Chí Minh Vì Chứng Chỉ Tiếng Anh” ngày 23-9-2020 của VNExpress

Và tôi cười ha hả vì 3 lý do đồng loạt của nào là (a) tôi lại phải đình lại chuỗi cung ứng toàn cầu Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh; nào là (b) hóa ra vì hàng chục năm kể từ khi bị báo chí thồn/nhét/tống/tọng/nhồi/ấn/thụt/bơm vào mồm cụm từ “dân trí thấp” để xách động các phương diện quân tập đoàn quân “dân trí cao” vùng lên trị tội tôi dám chống lại Luật Biểu Tình, tôi đã xem báo chí chính thống của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam như rác và cái sự không thèm đọc báo đã làm tôi mất cơ hội cười ha hả sớm hơn đối với cái trò hài hước Đại Học Y Dược Việt Nam đòi thí sinh phải có cái IELTS: và nào là (c) hóa ra Hoàng Hữu Phước mà phê phán cái gì thì dứt khoát cái đối tượng bị phán phê đó chả còn ra cái thể thống quái gì cả.

Là một Chòi Ngữ Sử (không phải quan ngự sử, và cũng không được báo chí phong tặng cho một căn “nhà” như “nhà sử học”, “nhà nghiên cứu” hoặc sang tên nhường sổ đỏ một cái tương cận với “nhà” là “gia” để có tiếng “chuyên gia” nên đành phải tự dựng “chòi” hay “lều” hay “thùng các-tông” nghiên cứu lịch sử ngôn ngữ vậy), tôi thấy phải nhắc lại các chi tiết sau để hậu thế sau tam bách dư niên hậu nghiên cứu rồi quyết định xem có đúng thật là vào năm 2020 hồi xửa hồi xưa cách 3 thế kỷ đã xảy ra đại sự rằng quả thực đã có vụ Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh hay không, và nếu đúng thì cho Hoàng Hữu Phước một “like” trong sử sách online và chắt chút chít chụt chịt của Hoàng Hữu Phước tất nhiên sẽ thay mặt mà phán “OK. Fine” cho hợp vận.

A- Học Tiếng Anh Chính Quy Tại Sài Gòn Thời Việt Nam Cộng Hòa

Khi dùng chữ “học” thì dứt khoát đó là ở cấp tiểu học và trung học.

Chỉ có dân Việt Nam mới có kiểu nói “học đại học”, “học thạc sĩ”, “học tiến sĩ”, chẳng qua là do tiếng Việt chỉ có mỗi chữ “học”, đã vậy người Việt không có thói quen giải thích từ ngữ có đề ra tiêu chí chi tiết cho những từ ngữ quan trọng, dẫn đến “dân chủ” trong tư duy của người Việt lại không trùng với “democracy”, “chủ nghĩa” không trùng với “-ism”, “cộng sản” không trùng với “communism”, “đại học” không trùng với “university”, và “tham nhũng” không trùng với “corruption”, v.v. và v.v. Hoàng Hữu Phước, do đó, đã phải giúp đề ra rất nhiều bộ tiêu chí như liệt kê ở phần Tham Khảo bên dưới, và sau đây là cơ sở phải thông suốt để “học tiếng Anh” thời Việt Nam Cộng Hòa.  

1) Học Tiếng Anh Nghĩa Là Gì:

Do Việt Nam Cộng Hòa hiểu chính xác rằng “đại học” là để “đào tạo một nghề nghiệp cho người thích hợp”, còn “học” là để biết những gì cơ bản mà một công dân tương lai cần biết để – nếu muốn – dần dần tự nhận ra sở thích rồi tự định hình định hướng tương lai để quyết định theo đuổi nhiều hơn cho một lĩnh vực nào đó sau này, việc “học tiếng Anh” đương nhiên chỉ có thể là ở cấp chính quy tức tiểu học và trung học, hoặc cấp xã hội tức tại các trung tâm ngoại ngữ tư nhân nhỏ (như Ziên Hồng hay London School) hoặc tư nhân lớn (như VAA Hội Việt Mỹ hay USA Hội Liên Trường) hoặc lớp cá nhân tự phát không-đóng-thuế (như học sinh lớp 11 Hoàng Hữu Phước dạy Anh Văn kèm học sinh các lớp 6/7/8/9). Đã là “chính quy” đương nhiên phải trên cơ sở bài bản chính quy và thành phẩm luôn phải đạt 3 tiêu chí chính quy của (a) chuẩn hóa nghiêm ngặt đồng bộ về giáo viên/giáo trình/giáo học pháp, (b) hiệu quả cao đồng bộ tức không phải “kết quả cao đồng bộ” vì hiệu quả cao đồng bộ khi tất cả học sinh đỗ Tú Tài đều có khả năng ngoại ngữ như nhau để thi vào bất kỳ đại học nào còn kết quả cao đồng bộ là chuyện không tưởng do chỉ có một số ít có “kết quả từ cao đến cực cao” về Tiếng Anh hay Tiếng Pháp để thi vào Đại Học Văn Khoa chuyên ngành Anh hay Pháp và Đại Học Sư Phạm chuyên ngành Anh hay Pháp, và (c) tất cả phải đáp ứng yêu cầu tối thượng của hợp-lý-tuyệt-đối-đúng tức commonsenseness 

2) Chuẩn Hóa Nghiêm Ngặt Đồng Bộ Về Giáo Viên/Giáo Trình/Giáo Học Pháp Tiếng Anh Là Gì?

Ở Việt Nam Cộng Hòa, có 8 “chuẩn” như sau:

aDanh xưng xã hội chính thức gọi người dạy Tiểu Học là Giáo Viên, dạy Trung Học là Giao Sư, và dạy Đại Học là Giảng Sư.

bTrung Học gồm hai cấp Trung Học Đệ Nhất Cấp (từ lớp Đệ Thất đến lớp Đệ Ngũ tức từ lớp 6 đến lớp 9 của “trung học cơ sở” theo từ ngữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam) và Trung Học Đệ Nhị Cấp (từ lớp Đệ Tam đến lớp Đệ Nhất tức từ lớp 10 đến lớp 12 của “trung học phổ thông” theo từ ngữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam).

cĐại Học Sư Phạm gồm hai hệ Đại Học Sư Phạm Đệ Nhất Cấp học trong 3 năm (đào tạo giáo sư trung học đệ nhất cấp) và Đại Học Sư Phạm Đệ Nhị Cấp học trong 4 năm (đào tạo giáo sư trung học đệ nhị cấp).  Đã tốt nghiệp đại học thì dù là tốt nghiệp Dại Học Sư Phạm Đệ Nhất Cấp hay Đại Học Sư Phạm Đệ Nhị Cấp thì đều là tốt nghiệp “cử nhân”. Đã ra trường dạy cấp trung học thì dù là dạy hệ đệ nhất cấp hay dạy hệ đệ nhị cấp đều được gọi là “giáo sư”. Việc chọn “đệ nhất cấp” hay “đệ nhị cấp” là do quyết định của học sinh dự thi đại học sư phạm dựa theo nhu cầu cá nhân cần sớm có việc làm, phù hợp với sở thích về cấp lớp, phù hợp với kế hoạch cá nhân trong sử dụng thời gian nhàn rỗi dồi dào chỉ có trong ngành giáo dục, chứ không bao giờ có chuyện dựa vào “trình độ” cao hay thấp của sinh viên vì cái commonsenseness luôn đúng của muôn đời là: chỉ có giỏi hơn thiên hạ mới được làm thầy thiên hạ, nghĩa là chỉ có giỏi xuất sắc mới theo đuổi nghề giáo.

d) Nguyên tắc tiếng mẹ đẻ và ngoại ngữ: Phải học tiếng Việt và sử dụng tiếng Việt để học tất cả các môn học ở cấp tiểu học trên nguyên tắc: “không giỏi tiếng Việt mẹ đẻ dứt khoát không thể có chuyện học giỏi ngoại ngữ Anh”. Đây là một commonseseness về tương quan giữa tiếng mẹ đẻ với ngoại ngữ. Vì vậy, ở Việt Nam Cộng Hòa dù tuyệt đối chịu ảnh hưởng của Mỹ thì việc học tiếng Anh (đối với học sinh chọn tiếng Anh làm “sinh ngữ 1”) vẫn bắt đầu từ lớp Đệ Thất (Lớp 6) và đến lớp Đệ Tam (lớp 10) thì vẫn bắt đầu học tiếng Pháp như “sinh ngữ 2”. Khi thi Tú Tài (cuối lớp 12) phải thi cả hai ngoại ngữ Anh và Pháp.

e) Nguyên tắc dân tộc tính: Dù toàn bộ các giảng sư Anh Văn là thạc sĩ/tiến sĩ từ các trường đại học danh tiếng Mỹ/Anh/Pháp (chỉ sau 30-4-1975 Âu Mỹ và thế giới mới xuất hiện các đại học học đại, đại học gà rừng, đại học vô danh tiểu tốt, đại học mạt hạng), không bất kỳ ai đã từng có hô hào cổ súy cho việc áp dụng phương pháp giảng dạy của Mỹ/Anh/Pháp vào hệ thống giáo dục Việt Nam cả.

Tất cả các giáo sư/giảng sư Anh Văn ở Việt Nam hiểu biết sâu sắc từ kinh nghiệm bản thân và tập thể người tài giỏi tiếng Anh rằng người Việt có thiên khiếu khác với người Âu Mỹ (người Việt tư duy sâu sắc trên cơ sở phân tích/tổng hợp/so sánh/biện luận/thăng hoa, còn người Âu Mỹ tư duy gọn/nhận diện nhanh/quan trọng hóa sự bao trùm/tuân thủ bài bản công thức) nên cách hiệu quả duy nhất để người Việt học giỏi tiếng Anh là phải (i) tránh xa trắc nghiệm, (ii) khai thác năng lực thế mạnh thuần Việt theo trình tự đọc-nghe-viết-nói đối với tiếng Anh duy nhất hiệu quả dành cho học sinh người Việt từ lớp 6 trung học trở lên trong môi trường thuần Việt chứ không phải trình tự nghe-nói-đọc-viết tiếng Anh chỉ có tác dụng dành cho trẻ sơ sinh Anh-Mỹ từ lúc còn nằm nôi trở lên trong môi trường thuần Anh-Mỹ, và (iii) có sự hiểu biết rằng lý do sinh viên Anh Mỹ ít điểm hơn du học sinh Việt Nam ở cấp cử nhân/thạc sĩ/tiến sĩ vì phải lên đại học thì sinh viên Anh Mỹ mới bắt đầu buộc phải tập trung cho viết luận văn luận án tiếng Anh thay cho kiểu đánh dấu X chọn câu trả lời trắc nghiệm đúng suốt 7 năm trung học trong khi sinh viên Việt Nam đã rèn viết luận văn tiếng Anh từ trung học.

f) Giáo trình Tiếng Anh: Commonsenseness về giáo trinh tiếng Anh ở trung học là: học ngoại ngữ Anh thì dứt khoát phải sử dụng bộ sách (i) xuyên suốt chương trình 7 năm trung học từ Đệ Thất đến Đệ Nhất tức từ lớp 6 đến lớp 12 đáp ứng điều kiện có thể phân chuyên ngành tiếng Anh từ sau 2/3 tổng chương trình của toàn bộ giáo trình, (ii) phải do nhà xuất bản của chính Anh hoặc Mỹ biên soạn phát hành, (iii) đã và đang được sử dụng hiệu quả tại cộng đồng các quốc gia không-có-tiếng-Anh-là-ngôn-ngữ chính, và (iv) được dạy thử nghiệm có giám sát tổng kết hiệu quả tại Việt Nam.

Việt Nam Cộng Hòa đã sử dụng bộ English for Today của Nhà xuất bản McGraw Hill của Hoa Kỳ gồm 6 quyển. Từ quyển 1 đến hết quyển 3 dạy từ lớp 6 đến hết lớp 9. Từ lớp 10 đến lớp 12 các lớp Ban A (Sinh-Hóa) và B (Toán-Lý) học quyển 4 và nửa quyển 5, còn các lớp Ban C (Văn Chương-Anh Ngữ) học từ quyển 4 đến hết quyển 6.

Nội dung chủ đề bộ English for Today như sau:

Quyển 1: At Home and at School (Ở nhà và tại trường)

Quyển 2: The World We Live In (Thế giới chúng ta đang sống) giới thiệu các danh lam thắng cảnh toàn thế giới, tòa nhà Tổ chức Liên Hợp Quốc, v.v.

Quyển 3:  The Way We Live (Cách Chúng Ta Sống) miêu tả lối sống nơi thành phố lớn, chốn sa mạc, tại vùng cực Bắc, trong trang trại, v.v.

Quyển 4: Our Changing Technology (Công Nghệ Đang Thay Đổi Của Chúng Ta) thiên về các chủ đề kỹ thuật

Quyển 5: Life in English-Speaking Countries (Đời Sống Tại Các Quốc Gia Nói Tiếng Anh) bắt đầu thay đổi từ đọc-hiểu chuyển sang viết luận, thiên về các chủ đề như điện ảnh, Shakespeare, nhạc Jazz, nhà chọc trời, tiếng Anh của người Anh/Mỹ/Úc, lịch sử ngôn ngữ Anh, các xã hội thay đổi, văn hóa và các hệ thống giáo dục Mỹ/Canada/Anh, v.v.

Quyển 6: Literature in English (Văn Chương Tiếng Anh) gồm các tác phẩm của các tác giả thuộc các nước nói tiếng Anh như Anh, Mỹ, Úc, Canada, Ấn Độ, Ái Nhĩ Lan, Tô Cách Lan, qua các truyện ngắn (của Saki, Callaghan, O’Connor,  Hemingway, Joyce, Steinbeck, Cather), tiểu luận (của Faulkner, Rau, Moorehead, Priestley, Sandburg, Huxley, Narayan), kịch nghệ (của Barrie, Saroyan), và thơ ca (của Frost, Housman, Dickinson, Yeats, Hardy, Whitman).

g) Trình độ “Đầu ra”: với chuẩn giáo trình English for Today như nêu trên ở f thì bảo đảm

(i) Học sinh lớp 12 Ban A (Sinh-Hóa) và Ban B (Toán-Lý) có trình độ tiếng Anh học xong quyển 4 khi dự thi tuyển sinh vào các trường đại học như Y Khoa, Khoa Học, Bách Khoa, Kiến Trúc, Sư Phạm, v.v. , đều có khả năng sử dụng tiếng Anh (và sinh ngữ 2 là Tiếng Pháp) để tham khảo các tài liệu nghiên cứu chuyên ngành liên quan bằng Tiếng Anh. Nếu họ có ước muốn du học, sẽ tự đầu tư tham dự các khóa học ngoài giờ suốt 7 năm trung học tại các trung tâm ngoại ngữ như đã nêu ở phần 1 ở trên, để có thể đạt các chứng chỉ như sẽ nêu ở phần h bên dưới.

(ii) Học sinh lớp 12 Ban C (Văn Chương-Anh Ngữ) – trong đó có Hoàng Hữu Phước – có trình độ tiếng Anh học xong quyển 6 đương nhiên đủ lực dự thi tuyển sinh vào các trường đại học như Văn Khoa (chuyên ngành Anh Văn) để trở thành nhà nghiên cứu Anh Ngữ/chuyên gia văn học Anh/giảng sư Anh Văn các trường đại học, và Sư Phạm (chuyên ngành Anh Văn) để trở thành giáo sư Anh Văn giảng dạy từ lớp 6 đến lớp 12. Do như đã nêu ở phần 2.C rằng “chỉ có giỏi hơn thiên hạ mới được làm thầy dạy thiên hạ, nghĩa là chỉ có giỏi xuất sắc mới theo đuổi nghề giáo”, tuyệt đại đa số các sinh viên Đại Học Sư Phạm Đệ Nhị Cấp Ngành Anh Văn đều thi thêm vào Đại Học Văn Khoa Ngành Anh Văn để bảo đảm vị thế “giỏi xuất sắc” của một giáo sư Anh Văn chuyên nghiệp có đạo đức và trách nhiệm cao – trong đó có chị cả của Hoàng Hữu Phước là Hoàng Thị Ngọc Sương đang là công dân Hoa Kỳ, còn các sinh viên Đại Học Văn Khoa Chuyên Ngành Anh Văn nào muốn trở thành giáo sư/giảng sư Anh Văn ngoài giờ hoặc chính quy cũng sẽ thi thêm vào Đại Học Sư Phạm Đệ Nhị Cấp Chuyên Ngành Anh Văn.

h) Tiếng Anh Du Học:

Ở Việt Nam Cộng Hòa có hai hình thức du học như sau:

Du học tự túc: học sinh đỗ Tú Tài xong, nếu thuộc gia đình có điều kiện tài chính, có thể nộp đơn cho một trường đại học ở Mỹ để xin được theo học diện tự túc; và

Du học theo học bổng: học sinh đỗ Tú Tài xong, nếu đỗ hạng Ưu và thuộc gia đình có khó khăn về tài chính, nếu muốn du học có thể làm đơn xin Nhà Nước cấp học bổng.

Bất luận là du học tự túc hay du học học bổng, học sinh nhất thiết phải đáp ứng yêu cầu nghiêm ngặt của các trường đại học danh tiếng của Hoa Kỳ (chỉ sau 30-4-1975 Âu Mỹ và thế giới mới xuất hiện các đại học học đại, đại học gà rừng, đại học vô danh tiểu tốt, đại học mạt hạng), nghĩa là trong hồ sơ xin được xét chấp thuận cho du học tại một đại học ở Mỹ diện đóng tiền hoặc diện học bổng đều phải có sẵn chứng chỉ Michigan hoặc chứng chỉ TOEFL mà học sinh tham dự kỳ thi do Mỹ tổ chức ở Sài Gòn thời Việt Nam Cộng Hòa. Vậy “Chứng Chỉ Michigan Proficiency” và “Chứng Chỉ TOEFL” là gì?

(i) Chứng Chỉ Michigan Proficiency là chứng chỉ do Đại Học Michigan Mỹ cấp cho học sinh Việt Nam và các nước không-nói-tiếng-Anh đạt kỳ thi do Đại Học Michigan tổ chức tại nhiều nơi trên thế giới kể cả ở Việt Nam Cộng Hòa.

(ii) Chứng Chỉ TOEFL tức Chứng Chỉ Test of English as a Foreign Language  (Kiểm Tra Trình Độ Ngoại Ngữ Anh) do Tổ Chức ETS thiết kế và giám quản, cấp cho học sinh Việt Nam và học sinh các nước không-nói-tiếng-Anh đạt kỳ thi do ETS tổ chức nhiều nơi trên thế giới trong đó có Việt Nam Cộng Hòa.

B- Các Chứng Chỉ Anh Ngữ Người Việt Ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Quan Tâm

Như đã nói ở trên về thực trạng tồi tệ trên thế giới sau 30-4-1975 xuất hiện các đại học học đại, đại học gà rừng, đại học vô danh tiểu tốt, đại học mạt hạng, do có sự xuất hiện của 8 thực tế rằng (a) các trường đại học danh tiếng lâm vào cảnh khó khăn tiêu điều, do có (b) sự vắng bóng của các du học sinh trình độ tiếng Anh cao, vì (c) đa số các du học sinh thuộc tầng lớp gia đình trung lưu và thượng lưu sẵn sàng bỏ tiền dồi dào ra tự túc song không muốn mất thời gian học tiếng Anh tại quê hương để có hy vọng mong manh mỏng đinh lấy mấy cái Chứng Chỉ Michigan Proficiency cực kỳ cao cấp cực kỳ khó khăn hoặc Chứng Chỉ TOEFL cực kỳ không dễ như lấy đồ trong túi, chưa kể (d) nhiều quốc gia không-nói-tiếng-Anh trong đó có Việt Nam đã hoàn toàn lụn bại thất bại đại bại về dạy và học tiếng Anh do chủ quan tự soạn tự quyết tự theo các phương pháp phong trào không thích hợp theo sự tư vấn của những người có chức vụ vô kiến thức vô trách nhiệm nên học sinh đã đỗ Tú Tài vào đại học chuyên ngành Anh Văn chỉ để học những gì lẽ ra đã hoàn tất từ trung học, khiến để được tồn tại (e) nhiều trường đại học trước đây danh tiếng đòi hỏi Chứng Chỉ Michigan Proficiency hoặc Chứng Chỉ TOEFL nay cũng chấp nhận tất cả các đơn xin theo học của tất cả các học sinh giàu có ở các nước nhất là Tàu nghĩa là phải tổ chức thêm các lớp dạy thêm Tiếng Anh có thu tiền cho các “du học sinh” quý hóa quý báu này tại các trường đại học “danh tiếng” của họ, mà (f) các tay tư bản cơ hội không dại gì không tận tụy tận tâm tận tình khai thác bằng cách mở ra bao đại học cung cấp bao chương trình học dễ dàng với các khóa dạy thêm Tiếng Anh không cần kết quả và chỉ bảo đảm một điều rằng sinh viên sẽ tốt nghiệp cử nhân/thạc sĩ miễn dự học đủ ngày dự thi đủ buổi và đóng đủ tiền học phí, bất kể (g) số cử nhân/thạc sĩ/tiến sĩ ấy trở về quê hương họ thì chẳng ai có khả năng thi thố chuyên môn nghiệp vụ gì/chẳng nói hay viết gì bằng tiếng Anh/chẳng nghiên cứu viết lách gì cho đúng tầm cỡ người theo đuổi học thuật hàn lâm, chỉ tổ để (h) giảng sư Anh Văn Hoàng Hữu Phước thường xuyên mắng mỏ miệt thị trên không gian mạng “chùa” như WordPress.

Do trình độ Anh Văn của học sinh Việt Nam ngày nay quá tồi tệ, sẽ không còn ai dám mơ màng đến Chứng Chỉ Michigan Proficiency cao cấp cao siêu đầy vinh diệu có giá trị trọn đời. Song, nếu đã có tập đoàn đại học học đại/đại học gà rừng/đại học vô danh tiểu tốt/đại học mạt hạng thì cũng có những tổ chức sinh sau đẻ muộn sau 30-4-1975 nhanh chóng đề ra các “chứng chỉ Tiếng Anh” dễ hơn, đáp ứng nhu cầu không bao giờ giảm, chẳng hạn như

(i) Chứng Chỉ IELTS tức Chứng Chỉ International English Language Testing System (Hệ Thống Kiểm Tra Tiếng Anh Quốc Tế) do tổ chức ETS thiết ké và giám quản, cấp cho học sinh Việt Nam và các nước không-nói-tiếng-Anh đạt kỳ thi do ETS tổ chức nhiều nơi trên thế giới.

(ii) Chứng Chỉ TOEIC tức Chứng Chỉ Test of English for International Communication (Kiểm Tra Trình Độ Tiếng Anh Trong Giao Tiếp Quốc Tế) do Tổ Chức ETS thiết kế và giám quản, ban đầu theo đơn đặt hàng của Nhật, sau được chấp nhận ở nhiều nơi trên thế giới, cấp cho người ở các nước không-nói-tiếng-Anh theo yêu cầu tuyển dụng của các công ty nước ngoài.

Dưới đây là bảng tổng hợp của Hoàng Hữu Phước về các “chứng chỉ Tiếng Anh” mà người Việt Nam ở Việt Nam đang quan tâm:

Qua bảng trên, Chứng Chỉ IELTS là để học sinh các nước không-nói-tiếng-Anh  xin du học tại các nước nói tiếng Anh hoặc các nước không-nói-tiếng-Anh nhưng có các trường đại học lừng danh thế giới, dạy bằng tiếng Anh, và hàng năm đón du học sinh từ nhiều quốc gia nói-tiếng-Anh và nhiều quốc gia không-nói-tiếng-Anh.

Như vậy, việc Đại Học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh đề ra yêu cầu học sinh phải có Chứng Chỉ IELTS mới được trở thành sinh viên tại trường của họ cho thấy những điều quái lạ như sau:

1) Đại Học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh không là trường đại học lừng danh thế giới, giảng dạy toàn bằng tiếng Anh, và hàng năm đón du học sinh từ nhiều quốc gia nói-tiếng-Anh và nhiều quốc gia không-nói-tiếng-Anh đến xin được du học.

2) Việt Nam không có tên trong danh sách các quốc gia chấp-nhận-Chứng-Chỉ-IELTS-của-du-học-sinh.

3) IELTS chỉ có giá trị trong 2 năm, vậy phải chăng sinh viên Đại Học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh nếu lên Năm Thứ Ba thi rớt IELTS không có chứng chỉ để nộp cho hiệu lực 2 năm tiếp theo thì sẽ bị tống cổ ra khỏi trường?

4) Việt Nam phải chăng đã chỉ định rằng IELTS có giá trị thay thế bằng cấp nào đó của Việt Nam về Tiếng Anh như bằng cấp Tú Tài có thi Tiếng Anh, bằng cấp Tú Tài “trường chuyên tiếng Anh”, bằng cấp cử nhân Anh Văn của đại học/cao đẳng Việt Nam, hay bằng cấp Tú Tài “trường trung học nước ngoài” ở Việt Nam?

Ở Việt Nam Cộng Hòa, chỉ cần học sinh thi đỗ Tú Tài Toàn Phần tức Tú Tài 2 tức lúc kết thúc lớp 12 ban A như đã nói ở A.2.g.i ở trên là đã có dủ trình độ Tiếng Anh thi vào Đại Học Y Khoa, vì trình độ ở đây nghĩa là (a) đủ sức đọc và nghiên cứu tài liệu y khoa bằng tiếng Anh, do (b) đã học xong tất cả các vấn đề văn phạm Tiếng Anh, và đã (c) có định hướng tương lai sẵn nên đã đương nhiên chủ động – học sinh mà không học tập chủ động sao? – tìm đọc các sách y học để nắm từ vựng tiếng Anh chuyên ngành.

Nếu ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam học sinh thi tốt nghiệp trung học năm 2020 – Tú Tài – có đến 63,13%  đạt điểm Tiếng Anh dưới trung bình tức từ điểm 0 đến 4 để bị Hoàng Hữu Phước nêu đích danh thất bại, còn 36,87% đạt điểm Tiếng Anh từ 5 trở lên vẫn bị Đại Học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh xem như không đạt yêu cầu nên phải cầu viện đến Chứng Chỉ IELTS thì tất cả những điều này dấy lên câu hỏi vậy ai trong Chính Phủ sẽ cúi đầu công khai công nhận rằng (i) Hoàng Hữu Phước đã hoàn toàn đúng khi kiên trì suốt hơn 30 năm phê phán và thấu thị sự thất bại thảm hại của việc dạy và học Tiếng Anh ở Việt Nam, rằng (ii) sự nghiệp phát triển Tiếng Anh ở Việt Nam đã bị đặt vào tay những quan chức Đảng viên thạc sĩ/tiến sĩ bất tài đần độn vô hạnh vô dụng suốt 45 năm qua, rằng (iii) sách giáo khoa Tiếng Anh của Việt Nam là thứ vất sọt rác, rằng (iv) phương pháp giảng dạy Tiếng Anh ỏ Việt Nam đã hoàn toàn sai do thiếu ánh sáng trí tuệ khi áp dụng máy móc phương pháp của Âu Mỹ, và rằng (v) Đại Học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh đã hoàn toàn đúng khi đòi phải có IELTS do trình độ Tiếng Anh của học sinh trung học đã hoàn toàn không thể cứu vãn được từ cả một nền giáo dục hoàn toàn sai đối với bài bản dạy và học Tiếng Anh.

C- Kết Luận

Commonsenseness do Hoàng Hữu Phước cấu tứ tạo ra để nâng tầm giá trị thượng đẳng so với common sense. Commonsenseness là một trong 7 Chữ C Của Thành Công – Phiên Bản Hoàng Hữu Phước. Không có commonsenseness không thể có bất kỳ sự thành công nào. Những tiêu cực lan tràn trong xã hội cũng bởi các lãnh đạo chánh trị đã không biết tầm quan trọng của Commonsenseness cũng như không biết rằng các thiên tài như Hồ Chí Minh đều luôn dựa theo Commonsenseness dù một cách vô thức.

Trong phạm vi bài viết có những vấn nạn nhỏ hơn cọng cỏ này, Commonsenseness gồm 5 điều đơn giản như sau:

1) Khi tịch thu được các vũ khí tối tân của quân đội Mỹ và quân đội Việt Nam Cộng Hòa như các chiến đấu cơ, oanh tạc cơ, chiến xa, xe lội nước, đài viba, đài kiểm soát không lưu, v.v., tất nhiên các lãnh đạo quân giải phóng bắt buộc phải dùng (a) chiến sĩ cách mạng đã cài cắm sẵn trong đội ngũ quân lực Việt Nam Cộng Hòa, (b) hàng binh Việt Nam Cộng Hòa được giác ngộ cách mạng, (c) tù binh Việt Nam Cộng Hòa xin đoái công chuộc tội, (d) hàng binh Mỹ/tù binh Mỹ cảm tình viên cách mạng, (e) hàng binh Mỹ/tù binh Mỹ xin đoái công chuộc tội, (f) hàng binh/tù binh đồng minh Mỹ xin đoái công chuộc tội, v.v. Đó chính là commonsenseness.

2) Khi tịch thu được các vũ khí tối tân của quân đội Mỹ và quân đội Việt Nam Cộng Hòa như các chiến đấu cơ, oanh tạc cơ, chiến xa, xe lội nước, đài viba, đài kiểm soát không lưu, v.v., các lãnh đạo quân giải phóng chỉ sử dụng bộ đội chính quy hoặc quân du kích của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam điều khiển các vũ khí Mỹ hiện đại tân kỳ ấy, với niềm tin rằng chỉ cần có ý chí cách mạng thì khó khăn nào cũng vượt qua và kẻ thù nào cũng đánh thắng. Đó là sự điên rồ, phản commonsenseness.

3) Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa với những khó khăn vô hạn như (a) sự tàn phá của chiến tranh đang diễn ra khốc liệt; (b) bậc học từ tiểu học lên trung học chỉ có 9 năm chứ không là 12 năm như Việt Nam Cộng Hòa trước đây và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam sau 30-4-1975 nên đương nhiên nội dung không đủ các môn học, mỗi môn không đủ các tiết học, tài liệu không đủ cho tất cả các môn học, kinh nghiệm không có do chưa có thời gian hòa bình để phát triển các phương pháp giảng dạy có kiểm chứng đánh giá các môn học, và chưa bao giờ có kinh nghiệm giảng dạy tiếng Anh ở trung học ở thời điểm còn tuyên truyền rằng phải học tiếng nói của Lê Nin để thông hiểu lời dạy và chủ nghĩa của Lê Nin. Commonsenseness sẽ là: sau khi giải phóng Miền Nam, tiếp tục áp dụng phương pháp và sử dụng nội dung dạy Tiếng Anh đã được phát triển và chứng minh phát triển thành công ở Sài Gòn – tất nhiên, các sách giáo khoa Âu Mỹ đều luôn theo yêu cầu chuyên môn cực cao của phi-chánh-trị nên dù có vạch lá tìm sâu cũng không có bất kỳ điều gì “phản động” hay “chống Cộng” để loại bỏ bớt cả.

4) Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa với những khó khăn vô hạn như (a) sự tàn phá của chiến tranh đang diễn ra khốc liệt; (b) bậc học từ tiểu học lên trung học chỉ có 9 năm chứ không là 12 năm như Việt Nam Cộng Hòa trước đây và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam sau 30-4-1975 nên đương nhiên nội dung không đủ các môn học, mỗi môn không đủ các tiết học, tài liệu không đủ cho tất cả các môn học, kinh nghiệm không có do chưa có thời gian hòa bình để phát triển các phương pháp giảng dạy có kiểm chứng đánh gia các môn học, và chưa bao giờ có kinh nghiệm giảng dạy tiếng Anh ở trung học ở thời điểm còn tuyên truyền rằng phải học tiếng nói của Lê Nin để thông hiểu lời dạy và chủ nghĩa của Lê Nin. Với cao trào “bài trừ văn hóa Mỹ Ngụy đồi trụy phản động”, chính quyền Quân Quản của Thành phố Hồ Chí Minh tịch thu sách vở tiếng Việt được in dưới thời Việt Nam Cộng Hòa và sách vở in bằng tiếng nước ngoài để thiêu hủy, quyết định các lớp trung học từ lớp 6 đến lớp 9 phải bỏ môn Tiếng Anh và thay bằng môn Tiếng Nga, đem sách giáo khoa cao nhất của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là Tiếng Anh lớp 9 vào dạy lớp 12 khiến kéo tuột trình độ tiếng Anh của học sinh Sài Gòn “lỡ làng” tức học sinh “lỡ” học xong Tiếng Anh từ lớp 6 đến lớp 9 thì giải phóng nên phải bỏ dỡ để học môn không bao giờ giỏi được là Tiếng Nga duy-ý-chí, bổ sung các bài tiếng Anh nhạo báng Âu Mỹ chẳng hạn như trường Lê Hồng Phong (tiền thân là Petrus Ký) có bài gọi môn bóng đá Mỹ tức bóng bầu dục Rugby sang trọng đầy vinh diệu là môn thể thao “man rợ” dù nó thuộc đẳng cấp cao vời vợi hơn thứ bóng đá bình dân Soccer mà Hoàng Hữu Phước luôn xem thường, còn ở Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh thì lôi đầu giảng sư Hoàng Hữu Phước ra trị tội vì dám mói chuyện bằng tiếng Anh với sinh viên ở sân trường vào giờ giải lao, phê phán giảng sư Hoàng Hữu Phước xúc phạm sinh viên vì sửa lỗi chính tả/văn phạm/văn phong các bài tập luận văn tiếng Anh của sinh viên trong khi quy định của Khoa Ngoại Ngữ là “giáo viên chỉ được xem qua bài tập rồi cho điểm rồi trả lại nguyên trạng cho sinh viên sau khi ghi điểm vào sổ”, cũng như “dám” gạch bút đỏ dưới các chỗ sai trong bài thi của sinh viên trong khi quy định của Khoa Ngoại Ngữ là “giáo viên chấm thi chỉ đọc bài thi rồi cho điểm chứ không được vạch ra những chỗ sai” (ắt để trường dễ gian lận thi cử chăng?), và thậm chí xóa tên giảng sư Vũ Thị Liên khỏi danh sách tu nghiệp thạc sĩ tại Úc Đại Lợi vì dám cãi lời Công Đoàn Giáo Viên Khoa Ngoại Ngữ (lãnh đạo công đoàn là “chủ tịch” Nguyễn Tấn Phát và “phó chủ tịch” Nhan Thị Nguyệt Ánh) cấm làm vợ giảng sư Hoàng Hữu Phước, v.v. Đó là sự điên rồ, phản commonsenseness.

5) Trước tình trạng toàn bộ đại sách lược phát triển tiếng Anh ở Việt Nam hoàn toàn sụp đổ và thất bại sau 45 năm, cũng như trước hoàn cảnh Hoàng Hữu Phước hơn 30 năm nay kiên trì lên án sự tắc trách của toàn bộ giới lãnh đạo tiếng Anh ở Việt Nam, cái commonsenseness thứ nhất sẽ là: Chính Phủ tổ chức cuộc tranh biện bằng tiếng Anh giữa một bên là một công dân Hoàng Hữu Phước và một bên là toàn bộ tập đoàn quân các thạc sĩ/tiến sĩ nắm quyền bính trong Bộ Giáo Dục về chương trình Tiếng Anh, về sách giáo khoa Tiếng Anh, về phương pháp giảng dạy Tiếng Anh, với sự có mặt của bất kỳ thạc sĩ/tiến sĩ/giáo sư nào từ nước ngoài đến hỗ trợ cứu nguy toàn bộ các thạc sĩ/tiến sĩ nắm quyền bính trong Bộ Giáo Dục về chương trình Tiếng Anh, về sách giáo khoa Tiếng Anh, về phương pháp giảng dạy Tiếng Anh trong cuộc tranh biện đương đầu với Hoàng Hữu Phước về chương trình Tiếng Anh, về sách giáo khoa Tiếng Anh, về phương pháp giảng dạy Tiếng Anh. Từ kết quả cuộc tranh biện công khai có truyền hình trực tiếp trên, cái commonsenseness thứ hai sẽ là giao trọn quyền bính cho Hoàng Hữu Phước cải tổ toàn diện chương trình dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam, đồng nghĩa với việc sa thải toàn bộ các thạc sĩ/tiến sĩ nắm quyền bính trong Bộ Giáo Dục về chương trình Tiếng Anh, về sách giáo khoa Tiếng Anh, về phương pháp giảng dạy Tiếng Anh, đã thua Hoàng Hữu Phước trong trận tranh biện thư hùng. Từ kết quả cuộc tranh biện công khai có truyền hình trực tiếp trên, cái commonsenseness thứ ba sẽ là buộc Hoàng Hữu Phước nếu thất trận trong cuộc tranh biện sẽ xóa toàn bộ các bài viết chê bai miệt thị sự nghiệp giáo dục Tiếng Anh của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và Chính Phủ yên tâm rót thêm ngân sách dồi dào hậu hỷ tỷ “đô” cho toàn bộ các thạc sĩ/tiến sĩ nắm quyền bính trong Bộ Giáo Dục về chương trình Tiếng Anh, về sách giáo khoa Tiếng Anh, về phương pháp giảng dạy Tiếng Anh, để Đại Học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh tiếp tục đòi học sinh phải có IELTS.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nguyên giảng viên English Lexicology, British Civilization & Literature, English Composition, Business English, Interpretation & Translation, và English Grammar tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, và Trường Cao Đẳng Doanh Thương Hoa Kỳ, v.v., Nhà Biện-thuyếtNghị-sĩ Khóa XIIITwitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

45 năm: Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh – Bài 2 – Phần 1  01-9-2020

7 Chữ C Của Thành Công – Phiên Bản Hoàng Hữu Phước: The 7 C’s of Success – 7 Chữ C Của Thành Công – Phiên Bản Hoàng Hữu Phước  25-5-2020

Bị Hoàng Hữu Phước nêu đích danh thất bại: Nhận Xét Về Sự Thất Bại Của Việc Dạy Và Học Tiếng Anh Chính Quy Ở Việt Nam  23-9-2020

Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh:  Cao Minh Thì 28-6-2020

Commonsenseness: Commonsenseness  31-8-2020

Đại học gà rừng: Bằng Giả – Đại Học Gà Rừng  21-9-2017

Giảng sư Anh Văn Vũ Thị Liên: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Hoàng Thị Ngọc Sương: Học Sinh Và Vấn Đề Giỏi Môn Việt Văn  30-5-2016

Luật Biểu Tình: Luật Biểu Tình.  26-5-2014

Nhà sử học: Thế Nào Là Sử Gia  05-02-2014

Thạc sĩ/tiến sĩ: Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam 30-12-2015

Tịch thu sách vỡ tiếng Việt được in dưới thời Việt Nam Cộng Hòa và sách vỡ in bằng tiếng nước ngoài để thiêu hủy:  Tôi Và Bạn Nguyễn Minh Luân 05-10-2018

Việt Nam Cộng Hòa: Việt Nam Cộng Hòa  13-9-2019

Học Sinh Sử Dụng Điện Thoại Di Động

Sự Thất Bại Của Tư Duy Giáo Dục

Hoàng Hữu Phước, MIB

29-9-2020

Lại đang có lấn cấn chuyện nên hay không nên cho học sinh sử dụng “điện thoại di động và các thiết bị khác khi đang học tập trên lớp không phục vụ cho việc học tập và không được giáo viên cho phép”.

Tôi xin nói thẳng: bất kỳ “nhà giáo” hay “nhà giáo dục” nào cổ súy việc cho phép sử dụng cái nêu trên trong lớp học đều thuộc thành phần bất tài vô dụng, lười biếng, và đần độn.

Dưới đây là phần biện thuyết biện luận chứng minh luận điểm cá nhân trên tuyệt đối đúng đắn.

Đây là chuyện nhỏ thua cọng cỏ; song, nó lại là chuyện mà William Shakespeare nếu còn sống sẽ buột miệng thốt lên câu đầy ai oán rằng “chuyên chẳng có gì mà ầm ỉ”, và cũng là chuyện gây ngạc nhiên khi một hai giáo viên khi được tivi phỏng vấn lại ngu đần ngu ngốc ngu si ngu xuẩn đến độ hết lời ngợi ca việc học sinh sử dụng “điện thoại di động” trong tìm kiếm câu trả lời và hệ thống hóa các đáp án.

Trước khi nói rõ ràng và vắn tắt nhất có thể được về bản chất của sự việc, tôi thấy nhất thiết phải làm bật hai nội hàm rằng (a) “điện thoại di động” như nêu trong Điều 37 của cái gọi là “Điều Lệ Trường Trung Học Cơ Sở, Trường Trung Học Phỏ Thông và Trường Phổ Thông Có Nhiều Cấp Học” chính là “điện thoại thông minh”, và rằng (b) “thiết bị khác” chính là máy tính bảng hoặc laptop hoặc mấy thứ quỷ quái gì khác mà ngành công nghệ thông tin điên rồ có thể chế ra được như máy quay phim trá hình, máy ghi âm trá hình, v.v. và v.v.

Sau đây là ý kiến không thô thiển (tức không phải là “thiển ý”) chút nào của tôi về mới chỉ tính riêng cho cấp trung học:

1) Trước 30-4-1975 ở Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hòa có hai hình thức học là chính quy và hàm thụ.

a- Học chính quy là học tại trường công lập hay trường tư thục theo hệ thống giáo dục quốc gia bao gồm

– các cấp lớp (tiểu học, trung học đệ nhất cấp, trung học đệ nhị cấp) phải theo,

– các lớp đều học mỗi ngày chỉ có một buổi (từ Thứ Hai đến Thứ Bảy) cho toàn năm học nghĩa là nếu học buổi sáng thì chỉ học buổi sáng suốt năm chứ không “cà giựt” hôm sáng hôm chiều, nhờ vậy học sinh và gia đình chủ động tuyệt đối trong các kế hoạch riêng bằng đài thọ riêng như học thêm, học trước, học khác, học những gì chẳng dính dàng đến các môn đang học ở trường như nghệ thuật/thể dục/gia chánh/cắm hoa/may thêu/âm nhạc/v.v.    

– các môn học phải có của mỗi cấp lớp,

– các sách giáo khoa 100% phải của cá nhân các giáo sư trung học biên soạn chứ không bao giờ của Bộ Giáo Dục (trừ sách Việt Sử và Khoa Học Thường Thức tuyệt đẹp cấp tiểu học được in chất lượng cao từ tài trợ của USAID Hoa Kỳ),

– các kỳ thi phải có của mỗi cấp lớp (thi mỗi tam-cá-nguyệt tức thi cuối mỗi học kỳ để ghi vào “thành tích biểu” tức “học bạ”,

– thi tuyển vào lớp Đệ Thất trung học công lập tức Lớp 6 ngày nay – nếu thi rớt hoặc không cần thi do thuộc gia đình quá giàu thì đóng tiền vào học lớp Đệ Thất các trường tư thục hoặc lớn hoặc nhỏ của tư nhân hoặc của các Nhà Thờ Công Giáo.

– thi Tú Tài 1 như hình thức tốt nghiệp Lớp Đệ Tứ tức Lớp 9 ngày nay, và

– thi Tú Tài 2 như hình thức tốt nghiệp Lớp Đệ Nhất tức Lớp 12 ngày nay), mà

– đã thi thì thi tất cả các môn đã học nên thi hàng chục môn với đặc điểm đề thi phù hợp với đặc thù người Việt (chuyên “viết” vì người Việt tư duy sâu sắc, thiên về phân tích/tổng hợp/biện luận/phản biện/thăng hoa rất phù hợp với cấp cao từ thạc sĩ trở lên của người Âu Mỹ – và đây là lý do người Việt nếu đã học xong trung học ở Việt Nam thì khi đi du học thường đứng đầu tại các trường đại học nước ngoài).

bHọc hàm thụ là học tại nhà với các tài liệu in roneo được soạn riêng bởi các giáo sư lừng danh ở các trung tâm dạy hàm thụ gởi đến người có đóng tiền học hàm thụ, với đầy đủ lời giảng giải chi tiết hiệu quả, các bài tập mà người học thực hiện rồi gởi về trung tâm cho các giáo sư sửa chữa góp ý. Học viên có thể mua thêm sách giáo khoa khác ở một nhà sách bất kỳ để tham khảo thêm. Học viên không được cấp các “học bạ”, không phải qua các kỳ thi “học kỳ”, nhưng có quyền đóng tiền dự thi Tú Tài 1 và Tú Tài 2 “chính quy” chung kỳ thi và chung đề thi chung các trường thi với các học sinh “lớp chính quy”. Bằng cấp Tú Tài 1Tú Tài 2 nếu đạt được sẽ có giá trị tuyệt đối như nhau so với học sinh “chính quy” thi đỗ Tú Tài 1 Tú Tài 2.

c- Ngoài ra, còn có hình thứcHọc…Offline Cổ Điển, theo đó học sinh ở nhà nghiên cứu sách vở theo truyền thống “văn hóa đọc” rất mạnh mẽ và hiệu quả, học Tiếng Anh qua phát thanh của đài nước ngoài tại Việt Nam như Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA của Mỹ, học tiếng Anh qua băng cassette.

d– Ghi chú thêm: ở Việt Nam Cộng Hòa, “sĩ” và “sư” chỉ là chữ đệm cho những nghề nghiệp cao trọng trong xã hội như bác sĩ, nha sĩ, kỹ sư, kiến trúc sư, luật sư, v.v. Trong ngành giáo dục thì thầy giáo/cô giáo dạy tiểu học là giáo viên, dạy trung học là giáo sư (thí dụ: Giáo Sư Nguyễn Quang Tô), và dạy đại học là giảng sư (thí dụ: Giảng Sư Trương Tuyết Anh, Giảng Sư Lê Văn Diệm, Giảng Sư Hoàng Hữu Phước). Không ai tự động xưng “cử nhân”, “thạc sĩ”, hay “tiến sĩ” trước tên họ của mình trên danh thiếp hay bìa sách tác phẩm của mình, đơn giản vì đã là “giáo sư” thì đương nhiên rất giỏi, và đã là “giảng sư” thì trên cả tuyệt vời – nghĩa là “đẳng cấp” là thực chất, chứ không là “bằng cấp”.

2) Sau 30-4-1975 Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có nhiều kiểu trường như trường công lập thường, trường công lập “chuyên”, trường dân lập, trường tư thục, trường “ngoại dạy ta” tức ngoại nhưng dạy ở Việt Nam và có dạy vài môn mà Việt Nam yêu cầu chẳng hạn như các môn Văn hay Sử, trường “nội dạy ngoại” tức trường “ta” mang danh “quốc tế”, trường “liên doanh”, trường “giáo dục thường xuyên”, và đủ thứ trường mà trí tưởng tượng của các đại quan giáo dục có thể nghĩ ra để tương xứng với sự xa hoa mà tiền thuế của dân cung phụng, song không-thể-có-tên-tiếng-Anh-nào-tương-ứng, theo hệ thống giáo dục quốc gia bao gồm các cấp lớp (tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông), các môn học phải có của mỗi cấp lớp, các sách giáo khoa phải của Bộ Giáo Dục, các kỳ thi phải có của mỗi cấp lớp (thi học kỳ, thi Tú Tài như hình thức tốt nghiệp Lớp 12), mà đã thi thì chỉ thi đôi ba môn chính mà thôi với đặc điểm (a) đề thi kiểu “học gì thi đó” theo phương pháp trắc nghiệm chỉ phù hợp với cấp thấp nhất của người Âu Mỹ – tức rộng bao quát và nhận diện nhanh nhiều – tức từ trung học trở xuống. và (b) tiến đến bỏ dần các kỳ thi hoặc cho mỗi học sinh có quyền đăng ký nhiều chục nguyện vọng đại học do số lượng mọc hơn nấm của các trường đại học cùng các phân khoa đại học khiến có vấn nạn quá dư thừa bàn ghế trong mỗi lớp học. Sau 30-4-1975 Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không có hình thức học hàm thụ.

Ghi chú thêm: ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, “sĩ” là chữ vô nghĩa, và “sư” là chữ vinh diệu do Nhà Nước phong, vì vậy “bác sĩ” phải có thêm các chữ “thạc sĩ/tiến sĩ/giáo sư” phía trước từ “bác sĩ” mới làm vị “bác sĩ” ấy khẳng định được vị trí cao hơn của mình so với đồng nghiệp do không có ”bác sư” để  cao hơn “bác sĩ” dù oái oăm là bác sĩ nha khoa vẫn cứ là nha sĩ chứ chưa từng có “nha sư” hay “thạc sĩ/tiến sĩ nha sĩ”, còn kỹ sư/kiến trúc sư/luật sư thì chỉ cần tốt nghiệp đại học là lên cấp “sư” chứ không kinh qua “kỹ sĩ”, “kiến trúc sĩ”, và “luật sĩ”, và cũng chưa từng xuất hiện “thạc sĩ/tiến sĩ kiến trúc sư” hay “thạc sĩ/tiến sĩ kỹ sư”, v.v. Trong ngành giáo dục thì thầy giáo/cô giáo từ tiểu học lên đại học đều là giáo viên. Sau khi Hoàng Hữu Phước liên tục viết báo từ 1988 luôn dùng chữ “giảng viên” thì xã hội thỉnh thoảng bắt chước sử dụng cách gọi “giảng viên” các trường đại học hay trung tâm này nọ. Riêng từ “giáo sư” thì lại là danh hiệu do Nhà Nước nắm độc quyền phong ban để bảo đảm Việt Nam nhanh chóng đạt số lượng lấn lướt khu ao tù nước đọng ASEAN. Thậm chí có sự gấu ó nhau giữa Nhà Nước và Ban Giám Hiệu một trường đại học vì trường ấy dám tự cho họ có quyền “phong giáo sư” nội bộ. Nghĩa là “đẳng cấp” không quan trọng, còn “bằng cấp” là quyết định, nên Việt Nam có nhan nhản vô số thạc sĩ/tiến sĩ và chất chật kho tàng vô số công trình nghiên cứu khoa học thuộc loại hàng hóa chiến lược bí mật quốc gia không bao giờ được phép tiết lộ ngay cả trên bảng liệt kê hay trong sử sách.

3) Sau năm 2010 Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có hai khuynh hướng học tập đồng bộ với phần còn lại của thế giới: học tại lớphọc online.

a- Học tại lớp là…học tại lớp tại trường. Tất nhiên rồi.

b- Học online cấp độ 1 là sự chủ động của học sinh lúc ở nhà tự kiếm tìm tài liệu online để phục vụ giải quyết các yêu cầu đặt ra của môn học cụ thể của cấp lớp và mở mang kiến thức cá nhân để phục vụ kế hoạch học tập hoặc cho Đường Lên Đỉnh Olympia chẳng hạn, v.v., kể cả trong phát triển Tiếng Anh. Học Online Cấp Độ 1 này tương đương với “Học Offline Cổ Điển” đã nêu ở phần Việt Nam Cộng Hòa.

c- Học online cấp độ 2 là sự chủ động của học sinh lúc ở nhà tham dự các chương trình đào tạo online cho các “chứng chỉ” có đóng phí hoặc miễn phí của nước ngoài, để tạo tiền đề sẵn sàng cho kế hoạch du học sau Tú Tài trên cơ sở các chứng chỉ đạt được, được bảo lưu ở các trường đại học nước ngoài nào đã cung cấp các chứng chỉ online miễn phí hoặc đóng phí trước đó ấy.

4) Sau ngày 01-01-2020 Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có hai khuynh hướng học tập đồng bộ với phần còn lại của thế giới với sự xuất hiện của Covid-19: học tại lớp kiểu mớihọc online cấp độ 3.

a- Học tại lớp kiểu mới là…học tại lớp tại trường vào thời điểm không có phong tỏa, với các yêu cầu về đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn, và giãn cách.

b- Học online cấp độ 3 là học tại nhà vào thời điểm có phong tỏa dẫn đến việc các trường học phải đóng cửa. Học sinh cùng lớp (ở thành phố lớn) phải học online ở nhà vào giờ nhất định do trường ấn định, với môn học nhất định do trường ấn định, có sự giảng bài của chính giáo viên phụ trách, và sử dụng phần mềm “chùa” nhất định như “Zoom”, với đặc điểm của online cấp độ 3 là học tập thể y như tại lớp và với sự khác biệt duy nhất là nếu ở lớp thì chẳng đời nào có chuyện mấy thằng đạo tặc dâm tặc điếm tặc hề tặc truồng tặc có thể tùy tiện xông vào thoải mái lỗn nha lỗn nhỗn trên màn hình qua phần mềm “chùa” Zoom.

5) Như vậy hiện nay tại Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không có phong tỏa, trường học trở lại hoạt động như thường với các giáo viên trực tiếp dạy học và học sinh trực tiếp đến học. Ấy vậy mà lại có chuyện vài giáo viên ngu xuẩn ngu si ngu đần ngu dại ngợi ca sử dụng điện thoại thông minh tại lớp học dể học sinh kiếm tìm lời giải cho những vấn đề của môn học và để học sinh soạn dàn bài khung bài học. Chỉ những giáo viên thực thụ chân chính mới nắm và nhớ những điều đơn giản mang tính chân lý sau:

a- Tự học là chuyện các học sinh có tư cách, có hiểu biết, có cha mẹ thầy cô đàng hoàng làm gương giáo dục dẫn dắt, phải tự thực hiện ở nhà qua việc đọc sách vở, sử dụng các phương tiện trong tầm tay – tùy điều kiện gia đình – để kiếm tìm tư liệu, các giải đáp, để (i) làm các bài tập ở nhà, (ii) giải đáp những khúc mắc mà việc giảng giải tại lớp của thầy cô vẫn còn tối nghĩa, (iii) soạn trước các nội dung và giải đáp cho bài sắp học, và (iv) sau khi hoàn tất các i/ii/iii/ vẫn còn dư thời gian thì nghiên cứu các chủ đề kiến thức chung.

b- Như vậy, sách vở phụ trợ và thiết bị phụ trợ như điện thoại thông minh và các phương tiện điện tử hiện đại khác là những thứ chỉ được tự do sử dụng ở nhà chứ không bao giờ được phép sử dụng tại lớp học trong giờ học.

c- Giờ học tại lớp là để giáo viên thực hiện 7 việc gồm (i) trực tiếp hướng dẫn học sinh, (ii) trực tiếp giải đáp các câu hỏi của học sinh, (iii) trực tiếp uốn nắn tư duy học sinh, (iv) trực tiếp đánh giá học sinh, (v) trực tiếp tương tác với học sinh, (vi) trực tiếp chỉ đạo và tạo tình huống cho học sinh trực tiếp tương tác với nhau trong giờ học, và (vii) qua đó chứng tỏ trước học sinh bản thân mình là một nhà giáo nghiêm túc làm đúng công việc nhà giáo với năng lực cao của nhà giáo và có sự nhận thức của nhà chuyên nghiệp về chức trách nhà giáo tại lớp học trong trường học. Giáo viên nào tại lớp học trong trường học mà cho học sinh sử dụng điện thoại thông minh/các thiết bị điện tử phụ trợ để “học” thì giáo viên đó là hạng vất sọt rác.

6) Lời kết của Hoàng Hữu Phước, do đó, là:

a- Mỗi học sinh nên có điện thoại di động loại rẻ tiền chỉ để sử dụng khi tan học để liên lạc với người nhà đến đón. Nghĩa là điện thoại di động phải được tắt ngay khi học sinh bước chân vào qua cổng trường.

b– Tuyệt đối cấm học sinh đem vào trường điện thoại thông minh, máy tính bảng, laptop, hay bất kỳ thiết bị điện tử công nghệ thông tin không dây hoặc có dây nào.

c– Việc cấm ở b là để bảo vệ học sinh không trở thành nạn nhân. Hãy nhớ vụ án cách nay 20 năm một học sinh trung học (trường Bùi Thị Xuân ở Thành phố Hồ Chí Minh) đã đâm nát ngực giết chết bạn học ngay tại lớp giờ tan trường để chiếm đoạt chiếc xe đạp hàng hiệu của nạn nhân. Chỉ có cha mẹ ít học và chưa trưởng thành thiếu hiểu biết đáng thương hại mới mua sắm trang bị cho con đi học đến trường với toàn hàng hiệu từ giày vớ cho đến đồng hồ và điện thoại thông minh,v.v.,loại đắt tiền.

d– Việc cấm ở b còn là để bảo vệ học sinh không trở thành nạn nhân của các rác rưởi ngập ngụa thối tha thối hoắc trên không gian mạng.

e– Việc cấm ở b còn là để bảo vệ sức khỏe thể lực và sức khỏe tâm thần học sinh vì đương nhiên đa số học sinh – như đa số các bậc cha mẹ học sinh – dành phần lớn thời gian riêng ở nhà để dán mắt vào màn hình điện thoại thông minh/máy tính bảng/laptop khiến mắt của đa số học sinh bị tật khúc xạ từ nhỏ và đa số học sinh nghiện thế giới ảo xa rời cuộc sống thực. Ở nhà đã như vậy, thế mà vào lớp lại tiếp tục được cho sử dụng những cái thứ như điện thoại thông minh/máy tính bảng/laptop ư?

f– Nội dung “không nên cho học sinh sử dụng điện thoại di động và các thiết bị khác khi đang học tập trên lớp không phục vụ cho việc học tập và không được giáo viên cho phép” cần được sửa lại thành:

Không được cho học sinh mang vào trường lớp điện thoại thông minh và bất kỳ các thiết bị công nghệ thông tin nào khác như máy tính bảng và laptop vốn là những phương tiện học sinh có quyền sử dụng phục vụ việc học ở nhà. Học sinh chỉ được đem điện thoại di động loại thường nhưng phải tắt nguồn ngay từ cổng và không được phép sử dụng trước khi tan học chuẩn bị rời trường.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nguyên giảng viên English Lexicology, British Civilization & Literature, English Composition, Business English, Interpretation & Translation, và English Grammar tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, và Cao Đẳng Doanh Thương Hoa Kỳ, v.v., Nhà Biện-thuyếtNghị-sĩ Khóa XIIITwitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Đài VOA: Tôi Trả Lời Phỏng Vấn Của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA  1999

Giảng Sư Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm  25-11-2011

Giảng Sư Hoàng Hữu Phước: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis  01-8-2017 (nguyên tác: Letter to His Holiness Pope Francis August 1, 2017)

Giáo Sư Nguyễn Quang Tô: Tôi Và Thầy Nguyễn Quang Tô  25-11-2011

Giảng Sư Trương Tuyết Anh: Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh 25-11-2011

Thạc sĩ/Tiến sĩ: Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam 30-12-2015

Việt Nam Cộng Hòa: Việt Nam Cộng Hòa 11-9-2019

Nhận Xét Về Sự Thất Bại Của Việc Dạy Và Học Tiếng Anh Chính Quy Ở Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

23-9-2020

36 năm sau ngày Giải Phóng Miền Nam 30-4-1975, Hoàng Hữu Phước năm 2011 đã viết bài Nhận Xét Về Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Môn Anh Văn Khối D Năm 2011 vạch trần sự thất bại của việc dạy và học Tiếng Anh ở Việt Nam, với bằng chứng đề thi tuyển sinh đại học chuyên ngành Anh Văn có tất cả các tiêu đề toàn bằng tiếng Việt.

45 năm sau ngày Giải Phóng Miền Nam 30-4-1975, Hoàng Hữu Phước năm 2020 đang viết cụm bài chủ đề Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh với các bằng chứng  về sự thất bại hoàn toàn của việc dạy và học Tiếng Anh chính quy ở Việt Nam hiện nay.

Nhằm

(a) Chứng minh ở Việt Nam Hoàng Hữu Phước là người duy nhất đặt vấn đề duy nhất đúng về việc dạy và học Tiếng Anh ở Việt Nam, kiên trì với nỗ lực đặt vấn đề nhất quán về cách duy nhất đúng để dạy và học Tiếng Anh thành công ở Việt Nam, thấu thị chính xác về sự sụp đổ hoàn toàn của việc dạy và học Tiếng Anh chính quy ở Việt Nam nếu không quan tâm đến các cảnh báo và phê phán của Hoàng Hữu Phước; cũng như nhằm

(b) Phục vụ như một luận cứ bổ sung tham khảo cho cụm bài về chủ đề Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh của Hoàng Hữu Phước phê phán sự thất bại hoàn toàn của việc dạy và học Tiếng Anh chính quy ở Việt Nam hiện nay;

Bài Nhận Xét Về Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Môn Anh Văn Khối D Năm 2011 (đăng lúc 19g27 ngày 14-7-2011 trên trang mạng doanh nhân Emotino tại http://www.emotino.com/bai-viet/19188/nhan-xet-ve-de-thi-tuyen-sinh-dai-hoc-nam-2011-mon-anh-van-khoi-d  và Emotino đã ngưng hoạt động từ 2013) nay được đăng lại dưới đây từ bản chép lưu của Cô Lại Thu Trúc.

Đính kèm dưới bài đăng lại là bản chụp các kiến nghị của Hoàng Hữu Phước gởi Đại Học Văn Lang năm 2012 cho thấy nội dung giảng dạy chuyên ngành đào tạo giáo viên Anh Văn đã ở cấp thấp như thế nào so với “chương trình cứu vãn” của Hoàng Hữu Phước để các độc giả tham khảo. so sánh.

Nhận Xét Về Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Môn Anh Văn Khối D Năm 2011

Hoàng Hữu Phước, MIB

14-7-2011

Đang loay hoay kiếm tìm thời gian viết loạt bài trao đổi kinh nghiệm “học giỏi tiếng Anh”, tôi tình cờ đọc trên mạng thấy bài viết “Đề Anh khối D phù hợp yêu cầu tuyển sinh đại học” có ghí nhận xét của giáo viên trường Trung Học Phổ Thông Vĩnh Viễn tên Phạm Tấn Hoàng

(a) rằng đề trải đều từ ngữ âm, ngữ pháp, từ vựng, kỹ năng đọc, kỹ năng viết,

(b) rằng một số câu có mức độ ngữ pháp nâng cao,

(c) rằng đề thi tuyển sinh năm nay có chất lượng cao hơn đề thi tuyển sinh năm 2010,

d) rằng phần đọc hiểu tương đối khó đối với học sinh trung bình, và

(e) rằng với yêu cầu tuyển sinh đại học thì đề này chắc chắn sẽ giúp phân loại được học sinh giỏi.

Ngạc nhiên trước nội dung gom chùm của các nhận xét không thể đi với nhau chung một dòng sông, và tò mò trước sự tiến bộ thần kỳ vượt qua vấn nạn dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam, tôi vội tìm và có được Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Năm 2011 Môn Anh Văn Khối D. Hỡi ơi, gom chùm thì có, thần kỳ thì không.

A- Nhắc Lại Về Việc Thi Tiếng Anh Ở Sài Gòn Trước 1975

Trước khi nhận xét về các nhận xét a, b, c, d, và e ở trên, tôi xin nói qua về việc dạy và học tiếng Anh (nêu tiếng Anh như một thí dụ chứ không vì tiếng khác kém giá trị hơn) ở Sài Gòn (vì đây là nơi tôi thực học nên không dám nói rộng ra cả nước Việt Nam Cộng Hòa) trước 1975 như sau:

1) Học sinh trung học chọn học một sinh ngữ (Anh văn hay Pháp văn – có một ít học sinh chọn học Nhật ngữ hay Hoa ngữ) từ lớp 6. Đến lớp 10 học sinh phải chọn thêm một sinh ngữ phụ (gọi là sinh ngữ 2) và bắt đầu phân ban với giờ học ngoại ngữ khác nhau và giáo trình khác nhau (ban C tức ban văn chương sẽ học nhiều giờ ngoại ngữ và triết học hơn các ban A và B). Đối với tiếng Anh, bộ giáo trình 6 quyển English for Today của Nhà xuất bản McGraw Hill được sử dụng (ban C học cả 6 quyển với quyển 6 về thơ ca, kịch, tiểu thuyết, văn chương; còn ban A và B chỉ học đến hết quyển 4).

2) Học sinh trung học thi tú tài (tốt nghiệp lớp 12) với đầy đủ tất cả các môn (học những môn nào thì thi hết các môn nấy, nghĩa là cả ngoại ngữ cũng phải thi sinh ngữ 1 và sinh ngữ 2).

3) Học sinh đỗ tú tài nếu thi vào ban Anh Văn Đại Học Sư Phạm hay Đại Học Văn Khoa đều phải thi viết và thi nói cả 2 ngoại ngữ.

Sau 1975, việc dạy và học tiếng Anh có chất lượng không cao, nhất là do quyết định không phù hợp khi áp dụng hình thức trắc nghiệm. Quyết định này từ bắt chước máy móc cách học của Mỹ mà không chịu để ý rằng họ dùng trắc nghiệm vì họ là người Mỹ, nói tiếng Anh (tức tiếng Mỹ) mỗi ngày, đọc tiếng Anh mỗi ngày, nghe tiếng Anh mỗi ngày, viết tiếng Anh mỗi ngày, dùng tiếng Anh mỗi ngày, suy nghĩ bằng tiếng Anh mỗi ngày, ngủ mớ tiếng Anh mỗi ngày, và làu bàu tiếng Anh mỗi ngày; trong khi học sinh của ta là người Việt, chưa nói tiếng Anh (tức tiếng Mỹ) mỗi ngày, chưa đọc tiếng Anh mỗi ngày, chưa nghe tiếng Anh mỗi ngày, chưa viết tiếng Anh mỗi ngày, chưa dùng tiếng Anh mỗi ngày, chưa suy nghĩ bằng tiếng Anh mỗi ngày, chưa ngủ mớ tiếng Anh mỗi ngày, và chưa làu bàu tiếng Anh mỗi ngày, lại dùng trắc nghiệm để triệt tiêu quá trình nghe, đọc, nghĩ, viết, mớ, làu bàu tiếng Anh, bảo sao không thể khá được.

B- Nhận Xét Về … Nhận Xét Của Giáo Viên Phạm Tấn Hoàng:

1) Nội dung “a” đã sai khi nói đề trải đều từ ngữ âm, ngữ pháp, từ vựng, kỹ năng đọc, kỹ năng viết vì thí sinh chẳng “viết” gì cả, do toàn bộ 80 câu đều theo hình thức trắc nghiệm.

2) Nội dung “b” đã sai khi nói một số câu có mức độ ngữ pháp nâng cao vì trên nguyên tắc thì học sinh phải học và nắm vững tất cả mọi vấn đề về ngữ pháp ở bậc trung học nên không thể có khái niệm “mức độ ngữ pháp nâng cao” nào cả trong tiếng Anh.

3) Nội dung “c” đã sai khi nói đề thi tuyển sinh năm nay có chất lượng cao hơn đề thi tuyển sinh năm 2010 vì bản thân đề 2011 đã khó thể gọi là đề thi đại học khối D chuyên ngành Anh văn, vậy lẽ nào các năm trước đó còn thấp hơn và yếu hơn.

4)  Nội dung “d” đã sai khi nói phần đọc hiểu tương đối khó đối với học sinh trung bình vì tuyển sinh đại học là để chọn học sinh thật giỏi chứ không phục vụ mục đích phổ cập toàn dân.

5)  Nội dung “e” đã sai khi nói rằng với yêu cầu tuyển sinh đại học thì đề này chắc chắn sẽ giúp phân loại được học sinh giỏi vì hóa ra ở Việt Nam chỉ cần đánh dấu trắc nghiệm là đương nhiên giỏi nói, giỏi đọc, giỏi viết, giỏi văn phạm, giỏi mọi khía cạnh của ngôn ngữ Anh hay sao? Đó là chưa kể chỉ khi nào kỳ thi tuyển sinh không để phân loại học sinh mà là tuyển chọn người có thể đương đầu với yêu cầu cực cao, cực khó của ngành học, kỳ tuyển sinh đó mới được gọi là kỳ tuyển sinh đúng nghĩa.

C- Nhận Xét Về Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Năm 2011 Môn Anh Văn Khối D

1) Rất ngạc nhiên khi vẫn còn dùng tiếng Việt trong đề thi tiếng Anh đại học: thí dụ như nguyên văn in trong đề thi “Đề Thi Gồm 80 Câu (Từ Question 1 Đến Question 80)”. Tại Sài Gòn trước 1975, ngay cả đề thi học kỳ tiếng Anh lớp 6 cũng ghi các dòng yêu cầu bằng tiếng Anh, và giáo viên nói tiếng Việt để giải thích (hoặc ghi song ngữ Anh và Việt nhưng cũng chỉ ở lớp 6 – tức lớp Đệ Thất mà thôi).

2) Đề thi tuyển sinh đại học môn Anh Văn ở Thành phố Hồ Chí Minh năm 1976 và 1977 đều lấy trích đoạn từ các tác phẩm văn học nổi tiếng của văn chương Anh như Oliver Twist của văn hào Charles Dickens, v.v., trong khi đề thi 2011 tức sau những 35 năm lại dùng các trích đoạn từ các nguồn phi chính quy cho một khối chính quy, chẳng hạn:

3) Đoạn văn cho các câu hỏi từ số 9 đến 18 ghi trích từ Understanding Rural America – InfoUSA mà nội chữ InfoUSA cũng cho thấy không có giá trị tham khảo hàn lâm (mặc định hàn lâm: hạn chế dùng nguồn từ internet chung chung mà không có tên tác giả danh tiếng).

4) Đoạn văn cho các câu hỏi từ số 26 đến 35 ghi trích từ Cultural Guide – OALD lại là một kiểu dùng vô tội vạ từ nguồn không có giá trị tham khảo hàn lâm, nhất là khi OALD lại là từ viết tắt đầy nghi hoặc, không rõ là của tự điển Oxford Advanced Learners Dictionary hay là tổ chức nào (mặc định hàn lâm: hạn chế dùng nguồn từ internet chung chung mà không có tên tác giả danh tiếng).

5) Đoạn văn cho các câu hỏi từ số 71 đến 80 ghi trích từ Briggs’ article on culture, Microsoft ® Student 2008  lại là một kiểu ghi sai vì nếu Briggs là tác giả thì phải ghi cả tên họ đầy đủ, không dùng sở hữu cách posessive case như vậy mà phải theo một trong số một tá hệ thống quy chuẩn trích dẫn thông dụng nào; tên tác phầm hay bài viết là gì, phải viết hoa ra sao; và tất nhiên những gì của Microsoft ® Student 2008 không có giá trị gì để đáng được trích dẫn cho một đề thi tuyển sinh đại học tiếng Anh.

D- Ý Kiến Hoàng Hữu Phước Về Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Môn Anh Văn Khối D Năm 2011:

1) Đề Anh văn trắc nghiệm của Đề Thi Tuyển Sinh Đại Học Năm 2011 Môn Anh Văn Khối D nêu trên chỉ đáng để dùng cho những ngành học không thuộc chuyên ngữ Anh văn và không ở cấp “đại học”.

2) Đề Anh văn “đúng nghĩa” cho ngành đại học chuyên ngữ Anh văn không thể ở dạng “trắc nghiệm” vớ vẩn, và không thể không là đề thi viết với ít nhất một đoạn luận văn, ngoài năm câu viết cho phần đọc-hiểu và mười câu viết cho phần giải nghĩa từ và dùng từ vào những câu tự chế; tất nhiên không thể không có hai đoạn văn cho phần dịch thuật Anh-Việt và Việt-Anh.

E- Nhận Xét Của Hoàng Hữu Phước Về Hiện Trạng Tuyển Sinh Đại Học Môn Anh Văn:

4 năm đại học Anh văn chuyên ngành Tiếng Anh ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam:

1) Không là thời gian đủ dài nhất là khi chương trình dạy Tiếng Anh ở cấp trung học đã hoàn toàn sai nên không thể có học sinh đạt yêu cầu cho tuyển sinh vào cấp đại học chuyên ngành Tiếng Anh;

2) Có quá nhiều môn tiếng Anh và quá nhiều môn linh tinh không-phải-Tiếng-Anh phải học ở cấp đại học chuyên ngành Tiếng Anh; và

3) Có quá nhiều thời gian cho những điều vớ vẩn không bao giờ có ở các đại học thời Việt Nam Cộng Hòa như thi ca hát, thi văn nghệ, thi thể thao, thi hoa khôi, v.v.; trong khi

4) 7 năm trung học lẽ ra được mặc định đã cung cấp cho học sinh đầy đủ trọn vẹn tất cả những gì về văn phạm, vốn từ, và các kỹ năng đọc, nói, và viết tiếng Anh – tất nhiên bao trùm các chủ đề của bộ sách giáo khoa Tiếng Anh – để đại học chuyên ngành Tiếng Anh trở thành môi trường dành cho chỉ những học sinh đủ trình độ trở thành sinh viên có khả năng tư duy tiếng Anh, phân tích bằng tiếng Anh, cảm thụ và phản biện bằng tiếng Anh, nắm những vấn đề kỹ thuật/văn hóa ngôn ngữ chuyên sâu, và trình bày, thể hiện các tư duy, phân tích ấy bằng tiếng Anh, v.v., ngay từ năm thứ nhất.

Chương trình chuyên ngành Tiếng Anh đại học mà vẫn còn học văn phạm, học luyện nghe, học luyện nói, thì các nhà tuyển dụng sẽ vẫn mãi phàn nàn sao các cử nhân Anh văn của Việt Nam không nói được tiếng Anh và không viết được tiếng Anh.

Phụ Lục:

Thư Hoàng Hữu Phước Gởi Đại Học Văn Lang Năm 2012 Nhận Xét Về Chương Trình Đào Tạo Giáo Viên Anh Văn Và Các Kiến Nghị Thay Đổi Để Thực Sự Nâng Cao Trình Độ Sinh Viên Tốt Nghiệp

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nguyên giảng viên English Lexicology, British Civilization & Literature, English Composition, Business English, Interpretation & Translation, và English Grammar tại các trường Cao Đẳng Sư Phạm TP HCM, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội, Trung Tâm Điều Phối Đại Học Michigan, Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh, Trung Tâm Ngoại Ngữ -Tin Học FOSCO KM, và Cao Đẳng Doanh Thương Hoa Kỳ, v.v

Đổi Mới Trang Phục Của Lực Lượng Cảnh Sát Giao Thông Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

22-9-2020

Bộ Công An được cho là đang xây dựng đề án đổi mới trang phục của lực lượng Cảnh Sát Giao Thông.

Năm 2011 trên trang mạng doanh nhân Emotino.com đã có đăng bài Luận Về Trang Phục Cảnh Sát Việt Nam của Hoàng Hữu Phước.

Ngày 16-01-2016, bài viết trên được đăng lại trên WordPress.com dưới tiêu đề Luận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam”. Đây là bài viết duy nhất ở Việt Nam luận bàn chi tiết trên cơ sở biện luận biện giải biện thuyết khoa học hiện đại về trang phục và trang bị nên-là-và-nên-có cho  cảnh sát Việt Nam. Sự so sánh kèm hình ảnh minh họa các nội dung của các nước trên thế giới cúng được cung cấp trong bài.

Ngoài các nội dung về trang phục và trang bị cho cảnh sát nêu trên, những nội dung khác liên quan đến “trang bị lớn” cho ngành cảnh sát được nêu rõ trong bài Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” – Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật đăng ngày 14-4-2015,  và sự bảo vệ lực lượng vũ trang Việt Nam được đặt ra trong bài Phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992 ngày 05-6-2013.

Trang phục của lực lượng Cảnh Sát Giao Thông Việt Nam nói riêng và ngành Công An nói chung nếu chỉ là thuần sáng tạo của Bộ Công An hoặc chỉ là “cải tiến” thêm thắt chút ít thì sẽ lại là sự lập lại những thất bại về đẳng cấp khoa học hợp lý chỉ khiến phải chờ thêm 25 năm sau mới có hy vọng có “đề án” khác có dựa vào các nhận định cũ từ năm 2011 của Hoàng Hữu Phước mà thôi.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-vănNhà Biện-thuyếtNghị-sĩ Khóa XIIITwitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Bảo Vệ Lực Lượng Vũ Trang Việt Nam: Phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992. 05-6-2013

Trang Bị Cá Nhân Cảnh SátLuận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam  Đăng trên Emotino năm 2011. Đăng lại trên WordPress ngày 16-01-2016

Trang Bị Lớn Ngành Cảnh SátNghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Việt Nam 45 Năm Tiếng Anh – Bài 1

Bài 1: 10 Ưu Ái Gây Bao Nỗi Ưu Sầu Thất Bại Ở Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

14-9-2020

2020 – 1975 = 45 năm

45 năm tiêu tốn cả tỷ USD cho các chuỗi không dừng cải cách giáo dục và liên tục soạn sách giáo khoa Tiếng Anh.

45 năm để thu hoạch được một kỳ tích qua bảng số liệu năm 2020

cho thấy thí sinh thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm 2020 có 63,13% dưới trung bình môn Tiếng Anh và 46,95% dưới trung bình môn Lịch Sử; không những thế, sự tồi tệ này kéo dài một cách trường kỳ, một cách có hệ thống, một cách bền vững, một cách mặt dày mày dạn trơ tráo đớn nhục không biết mắc cỡ là gì,  

Như vậy, ở một đất nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có đến 10 ưu điểm ưu ái ưu tiên ưu hạng sau (các thí dụ lấy chủ yếu từ Thành phố Hồ Chí Minh vì đây là thành phố xuất thân từ Sài Gòn. thủ phủ hùng mạnh nhất Việt Nam Cộng Hòa – và do đó mạnh nhất toàn Việt Nam thống nhất – về tiếng Anh):

1) Đầu Tư Vào Giáo Dục: Đảng và Chính phủ luôn nói về quan tâm ưu tiên đầu tư cho giáo dục ngay từ ngày thứ nhất sau ngày 30-4-1975;

2) Bừng Rộ Trung Tâm Dạy Tiếng Anh: Chỉ mới 5 năm sau ngày Giải Phóng tức từ 1980 Thành phố Hồ Chí Minh đã bật đèn xanh cho phép nở rộ các trung tâm ngoại ngữ (chỉ dạy Tiếng Anh trên thực tế, và chỉ dạy tiếng Pháp tiếng Nga trên giấy dán trên bảng thông báo) lớp tối với các cấp lớp sơ cấp và trung cấp, bắt đầu bằng những “Trường Sinh Ngữ Số…” của Sở Giáo Dục mở tại các trường trung học công lập (chưa có sự tồn tại của các trường dân lập và/hay tư thục) thí dụ như “Trường Sinh Ngữ Số 1” mở buổi tối tại cơ sở trường trung học Lê Hồng Phong ở đường Nguyễn Văn Cừ Quận 5, và khoảng 3  địa điểm do Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật tổ chức trong đó có lớp tối tại cơ sở trường Cao Đẳng Sư Phạm đường An Dương Vương Quận 5 Thành phố Hồ Chí Minh (Hoàng Hữu Phước đều đươc mời tham gia giảng dạy tại những trung tâm ngoại ngữ chủ lực này của Thành phố Hồ Chí Minh);

3) Chuẩn Hóa Trình Độ Tiếng Anh Quốc Dân: Dựa vào 2 ở trên mà Thành phố Hồ Chí Minh nhanh chóng tự tiện bày ra các “đẳng cấp” như “Chứng chỉ A Tiếng Anh”, “Chứng chỉ B Tiếng Anh”, và “Chứng chỉ C Tiếng Anh” sau đó nhanh chóng lan ra như Covid đến các tỉnh trở thành “chuẫn mực” cho các cơ quan hợp thức hóa trình độ công chức (theo “luật rừng” nên các sinh viên của Hoàng Hữu Phước ở Ban Anh Văn Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh tốt nghiệp về làm giáo viên ở tỉnh Đồng Nai bị lãnh đạo Sở Giáo Dục Tỉnh tuyên bố lãnh đạo Sở có Chứng Chỉ C Tiếng Anh nên “tương đương tốt nghiệp đại học” còn giáo viên Anh Văn tốt nghiệp Cao Đẳng học trò Hoàng Hữu Phước chỉ tương đương Chứng Chỉ B Tiếng Anh nên phải “ở dưới” lãnh đạo Sở về trình độ tiếng Anh và về tiêu chuẩn phúc lợi của Tỉnh, khiến Hoàng Hữu Phước phải nổi giận viết thư bằng tiếng Việt can thiệp dạy bảo lãnh đạo Sở Giáo Dục Đồng Nai một trận nhưng họ chưa xóa nạn mù chữ tiếng Việt nên đọc vẫn không hiểu gì);

4) Nhân Tài Tiếng Anh Hỗ Trợ Nhân Bất Tài Tiếng Việt Hiểu Đề Thi Tiếng Anh: Thành phố Hồ Chí Minh bổ nhiệm một nữ “tiến sĩ” làm lãnh đạo về khảo thí tiếng Anh và các đề thi tốt nghiệp trung học tức thi “tú tài” do mụ này soạn ra (đã bị Hoàng Hữu Phước mĩa mai thóa mạ trên emotino.com) có mọi tiêu đề bằng tiếng Việt (như: “các em hãy chọn điền vào chỗ trống từ thích hợp” v.v.) nghĩa là tạo mọi điều kiện cho học sinh hiểu đề thi tường tận muốn yêu cầu gì;

5) Nhân Tài Tiếng Anh Hỗ Trợ Nhân Bất Tài Tiếng Việt Cách Học Giỏi Tiếng Anh: Thành phố Hồ Chí Minh bổ nhiệm một nữ “tiến sĩ” làm lãnh đạo về khảo thí và Báo Tuổi Trẻ kính cẩn đăng bài của tiến sĩ ấy mách nước cho học sinh Thành phố Hồ Chí Minh cách học giỏi tiếng Anh rằng hãy vào trang web nọ của nước ngoài để trả lời các câu đố từ ngữ tiếng Anh (đã bị Hoàng Hữu Phước mĩa mai thóa mạ trên emotino.com) nghĩa là “vẽ đường cho hươu chạy” cho hươu học giỏi tiếng Anh;

6) Tiếp Cận Hiện Đại: Thành phố Hồ Chí Minh dần có nhiều hơn sự du nhập của các giáo trình mới rất đa dạng của nước ngoài cũng như có nhiều hơn sự giới thiệu và áp dụng các phương pháp giảng dạy ngoại ngữ mới cùng cách thi mới;

7) Tăng Cường Du Học Xa Chỗ: Thành phố Hồ Chí Minh tích cực gởi con em cán bộ đảng viên đi du học ở các nước tư bản không-anh-em để học đủ thứ từ học chữ mà nền kinh tế quốc dân không bao giờ cần đến cho đại cuộc ưu tiên phát triển công nghiệp nặng (như các môn vớ vẩn quản trị kinh doanh, luật, hành chính công, phát triển Đảng, v.v.) đến học chơi tennis, v.v.;

8) Tăng Cường Du Học Tại Chỗ: Thành phố Hồ Chí Minh dần có nhiều trường ngoại ngữ “chất lượng cao” có liên kết với nước ngoài hoặc của nước ngoài;

9) Tích Cực Xài Tiền Thoải Mái Soạn Sách Giáo Khoa Tiếng Anh: Thành phố Hồ Chí Minh hăng hái đầu tư nhiều hơn trong việc tích cực biên soạn và biên soạn mới giáo trình Tiếng Anh trung học; và

10) Học Tiếng Anh Y Như Trẻ Em Mỹ Để Giỏi Như Trẻ Em Singapore: Thành phố Hồ Chí Minh tích cực hô hào áp dụng việc dạy ngoại ngữ từ cấp tiểu học;

vậy sao lại dẫn đến cái kết cuộc kỳ quái rằng điểm thi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 2020 có đến 63,13% học sinh thuộc hàng ngũ “dưới trung bình” tiếng Anh như thế?

Như vậy, phải chăng sau đây là tình trạng “ngoại ngữ đầu vào” của đẳng cấp đại học ở Việt Nam?

Kính mời quý độc giả xem tiếp Bài 2 sẽ rõ.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Nguyễn Văn Nghiệp

Hoàng Hữu Phước, MIB

13-9-2020

Trong bài Lời Khuyên Dành Cho Các Thượng Tướng Nguyễn Chí Vịnh Và Lê Quý Vương tôi đã là người Việt Nam đầu tiên trong toàn bộ nền văn học sử Việt Nam giải thích chính xác ý nghĩa của câu nói “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” vốn thuộc “kho tàng văn chương bình dân” hoàn toàn không tồn tại trong danh mục duy nhất tôi tôn trọng là “kho tàng văn chương bác học”.

Nguyễn Văn Nghiệp học chung lớp với tôi tại Ban Anh Văn, Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh, Khóa 1976. Chúng tôi là dân ngoại ngữ nên “học chung lớp” hoàn toàn không bao giờ tự động mang ý nghĩa là “bạn” theo ngữ nghĩa “bạn học” trong tiếng Việt. Tiếng Anh của chúng tôi rất cẩn trọng kiêng dè khi dùng chữ “friend” vốn là chữ không thể được sử dụng luông tuồng trong tiếng Anh bỡi người Anh. Còn Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh (đường Đinh Tiên Hoàng, cạnh Đài Truyền Hình Thành phố Hồ Chí Minh, Quận 1) năm 1978 được sáp nhập với trường Đại Học Khoa Học Thành phố Hồ Chí Minh (đường Nguyễn Văn Cừ, Quận 5) để thành Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh. Như vậy, Nguyễn Văn Nghiệp không phải là “bạn học” hay “bạn bè” hay “bạn hữu” của tôi tại cái trường đại học ấy. Vũ Thị Liên, nữ sinh thuộc khóa 1977 sau này là đồng nghiệp cùng tôi làm giảng sư Anh Văn tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh rồi trở thành vợ tôi năm 1987, tất nhiên biết Nguyễn Văn Nghiệp là ai. Và bất kỳ ai học chung lớp với tôi ở Khóa 1976 và học chung lớp với Vũ Thị Liên ở Khóa 1977 đều biết Nguyễn Văn Nghiệp, nhưng nếu đọc bài viết này họ đều sẽ rất bất ngờ, không thể tưởng tượng nỗi đã thật sự có sự tồn tại trên đời một mối quan hệ hợp tác thân tình giữa tôi và Nguyễn Văn Nghiệp, hai lỗ đen ở hai vũ trụ khác nhau mà tất cả các vì tinh tú đều đương nhiên phải – biết làm thế nào được – bị hút vào mất hút mất biệt mất tăm mất tung mất tích.

Nguyễn Văn Nghiệp dáng người cao, gầy gò, thanh mảnh, được cho là một thiếu gia đến từ một tỉnh Miền Tây vào thời điểm vừa giải phóng “dân Sài Gòn” ai cũng phải đeo mặt nạ (không phải “khẩu trang”) – trừ tôi là người luôn ăn vận tươm tất sang cả do…không có tiền mua quần áo rách ngụy trang – để che dấu cốt cách hoặc che dấu nguồn gốc tư bản hoặc tiểu tư sản của mình.

Cần nói rõ ở đây là:

a) Đa số sinh viên Anh Văn khóa 1976 và 1977 là thành phần ưu tú tiếng Anh duy nhất còn sót lại của nền học vấn Việt Nam Cộng Hòa và do đó cũng là duy nhất của nước Việt Nam thống nhất vì hiện không có bất kỳ ai học tiếng Anh ra hồn ra vía ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam do tòan bộ chương trình giáo khoa tiếng Anh ở trung học Việt Nam chỉ tạo nên loại mà Hoàng Hữu Phước dùng từ ngữ của Donald Trump quen gọi là “losers” – những kẻ thất bại, nghĩa là không có Hoàng Hữu Phước lãnh đạo hội đồng quốc gia biên soạn sách giáo khoa Tiếng Anh thì dứt khoát toàn bộ sự nghiệp dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam không bao giờ không thất bại. 2020 – 1975 = 45 năm tốn hàng tỷ USD để cho ra số liệu năm 2020 là 63,13% dưới trung bình môn Tiếng Anh

trong nhiều năm

b) Do đa số sinh viên Anh Văn khóa 1976 và 1977 là thành phần ưu tú tiếng Anh duy nhất còn sót lại của nền học vấn Việt Nam Cộng Hòa nên Nguyễn Văn Nghiệp cùng rất nhiều sinh viên khác đều rất có thể rất giỏi tiếng Anh ở bất cứ lĩnh vực nào của Tiếng Anh mà không có tôi ngự trị.

c) Xuất sắc tiếng Anh hòan toàn không tự động đồng nghĩa với nội hàm “dạy giỏi tiếng Anh”; vì vậy tôi hoàn toàn không bao giờ sai khi công khai nói lên sự thật tại bất kỳ lớp nào do tôi trực tiếp giảng dạy rằng tôi là người duy nhất “dạy giỏi tiếng Anh” kể từ 1980 đến nay. Không có người thứ hai hay thứ khác – tất nhiên rồi.

d) Nguyễn Văn Nghiệp là tay dịch thuật Việt-Anh xuất chúng của Việt Nam mà tôi từng được biết đến. Xin lưu ý: dịch thuật Anh-Việt không bao giờ được những anh tài xuất chúng về tiếng Anh xem trọng cả. Và ở Việt Nam, chỉ có tôi biết Nguyễn Văn Nghiệp có biệt tài dịch thuật Việt-Anh, còn cô Phan Nguyễn Tường Uyên biết tài ấy của Nghiệp chẳng qua do tôi căn dặn cô ấy chỉ được tín thác giao các đơn hàng dịch thuật quan trọng cho Nghiệp trong số 9 vì tinh tú trong đội ngũ 2 nhà dịch thuật Việt-Anh và 7 tay dịch thuật Anh-Việt của tôi.

e) Những sinh viên khác học chung lớp với tôi và Nghiệp có thể xuất sắc trong những lĩnh vực còn lại của tiếng Anh, từ lĩnh vực học thuộc lòng tiếng Anh đến tán dóc bằng tiếng Anh hay nói tục bằng tiếng Anh, nghĩa là trừ lĩnh vực dạy học, viết lách, sáng tác mà tôi độc chiếm một-mình-một-chợ; và dịch thuật Việt-Anh mà Nguyễn Văn Nghiệp là chúa tể. Tất nhiên, như tôi đã phân tích trong bài Điều Tồi Tệ Tại Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh thì thủa xa xưa ấy của những năm đầu sau Giải Phóng có rất nhiều sinh viên Ban Anh Văn tốt nghiệp hạng giỏi nhưng toàn nhờ (i) có toàn điểm 10 các môn lạ hoắc lạ huơ như Lịch Sử Đảng, Chủ Nghĩa Xã Hội Khoa Học, Kinh Tế Chính Trị Mác-Lê Nin, Tiếng Việt, Tiếng Nga, (ii) có những năm có nguyên một học kỳ hoặc không học đến một giờ tiếng Anh nào hoặc phải đi thực tập giảng dạy hoặc phải đi lao động chân tay xây dựng bệ phóng tên lửa hiện đại để bảo vệ không phận Thành phố Hồ Chí Minh đang có nguy cơ bị máy bay Tàu oanh tạc từ bên Kampuchea vì lúc đó Tàu chưa có hàng không mẫu hạm để tấn công từ Biển Đông, và (iii) có tất cả các bài thi môn Tiếng Anh đạt điểm nào cũng được miễn đừng từ 4 trở xuống điểm liệt. Đây là lý do các đấng anh hào học giỏi tiếng Anh ấy từ khi tốt nghiệp đại học với Nguyễn Văn Nghiệp và tôi cho đến nay chả có ai viết lách hay phát ngôn gì bằng tiếng Anh trên các “mạng chùa” cả dù họ rất năng động bằng tiếng Việt trên Facebook.

Câu tôi rất ghét là

     “Có tài mà cậy chi tài,

     Chữ tài cùng với chữ tai một vần”.

Tôi cho rằng đó là câu cửa mồm của bọn bất tài vô hạnh, giỏi ganh ghét người tài giỏi hơn mình. Tất cả những người đã từng quen biết tôi đều dễ dàng nhận ra rằng cái anh chàng Hoàng Hữu Phước nho nhã, ít nói, từ bi, nhẫn nhục, mà họ biết đã vì cái “tai” mãi luôn giáng lên anh ta từ bọn bất lương vô hạnh mà khiến sau 30 năm bị “tai” cưỡi đầu đè cổ đã phải bật ra cái “tài” mà anh đã luôn che dấu, dẫn đến sự thật là anh ta nay buộc phải hào sảng ngạo nghễ ngâm rằng

     “Tai kia đừng cậy là tai,

     Chữ tài sẽ cứ chữ tai mà tần”.

Chính cái phong thái nho nhã, ít nói, từ bi, nhẫn nhục mà tôi được những bậc đại hiền như Thầy Lê Văn Diệm, Cô Nguyễn Thị Dần, Cô Vũ Thị Thu, Cô Trương Tuyết Anh, Thầy Nguyễn Tiến Hùng thương yêu, các bạn tài đức Ngũ Đế Tam Hoàng mến mộ, và các hoa khôi các lớp các khoa ái mộ làm tôi ái ngại. Tất nhiên, tất cả dẫn đến một sự thật khác: cứ lấy số người mến tôi nhân cho 10.000 sẽ ra tổng số người ghét tôi đến độ đào đất đổ đi nếu chỗ nào có dấu chân tôi đứng. Nên nếu sinh viên Khóa 1976 có Xiếu Mẫu Hồng Thị Lan đã nhường cơm cho Hàn Tín Hoàng Hữu PhướcDon Quixote Nguyễn Đình Tuân xẻ áo cho Don Juan Hoàng Hữu Phước, thì cũng có thiếu gia Nguyễn Văn Nghiệp dành cho đại gia Hoàng Hữu Phước cái nhìn đào đất đổ đi chưa bao giờ thân thiện.

Lúc tôi trấn nhậm ở cơ quan đối diện VCCI Thành phố Hồ Chí Minh trên đường Võ Thị Sáu, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh, dịch vụ dịch thuật do tôi mở ra đang phát triển rất mạnh. Một hôm, Phan Nguyễn Tường Uyên tiếp một vị khách ngõ lời mong muốn được gặp tôi. Vị khách này hoàn toàn xa lạ một cách thân quen: đó là Nguyễn Văn Nghiệp.

Quen vì chúng tôi từng học chung lớp cho đến khi tôi bỏ ra cổng trường uống cà phê gần một niên khóa để chờ lớp Vũ Thị Liên lên Học kỳ 2 Năm thứ 3 tôi mới chịu vào học tiếp.

Quen vì khi tôi chờ cho đến khi lớp Vũ Thị Liên lên Học kỳ 2 Năm thứ 3 tôi mới chịu vào học tiếp, thì lúc ấy Vũ Thị Liên thuộc nhóm Lục Súc gồm 6 nữ sinh hiếu học hiền lành dễ thương, và Nguyễn Văn Nghiệp có thiện cảm với cô bé MTHC có đôi mắt thật to thuộc nhóm Lục Súc ấy, trong khi tôi kết thân với Lục Súc nhưng lại yêu đương các nữ sinh hết ở Khoa Pháp rồi đến Khoa Nga và chỉ sau khi về Cao Đẳng Sư Phạm giảng dạy vài năm tôi mới cùng Vũ Thị Liên của Lục Súc làm đám cưới.

Xa lạ vì suốt những năm dài ở hai trường Đại Học Văn Khoa và Đại Học Tổng Hợp chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu ngay cả khi “học chung lớp”.

Đây là tóm tắt những nội dung Nguyễn Văn Nghiệp nói đến trong phòng làm việc của tôi ngày hôm ấy:

1– Nguyễn Văn Nghiệp bảo rằng “bạn bè cũ” chẳng ai làm nên “danh phận rực rỡ” như tôi vì Nghiệp “theo dõi” thấy tôi đi đâu cũng làm lãnh đạo và chẳng ai “nổi tiếng” xuất hiện hoài trên báo chí và tivi như tôi.

2– Nguyễn Văn Nghiệp bảo rằng tôi “thật may mắn” đã bị…trục trặc ở Đại Học Tổng Hợp vì những người không bị trục trặc như Nghiệp phải ra trường trước tôi một năm đều “bị tổng động viên” qua chiến trường Kampuchea hết, riêng Nguyễn Văn Nghiệp do gầy ốm nên phục vụ ở Quân Khu 7 để được các “đồng chí bộ đội học viên” đứng dậy cung kính chào “đồng chí giáo viên” mỗi khi Nghiệp bước vào hội trường dạy tiếng Anh vỡ lòng.

3– Nguyễn Văn Nghiệp bảo rằng biết hoạt động dịch thuật của tôi ở FOSCO Khai Minh rất mạnh nên mong tôi cho Nghiệp được hợp tác để Nghiệp có dịp văn ôn võ luyện tiếp tục trau giồi năng lực dịch thuật của Nghiệp.

4– Nguyễn Văn Nghiệp bảo rằng chỉ vì muốn giúp “bạn hiền Hoàng Hữu Phước” nên sẽ không nhận thù lao mà để lại tất cả cho cơ quan của Hoàng Hữu Phước để Hoàng Hữu Phước thưởng cho nhân viên.

5– Lúc ấy, Nghiệp phụ trách mảng “nhập khẩu bột mì” tại một văn phòng đại diện một công ty nước ngoài ở Thành phố Hồ Chí Minh.

Tất nhiên, Nghiệp chưa từng là “kẻ chạy đi” vì chúng tôi đã chưa từng là “bạn”.

Tất nhiên, Nghiệp là “người chạy lại” và tôi đã nồng nhiệt chào đón Nghiệp vào đội ngũ.

Thủa ấy, tỉnh nào cũng bày ra bao dự án kêu gọi đầu tư, và các tỉnh đã hợp đồng với tôi – chứ không với “Trung Tâm Nghiên Cứu & Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh” – để dịch sang tiếng Anh các dự án ấy. Nguyễn Văn Nghiệp xung phong nhận dịch thuật Việt-Anh cụm dự án nông-lâm-thủy-hải-khoáng sản. Tất nhiên, không chỉ các sản phẩm của Nguyễn Văn Nghiệp mà của tất cả các chuyên viên dịch thuật khác đều phải qua công đoạn hiệu đính edit cuối cùng của tôi trước khi Phan Nguyễn Tường Uyên in ra gởi bản dịch hardcopy kèm dĩa softcopy cho khách hàng. Tất nhiên, tôi căn dặn Phan Nguyễn Tường Uyên buộc Nguyễn Văn Nghiệp phải nhận thù lao nếu Nghiệp muốn tiếp tục nhận các dự án khác để dịch thuật. Tất nhiên, Phan Nguyễn Tường Uyên chưa bao giờ thất bại trong phối hợp hành động cùng “sếp Phước”.

Nhờ có tài năng kiệt xuất của Nguyễn Văn Nghiệp trong dịch thuật Việt-Anh các dự án nông-lâm-thủy-hải-khoáng sản tức lĩnh vực mà tôi hoàn toàn “cà lăm ở chiếu dưới’, tôi đã có thể đáp ứng nhanh chóng các yêu cầu dồn dập từ các tỉnh thành với những thành phẩm dịch thuật hảo hạng, đồng thời cơ quan của tôi đạt doanh số cao đến độ các nhánh khác của FOSCO không thể bỏ qua cho cái đại trọng tội dám mạo phạm qua mặt họ ấy của tôi.

Một hôm Nghiệp phone mời tôi đến Melinh Point Tower dùng cơm trưa. Nghiệp nói muốn biết địa chỉ nhà tôi để sai “lính” đem đến tặng tôi một bộ desktop vì hôm trước lúc 0 giờ sau cuộc ăn nhậu với lãnh đạo nước ngoài, lúc chiếc Land Cruiser chở Nghiệp đi ngang FOSCO Khai Minh thấy tôi vẫn đang chong đèn làm việc. Nghiệp lúc ấy phone vào hỏi tại sao tôi vẫn chưa về nhà và tôi trả lời vì phải ở lại dùng máy vi tính văn phòng dịch cho xong một tài liệu y học 30 trang nhan đề “Tác Hại Của Thuốc Lá” cho một khách hàng là nhà sản xuất…thuốc lá khổng lồ của Mỹ. Tôi phải lật đật nói ngay rằng do tôi không muốn cắt đứt nhịp độ dịch thuật đang tuôn ồ ạt nhã ngọc phun châu nên mới ở lại thức trắng đêm hoàn thiện chứ không phải vì nhà tôi không có máy vi tính. Nghiệp nhìn tôi đầy ngờ vực, nhưng chịu thua tôi về chủ đề “computer”.

Thế rồi, thời gian qua đi và một tối nọ tôi nhận được điện thoại của vợ Nghiệp. Tôi vội đến ngay Viện Tim. Nghiệp đang nằm cấp cứu ở đó. Lúc Nghiệp bình an xuất viện, tôi phải nói dối mỗi khi Nghiệp hỏi tôi sao lâu rồi không thấy có nhu cầu dịch thuật mới.

Và rồi, thời gian lại qua đi, khi tôi rời FOSCO đến nắm quyền Nhân Sự ở Manulife, Nguyễn Văn Nghiệp ngõ ý muốn đầu quân dưới trướng tôi tại Manulife vì Nghiệp muốn “gần bạn hiền” để “tiếp tục học hỏi từ bạn giỏi”.  Do tính chuộng công bằng, tôi đã thay vì “tạo điều kiện” cho Nghiệp gia nhập Manulife đã bảo Nghiệp tự đến Manulife nộp đơn như thông lệ và sự tuyển dụng sẽ do các lãnh đạo nước ngoài trực tiếp phỏng vấn quyết định sau. Nghiệp cười ha hả, bảo: “Tui biết thế nào ông cũng sẽ nói như vậy mà!”

Một tối nọ, lúc tôi đã rời bỏ Manulife, tôi lại nhận được điện thoại của vợ Nghiệp. Tôi vội cùng cô thư ký tên Mai Trâm vội vã đến Viện Tim. Vợ của Nghiệp nói với tôi rằng Nghiệp thều thào gọi tên tôi nên cô điện thoại cho tôi ngay. Tiếc là Nghiệp chỉ có thể nắm bàn tay của tôi, còn âm thanh trăn trối từ miệng Nghiệp thốt ra đã không còn có thể nghe rõ được nữa. Tôi nói với Nghiệp rằng Nghiệp hãy tịnh dưỡng đừng gắng sức, rằng tôi xem Nghiệp là “bạn hiền”, rằng tôi cảm ơn Nghiệp đã tốt với tôi biết bao, rằng thiện cảm Nghiệp đã dành cho tôi đã xóa hoàn toàn những gì thiếu tốt đẹp đã từng có giữa chúng tôi thời đại học, rằng Nghiệp yên tâm sẽ lại xuất viện như những lần trước đó và khi có thể đi uống nước với nhau nhớ chỉ kêu sinh tố chứ không được gọi cà phê chồn nữa vì không tốt cho tim, v.v. và v.v.

Khi đến nhà Nghiệp ở một ngõ trên đường Đinh Tiên Hoàng, Quận Bình Thạnh, thắp nhang trước linh cữu của Nghiệp vài ngày sau đó, tôi ôm đôi vai của con gái Nghiệp, vừa rơi nước mắt vừa nói với cháu ấy rằng bố của cháu là một người bạn rất tốt của tôi, rằng tôi rất biết ơn bố của cháu đã xem tôi như bạn hiền, rằng bố của cháu là một người cha rất đạo hạnh mà cháu ấy nên tự hào, và rằng từ nay về sau bất cứ khi nào gặp khó khăn cần có sự giúp đỡ hãy báo ngay cho tôi biết.

Nguyến Văn Nghiệp thân mến, cảm ơn bạn sau khi chứng kiến những “tai” tôi đã gặp trong đời, đã hiểu và tìm đến để cùng tôi trở thành một đội tung hoành trong trận địa chúng ta là những nhà vô địch. Tôi tin rằng khi đã lần lượt nguyền rủa thóa mạ FOSCO và Manulife, bạn cũng sẽ – nếu còn sống trên đời – nguyền rủa thóa mạ bọn tấn công bôi nhọ tôi vụ Luật Biểu Tình và Tứ Đại Ngu, nguyền rủa thóa mạ bọn triệt hạ tôi kỳ bầu cử Quốc Hội 2016. Nhờ đã có bạn trên đời, tôi đã không còn nghĩ đời bất công bất minh bất chánh với tôi. Điều tuyệt diệu khi từ một người bất công với tôi ở đại học làm tôi lân đận hơn, bạn lại trở thành người khiến tôi có được niềm an ủi rằng sự công bằng đã đến với tôi từ lòng thành và sự hiểu biết của chính bạn. Tôi đã không biết Sigurd Schmitt muốn trăng trối điều gì cho tôi. Tôi cũng đã không biết bạn muốn trối trăng với tôi điều gì. Nhưng xin cảm ơn bạn đã trong những năm cuối đời dũng cảm chân tình tìm đến tôi để khẳng khái ngợi khen tôi, bảo vệ tôi, nhìn nhận tôi đã sống đúng, và để chúng ta trở thành bạn thiết. Vĩnh biệt bạn hiền. 

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo

Bọn triệt hạ tôi kỳ bầu cử Quốc Hội 2016: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân  VI PHẠM LUẬT BẦU CỬ 14-6-2017

Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh:  Cao Minh Thì 28-6-2020

Cô Vũ Thị Thu: Tôi Và Cô Vũ Thị Thu 07-5-2018

Cô Trương Tuyết Anh: Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh 22-02-2015

Cơ quan đối diện VCCI: Tổng Lãnh Sự Danh Dự  07-8-2019

FOSCO: Hoàng Hữu Phước Tại FOSCO  17-7-2020

Chờ lớp Vũ Thị Liên lên mới chịu vào học tiếp: Điều Tồi Tệ Tại Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh 01-7-2020

Don Quixote Nguyễn Đình Tuân: Tôi Và Bạn Nguyễn Đình Tuân 12-10-2018

Đám cưới:  Đám Cưới  09-12-2015

Điều tồi tệ tại Đại học KHXH-NV Thành phố Hồ Chí Minh: Điều Tồi Tệ Tại Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh 01-7-2020

Lời khuyên dành cho các Thượng Tướng: Lời Khuyên Dành Cho Các Thượng Tướng Nguyễn Chí Vịnh Và Lê Quý Vương  18-11-2016

Ngũ Đế Tam Hoàng: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Phan Nguyễn Tường Uyên: Phan Nguyễn Tường Uyên  03-9-2020

Sigurd Schmitt: Câu Chuyện Có Thật Về Nhà Đầu Tư Tài Chính Đức Sigurd Schmitt Tại Việt Nam 29-4-2019

Thầy Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm 25-11-2011

Thầy Nguyễn Tiến Hùng: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo 26-12-2015

Vợ tôi: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Vũ Thị Liên: Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 3 21-01-2018

Xiếu mẫu Hồng Thị Lan: Tôi Và “Xiếu Mẫu” Hồng Thị Lan 09-6-2018

Phan Nguyễn Tường Uyên

Hoàng Hữu Phước, MIB

03-9-2020

Phan Nguyễn Tường Uyên là thư ký của tôi khi tôi là Managing Director (in trên danh thiếp cùng chữ tiếng Việt “Giám Đốc Điều Hành”, còn tiếng nhà quê dùng để gọi trong nội bộ FOSCO là “Hiệu Trưởng”) của Trường Ngoại Ngữ-Tin Học Khai Minh của Công ty FOSCO trực thuộc Sở Ngoại Vụ Thành phố Hồ Chí Minh, sau trực thuộc Sở Thương Mại Thành phố Hồ Chí Minh (tôi có mấy cái Giấy Khen của cái Sở này cho cái thành tích gì đấy của tôi trong rừng chiến công của tôi vào cái thời buổi lạm phát Giấy Khen), và sau trực thuộc Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh, và sau khi tôi tố cáo lãnh đạo FOSCO tham nhũng lên Thành Ủy, Bộ Công An, và Trung Ương Đảng thì tôi bị cho ra khỏi khu vực Nhà Nước khiến cái trường trên đường Võ Thị Sáu ấy như rắn mất đầu vì thiếu vắng tôi nên lụn bại vô phương cứu chữa phải bị sang tay dường như bán cho Công ty Taxi Mai Linh và hiện nay làm Tổng Lãnh Sự Quán Danh Dự cho một nước hồi xửa hồi xưa thuộc khối cộng sản Đông Âu Eastern Bloc, khiến Phan Nguyễn Tường Uyên cùng đội ngũ nhân sự dưới quyền tôi phải khăn gói trở về Tổng Hành Dinh FOSCO trên đường Nguyễn Đình Chiểu kế bên Tòa Tổng Lãnh Sự Đức chờ phân công nhiệm vụ mới.

Khi đến nhận bàn giao và nhậm chức tại FOSCO Khai Minh (lúc ấy chưa dọn về tòa nhà đối diện VCCI đường Võ Thị Sáu, Quận 3) đóng tại cơ ngơi đường Hoàng Hoa Thám, Bình Thạnh, kế bên Trường Trung Học Hoàng Hoa Thám (nơi trước 1975 là trường Nguyễn Bá Tòng Gia Định, là nơi tôi và Đinh Thị Mai Trâm yêu nhau từ năm học Lớp 9), thấy vị chức sắc tiền nhiệm nghỉ hưu chở trên yên sau xe máy hai chuyến mỗi chuyến một núi văn phòng phẩm cao hơn đầu ông ta, tôi phone mời Cô Phan Nguyễn Tường Uyên vào hỏi mới biết hóa ra theo lịch trình mua sắm “tiêu chuẩn cán bộ lãnh đạo” hàng tháng đang áp dụng ở toàn Công ty FOSCO thì Cô phải mua bao nhiêu cuốn vở, bao nhiêu xấp giấy, bao nhiêu cây “bút bi”, bao nhiêu cục gôm (tẩy), bao nhiêu cây thước kẻ, bao nhiêu bút chì, bao nhiêu kẹp giấy, bao nhiêu kim bấm, bao nhiêu cái bấm kim, v.v. và v.v. cho “bác ấy”. Thảo nào “bác” đảng viên Cộng sản lãnh đạo ấy khi nghỉ hưu phải chạy chiếc xe máy Honda mấy chuyến mới chuyên hết ngần ấy núi văn phòng phẩm về nhà riêng, thay vì theo đạo lý thì hàng hóa mới nguyên đai nguyên kiện không xài đến intact thì để lại cho người kế nhiệm hoặc văn phòng sử dụng để tiết kiệm theo “quốc sách của Đảng”. Tôi bảo Cô từ nay không được mua bất kỳ văn phòng phẩm nào cho tôi vì tôi là người làm việc giấy tờ nên văn phòng phẩm tôi mua thừa mứa ở nhà tôi và tôi sẽ đem bớt vào văn phòng để xài toàn đồ Made-in-Nhựt-Bổn thay vì để cô mua toàn đồ Made-in-Tàu. Thế là ngay ngày đầu tiên nhậm chức, tôi đã làm cô thư ký ấy “thán phục tư cách không-ai-giống” của “Chú Phước” – cô ấy bảo thế với tôi.

Cần nhắc lại một sự thật tôi nêu nhiều lần trên blog này rằng tôi rất ghét kiểu ăn nói xưng hô của các lãnh đạo người Việt tại các cơ quan Nhà Nước và các công ty Nhà Nước Việt Nam như gọi lãnh đạo là “bác”/“chú”/“anh”/“chị”, và tự xưng “cháu”/“em” nếu mình là cấp dưới, hoặc tự xưng “bác”/“chú”/“anh”/“chị”/”tao” nếu mình là cấp trên – hoàn toàn rất tức cười, không chuyên nghiệp một chút cỏn con nào. Tại tất cả những nơi tôi công tác lãnh đạo từ lúc tốt nghiệp ra trường học tiến vào trường đời cho đến nay, tôi luôn gọi nữ nhân viên là “” và xưng “Tôi”; còn với nam nhân viên lớn tuổi hơn thì tôi sẽ gọi là “Anh” và xưng “Tôi”, và nếu nam nhân viên nhỏ tuổi hơn thì tôi gọi tên của người đó và xưng “Tôi” hoặc xưng “Mình” theo kiểu Nam Bộ. Vì vậy, tôi gọi Phan Nguyễn Tường Uyên là “”, xưng “tôi”; còn cô ấy theo thói quen thấy tôi trẻ hơn cái ông già đô lực sĩ cửu vạn chở núi văn phòng phẩm nên gọi tôi là “Chú” và xưng “Cháu”.

Khi noi gương tiết liệt nghĩa khí của người xưa chống tham nhũng, tôi làm giai cấp lãnh đạo cao hơn tôi ở FOSCO điên tiết và họ làm cho tôi thân bại danh liệt bằng các chiêu trò bôi nhọ như để khẳng định cái chống tham nhũng của tôi sẽ chả có ý nghĩa gì vì tất cả các tố cáo sẽ tan biến vào không khí cho đủ bộ tứ của “tiết”, “liệt”, “nghĩa”, và “khí”. Để bảo vệ tôi, Phan Nguyễn Tường Uyên đã cố gắng kiếm tìm và qua sự giúp đỡ của các nhân viên các phòng ban đã cung cấp cho tôi những bằng chứng và thông tin tối mật cực kỳ quan trọng về các hành vi tham nhũng của các lãnh đạo FOSCO, để tôi có cơ sở tiếp tục đấu tranh chống tiêu cực lên lãnh đạo Thành phố và Trung Ương, với hy vọng tôi sẽ “được Đảng cứu” để tiếp tục tồn tại ở FOSCO. Tiếc là thủa ấy Đảng chưa mua nỗi “cái lò” và cũng chẳng có lãnh đạo nào xăn tay áo lao đông lao lung lao tổn lao tâm “nhóm lò” nên Trọng tôi đây (tên ở nhà của tôi do Ba Má tôi đặt khi thấy tôi gầy gò ốm yếu nhẹ tựa hồng mao do sinh thiếu quá nhiều tháng với hy vọng nhỏ nhoi là chữ Trọng sẽ làm đứa con trai trưởng của mình sẽ “nặng ký” hơn tức có thêm trọng lượng và nhờ vậy sẽ được kỉnh trọng chăng; và hàng xóm tiền bối khu nhà Ba Má tôi hơn nửa thế kỷ nay cũng đều gọi tôi là Trọng, cho đến khi tôi ra ứng cử Đại Biểu Quốc Hội năm 2011 họ mới biết tôi tên Hoàng Hữu Phước) chả thấy hồi báo gì từ Thành Ủy, Bộ Công An, Trung Ương Đảng, nên tôi phải vẫy tay vẫy tay chào nhau với đội ngũ nhân lực tinh nhuệ luôn sát cánh cùng tôi vượt chỉ tiêu doanh số hàng năm để ra đi không hẹn ngày trở lại.

Như đã kể trong vài bài trước, một vài nhân viên ở các chi nhánh khác của FOSCO cũng đã vì ủng hộ tôi mà mất việc ở FOSCO. Cảm kích trước nghĩa khí nghĩa dõng nghĩa tình nghĩa cử của họ, tôi có tìm đến mời họ về với tôi khi tôi làm Giám Đốc Điều Hành (lại Managing Director!) cho American Business College 100% vốn nước ngoài của doanh nghiệp Mỹ ở California. Phan Nguyễn Tường Uyên vẫn ở lại với FOSCO. Và liên tục trong rất nhiều năm sau đó, Phan Nguyễn Tường Uyên thỉnh thoảng họp mặt cùng chúng tôi những buổi tối trời mưa nơi quán nhỏ gần cơ quan Bộ Công An tại Thành phố Hồ Chí Minh trên đường Nguyễn Trải. Thật cảm động khi cô ấy tại tôi quá kín tiếng như một ẩn sĩ không bon chen chường mặt ra chốn chợ đời bát nháo và cũng chẳng “nổ ầm ĩ khoe mẽ gì sất” nên có lần lúc chỉ có tôi bên bàn cà phê cô đã nói nhỏ và nhanh rằng “Nếu Chú có kẹt gì thì cứ nói với Cháu nhe, Cháu không giàu nhưng có thể giúp Chú chừng dưới một tỷ”, làm tôi bật cười nói “Ừ! Khi nào tôi đi dự đám cưới của Cô thì sẽ mượn Cô 999 triệu làm quà cưới nhe!” Thật thương cô gái ấy biết bao!

Cách nay 7 năm, Phan Nguyễn Tường Uyên lập gia đình, có nhờ tôi giúp làm đại diện “đàng gái” tại lễ cưới của Cô, vì Cô chỉ còn có Mẹ. Tôi vui vẻ nhận lời, và trở thành người “Cậu” tức đóng vai em trai của Mẹ cô ấy để làm MC cho tiệc cưới. Tất nhiên, tôi không có vay của cô 999 triệu! Vợ chồng tôi cùng những nhân viên năm xưa bỏ FOSCO theo tôi cũng có mặt tại lễ cưới của Cô, và họ cho tôi biết nơi ấy có mặt nhiều chức sắc cán bộ lãnh đạo hưu trí FOSCO vốn nằm trong danh sách những kẻ ngày xưa tôi tố cáo tham nhũng. Họ cho tôi biết là mấy kẻ đó đang lấm lét nhìn tôi, còn tôi như đã nêu bao lần trên blog này rằng tính tôi dứt khoát “nhân phi nghĩa bất giao, vật phi nghĩa bất thủ” nên không bao giờ nhìn mặt họ ngay cả khi có tình cờ chạm mặt trong thang máy cũng không bao giờ “giả lả xã giao” đáp lại lời chào hỏi. Và suốt bữa tiệc cưới ấy, nhân viên FOSCO từ các bàn khách mời dự tiệc đã đến quay quần quanh tôi hỏi han vui vẻ, và tất nhiên tôi nói đáp lại “Tôi cũng nhớ các bạn lắm lắm lắm”. Sau tiệc, Phan Nguyễn Tường Uyên đến nói rằng các thực khách là bạn học cũ của cô ở đại học nhờ cô hỏi xin tôi bài phát biểu của tôi vì “hay quá”. Tôi hứa sẽ in ra, ký tặng cô để cô lưu làm kỹ niệm, rồi cô hãy sao chụp để phát cho các bạn cô — nếu muốn.

Tôi vui vì thấy Phan Nguyễn Tường Uyên có được một hạnh phúc gia đình mà người tốt đẹp trong sáng trung hậu như cô xứng đáng được hưởng.

Thế rồi mới đây tôi nhận được hung tin Phan Nguyễn Tường Uyên đã qua đời sau một cơn bạo bệnh. Tin tức đi đường vòng đến những cựu nhân viên đã bỏ FOSCO theo tôi, và khi đến tôi thì mọi chuyện đã an bài. Thời gian giãn cách xã hội nghiêm nhặt mùa Covid-19 đã khiến họ không thể kịp thời biết tin để truyền tin. Là người sau cùng nhận được tin, tôi đã như họ, không thể có mặt tiễn đưa cô ấy.

Thế thì, lần đầu và lần cuối xưng “chú” và gọi cô là “cháu”, tôi chỉ có thể gởi theo ngọn gió khô hanh của mùa nóng bức rằng:

Chú rất biết ơn Cháu trong cuộc đời này đã xuất hiện bên cạnh Chú với tâm hồn trong sáng thanh cao hiền lương, với sự ủng hộ luôn dành cho Chú trong những đấu tranh của Chú chống tiêu cực dù trong vô vọng, với sự động viên mà Chú sẽ không bao giờ quên. An nghĩ chốn vĩnh hằng nhé Cháu, cô tiên nhân hậu của Chú.”

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Đinh Thị Mai Trâm: Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 3  21-01-2018

FOSCO: Sự Đa Tài Của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh  29-10-2019

Tổng Lãnh Sự Quán Danh Dự: Tổng Lãnh Sự Danh Dự  07-8-2019

Trường Ngoại Ngữ – Tin Học Khai Minh: Hoàng Hữu Phước Tại FOSCO  17-7-2020

Đoàn Trung Kiên

Vấn Nạn Quốc Gia

Hoàng Hữu Phước, MIB

30-8-2020

Tôi mới nhận qua Viber đường link sau:

Với các thông tin trên web từ đường link ấy của vnexpress mà tôi trích xuất retrieved lúc 12g57 giờ Việt Nam ngày 30-8-2020, tôi có thể phác thảo hoạn lộ của Đoàn Trung Kiên như sau (các điểm không chính xác về thời gian – nếu có – hoàn toàn là do lỗi của vnexpress vì viết báo mà thiếu chi tiết buộc người đọc phải dùng kan-cu-la-to để cộng trừ nhơn chia):

Cần nghiêm túc khẳng định lại ở đây rằng tác giả bài viết này do thiên Khổng nên (a) không bao giờ phủ nhận tầm quan trọng cực cao của giáo dục gia đình, (b) không bao giờ phủ nhận tính khoa học của các yếu tố di truyền dòng tộc, (c) không bao giờ phủ nhận chân lý phân minh của “ân ức kiếp cũng đền, oán vạn đời vẫn trả”, mà trên hết là (d) luôn vì sự công bằng công lý công tâm nhất là khi có dính đến tiền thuế của dân và ngân sách quốc gia nhưng lại không để phục vụ dân tộc.

Chính vì vậy, câu hỏi lớn nhất ở đây là: Đoàn Trung Kiên là con cái nhà ai?

Biết được Đoàn Trung Kiên là con cái nhà ai sẽ làm rõ rất nhiều các khúc mắc chẳng hạn như:

1) Nếu Bố và/hay Mẹ (không được tính Ông/Bà/Tiên/Tổ) của Đoàn Trung Kiên là đại trí thức lừng danh trong tháp ngà hàn lâm Việt Nam, sẽ là điều trên cả tự nhiên nếu Đoàn Trung Kiên thừa hưởng gien di truyền giỏi giang từ Bố Mẹ để tiến cực nhanh trên đường học vấn, tức đậu cử nhân xong là vừa dạy đại học vừa học lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ. Trong trường hợp này không thể không nêu tên Bố Mẹ của Đoàn Trung Kiên như gương sáng. Tuy nhiên, hoạn lộ tuyệt vời của Đoàn Trung Kiên vẫn là yếu điểm tệ hại thâm căn cố đế của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam.

2) Nếu Bố và/hay Mẹ (không được tính Ông/Bà/Tiên/Tổ) của Đoàn Trung Kiên không là đại trí thức lừng danh trong tháp ngà hàn lâm Việt Nam nhưng đã vị quốc vong thân trên chiến trường vệ quốc, sẽ là điều trên cả tuyệt vời nếu Đoàn Trung Kiên được Đảng và Nhà Nước cùng nhân dân đền ơn đáp nghĩa nuôi dạy cưu mang Đoàn Trung Kiên cho đến lúc thành nhân chi mỹ phục vụ quốc gia. Trong trường hợp này không thể không nêu tên Bố Mẹ của Đoàn Trung Kiên như gương sáng. Tuy nhiên, hoạn lộ tuyệt vời của Đoàn Trung Kiên vẫn là yếu điểm tệ hại thâm căn cố đế của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam.

3) Nếu Bố và/hay Mẹ của Đoàn Trung Kiên không là đại trí thức lừng danh trong tháp ngà hàn lâm Việt Nam cũng không hề là liệt sĩ, nhưng đã lao lung lao động cực khổ nuôi dạy con nên người và Đoàn Trung Kiên kiên trì kiên quyết kiên tâm học tập đạt thành tích cao đoạt các học bổng hiếm hoi của Nhà Nước về những ngành khó khăn đặc thù đòi hỏi trí tuệ cực cao đặc biệt hiếm người học được, để được học cao hơn và được vào Đảng để chiếm được các chức vụ cao cấp thì cũng là chuyện lành mạnh bình thường. Trong trường hợp này không thể không nêu tên Bố Mẹ của Đoàn Trung Kiên như gương sáng. Tuy nhiên, Đoàn Trung Kiên sẽ không bao giờ có hoạn lộ quá đẹp như vậy với cái ngành không-được-phép-sáng-tạo như Ngành Luật. Và đây do đó vẫn là yếu điểm tệ hại thâm căn cố đế của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam.

4) Nếu Bố và/hay Mẹ của Đoàn Trung Kiên không là đại trí thức lừng danh trong tháp ngà hàn lâm Việt Nam cũng không hề là liệt sĩ và không lao lung lao động cực khổ hy sinh nuôi dạy Đoàn Trung Kiên, nhưng nhờ họ là đảng viên chức sắc cấp cao hoặc có sự “chống lưng” của các đảng viên chức sắc cấp cao là thông gia hay là thân nhân của họ, thì đương nhiên phát sinh các vấn nạn tồi tệ tồi tàn sau:

Năm 2015 Đoàn Trung Kiên không rõ đang làm việc gì và ở đâu – nếu theo các chi tiết cà giựt chả ra gì của vnexpress – thế tại sao ngành Luật không bổ nhiệm Đoàn Trung Kiên là người đang không có việc gì làm vào ghế trống?  Cũng trong năm 2015 này, Đại Học Luật Hà Nội khuyết chức danh Hiệu Trưởng đến độ phải tổ chức thi tuyển, và ông Lê Đình Vinh, Giám đốc Công Ty Luật Trách Nhiệm Hữu Hạn Vietthink tham gia ứng thí và trúng tuyển. Tuy nhiên, việc bổ nhiệm đã không được diễn ra với lý do Hiệu Trưởng phải xuất thân từ công chức/viên chức Nhà Nước. Việc này đặt ra 5 vấn đề nghiêm trọng rằng

(a) lãnh đạo ngành Luật và Đại Học Luật không thuộc luật và các quy định có liên quan nên đã tổ chức thi tuyển và nhận hồ sơ của các ứng viên không là công chức/viên chức Nhà Nước (hoặc thực tế đã chưa từng có quy định ấy nhưng khi có kết quả tuyển dụng thì có mật chỉ của Trung Ương phải hủy kết quả vì chiếc ghế ấy phải để trống dành cho một nhân vật được cơ cấu sẵn đang chờ đạt mức tuổi “coi tạm được” tức để đừng bị cho là đứa con nít miệng còn hôi sữa hưởng ân sủng cực kỳ thiên vị bất công bất minh của Đảng chứ không do “tuổi trẻ tài cao” – mà làm quái gì có “tuổi trẻ tài cao” trong ngồi vô ghế lãnh đạo, vì chỉ có thể có “tuổi trẻ tài cao” trong “đấu khẩu hùng biện chốn pháp đình” — tức việc của “luật sư” — để “chiến thắng đối thủ của khách hàng trọng án” ?),

(b) ngành Luật và Đại Học Luật không có nhân sự kế thừa nghĩa là cả ngành Luật và Đại Học Luật Hà Nội không thuộc hàng ngũ những tổ chức chuyên nghiệp vốn luôn có các succession plan tức kế hoạch kế thừa để đem ra áp dụng ngay lập tức khi phát sinh yêu cầu nhân sự đến độ phải tổ chức thi tuyển người nguồn bên ngoài,

(c) tự do chi tiêu ngân sách Nhà Nước trong tổ chức thi tuyển Hiệu Trưởng mà như những tên ngáo không chịu trách nhiệm gì về sự hoang phí đó cũng như không nói gì về những đền bù cho những ứng viên “bên ngoài” đặc biệt là ứng viên đã trúng tuyển nhưng không được bổ nhiệm,

(d) qua năm 2016 bổ nhiệm Lê Tiến Châu làm hiệu trưởng chỉ để rồi từ năm 2018 trường Đại Học Luật Hà Nội không có hiệu trưởng trong 3 năm liền và mọi sự điều hành do Phó Hiệu Trưởng Trần Quang Huy – người bất tài vô hạnh đến độ không thể lên làm Hiệu Trưởng chăng? – đảm trách tức cái trường dại học ấy không cần có hiệu trưởng vẫn hoạt động tốt hay sao, và

(e) tất cả cho thấy rõ ràng một sự thật không thể chối cãi rằng chiếc ghế Hiệu Trưởng Đại Học Luật Hà Nội ngay từ đầu trong “kế hoạch 10 năm” của “ngành Luật Việt Nam” đã được cơ cấu dành riêng cho “cán bộ nguồn” Đoàn Trung Kiên, nên dứt khoát tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai được chạm vào.

Vì vậy, Đoàn Trung Kiên là con cái của đại quan Cộng Sản nào, hoặc được “chống lưng” tức bảo trợ bởi đại quan Cộng Sản nào, hoặc là chồng của con gái của đại quan Cộng Sản nào?

Phải chăng Đoàn Trung Kiên được cơ cấu sẵn cho chiếc ghế nghị sĩ Khóa XVI để tiến tới giữ chức Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp hoặc Chánh Án Tòa Án Nhân Dân Tối Cao hoặc Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Tối Cao kể từ Quốc Hội Khóa XVI (2026-2031)?

Câu hỏi trên xuất hiện do có các bằng chứng mang tính bài bản bất di dịch của Đảng Cộng Sản Việt Nam mà Hoàng Hữu Phước đã nhận diện từ lâu như sau:

1) Các nhân sự tương cận luôn được chuẩn bị bài bản để khi “trên trời bất ngờ rơi xuống” làm lãnh đạo sẽ có sẵn bản lý lịch tuyệt đẹp toàn “kinh qua” biết bao vị trí lãnh đạo.

2) Bản lý lịch tuyệt đẹp cho thấy ưu điểm: nhân sự toàn có bằng cấp “tiến sĩ”; toàn ở các vị trí lãnh đạo lần lượt ở nhiều cơ quan thuộc các loại khác nhau như tổ chức Đảng, tổ chức chính quyền/chính phủ, tổ chức cơ quan Nhà Nước; toàn làm việc trong thời gian nhanh ngắn gọn; toàn làm việc giản đơn như ký tên và phát biểu; toàn chụm chân nhày cóc tức không bao giờ làm việc chuyên môn nghiệp vụ từ cấp tập sự và từ cấp bậc thấp nhất ít nhất là ba bốn năm để leo lên từng bậc mà không dùng thang máy hay cần cẩu và không có bất kỳ thành tích nổi bật nào trong ngần ấy năm mà nhân viên cơ quan cùng nhân dân ngoài cơ quan và truyền thông của Đảng từng nghe nói đến để nói về.

3) Trong trường hợp của Đoàn Trung Kiên thì ngay cả Văn Phòng Chính Phủ Nguyễn Xuân Phúc cũng tiếp tay tạo điều kiện cho bản lý lịch của Đoàn Trung Kiên trở nên tuyệt đẹp tuyệt hảo một cách hợp pháp bằng cách cho anh ta làm “chuyên viên” một năm rồi bổ nhiệm ngay làm Phó Vụ Trưởng Vụ Tổ Chức Cán Bộ, trong khi Hoàng Hữu Phước từng nêu rõ rằng “chuyên viên/chuyên gia” trong guồng máy quản trị Việt Nam chỉ là danh xưng vui vẻ do Nhà Nước và truyền thông tự tung tự tác đề ra cho những nhân vật bí mật, còn nhân dân thì mấy ai biết quyền lực và quyền lợi cũng phúc lợi của một Phó Vụ Trưởng là cao và nhiều đến đâu, tương đương cái “hàm” nào trong hệ thống quan lại Việt Nam hiện đại. Hóa ra chỉ sau một năm làm Phó Vụ Trưởng tức chưa kịp “cống hiến” lập công gì với Chính Phủ nhung có thể do đã hoặc lập nên đại công hiển hách mà thế giới phải cúi đầu mà nhân dân ở ngoài tầm hiểu biết hoặc đã gây ra đại họa mà Nhà Nước phải tủi hổ che giấu, anh ta được thỉnh qua làm Quyền Giám Đốc Học Viện Tư Pháp để rồi qua năm sau làm Giám Đốc cái học viện ấy, mở đường cho cao trào chễm chệ làm Hiệu Trưởng Đại Học Luật Hà Nội 2020, tức Khóa XVI anh ta sẽ bước vào Chính Phủ như một Ủy viên Trung Ương Đảng với chức Bộ Trưởng Tư Pháp hoặc vào Quốc Hội với chức Chủ Nhiệm Ủy Ban Tư Pháp (tương đương hàm bộ trưởng) và nếu khôn không nhúng chàm tham nhũng sẽ trở thành Phó Chủ Tịch Quốc Hội (tương đương hàm Thủ Tướng) “trẻ nhất” lịch sử nghị viện Việt Nam.  

Biết bao kẻ được Đảng o bế chuẩn bị công phu để có bản lý lịch tuyệt đẹp, được Mặt Trận Tổ Quốc tung hứng quẳng lên các chiếc ghế lãnh đạo ở các cơ quan trọng đại trọng yếu của Việt Nam giữa các mùa bầu cử, rồi bị vào tù hoặc biến mất khỏi Việt Nam về mặt địa chính trị mà không bất kỳ ai ở Mặt Trận hay Đảng phải chịu trách nhiệm bất kỳ. Đó là sự đại bất công.

Còn những người như Hoàng Hữu Phước tự chuẩn bị công phu cả đời để có bản lý lịch trên cả tuyệt đẹp mà không cần đến đồng tiền của Đảng thì lại bị Mặt Trận Tổ Quốc tung hứng quẳng vào sọt rác hay sao? Đó là sự đại đại bất công.

Liệu Đảng và Chính Phủ có dám vì lẽ công bằng mà nói cho Hoàng Hữu Phước – và nhân dân – biết sự thật dằng sau những bất thường về hoạn lộ quá hanh thông của Đoàn Trung Kiên hay không?

Liệu Đảng và Chính Phủ có dám vì lẽ công bằng mà chấm dứt việc lén lút dồn tiền thuế của dân vào việc o bế đào tạo gắn hào quang cho đại đoàn con ông cháu cha bất tài vô hạnh để bắt đầu sử dụng người giỏi người tài con em những người “dân đen” ngoài Đảng hay không?

Việc chuẩn bị hồ sơ lý lịch tuyệt đẹp cho các lãnh đạo tương lai của nước Việt Nam cũng đang được Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh ra sức tích cực trên cả mức bình thường nhằm giành cho bằng được về tay Thành phố Hồ Chí Minh một chiếc ghế trong Tam Trụ Triều Đình của Khóa XVI, chẳng hạn đã đặt một em bé ngậm thìa vàng con ông cháu cha vào ghế lãnh đạo một tập đoàn cực lớn ở Thành phố Hồ Chí Minh, để rồi ngay khi thấy Covid-19 ập đến thì lật đật bế chuyển em bé ngậm cùi-dìa vàng con ông cháu cha ấy vào ghế lãnh đạo Quận Ủy một quận giàu có nọ để hưởng nhàn, vừa né trách nhiệm phải vực dậy cái tập đoàn đang lún xuống đáy sâu khủng hoảng Covid-19 ấy vừa đạt yêu cầu “quy trình” của Đảng trong chuẩn bị nhân sự “nguồn” cho Đảng chứ không cho quốc gia dân tộc.

nhà ái quốc, Hoàng Hữu Phước chỉ đang nhắc Đảng sự thật rằng Đảng đã hoàn toàn sai trong nỗ lực rớ tay độc quyền vào lĩnh vực đào tạo con người lãnh đạo vốn không bao giờ là chuyên môn kiệt xuất thời bình của Đảng, vì rằng như Hoàng Hữu Phước đã khẳng định chỉ có thể có con người cộng sản từ những con người đã hưởng thụ giáo dục gia phong đạo đức thiên Khổng và bản thân thiên Khổng chứ không từ quy trình giáo dục chính trị cộng sản chủ nghĩa, kết nạp đảng viên, và rèn luyện cao cấp lý luận chính trị; bằng không sẽ chỉ có các đảng viên khỉ ngáo như Tề Trí Dũng, Diệp Dũng, Phạm Phú Quốc, Phan Văn Anh Vũ, Vũ Huy Hoàng, Huỳnh Tiến Mạnh, Trịnh Xuân Thanh, Bùi Văn Thành, Trần Việt Tân, Phan Văn Vĩnh, Trần Quốc Cường, Phan Tấn Tài, Phương Minh Hòa, Lê Vinh Danh, Nguyễn Hữu Tín, v.v. và v.v., mà thôi.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-vănNhà Biện-thuyếtNghị-sĩ Khóa XIIITwitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabehttps://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedInhttps://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo

Chuyên viên: Khi Nghị Sĩ Việt Nam Phát Biểu  12-6-2020

Hoạn lộ: Quan Lộ Thăng Trầm” Của Vũ Huy Hoàng 19-7-2020

Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh vất vào sọt rác: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân  VI PHẠM LUẬT BẦU CỬ 14-6-2017

Nhà ái quốc: Nhà Ái Quốc 28-8-2020

Ngoài Đảng: Ngoài Đảng  13-4-2020

Nguyễn Xuân Phúc: Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc  29-12-2015

Quốc tịch thứ hai: Nghị Sĩ Doanh Nhân Thành Phố Hồ Chí Minh: Sự Thật Chưa Từng Được Tiết Lộ  25-8-2020

Thạc sĩ/tiến sĩ: Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam  30-12-2015

Thiên Khổng: Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng 28-6-2019

Trịnh Xuân Thanh: Trịnh Xuân Thanh – Bài 2  10-8-2017  Bài 2: Đức Quốc Giật Mình Và Hành Động Của Chúng Ta

Nhà Ái Quốc

Hoàng Hữu Phước, MIB

28-8-2020

Việt Nam có bao nhiêu “nhà ái quốc”?

Hoàng Hữu Phước khẳng quyết rằng Việt Nam tính từ ngàn xưa cho đến ngày hôm nay 28-8-2020 có tổng cộng 2 “nhà ái quốc”.

Trước khi nêu danh tính hai nhà ái quốc ấy, thiết nghĩ cần có một bộ tiêu chí thế nào là “nhà ái quốc”. Bộ tiêu chí ấy chưa bao giờ tồn tại trong toàn bộ lịch sử Việt Nam.

Các cường quốc trời Tây luôn đề ra các tiêu chuẩn. Bởi vậy hàng hóa Việt Nam cứ bị đánh tơi tả ở thị trường nước ngoài.

Việt Nam cường quốc ao Ta luôn đề ra các tiêu chí. Bởi vậy con người Việt Nam cứ bị rách bươm tơi tả từ trường học nước trong.

Các tiêu chí ở Việt Nam thuộc 5 nhóm gồm

(a) nhóm vật chất có các tiêu chí đầu rất ư là nghiêm ngặt có giám sát tầng tầng lớp lớp nên bao đại công trình “tỷ đô” xây bỏ đó hoặc chưa xây đã mất “tỷ đô” khiến bao đại quan của Đảng và Nhà Nước phải bị tù-nhưng-không-đày-và-không-đền-đủ;

(b) nhóm tinh thần giỡn mặt có các tiêu chí đầu rất ư là nghiêm ngặt nên bao đại công trình “tỷ đô” cử bao con ông cháu cha đi du học lấy bằng cấp thạc sĩ/tiến sĩ về làm lãnh đạo để “hành” cái đã “học” trong táy máy công quỹ để hoặc vào tù hoặc mua “quốc tịch thứ hai” rồi trốn mất;

(c) nhóm tinh thần tích cực chỉ cần tiêu chí duy nhất là được Đảng qua công cụ báo chí truyền thông tích cực “phong tặng tưới hột sen” như các danh hiệu “trí thức”, “người có công”, “nhân tài”, “học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh”, “tinh hoa trí tuệ”, “đội hậu bị”, “nhà chí sĩ”, “chuyên gia”, “nhà sử học“, v.v;

(d) nhóm ngó lơ tức chả cần tiêu chí gì sất nên chả ai hiểu phải làm thế nào mới được vinh danh “tham nhũng” nên chẳng ai rõ thế nào là “tham nhũng” cứ vô tư tham nhũng tưới hột sen sinh sôi nảy nở lúc nha lúc nhúc đến độ bị Ủy Viên Trung Ương Đảng Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang gọi là “bầy sâu”, vô tư ngây thơ kệ mẹ mẹ sắp nhỏ muốn bảo lãnh thì cứ bảo lãnh có quốc tịch thứ mấy cũng được, khi bị bắt ra tòa thì cứ tỉnh bơ nói bị hàm oan, khiến cái lò của Tổng Bí Thư xem ra chỉ đủ sức nướng bánh đa ăn tiết canh vịt giời; và

(e) nhóm tự biên tự diễn như bầy đàn cùng ký tên để tự gọi mình là “nhân sĩ”.

Trước cơn quốc loạn vì các quốc nạn tiêu chí nói trên phương hại đến quốc thể gây ra bao quốc nhục, “nhà khí sĩ” (người có…dũng khí, chí khí, nghĩa khí, khái khí, sĩ khí không khách khí) Hoàng Hữu Phước đã phải giúp nước non nhà mấy chục năm qua đã đề ra biết bao bộ tiêu chí chẳng hạn như tạm nêu ra 20 bộ tiêu chí tiêu biểu sau:

tiêu chí dạy và học giỏi tiếng Anh ở Việt Nam

tiêu chí diệt tham nhũng

tiêu chí “đa Đảng”

tiêu chí đạo đức công vụ

tiêu chí để gọi là hèn hạ

tiêu chí để được gọi là nhà sử học

tiêu chí để được gọi là “từ chương”

tiêu chí hàn lâm

tiêu chí làm chính trị

tiêu chí nghị sĩ Việt Nam thời đại mới

tiêu chí ngợi ca “đức độ”

tiêu chí nhà giáo

tiêu chí nhà trí thức

tiêu chí nhân tài/hiền tài

tiêu chí phản biện 

tiêu chí tinh hoa trí tuệ

tiêu chí tu hành

tiêu chí tự do-dân chủ

tiêu chí tuổi trẻ

tiêu chí tuyệt thực

– vân vân và vân vân.

Nay trước vấn nạn trí thức thì lúc nha lúc nhúc toàn thạc sĩ/tiến sĩ con ông cháu cha lấn sân độc quyền xài phủ phê phè phởn phù phép tiền thuế của dân – chứ dứt khoát không cho con của dân-có-đóng-thuế hưởng tài trợ học bổng – nhưng dốt nát ngoại ngữ và đần ngu nghiệp vụ chỉ giỏi táy máy tền bạc nhanh chóng làm giàu để mua quốc tịch nước khác, còn tinh hoa trí tuệ chỉ có nghĩa là đảng viên Cộng sản nào có cùng lúc bằng cấp thạc sĩ/tiến sĩ và cao cấp lý luận chính trị chứ đa số hoàn toàn mất dạy về lòng yêu nước, “nhà khí sĩ” Hoàng Hữu Phước buộc phải đề ra bộ tiêu chí về “nhà ái quốc” gồm có 12 tiêu chí không-thể-tách-rời như sau:

1) Công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam;

2) Chỉ có một quốc tịch duy nhất: quốc tịch Việt Nam;

3) Thiên Khổng;

4) Có danh tiếng về thanh liêm chính trực, hoặc chưa có bất kỳ tiếng xấu nào về đức thanh liêm chính trực;

5) Có ít nhất một hành động dũng cảm cụ thể và có hiệu quả cụ thể vì sự an nguy của quốc gia, dân tộc;

6) Được biết đến tại cả 3 miền Bắc-Trung-Nam của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam;

7) Được Việt Kiều trên thế giới biết đến;

8) Được ít nhất một công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam diện “dân đen” công khai xưng tụng vinh danh là “nhà ái quốc” có các bằng chứng về lời xưng tụng ấy mà bất kỳ công dân nào của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đều có thể truy cập “online” tham khảo tự do, và lời xưng tụng vinh danh ấy tồn tại trong thời gian đủ chẵn 5 năm mà không gây tranh cãi với việc có bất kỳ ai khác trong xã hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam công khai phản bác lại;

9) Được ít nhất một công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam quan tâm cầu nguyện Trời Phật phù hộ bình an;

10) Được ít nhất một công dân nước khác công khai xưng tụng vinh danh là “nhà ái quốc” của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam;

11) Bản thân người được công khai xưng tụng “nhà ái quốc” đã hoặc (a) không công khai tuyên bố từ chối danh dự này, hoặc (b) công khai tuyên bố chấp thuận sự ban tặng danh xưng ấy; và

12) Là nhà chính trị, chính trị gia, hoặc chính khách.

Cần nói thêm rằng “nhà ái quốc” không đồng nghĩa với “người yêu nước” vì trong tiếng Việt thì chữ Hán-Việt luôn có mục đích sử dụng khác với từ thuần Việt, và “nhà ái quốc” có vị trí lưu danh sử sách theo các tiêu chí hàn lâm trong khi “người yêu nước” không nhất thiết phải có các công trạng đáp ứng cả 12 tiêu chí trên mà chỉ cần có “lòng yêu nước”.

Với bộ tiêu chí trên, Hồ Chí Minh được Hoàng Hữu Phước công nhận là “nhà ái quốc” đầu tiên của nước Việt Nam hiện đại, dù Hồ Chí Minh là công dân nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa chứ không là công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam về mặt hành chính công.

Với bộ tiêu chí trên, Hoàng Hữu Phước trở thành “nhà ái quốc” thứ nhì với các chi tiết thỏa các điều kiện như sau:

1) Hoàng Hữu Phước là công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam;

2) Hoàng Hữu Phước chỉ có một quốc tịch duy nhất: quốc tịch Việt Nam;

3) Hoàng Hữu Phước là người thiên Khổng;

4) Hoàng Hữu Phước có danh tiếng về thanh liêm chính trực ở tất cả các nơi ông ta học tập và làm việc, và tính cho đến nay ông ta chưa có bất kỳ tiếng xấu nào về đức thanh liêm chính trực;

5) Hoàng Hữu Phước có ít nhất một hành động dũng cảm cụ thể và có hiệu quả cụ thể vì sự an nguy của quốc gia, dân tộc, có thể chọn ra từ nhiều thí dụ như (a) chấm dứt sự làm loạn của bọn lợi dụng Pháp Luân Công khi cả Bộ Công An và Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đều đã bó tay, (b) chấm dứt sự làm loạn của bọn linh mục/giám mục phản động phản Chúa trong Cơ Đốc Giáo khi cả Bộ Công An và Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đều đã bó tay, (c) loại bỏ dự án Luật Biểu Tình vốn đầy hối hả thiếu hiểu biết khi cả Đảng và Chính Phủ đều để vuột ngoài tầm kiểm soát về phương diện lý luận chính trị, (d) ngăn chặn thành công một cuộc “biểu tình”, (e) không “biểu tình phản kháng”  và không kiện Báo Tuổi Trẻ ra tòa về tội vi phạm đạo đức nghề nghiệp do chế tạo tin giả Fake News để thồn/nhét/tống/tọng/nhồi chữ vào mồm Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước, (f) không “biểu tình phản kháng” và không nắm đầu lôi cổ ra tòa Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh tội gian lận bầu cử Quốc Hội Khóa XIV, (g) tình nguyện đứng mũi chịu sào xử lý vụ khiếu kiện của nhà báo Hoàng Hữu Hiệp sau khi toàn bộ hệ thống chính trị nhiều nhiệm kỳ đã phải hoàn toàn bó tay và tránh né, (h) bảo vệ chính nghĩa của Đảng và Chính Phủ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam trên không gian mạng suốt hơn 20 năm qua, v.v. và v.v.

6) Hoàng Hữu Phước được biết đến tại cả 3 miền Bắc-Trung-Nam của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam qua vụ Luật Biểu TìnhTứ Đại Ngu, hình thành mặt trận “chống thù trong” rầm rộ trên không gian mạng;

7) Hoàng Hữu Phước được Việt Kiều trên toàn thế giới biết đến sau khi ông phát biểu phản đối dự án Luật Biểu Tình tại Quốc Hội Việt Nam;

8) Hoàng Hữu Phước được ít nhất một công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam diện “dân đen” là Cô Lại Thu Trúc công khai xưng tụng vinh danh là “nhà ái quốc” có các bằng chứng về lời xưng tụng ấy mà bất kỳ công dân nào của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cũng đều có thể truy cập “online” tham khảo tự do tại “Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc” , và lời xưng tụng vinh danh ấy tồn tại trong thời gian đủ chẵn 5 năm (thực tế là đã 8 năm tính từ ngày 23-9-2012 ) mà không gây tranh cãi do không có bất kỳ ai khác trong xã hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam công khai phản bác lại trong suốt hạn định 5 năm đó;

9) Hoàng Hữu Phước được ít nhất hai công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam quan tâm tụng kinh cầu nguyện Trời Phật phù hộ bình an, gồm công dân Lại Thu Trúc (và các thành viên gia đình Lại Thu Trúc ở Thành phố Hồ Chí Minh và ở Hoa Kỳ) và công dân Hồ Thị Kim Chung (ở Hà Nội), v.v. ;

10) Hoàng Hữu Phước được ít nhất một chính khách Mỹ và một nhà báo Luxembourg công khai xưng tụng vinh danh là “nhà ái quốc” của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam sau khi họ đọc bản tiếng Anh của bài VIỆT NAM: Đất Nước Kính Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30/4/1975 Rực Lửa (ảnh chụp các lời khen tặng có đăng dẫn chứng trong vài bài trong số hơn 755 bài viết trên WordPress);

11) Hoàng Hữu Phước chưa từng công khai tuyên bố từ chối danh dự “nhà ái quốc” cũng như chưa từng công khai tuyên bố chấp thuận sự ban tặng danh xưng ấy, nên danh dự “nhà ái quốc” tự động có hiệu lực vĩnh viễn đối với Hoàng Hữu Phước theo bảng tiêu chí trên.

12) Hoàng Hữu Phước là chính trị gia.

Hy vọng rằng Việt Nam sẽ nhanh chóng có thêm thật nhiều “nhà ái quốc” bổ sung vào danh sách quá hiếm muộn này. Lẽ nào mỗi năm có thêm ít nhất 500 tân chính trị gia mà từ 30-4-1975 đến nay chỉ có Hoàng Hữu Phước là “nhà ái quốc” còn những chính trị gia và chính khách khác chỉ yêu Đảng (do Đảng cho chức cao và bày ra điều lệ Đảng để bảo vệ tuyệt đối Đảng viên) và yêu tiền (do Đảng tạo điều kiện ngồi mát ăn bát vàng) nên mới làm tham nhũng lúc nhúc như bầy sâu đến độ Tổng Bí Thư phải đích thân nhóm lò thui bớt cho dân bớt oán?

Trường hợp bộ tiêu chí 12 điều trên quá khắc nghiệt không Dảng viên ưu tú nào của Đảng có thể đáp ứng nổi, Đảng và Nhà Nước có thể sử dụng đội ngũ trí thức tinh hoa trí tuệ của riêng Đảng để đề ra bộ tiêu chí khác, chứ đừng nên để các danh xưng danh dự cao quý ấy bị tung hứng tùy thích bởi công cụ báo chí chả ra gì của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo

Bảo vệ chính nghĩa của Đảng và Chính Phủ trên không gian mạng: Hoàng Hữu Phước Ứng Khẩu Trả Lời Phỏng Vấn Của PhốBolsaTV  2012

Bầy đàn cùng ký tên: Hội Chứng Bầy Đàn – Vấn Đề Bô Xít Ở Việt Nam 30-8-2013

Cao cấp lý luận chính trị: Cao Cấp Lý Luận Chính Trị  20-10-2019

Công cụ báo chí chả ra gì của Đảng: Đảng Cộng Sản Việt Nam Đã Mất Kiểm Soát Truyền Thông  16-11-2016

Chấm dứt sự làm loạn của Pháp Luân Công: Pháp Luân Công 07-10-2015

Chấm dứt sự làm loạn của đám đội lốt linh mục Cơ Đốc Giáo: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis  01-8-2017 (nguyên tác tiếng Anh: Letter to His Holiness Pope Francis 01-8-2017)

Chuyên gia: Khi Nghị Sĩ Việt Nam Phát Biểu  12-6-2020

Dốt nát ngoại ngữ: Học Hành Tiếng Anh  18-8-2019

Hồ Thị Kim Chung: Nhớ Đến Những Người Dân  24-4-2019

Lại Thu Trúc: Lại Thu Trúc  22-12-2015

Loại bỏ dự án Luật Biểu Tình: Biểu Tình15-6-2020

Luật Biểu Tình: Luật Biểu Tình 26-5-2014

Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh gian lận bầu cử Quốc Hội Khóa XIV: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân  VI PHẠM LUẬT BẦU CỬ 14-6-2017

Mua quốc tịch nước khác: Nghị Sĩ Doanh Nhân Thành Phố Hồ Chí Minh: Sự Thật Chưa Từng Được Tiết Lộ  25-8-2020

Ngăn chặn thành công một cuộc biểu tình: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Đã Ngăn Chặn Thành Công Một Cuộc “Biểu Tình” Ngay Từ Trong Trứng Nước  10-3-2018

Nhà chí sĩ: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Quốc nhục: Quốc Nhục  12-02-2015

Quốc tịch thứ hai: Nghị Sĩ Doanh Nhân Thành Phố Hồ Chí Minh: Sự Thật Chưa Từng Được Tiết Lộ  25-8-2020

Sau khi họ đọc bài: VIETNAM: My Beloved Nation, the Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975 đăng ngày 01-8-2006  trên Yahoo!3600 , bản dịch tiếng Việt Nhân Quốc Khánh Nước Nhà, Tải Đăng Bài Viết Song Ngữ Anh & Việt Trước Đây Về Đất Nước đăng ngày 09-4-2009 trên Emotino, đăng lại song ngữ Anh-Việt ngày 31-8-2011 trên hhphuoc.blog, đăng lại song ngữ Anh-Việt ngày 01-9-2014 trên W`ordPress), đăng lại song ngữ Anh-Việt với tên bài VIỆT NAM: Đất Nước Kính Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30/4/1975 Rực Lửa  ngày 26-4-2019 trên WordPress.

Tiêu chí dạy và học giỏi tiếng Anh: Vấn Nạn Yếu Kém Tiếng Anh Ở Việt Nam 10-01-2016

Tiêu chí diệt tham nhũng: Diệt Tham Nhũng 30-10-2015

Tiêu chí Đa Đảng: Việt Nam Cộng Hòa Có “Đa Đảng” Không? Mỹ Có “Đa Đảng” Không?  18-5-2013

Tiêu chí đạo đức công vụ: Đạo Đức Công Vụ 07-5-2020

Tiêu chí để được gọi là hèn hạ: Thế Nào Là Hèn Hạ  19-9-2016

Tiêu chí để được gọi là nhà sử học: Thế Nào Là Sử Gia 05-02-2014

Tiêu chí để được gọi là từ chương: Thế Nào Là “Từ Chương”  25-11-2015

Tiêu chí hàn lâm: Phản Biện  02-8-2016

Tiêu chí làm chính trị: Làm Chính Trị & Làm Loạn  12-01-2017

Tiêu chí nghị sĩ thời đại mới: Chuẩn Mực 46 Của Nghị Sĩ Việt Nam 04-02-2018

Tiêu chí ngợi ca đức độ: Về Sự Cố Của Thứ Trưởng Giáo Dục  19-10-2019

Tiêu chí nhà giáo: Nhà Giáo 25-11-2017

Tiêu chí nhà trí thức: Thế Nào Là Nhà Trí Thức  14-02-2014

Tiêu chí nhân tài/hiền tài: Hiền Tài 22-5-2019

Tiêu chí phản biện: Phản Biện  02-8-2016

Tiêu chí tinh hoa trí tuệ: Băn Khoăn Phiền Muộn  23-4-2020

Tiêu chí tu hành: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis  01-8-2017 (nguyên tác tiếng Anh: Letter to His Holiness Pope Francis 01-8-2017)

Tiêu chí tự do – dân chủ: Thế nào là Tự Do – Dân Chủ  24-3-2014

Tiêu chí tuổi trê: Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ  12-9-2014

Tiêu chí tuyệt thực: Tuyệt Thực  02-7-2013

Tình nguyện đứng mũi chịu sào xử lý vụ kiện của Nhà báo Hoàng Hữu Hiệp:  Vụ Khiếu Tố Của Hoàng Hữu Hiệp 17-10-2016

Thạc sĩ/tiến sĩ: Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam  30-12-2015

Tham khảo tự do: bài viết của Lại Thu Trúc đăng ngày 23-9-2012 trên emotino.com:Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc  đăng lại trên WordPress ngày 05-5-2017

Thiên Khổng: Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng 28-6-2019

Thực tế là đã 8 năm: bài viết của Lại Thu Trúc đăng ngày 23-9-2012 trên emotino.com:Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc  đăng lại trên WordPress ngày 05-5-2017

Tổng Bí Thư: Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng 14-02-2016

Trí thức: Hoàng Hữu Phước Đã Từng Nói Về Hai Vấn Đề Quan Trọng Của Chính Trị Việt Nam: Báo Của Đảng Và Trí Thức Của Đảng 10-5-2019

Trốn mất: Trịnh Xuân Thanh – Bài 3  Luật Báo Đáp Tương Đồng – Law of Equivalent Retaliation  16-8-2017

Trương Tấn Sang: Nghị Sĩ Trương Tấn Sang 02-12-2018

Tứ Đại Ngu: Tứ Đại Ngu 01-01-2013

Đội Cận Vệ Của Trương Tấn Sang: Những Sự Thật Chưa Từng Được Tiết Lộ

Hoàng Hữu Phước, MIB

27-8-2020

Ở Tổ Đại Biểu Số 1 Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) của Thành phố Hồ Chí Minh có ba vị tính từ trên cao xuống dưới thấp là Trương Tấn Sang, Trần Du Lịch, và tôi Hoàng Hữu Phước; song chỉ có tôi và Trương Tấn Sang là có đội cận vệ riêng.

4 điểm khác nhau giữa hai đội cận vệ là:

a) Chỉ có đội cận vệ của Trương Tấn Sang là đội đặc nhiệm của Chính Phủ, có trang bị vũ khí sát thương, có võ thuật, có cấp bậc chính quy của lực lượng vũ trang, có hưởng lương và phúc lợi xã hội xủa Nhà Nước. Đội của Hoàng Hữu Phước không có những chuẩn này.

b) Chỉ có đội cận vệ của Trương Tấn Sang là đội được hình thành khi Trương Tấn Sang trở thành Ủy viên Bộ Chính Trị và Chủ Tịch Nước, và thành viên của đội có thể thay đổi nếu có người đến tuổi nghỉ hưu. Đội của Hoàng Hữu Phước được hình thành từ rất lâu trước khi Hoàng Hữu Phước trở thành chính trị gia (tức trở thành Nghị sĩ Khóa XIII) và tiếp tục tồn tại sau khi cái Khóa XIII ấy kết thúc.

c) Đội cận vệ của Trương Tấn Sang là Đảng viên được tổ chức phân công. Đội cận vệ của Hoàng Hữu Phước là người ngoài Đảng trên cơ sở tình nguyện viên và tự phân công.

d) Đội cận vệ của Trương Tấn Sang có chục nam chiến sĩ cùng đóng quân tại một địa điểm mang mật danh bí số trên đường Lý Chính Thắng, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh, với những “ca” phục vụ luân phiên. Đội cận vệ của Hoàng Hữu Phước chỉ có một nữ chiến sĩ tên Lại Thu Trúc và cô này đóng đô ở nhà riêng có bảng số của gia đình cô ấy tại Quận Bình Thạnh, Thành phố Hồ Chí Minh.

4 điểm giống nhau giữa hai đội cận vệ là:

a) Tất cả đều xuất sắc trong nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân.

b) Tất cả đều quen biết nhau do cùng xuất hiện ở cùng vị trí mà hai yếu nhân Trương Tấn Sang và Hoàng Hữu Phước cùng có mặt.

c) Tất cả đều hợp tác phối hợp nhuần nhuyễn: mỗi khi thấy cận vệ của Hoàng Hữu Phước xuất hiện, các cận vệ của Trương Tấn Sang trừng mắt ra ám hiệu chỉ thị cho lực lượng an ninh địa phương chịu trách nhiệm bảo vệ mục tiêu phải dọn đường cho cận vệ của Hoàng Hữu Phước được băng xuyên qua hàng rào an ninh dày đặc mà không cần có giấy phép đặc biệt nào; và

d) Tất cả đều tuyệt đối tin cậy nhau:  mỗi khi nhận các đơn thư khiếu tố của dân tại các buổi tiếp xúc cử tri, Trương Tấn Sang đều đưa cho đội cận vệ của Trương Tấn Sang, và đội cận vệ của Trương Tấn Sang luôn trao lại ngay cho đội cận vệ của Hoàng Hữu Phước để đội cận vệ của Hoàng Hữu Phước trình cho Hoàng Hữu Phước tự nghiên cứu tự xem xét tự xử lý, chứ không bao giờ trao cho Nghị sĩ Phó Đoàn Tiến Sĩ Trần Du Lịch.

Vì vậy, sự thật sau là sự thật chưa từng được tiết lộ:

Các cận vệ của Trương Tấn Sang là nhân chứng cho sự đoan chính của Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước. Họ đã nói với cô Lại Thu Trúc như sau:

Tụi anh bảo vệ nhà riêng của Anh Tư (tức Trương Tấn Sang) vậy mà lễ lộc tết nhứt thiên hạ kéo đến nườm nượp còn ngày thường cũng tới thăm hỏi Anh Tư Chị Tư. Nhưng chưa bao giờ tụi anh thấy sếp Phước của em đến chơi lần nào!

Từ lúc ra trường để bắt đầu cuộc sinh nhai (đi làm việc có hưởng lương) khởi nghiệp một nhà giáo cho đến tận ngày nay, Hoàng Hữu Phước chỉ

(a) đi lễ Tết Thầy Lê Văn Diệm hoặc gởi quà, thư, và hoa cho Thầy lúc Thầy chưa tạ thế; và

(b) gởi thư Tết cho Thầy Nguyễn Tiến Hùng lúc Thầy học tiến sĩ Anh Văn ở Liên Xô; nghĩa là

(c) không bao giờ lễ Tết quà cáp cho bất kỳ lãnh đạo nào tại cơ quan bản thân đã hay đang công tác vì không bao giờ cần hay cố gắng thiết lập các quan hệ bất kỳ với những lãnh đạo cơ quan Nhà Nước luôn-luôn-tiêu-cực như Cao Minh Thì  hay  Đặng Văn Chung, và những tên tương cận, do không bao giờ  hạ mình để cầu cạnh hay nhờ vã hoặc xin xỏ ân huệ từ bọn thấp kém thấp hèn đó; còn chuyện mỗi năm tôi gởi quà tặng đắt tiền cho tất cả các đại quan ở Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh và Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh thì đó là chuyện của lãnh đạo công ty CIMMCO International  bên New Delhi muốn cung kính gởi quà để “nhắc khéo” các lãnh đạo Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh và Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh hãy đáp lễ bằng cách đừng “ngâm” thêm các khoản trả nợ khổng lồ cho các nhà máy Đay Indira Gandhi Jute Mill, Chỉ Xơ Dừa Bến Tre Coir Project, và Nhà Máy Trích Ly Dầu Thực Vật Bến Tre Solvent Extraction Plant, v.v. mà các chức sắc ngành công nghiệp nặng của Thành phố Hồ Chí Minh (đoàn hùng hậu gồm toàn các chức sắc chính trị và đội ngũ thư ký phục vụ mỗi vị chức sắc chính trị) đã đích thân sang Ấn Độ cưỡi ngựa xem hoa tham quan Đền Taj Mahal rồi ký quyết định lựa chọn thiết bị xây dựng các nhà máy không-giống-Taj-Mahal và chấp nhận vô điều kiện tất cả các điều khoản của GOI Credit (tín dụng của Chính Phủ Ấn Độ): nghĩa là

(d) Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước và doanh nhân Hoàng Hữu Phước không bao giờ lễ Tết hay quà cáp cho bất kỳ chức sắc nào của Đảng Cộng Sản Việt Nam và Chính Phủ Việt Nam.

Chứng nhân cho sự liêm khiết và đoan chính của Hoàng Hữu Phước là những nhân viên trung tín – trong đó có Lại Thu Trúc – và các học trò. Và nay với bài viết này, xin ghi thêm một nguồn nhân chứng bí mật khác: đội cận vệ của Trương Tấn Sang.

Xin kể thêm một giai thoại: Khi trở về Thành phố Hồ Chí Minh tiếp xúc cử tri sau kỳ họp có sự việc Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước phát biểu giữa nghị trường chống dự án Luật Biểu Tình khiến toàn bộ các báo chính thống của Đảng ở Thành phố Hồ Chí Minh kích động cuộc tổng tấn công nhằm triệt hạ Nghị sĩ bất khả xâm phạm Hoàng Hữu Phước, buổi chiều sau các buổi tiếp xúc, Trương Tấn Sang quyết định đi thăm trường đại học Luật gần Cầu Khánh Hội nơi Trương Tấn Sang từng theo học. Ông rủ tôi đi theo vì Trần Du Lịch từ chối thẳng thừng không muốn mất thì giờ tháp tùng. Xe taxi Mai Linh của tôi và Cô Lại Thu Trúc đến sau vì tất cả các phương tiện đều phải bị chặn lại để xe Chủ Tịch Nước đi qua. Vì vậy tôi buộc phải là nhân vật tối cao tối quan trọng – theo chuẩn Việt Nam Cộng Hòa (Tổng Thống luôn phải là người đến sau cùng). Lúc đang đi ngoài hành lang giảng đường chính, một tên nam sinh viên bất hạnh đã dí mặt hắn vào tôi với mùi hôi thối của kẻ bị bịnh sâu răng kinh niên hoặc hỏng dạ dày mạn tính rít lên: “Ông biết gì về dân quyền của biểu tình mà chống hả?”. Ngay lập tức cô Lại Thu Trúc chen vào giữa, hai cánh tay dang ra đúng thế Đại Bàng Triển Xí, trừng mắt nhìn vào thằng luật sư tương lai có mồm thối mà quát lên “Tránh ra! Dám hỗn à!” cùng lúc với ra dáng chuẩn bị tung Thập Bát Liên Hoàn Cước. Thằng sâu răng thối ruột ấy chuồn mất, tan biến cứ như chưa từng tồn tại trong cái trường đại học bất hạnh đó.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo

Cao Minh Thì: Cao Minh Thì  28-6-2020

CIMMCO International: Bà Ba Thi  18-6-2020

Đặng Văn Chung: Sự Đa Tài Của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh  29-10-2019

Lại Thu Trúc: Lại Thu Trúc  22-12-2015

Ngoài Đảng: Ngoài Đảng13-4-2020

Thầy Nguyễn Tiến Hùng: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

Thầy Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm  25-11-2011

Trần Du Lịch: Nghị Sĩ Trần Du Lịch  22-4-2019

Trương Tấn Sang: Nghị Sĩ Trương Tấn Sang 02-12-2018

Tài Liệu Báo Sài Gòn Giải Phóng

Năm 1988 lúc Việt Nam chưa có pháp luật đầy đủ, tự do ngôn luận chỉ tồn tại trong Hiến Pháp chứ chưa được thực thi ngay trên báo chí huống gì ngoài đời sống xã hội, giáo viên còn phải xếp hàng chờ nhận khẩu phần nhu yếu phẩm trước canteen, thì Hoàng Hữu Phước đã dùng tài hùng biện để bảo vệ các giáo viên Thiên Chúa Giáo, tranh đấu cho một tự do tôn giáo đúng tinh thần Hiến Pháp Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và nhờ vậy đã giúp không những các giáo viên Thiên Chúa Giáo (Công Giáo và Tin Lành) được tiếp tục đứng trên bục giảng mà còn dẫn đến việc Chính Phủ cho phép bắt đầu có các hoạt động chủng viện và đào tạo/phong chức linh mục trên toàn cõi Việt Nam, mở ra kỷ nguyên mới cho các hoạt động tôn giáo theo kỹ cương luật pháp Việt Nam.

Hoàng Hữu Phước, MIB

27-7-2020

Thấy báo Sài Gòn Giải Phóng hùa theo bọn hèn hạ mất dạy ở các tòa soạn báo khác để tham gia viết một bài tấn công tôi vụ Luật Biểu TìnhTứ Đại Ngu, ngày 21-7-2013 tôi đăng blog bài Báo Sài Gòn Giải Phóng để nhẹ nhàng nhắc nhở mấy thằng nhà báo ngu đần ở Báo Sài Gòn Giải Phóng là tôi không xem Báo Sài Gòn Giải Phóng của Đảng Bộ Thành phố Hồ Chí Minh ra ký lô gì cả mà sở dĩ tôi viết nhẹ nhàng lịch sự (nhắc khéo — với bằng chứng — rằng họ quá ngu dốt tiếng Anh nên tiếp tay quảng cáo lừa bịp nhân dân) vì chính Báo Sài Gòn Giải Phóng đã từng rất lịch sự với tôi, tôn trọng tôi, cung kính tôi.

Với cốt cách một nhà báo quý phái sang trọng đẳng cấp cao duy nhất ở Việt Nam, tôi luôn cố gắng kiếm tìm các bằng chứng trong tàng thư cá nhân để tất cả những gì tôi viết ra đều có sức mạnh của sự thật và không bao giờ có gì khác hơn sự thật.

Dưới đây là thư trả lời năm 1988 của Báo Sài Gòn Giải Phóng gởi tôi và nội dung bài viết của tôi gởi Báo Sài Gòn Giải Phóng để có thư trả lời ấy.

Bài viết của tôi được đánh máy trên giấy perlure mỏng dính nên bản carbon copy lưu đương nhiên phải có chỗ bị mờ và bị rách theo giòng năm tháng nên khó đọc. Mong bạn đọc thông cảm.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Báo Sài Gòn Giải Phóng July 21, 2013

Phạt Nặng Nếu Gắn Bản Đồ Việt Nam Sai

Hoàng Hữu Phước, MIB

23-7-2020

Cách nay 40 năm, khi thiên hạ nói Singapore là đất nước của Fine tức là quốc gia có thuốc lá điếu nhãn hiệu Fine (tiếng Hán-Việt: hảo) và cũng là quốc gia phát triển thần kỳ nhờ Phạt (tiếng Anh: Fine) đủ thứ, gì cũng phạt, phạt ở mức khiếp vía, phạt tù không cần luật, phạt đòn roi căng nọc dang hai tay hai chân nằm sấp trên tấm thớt gỗ tròn giữa đường mà đánh nếu dám phun xịt sơn vẽ hình lên tường nhà dân dù kẻ vi phạm là sinh viên Mỹ du học được Tổng Thống Mỹ chính thức lên tiếng xin tha thì chính phủ Singapore cũng chỉ nể tình mà giảm hình phạt từ 30 trượng xuống chỉ còn 29 hèo với tình tiết ưu ái ưu tiên: có sự túc trực của bác sĩ và xe cứu thương, tôi đã nói với sinh viên rằng đó mới đáng gọi là “khoa giáo” (giáo dục tuyên truyền) vì thời gian thì có hạn trên đường đua chuyên nghiệp nên nếu thật sự có nền quốc trị chuyên nghiệp thì không bao giờ có chuyện luôn phí thời gian để “giáo dục tuyên truyền”, và rằng Việt Nam sẽ không là cường quốc kinh tế nếu không có nền quốc trị chuyên nghiệp dựa trên nền luật pháp nghiêm khắc.

Nay thấy báo chí oanh-tạc-nét (internet)  ầm ĩ nhặng lên chuyện “phạt nặng nếu gắn bản đồ Việt Nam sai trên biển ô tô”

tôi chợt nhớ cách nay 10 năm tôi có đã cảnh báo về cái chuyện Chính phủ Việt Nam đã triền miên sai một cách chính thức với bức ảnh này

trong bài viết tựa đề “Gợi Ý Thay Thế Chữ U Và Dấu Gạch Chéo” như được in lại dưới đây, theo sau là bài “Chữ U Và Dấu Gạch Chéo” cười nhạo sự tối dạ thiếu ánh sáng trí tuệ của hình tượng “chữ U và dấu gạch chéo”.

Kính mơi quý độc giả tham khảo đễ khẳng định một điều rằng trong toàn bộ các “nhà chính trị” dù là “nhà chính trị Đảng” (tức Trung ương Đảng), “nhà chính trị Chính phủ” (tức các quan chức lãnh đạo các cơ quan Nhà Nước), hay “nhà chính trị nghị viện” (tức nghị sĩ Quốc Hội) nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì Hoàng Hữu Phước đương nhiên là “man of vision” (người có tầm nhìn xa trông rộng thấu thị) duy nhất của nước nhà, duy nhất nhìn ra và nói về việc thể hiện bản đồ Việt Nam in trên các vật dụng.

Gợi Ý Thay Thế Chữ U Và Dấu Gạch Chéo

Hoàng Hữu Phước, MIB

04-7-2011 (đăng trên emotion.com tại http://www.emotino.com/bai-viet/19174/goi-y-thay-the-chu-u-va-dau-gach-cheo, đã ngưng hoạt động từ 2013)

Sau khi bài Chữ U và Dấu Gạch Chéo được post trên Emotino, nhiều bạn điện nói “rằng hay thì thật là hay, nhưng sao chẳng thấy mảy may ý gì” tức là hỏi tôi sao thường thì phê phán xong là sẽ có ý kiến đề xuất, sao kỳ này chỉ có phán với phê mà không có gì thêm. Chẳng qua là do tôi cho rằng đấy nên là việc của những người làm công tác tuyên truyền, truyền thông, mỹ thuật tạo hình. Còn nếu muốn biết ý tôi ra sao về hình thức gì đấy để làm phong trào thì tôi xin rón rén trước thềm xưa đề nghị như sau:

A) Đề Nghị 1: Không nên in chữ U có gạch chéo vì nó chẳng khẳng định gì cả, vì cái chính là ta phải dành lấy cái lưỡi bò ấy về chủ quyền của ta chứ không phải chặt bỏ nó bằng đường chéo. Chẳng lẽ trước đây bọn Trung Quốc ngang ngược vẽ bản đồ của chúng kéo dài đến tận mũi Cà Mau thì lẽ nào ta phản kháng bằng hình vẽ chữ S có dấu gạch chéo cắt ngang hay sao? Thật là tiêu cực! Nếu cần một thứ gì khác, có ý nghĩa hơn là cái chữ U có gạch chéo, thì trước khi thiết kế bất kỳ hình ảnh gì cho áo và mũ ấy, nhất thiết hãy quan tâm đến các khiếm khuyết tồn tại cả trăm năm nay tại Việt Nam như sau để khắc phục:

Chưa bao giờ Việt Nam xem trọng sự tồn tại của các hải đảo và quần đảo nước nhà, như trong các thí dụ điển hình dưới đây từ các con tem chính thức đại diện quốc gia, trên đó chúng ta không thấy dấu vết các hải đảo – kể cả Phú Quốc và Côn Đảo:

Ngoài ra, trong văn viết của sách giáo khoa, chúng ta chỉ thấy miêu tả Việt Nam “hình cong chữ S” mà không nói gì đến các hải đảo.

Trên cơ sở các nhận định như trên, cùng với những gì cần làm ngay trong đấu tranh bảo vệ chủ quyền biển đảo, nhất thiết cần thực hiện các việc sau:

a- Thay đổi cách miêu tả bản đồ Việt Nam, bỏ cách nói giản đơn ngắn gọn đầy sơ xuất và yếu thế của “hình cong chữ S” thành “dải đất lục địa dài hình cong chữ S với vòng cung bảo vệ gồm vô số đảo và quần đảo từ Vịnh Bắc Bộ đến Vịnh Thái Lan”.

b- Thay đổi hình vẽ tượng trưng cho Việt Nam: từ nay phải có các chấm đỏ tức các hải đảo và kiểu hình vẽ thí dụ như sau phải được thực hiện trên tất cả các hình thức in ấn thông tin và quảng cáo:

B) Đề Nghị 2:

1- Việc thiết kế áo thi đấu cho các đội tuyển thể dục thể thao Việt Nam nên có các sọc màu xanh nước biển hay màu xanh lá với các sắc đậm nhạt xen kẽ chéo góc có tính mỹ thuật cao, tránh lúc nào áo pull cũng hoặc màu trắng, hoặc một màu đơn sắc như từ thói quen biếng lười thiết kế; và màu đậm nhạt nên dạng chéo góc giống sóng biển dạt dào); đặc biệt đường chéo góc cách điệu thành chữ V vừa có nghĩa nước Việt Nam vừa có nghĩa chiến thắng (victory).

2– Phía trước áo pull in hình bản đồ Việt Nam và các hải đảo/quần đảo như Phú Quốc, Côn Đảo, Trường Sa, Hoàng Sa, v.v. như hình tham khảo tượng trưng ở phần A.b mục Đề Nghị 1 ở trên, tất cả đều màu đỏ thắm (vẽ cách điệu nên không cần theo tỷ lệ xích chính xác, miễn sao mỗi đảo đều đủ to để in màu dễ thấy). Không cần in các chữ “Phú Quốc”, “Trường Sa” và “Hoàng Sa”, v.v. vì không thể chỉ in tên các đảo lớn mà bỏ tất cả các đảo nhỏ khác. Chỉ cần bản đồ Việt Nam hình chữ S tô màu đỏ cho phần đất liền và nhiều chấm màu đỏ cho phần các hải đảo là đủ.

3– Khi in mặt trước áo pull, bố trí hình vẽ nước Việt Nam in trệch bên trái, chừa bên phải cho hải đảo và dòng chữ tiếng Việt “Nam Quốc Sơn Hà”.

4– Dựa theo thiết kế trên cho các vận động viên đội tuyển quốc gia ở tất cả các bộ môn thể dục thể thao, có thể in thành áo pull dùng trong sinh hoạt phong trào vừa mang tính mỹ thuật vừa mang tính đấu tranh “mềm” phổ thông và dài hạn.

Từ nay, hình ảnh nước Việt Nam với các chấm đỏ hải đảo nên thường xuyên được giương cao như một phần của tâm lý chiến, quần chúng chiến, liên tục và mãi mãi khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với các hải đảo này – đặc biệt là các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Thiết nghĩ, nội dung thiết kế trên – hoặc những nội dung thiết kế khác từ những ý kiến khác hay hơn của giới chuyên môn – phù hợp với yêu cầu quyết liệt khẳng định những gì của ta, vì những gì của ta mới là tối quan trọng chứ không phải là ta chẳng khẳng định gì cả mà chỉ làm mỗi việc là ai tuyên bố dành của ta thì ta gạch chéo lên biểu tượng củatuyên bố đó của họ.

Đấu tranh là việc đòi hỏi sự trưởng thành trong tư duy, có ý thức, có trách nhiệm, và có vận dụng tất cả những ưu thế sẵn có nhằm đạt hiệu quả cao nhất, trên bình diện và quy mô rộng nhất có thể được.

Ghi chú:

Chỉ cần dùng tựa đề ngắn gọn của “Nam Quốc Sơn Hà” là đủ bao hàm ý nghĩa của cuộc hành quân Phạt Tống kinh thiên động địa của Lý Thường Kiệt.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

*********

Ngoài ra, trong bài trên có nhắc đến bài “Chữ U và Dấu Gạch Chéo”. Dưới đây là bài viết ấy. Kính mời quý độc giả tham khảo.

Chữ U Với Gạch Chéo

Hoàng Hữu Phước, MIB

01-7-2011 (đăng trên emotion.com tại http://www.emotino.com/bai-viet/19171/chu-u-voi-gach-cheo, đã ngưng hoạt động từ 2013)

Cách nay vài năm tôi nhận được một email từ kẻ ẩn danh có nội dung rằng được sự cho phép của Thành Đoàn Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, một cuộc biểu tình sẽ được tổ chức công khai trước Tổng Lãnh Sự Quán Trung Quốc phản đối vụ Hoàng Sa và kêu gọi tôi hãy cùng tham gia. Tôi dặn dò mọi người thân hãy cảnh giác với mấy cái vụ “hiệu triệu” của mấy tay ẩn danh sử dụng công cụ truyền thông internet “chùa” để đừng bị dính bẫy mấy kẻ giựt dây hải ngoại mà gây rối an ninh trật tự, vô tình làm điều ác nhân thất đức nếu giao thông ách tắc khiến xe cấp cứu không chạy được và sản phụ đẻ rơi phải lết bộ đến bệnh viện. Hai ngày sau đó, khi đang ngắm cảnh hai bên đường lúc một mình ra Đà Lạt kiếm tìm hoài niệm, tôi lại nhận được tin nhắn vào điện thoại kêu gọi đã đến giờ tập trung để biểu tình phản đối Trung Quốc. Sau này tôi còn thấy hình ảnh “khí thế” của mấy người biểu tình mặc áo thun đen với hình vẽ trước ngực là biểu tượng Olympic bị vẽ nhại thành những chiếc còng tay. Kẻ “sáng tác” ra hình tượng đó đã phạm ba lỗi lầm ấu trĩ, tai hại, và hạ đẳng là

(a) xúc phạm Tổ Chức Olympic Quốc Tế IOC là một tổ chức đầy danh giá mà biểu tượng của tổ chức này không phải là thứ để bất kỳ ai có thể sử dụng để biến dạng nhằm lăng mạ bất kỳ ai, nhất là bất kỳ đất nước thành viên nào của tổ chức ấy;

(b) quên rằng giải Olympic được tổ chức ở quốc gia nào thì tinh thần đoàn kết các dân tộc và thượng võ của Olympic vẫn luôn là tôn chỉ cao thượng tốt đẹp nhất mà chỉ có chính trị cực đoan mới làm sự tham dự của một quốc gia không thực hiện được như Mỹ tẩy chay Thế Vận Hội Mạc Tư Khoa, v.v.; và

(c) sai lầm khi nêu nội dung thuộc vấn đề tồn tại lịch sử của nước mình với Trung Quốc để làm cớ bôi nhọ kỳ Thế Vận Hội Bắc Kinh của Tổ Chức Olympic Quốc Tế vốn luôn là sự kiện đại hội hòa bình có sự tham dự của các kiện tướng thể dục thể thao toàn thế giới vì danh dự quốc gia và dân tộc của mỗi đoàn.

Lần này tôi đọc bài viết của Nguyễn Quang A trên báo Sài Gòn Tiếp Thị có gợi ý về một phong trào phản kháng “mềm” với chữ U có gạch chéo như một thể hiện sự phản đối cái gọi là “đường lưỡi bò” mà Trung Quốc vẽ ra nhằm chiếm đoạt toàn vùng lãnh hải Biển Đông. Trước sự ủng hộ mạnh mẽ của độc giả đối với đề xuất chữ U có gạch chéo,  một bạn nam của một công ty quảng cáo truyền thông có “cắc cớ” hỏi tôi bằng tin nhắn trên Messenger xem ý kiến của tôi thế nào về chữ U có gạch chéo. Dù rất muốn phá lệ viết bài ngợi ca một ý kiến nào đó, tôi lại phải đáp với bạn ấy rằng chữ U có gạch chéo là điều rất không nên thực hiện vì 3 lý do đơn giản sau đây:

1) Lưỡi bò nào giống chữ U! Cần nhớ rằng chữ U như một cái bát (hở miệng) còn lưỡi bò thì như một cái…lưỡi, nghĩa là…đặc ruột, không rỗng ruột, thì làm sao có thể được hình tượng hóa nghịch thành chữ U;

2) Khi tuyên bố đường lưỡi bò, kẻ tuyên bố đã không có trí hóa, chẳng trí tuệ, bất trí dũng, vô trí mưu, nên chúng ta sao lại xem trọng cái từ lưỡi bò ấy đến độ phải nghĩ xem nó giống chữ cái gì trong bảng chữ cái nước ta rồi chọn chữ U, hóa ra cái lưỡi bò vốn là sản phẩm không có trí hóa, chẳng trí tuệ, bất trí dũng, vô trí mưu lại được sánh ngang hàng với chữ U nghiêm túc của văn chương ngữ nghĩa của ta ư;

3)  Ngoài ra, chữ U còn mang rất nhiều ý nghĩa, đơn cử dăm ba thí dụ sau đây cho thấy chữ U là

– từ tiếng Việt có nghĩa là mẹ

– từ tiếng Anh internet nghĩa là “you”

– một ký hiệu toán học

– một đơn vị quân đội

– ký hiệu của chất uranium

– cường độ tia cực tím

– một địa danh cổ của Trung Quốc  (U Châu, bị Lý Thường Kiệt san thành bình địa trong lần đầu tiên Việt Nam tiến quân trừng phạt Trung Hoa)

– chữ viết tắt của university (đại học)

– một địa danh ở Panama

– chữ Miến Điện (Myanmar) có nghĩa là “ông” hay “cậu chủ”

– tên một bộ phim năm 2006 của Pháp của đạo diễn Serge Elissalde và Grégoire Solotareff

– tên một chương trình tivi mà New Zealand … định phát sóng nay mai

Như vậy chữ U có gạch chéo có để chống đường lưỡi bò không, hay lại gây mâu thuẫn với những người nước ngoài khác, khiến khó đạt sự đồng thuận và ủng hộ của thế giới?

Tóm lại, tôi vẫn chủ trương hãy đi vào thực chất, tránh duy hình thức, vì không gì dễ bằng hình thức, không gì rẻ bằng hình thức, không gì dễ tạo sơ hở bằng hình thức, và không gì khó thành công bằng hình thức. Khi chọn hình thức vì không khó và không tốn kém, nhất thiết phải cẩn trọng để triệt tiêu sơ hở và bảo đảm thành công bằng cách tra cứu cẩn thận hoặc tham vấn ý kiến nhà tư vấn.

Trong khi chờ đợi một ý kiến đề xuất thuần hình thức khác ít nhược điểm hơn chữ U có gạch chéo, bốn điều thực chất – theo thiển ý của tôi – có thể làm là

(a) ủng hộ các kế sách của Đảng và Chính Phủ Việt Nam trên mặt trận ngoại giao quốc tế song phương hoặc đa phương,

(b) tạo dư luận đồng thuận cao độ đối với yêu cầu Chính Phủ phải nhanh chóng hiện đại hóa quân đội và xây dựng hải quân hùng mạnh để bảo vệ đất nước hiệu quả,

(c) đóng góp tài lực vào ngân sách quốc phòng, và

(d) vững vàng để đừng trở thành cừu hay nai trước các thủ đoạn lợi dụng của các nhóm chống cộng.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

*********

Các chính trị gia “trị quốc” bất luận lĩnh vực nào, các nhà báo “cao cấp lý luận chính trị” bất luận viết báo/phỏng vấn/chơi đùa với các gameshow truyền hình tầm cỡ “Trò Chơi Liên Tỉnh” hoặc chẳng hề dược biết đến rồi a thần phù lãnh đạo truyền hình truyền thông truyền tin, hãy tìm đọc tất cả các bài viết của Hoàng Hữu Phước để “đi tắt đón đầu” thành công trong nghiệp vụ.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Đi tắt đón đầu: Đi Tắt Đón Đầu  08-9-2017

Singapore: Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Singapore  23-02- 2016

Thấu thị:

Hoàng Hữu Phước, Nhà Tiên Tri Thấu Thị  25-4-2018

Bài Số 1 Về Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước: Chính Trị Mỹ 30-4-2018

Tin Quảng Bá  20-10-2018

Thượng Đỉnh Trump-Kim  09-02-2019

Vì Sao Hà Nội?  13-02-2019

Hoàng Hữu Phước Thấu Thị Aitee Việt Nam  17-5-2019

Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước – Bài Số 2  13-6-2019

Những Năm Kỳ Lạ Double Duo-Digit Year  08-4-2020

Hoàng Hữu Phước Đã Tiên Tri Thấu Thị Về Dịch Bệnh Từ 10 Năm Trước  April 17, 2020

Hoàng Hữu Phước Đã Tiên Tri Thấu Thị Từ 2014 Về Một Nước Mỹ Vỡ Toang  April 18, 2020

Hoàng Hữu Phước Đã Tiên Tri Thấu Thị Về Covid-19 Ở Mỹ April 20, 2020

Hoàng Hữu Phước Đã Tiên Tri Thấu Thị Về Quân Đội Cộng Sản April 19, 2020

Hoàng Hữu Phước Tại FOSCO

Hình Mẫu Lãnh Đạo

Hoàng Hữu Phước, MIB

16-7-2020

A) CHẤT LƯỢNG NĂNG LỰC CÔNG VIỆC PEAK PERFORMANCE:

B) TÁC PHONG NĂNG LỰC LÃNH ĐẠO LEADERSHIP OF EXCELLENCE:

C) CHỦ ĐỘNG & SÁNG TẠO “GIÁ TRỊ CỘNG THÊM” VALUE-ADDEDNESS:

D) ĐỨC LIÊM CHÍNH INTEGRITY:

E) DI SẢN LEGACY: HÌNH ẢNH TRONG LÒNG TẤT CẢ NHỮNG NHÂN VIÊN FOSCO CÔNG CHÍNH:

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Hoàng Hữu Phước ngăn chặn “cố đầu tư ngu xuẩn để tham ô” ở FOSCO: Sự Đa Tài Của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh  29-10-2019

Khỉ ở FOSCO: Cách Một Đảng Viên Cộng Sản Cấp Cao Hành Xử Với Anh Hùng Liệt Sĩ Phạm Hồng Thái  23-9-2019

Người Anh Hùng ở FOSCO: Anh Hùng  29-11-2018

Máy Lạnh

Bài Viết Đầu Tiên Đúng Về Máy Lạnh Ở Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

16-7-2020

“Ngoại ngữ quan trọng ở chỗ nó giúp một người tiếp thu chủ động những thông tin đa ngành bất kể là từ chọn lọc theo sở thích, chọn lọc theo năng lực, hay chọn lọc theo sự bắt buộc của chương trình học hay dự án công việc được giao; từ đó (a) mở rộng kiến thức rộng sâu cùng (b) gia tăng sự sở hữu vốn từ sâu rộng của ngoại ngữ đó và (c) có tiên đề và tiền đề khả dĩ cho sự kết luận về việc người ấy có ‘giỏi’ ngoại ngữ ấy hay không. ‘Giỏi’ một ngoại ngữ đương nhiên mở ra một chân trời tri thức đa ngành và khó thể có bất kỳ ai ‘giỏi’ ngoại ngữ lại chỉ dùng ngoại ngữ ấy cho duy chỉ một thể loại kiến thức. ‘Giỏi’ một ngoại ngữ đương nhiên phải ở mức độ sử dụng  nhuần nhuyễn trong đời sống và việc làm y như với ‘giỏi’ tiếng mẹ đẻ tức ngôn ngữ chính của mình trong đời sống và việc làm. Do đó, bất kỳ ai vẫn không thể có một tri thức bao trùm để nói về chúng bằng ngoại ngữ, viết về chúng bằng ngoại ngữ, tranh biện về chúng bằng ngoại ngữ, và cuộc sống có thiên hướng chịu tác động xuyên suốt dài lâu bền vững từ chúng bằng ngoại ngữ, thì dứt khoát vĩnh viễn không bao giờ có thể bảo đó là người giỏi ngoại ngữ.”

Đó là lời biện thuyết trước sinh viên của giảng sư Anh văn Hoàng Hữu Phước từ năm 1982.

Tất nhiên, nếu nói “phải học tiếng nói của Lê-Nin mới tiếp thu được tinh túy của chủ nghĩa cộng sản Mác-Lê” thì đó là kiểu nói chỉ có ở Việt Nam vốn rất khiên cưỡng, cực đoan vô lối và hoàn toàn không có giá trị thực tiễn, vì thực tế chứng minh 6 chân lý gồm (a) trong đại cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ của Việt Nam thì hoàn toàn không có việc tất cả các đảng viên cộng sản đều giỏi tiếng Nga và dùng tiếng Nga khi học chính trị với chính trị viên; (b) trong đại cuộc phát triển đất nước thống nhất thì không có việc hàng triệu đảng viên cộng sản tất cả đều giỏi tiếng Nga và dùng tiếng Nga khi học cao cấp lý luận chính trị; (c) tất cả các triết gia và nhà tư tưởng vĩ đại của nhân loại nghiên cứu phê bình sâu sắc chủ nghĩa cộng sản Mác-Lê mà không cần phải biết tiếng Nga; (d) mỗi ngôn ngữ có nhiều lĩnh vực, mỗi lĩnh vực đòi hỏi số lượng vốn từ chuyên biệt và đồ sộ, nên “biết” một ngôn ngữ không đồng nghĩa với việc đọc hiểu tất cả các tài liệu thuộc tất cả các lĩnh vực – trừ phi phải đầu tư cật lực như nội dung bài Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước; (e) Tư Bản Luận là một tác phẩm vĩ đại mà ai muốn đọc và hiểu bằng tiếng Đức tất nhiên phải cùng lúc có cả hai điều kiện gồm giỏi xuất sắc tiếng Đức và bản thân phải là triết gia kinh tế; và cuối cùng song lại quan trọng nhất là (f) dịch thuật là ngành công nghiệp “liên thông” vĩ đại giúp nhân loại toàn cầu vĩ đại nắm bắt các tinh túy vĩ đại của y dược, kinh kệ tôn giáo, khoa học kỹ thuật, vân vân và vân vân, nên sẽ là điều quái gở nếu bảo rằng phải đọc bản gốc tiếng Đức của Tư Bản Luận mới hiểu Tư Bản Luận chứ đọc bản dịch tiếng Việt của nó thì chẳng thể hiểu gì sất về Tư Bản Luận.

Tất nhiên, ngoài 6 chân lý trên, còn nhất thiết cần đến vai trò của người ngoài cuộc nào không những nhờ ngoại ngữ mà có sự hiểu biết bao trùm đa ngành mà còn nắm bắt lĩnh vực ngữ sử đặc thù của ngôn ngữ của người ấy, thứ mà người ta gọi là “tiếng mẹ đẻ” tức “ngôn ngữ chính thức của cá nhân mỗi người mà người ấy sử dụng nhiều nhất và nhuần nhuyễn nhất”. Giải thích đơn giản thì đó là người giỏi cả tiếng mẹ đẻ của mình và tiếng mẹ đẻ của người khác. Thí dụ đơn giản nhất thì đó là người làm chủ ngoại ngữlàm chủ tiếng mẹ đẻ của mình.

Hoàng Hữu Phước tất nhiên là người ngoài cuộc như thế.

Mới đây, nhân đọc bài Freud vs Jung bằng tiếng Việt đăng ngày 22-02-2020 trên trang web mort-sure.com, tôi phát hiện đó là một công trình dịch thuật công phu nhưng thiếu yếu tố “có sự hiểu biết bao trùm không những đa ngành mà còn nắm bắt lĩnh vực ngữ sử đặc thù của ngôn ngữ” tiếng Việt. Do tôi thường ngợi ca phần Triết Học thời Việt Nam Cộng Hòa dạy ở các lớp 11 và 12 bất kể các phân ngành A (Hóa, Sinh), B (Toán, Lý), C (Văn Chương-Triết Học-Ngoại Ngữ), hay D (Cổ ngữ, Hán Học) – tất nhiên phân ngành C sẽ học nhiều tiết hơn và chuyên sâu hơn – gồm các môn Đạo Đức Học, Siêu Hình Học, Luận Lý Học, Tâm Lý Học, và Phân Tâm Học, mà 3 gương mặt nổi bật của Phân Tâm Học là Sigmund Freud, Carl Gustave Jung, và Alfred Adler. tôi rất quan tâm đến bài Freud vs Jung nói trên và đọc để xem nội dung có gì bổ sung mới mẻ kiến thức cũ xì của mình chăng. Điều tôi phát hiện là bài Freud vs Jung dường như hoặc được dịch ra tiếng Việt dựa trên kết quả dịch của máy dịch hoặc được dịch bởi những người non nớt tuổi đời tuy có quan tâm đến Phân Tâm Học và rất có thể rất giỏi ngoại ngữ, nhưng đã hoàn toàn không “có sự hiểu biết bao trùm không những đa ngành mà còn nắm bắt lĩnh vực ngữ sử đặc thù của ngôn ngữ” tiếng Việt. Ngữ sử không chỉ là Etymology (Ngữ Nguyên Học). Ngữ sử là ngành học từ phát kiến của chính Hoàng Hữu Phước và chưa có tên đặt trong tiếng Anh; theo đó, nếu ngữ nguyên nghiên cứu xuất xứ của một từ ngữ của một ngôn ngữ tức gốc tích “lịch sử” của từ ngữ ấy để xem nó đến từ đâu, nội địa hay ngoại nhập, thì ngữ sử ghi nhận thời gian xuất hiện của một từ ngữ của một ngôn ngữ mà từ ngữ ấy đã được chế tác để diễn dịch một khái niệm trong ngôn ngữ nước khác thường mang tính địa chính trị. Giải thích đơn giản hơn: ngữ nguyên bảo rằng “Xuân” trong tiếng Việt có thể đến từ chữ “chun” tức 春 trong tiếng Tàu, và chữ “câu lạc bộ” trong tiếng Việt có thể đến từ chữ “club” trong tiếng Anh, nghĩa là đa số có so sánh với tiếng nước khác; trong khi đó, ngữ sử bào rằng “sử dụng công lộ” là từ Hán-Việt của Việt Nam Cộng Hòa trước mốc 30-4-1975 còn “tham gia giao thông” là từ Hán-Việt của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam sau mốc 30-4-1975, nghĩa là đa số so sánh trong nội tình một ngôn ngũ duy nhất dựa vào biến đổi lịch sử địa chính trị của quốc gia của chính ngôn ngữ ấy.

Cụ thể: bài Freud vs Jung viết “Phức Hợp Oedipus” và “Phức Hợp Electra” khi dịch “Oedipus Complex” và “Electra Complex” từ tiếng Anh/Pháp sang tiếng Việt, và đây là kiểu dịch máy móc, dịch từ-sang-từ.

Dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, cụm từ đó trong Phân Tâm Học gọi là “Mặc Cảm Oedipus” và “Mặc Cảm Electra”. Như vậy, ngữ nguyên của “Phức Hợp/Phức Tạp Oedipus” là “Oedipus Complex”; còn ngữ sử bảo “Phức Hợp/Phức Tạp Oedipus” là cách gọi sai bằng tiếng Việt thời 2020 so với “Mặc Cảm Oedipus” là cách gọi tiếng Việt trước 30-4-1975. Có thể nói rằng Việt Nam Cộng Hòa đã dùng “mặc cảm” để diễn giải khái niệm “complex” và “mặc cảm” là một từ đúng hoàn toàn do “mặc cảm” liên quan nội hàm đến những khúc mắc Phân Tâm Học trong chuỗi các “mặc cảm” như “mặc cảm tự ti”, “mặc cảm tự tôn”, “mặc cảm tội lỗi”, “mặc cảm anh hùng”, “mặc cảm Don Juan”, “mặc cảm tự hiến”, “mặc cảm thiên thượng”, và vô thiên lủng thứ mặc cảm khác do không gì phức tạp bằng cái phức hợp tổng các góc khuất ngóc ngách hẽm nhỏ khu ổ chuột của rừng hoài niệm thương động của tâm trí con người trước tác động của hoàn cảnh nội tại ngoại lai; trong khi đó, “phức hợp” không những chưa từng được dùng trong thời Việt Nam Cộng Hòa là thời kỳ duy nhất mà Triết Học “Tây” phát triển mạnh mẽ trong toàn bộ hệ thống giáo dục quốc dân, mà “phức hợp” còn mang nội hàm vừa liên quan đến quá nhiều lĩnh vực khác nhau của đời sống nên loãng nghĩa, vừa không theo chuỗi đồng dạng với các thứ “mặc cảm” khác của tâm lý học/phân tâm học/tâm bệnh lý học, khiến hoàn toàn kém “liên thông”. Đây là nhận xét của Hoàng Hữu Phước, người ngoài cuộc vì không có bằng cấp Triết Học của Đại Học Văn Khoa thời Việt Nam Cộng Hòa để làm giảng sư triếttriết gia do không thể theo học “Triết Tây” sau ngày 30-4-1975 khiến phải miễn cưỡng chuyển sang ngành Anh Văn buộc phải trở thành thi bá văn vương.

Dưới đây là một thí dụ khác của Hoàng Hữu Phước, người ngoài cuộc do không có bằng cấp kỹ sư của Đại Học Bách Khoa. Bài này đăng trên báo Người Lao Động sau khi Hoàng Hữu Phước thấy báo Người Lao Động có bài của một “kỹ sư” thực thụ viết tầm bậy mục chuyên trang kỹ thuật do anh ta phụ trách rằng “lò vi ba là một cái bếp đun dùng để đun nước và hâm nóng thức ăn”. Dựa vào thực tế tôi là người Việt Nam đầu tiên sở hữu một lò vi ba (sau này Việt Nam chế ra từ quái đản Hán-Nôm Na là “lò vi sóng”) hiệu Samsung mà tôi mua tại trung tâm thương mại Richardson (hay Donaldson hay cái gì “…son” tôi quên béng) ở Bangkok năm 1992 trên đường từ Ấn Độ trở về (Hải Quan Sân Bay Tân Sơn Nhất lúc ấy không hiểu cái “lò vi ba” to đùng nặng chình chịch như tôi khai trên tờ nhập cảnh là gì vì chưa từng có cái nào tương tự xuất hiện ở Việt Nam, nên cuối cùng họ đã ghi đại vào tờ khai hải quan của tôi chữ “nồi cơm điện loại …2 lít” và do đó….miễn thuế), có thực tế sử dụng theo catalogue tiếng Anh, nên đã viết sửa sai ngay, báo động cho Người Lao Động, và báo đăng ngay như sau:

Do bài này nói về máy lạnh, nên dưới đây lại là một thí dụ khác của Hoàng Hữu Phước, người ngoài cuộc do không có bằng cấp Kỹ sư Điện Lạnh của Đại Học Bách Khoa.

Tôi hơn 35 năm nay luôn sử dụng máy lạnh (không hiểu sao những người hô hào giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt lại chế ra từ Hán-Việt “điều hòa” quái đản), tôi lại là giảng sư Anh Văn, và tôi là người cung ứng Freon Gas cho Seaprodex cho thị trường điện lạnh toàn Việt Nam (thời Freon Gas chưa bị cho là thủ phạm làm thủng tầng ozone gây hiệu ứng nhà kính làm biến đổi khí hậu) nên tôi có thể khẳng định rằng tất cả các máy lạnh gia dụng không bao giờ có chuyện phát sinh nhu cầu phải bơm thêm gas với các biện luận sau:

1) Catalogue xe máy Honda của Nhật luôn có phần ghi thời hạn phải châm thêm dầu thắng, thay nhớt, thay lốp, thay săm, thay dây thắng, thay xích, v.v. và v.v. Catalogue máy lạnh tất cả các nhãn hiệu Nhật/Hàn/Âu luôn có phần ghi thời hạn phải vệ sinh tấm lọc, vệ sinh “cục nóng”, v.v., nhưng tuyệt đối không bao giờ có phần nào ghi rằng bao lâu tháng thì cần phải “bơm thêm gas” một lần, cũng như không bao giờ ghi rằng khi “bơm thêm gas” phải dùng “gas” loại ký hiệu nào.

2) Ngay cả “gas” máy lạnh xe hơi thì catalogue cũng giải thích chỉ có hiện tượng gas bị rò rỉ, mà gas bị rò rỉ dứt khoát là do bình gas bị nứt, mà khi bình gas bị nứt thì dứt khoát phải thay ngay máy lạnh mới. Không bao giờ có chuyện “bơm thêm gas” cho máy lạnh xe hơi.

3) Nhờ “giỏi” ngoại ngữ, tôi đã làm công tác tuyên giáo cho các thành viên trong đại gia đình từ 35 năm trước rằng không bao giờ cho phép thợ vệ sinh máy được táy máy động vào “bơm gas” máy lạnh. Nhờ vậy, có những máy lạnh tôi sử dụng 20 năm vẫn lạnh 160C, chẳng hư hỏng, chẳng “thiếu gas”, và chỉ vất bỏ để mua máy mới khi thấy xuất hiện máy “xanh thân thiện với môi trường”.

4) Từ khi mua máy “thân thiện với môi trường” và “tiết kiệm điện”, tôi phải vất bỏ máy mỗi một hay hai năm (toàn thương hiệu lớn của Nhật và Hàn như Panasonic, Toshiba, SamsungLG) một lần, chỉ vì những giáo dục tuyên truyền của tôi đã không thường xuyên nên các vị phụ nữ trong gia đình đã quên phéng và bị các thợ điện lạnh đến vệ sinh máy hù dọa bằng cách cho xem số liệu máy đo gas để thấy có sự thiếu hụt gas, cần bơm thêm gas, và ra “chỉ dẫn” mỗi ba tháng sẽ trở lại bơm gas một lần. Thậm chí cô em dâu của tôi khi mua máy lạnh mới tinh lắp cho nhà mẹ ruột cũng bị thợ lắp ráp hù dọa rằng máy đo cho thấy thiếu gas ắt đã thất thoát gas do quá trình chuyên chở nhập khẩu lưu kho nên nhất thiết phải bơm thêm, v.v. và v.v. Thậm chí các trang web dịch vụ điện lạnh Việt Nam hoặc “siêu thị điện máy” Việt Nam cũng đăng bài về máy lạnh kèm thông tin sai rằng nên bơm thêm gas mỗi ba tháng một lần. Trên toàn thế giới chỉ có các nước nhược tiểu mới có dịch vụ bơm gas cho các hộ gia đình và chào bán các thiết bị để tự bơm gas tất nhiên từ bình do dịch vụ láu cá ấy cung cấp. Tôi khẳng định: máy lạnh ngoại nhập có sẵn gas tuyệt hảo, bộ phận trữ gas trong mỗi máy lạnh tuyệt đối kín vì nếu hở nứt đến độ “xì gas” là sẽ gây ra thảm họa, việc bơm gas làm tình trạng tuyệt đối kín không còn, việc bơm gas rẻ tiền vào trộn với gas tuyệt hảo sẽ không bảo đảm nhiệt độ lạnh như máy nguyên thủy và không còn bảo đảm an toàn khi sử dụng, nếu máy “mới tinh nguyên đai nguyên kiện” mà thợ lắp ráp dám nói thiếu gas thì phải buộc bên bán thay máy mới ngay lập tức, và nếu kỹ sư điện lạnh chống chế rằng nhất thiết phải bơm thêm gas thì hãy bảo kỹ sư ấy rằng giảng sư Anh Văn Hoàng Hữu Phước nói rằng không bất kỳ catalogue nào của bất kỳ hãng sản xuất máy lạnh gia dụng nào trên thế giới lại có ghi lời khuyên rằng phải bơm thêm gas cả. Giảng sư Anh Văn Hoàng Hữu Phước khẳng định: các trang web điện lạnh của Mỹ ghi rõ về “thiếu gas” rằng (a) gas trong máy lạnh gia dụng không bao giờ là thứ mà sẽ hao hụt dần theo thời gian sử dụng, (b) ngay cả khi máy lạnh hoạt động tốt thì mỗi nhà hàng năm vẫn nên thuê công ty dịch vụ đến dùng máy đặc biệt dò kiểm tra toàn đường dây máy lạnh một lần để dò xem có rò rỉ gas hay không, (c) rò rỉ gas sẽ khiến gia chủ vi phạm luật pháp do gas bị rò rỉ sẽ gây hại cho môi trường sống xung quanh, (d) rò rỉ gas là khi thấy hóa đơn tiền điện gia tăng dù sử dụng máy lạnh như bình thường/không đạt độ lạnh như trước/nghe tiếng lụp bụp/có đóng băng tuyết ở mối nối ống gas, (e) rò rỉ gas cũng là khi thấy dù đã vệ sinh máy như hướng dẫn của catalogue mà máy vẫn kém lạnh, và (f) nếu phát hiện có rò rỉ gas thì dịch vụ dứt khoát sẽ phải rút hết gas ra bình chứa – luật pháp tuyệt đối cấm tự do xả gas ra môi trường – để dò cho ra chỗ rò để bít hàn rồi mới bơm gas đầy trở lại. Làm gì có chuyện “thiếu gas” cơ chứ!

5) Việt Nam có rất đông những kỹ sư điện lạnh và rất nhiều thợ điện lạnh cùng quá nhiều các cơ sở công ty kinh doanh máy lạnh. Tuy nhiên, từ 30-4-1975 đến tận hôm nay là 09-7-2020 mà cứ hễ nói đến máy lạnh là mọi người đều gọi sai là “máy lạnh mấy ngựa”, “máy lạnh loại 1 ngựa rưỡi”, “máy lạnh công suất 2 ngựa”, v.v., mà không bất kỳ kỹ sư nào đính chính sửa sai cả. Máy lạnh làm gì có động cơ máy kéo mà dùng “sức ngựa”? Khi nói về máy lạnh, lẽ ra đừng dùng “ngựa” tức “horse power” tức “HP” (không phải Hữu Phước”) khiến người nước ngoài không hiểu gì cả và khi hiểu thì phá ra cười nhạo người Việt quái đản, mà phải nói đúng như “máy này mấy BTU”, “máy lạnh loại bao nhiêu bi-ti-zu”, v.v. Vì không thể nhớ sự phức tạp của những con số và không thích phát âm bi-ti-zu, giới “điện lạnh” đã bình dân hóa đon vị đặc thù của máy lạnh thành “ngựa”, thấy số 9000BTU thì gọi luôn là “1 ngựa” vì số 9000 gần số 10000, 12000BTU thì gọi luôn là “1 ngựa rưỡi” vì số 12000 gần số 15000, và 18000BTU thì gọi luôn là “2 ngựa” vì số 18000 gần số 20000, v.v.  Ngay cả khi trên internet có cung cấp công thức quy đổi từ BTU ra HP thì việc sử dụng HP cũng sai vì không bao giờ số BTU trên máy khớp với số chẵn kiểu “một ngựa”, “ngựa rưỡi”, “hai ngựa” cả. Dùng HP rất quê mùa. Người Việt nào sính khoa khoang và khoa trương đẳng cấp thì đừng nên tiếp tục dùng từ “ngựa” khi sang cả bước vào siêu thị sang trọng để oang oang điệu bộ hỏi mua máy lạnh loại đắt nhất.

Phải tập dùng bi-ti-du, các bạn ạ.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Năm 1982: Cao Minh Thì  28-6-2020

Cao cấp lý luận chính trị: Cao Cấp Lý Luận Chính Trị  20-10-2019

Như nội dung bài: Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước  20-5-2019

Thi bá văn vương: Bạn Hữu Rộng Lượng 05-5-2018

Điều Tồi Tệ Tại Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh

Ngành Giáo Dục Ở Thành phố Hồ Chí Minh Có Thối Nát Từ Lâu

Hoàng Hữu Phước, MIB

01-7-2020

Đang vào thế trận bầu cử Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân Các Cấp 2021-2026.

Do mùa bầu cử nghị viện Khóa XV đang đến và do tôi đã tuyên bố từ năm 2018 rằng tôi sẽ tiếp tục ra tranh cử Khóa XV, đương nhiên các quan chức ở Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh do lấy đủ thứ bằng thạc sĩ/tiến sĩ từ tiền thuế của dân nên tâm thần bất ổn tâm trí bất định lúc nào cũng lơ mơ như vừa thưởng thức “cỏ Mỹ” lai thêm thiếu vắng cái đạo đức thiên Khổng từ các đấng sinh thành đàng hoàng nên bản thân không bao giờ là nhân tài và luôn ganh ghét người tài ắt lại sẽ chuẩn bị mớm ý cho những thằng/con phá hoại để ngăn chặn tôi nên tôi buộc phải ra tay tiên hạ thủ vi cường ngăn chặn bọn chúng bằng cách lần lượt vạch mặt chỉ tên tất cả những đấng cán bộ cộng sản cấp cao nào có tỳ vết đớn nhục đã từng lãnh đạo các đơn vị tôi từng công tác hoặc đã từng lãnh đạo các cơ quan nhà nước có tiếp đón tôi, để không bất kỳ ai từng làm việc dưới trướng bọn chúng có thể la lối lên rằng chúng biết rõ về tôi và/hay những tiêu cực của tôi.

Tiếp theo các bài tương tự bài Bà Ba Thi hay Ông Minh Thì, bài này nói về các lãnh đạo đại học có tỳ vết dám động chạm đến Hoàng Hữu Phước cùng em gái út của Hoàng Hữu Phước, mà cái đám lãnh đạo đảng viên này lại dính với cái mớ bòng bong của nào là Trường Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh (nơi Hoàng Hữu Phước trúng tuyển vào năm 1976) với cái trường mà nó cùng Đại Học Khoa Học Thành phố Hồ Chí Minh sáp nhập năm 1978 để thành cái Trường Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh (nơi Hoàng Hữu Phước tốt nghiệp đại học), cái trường mà sau này do chánh quyền Thành phố Hồ Chí Minh muốn chứng tỏ thành phố có nhiều trường đại học để lấy uy với lân bang về số lượng nên lại phẫu thuật tách rời nó ra để trở thành một cái gọi là Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh và một cái gọi là Trường Đại Học Khoa Học Tự Nhiên Thành phố Hồ Chí Minh, nghĩa là có thêm nhiều đại quan hữu tài hữu hạnh và tất nhiên sắm thêm nhiều ô-tô sang trọng thay vì có thêm nhiều sinh viên xuất chúng như dưới thời Đại Học Văn Khoa Sài GònĐại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh nơi chỉ khép nép nhún nhường khiêm tốn thầm lặng tạo ra những sinh viên tài ba vĩ đại cụ thể để phục vụ và bảo vệ đất nước vĩ đại cụ thể, chứ không đẻ ra lúc nhúc những hiệu trưởng nổ pháo đại trừu tượng về thành tích vĩ đại trừu tượng của trường vĩ đại trừu tượng trong sự nghiệp giáo dục toàn dân vĩ đại trừu tượng của Đảng vĩ đại của một đất nước trên cả vĩ đại tượng trừu.

Những sự thật xâu chuỗi như sau:

1) Như đã nêu bao phen rất chi tiết trên blog này, tôi thi đỗ vào Ban Anh Văn, Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh năm 1976. Tên tôi được công bố trên báo Sài Gòn Giải Phóng (tôi còn lưu giữ bản chính tờ báo vàng ố cũ này trong tàng thư cá nhân).

2) Cuối học kỳ 2 năm thứ III, tôi bị đình chỉ học tập do Khoa Ngoại Ngữ tiến hành điều tra các cáo buộc của Chi Bộ Ngữ Văn Việt Nam (đơn vị giám quản sinh viên Ban Anh Văn và Ban Pháp Văn vì sinh viên hai “ban” này không đáng tin cậy do chỉ có Ban Nga Văn mới có sinh viên bộ đội đảng viên đáng tin cậy và do toàn bộ lãnh đạo không biết tiếng Anh tiếng Pháp để quản lý tư tưởng sinh viên, những người cứ hễ mở mồm là xổ toàn tiếng Pháp tiếng Anh) rằng tôi phản động viết khẩu hiệu xúc phạm “Bác Hồ” trong….toilet nữ! Khi bị tôi phản ứng mãnh liệt và trước sự tận tâm bảo vệ tôi của các giảng sư Anh văn tài danh duy nhất của cả Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam như Lê Văn Diệm, Trương Tuyết Anh, Nguyễn Thị Dần, và Vũ Thị Thu, cũng như của giảng sư Anh văn Nguyễn Tiến Hùng (sĩ quan phiên dịch của tướng Võ Đông Giang của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tại Trại Davis, Phi Trường Tân Sơn Nhất, Việt Nam Cộng Hòa), chi bộ Đảng phải chịu thua, chấm dứt “điều tra” khi cuộc thi chính và cả kỳ thi lại của học kỳ 2 năm III đã kết thúc, khiến tôi tự dưng bị oan phải chờ lớp đàn em lên năm III rồi sẽ thi sau với họ. Bực tức, tôi quyết định (a) không hớt tóc, chẳng cạo râu, nhằm phá tan nát cho bằng được cái danh hiệu “tập thể xã hội chủ nghĩa” trong thời điểm công an Thành phố Hồ Chí Minh ra quân quyết liệt chận bắt nam thanh niên tóc dài để sởn đầu gióc tóc ngay giữa đường và chận bắt nam nữ thanh niên nào mặc “quần ống loe” để cắt ống quần họ ngay giữa sá vì tóc dài và quần loe bị mặc định bởi lãnh đạo Thành phố Hồ Chí Minh là “lối sống đồi trụy của Mỹ Ngụy”; và (b) không bước chân vô lớp mới mà ngồi uống cà phê ở cổng trường theo giòng năm tháng với lý do tôi đã học xong Năm Thứ III và không bị “lưu ban” nên chuyện tôi không dự thi Học Kỳ 2 là do lỗi của Chi Bộ Đảng, nên tôi sẽ cứ thong thả thong dong chờ lớp đàn em ấy học xong hai học kỳ Năm Thứ III rồi tôi mới sẽ vào thi học kỳ 2 chung với họ để cùng họ lên Năm Thứ IV. Khoa Ngoại Ngữ ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng dám làm gì, và tôi trở thành đấng nam nhi có mái tóc dài nhất Việt Nam và nam sinh viên duy nhất có râu ria để vuốt, còn Khoa Ngoại Ngữ mất danh hiệu “tập thể xã hội chủ nghĩa” do toàn quốc Việt Nam không có trường đại học nào là “tập thể xã hội chủ nghĩa” mà lại có Tarzan cả, dù tôi ăn mặc chỉnh chu sang cả chứ không đóng khố “cù loi” như Tarzan, đi xe đạp mini chứ không đu dây leo như Tarzan, được nhiều hoa khôi mến thương chứ không như Tarzan chỉ có một cô Mỹ không-kỳ-thị-da-đen, có nhiều râu dù có dao cạo chứ không như Tarzan trụi lũi dù không có dao cạo, và nói tiếng Việt tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Nga chứ không như Tarzan chỉ nói tiếng Anh (Hollywood) và tiếng Ourang-Outang.

3) Do bị loại khỏi danh sách “giữ lại trường làm luận án” tức cái mà Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam gọi là “làm luận văn tốt nghiệp” (để được giữ lại làm cán bộ giảng dạy Khoa Anh Văn Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh) dù các giảng sư tài danh (trừ giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa) trước đó đã lên tiếng bảo trợ bảo lãnh bảo bọc, tôi phải dự thi tốt nghiệp nghĩa là thi hàng chục môn, gồm tất cả các bộ môn tiếng Anh (như Văn Học Anh, Văn Minh Anh, Luận Văn Anh, Luyện Dịch, Ngữ Âm, v.v.), tất cả các môn không-tiếng-Anh (như Lịch Sử Đảng, Kinh Tế-Chính Trị Mác-Lê, Chủ Nghĩa Xã Hội Khoa Học, Ngữ Văn Tiếng Việt và Tiếng Nga, v.v.). Tất nhiên, toàn bộ hơn nửa chục môn Tiếng Anh của tôi đạt điểm tối đa tức giỏi. Tất nhiên, các môn ngữ văn Việt và Nga thì tôi luôn ở hạng không-thể-dưới-khá. Tất nhiên, các môn còn lại thì hoặc tôi không thể thuộc lòng (như Lịch Sử Đảng) hoặc tôi viết tham luận như một nhà trí thức nghiên cứu chính trị hàn lâm thực thụ chỉ có bậc thầy triết gia triết nhân thực thụ mới đánh giá cao mà đám giảng dạy chính trị như vẹt chịu không nổi nên bắt tôi phải thi lại cho đến khi thấy tôi “trả bài thuộc lòng” mới cho qua. Đó là vì sao dẫn đến 7 sự thật rằng

(a) bằng tốt nghiệp của tôi hạng trung bình có màu xanh lá cây sậm do xuất sắc Anh + khá Nga + giỏi Việt + tệ hại Chính trị + tệ hại Lịch Sử Đảng;

(b) bằng tốt nghiệp hạng trung bình của đa số còn lại do trung bình Anh + trung bình Nga + trung bình Việt + trung bình Chính trị + trung bình Lịch Sử Đảng;

(c) bằng tốt nghiệp của vài người còn lại hạng giỏi có màu nâu đỏ sậm do khá Anh + giỏi Nga + giỏi Việt + xuất sắc Chính trị + xuất sắc Lịch Sử Đảng;

(d) chỉ có mỗi một mình tôi được Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh và Sở Công An Thành phố Hồ Chí Minh giành giật do là người duy nhất “xuất sắc Anh” mà hai nơi ấy cần nhân lực xuất sắc Anh chứ không cần thứ nhơn lực xuất sắc chủ nghĩa Mác-Lê và Lịch Sử Đảng, đến độ An Ninh Tình Báo chiêu dụ tôi rằng tôi đừng lo vì họ không cần tôi phải là đoàn viên hay đảng viên gì ráo , cứ chịu gia nhập ngành đi học một khóa ba tháng sử dụng vũ khí và điện đài mật mã xong là vô Đảng ăn lương thiếu úy luôn, còn Cao Đẳng Sư Phạm thì chầu chực bên Đại Học Tỏng Hợp xin tôi những ba lần tam cố bê-tông lư (so với Lưu Bị tam cố thảo lư thỉnh mời Khổng Minh Gia Cát);

(e) không bất kỳ ai học chung với tôi dù tại lớp ban đầu của tôi (khóa 1976) hay lớp đàn em của tôi (khóa 1977) dù có bằng cấp xanh lá hay bằng cấp đỏ dù sau này là thường dân hay quan chức hoặc đại gia và dù sanh hoạt tích cực trên mạng chùa như YoutubeFacebook lại từng dám viết bất kỳ bài nào bằng tiếng Anh trên không gian mạng ngay cả khi bài đó có ra chi hay chẳng có ra hồn;

(f) người bằng xanh lá cây nào thán phục tôi và kết bạn thân với tôi thì đương nhiên là giỏi tiếng Anh như tôi nên mới tâm đầu ý hiệp đến thế; còn

(g) người bằng đỏ nào thán phục tôi và chịu làm vợ tôi thì đương nhiên là giỏi tiếng Anh như tôi chứ không chỉ khá tiếng Anh như hai người bằng đỏ còn lại.

4) Sự thật lịch sử: Trong hơn chục năm sau 30-4-1975, các trường đại học Việt Nam bãi bỏ các thực hành đại học tốt của Việt Nam Cộng Hòa tức của thế giới Âu Mỹ. Việt Nam chỉ cấp “bằng tốt nghiệp” với đánh giá tổng kết là “trung bình” hay “giỏi”. Việt Nam không cấp bất kỳ chi tiết nào liên quan đến cái gọi là “bảng điểm”. Khi Đại Học Curtin Úc Đại Lợi yêu cầu tôi cung cấp bảng điểm đại học vì bản sao Bằng Tốt Nghiệp rất đơn giản đơn sơ tôi gởi họ chả có điểm điếc gì cả, tôi viết thư giải thích với họ về “lịch sử” như trên, và lịch sự viết thêm rằng “tôi giảng dạy đại học môn Anh Văn, và như quý vị thấy đấy qua bức thư dài này có thể chứng minh không những không bất kỳ sinh viên Châu Á nào đang theo học tại trường quý vị cho các học vị thạc sĩ/tiến sĩ, mà không bất kỳ giáo sư nào dù là gốc Âu hay gốc Á đang giảng dạy tại quý trường lại có thể từng đã viết được bức thư nào có ngôn phong chất lượng tiếng Anh cao như tôi cả. Tôi sẽ thử cố xin cái bảng điểm ấy; song, tôi xin báo trước với quý vị rằng nội dung bảng ấy – nếu có – sẽ hoàn toàn không đúng sự thật vì ở Việt Nam không có cái thực hành tốt về kết quả học tập chi tiết của sinh viên – ít ra là vào thời tôi lúc Việt Nam vừa được thống nhất”. Tất nhiên, tôi được Curtin chấp thuận cho học thạc sĩ ngay lập tức. Và trong lễ trao bằng Thạc Sĩ Kinh Doanh Quốc Tế, giáo sư tiến sĩ trưởng khoa Soutiens đã xin tôi cho phép Curtin dùng đoạn văn cảm tưởng của tôi trong lưu bút tốt nghiệp để làm nội dung quảng cáo tiếp thị cho trường. Tất nhiên tôi đồng ý. Nội dung ấy như dưới đây:

5) Do muốn có chứng tích về thành tích toàn điểm 10 của mình (hầu cạnh tranh với cháu bé ngoài Bắc học tiểu học toàn điểm 10 gây bao sóng gió), tôi cử thư ký đến Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh để xin”bảng điểm” của tôi thời Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí MinhĐại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh.

Dưới đây là bảng tôi nhận được, và đây cũng là bảng tôi cung cấp cho các nhà báo khi họ bu đến văn phòng tôi hỏi tội tôi về vụ Tứ Đại Ngu (mà tôi tưởng họ không ngu đến độ dám động đến tôi như thế), cật vấn tôi về chuyện “lưu ban” của tôi (mà tôi không hiểu họ tại sao cần chi tiết ấy hay muốn viết bài bôi nhọ tôi trên các phương tiện truyền thông tỷ USD của Đảng chăng), và ra tối hậu thư buộc tôi phải xuất trình bảng điểm cho họ khiến tôi phải khép nép kinh sợ thề thốt sẽ gởi qua email ngay tối hôm ấy sau hơn 3 tiếng đồng hồ họ bủa vây tôi dưới sự chứng kiến của Cô Lại Thu Trúc:

Bảng điểm trên là bảng điểm gian trá, vì:

(a) Tôi là sinh viên nhập học khóa 1976-1980. Khóa 1977-1981 là khóa của sinh viên Vũ Thị Liên. Trường đã quá khiếp sợ về tội lỗi tày trời của họ năm xưa hãm hại tôi nên không dám ghi rằng tôi nhập học 1976 và tốt nghiệp 1981, ắt do kinh sợ giai thoại tôi thách đấu với Trưởng Ban Anh Văn Phạm Thị Ngọc Hoa ở Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh nên e là toàn bộ lãnh đạo Khoa Anh Văn vinh diệu vĩ đại của họ ở Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh sẽ bị tôi biến thành underdog hết chăng? Nhưng cũng “nhờ” họ ghi 1977-1981 mà các nhà báo thất bại, không có bằng chứng để hê lên rằng tôi học đại học những 5 năm tức “quả thực có 1 năm lưu ban” đúng nguyện vọng khấn vái của các nhà báo Thành phố Hồ Chí Minh. Đó là lý do sau đó thì các nhà báo tịt ngòi khi nhận được bảng điểm của tôi (hoặc cũng có thể do Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng đã ra lệnh cho công cụ bày tôi của họ phải câm mõm lại, đừng sủa bậy cắn càn nghị sĩ Hoàng Hữu Phước nữa – theo lời kể lại của nhà báo Hoàng Hữu Hiệp chăng).

(b) Họ gạt tên tôi khỏi danh sách giữ lại trường làm cán bộ giang dạy thì tôi phải thi hàng chục môn, làm quái gì có chuyện tôi làm luận văn tốt nghiệp để có cái điểm luận văn 8,5 đó (dù thật sự tôi có bỏ ra ba đêm làm xong một luận án về đề tài Ngữ Âm Học giúp anh bạn lớp trưởng bí thư đoàn Thanh Niên Cộng Sản đang sợ chết khiếp vì “bị” Phạm Thị Ngọc Hoa bắt phải ở lại trường làm luận văn để được giữ lại giảng dạy cho bà ta yên tâm về “tư tưởng cách mạng” của sinh viên sau này)? Vậy hàng chục cái điểm 10 của hàng chục môn tiếng Anh của tôi đâu rồi (để cảm ơn tôi, anh lớp trưởng bí thư nói trên đã cho tôi xem bí mật quốc gia tức bảng điểm của tôi nên tôi biết tất tần tật và không hề ngạc nhiên khi sau đó các nơi bu lại xin tôi về phục vụ cơ quan của họ)? Tôi chỉ có một cái 8,5 điểm tí tẹo thôi như ghi trong tờ giấy vớ vẩn trên mà Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh và bên An Ninh Tình Báo phải giành giật tôi về với họ trong khi tôi không là đoàn viên hay đảng viên và tôi còn bị mất một năm học lãng xẹt sao? Thật là ly kỳ, chỉ có ở Việt Nam.

(c) Bằng tốt nghiệp xanh lè của tôi ghi rõ tôi tốt nghiệp hạng trung bình, nhưng họ không dám ghi chữ trung bình vô cái tờ giấy xạo trên, phải chăng họ khiếp sợ tôi nổi cơn thịnh nộ thì e tôi thách đấu làm lộ trình độ thảm hại của các giáo sư phụ trách Khoa Anh Văn ở đó mà toàn là thứ lấy bằng cấp vớ vẩn của Philippines đã làm Thạc Sĩ Toán Việt kiều Mỹ Nguyễn Hoàng An cựu nhân viên của Hoàng Hữu Phước nổi giận ư?

6) Khi em gái út của tôi trở thành giảng viên Đức Ngữ (gia đình tôi toàn là dân…ngoại ngữ nên Chị tôi Anh-Pháp, tôi Anh-Pháp-NgaHán Việt, em trai tôi Anh-Nga-Nhật, em gái út Anh-Pháp-Đức, v.v) tại Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh thì xảy ra sự việc sau mà bản thân tài liệu nói lên tất cả self-explanatory:

Nếu như mới tuần trước có tin tầy huầy ở tỉnh thành nào đó rằng có những học sinh chưa tốt nghiệp đã có tên tại trường đại học danh giá, thì tại trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh qua thư trên thì năm 1997 đã có chuyện sinh viên chưa thi tốt nghiệp đã có tên trong danh sách trường cho sang Đức du học rồi.

Bảo sao giáo dục cùng đạo đức công vụ không cùng chúi-nhũi-cấp cùng lúc cơ chứ!

Bằng cấp lấy rất dễ và rất nhanh đối với người nào có đồng thời hai thứ thật dồi dào: thời gian và tiền bạc. Đây là lý do tất cả các chức sắc đảng viên trong giới quyền lực nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đều có bằng cấp cao, chưa kể mỗi người có nhiều bằng cấp cao mà các bằng cấp ấy không là nối đuôi cao hơn cho cái bằng cấp trước đó, thậm chí cả cái ngành mà bản thân Đảng thích ưu ái phát ban và người được Đảng ưu ái ban phát cho đi học chẳng hề có ai quan tâm đến việc buộc phải đem ra thi thố thực hiện tại Việt Nam từ cấp khởi sự, nghĩa là dù tá lả ngành mà họ chẳng hề chuyên cho bất kỳ một ngành nào trừ ngành “làm lãnh đạo Đảng” hoặc “làm lãnh đạo bất kỳ ngành nào” mà không cần kinh qua thời gian “hành” cho cái đã “học”. Cứ gõ tên họ tìm kiếm trên Wikipidia là thấy tên các chùm bằng cấp khủng khiếp của mỗi vị. Họ có thừa mứa thời gian do chẳng lao động làm việc gì cho sự mưu sinh nghiêm túc cả ngoài học và học. Họ có thừa mứa tiền bạc để học và học và học vì đó là từ Kho Bạc Nhà Nước từ tiền thuế (và tiền phạt) của dân. Cũng vì vậy, chẳng ai trong họ là “nhân tài” của Đảng, của Nước, của Dân – về chuyên môn nghiệp vụ của cái môn có ghi trên các “bằng” của họ – cả.

Hoàng Hữu Phước đã luôn nói từ 30 năm nay – và Tổng Thống Mỹ Donald J. Trump vừa ký một sắc lệnh có nội dung y chang cách nay 30 giờ – rằng mọi tuyển dụng nhân sự trong chính quyền đều phải dựa trước hết vào kinh nghiệm khả năng chứ không vào bằng cấp, mà kinh nghiệm chỉ có từ công việc chuyên môn thật sự đã kinh qua với thành quả cụ thể – tất nhiên, “lãnh đạo” không bao giờ là công việc “chuyên môn” thật sự đã kinh qua để mà có thành quả cụ thể cả

Trị quốc tất nhiên phải có lực lượng nhân sự tài năng.

Muốn có nhân sự tài năng để sử dụng mà nhìn vào các dòng chữ ghi trên văn bằng của người ấy thì thật là đáng thương hại vô cùng vì không cần đến những vị lãnh đạo mà chỉ cần nhờ bất kỳ ai đã được xóa nạn mù chữ đọc giúp rồi trả chút tiền công cho người đọc giúp ấy là xong. Nhanh gọn mà không phát sinh tiêu cực chạy chức chạy quyền.

Những vị biết “nhận diện người tài” như Tiến sĩ Nguyễn Tiến HùngĐại tá Lê Văn Toan lại quá hiếm hoi mà số lượng không đủ phân nửa số đầu ngón tay của một bản tay đủ ngón. Đó là lý do từ năm 1981 đến nay Đảng Cộng Sản Việt Nam không hề có bất kỳ nhân sự mới và trẻ nào ra hồn ra vía ra dáng để bố trí vào các ngân hàng/viện nghiên cứu/trường đại học/chính quyền cả, mà chỉ có vô số những cán bộ Đảng mỗi người đeo trước mặt sau lưng trên đầu và trên hai vai lủng lẳng tòn ten những bằng cấp cử nhân/thạc sĩ/tiến sĩ tá lả ngành mà sự khác biệt duy nhất là họ có đang chịu thi hành án do tham nhũng, đang còn “tại ngoại” ở hải ngoại mà Interpol chưa thể truy tìm giúp Việt Nam nắm đầu lôi xềnh xệch về được, hạ cánh an toàn với “biệt phủ”, chưa hoặc không bao giờ còn bị phát hiện, hoặc thế nào cũng tái nhúng chàm theo đa số khi thấy lò tắt ngúm sau mưa hay không mà thôi.

Thiếu người tài, Đảng có quá đông những đứa con nít làm chính trị. Ba ngày sau khi đắc cử Nghị viện Khóa XIII, tôi được mời đến Cảng Khánh Hội dự buổi liên hoan ca nhạc do Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức vào buổi tối. Tôi ngồi cạnh bên trái Nghị sĩ Khóa XIII Huỳnh Thành Đạt, hiệu trưởng Đại Học Quốc Gia Thành phố Hồ Chí Minh. Bên phải nghị sĩ ấy là Hiệu Trưởng Đại Học Xã Hội Và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh. Ông Xã Hội Nhơn Văn này không hề chào hỏi tôi khi Huỳnh Thành Đạt giới thiệu tôi với y. Ông ta nói với Huỳnh Thành Đạt là ông ta đã “xin mấy ảnh cho ra tiếp khóa này” nhưng “mấy ảnh không cho”.  “Mấy ảnh” mà hắn nói đến là Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh. “Khóa này” mà hắn nói đến là kỳ bầu cử Hội Đồng Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh (cùng lúc với bầu cử Khóa XIII Quốc Hội 2011-2016). Hóa ra Hiệu Trưởng khoái vô Hội Đồng Nhân Dân cho có danh chính trị có quyền hành cho vui chứ không vui với chỉ có chức danh hiệu trưởng phi-chánh-trị chán ngắt. Hóa ra ứng cử viên Hội Đồng Nhân Dân là do Thành Ủy cho phép “ra” để nhân dân được phép bầu. Và hóa ra đảng viên cao cấp, giáo sư tiến sĩ hiệu trưởng đại học, đại biểu Hội Đồng Nhân Dân khóa trước, lại chỉ như đứa con nít thèm muốn “ra” thêm một nhiệm kỳ “cho vui” ư? Đám con nít sắp nghỉ hưu này là tinh hoa trí tuệ của Đảng ư?

Nội dung trên do Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước minh bạch bản thân cùng quốc dân đồng bào (ngôn ngữ Việt Nam Cộng Hòa) tức cử tri (ngôn ngữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam), dọn đường cho dự định sẽ tự ra tranh cử nghị viện Khóa XV.

Nội dung trên chứng minh Hoàng Hữu Phước là Nghị sĩ Khóa XIII duy nhất mà bản thân và người thân đã nhiều chục năm qua từng thực sự là nạn nhân của những sự trù dập oan khuất, đã từng bao phen khiếu tố, đã kinh qua thực tế chưa từng được các cơ quan nhận đơn thư khiếu tố phúc đáp hay xem xét, nên đã là nghị sĩ duy nhất luôn tích cực giúp dỡ người dân yếu thế trong các khiếu tố khuất oan của họ chứ không là bưu tá chuyển các đơn thư ấy như ném vất cục nợ nhức đầu như các nghị sĩ khác ở Thành phố Hồ Chí Minh các Khóa Quốc Hội từ 1976 đến nay luôn làm như thế.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

Bà Ba Thi: Bà Ba Thi  18-6-2020

Bằng cấp vớ vẩn của Philippines: Vấn Nạn Yếu Kém Tiếng Anh Ở Việt Nam 10-01-2016

Con nít làm chính trị: Bọn Con Nít Làm Chính Trị  06-3-2017

Cô Lại Thu Trúc: Lại Thu Trúc 22-12-2015

Đại tá Lê Văn Toan: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo 26-12-2015

Đạo dức công vụ: Đạo Đức Công Vụ  07-5-2020

Em gái út: Em Gái Út Của Tôi và Thủ Tướng Đức Helmut Kohl 28-4-2019

Giảng sư Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm  25-11-2011

Giảng sư Nguyễn Tiến Hùng: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo 26-12-2015

Giảng sư Trương Tuyết Anh: Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh 2011

Giảng sư Vũ Thị Liên: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Giảng sư Vũ Thị Thu: Tôi Và Cô Vũ Thị Thu  07-5-2018

Học đủ thứ trên đời: Nguyễn Thiện Nhân 10-6-2016

Khiêm tốn: Khiêm Tốn 22-02-2015

Làm vợ tôi: Đám Cưới 2015

Mỹ Ngụy: Ngụy Quyền 20-8-2017,  Ngụy Quân & Ngụy Quyền 01-11-2018

Ông Minh Thì: Cao Minh Thì  28-6-2020

Phạm Thị Ngọc Hoa: Phạm Thị Ngọc Hoa và DND 11-11-2019

Tứ Đại Ngu: Tứ Đại Ngu 05-8-2014

Cao Minh Thì

Hoàng Hữu Phước, MIB

28-6-2020

Đang vào thế trận bầu cử Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân Các Cấp 2021-2026.

Do mùa bầu cử nghị viện Khóa XV đang đến và do tôi đã tuyên bố từ năm 2018 rằng tôi sẽ tiếp tục ra tranh cử Khóa XV, đương nhiên các quan chức ở Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh do lấy đủ thứ bằng thạc sĩ/tiến sĩ từ tiền thuế của dân nên tâm thần bất ổn tâm trí bất định lúc nào cũng lơ mơ như vừa thưởng thức “cỏ Mỹ” lai thêm thiếu vắng cái đạo đức thiên Khổng từ các đấng sinh thành đàng hoàng ắt lại sẽ chuẩn bị mớm ý cho những thằng/con phá hoại để ngăn chặn tôi nên tôi buộc phải ra tay tiên hạ thủ vi cường ngăn chặn bọn chúng bằng cách lần lượt vạch mặt chỉ tên tất cả những đấng cán bộ cộng sản cấp cao nào có tỳ vết đớn nhục đã từng lãnh đạo các đơn vị tôi từng công tác hoặc đã từng lãnh đạo các cơ quan nhà nước có tiếp đón tôi, để không bất kỳ ai từng làm việc dưới trướng bọn chúng có thể la lối lên rằng chúng biết rõ về tôi và/hay những tiêu cực của tôi.

Tiếp theo các bài tương tự bài Bà Ba Thi, bài này nói về nhân vật Cao Minh Thì để khóa miệng những ai đang lăm le tái diễn trò bôi nhọ ứng viên tranh cử (không phải “ứng cử” vì phải tranh đấu quyết liệt giành lấy một chỗ trong nghị viện chứ không phải “ứng thí” mà ban khảo thí thì y như bọn gian lận thi cử ở Bình La hay Hòa Sơn gì đấy) Quốc Hội Khóa XV 2021-2026 Hoàng Hữu Phước bằng cách chế tác ra những FAKE NEWS về nhà giáo Hoàng Hữu Phước rằng y/ả/chúng đã từng hay đã có người quen từng công tác chung với nhà giáo Hoàng Hữu Phước tại Khoa Ngoại Ngữ Trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh.

Cao Minh Thì là Hiệu Trưởng Trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh khi cái trường ấy trước sự lúng túng của Khoa Ngoại Ngữ đang bó tay trước trình độ thấp kém của đại quân đoàn giáo viên Anh Văn tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh (chỉ chuyên đào tạo giáo viên Anh Văn chỉ cho cấp trung học phổ thông Cấp 3) đã phải sang Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh tức trường Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh (chỉ chuyên đào tạo chuyên viên/chuyên gia nghiên cứu ngôn ngữ Anh cho các viện nghiên cứu quốc gia) tranh đua với bên An Ninh Tình Báo để giành giật cho bằng được một sinh viên tốt nghiệp hạng trung bình (bằng xanh lá cây) tên Hoàng Hữu Phước, người ngoài Đảng Cộng Sản và ngoài Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, người duy nhất được bảo vệ chở che bởi các giảng sư Anh văn tài danh duy nhất của cả Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam như Lê Văn Diệm, Trương Tuyết Anh, Nguyễn Thị Dần, và Vũ Thị Thu, cũng như là người duy nhất được giảng sư Anh văn Nguyễn Tiến Hùng, sĩ quan phiên dịch của tướng Võ Đông Giang của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tại Trại Davis, Phi Trường Tân Sơn Nhất, Việt Nam Cộng Hòa, “tiến cử nhân tài” cho Đảng.

Vui mừng khi đón được nhà giáo trẻ Hoàng Hữu Phước, Ban Anh Văn Khoa Ngoại Ngữ ngay lập tức ban cho anh ta ơn huệ được “độc quyền toàn quyền đặc quyền” giảng dạy các môn “thầy chạy giắt giò lên cổ” như Từ Vựng Học Lexicology, Văn Minh Anh British Civilization, Văn Chương Anh British Literature, Văn Phạm Cấp Cao Advanced Grammar, Luận Văn Anh Composition, v.v., và ban cho anh ta ơn huệ được phép dạy thế các môn Luyện Nghe Listening và vô thiên lủng môn cho các nhà giáo tài cao đức trọng rất chuyên cần cù họp hành quốc gia đại sự cả tuần kể cả ngày Chủ Nhật, trừ buổi tối thì dạy khí thế ở các trung tâm ngoại ngữ ngoài giờ. Thậm chí, nhà giáo trẻ tuổi người cao (1 mét 7, cao nhất Khoa, không phải “tài cao” vì hễ “tài cao” thì dạy ít mà họp nhiều) Hoàng Hữu Phước còn được phong ngay làm Trợ Lý Thi Đua cho Ban Chủ Nhiệm Khoa Ngoại Ngữ, gánh vác mọi việc để các đấng nhân tài của Khoa có thì giờ họp và họp và họp vì mỗi lần đi họp là có một suất cơm gà – do Khoa Trưởng Nguyễn Văn Tr. chỉ mê món cơm gà vào thủa thầy cô phải xếp hàng trước canteen để từ từ nhích từng bước từng bước thầm lên nhận nhu yếu phẩm (nhu là mềm xèo, yếuxìu xìu ển ển, phẩmcái oản cúng Phật) gồm trăm gram bột giặt, cây kem đánh răng, chục gram bột ngọt) và mỗi người một cục xương heo còn dính thịt (tất nhiên là thịt của cùng cái con lợn chủ nhân khúc xương). Chính vì vậy mà nhà giáo Hoàng Hữu Phước trẻ tuổi người cao được Cao Minh Thì liên tục phát cho cái này ngay từ năm đầu tiên dạy học:

Thế nhưng, để đền đáp lại cái ơn huệ do Đảng và Nhà Nước ban cho (qua sự chiếu cố của lãnh đạo trường Cao Đẳng Sư Phạm) được “độc quyền toàn quyền đặc quyền” nêu trên, nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước đã ăn cháo đái bát khi khẳng khái khuyên Ban Chủ Nhiệm Khoa Ngoại Ngữ không thực hiện chỉ thị này của Cao Minh Thì:

và cực lực bất tuân thượng lệnh khi cái “cháu” ấy lại ngỏ ý muốn qua học Ban Anh Văn và Ban Chủ Nhiệm Khoa bảo Hoàng Hữu Phước cứ cho vào ngồi trong lớp của “thầy Phước”.

Nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước ngay năm giảng dạy đầu tiên cũng đã luôn được cử làm Giáo Viên Trưởng Đoàn Thực Tập Sư Phạm (mỗi năm đưa các đoàn sinh viên hỗn hợp các Khoa đến các trường phổ thông nội/ngoại thành Thành phố Hồ Chí Minh), và Trưởng Trung Tâm Tuyển Sinh mỗi khi mùa thi đại học đến.

Và chuyện phải đến đã đến khi trong một kỳ tuyển sinh (mượn cơ sở trường trung học Trần Hưng Đạo ở Quận 1), sau khi Hoàng Hữu Phước phát hiệu lệnh cho các giáo viên Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh làm giám thị coi thi (có cả nhà giáo Vũ Thị Liên vốn là sinh viên tốt nghiệp Đại Học Tổng Hợp hạng xuất sắc “bằng đỏ” được Cao Đẳng Sư Phạm “xin” về sau Hoàng Hữu Phước một năm) nhận phong bì đề thi đã được Hoàng Hữu Phước xé niêm phong kiểm đếm, tiến đến các phòng thi theo phân công, thì Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ Lê Th. len qua hàng rào các công an viên bảo vệ kỳ thi vào văn phòng của Hoàng Hữu Phước để nói rằng “nay đã xé niêm đề thi nên đồng chí đã biết đề rồi, nên hãy bảo giám thị hành lang kêu mấy đứa này đứa này đứa này ở phòng thi số đó số đó và số đó xuống gặp đồng chí với lý do bổ túc hồ sơ, và  đồng chí giải đề thi dùm cho tụi nó vì tụi nó là cháu của anh Thì đó”. Tất nhiên, “đồng chí” Hoàng Hữu Phước chỉ có một việc phải làm và luôn làm từ Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh là đập bàn quát mắng kẻ gian một trận, tuyên bố lập biên bản báo cáo sự gian lận về trường.

Kết thúc câu chuyện trên thật có hậu: nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước bị đình chỉ giảng dạy, bị đày làm công tác tạp vụ quét dọn phòng thính thị mỗi tuần cúp điện đủ 7 ngày, phải ở chung với một cán bộ tên Nhàn (là nữ sinh viên tốt nghiệp được giữ lại Khoa, chưa lập gia đình) trong phòng tối đen, ngột ngạt, mà nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước có muốn bảo cô gái xinh đẹp ấy hãy ra ngoài để anh ta được như Liễu Hạ Huệ người Nước Lỗ thời Chiến Quốc Xuân Thu cũng không được vì cô ấy là…chủ quản Phòng Thính Thị. Và khi nhà báo Lưu Đình Triều của Tuổi Trẻ đến gặp Ban Giám Hiệu để can thiệp theo đơn khiếu tố, nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước được giải phóng khỏi tình trạng lưu đày nhưng lại bị đẩy sang dạy môn Sử ở Khoa Sử. Và như đã kể bao lần trên blog này, nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước vào gặp Cao Minh Thì, mắng một trận, ném ra tờ giấy nghỉ việc, rồi về cưới nhà giáo trẻ tuổi người thấp Vũ Thị Liên làm vợ.

Vốn người quân tử khẳng khái đại trượng phu luôn khắc cốt ghi tâm lời dạy của Khổng Giáo Nho Gia rằng người quân tử trả thù sau mười năm cũng chưa muộn, vào buổi lễ trao bằng tốt nghiệp cử nhân Anh văn cho sinh viên trường Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội chi nhánh Thành phố Hồ Chí Minh, nơi tôi tham gia giảng dạy buổi tối bộ môn Hợp Đồng Kinh Tế Ngoại Thương Business Contracts theo lời mời của Tiến sĩ Nguyễn Đắc Tâm, lúc tôi đang làm việc cho CIMMCO International Ấn Độ,

khi Thầy Nguyễn Đắc Tâm đưa Cao Minh Thì – lúc ấy đã trở thành Giám Đốc Sở Giáo Dục Thành phố Hồ Chí Minh – đến bàn giảng viên để giới thiệu từng vị, lúc đến trước mặt tôi thì Cao Minh Thì nhận ra tôi, nở nụ cười chiếu lệ giả lả, chìa tay ra theo thói quen, nhưng tôi không đứng dậy khom người bắt tay Cao Minh Thì mà vẫn ngồi yên, nhếch mép cười khẩy đầy khinh bạc – kiểu cười mang thương hiệu signature Hoàng Hữu Phước, đường bệ ngoảnh mặt nhìn chỗ khác. Cao Minh Thì lúng túng, ngượng nghịu, rồi tiến qua chào bắt tay giáo viên bên cạnh tôi. Tôi sau đó cũng không giải thích gì với Thầy Nguyễn Đắc Tâm (nay là Hiệu Phó Đại Học Văn Lang, Thành phố Hồ Chí Minh).

Mới đây trên tivi trong một bộ phim Hàn Quốc nhan đề tiếng Việt “Hên Không Bằng Hay” (trong khi tiếng Anh chỉ có nghĩa đơn giản là “Sếp Kim”) , diễn viên vai phụ cho nhân vật “trưởng phòng” này

đã rơi nước mắt khi nói với tập thể nhân viên đang cùng bị xử bức rằng ông khóc vì đã đánh mất chính ông khi bước chân vào đời cho cuộc mưu sinh, chỉ còn biết phải làm theo lệnh dù biết là sai quấy, chỉ để bảo toàn chén cơm manh áo, phải bỏ đi cái thời trai trẻ đầy nghĩa dõng của ngày xưa chân thiết.

Ông ấy nói lên một sự thật. Cái sự thật ấy tồn tại như một đương nhiên nơi hầu hết  những người thân thiết quanh tôi (và không ở quanh tôi) mà cái tên dành cho nó là “sự khôn ngoan”.

Tôi và các cô em gái của tôi đều không theo cái “sự khôn ngoan” thường tình ấy và nhiều bài viết trước đây tôi cũng đã lần lượt nói về những gì đã xảy ra với nhưng cô em mãi trẻ trung ấy.

Còn tôi ư? Nhiều câu khẩu hiệu của tôi vẫn theo tôi từ thời trung học, mà câu khẳng quyết mạnh nhất là “nhân phi nghĩa bất giao, vật phi nghĩa bất thủ”, và có lẽ vì thế mà mỗi khi quây quần quanh tôi thì các học trò và cựu nhân viên đều cho rằng tôi sao cứ mãi trẻ trung, vẫn cứ yêu đời, vẫn cứ hý hước tiếu lâm, vẫn cứ hùng hục hừng hực như thủa còn cắp sách đến trường mà đã kiến ngãi bất vi vô dõng giả, gian nguy bất cứu mạc anh hùng luôn trượng nghĩa khinh tài giữ hoài ngọn lửa lòng ngay cả khi chỉ còn leo lét giữa gió táp mưa sa.

Cao Minh Thì, người đã lệnh cho Phòng Tổ Chức Cán Bộ bằng mọi giá phải giật cho bằng được Hoàng Hữu Phước từ tay An Ninh Tình Báo, người đã tưởng rằng có thể sai khiến Hoàng Hữu Phước thực hiện các trò gian lận thi cử bẩn thỉu, người đã bật đèn xanh cho Khoa Ngoại Ngữ cùng Phòng Tổ Chức Cán Bộ bằng mọi giá phải tống cổ Hoàng Hữu Phước ra khỏi trường, và cũng là người đã tức giận bật đèn xanh cho Khoa Ngoại Ngữ cùng Phòng Tổ Chức Cán Bộ bằng mọi giá phải tước đoạt tất cả các danh hiệu “dạy giỏi” cùng học bổng Thạc Sĩ Anh Văn tại Úc của nhà giáo Vũ Thị Liên chỉ vì cô phạm ba trọng tội gồm (a) dám đơn thương độc mã đấu tranh chống việc trù dập nhà giáo trẻ tuổi người cao Hoàng Hữu Phước, (b) dám chống lại sự ngăn cản của Công Đoàn không cho làm vợ của Hoàng Hữu Phước, và (c) dám không gởi thiệp mời đám cưới nghĩa là dám tước đoạt đặc quyền của lãnh đạo được “không thèm đến dự như thư mời”.

Cao Minh Thì, người mà suốt cuộc đời y chỉ có một người duy nhất dám cười nhếch mép khinh khi: Hoàng Hữu Phước.

Các nghi ngờ – nếu có – về tính trung thực của toàn bộ nội dung trên, xin cứ tự nhiên nhờ Bộ Công An giám định chữ ký của Cao Minh Thì và kiểm tra sổ sách sinh viên của Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh – nếu cái trường ấy chưa cân ký hồ sơ bán ve chai để có tiền ăn cơm gà.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tham khảo:

An Ninh Tình Báo: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo 26-12-2015

Bà Ba Thi: Bà Ba Thi 18-6-2020

Các cô em gái của Hoàng Hữu Phước: Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái 06-02-2018

Cưới nhà giáo trẻ tuổi người thấp Vũ Thị Liên làm vợ: Đám Cưới 2015

Giảng sư Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm  25-11-2011

Giảng sư Nguyễn Tiến Hùng: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo 26-12-2015

Giảng sư Trương Tuyết Anh: Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh 2011

Giảng sư Vũ Thị Liên: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Giảng sư Vũ Thị Thu: Tôi Và Cô Vũ Thị Thu  07-5-2018

Tiến cử nhân tài: Hiền Tài 22-5-2019

Tôi sao vẫn cứ trẻ trung: Trẻ Trung 14-4-2016

Trưởng Đoàn Thực Tập Sư Phạm: Đỗ Bảo Loan 12-6-2019

Racism Ư?

Hoàng Hữu Phước, MIB

23-6-2020

Thượng Đế đã tạo ra người Neanderthals (Homo neanderthalensis) tại lục địa Âu-Á.

Cách nay 40.000 năm, giống người này bị tuyệt chủng vì đương đầu với hoặc bị tuyệt diệt bởi giống người hiện đại di dân đến (Homo sapiens).

Con người ngày nay bất luận màu da, chúng tộc hay tôn giáo đều cùng là hậu duệ của giống người hiện đại di dân ấy.

Và thế giới hiện nay sau 40.000 năm lại đang bị tuyệt diệt bởi giống người văn minh đang nghiện láp giáp bù lu bù loa miết về cái gọi là “phân biệt chủng tộc” ư?

(Nội dung trên được đăng bằng tiếng Anh bởi Hoàng Hữu Phước trên TwitterLinkedIn trước trận sóng thần cuồng loạn đang càn quét thế giới Âu Mỹ tức các quốc gia ở Bắc Mỹ, Tây Ấu, Úc và New Zealand).

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh); GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 2020 bằng tiếng Anh);  Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt): https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

Tại Sao Lại Là 7

Hoàng Hữu Phước, MIB

30-5-2020

Các bạn vừa đọc ba bài 7 Chữ C Của Thành Công (The 7 C’s of Success) các phiên bản của Tom Morris, Hideo Nakajima , và Hoàng Hữu Phước. Một câu hỏi ắt không phải không hợp lý nếu được đặt ra là: vì sao cứ phải là 7 Chữ C mà không là 9 Chữ C hay 11 Chữ C? Bài này tổng hợp các chi tiết thuộc 4 lĩnh vực sau ắt đủ làm thỏa mãn sự hiếu kỳ của một bộ phận không bao giờ nhỏ những người cầu thị.

A) Ý Nghĩa Văn Hóa – Đạo Đức – Tâm Linh – Tôn Giáo

1– Trong Kinh Thánh Thiên Chúa Giáo, số 7 tượng trưng cho sự hoàn tất hoàn hảo hoàn toàn. Thiên Sáng Thế Ký ghi rằng sau khi dành ra 6 ngày tạo ra Trái Đất và vũ trụ, Thượng Đế được cho là đã sử dụng ngày thứ 7 để nghỉ ngơi (Genesis 1; 2:1-2) và số 7 được lập lại hơn 700 lần suốt bộ Kinh Thánh; khi hoàn thành nghĩa vụ thế tục trên thập tự giá, Chúa Jesus đã 7 lần thốt lên trong đau đớn những khấn nguyện của Người; Kinh Lạy Cha có 7 nội dung; Chúa Jesus sử dụng 7 ẩn dụ để ví chính mình; nhà tiên tri Isaiah miêu tả đấng cứu thế sẽ có 7 đức tính (Isaiah 11:1-2); Chúa Jesus phán con chiên nên tha thứ cho nhau 70 lần 7 (Matthews 18:21-22);  bịnh nhân hủi Naaman lành bệnh sau khi tắm đủ 7 lần dưới sông Jordan (2 Kings 5:9-10); Chúa Jesus chữa lành bệnh cho 7 người vào ngày thứ 7; Thượng Đế hứa sẽ không lập lại sự tàn phá Địa Cầu bằng trận đại hồng thủy và ghi lời hứa này bằng một cầu vồng 7 sắc (Genesis 9:8-15); còn Thiên Khải Huyền ghi các lời hứa của Thượng Đế toàn dựa trên con số 7 như 7 ấn triện, 7 kèn trumpet do 7 thiên thần thổi và 7 chén chứa cơn thịnh nộ của Chúa do 7 thiên thần bưng bát (Revelation 6,8,11,16); dân Do Thái chiếm thành Jericho sau khi đi quanh nó 7 lần; Vua Solomon mất 7 năm mới xây xong lăng tẩm cho chính mình; trận đại hồng thủy ập đến 7 ngày sau khi Noah bước lên tàu; vân vân và vân vân.

2– Trong các tôn giáo khác: giáo lý của Do Thái Giáo ghi rằng vũ trụ được tạo ra với 7 tầng trời, Kinh Koran cũng nêu về 7 tầng trời và tín đồ Hồi Giáo hành hương về thánh địa Mecca đi quanh đền Kaaba 7 lần, Ấn Độ Giáo thì nói về 7 tầng trời và 7 tầng địa ngục, thần thoại Nhật Bản có truyện về 7 vị phúc thần, và Phật Giáo kể truyện Phật Thích Ca vừa được sinh ra đã đứng dậy đi 7 bước chân, v.v. và v.v.

3Thất Đại Đức (7 đức hạnh) trong Thiên Chúa Giáo gồm: tính khiêm cung nội tại (humility), tiết hạnh (chastity), sự tử tế (kindness), tính kiên nhẫn (patience), sự tiết chế thèm muốn (abstinence), tính cần cù (diligence), và sự rộng lòng (liberality).

Một phiên bàn Thất Đại Đức (7 đức hạnh) khác lại bao gồm: đức tin (faith), hy vọng (hope), nghị lực (fortitude), công bằng (justice), sự điều độ chừng mực (temperance), và tính cẩn trọng (prudence). Có phiên bàn còn nêu thay thế vào danh sách với lòng từ tâm (charity) và lòng biết ơn (gratitude) như đức hạnh cao vời.

4Thất Đại Tội (7 tội lỗi tày đình) trong Thiên Chúa Giáo gồm: thói dâm đãng (lechery), tật tham ăn (gluttony), tính tham tàn (avarice), sự biếng nhác (sloth), cơn hung nộ (wrath), lòng đố kỵ (envy), và thói hợm hĩnh (hubris).

5Thất Đại Phẩm (7 tặng phẩm) trong Thiên Chúa Giáo: sự thông tuệ (wisdom), sự hiểu biết (understanding), óc nhận xét (counsel), lòng dũng cảm (fortitude), sự hiểu biết Thiên Chúa (knowledge), lòng sùng bái Thiên Chúa (piety), và lòng kính sợ Thiên Chúa (fear of the Lord).

6Thất Tình (7 trạng thái tình cảm của con người) trong Phật Giáo: vui mừng (hỉ), giận dữ (nộ), buồn bã (ai), vui vẻ (lạc), yêu thương (ái), ghét (), và ham muốn (dục).

77 Đại Tội Xã Hội theo thuyết pháp năm 1925 của giáo sĩ Anh Giáo Frederick Lewwis Donaldson gồm: giàu sang không qua làm việc, thỏa mãn thú vui mà không có lương tâm, có tri thức mà không có tư cách, kinh doanh mà không có đạo đức, làm khoa học mà không có nhân tính, theo tôn giáo mà không biết đức hy sinh, làm chính trị mà không có nguyên tắc.

8– 7 Nhà Thờ Sẽ Nhận Thông Điệp Về Ngày Tận Thế theo Thiên Chúa Giáo gồm: nhà thờ từ bỏ Chúa và lời dạy của Chúa (Ephesus), nhà thờ vững đức tin (Smyrna), nhà thờ thỏa hiệp đức tin (Pergamum), nhà thờ của kẻ đội lốt tu sĩ (Thyatira), nhà thờ không còn tâm linh (Sardis), nhà thờ kiên nhẫn chịu đựng (Philadelphia), và nhà thờ có đức tin hờ hững (Laodicea).

B) Trùng Hợp Thực Tế & Khoa Học:

1– Nghiên cứu năm 1956 của George Miller tại Đại Học Harvard cho thấy hầu hết con người có khả năng trong ngắn hạn thường ghi nhớ tối đa 7 thông tin; do đó, tại Mỹ và nhiều nước khác thì số điện thoại thường là 7 chữ số (không tính mã vùng)

2– Số giờ ngủ tối ưu cho loài người là 7 giờ/ngày, ít hơn hoặc nhiều hơn sẽ dễ có nguy cơ bị suy tim, đột quỵ, đau thắt ngực.

3– Isaac Newton chia quang phổ thành 7 sắc.

4– Nếu như tuần có 7 ngày thì thang âm nhạc có 7 nốt.

5– Thế giới cổ đại có 7 kỳ quan (Kim Tự Tháp Giza, Vườn Treo Babylon, Đền  Artemis ở Ephesus, Tượng Zeus ở Olympia, Lăng Mộ ở Halicarnassus, Tượng Colossus of Rhodes, và Hải Đăng Alexandria)

6– Thế giới hiện đại có 7 kỳ quan (Đại Thành – tức “Vạn Lý Trường Thành” – ở Tàu, Đền Taj Mahal ở Ấn Độ, Thành Phố Đá Petra ở Jordan, Tượng Christ the Redeemer ở Brazil, Machu Picchu ở Peru, Kim Tự Tháp Chichen Itza ở Mexico, và  Đấu Trường Colosseum ở Ý) theo kết quả bình chọn toàn cầu được công bố vào ngày thứ 7 của tháng thứ 7 của năm 2007.

7- G7 là nhóm 7 nền kinh tế tiên tiến trên thế giới gồm Canada, Pháp, Đức, Ý, Nhật, Anh, và Mỹ.

8– Có 7 đại dương: Bắc Đại Tây Dương North Atlantic, Nam Đại Tây Dương South Atlantic, Bắc Thái Bình Dương North Pacific, Nam Thái Bình Dương South Pacific, Ấn Độ Dương Indian Ocean, Bắc Băng Dương Arctic Ocean, và Nam Dương Southern Ocean.

9– Có 7 lục địa: Châu Phi Africa, Châu Nam Cực Antarctica, Châu Á Asia, Châu Âu Europe, Châu Bắc Mỹ North America, Châu Nam Mỹ South America, và Châu Đại Dương Oceania.

10– Có 7 lớp nơi da của con người.

11– Có 7 đốt xương cổ Vertebrae Cervicales nơi con người.

12– Chu Kỳ 7 Năm Biến Động Kinh Tế: năm 1966 chứng kiến cuộc khủng hoảng tồi tệ thanh khoản tín dụng Mỹ, năm 1973 thế giới điêu đứng vì giá dầu tăng cao khủng khiếp, năm 1980 Wall Street buộc phải can thiệp để cứu vãn sự sụp đổ của các ngân hàng và trung tâm môi giới của nó, năm 1987 thị trường chứng khoán toàn cầu lao dốc khiến chỉ trong một ngày chỉ số DOW mất đến 22%, năm 1994 thị trường trái phiếu sụp đổ, năm 2001 Wall Street bị đóng cửa một tuần khi các chiến binh Hồi Giáo tấn công bằng phi cơ thương mại làm sập hai tòa nhà World Trade Center ở New York khiến chỉ số DOW mất 684 điểm chỉ trong một ngày, năm  2008 chứng kiến sự sụp đổ của thị trường nhà đất Mỹ với sự phá sản chỉ trong một đêm của Lehman Brothers làm chỉ số DOW mất 777 điểm chỉ trong một ngày, năm 2015 là năm nợ quốc gia Mỹ ở mức cao khủng khiếp đến 18 ngàn tỷ USD dẫn đến sự ồ ạt in thêm tiền cho ngân khố nghĩa là chỉ trong 7 năm làm tổng thống thì gã bất tài Barack Obama đã làm quốc gia gánh một khoản nợ lớn bằng với tổng nợ gộp lại mà tất cả các tổng thống tiền nhiệm gây ra trong suốt thời gian 242 năm dài đăng đẳng trước đó, năm 2022 sẽ là quân cờ domino ngã nhào tiếp theo về kinh tế toàn cầu của Chu Kỳ 7 Năm này mà Covid-19 năm 2020 là tiền đề báo trước cho sự điêu đứng kéo dài biến năm chu lỳ 2022 khủng hoảng ấy thành hiện thực (theo sau sẽ là các năm 2029, 2036, 2043, 2050, vân vân và vân vân).

13– Đời người có 7 giai đoạn như được nói đến trong bài sonnet tựa đề The Seven Ages Of Man của William Shakespeare mà chỉ có Hoàng Hữu Phước mới giảng giải thấu đáo được cho sinh viên của mình tại các lớp Anh Văn trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh từ những năm đầu của những năm 1980 của Thế Kỷ trước.

14– vân vân và vân vân

C) Dị Đoan May Rủi:

1– Nhiều giống dân trên thế giới tin rằng đứa con thứ 7 của người con thứ 7 sẽ hoặc có năng lực siêu nhiên hoặc tốt hoặc xấu, chẳng hạn truyện dân gian Ái Nhĩ Lan cho rằng kẻ đó có sức mạnh nhiệm màu để chữa lành mọi tật bệnh, còn truyện dân gian Anh và Nam Mỹ lại cho rằng kẻ đó là người sói, trong khi truyền thuyết Romania thì kể đó sẽ là một ma cà rồng hút máu người.

2– Số 7 là con số may mắn của nữ văn sĩ J.K. Rowling. Quyển Harry Potter thứ 6 của bà tức quyển Harry Potter And The Half-Blood Prince ngày đấu tiên phát hành ở Mỹ bán được 7 triệu cuốn, còn quyển cuối cùng là quyển số 7 tức quyển Harry Potter And The Deathly Hallows được phát hành vào tháng thứ 7 của năm 2007.

3– David Beckham cùng vợ đặt tên lót cho con gái là Seven (7) khiến mọi người nghĩ ông liên tưởng đến áo số 7 của mình khi còn ở đỉnh cao danh vọng tại đội bóng đá Manchester United và Đội Tuyển Quốc Gia Anh, song ông cho biết ông chọn Seven làm tên lót cho con gái vì “nó là biểu tượng của sự hoàn mỹ về tâm hồn, là con số may mắn trong nhiều nền văn minh khắp thế giới.”

4– Khi đại văn hào Ian Fleming tạo nên nhân vật siêu điệp viên James Bond ông đã chọn đặt mật danh 007. Diễn viên thủ vai 007 xuất sắc nhất điện ảnh thời hiện đại là Daniel Craig, người thứ 7 đóng vai này.

5– “The seven-year itch” (nghĩa đen tiếng Việt: sự ngứa ngáy 7 năm) là thành ngữ chỉ thời điểm một cuộc hôn nhân đã trở nên nhàm chán, hết cả mặn nồng.

D) Ăn Theo Số 7

17 Đại Tội Đối Với Trí Nhớ theo giáo sư tâm lý học Đại Học Harvard Daniel Schacter gồm sự chợt quên (transience), tính nghễnh ngãng (absent-mindedness), bịnh lý trí nhớ (blocking), sự nhầm lẫn (misattribution), sự ám thị (suggestibility), định kiến (bias), và tính cố chấp (persistence).

27 Thói Quen Của Người Làm Việc Hiệu Quả Cao theo Stephen R. Covey gồm: tính tích cực, tư duy định hướng trước tiên về kết quả, theo thứ tự ưu tiên, tư duy cùng chia sẻ, phải hiểu người trước rồi mới được người hiểu, hợp lực xử lý, và không ngừng rèn luyện tự thân.

37 Đại Tội Thời Nay theo nội dung tranh vẽ năm 1993 của nữ họa sĩ Úc Susan Dorothea White bao gồm: giấu mình (self-effacement), diệt dục (celibacy), nghiện việc (workaholism), nhịn ăn ép xác (dieting), phung phí xa hoa (squandering), lòn cúi (sucking up), lãnh đạm thờ ơ (indifferences).

4– Ba Má Hoàng Hữu Phước có 7 người con, với Hoàng Hữu Phước là đứa con thứ nhì (tức “anh Ba” theo thứ tự Nam Bộ) và em gái út là đứa con thứ 7 (tức “bé Tám” theo thứ tự Nam Bộ). Cô bé út này là người đã gửi thư bằng tiếng Đức cho Thủ Tướng Helmut Kohl để phản đối việc bọn đầu trọc Tân Quốc Xã đánh giết người Đức gốc Việt, được Thủ Tướng Helmut Kohl mời dự đại yến tại Thành phố Hồ Chí Minh, bị toàn bộ ban lãnh đạo Khoa Đức Ngữ Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh nổi điên lồng lộn đình chỉ giảng dạy để trị tội dám viết thư ra hải ngoại để trở thành giảng viên duy nhất được mời dự đại yến với nguyên thủ Đức Quốc, nên phải bỏ nghề giáo để quản lý văn phòng đại diện doanh nghiệp công nghiệp Đức tại Thành phố Hồ Chí Minh, giám đốc tiếp thị Kingsmen, và làm công dân New Zealand. Số thứ tự 2 của Hoàng Hữu Phước và 7 của cô em gái út này đều thuộc bốn chữ số đầu tiên của dãy số…nguyên tố, mà số 7 thì tốt hơn số 2 do phải dùng hai bàn tay mới đếm đủ nên “Bé 8” giỏi hơn “Anh 3” dù anh ta luôn chiến thắng (giơ hai ngón tay trỏ và giữa thành chữ V của Victory).

5– Hoàng Hữu Phước lập gia đình với người yêu thứ 7.

6- Công việc chính thức ở cấp quản trị của Hoàng Hữu Phước hiện nay là nghề nghiệp thứ 7.

7– và nhiều số 7 khác mà độc giả có thể tự tìm thêm hoặc đề ra từ kinh nghiệm bản thân cho nhân gian kịp tham khảo học hỏi trước năm 2022 của chu kỳ khủng hoảng mỗi 7 năm.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt).

Đặc biệt, theo trào lưu phản đối Twitter dám động đến Donald J. Trump, và nhân bọn báo chí mạng xã hội Twitter cùng Facebook bị Donald J. Trump ký sắc lệnh trừng trị thích đáng:

Parler: @hoanghuuphuoc (tham gia từ 5-2020 bằng tiếng Anh);

GAB: @HoangHuuPhuocVietnam (tham gia từ 5-2020 bằng tiếng Anh)

Tham khảo:

Em gái út: Em Gái Tôi Và Helmut Kohl, Tôi Và Sigurd Schmitt 05-01-2016

Người yêu thứ 7: Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ  08-3-2020

Hideo Nakajima: 7 Chữ C Của Thành Công – The 7 C’s of Success – Phiên Bản Hideo Nakajima 15-5-2020

Hoàng Hữu Phước: The 7 C’s of Success – 7 Chữ C Của Thành Công – Phiên Bản Hoàng Hữu Phước 25-5-2020

Tính khiêm cung nội tại: Khiêm Tốn  22-02-2015

Tom Morris: 7 Chữ C Của Thành Công – The 7 C’s of Success – Phiên Bản Tom Morris 15-5-2020

Vì Sao Tôi Không Thèm Quan Tâm Đến Buổi Hội Thảo Của Paul Krugman

Hoàng Hữu Phước, MIB

21-4-2020

Bài sau của Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước đăng trên Emotino.com và trên Aspirationsuk.360.yahoo.com/hoanghuuphuoc lúc 17g42 ngày 08-6-2009

Sau khi Giáo Sư Paul Krugman, nhà kinh tế học duy nhất đoạt giải Nobel Kinh Tế năm 2008, kết thúc buổi thuyết trình ngày 21/5/2009 về đề tài “Tìm Kiếm Cơ Hội Và Giải Pháp Trong Khó Khăn Và Khủng Hoảng” do trường Doanh Nhân PACE tổ chức tại Tp Hồ Chí Minh, tôi hoàn toàn hài lòng khi đọc thấy bài viết của Tiến Sĩ Nguyễn Quang A chỉ vài ngày sau đó đã có câu hãy “hết sức cảnh giác cả với kích cầu lẫn lạm phát và không nên tách ý kiến (rất xác đáng của Giáo Sư Krugman) ra khỏi ngữ cảnh mà ông phát biểu rồi ngầm hiểu một cách mù quáng vào hoàn cảnh Việt Nam”. 

Vì đã có kinh nghiệm không hài lòng kỳ tham dự buổi hội thảo hoành tráng do PACE tổ chức năm 2007 khi long trọng thỉnh Giáo sư Philip Kotler đến Thành phố Hồ Chí Minh thuyết trình về chủ đề New Marketing for New Age (Marketing Mới Cho Thời Đại Mới), tôi đã quyết định không đăng ký đến nghe, hầu tránh bốn vấn nạn luôn gặp phải là

(1) diễn giả vẫn chưa trên cơ sở điều nghiên nghiêm túc và chuyên sâu về Việt Nam,

(2) thính giả hay có kiểu đặt câu hỏi muôn đời phí phạm khi khai thác những bộ óc tài ba: “Ông/Bà nghĩ gì về Việt Nam và con người Việt Nam”,

(3) vấn đề ngầm hiểu một cách mù quáng của số đông đối với những lời khuôn vàng thước ngọc nhả ngọc phun châu của diễn giả, và

(4) một vấn đề tế nhị cộng thêm mà tôi sẽ viết trong một bài khác. 

Lần ấy, khi có người hỏi thương hiệu quốc gia như thế nào thì thích hợp cho Việt Nam, Giáo Sư Philip Kotler đã gãi đầu và cười ý nhị đáp rằng Việt Nam có thể là một Nhà Bếp Của Thế Giới, một hàm ý sâu sắc rằng hóa ra Việt Nam vẫn chưa biết mình có năng lực gì ngon lành nổi trội để giới thiệu ra cho cả thế giới kinh doanh cùng chiêm ngưỡng và giao kết làm ăn (chưa biết người, chẳng biết ta, thì sao trăm trận trăm thắng được). Ngồi nghe ông suốt ngày tôi chưa thấy ông nói lần nào rằng Việt Nam có “đầy đủ cơ sở để trở thành Nhà Bếp Của Thế Giới với mỗi món Phở lừng danh”, vậy mà hầu như ngay lập tức đã có ngay (và có trong thời gian nhiều tháng trời) biết bao phát biểu ý kiến hăng hái, hồ hởi, sung sướng, hân hoan, tưng bừng nói về Phở! Và cũng hầu như ngay lập tức, tôi hốt hoảng viết ngay cho một số báo cũng như tự đưa lên trang blog rất có nhiều người (nam phụ lão ấu thuộc trường phái nghiêm túc) đọc của tôi để giải thích đó là sự hiểu ngầm mù quáng, vì Việt Nam (và tất cả các quốc gia nào trên cái quả đất chưa bị hủy diệt này) không bao giờ là Nhà Bếp Của Thế Giới, và Phở không bao giờ xứng đáng là món ăn mà Việt Nam nên xưng tụng rùm beng. Thậm chí vì sợ ngoại nhân cười người Việt ta, tôi cũng đã phải viết bài bằng tiếng Anh giải bày với nội dung tương tự để chứng minh ở Việt Nam vẫn có người hiểu rõ Philip Kotler thực sự ám chỉ điều gì. Những chi tiết tôi đã nêu trong bài Philip Kotler, An Aftermath: National Branding – Vietnam, the Campus of the World Người Thái Đã Đi Trước (và “Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam”),  nói rõ vì sao không bao giờ có bất cứ nước nào được thế giới đặt tên là Nhà Bếp Của Thế Giới, ở đây chỉ xin nhắc vắn tắt vài điểm cực kỳ tiêu cực về Phở mà tôi đã nêu trong các bài viết trên, nếu Việt Nam cứ mãi nói đến Phở với toàn nhân loại: 

– Việt Nam muốn hàng tỷ du khách ăn chay … tẩy chay Việt Nam, hoặc nếu lỡ đầu tư vào Việt Nam thì rút vốn ra khỏi Việt Nam khi thấy Việt Nam trở thành extreemist (cực đoan) về ẩm thực; 

– Món Phở Việt Nam dùng bánh phở không ai bảo đảm là khi làm đã tuyệt đối không dùng thuốc ướp xác chết cho bánh có độ dai; 

– Món Phở Việt Nam có rau không ai bảo đảm là từ nguồn tuyệt đối không dùng phân tươi của người và gia súc làm phân bón, tuyệt đối không dùng thuốc trừ sâu bọ hay thuốc kích thích tăng trưởng của các khoa học gia Trung Quốc vĩ đại; 

– Món Phở Việt Nam có nước nấu không ai bảo đảm là tuyệt đối không lấy từ nguồn ô nhiễm, không chứa các kim loại và khoáng chất độc; 

– Món Phở Việt Nam có kiểu tái, tái chín, với thịt bò còn đỏ hỏn, khi thịt bò ấy không ai bảo đảm là tuyệt đối không có sán lãi, không có xuất xứ từ xác bò điên; hoặc nếu dùng gà cho món phở gà thì lại vướng sự hiềm nghi “nó” có mang virus H5N1 từ Trung Quốc tràn sang và từ những vùng dịch bệnh nội địa đổ về; 

– Món Phở Việt Nam (và tất cả các món ăn Việt Nam) đều chưa được Y Tế Việt Nam công bố hàm lượng dinh dưỡng cần thiết của một tô tiêu chuẩn (vì khi muốn làm rùm beng một thức ăn ra nước ngoài, buộc phải có nghiên cứu khoa học) và chưa thẳng thắn nêu lưu ý đầy quan ngại về lượng mỡ trong mỗi tô có nguy cơ gây máu và gan nhiễm mỡ cùng tim mạch do cholesterone có hại;  

– Món Phở Việt Nam có khả năng làm nhục quốc thể nếu du khách đến Việt Nam ăn phở dính các tiêu cực trên để rồi rối loạn tiêu hóa hay ngộ độc làm tiêu sự nghiệp ngành kỹ nghệ du lịch; và cuối cùng, 

– Món Phở Việt Nam không bao giờ sánh được với bánh Pizza (khô queo, không nước) cả trăm vị và món mì Spaghetti (nếu muốn, vẫn có nước) hàng trăm món. 

Việc báo chí đăng bài khẩn cấp cảnh báo của Tiến Sĩ Nguyễn Quang A là cực kỳ cần thiết vì vấn đề hiện nay không phải là cái danh hão “Nhà Bếp Của Thế Giới” với sự hưng phấn sai lầm mang tên Phở của năm 2007, mà liên quan đến “khủng hoảng”, “kích cầu”, “lạm phát”, khi những diễn giả lừng danh đến nhả ngọc phun châu lại trong tình hình bị lây nhiễm một chứng bịnh chung mang tên “chưa biết nhiều về Việt Nam”. 

Đoạn văn sau của Tiến Sĩ Nguyễn Quang A.  Xin được trích dẫn với lòng kính phục bậc trí thức đã khẳng khái gióng hồi chuông cảnh giác: 

“Ngồi nghe ông suốt ngày tôi chưa thấy ông nói lần nào rằng khủng hoảng đã đến đáy, nếu tôi hiểu đúng ông, ông chỉ nói đã có những dấu hiệu (tốc độ sụt giảm đã chậm lại, mức tăng thất nghiệp ở Mỹ trong vài tháng qua đã không còn cao như các tháng trước, …) cho thấy khủng hoảng tiến dần (sắp) đến đáy và ông hy vọng vậy. Nhưng mối lo là khi đạt đáy thì có tăng trở lại hay cứ luẩn quẩn ở đáy đó một thời gian dài. 

“Trong ngữ cảnh đó, ông nhắc tới gói kích cầu của Mỹ (cỡ 2,5% GDP) và các chính sách kích thích chưa đồng bộ của các nước EU có thể là không đủ để đưa nền kinh tế toàn cầu bứt khỏi cái đáy đó (có thể luẩn quẩn ở đó đến 5 năm) và ông nghĩ nên tăng gói kích cầu lên gấp đôi. Ông cũng giải thích khá kỹ nếu nhà nước vay tiền để chi cho các khoản kích thích, thì (trong ngắn hạn) cách làm đó không gây lạm phát và ông cũng nói rất rõ là không phải chính phủ Mỹ “in” tiền để làm việc đó (như một vài báo đưa tin ngày hôm sau).

“Ông cũng nói về nguy cơ giảm phát và lạm phát không phải là điều đáng lo ngại (trên thế giới nói chung và nhất là ở các nước phát triển: tại Mỹ số liệu ngày 15-5 cho thấy lạm phát ở Mỹ là -0,7%, tức là đang giảm phát). Trong bối cảnh đó quả thực lạm phát không đáng lo ngại. Có thể nói những nhận xét của Gs. P. Krugman là rất xác đáng. Tuy nhiên, khi đưa tin nhiều báo thường quên mất ngữ cảnh mà lời nhận xét được đưa ra. 

“Khi được hỏi về lời khuyên cho hay nhận xét về Việt Nam, Gs. Krugman rất thận trọng. Ông nói, mới ở Việt Nam chưa quá 24 giờ và chủ yếu trong khách sạn nên ông không thể khuyên gì, ông ra Hà Nội để học hỏi với tư cách một columnist, một nhà báo, chứ không phải như một nhà tư vấn chính sách. Sự khiêm tốn và thận trọng đáng kính từ một nhà khoa học lớn. Thế nhưng cách đưa tin của một vài báo Việt Nam (tách lời nói khỏi ngữ cảnh) có thể gây hiểu lầm. 

“Hiểu lầm thứ nhất có thể xảy ra khi ông nói cần tăng gấp đôi gói kích cầu (của Mỹ và EU hay Nhật Bản). Có thể có người sẽ nghĩ ta cũng nên làm vậy. Hãy thận trọng, ở ta tổng “gói kích cầu” như được công bố phải ở cỡ trên 10 % GDP, mức thuộc loại cao nhất thế giới. Mặt khác chúng ta nghiện “kích cầu” suốt 10 năm rồi (trong 10 năm đó chỉ có giai đoạn 4-2008 đến 11-2008 là giai đoạn “siết”, còn toàn bộ phần thời gian còn lại là “kích”). 

“Chính việc say kích cầu này đã là một trong những nguyên nhân chính gây ra những bất cân đối vĩ mô trầm trọng vừa qua và những bất cân đối đó vẫn còn nguyên. Những bất cân đối vĩ mô trong thời gian dài đó đã làm cho lạm phát lên mức rất cao trong năm qua (gần 20% vào cuối năm 2008 so với cuối 2007). 

“Khủng hoảng toàn cầu làm cho tình hình lạm phát ở ta dịu đi đôi chút, nhưng mức lạm phát của 5 tháng đầu năm 2009 so với 5 tháng đầu năm 2008 vẫn ở mức 2 con số là + 11,59% (chứ không phải là một số âm như ở Mỹ). Nói cách khác lạm phát ở ta vẫn cao. Với chính sách tiền tệ nới lỏng và say kích cầu như hiện nay có thể vài tháng tới lạm phát vẫn chưa, nhưng cuối năm hay sang năm 2010 có thể lạm phát lại bùng phát. 

“Như thế phải hết sức cảnh giác cả với kích cầu lẫn lạm phát và không nên tách ý kiến (rất xác đáng của G.S Krugman) ra khỏi ngữ cảnh mà ông phát biểu rồi “ngầm hiểu” một cách “mù quáng” vào hoàn cảnh Việt Nam. Làm thế sẽ rất nguy hiểm. Hy vọng các nhà hoạch định chính sách Việt Nam đủ tỉnh táo để không hiểu nhầm như vậy. Và các báo cũng nên cẩn trọng khi đưa tin kẻo có thể gây ra hiểu hiểu lầm chết người.” 

Thật là một phản ứng kịp thời từ kinh nghiệm của sự cố năm 2007 khi lời nói của Philip Kotler bị hiểu sai, với minh chứng hùng hồn ở chỗ cho đến ngày nay Việt Nam cũng chẵng là “Nhà Bếp Của Thế Giới”, và sự tung hê món Phở nay đã là quả bóng bẹp dí chẳng còn ai nhắc đến, cũng như thời gian sẽ chứng minh Tiến Sĩ Nguyễn Quang A đã không làm một việc thừa trong năm 2009 xa xưa ấy. 

Thư bất tận ngôn.  

Hoàng Hữu Phước, Thạc Sĩ Kinh Doanh Quốc Tế

Ghi chú tham khảo: 

– A, N.Q. 2009. Không nên ngầm hiểu các lời khuyên của P.Krugman mù quáng. http://www.vietstock.com.vn/tianyon/Index.aspx?ArticleID=116498&ChannelID=38. (Accessed June, 06, 2009)

– Phuoc, H.H. 2007.  Philip Kotler, An Aftermath: National Branding – Vietnam, the Campus of the World. http://uk.blog.360.yahoo.com/blog-WJ2qRpo5dKce.8S1AOHSNmonPHXz?p=129. (Accessed June 07, 2009)

– Phuoc, H.H. 2008. Người Thái Đã Đi Trướchttp://uk.blog.360.yahoo.com/blog-WJ2qRpo5dKce.8S1AOHSNmonPHXz?p=179  (Accessed June 07, 2009)

– Phuoc, H.H. 2008. National Branding: Vietnam, the Campus of the World. http://www.emotino.com/m.php?u=hoanghuuphuoc&p=16872. (Accessed June 07, 2009)

– Phuoc, H.H. 2008. Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam. http://www.emotino.com/m.php?u=hoanghuuphuoc&p=16874. (Accessed June 07, 2009)

Huỳnh Thế Du

Huỳnh Thế Du Đã Hoàn Toàn Sai

Hoàng Hữu Phước, MIB

21-4-2020

Zingnews.vn có bài không-ghi-ngày đăng có tựa đề Lựa chọn nào cho Việt Nam Sau Ngày 15/4 (được hiểu là “sau thời hạn giãn cách xã hội social distancing có mốc là ngày 15-4-2020”) phỏng vấn Tiến sĩ Huỳnh Thế Du mà Zingnews cho rằng là giảng viên chính sách công tại Đại Học Fulbright Việt Nam và là học gỉả nghiên cưu ở Đại Học Indiana Mỹ. Theo Zingnews thì Tiến sĩ Huỳnh Thế Du có phát biểu rằng “Giáo sư Michael Porter của Đại Học Harvard, cha đẻ của chiến lược cạnh tranh, đã khuyên Việt Nam nên trỏ thành bếp ăn của thế giới”. Đây là điều hoàn toàn sai. Michael Porter không hề nói gì đến “bếp ăn của thế giới” cả.

Trước đó, BizLIVE.vn ngày 10-10-2015 có bài TPP có biến nông nghiệp Việt Nam thành “ bếp ăn của thế giới” cho rằng theo Tiến sĩ Huỳnh Thế Du thì mọi người đang mơ về giấc mơ biến nền nông nghiệp Việt Nam thành ‘bếp ăn của thế giới’.

Còn trên Vietravel.com ngày 11-10-2017 có bài Chính thức ra mắt hiệp hội văn hóa ẩm thực Việt Nam đưa Việt Nam trở thành “bếp ăn của thế giới”.

Nhận thấy những người hoặc sinh sau đẻ muộn hơn Hoàng Hữu Phước nên chả biết gì cả, hoặc lúc Hoàng Hữu Phước đã tung hoành viết blog tiếng Anh Aspirations (trên nền Yahoo!3600) và tiếng Việt (trên trang mạng doanh nhân Emotino-com) thì chưa ai trong các vị tiến sĩ ấy dám hó hé phát biểu gì về kinh doanh cũng như không biết sử dụng blog để viết về kinh tế kinh doanh tiếng Anh và Việt, nên nói sai mãi về “bếp ăn thế giới”, tôi nay xin bắt đầu đăng lại 5 bài viết sau có liên quan đến cái gọi là “bếp ăn của thế giới” theo đúng nguyên văn, để hậu thế hiểu được vì sao theo tiên tri thấu thị của tôi thì dù một hay năm ngàn năm nữa thì Việt Nam cũng không hề có cái “thương hiệu quốc gia” khôi hài rẻ tiền gọi là “bếp ăn của thế giới” do không gì có thể hình thành từ một hiểu biết bậy một thông tin sai cả:

1) National Branding: Vietnam, the Campus of the World. Bài viết đăng trên Emotino.com ngày 06-8-2008

2) Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam. Bài viết đăng trên Emotino.com ngày 07-8-2008

3) Thưa Giáo Sư Tom Cannon, Ông Đã Hoàn Toàn Sai Khi Nói Về Anh Quốc Và Lúc Liên Hệ Đến Việt Nam. Bài viết đăng trên Emotino.com ngày 18-8-2009

4) Xây Dựng Thương Hiệu Quốc Gia: Vựa Lúa Của Thế Giới. Bài viết đăng trên Emotino.com ngày 09-12-2008

5) 5) Vì Sao Tôi Không Quan Tâm Đến Buổi Hội Thảo Của Paul Krugman. Bài đăng ngày 08-6-2009 trên Emotino.com
Kính mời quý vị đón đọc.

Ghi chú: Paul Krugman là giáo sư đoạt giải Nobel Kinh tế năm 2008. Ông ta bị Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước thường xuyên vặn họng trên Twitter mỗi khi ông ta phán điều gì đó chê bai hoặc tiên đoán gì đó về sự thất bại của thị trường chứng khoán do các chính sách tiền tệ tài chính của Tổng Thống Donald Trump. Chính Tổng Thống Donald Trump cũng thỉnh thoảng đăng trên Twitter các giễu cợt nhạo báng Paul Krugman đã luôn phê phán bậy và tiên đoán trật lấc về thị trường chứng khoán Mỹ dưới quyền năng quản lý kinh tế Mỹ của Donald Trump. Nội dung gần đây nhất của Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước trên Twitter nhạo báng Tiến Sĩ Paul Krugman rằng ông ta sở dĩ cứ viết chê bai Donald Trump vì Donald Trump cứ luôn cho thấy giáo sư đoạt giải Nobel Kinh tế 2008 chả làm nên trò trống gì cho kinh tế Mỹ và cũng tịt ngòi chả thể viết lách gì để đẻ ra các luận thuyết mới về kinh tế nên viết Twitter là để nhắc nhơn loại biết là giáo sư đoạt giải Nobel Kinh tế 2008 Paul Krugman vẫn còn sống.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Ngô Diệu Kế

Hoàng Hữu Phước, MIB

01-4-2020

Là người nghiêm khắc nhất, nghiêm túc nhất, nghiêm nghị nhất, nghiêm trang nhất, nghiêm minh nhất tại tất cả các trường tôi học, tất cả các trường tôi dạy, tất cả các cơ quan tôi phục vụ, tôi từ khi đi học ở Sài Gòn thời Việt Nam Cộng Hòa cho đến nay vẫn luôn không ngừng phát biểu rằng tôi chúa ghét mấy cái xằng bậy của Phương Tây như Cá Tháng Tư April Fools’ DayHalloween mà tôi cho là thứ văn hóa mất dạy, hạ đẳng, bẩn thỉu, ngu xuẩn.

Là người nghiêm khắc nhất, nghiêm túc nhất, nghiêm nghị nhất, nghiêm trang nhất, nghiêm minh nhất tại tất cả các trường tôi học, tất cả các trường tôi dạy, tất cả các cơ quan tôi phục vụ, tôi từ khi đi học ở Sài Gòn thời Việt Nam Cộng Hòa cho đến nay vẫn luôn không ngừng phát biểu rằng tôi chúa ghét mấy thứ màu mè giả trá như ValentineNgày Của Cha/Ngày Của Mẹ, Biện luận của tôi luôn là (a) Ngày Tình Nhân/Ngày Tình Yêu há lại quan trọng hơn và đáng nói về hơn là cái lẽ ra nên gọi là Ngày Của Vợ/Ngày Của Chồng sao; (b) cái xã hội tràn ngập ly hôn/ly dị/ly thân và giết chồng/vợ/con để hưởng bồi thường bảo hiểm lại có quyền đẻ ra cái Ngày Tình Nhân/Ngày Tình Yêu ư; (c) cái xã hội đa số đưa cha mẹ vào các viện dưỡng lão đẻ ra cái Ngày Của Cha/Ngày Của Mẹ để mua thiệp gởi về viện dưỡng lảo để tự xóa mặc cảm tội lỗi lại trở thành cái mà người Việt nên đón mừng trong khi đã có Lễ Vu Lan sao; rằng với Hoàng Hữu Phước tôi đây thì (d) ngày nào cũng là Ngày Của Cha/Ngày Của Mẹ với bao nớp nơm lo sợ số lượng ngày ấy ngày càng vơi đi đối nghịch với tuổi của Cha của Mẹ ngày càng tăng thêm; và (e). vợ là trên hết, tình yêu là quan trọng, ngày nào trong đời cũng là ngày tình yêu dành cho vợ và những người tôi từng yêu và yêu tôi.

Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư April Fools’ Day. Tôi phải nói dông dài ở trên để khẳng định bài này lại giống như tất cả các bài viết khác của tôi trước đó và sau này: toàn về sự thật.

Tiến sĩ Ngô Diệu Kế là “Việt kiều yêu nước” ở Nhật Bản. Gia đình ông là người Miền Nam, sinh sống ở Sài Gòn, Việt Nam Cộng Hòa. Trong thời chiến tranh Việt Nam, cùng với bao du học sinh Sài Gòn ở Nhật, ông luôn hăng hái đứng đầu tham gia các cuộc biểu tình trước Đại Sứ Quán Hoa Kỳ ở Tokyo để giương cao các biểu ngữ phản đối sự can thiệp quân sự của Mỹ vào Việt Nam cũng như phản đối việc Mỹ ném bom sát hại dân chúng “Bắc Việt”. Thậm chí còn có cả giai thoại rằng tại một trong những cuộc biểu tình ấy, ông vừa cầm loa dõng dạc tuyên bố hạch tội Đế Quốc Mỹ, vừa cắn ngón tay lấy máu viết huyết thư trên vải trắng cáo buộc tội ác Mỹ với toàn thế giới.

Sau khi Việt Nam thống nhất, ông cùng một “Việt kiều yêu nước” khác là tiến sĩ Trần Thế Độ – cũng là người Miền Nam – người đã cùng ông xin chọn Nhật Bản làm quê hương, mở công ty TICO LTD. nhằm cung cấp các giải pháp công nghệ công nghiệp với danh mục dựng xây và chuyển giao công nghệ cho 250 chủng loại nhà máy khác nhau cho Việt Nam. Cần nói thêm là Tiến sĩ Trần Thế Độ lúc ấy là giáo sư duy nhất trên thế giới về Giáp Xác Học và có lần tôi được vợ của anh cho xem thư của một đại học bên Ý mời Tiến sĩ Trần Thế Độ sang chấm thi cho các luận án tiến sĩ hiếm hoi về ngành giáp xác của các nghiên cứu sinh Ý và thế giới hiếm hoi.  

Với lợi thế là em trai của Thứ Trưởng Ngoại Giao Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Ngô Thiết Thạch, người tập kết ra Bắc trong chiến tranh, Tiến sĩ Ngô Diệu Kế có thể mở văn phòng trên đường Hùng Vương, Quận 5, Thành phố Hồ Chí Minh, dù Việt Nam lúc ấy chưa có luật về lao động, thuế thu nhập cá nhân, thuế thu nhập doanh nghiệp, doanh nghiệp, đầu tư nước ngoài, v.v.

Như đã kể trong rất nhiều bài trước đây, tôi bị đình chỉ giảng dạy do không những bất tuân thượng lệnh của Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ Lê Thành buộc tôi phải gian lận thi cử cho “hai cháu của anh Thì” lúc tôi làm trưởng trung tâm tuyển sinh do Thành phố thiết lập tại trường Trần Hưng Đạo trên đường Trần Hưng Đạo, mà còn tố cáo Ban Giám Hiệu trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh gian lận. Lúc ấy tất cả các giáo viên Anh Văn trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh – có cả cô giáo Vũ Thị Liên – đều làm giám thị coi thi dưới quyền quản lý của tôi. Sau khi tôi viết thư khiếu tố cho Báo Tuổi Trẻ, Bộ Giáo Dục, và Bộ Công An, phóng viên Lưu Đình Triều (sau này trở thành Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ) tiếp nhận vụ việc, sau đó đạp xe đến nhà gặp tôi và Má tôi, cho biết đã can thiệp với trường cho tôi dạy lại sau nghỉ hè và tiếc là không thể đưa nội dung chống tiêu cực này lên báo được. Hè qua đi, tôi thấy tên tôi ở Khoa Sử để dạy môn Sử. Tôi xông vào phòng hiệu trưởng Cao Minh Thì (sau này trở thành Giám Đốc Sở Giáo Dục Thành phố Hồ Chí Minh) dõng dạc mắng vào mặt bọn đê tiện và bỏ việc ngay lập tức.

Tuy bỏ việc ở trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh, tôi vẫn tiếp tục là ngôi sao sáng rực (về …đêm) ở các lớp tối tại các trung tâm ngoại ngữ như Trung Tâm Nghiên Cứu và Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh, Trường Sinh Ngữ Số 1 của Sở Giáo Dục (mở tại trường Lê Hồng Phong, Quận 5), Trung Tâm Lý Phong (mở tại trường Lý Phong, Quận 5), v.v. Cô giáo Vũ Thị Liên có tham gia giảng dạy chung với tôi nhưng chỉ tại Trung Tâm Nghiên Cứu và Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh.

Vào một buổi tối ở Trường Sinh Ngữ Số 1, khi vừa giảng dạy xong lúc 21 giờ bước ra khỏi lớp, tôi được một người tiếp cận. Và thế là tôi trở thành quản lý văn phòng  TICO LTD. của Tiến sĩ Ngô Diệu Kế.

Thế nhưng, đã không bất kỳ một nhà máy nào trong số 250 loại nhà máy trong danh mục kỹ nghệ do Tiến sĩ Ngô Diệu Kế hăm hở muốn chuyển giao công nghệ cho Việt Nam được hình thành, do các công ty (lúc ấy chỉ toàn công ty Nhà Nước) chỉ quan tâm nhập radio-cassette, xe máy “nghĩa địa”, xe hơi (ô-tô con) tay lái nghịch, xe mới hiệu Nissan BlueBird, v.v., nên quanh năm suốt tháng tôi nhận toàn các đơn hàng cho các thứ trên (kể cả …bồn cầu Toto) và cứ thế mà soạn văn bản hợp đồng rồi đến Hội Việt Kiều Yêu Nước trên đường Nguyễn Đình Chiểu để fax sang Tokyo (thủa ấy máy fax chưa được cho phép sử dụng tự do nên tôi phải sử dụng phương tiện của Hội ấy và trả phí mỗi cuối tháng).

Những khi chị Trần Thế Độ bế cháu gái về thăm Việt Nam, chị đều buồn rầu kể tôi nghe mỗi ngày chị lau chùi cẩn thận các kính hiển vi, các bìa tài liệu trong thư phòng của chồng, và ước gì chồng chị cứ là giảng sư Giáp Xác Học lừng danh thế giới thay vì làm một doanh nhân. Khi tôi hỏi vì sao chị lại có mong muốn rất khác với đa số người vợ khác, chị trả lời rằng vì có lần một giảng sư Ý bay sang tìm chồng chị sau thời gian dài anh ấy chấm dứt các hoạt động nghiên cứu hàn lâm, nhưng không gặp chồng chị vì đã sang Việt Nam, vị giảng sư ấy nhún vai khi nghe chị nói chồng chị bận bịu với TICO LTD. và bảo rằng “Cái thằng tầm thường đến thế sao!”

Cần nói thêm rằng Tiến sĩ Ngô Diệu Kế là nhà phát minh ra sợi cáp quang cho công ty Hitachi. Vì vậy, với danh nghĩa nhà phát minh, Tiến sĩ Ngô Diệu Kế có toàn quyền xé toang bức màn sắt cấm vận của Mỹ áp đặt lên Việt Nam để cung cấp sợi cáp quang cho Việt Nam (không phải công ty Hitachi vi phạm cấm vận đem bán hàng hóa chiến lược cho Việt Nam), biến Việt Nam thành nước Đông Nam Á đầu tiên sở hữu sợi cáp quang làm tiền đề cho bước đại nhảy vọt về viễn thông của Việt Nam qua mặt Singapore và Thái Lan, kể cả Úc.

Vì không chấp nhận sự can thiệp thô bạo của người nhà Tiến sĩ Ngô Diệu Kế là Ngô Văn Phương vào công việc quản lý của tôi (ông ta đưa ra vô số các hóa đơn tiệc tùng xa hoa với và mua sắm rượu ngoại và vợt tennis tặng cho quan chức UBND và Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh rồi yêu cầu tôi hoàn tiền lại cho ông ta với lý do Ngô Diệu Kế là em trai ông ta và chuyện “đi đêm” với quan chức là phục vụ cho TICO LTD.), tôi rời bỏ TICO LTD. và nhận lời mời sang quản lý Văn Phòng Đại Diện CIMMCO International của Ấn Độ, mở màn cho chuyến xuất khẩu gạo đầu tiên có giá trị thương mại của Việt Nam ra thị trường thế giới mà báo Tuổi Trẻ cùng báo Sài Gòn Giải Phóng thời ấy phải ngợi ca công trạng của tôi.

Nay nghe tin thời sự trên tivi hôm qua một nhà khoa học gốc Việt là ông Trần Ngọc Phúc tại Nhật chế tạo máy thở cho Nhật và vừa cung cấp vài ngàn máy cho Việt Nam với giá “như cho”, và đang nổ lực chế nhanh thêm vài chục ngàn máy cho Việt Nam đương đầu với đại dịch Covid-19, tôi nhớ đến Tiến Sĩ Ngô Diệu Kế, người đã “phát hiện” ra tôi, nên viết nên bài viết chân thật này.

Cô giáo Vũ Thị Liên trở thành vợ tôi ngay sau khi tôi bị đình chỉ giảng dạy ở Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh. Vợ tôi tháp tùng tôi mỗi khi tôi tổ chức tiệc mời các nhà khoa học Nhật Bản do TICO LTD mời đến Việt Nam. Vợ tôi cũng tháp tùng tôi mỗi khi tôi tổ chức đưa các nhà khoa học giống-cây-trồng Nhật Bản đến các nông trang ở Đà Lạt và Lâm Đồng. Công việc của vợ tôi là “bà chủ” để trò chuyện và phiên dịch tiếng Anh giúp các nhà khoa học ấy giao lưu với các nông dân và trang chủ. Và vợ tôi luôn nhớ thời gian tôi ở TICO LTD vì vợ tôi hãnh diện vác mặt lên kiêu hãnh trước bọn giáo viên đê tiện mất dạy ở Ban Anh Văn, Khoa Ngoại Ngữ, trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh, cái bọn khép nép thèm thuồng mỗi khi tôi cho ô tô xộc đến tận trước Văn Phòng Khoa Ngoại Ngữ để đón vợ tôi đến Maxxims, mà lần nào đến trường cũng ghé tặng một cây “ba-số” cho cha mẹ của cậu học trò tên Tiến Sĩ do cha mẹ của cậu là lao công quét rác sân trường và giữ xe đạp cho giáo viên, và đặc biệt cha mẹ của cậu đã rơi nước mắt ràn rụa khi thấy “Thầy” Hoàng Hữu Phước bị xử bức phải bỏ trường ra đi.

Tôi và vợ tôi luôn nhớ Tiến sĩ Ngô Diệu Kế và vợ chồng Tiến sĩ Trần Thế Độ, nhất là câu nói ưa thích của Tiến sĩ Ngô Diệu Kế: “Anh Phước thấy ý kiến của tôi vừa rồi có phải đúng là một diệu kế không?”

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Tham Mưu 2

Hoàng Hữu Phước, MIB                                           

19-3-2020

Thuyết âm mưu là một tên gọi mới cho một hành trạng tư duy đã tồn tại cùng con người ngày từ khi hoạt động trí tuệ của họ rời xa sự thuần thú tức tình trạng leo trèo hái lượm đói ăn khát uống để tiến vào cung đoạn cây sậy biết suy nghĩ của tôi tư duy tức tôi tồn tại. Tìm cách giải thích hiện tượng là hình thái sơ khai sơ khởi của thuyết âm mưu hiện đại. Thuyết âm mưu, do đó, ban đầu là nội dung hoạt động trí não tích cực. Không có hoạt động này, không thể có tri thức nhân loại và nguồn nhân lực đặc thù cho những ngành đặc biệt như biện thuyết và tình báo gián điệp, v.v. Dần dà, khi cụm từ “thuyết âm mưu” xuất hiện, nó thiên về mục đích chính trị nhiều hơn.

Nọi dung bài này không hề là một “tân thuyết âm mưu” mà chỉ đơn giản là những nhận xét của Hoàng Hữu Phước về “thuyết âm mưu” của thế giới đối với Covid-19 tức “Chinese virus” (từ ngữ của Donald Trump, còn Hoàng Hữu Phước thì gọi là “Dịch Tàu” cho giống với công thức tạo từ của toàn thế giới đối với Cúm Tây Ban Nha, Dịch Tả Lợn Châu Phi, Virus Tây Sông Nile, Zika, hay Ebola) để giải thích về dịch bệnh này, và “thuyết âm mưu” của chính China để tung hỏa mù giả trá.

Dựa trên ngồn ngộn các thực tế rằng

(a) Covid-19 thực sự khởi phát từ Wuhan ở China;

(b) Bác sĩ Li Wenliang ở Wuhan là người đầu tiên trên thế giới nói về căn bịnh truyền nhiểm mới này qua tiết lộ cá nhân của ông đến các đồng nghiệp và cảnh báo trên mạng xã hội;

(c) Nhà cầm quyền China đã có các hành xử tương đương với sự trấn áp tinh thần bác sĩ Li Wenliang ở cơ quan an ninh;

(d) Bác sĩ Li Wenliang trẻ tuổi, khỏe mạnh, không có cái gọi là “bịnh lý nền”, song ông lại qua đời nhanh chóng khi nhiểm Covid-19 một cách đầy khả nghi dù Covid-19 được chứng minh là dễ gây hại cho những bịnh nhân già, có bịnh lý nền, không có hiểu biết về các biện pháp phòng vệ y tế cá nhân đúng, và không được chăm sóc y tế kịp thời tại cơ sở y tế có trang bị đầy đủ thiết bị y khoa; 

(e) Cơ quan nghiên cứu virus lớn nhất China lại đặt ở khu dân cư đông đúc ở Wuhan nên dường như khó tránh được sự giả thuyết của Hoàng Hữu Phước cho rằng ắt để che dấu việc đang bí mật nghiên cứu phát triển vũ khí sinh học vi khuẩn vi trùng không bị các cơ quan tình báo nước ngoài nghi ngờ, phát hiện, so với việc xây dựng cơ sở nghiên cứu “bí mật” dưới lòng đất ở sa mạc Takelamagan (Tháp Khắc Lạp Mã Can) sẽ “lộ liễu” hơn và dễ bị nghi ngờ hơn;

(f) Chính China lật đật đổ lỗi cho loài dơi mang virus Covid-19 chứ thế giới chưa biết gì về nguồn phát tác từ “chợ hải sản” ở Wuhan và chớ hiểu vì sao dơi núi cách xa vạn dặm lại mò đến kiếm ăn vòi bạch tuột và vi cá mập ở cái chợ này;

(g) Chính China sau khi biết mình lỡ lời dại dột tự khai về “dơi” nên đã tung tin rằng đã có các nhà nghiên cứu virus lặn lội vào hang sâu chốn rừng sâu tìm hiểu đời sống loài dơi và phân dơi nên cho rằng đã có sự đeo bám của virus lạ nào đó của loài dơi lạ nào đóvào quần áo của nhà nghiên cứu nào đó;

(h) Chính China bù lu bù loa rằng chủng virus này là biến thể thuần tự nhiên chứ không có tác động can thiệp của con người làm biến đổi “gien” của chúng;

(i) Chính China sau khi thấy mình đã lỡ dại tự dưng nhanh nhảu nói về “không có tác động can thiệp của con người” đã vội tung tin rằng ắt Covid-19 do một nước khác gieo rắc vào Wuhan để hãm hại China; và

(j) Chính China chủ động gây rối bằng cách hướng dư luận thế giới xao nhãng về các điểm a/b/c/d/e/f/g/h/i ở trên bằng cách cùng lúc tung ra 3 hỏa mù gồm (i) trục xuất các phóng viên Mỹ để trả đũa việc Mỹ giảm số lượng phóng viên China, (ii) phản đối Donald Trump gọi Covid-19 là “Chinese Virus” dù China biết rằng ngày cả Hoàng Hữu Phước còn biết viết trên Twitter mắng một con nghị sĩ Mỹ gốc Hoa chống Trump rằng mụ ngu đần không biết về công thức tạo từ tương tự Cúm Tây Ban Nha nào có kỳ thị gì đâu, và (iii) gây sự để bị chửi bới ầm ỷ vụ “đường lưỡi bò” trên không gian mạng;

Hoàng Hữu Phước cho rằng loài dơi chốn hang sâu nơi rừng thiêng nước độc không bao giờ mò vào kiếm ăn nơi thị tứ nhà cao cửa rộng có 60 triệu dân, mà chỉ có trong truyện kiếm hiệp rằng các cao thủ võ lâm tà phái lặn lội chốn thâm sơn cùng cốc kiếm tìm thứ cực độc để luyện công, rèn vũ khí, hầu leo lên làm bá chủ võ lâm.

Hoàng Hữu Phước cho rằng không có lý do nào có thể biện minh cho việc vì phục vụ cho việc học hỏi hiểu biết nhiều hơn về virus mà các nhà nghiên cứu phải lặn lội vào chốn thâm sơn cùng cốc hốt phân dơi về để rước virus cực độc về giữa lòng cư dân phố thị đông đúc triệu triệu người như thế.

Hoàng Hữu Phước cho rằng chỉ có 5 hạng người làm cái việc lặn lội trên gồm (a) bọn điên loạn, (b) bọn biến thái, (c) bọn ngu đần, (d) bọn tàn độc, và (e) bọn sở hữu cả bốn đặc điểm vừa nêu.

Hoàng Hữu Phước cho rằng China học cách tổ tiên China kiếm tìm virus cực độc có sức lan tỏa nhanh nhất để làm vũ khí sinh học có thể gây diệt chủng các dân tộc kẻ thù của China như Việt Nam và Mỹ. May mà sự “sổng chuồng” của virus vừa khiến China lao đao vừa giúp thế giới nhanh chóng đề ra cách khắc chế để sớm có vaccine và thuốc trị, khiến vô hiệu hóa công trình hốt phân dơi của China, và China sẽ phải lặn lội chốn rừng thiêng nước độc khác để tìm phân khác của loại quái thú khác nên thế giới sau kỳ đại dịch Covid-19 này sẽ có vài năm nghỉ ngơi trước khi một đại dịch khác phát bùng từ một “viện virus” khác ở một tỉnh khác ở một nước China không hề khác.

Trước thực tế ghê gớm như trên của dịch bệnh của đợt Covid-19 này như một cảnh báo rằng sự an nguy của quốc gia không còn chỉ là xung đột biên giới hay tranh cãi Biển Đông mà là sự diệt vong nhanh chóng của cả một dân tộc chỉ với một dịch bệnh, tham mưu số 2 của Hoàng Hữu Phước dành cho Chính Phủ Việt Nam sẽ gồm 3 điểm nhỏ như cọng cỏ sau:

1) Nghiêm cấm các bầy tôi của Đảng – tức truyền thông báo chí chánh thống – tiếp tay với giặc đàn anh khi tập trung đăng tải các hỏa mù của giặc đàn anh như lãi nhãi hoài về việc Covid-19 là từ thiên nhiên (thì có ai cãi lại đâu mà thanh minh hoài vậy?), và việc Covid-19 là do nước ngoài đem vào Wuhan (bộ cùng China ám chỉ USA làm việc này hay sao vậy?)

2) Tập trung cử người trẻ tuổi ưu tú của Đảng đi du học về các ngành y tế dự phòng và dịch tễ để chuẩn bị cho tương lai đầy bất trắc y như việc đầu tư cho quốc phòng-an ninh, chứ stop cử người trẻ tuổi ưu tú của Đảng đi du học mãi miết về các ngành vớ va vớ vẩn dễ ẹc như quản trị kinh doanh hay kinh tế hoặc tài chính chỉ để dễ dàng về ngồi vào các ghế lãnh đạo chỉ tổ làm đất nước thêm kiệt quệ vì tham nhũng hoặc ngu đần nghe lời tham mưu của cấp dưới mà ngây thơ vô số tội ký tên gây thiệt hại nghiêm trọng, làm nhà tù thêm chật chội chen chúc dễ lây lan Covid-19. Toàn bộ các ngành quản trị, tài chính, kế toán, ngân hàng, luật, và khoa học xã hội, kể cả ngoại ngữ, v.v., đều có thể học xuất sắc ngay tại Việt Nam. Bộ Trưởng Giáo Dục Nguyễn Thiện Nhân cho mở cả ngàn trường đại học không phải để cho người trẻ tuổi ưu tú của Đảng không thèm chen vào học.

3) Covid-19 tạo tiêu đề cho bày tôi của Đảng – tức truyền thông báo chí chánh thống – viết bài ngợi ca những anh hùng áo trắng tức các y bác sĩ và ngợi ca thêm những y tá. Đó là việc tuyệt đối đúng nhưng hoàn toàn thiếu sót. Ngày Thầy Thuốc chưa hề có nội dung gì về y tá. Ngày Thầy Thuốc chưa hề có nội dung gì về các chuyên viên dịch tễ và các điều dưỡng viên. Còn Covid-19 chưa hề có nội dung gì về các y công – những người mặc áo xanh. Chính phủ phải biết rằng y bác sĩ trực nghỉ ngơi trong phòng trực, y tá mới là người đêm khuya cứ đến lúc là phải đi phát thuốc/chích thuốc/lấy mẫu bệnh phẩm/thay dịch truyền hoặc chạy đến ngay khi thân nhân người bệnh cầu cứu và ghi nhận các số liệu để phục vụ việc thăm khám của bác sĩ vào sáng hôm sau, hoặc chạy đi mời bác sĩ chỉ khi có biến chứng của bịnh nhân. Chính phủ phải biết rằng y tá không phụ trách lau giữ vệ sinh phòng bệnh, lau rửa phân nước tiểu của bệnh nhân, mà đó là các y công, những người được mặc định là thuộc giới nghèo, không trình độ, chỉ có sức lao động tạp vụ. Nhưng y công có gia đình của họ mà họ phải nuôi với đồng lương thấp nhất ở một bịnh viện, và họ phải đối mặt với các lây nhiểm nguy hiểm đến tính mạng của họ y như các bác sĩ và y tá hay điều dưỡng. Và trong dịch Covid-19 này, những nhân viên phòng thí nghiệm đang vật lộn trực tiếp với virus phục vụ các chỉ thị của các giáo sư tiến sĩ y khoa để tạo ra vaccine thì vị trí của họ sẽ ở đâu trong các vinh danh y bác sĩ ? Trong một xã hội đề cao công bằng, coi trọng sức lao động, và đầu tư nhiều cho chuyên môn hóa, Chính phủ nhất thiết phải (i) đầu tư đào tạo các y công thành những trợ thủ đắc lực cho y tá không chỉ thực hiện công việc vệ sinh tạp vụ một cách chuyên nghiệp mà còn biết các thao tác đỡ đần bệnh nhân từ ô-tô lên cáng cứu thương hay dìu đỡ bệnh nhân, v.v., (ii) tập trung đào tạo và gởi du học nhằm gia tăng số lượng chuyên viên dịch tễ/y tế dự phòng, (iii) gia tăng mức thu nhập của y công và nhân viên phòng thí nghiệm dịch tễ bằng cách gia tăng các khoản trợ cấp độc hại đặc thù, (iv) tăng cường cung cấp cho họ các phương tiện phòng hộ cá nhân ngang chuẩn y tá, (v) không gạt bỏ họ mỗi khi tôn vinh ngành y vốn lâu nay chỉ nói đến các nỗ lực và sự hy sinh chỉ của các y bác sĩ, và (vi) hãy đổi Ngày Thầy Thuốc Việt Nam thành Ngày Tôn Vinh Ngành Y để ngay cả người y công, lái xe cứu thương, chiến sĩ quân y và chiến sĩ binh chủng hóa học cũng được vinh danh, tôn trọng, vì tất cả họ đều xứng đáng được tôn vinh như thế cho những đóng góp chung cho một công việc chung: cứu sống mạng người.

Kính biết ơn tất cả các nhân sự ngành Y của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt).

Nhờ Có Em – Bài Viết Về Vợ

Hoàng Hữu Phước, MIB

08-3-2020

Description: C:\Users\Admin\Desktop\TOPICS\HHP Stars (35).JPG

Vợ tôi là giảng viên Anh Văn Vũ Thị Liên. Ảnh trên là từ hồ sơ thi tốt nghiệp đại học (nay gọi là “Cử Nhân”) của chúng tôi tại Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh năm 1980 (trước là Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh từ 1975, đến năm 1978 sáp nhập cùng Đại Học Khoa Học Thành phố Hồ Chí Minh trở thành Đại Học Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh)

Vợ tôi thuộc một gia đình “người Bắc di cư”. Nàng là cháu ruột gọi nhà chí sĩ Lê Quốc Túy của Phong Trào Đông Du là chú. Cần nói thêm là Bố Mẹ vợ tôi bằng tuổi Ông Bà Ngoại của tôi, và chị cả của vợ tôi bằng tuổi Má của tôi. Phải nói rõ như vậy để giải tỏa thắc mắc vì sao vợ của tôi có người chú lại thuộc hàng trưởng lão tiền bối “Đông Du” như thế. Vợ tôi thấp hơn tôi một tuổi, thấp hơn tôi một cái đầu, thấp hơn tôi về đẳng cấp tiếng Anh vì vợ tôi đậu bằng cấp màu đỏ tức đứng đầu cái thiên hạ tốt nghiệp Ban Anh Văn ở cái Đại Học Tổng Hợp đông đúc bao người ấy trong khi tôi – với bằng cấp không thằng Đảng viên nào dám có dũng khí ghi đúng năm nhập học 1976 của tôi – một mình bơ vơ không có đối thủ bất kỳ ở cái khu vực ao làng Châu Á chật hẹp chật chội khỉ gió này. Chính vì vậy mà tôi bù đắp cho vợ tôi bằng cách luôn để vợ tôi ở trên tôi dù trong mật thất hay lúc thông cù (tiếng Hán Việt nghĩa là ở ngoài đường ngoài sá).

Có thể tóm tắt từ những thông tin ngồn ngộn cuồn cuộn sóng sánh tràn trề trên blog này mà mọi người đều biết rằng thì là mà:

1) Tôi học khóa đầu tiên và vợ tôi đậu vào khóa tiếp theo ở cái trường Đại Học Văn Khoa ấy.

2) Đương nhiên, làm gì có sinh viên nào vượt qua – hoặc đứng ngang vai với – tôi về trình độ Anh văn.

3) Đương nhiên, làm gì có nam sinh viên nào vượt qua – hoặc đứng ngang vai với – tôi về dung mạo và phong cách.

4) Đương nhiên, vì cái 2 và cái 3 ở trên mà tôi chỉ được những người tốt đẹp giỏi giang đạo cao đức trọng thương yêu. Những người tốt đẹp giỏi giang đạo cao đức trọng ấy bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – Thầy Lê Văn Diệm, Cô Nguyễn Thị Dần, Cô Trương Tuyết Anh, Thầy Nguyễn Tiến Hùng, Cô Vũ Thị Thu, các bạn trong nhóm Tam Hoàng(The Triumvirir Phước-Sỹ-Mai) Ngũ Đế (The Don Juans Phước-Sỹ-Diện-Mai-Hồng), các hoa khôi các lớp các khoa và các trường đại học kế cận, các bạn không trong nhóm hoặc không trong Khoa, các cô phục vụ bàn  xinh đẹp ở canteen trường, và một đại gia đình đạo Công Giáo tốt lành giữ xe đạp của trường.

5) Đương nhiên, làm gì có chuyện người tốt đẹp giỏi giang đạo cao đức trọng lại nhiều như lá mùa thu; nên đương nhiên bọn xấu xa đê tiện thấp hèn thì đông hơn cát sa mạc Ngoại Mông và Nội Mông cộng lại. Chính vì vậy mà mãnh hổ nan địch quần hồ, hùm thiêng dù tài có thể vồ chụp cưỡi bẹp tróc nã nhai nghiến nuốt ngấu giao long cũng bị vây khổn khốn đốn bởi bọn chó ghẻ thối tha thối hoắc cũng là việc đương nhiên. Bọn chó ấy bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – những tên đội lốt nhà giáo như Phạm Thị Ngọc Hoa, những tên sinh viên bẩn thỉu như DND, và những tên Đảng viên Cộng sản sinh viên Khoa Ngữ Văn Việt Nam được cử ra giám quản tư tưởng chính trị của sinh viên Khoa Ngoại Ngữ Anh và Pháp. Chính cái bọn cẩu tặc này vì ganh tỵ ganh tức ganh tài ganh ghét đã tung tin có thư nặc danh tố cáo tôi thường xuyên chửi bới Hồ Chí Minh; chúng thậm chí còn chui vào toilet nữ để viết khẩu hiệu chửi cha Hồ Chí Minh rồi hê lên rằng chính chúng phát hiện tại trận chính tôi đang viết (cứ như thể cả đám “đực rựa” biến thái cùng nhau chui vào toilet nữ để gặp nhau hội ngộ tương phùng vậy); và chúng cũng hê lên rằng tôi “tham ô” một ống kem đánh răng loại nhỏ và “ăn xén” một gờ-ram chính (chớ biết thằng đần nào chế ra chữ “mì chính” để gọi “bột ngọt”); coi như với hai tội danh phản động và tham ô thì đừng hòng thoát án tử hình vào cái thủa ban đầu mới giải phóng chưa có luật lệ ấy. Thế là tôi bị khẩn cấp đình chỉ học tập để điều tra. Sau vài tháng điều tra, để rồi càng điều tra càng nhận được nhiều hơn sự nổi giận của giai cấp ở mục số 4 ở trên, bí thư chi bộ Đảng phải vờ như không có gì, lặng thinh giải tỏa lệnh phong tỏa. Mà lớp của tôi đã thi Học Kỳ 2 của Năm Thứ Ba xong. Coi như tự dưng tôi bị bơ vơ. Nổi trận lôi đình (bút danh Tannhäuser Beowulf Thor của tôi có chữ ThorThần Sấm Sét), tôi tự ký tên đóng dấu đỏ cho ban hành hai quyết định rằng (a) tôi sẽ không bước chân vào trường cho đến khi lớp đàn em dưới tôi lên Năm Thứ Ba, thi xong Học Kỳ 1 và học xong Học Kỳ 2, thì tôi mới sẽ đường đường chính chính bước chân vào lớp họ để thi Học Kỳ 2 với họ vì tôi chưa hề bị “lưu ban” nên không thể hạ mình vào học với họ từ đầu cái Năm Thứ Ba chết tiệt của họ, và rằng (b) chừng nào chưa tốt nghiệp thì tôi dứt khoát không hớt tóc cạo râu để xô sập hoàn toàn cái danh dự “tập thể tiên tiến xã hội chủ nghĩa” mà bọn Đảng đang tự hào đã xây dựng được ở Khoa Ngoại Ngữ. Cần lưu ý rằng vào thủa ấy, tại Thành phố Hồ Chí Minh công an ngoài đường chận bắt cắt tóc tại chỗ những nam thanh niên nào dám để tóc dài và cắt quần tại chỗ những thanh niên nam nữ nào dám mặc quần tây dài ống rộng gọi là “ống loe” vì cho rằng tóc dàiquần ống loe là hai sản phẩm văn hóa nô dịch “Mỹ Ngụy”.

6) Thế là tôi bước chân vào lớp của Vũ Thị Liên chỉ sau khi cái lớp đàn em ấy lên Năm Thứ Ba, thi xong Học Kỳ 1, và học xong Học Kỳ 2.

7) Khi tốt nghiệp, tôi được Sở Công An Thành phố Hồ Chí Minh và trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh tranh giành nhau, bên thì muốn có tôi là người duy nhất giỏi xuất sắc để phục vụ ngành an ninh tình báo quốc gia (Sở có thu nạp một sinh viên khác là DND để làm nhân viên khám nghiệm hiện trường chứ không phải cho ngành an ninh tình báo, và hắn ta sau đó bị Sở gởi trả về do không đạt yêu cầu, nhằm lúc trường thiếu giáo viên nên cho hắn giảng dạy luôn) bên thì muốn có tôi vì cả đống bộ môn cao cấp tiếng Anh không giáo viên nào của họ từ Đại Học Sư Phạm phân công về dám nhận dạy cả. Do là người công chính liêm minh luôn muốn có công bắt buộc phải được thưởng, có tội dứt khoát phải bị trừng, mà ở ngành tình báo gián điệp thì không bao giờ được công khai nhận thưởng, tôi quyết định bảo Tổ Chức Chính Quyền Thành phố Hồ Chí Minh rằng tôi chọn về Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh. Sau một năm tôi giảng dạy thành công xuất sắc, lãnh đạo trường yên tâm rón rén quay trở lại Đại Học Tổng Hợp xin tiếp một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khác, đó là Vũ Thị Liên. Và Vũ Thị Liên trở thành đồng nghiệp với tôi tại Tổ Anh Văn, Khoa Ngoại Ngữ, Trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh.

8) Vũ Thị Liên đã chứng kiến những cuộc tình đẹp của tôi với các nữ sinh Khoa Anh, Khoa Pháp, Khoa Nga, tại Đại Học Tổng Hợp; và Vũ Thị Liên cũng bắt đầu chứng kiến những cuộc tình đẹp khác của tôi với các cô học trò tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh, các nữ học viên tại Trung Tâm Nghiên Cứu và Dịch Thuật Thành phố Hồ Chí Minh cùng những trung tâm ngoại ngữ mà Vũ Thị Liên cũng được mời tham gia giảng dạy.

9) Khi thấy tôi vì tố cáo Ban Giám Hiệu gian lận thi tuyển sinh mà bị đình chỉ giảng dạy, và khi được bốn nữ sinh hoa khôi cho biết vừa bị Phó Khoa (có bằng cấp Thạc sĩ Mỹ và có tên trong danh vị “trí thức yêu nước”) dụ dỗ sẽ phân công nơi dạy tốt nếu chịu viết đơn tố cáo “Thầy Phước quấy rối tình dục và tiết lộ đề thi”, Vũ Thị Liên ngay lập tức lên tiếng bênh vực tôi, và ngay lập tức giảng viên xuất chúng Vũ Thị Liên bị xóa tên khỏi danh sách nhận phân bổ học bổng của chính phủ Úc du học Úc lấy bằng cấp Thạc Sĩ Anh Văn đầu tiên của khu vực phía Nam, đồng thời tất cả các danh hiệu “giáo viên dạy giỏi” của Vũ Thị Liên bị thu hồi, và tập thể giáo viên xã hội chủ nghĩa giống như phê thuốc khi sử dụng các buổi họp Tổ để phê bình phê phán chê bai trình độ giảng dạy của Vũ Thị Liên.

10) Thế là cả 9 cái ở trên biến tôi và Vũ Thị Liên trở thành vợ chồng trong hoàn cảnh tôi bị đình chỉ giảng dạy, còn Vũ Thị Liên bị khủng bố tinh thần và bị tước đoạt các danh dự, với đám cưới được sinh viên kéo đến lo liệu dưới sự chỉ đạo của cô lớp trưởng ĐNĐ.

Description: C:\Users\Admin\Desktop\TOPICS\HHP Stars (5).JPG
Description: C:\Users\Admin\Desktop\TOPICS\HHP Stars (3).JPG

Tôi cực kỳ may mắn vì vợ của tôi lại là người ở đại học đã chứng kiến những cuộc tình của tôi như một người tình đoan chính; những tư cách, nhân cách, phong cách của tôi như một người học trò xuất sắc của các Thầy Cô tài đức; những xung phong gánh vác chuyện tập thể của tôi như một lãnh đạo tích cực thiên bẩm; và từ những chứng kiến này, Vũ Thị Liên đã hình thành sự ngưỡng mộ và niềm tin dành cho người chồng của mình sau này.

Tôi cực kỳ may mắn vì vợ của tôi lại là người khi làm đồng nghiệp cùng giảng dạy với tôi đã chứng kiến nơi tôi sự thể hiện con người như-đã-luôn-là, con người như-truyền-nhân-bản-sao-xuất-sắc của các Thầy Cô tài đức, con người lãnh-đạo-thiên-bẩm luôn xung phong nhận gánh nặng cho tập thể, và con người dũng-mãnh-gánh-chịu-những-bất-công-đố-kỵ; và từ những chứng kiến này, Vũ Thị Liên đã hình thành sự ngưỡng mộ và niềm tin dành cho người sau này sẽ là chồng của mình.

Chính vì tất cả những điều trên, tôi rất yêu quý vợ tôi, người trở thành chứng nhân cho tất cả những đoan chính vì nước, vì dân, vì sự công chính công bằng liêm minh đại nghĩa cho người yếu thế trong đất nước này.

Vì yêu quý vợ tôi, tôi càng giúp đỡ mọi người trong xã hội, để những lời cảm ơn tán tụng ơn sâu nghĩa nặng thốt lên từ họ không ngừng khiến nàng cười vui hãnh diện về chồng của mình.

Vì yêu quý vợ tôi, tôi thề quyết không dung tha bọn mất dạy trong giới báo chí đã dám cướp của vợ tôi nụ cười hãnh diện về chồng của mình khi chúng đăng tin xạo về tôi, bôi nhọ tôi, không nêu lên sự thật rằng tôi đã được nghị trường Quốc Hội vổ tay ầm vang hơn sấm dậy khi tôi phát biểu chống dự án “Luật Biểu Tình”. Tôi thề phải tiêu diệt chà đạp tống cái bọn mất dạy trong giới báo chí chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam ấy vào cống rãnh của lịch sử.

Vì yêu quý vợ tôi, tôi thề quyết không dung thứ bọn mất dạy trong Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Thành phố Hồ Chí Minh do chúng đã dám bôi nhọ tấn công tôi ngay trước mặt vợ tôi tại buổi tiếp xúc cử tri chuẩn bị cho bầu cử Khóa XIV. Tôi phải tiêu diệt chà đạp tống cái bọn mất dạy trong Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Thành phố Hồ Chí Minh ấy vào thùng rác của lịch sử.

Vũ Thị Liên là chứng nhân lịch sử cho sự thật rằng bất kỳ ai chống lại Hoàng Hữu Phước đều là bọn mất dạy.

Cảm ơn vợ hiền Vũ Thị Liên trong ngày 08-3 này.

Description: C:\Users\Admin\Desktop\TOPICS\HHP Stars (12).JPG
OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn, Nhà Biện-thuyết, Nghị-sĩ Khóa XIII. Twitter: @HoangHuuPhuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh), @RealHoangHPhuoc (tham gia từ 2017 bằng tiếng Anh); Anphabe: https://www.anphabe.com/profile/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Việt); LinkedIn: https://vn.linkedin.com/in/hoanghuuphuoc (tham gia từ 2008 bằng tiếng Anh và Việt); WordPress: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com (tham gia từ 2013 bằng tiếng Anh và Việt)

Tham khảo:

An ninh tình báo: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

Cô lớp trưởng ĐNĐ: Tia Sáng Rọi Soi Từ Mỹ Quốc 27-11-2019

Bôi nhọ: Bôi Nhọ  02-12-2015

Cô Trương Tuyết Anh: Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh  22-02-2015

Cô Vũ Thị Thu: Tôi Và Cô Vũ Thị Thu 07-5-2018

DND: Phạm Thị Ngọc Hoa và DND  11-11-2019

Đám cưới: Đám Cưới  09-12-2015

Giảng sư Anh văn: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis 01-8-2017, Letter to His Holiness Pope Francis 01-8-2017

Luật Biểu Tình: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật 14-4-2015,  Phải Có Luật Biểu Tình  18-8-2016

Nghị sĩ Khóa XIII: Hoàng Hữu Phước Ứng Khẩu Trả Lời Phỏng Vấn Của PhốBolsaTV 29-8-2019

Nhà Biện thuyết: Nhà Sáng Tạo Ngôn Ngữ Hoàng Hữu Phước  27-02-2020

Ở trên tôi ở trong mật thất: Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2  01-02-2019

Phạm Thị Ngọc Hoa: Phạm Thị Ngọc Hoa và DND  11-11-2019

Tam Hoàng: Bạn Hữu Rộng Lượng 05-5-2018

Tấn công tôi trước mặt vợ tôi tại buổi tiếp xúc cử tri chuẩn bị cho bầu cử Khóa XIV: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân   14-6-2017

Tannhauser Beowulf Thor: Vì Sao Là Tannhäuser Beowulf Thor 24-3-2015

Tiền bối “Đông Du” Lê Quốc Túy: Chính Kiến Hoàng Hữu Phước  21-4-2018

Tôi rất yêu quý vợ tôi: Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1  11-01-2019, Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2  01-02-2019

Thầy Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm 22-02-2015

Thầy Nguyễn Tiến Hùng: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

Vũ Thị Liên:  Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 3  21-01-2018

Vũ Thị Liên hình thành sự ngưỡng mộ và niềm tin dành cho người chồng của mình sau này: Nhật Ký Tình Yêu Của Cô Giáo Vũ Thị Liên  26-01-2018

Thời Trang

Sự Thật Lên Tiếng

Hoàng Hữu Phước, MIB

20-11-2019

A- Thẩm Quyền Giải Thích Về Thời Trang

Hôm trước trên Tivi có màn phỏng vấn một vị “thạc sĩ” béo tốt cận thị (hình như là Việt Kiều hoặc tốt nghiệp ở nước ngoài) về “thời trang”. Như tất cả mọi người “làm thời trang” ở Việt Nam, anh ta nói nhăng nói cuội y hệt, và cuối cùng hóa ra anh ta là chủ tiệm hay chủ cửa hàng hoặc làm đại diện cho một thương hiệu “thời trang” của nước ngoài, với sau lưng anh ta treo nhiều bộ veston màu sắc khác nhau, còn anh ta đáng thương hại khi cầm trên tay giới thiệu chiếc bóp da đựng sổ tay giấy bút và mân mê giới thiệu chiếc ví da nhỏ mà anh ta banh ra cho mọi người thấy các ngăn để danh thiếp và vài thẻ tín dụng.

Cái gọi là “nói nhăng nói cuội” ở đây có nghĩa là trong giới “làm thời trang” ở Việt Nam – với sự phụ họa của báo chí truyền thông chính thốngbáo chí truyền thông phụ trị – từ nửa thế kỷ nay đều diễn giải sai be bét, sai tuyệt đối về “thời trang”, cho “thời trang” là những kiểu mẫu, những định hướng, những trào lưu, cho từng giới, và theo những vụ mùa thời tiết.

Là người duy nhất ở Việt Nam hiểu rõ ý nghĩa của “thời trang”, “biểu diễn thời trang”, cùng “người mẫu thời trang”, ở các đền đài văn hóa Âu Mỹ, tôi có thẩm quyền giải thích về “thời trang” và “biểu diễn thời trang” cùng “người mẫu thời trang” theo chuẩn mực Âu Mỹ và sẽ thật may mắn thay cho những ai đọc trọn bài viết này.

Là người duy nhất ở Việt Nam quan tâm và thực hiện cho bằng được sự quan tâm đến “trang phục cá nhân” ngay từ lớp 8 của hệ giáo dục 12 năm của Việt Nam Cộng Hòa, tôi đã lựa chọn nhiều mẫu áo của tạp chí “thời trang” nam giới Eleganza của Mỹ và nhờ Má của tôi may cho tôi (vì Má của tôi như bao phụ nữ cùng trang lứa rất giỏi về công-dung-ngôn-hạnh và may cho chồng con những bộ veston, những chiếc áo dài, v.v., mà không bao giờ các tiệm may lớn nhất Sài Gòn có thể làm Ba tôi và chị em chúng tôi hài lòng tương tự; và vì tôi muốn tôi ngự trị độc tôn không để các tiệm may có hình mẫu để bắt chước phổ biến đại trà), chẳng hạn từ

trang này của Eleganza

Má tôi đã may cho tôi chiếc áo sơ mi y hệt để tôi mặc năm học lớp 9 (hệ trung học 12 năm của Việt Nam Cộng Hòa):

hoặc từ trang này

Má tôi đã may cho tôi chiếc áo sơ mi cùng kiểu “hiệp sĩ quý tộc” nhưng bằng vải màu xanh da trời (mà các sinh viên Khoa Pháp Đại Học Văn Khoa 1976 phải bám theo tôi khi thấy tôi mặc đi học, để năn nỉ tôi cho mượn để họ diễn một vỡ kịch tiếng Pháp nào đó về thời đại các hiệp sĩ – chuyện này có đông sinh viên biết, trong đó có nữ sinh viên Anh văn Vũ Thị Liên sau này trở thành vợ của tôi) còn chiếc áo khoác vest màu nâu cùng kiểu có một dãi băng cài nút ngang dưới ngực y như hình trên thì tôi mặc thường xuyên hơn cứ mỗi độ Đông về:

Với

(a) khiếu thẩm mỹ như vậy về “thời trang”; với

(b) năng lực hiện thực hóa được cái khiếu thẩm mỹ ấy; với

(c) sự tự tin ngạo nghễ về thẩm mỹ “dám” ăn mặc như thế như thế ở Lớp 8 Trung Học năm 1970 ở Việt Nam Cộng Hòa lúc tất cả các trượng học đều phải mặc chung một kiểu đồng phục đơn giản, và “dám” ăn mặc như thế như thế ngay ở Năm Thứ Nhất Đại Học chỉ vài tháng sau 30-4-1975 ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đầy khắt khe khắc kỵ khắc nghiêm khắc hà  đối với các hình thức “tư sản” hào nhoáng ngoại hình; và với

(d) sự hiểu biết gần như là duy nhất trong toàn bộ dân chúng Việt Nam rằng (i) “thời trang là trang phục cho chính bản thân” chứ làm gì có chuyện quê mùa kiểu Việt là “định hướng thời trang cho công chúng theo các mùa”, (ii) “thời trang là trang phục” ấy tất nhiên tùy theo thiên nhiều hay ít vào sở thích mỹ thuật của bản thân cá nhân, (iii) có được “thời trang là trang phục” ấy qua việc đặt mua theo catalogue tức “tạp chí thời trang” của nước ngoài có ghi giá cả chi tiết sản phẩm họ sản xuất bán đại trà cho công chúng, hoặc (ii) có được “thời trang là trang phục” ấy bằng cách may theo catalogue tức “tạp chí thời trang” của nước ngoài có hướng dẫn cách cắt may nghĩa là được phép sao y hoặc mô phỏng mà không hề phát sinh vấn đề “ăn cắp tài sản trí tuệ”;

tôi có thẩm quyền lên tiếng giải thích về “thời trang” và “biểu diễn thời trang” cùng “người mẫu thời trang” theo chuẩn mực Âu Mỹ và sẽ thật may mắn thay cho những ai đọc trọn bài viết này.

Là người duy nhất ở Việt Nam kiên định nhất quán consistent về “thời trang” tức đồng nghĩa với sự cảm thụ chân-thiện-mỹ về “thời trang” do đã đạt được chân-thiện-mỹ về “thời trang” chứ không lang thang theo cái kiểu “inconsistent” tức bất nhất mà giới quý phái thượng đẳng Mỹ Âu tuyệt đối xem thường, tôi có thẩm quyền giải thích về “thời trang” và “biểu diễn thời trang” cùng “người mẫu thời trang” theo chuẩn mực Âu Mỹ và sẽ thật may mắn thay cho những ai đọc trọn bài viết này.

B- Thời Trang Là Gì và Tạp Chí Thời Trang Là Gì

“Thời trang” chỉ có nghĩa là “các mẫu khác nhau của trang phục” từ quần, áo, giày, dép, cho đến nón, mũ và vớ cùng khăn quàng cổ hay thắt lưng, y phục lót, đồng hồ, v.v., tức tất cả những gì một người có thể mang giắt trên thân thể của chính mình. Trong định nghĩa chân phương và chính xác này thì ở truồng hoặc gần-như-là-ở-truồng không bao giờ là một kiểu thời trang.

“Thời trang” không bao giờ mang nghĩa “trang phục của thời đại” hay “trang phục tân thời” hoặc “trang phục thời thượng” như tuyệt đại đa số người Việt diễn giải cả.

“Tạp chí thời trang” là “tạp chí của một nhãn hiệu chào bán trang phục của họ trên cơ sở mới/đẹp/tốt/giá cả cạnh tranh”. Với Eleganza, mỗi hình chụp sản phẩm chào bán thì luôn ghi chi tiết kích thước, màu sắc, giá cả từng phần hay trọn bộ, có cả chi tiết tính thêm phụ phí bao nhiêu USD cho công đoạn “lên lai” hay “nới đáy”; còn với Sears thì có cả hình vẽ chi tiết hướng dẫn cắt may để nếu không muốn mua thành phẩm của “bổn tiệm” thì “quý khách cứ tự may ở nhà”.  Trong khi đó, cái gọi là “tạp chí thời trang” ở Việt Nam chỉ toàn lấy hình ở đâu đâu của thiên hạ rồi nói nhăng nói cuội về “khuynh hướng thời trang” gì gì đó thì toàn là thứ tạp nhạp để độc giả xem chơi rồi bán ve chai cho thiên hạ có giấy gói xôi.

C- Biểu Diễn Thời Trang Là Gì

Thay vì để khách tham quan đến một viện bảo tàng rộng mênh mông với biết bao “trang phục” máng trên các hình nộm mà khách phải di động cả ngày mõi mệt cũng chưa chắc xem được hết, người ta bày ra các cuộc “biểu diễn thời trang” để khách tham quan ngồi thoải mái trong khi “trang phục” sẽ được máng lên trên các người thật để những người thật này di động đến khách hàng.

“Biểu diễn thời trang” là hình thức trình bày cho khách xem những ý tưởng thăng hoa của các “họa sĩ trang phục” hòan toàn giống công việc của các “họa sĩ tranh ảnh”. Một đặc điểm đa số người Việt chưa hề biết đến trước khi đọc bài viết này là: có những buổi “biểu diễn thời trang” (tất nhiên là ở nước ngoài) hoành tráng của một thương hiệu uy trấn hòan vũ nào đó với các người mẫu máng lên người bao trang phục kể cả quần áo tắm, nhưng tất cả chỉ để tôn vinh thương hiệu ấy mà sản phẩm duy nhất của thương hiệu ấy là áo thun trắng ba lổ hoặc áo thun trắng ngắn tay có logo in trên ngực trái, trong khi những buổi “biểu diễn thời trang” (tất nhiên là ở nước ngoài) hoành tráng khác của một thương hiệu uy trấn hòan vũ khác với các người mẫu máng lên người bao trang phục kể cả quần áo tắm thì chỉ để tôn vinh thương hiệu ấy mà sản phẩm duy nhất của thương hiệu ấy là áo sơ mi nam trắng truyền thống có thêu tên thương hiệu bằng chỉ cùng màu ở cổ tay. “Biểu diễn thời trang”, do đó, nếu là để trình bày cho công chúng biết những cái gọi là “khuynh hướng thời trang” thì chỉ là “biểu diễn thời trang” bởi người Việt Nam và cho người Việt Nam,

Họa sĩ tranh ảnh” – tức họa sĩ vẽ tranh – có quyền thăng hoa sáng tác thậm chí những bức tranh chẳng ra thể thống gì cả như những bức của Picasso mà chẳng ai trên đời muốn có gương mặt của mình méo mó giống y như nhân vật của ông ta. Ở Việt Nam có những “họa sĩ tranh ảnh” chuyên vẽ tranh trên vải để may áo dài, nhưng thiên hạ lại gọi sai đó là những “nhà thiết kế thời trang”.

Họa sĩ trang phục” – tức nhà sáng tạo những cái để mang/mặc/xách/đội mà người Việt gọi bừa là “nhà thiết kế thời trang” – có quyền thăng hoa sáng tác những trang phục chẳng ra thể thống gì cả như kiểu phụ nữ đội nguyên nãi chuối trên đầu mà chẳng ai trên đời muốn có cái nãi chuối ấy trên đầu của mình giống y như vậy. Những trang phục do các “họa sĩ trang phục” vẽ nên rồi được người thợ may tạo thành trang phục thì trang phục ấy mới được gọi là thời trang để phục vụ các cuộc biểu diễn thời trang tức không-để-công-chúng-mặc, hoặc được gọi là trang phục để sản xuất bán đại trà cho công chúng mặc mà bậc siêu đẳng thì có các “nhà” hàng trăm năm tuổi như EleganzaSears, v.v.

Khách tham dự những buổi “biểu diễn thời trang” ở nước ngoài thuộc nhiều hạng, trong đó có 8 hạng thường gặp nhất gồm (a) những quý ngài đi tìm bộ sưu tập người mẫu mới để bổ sung vào danh sách hầu hạ tình dục hạng sang cho riêng mình, (b) những thằng ma-cô đi tìm bộ sưu tập người mẫu mới để bổ sung vào danh sách gái gọi hạng sang để chào hàng cho các quý ngài sĩ diện không chường mặt tại các buổi “biểu diễn thời trang”, (c) các nhiếp ảnh gia phục vụ cho các báo lá cải hoặc tạp chí khiêu dâm hay trang mạng bán dâm, (d) những khách mõi mệt không muốn lê bước tại bảo tàng xem hiện vật mà muốn hiện vật phải lết qua lết lại trước mắt mình, (e) những khách yêu mỹ thuật của trang phục, (f) những nhà nghiên cứu trang phục muốn xem một tác giả nổi tiếng nay đã thăng hoa cụ thể đến đâu hoặc một tác giả mới xuất hiện để xem hắn ta/ả ta có gì tiềm tàng phát triển không, (g) những người có nhiều thời gian và tiền bac nhưng chả có thú vui nào khác để hưởng thụ trong đời, và (h) những “tình báo công nghiệp” cạnh tranh muốn theo dõi đối phương có gì mới lạ hoặc có đạo ý của chủ nhân mình không để có cớ quậy tung lên về pháp lý và trên thị trường.

Những người mẫu làm việc cho các buổi “biểu diễn thời trang” ở nước ngoài là những ma-nơ-canh di động chuyên nghiệp. Rất tiếc, tác giả bài viết này chả bao giờ tham dự các buổi “biểu diễn thời trang” ở nước trong – dù có giấy mời – nên chả biết cái quái gì về thành phần tham dự và những người mẫu làm việc tại đấy nên không dám luận bàn gì cả. Chỉ biết rằng trong triệu triệu người mẫu thời trang nữ Âu Mỹ hiện nay thì chỉ có mỗi một người mẫu thuộc hạng đức hạnh nết na tài ba nhân hậu cốt cách đoan trang sang cả vượng phu ích tử mẫu nghi thiên hạ không hề bị tai tiếng gì bất kỳ khi còn hành nghề “người mẫu thời trang” mà thôi, và đó là Đệ Nhất Phu Nhân Trump của Hoa Kỳ, mà ắt là phải sau 2000 năm nữa mới xuất hiện người thứ nhì (cũng ở nước ngoài).

D- Thời Trang Nam Giới Bất Biến, Hữu Cùng

Một đặc điểm của thời trang nam giới mà thiên hạ trước khi đọc bài viết này chưa từng nghĩ đến, đó là: thời trang nam giới bất biến, hữu cùng.

Chiếc áo khoác này của ca sĩ Hàn Quốc Jay Park không là “thời trang nam” mà chỉ là “trang phục biểu diễn mặc chỉ một lần của riêng Jay Park” tại Asia’s Got Talent.

Trong khi đó, những vị nam khác cũng trong ban tổ chức Asia’s Got Talent như David Foster, Marc Nelson, Rovilson Fernandez, Alan Wơng, và Justin Bratton thì dù bao năm tháng có qua đi, mỗi lần họ xuất hiện điều phối đêm chung kết thì vẫn luôn mặc một kiểu lễ phục như nhau tức veston đen với nơ bowtie (cho sơ mi trắng cổ kiểu bẻ gập góc nhọn Wing Tip) hoặc cra-vát necktie (phải thắt cho sơ mi trắng nếu cổ áo kiểu Cutaway hay kiểu Forward Point). Đó là bộ lễ phục nam của Âu Mỹ đạt sự trang trọng, quý phái, và trên hết là sự tuyệt mỹ trên phạm vi toàn cầu mà không bất kỳ trang phục nam nào của bất kỳ dân tộc nào trên toàn thế giới có thể sánh bằng. Chưa kể, mọi sự thay đổi, cách tân, thăng hoa, biến tấu nơi bộ âu phục veston chỉ có nghĩa đó không bao giờ là “thời trang” mà chỉ là “trang phục nhất thời” của một ca sĩ trên sân khấu, một diễn viên điện ảnh chơi nổi ngoài đời thực, một chú rể dại dột không muốn để lại cho hậu duệ bức ảnh trang nghiêm, một “nhà thiết kế thời trang” nghĩ rằng mình nên khác thường để thiên hạ biết mình là “nhà thiết kế”, của một diễn viên hài (từ ngữ chính quy của Việt Nam Cộng Hòa gọi là “hề”), hoặc của một nam giới chưa trưởng thành muốn bắt chước tượng thần hay thần tượng gì đó.  

E- Thời Trang Nữ Giới Biến Thiên, Vô Hạn

Ngược lại, trang phục phụ nữ biến thiên vô hạn, do trong khi bộ âu phục nam veston luôn làm nam giới dù bất kỳ ngoại hình như thế nào vẫn cảm thấy tự tin tự hào đã ở đỉnh điểm của sự tuyệt hảo về thẩm mỹ trang phục, thì nữ giới khó thể hài lòng với trang phục của mình. Chính vì vậy, sự thay đổi kiểu mẫu trang phục thường xuyên và sự quan tâm không ngừng đến sự đổi khác theo chiều hướng đạt đến thượng đẳng của trang phục chính là đặc điểm rõ nét nhất của nữ tính lành mạnh. Cũng từ cơ sở biện luận này, có thể khẳng định rằng sự thay đổi kiểu mẫu trang phục theo chiều hướng hạ thấp chuẩn mực thẩm mỹ của trang phục chính là đặc điểm rõ nét nhất của sự nỗi loạn của nữ giới như nêu ở Phần F.

Chiếc áo đầm của nữ giới Âu Mỹ không làm giảm đi sự hấp dẫn ngoại hình của họ bất kể họ mập ốm ra sao dù chưa hề có sự tụng ca nào dành cho chiếc áo đầm “truyền thống” Âu Mỹ; nhưng chiếc áo dài “truyền thống” Việt Nam mà người Việt mãi ca tụng thì lại làm cho nữ giới Việt Nam ái ngại nếu ngoại hình dưới khổ quá xa hoặc trên khổ quá đà, chưa kể các “nhà thiết kế” Việt Nam còn làm cái việc chưa bao giờ giới “thiết kế thời trang” trên thế giới dám làm với những thứ gọi là “trang phục truyền thống” của họ, đó là tự do cắt xẻ biến dạng chiếc “áo dài truyền thống” để làm nó thành loại một tay, không lưng, ngắn tay, ngắn một vạt, ngắn hai vạt, thành áo bà ba dài hơn đùi, hoặc áo dài mỏng không mặc quần dài. Sự khác nhau về “văn hóa” là ở chỗ hành xử đối với cái gọi là “trang phục nữ truyền thống” là như vây đấy. Lấy cái có sẵn rồi cắt xé tanh banh để làm “thời trang” thì tài cán có ra chi mà gọi là “nhà thiết kế thời trang”!

F- Thương Hải Biến Vi Tang Điền

“Thời trang” từ khởi thủy là thứ con người sáng tạo nên để bảo vệ thân thể trước các tác động gây hại từ thiên nhiên như nắng, gió, mưa, bụi, côn trùng, gai góc, đá sắc, v.v., cũng như phục vụ nhu cầu mang, đựng, chứa, cho cuộc sinh tồn hàng ngày. Dần dần, tất cả ngần ấy thứ được tạo nên từ những loại vật liệu khác nhau, rồi có các hình dạng khác nhau. Song, dù cho có những khác biệt nối tiếp kéo đến ngày một nhanh hơn, trang phục có thể ngày càng đẹp hơn vẫn không thoát khỏi bản chất vốn có từ khởi thủy của thời trang.

Thế rồi thương hải biến vi tàng điền, tang điền thương hải biến vi. Người nữ ngày nay – theo Hoàng Hữu Phước trên cơ sở Phân Tâm Học – do mặc cảm tự ti sau bao ngàn năm bị vùi dập như đẳng cấp thấp (mà thậm chí hết Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo khẳng quyết ngay từ đầu phụ nữ chỉ là một phần nhỏ không mang tính nguyên liệu thượng thặng ban đầu mà được rút ra từ tổng thể lớn hơn và toàn vẹn của người nam để rồi gần như ngay sau đó quy chụp phụ nữ phải gánh hết mọi tội lỗi như “đầu têu” gây ra tội tổ tông truyền, lại đến Thánh Kinh Tân Ước của Thiên Chúa Giáo phần kết thúc cho phụ nữ mang hình hài một Con Đĩ Babylon báo hiệu Ngày Tận Thế) đã biến thành vô thức lưu truyền từ nguyên thủy nên một mặt vùng lên với những thứ gọi là phong trào nữ quyền quái lạ do bùng phát vào Thế Kỷ XXI chứ không phải từ lâu trước đó, và ngay tại những cường quốc kinh tế Âu Mỹ văn minh, chứng minh ở Âu Mỹ chưa từng có lấy một ngày người phụ nữ của họ có được vị thế phải được tôn trọng mà họ lẽ ra đương nhiên phải được hưởng cao bằng với phụ nữ Việt Nam, một mặt có khuynh hướng tự lột truồng để phục hận tức bắt mọi ánh mắt của nam giới phải chú mục nhìn vào phần truồng ấy còn đầu gối thì run lẫy bẫy khuỵu xuống trước thân truồng phụ nữ.

Những trang phục trong hình trên không bao giờ là “thời trang”;

Vì rằng nếu những thứ rách bươm như giẻ rách thì vẫn luôn là giẻ rách, chỉ khác ở chỗ nó nói lên hai điều hoàn toàn khác nhau: nơi người nghèo thì đó là sự cùng khổ cùng cực cùng đường của đời sống vật chất, còn nơi người cho rách rưới là “thời trang” thì đó là sự cùng khổ cùng cực cùng đường của đời sống tinh thần. Tác giả bài viết này đã giúp đỡ bao người cùng khổ cùng cực cùng đường của đời sống vật chất để họ không phải mặc những thứ rách bươm như giẻ rách, song ông ta không bao giờ cho phép bước chân vào nhà mình những vị khách nào không cùng khổ cùng cực cùng đường của đời sống vật chất nhưng lại bỏ tiền dồi dào mua những thứ giẻ rách mặc lên người để khoe với thiên hạ rằng ta đây tự hào ở dưới đáy của sự cùng khổ cùng cực cùng đường của đời sống tinh thần; và

Vì rằng nếu những thứ trang phục được “thiết kế” nhằm phơi bày các bộ phận lẽ ra theo đà tiến hóa của văn hóa văn minh của nhân loại phải được che kín ngoài thanh thiên bạch nhật giữa chốn đông người – trừ lúc đang hành nghề “thoát y”mua vui cho thiên hạ – thì chỉ nêu bật lên sự thật về người mặc rằng người ấy có thể là (a) người bệnh tâm thần mà Việt Nam vô tư để tự do đi lại trên đường phố dể rồi có những trường hợp người nữ bệnh nhân ấy bị hiếp dâm, (b) thứ vô sĩ vô hạnh không còn gì để mất nên chẳng cần phải giữ gìn, (c) người dân của một xứ văn minh “mọi” vốn thua xa “mọi” văn minh, (d) người hành nghề bán dâm ở một xã hội đã luật hóa mại dâm, (e) người chưa trưởng thành nghĩ rằng ăn mặc như thế là tự do dân chủ cấp tiến nhân quyền cá tính, (f) người bất hạnh trả thù đời hay trả thù cha mẹ, hoặc (g) người nổi loạn.

Ở Việt Nam còn xuất hiện những chiêu thức của sự suy đồi hạ đẳng khi một phụ nữ ăn mặc hở hang dự các lễ hội ở nước ngoài đăng hình lên “mạng chùa” rồi hàng trăm kẻ đàn em vô công rỗi nghề lên mạng giả vờ phê bình chửi bới nhằm tạo sự quan tâm của công chúng tò mò vào xem hở hang thế nào, có thấy hết không, có thấy rõ mông không, và nhờ vậy mà thiên hạ dù “bé cái lầm” cũng sẽ biết đến tên của mình để thuê mướn mình đóng phim hay đóng gì gì đó dù rõ ràng họ chả thấy gì rõ ràng cả và rõ ràng họ nhao nhao bên bàn cà phê rằng “cái con ấy là con cái nhà ai vậy chớ hả?”, hoặc chỉ để mọi người biết rằng ta đây đang có mặt tại nơi vinh diệu ấy đấy.

Kinh nghiệm của bậc trưởng thượng lõi đời ở đây là: một khi bạn nghe ai gọi trang phục để-mặc-nơi-công-cộng là thời trang thì dứt khoát kẻ đó thuộc đẳng cấp vô cùng thấp đấy các bạn ạ.

Và ắt bạn chưa từng được ai cho biết một sự thật rằng phụ nữ Âu Mỹ sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua “hàng hiệu” để mặc vì hàng hiệu được công chúng biết đến qua nhãn hiệu bán đại trà (chứ không theo mặt hàng) nên vô số người biết để mà vô số người cùng nể phục “đẳng cấp” ai đang máng trên mình cái nhãn hiệu ấy, chứ họ không bao giờ đi dự “biểu diễn thời trang” hoặc “trình diễn ca nhạc” để rồi về bắt chước may theo trang phục của người mẫu hay của ca sĩ tại mấy cuộc “biểu diễn thời trang” hoặc “biểu diễn ca nhạc” ấy vì sẽ bị người đời chộ là “bắt chước” hoặc “ăn cắp ý tưởng”, hoặc tiếng Việt gọi là “chôm chỉa”, rất nhục đớn chề ê.

Tóm lại, bạn hãy dự những buổi “biểu diễn thời trang” hoặc “trình diễn ca nhạc” với tư thế người trên trước chảnh chọe bỏ tiền ra tìm sự mua vui giải trí giải khuây giải sầu, chứ đừng với ý nghĩ đi xem để xem “khuynh hướng thời trang” cho mùa màng sắp đến ra sao và “thời trang” của tượng thần hay thần tượng thế nào.

Ở truồng giắt lông chim le le quanh bụng buông rũ xuống háng còn trên đầu là nguyên mâm trái dừa xanh với nãi chuối vàng thì đó là thời trang ư? Nói lên khuynh hướng thời trang ư?

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Thời Trang Học

Tham khảo (theo thứ tự alphabet):

Ba tôi: Ba Tôi  18-6-2019

Chị em tôi: Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Con đĩ Babylon: Hillary Clinton Là Con Đĩ Babylon?  27-9-2016

Đệ Nhất Phu Nhân của Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump: Vì Sao Donald Trump Bị Truyền Thông Chính Thống Việt Nam Tập Trung Khai Thác Chỉ Những Thông Tin Tiêu Cực  09-11-2019

Lột truồng: Ở Truồng Với Sen  22-6-2019

Nhân quyền: Nhân Quyền và Phẩm Giá  25-10-2014

Nữ sinh Anh Văn Vũ Thị Liên: Nhật Ký Tình Yêu Của Cô Giáo Vũ Thị Liên  26-01- 2018

Ở truồng: Ở Truồng Ở Mã-Pì-Lèng  17-10-2019

Tất cả các trường học đều phải mặc cùng một kiểu đồng phục đơn giảnĐồng Phục Học Sinh  30-01-2016

Tự do dân chủ: Thế nào là Tự Do – Dân Chủ  24-3-2014

Phạm Thị Ngọc Hoa và DND

Hoàng Hữu Phước, MIB

11-11-2019

1- Phạm Thị Ngọc Hoa

Khi viết về vợ tôi là Vũ Thị Liên, tôi thường nhắc đi nhắc lại 5 sự thật rằng

(a) Ở Đại Học Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh tôi học trên lớp của vợ tôi một năm, và do là ngôi sao duy nhất sáng không những được các giảng sư Anh Văn có trong phần liệt kê A các liên kết bài viết ở mục tham khảo dưới đây thương yêu mà còn được các hoa khôi các lớp các khoa mến phục tài năng thương yêu dung mạo và nể trọng tư cách, tôi đã bị ganh ghét bởi cộng đồng nam sinh viên cựu công dân Việt Nam Cộng Hòa mà đa số chực chờ vượt biên ở Khoa Anh và Khoa Pháp cùng nam sinh viên cựu công dân Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa mà đa số là đảng viên giải ngũ ở các Khoa Văn và Khoa Sử. Trong số các sinh viên học chung lớp với tôi thì có vài người rất tốt như có tên trong phần liệt kê B các liên kết bài viết ở mục tham khảo dưới đây. Chi tiết đã kể là về sự vu cáo vu khống của bọn trong chi bộ Ngữ Văn Việt Nam ập lên đầu tôi khiến tôi bị đình chỉ học tập trong ba tháng khi sắp thi Học Kỳ 2 Năm Thứ III để điều tra về tội danh “phản động” trước các cáo buộc viết khẩu hiệu “lăng mạ Hồ Chủ Tịch” trong toilet. Và khi sự thật chứng minh tôi vô tội thì tôi được “đền bù” bằng cái sự (i) tôi được tự do mỗi ngày ngồi uống cà phê ở cổng trường theo giòng năm tháng chờ cho đến khi lớp của vợ tôi lên Năm Thứ Ba, thi xong Học Kỳ 1 và học xong Học Kỳ 2, thì tôi được “đặc cách” lững thững bước vào thi chung Học Kỳ 2, (ii) tôi trở thành “anh” của các em gái nhóm “Lục Súc” trong đó có ả Rùa tên Vũ Thị Liên sau trở thành đồng nghiệp giảng viên Anh Văn với tôi và làm đối tượng cho bài viết về tình dục của tôi, và (iii) cái trường Đại Học Tổng Hợp đáng thương ấy cùng cái hậu thân của nó là Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn tội nghiệp sau này đều không nơi nào dám nhắc gì tới cái trọng tội chúng đã gây ra cho tôi mà cụ thể là bố tiên sư chúng đến tận ngày nay thà muối mặt lặng thin cấp giấy tờ cho tôi ghi tôi nhập học chung năm với vợ tôi chứ run sợ không dám ghi tôi “lưu ban xuống lớp”, biến tôi thành nhân vật duy nhất của toàn bộ lịch sử giáo dục Việt Nam ở đẳng cấp mà “lớp đàn em phải phấn đấu ngoi lên để được học ngang bằng với tôi” thay vì tôi đi xuống học chung với họ;   

(b) Tôi trở thành truyền nhân của Giảng sư Lê Văn Diệm, được xưng tụng Vua Luận do đứng đầu về viết văn tiếng Anh và thuyết trình hùng biện tiếng Anh, được các nam sinh viên đặt cho “nickname” là Don Juan do được nhiều nữ sinh hoa khôi mến mộ;

(c) Vợ tôi tức Nàng Rùa Vũ Thị Liên giỏi các môn Ngôn Ngữ Anh mà tôi rất ghét – vì tôi dốt đặc nghẹt – như Phonetics, Phonemics, v.v.; trong khi tôi say mê các môn Ngôn Ngữ Anh khác – vì tôi giỏi quá xá – như Linguistics, Semantics, Morphology, Morphemics, v.v.

(d) Sau khi tốt nghiệp, tôi từ chối lời mời của An Ninh Tình Báo, và đồng ý về Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh do tôi đáp ứng đúng yêu cầu cực cao phải có của một nhà giáo là sự thông tuệ và lòng ái quốc cực đoan, biến ưu thế tri thức vượt trội về Semantics Morphology ở đại học để trở thành ngôi sao giảng dạy Lexicology là môn học mới tinh, đồng thời gánh tất cả các môn khác cũng của năm thứ ba mà đa số giáo viên Ban Anh Văn tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm ai cũng núp trốn tránh né như Văn Minh Anh, Văn Học Anh, Luận Văn Anh, Luyện Dịch Văn Học, Văn Phạm; trong khi đó Cô Rùa được Cao Đẳng Sư Phạm xin về sau tôi một năm và chỉ tập trung dạy các môn Linguistics, Phonetics, Phonemics mà cô đã học giỏi hơn tôi cả vạn dặm tít mù khơi ở Đại Học Văn Khoa;

(e) Vợ tôi tức Nàng Rùa Vũ Thị Liên tốt nghiệp bằng cấp đỏ nâu sậm tức xuất sắc ưu hạng tất cả mọi môn học, còn tôi tốt nghiệp bằng cấp xanh lá cây tức trung bình do uể oải không quan tâm đến các môn Lịch Sử Đảng, Triết Học Mác-Lê Nin, Kinh Tế Chính Trị Mác-Lê Nin, và Chủ Nghĩa Cộng Sản Khoa Học và do dứt khoát không bước chân vào lớp trong các giờ Anh Văn nào do giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa phụ trách.

Phạm Thị Ngọc Hoa là giáo viên dạy Phonetics tức là môn học mà Cô Rùa Vũ Thị Liên luôn đứng đầu và sau này làm chuyên gia giảng dạy xuất sắc môn ấy ở Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh.

Tôi không chỉ không bước chân vào trong lớp trong các tiết dạy của giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa, mà tôi còn chờ đến khi giáo viên ấy bước vào lớp cất tiếng nói “Good Morning, Class” (“Chào cả lớp”) là tôi xô ghế đứng bật dậy hất mái tóc dài đến lưng tà tà bỏ ra khỏi lớp tiến về quán cóc cà phê lề đường ngoài cổng.

Do quy định sẽ cấm thi những sinh viên nào không bảo đảm đủ số giờ tham dự lớp học cho một môn học, tôi chờ đến gần thời điểm sắp thi học kỳ là lên tiếng với Khoa rằng tôi đã không thể dự giờ giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa do giáo viên ấy trình độ thấp kém hơn tôi và tôi thách thức giáo viên ấy dám thi thố với tôi về chính các môn giáo viên ấy dạy mà tôi đã bỏ không thèm học, theo cách của tôi như sau: mỗi người đứng trước một bên bảng (lớp có hai bảng lớn), tay cầm phấn, giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa tuyên đọc đề tài ngôn ngữ do chính bà ta tự chọn mà không cần cho tôi biết trước, cả hai “ứng phấn” (viết ngay bằng phấn) bài luận lên bảng cho các giáo viên và sinh viên Anh Văn chứng kiến, nếu bài văn của tôi hay hơn và tôi sửa nát bét bài của Bà Ngọc Hoa mà mọi người công nhận tôi sửa đúng thì tôi đương nhiên được thi các môn của Bà Hoa phụ trách, còn nếu bài của tôi kém hơn dù Bà Hoa chẳng sửa sai gì cả thì tôi đương nhiên nhận điểm zero và chấp nhận không thi tốt nghiệp. Khoa Ngoại Ngữ phải chịu thua, không dám tổ chức thi đấu như vậy, nghĩa là tôi được dự thi như mọi người. Và tất nhiên, điểm bài thi của tôi là 5 cho các môn bà ta phụ trách (vì nếu dưới 5 tôi sẽ lại thách đấu, còn nếu trên 5 thì giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa uất ức) nên góp phần làm bằng tốt nghiệp của tôi mang màu xanh lá mạ.

Thế tại sao tôi lại trừng trị giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa quyết liệt đến như thế? Xin thưa rằng:

(a) Khi Tàu tấn công toàn tuyến biên giới phía Bắc, giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa cầm micro nức nở giữa sân trường đòi tham gia quân đội cầm súng giết giặc, còn tôi thì tự hỏi tại sao lúc Kampuchea tấn công toàn tuyến biên giới Tây Nam giáo viên ấy chẳng xung phong làm gì sất.

(b) Khi tôi bị hãm hại, các giảng viên có trong phần liệt kê A các liên kết bài viết ở mục tham khảo dưới đây đã bảo lãnh tư cách của tôi, tranh đấu với lãnh đạo về tài năng của tôi, động viên an ủi tôi, thậm chí khăng khăng đòi giữ tên tôi trong danh sách giữ lại giảng dạy Đại Học Tổng Hợp, chưa kể có cả giảng viên đảng viên cộng sản của “cách mạng” sau này còn “tiến cử hiền tài” tôi cho ngành An Ninh Tình Báo, thì giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa đang-phấn-đấu-vào-Đảng ấy lại tuyên bố rằng “sinh viên ban bí thư chi bộ không thể nào lại vu oan sinh viên quần chúng mà chỉ có sinh viên quần chúng mới đúng là phản động mà thôi”.

Tất nhiên, ngay Cô Rùa Vũ Thị Liên cũng bất bình giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa đã xử sự như vậy với tôi đến độ sau này khi Cô Rùa trở thành vợ của tôi đã không bao giờ hưởng ứng các lời của các bạn học cũ của Cô Rùa kêu gọi đóng góp tiền bạc để họ giúp giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa qua cơn bệnh nặng do tuổi già sức yếu.

Tất nhiên, không chỉ đã không dự giờ dạy của giáo viên Phạm Thị Ngọc Hoa, tôi còn dán trên bảng tin bài thơ sau để nguyền rủa bà ta, lúc nghe tin từ Trưởng Lớp Đoàn Viên Thanh Niên Cộng Sản Nguyễn Huỳnh Đạt rằng Trưởng Ban Anh Văn Phạm Thị Ngọc Hoa kiên quyết phủ quyết kiến nghị của tất cả các thây cô khác tiến cử tôi vào danh sách giữ lại trình luận án làm giảng viên Anh Văn của Đại Học Tổng Hợp:

Một chữ cũng “thầy”, nửa chữ cũng “thầy” ư? Thầy giáo hiệu trưởng họ Sầm biến nữ sinh trung học thành hạng bán dâm ngay tại trường là “thầy” ư? Cô giáo trưởng ban Anh Văn họ Phạm trù dập sinh viên duy nhất có thể làm Đại Học Tổng Hợp trở thành trường đẳng cấp hàng đầu Việt Nam và Đông Nam Á về Anh Văn là “cô” ư?

Một chữ cũng “thầy”, nửa chữ cũng “thầy” là câu của một thằng “thầy” hoặc con “cô” hèn hạ bất tài và láu cá, chứ chưa từng là lời thốt nên của bất kỳ phụ huynh nào tôn trọng đạo nghĩa đạo lý có trí tuệ vì nước vì dân. Ngày nào còn mông muội nhơi đi nhơi lại hoài cái câu “nửa chữ” ấy, ngày đó người đời vẫn còn lú lẫn vô phương cứu chữa mà thôi.

Mắng chửi một lương sư là hành vi thất học. Còn cung kính một ác sư là hành vi thất đức.

2- DND

DND là sinh viên chung lớp với tôi ở Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh, song tôi quên mất hắn tên gì, chỉ biết bạn tôi từng mắng hắn là đồ “dê nứng dê” nên từ đó về sau tôi cứ viết tắt là DND. Tình cờ mới đây tôi lục ra được một trang thơ viết tay bằng mực tím như sau, mới biết mình đã từng làm thơ chửi mắng một thằng tên DND:

Lý do có bài thơ trên như sau:

Ở Đại Học Văn Khoa, tôi là Beowulf Thor thờ Phật Bà Quan Âm, kết thân với SerpentMichael thờ Đức Mẹ Đồng Trinh. DND là một thằng hay đeo bám chúng tôi để uống cà phê cổng trường do chỉ có bộ ba chúng tôi mới có văn tài thi phú được phái đẹp mến mộ mà thôi.

Khi DND học năm thứ hai, hắn lấy vợ vì cô học trò hắn dạy kèm ấy sắp có con với hắn, và hắn nhờ tôi làm phù rể. Em gái của cô ấy là một nữ sinh Lớp 11 ngây thơ xinh đẹp mà tôi đặt tên là Công chúa Letitia, vào lễ cưới của chị mình đã dành sự thương mến cho Michael.

Khi tôi bị vu oan phản động, rốt cuộc phải chờ lớp của Nàng Rùa lên để cùng học, DND bàn với Serpent và Michael hãy cùng nhau bỏ thi để ở lại lớp để cả ba được học chung với Beowulf Thor Hoàng Hữu Phước. Đến ngày thi, Serpent và Michael không đến trường, để rồi sau đó mới biết DND đã lẽn đi thi sau khi đánh lừa Serpent và Michael để loại thêm hai đối thủ “nặng ký”. Thế là Serpent và Michael cùng tôi vào học lớp Cô Rùa.

Đã vậy, một hôm tình cờ gặp tôi, cô bé nữ sinh ngây thơ xinh đẹp Letitia ấy vô tình “tiết lộ” rằng DND nói cô hãy đến nhà DND vì có buổi nhậu với tôi, Serpent và “anh Michael” nên cô rất vui vì được gặp Michael. Tôi lập tức thông tin cho Michael vì biết DND đang giỡ trò gì đó. Thế là vào xế chiều hôm đó, tôi đạp xe chở Michael chạy như giông gió đến nhà “vợ chồng” DND ở vùng ngoại ô lau sậy um tùm. Khi đến nơi nghe tiếng khóc của cô bé Letitia và kêu cửa không ai ra đón, tôi vội đạp tung cửa và Michael xông tới đánh DND tới tấp. Hóa ra nhân vợ bận việc phải về quê, DND bày trò dụ cô  em vợ đến định giỡ trò đồi bại. Tôi nhường xe đạp để Michael chở cô bé người yêu ấy về, còn tôi kêu GrabBike (à quên, thủa ấy làm gì có xe ôm “công nghệ” cơ chứ, ngay cả xe ôm “truyền thống” cũng chưa có vì làm gì có bán xăng ở các cây xăng!), nghĩa là tôi chạy bộ 10 cây số về tới nhà Michael ngồi trên lề đường chờ Michael về để nhận lại xe.

Sau vài hôm nghỉ học do mặt mũi sưng vù vì những cú đấm của Michael, DND trở lại trường, ở lỳ trong lớp do có Thần Thor (không cầm búa) vào giờ ra chơi cứ đến nhìn lườm lườm qua cửa sổ làm DND quíu. Do hành vi của y là “dê ẩu”, và do tôi làu thuộc thần thoại Cổ La-Hy nên biết chỉ có Satyr (tức Dương Thần) là dính dáng tới “dê”, nên đặt tên bài thơ là Retort to Satyr DND, dù rất tiếc vì đây là bài thơ đầu tiên tôi làm theo thể loại Villanelle vi diệu:

Thơ văn – với tôi – chính là khẩu khí. Thế nên, dù là văn xuôi (prose), văn vần (poetry), hay văn vần xuôi tức thơ tản văn (prose-poem), và dù là tiếng Việt hay tiếng Anh, dù là theo các thể loại thơ khác nhau như Đường Luật, Sonnet, Villanelle, Sestina, Ballade, Ballad, Rondeau, hay Tự Do, hoặc Văn Tế , v.v., thuộc các trường phái khác nhau (như Shakespearean Sonnet, Spenserian Sonnet, Petrarchan Sonnet, Miltonic Sonnet, Terza Rima Sonnet, hay Curtal Sonnet), theo các niêm luật khác nhau (như luật bằng vần bằng, luật trắc vần bằng), thì khẩu khí của tôi vẫn luôn vì chính đạo, chính nghĩa, chính tâm.

Vốn tuyệt đối khiêm tốn khiêm cung khiêm nhường, tôi tin chắc chắn rằng tôi sẽ chỉ ở ngôi vị đứng đầu về tiếng Anh tại Bán Đâo Đông Dương nhỏ xíu xìu xiu tí tẹo tèo teo này cho đến cuối Thế kỷ XXI tức chỉ đến năm 2099 mà thôi, và Việt Nam có quyền hy vọng từ 2100 trở đi ắt rồi cũng sẽ có ngày xuất hiện đấng kỳ tài Tiến Sĩ Việt Nam giỏi tiếng Anh ngang bằng hoặc giỏi hơn cái thằng nhóc sinh viên Hoàng Hữu Phước “Thần Thor” tóc dài đến lưng của năm 1977 xa xưa ấy, và tất nhiên với xã hội văn minh hơn vào Thế kỷ XXII thì đấng kỳ tài ấy sẽ không phải chịu đựng cảnh bị vu oan giá họa “phản động” như thằng cổ lổ xỉ quá khiêm tốn khiêm cung khiêm nhường đó.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn Truyền-nhân của Giảng-sư Anh-văn Lê Văn Diệm

Tham khảo (theo thứ tự alphabet):

Bài thơ tiêu biểu cho mỗi thể loại thơ:

Ballade: Khúc Tự Tình Thời Thơ Ấu – A Ballade of Childhood  12-1980

Rondeau: Cô Trương Tuyết Anh  22-02-2015

Sonnet: Sagarmatha – Em Là Đỉnh Non Cao  23-02-2017

Thơ tản văn: Thơ Tản Văn Tiếng Việt: Tóc Sương Ngàn  24-11-2016

Thơ Đường: Đại tướng Võ Nguyên Giáp 26-10-2013

Thơ Tự Do: Thơ Mới: Chân Và Đá  29-5-2012

Văn Tế: Văn Tế Tướng Tàu La Viện  26-6-2016

Beowulf Thor: Vì Sao Là Tannhäuser Beowulf Thor  24-3-2015

Các Giảng sư tốt (Danh mục A):

Cô Trương Tuyết Anh  22-02-2015

Thầy Lê Văn Diệm  22-02-2015

Cô Vũ Thị Thu  07-5-2018

Các sinh viên tốt (Danh mục B): :

Ngô Thị Phương Thiện  21-5-2018

Xiếu Mẫu Hồng Thị Lan  09-6-2018

Nguyễn Đình Tuân 12-10-2018

Đinh Thị Hồng Ánh 24-10-2018

GrabBike: Lời Khuyên Dành Cho Tài Xế GrabBike  10-4-2019

Khiêm tốn khiêm cung khiêm nhường: Khiêm Tốn  22-02-2015

Lời mời của An Ninh Tình Báo: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

Tiến cử hiền tài: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

Tiến sĩ: Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam  30-12-2015

Tình dục: Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2  01-02-2019

Tóc dài đến lưng: Đinh Thị Hồng Ánh 24-10-2018

Theo giòng năm tháng:  Tôi Và Nữ Sĩ Tuệ Mai  10-11-2014

Thờ Phật Bà Quan Âm: Hoàng Hữu Phước Và Tôn Giáo  24-10-2017

Vũ Thị Liên: Đám Cưới  09-12-2015

Yêu cầu phải có của một sư biểu là thông tuệ: Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai  09-4- 2015

Sự Đa Tài Của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh

Hoàng Hữu Phước, MIB

29-10-2019

Tôi biết đến chữ versatile tức “đa tài” khi lúc ở lớp 6 đọc một quyển sách bỏ túi loại bìa giấy (paperback pocket book) tiếng Anh loại simplified (tức giản lược hóa cho thích ứng với trình độ 500-1000 từ vựng tiếng Anh của trẻ em hoặc người lớn mới học tiếng Anh) về Leonardo da Vinci, để rồi tôi thuộc lòng chữ versatile khi được Giảng sư Anh văn Lê Văn Diệm đính cái chữ tuyệt diệu ấy vào tên của tôi.

Tuy nhiên, do thiên tính lương thiện và khiêm nhường, đồng thời với trào lưu hiện hành ở Quốc Hội Việt Nam lãi nhãi hoài về “văn hóa từ chức và nhường chức”, tôi tự thấy bản thân chưa đủ xứng với cái danh versatile ấy (với bằng chứng là bị Đảng ở FOSCO của Thành Phố Hồ Chí Minh cấm cửa không cho vào Đảng, bị Nhà Nước tức Công ty FOSCO “đì sói trán”, bị Mặt Trận Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh “cấm vận” tức cấm mở miệng vận động cử tri khi ứng cử Quốc hội khóa XIV 2016, đã vậy không có sức khỏe khuân vác vài chục ngàn tỷ đồng từ kho Nhà Nước về nhà riêng, cũng như không có tài để được đại gia đem đến đưa 3 triệu USD tẩm bổ do thấy “Anh Vẫn Gầy”, v.v.) nên xin khép nép rụt rè quỳ gối và quỳ đầu quẳng tặng lại cho lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh.

Trong vài bài trước đây tôi có nhắc đến chi tiết rằng do ngăn cản dự án “Phòng Khám Đa Khoa Quốc Tế Fosco” tôi đã không được FOSCO – Công ty Dịch Vụ Cơ Quan Nước Ngoài do Sở Ngoại Vụ thành lập rồi trực thuộc Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh để quản lý toàn bộ nhân viên người Việt Nam công tác tại tất cả các ngoại giao đoàn, các cơ quan phi chính phủ NGO, và các văn phòng đại diện thương mại – ký cái gọi là “Hợp Đồng Lao Động” khi Nhà Nước bắt đầu áp dụng việc ký “Hợp Đồng Lao Động” thay cho tình trạng biên chế Nhà Nước suốt đời, khiến tự dưng tôi đứng ngoài đường để trở thành irreplaceable tremendous asset (tài sản “khủng” không thể nào thay thế được) tại các doanh nghiệp ngoài nước.

Nếu như bài viết mới đây về Tổng thống Saddam Hussein là do tình cờ lục thấy bản mối ăn thì bài này cung cấp thêm các chi tiết về dự án FOSCO International Clinic cũng nhờ tình cờ tìm thấy bản sao hợp đồng cho dự án ấy. Cần nói rõ 5 điều ở đây là tại FOSCO (a) tôi có toàn quyền liên lạc với bất kỳ lãnh đạo nào của các cơ quan nước ngoài trú đóng hoạt động trên địa bàn Thành Phố Hồ Chí Minh, (b) các liên lạc ấy là bằng văn bản tiếng Anh do tôi tự soạn tự ký tên mà không cần có sự trình báo bẩm thưa nào và được gởi đi chính thức từ máy fax của văn phòng chính của FOSCO bởi chính cô thư ký của Tổng Giám Đốc FOSCO Đặng Văn Chung, (c) tất cả các văn bản tiếng Anh – kể cả “Hợp Đồng Lao Động” của tất cả các nhân viên làm việc cho các ngoại giáo đoàn/các NGO/các văn phòng đại diện nước ngoài – của FOSCO đều phải thông qua sự biên soạn hoặc thẩm định hoặc hiệu đính của tôi, (d) tất cả các cuộc họp của Tổng Giám Đốc với đối tác/khách nước ngoài đều phải thông qua sự thông phiên dịch của tôi do cậu nhân viên Thạc sĩ du học từ Úc trở về của văn phòng Tổng Giám Đốc tuyên bố không thể thông dịch hay hiệu đính văn bản do không giỏi  tiếng Việt và không nắm sự liên quan giữa từ vựng của hai ngôn ngữ Việt và Anh để mà phiên dịch, và (e) cái “hợp đồng” của cái dự án ấy hoàn toàn không có đóng dấu “Mật”/“Tối Mật”/“Bí Mật Quốc Gia”/ “Bí Mật Quốc Phòng”/Cấm Sờ Mó Vào Hiện Vật” nên tôi có thể giờ đây banh lộ thông tin các chi tiết trên “hợp đồng” như sau:

Ngày ký: 26-02-1999

Tên hợp đồng: Thực Hiện Dự Án Theo Phương Thức Chìa Khóa Trao Tay

Tên Công trình: Phòng Khám Đa Khoa FOSCO

Chủ Đầu tư: Công ty Dịch vụ Cơ quan Nước ngoài (FOSCO)

Địa điểm Công trình: 141 Pasteur, Phường 6, Quận 3, Thành Phố Hồ Chí Minh

Bên Giao Thầu: Công ty Dịch vụ Cơ quan Nước ngoài (FOSCO), 124 Nguyễn Đình Chiểu, Quận 3, Thành Phố Hồ Chí Minh, Tài khoản số…..tại Ngân Hàng Ngoại Thương Thành Phố Hồ Chí Minh VCB, đại diện bởi Tổng Giám Đốc Đặng Văn Chung.

Bên Nhà Thầu: Công ty Vamed Engineering GmbH & CO KG, địa chỉ Daumegasse 5, A-1104 Vienna, Áo, Tài khoản số…..tại Ngân hàng Raiffeisen Zentral Bank Thành phố Vienna RZB, đại diện bởi Giám Đốc Điều Hành Ernst Bauer.

Cơ sở Pháp lý:

– Pháp lệnh Hợp đồng Kinh tế của Hội đồng Nhà nước Việt Nam ngày 28/9/1989 và Nghị định số 17/HĐBT ngày 06/01/1990 của Hội đồng Bộ Trưởng (nay là Chính phủ Việt Nam) quy định chi tiết việc thi hành Pháp lệnh HĐKT.

– Nghị định số 42/CP ngày 16/7/1996 của Chính phủ Việt Nam về Điều lệ quản lý đầu tư và xây dựng, Nghị định số 92/CP của Chính phủ Việt Nam ngày 23/8/1997 về việc sửa đổi và bổ sung một số điều của Điều lệ quản lý đầu tư và xây dựng.

– Quyết định 2856/QĐ-UBKT ngày 01-6-1998 của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh cho phép đầu tư xây dựng Phòng khám Đa khoa FOSCO.

– Công văn số 3222/CV-UB-QLĐT ngày 24-8-1998 của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh đồng ý để Công ty Vamed Engineering GmbH & CO.KG là Nhà thầu thực hiện Dự án Phòng khám Đa khoa FOSCO.

Nội dung “Hàng hóa của Dự án”: thiết bị văn phòng, thiết bị y tế, thiết bị phụ trợ, kể cả “nguyên nhiên liệu” để vận hành thử.

Nội dung “Hạng mục Công trình của Dự án”: dịch vụ, xây dựng, điện và cơ khí, lắp đặt, vận hành thử.

Đồng tiền Hợp đồng: Thanh toán bằng Đồng Đô-la Mỹ USD, trên cơ sở giá trị gốc tính bằng Đồng Schilling Áo ATS.

Giá trị Hợp đồng: 37.478.853 ATS.

Thanh toán: 15% trong vòng 30 ngày kể từ ngày ký hợp đồng và được gọi là “khoản thanh toán trước”, 70% thanh toán theo từng đợt giao hàng, 5% khi Nhà Thầu nộp “Biên bản bàn giao tạm thời Công trình”, 10% khi Nhà Thầu nộp “Biên bản bàn giao cuối cùng Công trình”. Phí “quản lý” được tính và thanh toán theo lịch khác.

Thời gian Thực hiện: trong 12 tháng kể từ ngày khởi công xây dựng nhưng không quá 16 tháng kể từ ngày ký hợp đồng.

Hình thức Hợp đồng: Hợp đồng có 13 trang, lập thành 16 bản gồm 8 bản tiếng Việt và 8 bản tiếng Anh, Chủ Đầu Tư giữ 6 bản cho mỗi thứ tiếng, Nhà Thầu giữ 2 bản mỗi thứ tiếng.

Các Phụ lục: Gồm Phụ Lục 1 liệt kê đặc tính kỹ thuật của thiết bị y tế và đồ gỗ văn phòng, Phụ Lục 2 liệt kê cấu hình kỹ thuật của thiết bị phụ trợ và các dịch vụ kèm theo, Phụ Lục 3 liệt kê chi tiết các dịch vụ cho công trình xây dựng cùng điện và cơ khí, Phụ Lục 4 làmầu biên bản bàn giao tạm thời công trình, Phụ Lục 5 làmẫu bảo lãnh việc thực hiện hợp đồng. Phụ Lục 6 làmẫu biên bản bàn giao cuối cùng sau khi hết thời hạn bảo hành và các sự cố đã được khắc phục xong, Phụ Lục 7 làdanh sách các giấy tờ và các giấy tờ hợp lệ chứng minh tư cách/địa vị/năng lực pháp lý của mỗi bên tham gia ký kết hợp đồng, và Phụ Lục 8 làmẫu thư bảo lãnh khoản tiền thanh toán trước.

Tất cả các chi tiết trên cho thấy 3 điều rằng Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh (a) có quyền lực tuyệt đối trong “cho phép đầu tư xây dựng” bất kỳ lĩnh vực nào, (b) có năng lực đa tài versatile khi biết rất rõ đơn vị nước ngoài nào được làm “nhà thầu” về lĩnh vực chăm sóc y tế và chữa bệnh, và (c) có năng lực đa tài versatile khi biết rất rõ FOSCO hoàn toàn có thể sờ mó vào lĩnh vực chăm sóc y tế và chữa bệnh trong thời điểm chỉ có các bịnh viện công của Nhà Nước nghĩa là mặc nhiên cho phép FOSCO tranh giành nhân lực với các bịnh viện công.

Cái “quyền lực” trong tay tập thể đảng viên lãnh đạo cực kỳ ngạo mạn tự cho mình là “đa tài” ở Thành Phố Hồ Chí Minh ấy trong tất cả các thời kỳ từ sau 30-4-1975 đến nay đã cung cấp câu trả lời giải thích vì sao hiện nay có sự tầy huầy về các dự án ở Thành Phố Hồ Chí Minh và về tư cách tội phạm của quá nhiều các “lãnh đạo” ở Thành Phố Hồ Chí Minh.

Hoàng Hữu Phước đã ngăn chặn được FOSCO International Clinic nên cái miếng đất nhỏ như cái cũi thú cưng ở 141 Pasteur của FOSCO đã không thể vươn vai mọc nhú lên cái “phòng khám chữa bệnh cho người nước ngoài” hiện đại tối tân, nhờ vậy mà Thành Phố Hồ Chí Minh không lâm vào cảnh hại điện tối tăm nếu xảy ra các sự cố về tính mạng các “người nước ngoài” nào dại dột trao thân cho các y bác sĩ thuộc đường dây con ông cháu cha của Tổng Giám Đốc FOSCO, kẻ đã luôn tự xưng – với sự phụ họa khẳng định của một số lãnh đạo Đảng ở FOSCO – là cánh tay phải của Trương Tấn Sang.

Giá như Thành Phố Hồ Chí Minh có thêm vài Hoàng Hữu Phước thì lẽ ra đã có thể chặn ngăn thêm được những đại dự án làm tan nát nhấn chìm Thành Phố Hồ Chí Minh trong lụt lội, thối hôi, và đớn nhục, trong đó có các đại công trình lấp kênh rạch để xây nên Phú Mỹ Hưng hiện đại, đại công trình rác hiện đại, và con đường Nguyễn Hữu Cảnh hiện đại (dài 3 km, tiêu tốn 473 tỷ đồng tiền năm 2002, gập ghềnh dợn sóng đặc nghẹt mô rùa lún tất tần tật từ đường đến cầu đến nhà dân, của Công Ty Sản Xuất Kinh Doanh Thương Mại Dịch Vụ Xuất Nhâp Khẩu Thanh Niên Xung Phong thuộc Lực Lượng Thanh Niên Xung Phong Thành Phố Hồ Chí Minh khiến phải mất thêm 500 tỷ đồng để sửa chữa, v.v.). Quyền lực của tập thể lãnh đạo đa tài của Thành Phố Hồ Chí Minh là như vậy đấy.

Hoàng Hữu Phước đã đột nhiên xuất hiện bên ngoài khu vực Nhà Nước ở Thành Phố Hồ Chí Minh. Còn các đại tác phẩm tầy huầy của các đại quan Thành Phố Hồ Chí Minh thì đột nhiên xuất hiện bên trong khu vực Nhà Nước ở Thành Phố Hồ Chí Minh chỉ khi ánh sáng và sức nóng từ cái lò của Tổng Bí Thư tỏa đến.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Bài viết mới đây về Tổng Thống Saddam Hussein: Saddam Hussein – Bằng Chứng Của Hoàng Hữu Phước 23-10-2019

Các lãnh đạo Đảng ở FOSCO: Cách Một Đảng Viên Cộng Sản Cấp Cao Hành Xử Với Anh Hùng Liệt Sĩ Phạm Hồng Thái  23-9-2019

Cái lò của Tổng Bí Thư: Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng  14-02-2016

Giảng sư Anh Văn Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm  22-02-2015

Hoàng Hữu Phước: Tiểu Sử Hoàng Hữu Phước 10-11-2017

Khiêm nhường: Khiêm Tốn  22-02-2015

Quỳ gối và quỳ đầu: Quỳ Gối Hay Quỳ Đầu  11-9-2016

Rác hiện đại: Rác Rến 28-02-2017

Tư cách tội phạm: Tất Thành Than  14-5-2018

Vài Hoàng Hữu Phước: Hoàng Hữu Phước, Người Việt Nam Đầu Tiên  19-12-2018

Văn hóa từ chức và nhường chức: Bát Nháo Ở Quốc Hội Việt Nam 27-10-2019

Về Sự Cố Của Thứ Trưởng Giáo Dục

Hoàng Hữu Phước, MIB

19-10-2019

Vừa xảy ra vụ một vị Thứ Trưởng Giáo Dục tử vong khi rơi từ lầu cao xuống ở Bộ Giáo Dục.

Xin khẳng định rằng bài này hoàn toàn không nhằm xúc phạm ông Thứ Trưởng Giáo Dục cùng gia quyến của ông, mà chỉ nhằm không để tai họa xảy đến cho ông trở thành cái bị sử dụng cho các mục đích không đúng cho tiền đồ tổ quốc Việt Nam mà ông là công dân và Đảng Cộng Sản Việt Nam mà ông là đảng viên.

Dù chưa có bất kỳ kết luận điều tra nào được cho ra để khẳng định sự rơi gây ra tử vong ấy là một vụ án mạng, một tai nạn, hay một vụ tự tử, thế mà báo chí chính thống nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đồng loạt đưa tin ngợi ca tài đức của ông Thứ Trưởng Giáo Dục ấy cứ như một cố gắng nhằm định hướng dư luận và lèo lái kết luận điều tra nguyên nhân vậy. Sự nhanh nhảu mang tính đồng phục trong cung cấp thông tin tuyệt đối giống nhau về quá trình học tập + con nhà giòng dõi + quá trình thăng tiến + sự ngợi ca đức độ này đã khiến tạo ra sự ồn ào dày đặc phủ che các tiểu tiết cực kỳ quan trọng đối với bất kỳ cuộc điều tra nào của bộ môn Khoa Học Hình Sự mà Đại Tá Giáo Sư Tiến Sĩ Châu Diệu Ái đặt nền móng dựng xây cho quốc gia cộng sản này, mà nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước có thể sử dụng thiên hướng cùng năng khiếu bẩm sinh đối với an ninh tình báo để cho ra rất nhiều câu hỏi mà một vài ý chính nhỏ nhất vụn vặt nhất mang tính đánh giá về các “tiểu tiết” ấy là:

1) Đánh Giá Tài Đức Của Truyền Thông: Trên trời rơi xuống

Đối với các “thân phận” khác nhau, các đánh giá “tài đức” được đặt vào các chuẩn định lượng khác nhau.

Đối với “thân phận” cấp thừa hành, các đánh giá luôn chỉ dựa theo Bảng Miêu Tả Công Việc Job Description để xếp một người vào một trong ba bậc gồm (a) không đạt yêu cầu, (b) đạt yêu cầu, hay (c) vượt yêu cầu, để dựa vào đó mà sa thải/đào tạo thêm/độngviên/tưởng thưởng/tăng lương/thăng chức/đưa vào hệ kế thừa succession plan.

Đối với “thân phận” cấp lãnh đạo, các đánh giá luôn chỉ dựa vào một trong hai – hoặc cả hai – kết quả gồm (a) ngăn chặn/lôi ra được những tiêu cực gì, và/hay (b) thúc đẩy/tạo nên/phát triển được các tích cực nào.

Dù đối với “thân phận” nào thì việc đánh giá luôn thường xuyên (hàng tháng, hàng quý, hàng năm), và công khai – trừ ngành tình báo/gián điệp/phản gián.

Ông Thứ Trưởng Giáo Dục tử vong chưa từng được toàn dân biết đến do theo lề lối làm việc của Đảng thì (a) chỉ có Trung Ương Đảng mới có trong tay danh sách tối mật những ai là chuyên gia/nhà khoa học/nhân tài, (b) người dân chỉ biết ai là ai khi đọc bản tiểu sử ứng cử viên Quốc Hội vài tuần trước ngày bầu cử hoặc khi đọc tin ai được thăng chức làm gì ở Bộ nào nên chẳng ai kịp trở tay để kịp báo cho Đảng biết vị nào đã từng có quá khứ không ra chi ở những nơi đã từng được “điều chuyển” đến làm “công bộc của dân” theo đúng “quy trình”, (c) dù vậy người dân cũng chả biết gì về người được thăng chức/bổ nhiệm ngoài cái tên và vài thông tin sơ đẳng, bởi vì (d) trước đó không bất kỳ ai từng quen biết với đương sự hoặc chịu ơn sâu nghĩa nặng từ đương sự chịu thố lộ tiết lộ trên các mạng xã hội hay truyền thông đại chúng bất kỳ thông tin gì về “tài đức” của đương sự tất nhiên do chả biết đương sự có thực sự có “tài đức” như vậy hay không, (e) chỉ có truyền thông chính thống mới có trong tay tên tuổi của một người hay vài người sẵn sàng phát biểu về tài đức của đương sự nếu đương sự qua đời, và (f) rõ ràng rằng cho đến hôm nay là ngày 19-10-2019 vẫn chưa có thông tin nào cho toàn dân biết ông Thứ Trưởng Giáo Dục tử vong đã ngăn chặn/lôi ra được những tiêu cực gì trong ngành giáo dục nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và/hay đã thúc đẩy/tạo nên/phát triển được các chuyển biến tích cực cụ thể nào cho ngành giáo dục nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vì ông là một chính khách lãnh đạo chứ không phải là cấp thừa hành.

Không từng đánh giá bất kỳ về ông mà lại đua nhau bầy đàn tung các thông tin ngập tràn như mưa như thế để ca ngợi ông thì đó chính là xúc phạm nghiêm trọng đến ông. Nhằm mục đích gì đây hỡi truyền thông?

2) Đánh Giá Xuất Thân Của Truyền Thông: Trên trời rơi xuống

Là người sinh ra và trưởng thành hoàn toàn ở Việt Nam Cộng Hòa, và cũng đã qua rất nhiều bài viết trên blog này về “nhà giáo Việt Nam Cộng Hòa” tôi từng cung cấp thông tin sự thật rằng ở Việt Nam Cộng Hòa những người theo “nghề giáo” vì họ đồng thời có 5 điểm sau: (a) đam mê nghề giáo,vì (b) quá giỏi giang với kiến thức sâu rộng đủ để làm thầy thiên hạ, mà (c) công việc toàn thời gian ngày 8 tiếng sẽ làm cùn nhụt hoang phí tài năng của họ nghĩa là (d) chỉ có “nghề giáo” mới cho họ có nhiều thời gian để làm nhiều “nghề tay trái” mà đa số là (e) sáng tác/trước tác/dịch thuật/viết sách đặc biệt là sách giáo khoa. Vì vậy, tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi báo chí cung cấp thông tin mà họ ắt cho là “nổi bật” rằng cha của Thứ Trưởng Giáo Dục là vị đã có viết sách Toán.

Đối với tôi và tất cả những nhà giáo thật sự tài năng, chúng tôi sẽ có sự kính nể nhất định nếu một vị nào đó của Việt Nam cho ra được một định đề mới về Toán Học khiến thế giới hình thành một hướng toán học mới, chứ còn việc viết sách giáo khoa Toán cho cấp tiểu học hay trung học hay đại học là chuyện bình thường của 100% các giáo viên dạy Toán tiểu học/trung học/đại học (tương tự, cũng là chuyện bình thường của 100% giáo viên Sử Địa, 100% giáo viên Anh Văn, 100% giáo viên Văn, 100% giáo viên Lý-Hóa, 100% giáo viên Triết, v.v. và v.v., viết sách giáo khoa cho bộ môn họ giảng dạy) thời Việt Nam Cộng Hòa.

Đối với những ai chưa hề biết thế nào là hàn lâm gồm cả Bộ Trưởng Giáo Dục Nguyễn Thiện Nhân và báo chí chính thống Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, chỉ cần thấy có người đoạt giải quốc tế nhờ giải được một bài toán kiểu “đánh đố” mà trăm năm qua chưa ai giải được là vội vàng tung hô, thậm chí Bộ Trưởng còn lật đật lấy tiền thuế của dân thành lập ngay Viện Toán Học để thỉnh người ấy làm Viện Trưởng, cấp nhà cấp xe cấp đủ thứ, để rồi gặt hai hậu quả gồm nền Toán Học nước nhà vẫn là bọt xà phòng y như bản chất của Toán Lý Thuyết và nghe đâu cái vị viện trưởng ấy đột nhiên uất ức viết lách lung tung trên mạng xã hội mà nội dung chẳng mấy thiện cảm với Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Nêu chi tiết rằng cha của vị Thứ Trưởng Giáo Dục đã từng viết sách giáo khoa Toán vốn chẳng dính dáng gì đến chuyện tử vong khủng khiếp của ông Thứ Trưởng Giáo Dục, truyền thông Việt Nam phải chăng đã đánh giá xuất thân của ông Thứ Trưởng Giáo Dục theo kiểu quẳng thông tin trên trời rơi xuống? Nhằm mục đích gì đây hỡi truyền thông?

3) Quy Trình Đánh Giá Của Truyền Thông: Trên trời rơi xuống

Những thông tin về “tài đức” của ông Thứ Trưởng Giáo Dục tử vong đang ngập tràn trên báo chí đã cho thấy báo chí Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngày nay rất nhàn hạ. Họ đã xem các chi tiết sau là nhỏ nhặt chẳng đáng để họ làm theo kiểu mà các đồng nghiệp của họ ở  Âu Mỹ luôn làm:

a– Để rơi (dù do bị ném, tự sát, hay sơ ý) từ lầu cao canteen tức bếp ăn buổi sáng lúc 7 giờ, ông Thứ Trưởng ắt phải thức giấc lúc 5 giờ, rời nhà lúc 6 giờ;

b– Nếu sử dụng công xa, phải chăng ông Thứ Trưởng đã không màng đến thời gian cá nhân của tài xế vốn cũng là một “công chức” khiến tài xế cũng phải dậy sớm như ông Thứ Trưởng;

c– Nếu không sử dụng công xa, ông Thứ Trưởng đúng là người đạo đức; song, như vậy ông tự lái xe đến cơ quan hay đã sử dụng dịch vụ xe nào?

d– Dù sử dụng công xa/xe riêng/xe dịch vụ, ông Thứ Trưởng đến cơ quan vào sáng sớm để làm gì, gặp ai, và thời điểm đó thì canteen đã bắt đầu kinh doanh phục vụ thức ăn chưa?

e– Dù sử dụng công xa/xe riêng/xe dịch vụ, ông Thứ Trưởng đến cơ quan vào sáng sớm để làm gì, gặp ai, và theo sự dẫn dụ của ai – có thể qua tin nhắn hoặc cuộc gọi điện thoại – để cho ông vào bẫy hãm hại ông?

f– Bộ Giáo Dục là nơi mà Bộ Trưởng Giáo Dục Nguyễn Thiện Nhân đã từng nổi điên khi một cậu bé học sinh tỉnh lẻ chui vào Web để gở bỏ vất mất hình ông Bộ Trưởng, vậy Bộ đã rút kinh nghiệm sâu sắc về sự vô tư vô tâm bất cẩn đó để trang bị camera CCTV khắp các tầng lầu chưa, hay là canteen – và các nơi khác trong Bộ – vẫn không có camera nên Bộ Công An rồi sẽ bó tay không tìm ra manh mối cho sự cố đã xảy ra cho ông Thứ Trưởng?

g– Nếu tất cả các câu hỏi về sử dụng xe đến Bộ vào thời điểm sáng sớm quá vô lý, thì phải chăng ông Thứ Trưởng đã ở lại làm việc suốt đêm ở Bộ Giáo Dục, và nếu vậy thì công việc ông đang phải tập trung xử lý cao độ đến như vậy là gì, có động chạm gì đến ai hay những ai hay không?

h– Sổ ghi chép – và camera – của bảo vệ cổng cơ quan cho thấy những tình tiết như thế nào về các thời điểm cụ thể chi tiết vào/ra của bất kỳ ai cụ thể từ chiều tối hôm trước cho đến sau khi xe cứu thương rời khỏi hiện trường;

i– Các dấu hiệu khác thường được nhận thấy nơi ông Thứ Trưởng ít nhất là một tuần trước tai họa gồm những gì; và

j– Cơ quan cảnh sát đã có quy trình như các đồng nghiệp nước ngoài: treo giải cho bất kỳ ai cung cấp thêm manh mối có liên quan?

Không hề màng đến 10 điểm trên mà vẫn điềm nhiên cung cấp thông tin chẳng dính dáng gì cả như tên tuổi, quá trình học tập, quá trình công tác, công trạng của người Bố đối với việc từng viết sách Toán, tình cảm của một người cụ thể từng chịu ơn người quá cố, và tình cảm được cho là của “tập thể’ trường và sinh viên một trường đại học dành cho người quá cố thì quả là báo chí Việt Nam quen thói đưa tin toàn từ trên trời rơi xuống. Nhằm mục đích gì đây hỡi truyền thông?

4) Quy Trình Đào Tạo/Sử Dụng/Bổ Nhiệm Của Đảng: Trên trời rơi xuống

Dù đã luôn lập đi lập lại trên blog này về cung cách của Đảng đối với nhân tài/hiền tài, tôi vẫn không thể quen được khi đọc thông tin báo chí cung cấp về ông Thứ Trưởng Giáo Dục quá cố. Hóa ra, Đảng dùng tiền thuế của dân không để đào tạo người tài cho đất nước về chuyên môn mà chỉ để có lực lượng có bằng cấp thạc sĩ/tiến sĩ để làm lãnh đạo thuần hành chính để danh thiếp của họ có chữ thạc sĩ/tiến sĩ khi trao ra cho đối tác nước ngoài của Đảng và Chính Phủ.

Nguyễn Thiện Nhân lấy bằng Cybernetics về chỉ để làm Bộ Trưởng Giáo Dục, rồi làm Phó Thủ Tướng, rồi làm Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc, rồi làm Bí Thư Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh, và tất nhiên làm Ủy Viên Bộ Chính Trị. Thảo nào giáo dục hỗn loạn với nấm đại học mọc lan tràn đến độ thiếu sinh viên phải tiến đến bỏ luôn thi tuyển, học sinh xong lớp 12 hoặc xong đại học vẫn không giỏi ngoại ngữ, tư cách giáo viên thấp hơn bao giờ hết qua các bạo hành trọng án, bằng cấp không còn giá trị, và điểm thi dễ dàng được nâng đầy giễu cợt. Và thảo nào đến năm nay là 2019 mà Việt Nam vẫn không có ngành học phát triển mạnh nào mang tên Cybernetics cả.

Khi Ông Thứ Trưởng Giáo Dục tử vong, tôi và người dân mới được biết thời gian dài qua ông đã được Đảng đầu tư đào tạo những ngành gì tại những quốc gia nào. Những thông tin trên trời rơi xuống này chỉ khiến tôi và người dân dễ dàng cho rằng Đảng đã vừa không hề quan tâm đến việc làm cho nền kỹ nghệ nước nhà phát triển, vừa quá “từ chương” khi cho rằng đã có bằng tiến sĩ của bất kỳ lĩnh vực nào cũng có thể làm lãnh đạo bất kỳ lĩnh vực nào.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII

Tham khảo:

An ninh tình báo: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

Đại Tá Viện Trưởng Châu Diệu Ái: Đại Tá Giáo Sư Tiến Sĩ Châu Diệu Ái  07-10-2019

Đồng phục: Đồng Phục Học Sinh  30-01-2016

Nhà giáo Việt Nam Cộng Hòa: Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai  09-4-2015

Nguyễn Thiện Nhân lấy bằng cấp Cybernetics: Nguyễn Thiện Nhân  10-6-2016

Nhân tài/hiền tài: Hiền Tài  22-5-2019

Phó Thủ Tướng Nguyễn Thiện Nhân: Người Việt Lại Phải Ưu Tiên: Tiếc Cho Ý Kiến Chỉ Đạo Của Phó Thủ Tướng Nguyễn Thiện Nhân  14-10-2018

Tiến sĩ: Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam  30-12-2015

Từ chương: Thế Nào Là “Từ Chương”  25-11-2015

Súng Đạn Ở Hoa Kỳ

Hoàng Hữu Phước, MIB

11-10-2019

Trước 30-4-1975:

Tôi chán ghét bóng đá (tức “túc cầu”, tức “Soccer Football” tức “đá banh” với trái banh tròn, tức cái mà CocaCola la hét ỏm tỏi rằng “ăn bóng đá ngủ bóng đá”) từ trước 30-4-1975 mà sự chê bai rất chi tiết mang tính thách đố mà không bất kỳ ai có thể phản bác lại được bằng văn viết mà thắng được tôi cả.

Tôi yêu thích bóng đá Mỹ (tức “bóng bầu dục” tức “Rugby Football”) từ trước 30-4-1975 chỉ cần qua theo dõi các trận đấu trên đài truyền hình Mỹ trên tivi đen-trắng.

Ghét hay thích nơi tôi đều trên cơ sở thực sự chiêm nghiệm, thực sự nghiên cứu, thực sự theo dõi, thực sự hiểu biết, thực sự đánh giá, thực sự trong thời gian dài của sánh so/tích phân/hợp tổng mà không bao giờ hùa theo bầy đàn đám đông hoặc chỉ vì xã hội chả có gì khác để thưởng thức nên cứ phải ngồi ngáp gió trên khán đài mà mắt chỉ nhìn ngang về phía các phụ nữ đẹp xinh bên phải hoặc bên trái.

Sau 30-4-1975:

Tôi sửng sốt khi đọc tài liệu dạy tiếng Anh mới tinh khôi của trường trung học Lê Hồng Phong Thành Phố Hồ Chí Minh (trước 30-4-1975 là trường Petrus Trương Vĩnh Ký, gọi tắt là Trường Petrus Ký) do em tôi là học sinh ở đấy (học từ trước 30-4-1975) đem về, trong đó viết rằng môn bóng bầu dục Rugby Football là môn thể thao man rợ của đế quốc Mỹ.

Hóa ra, tất cả những gì Mỹ chế, Mỹ thích, Mỹ ăn, Mỹ nói, Mỹ ca, Mỹ chơi, v.v. –   trừ tiền đô-la Mỹ và kem đánh răng Colgate – đều là man rợ cả! Thảo nào em gái thứ 6 của tôi đang học “sinh ngữ” tiếng Anh ở trung học thì sau 30-4-1975 bị bắt buộc phải đổi sang tiếng Nga, làm con nhỏ tội nghiệp ấy vừa dốt tiếng Anh vừa ngu tiếng Nga, mà sau này, lạy Trời Phật Tổ Tiên, đất nước từ hé cửa đến mở toang cửa thì nó trở nên giỏi…tiếng Nhật ắt do nó thích vẽ vời mà chữ Nhật là chữ tượng hình chăng, làm phiên dịch, được mời sang Nhật và được ông cụ chủ tịch tập đoàn Nhật ấy tôn trọng như báu vật quý hiếm của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vào những năm đầu sau giải phóng. Rốt cuộc, tôi hóa ra chẳng vẻ vang gì cho lắm khi trở thành người Việt Nam duy nhất giỏi tiếng Anh, chẳng qua vì (a) tôi … lỡ học hết trơn hết trọi chương trình tiếng Anh trung học ở Việt Nam Cộng Hòa – hệ 12 năm, không phải 9 năm như ở Miền Bắc – nên khi vào Đại Học Văn Khoa khi tôi bị buộc phải học thêm tiếng Nga thì chỉ có nghĩa tôi sẽ giỏi thêm một ngoại ngữ thứ ba chứ chả làm tôi suy suyển cỏn con tí tẹo nào về tiếng Anh, (b) các anh tài tiếng Anh là thầy cô của tôi biến mất khỏi Việt Nam để làm các “thuyền nhân” khiến tự dưng tôi chẳng còn đối thủ cạnh tranh tiền bối trong khi các đồng môn của tôi nghĩa là tất cả những ai không thể làm “thuyền nhân” nên ở lại học đại học chung với tôi thì đương nhiên tự nhiên tất nhiên không phải anh tài mà đã không phải anh tài thì đành phải chịu thân phận suốt kiếp không sao giỏi bằng tôi được, (c) chính quyền Thành Phố Hồ Chí Minh triệt bỏ đa số các lớp tiếng Anh ở cấp trung học – trong đó có các lớp của các em gái của tôi – khiến tự dưng tôi chẳng còn đối thủ cạnh tranh hậu bối, và (d) bọn ngu đần được Đảng phân công quản lý bộ môn tiếng Anh ở Thành Phố Hồ Chí Minh làm học sinh vĩnh viễn không còn có thể học giỏi tiếng Anh qua các tài liệu giảng dạy đần ngu kiểu “thể thao man rợ” như đã nêu ở trên khiến tự dưng tôi chẳng còn đối thủ cạnh tranh nào về tiếng Anh tính cho đến năm 2190 – không phải 2019, nghĩa là chỉ hoán đổi vị trí của một con số Zero thôi.    

Sau 30-4-1975 thật nhiều năm:

Tất nhiên lúc ấy tôi đã chưởi bới ngay cái trường Lê Hồng Phong ấy và mấy thằng thầy con cô dạy tiếng Anh của thằng em tôi – dù họ chả có lỗi gì cả mà lỗi là của thằng nào con nào ở Bộ Giáo Dục Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã soạn ra các bài rác rưởi đó – rồi kể cho nó nghe về các điểm tuyệt diệu của bóng bầu dục Rugby Football, về các điểm hạ đẳng của bóng đá Soccer Foorball, cũng như về những môn thể thao man rợ lẽ ra phải bị cấm tiệt trên đời như quyền anh tức boxingkick-boxing , v.v. và v.v. Tuy nhiên, bài này nói về “súng”, nên nhất thiết phải vào đề ngay kẻo đi lạc, dù cái bóng đá của thiên hạ cứ hay dùng chữ “bắn” tức “shoot” của súng mà hét toáng lên trên tivi rằng thì là mà “Sút! Vào! À, chưa vào các bạn ạ!”.

Như vậy, tương tự như kiểu gọi Rugby Footballbóng đá man rợ, các nhà giáo dục chả-biết-thế-nào-là-giáo-dục-học-hành-mà-chỉ-biết-giáo-dục-đạo-đức-cách-mạng trên trời rơi xuống của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam lên án các “đồ chơi mang tính bạo lực” và ra rả khai thác các vụ “xả súng” ở Mỹ. Họ hoàn toàn không hiểu biết do chưa từng sống đời sống thực, chưa từng chiêm nghiệm thực tế, và chưa từng trãi nghiệm hành trạng tư duy chính thống chính đạo chính quy chính đáng chính thức.

Tôi có quyền nói về “súng” tức “sở hữu vũ khí” như sau, đơn giản vì tôi đã sống đời sống thực, chiêm nghiệm thực tế, và trãi nghiệm hành trạng tư duy chính thống chính đạo chính quy chính đáng chính thức:

1) Đạo đức thiên Khổng kiến tạo nên những con người trượng ngãi, khinh tài, dũng cảm, đoan chính, cứu khổn phò nguy, hào hiệp hào hùng. Tôi thuộc gia đình gia giáo thiên Khổng. Truyện Lục Vân Tiên và thơ Nguyễn Công Trứ là những tác phẩm gối đầu giường. Truyện Kiều – kể cả bản dịch tiếng Pháp ấn bản 1940 do người Pháp dịch in tại Pháp – thì tôi vất cả hai đâu mất không rõ.

2) Ba tôi đã mua cho tôi và em trai tôi những khẩu súng nhựa và những thanh kiếm nhựa để giắt nơi thắt lưng mỗi khi dẫn hai anh em đi dạo trong phố Bàn Cờ ở Thủ đô Sài Gòn. Hai anh em phải oảnh-tù-tì ai thắng mới được làm “hiệp sĩ” còn người thua thì phải làm “kẻ gian” để bị “hiệp sĩ” bắn “bằng-chéo bằng-chéo”, và em trai tôi khóc òa nếu liên tiếp oảnh-tù-tì thua hoài không thể làm anh hùng trừ gian diệt bạo. Chính khẩu súng nhựa và thanh kiếm nhựa đồ chơi trẻ nhỏ đã rèn nên phong cách trưởng thượng, hào hiệp, khinh ghét kẻ gian, nơi anh em chúng tôi và những đứa trẻ cùng trang lứa. Hò hét rằng đó là “đồ chơi bạo lực” thì rõ là phường ngu xuẩn. Những nhà giáo dục trên trời rơi xuống cố chối bỏ sự thật rằng ngay cả “game điện tử” hiền nhất cũng là bắn vịt trời bằng súng (thậm chí dùng súng trung liên và đại bác xe tăng tiêu diệt cả loài thú cực kỳ quý hiếm như …khủng long và quái vật), trong khi các game khác như Hoàng Tử Ba Tư thì gặp ai cũng chém giết, hoặc vô số game toàn bắn súng có thiết kế cực kỳ ghê gớm ngoài-hành-tinh như trong phim Rắm-Bồ hay Tẹc-Mi-Na-To, v.v. và v.v. mà chẳng hề thấy bất kỳ cơ quan nào của Nhà Nước cấm bán, cấm chơi, cấm ra nước ngoài làm “game thủ” thi đấu quốc tế cả. Chưa kể, phim ảnh truyền hình và phim nhựa made-in-Vietnam nhan nhản cảnh chém giết, bắn súng, xã hội đen, cưỡng hôn, cưỡng dâm, hiếp dâm tập thể, đánh thuốc để hiếp dâm, v.v. và v.v., đang làm băng hoại xã hội Việt Nam, vậy chúng có phải là các sản phẩm “bạo lực” hay không? Bọn đần độn chả biết gì về giáo dục nhưng có quyền lực nói về giáo dục.

3) Không bất kỳ một nữ sinh viên cũ nào của tôi đã trở thành công dân Mỹ mà lại không biết sử dụng súng, không sở hữu nhiều súng đạn trong nhà. Họ bật cười trước các khai thác thông tin của báo chí Việt Nam. Họ nói rằng:

a– Họ nhất thiết phải có súng để bảo vệ gia đình: súng trong nhà để tiêu diệt kẻ đột nhập dù là trộm nhập-nha burglar hay cướp có-vũ-trang robber hay đứa biến thái cưỡng dâm rapist hoặc kẻ bắt cóc kidnapper; còn súng giắt trong người khi đi lái xe đi làm là để làm nghĩa vụ công dân Mỹ tham gia tiêu diệt kẻ khủng bố terrorist (giống trường hợp của Stephen Willeford và Johnnie Langendorff mà tôi đã từng kể trong bài Quyền Lực Nhũn Xèo).

b– Không bao giờ Hoa Kỳ bãi bỏ việc sở hữu súng đạn vì đại đa số “người dân” – chứ không phải các nhà sản xuất súng mua chuộc Quốc Hội như Việt Nam thường hay diễn giải  – không muốn từ bỏ quyền sở hữu súng đạn.

c– Sở hữu súng đạn là chuẩn mực đạo đức mỗi cá nhân đối với nghĩa vụ cao cả thiêng liêng nhất: bảo vệ gia đình.

d– Cấm vượt đèn đỏ không có nghĩa là sẽ không có tên lưu manh nào lái xe vượt đèn đỏ. Cấm sở hữu súng đạn không có nghĩa sẽ không còn tên cướp nào có súng đạn. Mà nếu tên khủng bố không-súng-đạn dùng dao chém loạn xạ hoặc tên khủng bố bắn cung tên tưới xăng gây thảm sát thì người dân không-súng-đạn sẽ lấy gì để tự vệ và bảo vệ người thân, hay cũng sẽ sắm cung tên và dao búa cùng xăng?

e– Bản thân vấn đề “cấm sở hữu súng đạn” chỉ do những “chính trị gia” không có chương trình hành động agenda – mà Việt Nam gọi là…chương trình nghị sự – ra hồn nên mới hô hào để hy vọng có thêm phiếu rồi thuê những kẻ thất nghiệp đi “biểu tình” giơ biểu ngữ “ủng hộ cấm sở hữu súng đạn” nhằm phô trương thanh thế, mà khi đã đắc cử rồi thì 100 tên nghị sĩ như một đều không thể làm bất cứ điều gì để có cái luật gọi là “cấm sở hữu súng đạn”.

f– Ngày càng có nhiều vụ “xả súng” xảy ra ở các nước EU, cho nên “mấy ông Việt Nam” đừng có làm như việc đó chỉ xảy ra ở Mỹ và đỗ thừa tại Mỹ cho sở hữu súng đạn nên mới có các vụ xả súng.

4) Việt Nam tất nhiên không sai khi sẽ không bao giờ cho phép sở hữu súng đạn. Nhưng Việt Nam phải chăng đã đúng khi cấm bán đồ chơi súng nhựa gươm nhựa, tịch thu và tiêu hủy các đồ chơi đó vì chính quyền gọi chúng là “đồ chơi bạo lực”? Thế vì sao xã hội xuất hiện ngày càng nhiều hơn những “thành viên” của ba nhóm người gồm (a) nhóm xài súng đạn tức những người mua súng của những “chiến sĩ ” tha hóa hoặc của bọn buôn súng bên kia hay bên này biên giới để cướp ngân hàng, giết thuê, làm lâm tặc, làm ma túy tặc, làm đủ-thứ-tặc; (b) nhóm xài dao/đao/kiếm/mã tấu do không thể mua súng của những “chiến sĩ ” tha hóa hoặc của bọn buôn súng bên kia hay bên này biên giới; và (c) nhóm xài điện thoại thông minh ghi hình để tung lên mạng “chùa” các cảnh học sinh đánh nhau/phụ nữ lột trần truồng đối phương/thiên hạ chém giết nhau vì cha mẹ họ không được chính phủ cho phép họ mua đồ chơi “bạo lực” cho con họ nên con họ đứa nào cũng hèn nhát không can thiệp cứu giúp nạn nhân mà trở nên dững dưng chai sạn ngắm nhìn thảm cảnh? Đã sai trong tư duy giáo dục, cộng thêm với sự bất lực của cơ quan chức năng cùng với hệ thống pháp luật nhũn xèo, bảo sao có vụ chiến sĩ cảnh sát đứng nhìn rồi gọi điện thoại cầu cứu chứ không dám làm gì để cứu cô gái bị bạn trai đâm nát ngực giữa đường giữa ban ngày giữa chốn đông người đang quay clip.

Khi báo chí chính thống đồng loạt tấn công tôi do tôi dám học đòi vì nước vì dân phát biểu chống dự án “Luật Biểu Tình” trong khi dự án ấy lại do Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản và Thủ Tướng Chính Phủ cổ súy khiến báo chí tự suy diễn rằng họ có nghĩa vụ và bổn phận phải ra tay trừng trị tôi tội dám chống lại Đảngchống lại Chính Phủ mà theo từ điển báo chí của họ thì đồng nghĩa với chống lại nhân dân, vợ tôi nhặt được một thư quẳng vào trong sân nhà tôi mời tôi đến Bưu cục Phú Nhuận lúc mấy giờ vào ngày mấy tháng mấy để nhận một bưu kiện từ Mỹ gởi về. Tôi giải thích ngay với vợ tôi rằng giấy mời phải được in vi tính, phải có dấu nhật ấn bưu điện, phải ghi đầy đủ chi tiết, chứ không phải là mẫu in nhăn nheo viết tay xấu xí nguệch ngoạc điền vào chỗ trống như vậy, và chỉ có người thân quen mới gởi quà về cho tôi và người ấy phải luôn phone hay email hay viber báo trước về việc đã gởi quà gì chứ làm gì có việc quà trên trời rơi xuống bất thình lình như thế; rồi tôi xách một chiếc gậy thép hùng hổ định ra Bưu Cục Phú Nhuận để đập thằng nào/những thằng nào đang chờ đợi hành hung tôi ở đó. Vợ tôi phải can ngăn, khuyên tôi nên phone cho công an Phường và Quận để phối hợp đón bắt, nhất là trụ sở Công An Phường lại ở đối diện với Bưu Cục Phú Nhuận. Tôi không chạy ra đó và cũng chẳng phone công an, mà ngồi vào bàn soạn gởi email ngay cho Trưởng đoàn Huỳnh Thành Lập báo cáo sự tình kèm hình chụp tờ “giấy báo” ấy, xem như cái thằng hay những thằng đứng chờ tôi bị tôi sử dụng điện năng xanh – tức ánh nắng gay gắt của trời trưa – làm cho đen da, mất nước, té xiểu chất đống trước Bưu Cục Phú Nhuận vậy.

Cây thiết bảng theo tôi suốt những năm dài tôi ra Hà Nội dự các kỳ họp Quốc Hội Khóa XIII, nghĩa là hoàn toàn hợp pháp qua hàng rào kiểm tra soi chiếu an ninh sân bay Tân Sơn Nhất và Nội Bài từ 2011 đến 2016. Đó là vũ khí phòng thân của tôi.

Sau này có quy định người dân không được có “công cụ hỗ trợ”, tôi mới vất chiếc  gậy thép ấy.

Hiện tôi đi đường luôn sử dụng gậy chống-của-người-giàlão-nhược dù tôi trẻ măng và rất khỏe cỡ cử đỉnh bạt sơn. Phải giả vờ lão nhược để lúc nào cũng có vũ khí bên mình. Chiếc gậy ấy nay được dùng như một vũ khí phòng thân của tôi thay thế “công cụ hỗ trợ” để xua mèo điên đuổi chó dại cứu người hoạn nạn và choọoc gậy bánh xe bọn phạm luật.

Làm gì có chuyện trên đời này có người thông tuệ nào lại không biết phòng thân, coi thường phòng vệ, và không có vũ khí phòng thủ cơ chứ!

(Hoan hô các cô học trò tôi ở Mỹ! Tôi đã cho các em biết rằng các nữ lãnh đạo của Đảng ở Việt Nam đều có sở hữu súng – nhưng họ chỉ mang súng ngắn bán tự động K59 hay K14 dù họ có lực lượng cận vệ, còn các em là nữ thường dân Mỹ sở hữu cả súng trường bán tự động tức vũ khí tấn công AK và AR-15 assault rifle để bảo vệ bản thân và gia đình nên thật cao quý đáng ngưỡng mộ lắm thay!)

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Nhà Chính-trị Cộng-sản Thiên Khổng Dân-tộc Chủ-nghĩa.

Tham khảo (theo mẫu tự alphabet)

Ba tôi: Ba Tôi  18-6-2019

Chán ghét bóng đá:

     Bóng Đá Việt Nam = Hố Hô  05-9-2015

     Bóng Đá Dứa 08-12-2015

Đạo đức thiên Khổng: Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng  28-6-2019

Hào hiệp hào hùng: Anh Hùng  29-11-2018

Hùa theo bầy đàn: Hội Chứng Bầy Đàn – Vấn Đề Bô Xít Ở Việt Nam  20-8-2013

Luật Biểu Tình: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Pháp luật nhũn xèo: Quyền Lực Nhũn Xèo  09-11-2017

Stephen Willeford và Johnnie Langendorff: Quyền Lực Nhũn Xèo  09-11-2017

Sự chê bai chi tiết mang tính thách đố mà không bất kỳ ai có thể phản bác lại được mà thành công cả: Lại Bóng Đá  16-9-2019

Thầy cô của tôi:

     Tôi Và Thầy Nguyễn Quang Tô  25-11-2011

     Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh 25-11-2011

     Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm 22-02-2015

     Tôi Và Cô Vũ Thị Thu  07-5-2018

Trưởng đoàn Huỳnh Thành Lập: Nghị Sĩ Huỳnh Thành Lập  25-8-2019

Vợ tôi: Đám Cưới  09-12-2015

Châu Hồng Lĩnh – Nhận Diện Trí Thức

Hoàng Hữu Phước, MIB

10-10-2019

Thầy Châu Diệu Ái, Đại Tá Giáo Sư Tiến Sĩ Viện Trưởng Viện Khoa Học Hình Sự Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, có hai người con, một trai một gái, một đặt theo tên ngọn núi, một đặt tên theo giòng sông, là Châu Hồng Lĩnh và Châu Hiền Lương, mà Thầy thường cười ha hả với một excellent sense of humour” của một bậc đạt nhân rằng đó là do mong muốn cao vời vợi của Thầy mỗi tháng: được lĩnh lương. Châu Hồng Lĩnh sống định cư tại Hoa Kỳ, còn Châu Hiền Lương thường trú nơi Đức Quốc.

Như đã kể, Thầy Châu Diệu Ái vừa tạ thế. Em gái thứ 6 của tôi khi đi phúng viếng Thầy xong, điện thoại báo cáo với Má của tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên rằng: “Má ơi! Con tưởng Thầy Ái chỉ là thầy dạy Bé 8 tiếng Đức, bây giờ mới biết Thầy là một danh nhân của nước mình! Thầy làm lớn quá Má!

Trong hơn 20 năm qua, anh em chúng tôi cứ Tết hay lễ là lần lượt đến thăm Thầy và vấn an sức khỏe của Thầy. Nhiều khi chẳng phải lễ hay Tết, mà mỗi khi em gái thứ 8 của tôi về nước là gia đình tôi tổ chức tiệc ở đâu đó có sự tham dự của Thầy. Khi tôi nằm viện phải vắng mặt hai kỳ họp Quốc Hội, cứ vài hôm là Thầy lại đến tận giường bệnh để thăm tôi, để vẫn với phong cách tích cực từ excellent sense of humour của mình, Thầy muốn tôi xem việc tôi nằm viện dài hạn là để biết thế nào là được chăm sóc sau nửa thế kỷ chỉ biết lo cho người thân và lo giúp thiên hạ. Chưa kể, con của Thầy chiều nào cũng mua đem bữa ăn tối đến cho tôi, vừa để may ra tôi ăn ngon miệng hơn, vừa để vợ tôi cùng ăn để có sức trực ban đêm cạnh tôi (còn cô Lại Thu Trúc túc trực ban ngày).

Tất nhiên, tôi nhiều lần gặp Hồng Lĩnh và Hiền Lương tại nhà Thầy Châu Diệu Ái mỗi khi họ về nước thăm Thầy.

Có điều chỉ mới vài tháng gần đây thôi, tôi mới biết Châu Hồng Lĩnh là một blogger tích cực bên Mỹ, có nhiều bài viết được các báo mạng Việt Nam đăng lại hoặc nói về. Điều kỳ thú mà tôi đặt tên là Nhận Diện Trí Thức khi phát hiện giữa tôi và Châu Hồng Lĩnh tình cờ có những tương đồng hoặc trùng hợp sau trong một số các bài blog:

1) Cả hai cùng dạy dỗ thiên hạ biết thế nào là du học, thế nào là chảy máu chất xám, thế nào là nhân tài.

2) Cả hai cùng dạy dỗ thiên hạ biết thế nào là luật hóa mại dâm.

3) Cả hai cùng nêu vấn đề của mại dâm: mại dâm nam, trường trung cấp mại dâm, trường cao đẳng mại dâm, trường đại học mại dâm, bằng cử nhân mại dâm, bằng thạc sĩ mại dâm, bằng tiến sĩ mại dâm.

Trong đó có những khác biệt cơ bản sau:

1) Châu Hồng Lĩnh đặt vấn đề mang tính hiện tượng tiêu cực chung, không nhằm vào đối tượng cụ thể nào ở Việt Nam, không tạo nên kẻ thù cụ thể nào ở Việt Nam; Hoàng Hữu Phước tấn công đối tượng cụ thể ở Việt Nam, tấn công tiêu cực cụ thể ở Việt Nam, tạo nên những kẻ thù cụ thể trong giới quyền lực và báo chí chính thống ở Việt Nam.

2) Về “mại dâm”, Châu Hồng Lĩnh sử dụng tiếng lóng không phổ biến, nghĩa trung tính, có lẽ của Miền Bắc (“Phò”); Hoàng Hữu Phước sử dụng tiếng lóng miệt thị đặc thù quen thuộc phổ biến của Miền Nam (“Đĩ”).

3) Châu Hồng Lĩnh chỉ tự trào khi nói về bản thân, châm biếm khi nói về đối tượng, và đặt tên chủng loại category là “văn chương” tức Literature mặc định nội hàm các bài viết thiên về “sáng tác”. Hoàng Hữu Phước khi nói về bản thân và về đối tượng: sử dụng các thủ pháp trào lộng, nghiêm túc, nghiêm khắc, mĩa mai, châm biếm, châm chọc, tiết lộ sự thật, dẫn chứng sự thật mà bản thân là chứng nhân với bằng chứng thật.

4) Châu Hồng Lĩnh mang phong thái xuất thế ẩn sĩ phán phê giễu cợt hiện tượng tiêu cực trong đời như những sẻ chia kiểu gởi gió cho mây ngàn bay để cùng ngẫm nghĩ, cùng phá ra cười, cùng nhận ra điều dị hợm. Hoàng Hữu Phước mang phong thái nhập thế cư sĩ tấn công tiêu cực, nhục mạ tiêu cực, nguyền rủa tiêu cực, tuyên chiến với tiêu cực, với mục đích lồ lộ: tác động làm thay đổi cuộc diện chính trị quốc gia vì lợi ích của người dân và vì tồn vong của chế độ.

Những trùng hợp thú vị về ý kiến và các nhận định về vài nội dung trên, xin mời tham khảo các đường liên kết dưới đây.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

A) Dạy Đời Về Du Học:

Châu Hồng Lĩnh: Du Học Sinh – Về Hay Ở?  2005

Hoàng Hữu Phước:

Thế Nào Là Nhà Trí Thức  14-02-2014

Về Cái Sự Trăn Trở Của Sinh Viên Ngô Di Lân  07-3-2014

Nhân Tài Ư? Thật Hỡi Ơi! 20-4-2014

Lời Khuyên Dành Cho Du Học Sinh Việt Nam  22-02-2015

Du Học Hiếp Dâm và Hiếp Dâm Du Học  01-11-2016

B) Dạy Đời Về Luật Hóa Mại Dâm:

Châu Hồng Lĩnh: Một Dự Án Phát Triển Kinh Tế – Hợp Pháp Hóa Nghề Phò 2001

Hoàng Hữu Phước: Tứ Đại Ngu  2012

C) Blog Của:

Châu Hồng Lĩnh:  http://hanoian.com

Hoàng Hữu Phước: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com

D) Nội Dung Khác:

Excellent sense of humour: Thế Nào Là “Khôi Hài” – Người Việt Chưa Hiểu Về “Sense of Humor”  30-11-2015

Bé 6 và Bé 8: Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Châu Diệu Ái: Đại Tá Giáo Sư Tiến Sĩ Châu Diệu Ái  02-10-2019

Đại Tá Giáo Sư Tiến Sĩ Châu Diệu Ái

Hoàng Hữu Phước, MIB

07-10-2019

Giáo sư Tiến sĩ Châu Diệu Ái và hai anh em Hoàng Hữu Phước tại lễ khai trương Trường FOSCO Khai Minh

Trong bức hình trên, tôi, Hoàng Hữu Phước, Giám Đốc Điều Hành Trường Tin Học Ngoại Ngữ FOSCO Khai Minh, truyền nhân của Giảng Sư Lê Văn Diệm, cùng em gái út thứ tám của tôi, truyền nhân của Giáo Sư Châu Diệu Ái, chụp ảnh chung với Giáo sư Tiến sĩ Châu Diệu Ái, nguyên Đại Tá Viện Trưởng Viện Khoa Học Hình Sự Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Là truyền nhân của giảng sư Lê Văn Diệm, tôi đương nhiên trở thành người đứng đầu Việt Nam về tiếng Anh, mà không bất kỳ ai dù còn sống hay đã mất có thể sánh được về văn Formal chính luận chính đạo phụng quốc và vệ quốc, mà thí dụ là Thư Gửi Giáo Hoàng Francis.

Là truyền nhân của giáo sư Châu Diệu Ái, em gái út của tôi trở thành người đứng đầu Việt Nam về tiếng Đức, mà không bất kỳ ai dù còn sống hay đã mất có thể sánh được về văn formal chính luận chính đạo chính nghĩa, mà thí dụ là Thư Gởi Thủ Tướng Helmut Kohl. (Như đã kể nhiều lần trên blog này, em gái tôi được mời giảng dạy Đức Ngữ tại Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn Thành Phố Hồ Chí Minh khi đang học năm thứ hai tại đó, được Thủ Tướng Đức Helmut Kohl mời dự đại yến tại New World Hotel khi Ngài sang thăm Việt Nam, bị cả đám giáo viên người Việt ganh tỵ ganh ghét hãm hại phải bỏ dạy để làm Thư ký điều hành & Trợ lý Tổng Giám Đốc Mercedes-Benz, quản lý Văn Phòng Công Nghiệp Đức, Giám đốc Marketing của Kingsmen, Giám đốc công ty mỹ phẩm riêng bị Nhà Nước xử bức phải bực tức bỏ sang nước khác làm thường trú nhân.)

Cả giáo sư Châu Diệu Ái và em gái út của tôi đã được tôi mời tham gia giảng dạy Đức Ngữ tại FOSCO Khai Minh.

Thầy Châu Diệu Ái đăng ký nhận tài liệu tại quầy lễ tân lễ khai trương FOSCO Khaiminh

Thầy Châu Diệu Ái cùng các tổng lãnh sự, trưởng đại diện cơ quan nước ngoài, giáo viên nước ngoài, và lãnh đạo các định chế giáo dục trong & ngoài nước lắng nghe bài phát biểu Giám Đốc Điều Hành Hoàng Hữu Phước

Sau khi Ba của tôi mất, em gái út thứ 8 của tôi lập gia đình với một người nước ngoài. Chú rể không còn cha mẹ và không biết lễ nghi gia giáo Việt ra sao nên Thầy Châu Diệu Ái giúp làm người đại diện bên đàng trai để chủ trì lễ rước dâu thuần Việt tức chú rể Tây phải đến nhà cô dâu để rước dâu chứ không có chuyện tôi thay mặt gia đình đưa em tôi đến giáo đường để bàn giao cho chú rể đứng chờ ở đó theo kiểu Âu Mỹ. Chú rể phải theo sau Thầy Ái và cậu phù rể, còn tôi quyền huynh thế phụ đứng đón Thầy Ái và cậu phù rể trước cửa nhà Má tôi trước khi mời chú rể vào làm lễ gia tiên:

Chúng tôi hoàn toàn không biết Thầy là đại tá Viện Trưởng Viện Khoa Học Hình Sự Bộ Công An, từng được phục vụ lãnh tụ Hồ Chí Minh, và từng làm Hiệu Trưởng Đại Học Tôn Đức Thắng.

Khi thấy đứa học trò ruột của mình tức cô em gái út thứ tám của tôi bị ganh tài hãm hại ở Khoa Đức Ngữ Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn Thành Phố Hồ Chí Minh đến độ phải từ bỏ nghề giáo, Thầy lắc đầu ngán ngẩm, khuyên bảo, động viên em tôi dấn thân vào ngành-nghề-nào-ít-xấu-xa-hơn-nghề-có-người-Việt tức làm việc cho cơ quan nước ngoài.

Khi thấy tôi ứng cử nghị viện và đắc cử, Thầy mới cho biết Thầy đã là ai ở Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, để khuyên tôi hãy giữ mình trong nền chính trị này. Khi thấy tôi bị báo chí chính thống toàn quốc của Đảng tổng công kích, Thầy lắc đầu ngán ngẩm, nguyền rủa bọn đã tấn công tôi.

Khi nghe con của Thầy kể chuyện Thầy bị chính quyền Hội An xử bức trong nhiều năm, tôi bực dọc đòi được cung cấp tài liệu để đích thân viết công văn gởi Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu can thiệp. Thầy cản tôi lại, bảo rằng: “Anh hãy can thiệp cho người dân, giúp là giúp người dân, còn chuyện của tôi thì tụi nó hành tới đâu tôi cứng tới đó thế nào tụi nó cũng bị Trời Phật trị tội. Quân phản quốc, phản Bác Hồ!” Nhưng sau lưng Thầy, tôi vẫn tiến hành can thiệp. Tất nhiên, chính quyền Hội An ngay cả khi có công văn của Thủ Tướng cũng bình chân như vại.Thầy bảo tôi: “Anh thấy chưa. Không được đâu. Tụi nó ăn tiền hết rồi!”

Khi nghe con của Thầy kể chuyện Thầy bị hành ở Bịnh Viện 30 Tháng 4 của Bộ Công An tại Thành Phố Hồ Chí Minh, tôi lại bực dọc, viết công văn gởi Bộ Trưởng Y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến và Bộ Trưởng Công An Trần Đại Quang.

Năm ngoái, Thầy vẫn còn khỏe để đón đoàn Đức và đưa đoàn ra Hà Nội họp với Bộ Quốc Phòng. Thầy luôn làm phiên dịch cho các đoàn cấp cao Đức (các đoàn quân sự cấp cao Đức mỗi khi sang Việt Nam công tác đều phải đến nhà Thầy để dùng cơm Việt tại nhà Thầy và chính thức nhờ Thầy làm phiên dịch do chuyện quốc gia đại sự thì họ không bao giờ tin cậy các người Đức gốc Việt cả). Thầy cũng là bạn học của nữ Thủ Tướng Đức Angela Merkel. Theo lời Thầy kể cho tôi biết – vì Thầy tin tưởng tôi – thì các đoàn Đức sang là để giới thiệu các vũ khí tối tân và đàm phán thuyết phục Việt Nam mua khí tài quân sự của Đức để trang bị cho quân đội Việt Nam.

Ấy vậy mà sáng sớm nay nhà Thầy đã dán Cáo Phó: Giáo sư Tiến sĩ Châu Diệu Ái đã từ trần lúc 21g10 ngày hôm qua 06-10-2019, hưởng thọ 86 tuổi.

Là một blogger chính đạo về kinh tế trong thập niên đầu của Thế Kỷ XXI, Cô Lại Thu Trúc cũng được Thầy biết đến từ lâu. Và cô đã cùng tôi đến viếng Thầy chiều nay, thắp cho Thầy cây nhang tưởng nhớ. Các em tôi cũng sẽ lần lượt đến tiễn đưa người cha tinh thần Châu Diệu Ái của chúng.

Vâng, thưa Thầy: con luôn vì nước vì dân, vì an nguy của xã tắc, vì đạo lý công bằng thiên Khổng mà Thầy đã sống vì, sống theo, sống trọn vẹn cho, trong cả cuộc đời cách mạng trong sáng của Thầy.

Con không xem Thầy là người dân yếu thế dù Thầy luôn ở thế yếu trước các hành vi tiêu cực của guồng máy hành chính công của quốc gia. Bài viết Khi Cựu Quan Chức Cầu Cứu đăng trên blog này ngày 06-10-2016 không ngụ ý Thầy đã cầu cứu con, vì Thầy không bao giờ làm như vậy. Tựa đề chỉ mang thuần ngụ ý về sự bó tay của chính con trước những quái gở lẽ ra đã không thể nào xảy ra tại đất nước Việt Nam của chúng ta nếu tinh thần thiên Khổng nơi lãnh tụ Hồ Chí Minh đã không bị triệt tiêu bởi các học trò của Người trong Đảng.

Là một đạt nhân, Thầy không cần con viết bài này về Thầy.

Là người lữ hành cô độc trên chính trường Việt Nam, con phải viết về Thầy, người duy nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã luôn khẳng khái, thẳng thắn, thố lộ tâm can với con về mọi vấn nạn của nước non nhà.

Vĩnh biệt Thầy Châu Diệu Ái. Kính Thầy về chốn vĩnh hằng hội ngộ cùng Cô cũng là một đại tá giáo sư tiến sĩ của Bộ Công An Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Các lãnh đạo Đảng và Chính Quyền sẽ phải đến viếng Thầy và tổ chức Lễ Truy Điệu tại nhà của Thầy trong hẽm nhỏ thay vì ở Nhà Tang Lễ Lê Quý Đôn hay Nhà Tang Lễ Bộ Quốc Phòng ở Gò Vấp. Đây là cách Thầy chiến thắng như một bậc đạt nhân trưởng thượng phi phàm!

Hoa tang với dòng chữ “Với lòng biết ơn sâu sắc và niềm tiếc thương vô hạn” của truyền nhân của Thầy Châu Diệu Ái, tức cô em gái út thứ 8 của Hoàng Hữu Phước gởi về từ hải ngoại.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Nhà Chính-trị Cộng-sản Thiên Khổng Dân-tộc Chủ-nghĩa.

Tham khảo (theo mẫu tự alphabet)

Ba của tôi: Ba Tôi  18-6-2019

Bị chính quyền Hội An xử bức trong nhiều năm: Khi Cựu Quan Chức Cầu Cứu  06-10-2016

Bị hành ở Bịnh Viện 30 Tháng 4 của Bộ Công An ở Thành Phố Hồ Chí Minh: Khi Cựu Quan Chức Cầu Cứu  06-10-2016

Bị Nhà Nước xử bức: Nhân Quả Nhà Phật (phần “Nhân Quả Lửng Lơ”) 26-8-2019

Cô Lại Thu Trúc: Lại Thu Trúc  22-12-2015

Em gái út thứ tám: Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Formal: Thông Giáng Sinh và Formal English  02-01-2015

FOSCO Khai Minh: Cách Một Đảng Viên Cộng Sản Cấp Cao Hành Xử Với Anh Hùng Liệt Sĩ Phạm Hồng Thái  23-9-2019

Giảng Sư Lê Văn Diệm: Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm 22-02-2015

Giáo sư Châu Diệu ÁiKhi Cựu Quan Chức Cầu Cứu  06-10-2016

Luật Biểu Tình: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Thiên Khổng: Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng 28-6-2019

Thủ Tướng Helmut Kohl: Em Gái Út Của Tôi và Thủ Tướng Đức Helmut Kohl  28-4-2019

Thư gởi Giáo Hoàng Francis: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis 01-8-2017 (nguyên tác tiếng Anh: Letter to His Holiness Pope Francis  01-8-2017)

Thư gởi Thủ Tướng Helmut Kohl: Em Gái Tôi Và Helmut Kohl, Tôi Và Sigurd Schmitt  05-01-2016

Tổng Lãnh Sự Danh Dự

Hoàng Hữu Phước, MIB

07-8-2019

Tất cả các bài viết của Hoàng Hữu Phước dù là văn hay thơ hoặc thơ tản văn và dù bằng tiếng Việt hay tiếng Anh đều hoặc lạ độc đáo (tiếng lóng bình dân hạ đẳng gọi là “không đụng hàng”), hoặc chưa có tiền lệ (tiếng Hán-Việt cao cấp gọi là “tiên phong”), hoặc toàn là sự thật chưa từng được biết đến (tiếng Việt hòa nghĩa với tiếng Anh là “chưa dấu chân người” tức “uncharted”), hoặc duy nhất (tiếng Việt chua giải thích là “không ai có thể bắt chước”), hoặc khuyấy động tĩnh lặng (tiếng Anh nhập khẩu là “badabouming”), hoặc chỉ nêu toàn sự thật trụi trần (tiếng Anh bình dân là cockle-deep), hoặc cả sáu (tiếng Anh hàn lâm gọi là “Phuoc-styled” hoặc “Phuocist”). Sáu đặc điểm này đến từ sự trãi nghiệm thực sự – dù trãi nghiệm trong tư duy hay trãi nghiệm trong thực tế đời sống ngay từ lúc lọt lòng mẹ tại Bảo Sanh Viện Từ Dũ – và kiến thức đến từ trãi nghiệm đó.

Mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của Đại Tá Lê Văn Toan, Trưởng phòng Tổ Chức Cán Bộ Sở Công An Thành Phố Hồ Chí Minh, sau khi đọc bài Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo.

Mọi người chỉ biết đến sự láu cá ngu xuẩn của Mặt Trận Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh sau khi đọc bài Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân.

Mọi người chỉ biết đến Giải Thơ Ca Quốc Tế Mỹ sau khi đọc bài Tôi và Giải Thưởng Thơ Ca Quốc Tế Hoa Kỳ .

Mọi người chỉ biết Việt Nam hiện đại có ba vị anh thư nào sau khi đọc bài Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam.

Mọi người chỉ biết những lỗi tày đình của Chu Văn An sau khi đọc bài Hoàng Hữu Phước vs Chu Văn An: Sự Thật Về Nội Dung Đối Đáp Hùng Biện Trực Diện Của Hoàng Hữu Phước Với Các “Nhà Báo”.

Và mọi người chỉ biết bài thơ Đường Luật tuyệt vời nhất về Đại Tướng Võ Nguyên Giáp là của ai sau khi đọc bài Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Vân vân và vân vân.

Dưới đây là một sự thật có liên quan đến cái gọi là Tổng Lãnh Sự Danh Dự (hoặc Lãnh Sự Danh Dự).

Gần đây đi ngang thành trì FOSCO xưa kia dưới quyền tổng trấn kinh lược sứ của Hoàng Hữu Phước, đối diện với VCCI, tôi thấy nó đã biến thành một Tổng Lãnh Sự Quán do một nữ celebrity (trước là con râu – phát âm theo giọng Nam Định – của Bí thư Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh Lê Thanh Hải) làm “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” cho một nước Đông Âu tại Thành phố Hồ Chí Minh.

Trước đây, tôi nhiều lần đến một Tổng Lãnh Sự Quán trên đường Phùng Khắc Khoan để làm việc về các mặt hàng kinh doanh từ các chương trình viện trợ của Liên Hợp Quốc. Quyền bính nơi ấy là trong tay một nữ “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” Việt Nam chủ nhân một đại công ty có cơ ngơi ngay góc ngã tư Mạc Đỉnh Chi-Nguyễn Văn Thủ gần đấy.

Mới đây, tôi xem phim tài liệu trên Tivi ngợi ca “tài năng đức độ” một ông “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” tại Thành phố Hồ Chí Minh cho một nước Đông Âu. Đó là ông chủ hãng taxi Mai Linh.

Và thông tin đặc biệt bí mật ở đây là: tôi đã từng được một quan chức cấp cao của Thành Phố Hồ Chí Minh, người duy nhất trong giới cầm quyền ở Thành phố Hồ Chí Minh có thiện cảm với tôi, gợi ý tôi ra làm “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” cho Pakistan tại Thành Phố Hồ Chí Minh.

1) Bạn chỉ có thể là một “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” nếu bạn là một doanh chủ có lý lịch hoặc “đỏ” hoặc “trắng”. “Đỏ” nghĩa là thuộc gia đình đảng viên, thuộc gia đình “có công với cách mạng”, hoặc bản thân là đảng viên, tức miễn có dính dáng đến Đảng dù chỉ là con râu hay con rể của đảng viên cấp cao. Tôi – theo lời chiêu mộ nhân tài thuyết phục tôi chấp nhận vào ngành Tình báo của Đại tá Lê Văn Toan để làm “thanh bảo kiếm của nhân dân” – thuộc gia đình có lý lịch “trắng” nghĩa là trong sạch, trong trắng, không có công với cách mạng nên “không đỏ”, nhưng không có tội với nhân dân nên “chẳng đen”.

2) Bạn chỉ có thể là một “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” nếu bạn là một doanh chủ giàu có, vì chỉ có quốc gia nước ngoài nhỏ bé nào hoặc nghèo hoặc do chưa muốn hay chưa thể phát triển quan hệ lớn mạnh trực tiếp với một địa phương của Việt Nam mới cần bạn làm “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” vì bạn phải có sẵn tài lực và nhân lực để ôm hết vào mình mọi chi phí phát sinh cho hoạt động của cái Tổng Lãnh Sự Quán ấy. Tương tự, Việt Nam cũng đã có một Lãnh Sự Danh Dự là một doanh chủ người Hàn Quốc tại một tỉnh của Hàn Quốc.

3) Bạn chỉ có thể là một “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” nếu ngoài hai yêu càu trên, bạn còn có một điểm cộng thêm rằng đã có dính dáng đến cái nước ngoài ấy.

Những lý do mà các bạn sẽ không bao giờ thấy có Tổng Lãnh Sự Quán Pakistan tại Thành Phố Hồ Chí Minh với Tổng Lãnh Sự Danh Dự Hoàng Hữu Phước gồm:

1– Tôi có kinh nghiệm tuyệt hảo đầy mình về lãnh đạo và kinh doanh với Ấn Độ; song, điều này không có nghĩa tôi đương nhiên thích hợp với tất cả các quốc gia Nam Á, chưa kể Ấn Độ là kẻ thù của Pakistan;

2– Tôi không có dư tiền để mua sắm một cơ ngơi khổng lồ hoành tráng chỉ để treo quốc kỳ Pakistan và để trả lương cho cả chục nhân sự từ bảo vệ đến lái xe, lễ tân, thư ký, v.v. và v.v., đơn giản vì tôi chỉ có tiền của tôi chứ không có tiền thuế của nhân dân do Nhà Nước hào phóng trao cho cũng như tôi không dựa hơi bất kỳ đảng viên cao cấp nào cả.

3– Tôi không có dư thời gian để bỏ tiền ra thuê đài truyền hình lẽo đẻo theo tôi từ Thành Phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội rồi tuốt qua Islamabad để làm bộ phim ngợi ca tôi đã dày công vun đắp tình hữu nghị của hai thành phố và phát triển hợp tác kinh tế giao lưu văn hóa thương mại và trao đổi kỹ thuật sản xuất bom nguyên tử giữa hai quốc gia phát sóng truyền lưu hậu thế.

4– Tôi có kế hoạch đến năm 2011 sẽ ra ứng cử Quốc Hội phục vụ đồng bào quốc gia dân tộc, kiên quyết sẽ đập tan cái “Luật Biểu Tình” mà suốt năm 2009 và 2010 tôi nghe mấy thằng đần độn lãi nhãi miết tại Quốc Hội và trên báo chí nên chẳng hơi đâu mà làm “Tổng Lãnh Sự Danh Dự” vớ va vớ vẩn hữu danh vô thực.

Những chi tiết trên các bạn chưa từng biết đến hoặc nghe bất kỳ ai nói đến.

Kính mời các bạn đón đọc các bài viết khác của Lăng Tần Hoàng Hữu Phước có cùng chất lượng tương tự, và giới thiệu cho nhiều người cùng đọc.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Giảng-sư Anh-văn

Tham khảo:

1) Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12-2015

2) Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân   14-6-2017

3) Tôi và Giải Thưởng Thơ Ca Quốc Tế Hoa Kỳ  12-12-2014

4) Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam – The Trio of Iron Ladies of Vietnam 08-8-2016

5) Hoàng Hữu Phước vs Chu Văn An: Sự Thật Về Nội Dung Đối Đáp Hùng Biện Trực Diện Của Hoàng Hữu Phước Với Các “Nhà Báo”  25-4-2019

6) Đại tướng Võ Nguyên Giáp 26-10-2013

Định Kiến – Bài Viết Dành Cho Bậc Phụ Huynh

Hoàng Hữu Phước, MIB

03-8-2019

Trong bài Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng, tôi là người đầu tiên của nhân loại công khai tuyên bố rằng cực đoan là một dân tộc tính của người Việt Nam. Nhiều người sẽ cho rằng nội dung ấy gây nhiều tranh cãi. Để mau chóng vào phần chính thân bài của bài Định Kiến này, tôi cho rằng cần thiết phải xác quyết 3 điều rằng (a) cực đoan là ở một thái cực chứ không phải cực đoan là hung hăng hung dữ hung hãn hung bạo hung tàn, (b) cực đoan không là đặc tính riêng chỉ của người Việt song nó lại hiển hiện lồ lộ ra trong thực tế đời sống hàng ngày người Việt trong khi lại tàng ẩn khéo léo dưới chiếc mặt nạ hoặc lạnh lùng hoặc sôi nổi hoặc lịch lãm hoặc lãng mạn hoặc lãng đãng hoặc vô-tâm-sao-cũng-được nơi người thuộc dân tộc khác, và (c) cái dân tộc tính cực đoan ấy của người Việt ai cũng có thể liệt kê thành danh sách dài các thí dụ mà vài viện dẫn sau sẽ dễ dàng minh họa đầy thuyết phục:

– Trong Chiến tranh chống Mỹ, Giải phóng Miền Nam, Thống nhất đất nước: sự quyết tâm của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ở cao độ đỉnh điểm dứt khoát phải “Đánh Cho Mỹ Cút, Đánh Cho Ngụy Nhào” đối chọi với cái cực đoan của Việt Nam Cộng Hòa thề quyết “Bắc tiến”, “Không thỏa hiệp với Cộng sản”, “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”, dù cái mà Việt Nam Cộng Hòa dứt khoát “nói” đi đôi với dứt khoát “làm” là dứt khoát phá hoại Hiệp Định Geneve và Hiệp Định Paris để dứt khoát trốn tổng tuyển cử, dứt khoát tránh việc phải sẻ chia quyền lực với cộng sản. Trong khi đó, sự căm thù “giặc Mỹ xâm lược” và “Việt Nam Cộng Hòa tay sai phản động” đã là động lực khủng khiếp long trời lở đất trở thành tinh thần quyết tử của các chiến binh cộng sản. Cái cực đoan cương quyết phá hoại thống nhất đất nước cho bằng được để trước hết là chia hai giang sơn từ đó tiến đến sự cương quyết không đội chung trời phải tiêu diệt Miền Bắc Cộng Sản đã phải đương đầu với sự cực đoan cương quyết giáng đòn trừng phạt tiêu diệt cho bằng được bọn chia cắt đất nước để dứt khoát phải thu giang san về một mối.

Chiến tranh chống Mỹ, Giải phóng Miền Nam, Thống nhất đất nước thành công, ngay lập tức hầu như lòng căm thù “giặc Mỹ xâm lược” và “Việt Nam Cộng Hòa tay sai” đã biến mất hoàn toàn nơi người Việt của bên chiến thắng (mà thằng nhóc Huy Đức làm mềm đi cho bớt vinh quang thành “bên thắng cuộc”, mà thay vào đó là sự cực kỳ xởi lởi một cách quái lạ, cực kỳ hiếu khách một cách quái lạ, cực kỳ ưu ái một cách quái lạ dành cho người Mỹ (và đồng minh của họ). Đây là hình thái cực đoan mới quay ngoắt một cách ngay lập tức, một cách xóa sạch quá khứ, và một cách quái lạ là vậy đấy.

Chiến tranh chống Mỹ, Giải phóng Miền Nam, Thống nhất đất nước thành công không được đón nhận bởi một bộ phận người dân của cái chế độ mang tên Việt Nam Cộng Hòa đã bị tiêu diệt hoàn toàn không để lại bất kỳ một dấu vết sinh tồn dưới ánh mặt trời. Đối với họ, “thống nhất đất nước” đương nhiên là mong muốn cháy bỏng của “dân tộc” nhưng phải trong một kịch bản duy nhất do chính họ chấp bút rằng họ ở Miền Nam mới là “dân tộc” còn dân Miền Bắc là tay sai Nga SôTrung Cộng, rằng máy chém của Ngô Đình Diệm phải chặt rụng hết đầu của tất cả cộng sản và cảm tình viên cộng sản ở Miền Nam để làm cơ sở “thống nhất” dân tộc, rằng các quân đoàn “Bắc Tiến” của Nguyễn Cao Kỳ phải san thành bình địa Miền Bắc, rằng các quả bom nguyên tử phải được Mỹ trút xuống Miền Bắc theo yêu cầu của Giáo Hoàng Pius Đệ Nhất Thập Nhị để đưa Miền Bắc trở về Kỷ Phấn Trắng Cretaceous và rằng Miền Nam tự động trở thành chủ nhân duy nhất của một Việt Nam Thống Nhất. Và khi Mỹ rụt rè “nhân từ nhân đạo nhân văn nhân quyền” hạ xuống một cấp, chỉ đòi đưa Miền Bắc trở về Thời Kỳ Đồ Đá Stone Age (tức nhân đức dội bom rải thảm thế nào cũng chừa sót lại vài ba người Miền Bắc sống sót trong hang động chứ không giết sạch sành sanh theo cầu nguyện Phấn Trắng của Giáo Hoàng Pius Đệ Nhất Thập Nhị tức tàn nhẫn thả bom nguyên tử không chừa lại trên mặt đất Miền Bắc ngay cả một con siêu vi trùng), đại cuộc “thống nhất đất nước” của “dân tộc” hóa ra lại được hoàn thành bởi Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Cái bộ phận không nhỏ người dân của chế độ Việt Nam Cộng Hòa đã bị tiêu diệt ấy lập tức bỏ chạy khỏi Việt Nam để sau khi ổn định nơi đất khách quê người bắt đầu hung hăng tuyên bố “phục quốc”, lập các nhóm “Kinh Kha” khủng bố, tuyên truyền xuyên tạc lếu láo ngày đêm để mong phá hoại sự ổn định của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, chuyển đá cuội mòn (hoặc diêm quẹt ẩm) về quê (gọi cho văn hoa văn vẻ văn chương và là “chuyển lửa về quê”), v.v. Cực đoan một cách mọi rợ vô văn hóa từ 1975 đến 2019 và mãi về sau là vậy đấy.

– Chưa kể cái kiểu phản văn minh người Việt theo Đạo Chúa đã luôn làm trong khi không bất kỳ dân tộc “nhân từ nhân đạo nhân văn nhân quyền văn minh văn hóa văn vật” nào trên thế giới theo Đạo Chúa thèm làm: buộc người phối ngẫu phải vào Đạo Chúa. Cực đoan trắng trợn tự biên tự diễn là vậy đấy.

– Còn đối với cái thế giới Âu Mỹ từng tự hào là văn minh văn hóa nhân văn vốn có thói quen lảm nhảm miết về tự do dân chủ nhân quyền thì ắt do thời gian một trăm năm tàn phá bào mòn hủy hoại lớp mặt nạ nên từ năm 2016 đến nay (với sự giáng hạ phàm trần của Donald J. Trump) bị bong tróc từng mảng lớn để lộ nguyên cốt hình quái thú mà nay đang bò lỗn ngỗn khắp chốn Âu Mỹ, gồm những “con” mà tên khoa học sinh vật của chúng là “kỳ thị chủng tộc”, “kỳ thị giới tính”, “thượng đẳng da trắng”, “chủ nghĩa bảo hộ”, “đơn cực”, “cấm vận”, “áp thuế”, v.v. và v.v., hóa ra mấy thứ lung tung linh tinh “hằm bà lằng xắng cấu” này vẫn còn nguyên đai nguyên kiện nguyên dạng nguyên hình trong lòng Âu Mỹ chứ chả còn thấy mấy lớp tế bào da mặt mang tên văn minh văn hóa nhân văn tự do dân chủ nhân quyền gì cả. Cực đoan là vậy đấy: không thể mãi bị che dấu hay mãi bị biến mất.

Như vậy, định kiến và cực đoan luôn là hai phạm trù quấn quýt với nhau như hình với bóng, một thể đồng nhất thể không thể tách rời. Cái chính ở đây là các bạn đã biết gì về cái cực đoan trong tâm tưởng “giới trên” của người Âu Mỹ, khi cái cực đoan ấy – như đã nói ở trên – ở dạng ngụy trang khéo léo chứ không huỵch toẹt kiểu thuần Việt. Tôi là người đã rất nhiều năm nay qua hàng ngàn bài viết hoặc bằng tiếng Việt hoặc bằng tiếng Anh hoặc bằng song ngữ Anh-Việt từ thời Yahoo!3600đến nay tiết lộ rất nhiều điều mà qua thực tế tôi đã trực tiếp trãi nghiệm với “giới trên Âu Mỹ” tôi trực tiếp nắm bắt được. Tôi khiêm nhường mà nói rằng tôi đương nhiên tài giỏi hơn tất cả những ai thuộc hai giới hàn lâm tinh hoa trí thức và tinh hoa chính trị của Việt Nam mà Đảng đầu tư dồi dào hậu hĩ bằng tiền thuế thu của dân từ sau 30-4-1975 vì tất cả bọn họ đi học rồi về ngồi vào các ghế chễm chệ hoang phí hưởng thụ trên đầu người-dân-đóng-thuế chứ không hề và không cần thi thố thành công cái đã học để chứng minh tiền của của người-dân-đóng-thuế đã không đổ sông đổ biển, trong khi tôi (và rất nhiều người như tôi) có thật sự nghiên cứu và có trãi nghiệm thật sự bằng số tiền thật sự ít ỏi còn lại của Ba tôi và của tôi sau khi thật sự đóng thuế thật sự đầy đủ cho Nhà Nước. Do vậy, nội dung dưới đây là sự thật từ trãi nghiệm thực tế của tôi có liên quan đến một vấn đề mà các bậc phụ huynh sẽ may mắn thay nếu có đọc bài này để biết mình nên tư vấn cho con cháu ra sao hầu nắm phần thắng trong tìm việc tại các công ty của “giới trên Âu Mỹ”.

“Giới trên Âu Mỹ” là thuật ngữ hý hước tôi chế ra để gọi các công ty lớn, đa quốc gia. Vì công dân trẻ Việt Nam một mặt không cần biết mình phải chuẩn bị ra sao, tài cán đến đâu, tư cách thế nào, mà chỉ biết mình muốn (a) làm chủ viễn vông cỡ Bill Gates hay kiểu buồn cười của “start-up”, hoặc (b) làm công vinh diệu cho các công ty lớn, đa quốc gia; một mặt lại có định kiến sai lầm rằng cái giới trên Âu Mỹ ấy phóng khoáng rộng lượng văn minh tự do dân chủ đương nhiên không có định kiến, nên từ đó bị kẹt vào ma trận tự tạo của sự sùng bái Âu Mỹ để rồi mất cảnh giác trở thành nạn nhân của định kiến sai lầm của mình và định kiến luôn đúng của họ.

Thôi thì cái đại sự “phải chuẩn bị ra sao” ấy của con cháu xin quý vị phụ huynh tự lo và các con cháu tự lo theo sự hiểu biết của quý vị, của con cháu, qua mạng, qua sách báo, qua truyền khẩu. Ở đây, tôi với tư cách một “tay tổ nhân sự” đầy kinh nghiệm với “giới trên Âu Mỹ” mà ngay cả các nữ “tay tổ nhân sự” đầy kinh nghiệm của các công ty đa quốc gia cùng thời với tôi thường mời tôi dùng cơm trưa ở các khách sạn “5 sao” của nước ngoài ở Thành Phố Hồ Chí Minh để mong tôi hoặc chỉ giáo những khía cạnh họ chưa biết hoặc vấn kế giải quyết các sự cố tày đình họ vấp phải trong công tác nhân sự, xin nêu một hai chuyện rất nhỏ nhưng chưa từng ai nói đến trên mạng, trong sách báo, hay nơi cửa miệng nhân gian. “Nữ” vì hầu như trong thế giới nắm quyền lực quản trị nhân sự của “giới trên Âu Mỹ” tại Thành Phố Hồ Chí Minh trước đây thì chỉ có mỗi tôi là nam, và vì tôi rất không thích nam giới do họ hay bia rượu nhậu nhẹt hút sách gái trai nên tôi chỉ nhận lời tiếp phụ nữ hoặc nhận lời mời dùng cơm với phụ nữ mà thôi.

Tại Manulife, Tổng Giám Đốc người Anh da trắng tên David Williams Matthew là người lịch lãm. Khi tôi nhận lời làm Giám Đốc Tuyển Dụng Đại Lý và Giám Đốc Nhân Sự, ông ta đã mời tôi dùng bữa trưa chào đón tại một khách sạn nước ngoài hạng 5 sao trên đường Tôn Đức Thắng (đó là lý do tôi hay tổ chức tiệc sinh nhật cho các nhân viên thuộc quyền của tôi tại đấy để làm khách hàng thân thiết, như đã kể trong bài Dưỡng Liêm và Nịnh Bợ). Và đây là những bí mật áp dụng tại tất cả các chi nhánh của công ty Manulife trên toàn cầu và không bao giờ được viết ra giấy để không có “chứng cớ” mà tôi được yêu cầu phải tuân thủ khi nắm quyền lãnh đạo Phòng Nhân Sự:

1) Không bao giờ được tuyển nhân sự dù cấp thấp hay cấp cao người Việt hay người nước ngoài nào có xâm hình lộ – tức xâm hình tại những vùng cơ thể mà người đối diện có thể nhìn thấy được do nằm ngoài diện tích che đậy của trang phục, hoặc thấy được do trang phục bằng chất liệu “xuyên thấu”). Lý do: công ty dịch vụ tài chính có hàng triệu khách hàng mà chỉ cần một trong số triệu khách hàng đó không thích dịch vụ viên xâm mình hoặc khiếp hãi ghê sợ với hình xâm đặc thù nào đó hoặc không chấp nhận nội dung câu chữ được xâm, thì coi như công ty thất bại về dịch vụ khách hàng customer service, vì khách hàng là vua. Tôi không được ra quy định bằng văn bản hoặc phát biểu để bị ghi âm rằng tôi cấm các chi nhánh tuyển nhân viên xâm mình.

2) Ưu tiên tuyển phái nam, nhưng không bao giờ được đăng báo “tuyển nam nhân viên” mà chỉ đăng “tuyển nhân viên”. Khi nhận hồ sơ dự tuyển thì phải loại bớt hồ sơ nữ. Một ít hồ sơ nữ thì giữ lại, có công khai mời đến phỏng vấn đàng hoàng hẵn hoi, nhưng không được tuyển. Lý do: việc đăng rõ “tuyển nam” hay “tuyển nữ” là vi phạm pháp luật ở nước của họ. Tôi không được phát hành các nhu cầu tuyển dụng có ghi rõ giới tính người cần tuyển để đối thủ cạnh tranh không thể có bằng chứng tấn công tổng hành dinh làm “công ty mẹ” vướng kiện tụng pháp đình với tội danh “kỳ thị giới tính” khiến giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán mất giá.

3) Công ty có chính sách rất “thoáng” về trang phục, không bày ra “đồng phục” để vừa khỏi tốn tiền công ty vừa làm nhân viên thấy thoải mái tự do dân chủ nhân quyền. Nhưng tôi bằng mọi giá và bằng cách nào đó phải bảo đảm rằng nhân viên nào mặc quần áo bằng vải jean phải trở về thay trang phục khác mới được bước chân vào bên trong văn phòng công ty. Tôi không được ban hành quy định cấm trang phục vải jean hoặc phát biểu để bị ghi âm rằng có cấm trang phục vải jean.

4) Công ty có chính sách rất “thoáng” về tự do cá nhân, không trói buộc gì cả. Nhưng tôi bằng mọi giá và bằng cách nào đó phải bảo đảm rằng không có nhân viên nào để đầu trọc. Lý do: “đầu trọc” dễ liên tưởng đến hoặc người tu Phật hoặc “dân anh chị” như bọn Tân Quốc Xã Đức côn đồ, mà người tu hành thì mặc nhiên thoát tục nên không được cho là có nhu cầu xin việc nên dễ gây ấn tượng rằng người đó khó hăng say tích cực làm việc, còn dáng dấp “dân anh chị” thì sẽ không nhận được thiện cảm của khách hàng bảo thủ. Tôi không được ban hành quy định hoặc phát biểu để bị ghi âm rằng công ty cấm tuyển nhân viên để đầu trọc.

Tất nhiên, tôi nhận công việc quản trị đó với hai điều kiện tiên quyết rằng (a) tôi phải có quyền lực tuyệt đối trong chức vụ tôi đảm nhận, không bất kỳ chức sắc nào được lấn sân vào lĩnh vực của tôi nghĩa là không được yêu cầu tôi phải nhận vào một ai đó do họ quen biết tiến cử hoặc không được can thiệp vào các kế sách của tôi; và (b) tất cả các đề xuất của tôi liên quan đến phúc lợi nhân viên, tiện nghi làm việc của nhân viên, đãi ngộ nhân viên, tổ chức cơ sở theo sơ đồ phân nhiệm organization chart của tôi, các chức danh mới, tái cơ cấu các phòng ban, danh sách kế thừa succession plans, v.v., phải được chấp thuận toàn phần để tôi nâng vực công ty lên tầm cao hiệu quả kinh doanh như công ty mong muốn. Còn 4 căn dặn ở trên tôi sẽ bảo đảm không vi phạm quy định chung bất thành văn của Tổng Hành Dinh. Tuy nhiên, cách tôi đối phó cho từng vấn đề một lại như sau:

1) Xâm Mình: Tôi đã không cần suy nghĩ cách đối phó vì hai chục năm trước thì việc xâm mình gần như chưa xuất hiện nơi giới trẻ ở Việt Nam. Hiệu quả: công ty tôi không có nhân viên xâm mình.

2) Nam/Nữ: Tôi vẫn tuyển rất nhiều nữ, chỉ cần nêu lý do có thật trong báo cáo tuyển dụng của tôi rằng trong các ứng viên của đợt tuyển dụng cụ thể ấy thì nam thực sự số lượng rất ít mà phần lớn lại thực sự không đạt yêu cầu, còn những nữ tôi chọn thì thực sự có chất lượng năng lực cùng quá trình công tác thích hợp và thực sự có tư duy chuyên nghiệp cùng tác phong nghiêm túc. Hiệu quả: công ty tôi có nhiều nữ nhân viên hơn nam.

3) Trang Phục Vải Jeans: Tôi ra quy định rằng những nhân viên đi làm việc ngày Chủ Nhật (rất nhiều nhân viên vào công ty ngày Chủ Nhật vì họ muốn thế chứ không do phân công, vì vào công ty có đầy đủ tiện nghi hơn ở nhà) có thể mặc trang phục thoải mái như quần áo vải jean hay vải thun (tức hàng dệt kim). Điều này ngụ ý rằng quần áo jean và thun là trang phục thoải mái không cho các ngày làm việc khác. Hiệu quả: công ty tôi chẳng ai đi làm mà mặc trang phục jean hay thun dù chẳng có quy định thành văn nào cấm cả.

4) Đầu Trọc: Tôi đã không cần suy nghĩ cách đối phó vì hai chục năm trước thì việc để đầu trọc gần như chưa xuất hiện thành “mốt” nơi giới trẻ nam. Hiệu quả: công ty tôi không có nhân viên nào đầu trọc.

Như vậy, các bạn đừng cho rằng cái thế giới Âu Mỹ đương nhiên tràn ngập tự do, tràn trề dân chủ, tràn mép nhân quyền để rồi bỏ mặc cho con em của các bạn tha hồ hý ha hý hửng hân hoan hồ hởi chạy ào đến ôm chầm lấy nó.

Bạn cần nhớ một chân lý mà tôi đã nêu ra trong bài Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ rằng:

1) Trong thế giới quyền lực “thực thụ” lãnh đạo về chính trị kinh tài quốc gia và quốc tế, không có chiếc ghế nào dành cho người dưới 45 tuổi, nghĩa là “giới trẻ” nếu muốn “ngoi lên” phải làm cho mình già đi như đã nêu trong bài ấy. Mấy tên thủ tướng “trẻ” ở Châu Âu hiện nay đều do sự chán ngán của dân mà “lên” chứ không phải do “ngoi” mà được, nên sau khi la lối chống Trump thì tên nhóc Thủ Tướng Canada bị Trump dí cổ bắt quỳ lụy hủy bỏ NAFTA phải ỏn ẻn chịu ký cái mới là USMCA còn thằng nỡm Tổng Thống Pháp thì làm Paris biểu tình bạo loạn nửa năm nay chưa dứt, v.v.

2) Trong thế giới quyền lực thực thụ lãnh đạo về chính trị kinh tài quốc gia và quốc tế, không có chiếc ghế nào dành cho người cấp tiến, nghĩa là giới bảo thủ luôn ở đỉnh cao bao trùm.

3) Vì vậy, nếu bạn không có tiền cho con em làm “startup” hoặc làm tổng giám đốc kinh doanh địa ốc ngân hàng mà bạn xây sẵn, nghĩa là con em bạn phải nộp đơn xin việc ở đâu đó mà đó lại là một công ty Âu Mỹ tầm cỡ thì hãy nhớ đừng để con em  xâm mình, đừng có cạo đầu, đừng dại “thời trang trẻ” jean thun nhất là jean rách bươm đầu gối và mông đít.

4) Vì vậy, nếu bạn không có tiền cho con em làm “startup” hoặc làm tổng giám đốc kinh doanh địa ốc ngân hàng mà bạn xây sẵn, nghĩa là con em bạn phải nộp đơn xin việc ở đâu đó mà đó lại là một công ty Âu Mỹ tầm cỡ thì hãy nhớ rằng tư tưởng bảo thủ là giềng mối của tôn ty trật tự xã hội, mà nếu con em bạn muốn trèo cao thì nhất thiết chúng phải tôn trọng chủ nghĩa bảo thủ và phải cho giới chủ nhận ra chúng đúng là người bảo thủ.

5) Vì vậy, nếu bạn không có tiền cho con em làm “startup” hoặc làm tổng giám đốc kinh doanh địa ốc ngân hàng mà bạn xây sẵn, nghĩa là con em bạn phải nộp đơn xin việc ở đâu đó mà đó lại là một công ty Âu Mỹ tầm cỡ thì hãy nhớ kiến thức, thực tài, tư cách sẽ quyết định tương lai của con em bạn tại đó; mà ba thứ đó thì phải qua nhận thức, rèn luyện, thực hành, thành quả; mà bốn thứ này đòi hỏi nhiều thời gian lắm. Vì vậy tôi mới phải viết bài Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ để nói sự cần thiết của tăng tốc ngay từ lúc lên tuổi 15.

6) Vì vậy, nếu bạn không có tiền cho con em làm “startup” hoặc làm tổng giám đốc kinh doanh địa ốc ngân hàng mà bạn xây sẵn, nghĩa là con em bạn phải nộp đơn xin việc ở đâu đó mà mà đó lại là một công ty Âu Mỹ tầm cỡ thì hãy nhớ rằng chỉ khi công việc đòi hỏi con em bạn phải ngồi lỳ một chỗ như những việc aitee tức công nghệ thông tin không phải giao dịch quan trọng hoặc giao dịch nhiều với khách hàng tài chính thì con em bạn mới có khi sẽ được tự do tha hồ ăn mặc “thời trang trẻ” jean thun nhất là jean rách bươm đầu gối và mông đít nếu ông chủ của con em bạn khoái nhìn vào bên dưới những chỗ rách ấy. Nhưng dù vậy con em bạn cũng đừng bao giờ bắt chước mấy tên trong công nghệ thông tin như Steve Jobs (Apple) hay Mark Zuckerberg (Facebook) chuyên mặc áo thun mỗi khi giới thiệu sản phẩm mới, vì rằng khi bị bắt phải ra hầu Ủy Ban Châu Âu hay Quốc Hội Mỹ theo giấy triệu tập thì Mark Zuckerberg vẫn phải vận bộ veston đen thắt cra-vát hẳn hoi. Vì vậy, lời khuyên là: hãy luôn ăn mặc tề chỉnh bất kể làm việc ở ngành nào, tránh trường hợp do không quen nên khi phải mặc lễ phục thì ngộp thở phải nới cra-vát, nóng chân phải tuột giày làm mất dép, v.v. Và do định kiến luôn trong tay người quyền lực hoặc bản lĩnh cao vời, tôi đã giúp đỡ bao người nghèo khổ vươn lên từ khốn khó nhưng không cho phép bất kỳ ai ăn vận jean rách bươm đầu gối và mông đít được bước chân vào căn nhà của tôi. Và cũng do định kiến luôn trong tay người quyền lực hoặc bản lĩnh cao vời, tôi đóng tiền tham dự biết bao hội thảo nhưng sẽ đứng dậy rời bỏ hội trường ngay lập tức nếu diễn giả lại là một thằng mặc áo thun bắt chước Steve Jobs hay Mark Zuckerberg chứ không vận bộ veston với cra-vát như tôi và như các doanh chủ nước ngoài khác đang có mặt.

Tóm lại, cuộc sống gồm những điều trái ngược, mà điều đầu tiên là: muốn chiếm lĩnh vị trí việc làm cao trong thế giới tư bản tự do dân chủ nhân quyền, con em bạn dứt khoát phải là một người bảo thủ. Bảo thủ nghĩa là luôn tôn trọng nền tảng vững chắc sẵn có, và từ đó việc bày ra các sáng tạo chỉ được chấp nhận nếu để tăng giá trị của nền tảng sẵn có. Trong khi đó, những gì đối chọi với bảo thủ sẽ được hiểu như động thái muốn đào bới đâp tan vất bỏ cái nền móng ấy để xây nền móng khác. Con em của bạn đi làm công cho thiên hạ thì tất nhiên thiên hạ không cho phép chúng xây nền khác vì họ thuê mướn chúng không phải để đào bỏ nền tảng của họ mà để giúp họ gia cố nền móng, gia cố các trụ cột, gia cố các tầng, thêm các trụ cột cho vững hơn, hoặc thêm các tầng cho hoành tráng hơn. Con em bạn muốn xây dựng nền móng thì hoặc (a) về xin tiền mẹ cha hoặc xin tiền “cá mập” hoặc mua-và-trúng độc đắc Vietlott Power để làm start-up cho riêng mình, hoặc (b) chờ công ty đa quốc gia ấy bên bờ phá sản cầu cứu con em của bạn đến xây dựng lại từ nền móng như đã từng mời Hoàng Hữu Phước, mà oái oăm thay việc cầu cứu này sẽ không bao giờ đặt vào giới trẻ cả nếu như giới trẻ ấy không chịu làm già đi để chiến thắng Hoàng Hữu Phước.

Mong là dăm ba chi tiết vụn vặt bí mật được hé lộ trên có thể giúp các bậc phụ huynh kịp uốn nắn con em trước khi quá muộn cho cuộc hành trình của các cháu tiến vào tương lai của chính các cháu.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Cực Đoan: Cộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng 28-6-2019

Đừng Nghe Những Gì Cộng Sản Nói Mà Hãy Nhìn Những Gì Cộng Sản Làm:  Vấn Đề “Phi Chính Trị Hóa Quân Đội” và Nội Hàm “Đảng Lãnh Đạo Quân Đội Tuyệt Đối, Trực Tiếp, Toàn Diện”  26-12-2014

Đừng Nghe Những Gì Bọn Chống Cộng Nói Mà Cũng Đừng Nhìn Những Gì Bọn Chống Cộng Làm:  Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng 09-6-2008

Bên Chiến Thắng: Bức Tâm Thư Gửi Người Dân Việt “Thiệt” – Nhân Nghe Về Huy Đức 29-01-2013

Khiêm Nhường:Khiêm Tốn  22-02-2015

Ba Tôi: Ba  18-6-2019

Tiệc Sinh Nhật 5 Sao: Dưỡng Liêm và Nịnh Bợ 21-5-2019

Trang Phục Jeans: Vi Phạm Quyền Tự Do Cá Nhân  27-12-2016

Làm Già Đi: Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ 12-9-2014

Chiến Thắng Hoàng Hữu Phước: Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước  20-5-2019

Lại Nói Về Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Pháp và Lập-Hiến Nước Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Nghiên-cứu Chiến-thuật An-ninh, Dự-tuyển Viên Ngành An-ninh Tình-báo Nước Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-nam Năm 1980

17-7-2019

Muc Lục

A- Lại Nhắc Nhở Về Nhiệm Vụ Của Công An Việt Nam

B- Luận Thêm Về Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam

A- Lại Nhắc Nhở Về Nhiệm Vụ Của Công An Việt Nam

Vài hôm trước tôi nhận qua Viber đường link trên. Nó cho thấy trang bị của cảnh sát Việt Nam vẫn còn mãi đối diện với vấn nạn của giản đơn, thiếu thốn, sai lệch, không giống ai. Các chi tiết trong bài Luận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam của Hoàng Hữu Phước đã ghi rất rõ nội dung này trong tương quan so sánh cụ thể với cảnh sát của các quốc gia tự do dân chủ hùng mạnh khác.

Vài tháng trước có tin một chiến sĩ công an trước cảnh một gã đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật chuẩn bị đâm túi bụi vào ngực một phụ nữ mà y ấn nằm ngữa giữa đường, đã bình tĩnh đứng nhìn và dũng cảm quyết định gọi điện thoại về xin tăng viện. Tất nhiên,người phụ nữ sau đó bị giết chết.

Trước khi nói tiếp – vì “lại nói về” có nghĩa là…nói tiếp – đề tài trang bị cảnh sát Việt Nam, tôi cần nêu lại luận điểm nhiều năm nay tôi khẳng định Công An Việt Nam đã sai và Quân Đội Việt Nam đã sai như sau:

1) Nhiệm vụ chung chính duy nhất của Công An phải và chỉ là: Tiêu Diệt Ngay Kẻ Xấu, Trấn Áp Ngay Bạo Loạn.

Nhiệm vụ của Công An không bao giờ là Bảo Vệ Nhân Dân, Giữ Gìn An Ninh Trật Tự.

Bảo Vệ Nhân Dân, Giữ Gìn An Ninh Trật Tự là nghĩa vụ và nhiệm vụ chung và rất chung chung, có thể từ giáo dục của những gia đình thiên Khổng, và có thể được thực hiện bỡi bất kỳ ai kể cả trẻ vị thành niên hay bô lão hoặc người khuyết tật, có đã được xóa nạn mù chữ hay chưa, có theo/không có theo/là giáo phẩm của tôn giáo nào.

Kẻ Xấu” là kẻ đang có hành vi – mà từ ngữ nhũn xèo của pháp luật Việt Nam gọi là “có dấu hiệu” – vi phạm pháp luật và đang chống lại công an hay bất tuân mệnh lệnh của công an. Nếu lãnh đạo đất nước Việt Nam hiểu điều căn bản này – y như lãnh đạo các cường quốc văn minh hiện đại đã luôn hiểu như vậy hơn hàng trăm năm nay – thì lẽ ra chiến sĩ công an nói trên đã chỉ làm một việc duy nhất đúng đó là vừa rút súng ngắm vào kẻ đang đe dọa tước đi mạng sống của người phụ nữ ấy, vừa hét câu pháp định bảo hắn bỏ vũ khí xuống, và bắn hạ hắn ngay từ phát đạn đầu tiên nếu hắn bất tuân mệnh lệnh, hoặc bắn hạ ngay mà không cần hét ra lệnh buông vũ khí nếu hắn có hành vi sắp ra tay gây hại chứ không chỉ đang đe dọa gây hại nạn nhân. Việc tồi tệ chiến sĩ ấy đã làm là gọi điện xin tiếp viện/cứu viện, bất kể người phụ nữ sắp bị giết còn kẻ thủ ác hoặc sẽ tự tử ngay sau đó – tức có hai người chết – hoặc hắn sẽ phải nhận bản án nặng hơn, có khi là tử hình. Vài đứa mất dạy trong truyền thông chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam được trang bị “thượng phương bảo thẻ” đã trói tay công an với những cụm từ như “công an đánh dân” do óc đất của chúng không từng biết rằng trong thế giới văn minh thì cái tát được cảnh sát sử dụng để giúp một người sai phạm tỉnh ra để không phải phạm thêm trọng tội như chống nhân viên công lực, phát ngôn tự gây bất lợi cho hắn sâu này ở chốn pháp đình, v.v.

2) Nhiệm vụ duy nhất của Quân Đội phải và chỉ là: Tiêu Diệt Ngay Quân Xâm Lược.

Nhiệm vụ của Quân Đội không bao giờ là Bảo Vệ Đất Nước.

Bảo Vệ Đất Nước là nghĩa vụ và nhiệm vụ chung và chung chung, có thể bằng nhiều phương cách như hùng biện, ngoại giao, nghị viện, tình báo, gián điệp, cảnh giác thương trường, tạo ưu thế thị trường, v.v. và v.v.; trong khi Quân Đội như lực lượng vũ trang có bổn phận và nghĩa vụ rất đặc thù, rất cụ thể, rất dứt khoát. Khi có quân xâm lược tràn qua biên giới, quân đội phải bắn giết ngay, tàn sát ngay, và vừa khai hỏa vừa báo về trung ương, chứ không bao giờ được phép thực hiện việc báo về trung ương trước để chờ lệnh cho phép khai hỏa. Khi truy sát quân xâm lược, lúc đến biên giới mới phải báo về trung ương để xin phép có được vượt qua biên giới như khi Phạt TốngChinh Kampuchea hay không. Trong tình hình thế giới hiện nay – gọi là Kỷ Nguyên Donald Trump – phát sinh nhiều hình thức xâm lược mới, quân đội Việt Nam phải sẵn sàng khai hỏa nếu có sự xâm lược của nửa triệu quân Trung Quốc không vũ trang khoan thai đi chân đất bồng trẻ con vượt biên giới vào Việt Nam với biểu ngữ xin tỵ nạn chính trị.

Bắn hạ ngay lập tức bất kỳ ai hay bất kỳ vật thể gì vượt biên giới trên bộ, trên không, trên biển vào địa phận, không phận, hải phận Việt Nam. Đó là nhiệm vụ duy nhất của Quân Đội Việt Nam ngay tại Việt Nam.

B- Lại Luận Về Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam

1) Dẫn Nhập

Như vậy, để thực hiện nhiệm vụ chính duy nhất của Cảnh Sát Việt Nam trong tiêu diệt ngay kẻ xấu và trấn áp ngay bạo loạn, cái “đeo camera trước ngực” chỉ là việc quá nhỏ. Chưa kể, cái camera đó có (a) phát sóng trực tiếp về tổng đài để lưu trữ y như camera giao thông trên các cột điện, có (b) theo quy định nghiêm ngặt nào về xử lý các can thiệp nội dung hoặc đánh mất bằng chứng, hay là có (c) bị vô hiệu hóa nếu kẻ vi phạm giật và đạp nát cái “camera đeo trước ngực” ấy, hoặc có phải (d) chỉ là một thứ trang bị riêng cho cảnh sát giao thông trong khi lẽ ra phải có nhiều thứ trang bị khác dù chỉ riêng cho cảnh sát giao thông?

Trước khi liệt kê những gì người cảnh sát nói chung cần phải được trang bị đủ đầy, hãy thử xem một anh cảnh sát giao thông nói riêng có thể phải đối mặt với những gì khi làm công tác giám sát giao thông trên công lộ:

a) Khi có một tai nạn ô-tô nghiêm trọng xảy ra, anh ấy có thể phải nhanh chóng đập vỡ cửa kính xe, nhanh chóng cắt đứt dây đai an toàn, đưa nạn nhân ra khỏi xe theo đúng tư thế không làm nạn nhân bị nghiêm trọng hơn, cõng nạn nhân ra xa khỏi xe theo đúng tư thế không làm nạn nhân bị thương nghiêm trọng hơn, và nhào sấp xuống đất theo đúng tư thế không làm nạn nhân trên lưng bị thương nghiêm trọng hơn kịp trước khi xe phát nổ – nếu xe đang cháy – mà chiến sĩ công an nào cũng đã phải được đào tạo huấn luyện.

b) Khi có một vụ rượt đuổi kẻ vi phạm và nhận được điện báo, anh ấy khi ở vai trò chốt ở xa chặn bắt, có thể phải nhanh chóng bày trận địa vật cản kể cả những tấm chông sắt, bất kể chiếc xe tháo chạy nếu tông vào vật cản hay cán lên thảm chông sẽ bị lật bẹp dúm tan nát hay bốc cháy gây tử vong cho người vi phạm. (Thật buồn cười khi cảnh sát Việt Nam tung lưới bắt kẻ phóng xe trốn chạy thì bị bọn đần độn có “thượng phương bảo thẻ” tự do phản đối, tự do bôi nhọ trên báo chí; và thật nực cười khi cảnh sát Việt Nam rượt đuổi kẻ phóng xe trốn chạy và kẻ trốn chạy tông xe vào trụ đường tử vong thì bị bọn đần độn có “thượng phương bảo thẻ” nhao nhao tự do kết tội trên báo chí. Hãy đọc bài Quyền Lực Nhũn Xèo để biết ngay cả hai thường dân Mỹ Johnnie Langendorff và Stephen Willeford cũng được tôn vinh anh hùng do đã lái xe truy bắt kẻ thủ ác khiến hắn tông xe vào cột điện tử vong, để biết công an/cảnh sát Việt Nam đã trở nên đáng thương hại ra sao dưới sự xử trảm của các “thượng phương bảo thẻ”.

Như vậy, chỉ mới có đáp ứng cho hai ví dụ tình huống trên, ta thấy ngay là “cảnh sát giao thông” Việt Nam đã phải cần có ít nhất ba món gồm búa chuyên dụng, dao chuyên dụng, và bàn chông làm nổ lốp bánh xe ô-tô; chưa kể các lỉnh ca lỉnh kỉnh khác (như tấm chăn cấp cứu “emergency blanket” xếp nhỏ gọn dày 0,3 cm nằm gọn trong lòng bàn tay, v.v.).

Cũng như vậy, ngoài những trang bị lớn cho cả ngành công an/cảnh sát, những nội dung dưới đây liên quan nhiều hơn đến những trang bị phải có cho mỗi cá nhân công an/cảnh sát làm-nhiệm-vụ-ở-ngoài-không-gian-mở.

2) Thắt Lưng Công Vụ

Dưới đây là những gì một cảnh-sát-ở-ngoài-không-gian-mở tức cảnh sát ở ngoài đường gió bụi trực tiếp đối mặt với hiểm nguy đến tính mạng (bao gồm cảnh sát công lộ, cảnh sát trật tự, cảnh sát chống bạo động – tức hoàn toàn không phải cảnh-sát-không-lấm-bụi-đường ngồi bên trong văn phòng tức làm việc hành chính, làm việc “tiếp dân”, làm việc “lãnh đạo”, trực tiếp đối mặt với hiểm nguy đến sức khỏe do viêm mũi viêm xoang vì máy lạnh và nguy cơ bị các công ty bình phong tiếp cận xin này xỏ nọ), lẽ ra đã phải được trang bị – ngoài đồng phục nhất thiết phải màu đen hoặc sậm tối (như đa số các nước trên thế giới như nêu trong bài Luận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam) và ngoài sợi dây đai đeo chéo ngực gắn 3 thứ gồm (a) cái camera nói trên, (b) thiết bị liên lạc điện đài vô tuyến gọi là Handheld Transponder Device hoặc gọi ngắn gọn là Radio vốnn tối cần thiết cho lực lượng cảnh sát để liên lạc khẩn cấp, ngay lập tức, không bao giờ bị nghẽn mạch, với tổng đài và đồng đội mà không phải nhấn số, và (c) điện thoại di động luôn phải nhấn số và lệ thuộc sự không chập chờn của cái gọi là “nhà mạng”; thì còn phải có sợi thắt lưng công vụ tức Duty Belt nặng 5kg đeo giắt những túi (holder đựng mỗi thứ hoặc holster đựng súng) cho 10 công cụ chấp pháp như sau:

a- Súng Ngắn Cảnh Sát: Đa số cảnh sát các nước trên thế giới sử dụng loại súng ngắn Glock do đạt yêu cầu cực kỳ gọn nhẹ, cực kỳ chính xác. Các nhãn hiệu khác còn có Smith&WessonBeretta, v.v. (Riêng “shotgun” tức Súng Dài Cảnh Sát được gắn bên trong ô-tô cảnh sát để có thể rút ra sử dụng khi đấu với tội phạm có trang bị hỏa lực mạnh).  

b- Các hộp tiếp đạn dự phòng (extra magazines) súng ngắn cảnh sát: Do chỉ trong không đầy 10 giây là toàn bộ cơ số đạn trong hộp tiếp đạn của súng ngắn cảnh sát đã không còn đạn, mỗi cảnh sát phải đeo trên thắt lưng công vụ ít nhất 2 hộp tiếp đạn dự phòng.

c- Các cơ số đạn (rounds) cho súng dài cảnh sát: Tuy súng dài shotgun được máng bên trong ô-tô cảnh sát, cá nhân cảnh sát vẫn phải đeo sẵn nơi thắt lựng công vụ duty belt các cơ số đạn dự phòng để luôn sẵn sàng chiến đấu khi chỉ cần giật súng từ giá treo trong xe là có thể chạy ngay đến hiện trường.

d- Súng Điện Cảnh Sát (taser gun) là vũ khí hiện đại có thể làm vô hiệu hóa đối tượng bất tuân từ khoảng cách 4,5 mét đến 7,5 mét, với dòng điện 50.000 volts, đủ để cảnh sát bắt giữ đối tượng đang bất tỉnh.

e- Thiết Bảng/Thiết Bổng/Gậy Thép (baton) là vũ khí xưa nhất vẫn còn đang được sử dụng rộng rãi tại tất cả các nước văn minh, dùng để (a) cảnh sát khống chế, giải tán đám đông nào bất tuân lệnh giải tán của cảnh sát, kể cả các đám đông du côn “hooligan” tại các trận đấu thể thao; (b) cảnh sát tự bảo vệ trước tên côn đồ gây hấn không vũ khí – nếu côn đồ gây hấn có trang bị vũ khí thì cảnh sát phải dùng súng bắn hạ; và (c) cảnh sát phá cửa nhà cửa xe cứu ngay nạn nhân đang bị mắc kẹt bên trong nhà đang hỏa hoạn hoặc trong xe bị tai nạn giao thông. Có hai loại gậy rất hiện đại gồm loại cố định có tay nắmloại thu ngắn vụt dài tức expandable baton không có tay cầm và thu lại dài chỉ còn một gang tay (xin tham khảo hình ảnh minh họa tại Luận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam).

f- Dao Cảnh Sát chuyên dụng dùng cắt dây đai an toàn để cứu nạn nhân ra khỏi ghế ngồi trong ô-tô. Búa Cảnh Sát cũng nằm trong bộ trang bị theo người cảnh sát, trừ phi một công cụ đa năng gọi là multi-functional tools được cung cấp mà với công cụ này việc cắt dây đai an toàn và đập cửa kính xe đều được thực hiện chung.

g- Bình Xịt Hơi Cay tức Mace còn gọi chung là bình xịt khống chế, bất luận hóa chất chứa trong đó là thứ dùng hơn nửa thế kỷ nay trong “lựu đạn cay” làm chảy nước mắt như CS (Orthochlorobenzalmalonitrile) và CN (alphachloroacetaphenone) dưới thời Việt Nam Cộng Hòa mà chỉ cần nhỏ nước chanh vắt vào mắt là đủ vô hiệu hóa ‘lựu đạn cay”, hoặc hóa chất mới như OC (oleoresin capsicum) và PAVA (pelargonic acid vanillylamide) được cho là hiệu nghiệm hơn do làm vô hiệu hóa kẻ gây hấn khi khiên hắn mất khả năng nhận thức, nghẹn thở và lòa mắt. Cảnh sát có thể xịt OC thẳng vào mặt đối phương từ khoảng cách 1,5 mét đến 7,5 mét là quá đủ để tóm bắt đối tượng hoặc để kịp chạy thoát khỏi đối tượng.

h- Còng là công cụ thường sử dụng nhất để vô hiệu hóa những tội phạm nguy hiểm hoặc ngay cả đối tượng bất hợp tác, bất tuân mệnh lệnh của cảnh sát bắt phải quy hàng, nhằm không cho đối tượng chịu thêm thương tích hoặc gây thương tích cho người qua lại hoặc cho nhân viên công lực. Mỗi cảnh sát thường phải có 2 hoặc 3 cặp còng giắt trên thắt lưng công vụ. Cũng trong bài Luận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam, có hình minh họa cho thấy cảnh sát Mỹ ngoài còng kim loại còn mang theo hàng chục còng nhựa dưới dạng các dây niêm cửa container

i- Đèn Pin vừa là dụng cụ soi đường, vừa là vũ khí tự vệ. Đèn pin có thể nhỏ gọn có thể rất to, dài, nặng. Độ sáng hơn 1000 lumens của đèn có thể soi sáng khoảng cách nhiều trăm mét khi truy đuổi đối tượng về đêm, almf lòa mắt đối phương, hoặc nếu đèn to và dài có thể dùng làm vũ khí thay gậy sắt đánh nhau với đối phương. (Đèn pin trang bị cá nhân mỗi cảnh sát gọi là police flashlight. Đèn pha điều khiển xoay qua lại lên xuống trang bị gắn thêm cho xe cảnh sát gọi là floodlight).

j- Vật Dụng Cứu Thương gồm các thứ cơ bản như đã nêu ở đoạn mở đầu như chăn cấp cứu, vài găng tay loại sử dụng một lần để chăm sóc nạn nhân hoặc điều tra hiện trường.

3) Bảo Vệ Cảnh Sát

Như đã nói trên, nhiệm vụ của quân đội là tiêu diệt quân xâm lược chứ không phải bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân. Để quân đội thực hiện hiệu quả nhiệm vụ ấy, đất nước và nhân dân phải bảo vệ quân đội bằng cách mua sắm cung cấp cho quân đội đầy đủ khí tài quân sự hiện đại. Mỗi quân nhân phải được bảo vệ bằng vũ khí tối tân, với trang bị hiện đại, và bằng luật pháp quốc gia. Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước từng đanh thép nêu đòi hỏi tại nghị trường trong tranh luận về “Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992” rằng “…khi có chiến tranh nước khác xâm lược Việt Nam, Việt Nam sẽ đánh trả và truy đuổi, và tất cả những phần lãnh thổ của tàn quân tháo chạy sẽ trở thành cương thổ vĩnh viễn của Việt Nam…, không rút quân trả đất sau khi truy đuổi thành công…, không bất kỳ quân nhân nào của Việt Nam bị giao nộp cho bất kỳ tòa án diệt chủng hay tòa án tội ác chiến tranh nào của quốc tế  đối với các cáo buộc  những việc họ thực hiện khi truy đuổi quân thù ra ngoài biên giới Việt Nam, ….để giúp kẻ thù của Việt Nam cân nhắc việc có nên gây hấn với Việt Nam hay không.”

Tương tự, bài viết này nhấn mạnh rằng nhiệm vụ của công an là tiêu diệt ngay kẻ xấu và trấn áp ngay bạo loạn, chứ không phải bảo vệ nhân dân và giữ gìn trật tự. Để công an thực hiện hiệu quả nhiệm vụ ấy, đất nước và nhân dân phải bảo vệ công an bằng cách mua sắm cung cấp cho công an đầy đủ khí tài an ninh hiện đại. Mỗi cảnh sát/công an phải được bảo vệ bằng vũ khí cảnh sát tối tân, với trang bị cảnh sát hiện đại, và bằng vũ khí luật pháp quốc gia. Đảng phải biết rằng báo chí truyền thông là công cụ của Đảng, do đó, báo chí truyền thông không được phép tự do ngôn luận, nhất là cái kiểu tự do ngôn luận trấn áp bôi nhọ “tác nghiệp” của cảnh sát/công an, dám xem “tác nghiệp” của báo chí truyền thông là quan trọng hơn cả “tác nghiệp” của công an/cảnh sát. Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước cương quyết không cho Đảng Cộng Sản Việt Nam được quy định Thẻ Nhà Báo được phép là tờ giấy thay thế thẻ căn cước hay hộ chiếu để lên máy bay! Thẻ Nhà Báo không thể là một thứ Thượng Phương Bảo Thẻ để tiền trảm hậu tấu, đơn giản vì toàn bộ truyền thông của Đảng phải là công cụ của Đảng, là bầy tôi hầu hạ Đảng, không được phép tự do ngôn luận, tự do đe dọa sinh mệnh chính trị và tính mạng Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước, tự do trói tay cảnh sát/công an, tự do ngồi trên đầu trên cổ doanh nghiệp và nhân dân. Only this, and nothing more!

Mua sắm những trang bị sau là để chứng minh rằng đất nước và nhân dân bảo vệ chiến sĩ cảnh sát/công an, muốn họ hoàn thành nhiệm vụ, và muốn cha mẹ vợ chồng con cái của họ bớt thấp thỏm lo âu:

a- Giáp Chống Đạn dành cho cảnh sát gồm ba loại như giáp chống đạn mặc ngoài, giáp mềm chống đạn mặc trong để che giấu bản thân là cảnh sát mật phục, và giáp đạn đạo hay giáp chiến thuật dành cho cảnh sát đặc nhiệm chống bạo động và khủng bố. Cảnh sát đang làm nhiệm vụ ngoài-không-gian-mở dứt khóat phải mặc giáp chống đạn. Tương tự, người dân sử dụng xe máy ngoài-không-gian-mở (kể cả các tay đua ô-tô Formula One Thể Thức 1). dứt khoát phải đội mũ bảo hiểm helmet.

b- Giày Cảnh Sát đang làm nhiệm-vụ-ngoài-không-gian-mở tất nhiên phải là giày “bốt”. Giày tây không cổ là để cảnh sát đi ăn cưới, đi nhậu nhẹt. Giày tây không cổ cũng là để tất cả các lãnh đạo quân đội Việt Nam và công an Việt Nam thấy thoải mái như dân mà quên bản thân là chiến binh. Cảnh sát đang làm nhiệm-vụ-ngoài-không-gian-mở phải mang giày bốt cổ cao khoảng 15cm. Cảnh sát công lộ tức cảnh sát lái mô-tô phải mang giày bốt cổ cao khoảng 45cm. Chưa kể, cảnh sát công lộ còn được trang bị các giáp bảo vệ khuỷu tay (elbow pad), đầu gối (knee pad), và cẳng chân (shin guard).

Cảnh sát các cường quốc văn minh dám xả thân truy bắt kẻ gian vì họ được pháp luật bảo vệ tối đa và được trang bị bảo vệ tối đa.

Cảnh sát Việt Nam không được pháp luật bảo vệ và không được trang bị bảo vệ đầy đủ. Giày tây của họ sẽ tuột mất nếu họ chạy bộ đuổi theo kẻ gian. Súng ngắn của họ hoặc được cài kỹ trên thắt lưng dân sự không hề được rút ra khai hỏa bắn hạ kẻ sắp giết phụ nữ giữa đường giữa ban ngày, hoặc được cất rất kỹ trong ngăn tủ ở đồn công an nhiêm ngặt vốn là nơi để bọn trộm có thể bước vào lấy ra bán sang tay hoặc rao bán công khai trên không gian mạng.

Quân đội không được bảo vệ, nước sẽ mất.

Công an/Cảnh sát không được bảo vệ, chế độ sẽ bị diệt vong.

Báo chí truyền thông là đồ bỏ. Giá như Đảng sớm nhận ra điều này mà không để Hoàng Hữu Phước buộc phải nói ra.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Pháp và Lập-Hiến Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Khóa XIII, Nhà Nghiên-cứu Chiến-thuật An-ninh, Dự Tuyển Viên Ngành An Ninh Tình Báo Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Năm 1980

Tham khảo bài viết có liên quan:

Trang Bị Cá Nhân Cảnh Sát: Luận Về Trang Phục Và Trang Bị Cảnh Sát Việt Nam  Đăng trên Emotino năm 2011. Đăng lại trên WordPress ngày 16-01-2016

Trang Bị Lớn Ngành Cảnh Sát: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Thiên KhổngCộng Sản Việt Nam Phải Dân Tộc Và Thiên Khổng  28-6-2019

Nhũn Xèo: Quyền Lực Nhũn Xèo  09-11-2017

Tàn Sát Xâm Lược: Phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992. 05-6-2013

Bảo Vệ Quân Nhân Việt Nam: Phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992. 05-6-2013

Tham khảo thêm:

Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo  26-12- 2015

Báo Chí Ờ Ghên

Hoàng Hữu Phước, MIB

21-6-2019

Hôm nay tôi được cung cấp một vài tờ báo mới nguyên chưa ai đọc.

Chưa ai đọc vì các tờ báo còn nguyên dạng nguyên hình.

Mà tờ báo còn nguyên dạng nguyên hình mà như thế thì chứng tỏ toàn bộ lánh đạo quốc gia ngoài Hà Nội may phúc đọc báo Thành Phố Hồ Chí Minh do người Hà Nội tổ chức giao phát.

Toàn bộ lánh đạo quốc gia ngoài Hà Nội nếu có đọc báo Thành Phố Hồ Chí Minh do người Thành Phố Hồ Chí Minh tổ chức giao phát thì đã không bao giờ hàng năm ban cho các tờ báo ấy bất kỳ giải thưởng nào mang danh “báo chí”.

Nhiều chục năm qua, kể từ khi Nhà Nước cho phép báo chí được nhận quảng cáo để hốt bạc (xem bài Sài Gòn Giải Phóng của Hoàng Hữu Phước để biết có cả sự tiếp tay quảng cáo xạo cho một “bác sĩ thẩm mỹ”), Hoàng Hữu Phước đã liên tục viết bài phê phán kiểu xằng bậy trong hình thức của mấy tờ báo lớn nhất của Thành Phố Hồ Chí Minh.

Nội dung phê phán kiểu xằng bậy trong hình thức của mấy tờ báo lớn nhất của Thành Phố Hồ Chí Minh là: in xong cứ thế mà gom thành xấp rồi a-lê-hấp quẳng ra cho các đại lý, nên không bao giờ người dân Thành Phố Hồ Chí Minh được sống với phong cách trưởng giả trưởng thượng nghiêm túc nghiêm trang sang trọng sang cả cả. Cả xấp báo mở vào trang trong thì không phải cứ thế mà giở lật từng trang ngẫm nghiền thế sự được vì hoàn toàn không theo thứ tự trước-sau của số trang. Người “tự đọc” tức khách hàng bỏ tiền ra mua làm giàu cho tòa soạn – khác với người “nhờ người khác đọc” như các lãnh đạo mua báo từ tiền Nhà Nước hoặc như …tôi không đọc báo “xằng bậy hình thức” mà chỉ nhận các báo ấy để có giấy hốt rác hoặc cho Đoàn Thanh Niên Phường mỗi khi họ giành giật với học trò nhỏ đến xin làm “kế hoạch nhỏ” – thì phải bị hành hạ lao lung bung bét tờ báo ra để xếp lại cho đúng số trang rồi mới được ung dung thong dong đọc báo từ ngoài vào trong từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Lao đọng cao quý xiết bao!

Những người phân phối báo ở Hà Nội thật tuyệt diệu. Họ nhiều chục năm qua mày mò xếp thứ tự từng trang, rồi bấm kim vào gáy báo. Bảo sao chữ thanh lịch không thuộc về họ.

Nghe đâu nay là thời bốn-chấm-không. Tôi có một tiêu đề của chùm “thấu thị”mang tên “sự thất bại của bốn-chấm-không”.

Có lẽ rằng năm-chấm-một sẽ thành công,vì khi ấy các tòa soạn Việt Nam mới có đủ tiền nhập khẩu máy in-xếp của Huê Kỳ.

Có điều, báo của Âu Mỹ thì y như Hoàng Hữu Phước đã miêu tả trong các bài viết trong quá khứ xa xưa rằng (a) cả trăm năm qua báo họ luôn có nhiều hơn 30 trang tràn ngập bài viết và tràn trề thông tin chứ không lèo tèo bài viết còn thông tin copy của các cơ quan chức năng hoặc của nước ngoài như báo Việt, (b) nhiều chục trang ấy luôn xếp đúng số thứ tự trang từ ngoài vào trong từ trang đầu đến trang cuối, và (c) các quảng cáo in xen kẻ vào giữa các bài báo.

Và có điều nghiêm trọng hơn: tới năm-chấm-một thì nhơn loại có ai còn quan tâm đến cái gọi là “tờ báo” nữa đâu!  

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Nhờ Vả: Quý vị nào biết có tờ báo tờ ngày (không phải tạp chí) chính thống lớn nào của Thành Phố Hồ Chí Minh mà phát hành báo lịch sự như báo chí của phần còn lại của thế giới thì xin cho biết để tôi đăng ký mua đọc. Xin đa tạ.

Tham khảo:

Báo Sài Gòn Giải Phóng 21-7-2013

Năm Mới Thử Bàn Về Báo Mới Trên Cơ Sở Siêu Cường Quốc 22-01-2015

Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này  05-8-2016

Thời Bao Cấp: Sự Vô Đạo Đức Của Truyền Thông Chính Thống Việt Nam   19-12-2016

Ý Dân – Cái Sai Của Truyền Thông Và Quốc Hội 17-11-2017

Tầy Huầy Ngôn Ngữ Báo Chí Việt Nam  06-12-2017

Báo Chí Truyền Thông:  Mục Số 2 trong
Tổng Các Bài Viết Trên Blog Này Tính Đến Ngày 12-4-2019 Theo 39 Nhóm Chủ Đề
 13-4-2019

Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước – Bài Số 2

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nhà Tiên Tri Thấu Thị

13-6-2019

Hoàng Hữu Phước với hải âu, trời mây non nước, hoàng hôn rét mướt. Kapiti Island

Trong bài viết Giới Thiệu Chùm Bài Về Tiên Tri Thấu Thị, tôi sau khi tự giới thiệu mình mới đích thực là nhà tiên tri thấu thị (để…mĩa mai sự sùng bái không-bao-giờ-xem-trọng-chứng-cứ-chứng-minh-chứng-thực rất kỳ lạ của tuyệt đại đa số người Việt đối với nhân vật được gọi là Trạng Trình, người mà Hoàng Hữu Phước khẳng định một cách tuyệt đối chính xác không bất kỳ ai có thể phản bác lại được rằng chẳng hề để lại cho hậu thế bất kỳ chi tiết nào ra hồn dù cỏn con chứng minh được đẳng cấp tiên tri thấu thị của “Trạng” cả), có cho biết sẽ lần lượt đăng các bài sau:

Bài Số 1: Thấu Thị Về Chính Trị Mỹ

Bài Số 2: Thấu Thị Về Chính Trị Việt Nam

Bài Số 3: Thấu Thị Về Doanh Nhân Đại Gia Thế Giới

Bài Số 4: Thấu Thị Về Doanh Nhân Đại Gia Việt Nam

Bài Số 5: Thấu Thị Về Số Phận Thất Bại Của  Bốn-Chấm-Không Trên Thế Giới

Bài Số 6: Thấu Thị Về Số Phận Thất Bại Của Bốn-Chấm-Không Ở Việt Nam

Bài Số 7: Thấu Thị Về Kinh Tế Việt Nam

Bài Số 8: Thấu Thị Về Số Phận Kinh Tế Toàn Cầu

Bài Số 9: Thấu Thị Về Số Phận Luật Pháp Việt Nam

Bài Số 10: Thấu Thị Về Số Phận Thất Bại Của Ngành Giáo Dục Ở Việt Nam và Số Phận Thất Bại Của Việc Dạy Và Học Tiếng Anh ở Việt Nam

Nhận thấy đã hơn một năm kể từ khi ra mắt bài số 1, mà cái kiểu từ đồ dần dà vốn mang tính chiến lược của bọn giặc Tàu đã bị Hoàng Đế Quang Trung ứng phó hiệu quả nay không nên được áp dụng thêm bởi tôi, nhà chính trị đầu tiên và duy nhất của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam công khai tận dụng một cách tuyệt đối hợp pháp không gian mạng và quyền lực đại biểu nhân dân để tập kích tên họ Tập (là cái “họ” mà những kẻ bí mật trong Đảng Cộng Sản Việt Nam ban phát cho kẻ mà thế giới toàn cầu hóa văn minh hiện đại đồng tâm nhất trí gọi là Xi Jingping) cùng thần dân của nó. Vì vậy, để rút ngắn thời gian nhằm khẩn trương kẻo thời đại năm-chấm-không ùa tới đè bẹp bốn-chấm-không thì chẳng còn ai đứng đủ vững để bấm bấm quẹt quẹt cái smart phone để đọc bất kỳ thứ gì, nói chi đến các bài thấu thị, tôi sẽ gộp bài 3 và 4 làm một dưới tựa đề chung “Thấu Thị Về Đại Gia”, bài 5 và 6 làm một dưới tựa đề chung “Thấu Thị Về Bốn-Chấm-Không”, và bài 7 và 8 gộp lại thành “Thấu Thị Về Kinh Tế”. Như vậy, cùng với việc tạm lùi bài số 2 về cuối cùng do nội dung “Thấu Thị Về Chính Trị Việt Nam” rất nhạy cảm đầy khủng hoảng cần có thời gian cho sự tinh tế chỉnh chu cao nhất trong bộc lộ minh bạch bằng chữ viết, các bài của cụm thấu thị từ nay sẽ như sau:

Bài Số 1: Thấu Thị Về Chính Trị Mỹ  30-4-2018

Bài Số 2: Thấu Thị Về Đại Gia Nội và Khổng Gia Ngoại

Bài Số 3: Thấu Thị Về Giáo Dục Nội & Ngoại

Bài Số 4: Thấu Thị Về Bốn-Chấm-Không Nội & Ngoại

Bài Số 5: Thấu Thị Về Luật Pháp Nội & Ngoại

Bài Số 6: Thấu Thị Về Kinh Tế Nội & Ngoại

Bài Số 7: Thấu Thị Về Chính Trị Việt Nam

Dưới đây là bài số 2 mới:

Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước Về Đại Gia Nội & Khổng Gia Ngoại

13-6-2919

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Tiên-Tri Thấu-Thị Đầu-Tiên Và Duy-Nhất Của Việt-Nam

                    Mục Lục

A- Giải Thích Từ Ngữ: Sự Khác Nhau Giữa Đại Gia Và Khổng Gia

B- Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước Về Khổng Gia Ngoại

C- Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước Về Đại Gia Nội

D- Đái Đại

A- Giải Thích Từ Ngữ

Truyền thông Việt xuất thân nghèo khó nghèo khổ nghèo nàn nên khi được Đảng và Nhà Nước ban cho quyền lực (để không chế và vô hiệu hóa những ai đang nắm quân đội và an ninh cũng như khống chế và vô hiệu hóa những ai như đức ngài Hoàng Hữu Phước ngoài Đảng mà dám yêu Đảng hơn cả đảng viên yêu Đảng) và tiền bạc (để nhanh chóng phát triển tư bản nhằm bừng rở hùng mạnh về danh tiếng, về tài sản cơ ngơi đồ sộ, về số đông nhân sự, về tràn ngập cơ sở báo/đài, về thừa mứa chương trình lấp đủ thời gian lên khuôn/phát sóng 24/7/365 của các báo/đài ấy – tương tự như việc rót vốn dầy cộm khủng khiếp cho CoopMart chiếm lĩnh tất cả các vị trí “vàng” trên toàn quốc với hy vọng mỏng mảnh nhỏ nhoi rằng khi “mở cửa đập tràn” sẽ đương cự được với làn sóng cuồn cuộn của các đại gia siêu thị nước ngoài, không bị chúng cuốn đẩy phăng luôn ra biển lớn) đã như tẩu hỏa nhập ma sáng tạo nên những từ từ ngữ quê mùa như “đại gia” để gọi tá lả bất kỳ ai với thâm ý chính ta cũng là các “đại gia” truyền thông vậy, tức cái kiểu “ta đây chớ ai, trên đời hồ dễ có mấy ai”.

Để nhạo báng cái kiểu “ta đây chớ ai, trên đời hồ dễ có mấy ai” ấy, Lăng Tần tôi đây thay vì ngữa mặt lên trời thở than cho thói đời suy vi quái đản, đành phải ra tay lấy chính mình ra làm đối tượng tự trào, đem chính mình ra hý hước chế giễu, gọi “ta đây” là Nhất Thế Sư Biểu, là số một thế gian, để biết đâu may ra có nhiều người thông tuệ nhận ra cái trào lộng đó đáng ghét xiết bao, hợm hĩnh thế nào, rồi từ đó hình thành những con người biết dị ứng với các cực tiêu, dám nguyền rủa nó, dám chống lại nó, nhờ vậy may ra giúp nước non nhà còn có cơ bớt đi tí chút sự xấu xa.

Cũng để nhạo báng cái kiểu “ta đây chớ ai, trên đời hồ dễ có mấy ai” của người khác ấy, Lăng Tần tôi đây phân biệt đại gia kiểu ngoạiđại gia kiểu Việt.

Kiểu ngoại toàn là những người vươn lên vĩ đại từ tài năng và vận hội.

Kiểu nội đại đa số là những người hoặc được Đảng đặt vào ghế cao quyền lực kèm núi bạc vàng châu báu, hoặc được cha mẹ chả biết buôn bán kiểu gì mà để lại cho gia sản “siêu” xù (tức siêu…kếch xù) để sắm mấy chục “siêu” xe vi vu với mấy chục “siêu” mẫu, hoặc được cha mẹ chả biết sử dụng quyền lực Nhà Nước kiểu gì mà a thần phù đàn con ai cũng thành “đại gia tư nhơn” ráo trọi, v.v. và v.v. Ngay cả một tên nọ “tự sướng” (tức tự thân có tên “Sướng”) chế ra xăng giả bán tràn lan cả nước biết bao triệu tấn mà cũng được báo chí chính thống gọi là “đại gia”. Hóa ra, “đại gia” có nghĩa là có nhiều tiền, bất kể tiền đó từ đâu mà có, y như các tòa soạn báo chí chính thống có tiền do Đảng rót cho chớ chả phải đi lên từ con số không của “có sức người sỏi đá cũng thành cơm.”

Khổng gia” là từ ngữ do Hoàng Hữu Phước tạo ra để phân biệt với ‘Đại Gia.”

Khổng Gia là chữ viết tắt của “Khổng-lồ-gia”(tức behemoth) tất nhiên “bự” hơn “đại gia. Khổng Gia xuất phát từ Khổng Tượng. Chẳng ai gọi con voi ma-mút mammothĐại Tượng. Thế đủ biết Đại thì vô số do cứ kêu đại đặt đại thờ đại tôn vinh đại quỳ lạy đại, chứ Khổng thì mỗi ma-mút mammoth là có mà thôi. (Tất nhiên, Khổng còn để mang ý nghĩa tuyệt đẹp, tuyệt mỹ, tuyệt quý như Chim Khổng Tước của nhà Phật tuy chỉ “bự mập” như con chim Công chứ không “chà bá” như con Voi sở thú Việt.)

Đại Gia là từ ngữ Việt Nam dùng một cách tự do hào phóng để ban tặng cho bất kỳ ai có thật nhiều tiền, bất kể người ấy là thương nhân hay là con cái của họ mà chuyên môn nghiệp vụ của đám nhóc ấy là xài tiền của bố mẹ chúng còn hơn là vứt rác có dán nhãn “chất thải hữu cơ” ngoài bao bì theo quy định của một số quận Thành Phố Hồ Chí Minh. Chữ tiếng Anh chỉ đại gia thương nhântycoon. Chữ tiếng Anh chỉ đại gia ngành điện ảnhmogul. Chữ tiếng Anh do Hoàng Hữu Phước sử dụng để chỉ các đại gia ngành kỹ thuật-công nghiệp nặng giant. Còn đại gia như đám nhóc kể trên hoặc đám sồn sồn kể trên trển thì Nhất Thế Sư Biểu Hoàng Hữu Phước chỉ biết ngữa mặt lên trời vuốt râu xanh dài tới lổ rún mà than rằng: “Hỡi ơi, Trời đã sinh ra ta sao còn đẻ ra bọn ấy khiến ta cà lăm chả biết gọi chúng bằng chữ gì cùa Tiếng Anh!”

Như bất kỳ con người nào, trước khi lớn lên thiên hạ đều là hài nhi yếu ớt. Trước khi trở thành “đại gia giant”, Bill Gates phải trải qua thời gian dài để bương chải vươn lên, đó chính là lý do vì sao sự thành công nếu đến cũng không bao giờ được lặp lại nơi người khác, chẳng hạn như có khối học sinh Việt Nam nhiều chục năm nay cứ được phỏng vấn là hát ngay điệp khúc “Em muốn trở thành Bill Gates” mà không bao giờ có bất kỳ ai bỏ học để là Bill Gates Việt Nam cả dù là trong ngành công nghệ thông tin hay ngành nào khác kể cả ngành thương mại điện tử. Thậm chí đại gia giant Bill Gates cũng phải đương đầu với bao khó khăn sau khi trở thành đại gia giant, cứ nơm nớp lo sợ như gã khổng lồ giant Goliath bị tiêu tùng khi chàng David nhỏ xíu xìu xiu dùng ná bắn đá trúng trán (Kinh Thánh: 1 Samuel 17:49) nên cứ thấy anh tài aitee nào xuất hiện ở Châu Âu là dùng ngay sức mạnh kim tiền đánh sập triệt luôn đường sống. Đại gia do đó mang tính hủy diệt (đối thủ cạnh tranh) hoặc tự hủy (như mấy hãng xe hơi lừng danh vĩ đại phải chục năm qua thu hồi triệu triệu xe vì lỗi kỹ thuật do ào ạt sản xuất bậy thiết kế “dỏm”).

Còn “khổng-lồ-gia” lại khác “đại gia giant” ở chỗ ngay khi “khổng-lồ-gia” xuất hiện sẽ ngay lập tức – chứ không từ đồ dần dà – làm tất cả các “đại gia giant” khốn đốn thậm chí làm thay đổi cuộc diện xã hội tiến đến vừa xóa sổ các “đại gia giant” vừa buộc các “đại gia giant” còn lại hoặc phải đua theo đường đua của “khổng-lồ-gia” hoặc chấp nhận làm đối tác cấp dưới của “khổng-lồ-gia”. Vì vậy chỉ có từ “khổng-lồ-gia” mới hoàn toàn thích hợp với đẳng cấp dữ dội như khủng long bạo chúa này, tức là nếu khủng long bạo chúa hài nhi vừa nở từ trong trứng chui ra đã rượt bắt ăn thịt sống muôn loài thì doanh nghiệp “nhỏ” nào vừa thành lập đã nuốt chửng các đại gia xung quanh thì phải gọi đó là “khổng-lồ-gia” mà tiếng Anh sẽ phải là behemoth. Grab là một behemoth. Mai Linh, Vinasun, v.v. có thể là “đại gia giant” và tự mãn ta đây là “đại gia giant” nên đã không phân biệt được khủng long bạo chúa hài nhi với gà ác hài nhi nên đó là sự yếu kém của họ trên thương trường. Hoàng Hữu Phước ngay khi Grab Taxi vừa mới ỏn ẻn xuất hiện đã nói ngay: “Đó là một khổng gia! Nếu khôn thì mau đến xưng thần liên kết liên minh ngay. Nếu ngu không biết mình là trứng cút thì cứ chọi thẳng vào tảng đá đó đi để xem bị nó bắt dính tóm gọn (grab) thế nào!”

B- Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước Về Khổng Gia Ngoại

Trong phần này, tôi xin nhắc lại những thấu thị của tôi về một khổng gia ngoại tiêu biểu để chứng minh tôi thực thụ là một nhà tiên tri thấu thị.

Khác với Trạng Trình chỉ nói bâng quơ ai hiểu sao thì hiểu mà năm 2019 này kết thúc thời gian được cho là ứng nghiệm 500 năm của “Sấm Trạng” mà chỉ thấy phe chống Cộng thua đau khắc khoải từ kỷ (12 năm) này sang kỷ khác, tôi luôn bắt mạch bịnh nhân cụ thể và công bố ngay kết quả bắt mạch cùng hướng điều trị cụ thể bằng toa thuốc có liều lượng và ký tên đóng dấu. Một khi gọi là “bắt mạch” thì đương nhiên phải có bịnh nhân thật có hộ chiếu thật, nghĩa là bịnh nhân đó phải chìa tay ra tức phải có phát ngôn gì đó để tôi… khám thấu thị.

Tôi chả thèm để ý đến Elizabeth Holmes cho đến khi đọc thấy mấy thương gia nước ngoài trên mạng doanh nhân thế giới LinkedIn ngợi ca Elizabeth Holmes là nữ tỷ phú trẻ nhất thế giới, nữ doanh nhân đẹp nhất thế giới, nữ doanh nhân hành xử giống Bill Gates ở chỗ bỏ học đại học, và nữ doanh nhân sánh ngang bằng Steve Jobs, v.v., và họ trích đăng lên LinkedIn lời phát biểu trong phỏng vấn truyền hình mà họ rất tán dương trầm trồ thán phục cho rằng cô quả có đầy bản lĩnh tự tin: “Ngay phút giây bạn có một kế hoạch dự phòng là bạn đã nhìn nhận rằng bạn sẽ không thể thành công” . Phát biểu ấy được tạp chí Stanford Business ghi thành khuôn vàng thước ngọc cho các start-up trên toàn thế giới học tập in ra dán lên trán của họ hoặc để họ ôm ngủ hằng đêm chiêm bao mộng mị thành tỷ phú đô-la. Tôi đã viết comment ngay lập tức bằng tiếng Anh trên LinkedIn rằng Elizabeth Holmes sẽ thất bại. Và sau đó hai ngày, tôi vào LinkedIn viết tiếp hai comment khác cũng bằng tiếng Anh để giải thích thêm, kẽo thiên hạ Âu Mỹ không cam tâm khi bị tôi nhạo báng, rằng: “Tôi thì nghĩ khác. Ngay khi bạn có một hay nhiều hơn một kế hoạch dự phòng được chuẩn bị cực kỳ công phu, điều này chứng tỏ bạn quyết tâm phải thành công. Tôi còn xin nói thêm rằng ngay khi bạn có một hay nhiều hơn một kế hoạch dự phòng được chuẩn bị cực kỳ công phu, có nghĩa bạn ra lịnh cấm tiệt không cho sự thất bại ngáng đường thành công của mình”.

Các bạn có thể dùng công cụ Google Search để nắm thông tin bằng tiếng Anh và tiếng Việt về số phận hiện nay của Elizabeth Holmes, “Nhà Sáng Lập kiêm CEO” của Công Ty Theranos, nhà tỷ phú trẻ đẹp đã phá sản trong một đêm trở thành kẻ lừa đảo đang đối mặt với các cáo buộc chốn pháp đình ra sao.

Như vậy, nếu doanh gia thế giới biết ngậm miệng lại, đừng lên mặt dạy đời, thì Hoàng Hữu Phước Việt Nam sẽ không tài nào “thấu thị” được gì sất.

Và nếu doanh gia thế giới ngậm miệng lại, thì thỉnh thoảng tôi cũng … đoán mò trúng thiệt, như lúc ở FOSCO khi các bạn trẻ tìm việc đến nhờ tôi giúp đỡ giới thiệu việc làm tại các cơ quan nước ngoài nhưng lại sợ hãi các công ty Hàn Quốc có các nhân sự sính múa võ Karate vung tay chặt đá như chặt bùn, tôi đã bảo các em rằng Hàn Quốc rồi sẽ lật đổ Nhật Bản cũng như vượt mặt các thế lực kỹ thuật toàn cầu về công nghệ và các em nên nắm bắt thời cơ ngay từ bây giờ để được tuyển dụng bởi một công ty Hàn Quốc. Và thực tế đã chứng minh tôi nói đúng: Nhật Bản sau này thực sự phải đương đầu ngang ngửa và nghiêng ngửa rồi bật ngữa với Hàn Quốc, các công nghệ lạ hoắc xuất hiện như công nghệ thông tin và công nghệ kỹ thuật sinh học tạo nên các khổng gia tỷ phú mới đầy lấn lướt đẩy các đại gia Nhật xuống hạng dưới tính về tổng tài sản tiền đô-la Mỹ, cũng như made-in-Japan không còn là thương hiệu tuyệt đỉnh của chất lượng khi hàng chục triệu ô-tô Nhật liên tục phải bị thu hồi vì lý do chất lượng trên toàn thế giới.

C- Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước Về Đại Gia Nội

Khi mọi người ở Việt Nam chưa ai nói về Thực Phẩm Chức Năng còn ngay khi nó xuất hiện thì xúm lại dè bỉu chê bai, tôi đã khẳng định đó là ngành nghiên cứu mang tính đột phá dựa trên kinh nghiệm dân gian truyền thống, nhân văn, và có siệu lợi nhuận. Để rồi Mỹ (cả trăm năm nay) và ngay cả các nước trước đây thuộc Khối Đông Âu (rầm rộ từ năm 2006) cũng thi nhau làm giàu nhờ thực phẩm chức năng với sự đóng góp tiền bạc ngất trời của người tiêu dùng Việt và người gốc Việt trên toàn thế giới. Mãi về sau, khi cùng cô Lại Thu Trúc tham dự một hội nghị của Thành Phố Hồ Chí Minh tôi mới nghe quan chức Từ Minh Thiện nói về định hướng phát triển ngành thực phẩm chức năng của Thành Phố Hồ Chí Minh, và khi ông đến bàn tôi để mời tôi lên phát biểu, tôi đã ứng khẩu nói về tiềm năng to lớn khủng khiếp của ngành này, và phát biểu đó ắt là tuyệt diệu vì các phóng viên vây ấy tôi để xin được chụp hình bài viết của tôi, chỉ để nhận câu trả lời của tôi rằng xấp giấy tôi cầm trên tay là chương trình nghị sự của ban tổ chức chứ nãy giờ tôi toàn ứng khẩu hùng biện mà thôi. Đó là thấu thị dựa trên tâm thức luôn đánh giá cao kinh nghiệm “y học” dân gian đã giúp binh hùng tướng mạnh truy sát giặc Tàu.

Khi có nhà sản xuất ở Việt Nam đến xin tôi tư vấn vì họ muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của Vinamit trong lĩnh vực sản xuất thực phẩm sấy khô, tôi đã khuyên họ thật chi tiết rồi lập lại nội dung mang tính cảnh báo ấy trên Emotino gần hai mươi năm trước rằng hãy vừa bảo vệ môi trường Việt Nam vừa bảo vệ kinh doanh thành công trên thế giới bằng cách chấm dứt “sấy khô” (tiêu tốn nhiều năng lượng để có nhiệt lượng phục vụ sấy, xả triệu tấn CO2 vào khí quyển gây ô nhiễm môi sinh, mất hương vị tự nhiên, thách đố hàm răng trẻ thơ và bô lão) để tiến sang “khô” tương tự như các sản phẩm “nho khô” hay “đào khô” mềm mại đẹp màu đầy dinh dưỡng lừng danh của Mỹ được chế biến từ việc phơi dưới ánh mặt trời. Gần đây các siêu thị có bày bán “xoài khô” và “cóc khô” hay “ổi khô” của Vinamit, tức là đúng theo lời khuyên của tôi trên Emotino để dần xa “mít sấy”, dù mấy loại “khô” này của Vinamit có màu xám ngoét cực kỳ xấu xí, trong khi xoài khô vàng lườm sáng đẹp thì chỉ có trong các sản phẩm ngoại nhập. Đó là thấu thị dựa trên đánh giá của bản thân tôi về sự khác biệt giữa mít sấy Vinamit Việt và nho khô Sun-Maid Mỹ ngay khi mít sấy Vinamit xuất hiện trên thị trường Việt. Chưa kể, tôi thấu thị về Vinamit khi nghe ông chủ Vinamit nói trên báo rằng thì là mà đại để ông ấy làm ăn sạch vốn mấy tỷ của bố nên ổng trở thành “tay trắng” và bố ổng cho thêm vài tỷ rồi ổng thành công, như vậy ổng đã “tay trắng làm nên”. Kiểu ăn nói như vậy của một doanh nhân ngay lập tức lóe lên trong tôi lời thấu thị về tiền đồ của Vinamit mà tôi không tiện nói ra ở đây do liên quan đến Đái Đại phần D.

Còn khi đại gia Trung Nguyên tuyên bố xây dựng “thiên đường cà phê”, tôi vội viết ngay trên trang mạng doanh nhân Emotino là nơi có sự tham gia của đại gia Trung Nguyên rằng cái thiên đường ấy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, và rằng nếu không nghe lời khuyên của tôi nắm lấy con-người-trồng-cà-phê mà chỉ biết thu-mua-rồi-xuất-khẩu thì sẽ khốn đốn vì nguồn cung nguyên liệu cà phê. Sau đó vài năm, đại gia Trung Nguyên lên tivi phàn nàn Nhà Nước phải trả lại sự công bằng cho Trung Nguyên vì nước ngoài vào thu mua nguyên liệu cà phê với giá cao khiến Trung Nguyên vỡ nhiều hợp đồng xuất khẩu, và cho đến tận ngày nay cũng chả thấy hình hài cái gọi là “thiên đường cà phê” mặt mũi nó ra làm sao.  Các bạn có thể tìm thấy các chi tiết về các thấu thị ấy của tôi qua các bài đã đăng lại trên blog này có đường liên kết về cà phê ở mục tham khảo bên dưới. Đó là thấu thị dựa theo một tuyên bố của một đại gia, và sự bắt mạch đã không thể chính xác hơn. Có điều, tôi chỉ dám nêu lên sự thấu thị của tôi chỉ đối với siêu dự án “thiên đường cà phê” thôi, chứ tiền đồ của Trung Nguyên thì tôi không tiện nói ra ở đây cũng do liên quan đến Đái Đại phần D.

D- Đái Đại (Kiểu “Hoành Sơn Nhất Đái, Vạn Đại Dung Thân”

Trên đây là vài nhắc lại nho nhỏ từ rất nhiều “thấu thị” của tôi trên Emotino. Hiện nay Việt Nam có nhiều đại gia cỡ tỷ phú đô la Mỹ xuất hiện. Rất tiếc tôi không dám nói về họ vì nếu giá cổ phiếu của họ sụt giảm thì họ sẽ vu cho tôi phá hoại kinh tế nước nhà. Tôi chỉ có thể nói xa nghĩa gần như thế này:

Nếu bạn hôm nào cũng trúng độc đắc xổ số Vietlott và trúng độc đắc liên tục trong 365 ngày, trở thành đại gia “bự” nhất Việt Nam, thì xin bạn hãy mua một ngọn đồi ở Lâm Đồng – nếu được phép mua – xây cất thành trì hưởng phúc, tránh họa nhỡn tiền 20 năm nữa khi nước biển dâng tới một nửa tòa nhà Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh, chứ đừng bao giờ đầu tư xây dựng nhà máy sản xuất ô-tô thương hiệu Việt, đừng bao giờ xây dựng nhà máy sản xuất xe máy điện thương hiệu Việt, và đừng bao giờ xây dựng nhà máy sản xuất điện thoại thông minh thương hiệu Việt hoặc bất kỳ vật gì có hai chữ “thông minh” thương hiệu Việt. Còn nếu giàu quá nên vừa phát rồ với tiền vàng chất chạm Đỉnh Non Cao vừa muốn làm đại gia cho bằng với người ta, vừa muốn né mấy cái tôi vừa “thấu thị lùi” thì cứ việc liên lạc với Cô Lại Thu Trúc để thu xếp cuộc hẹn với tôi để tôi tiết lộ vài cái “thấu thị tới” dành cho thương hiệu Việt, may ra có thành khổng nghiệp một khổng gia chăng.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo (theo thứ tự xuất hiện trước-sau trong bài viết trên):

Chùm Bài: Tin Quảng Bá  20-10-2018

Nhà Thấu Thị: Hoàng Hữu Phước, Nhà Tiên Tri Thấu Thị  25-4-2018

Sấm Trạng: Trung Quốc Trong Sấm Trạng Trình  17-12-2015

Thấu Thị Chính Trị Mỹ: Bài Số 1 Về Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước: Chính Trị Mỹ  30-4-2018

Tập Kích Tên Họ Tập: Đả Đảo Tập Cận Bình Xi Jinping!  01-12-2015

Xi Jingping: Ai Đẻ Ra “Tập Cận Bình” 25-7-2014

Grab: Grab 16-11-2018

Taxi Grab: Grab Taxi 13-4-2018

Thực Phẩm Chức Năng: Thực Phẩm Chức Năng 30-11-2014

Lại Thu Trúc: Lại Thu Trúc 22-12-2015

Cà Phê: Hoàng Hữu Phước Và Cà Phê  24-02-2019

Đỉnh: Sagarmatha – Em Là Đỉnh Non Cao  23-02-2017

Hoàng Hữu Phước Vệ Quốc Và Vinh Quốc Trên Diễn Đàn Truyền Thông Quốc Tế

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nghị sĩ Khóa XIII, Huy Hiệu Tự Chế Tự Đeo “Nhà Báo 60 Năm Tuổi Nghề”

04-6-2019

Là một “nhà báo tự phong” từ tiểu học đến nay, vốn lương thiện hơn và đáng tự hào hơn nhiều so với đa số nhân sự của tập thể “nhà báo được phong”, “nhà sử học tự phong”, “nhân sĩ được phong”, “trí thức yêu nước được phong”, “chuyên gia được phong”, “giáo sư/phó giáo sư được phong”, vân vân và vân vân, tôi nhiều chục năm nay chăm chỉ viết bài tiếng Anh hay tiếng Việt để vừa giúp mở mang trí hóa cho đồng bào trẻ Việt Nam về mọi thứ trên đời – thậm chí có lần viết bài cả về phạm vi kỹ thuật hiện đại trên Báo Người Lao Động để giải thích nguyên lý hoạt động của Lò Vi Ba (cái mà sau này tiếng bình dân ba rọi ba trợn ba xu của truyền thông gọi là “lò vi sóng”) khi thấy báo ấy đăng bài của một vị kỹ sư điện ở Thành Phố Hồ Chí Minh miêu tả xằng bậy gọi đó là “cái lò đun” chỉ dùng để hâm nóng – vừa bảo vệ chính nghĩa Việt Nam cùng tài sản Việt Nam trên trường quốc tế.

Luôn luôn đúng và duy nhất đúng mỗi khi nói về đề tài dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam, tôi thường xoáy mạnh vào 6 luận điểm cơ bản đẳng cấp … Thể Thức Một tức…Formula One rằng người Việt ở Việt Nam thì (a) phải nói giỏi và viết giỏi tiếng Việt mới có thể học giỏi tiếng Anh và tiếng khác, rằng (b) do đó chỉ nên học ngoại ngữ chính quy khi đã học xong bậc tiểu học Việt Nam, rằng (c) phải tập trung nhiều nhất cho luyện văn phạm tiếng Anh cùng đọc sách để gia tăng từ ngữ tiếng Anh phục vụ viết giỏi tiếng Anh, rằng (d) việc nói giỏi tiếng Anh luôn tự phát triển dần dần tốt đẹp sau khi làm tốt phần ‘c’, rằng (e) phải quan tâm trước hết đến cấu trúc dài và phức tạp trong viết và nói, và rằng (f) năng lực viết/nói ngắn gọn mạch lạc khúc chiết sẽ tự phát triển dần dần tốt đẹp sau khi làm tốt phần ‘e’. Những minh chứng dồi dào phong phú cho cấu trúc dài phức tạp trong tất cả các bài viết của tôi bằng tiếng Việt và tiếng Anh trên blog này cũng đồng thời chứng minh khả năng viết ngắn gọn mạch lạc khúc chiết của tôi bằng tiếng Việt như trên Tango và đặc biệt là tiếng Anh trên Twitter vốn là hai nơi có sự khống chế chặt chẽ về số lượng chữ cái cho mỗi thông tin/thông điệp/thông báo được đăng. Chưa kể, tôi từng chứng minh bằng một thí dụ trên blog rằng khi tôi viết câu đơn giản của tiếng Anh thì câu đó đẹp đẽ một cách khủng khiếp đáng sợ như thế nào cho đến khi tiến đến một trong ba dấu của dấu chấm, dấu chấm hỏi, hay dấu chấm than – nghĩa là đối với bậc thầy nhứt thế Anh sư biểu như tôi thì chỉ có câu ngắn hay câu dài, chứ không có câu đơn giản hay câu phức tạp.

Vì lý do trên, để phục vụ đồng bào trẻ Việt Nam trong rèn luyện tiếng Anh formal, tôi thỉnh thoảng chọn đăng một bài văn hay bài thơ bằng tiếng Anh của tôi, đồng thời tuyển đăng những đối đáp của tôi bằng tiếng Anh trên Twitter để chứng minh tính chất formal vững chắc lồ lộ của cấu trúc ngôn từ vẫn được tuân thủ nghiêm túc nhất, cũng như tính chất hùng biện lấn lướt nhất của ngôn phong khiến vừa nhận được các “like” của độc giả Twitter mà tuyệt đại đa số là người Mỹ, vừa tạo thế đè bẹp trên ưu thế trấn áp thượng phong về ngôn ngữ của bút chiến luận luôn mang nội hàm tư duy thấu thị vốn là phong cách rất riêng của tôi mà không bất kỳ ai đã từng sống hay đang sống trong giới chính quyền, chống chính quyền, học thuật hàn lâm, hay chống học thuật hàn lâm, Việt Nam có được tương tự.

Sau đây là một ít các đối đáp của tôi trên Twitter trong vài tháng qua, được lựa chọn  theo các chủ đề như bảo vệ và tôn vinh di sản văn hóa Việt Nam, bảo vệ chính nghĩa Việt Nam, bảo vệ sự thật và chân lý, bảo vệ Tổng thống Mỹ Donald Trump, bảo vệ sự thật rằng ngay cả một thường dân không bao giờ được Đảng Cộng Sản và Chính Phủ Việt Nam tôn vinh như Hoàng Hữu Phước mà cũng đủ làm thế giới run sợ trước năng lực hùng biện của ông ta từ đó giúp họ biết họ nên phủ phục xếp ve ra sao trước hàng hàng lớp lớp những bậc kỳ tài nhân tài hiền tài nhiều như lá mùa thu do giỏi hơn @HoangHuuPhuoc và @realHoangHPhuoc gấp tỷ lần nên đã và đang được Đảng Cộng Sản và Chính Phủ Việt Nam tôn vinh đặt trong tháp ngà voi tinh hoa trí tuệ và tháp sừng tê quyền lực hiển vinh xài tiền hơn rác.

Các thí dụ minh họa được bày biện ngẫu nhiên phá cách, không tụ lại thành từng nhóm chủ đề riêng mà cũng chẳng theo thứ tự trước-sau về thời gian như thường là phong cách đặc thù dấu triện riêng signature của Hoàng Hữu Phước. Xin mời mọi người bắt đầu học mà chơi, chơi mà học:

@mattmfm:  Thế phần còn lại của thế giới xem Trump ra sao nhỉ? Này nhé, đây là cách mà tờ Sky News quảng bá cho chuyến thăm chính thức của ổng đó. Hãy xem đi nhe..

@HoangHuuPhuoc: Thật dị hợm một cách đáng thương hại khi (ngươi) gọi Vương Quốc Anh là “phần còn lại của thế giới”. Ngươi và bọn người điên dại như ngươi đúng là bịnh hoạn khi phá ra cười mỗi khi thấy tổng thống CỦA CÁC NGƯƠI bị nhạo báng bởi mấy nước NATO hèn nhát sống ký sinh.

@skydovvaÔng nội ông ngoại tôi được sử dụng như những con chốt thí phục vụ quân đội Mỹ để hỗ trợ họ trên đường mòn Hồ Chí Minh. Các cụ đã phục vụ trong Chiến Tranh Bí Mật, rồi khi Mỹ thất trận ở Việt Nam, người H’Mông bị bỏ mặc cho chết trong cuộc diệt chủng. Đến tận ngày nay những cựu chiến binh người H’Mông vẫn không được Quân Đội Mỹ nhìn nhận.

@realHoangHPhuoc: Các ông của cô có thể là người tộc H’Mông. Song, điều này không có nghĩa dân tộc H’Mông chống Cộng tức chống Việt. Kiểu ăn nói của cô rằng dân H’Mông bị bỏ mặc cho chết trong cuộc diệt chủng là một cáo buộc ngu xuẩn. Tiếng Anh gọi đám người được trang bị vũ khí tấn công để phục vụ Quân Đội Mỹ trong việc giết chóc là gì nhỉ?

Phục vụ vì tiền hay theo nghĩa vụ công dân? Nếu vì tiền, thì các ông của cô đã được (Mỹ) trả công rồi. Còn nếu họ là công dân Mỹ thì Nước Mỹ mới nên chịu trách nhiệm về số phận của họ. Thế các ông của cô có xem Việt Nam Cộng Sản là kẻ thù không đội trời chung không? Luôn có sự trừng phạt dành cho bọn thất bại. Diệt chủng sao? Bằng chứng đâu?

Những chiến binh Mỹ an nghỉ tại Nghĩa Trang Arlington và ở các nghĩa trang quốc gia Mỹ khác đều là những vị anh hùng ái quốc của Hoa Kỳ. Sẽ cực kỳ xằng bậy nếu đám người do Quân Đội Mỹ thuê giết chóc ở các quốc gia khác phải được Quân Đội Mỹ tôn vinh và phải có quyền yên nghỉ ở Arlington.

Vài tháng trước: @realHoangHPhuoc: (trả lời @realDonaldTrump) NATO là một ông kẹ sống bám ươn hèn, giỏi nhát ma các quốc gia trẻ nít bằng những lời đe dọa tưởng tượng về Nga, thường giả vờ rơi lệ làm như mình là nạn nhân của Nga, rồi giảo quyệt tận hưởng cuộc đời bằng tiền bạc và xương máu của nhân dân Mỹ trong khi lại  xem Mỹ là kẻ chiếu dưới ngu đần.

Vài giờ trước: @realDonaldTrump: Khi bạn là một nước Con Heo Đất để nước ngoài bấy lâu nay cướp bóc gạt lừa, thì chữ ÁP THUẾ thật là một từ đẹp đẽ xiết bao! Mấy nước khác phải đối xử công bằng với Mỹ với sự tôn trọng – Chúng ta không còn là “những kẻ khờ” như trong quá khứ!

@Politico: Những người quen biết Trump ngờ rằng việc ông bị ám ảnh bởi chỉ số thông minh bắt nguồn một phần từ sự thèm muốn tạo nên hình ảnh thành công mặc cho (sự thật là) các thất bại trong kinh doanh manh mún và các cáo buộc ông bất tài.

@HoangHuuPhuoc: Nói chính xác thì có bao nhiêu người trong cái đám gọi là “những người quen biết Trump” vậy chớ hả? Nghĩa là @Politico các người chả biết ất giáp gì về Trump ư? Cái quỷ quái gì đây khi một tay truyền thông đại chúng cỡ lớn lại trở nên đáng thương hại khi chả biết gì về Tổng Thống CỦA MÌNH nhưng lại tự tiện vung vãi hạt mầm nghi ngờ dựa trên các lời láo xạo thế kia? Chưa kể, “biết” chẳng có nghĩa quái gì cả.Ta đây có hàng tá vạn học trò, đồng nghiệp, đối tác, bạn hữu, người quen, thân thuộc, xóm giềng, v.v. có “biết” ta.Và họ chẳng bao giờ có thể “biết” ta. Đừng có mà dùng từ “biết” để lừa mỵ độc giả, hỡi anh bạn Politico ạ.

@jenheemstra: Tôi không thể không cho rằng có sự liên hệ giữa bài này với thống kê rằng các bà mẹ đơn thân thường dễ có vị trí công việc cao hơn những bà mẹ có gia đinh.

@realHoangHPhuoc: Vấn đề tùy từng trường hợp tùy theo văn hóa chứ làm gì có chuyện giống y nhau. Những bà mẹ có gia đình có thể có sự cân bằng tinh thần tốt nhất nếu thấy công việc nội trợ vừa là thú vui vừa là niềm vui được trổ tài quán xuyến ở gia đình giữa những người thân yêu rời xa các căng thẳng thường nhật ở cơ quan.

@FoxNews: Rosie O’Donnell muốn quân đội hãy “bứng” Trump ra khỏi Tòa Bạch Ốc.

@HoangHuuPhuoc: Những đứa đần độn như mụ Rosie O’Donnell giúp những người cộng sản chống Mỹ trên toàn thế giới mừng vui tin chắc rằng ngày tàn của kẻ đại thù Mỹ đang nhanh chóng đến. Hoa Kỳ sẽ bị nghiền nát thành tro bụi không bởi bất kỳ kẻ thù bên ngoài nào trên thế gian này mà chính bởi những công dân như Rosie O’Donnell của nó.

@FoxNews: Du khách (Tây) sau khi được “massage Rồng Đỏ” ở Đảo Bali (Indonesia) kết thúc với tấm lưng đầy những dấu đỏ lòm trông đau đớn.

@realHoangHPhuoc: Đây là kiểu massage bằng đồng xu ở Việt Nam nhiều ngàn năm nay. Nó được gọi là “cạo gió” trong tiếng Việt, có nghĩa “đánh bật gió ra” do một người có thể ngất xỉu nếu thân thể đang ướt mà đứng ngoài gió, và kiểu massage như vậy có thể cứu mạng anh ta. Đồng xu dùng với dầu khuynh diệp. (Ghi chú thêm: “coin massage” là từ tiếng Anh do Hoàng Hữu Phước sáng tạo tại Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh năm 1976 để dùng gọi “đánh gió”, “cạo gió” trong tiếng Việt. Việc đối đáp như trên là để khẳng định với nhân loại rằng “cạo gió” là tài sản văn hóa y thuật cổ truyền thuộc về Việt Nam, xuất phát từ trí tuệ Việt Nam).

@FoxNews: Jim Carrey công kích Trump “bắt cóc trẻ con”, ngợi ca Kaepernick và DeNiro tại đêm trao giải Hollywood.

@realHoangHPhuoc: Có vẻ như Jim Carrey đã có thời thơ ấu khủng khiếp bị xâm hại thân thể và bị cha mẹ bạc đãi. Những ai lớn lên trong vòng tay hạnh phúc sẽ không bao giờ có miệng lưỡi lươn lẹo như của hắn chỉ để sủa khạc ra đàm nhớt chống Tổng Thống Trump mà thôi.

@FoxNews: Tổng Thống tiền nhiệm Obama phát biểu rằng nền chính trị đoan chính, trong sạch, hợp pháp đang bị đe dọa.

@HoagHuuPhuoc: Theo mức độ hiểu biết của tôi với cương vị thông thạo tiếng Anh làm giảng viên đại học về văn học văn minh Anh Mỹ thì Tổng Thống tiền nhiệm Mỹ Obama đang khoác lác khoe khoang rằng nhờ có ông ta mà cái nền chính trị đoan chính, trong sạch, hợp pháp do Tổng Thống Trump dựng xây nên đang bị đe dọa.

@FoxNews: Cựu phát ngôn viên Bộ An Ninh Nội Địa của Obama là Marsha Catron đã phát biểu về đoàn người di dân (từ Mexico): “Chẳng ai muốn nghe điều này, song chẳng có giải pháp nào hay ho cả đâu. Và việc gởi một dúm các quân sĩ đến biên giới chẳng ích quái gì đâu.”

@HoangHuuPhuoc: MụMarsha Catron giúp trả lời làm sáng tỏ câu hỏi vì sao Obama trở thành vị tổng thống tồi tệ nhất Hoa Kỳ : những thuộc hạ như Catron của ông ta chỉ có khả năng cho ra các chỉ trích chứ không thể cho ra các giải pháp. Thế bé Marcha à, theo bé thì cái gì mới có ích đây vậy chớ hả? 

@FoxNews: Josh Schwwerin nói về biện pháp mạnh tay trấn áp của Tổng Thống Trump ở vùng biên giới: “Đây chỉ là trò chính trị trong những ngày trước kỳ bầu cử thôi chứ có mối nguy hiểm cận kề nào đâu. Họ còn cách đây 800 dặm và đi bộ chậm rì mà.”

@HoangHuuPhuoc: Josh Schwwerin bất lực không hiểu biết các vấn đề an ninh quốc gia. Hắn cũng không biết ý nghĩa của thành ngữ “để cỏ mọc dưới chân”. Việt Nam có một câu có nghĩa đen hơn có thể giúp hắn tỉnh ra, đó là: đừng để nước lên tói bộ phận sinh duc (tới háng) rồi mới nhảy.

@byShondaland: @MichelleObama (vợ Obama) chia sẻ ít ý kiến mạnh mẽ về bỏ phiếu bầu: “..nếu các bạn quan tâm đến điều gì đó nhưng lại không làm cho tiếng nói của các bạn được lắng nghe, thì nền dân chủ này cứ tiến bước mà không có các bạn. Đó là cách nó vận hành.”

@realHoangHPhuoc: Đó là lời kêu gọi ngu xuẩn nhân danh dân chủ. Điều gì sẽ xảy ra nếu đám đông 100 triệu người có 100 triệu ý kiến cá nhân khác nhau và đều muốn 100 triệu tiếng nói khác nhau của mình được lắng nghe, và ai sẽ lắng nghe tất cả các tiếng nói đó, trong bao lâu, và chỉ phục vụ mục đích nghe cho có thôi ư? 

@Politico: (Khi dang vận động cho ứng viên nghị sĩ Đảng Dân Chủ, thấy trong đám đông cử tri có nhiều người đội nón MAGA ủng hộ Tổng Thống Trump, Obama vội tuyên bố:)  “Hãy thỏa thuận thế này nhé. Nếu tụi bây ủng hộ các ứng viên khác, thì hãy đi mà ủng hộ mấy thằng đó. Một trong những điều tao không bao giờ hiểu được là tại sao nếu tụi bây ủng hộ thằng khác thì sao lại dự cuộc vận động này của tao vậy chớ hả. Hãy đi dự cuộc vận động của tụi nó đi.”

@HoangHuuPhuoc: Tôi tự hỏi tại sao Barack Obama lại “không bao giờ hiểu” một điều đơn giản như thế. Những người ghét ông ta đến dự buổi vận động của ông ta là để trực tiếp chứng kiến các diễn văn của ông ta xuống cấp như thế nào.

@BillGates:  Chúng ta cần những bộ óc thông tuệ nhất thế giới làm công việc ngăn ngừa các tác động tai hại nhất của biến đổi khí hậu. Tôi đặt cược cho 5 lĩnh vực chủ yếu sau….

@realHoangHPhuoc: Vấn đề ở đây là có những bộ óc thông tuệ nhất về các vấn đề đó hay không, và nếu có thì vì sao đến nay các việc thông tuệ họ làm vẫn vô dụng, ai sẽ cấp chứng thư xác nhận các bộ óc ấy là thông tuệ nhất, và có phải Bill Gates là một trong số những bộ óc đó hay không.

Vợ Bill Gates @melindagates: Khi những bạn trẻ này thấy trong các cộng đồng của mình có vấn đề là họ không chờ ai khác đến giải quyết – họ hành động ngay.

@HoangHuuPhuoc: Điều gì sẽ xảy ra đây hỡi cái bà kia nếu một triệu bạn trẻ hành động khác nhau một cách điên cuồng? Khi thấy có vấn nạn trong các cộng đồng của mình, những bạn trẻ có giáo dục sẽ báo ngay cho các cơ quan chức năng của chính quyền. Giải quyết một vấn đề cần có kinh nghiệm và quyền lực.

@NickKristof: Đám tuyên truyền của (Ả Rập) Saudi đang lên án bài viết của tôi về vụ sát hại (nhà báo) Jamal. Hãy yêu cầu Thổ Nhĩ Kỳ công bố cuộn băng ngay! Cũng vậy, phía (Ả Rập) Saudi có quay video tương tự về vụ hành hình, vì vậy hãy công bố video ngay! Nhưng hãy chấm dứt bù lu bù loa rằng một nhà báo bị cắt cụt hết ngón tay lại khởi sự đánh đấm hành hung.

@HoangHuuPhuoc: Hãy nhớ rằng (trước đây) Tổng Thống và toàn thể Quốc Hội của quý vị không bao giờ thúc giục trừng phạt bất kỳ các nước của Suharto, Ferdinand Marcos, Park Chung-hee, Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu, những kẻ đã tàn độc tra tấn và sát hại các nhà-báo-tương-tự-Khashoggi của chúng (và của nước khác như Pháp chứ không của Mỹ)

@realHoangHPhuoc: Thiệt là có sức thuyết phục à nghe! Truyền thông đại chúng ngày nay thiệt là dữ dội khi một nhà báo Mỹ bị sát hại. Chứ hồi xưa nó nín thinh một cách quái gỡ trước các tội ác ghê tởm của Suharto, Park Chung-hee, Ferdinand Marcos, Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu, v.v., trong việc chúng tra tấn và sát hại các nhà báo của chúng (và của nước ngoài).

@TulsiGabbard: Chúng ta nên chấm dứt liên minh với Ả-Rập Sau-Đi.

@HoangHuuPhuoc: Ái chà, cám ơn bạn hiền @TulsiGabbard vì đã lên tiếng kêu gọi như thế. Cách nay nhiều thập kỹ, toàn bộ truyền thông đại chúng Hoa Kỳ ngậm tăm một cách quái gỡ về các liên minh (của Mỹ) với những tên ác quỷ Suharto, Ferdinand Marcos, Park Chung-hee, Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu, những tên đã tra tấn và sát hại các nhà báo của chúng (và của nước ngoài).

@Politico: Bernie Sanders cho biết ông gần như ngày nào cũng nói chuyện với Elizabeth Warren không chỉ về (kỳ bầu cử tổng thống) 2020.

@HoangHuuPhuoc: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ấy mà. Hai đứa trời bắt phải thất bại này phải trò chuyện với nhau mỗi ngày vì chúng đâu có cái gì để làm động não đâu (ngoài việc kiếm chuyện đòi luận tội Trump và phá thối các quốc sách của Trump).

@thepaperword: Tại các cáo buộc của Trump mà Tổng thống Obama phải trình giấy khai sinh chứng minh đã được sinh ra trên đất Mỹ, còn Thượng Nghị Sĩ Elizabeth Warren phải trình kết quả giám định DNA để chứng minh bà có tổ tiên là người Da Đỏ bản địa. Vậy thì khi nào Trump sẽ trình báo cáo hoàn thuế để chứng minh ông ta không giả dối và phản quốc đây?

@realHoangHPhuoc: Vấn đề ở đây là bạn đã dùng nhóm từ “các cáo buộc của Trump”. Chính vì (có “cáo buộc của “Tổng Thống Trump”), mà Obama bắt buộc phải chứng minh cái này, còn Warren bắt buộc phải chứng minh cái kia. Trump không phải chứng minh cái gì sất cả chỉ trên cơ sở có sự la lối đòi hỏi của đám đông điên dại trong số người chống Trump. (Nghĩa là Trump chỉ đáp ứng yêu cầu của cơ quan nào cao hơn Trump theo quy định của Hiến Pháp Hoa Kỳ thôi).  

@FoxNews: Có ý kiến cho rằng Trump phải ngưng ngay cái việc xem những người di cư là những kẻ xâm lược nguy hiểm. Đã đến lúc phải tìm một cách tiếp cận khác (cho vấn đề này).

@realHoangHPhuoc: Nếu không có khả năng cho ra các đề xuất nào khả dĩ thực hiện được thì ý kiến của quý vị nên tìm đường thích hợp mà chui vào sọt rác cho xong. Tổng Thống Trump đúng một cách tuyệt hảo. Giả dụ như Trung Quốc mà cho đám di dân đông nửa triệu người (cùng lúc đi tay không) vượt qua biên giới vào Việt Nam thì bọn di dân này (sẽ như) là bọn xâm lược nguy hiểm chết người chứ còn gì.

@realDonaldTrump: Thẩm phán liên bang vất bỏ vụ kiện của Stormy Danials chống lại Trump. Trump được xử cho hưởng trọn tiền án phí.” @FoxNews Vĩ Đại ơi, nay tôi có thể dí con Mặt Ngựa đó cùng thằng luật sư hạng bét của nó…

@mikiebarb: Mặt ngựa. Đó là cách tổng thống miêu tả người phụ nữ ông ta ghét. Mà ông ta đã hàng tá lần như vậy giễu cợt ngoại hình phụ nữ, cái kiểu có từ nhiều thập kỹ trước.

@realHoangHPhuoc: Michael Bataro ơi, ngươi không hiểu ất giáp gì về sự khác biệt giữa “chế giễu một phụ nữ”,  chế giễu bất kỳ phụ nữ nào, và chế giễu mọi phụ nữ, với chế giễu bất kỳ ai bất kỳ giới tính nào cái kẻ đã cố tình láo xạo hạ nhục ngươi. Ngươi đang bắt chước cách hành xử dơ bẩn có từ nhiều thế kỷ trước khi công kích một lãnh đạo quốc gia đấy. (Ghi chú thêm: diễn viên phim khỏa thân Stormy Danialskiện Trump ra tòa vì xưa kia đã quấy rối tình dục bà ta, và khi tòa tuyên án Trump vô tội còn mụ đàn bà ấy phải đài thọ án phí và bồi thường cho Trump thì Trump gọi mụ ta trên Twitter là “Mặt Ngựa”.)

@SangerNYT: Vào những thời khắc tuyệt vọng ở Việt Nam, Tướng Westmoreland muốn nắm trong tay các vũ khí nguyên tử để sử dụng trong trường hợp ông thất trận Khe Sanh. @BeschlossDC đã tìm thấy bằng chứng…

@NickKristof: Đấy là điều nhắc nhở vì sao việc giao cho những người tĩnh táo vững vàng nắm giữ vũ khí nguyên tử là rất quan trọng

@realHoangHPhuoc: Hãy nhớ sự thật rất ư là thật rằng tất cả bọn chống Cộng ở Việt Nam Cộng Hòa đã lấy làm tiếc rằng Mỹ đã không ném bom nguyên tử xóa sạch “Việt Cộng” khỏi mặt đất này. Vì vậy, hãy cũng cẩn thận với bọn chống Cộng điên cuồng, các vị ạ.

@FoxNews: (Đệ Nhất Phu Nhân Mỹ) Melania Trump bị chỉ trích do đội nón cối (của thời thực dân đô hộ Kenya) màu trắng khi thăm vườn thú thiên nhiên tại Kenya.

@chalcaxton: Tôi là người Kenya. Tôi cóc quan tâm. Chẳng ai quan tâm đến cái nón cối. Hãy để yên Đệ Nhất Phu Nhân Hoa Kỳ và hãy để yên kiểu cách thời trang của Bà.

@realHoangHPhuoc: Cảm ơn @chalcaxton. Bạn đã giúp tôi thêm kính trọng bạn và đất nước Kenya của bạn.

@chipro: (Mọi người ơi) có công cụ (phần mềm) nào (tự động) đổi câu chữ theo dạng đúng của nó không vậy? Thí dụ nếu em gõ chuỗi chữ “what did i tell daniel?” thì nó sẽ (tự động) sửa thành “What did I tell Daniel?” Cảm ơn nha!  

@realHoangHPhuoc: Cái công cụ đó sẽ là một thảm họa đấy. Rõ ràng là cô chả biết gì sất rằng có những nhà thơ Anh thích viết “i tell daniel”, rằng ban nhạc Beatles đã viết “my love don’t”, rằng LeToya Luckett đã hát “she don’t”, và rằng Frank Zappa đã sáng tác “you is…you am…a cow don’t…” Đừng lười biếng thế cô bé ạ.

@PhilipRucker: Trump vừa quát nạt nhà báo Kaitlan Collins vì cô đặt câu hỏi về (Thẩm phán Tối cao Pháp viện) Kavanaugh thay vì về thương mại. Thật may mà Kaitlan đã cố hỏi. Ở Mỹ, các nhà báo đặt câu hỏi và các chính trị gia – ngay cả nếu họ là tổng thống – cũng không được khống chế chủ đề được hỏi. 

@realHoangHPhuoc: Tổng thống Donald Trump của ngươi đã làm một việc duy nhất đúng khi quát bảo @kaitlancollins im miệng lại và ngồi xuống. Tất cả các tổng thống trên toàn thế giới đều hành xử như vậy nếu bị các nhà báo ngu đần đặt các câu hỏi ngu xuẩn. Ta tin là chính ngươi sẽ làm y như vậy với bọn gọi là nhà báo vì ngươi không ngu si.

@BBCAfrica: Hồi Tháng 7-2018, đã có một phim video rùng rợn lan truyền trên mạng xã hội (về một cuộc hành quyết ở Châu Phi).

@questingvole: Đây là một kiệt tác báo chí.

@realHoangHPhuoc: Tôi không bảo câu chuyện đó không có thật. Nơi nào chẳng  có biết bao sự thật. Nếu đây là “báo chí” thứ thiệt, BBV nên lấy làm tự hào về BBC Châu Phi, bởi vì BBC Tiếng Việt luôn luôn dối trá về Việt Nam. Tôi có một ngờ vực lãng vãng liệu cái đài BBC Châu Phi có chi tiền cho bọn sát thủ để có cảnh hành quyết thật và được quay phim cảnh đó hay không?

@FoxNews: John Kerry tuyên bố: “Trump có mức độ trưởng thành của thằng bé lên 8 với sự bất an của bé gái tuổi teen.”

@realHoangHPhuoc: Cách dùng từ như trên cho thấy John Kerry tin rằng phụ nữ là giống hạ đẳng! Nếu quả thực Trump như Kerry nói, thì John Kerry có mức độ trưởng thành của một tinh trùng đực với sự bất an của một thai nhi!

@FoxNews: (Nói về cuộc diễu binh hoành tráng ở Nga huy động 300.000 quân, 36.000 chiến xa, 1.600 phi cơ, và 80 chiến hạm) Daniel Hoffman cho rằng đó là do Putin thích nhá ra chơi với khán giả nội địa của Putin mà thôi (chứ nước khác ai mà khiếp sợ).

@realHoangHPhuoc: Bộ Daniel Hoffman ngu đần đến độ mơ màng đến việc Putin đem mấy thứ đó ra chơi với anh bạn NATO láng giềng để kích hoạt Đệ Tam Thế Chiến ư? Cá nhân tôi mong sao ước mơ của tên đần Daniel Hoffman sẽ trở thành sự thật với chính hắn và với cái cộng đồng đần ngu của hắn trong cái tổ chức NATO ăn bám đó.

@Politivco: @JackShafer viết cho tạp chí Politico rằng “Thật, giả bộ, hay tưởng tượng, cũng chẳng thành vấn đề. Tổng thống (Trump) cần thay đổi cái kiểu diễn kịch nổi giận bằng một thứ chiến thuật chính trị hiệu quả hơn.”

@HoangHuuPhuoc: Cả Politico và Jack Shafer chẳng hiểu một chiến thuật chính trị hữu hiệu là gì đâu. Việc diễn xuất một cơn thịnh nộ bản thân nó cũng có thể là một chiến thuật chính trị đấy. Vấn đề là cái chiến thuật đó để đối phó với một gã ganh ghét mình hay với một quốc gia thù địch với nước mình. Các chiến thuật (của tổng thống Mỹ) đâu (phải là thứ giỡn chơi để có) thể tùy tiện tiết lộ cho Jack Shafer được. 

@Politico: Pete Buttigieg nói về Tổng Thống Trump như sau: “ Gần giống như kiểu quản lý của ông bác khùng vậy. Chẳng hạn như ổng ở đó. Bạn sẽ không bất kính cái tính nhân đạo của ổng. Nhưng ổng suy nghĩ theo những gì ổng nghĩ. Chẳng có nhiều nhặn gì những điều bạn có thể làm đối với việc này đâu.”

@HoangHuuPhuoc: Té ra cái tên đạo tặc Psychobable Bullyboy này muốn làm những điều gì đó đối với những gì Tổng Thống Hoa Kỳ nghĩ trong đầu. Bộ cái tên cộng sản méo mó này muốn kiểm soát ý nghĩ của dân chúng rồi làm cái gì đó can thiệp vào suy nghĩ của họ hay chăng? Tháng bullyboy điên khùng.

(Giải thích của Hoàng Hữu Phước: Pete Buttigieg viết tắt là PB. Hoàng Hữu Phước đặt cho hắn cái tên Psychobable Bullyboy tức Nhóc Tỳ Tửng Tửng Bày Đặt Hù Dọa Con Nít. Bọn Âu Mỹ thường bội nhọ – ngay cả bằng văn học, chẳng hạn như quyền Animal Farm của George Orwell – rêu rao rằng “cộng sản rất đáng sợ vì chúng tẩy não con người, kiểm soát tâm ý nghĩ con người, v.v.”.Nay tên Pete Buttigieg nói nhăng nói cuội về Trump, và Hoàng Hữu Phước lập tức mỉa mai rằng hóa ra bọn chống cộng chúng mày mới là phường muốn kiểm soát tư tưởng của thiên hạ kể cả của tổng thống của chúng mày)

@Politico: Trump sẽ không công khai sổ ghi chép khách ra vào Tòa Bạch Ốc hay báo cáo hoàn thuế của ông ta, và ông còn bắt nhân viên phải ký các bản cam kết không tiết lộ. Ấy vậy mà trong một bài diễn văn đọc ở Vườn Hồng hôm Thứ Tư, ông ta lại tự nhận mình là “vị tổng thống minh bạch nhất” lịch sử Hoa Kỳ cơ đấy.

@HoangHuuPhuoc: @Politico cần đi học trở lại đi, để biết trong số những người dấu diếm một tỷ, một triệu, một trăm, và một tá sự thật tính theo thứ tự trước sau thì vị đứng chót (một tá) đương nhiên là vị minh bạch nhất. Là cơ quan truyền thông, @Politico nên bắt đầu điều tra xem ai là vị Tổng Thống đen tối nhất, dấu diếm nhiều nhất (trong lịch sử Hoa Kỳ) đi.

@JaneLubchenco: Thông điệp của tôi là: Đại dương không lớn đến độ (chúng ta) phải chào thua, mà cũng không lớn đến độ (chúng ta) không cứu vãn được. Đại dương lớn đến độ (chúng ta) không thể ngó lơ.

@realHoangHPhuoc: Thông điệp của tôi là: Đại dương tất nhiên lớn thực đến độ (chúng ta) không thể cứu vãn được; và do đó, xin đừng làm cho nó bị hạ cấp xuống thành cái hồ chứa những chất thải độc hại.

@HoangHuuPhuoc: Trump đã trở thành chất xúc tác để bắn thụt ai đó lên đỉnh danh vọng. Justin Amash chả là cái thá gì bên ngoài Tiểu Bang Michigan và trên thế giới. Hắn tấn công Tổng Thống Trump và nay ngay cả tôi từ một xứ sở xa xôi gọi là Việt Nam mà cũng biết có một thằng tên Justin Amash chạy lồng lộn trong Quốc Hội Mỹ bạ ai cũng húc.

@Politico: Trump bảo ông ấy sẽ cầu cứu Tối Cao Pháp Viện nếu Hạ Viện tiến tới luận tội ông ta, dù thật không rõ vai trò của tòa án cao nhất của quốc gia có thể làm gì nếu tổng thống tìm đến cầu cứu trong tình hình như thế.

@HoangHuuPhuoc: Không rõ là không rõ với ai vậy? Tôi cứ ngỡ @Politico có cả đội ngũ luật sư hùng mạnh có thể cho @Politico biết vai trò của tòa án cao nhất Nước Mỹ chớ. Hóa ra bây giờ mới rõ @Politico trước nay vẫn đắm chìm trong bóng tối đặc dày của chả biết ất giáp gì sất.

@janheemstra: Khi ta không còn sự động viên, thường do ta mất lòng tin. Nỗi nghi ngờ xâm chiếm không biết ta có thể thực sự đạt các mục đích hay không, và rồi ta bắt đầu xét nét chính ta trước đối với sự thất bại mà ta cho là rành rành ra đó. Hãy chống lại điều này bằng cách dựng xây thói quen xây dựng lòng tin nơi bạn.

@realHoangHPhuoc: Cũng tùy thôi cô ạ. Có khi không tại bị vì bỡi không còn sự động viên hay có cái ngờ vực gì đó len lỏi vào mà ta bỏ cuộc. Chỉ đơn giản vì ta có sự động viên mới khác đến từ một lòng tin cực cao vào một viễn ảnh mới tinh cho cuộc dấn thân. Bám riết một điều gì đó hoặc chẳng bám vào điều gì cả, đó mới là vấn đề.

@Politico: Mitt Romney cho biết ông muốn phát ốm vì những việc làm của Donald Trump như được ghi trong náo cáo của Mueller.

@HoangHuuPhuoc: Dường như Mitt Romney có vấn đề về thị lực, mức độ mù chữ, sự bất lực không còn phân biệt đâu là phải trái, cùng sự điên rồ, và tất cả các thứ này khiến ông ta “phát ốm” dữ như vậy.

@abundancevibes: Hãy nhớ 5 quy luật đơn giản sau để có được hạnh phúc: Hãy giải phóng lòng bạn khỏi các ghét bỏ. Hãy giải phóng tâm trí bạn khỏi các lo âu. Sống đơn giản. Cho đi nhiều. Kỳ vọng ít.

@realHoangHPhuoc: Hãy nhớ 5 quy luật đặc biệt sau để có được hạnh phúc. Hãy luôn ghét bỏ điều ác. Hãy sống cuộc đời triết nhân: luôn lo lắng về những mối đe dọa có thể xảy đến cho số phận nhân loại. Hãy sống tương thích với mỗi môi trường. Hãy cho nhiều hơn đến những người xứng đáng được nhận. Đừng kỳ vọng nhiều vào những điều sai trái.

@iancoldwater: Họ hỏi bạn: “Bạn muốn lương hướng bao nhiêu đây?”. Câu trả lời của bạn là: “Thế mức lương của vị trí đó là bao nhiêu?” Bạn nên nghiêm tưc thử cách này nếu bạn dưới cơ. Còn kết quả ra sao thì cứ coi như học được một điều gì đó vậy.:

@HoangHuuPhuoc: Nói một cách nghiêm túc nhé: tôi muốn góp ý kiến khiêm nhường sau: Đừng bao giờ thử theo cách đó. Tôi là trùm nhân sự nên nếu nghe ai giỡ trò đó ra, tôi sẽ làm hai việc sau: trước hết hỏi kẻ ấy “Hãy cho ta biết mức lương mà ngươi chắc hẵn đã biết được cho chức danh này qua tìm kiếm thông tin trên thị trường”; và nếu kẻ ấy ấp a ấp úng nói chẳng nên lời thì tôi sẽ phán rằng “Cảm ơn bạn nhé. Chúc may mắn.”

@Politico: Hạ nghị sĩ Bang Michigan Justin Amash trở thành nghị sĩ đầu tiên của Đảng Cộng Hòa tuyên bố Tổng Thống Donald Trump phạm những tội có thể đem ra luận tội được.

@HoangHuuPhuoc: Justin Amash trở thành nghị sĩ đầu tiên của Đảng Cộng Hòa đem thân mình ra làm minh chứng tốt nhất cho việc một chính trị gia Mỹ ngày nay có thể chạy điên loạn lung tung trong Quốc Hội húc bất kỳ ai kể cả vị đứng đầu đáng kính của quốc gia.

@Politico: Joe Biden (phó tổng thống của Barack Obama) công kích Tổng thống Trump đã ve vản Vladimir Putin và Kim Jong Un: “Ổng ôm chầm mọi nhà độc tài trên thế giới.”

@HoangHuuPhuoc: Phải chăng @Politico không hiểu rằng nhằm biến thành hơi các nhà độc tài trên thế giới thì gã đần độn Joe thích gây ra chiến tranh nguyên tử để hạ nhiệt Vladimir và Kim Jong Un?

(Ghi chú của Hoàng Hữu Phước: @Politico dùng từ “cozy up” với cozyấm còn up nghĩa lên. @HoangHuuPhuoc chơi chữ đối lại bằng “cool down” với cool là mát và downxuống).

@abundancevibes: Hãy dành cho thiên hạ một chút tấm lòng của bạn hơn là một chút tâm trí.

@HoangHuuPhuoc: Hãy dành cho thiên hạ một chút tấm lòng của bạn rồi cho họ  một chút tâm tư. Cái trước để chứng minh lệ của bạn vẫn còn có thể được rơi, còn cái thứ nhì để chứng minh sau khi bạn thương cảm ai sẽ có kế hoạch cụ thể để biến thành hiện thực những gì mà con tim bạn đã ra lịnh cho bạn phải làm.

@abundancevibes: Hãy xóa sạch những gì của quá khứ mà không còn giúp gì bạn, và hãy lấy làm may mà nó đã mang bạn đến nơi hiện nay để có một bắt đầu mới.

@HoangHuuPhuoc: Đừng xóa bất kỳ điều gì trong quá khứ mà nay không còn giúp gì cho bạn. Hãy viết lại jtrong hồi ký và tận hưởng cả gia sản nó có thể đem lại cho  người ta sự thưởng thức thú vị hoặc những bài học cho chính họ.Và với thành quả này, bạn sẽ vui hưởng một khởi sự mới thật thỏa thích. 

@Politico: Adam Schiff gọi William Barr là “luật sư riêng” của Tổng Thống Donald Trump và cho rằng vị Bộ Trưởng Tư Pháp ấy nên từ chức.

@HoangHuuPhuoc: Thế Adam Schiff có là “nghị sĩ riêng” của Chủ Tịch Hạ Viện Nancy Pelosi không vậy? Thằng Quái Bậy này có nên từ chức không đây?

(Ghi chú của Hoàng Hữu Phước: Adam Schiff viết tắt là AS, và Hoàng Hữu Phước đặt cho ông ta tên Absurd Screwy tức Thằng Quái Bậy)

Chân lý rút ra từ những múa bút giải trí chơi chơi như trên của @HoangHuuPhuoc @realHoangHPhuoc là : một khi cái nhóm bọn nào đó trong nhơn loại nào đó muốn chống Việt và chống Donald Trump bằng tiếng Anh thì phải học lại tiếng Anh thêm 60 năm cái đã.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-sư Anh-văn

Tham khảo:

Hiền Tài: Hiền Tài  22-5-2019

60 Năm: Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước  20-5-2019

Giải Thích:

Xài Tiền Hơn Rác: Rác còn có thể tái chế được (làm phân bón như giấc mơ của Đa Phước) hoặc xuất khẩu ra nước ngoài thu ngoại tệ mạnh (như Canada xuất qua Philippines và Malaysia, đang bị Tổng Thống Đu-Tẹt-Tê Vĩ Đại đe dọa cho hạm đội thương thuyền đem qua trút xuống lãnh hải Canada, còn Malaysia đang ra luật tàn sát rác nhập, trong khi Việt Nam 20 năm qua chẳng dám làm gì ngay cả mấy thằng nhập rác), chứ các đại quan toàn thạc sĩ trở lên nắm quyền ở Việt Nam mà có đụng vô tiền bạc toàn là mất sạch không để lại tí bụi tro để làm phân bón đồng ruộng.

Hoàng Hữu Phước Và Bác Sĩ Riêng Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nghị-sĩ Khóa XIII Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

13-5-2019

Đoàn nghị sĩ Thành Phố Hồ Chí Minh từ khóa đầu tiên của nước Việt Nam thống nhất (tức Quốc Hội Khóa VI) đã được bố trí ở Nhà Khách Trung Ương Đảng số 8 Chu Văn An, Hà Nội, mỗi khi ra Hà Nội dự kỳ họp.

Để chăm sóc y tế cho riêng đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh, luôn có một xe cứu thương túc trực trong khuôn viên 8 Chu Văn An, với một phòng riêng cho hai bác sĩ túc trực suốt ngày đêm và suốt tuần, và xe cũng sẽ rời 8 Chu Văn An để bám đuôi xe bus chở đoàn đến Quốc Hội và từ Quốc Hội trở về.

Tại Quốc Hội có một phòng y tế với ít nhất 8 y bác sĩ túc trực để phục vụ 500 nghị sĩ.

Toàn bộ thuốc men được cấp phát cho nghị sĩ có nhu cầu đều là thuốc ngoại nhập có thương hiệu các nhà sản xuất dược phẩm hàng đầu thế giới.

Trong toàn thời gian phục vụ nhân dân tại Quốc Hội, tôi chỉ đến Phòng Y Tế Quốc Hội vào giờ giải lao có mỗi một lần. Từ lúc tốt nghiệp bắt đầu sự nghiệp đầu tiên của một nhà giáo tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh rồi ngay sau đó đảm trách lãnh đạo tại nhiều cơ quan khác nhau, tôi chưa bao giờ tìm đến phòng y tế cơ quan “xin” thuốc hay “xin” nghỉ phép vì lý do bịnh bất kỳ, dù thời điểm đã có hay chưa có hình thức bảo hiểm y tế, dù thời điểm đã có hay chưa có điều khoản “bảo hiểm y tế & bảo hiểm xã hội”. Nói chung, tôi chỉ có một lịch trình làm việc từ lúc đi dạy cho đến sau này vẫn luôn là rời nhà đi làm lúc 7 giờ sáng và rời văn phòng lúc 9 giờ tối – tất nhiên không kể đến giờ nghỉ trưa có chạy về nhà với vợ. Đó là thời gian làm việc bình thường của tất cả các lãnh đạo Âu Mỹ, và tôi áp dụng từ ngày đầu do phải dạy thêm tại rất nhiều trung tâm ngoại ngữ vì sinh kế thay mặt mẹ cha để làm lao động chính và cũng là lao động duy nhất nuôi cả đàn em thơ và cũng do dường như số phận đã vẽ đường cho tôi chạy trên đường đua thể-thức-một của đẳng cấp lãnh đạo sau đó một cách nhuần nhuyễn thật hoàn hảo và luôn dẫn đầu. Cũng có nghĩa là tôi vừa khỏe mạnh, vừa có thói quen không muốn quấy rầy người khác vì những chuyện lặt vặt liên quan đến ấm đầu sổ mũi táo bón hoặc phản nghĩa của táo bón, mà thói quen này cũng phù hợp với thói quen từ trung học: trong cặp luôn có bộ cứu thương với hoạch định tương lai trở thành vị bác sĩ tài ba miễn phí của dân nghèo.

Ấy vậy mà tôi hôm ấy phải tìm đến Phòng Y Tế Quốc Hội là do đang ngồi họp tại nghị trường, tôi không thể kềm chế sự ngứa họng làm ho húng hắng liên hồi. Tôi khai triệu chứng, nhận thuốc ngậm và thuốc uống trong đó có Vitamin C, rồi trở về hội trường. Mọi việc trở nên ổn.

Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, lễ tân phone lên phòng tôi trên lầu 3, rằng có xe Quốc Hội đến đón tôi đi khám bịnh. Rất ngạc nhiên, tôi ăn vận chỉnh tề xuống sân. Một chiếc Toyota đen mang bảng số Quốc Hội đang chờ sẵn, và một cô gái rất xinh đẹp tiến đến nói “Chào đại biểu. Cháu đến đón đại biểu đi khám bịnh ạ” rồi cung kính mở cữa xe mời tôi lên. Sau khi đóng cửa lại, cô lên ngồi cạnh tài xê và chúng tôi khởi hành chạy lòng vòng trong thành phố đến một khu phố có nhiều cây xanh, rẽ vào một cổng không có bảng hiệu chỉ có số nhà, tiến vào một sân rộng có lối đi quanh co với nhiều tòa nhà cổ kính xây từ thời thực dân Pháp tức quét vôi vàng, cửa sổ gỗ sơn xanh lá cây nhạt mỗi cửa cao hai mét rưỡi với bốn cánh.

Cổ kính và cổ lổ xỉ là vậy, song tất cả các phòng tôi được đưa vào để khám toàn diện thì được trang bị toàn những thiết bị y tế cực kỳ hiện đại. Đơn cử một thí dụ: chỉ mới một phòng khám mũi thôi thì trang bị phức tạp còn hơn cả một phòng nha khoa của một bịnh viện tư có liên kết với nước ngoài vì có thiết bị scan màu mũi và cho ra bản in màu có nhiều phổ màu dợn sóng rất khó hiểu. Và sau khi lần lượt qua nhiều phòng khác, lúc khám tai, lúc khám họng, lúc thử máu, lúc phải cởi bỏ áo, lúc phải cởi bỏ thắt lưng quần, v.v., tôi được đưa vào gặp vị bác sĩ cuối cùng, người sẽ đọc tất cả các bản in xét nghiệm rồi bút phê chỉ định thuốc và cho các y chỉ. Sau khi đưa toa cho cô y tá đang đứng hầu chạy đi nhận thuốc cho tôi, vị bác sĩ trò chuyện vui vẻ với tôi. Ông tự giới thiệu tên, và cho biết ông là bác sĩ riêng của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Ông tủm tỉm cười, nói biết tôi qua vụ “Luật Biểu Tình” và hỏi tôi có còn nhức đầu về chuyện ồn ào đó không. Trên đường ra sân đến chỗ cô gái đang mở cửa xe đứng chờ, tôi nghe giọng nói quen quen cười ha hả vang dội từ một chiếc xe đen đang chạy vào. Qua cửa kính xe, tôi thấy đó là ủy viên trung ương Đảng Trương Hòa Bình. Vậy là đúng như lời vị bác sĩ riêng của Tổng Bí Thư cũng là lãnh đạo cao nhất của “y viện” đó, nơi này là trung tâm y tế của các ủy viên lãnh đạo trung ương Đảng.

Ngồi trên xe, vân vê trên tay một lọ thuốc tròn như ngón tay cái bằng kim loại in toàn tiếng Pháp, tôi vừa đọc toa tiếng Pháp để biết đó là một loại thuốc tăng lực rất đặc biệt hữu dụng cho người làm việc nặng nhọc về trí óc mà liều lượng tôi phải uống là mỗi sáng một viên, vừa thắc mắc không hiểu vì sao tôi lại được đưa vào một cơ sở y tế cao cấp như vậy chỉ vì tôi bị ngứa họng ho húng hắng, trong khi tôi thấy các nghị sĩ đảng viên cao cấp của đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh bịnh nặng hơn – có người bị tăng huyết áp nguy hiểm đến độ một y sĩ phải túc trực cả đêm trong phòng của vị nghị sĩ ấy – thì lại chỉ dựa hoàn toàn vào sự phục vụ của y sĩ được phân công theo đoàn mà thôi.

Khi mở cửa xe cho tôi bên trong sân 8 Chu Văn An, cô gái xinh đẹp nói thêm lời lịch sự rằng chúc tôi mạnh khỏe và “Đại biểu nếu cần gì về y tế thì cứ báo cho bộ phận y tế ở Quốc Hội và cháu sẽ đến đưa đại biểu đi. Đại biểu vào nghỉ ngơi nhé.

Cơ sở y tế cao cấp ẩn mình bên trong các kiến trúc cổ cũ ấy tôi đã một lần trải qua kinh nghiệm được tiếp cận, và nơi đó tôi đã được vị bác sĩ riêng của Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đúc kết khám sức khỏe một lần.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII

Bổ Sung 2 Cho Bài Hoàng Hữu Phước, Người Việt Nam Đầu Tiên

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng

30-4-2019

Nhằm liệt kê đủ 100 điều mà Hoàng Hữu Phước đã là người-đầu-tiên hoặc đã là người-đầu-tiên-và-duy-nhất của Việt Nam hoặc của thế giới hoặc của Việt Nam-và-thế-giới thực hiện, bài Hoàng Hữu Phước, Người Việt Nam Đầu Tiên đã nêu 69 điều, và tiếp theo đó là bài Bổ Sung Khẩn 1 điền thêm mục 70. Dưới đây là danh mục từ số thứ tự 71 đến 102 hình thành phần cập nhật bổ sung lần thứ hai.

71) Người đầu tiên và duy nhất không-phải-Đảng-viên-Cộng-sản viết bài xuất sắc nhất về ngày 30-4-1975 (tiếng Anh:“VIETNAM: My Beloved Nation, the Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975”, tiếng Việt: VIỆT NAM: Đất Nước Kính Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30/4/1975 Rực Lửa), được ngợi ca bởi một nhà chính trị Mỹ và một nhà báo Pháp lão thành (Ngày Chiến Thắng 30-4-1975), thậm chí hơn hẳn tất cả các bài viết nào về ngày 30-4-1975 đã từng được công bố của bất kỳ đảng viên cộng sản nào trên bất kỳ phương tiện truyền thông đại chúng chính thống nào của Việt Nam.

72) Người đầu tiên và duy nhất trong toàn bộ lịch sử nghị viện Việt Nam (Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa, Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam) có bài viết xuất sắc về đất nước Việt Nam. Nét đặc biệt: bài viết được (a) viết bằng tiếng Anh và tiếng Việt (tiếng Anh:“VIETNAM: My Beloved Nation, the Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975”, tiếng Việt: VIỆT NAM: Đất Nước Kính Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30/4/1975 Rực Lửa), và được (b)ngợi ca công khai trên mạng uy tín toàn cầu LinkedIn bởi một nhà chính trị Mỹ và một nhà báo Pháp lão thành (Ngày Chiến Thắng 30-4-1975).

73) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam kể những chuyện nghĩa khí bản thân khi “đang ngồi trên ghế cao chức vụ” đã không màng đến sự nghiệp cá nhân mà ra tay nghĩa hiệp cứu người yếu thế, không như bọn quan lại của chế độ chẳng làm gì để cứu dân hầu giữ ghịt “ghế” và chỉ to mồm “vì nước vì dân vì nhân quyên vì dân chủ” sau khi nghỉ hưu hoặc sau khi trốn được ra nước ngoài. (Anh Hùng).

74) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam giải thích chính xác, thấu đáo, hàn lâm, và duy nhất đúng về hai chữ “ngụy quân” và “ngụy quyền” do chẳng có bất kỳ ai hiểu ý nghĩa cốt lõi (semantically connotative), dụng ý đặc thù (semantically reflected), tính cách đặc chủng (semantically colocative), và cách dùng phổ biến (semantically social) của  hai chữ này dù chúng không phải là tiếng Hán-Việt cao siêu (Ngụy Quân & Ngụy Quyền).

75) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam tiết lộ hai cách thức hoàn toàn chưa bất kỳ ai ở Việt Nam từng kinh qua của hai công ty đa quốc gia khi tuyển dụng nhân sự cho chức danh cấp cao (Cách Thức Hai Công Ty Nước Ngoài Mời Tuyển Hoàng Hữu Phước).

76) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam viết về đề tài tình dục với văn phong nghiêm túc trang trọng, khẳng định tình dục là sinh hoạt quan trọng nhất nghiêm túc nhất trong đời sống vợ chồng. (Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1 và Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2).

77) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam viết về đề tài tình dục với các chi tiết khoa học, ngôn ngữ khoa học sinh lý học, và từ thực tế đời sống tình dục vợ chồng của bản thân. Thậm chí trên thế giới cũng chưa có bài viết nào của các người “có danh phận xã hội” về đời sống tình dục vợ chồng của chính họ. (Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1 và Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2).

78) Chính trị gia/nhà giáo/doanh nhân đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam – thậm chí đầu tiên và duy nhất trên thế giới – viết về đề tài tình dục với các chi tiết từ thực tế đời sống tình dục vợ chồng của bản thân. (Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1 và Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2).

79) Người đầu tiên và duy nhất trên thế giới khẳng định rằng cơn sướng ngất của phụ nữ là mục tiêu tối thượng của tất cả các cuộc giao cấu vợ-chồng mà người chồng phải đặt lên hàng đầu, và rằng phụ nữ giữ vai trò quyết định duy nhất đối với thời gian giao cấu tự nhiên và thời điểm xuất tinh tự nhiên của người chồng. (Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1 và Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2).

80) Người đầu tiên ở Việt Nam khẳng định rằng thời gian cần và đủ cho cơn sướng ngất của người vợ và sự xuất tinh của người chồng là từ 7 phút đến dưới 15 phút, và đã tác động sâu sắc đến những kẻ chào bán thuốc ngu xuẩn thất học trên mạng – dù đó là đứa vô danh tiểu tốt giả nữ hay là thằng nam già mang danh “viện trưởng” – đã phải xóa ngay sự quảng cáo “kéo dài ba tiếng đồng hồ” và thay bằng “kéo dài nhiều chục phút”. (Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1 và Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2).

81) Người đầu tiên ở Việt Nam khẳng định rằng việc người chồng dành nhiều thời gian để âu yếm hôn âm hộ người vợ cho đến khi người vợ đạt cơn sướng ngất sẽ bảo đảm việc giao cấu ngay sau đó giúp người vợ đạt thêm một cơn/chuỗi nhiều cơn sướng ngất khác liền kề mà hoàn toàn không phụ thuộc vào việc bao lâu sẽ xảy ra sự xuất tinh của người chồng. (Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1 và Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 2)

82) Chính trị gia/nhà giáo/doanh nhân đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam tải đăng hình ảnh bản thân từ lúc sinh ra cho đến nay (Hình Ảnh Theo Giòng Năm Tháng), đặc biệt khi tất cả các hình ảnh đều cho thấy sự đồng bộ duy nhất của nét đoan chính nghiêm trang ở khuôn trung dù ở bất kỳ tuổi tác nào.

83) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất trên thế giới viết đánh giá về những nghị sĩ đồng liêu xứng đáng được nêu tên cho hậu thế. (Thí dụ: bài về Nghị Sĩ Nguyễn Phú Trọng hoặc bài về Nghị Sĩ Trần Du Lịch, v.v.).

84) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam được lương dân hoạn nạn kính trọng. (Nhớ Đến Những Người Dân).

85) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam bị toàn bộ báo chí chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam (trừ báo Quân Đội Nhân Dân đã không tham gia cuộc “tổng công kích”) đồng loạt tấn công trong cùng một ngày ngay sau khi ông phát biểu chống dự án “Luật Biểu Tình”, tiêu hủy toàn bộ các tài liệu video cùng bản ghi âm nào có thể chứng minh cho hậu thế biết thực sự đã có sự ủng hộ trên cả nồng nhiệt vô tiền khoáng hậu dành cho ông, và thay vào đó là thực hiện âm mưu bôi nhọ bằng cách bày ra yêu cầu phỏng vấn ông khiến lần đầu tiên trong toàn bộ lịch sử Đảng cơ quan thông tấn báo chí của Đảng phải gánh chịu thất bại thảm hại nhục nhã khi chẳng thể đối đáp gì được trước tài hùng biện của ông, còn báo chí thì liên tục bị ông trừng trị bằng cách nhạo báng chỉ trích công khai tổng tấn công báo chí trên WordPress cho đến ngày nào toàn bộ báo chí phải trả lại sự công bằng cho ông một cách văn hóa văn minh qua việc đăng bài họ công nhận với toàn dân đã thực sự có sự ủng hộ nồng nhiệt vô tiền khoáng hậu dành cho ông khi ông phát biểu phản đối “Luật Biểu Tình” tại Quốc Hội Khóa XIII nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. (Hoàng Hữu Phước vs Chu Văn An: Sự Thật Về Nội Dung Đối Đáp Hùng Biện Trực Diện Của Hoàng Hữu Phước Với Các “Nhà Báo”)

86) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam bị mưu hại bởi báo chí chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam ngang nhiên chà đạp pháp luật Việt Nam khi (a) xâm hại đến quyền bất khả xâm phạm của “đại biểu nhân dân”, (b) xâm hại quyền tự do ngôn luận của “đại biểu nhân dân”, (c) sử dụng công cụ truyền thông của Đảng để tấn công cá nhân “đại biểu nhân dân”, (d) sử dụng công cụ truyền thông của Đảng để chung sức với các thế lực hải ngoại chống Cộng để tấn công cá nhân “đại biểu nhân dân”, (e) sử dụng công cụ truyền thông của Đảng để vạch lưng cho toàn thế giới biết báo chí Việt Nam không có nhân sự nào có trí tuệ để hiểu ngay cả một vấn đề bình thường là “biểu tình” mà cũng không hiểu gì ngay cả khi có vị nghị sĩ đã trình bày khúc chiết minh bạch hùng biện về đề tài bình thường ấy, và (f) sử dụng công cụ truyền thông của Đảng để gây bất an xã hội khi tạo nên sự ngờ vực trong dân chúng về “sự đấu đá” ắt đang có giữa hai thế lực được cho là “phe” Nguyễn Tấn Dũng và “phe” Trương Tấn Sang qua việc tập trung tấn công tàn bạo cá nhân “đại biểu nhân dân” Hoàng Hữu Phước về “Luật Biểu Tình” để nhằm khiến dân chúng phải tin rằng Trương Tấn Sang đã xúi giục Hoàng Hữu Phước tấn công Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng khi phát biểu công kích dự án “Luật Biểu Tình” của “phe” Nguyễn Tấn Dũng mà một “đại biểu ngoài Đảng” lẽ ra đã không bao giờ dám “hó hé nhúc nhích” nếu như không có thế lực lớn “chống lưng” tức khai thác chi tiết thực tế  rõ ràng là Trương Tấn Sang thuộc cùng “tổ đại biểu số 1” với Hoàng Hữu Phước. Đó là sự khuynh đảo lưu manh phản phúc của báo chí chính thống Việt Nam mà bất kỳ người công dân nào công chính liêm minh ái quốc có giáo dục như nghị sĩ Hoàng Hữu Phước cũng dứt khoát phải giúp Đảng diệt trừ.

87) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam chê bai mắng mỏ báo chí chính thống Việt Nam ngay từ lúc còn tại nhiệm. (Về Một Ý Kiến Trên Báo Tuổi Trẻ).

88) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam dám viết bài đe dọa ngăn chặn đường tiến thân của Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ vào ban lãnh đạo Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh nghĩa là ngăn cản hắn tiến vào Trung Ương làm “Tuyên Giáo” hoặc “Bộ Trưởng Truyền Thông”. (Tôi Và Thầy Nguyễn Quang Tô).

89) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất trong toàn bộ lịch sử nghị viện Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam luôn mặc veston và thắt cra-vat khi họp tại nghị trường bất kể vào kỳ họp đầu mỗi năm (tháng nóng nực) hay kỳ họp cuối mỗi năm (tháng mát mẻ).

90) Người đầu tiên và duy nhất phê phán Chu Văn An dưới ánh sáng luật pháp của thời đại văn minh. Từ trước đến nay chỉ có việc nhiều người thi nhau viết phê phán Nguyễn Trường Tộ làm tay sai cho Pháp và cho “Nhà Thờ Công Giáo” mà thôi. (Hoàng Hữu Phước vs Chu Văn An: Sự Thật Về Nội Dung Đối Đáp Hùng Biện Trực Diện Của Hoàng Hữu Phước Với Các “Nhà Báo”).

91) Người đầu tiên và duy nhất tự tin cao độ khi dám phê phán Chu Văn An ngay thời điểm có sự rục rịch công nhận Chu Văn An làm “danh nhân thế giới”, không chút e sợ gì khả năng giới truyền thông chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam rất có thể đang không ngừng theo dõi để chụp ngay các cơ hội nhằm vừa (a) phản kích nhân vật đã quyết chí rửa hận chà đạp họ do họ đã ngu đần dám hùa nhau tấn công ông ta về vụ “Luật Biểu Tình” và “Tứ Đại Ngu”, vừa (b) nhằm ngăn chặn việc ông ta tái tranh cử Quốc Hội Khóa XV vào năm 2021. (Hoàng Hữu Phước vs Chu Văn An: Sự Thật Về Nội Dung Đối Đáp Hùng Biện Trực Diện Của Hoàng Hữu Phước Với Các “Nhà Báo”).

92) Nghị sĩ đầu tiên trong toàn bộ lịch sử nghị viện Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có tầm ảnh hưởng sâu sắc về thời trang lên thế giới quyền lực Việt Nam khi giới thiệu “mode” đeo cra-vat đơn sắc với các màu hoặc tối hoặc sáng (tối như nâu, đen, xanh đen, v.v.; sáng rực như màu hồng cánh sen trẻ trung và các màu xanh nước biển, vàng, đỏ, tím, lá mạ, v.v.), khiến kể từ Quốc Hội Khóa XIV (nghĩa là sau khi nghị sĩ Hoàng Hữu Phước kết thúc Khóa XIII) cho đến nay từ cấp bộ trưởng trở lên rất nhiều vị đã bắt chước noi theo khi thấy Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang nổi bật với cra-vat hồng cánh sen, bớt đeo cra-vat loại sọc vốn rất hoặc ngỉm chìm hoặc tan hòa hoặc sụt trồi hoặc xộn lộn, không tạo được nét nhấn sáng sủa hay chân phương vốn tối cần thiết cho công tác “dân vận”, “đối ngoại”, và “đối đầu”. Đây là kinh nghiệm cá nhân của Hoàng Hữu Phước ngay từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu sự nghiệp một nhà giáo, và bốn chục năm sau thì thế giới mới nhận thấy kiểu cách của bậc thầy Việt Nam về “tiếng Anh, đối ngoại, và thời trang đối ngoại” Hoàng Hữu Phước phát triển nơi phong cách thời trang đối ngoại chọn màu cra-vat cũng thiên nhiều hơn về đơn sắc rực rỡ của bậc thầy về “đối ngoại” Donald J. Trump, vị Tổng Thống duy nhất tài ba vĩ đại của Các Tiểu Quốc Thống Nhất À-Mế-Rì-Ca gọi tắt là Nước Mỹ, lan ra các lãnh đạo các cường quốc phương Tây khác. (Hành Trang Nghị Sĩ).

93) Người đầu tiên và duy nhất chứng minh được bản thân đã được thọ giáo những bậc thầy cô nào tài đức bậc nhất trong ngành học chuyên môn của chính mình qua những bài viết chi tiết về các bậc thầy cô đó. Chua từng có bất kỳ người học trò Việt Nam nào viết về bất kỳ người thầy cô nào của họ rằng các thầy cô ấy có tài đức bậc nhất trong ngành học chuyên môn nào của họ mà nhờ đó họ cũng trở thành người tài đức bậc nhất trong ngành học chuyên môn đó y như hoặc cao hơn những thầy cô ấy.

94) Người đầu tiênnói về “cà phê vợt” và chống “phin” trên mạng doanh nhân Emotino và sau này có ghi lại trong bài Hành Trang Nghị Sĩ. Bài đăng gần 20 năm trước này có nêu hai điểm quan trọng rằng (a) hãy chấm dứt việc uống “cà phê phin” vì chỉ có pha vợt mới bảo đảm trích xuất được toàn bộ tinh chất tinh túy của cà phê do ngâm toàn bộ lâu hơn trong ấm nước sôi trong khi pha “phin” thì không cách chi cà phê kịp toát tinh chất chỉ trong tí chút nước sôi đã vậy còn làm trò hề khi vừa dùng muỗng cạ “đít cái phin móp méo” khi chờ hoài không thấy nhỏ giọt cà phê nào do bị nghẹt vừa để cốc đứng chờ trong chén nước nóng một cách nguy hiểm và thô thiển để mong làm ấm các giọt cà phê nhỏ xuống từ “phin” đã trở nên nguội ngắt, và (b) hãy chấm dứt việc uống “cà phê phin” vì các “phin” làm bằng nhôm rẻ tiền sẽ rất độc hại  nhất là khi có hàng trăm lổ nhỏ sẽ làm gia tăng mức gây nhiễm độc cho nước khi chảy qua. Nay thì “cà phê vợt” cổ xưa đã trở thành trào lưu hiện đại. (Hành Trang Nghị Sĩ).

95) Người đầu tiên trong lịch sử Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nhắc đến tướng Võ Đông GiangTrại Davis từ đầu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) tức sau khi bị báo chí chính thống tổng bôi nhọ do phát biểu chống dự án “Luật Biểu Tình”. Phải đến ngày 28-4-2019, đài HTV9 mới phát chiếu bộ phim tài liệu sản xuất năm 2019 dài 4 tập nói về Trại Davis và nhắc đến tên “đại tá Võ Đông Giang”. (Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo).

96) Người đầu tiên và duy nhất chứng tỏ tính nhân hậu nghĩa khí thuần Việt “kiến ngãi bất vi vô dõng giả, gian nguy bất cứu mạc anh hùng” khi dành cho nạn kiều nước ngoài sự cưu mang. (Câu Chuyện Có Thật Về Nhà Đầu Tư Tài Chính Đức Sigurd Schmitt Tại Việt Nam).

97) Nhà chính trị đầu tiên và duy nhất mắng chưởi (bằng song ngữ Anh và Việt) ngoại kiều xúc xiểm Việt Nam, và cũng là nhà chính trị đầu tiên và duy nhất mắng chưởi ngoại kiều và được cộng đồng ngoại kiều ở Việt Nam viết “comments” đồng tình ủng hộ ngợi khen. (Hoàng Hữu Phước Mắng Mụ Già Mồm Marie Cordiez Của Cộng Đồng Pháp Kiều Ở Việt Nam – Marie Cordiez The God-Damned Flibbertigibbet và bài Hỡi Các Thương Nhân Nước Ngoài: Đừng Bao Giờ Xúc Xiểm Việt Nam!).

98) Người đầu tiên và duy nhất khinh thường cái quyển gọi là “Sấm Trạng Trình” đang được lưu hành (chứng minh: câu cú có văn phong hỗn độn, chỉ mỗi dòng “mã đề dương cước…kiến thái bình” là kiểu Hán-Việt có ra hồn vì tương tự cách dùng chữ học thức của “Hoành Sơn nhất đái vạn đại dung thân” nhưng “Hoành Sơn nhất đái vạn đại dung thân” là lời khuyên tư vấn bình thường chứ không là lời tiên tri thấu thị hay sấm gì cả vì trật lất do cái triều đại ấy làm gì mà sau đó tồn tại tới vạn đại; ngay cả dòng duy nhất có ra hồn ấy thì là dòng duy nhất mà bọn chống vương triều Việt trước đây, chống chính phủ Việt đã qua, và chống chính phủ Việt hiện nay – tức chỉ lẩn quẩn trong nội tình Việt cho thấy “Trạng Trình” không vươn ra được thế giới như các nhà tiên trị Nostradamus và Vanga – bám víu vào để bàn lung tung và trật lấc linh tinh); người đầu tiên và duy nhất giải thích câu duy nhất ra hồn của “Sâm Trạng Trình” và được vài cư dân mạng ngợi khen chí lý; và cũng là người đầu tiên và duy nhất nhắc nhở “Sấm Trạng Trình” đã hết hiệu lực kể từ năm 2019. (Trung Quốc Trong Sấm Trạng Trình).

99) Người đầu tiên và duy nhất tự xưng – và chứng minh được rằng – bản thân là nhà tiên tri thấu thị. (Hoàng Hữu Phước, Nhà Tiên Tri Thấu Thị và bài Bài Số 1 Về Thấu Thị Của Hoàng Hữu Phước: Chính Trị Mỹ).

100) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất lúc đương nhiệm dám công khai mắng Tập Cận Bình. (Đả Đảo Tập Cận Bình Xi Jinping!).

101) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất lúc đương nhiệm dám công khai một cách nhất quán mắng Trung Quốc qua 17 bài viết. (mục số 8 mang tên “Chống Tàu” tại Tổng Các Bài Viết Trên Blog Này Tính Đến Ngày 12-4-2019 Theo 39 Nhóm Chủ Đề).

102) Nhà sử nghiên đầu tiên và duy nhất có nhận xét về Nguyễn Văn Thiệu của Việt Nam Cộng Hòa trong tương quan khoa học với các danh nhân thế giới trong bài viết … sẽ đăng vào ngày 01-5-2019.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng

Nghị Sĩ Trần Du Lịch

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Nước Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Chính-trị Cộng-sản Thiên Khổng

22-4-2019

Vào kỳ bầu cử Quốc Hội cho nhiệm kỳ 2011-2016 của Khóa XIII, tôi đã thực hiện một kế hoạch đã lập thật chi tiết và cẩn trọng từ trước đó 10 năm: sẽ tự ra tranh cử đại biểu quốc hội vào năm 2011 với 9 tư thế của một nhà nghiên cứu chính trị độc lập không đảng tịch, một nhà ái quốc, một nhà tư vấn doanh nghiệp tiếng tăm, một nhà hoạch định chính sách quốc gia, một nhà hùng biện chính đạo, một nhà giáo, một công dân gương mẫu, một nhà cách tân, và một nhà tiên tri thấu thị.

Tại các buổi tiếp xúc cử tri các Quận 1, 3, và 4, trợ lý của tôi là cô Lại Thu Trúc đã có mặt phát cho cử tri hàng trăm quyển tài liệu in photocopy đóng bìa trang trọng do tôi soạn thảo bao gồm phần tiểu sử quá trình công tác của tôi, chương trinh hành động của tôi, khẩu hiệu của tôi, và mười bài viết chọn lọc của tôi từ hàng trăm bài tôi đăng trên trang mạng doanh nhân Emotino.com trong đó có bài về Bô-Xít vốn là đề tài nóng thời ấy hầu cung cấp cho cử tri cái nhìn thấu đáo về trình độ tư duy chính trị và tri thức vượt trội của ứng cử viên tự do Hoàng Hữu Phước.

Khi nói đến các buổi tiếp xúc cử tri các Quận 1, 3, và 4, tôi muốn nêu ý chính rằng tôi thuộc nhóm 5 ứng cử viên trong đó có các ông Trương Tấn Sang, Trần Du Lịch, và tôi. Đặc biệt, tiến sĩ Trần Du Lịch đã để lại nơi tôi ba lần cảm kích rất lớn.

Cảm kích lần 1:

Vào chiều tàn của ngày bầu cử, tôi nhận được điện thoại của Tiến sĩ Trần Du Lịch. Ông mời tôi cùng tham gia giám sát việc kiểm phiếu. Tôi đã đáp rằng: “Cảm ơn Thầy. Nhưng em thấy không cần đi giám sát đâu Thầy. Vì đối với em thì kết quả sao cũng được.” Cần nói riêng ở đây là từ nhỏ tôi đã có tư tưởng bất di dịch rằng đất nước Việt Nam sẽ may mắn hơn và được bảo vệ tốt hơn nếu tôi có tiếng nói chính thức trong môi trường chính trị, và đất nước sẽ ngược lại nếu tôi không được cho cất tiếng nói nơi chốn ấy. Thế nên, nếu tôi thất cử, đơn giản đó là do đất nước vẫn chưa có được sự may mắn, chứ hoàn toàn không phải vì tôi bại trận. Và tôi vui vẻ thư thái chẳng màng gì đến kết quả đếm phiếu cũng vì lẽ triết nhân ấy.  

Đến khuya khoảng 1 hay 2 giờ sáng gì đấy, tôi nhận được điện thoại của Tiến sĩ Trần Du Lịch rằng: “Chúc mừng nhe Phước! Phước trúng cử rồi! Hơn luật sư Nguyễn Đăng Trừng sát nút. Mà đây là tin mật, chưa được phép công bố, nên Phước nghe để biết thôi nhe!”

Thực sự thì tôi đã không báo cho bất kỳ ai trong gia đình tôi biết về nội dung Tiến sĩ Trần Du Lịch thông báo, vì dường như phải một tháng sau thì danh sách trúng cử mới được thông báo chính thức trên các phương tiện truyền thông. Ngoài ra, tôi cũng biết một điều là dù có số phiếu cao hơn người khác, tôi vẫn có thể dễ dàng bị thay thế vì một lý do nào đó mà có thể là do tôi ắt không có lợi cho đất nước bằng vị luật sư kia. Song, dù kết quả có ra sao thì tôi vẫn rất cảm kích đối với sự vui mừng của Tiến sĩ Trần Du Lịch dành cho tôi.

Cảm kích lần 2:

Trước sự điên dại ngu đần của một đại biểu quốc hội đòi phải có Luật Biểu Tình, tôi đứng lên phát biểu chống lại với giọng rền vang hơn sấm, với ngữ điệu trầm bổng hào khí dữ dội của người đã được rèn luyện khẩu ngữ từ tiểu học, và với kiến thức không những về tiếng Anh đối với các loại “xuống đường” cũng như về ngữ nguyên của “xuống đường”. Toàn nghị trường – lúc ấy còn ở hội trường Bộ Quốc Phòng – vỗ tay như sấm dậy. Hôm ấy tôi ngồi giữa hai Nghị sĩ Trần Du Lịch và Nghị Sĩ Lê Trọng Sang, và tiến sĩ đã cười vui hể hả hài lòng, vổ tay tán thưởng, và vừa bắt tay tôi vừa nói: “Hay lắm, Phước!” Tiến sĩ Trần Du Lịch thậm chí còn báo cáo khẩn về Thành Phố Hồ Chí Minh do Trưởng Đoàn, Bí Thư Thành Ủy, và Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh đều bỏ họp Quốc Hội về họp địa phương. Nghị sĩ Trưởng Đoàn là Tiến Sĩ Huỳnh Thành Lập vội phone ngay cho tôi và nói: “Thành Phố rất tự hào về đồng chí Phước! Tôi đã báo cáo đồng chí Bí thư Thành Ủy rồi. Đồng chí Phước rất giỏi! Phải vậy mới đúng là đại biểu của dân!”

Mỗi khi nghĩ đến đại công đã vì nước vì dân mà uy dũng lên tiếng và ra tay bóp vụn dự án Luật Biểu Tình khiến nó không bao giờ được moi lên từ sọt rác hoặc được nhắc lại trong toàn bộ nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016), cũng như cho đến nay là gần cuối nhiệm kỳ Khóa XIV (2016-2021), tôi lại nhớ ngay đến tiếng cười và cái siết tay của nghị sĩ Trần Du Lịch. Và đó là sự cảm kích vô song của tôi với bậc trưởng thượng đó.

Cảm kích lần 3:

Vào kỳ họp cuối cùng của nhiệm kỳ XIII vào đầu năm 2016, sáng ngày nọ tôi phải trở về Thành Phố Hồ Chí Minh tiếp xúc cử tri tại buổi mà từ ngữ tiếng Việt gọi là “hiệp thương” do tôi đã nộp đơn tự ra tranh cử tự do tiếp cho khóa XIV, để tối khuya phải bay trở ra Hà Nội cho kịp dự buổi lễ tuyên thệ nhậm chức Chủ Tịch Nước của Đại Tướng Trần Đại Quang vào sáng hôm sau. Cần nói rõ là mọi chi phí đi lại đều do tôi đài thọ vì tôi không là người của “Nhà Nước”, và “Nhà Nước” chỉ chi tiền cho tất cả các nghị sĩ “Nhà Nước” nếu cần về địa phương họp bao nhiêu lần cũng được mà thôi. Những tệ hại xảy ra tại buổi “hiệp thương” của tôi đã được thuật lại chi tiết trong bài Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân và cũng là lý do tôi nhận xét cay nghiệt nguyền rủa Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam như một tổ chức vô dụng khét tiếng sử dụng lãnh đạo bất tài vô dụng để từ đó cho ra lãnh đạo ngu xuẩn, và trong đề cử những tên vô lại.

Khi thấy tôi đã trở ra Hà Nội, Tiến sĩ Trần Du Lịch vui vẻ hỏi tôi: “Sao rồi Phước? Tỷ lệ cao bao nhiêu?” Tôi đã không đáp lời nào, chỉ nhìn ông, vừa lắc đầu vừa nhếch mép cười. Với tất cả các kẻ đã từng gặp tôi trong đời và đã ngu muội dám giỡ trò đê tiện với tôi, cái chúng ắt không bao giờ quên là cái cười nhếch mép của tôi vì đó là hình ảnh đầy khiếp sợ ám ảnh trọn cuộc đời khốn nạn của chúng, ước gì chúng đã đừng ngu dại đến dường ấy. Giá như Tiến sĩ Trần Du Lịch biết điều đặc biệt ấy nơi tôi, ông ắt hẳn đã nghiệm ra rằng cơn thịnh nộ của tôi rôi sẽ đến. Do chưa biết, ông lặng người bất ngờ trước thông tin bất lợi qua biểu cảm từ thái độ của tôi. Ông im lặng nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, đăm chiêu, ái ngại, bất lực, bó tay, như muốn thốt lên một câu nào đó an ủi tôi nhưng chẳng nói nên lời, đồng thời như muốn nguyền rủa bọn nào đã dám giỡ trò đê tiện tại buổi “hiệp thương” thứ nhất để không cho tôi tiến vào đợt “hiệp thương” tiếp theo mà chúng nghĩ sẽ khó ra tay triệt hạ tôi hơn. Và ánh mắt đăm chiêu đượm buồn của ông khi nhìn thấy nụ cười khinh bạc của tôi trở thành sự khắc ghi sâu đậm đầy cảm kích trong lòng tôi mỗi khi nhớ lại biến cố ngày hôm ấy.

Kính cảm ơn Nghị sĩ Tiến Sĩ Trần Du Lịch vì đã dành cho tôi những ba điều cảm kích lớn lao tại Quốc Hội Khóa XIII. Kính chúc Tiến Sĩ vạn an, hạnh phúc, nhiều may mắn.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Nước Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Chính-trị Cộng-sản Thiên Khổng

Ghi chú: Phóng viên nào có hình ảnh chụp tôi lúc mọi người vỗ tay tán thưởng khi tôi phát biểu về Luật Biểu Tình xong và lúc Nghị sĩ Trần Du Lịch đứng dậy cười vui vẻ bắt tay tôi sau khi tôi phát biểu về Luật Biểu Tình xong; hoặc có video clip lúc tôi phát biểu về Luật Biểu Tình và lúc hội trường vỗ tay hơn sấm dậy cho bài phát biểu hùng biện của tôi, xin vui lòng để lại tôi một phó bản. Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu về giá cả do các bạn đề nghị. Các bạn phóng viên ắt biết liên lạc với tôi bằng cách nào.

Liên kết tham khảo (theo thứ tự xuất hiện trong bài trên):

Nhà Ái Quốc: Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc   23-9-2012

Lại Thu Trúc:  Lại Thu Trúc  22-12-2015

Bô Xít:  Hội Chứng Bầy Đàn – Vấn Đề Bô Xít Ở Việt Nam  26-10-2010

Luật Biểu Tình:  Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình”   14-4-2015

Trần Đại Quang:  Donald Trump Và Trần Đại Quang  12-5-2017

Những tệ hại xảy ra tại buổi “hiệp thương”: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân  14-6-2017

Nhận xét cay nghiệt nguyền rủa: Hoàng Hữu Phước Nhận Xét Nhỏ Về Nội Tình Lớn Tổ Chức Chính Trị Việt Nam  01-12-2018

Tổ chức vô dụng: Thư Gởi Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Trần Thanh Mẫn 11-10-2017

Lãnh đạo vô dụng: Người Việt Lại Phải Ưu Tiên: Tiếc Cho Ý Kiến Chỉ Đạo Của Phó Thủ Tướng Nguyễn Thiện Nhân  9-2008

Lãnh đạo ngu xuẩn: Thiện Nhân 17-10-2018

Bài đọc thêm: Các Nghị Sĩ Đồng Liêu Với Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước:

Nghị Sĩ Nguyễn Xuân Phúc 29-12-2015

Nghị Sĩ Đỗ Bá Tỵ 18-01-2016

Nghị Sĩ Nguyễn Thị Kim Ngân 22-01-2016 

Nghị Sĩ Nguyễn Tấn Dũng 12-02-2016

Nghị Sĩ Nguyễn Phú Trọng 14-02-2016

Nghị Sĩ Nguyễn Thị Kim Tiến 15-02-2016

Nghị Sĩ Thích Chơn Thiện 16-02-2016

Nghị Sĩ Trần Văn Hằng 18-02-2016

Nghị Sĩ Trần Khắc Tâm 25-02-2016

Nghị Sĩ Tòng Thị Phóng và Nghị Sĩ Trương Thị Mai  08-8-2016

Nghị Sĩ Nguyễn Thái Bình 14-9-2016

Nghị Sĩ Trương Hòa Bình 18-10-2016

Nghị Sĩ Lê Trọng Sang 23-01-2018

Nghị Sĩ Trương Tấn Sang và Nghị Sĩ Vương Đình Huệ 02-12-2018

Nghị Sĩ Nguyễn Văn Phụng 30-3-2019

Nghị Sĩ Huỳnh Minh Thiện 05-4-2019

Hình Ảnh Theo Giòng Năm Tháng

Hoàng Hữu Phước, MBI

19-4-2019

Trong bài “Tôi Và Nữ Sĩ Tuệ Mai” đăng trên blog này, tôi có cung cấp bản dịch tiếng Anh của tôi lúc đang học năm thứ nhất ở Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh dành cho bài thơ Theo Giòng Năm Tháng của nữ sĩ Tuệ Mai.

Vốn yêu thơ tiếng Anh của các thi bá trong nền văn học sử Anh Mỹ, tôi chép tay (thủa chưa có kâm-bìu-tơ để kópi-rồi-bếtđiện thoại thông minh để chụp sờ-kan các trang thơ) biết bao bài, nhưng chưa hề dịch ra tiếng Việt bất kỳ bài nào trong núi giấy không cùng kích cỡ ấy.

Vốn yêu thơ tiếng Việt của một hai nhà thơ Việt, tôi thuộc lòng các bài thơ của chiến tướng Nguyễn Công Trứ và một bài thơ của nữ sĩ Tuệ Mai. Kỳ dư, tôi chưa hề cảm xúc khi đọc bất kỳ bài thơ nào của bất kỳ ai “nổi tiếng” cả. Tôi xem toàn bộ di sản thơ ca của Tố Hữu dỡ tệ đến độ tôi chỉ đọc mỗi tựa bài và hai câu bất kỳ cho mỗi bài mà thôi, nên tôi có bảo với các học trò rằng nếu tôi nay mà thi Tú Tài sẽ rớt cái đụi còn khỏi thi gì sất như thời hiện đại thì sung sướng xiết bao! Tôi có cảm xúc thơ ca đối với một hai bài thơ của một hai “chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa” như “chiến sĩ” Hoài Phương (mà những “chiến sĩ” này không hề nhóp nhép ngợi ca Cộng Hòa cũng như never lảm nhảm chống Cộng Sản trong các tác phẩm của họ), và một bài thơ của “chiến sĩ Việt Cộng” Trần Quang Long. Tôi chép tay (thủa chưa có kâm-bìu-tơ để kópi-rồi-bếtđiện thoại thông minh để chụp sờ-kan các trang thơ) dăm ba bài ấy, và dịch ra tiếng Anh một bài thơ của chiến sĩ Trần Quang Long (có đoạn: … bên hố bom ngập nước, vồng khoai lang hiền lành, vừa nở hoa tím nhạt, vươn lên nền trời xanh…) để giảng dạy môn Luyện Dịch Văn Học (do tôi đề ra chứ không phải “Luyện Dịch” vớ va vớ vẩn cấp thấp của Khoa Ngoại Ngữ), nhưng chỉ dịch ra tiếng Anh bài thơ Theo Giòng Năm Tháng của nữ sĩ Tuệ Mai để ghi vào tuyển tập các … kiệt tác thơ ca mà toàn là … thơ của tôi, của vợ tôi, và hai bài do tôi dịch ra tiếng Anh gồm bài Theo Giòng Năm Tháng của nữ sĩ Tuệ Mai và Tiếng Đàn Cùng Những Bước Chân Về Đâu Đó Của Thanh Loan của nam sĩ  ĐXMai.

Từ bài thơ Theo Giòng Năm Tháng của nữ sĩ Tuệ Mai, tôi sử dụng nhóm từ “thời gian, ôi thời gian” để làm tựa cho bài viết này. Từ dấu chấm câu cuối câu này sẽ không do ngôn ngữ tiếng Việt diển tả mà toàn do hình ảnh biểu đạt.

Hoàng Hữu Phước

Hoàng Hữu Phước và Hiền Thê Vũ Thị Liên

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Tôi Và Nữ Sĩ Tuệ Mai  03-3-2012

Hoàng Hữu Phước và Đời Sống Tình Dục – Phần 1

Tài Liệu Đầu Tiên Và Duy Nhất Tại Việt Nam Chính Xác Về Tình Dục Do Hoàng Hữu Phước Biên Soạn

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Nhà Tình-dục Học, Nhà Biểu-tình Học

11-01-2019

 post now 1

post now 2

 post now 3

PHẦN 1

I) Lời Nói Đầu: Cơn Thịnh Nộ Của Hoàng Hữu Phước

Thường tự ví von lúc còn học ở Đại Học Văn Khoa rằng bản thân là ngọn Phú Sĩ Sơn ngàn năm tuyết giá đẹp rực rỡ mê hồn của thơ ca, hàm ý cảnh báo với bất kỳ ai rằng họ đừng nên ngu dại động đến tôi vì chẳng khác nào họ bất hạnh ngu đần đến nỗi ném một quả Bố hay Mẹ Của Các Loài Bom FOAB/MOAB vào lòng ngọn núi mỹ miều của thơ ca ấy khiến làm Phú Sĩ Sơn thức giấc phun trào phún thạch magma diệt tiêu tất cả, nhưng tôi lại dễ dàng bùng phát cơn thịnh nộ như hỏa sơn Vesuvius chứ không phải như Phú Sĩ Sơn trước (a) sự ngây thơ của đám cán bộ cao cấp trước đây giữ quyền lực quốc gia đối với sự quyết định nội dung giáo dục giới tính mà không biết ba mươi năm sau sẽ gây ra tình trạng ồ ạt phá thai nơi giới trẻ khiến tạo nên nỗi quốc nhục với thứ hạng quốc gia ở đỉnh cực cao về số lượng phá thai chính thức so với phần còn lại của thế giới, (b) sự bất lực của hệ thống quản lý quốc gia phó mặc cho sự hoành hành tác oai tác quái của các dọa đe từ không gian mạng đối với đời sống/sinh hoạt tình dục, (c) sự ngây dại ngây ngô của bọn trẻ đối với đời sống/sinh hoạt tình dục, mà tất cả dẫn đến (d) sự suy đồi từ đời sống tình dục tác động đến an ninh sinh tồn của giống nòi dân tộc; và

Trước sự thiếu vắng tuyệt đối của các tài liệu tham khảo/nghiên cứu nghiêm túc, chính xác, thực tế, thực tiễn, thực sự, về đời sống và sinh hoạt tình dục vợ chồng (không phải “đời sống/sinh hoạt tình dục nam nữ nói chung”);

Tôi, Nghị-sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Tình-Dục Học, buộc phải vì dân tộc mà viết ra công trình nghiên cứu sau đây cũng trên nền nguyên tắc bất di bất dịch của Thùng Nước Đá và Blog.

Cần nói rõ thêm rằng bài viết này nhắm đến đối tượng là những cặp vợ chồng đã đến với nhau bằng tình yêu thương thật sự, có sự hiểu biết phong phú về cuộc sống lứa đôi, có sự ham muốn mãnh liệt có được một đời sống vợ chồng hòa hợp về sinh hoạt tình dục, và không có định kiến tín mê đoan dị.

Thêm vào đó, những thanh niên nam nữ sắp cùng nhau nên nghĩa vợ chồng hợp pháp muốn tìm hiểu một cách nghiêm túc nhất và đứng đắn nhất những điều quan trọng thực tế thực tiễn thực sự nhất về đời sống tình dục vợ chồng cũng là đối tượng bài viết này nhắm đến.

Cuối cùng – song không kém phần quan trọng – bài viết này còn dành cho các bậc cha mẹ trữ lưu để trao lại cho con cái khi chúng đến tuổi cần biết như một cách gián tiếp giáo dục giới tính chính xác nhất, cần thiết nhất, hiệu quả nhất đúng thời điểm nhất về đời sống/sinh hoạt tình dục lứa đôi lành mạnh nhất như một bổ sung cho những thông tin không đúng/chưa đúng mà chúng tất nhiên đã có “biết” qua sự tò mò tự tìm tòi trên không gian mạng “chùa” và sách vỡ nước ngoài hoặc nước trong.

Tất cả nhằm vào hạnh phúc gia đình người Việt từ sự thành công của sinh hoạt tình dục của họ trên nền tảng bắt buộc phải có của đầy ắp yêu thương, sự nhận thức của người chồng đối với vị trí tối thượng độc tôn quyết định không thể chối cãi của người vợ trong đời sống tình dục, và cùng vì sự thỏa mãn dục tình đôi lứa.

Bài này còn là một khẳng định của “thạc sĩ tác sĩ” (theo kiểu truyền thông chế ra để dùng ra rả gọi “thạc sĩ bác sĩ” trên tivi vậy) Hoàng Hữu Phước rằng chính người vợ giữ vị trí quan trọng nhất trong cuộc giao hoan và nắm quyền quyết định sự xuất tinh của người chồng mỗi khi cùng chồng giao cấu. Khẳng định này là đầu tiên và duy nhất trong toàn thế giới hàn lâm về tình dục học.

II) Vì Sao “Đầu Tiên & Duy Nhất”

Tất cả các sách về tình dục đều do những tác giả thuộc phái nam da trắng viết nên. Vài người đàn ông Việt Nam dân tộc Kinh da vàng thời Việt Nam Cộng Hòa từng viết sách về tình dục có hoặc không có tham khảo các sách của quý ông da trắng nọ. Song, tất cả bọn họ đều trên một mặc định như đinh đóng cột gồm 3 thành tố không thể tách rời như

(a) trên quan điểm và theo cái nhìn chỉ của người đàn ông rồi tưởng tượng ra những gì họ nên làm để thỏa mãn người phụ nữ về tình dục cũng như những đáp ứng mà họ chắc bẩm thế nào cũng có từ người phụ nữ,

(b) chưa hề nói về kinh nghiệm thực tế của bản thân họ với vợ của họ mà luôn bày ra kết quả của những phiếu điều tra do thiên hạ điền vào rồi nộp lại cho họ mà tính chính xác chưa bao giờ được mặc định là đương nhiên có, và

(c) chuyên hăng hái bày ra đầy ắp những tư thế giao cấu rất fancy tức chẳng người chồng nào “có đầu óc’ mà thực hiện cũng như chẳng người vợ nào “có đầu óc” mà lại muốn bị chồng mình đem ra áp dụng thử nghiệm.

Bài viết của Hoàng Hữu Phước do đó là “đầu tiên và duy nhất” với 7 lý do sau:

(a) nói về đời sống tình dục của bản thân cùng vợ mình,

(b) khẳng định người vợ giữ vai trò chính trong tất cả các cuộc giao hoan với người chồng, nghĩa là người chồng luôn phải đóng vai trò phụ trợ trong việc người vợ có đạt được cơn sướng ngất hay chuỗi sướng ngất hay không, do đó

(c) khẳng định người vợ giữ vai trò quyết định sự xuất tinh của người chồng trong lúc giao cấu, trên nguyên tắc bất biến của tự nhiên: nhất thiết phải nhanh chóng đạt cơn sướng ngất,

(d) khẳng định người vợ mới là đối tượng chính của cuộc hành trình chung đạt cơn sướng ngất thành công chứ không phải người chồng là đối tượng chính, vì người chồng khi xuất tinh không được mặc định rằng có đã tạo nên được cơn sướng ngất đồng hành nơi người vợ hay chưa,

(e) khẳng định tất cả những bàn luận rằng thời gian xuất tinh nhất thiết phải kéo dài nhiều giờ để chứng tỏ “bản lĩnh đàn ông” và giúp người vợ đạt cơn sướng ngất là hoàn toàn sai bậy, cũng như

(f) khẳng định tất cả những bàn luận rằng độ lớn và chiều dài của dương vật chứng tỏ được “bản lĩnh đàn ông” và giúp người vợ đạt cơn sướng ngất là hoàn toàn sai quấy, và cuối cùng

(g) khẳng định tất cả các luận bàn về vấn đề “xuất tinh sớm” trên tất cả các trang mạng ở Việt Nam là hoàn toàn sai lạc.

Các khẳng định trên được miêu tả, làm rõ, chứng minh xuyên suốt các phần dưới đây.

III)  Giải Thích Từ Ngữ Tình Dục Dùng Trong Bài

Do (a) tình dục là sinh hoạt đời sống cực kỳ quan trọng của các cặp vợ chồng và sự thỏa mãn tình dục giữ vai trò quan trọng nhất khống chế mọi sinh hoạt khác kể cả sinh hoạt tôn giáo của số đông, và do (b) tác giả là nhà nghiên cứu hàn lâm vốn yêu ngôn ngữ quý phái sang trọng formal và ghét cay ghét đắng những thứ hạ đẳng hạ cấp của những từ lóng bỡn cợt, muốn đây là một công trình nghiên cứu đầu tiên và duy nhất hàn lâm, duy nhất nghiêm túc của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, các giải thích sau về những từ ngữ hàn lâm chính quy sẽ được tác giả chọn dùng trong bài viết này:

post now 4

IV) Những Giảng Giải & Sửa Sai Của Hoàng Hữu Phước

A- Những Sai Lầm Đối Với Giáo Dục Giới Tính Trong Hệ Thống Giáo Dục Việt Nam

Hơn 30 năm trước, khi đọc thấy tin trên báo Sài Gòn Giải Phóng rằng Liên Hợp Quốc dành cho Việt Nam một ngân khoản viện trợ nhiều chục triệu USD để giúp tiến hành “giáo dục giới tính” tại học đường Việt Nam, rồi thấy các nhân sĩ/trí thức ẩn nấp tự muôn kiếp nào đột nhiên chui ra từ ống tay áo của Đảng bắt đẩu tích cực đầy khí thế ra rả nói huyên thuyên mông muội trên tất cả các phương tiện truyền thông đại chúng của chữ/tiếng/hình tuyên truyền hăng say (như thể đã “dày công nghiên cứu” từ thời … chiến tranh chống Pháp nhờ Đảng cho đi du học tránh bom đạn thực dân đế quốc) về ích lợi của giáo dục giới tính, khẳng định giáo dục giới tính không phải là “vẽ đường cho hươu chạy” mà chính là “vẽ đường cho hươu chạy đúng đường”, và cho rằng toàn thế giới Âu Mỹ văn minh đều có giáo dục giới tính cho học sinh từ nhỏ. (Bọn chuột nhắt đột nhiên ồ ạt chui ra từ ống tay áo của Đảng này về sau cũng khí thế nói oang oang về một nội dung chúng không hề biết đến bao giờ trong trọn cuộc đời của chúng: Luật Biểu Tình).

Trước khi phán rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam và Chính phủ Việt Nam sụp bẫy vô phương cứu chữa vì đó là cách hay nhất và thấm đậm nhất để Âu Mỹ chung tay phá tan nát bức tường thành đạo đức kiên cố bao bọc bảo vệ con người Việt Nam, từ đó đánh sập đất nước Việt Nam bằng một xã hội ngập ngụa với bao kẻ thủ ác vị thành niên dâm đảng èo uột (sau này không thể phục vụ quân đội) và quan chức dâm ô sa đọa (khiến lòng dân bất phục, khinh bỉ, rồi phân tán), tôi đã giải thích với các “nhân sĩ/trí thức” nào có diễm phúc làm học trò của tôi 7 điều sau đây:

1) Giáo Dục Giới Tính Đã Luôn Tồn Tại Trong Xã Hội Việt Nam

Từ xa xưa, việc giáo dục giới tính đã luôn tồn tại trong xã hội Việt Nam qua sự giáo dục truyền khẩu từ mẹ sang con gái đối với 3 nội dung chính của

(a) vệ sinh thân thể và vệ sinh bộ phận sinh dục;

(b) quan hệ tình dục với chồng khi có chồng và vệ sinh tình dục; và

(c) vệ sinh sinh sản, kiến thức sinh nở, cùng kiến thức chăm sóc con cái sau khi sinh nở thành công; chưa kể

(d) giáo dục giới tính còn bao trùm cả giáo dục về công, dung, ngôn, hạnh vốn là những đặc điểm mang tính cạnh tranh thực tế cao nhất được kỳ vọng có nơi giới tính nữ, mà những đặc điểm giới tính nữ này có tác động đến sự thành công của đời sống vợ chồng, gián tiếp là tiền đề cho sự tăng cường số lần giao hoan từ đó đem lại nhiều hơn những cơn sướng ngất dục tình qua những lần giao cấu mà tiếng văn học gọi là “cuộc mây mưa” giúp đời sống vợ chồng thăng hoa gắn bó hơn cũng như duy trì phát triển nòi giống hùng mạnh hơn về thể chất lẫn tinh thần; trong khi đó,

(e) việc giáo dục giới tính cho con trai thì được truyền thụ qua người cha, chủ yếu về các kỹ thuật giao hoan và các phương thuốc bí truyền giúp tăng cường sức khỏe tình dục nhằm hưởng thụ nhiều hơn và lâu dài hơn thứ lạc thú bậc nhất trên đời có được từ sự giao cấu thành công.

Cả hai hướng giáo dục và hai đối tượng của sự giáo dục này đã hình thành phong cách hưởng thụ tình dục đặc thù nơi người Việt: ẩn chứa đầy đủ mọi thăng hoa tình dục với độ dày của tần suất giao hoan qua minh chứng của số lượng rất đông con cái ra đời. Ẩn chứa nghĩa là các giáo dục trước đó và những trải nghiệm lạc thú sau này đều không được ồn ào thể hiện trong viết lách phổ biến rộng khắp hay qua những thuyết trình thuyết giảng chốn đông người.

Do việc giáo dục giới tính được thực hiện vào đúng thời điểm nên chẳng bao giờ sớm hay muộn, do việc giáo dục giới tính được thực hiện vào thời điểm sự phát triển giới tính/hưởng thụ tình dục giới tính/tư duy trách nhiệm về tình dục giới tính đến sớm hơn thời hiện đại nên đã chẳng bao giờ có phạm vi sớm hay muộn, và do việc giáo dục giới tính được thực hiện qua việc cha mẹ bảo ban trong kỹ luật gia phong chốn quen thuộc gia đình với biện pháp nghiêm túc và kiến thức truyền khẩu của mẹ cha, kết quả giáo dục giới tính ở Việt Nam luôn thành công vượt bậc giúp tạo nên cho đất nước những chiến binh thành công trong giao hoan và chiến thắng trên chiến địa chống quân thù. Tất cả, nghĩa là ngay cả việc giao cấu đầy xúc cảm đê mê cũng thuần nhuần đạo đức chân-thiện-mỹ.

Vì vậy, phải chăng chờ khi có tiền USD của Liên Hợp Quốc để Việt Nam in tài liệu giáo dục giới tính theo mô hình Âu Mỹ rồi đưa chương trình học giáo dục giới tính “lai Tây” ấy vào nhà trường thì người Việt Nam mới biết được thế nào là giới tính và thế nào mới là hươu chạy đúng đường ư?

2) Đàn Ông Việt Nam Xưa Có “Năm Thê, Bảy Thiếp”

Từ thời xa xưa cho đến thời cận đại, đàn ông Việt Nam có “năm thê, bảy thiếp”, còn tất cả các vị vua Việt Nam đều bắt chước Thiên Triều Tàu có “tam cung lục viện” với nhiều trăm mỹ nữ, thì vì sao các đàn ông kể cả các vua lại có thể giao cấu với nhiều phụ nữ trong cùng gia đình hay hoàng cung với mình, còn các phụ nữ kể cả các phi tần cung nữ lại có thể biết cách giữ vệ sinh thân thể phục vụ thành công nhu cầu tình dục thường xuyên và đòi hỏi cao ấy của chồng hay của vua rồi sinh hạ cho đất nước những hậu duệ cường tráng khỏe mạnh bảo vệ thành công non sông gấm vóc Việt Nam này? Chẳng phải việc giáo dục giới tính đã có và đã có một cách hoàn hảo, hoàn chỉnh, và thành công ở Việt Nam hay sao? Chưa kể, phong hóa qua giáo dục giới tính tại gia đình từ ngàn xưa cũng đã luôn giữ vai trò chiếc dây cương để không những kìm hãm sự quá độ trong tình dục của người chồng mà còn bảo vệ sức khỏe tình dục của người vợ dưới lớp giáp của “giữ gìn tiết hạnh là câu trau mình”, cái mà giáo dục giới tính Âu Mỹ đã làm điều ngược lại hoàn toàn khi cởi bung cởi truồng vất sọt rác chiếc áo giáp trau tiết hạnh ấy từ những năm trung học.

3) Tác Phẩm Giáo Dục Giới Tính Đầu Tiên Của Nhơn Loại Đã Có Cách Nay 2419 Năm

Từ 400 năm trước Công Nguyên (tức cách nay 2419 năm) đã có tác phẩm giáo dục giới tính ở Ấn Độ như Kama Sutra mà toàn nhơn loại năm 2019 này cứ hễ có phát kiến nào ghê gớm về đời sống tình dục, về các tư thế giao cấu, về các thủ pháp đạt cơn sướng ngất, về những kiến thức cần có để bảo vệ sức khỏe phục vụ sinh hoạt tình dục, v.v., thì cứ y như 100% đều đã sẵn có trong “thánh thư tình dục” Kama Sutra ấy. Người đời sau này còn nghiên cứu rồi khẳng định rằng nó dạy giao hoan đến những 245 kiểu giao cấu, trong khi có kẻ còn dám cho rằng Sex Bible (“thánh thư tình dục”) ấy dạy những 365 kiểu giao hợp để mỗi ngày người chồng giao cấu một kiểu với người vợ trong đủ một năm trường nào không phải năm nhuận. Những “thánh thư tình dục” khác của Ấn Độ còn có quyển Ratirahasya của Thế Kỷ XI và Ananga Ranga của Thế Kỷ XV. Như vậy, giáo dục giới tính nên để cho ai dạy ai đây mà Việt Nam phải chờ tiền USD của Liên Hợp Quốc? Những người chồng và người vợ nên tìm đọc quyển Kama Sutra để tự nhẩm ra tổng số lượng những kiểu giao cấu rồi thực hiện việc giao hoan theo các miêu tả trong sách ấy, xem những kiểu nào thích hợp nhất cho mình (tôi chỉ luôn giao cấu với vợ tôi theo 4 kiểu chọn lọc như được kể chi tiết ở Phần 2).

4) Sự Quê Mùa Của “Vẽ Đường Cho Hươu Chạy”

Việc các nhân sĩ/trí thức trong-tay-áo-của-Đảng-chui-ra tuyên bố rằng cần giáo dục giới tính để “vẽ cho hươu chạy đúng đường” rất quê mùa, thất học, và hỗn láo. Con người Việt Nam không thể bị ví như con thú hoang dã. Con người Việt Nam càng không thể bị ví von như con hươu con ngơ ngác thất học cần phải được các con hươu già cái hoặc con hươu già đực từ trong tay áo Đảng chui ra ấy dạy về giáo dục giới tính để biết bản thân thuộc cái giống gì nên sẽ cần cái giống gì khác để làm đối trọng cho sự giao cấu. Con người Việt Nam khi là “học trò” tức là hươu non thì sao không sẽ là hươu non tự chạy khắp nơi khắp hướng, chứ sao lại mặc định là sẽ theo cái hướng do con hươu già lạ hoắc vạch ra. Vậy tại sao hươu con đã có sẵn hươu mẹ và hươu cha sẵn sàng truyền lại kinh nghiệm đi đúng đường, vậy mà vẫn xuất hiện các con hươu già lạ hoắc xông tới dành quyền giáo dục giới tính bằng tài liệu ngoại lai mà không với kinh nghiệm sống thực của bản thân đối với việc đã từng thực sự chạy đúng đường cơ chứ?

5) Khơi Gợi Sự Tò Mò Thực Hành Giao Cấu

Thực tế trên toàn thế giới “văn minh Âu Mỹ” có áp dụng giáo dục giới tính thì luôn hình thành sự quan tâm thực hành giao cấu ngay do tò mò tột cùng và cũng do sức quyến rũ tột đỉnh của giao hợp khiến việc học trò trung học tự động tìm đến nhau để giao cấu thử và/hoặc đáp ứng ngay sự đòi hỏi của giáo viên nam hay giáo viên nữ như các vụ án giáo viên nữ giao cấu với học sinh nam dưới 15 tuổi còn giáo viên nam giao cấu với học trò nữ nhỏ tuổi bị đưa ra chốn pháp đình rùm beng tại Mỹ chẳng hạn.

Thực tế khác là chính nội dung giáo dục giới tính kiểu Âu Mỹ đã làm thế giới Âu Mỹ hình thành các tệ nạn bán dâm, nghĩa là các học sinh nam do đã thử giao cấu từ nhỏ và đã bị cuốn hút ngay vào sự đê mê quyến rũ sướng ngất của tình dục để rồi hình thành nhu cầu bung ra không thể ngăn cản khi đến tuổi hợp pháp tự tìm đến những nơi cung cấp nữ mại dâm. Nhu cầu lớn của số đông gia tăng khủng khiếp các khách hàng khiến mại dâm bùng phát. Ngay cả một đất nước lấy Phật Giáo làm Quốc Giáo như Thái Lan cũng bại hoại do giáo dục giới tính, khi các “phố đèn đỏ” mọc lên hơn nấm, còn nữ bán dâm phủ phục trước tượng Phật để vái van xin Phật Tổ phù hộ cho mình được nhiều khách đến mua dâm. Còn các trường đại học Âu Mỹ là nguồn cơn của các trọng án hiếp dâm như đã nói rõ trong bài Du Học Hiếp Dâm và Hiếp Dâm Du Học.

6) Sự Không Hiểu Biết Về Sức Mạnh Của Lạc Thú Dục Tình

Việc chạy theo hô hào cho giáo dục giới tính chứng tỏ đã có sự mơ hồ và mất cảnh giác hoặc ngu si về sức mạnh tuyệt đối vô song của lạc thú dục tình từ sự giao cấu mà Phần 2 sẽ nêu rõ ràng, cặn kẽ.

7) Học Không Bao Giờ Chỉ Có Nghĩa Phải Đến Lớp

Cuối cùng – song không kém phần quan trọng – là học không bao giờ chỉ có nghĩa phải đến lớp, phải có sách giáo khoa giáo dục giới tính của Bộ Giáo Dục, và phải có giáo viên dạy môn giáo dục giới tính mà các giáo viên này lại chắc chắn 100% vướng ba vấn nạn của (a) chưa ai từng trải qua kinh nghiệm sâu sắc sâu rộng về sinh hoạt giới tính trong thực tế đời sống hôn nhân thành công của bản thân họ, (b) không ai dám trả lời câu hỏi đi sâu vào thực tế thực hành của học sinh, và (c) không ai dám đưa ra bằng chứng cụ thể của bản thân cùng hướng dẫn cụ thể chi tiết hành vi sinh hoạt giới tính mà bản thân đã thực hiện trong đời sống.

Điều này có nghĩa là (a) học sinh có thể chủ động tự tìm tòi nơi sách vở để tìm hiểu về giới tính – việc mà tác giả bài viết này đã thực hiện từ năm lớp 8 nhờ có sách vở kể cả quyển Kama Sutra bìa màu đỏ như dưới đây mà người cha cố tình “sơ hở” để trên bàn khi con trai lên 15 tuổi –

post now 5

cũng như (b) học sinh có thể có những chỉ dẫn thêm từ cha mẹ vào đúng thời điểm mà cái việc chỉ dẫn ấy tại sao lại không được gọi chung tên với giáo dục giới tính cơ chứ?

B- Những Hiểu Biết Tầm Bậy Tầm Bạ Về “Xuất Tinh Sớm” Trong Giao Cấu Vợ Chồng

Không rõ ở Việt Nam, thằng nào hoặc cơ quan nào đã tiến hành điều tra thống kê toàn quốc về tình trạng “yếu sinh lý” của nam giới, báo cáo điều tra đó thực hiện theo phương cách nào, chùm câu hỏi cụ thể ra sao, đối tượng dân cư theo vùng miền và theo nghề nghiệp là ai và là gì, thang điểm tổng hợp theo đó cho kết quả quy chụp như thế nào, thời gian tiến hành bao lâu, ban lập bảng biểu gồm những ai, ban thẩm định gồm những ai và công bố lúc nào, mục đích nhằm phục vụ cho việc rao bán thuốc gì/của viện bào chế nào/dựa vào lâm sàng ra sao mà định sẽ áp dụng kê thuốc cho nam công dân uống/“thuốc” có được bao luôn trong bảo hiểm y tế/ vân vân và vân vân hay không mà dám nôn ọe như thế này trên không gian mạng rằng

post now 6

Chính vì truyền thông quá quen với việc tự tung tự tác muốn nói gì thì nói nên bọn du thủ du thực đầu đường xó chợ noi gương khiến trên không gian mạng dù “đục” hay “trong” cũng đều cho ra những thông tin sai bậy, vô trí hóa, bất trí tuệ về “xuất tinh sớm” chẳng hạn như dưới đây.

1- Bọn “Đục” Bán Thuốc Kéo Dài Giao Cấu Trong 3 Giờ

 post now 7

Nội dung láo xạo thường thấy hiện chen vào các “lướt web” của người sử dụng máy vi tính là ở dạng “đực rựa” viết nhưng giả danh phái nữ viết, chẳng hạn như đoạn chào bán thuốc sau:

post now 8

Trên đời này nếu như thực sự có một “cô ả” như đang bò khoe người dài ngoằn bất thường ở trên và ở trên nữa, thì người thông tuệ có hiểu biết về tình dục và có năng lực cực cao về tiếng Anh để tham khảo tài liệu nghiên cứu tình dục thì sẽ nhận ra ngay 6 điều cơ bản sau đây:

a) nếu “ông xã” của “cô ả” có dương vật “cương cứng tuyệt vời” trong hai tiếng đồng hồ sau khi dùng thuốc mà “cô ả” sắp chào bán thì chắc chắn 100% “cô ả” rất bất hạnh do chưa bao giờ biết thế nào là cơn sướng ngất dục tình vì “cô ả” khoe “hai tiếng đồng hồ” mà chẳng dám nói gì về việc “cô ả” có đã đạt cơn sướng ngất, đạt mấy lần, vào những mốc thời gian nào kể từ phút đầu tiên của chuỗi hai tiếng đồng hồ ấy cả;

b) nếu “ông xã” của “cô ả” có dương vật “cương cứng tuyệt vời” trong hai tiếng đồng hồ sau khi dùng thuốc mà “cô ả” sắp chào bán thì không rõ “ông xã” ấy làm nghề ngỗng gì, “cô ấy” làm nghề ngỗng gì, cả hai có phải đi làm đúng giờ vào sáng hôm sau không, hoặc cả hai phải chăng “ân ái” vào ban ngày còn ban đêm cùng vào cơ quan lôi hai ghế bố ra nằm ngủ ngáy khò hay không;

c) nếu “ông xã” của “cô ả” có dương vật “cương cứng tuyệt vời” trong hai tiếng đồng hồ sau khi dùng thuốc mà “cô ả” sắp chào bán thì chắc chắn 100% “ông xã” của “cô ả” đã bị liệt dương trước khi dùng thuốc (nên mới dùng thuốc) hoặc sẽ bị liệt dương sau vài tuần dùng thuốc; và

d) nếu “ông xã” của “cô ả” có dương vật “cương cứng tuyệt vời” trong hai tiếng đồng hồ sau khi dùng thuốc mà “cô ả” sắp chào bán thì chắc chắn 100% một nhà làm phim hình sự sẽ tiếp cận “cô ả” để thu thập tình tiết cho một kịch bản Hollywood về cách giết chồng với “chồng” qua đời trên bụng vợ lúc đang vất vả vắt nặn hoài mà tinh dịch vẫn không chịu vọt ra;

e) nếu “ông xã” của “cô ả” có dương vật “cương cứng tuyệt vời” trong hai tiếng đồng hồ sau khi dùng thuốc mà “cô ả” sắp chào bán thì “ông ấy” dựa vào tài liệu y khoa nào để cho rằng “ân ái” cứ kéo dài trong hai tiếng đồng hồ dương nhiên sẽ làm “cô ấy” thích thú hơn là trong “3 phút”? và

f) nếu “ông xã” của “cô ả” có dương vật “cương cứng tuyệt vời” trong ba tiếng đồng hồ sau khi dùng thuốc mà “cô ả” sắp chào bán thì “ông ấy” đã lâm vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng nhất thiết “cô ả” phải phone ngay đến bịnh viện yêu cầu cho một xe cứu thương đến với một chiếc chăn to đủ quấn che hai vợ chồng trần truồng lại rồi cho vào phòng phẫu thuật ngay nhằm giải phóng dương vật khỏi tình trạng cương cứng mắc kẹt trong âm đạo “cô ả” trong thời gian dài đến như thế.

Bọn “đục” tức bọn rao trên Tango hoặc các trang mạng “chùa” bán thuốc kéo dài thời gian giao cấu, và thuốc kéo dài dương vật/làm nở to dương vật, còn rao bán kèm các lởi tung hứng do chính “cô ấy” viết dưới tên của đàn ông như:

– “Thuốc này giúp bạn kéo dài cuộc làm tình lên đến 3 giờ hay thậm chí 4 giờ khiến nàng phải thán phục và rên la trong cơn cực khoái”

– “Dùng thuốc này xong, tôi đã có thể làm tình liên tục với cả tá người yêu, mỗi người trong 3 tiếng, và tất cả họ đều yêu tôi nhiều hơn, đeo bám tôi suốt nhiều ngày sau đó và tôi cũng dùng thuốc để đáp ứng sự thèm muốn của những người yêu này”.

Đối với loại thuốc kéo dài thời gian giao cấu “lên đến 3 giờ”, sẽ có lời giảng giải về sự nguy hiểm tột cùng của nó. Ở đây chỉ nêu ra 5 chân lý giản đơn rằng

(i) âm dịch của người vợ không bao giờ tiết ra đều đặn trong 2-3 giờ liền nên việc người chồng dùng thuốc kéo dài trong 2-3 tiếng là việc hoàn toàn phi thực tế do sẽ làm người vợ đau đớn khiến người vợ không bao giờ đạt cơn sướng ngất, xem giao cấu là cực hình, và xem người chồng thuộc hạng võ biền vô dụng;

(ii) âm đạo thiếu âm dịch sẽ làm người vợ đau khi dương vật được ấn vào nên nếu người chồng thực hiện ngay cuộc giao cấu đã vậy còn thực hiện trong 2-3 tiếng thì chỉ là điều khoác lác, chỉ cho ra hình ảnh hoặc người vợ mệt mõi ngủ say mèm do không thể đạt cơn sướng ngất và cũng không thể kiên nhẫn chờ trong khi người chồng cứ hì hục mãi trên thân thể người vợ nhiều giờ liền mà vẫn không xuất tinh được, hoặc người vợ hất đẩy người chồng khỏi thân thể mình do chỉ chịu đựng tối đa 20 phút theo quy luật tự nhiên của “giống người” khiến người chồng vật vã nằm chờ vài giờ cho dương vật qua cơn cương cứng khi tan thuốc;

(iii) các nghiên cứu tại Mỹ cho thấy các bà vợ cho rằng họ không thể chịu đựng nỗi nếu việc giao cấu kéo dài hơn 13 phút và lúc ấy họ chỉ muốn hoặc đẩy chồng mình ra hoặc bắt đầu ngủ mặc cho chồng còn hì hục trên người mình,

(iv) không bao giờ có ai ngu xuẩn mặc định rằng người chồng càng giao cấu lâu chừng nào thì dễ khiến người vợ đạt cơn sướng ngất chừng đó; và

(v) nếu sử dụng thuốc để kéo dài giao cấu trong 2-3 giờ thì người chồng trở thành hình ảnh khôi hài đáng thương hại khi hì hục mãi vẫn không thể xuất tinh nên dần dần trở nên lo lắng lo sợ để rồi hậu quả thường là: người chồng rút dương vật ra khỏi âm đạo người vợ rồi bắt đầu dùng tay thủ dâm cho đến khi xuất tinh và ngã vật ra.

Đối với tên phóng đại rằng nhờ dùng thuốc mà y có thể giao cấu với 12 người yêu trong một đêm, mọi người có đầu óc an lành đều có thể biết ngay đó là láo xạo vì (i) chỉ cần làm phép tính 12 x 3 ta sẽ biết y giao hoan liên tục không nghỉ trong 36 giờ trong khi một ngày dài chỉ có 24 tiếng, (ii) 12 “người yêu” ấy chắc chắn là hạng bán dâm rẻ tiền nên mới chấp chận xếp hàng ngồi ngáp trong phòng của y chờ đến lượt, (iii) y không có công ăn việc làm gì, (iv) dương vật của y cương cứng thường trực nhất thiết cần đến sự can thiệp của y khoa, và (iv) y chỉ chứng tỏ tất cả đàn ông đều đã sai khi cứ muốn trổ tài hì hục vã mồ hôi trong hơn một tiếng đồng hồ trên thân thể người phụ nữ mà vẫn không bắn được tinh dịch vào trong âm đạo người ấy để kết thúc cuộc giao cấu, nghĩa là họ vẫn ngu muội không biết rằng chính người phụ nữ mới quyết định cơn sướng ngất dẫn đến sự xuất tinh của họ chứ không phải chính họ là chủ tể vũ trụ mà phụ nữ phải phục vụ.

2- Bọn “Trong” Bán Thuốc Trị Xuất Tinh Sớm

Bọn “trong” tức bọn sử dụng truyền thông chữ/hình chính thống của quốc gia để giảng giải sai bậy mà mục đích không bao giờ là phổ biến kiến thức cho toàn dân mà toàn là rao bán thuốc nước ngoài hoặc nước trong với tư thế kẻ chào hàng vô liêm sĩ. Đặc điểm của bọn “trong” là toàn gắn mác bác sĩ, tiến sĩ, phó tiến sĩ, giáo sư, viện trưởng, phó viện trường, v.v. Thử đọc đoạn sau:

post now 9

ta thấy có những điều xằng bậy sau:

a) “Rối loạn cương dương còn gọi là xuất tinh sớm”: Đây là điều hoàn toàn sai vì rối loạn cương dương không phải là xuất tinh sớm. Rối Loạn Cương Dương là khi sự thèm muốn giao cấu lên đến cực điểm mà dương vật vẫn không căng cứng khiến không thể đút lọt vào trong âm đạo; còn Xuất Tinh Sớm hoàn toàn thuộc một phạm trù khác được nói đến bên dưới đây.

b) “Xuất tinh khi quan hệ dưới 15 phút là đáng báo động, còn dưới 7-10 phút là đã nặng”: Đây là điều hoàn toàn bậy bạ, hoàn toàn phản khoa học, hoàn toàn phản thực tế, và hoàn toàn ngu xuẩn, như sẽ được chứng minh dưới đây.

Ngoài ra, ngay cả khi bọn viết bài trên mạng có chua ký hiệu kỳ vĩ “BS” ắt muốn nhận “ta đây là bác sĩ hay bố sĩ hoặc buồi sĩ  hay bò sữa” gì gì đó, thì nội dung liệt Viagra vào “thuốc cường dương” chỉ nói lên một điều tuyệt đối dũng cảm rằng vị bác sĩ hay bố sĩ hoặc buồi sĩ  ấy chưa tốt nghiệp mẫu giáo Việt Nam nên chả hiểu sự khác biệt về ngữ nghĩa của “rối loạn cương dương” và “cường dương”:

post now 10

Trong khi đó, một thằng “thạc sĩ bác sĩ Nam Khoa” lại đần độn lếu láo đến độ cho rằng “cắt bao quy đầu” là “biện pháp” chữa trị “xuất tinh sớm”:

post now 11

và rằng Xuất Tinh Sớm là “bệnh” Yếu Sinh Lý; Yếu Sinh Lý dẫn đến Rối Loạn Cương Dương; và Rối Loạn Cương Dương dẫn đến Liệt Dương, mà kiểu ăn nói như vậy chỉ chứng minh “Ths” là chữ viết tắt của “thằng hốt sình” mà thôi:

post now 12

cũng vì vậy mà “nồi nào úp vung nấy”, những kẻ cùng phe với thằng “thạc sĩ bác sĩ Nam Khoa” trên – hoặc cũng chính là y với hình ảnh và cái tên ngụy tạo khác – tung hê với cùng thứ ngôn ngữ hạ đẳng như:

post now 13

Bọn rao bán thuốc vớ vẩn này còn coi trời bằng vung khi tuyên bố rằng đàn ông Sài Gòn tuyên bố rằng đàn ông Sài Gòn chẳng biết bị đày đọa kiểu gì mà hè nhau cùng  xuất tinh sớm:

post now 14

3) Hiểu Biết Đúng Về Xuất Tinh Sớm Của Người Chồng

Thời gian giao cấu bao lâu thì bị gọi là “Xuất Tinh Sớm”?

Trong những nghiên cứu tại Mỹ, thời gian xuất tinh bên trong âm đạo khi giao cấu trung bình của đa số đàn ông Mỹ kéo dài trong 6 phút. Chi tiết hơn thì trong các nghiên cứu ấy, người Mỹ có thể giao cấu kéo dài nhất trong 13 phút, người Châu Âu nói chung 10 phút, người Đức nói riêng 7 phút, người Ấn dưới 6 phút, v.v.

Trong các phim kích dục (porn films), thời gian giao cấu kéo dài “trung bình” được chế biến thành từ 30 phút đến 60 phút. Mọi “người lớn” có “ăn học” Âu Mỹ đều biết rõ các chiêu trò của bọn làm phim porn: (a) 30 phút hay hơn 30 phút là thời gian của phim chứ không phải thời gian của “một” cuộc giao cấu, (b) một phim được quay nhiều lần trong một ngày hoặc hơn một ngày để cắt ráp nối lại ở khâu “hậu kỳ”; (c) diễn xuất nam thoải mái xuất tinh tự nhiên tức sau vài phút tùy theo thực tế thể trạng bình thường của anh ta và đoạn phim lúc xuất tinh này sẽ được cắt ra để ráp làm phần kết thúc phim do nó là lần xuất tinh duy nhất có được vì nhiều giờ sau nếu đạo diễn yêu cầu thì dương vật của diễn viên nam vẫn có thể cương cứng nhưng việc xuất tinh khó thể xảy ra kể cả khi việc quay phim có tiếp tục vào ngày hôm sau, (d) do dương vật diễn xuất nam vẫn có thể cương cứng nhưng anh ta đã không còn có thể xuất tinh nên đây là thứ “hiệu quả” mà bọn làm phim mong muốn để quay nhiều hơn và dài hơn – đó là lý do diễn xuất nữ luôn có vẻ mặt cau có và đau đớn từ giữa phim đến cuối phim thậm chí có khi quay đầu lại mắng chưởi thô tục diễn xuất nam vì anh ta không chịu xuất tinh để chấm dứt cơn tra tấn âm hộ của bà ta, và (e) chưa kể đạo diển có khi buộc diễn xuất nam uống “thuốc” để kéo dài thời gian xuất tinh giúp tiết kiệm thời gian hoàn thành phim trong chỉ một buổi quay với phân cảnh quen thuộc luôn là: anh ta miệt mài hì hục động tác giao cấu vào ra âm hộ của diễn xuất nữ nhưng không sao xuất tinh được và khi có hiệu lệnh của đạo diễn báo đã đủ chiều dài phim cần phải kết thúc phần giao cấu thì anh ta sẽ rút dương vật ra khỏi âm đạo của người diễn nữ đang nhăn nhó đau rát càu nhàu để vật vã thực hiện việc thủ dâm cho đến khi xuất tinh được lên trên cơ thể bà ta. Như vậy, chỉ có những ai trẻ người non dạ thiếu hiểu biết mới mở to mắt há hốc miệng thán phục rồi trở nên tự ti khi bản thân không thể đạt đến thời gian tương tự thằng diễn nam vô danh tiểu tốt ấy nên rơi vào bẫy bọn bán thuốc.

Theo các nghiên cứu của Bịnh Viện Mayo Hoa Kỳ, trang Web y khoa WebMD Mỹ, và Cgris G. McMahon từ PubWeb Central thuộc Học Viện Quốc Gia Hoa Kỳ – Thư Viện Y Khoa Quốc Gia NIH/NLM, và nhiều nguồn nghiên cứu y học khác, người chồng  chỉ bị gọi là xuất tinh sớm nếu sau khi đưa dương vật vào trong âm hộ của người vợ, giao cấu chưa đến một phút thì đã xuất tinh, tức thời gian xuất tinh bên trong âm đạo khi giao cấu là dưới 60 giây. Còn khi người chồng chưa đưa kịp đưa dương vật vào trong âm hộ của người vợ mà người chồng đã xuất tinh ngay khi nhìn thấy âm hộ của vợ hoặc ngay khi đầu dương vật của người chồng chạm đến cửa mình của người vợ, thì trường hợp này thuộc một vấn đề bịnh lý rất cần đến sự chữa trị của y khoa, chứ không là xuất tinh sớm.

Để “chữa trị” xuất tinh sớm, cách không dùng đến thuốc thường được khuyên là hãy chú ý đến khẩu phần ăn, hạn chế đến mức thấp nhất số lần thủ dâm, và cố đừng lo âu đến việc mình có xuất tinh sớm hay không. Do tình dục thuộc vấn đề tâm lý, sự lo lắng lo âu lo sợ sẽ đương nhiên gây ra stress trực tiếp tác động tiêu cực lên việc giao cấu của người chồng đối với người vợ.

Tuy nhiên, có những vấn đề cần đặt ra như sau:

a– Tất cả các nghiên cứu trên toàn thế giới đều tập trung vào tầm quan trọng bậc nhất của phái nam (mà trong bài viết này tác giả gọi là “người chồng” để minh định tính nghiêm túc và đạo đức của bài viết) và vào tầm quan trọng bậc nhất và duy nhất của dương vật nên mới có các nỗ lực làm sao kéo dài thời gian giao cấu của người chồng cũng như làm sao tăng kích thước tức độ dài và độ lớn của dương vật, dẫn đến sự cung ứng “thuốc” tràn lan trên mạng xã hội.

b– Rất nhiều người chồng ở Việt Nam có thể đã luôn xem phái nam của mình mới là quan trọng và dương vật của mình mới là thứ quan trọng nên mới khiến có các quan tâm và nỗ lực làm sao kéo dài thời gian giao cấu của bản thân và làm sao tăng kích thước tức độ dài và độ lớn của dương vật của bản thân như một thứ “bản lĩnh đàn ông”, dẫn đến sự rộ lên của cung ứng “thuốc” trên mạng xã hội.

c– Lẽ ra người chồng ở Việt Nam nên biết rằng thời gian giao cấu bình thường và lành mạnh của phái nam Âu Mỹ là từ 1 đến 6 phút. Do vậy, những người chồng Việt Nam nhất thiết phải tin rằng bản thân không xuất tinh sớm nếu bản thân cũng trong ngưỡng “tiêu chuẩn Âu Mỹ” đó.

d– Giáo sư Alfred Kinsay còn cho rằng xuất tinh sớm là khi dương vật của người chồng xuất tinh ngay trước khi kịp đút dương vật vào trong âm đạo của người vợ. Như vậy tính gộp lại các định nghĩa thì xuất tinh sớm là khi dương vật xuất tinh trước khi kịp đút vào âm đạo người vợ hoặc khi ở trong âm đạo người vợ chưa đủ 60 giây.

e– Những “lời khuyên” sau đây được dành cho các bà vợ: Tạp Chí Cosmopolitan cho rằng để chồng đừng xuất tinh sớm thì người vợ cứ thò tay bóp tinh hoàn của chồng vì cơn đau điếng sẽ có tác dụng chặn sự xuất tinh, hoặc hãy theo cách vòi nước bị bẻ cong lại làm ngưng phun nước nghĩa là người vợ nắm giật dương vật của chồng ra kgoir rồi bẻ quặp lại. Tất nhiên những “lời khuyên” này mang ý khôi hài nhằm bỡn cợt việc những người chồng luôn chỉ bận tâm đến thời gian xuất tinh của mình mà không biết rằng thời gian ngắn hay dài đều không mặc định đem lại hiệu quả cho một cơn sướng ngất cho người vợ mà cách đem lại cơn sướng ngất cho người vợ được nêu chi tiết ở Phần 2 dưới đây.

f– Ngay cả khi một công trình nghiên cứu phối hợp giữa các bác sĩ trị liệu tình dục Mỹ và Canada mang tên Giao Cấu Đạt Yêu Cầu Kéo Dài Trong Vài Phút Thôi Chứ Không Phải Vài Giờ (Good Sexual Intercourse Lasts Minutes, Not Hours) ở Đại Học Penn State Hoa Kỳ có ghi rằng giao cấu thành công là khi kéo dài từ 3 phút đến 13 phút chứ không phải ở mức buồn cười của nhiều giờ, thì việc nghiên cứu ấy vẫn lấy người chồng làm nhân vật chính và dương vật của anh ta là quyết định.

post now 15

Tóm lại, trong những nghiên cứu tại Mỹ, thời gian xuất tinh trong âm đạo khi giao cấu trung bình của đa số đàn ông Mỹ kéo dài trong 6 phút. Chi tiết hơn thì trong các nghiên cứu ấy, người Mỹ có thể giao cấu kéo dài trong 13 phút, người Châu Âu nói chung 10 phút, người Đức nói riêng 7 phút, còn người Ấn dưới 6 phút, v.v.

Một khi hoàn toàn thất bại không thể định nghĩa chính xác thế nào là “xuất tinh sớm”, bọn bán dạo thuốc “trị xuất tinh sớm” chào bán những bao cao su luôn mang hai đặc điểm gồm (a) không bao giờ được chế tạo bởi những viện bào chế lừng danh, và (b) luôn tự ý sử dụng hoạt chất làm tê liệt dương vật để kìm hãm sự xuất tinh mà đây chẳng khác nào đẩy dương vật tiến nhanh đến tình trạng liệt dương:

post now 15a

4) Ưu Điểm Của Thời Gian Xuất Tinh “Chuẩn Âu Mỹ”

Như đã nêu trên, thời gian xuất tinh trong âm đạo khi giao cấu trung bình của đa số đàn ông Mỹ kéo dài trong 6 phút với sự hiểu biết rằng nhất thiết cần có khoảng thời gian hơn chục phút âu yếm trước giao cấu. Thời gian âu yếm này có 4 tác dụng tích cực gồm (a) chuẩn bị tâm lý cho người chồng khiến ổn định hóa mọi sự hồi hộp hấp tấp vốn dễ đẩy nhanh thời gian xuất tinh, (b) chuẩn bị tâm lý cho người vợ khiến cuộc giao cấu sắp diễn ra biến thành cuộc giao hoan như kỳ vọng, (c) chuẩn bị cho cơ thể người vợ được hoàn hảo: âm đạo được bôi trơn bởi âm dịch và giản nở đủ để đón nhận dương vật của chồng, và (d) chuẩn bị cho người vợ dễ nhanh chóng đạt cơn sướng ngất/chuỗi cơn sướng ngất ngay khi việc giao cấu bắt đầu.

Như vậy, sẽ không có việc người chồng hì hục vất vả trên cơ thể người vợ, mà việc gắng sức đến kiệt sức ấy có nguy cơ dẫn đến một cơn đột quỵ hoặc trụy tim mạch nguy hiểm đến tính mạng người chồng. Thay vào đó, khả năng người vợ nhanh chóng đạt cơn sướng ngất khiến dễ có một trong hai trường hợp khi cả hai vợ chồng tới cùng lúc, hoặc người vợ có nhiều hơn một cơn sướng ngất, kịp trong thời gian “chuẩn Âu Mỹ” khi mà âm dịch vẫn còn đang được tiết ra từ thành âm đạo để hỗ trợ cho mọi động tác của dương vật bên trong âm đạo.

Cuối cùng, song vẫn là điều quan trọng không kém là, thời gian “chuẩn Âu Mỹ” không làm người chồng kiệt sức, chẳng làm người vợ đau rát khi phải chịu đựng quá lâu, nên cả hai dễ nhanh có tiếp một cuộc giao hoan mới để hưởng cơn sướng ngất mới và sự xuất tinh mới, khiến lạc thú dục tình là điều khả thi, tái lập thường nhật, và hiệu quả cao nhất.

C- Những Hiểu Biết Tầm Bậy Tầm Bạ Về Kích Cỡ Dương Vật Trong Giao Cấu Vợ Chồng

Một khi các lời viết về “yếu sinh lý” và về “xuất tinh sóm” đều là láo khoét và xằng bậy, thì đương nhiên thứ “thuốc” luôn được chào đi kèm với “xuất tinh sớm” cho đủ bộ “bản lĩnh đàn ông” là loại làm dương vật nở to và làm dương vật dài hơn cũng cùng một giuộc khoét láo bậy xằng không hơn không kém.

Minh chứng dưới đây là của riêng Hoàng Hữu Phước và chưa từng có biện luận tương tự từ bất kỳ đâu trên thế giới.

Nhân vật đầu tiên nên được nhắc đến ở đây là Quý Ông Adam, được cho là thủy tổ của loài người.  Dương vật của Adam có kích cỡ rất bình thường, như qua họa phẩm lừng danh của Adriaen van der Werff:

post now 16

hoặc trong siêu phẩm của họa sĩ thiên tài Michelangelo Buonarroti dù cho đó là miêu tả cảnh lúc Adam được Thượng Đế nặn nên

post now 17

hay lúc Adam nghe lời vợ hiền Eve vói tay nhận trái cấm tình cờ chìa dương vật vào mặt Eve

post now 18

tuy nhờ có trái cấm mà nhân loại trở nên thông minh hơn và thậm chí sau này còn chế ra được ngành biểu diễn thời trang và bốn-chấm-không thì vẫn không vì đại công ấy mà vợ chồng Adam cùng Eve không bị Thượng Đế nắm đầu tống cổ khỏi Thiên Đường

post now 19

thì lúc nào dương vật của Adam vẫn được vẽ ở thể trạng quen thuộc của tuyệt đại đa số đàn ông trong nhân loại, kể cả qua nét cọ của danh họa Tommaso di Giovanni cho cùng tiêu đề “Đuổi Khỏi Thiên Đàng”

post now 20

Trong xã hội suy đồi hiện nay, thiên hạ tự tiện gọi thằng FaceBook rẻ tiền đang sập tiệm là “Thần” và gọi đám nữ quậy là “Thánh” rồi đầu hàng trước kiểu gọi như vậy, nhưng trong bài viết này thì mọi sự nghiêm túc hàn lâm được đưa lên hàng đầu, nên những danh họa sau về các nam thần sẽ nêu bật tính cách đầy đủ nhất về hình thức của “bản lĩnh đàn ông” sẽ như thế nào.

Trước hết, qua nét cọ vẽ năm 1847 của danh họa Francois Leon Benouville trong họa phẩm Cơn Thịnh Nộ Của Archilles thì dương vật của nam thần Archilles kích cỡ tương tự của Tổ Phụ Adam tức tối đa chỉ dài bằng ngón tay trỏ:

post now 21

Còn đối với bức tượng cẩm thạch khổng lồ cao gần 6 mét lừng danh cũng do chính thiên tài Michelangelo thực hiện năm mới 20 tuổi điêu khác nhân vật chàng trai David cầm trong tay hòn đá chuẩn bị ném đá triệt gã khổng lồ thì dương vật của chàng mang kích thước thuận trần tục của Thủy Tổ loài người và của chính loài người:

post now 22

Không thể vượt qua mặt các tiền bối, danh họa người Áo Koloman Moser của Thế Kỷ XX cũng tôn trọng vẽ đẹp “nam thần” đúng nghĩa khi vẽ các bức danh họa về những chàng trai theo phong cách hấp dẫn dục tính mạnh mẽ về thể hình đối với cả mỹ thuật và nữ giới khi cơ bắp được mặc định qua vai-ngực-hông-đùi, còn sức mạnh dục tính đàn ông luôn được vẽ tàng ẩn bên trong dương vật có kích thước bình thường, không bao giờ ở kích thước bất thường – nghĩa là chưa được kích thích và không trong giai đoạn tiền giao cấu khi dương vật căng cứng vươn dài phồng to lúc  tình dục lên cao đạt kích thước thiên định:

post now 23

Theo sách vở y khoa thì dương vật khi cương cứng có thể đạt độ dài trung bình 20 cm. Tuy nhiên, thật ấu trĩ khi cho rằng dương vật càng dài càng to càng đạt yêu cầu đem đến cơn sướng ngất nơi người nữ. Rốt cuộc người nam và dương vật của anh ta luôn là trung tâm duy nhất của các cuộc nghiên cứu hàn lâm, y như cách mà bọn bán thuốc tập trung đến khi chào thuốc vậy, khiến sự thành công về tình dục trong đời sống vợ chồng bổng dưng trở thành vấn nạn của một sứ mệnh bất khả thi.

Lời ngắn gọn ở đây là: khi được chồng âu yếm sâu, cơ thể người vợ được kích thích hướng đến có nhu cầu giao cấu nên dần dần có những thay đổi mà đặc biệt là âm đạo tiết rỉ ra âm dịch, âm hộ cùng âm hạch nở to hơn, và âm đạo bắt đầu dãn ra. Tất cả cần thời gian chuẩn bị. Và khi đã có các phản xạ đầy đủ cho sự chuẩn bị, âm đạo của người vợ có thể đón nhận dương vật của người chồng, dãn nở đáp ứng đúng chiều dài bình thường và độ to bình thường thật của dương vật; và chính sự chờ đón do thích thú cộng với việc không bị đau rát sẽ khiến người vợ nhanh chóng đạt cơn sướng ngất, thậm chí còn nhờ được sướng ngất mà trở nên chủ động quyết định sự xuất tinh của người chồng như miêu tả trong Phần 2. Điều này cũng có nghĩa: việc tiến hành giao cấu ngay lập tức có thể sẽ làm đau rát người vợ ngay cả khi dương vật dài bình thường và to bình thường. Do đó, việc tác động vào dương vật để dương vật dài bất thường và to bất thường thì hoàn toàn không phục vụ cho việc giúp người vợ có được một cơn sướng ngất mà chỉ để người chồng chứng tỏ bản thân “siêu đẳng” với những người chồng khác – về hình thức trong ngắn hạn – mà thôi.

Những danh họa qua nhiều thiên niên kỷ vẫn miêu tả vẽ đẹp nam tính với hình vẽ dương vật có kích cỡ nhỏ xinh rất bình thường gắn vào một thân thể cường tráng, với 6 ngụ ý sâu xa mang tính chân lý chân thực rằng

(a) dương vật là vũ khí lợi hại của sự truyền giống và của lạc thú mãnh liệt bậc nhất của cuộc sống, do đó

(b) dương vật phải được bảo vệ tối đa và thiên nhiên đã khiến dương vật phải có kích thước sao cho dễ được che dấu hoặc che đậy chỉ bằng động tác đơn giản khép hai đùi khỏi ánh nắng gió lạnh côn trùng hay lực tác động vô tình hoặc hữu ý từ bên ngoài, chưa kể

(c) thiên nhiên tạo nên nét thẩm mỹ đặc thù nơi dương vật bằng cách cho nó kích thước nhỏ nhắn như thường thấy tức khi “ngơi nghỉ” thì nó có độ dài tương đương ngón tay trỏ tức khá bằng với chiều sâu âm đạo tính từ cửa mình chạm đến cổ tử cung và cũng không có độ lớn hơn ống âm đạo, vì rằng

(d) thiên nhiên sẵn ban cho dương vật khả năng cương cứng gia tăng kích cỡ độ to và độ dài khi cần giao hợp sao cho vừa khít với âm hộ và âm đạo lúc âm hộ và âm đạo giãn nở dưới tác động của sự kích thích dục tình, nghĩa là

(e) giao hoan là sự giao cấu được thực hiện giữa dương vật và âm đạo cùng đang trong cơn kích thích dục tình tương ứng tương hợp khiến sự cương cứng nở to kéo dài theo tự nhiên của dương vật được âm hộ và âm đạo nở to kéo dài tự nhiên đáp ứng, còn

(f) những dương vật to hơn bình thường và dài hơn bình thường thì được cho là những biến dị – đến độ người ta còn phải sản xuất những vòng tròn để đeo tròng vào thân dương vật kéo sát cuống của dương vật nhằm tạo một vật thể độn để dương vật dài quá khổ không thể cố đẩy nhét nằm trọn vẹn vào trong âm đạo gây cảm giác đau đớn đau rát cho âm đạo.

Ngoài ra, còn có biện luận hoàn toàn sai rằng chỉ khi dương vật thật to thì sống lưng dương vật mới cọ sát được với âm vật (thậm chí gần đây còn tưởng tượng ra về sự cọ xát của sống lưng dương vật vởi điểm G trong thành âm đạo) và do đó làm người vợ đạt cơn cực sướng. Tác giả bài viết này nhân đây giải thích lần đầu tiên trên thế giới rằng:

1) Kẻ nào biện luận như trên là đang miêu tả cảnh anh ta đút dương vật vào âm hộ của vợ anh ta mà không cần âu yếm từ 15 phút đến 30 phút trước đó để chuẩn bị cho người vợ, mà kiểu giao cấu bất cần như thế hoàn toàn không từ sự yêu thương, luôn gây đau rát cho người vợ, cứ như kiểu của người chồng say rượu hoặc thiếu ánh sáng trí tuệ, tùy tiện đút dương vật vào âm đạo khi người vợ đang ngủ, hoặc ngay khi anh ta muốn giải quyết nhu cầu sinh lý của riêng anh ta với một búp bê tình dục vô tri;

2) Vì rằng: một khi được người chồng âu yếm sâu tức lâu và đạt mức độ thích thú cực cao, thì dù dương vật người chồng cương to bình thường và ngay khi được đút vào âm đạo mình, người vợ lập tức hưởng ứng chủ động phối hợp nhịp nhàng uốn các bộ phận hông/mông/háng/đùi/âm hộ thật mạnh mẽ để tự áp âm vật tì đè đúng chỗ xuống lên sống lưng của dương vật và chủ động cọ xát với sống lưng dương vật để tự thúc đẩy nhanh việc đạt cơn sướng ngất (cũng như chủ động tì áp khu vực điểm G vào sống lưng dương vật và chà xát lên sống lưng đó), chứ làm gì có chuyện người vợ thụ động nằm yên như súc gỗ không động đậy, phó mặc người chồng sau khi sử dụng ba loại thuốc (kéo dài dương vật, nở to dương vật, và làm liệt cảm giác dương vật để không thể xuất tinh trước ba tiếng đồng hồ) tự do hì hục giao cấu vật lộn vật vã trên thân thể mình; và

3) Cần nói thêm rằng việc tập luyện gia tăng chiều dài dương vật để chứng tỏ “bản lĩnh đàn ông” gì đó là việc thiếu thông minh tương tự như việc làm to dương vật hoặc làm liệt cảm giác của nó.

4) Lưu ý quan trọng đặc biệt: nếu người chồng có dương vật ngắn (nghĩa là ngắn hơn “kích thước trung bình”) thì sẽ đáp ứng được việc kích thích “Điểm G” trong thành âm đạo giúp người vợ nhanh chóng đạt cơn sướng ngất một lần hay nhiều lần khi giao cấu. Lý do được giải thích ở đây là khi dương vật nhỏ ngắn, động tác giao cấu rút dương vật ra rồi ấn dương vật vào khiến đầu dương vật trực tiếp cọ sát lên vòm thành âm đạo đúng vị trí “Điểm G”, trong khi một dương vật dài sẽ không những gây đau cho âm hộ mà còn không phục vụ được mục đích kích thích “Điểm G” do đầu dương vật không trực tiếp cọ sát với “Điểm G” vì không được rút ra đủ xa trước khi ấn sâu vào trở lại.

post now 24

Phần 2 sẽ cho những kinh nghiệm thực tế về điểm 2 nói trên để chứng minh những điều thiên hạ nói – kể cả những nghiên cứu tuy hàn lâm nhưng phiến diện do chỉ đặt người chồng và dương vật của anh ta giữ vai trò trọng yếu trong giao cấu đạt sướng ngất – là sai lạc.

D- Những Hiểu Biết Tầm Bậy Tầm Bạ Về “Cơn Sướng Ngất” Trong Giao Cấu Vợ Chồng

Cần lưu ý rằng khi có sự lập đi lập lại cụm từ thời gian xuất tinh trong âm đạo lúc giao cấu có nghĩa rằng mục đích của các nghiên cứu và của tác giả bài viết này là với giao cấu dị giới tức giữa nam và nữ, mà tác giả bài viết này cụ thể hóa theo phạm trù đạo đức thành giữa người chồng phái namngười vợ phái nữ. Do đó, nội dung chính và xuyên suốt ở đây là sự xuất tinh phải trong một cuộc giao hoan thực, tức là dương vật của người chồng phải ở bên trong âm đạo của người vợ và cả hai đang cùng cố gắng đạt cho riêng mình một cơn sướng ngất từ việc giao cấu. Đối tượng này của bài viết là một giới hạn nhất thiết phải có như trong bất kỳ công trình nghiên cứu khoa học nào khác về bất kỳ chủ đề nào khác trên thế giới. Giao hoan đồng giới nam, giao hoan đồng giới nũ, hay giao hoan kê gian tức hậu môn hoàn toàn không là đối tượng nghiên cứu của bài viết này mà có thể là của các tác giả khác – nếu có. Do đó, một lần nữa xin nhắc lại rằng các từ ngữ sử dụng tiếp dưới đây là đúng cho phạm vi xuyên suốt của chỉ bài viết này.

Lời tuyên bố chính cho toàn bài viết là: mục đích duy nhất của sự giao cấu là làm cho người vợ đạt cơn sướng ngất. Nếu người chồng làm người vợ đạt cơn sướng ngất thì đó là sự thành công duy nhất, tuyệt hảo, như ý của cuộc giao hoan, bất kể người chồng xuất tinh sau 1 phút hay sau 6 phút – theo chuẩn Âu Mỹ – lúc giao cấu trong âm đạo người vợ.

Như vậy, với tâm điểm và trọng điểm duy nhất của cuộc giao hoan là người vợ, chúng ta hãy tham khảo các nội dung phát triển dưới đây.

1) Sức Mạnh Siêu Tuyệt Đối Của Cơn Sướng Ngất

Cơn sướng ngất trong bài viết này được dùng cho người vợ dù về ngữ nghĩa nó cũng có thể dùng cho người chồng lúc xuất tinh. Cơn sướng ngất được nói đến trong bài viết này là khi cuộc giao cấu có thể khiến người vợ sướng ngất còn người chồng xuất tinh.

Cơn sướng ngất có sức mạnh siêu tuyệt đối trên con người. Cơn sướng ngất làm người chồng muốn giao cấu với vợ thường xuyên nhất có thể. Cơn sướng ngất làm người vợ yêu thương người chồng hơn.

Cơn sướng ngất có sức mạnh siêu tuyệt đối trên người đàn ông nhiều hơn. Chính vì vậy, đã có những trọng án khi người đàn ông hiếp dâm phụ nữ hay bé gái rồi hạ sát, hoặc những tu sĩ mà báo chí Việt Nam Cộng Hòa gọi là “sư hổ mang” xâm hại tín nữ vì giáo lý Nhà Phật phải chịu thua cơn sướng ngất tình dục của cuộc giao cấu, hay như hàng ngàn vụ tu sĩ Công Giáo ở Mỹ và Châu Âu xâm hại nam thiếu nhi chủng viện do giáo lý Nhà Chúa phải thua cơn sướng ngất tình dục của sự xuất tinh, hoặc ở Việt Nam hiện nay phát sinh những vụ như một bé gái nọ bị ông nội ruột cùng cha ruột cùng nhau đồng lòng hiếp dâm “tập thể” trong thời gian dài, v.v. Tác phầm Facetiae tức Những Truyện Trần Tục của Giovanni Francesco Poggio Bracciolini, người đã cúc cung phụng sự nhiều đời các Đức Giáo Hoàng Thế Kỷ XV, viết nhạo báng những sinh hoạt dâm ô đồi trụy của giới tăng lữ nhà thờ, và bị nhà thờ cấm xuất bản, cũng góp phần khẳng định cơn sướng ngất tình dục có uy lực khủng khiếp đến dường nào. Không công khai nhìn nhận sức mạnh siêu tuyệt đối này của cơn sướng ngất, người ta chỉ đi từ lầm lạc này đến vong thân khác: cá nhân mất cảnh giác trở thành nạn nhân bị hiếp dâm (như ở Việt Nam) hoặc bị hiếp dâm rồi bị giết dấu mất xác vĩnh viễn (như ở Mỹ), hoặc mất cảnh giác khiến con thơ bị hiếp dâm (như những vụ nêu trong bài Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt), v.v; còn Nhà Nước thì vô tâm, cứ xem giáo dục giới tính sớm là chuyện phải làm theo gương “thế giới” bằng tiền viện trợ của “thế giới”.

Phần 2 sẽ cho những kinh nghiệm thực tế về cơn sướng ngất, cách người chồng có thể làm người vợ đạt được một cơn hay nhiều hơn một cơn sướng ngất cho mỗi lần giao cấu.

2) Vị Trí Tối Thượng Độc Tôn Của Người Vợ

Trong chuyện vợ chồng, chính vì cơn sướng ngất có uy lực tuyệt đối, người chồng nhất thiết phải làm người vợ đạt nhiều nhất có thể những cơn sướng ngất; trong khi đó, người chồng khi làm người vợ đạt cơn sướng ngất cũng dễ dàng sớm có được cơn sướng ngất cho riêng mình từ sự xuất tinh, biến thời gian xuất tinh hoàn toàn nằm ngoài các báo cáo sinh hoạt tình dục. Điều mang tính chân lý thực tế và “trời sinh” nhất thiết cần được lập đi lập lại ở đây là: cơn sướng ngất phải được đạt đến trong thời gian nhanh nhất có thể.

3) Tần Suất Cơn Sướng Ngất Của Người Vợ Và Tần Suất Xuất Tinh Của Người Chồng

Tạo Hóa đã tạo ra người đàn ông và người đàn bà với những điểm dị biệt song rất công bằng như sau:

Người vợ rất khó đạt cơn sướng ngất, không thể có cơn sướng ngất mà không trước đó phải có thời gian âu yếm đủ lâu, nhưng khi đã được chuẩn bị thật kỹ trong thời gian âu yếm thì có khi chỉ trong một lần giao cấu lại có thể đạt nhiều hơn một cơn sướng ngất, có khi đạt một chuỗi các cơn sướng ngất chỉ trong một lần giao cấu đến độ phải chủ động đẩy chồng ra xa, hoặc luôn trong tư thế sẵn sàng đón nhận thêm các âu yếm để có thêm nhiều đợt giao cấu mới trong cùng ngày.

Người chồng rất dễ đạt cơn sướng xuất tinh, có thể giao cấu ngay không cần qua thời gian âu yếm, có thể xuất tinh không cần dưới tác động vào từ người vợ, nhưng không bao giờ xuất tinh nhiều hơn một lần trong một lần giao hợp cũng như khó thể giao cấu nhiều lần trong ngày mà lần giao cấu nào cũng xuất được tinh.

Lý do của những giới hạn nơi người chồng được giải thích như sau:

a– Cơ thể người đàn ông có cơ chế phòng vệ đặc thù ngay sau mỗi lần xuất tinh để cơ thể phải trải qua thời gian chờ phục hồi đầy đủ;

b– Tùy theo cơ địa bẩm sinh mỗi người, cơ chế phòng vệ ấy có thể ấn định thời gian phục hồi là vài chục phút hay vài ngày mà trong thời gian này dương vật không thể cương cứng trở lại để khởi sự một cuộc giao cấu mới và xuất tinh mới;

c– Khi xuất tinh, sẽ xảy ra một hiệu ứng đối với sự phóng thích các chất dẫn truyền thần kinh cụ thể là dopamine, serotonin, oxytocin, và prolactin. Người ta chỉ nói đến testosterone như một kích thích tố nam chịu trách nhiệm đối với cái nội dung quỷ quái họ gọi là “yếu sinh lý” hoặc “mãn dục nam”, hoặc “xuất tinh sớm”, để rồi từ đó bày ra những trò bổ sung testosterone, thuốc “cường dương”, thuốc “làm chậm xuất tinh”, v.v.  Cần lưu ý rằng dopamine sản sinh ra khi có sự kích thích tình dục, nhưng nếu cơ thể kềm hãm sự sản sinh ấy của dopamine, sẽ cần thời gian lâu hơn cho việc khởi sự một giao cấu mới cho một đợt xuất tinh mới. Tương tự, prolactin là một hóc-môn liên quan mạnh mẽ nhất đến thời gian hồi phục, và do đó chỉ khi mức độ phóng thích prolactin thấp, việc bắt đầu cuộc giao hoan tiếp theo mới đến gần hơn. Điểm đặc biệt của prolactin là khi giao cấu nó được phóng thích đến mức 400% nhưng lại thấp hơn rất nhiều khi thủ dâm, nên chỉ sau thủ dâm thì sự bắt đầu cho lần xuất tinh khác mới đến nhanh hơn. Chưa kể, sự gia tăng của prolactin còn gây ra ức chế sản sinh testosteron khiến trì hoãn sự tái khởi động một cuộc giao hoan mới. Trong khi đó, serotonin được phóng thích tăng vọt trong não khi xuất tinh, khiến serotonin oxytocin làm giảm thiểu các hoạt động tinh thần tỉnh táo khiến người chồng có khuynh hướng nghỉ ngơi và lăn ra ngủ say ngay sau khi xuất tinh. Đối với “thạc sĩ tác sĩ” bài viết này thì dường như các phóng thích các chất dẫn truyền thần kinh dopamine, serotonin, oxytocin, và prolactin trong cơ thể ông hoặc rất ít hoặc quá thấp hoặc thiếu vắng do một trục trặc bẩm sinh nào đó nên thời gian phải ngưng cho sự hồi phục cho sự tái khởi động một cuộc giao hoan mới cho một lần xuất tinh mới trở nên quá ngắn, khiến ông thường thực hiện giao cấu với vợ mỗi ngày vào buổi sáng sớm khi vừa thức dậy lúc 5 giờ, vào buổi trưa lúc 12 giờ khi về nhà dùng cơm, vào buổi tối 19 giờ trước lúc dùng cơm, cũng như vào đêm khuya lúc 1 giờ sáng sau khi đã có một giấc ngủ say như các chi tiết miêu tả ở Phần 2.

V) Những Cảnh Báo Của Hoàng Hữu Phước

A- Sự Hoành Hành Của Bọn Đê Tiện Trên Không Gian Mạng: Thuốc Kích Dục

Không gian mạng “đục” là những trang web hoặc bẩn hoặc vớ vẩn hoặc cả hai. Bọn đê tiện là bọn rao bán thuốc kích dục mà những quảng cáo kiểu thí dụ như đoạn sau đây được thấy trên Tango:

Nước hoa/thuốc kích dục này phát huy tác dụng ngay khi nàng hít phải/uống xong, khiến nàng rạo rực, dâm thủy chảy ướt nhẹp, và nàng sẽ bám lấy bạn van xin bạn hãy đè nàng xuống giường mặc sức bạn muốn làm gì nàng thì cứ làm. Bạn nhớ là phải kể cho nàng biết trước về uy lực của nước hoa/thuốc này và chỉ sử dụng nếu như nàng chịu để bạn thử nhe.”

Chắc chắn đã có nhiều nữ sinh và phụ nữ bị phá trinh hay bị giao cấu ngoài ý muốn vì bị cho ngửi nước hoa kích dục hay uống nước có pha thuốc kích dục mà văn hóa chịu đựng truyền thống của phụ nữ Việt Nam đã khiến đa số những nạn nhân cam chịu, không đưa vụ việc ra cơ quan công an xử lý. Các bậc làm cha làm mẹ, do đó, phải nghiêm dạy con gái “6 không” gồm (a) không tham dự các tiệc tùng không phải lễ cưới của gia quyến mình hoặc của bản thân bạn thân cùng lớp, (b) không tham dự những buổi tụ tập tại nhà riêng bất kỳ ai, (c) không dùng nước giải khát nếu không đang ở nhà mình, (d) không ngữi thử nước hoa khi được mời bởi bất kỳ ai dù tại chốn đông người, (e) không rời nhà một mình sau 17 giờ kể cả khi đi học lớp tối, và (f) không rời nhà mà không báo cho cha mẹ biết địa chỉ nơi đến cùng các số phone của những người sẽ có mặt ở nơi đến.

B- Sự Hoành Hành Của Bọn Đê Tiện Trên Không Gian Mạng: Thuốc Kéo Dài Thời Gian Giao Cấu/Tăng Size Dương Vật

Bọn “trong” là những trang web chính thức của các cơ quan truyền thông chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Tất nhiên, bọn đê tiện trên không gian mạng của Đảng không thể tự tiện phun trào dịch vị như bọn ở phần nói trên mà phải theo một phong thái khác. Trước hết,

a) bọn chúng phải đưa ra các cái “mác” của nào là đại tá viện trưởng/phó, tiến sĩ viện trưởng/phó, hay bác sĩ viện trưởng/phóv. mà ai cũng hoặc đầu râu tóc bạc hoặc mặt mày bóng láng thuộc biên chế tinh hoa Nhà Nước đã có biết bao năm dài dày công nghiên cứu; tiếp theo,

b) bọn chúng bắt đầu nói về công hiệu của lá cây củ rễ cành nhựa của một loại cây nào đó hay của một con sâu nào đó mà chỉ có chúng mới tình cờ phát hiện do một dân tộc thiểu số nào đó sử dụng nên chúng mới điều tra ghi nhận rồi đem về phân tích tổng hợp thành thứ thần dược làm dương vật cương cứng lâu dài phục vụ nhân dân; hoặc

c) sau khi nói láp giáp một hồi, chúng đi vào nét chính là giới thiệu thuốc/thực phẩm chức năng ngoại nhập mà tên tuổi của các nhà sản xuất không bao giờ thuộc các nhà sản xuất dược phẩm hàng đầu của mỗi quốc gia chứ nói gì đến nhà sản xuất danh tiếng toàn cầu; sau đó,

d) chúng bất chấp việc để lộ cái ngu đần ngu si ngu dốt của chúng khi gọi Viagra là thuốc kích thích, v.v. và v.v.; và

còn bao điều tùy tiện khác mà chỉ cần chịu vào các đoạn rao bán thuốc dạo của chúng trên không gian mạng là ai cũng có thể sưu tầm cho chính mình biết bao thí dụ láo xạo buồn cười để làm thí dụ minh chứng cho sự bát nháo ấy.

C- Lời Cảnh Báo Của Hoàng Hữu Phước

Trong tất cả các sách về khoa học tình dục và giáo dục tình dục thời Việt Nam Cộng Hòa luôn có một lời khuyên y nhau mang tính khẳng định y học đối với các loại “thuốc” kéo dài thời gian xuất tỉnh rằng bất kỳ tác động hóa học nào vào sự cương cứng kéo dài hơn tự nhiên của dương vật mà đương nhiên chỉ là sự làm tê liệt tạm hệ thần kinh cảm giác của dương vật trong một thời gian nhất định, sẽ dẫn đến việc dần dần làm tê liệt hẳn dương vật khiến dương vật không còn cảm giác và do đó không thể giao cấu để đạt sự sướng cho chính mình.

Cũng trong tất cả các sách về khoa học tình dục và giáo dục tình dục thời Việt Nam Cộng Hòa luôn có một lời khuyên y nhau mang tính khẳng định y học rằng việc thủ dâm thường xuyên của nam giới hoặc việc “giải quyết sinh lý”(tức thực hiện giao cấu) của phái nam ở tuổi vị thành niên sẽ dẫn đến việc xuất tinh sớm và/hoặc liệt dương và/hoặc vô sinh khi trưởng thành.

Vì vậy, nên nhớ một điều duy nhất rằng tất cả các “thuốc” kéo dài thời gian xuất tinh dù sản xuất ở Âu Mỹ cũng toàn là thứ không thuộc y dược chính quy có “bản quyền” sản xuất bởi nhà sản xuất dược phẩm thực thụ và được bộ y tế của bất kỳ quốc gia nào công nhận. “Thuốc” ấy chỉ làm tê liệt hệ thần kinh dương vật để ngăn người chồng không có được cảm giác dẫn đến cơn sướng ngất và do đó không thể xuất tinh dù đã hì hục vật lộn vật vã sũng đẫm mồ hôi khi giao cấu trên thân thể người vợ và dù có muốn mau chóng đạt cơn sướng ngất để xuất tinh cho xong cũng không được. Hậu quả là người vợ chỉ thấy bản thân đau rát còn chồng mình như một người thất bại mệt lã thở hào hển rồi buông xuôi trong cuộc giao hoan mà thôi.

Việc người chồng sử dụng “thuốc” nhằm kéo dài thời gian giao hoan là do

a– Tâm lý tự ti tự cho rằng bản thân xuất tinh quá sớm không thể làm vợ đạt cơn sướng ngất.

b– Tâm lý trên xuất phát từ việc đọc các tài liệu tình dục nghiêm túc nhưng sai lầm do được viết bởi những người hoàn toàn không có kinh nghiệm sống thực của bản thân, hoặc đọc các tài liệu tình dục xằng bậy được viết bởi bọn quảng cáo “thuốc” ngay cả khi bọn quảng cáo ấy là giáo sư/tiến sĩ/viện trưởng/bác sĩ thực thụ vì đã nhận “quảng cáo” tức nhiên là để bán danh nhận tiền tức cung cách của bọn giáo sư/tiến sĩ/viện trưởng/bác sĩ thực thụ bất tài vô hạnh chui-ra-từ-ống-tay-áo-của-Đảng.

c– Sự thật: chưa hề đọc bài viết này của “thạc sĩ tác sĩ” Hoàng Hữu Phước để nắm bắt thông tin duy nhất thật sự về các vấn đề “xuất tinh sớm”/chiều dài dương vật/độ to dương vật/nhân vật chính duy nhất của cuộc giao hoan, phương pháp hiệu quả thật khi giao hoan với vợ, và sự thật về đời sống tình dục của tác giả khi giao cấu với vợ trong mỗi cuộc giao hoan.

VI) Cẩm Nang 30 Kiến Thức Phần 1

 post now 25

Kính mời các bạn theo dõi tiếp Phần 2 với phần mục lục sau:

 post now 26

Kiến thức chính đạo được thể hiện với phong cách chính đạo nơi con người chính đạo, tất cả vì sự chính đạo và nhằm phổ biến kiến thức chính đạo cho những người chính đạo.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Nhà Tình-dục Học, Nhà Biểu-tình Học

Tham khảo:

Thùng Nước Đá và Blog   14-7-2013

Du Học Hiếp Dâm và Hiếp Dâm Du Học   01-11-2016

Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt  2013

Bổ Sung Khẩn

Hoàng Hữu Phước, MIB

20-12-2018

HHP_China2

Do Tết đã quá cận kề, phần sau đây để bổ sung khẩn cho bài Hoàng Hữu Phước Người Việt Nam Đầu Tiên:

69) Người đầu tiên và duy nhất (a) hiểu rõ nội dung quái gở đầy xui xẻo và tiêu cực của bài hát Happy New Year của ban nhạc ABBA (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/01/04/can-loai-bo-viec-phat-bai-ca-happy-new-year-cua-abba-dip-tet/), và (b) do đó suốt 40 năm qua từ lúc còn là sinh viên Anh Văn trường Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh cho đến thời đại xa lộ thông tin hung hãn hừng hực hoành hành đã và đang luôn kiên trì đả phá, chê bai, miệt thị, yêu cầu không phát bài hát ấy vào các dịp Tết Dương Lịch và Nguyên Đán ở Việt Nam.

*********

Vài năm trở lại đây đã có những năm các đài truyền hình Việt Nam dước ảnh hưởng tác động bởi ý kiến tuyệt đối đúng của Hoàng Hữu Phước đã không còn phát bài Happy New Year của ban nhạc ABBA. Tuy nhiên Tểt năm 2018 vừa qua lại có sự lom khom nhổm dậy của cái zombie ấy, ắt do những người chịu trách nhiệm có hiểu biết trước đây công nhận rằng Hoàng Hữu Phước nói đúng chính xác, nay đã hoặc về hưu hoặc thăng chức, bỏ vị trí lại cho những cán bộ trẻ người non dạ làm truyền thông mà những người này không chịu đọc blog của Hoàng Hữu Phước nên trí hóa kinh nghiệm trớt qướt không thể nâng cao tay nghề nghiệp vụ truyền thông mới cứ hễ “Tết” đến là đương nhiên mụ mỵ tự động như robot chứ không phải con người có trí tuệ sử dụng lại cái bài Happy New Year của ban nhạc ABBA ấy.

Nay Tết đang đến, tôi xin nhắc các em các cháu trẻ măng non U40 truyền thông truyền hình và ông bạn U60 Bộ trưởng Truyền Thông rằng:

a) Hãy xem lại bản dịch bài Happy New Year của ban nhạc ABBA của Hoàng Hữu Phước tại đây để hiểu ý nghĩa tiếng Việt của bài ca ấy để biết nó xui xẻo tiêu cực thê thảm đến dường nào nên không bao giờ thích hợp để phát vào các ngày Tết quan trọng của Việt Nam: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/01/04/can-loai-bo-viec-phat-bai-ca-happy-new-year-cua-abba-dip-tet/

b) Hãy xem tại đây để biết rằng thể theo yêu cầu của vài cô giáo Anh văn là học trò của tôi, tôi đã chế tạo lời Việt cho bài duy nhất đúng được hát ca khắp năm châu bốn biển khi Tết Dương Lịch đến (tức bài Auld Lang Syne) để các cô sử dụng cho học sinh trung học của các cô từ Tết 2016 đến nay: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/31/bai-ca-goi-hoc-tro/.

*********

Kính lạy xin các em các cháu truyền thông phát thanh truyền hình không phát bài hát Happy New Year của ban nhạc ABBA trong Tết Dương Lịch và Tết Nguyên Đán 2019 này vì tôi có thói quen tự động chuyển kênh sang các đài nước ngoài ngay khi nghe tivi trỗi lên khúc nhạc bi ai sầu thảm ấy, mà nếu vậy tôi sẽ bỏ nhỡ bài phát biểu chúc Tết của Ông Nguyễn Phú Trọng là vị Tổng Thống duy nhất mà từ Tết 1976 đến nay tôi mới muốn lắng nghe đầy đủ nội dung phát biểu của Ngài.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Giảng-viên Anh-văn, Chính-trị Gia, Nhà Cộng-sản Dân-tộc Thiên Khổng

Tham khảo khác:

Nên Có Lựa Chọn Khác Thay Thế Bài Ca Happy New Year của Abba  25-01-2014

Cần Loại Bỏ Việc Phát Bài Ca Happy New Year của Abba Dịp Tết  04-01-2015

Cùng Hát Chúc Mừng Năm Mới 2016  21-12-2015

Bài Ca Gởi Học Trò   31-12-2015

Hoàng Hữu Phước, Người Việt Nam Đầu Tiên

Hoàng Hữu Phước, MIB, Chính Trị Gia

19-12-2018

Nhận thấy chính tôi đã đề ra tiêu chuẩn mới cho các nghị sĩ tương lai (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2018/02/04/chuan-muc-46-cua-nghi-si-viet-nam/), đồng thời nêu rõ rằng các ứng viên nghị sĩ không thể chỉ có lý lịch ghi đã giữ chức vụ gì từ năm nào đến năm nào mà phải có chi tiết các công trạng, để những đứa “đắc cử nghị sĩ với số phiếu rất cao” như mấy thằng Trịnh Xuân Thanh (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/10/cum-3-bai-ve-su-co-trinh-xuan-thanh-bai-2/) và Trần Hoàng Ngân (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/06/14/thu-goi-chu-tich-quoc-hoi-nguyen-thi-kim-ngan-2/), v.v., không bao giờ có thể trắng trợn cướp ghế nghị sĩ của ứng viên “ngoài Đảng và tự ứng cử” Hoàng Hữu Phước như tầy huầy trong Khóa Quốc Hội XIV vừa qua;

Tôi sau khi nhớ mình đã xem phim 2012 thấy cơn Đại Hồng Thủy phủ đầu nhấn chìm ngọn Sagamatha (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/02/23/5284/) và trọn dãy Hy Mã Lạp Sơn, biến mọi thứ trên đời này thành cái cuối cùng của hậu chung khiến mọi cái sót lại thành cái đầu tiên của khởi thủy, trong khi tôi trình độ thấp lè tè chỉ cao nhỉnh hơn ngọn Hoàng Liên Sơn của Việt Nam có sáu mươi tám mét chẵn nên cũng chẳng quan tâm gì đến việc vắt kiệt sức để nhớ xem bản thân đã từng là “người đầu tiên” trong những việc quỷ quái gì;

Song, chỉ vì không nở thấy các học trò mình trong lúc phải lo toan mua sắm tàu canoe cao tốc Hoa Kỳ và lương khô Hàn Quốc chờ ngày tận thế 2012 miệng mồm lại bàn luận chuyện linh tinh của mấy cái “đầu tiên” của “Thầy” mình, tôi đành viết ra đây dăm ba cái lặt vặt dưới đây, không theo thứ tự trước sau của biên niên sử chronical và cũng chẳng theo thứ tự mẫu chữ cái alphabet mà đầu óc mụ mẫm của tôi còn mơ hồ nhớ được tôi đã là “người đầu tiên” thực hiện hay “chế tạo” ở Việt Nam để học trò tôi có được một định mức khuây khỏa để in ra giấy cho vào ống đồng đem theo con tàu bập bềnh vượt sóng hồng thủy với ngựa voi dê cùng ểnh ương hải mã chuột chù.

Sau đây là một ít cái hoặc sự hoặc cái sự mà chính tôi là người đầu tiên (nghĩa là sau này có vô số người bắt chước tự tiện tự do sử dụng) hoặc là người đầu tiên duy nhất (nghĩa là vẫn chưa có ai bắt chước sử dụng) thực hiện, sáng tạo, sáng tác.

Tất nhiên, đối với bất kỳ ai lảm nhảm cho rằng tôi đã mạo nhận danh “người đầu tiên” của ai khác, tôi thách thức họ hãy đưa ra bằng chứng để chống lại tôi. Mà hãy hượm đã nào, tại sao kẻ “người đầu tiên” ấy của họ không dám tự mình viết blog bằng tiếng Anh hay tiếng Việt để tự đưa ra bằng chứng chứng minh mình mới là “người đầu tiên” của mục hay những mục số mấy của những liệt kê sau đây cơ chứ? Tôi bảo đảm 100% rằng tất cả những người quen biết tôi chỉ thuộc một trong hai hạng người gồm (a) những người ngợi ca tôi; và (b) những người tuy ganh ghét với tôi nhưng lại cực kỳ khiếp sợ tôi đến độ sống như con đà điểu rúc đầu xuống cát chổng mông lên trời ngay khi nhìn thấy tôi đường bệ đi đến chứ không đời nào dám nói lên sự ganh ghét đó, do tôi biết thấu đáo những trò bẩn thỉu vô đạo đức của họ nơi trường học, chốn cơ quan, và ở thị trường này, đến độ họ không bao giờ dám chường mặt trên không gian mạng với tên thật cả. Đối với bọn láo xạo láo toét ấy thì tôi không tin là chúng đần đến độ nhá nhá thông tin cho người khác về một tiêu cực láo xạo nào đó về Hoàng Hữu Phước cả.  Vả, một khi làm gì có chuyện có bất kỳ ai trên đời này lại giỏi hơn Hoàng Hữu Phước đối với những việc nhỏ xíu tầm thường  sau đây, quý độc giả cứ an nhàn thư thái đọc xem thoải mái.

Tôi, Hoàng Hữu Phước, là

1) Người đầu tiên và duy nhất của dân tộc Việt Nam được ngợi khen tài đức vẹn toàn “bằng thủ bút” (tức có bằng chứng cụ thể) bởi một giáo sư Việt Nam uyên bác lừng danh (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/toi-va-thay-nguyen-quang-to/).

2) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam có một trợ lý tận trung tận tín tận lực xuất sắc đoan chính đẳng cấp cao được mọi doanh nhân có trí tuệ đẳng cấp cao và các lãnh đạo Đảng Cộng Sản và Chính phủ biết đến (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/22/lai-thu-truc/).

3) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam giảng dạy các môn Lexicology, Debating, và Business Contracts.

4) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam làm bài tiếng Anh luôn cho thí dụ bằng thơ ca (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/toi-va-co-truong-tuyet-anh/).

5) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam được giảng sư duy nhất hàng đầu luận văn Anh ở Việt Nam thương yêu, ngợi khen tài năng và tư cách (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/toi-va-thay-le-van-diem/).

6) Người đầu tiên và duy nhất ở Việt Nam được giảng sư nổi tiếng của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tiến cử hiền tài cho ngành An Ninh Tình Báo của nước Việt Nam thống nhất (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/26/toi-va-nganh-an-ninh-tinh-bao/).

7) Người đầu tiên và duy nhất quyết định tạo ra và sử dụng sử dụng cách viết “Hochiminh City”. (Ngay sau ngày giải phóng, các lớp Anh Văn các trường đại học Việt Nam dùng “Ho Chi Minh City” trong khi tôi dứt khoát chỉ dùng “Hochiminh City” không những trong bài viết ở đại học cuối những năm 1970 của Thế kỷ trước và đầu những năm 1980 cũng của Thế kỷ trước mà sau này còn trong tất cả các công văn bằng tiếng Anh tôi viết thay mặt Công ty CIMMCO International gởi Ủy Ban Nhân Dân Tp Hồ Chí Minh, Ngân hàng Vietcombank, các Sở Ban Ngành Tp Hồ Chí Minh, và các cơ quan trung ương suốt từ thập niên 1980 của Thế kỷ trước tức thời điểm tôi là nhân sự duy nhất ở Thành Phố Hồ Chí Minh hoạt động xuất nhập khẩu và đối ngoại trực tiếp với lãnh đạo chính quyền Thành Phố Hồ Chí Minh cho đến nửa đầu thập niên 1990 cũng của Thế kỷ trước. Lý do: tôi theo kiểu đặt lên của LeningradStalingrad, và phù hợp với cách viết tiếng Anh thuận tiện cho người nước ngoài. Và Hochiminh City đã tự động được sử dụng song hành với Ho Chi Minh City).

8) Người đầu tiên tạo ra kiểu viết “những năm 90 của thế kỷ trước” / “thập niên 90 của thế kỷ trước”/ “những năm nửa đầu của thập niên 80 của thế kỷ trước” v.v. bắt đầu từ ngày 01-01-2000 tức đầu Thế kỳ XXI trên tất cả các bài viết tiếng Việt và tiếng Anh trên HR Online của Manulife mà tất cả 400 nhân viên và 7.000 đại lý tại các văn phòng chi nhánh của Manulife đều nhiệt liệt ủng hộ thích thú tìm đọc mỗi chiều Thứ Sáu. Hiện nay cách viết cầu kỳ mang đặc sệt dấu ấn dài dòng nổi tiếng đặc thù đặc trưng ấy của Hoàng Hữu Phước là duy nhất tại Việt Nam này, đã được tự do mô phỏng theo và xuất hiện cực kỳ thường xuyên trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng khác như truyền hình, truyền thanh, và báo mạng.

9) Người đầu tiên và duy nhất nêu tầm quan trọng của Formal English (tiếng Anh trang trọng, hàn lâm, đẳng cấp cao, thượng lưu, nghiêm túc) từ đầu những năm 70 của thế kỷ trước nhằm đả phá lập luận càn quấy của Phương Tây ít học và người Việt Nam kém hiểu biết vốn luôn cổ súy cho văn nói bình dân Informal English do nó không khó dạy và chẳng khó học, và cho đến nay tôi vẫn là người duy nhất cổ súy cho Formal English, nhờ vậy tôi là người Việt Nam duy nhất viết lách tiếng Anh chuẩn mực hàn lâm tại Việt Nam và trên các trang mạng quốc tế mà điển hình là Twitter.

10)  Người đầu tiên đặt vấn đề và đến nay vẫn còn là người duy nhất kêu gọi phân định hai thể loại ngôn ngữ Việt trang trọng hàn lâmngôn ngữ Việt bình dân vốn là hai mặt của ngôn ngữ không bao giờ thiếu ở các ngôn ngữ văn minh trên thế giới mà chính quyền Việt Nam sau ngày 30/4/1975 đã hoàn toàn sai bậy khi chẳng còn màng đến (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/02/05/giao-thoa-ngon-ngu-viet-anh-va-thuc-chat-van-de-giu-gin-su-trong-sang-cua-tieng-viet/).

11) Người đầu-tiên đặt vấn-đề tái-lập dấu gạch-nối của tiếng Việt mà Việt-Nam sau ngày 30/4/1975 đã tự-động loại bỏ, và đến nay tôi vẫn còn là người Việt duy-nhất trên thế-giới kêu gọi sự quan tâm đến “vấn-đề quan-trọng” này của Tiếng Việt (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/10/25/vu-khi-toi-thuong-cua-tieng-viet-cho-thoi-ky-thuat-so-hoi-uc-ve-mot-su-that-chang-con-nguoi-viet-nam-nao-tren-the-gioi-con-nho-hay-biet-den/).

12) Người đầu tiên và đến nay vẫn là người duy nhất cho ra định nghĩa hoàn toàn đúng về từ “phản biện” (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/08/02/phan-bien/).

13) Người đầu tiên và đến nay vẫn là người duy nhất cho nhận xét hoàn toàn đúng về cụm từ “đi tắt đón đầu” (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/09/08/di-tat-don-dau/).

14) Người đầu tiên thực hiện thành công chuyến xuất khẩu gạo có giá trị thương mại đầu tiên của toàn cõi Việt Nam (Báo Sài Gòn Giải Phóng số ra ngày 05-4-2009, bài “Người Đầu Tiên Góp Phần Đưa Hạt Gạo Đi Xa” của nhà báo Nguyễn Duy viết kỷ niệm 20 năm ngày đầu tiên xuất khẩu gạo; và Báo Tuổi Trẻ số ra ngày 04-12-2009 với loạt bài “Hành Trình Hạt Gạo Việt: Gạo Việt Ra Chợ Quốc Tế” của nhà báo Quốc Việt và Trần Mạnh viết kỷ niệm 20 năm ngày đầu tiên xuất khẩu gạo).

15) Người đầu tiên đề xuất các từ ngữ quy cách gạo tiếng Việt thích hợp khi diễn giải tài liệu tiếng Anh trong khóa tập huấn đầu tiên kéo dài 10 ngày tại Khách Sạn Majestic Số 1 Đồng Khởi Quận 1 Thành Phố Hồ Chí Minh cho tất cả các lãnh đạo Công ty và phòng ban của Vinacontrol Thành Phố Hồ Chí Minh đáp ứng yêu cầu của chuyến xuất khẩu gạo có giá trị thương mại đầu tiên của toàn cõi Việt Nam.

16) Người đầu tiên biên soạn bộ giáo trình Anh Văn Kinh Thương (bao gồm phiên dịch, biên dịch, hợp đồng kinh tế ngoại thương, v.v. bằng tiếng Anh) sử dụng tại Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội – chi nhánh Tp Hồ Chí Minh cuối những năm 80 của thế kỷ trước và là người duy nhất giảng giải về Hợp Đồng Thọ Nhượng trong giáo trình đó (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2018/08/03/luat-dac-khu-phu-luc-cho-phan-2-nhuong-dia-va-tho-nhuong/).

17) Người đầu tiên “hành nghề” tư vấn phát triển kinh doanh và phát triển nguồn nhân lực ở Việt Nam từ những năm 80 của thế kỷ trước đối với các văn phòng đại diện nước ngoài tại Thành phố Hồ Chí Minh

18) Diễn giả phát triển nguồn nhân lực đầu tiên của Việt Nam trong suốt thập kỷ 90 của thế kỷ trước (cộng tác viên chuyên trang báo Người Lao Động và là diễn giả thuyết trình tư vấn cho sinh viên tại Nhà Văn Hóa Thanh Niên về việc làm và làm việc tại cơ quan nước ngoài).

19) Người mở Dịch vụ hiệu đính chuyên nghiệp về tiếng Anh hàn lâm đầu tiên của Việt Nam kể từ 30-4-1975.

20) Người đầu tiên và duy nhất bảo vệ quyền lợi doanh nghiệp Việt và nông dân Việt trong vụ đại tranh chấp hạt điều với thương nhân Ấn Độ, tham gia giải quyết với Bộ Ngoại Giao Việt Nam, Bộ Ngoại Thương, và Đại sứ Ấn Độ tại Việt Nam. Bài viết của Hoàng Hữu Phước “Từ Một Thương Vụ Trục Trặc” đăng trên Báo Tuổi Trẻ số ra tháng 4-1993 công khai âm mưu của các công ty Ấn Độ đối với toàn bộ tổng sản lượng hạt điều vụ mùa năm 1993.

21) Người đầu tiên làm CEO cho một doanh nghiệp 100% vốn nước ngoài của Mỹ kể từ 30-4-1975.

22) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất có thiệp cưới in song ngữ Việt và Anh kể từ 30-4-1975 (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/09/dam-cuoi/).

23) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất có thiệp cưới in tiếng Anh dùng danh xưng formal duy nhất đúng (“chúng tôi” = “they”) trong cộng đồng người Việt toàn thế giới (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/09/dam-cuoi/).

24) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất làm phiên dịch miễn phí tại Tòa Án Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh tại các phiên xử có yếu tố người nước ngoài với nguyên đơn hay bị đơn người Việt không có điều kiện thuê thông phiên dịch tiếng Anh.

25) Người đầu tiên viết bài đúng về lò vi ba khi sửa sai bài viết xằng bậy của một kỷ sư điện trên báo Người Lao Động nói nhảm về lò vi sóng (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/09/28/bao-nguoi-lao-dong/).

26) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất viết bài đúng về cách học đúng tiếng Anh  và cách học giỏi tiếng Anh. (bài “Có Nên Cho Con Học Ngoại Ngữ Quá Sớm” trên báo SàiGòn Tiếp Thị số 15 ra ngày 18-4-1998, và bài “Trẻ Em Có Cần Học Ngoại Ngữ Sớm” trên Tuổi Trẻ).

27) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất đoạt giải thưởng Sputnik 1986 của Thông Tấn Xã Novosti, Liên Xô, với bài luận văn “Woe Is Me! Woe Is Me!” nói về chủ đề Hòa Bình (kết quả đăng trong Spunik số ra tháng 5 năm 1987) cho phần thưởng ấm trà Samovar tạo nên bởi nghệ nhân bậc thầy về thủ công mỹ nghệ. (Một người Việt Nam khác là Phạm Duy Long ở Hà Nội đoạt giải khuyến khích cho phần thưởng một năm báo Sputnik).

28) Người Việt Nam đầu tiên đoạt giải thưởng Poetry.com, USA, với bài sonnet “How to Overwhelm the Unoverwhelmed” (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/12/12/toi-va-giai-thuong-tho-ca-quoc-te-hoa-ky/).

29) Người đầu tiên và duy nhất viết thư gởi chính phủ về những vấn đề nhạy cảm của quốc gia ngay từ đầu những năm 80 của thế kỷ trước, một trong số đó là đề xuất thay đổi hình ảnh trên tờ giấy bạc Việt Nam rằng ảnh của Chủ Tịch Hồ Chí Minh chỉ nên trên tờ giấy bạc 1 đồng vì đó là đơn vị tiền tệ rất quan trọng, còn giấy bạc các mệnh giá khác thì dùng ảnh vẽ các danh nhân trong lịch sử Việt Nam, v.v. (Ngân Hàng Nhà Nước đã gởi Công văn phúc đáp số 46PHK Q2 ngày 14-4-1993 và ảnh chụp công văn này đăng trong bài song ngữ Anh-Việt của Hoàng Hữu Phước  trên mạng doanh nhân Emotino.com ngày 14-9-2008 và gần đây có đăng lại hình ảnh tại https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/12/03/vie%CC%A3t-nam-do%CC%89i-tien/ ngày 03-12-2016).

30) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất viết thư gởi Tổng Thống Saddam Hussein hiến kế Liên Hoành Iraq-Iran-Bắc Triều Tiên (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/07/12/toi-va-saddam-hussein/).

31) Người Việt Nam đầu tiên được Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ phỏng vấn sau 30-4-1975 (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/09/23/toi-tra-loi-phong-van-cua-dai-tieng-noi-hoa-ky-voa/).

32) Người Việt Nam đầu tiên ở vị trí lãnh đạo doanh nghiệp được Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ phỏng vấn sau 30-4-1975 (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/09/23/toi-tra-loi-phong-van-cua-dai-tieng-noi-hoa-ky-voa/).

33) Người Việt Nam đầu tiên được Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ phỏng vấn sau 1975 nhưng không theo mong muốn và mong đợi của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/09/23/toi-tra-loi-phong-van-cua-dai-tieng-noi-hoa-ky-voa/).

34) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất trả lời phỏng vấn của Đài Châu Á Tự Do RFA về Cù Huy Hà VũVấn Đề Đa Đảng không theo mong muốn của đài này (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/05/18/toi-tra-loi-phong-van-cua-dai-chau-a-tu-do-ve-cu-huy-ha-vu-va-van-de-da-dang-ngay-20-4-2011/)

35) Nghị sĩ Việt Nam đầu tiên và duy nhất trả lời phỏng vấn của Đài Phố Bolsa TV California Hoa Kỳ mà toàn bộ các video clip phỏng vấn được Đại Sứ Quán Việt Nam ở Singapore chiếu lại cho toàn bộ cán bộ nhân viên sứ quán xem để học hỏi về chính trị và áp dụng – không loại trừ khả năng tất cả các Đại Sứ Quán Việt Nam trên toàn thế giới cũng làm tương tự:

Video clip 1: “Tôi nghĩ nếu đứng ở nghị trường Quốc hội, sự đóng góp, giúp đỡ của mình sẽ có hiệu quả lớn hơn.” http://www.youtube.com/watch?v=U_jolHcUMX4&feature=BFa&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

Video clip 2: “Hiến pháp nói Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất.”  http://www.youtube.com/watch?v=Mw6WFmZEKjk&feature=BFa&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

Video clip 3: “Luật biểu tình chỉ nên ra nếu như những luận điệu và những nhóm chống Cộng không còn tồn tại trên thế gian này.”  http://www.youtube.com/watch?v=jI2ybZHApM8&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg&index=1&feature=plcp

Video clip 4“Người ta đã ngụy tạo nên một chuyện khác, làm cho người nghe bực tức lên. Người ta nói rằng tôi nói người dân Việt Nam dân trí thấp. Và đó là lời vu khống. Tôi không bao giờ nói như vậy.”  http://www.youtube.com/watch?v=mHvO-Ge7mdQ&feature=BFa&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

Video clip 5“Cho tới giờ phút này chỉ có Cộng Sản Việt Nam mới chặn đứng được Cộng Sản Trung Quốc” http://www.youtube.com/watch?v=rRGAq4_ADd0&feature=BFa&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

Video clip 6“Không người Việt Nam nào chịu khuất phục trước Trung Quốc cả.” http://www.youtube.com/watch?v=wd5wRefkc30&feature=BFa&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

Video clip 7“Khoảng cách giàu nghèo rất lớn, và sắp tới còn lớn nữa. Khoảng cách đó chứng tỏ con đường tự do hóa thương mại ở Việt Nam đã gần thành công.http://www.youtube.com/watch?v=vDVNrlZUf7w&feature=BFa&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

Video clip 8: “Tôi rất muốn tự do báo chí theo kiểu tư nhân cũng được ra báo. Nhưng đồng thời tôi cũng phải thông cảm nếu như chính phủ vẫn chưa cho ra cái đó.”  http://www.youtube.com/watch?v=Q9rFRJpm2vk&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg&index=1&feature=plcp

Video clip 9: “Những người chống Cộng viết blog ở nước ngoài họ dùng những chữ cực kỳ tục tĩu khi nói về Việt Nam. Tôi không chấp nhận điều đó!” http://www.youtube.com/watch?v=nSc_G3YkRyQ&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg&index=1&feature=plcp

36) Người Việt Nam đầu tiên ở vị trí lãnh đạo doanh nghiệp được Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Oánh tìm đến đàm đạo về tư vấn kinh doanh sau 30-4-1975.

37) Người Việt Nam đầu tiên và duy nhất cho ý kiến bao trùm nhất, chính xác nhất, đầy đủ nhất, và có ảnh hưởng tác động tích cực nhất về vấn đề Bô-Xít Bauxite trên mạng xã hội, đặt dấu chấm hết vĩnh viễn đối với tất cả các chống phá của bọn nhân sĩ ngu đần/trí thức ngu độn/chống Cộng ngu xuẩn bấu víu vào nội dung khai thác Bô-Xít ở Việt Nam (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2013/08/20/hoi-chung-bay-dan/).

38) Giáo viên Anh Văn đầu tiên không thuộc Đại Học Sư Phạm, xuất thân từ Đại Học Văn Khoa, nhưng đã`vượt qua tất cả các giáo viên xuất thân từ Đại Học Sư Phạm để nhận bằng khen của Bí Thư Trung Ương Đoàn Vũ Mão cho công tác chủ nhiệm xuất sắc.

39) Giảng viên Anh Văn duy nhất xung phong tiếp nhận chủ nhiệm một lớp sinh viên ở tỉnh (Đồng Nai) yếu tiếng Anh ở cấp phổ thông, nhưng đã giảng dạy và đào tạo các sinh viên này đạt kết quả tốt nghiệp làm giáo viên Anh Văn 100% trong đó có nhiều sinh viên giỏi cấp Khoa Ngoại Ngữ và giỏi cấp toàn trường, với phương pháp biến 3 năm học của các em tương đương chất lượng 6 năm bằng cách tình nguyện tăng cường dạy thêm miễn phí cho các sinh viên ấy tất cả các môn tiếng Anh tất cả các buổi tối từ 21g đến 23g ở ký túc xá Hùng Vương, Quận 5.

40) Người Việt Nam đầu tiên chống tham nhũng/hối lộ, khước từ tiền đút lót trong thương vụ xuất khẩu gạo đầu tiên của Việt Nam, có bằng chứng và nhân chứng (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/01/09/15-000-tan-gao-1-xap-vai-quan/).

41) Người đầu tiên và duy nhất kêu gọi lãnh đạo Nhà Nước hãy quan tâm đến silo trong phát triển ngành gạo và lương thực nước nhà, qua bài viết “Silo – Vấn Đề Lõi Trong Phát Triển Tam Nông” đăng ngày 21-5-2009 trên mạng doanh nhân Emotino.com., và trong Báo Nông Thôn Ngày Nay số ra ngày 16-5-2009.

42) Người đầu tiên và duy nhất có tư duy chính trị thực tế, sâu sắc, và đúng đắn khi thường viết rằng tư tưởng của chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam nên hòa trộn với chủ nghĩa dân tộc trên nền Khổng Giáo để thành thế lực chính trị thực sự hùng mạnh do (a) chủ nghĩa dân tộc không bao giờ không chiếm thế thượng phong tại tất cả các quốc gia, và (b) chỉ có giáo dục Khổng Mạnh từ cha mẹ gia đình mới cung cấp cho nguồn nhân lực các đặc trưng trung-hiếu-tiết-nghĩa-liêm-chính-công-minh-lễ-trí-tín-tam cương từ đó giao hòa mạnh mẽ với giáo dục ý thức hệ chính trị của Đảng mới tạo nên được “con người mới xã hội chủ nghĩa đích thực” thay vì những hài nhi chính trị chỉ giỏi tiêu cực tham nhũng và phản Đảng. (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/03/26/donald-trump-lam-the-gioi-chinh-tri%CC%A3-au-my%CC%83-lo%CC%83a-lo/)

43) Người đầu tiên và duy nhất cho nhận xét rằng Hợp Tác Bốn Nhà trong phát triển Tam Nông là mơ hồ, phi thực tế (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/01/28/tam-nhin-cua-nghi-si-hoang-huu-phuoc/).

44) Người đầu tiên và duy nhất cho rằng nhất thiết phải viết lại nội dung của Con Rồng Cháu Tiên & Trăm Trứng (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/10/29/tram-trung/) .

45) Người đầu tiên viết về những cái hèn kém nơi những cường quốc “Phương Tây” mà đa số người Việt ngưỡng mộ (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/02/23/de-viet-nam-tro-thanh-cuong-quoc-hao-huyen-singapore/).

46) Nam công dân đầu tiên và duy nhất của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam để tóc hippie dài nhất nước (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2018/10/24/dinh-thi-hong-anh/).

47) Nam công dân đầu tiên và duy nhất hoạt động xuất nhập khẩu và đầu tư tại văn phòng đại diện nước ngoài ở Thành Phố Hồ Chí Minh, vào thời điểm chỉ mới có các văn phòng đại diện của công ty CIMMCO International Ấn Độ, công ty Singapore của cựu Bí Thư Thứ Nhất Sứ Quán Ấn Độ Shantanu Srivastava, và công ty dược phẩm Ciba-Geigy Thụy Sĩ, nơi chỉ có các nữ nhân viên người Việt Nam.

48) Người đầu tiên và duy nhất khẳng định nông nghiệp mới là nền tảng phát triển kinh tế Việt Nam, chống tư duy “ưu tiên phát triển công nghiệp nặng”.

49) Người đầu tiên và duy nhất đánh giá thấp đóng góp của công nghệ thông tin vào sự phát triển kinh tế quốc dân.

50) Người đầu tiên và duy nhất chỉ với bài viết Đa Đảng đã làm câm mồm vĩnh viễn phe chống Cộng, không còn dám lảm nhảm đòi đa đảng đa nguyên (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2013/05/18/viet-nam-cong-hoa-co-da-dang-khong-my-co-da-dang-khong/).

51) Người đầu tiên và duy nhất trên thế gian này biết về sự tồn tại vài ngày của Đảng Dân Chủ của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu thời Việt Nam Cộng Hòa (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/09/18/viet-nam-cong-hoa-da%CC%89ng-chinh-tri%CC%A3/). Sau bài viết của tôi, Wikipedia xuất hiện thông tin về cái “đảng” ấy bằng tiếng Việt với những chi tiết hoàn toàn “sáng tạo” như về tên “người” trong “ban lãnh đạo Đảng”, v.v., toàn láo xạo (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2013/05/18/viet-nam-cong-hoa-co-da-dang-khong-my-co-da-dang-khong/).

52) Người đầu tiên và duy nhất dám nhắc về “Biến cố Tết Mậu Thân 1968” khiến làm câm họng phe hải ngoại chống Cộng (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/01/28/tet-mau-than-1968/).

53) Người đầu tiên không đảng tịch chống chống-cộng bằng bút chiến ngay từ lúc xuất hiện xa lộ thông tin.

54) Người đầu tiên và duy nhất phê phán và đặt dấu chám hêt cho kiểu cầm micro buông ra rồi chụp lại chỉ có ở giới ca hát quê mùa không bao giờ chuyên nghiệp tại Việt Nam (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/08/11/chu%CC%89-nghi%CC%83a-dong-phuc/).

55) Người đầu tiên gởi email (thủa xa lộ thông tin còn sơ sài và ngu đần vì chưa có điện thoại thông minh, tivi thông minh, nhà thông minh, trí tuệ thông minh nhơn tạo) đến tất cả các trang mạng mua bán hàng hóa/dịch vụ nào mà khu vực xổ xuống của phần quốc gia để điền chi tiết vào những ô buộc phải có để thanh toán thẻ tín dụng lại không có tên Việt Nam, để dạy họ rằng kinh tế Việt Nam đang phát triển mạnh, rằng rất nhiều doanh nhân nước ngoài của các tập đoàn lớn đang làm việc tại Việt Nam, rằng chính tôi cũng đang sử dụng thẻ Mastercard do công ty đưa để thực hiện thanh toán cho các mua sắm của công ty hoặc của tôi khi ra nước ngoài, rằng nhu cầu mua sắm online với họ từ Việt Nam là có thật là lẽ đương nhiên, nên họ cần khôn ngoan nhanh chóng nghiên cứu rồi ngay lập tức chiếm thời cơ để thêm Việt Nam vào danh sách để họ nhận các đăng ký mua hàng/dịch vụ của họ từ “vô số” (từ của tôi khi viết email quyến rũ họ) khách hàng giàu có ở đó. Kết quả là tên Việt Nam đã xuất hiện từ dạo ấy. Nếu ai nghi ngờ sự chân thật của thông tin này, thì tôi chỉ có một bằng chứng duy nhất rằng trên đời dưới thế tại Việt Nam này vào những năm 1980 và 1990 thì cách chi mà có ai vừa giỏi Anh Văn như tôi, vừa ham viết như tôi, vừa hay vào các web tiếng Anh như tôi để đấu khẩu với phe hải ngoại chống Cộng và để xem các tựa sách để mua, và hay làm cái việc vác tù và hàng Tổng tức ăn cơm nhà mần chiện thiên hạ như tôi để mà kiến ngãi bất vi vô dõng giả, gian nguy bất cứu mạc anh hùng cơ chứ? Sau này, khi mọi chuyện hanh thông, lại còn sót cái chót, đó là trên các trang web mua bán hàng/dịch vụ thì phần chi tiết người mua cũng còn cái quái quỷ “Zip Code” buộc phải có nơi chi tiết địa chỉ. Tôi lại phải gởi email tiếp, nói với họ rằng “Zip Code” là thứ cổ lổ xỉ lạc hậu rồi bạn ạ, chỉ còn tồn tại ở nước Mỹ của bạn thôi, y như chuyện thế giới và tôi đang xài điện 220V mà bạn đang xài điện 110V vậy đó. Kết quả là lại có sự điều chỉnh tiếp theo: Zip Code vẫn tồn tại, nhưng khi khách hàng điền chi tiết vào thì hệ thống vừa thấy gõ tên quốc gia Việt Nam thì tự nhiên phần yêu cầu Zip Code mờ nhoen lệ ngay, còn công ty khác thì cho sự tùy chọn “nước khác” để làm tan chảy mục Zip Code. Hiện nay vì hết tiền không còn mua sắm gì nên tôi không rõ các mạng bán hàng hóa/dịch vụ có còn gây khó khăn nào khác cho các bạn chăng. Nếu còn, cứ cho tôi biết nội dung để các bạn có dịp chứng kiến tôi là người đầu tiên hóa giải cái việc cỏn con ấy giúp bạn chỉ bằng vài từ tiếng Anh và một cái click chuột đơn giản.

56) Người đầu tiên và duy nhất phê phán việc Việt Hóa Phiên Âm Tiếng Nước Ngoài (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/09/02/chu-tich-gia-cu-do-nhet-xop/).

57) Người đầu tiên và duy nhất có năng lực tiên tri thấu thị chứ không phải Nguyễn Bỉnh Khiêm (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2018/04/30/bai-so-1-ve-thau-thi-cua-hoang-huu-phuoc-chinh-tri-my/).

58) Nhà chính trị Việt Nam đầu tiên và duy nhất sinh hoạt viết và đối đáp chính trị trên Twitter bằng tiếng Anh (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/11/27/hoang-huu-phuoc-mot-ngay-tren-twitter/).

59) Nhà chính trị Việt Nam đầu tiên và duy nhất sinh hoạt viết và đối đáp chính trị trên Twitter bằng tiếng Anh trang trọng hàn lâm formal (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/11/27/hoang-huu-phuoc-mot-ngay-tren-twitter/).

60) Người đầu tiên trong doanh giới không đảng tịch, không bất kỳ cơ quan đoàn thể nào giới thiệu hay khuyên bảo hoặc gợi ý hay động viên bất kỳ, tự quyết định ra ứng cử Quốc Hội khóa XIII và đắc cử Đại Biểu Quốc Hội Việt Nam đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh ngay lần tự ứng cử đầu tiên (cần lưu ý rằng có những “doanh nhân ngoài Đảng” ứng cử các khóa trước đó nhưng toàn là “sân sau” do Mặt Trận Tổ Quốc chọn ra, tư vấn, động viên ứng cử để giúp Quốc Hội có danh với nước ngoài rằng có những ứng viên “ngoài đảng” như thế).

61) Nghị sĩ đầu tiên của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam được cả hội trường vỗ tay ầm vang nhiệt liệt tán thưởng khi kết thúc bài phát biểu dài 7 phút (đứng phát biểu tại chỗ chứ không lên bục) chống sự manh nha dự án “luật Biểu Tình” (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/04/14/nghị-sĩ-hoang-hũu-phuoc-noi-ve-luạt-biẻu-tinh-2/).

62) Nghị sĩ đầu tiên của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam ngăn chặn thành công tuyệt đối sự manh nha biên soạn một dự án luật mà ở đây là dự án Luật Biểu Tình trong suốt nhiệm kỳ Khóa XIII, hiện đã qua nửa nhiệm kỳ Khóa XIV và còn có thể sẽ qua toàn bộ nhiệm kỳ Khóa XIV vẫn không nghị sĩ nào cho ra được phác thảo nào về dựa án luật ấy mà có chăng là lời đớn nhục kêu gào ai đó phải “trả nợ nhân dân”.

63) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam có sinh hoạt mạng xã hội với hàng ngàn bài viết bằng tiếng Anh và/hay tiếng Việt (trong hơn hai mươi năm qua).

64) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam viết thư bằng tiếng Anh cho lãnh đạo nước ngoài, mà trong trường hợp này Đức Giáo Hoàng của Tòa Thánh Vatican để nêu nội tình rối loạn do bọn giám mục đê tiện và đám linh mục lưu manh sách động giáo dân phản động gây ra tại Việt Nam (bản tiếng Việt: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/01/thu-gui-duc-giao-hoang-francis/, bản tiếng Anh: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/01/letter-to-his-holiness-pope-francis/).

65) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam tuy ngoài Đảng vẫn can thiệp hóa giải được sự quấy rối của các nhóm mà ở đây cụ thể là nhóm Pháp Luân Công mà nhà cầm quyền và giới an ninh chính trị Việt Nam trước đó không thể ngăn chặn triệt để được (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/10/07/phap-luan-cong/).

66) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam có bài viết (Tứ Đại Ngu) phê phán chê bai chỉ trích một nghị sĩ có thâm niên chốn nghị trường, kẻ được Chính phủ bất tài trọng vọng, và được truyền thông chính thống vô dụng của Đảng quỳ lạy tôn vinh (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/08/05/tu-dai-ngu/).

67) Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất của toàn bộ lịch sử sinh hoạt nghị trường của Quốc Hội Việt Nam bị bọn mất dạy trong truyền thông chính thống của Đảng tập trung công kích trên quy mô toàn quốc, sách động bọn lưu manh trên mạng xã hội tấn công (tiếng đầu đường xó chợ gọi là “ném đá”) đe dọa; nhưng sau đó đã danh chính ngôn thuận ra tay dũng mãnh kiên quyết kiên trì kiên tâm đánh cho đại bại bọn mất dạy trong truyền thông chính thống của Đảng bằng chính công cụ mạng xã hội từ năm 2012 cho đến tận ngày nay và sẽ không bao giờ tha tội cho bọn mất dạy trong truyền thông chính thống của Đảng mà sẽ tiêu diệt bọn chúng, trong sạch lành mạnh hóa cơ quan truyền thông của Đảng để Đảng có lại được vũ khí truyền thông trong tay. (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/11/16/da%CC%89ng-co%CC%A3ng-sa%CC%89n-vie%CC%A3t-nam-da%CC%83-mat-kie%CC%89m-soat-truyen-thong/).

68) Người đầu tiên và duy nhất viết về …. những việc bản thân mình đã là người đầu tiên đề xuất và/hay thực hiện ở Việt Nam.

Nếu học trò và bạn hữu đọc xong, thấy tôi viết còn thiếu chi tiết nào thì xin nhắc nhở để tôi tập trung rồi viết thêm khi có đủ thêm 32 điều mới khác để hình thành tác phẩm Bách Bự Công Của Hoàng Hữu Phước. Bạn nào nhắc đúng, xin vui lòng cho phép tôi ghi chú tên sau mỗi chi tiết để … có người làm chứng cho hậu thế tỏ tường, không nghi ngờ nghi ngại nghi hoặc.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Chính-trị Gia, Nhà Cộng-sản Dân-tộc Thiên Khổng

Phùng Kim Yến

Nhà Báo Chánh Tâm

Hoàng Hữu Phước, MIB

25-10-2018

Nhiều bạn hữu, học trò ruột, nhân viên trung thành, người quen thân tình, và người dân hiền lương bấy lâu nay tự xưng là “fan ái mộ” của tôi hỏi phải chăng tôi rất có ác cảm đối với các nhà báo chính thống Việt Nam. Câu trả lời của tôi luôn gồm ba nội dung rằng

(a) cái gọi là báo chí cách mạng là vũ khí của Đảng Cộng Sản Việt Nam mà chỉ có bọn ngu đần học trăm biết một và bọn chống Cộng mới chống cái báo chí cách mạng ấy;

(b) tôi chỉ chống báo chí cách mạng Fake, tức báo chí cách mạng đội lốt, tức báo chí cách mạng phản Đảng, tức báo chí cách mạng biến thái, báo chí cách mạng ăn cướp; và

(c) tôi là người tuyệt đối công chính liêm minh và cái đạo đức rộng lượng hào phóng đặc biệt nơi tôi luôn được thể hiện rõ nét bất di dịch theo hai slogan tôi thường nhắc đến nơi này nơi khác trong các bài viết là “ơn có vạn kiếp vẫn đền, oán có muôn đời vẫn trả”, và “nhận một luôn đáp lại ngàn, dù cái nhận là sự giúp đỡ hay quả đấm”;

Cho nên, ác cảm nơi tôi – nếu có – tùy thuộc hoàn toàn và tuyệt đối vào mỗi cá nhân nhà báo đang đứng trong hàng ngũ báo chí cách mạng Việt Nam đang chìa ra cho tôi tình tương thân tương trợ hay quả đấm.

Giải thích rõ hơn nội dung phần (b) ở trên, tôi cần nhấn mạnh thêm rằng:

1- Báo chí xạo Fake thì chỉ có người đang dự lớp xóa mù chữ mới đọc. Báo xạo Fake Tuổi Trẻ ở Việt Nam đã từng nhét/nhấn/thồn/tọng chữ vào mồm Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước vu vạ rằng ông ta mắng dân tộc Việt Nam dân trí thấp đối với Luật Biểu Tình trong khi trong thực tế ông ta chỉ nêu lên sự thật 100% rằng trên đời dưới thế chỉ có mỗi một ông cố tổ tiên sư của báo chí xạo Tuổi Trẻ sở hữu đủ bộ Tứ Đại Ngu. Thậm chí Ông Trần Đại Quang có bao giờ bảo ông cố tổ tiên sư của báo chí xạo Tuổi Trẻ  ngu hồi nào đâu vậy mà chúng cũng nỡ lòng nào tự tung tự tác tự tiện tự nhiên tự do nhét/nhấn/thồn/tọng chữ vào mồm Ông Trần Đại Quang rằng chính ông ấy không những ủng hộ việc ra Luật Biểu Tình mà còn hứa sẽ thúc Quốc Hội cho ra cái luật ấy. Xem ra cái gọi là Luật Biểu Tình được báo xạo Tuổi Trẻ đặc biệt ưa chuộng vì xã hội phải có loạn lạc đập phá tứ tung thì từ Tổng Biên Tập đến phóng viên báo xạo Tuổi Trẻ mới không bị thất nghiệp. Những bậc đại trí luôn chống báo xạo, chà đạp báo xạo xuống bùn nhơ, và trong số những bậc đại trí quyết liệt chống báo xạo nhất thế giới có Tổng Thống Hoa Kỳ Thứ XLV Donald John TrumpNghị sĩ Việt Nam Khóa Thứ XIII Hoàng Hữu Phước.

2- Báo chí cách mạng ăn cướp là tên gọi bọn báo chí – nhất là bọn báo online và báo hình – nào đã tuyệt đối câm lặng bưng bít thông tin để ăn cướp một kỳ tích của Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước: chúng không hề đưa tin về một sự việc chưa có tiền lệ vô tiền khoáng hậu suốt chiều dài lịch sử nghị viện Việt Nam khi phát biểu dài 6 phút 59 giây của nghị sĩ Hoàng Hữu Phước tại nghị trường về Luật Biểu Tình đã được cả hội trường vỗ tay ầm vang hơn sấm.

Tương tự, báo chí cách mạng ăn cướp là tên gọi bọn báo chí – nhất là bọn báo online và báo hình – nào đã tuyệt đối câm lặng bưng bít thông tin ăn cướp một kỳ tích khác của Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước: chúng không hề nói gì về ý nghĩa vĩ đại của một sự việc chưa có tiền lệ vô tiền khoáng hậu suốt chiều dài lịch sử nghị viện Việt Nam khi phát biểu của nghị sĩ Hoàng Hữu Phước tại nghị trường về Luật Biểu Tình đã được cả hội trường vỗ tay ầm vang hơn sấm, mà các nghị sĩ ai lại không là đại biểu do dân bầu lên cơ chứ, cho nên mặc nhiên có ý nghĩa rằng Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước đã được tuyệt đại đa số nhân dân toàn quốc ủng hộ, tức được dân tộc ủng hộ.

Tương tự, báo chí cách mạng ăn cướp là tên gọi bọn báo chí – nhất là bọn báo online và báo hình – nào đã tuyệt đối câm lặng bưng bít thông tin ăn cướp một kỳ tích của Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước rằng trong một sự việc chưa có tiền lệ vô tiền khoáng hậu suốt chiều dài lịch sử nghị viện Việt Nam khi phát biểu của nghị sĩ Hoàng Hữu Phước tại nghị trường về Luật Biểu Tình đã được cả hội trường vỗ tay ầm vang hơn sấm do Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước là nghị sĩ đầu tiên suốt chiều dài lịch sử nghị viện Việt Nam đã thực thụ là nhà hùng biện với giọng phát biểu dũng mãnh, vang rền như sấm, trong khi toàn bộ các nghị sĩ của Đảng tại Quốc Hội Việt Nam từ xưa đến nay đều đọc bài phát biểu với giọng ngái ngủ chứ không với đẳng cấp Fidel Castro.

Chỉ với một nghị sĩ quèn không ô dù che đầu, không phe nhóm chống lưng, chẳng Đảng tịch lận lưng, vậy mà chỉ trong một lần phát biểu có non 7 phút thôi mà báo chí đã ăn cướp của nghị sĩ ấy những ba sự vẻ vang nêu trên, cấm triệt để nhân dân không được tiếp cận sự thật chốn nghị trường, thì cái báo chí ấy tất nhiên còn ăn cướp của “thiên hạ không quèn” (tức các chủ doanh nghiệp giàu có) nhiều đến dường nào.

Thế còn các nhà báo trung thực thì sao?

Tất nhiên, nhà báo trung thực không thể không dành thiện cảm cho nghị sĩ Hoàng Hữu Phước.

Thậm chí khi nhà báo chủ nhân Phố BolsaTV dù đã vào Việt Nam vẫn không được cho phép vào tác nghiệp tại Quốc Hội, phải nhờ tôi can thiệp giúp. Khi phone cho Bộ Ngoại Giao thấy quả bóng trách nhiệm bị chuyền sang nơi khác, tôi đã gặp trực tiếp một người có trách nhiệm về báo chí của Chính Phủ, được nghe lý do rằng vị nhà báo chủ nhân ấy do bị nhận diện rất nhiều năm trước đây đã từng hùng hổ biểu tình la hét chửi mắng phái đoàn lãnh đạo cấp cao của Việt Nam đến thăm Washington. Tôi vội tìm gặp một nhân vật quan trọng khác để thuyết phục và đã thành công trong vệc cho nhà báo Việt Kiều ấy vào tác nghiệp quay phim và phỏng vấn ngay tại Quốc Hội. Hãy tôn trọng Việt Nam và đồng thời hãy tôn trọng tôi – đó là nguyên tắc tôi đưa ra cho nhà báo nào muốn được tôi tôn trọng và giúp đỡ.

Đã có tất cả 6 nhà báo ra mặt (tức có gặp gỡ, có họp mặt) ủng hộ tôi. Và Chị Phùng Kim Yến là một trong hai nhà báo nữ trong số 6 vị đó. Tất nhiên, còn có 8 nhà báo nam khác ủng hộ tôi bằng những lời động viên, khen ngợi, và an ủi, qua email, tin nhắn, hoặc bằng cái vỗ-vai-kèm-động-tác-đưa-ngón-tay-cái-lên ở các điểm tiếp xúc cử tri. Và tôi biết chắc chắn rằng rất nhiều người trong báo giới Việt Nam cùng cơ quan an ninh chính trị Việt Nam biết rất rõ nhà báo Phùng Kim Yến là ai.

Lần đầu tiên tôi gặp Chị Phùng Kim Yến là khi chị mời tôi cùng một nhà báo nữ và một nhà báo nam khác đến họp mặt tại một nhà hàng Nhật Bản ở Quận 1 Thành Phố Hồ Chí Minh. Nhà báo nam là người đầu tiên đã liên lạc với tôi ngay khi những người biết-tiếng-Việt-không-biết-tiếng-Anh trên toàn thế giới khởi động đại cuộc ném đá khủng bố tôi trong vụ Luật Biểu Tình, để cho tôi xem bài viết của anh ủng hộ tôi song đã bị tòa soạn của anh loại bỏ. Nhà báo nữ là người tôi chưa quen. Còn Chị Phùng Kim Yến thì tôi đã biết từ lâu trước đó qua chuyên mục Chị viết về Phật Giáo và Phật pháp trên một báo mạng của Việt Kiều Mỹ, mà trang báo online ấy thỉnh thoảng có đăng lại các bài viết của tôi trên các blog Emotino và WordPress.

Chị đã cuốn hút tình thân quen của tôi qua lời nói đầu tiên ngay sau khi chào hỏi xong rằng Chị có đọc bài  Tuyệt Thực của tôi và nhờ đó biết tôi là học trò tiếng Anh của Cô Lý Kim Hà tại USA (tức Hội Liên Trường – United Schools Association – của Đại Học Sư Phạm Sài Gòn trước 1975, đối thủ cạnh tranh với VAA tức Hội Việt Mỹ – Vietnam-America Association), em gái dân biểu đối lập Lý Quý Chung, mà Cô Lý Kim Hà là bạn học thân tình của Chị Phùng Kim Yến. “Hà nó đúng là đẹp thiệt,” Chị nói, nhìn tôi mĩm cười ý nhị, ắt ngầm nhắc đến đoạn tôi viết rằng Cô Lý Kim Hà mãi tuyệt đẹp trong trái tim tôi, cậu học trò lớp 9.

Chị Phùng Kim Yến có khuôn trung đôn hậu, quý phái. Là nhà báo, nhưng Chị nói chuyện với phong cách một nhà trí thức hàn lâm, chỉ như tâm sự với người đối diện cùng đẳng cấp, chứ không để tìm hiểu, lấy tin. Đó là nét đặc biệt nơi Chị mà tôi rất nể trọng, chẳng qua vì tôi cũng y như vậy: không bao giờ nói chuyện với người khác để tìm hiểu (vì tôi đã hiểu hay sẽ hiểu tất sau) cũng như không bao giờ để lấy thông tin (vì tôi đã có hay sẽ có tất sau). Chị khiến tôi tin vào một điều rằng một khi Chị mời tôi đến gặp mặt, nghĩa là Chị đã biết tôi như thế nào và Chị muốn tôi cảm nhận được sự tôn trọng và trân trọng Chị dành riêng cho tôi do đã quá hiểu rõ về tôi.

Tất nhiên, một trong những chủ đề Chị nói đến – để sẻ chia sự đồng cảm – có nhắc về việc tôi tự ra ứng cử Quốc Hội mà Chị đánh giá rất cao với sự thích thú; việc tôi khẳng khái bộc trực vì an nguy của nước, của dân, mà trở thành lẻ loi đơn độc trước sự ném đá tàn nhẫn rất nhịp nhàng một cách kỳ lạ của báo chí “quốc doanh” và báo chí “lề đường” khiến Chị ngạc nhiên nể trọng tôi; cũng như việc tôi không những không từ chức mà còn viết lách mạnh mẽ hơn khiến Chị bất ngờ trước “bản lĩnh của Anh Phước.” (Chị luôn gọi tôi là “anh” một cách trọng thị, còn tôi luôn xưng “em” khi đối đáp với Chị.)

Với đẳng cấp thượng thừa của một nhà báo trí thức – như tôi đã có nêu ở trên rằng – Chị không đặt câu hỏi gì với tôi cả. Chị như đã biết tất, đã hiểu tất, và những đối thoại của Chị trở thành những sẻ chia, những lời khuyên từ thành ý, thiện chí, và thiện tâm. Chị bảo Chị biết tôi có lòng tin vào những người công chính trong nhân dân, thế nên tôi hãy vì những người dân công chính ấy bất kể họ yếu thế và ít ỏi đến đâu chăng nữa mà tiếp tục con đường không bằng phẳng tôi đã chọn. Chị khuyên tôi nếu sức khỏe còn cho phép thì nên cứ tiếp tục tự ra ứng cử thêm vài nhiệm kỳ để nghị viện Việt Nam còn có được một đại biểu thực sự vì nước vì dân.

Trong hoàn cảnh hai nhà báo một nữ một nam kia thỉnh thoảng góp vào đôi lời khen tôi cho phù hợp với các nội dung sẻ chia của Chị Phùng Kim Yến, tôi lắng nghe là chính, và thỉnh thoảng mới lí nhí “Cảm ơn Chị vì Chị đã hiểu cho em và đánh giá em cao như vậy”; “Dạ em chỉ đơn giản làm những gì bản thân em tin rằng có lợi cho đất nước mình”; “Được Chị và hai anh chị ở đây quan tâm đến em, em rất biết ơn”; “Dạ em biết sẽ luôn khó khăn, nhưng em cũng thấy được an ủi nhiều vì được Chị và hai anh chị đây hiểu và động viên”; v.v.

Như đã nêu trong một bài viết trước, tôi đã phải nằm viện một thời gian dài, không thể dự hai kỳ họp Quốc Hội, và đã phải dấu mọi người vì không muốn làm phiền mọi người. Ngoài gia đình, chỉ có Cô Lại Thu Trúc là trợ lý trung tín trung thành trung hậu của tôi, gia đình một nữ nhân viên ở cơ quan cũ, và gia đình một cô học trò cũ, là biết tình trạng sức khỏe của tôi để thường xuyên đến chăm sóc tôi tận tình bên giường bịnh. Trong thời gian này, tôi nhận nhiều cuộc gọi của anh nhà báo “cầu nối của Chị Phùng Kim Yến với tôi”, nói Chị Yến muốn mời tôi dùng bữa tối. Và tôi cứ phải nói dối rằng tôi đang ở tỉnh này, tỉnh nọ, nước đó, nước kia. Tôi không muốn những người thân quen phải bỏ công ăn việc làm tốn tiền mua sắm quà cáp hay phong bì ngân phiếu này nọ đến thăm tôi. Tôi định sau khi xuất viện và tĩnh dưỡng xong sẽ mời họ cùng dùng bữa – tất nhiên gặp riêng từng nhóm như nhóm học trò, nhóm nhân viên, và nhóm nhà báo.

Lần sau cùng, anh nhà báo “cầu nối” phone cho biết Chị Yến không được khỏe nhưng hỏi thăm tôi hoài và rất muốn gặp tôi, thậm chí nếu tôi không đến nhà hàng ăn tối với Chị được thì Chị xin được đến nhà tôi để gặp tôi. Rất tiếc là lần ấy tôi bận thực sự sau khi xuất viện, sau khi chống gậy ra Hà Nội dự kỳ họp chót của Quốc Hội Khóa XIII đầu năm 2016 để bầu Tân Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang, và sau khi giải quyết nhiều việc quan trọng khác trong năm 2017. Tôi đã nói với anh nhà báo ấy rằng tôi sẽ cố gắng thu xếp và khi xong sẽ liên lạc với anh để cùng gặp Chị Yến.

Đến khi anh nhà báo và chị nhà báo ngỏ ý muốn đến thăm tôi vì đã rất lâu rồi tôi cứ bận bịu công việc mãi, tôi phải nhận lời. Và hai anh chị nhà báo tôi đã gặp trước đây ấy dẫn theo một nhà báo trẻ đến gặp tôi. Hai anh chị cho tôi biết Chị Phùng Kim Yến đã qua đời do bịnh nan y kéo dài nhiều năm. Hai anh chị tiếc là tôi đã không thể đáp ứng mong muốn của Chị Yến được trò chuyện lần cuối với tôi, người mà Chị Yến cảm mến, muốn căn dặn gởi gắm điều gì đó.

Tôi  đã buồn xiết bao khi biết hung tin về Chị. Bị vùi dập gần như suốt cuộc đời, tôi đã cảm động vô cùng mỗi khi nhận được những lời thông hiểu, động viên, tình cảm, cậy tin, kỳ vọng, mến yêu của từng người từng người nhân hậu tôi may mắn được gặp trên đường đời. Và Chị Phùng Kim Yến là một trong số những người ấy, những người đã cho tôi sự an ủi lớn lao như một nhắc nhở nghiêm túc rằng tôi cứ hãy bước đi trên con đường mình đã chọn nhưng hãy với nhận biết rằng hành trang của mình chất chứa bao tình thương và kỳ vọng của họ đặt vào.

Cứ mỗi lần gặp mặt bên ly cà phê với hai anh chị nhà báo kia – có khi có cả sự tham gia của anh bạn nhà báo trẻ nọ – chúng tôi đều nhắc về Chị Phùng Kim Yến với sự trầm mặc. Khi tôi bảo tôi đã bị bọn phá hoại loại tên ngay từ đầu nên không thể tiếp tục hiện diện ở Quốc Hội Khóa XIV, hai anh chị nhà báo ấy cau mày lắc đầu nín thinh theo phong cách của Chị Phùng Kim Yến, còn bạn nhà báo trẻ nhanh nhảu hỏi – trong tư thế nắm bắt thông tin – rằng thế tôi có định sẽ tiếp tục ra ứng cử Khóa XV hay không.

Chị Phùng Kim Yến ơi, em xin lỗi đã không xem việc ăn tối cùng Chị đủ quan trọng để dẹp bỏ các buổi họp khác, khiến đã để Chị chờ trông, còn em thì lỡ cơ hội được gặp Chị lần cuối, dù em đã một lần lỡ cơ hội như vậy với một người bạn Đức nhiều năm trước.

Em kính cầu chúc Chị hưởng những an nhàn tốt đẹp nơi cõi Phật như những chân thiện mỹ Chị hằng nói đến trong những bài viết về Phật giáo và Phật pháp của Chị.

Kính đến Chị lòng biết ơn sâu sắc em gìn giữ mãi trong trái tim em trong suốt cuộc đời này

Em của Chị,.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Báo Blog

Tham khảo:

Báo xạo Fake

Tổng Thống Hoa Kỳ Thứ XLV Donald John Trump

Nghị sĩ Việt Nam Khóa Thứ XIII Hoàng Hữu Phước

Tuyệt Thực

Cô Lý Kim Hà

Cô Lại Thu Trúc

Bọn Phá Hoại Loại Tên Ngay Từ Đầu

Lỡ Cơ Hội Như Vậy Với Một Người Bạn Đức

Đinh Thị Hồng Ánh

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-10-2018

Thật không dễ chịu khi viết về những người thân thương của tôi dưới mái trường đại học. Đã thân thương sao lại còn “không dễ chịu”? Thật khó hiểu.

Chẳng qua cái thói của báo chí chính thống bịnh hoạn của Việt Nam là muốn bôi nhọ ai thì kiếm đại vài kẻ nào đó từng học chung hay làm việc với vị ấy để moi tin bất lợi nhất về vị này. Nhưng cái ép-phê-ngược ở đây là báo chí chính thống ấy đã không từng biết Hoàng Hữu Phước là ai, mà một khi đã không từng biết đó là đấng trong sạch thanh liêm trí dũng duy nhất ở đất nước này thì không cách chi hiểu được rằng thế gian chỉ có 4 hạng người biết về Hoàng Hữu Phước, gồm (a) những người tuyệt diệu tốt lành luôn khẳng khái ra mặt thán phục Hoàng Hữu Phước; (b) những người tuyệt diệu tốt lành thán phục Hoàng Hữu Phước nhưng không muốn công khai với bên thứ ba bất kỳ; (c) có học chung hoặc công tác chung hoặc cả hai với Hoàng Hữu Phước nhưng ganh ghét Hoàng Hữu Phước vì không sao vói lên bằng Hoàng Hữu Phước trong việc học, cứ hễ si mê nữ sinh nào là nữ sinh ấy lại quay sang yêu thương Hoàng Hữu Phước, hoặc từng bị Hoàng Hữu Phước mắng thẳng vào mặt là ngu đần, hoặc cả ba; và (d) có học chung hoặc công tác chung hoặc cả hai với Hoàng Hữu Phước và cũng chẳng ganh ghét Hoàng Hữu Phước do bản thân vừa sống triết nhân vừa có đạo đức tu hành lánh xa sắc giới hỷ nộ ái ố bi lạc dục nên chẳng biết gì về Hoàng Hữu Phước cả, trừ mỗi cái tên họ Hoàng Hữu Phước.  Mà nhà báo muốn moi tin bất lợi để sử dụng mặt trận tỷ đô đầu tư của Đảng phục vụ mưu đồ đen tối cá nhân, thì cách chi mà moi tin được từ nhóm a gồm những người chỉ biết tán dương công đức tài năng Hoàng Hữu Phước, nhóm b gồm những nhà thông tuệ muốn bảo vệ Hoàng Hữu Phước xa khỏi bọn báo chí rác rưởi, nhóm d gồm những bậc đại đạt nhân không quen méo miệng bẻ cong ngòi bút; nên chỉ có thể móc miệng lôi nước dãi từ nhóm c mà cứ đụng vô nhóm này thì bó buộc dẫn đến ba phạm trù gồm (i) buộc Hoàng Hữu Phước tung bửu bối nhận được từ thầy cô và bạn hữu mà không bất kỳ một chính khách, nhà chính trị, nhà trí thức, đảng viên cao cấp nào có thể có được tương tự; (ii) buộc Hoàng Hữu Phước tung các bí mật để khóa mồm báo chí, chẳng hạn bí mật về việc được mời vào ngành an ninh tình báo để vặn họng bọn viết láo rằng Hoàng Hữu Phước đã bị “lưu ban” vì học “dỡ òm”; và (iii) một khi Hoàng Hữu Phước đã mắng báo chí chính thống Việt Nam là Fake News thì chỉ còn một cách duy nhất để Hoàng Hữu Phước gỡ bỏ cái tên đó là báo chí phải vừa đăng sự thật về việc cả Nghị Trường Quốc Hội Khóa XIII vỗ tay vang rền ngay sau khi nghị sĩ Hoàng Hữu Phước phát biểu xong về đại cuộc ngăn chặn Luật Biểu Tình và vừa đăng xin lỗi chính thức trên báo chí rằng báo chí đã sai khi xách động ném đá nghị sĩ Hoàng Hữu Phước vì đã dám là nghị sĩ đầu tiên của Quốc Hội Việt Nam được vỗ tay tán thưởng khi chống lại một chủ trương của Đảng và Chính Phủ trong dự án Luật Biểu Tình.

Mà cũng tại bị vì bởi bọn báo chí Fake News Mỹ vừa dấu nhẹm tất cả các điều vĩ đại của Tổng Thống Donald Trump, vừa chế tạo ra tin xạo về những điều xấu xa của tổng thống ấy, khiến tổng thống ta phải luôn tự mình nhắc về những công trạng của mình.

Tương tự, Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước để chống lại Fake News Việt buộc phải luôn tự mình nhắc về những công trạng của chính mình; và vì vậy mà có cái sự ‘không dễ chút nào” mỗi khi viết về nhũng người thân quen thuộc nhóm ab kể trên,mà bài về Đinh Thị Hồng Ánh như dưới đây không phải là một ngoại lệ.

Bức ảnh dưới đây được chụp tại chân cột cờ giữa sân trường Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh (Faculty of Letters) vào thời điểm Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh sắp sáp nhập vào Đại Học Khoa Học Thành Phố Hồ Chí Minh (Faculty of Science) để hình thành Đại Học Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh  (University of Hochiminh City). Bức ảnh gồm năm người bốn nam một nữ mà từ trái qua phải gồm Nguyễn Đình Tuân, NĐS, ĐXM, Đinh Thị Hồng Ánh, và Hoàng Hữu Phước – mà vì lý do riêng xin không để nguyên hình có Tuân, M và S.  NĐS, ĐXM, và Hoàng Hữu Phước thuộc Nhóm Don Juans. Đinh Thị Hồng Ánh học chung lớp với Don Juans. Như luôn được lập đi lập lại trong nhiều bài viết trước bài viết này, thời điểm của bức ảnh chụp sau khi Hoàng Hữu Phước bị Chi Bộ Đảng Ngữ Văn Việt Nam vu cáo phản động, phải bị đình chỉ học tập vào thời điểm đang thi Học Kỳ 2 Năm Thứ III, khiến khi Chi Bộ lòi đuôi khỉ đỏ đít thì Hoàng Hữu Phước phải chờ lớp của Nguyễn Đình Tuân lên năm III, học đến Học Kỳ 2, thì mới có thể bước vào thi chung. Cũng từng được nhắc lại như vậy, hai thành viên còn lại của Don Juans cũng vì đại nghĩa mà bỏ thi để cùng tụ hội với Hoàng Hữu Phước tại lớp của Nguyễn Đình Tuân. Và bức ảnh cho thấy Đinh Thị Hồng Ánh cứ mỗi lúc ra chơi đều rất hồn nhiên và minh bạch tìm đến với nhóm Don Juans tức những bạn học cũ của mình và là những vị mà mình kính trọng để trò chuyện vui vẻ ngay giữa sân trường.

DTHA

Là người lúc học lớp 12 ở Sài Gòn trước 1975, tôi có thói quen đêm đêm lén bắt đài phát thanh của “Việt Cộng” để đánh giá tình hình chung. Phải đánh giá tìm hiểu đâu là sự thật, vì tôi là học sinh duy nhất của chế độ Việt Nam Cộng Hòa biết rõ là tin tức trên báo giấy, báo hình, và báo âm thanh của Việt Nam Cộng Hòa toàn láo toét khi nói về chiến sự. Báo giấybáo âm thanh tối nào cũng ra rả đưa tin trong mấy cuộc tấn công trong ngày thì binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đánh cho “Việt Cộng” tơi bời tan nát phải tháo chạy bỏ lại chiến trường hàng trăm xác “Cộng Quân” mà nếu tin vào những lời tin xạo ấy mà Tổng Thống Donald Trump 50 năm sau này đặt tên tiếng Anh là Fake News thì chỉ cần 3 năm thôi Cộng Sản có cả triệu binh sĩ hy sinh chẳng còn đến một người lính, cách chi mà chiến tranh kéo dài đến thế. Còn báo hình thì tất nhiên do phóng viên chiến trường dày dạn quay khi xông pha lửa đạn, nhưng sao lại hoàn toàn phản khoa học, hoàn toàn ngu đần khi phóng viên chắc chắn đã chạy lên xa phía trước mặt quân Cộng Hòa, chọn chỗ thoáng đãng tốt đẹp đưa lưng mình về phía đạn AK của “Cộng Quân” tức đưa mặt mình về phía đạn M16 của Chiến Sĩ Cộng Hòa , đặt máy quay phim hướng về phía đạn M16 của Chiến Sĩ Cộng Hòa, quay cảnh xác “Cộng Quân” mặc quần tà lỏn nằm la liệt, còn các Chiến Sĩ Cộng Hòa xông lên vừa chạy vừa cười vui vẻ vừa khom mình lượm giằng tịch thu súng AK chiến lợi phẩm từ tay các xác “Cộng Quân”, cứ như thể phóng viên chiến trường có bùa Mỹ nên cứ cắm đầu chạy phía trước họng súng các tiểu đoàn quân Cộng Hòa, có quay lưng lại Cộng Hòa thì đạn Mỹ từ phía sau sẽ tự động né tránh không phập vào ót vào lưng trong khi đạn Nga Tàu từ phía trước sẽ sợ hãi Cộng Hòa mà tự động né tránh không phập vào trán vậy; và khi đã chạy quá xa lên phía trước rồi thì có đứng lại, quay lưng về phía “Cộng Quân” và đưa mặt về phía Cộng Hòa thì đạn Mỹ và đạn Nga/Tàu cũng cứ thế mà né anh phóng viên chiến trường ấy. Chính vì lén nghe tin “Việt Cộng”, tôi dần có cảm nhận rằng giọng người nữ phát thanh viên miền Bắc sao mà chua lè chua lét cay xé cay nồng rổn ra rỏn rảng đến thế, không giống giọng Bắc dễ thương của các cô gái thuộc gia đình người Bắc “di cư” ở Sài Gòn chút nào. Khi ngày 30-4-1975 đến, thời gian sau đó vẫn càng củng cố cái kinh nghiệm nơi tôi về giọng nữ Miền Bắc mà tôi đã có từ dạo lén nghe ấy.

Lớp Anh Văn tại đại học của tôi năm 1976 ấy có hai nữ sinh từ Miền Bắc được cử vào học chung. Một cô cao gầy,   đằng đằng sát khí, mà tôi xin được dấu tên. Còn cô kia là Đinh Thị Hồng Ánh.

Với hiểu biết rằng trong chiến tranh, Miền Bắc áp dụng chế độ học 9 Năm (nghĩa là chỉ cần học xong lớp 9 Trung học là học sinh vào hệ Đại học) trong khi Miền Nam áp dụng chế độ học 12 năm (gồm 5 năm Tiểu Học và 7 năm Trung học, tức phải học xong lớp 12 mới thi Tú Tài rồi thi Đại Học), hầu như các sinh viên gốc Sài Gòn đều khó thấy dành cho hai cô gái ấy sự chào đón. Chưa kể, trước sự thật là đã có vài sinh viên Miền Nam thi đỗ vào khoa Việt Văn hoặc Sử nhưng do có quá trình “tham gia cách mạng” hoặc “gia đình cách mạng nằm vùng” nên bị bắt buộc phải vào học Ban Anh Văn do (a) lãnh đạo cách mạng rất duy ý chí, cho rằng khó như đánh thắng Mỹ Ngụy mà còn thắng được huống hồ thắng cái môn học tiếng Anh, và (b) nhu cầu phải có người của cách mạng theo dõi sát quản lý sát những sinh viên Sài Gòn học cái thứ tiếng của tư bản mà lãnh đạo không hiểu gì cả, nên tôi thấy đa số sinh viên có thành kiến, thường mặc định rằng hai cô gái ấy không thể giỏi hoặc không biết gì về tiếng Anh, rằng hai cô gái ấy ắt là con cháu cán bộ lãnh đạo cấp cao được cử vào học để sau này nắm quyền các cơ quan trọng yếu ở Miền Nam, và rằng hai cô gái ấy đương nhiên sẽ cậy nhờ sinh viên Sài Gòn chung lớp làm bài giúp.

Tất nhiên, tôi là ai chứ? Hoàng Hữu Phước đấy. Do đó, tôi đã là một thực thể đặc thù, đặc biệt, độc lập, tự chủ, và đầy cá tính. Những nhận xét và thiện cảm tôi dành cho Đinh Thị Hồng Ánh không như sự ban ơn từ sự hào phóng rộng lượng vốn có thiên bẩm nơi tôi, mà tất cả vì Đinh Thị Hồng Ánh tự thân xứng đáng có được như một lẽ đương nhiên.

Nếu so đo cái gọi là “hệ 9 năm” với “hệ 12 năm” thì ắt Hồng Ánh thua tôi 4 tuổi. Thế nhưng, nếu suốt từ lúc ra trường đến nay tôi luôn gọi tất cả các nữ nhân viên là “cô” và xưng “tôi” để chứng tỏ sự đoan-chính-có-hàng-rào-ngăn-cách của bản thân, thì suốt thời gian quen biết Hồng Ánh, tôi chưa từng gọi Ánh là “em”, chưa từng xưng “anh” với Ánh, mặc cho Ánh gọi tôi là “anh” và xưng “em”. Tất nhiên, tôi dùng chữ “tôi” khi nói chuyện với Ánh, và gọi Ánh bằng tên của Ánh.

Chưa bao giờ khen tặng Ánh dù chỉ một lời, tôi lại thường trò chuyện với nhóm Don Juan cùng Nguyễn Đình Tuân về những gì tôi nhận ra nơi Hồng Ánh. Đó là một cô gái lạ thường, sinh trưởng ở Miền Bắc nhưng giọng nói nhẹ nhàng, dáng đi thướt tha yểu điệu như thục nữ quý tộc Miền Nam, chưa kể lại là hiện thân cụ thể minh họa cho một số từ ngữ tiếng Việt mà nếu không có Hồng Ánh thì tôi sẽ không rõ ý nghĩa cụ thể sẽ như thế nào, như: cười khúc khíchcười bẽn lẽn. Còn những nét đẹp khác như nghiêm trang, nghiêm túc, nghiêm nghị, thùy mỵ, đoan trang, thì Hồng Ánh sở hữu y như nhiều cô gái khuôn mẫu nữ nhi Sài Gòn trước 1975 hằng mơ ước và tự luyện rèn để có được.

Cũng cần nói rõ ở đây là dù tất nhiên Hồng Ánh không là sinh viên xuất sắc về tiếng Anh, Hồng Ánh chưa bao giờ cầu cứu hay nhờ vã tôi làm bài giúp. Chỉ khi tôi phải chịu mất một năm học và vào lớp Nguyễn Đình Tuân, Hồng Ánh mới hay đến thăm tôi khi thấy tôi ngồi chờ thời gian trôi qua ở cột cờ giữa sân trường. Lòng tốt của Hồng Ánh khi tự tin đến ngồi với tôi, ban tặng cho tôi nụ cười bẽn lẽn của Ánh và tiếng cười khúc khích của Ánh mỗi khi tôi tấu xong một câu hài chọc cười Ánh, đã cho tôi thứ cảm nhận không chỉ là thấy mình được động viên, được an ủi, mà chính là sự công nhận rằng tôi là người tốt, người giỏi, mà Ánh kính trọng hơn cả, cứ như lời tuyên chiến thách thức đám đông gian giảo đang tì người vào các lan can lầu nhìn xuống mục tiêu lồ lộ công khai hai mái tóc…dài giữa sân trường. Cần nói thêm rằng để phản kháng sự bất công của lãnh đạo khi chỉ đơn giản tuyên bố các cáo buộc tôi là vô căn cứ mà không hề trừng phạt Chi Bộ Ngữ Văn Việt Nam, tôi quyết định không hớt tóc, chẳng cạo râu, trong suốt thời gian còn lại của tôi ở Đại Học Tổng Hợp, tức kể từ lúc bước vào lớp Nguyễn Đình Tuân để thi Học Kỳ 2 Năm Thứ III cho đến khi tốt nghiệp. Chính trong thời gian tôi trở thành nam sinh viên có mái tóc dài nhất Việt Nam, tôi nhận được thật nhiều những thông cảm, ủng hộ, thiện cảm của những người thật tốt đẹp, trong đó có Đinh Thị Hồng Ánh, cô gái “Bắc Kỳ” xinh đẹp quý phái trong trắng thanh cao hơn cả thiên thần.

Viết về Đinh Thị Hồng Ánh, tôi duy trì mạch bài về những người mà tình cảm của họ tôi phải thọ ơn. Và nếu câu an ủi của Ánh khi nghe tôi ngậm ngùi tự ví von mình như hòn đá nhỏ vô dụng lăn rơi mất hút dưới vực sâu unnoticed (chẳng có ai biết đến), rằng “Anh Phước cứ nói thế! Anh đang hài phải không? Hihihi. Ngọc quý thì luôn hiếm. Ngọc mà đầy đường thì ngay cả Ánh cũng chẳng thèm nhặt. Còn ngọc như anh mà có rơi xuống vực cũng có khối người notice nhảy xuống nhặt lên ấy chứ dại gì không nhặt. Toàn là nữ đấy Hi hi hi. Và dù chẳng được ai tìm thấy thì ngọc vẫn là ngọc. Anh lì xì cho Ánh đi thì Ánh sẽ kể tên những ai trong lớp Ánh, những ai trong lớp mới của anh, và những ai trong lớp Khoa khác quý mến anh còn hơn cả ngọc đấy. Hi hi hi.” đã làm tôi trở thành một triết nhân khi tôi nhại lời của Khuất Nguyên (“Cả đời đục cả, chỉ mình ta trong sạch”) để gào lên (tất nhiên chỉ trong giấc ngủ thôi) rằng “Cả đời đục cả, chỉ mình ta mới có bao người trong sạch ở quanh mình”.

Bao người trong sạch ấy đã cho tôi diễm phúc được họ trực tiếp hay gián tiếp công nhận sự trong sạch và năng lực của tôi từ lúc bước chân vào Đại Học Văn Khoa cho đến ngày nay, như các thầy/cô Lê Văn Diệm, Vũ Thị Thu, Trương Tuyết Anh, Nguyễn Tiến Hùng; các bạn “lớp Ánh” như Hồng Thị Lan, Đinh Thị Hồng Ánh, v.v.; các bạn “lớp mới” như Nguyễn Đình Tuân, Vũ Thị Liên; các bạn “lớp Khoa khác” như Lâm Mỵ Tiên, Ngô Thị Phương Thiện, v.v.; kể cả các người lạ như Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ Sở Công An Thành Phố Hồ Chí Minh Lê Văn Toan (vì đã cố chiêu mộ sinh viên tóc dài khủng khiếp vào ngành An Ninh Tình Báo bất kể quá khứ anh ta từng bị Chi Bộ Đảng vu cho tội phản động phải bị đình chỉ học tập hết một học kỳ) và một người phái nữ ẩn danh của Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh đã kiên trì xin đến ba lần cho bằng được mỗi một Hoàng Hữu Phước về giảng dạy cho trường, v.v.

Đinh Thị Hồng Ánh thân mến:

Bài viết này dành cảm ơn Hồng Ánh thật nhiều. Mong sao được bạn đọc đến để biết tôi đã quý bạn biết bao và biết ơn bạn đến dường nào trong cuộc đời này. Viết về bạn, tôi nghĩ ít ra có thể đem lại cho bạn dịp để bạn vừa đọc vừa cười khúc khích và bẽn lẽn để các con và các cháu của bạn được thực tế nhận ra từ ngữ tiếng Việt của ta đẹp biết bao với nét chấm phá mỹ từ của tượng thanh, tượng hình qua nụ cười hihihi của bạn.

Mến chúc bạn và gia đình luôn được an vui, hạnh phúc, Hồng Ánh nhé.

Luôn biết ơn bạn với lòng trân trọng,

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế.

Giải Thích:

Từ “Cộng Quân” và “Việt Cộng” hoàn toàn là từ lóng mang ý miệt thị do Việt Nam Cộng Hòa chế ra để gọi các chiến sĩ giải phóng quân bất kể từ quân đội chính quy từ Miền Bắc thâm nhập vào Miền Nam hay lực lượng du kích ở Miền Nam. Vì vậy, tác giả bài viết này phải dùng các từ trên giữa hai dấu ngoặc kép. (Tương tự, “Cờ Hoa” là tiếng lóng miệt thị Hoa Kỳ do các nhà báo thân Cộng và đối lập với Chính quyền Nguyễn Văn Thiệu chế ra. Hoàng Hữu Phước đã luôn khẳng định rằng việc báo chí giấy/hình/tiếng/mạng dùng “Cờ Hoa” trong “xứ sở Cờ Hoa” là hoàn toàn sai, hoàn toàn kệch cỡm, hoàn toàn thiếu giáo dục khi công khai sử dụng tiếng lóng slang để thành một từ chính thức gọi một quốc gia.

Tham khảo:

Những Người Khẳng Khái Tuyệt Diệu Tốt Lành

Bôi Nhọ

Thế Nào Là University

Nguyễn Đình Tuân

Thầy Lê Văn Diệm

Cô Trương Tuyết Anh

Cô Vũ Thị Thu

Thầy Nguyễn Tiến Hùng

Xiếu Mẫu Hồng Thị Lan

Vũ Thị Liên

Lâm Mỵ Tiên

Cô Ngô Thị Phương Thiện

Lê Văn Toan

Cụm bài về Biểu Tình:

Phát biểu ứng khẩu của Hoàng Hữu Phước, Đại biểu TP Hồ Chí Minh, về Luật Biểu Tình  05-6-2013

Biểu Tình và Ô Danh  20-5-2014

Luật Biểu Tình 26-5-2014

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình”  Bài 1: Vấn Đề Ngữ Nguyên.  02-4-2015

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình”  Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Phải Có Luật Biểu Tình  18-8-2016

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Đã Ngăn Chặn Thành Công Một Cuộc “Biểu Tình” Ngay Từ Trong Trứng Nước  10-3-2018

Thư Gởi Tổng Thanh Tra ChÍnh Phủ

Hoàng Hữu Phước,MIB

22-10-2018

Thư Gởi Tổng Thanh Tra ChÍnh Phủ

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 20 tháng 10 năm 2018

VĂN PHÒNG NGHỊ SĨ QUỐC HỘI KHÓA XIII HOÀNG HỮU PHƯỚC Tại Thành Phố Hồ Chí Minh

CV Số:  008/CV-NSP-2018

V/v Chuyển Đơn Khiếu Nại của Công dân Hoàng Hữu Hiệp

 

Kính gởi: Tổng Thanh Tra Chính Phủ

 

Kính thưa Tổng Thanh Tra Chính Phủ:

Tôi là Hoàng Hữu Phước, Nghị sĩ Khóa XIII thuộc Đoàn Đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh, có nhận được Đơn Khiếu Nại ký ngày 10-10-2018 của công dân nhà báo Hoàng Hữu Hiệp ngụ tại số 207/7 đường Nguyễn Trọng Tuyển, Phường 8, Quận Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, như đính kèm theo công văn này.

Đơn Khiếu Nại nói trên ngoài liên hệ đến Thông Báo Số 2949/TB-TTCP ngày 21-11-2017 của Thanh Tra Chính Phủ còn nêu lại những vụ việc mà công dân nói trên đã hàng thập kỹ qua liên tục đặt vấn đề khiếu nại với các lãnh đạo Đảng, Quốc Hội, Chính Phủ, và Chính Quyền về các vụ tranh chấp đòi bồi thường giải tỏa căn nhà số 182E Hàm Tử, Quận 5, Tp HCM; vụ đòi lại căn nhà số 181 Đề Thám, Quận 1, Tp HCM; vụ tranh chấp quyền sử dụng đất tại Xã An Phước, Huyện Long Thành, Tỉnh Đồng Nai; vụ kiện dân sự theo bản án 148/2009/DSPT ngày 07-7-2009 của Tòa Án Nhân Dân Tỉnh Đồng Nai; vụ lừa đảo chiếm đoạt căn nhà số 128B Nguyễn Đình Chính, Quận Phú Nhuận, Tp HCM; và vụ hủy hoại tài sản tại số 6B Trần Cao Vân, Quận 1, Tp HCM.

Căn cứ Hiến pháp năm 2013 về trách nhiệm của Đại biểu Quốc hội đối với cử tri và nhân dân như được cụ thể hóa tại (a) Luật Bầu Cử Đại Biểu Quốc Hội năm 1997; (b) Luật Sửa Đổi, Bổ Sung Một Số Điều Của Luật Bầu Cử Đại Biểu Quốc Hội năm 2010; (c) Luật Tổ Chức Quốc Hội năm 2014; (d) Quy Chế Hoạt Động Của Đại Biểu Quốc Hội Và Đoàn Đại Biểu Quốc Hội năm 2002; và (e) Luật Hoạt Động Giám Sát Của Quốc Hội năm 2003, vốn không quy định tổ chức bàn giao công việc của nghị sĩ khóa trước cho nghị sĩ khóa tiếp theo, do đó mặc nhiên thừa nhận rằng trách nhiệm của Đại Biểu Quốc Hội trước cử tri và nhân dân sẽ được tiếp tục duy trì chừng nào nghị sĩ tiền nhiệm còn được nhân dân tín nhiệm tín thác các bức xúc cụ thể để hoặc bản thân được hướng dẫn hoặc vụ việc được chuyển lên lãnh đạo cơ quan công quyền có liên quan.

Vì vậy, tôi kính chuyển Đơn Khiếu Nại của công dân Hoàng Hữu Hiệp đến Ông Tổng Thanh Tra Chính Phủ để xem xét giải quyết theo thẩm quyền.

Trường hợp cần đến sự tham gia của cá nhân tôi tại buổi xem xét giải quyết với nguyên đơn nhằm giải quyết nhanh vụ khiếu nại, xin Tổng Thanh Tra Chính Phủ có công văn thông báo thời gian và địa điểm đến văn phòng của tôi theo chi tiết bên dưới.

Kính chào trân trọng,

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-Sĩ Khóa XIII

Địa chỉ Thư tín: Công ty MYA BizCorp, 399B Trường Chinh, Phường 14, Quận Tân Bình, Thành Phố Hồ Chí Minh.

Bản sao kính gởi:

– Công dân Hoàng Hữu Hiệp (thay thư xác nhận tiếp nhận chấp nhận can thiệp)

– Chủ tịch Quốc Hội và các Phó Chủ Tịch Quốc Hội (để tường)

– Bộ phận tàng thư

TTCP2018

Nhân Tâm: Thiện Nhân và Quyết Tâm

Vấn Đề Thiểm Thu

Hoàng Hữu Phước, MIB

17-10-2018

Trong bài viết trước, tôi có chế ra cái tên Thiểm Thu cho cái “nhà hát” mà Lãnh Đạo Thành Phố Hồ Chí Minh (hoàn toàn không phải Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh) quyết tâm thông qua việc xây dựng.

Theo ngôn phong thời phong kiến kéo dài từ xa xưa cho đến thời đại Nguyễn Văn Thiệu, các từ ngữ trong công văn các quan phát hành đều sử dụng các tự xưng như “bổn chức”, “bổn quan” v.v. và v.v. Nếu như lời tự xưng “quả nhân” của các vua thời phong kiến mang nghĩa hạ mình nhún nhường trước dân, thì lời tự xưng “thiểm ty” của các trưởng ty thời Đệ Nhất Cọng Hòa (không phải Cộng Hòa) của Ngô Đình Diệm cũng mang nghĩa hạ mình nhún nhường trước dân. Vậy “quả” và “thiểm” đều mang nghĩa xấu, thấp kém, ít ỏi. Nhà Hát Thủ Thiêm được tác giả bài viết này gọi là Nhà Hát Thiểm Thu nghĩa là thu nhập của nhà hát sẽ rất xấu, rất kém, rất ít ỏi, rất hẻo. Cứ hỏi mọi người trên khắp cõi ta bà này sẽ biết nhà hát mà thiểm thu thì chả ai xây, mà nếu đã xây thì đó là hậu quả của một sự ngu xuẩn.

Nguyễn Thiện Nhân chưa hề và sẽ không bao giờ vang danh trí tuệ, uyên bác, làm được những điều ích lợi cụ thể cho nước cho dân (còn nếu làm lợi cho Đảng thì chỉ có Đảng biết, Đảng giữ bí mật quốc gia chưa hề công bố cho nhân dân biết – trừ phi Nguyễn Thiện Nhân quy tiên). Cái rối loạn hệ thống giáo dục đại học ngày nay là tác phẩm quái đản cực kỳ tồi tệ của Nguyễn Thiện Nhân thời làm Bộ Trưởng Giáo Dục. Và việc nhà báo Hoàng Hữu Hiệp nhiều chục năm qua kiên trì khiếu kiện việc nhiều tài sản nhà cửa đất đai bị chiếm đoạt có gồm luôn cả thời gian ngự trị trước đây của Nguyễn Thiện Nhân tại Thành Phố Hồ Chí Minh, đến độ nhà báo ấy mất kiên nhẫn, kiên trì gởi tin nhắn làm nhức đầu lãnh đạo toàn Đảng, toàn Quốc Hội, toàn Chính Phủ nhiều nhiệm kỳ qua, như thể hiện gần đây nhất là tin nhắn mắng mỏ nặng nề sau:

viber image

Để cứu nguy cho Đảng Bộ Thành Phố Hồ Chí Minh, Nguyễn Thiện Nhân vừa tuyên bố rằng việc xây cái nhà hát thiểm thu Thủ Thiêm “không ảnh hưởng tiền đền bù cho người Thủ Thiêm.”

11

Cái đại ngu trong khẩu ngữ hùng biện của Nguyễn Thiện Nhân nằm ở chỗ tất nhiên chỉ có bọn điên mới muốn Đảng xử trảm vì lấy tiền đền bù dùng vào việc khác, thí dụ như mua chiếc Quái Thú cho Bí Thư Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh ngồi suy nghĩ chuyện an bang định quốc. Thế nên, đừng có vì đã có tiền đủ đền bù mà cứ tự nhiên bán đất vàng lấy tiền xây nhà hát trên cơ sở rằng “em chả dám đụng vô tiền đền bù đâu nên đừng có lo!”. Đừng dại dột nhìn nhận “thực tế việc xây Nhà hát tại Thủ Thiêm cho thấy sự quan tâm của chính quyền đối với lĩnh vực văn hóa

111

vì như thế chỉ chứng minh rằng chính quyền không quan tâm đến dân sinh, giáo dục, y tế, an ninh trật tự, và rằng chính quyền xây nhà hát là quan tâm đến văn hóa chứ hoàn toàn không biết văn hóa bao trùm mọi thứ của đời sống trong đó có thể hiện lòng hiếu thảo, sự toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, tác phong chuyên nghiệp, quyết tâm xóa sạch tiêu cực, vân vân và vân vân. Lẫn lộn văn hóa với ngành công nghiệp giải trí là điều cố tình ngụy biện. Ngành công nghiệp giải trí (tức phải có thu, không được thiểm thu mà phải thu dồi dào) phải có văn hóa. Xây nhà hát để phục vụ ngành công nghiệp giải trí mà cho rằng để tỏ sự quan tâm đến lĩnh vực văn hóa thì rõ ràng là toàn Đảng Bộ Thành Phố Hồ Chí Minh vì không do dân bầu lên tức qua quá trình chọn lọc xét đến đẳng cấp “văn hóa” mà chỉ do Đảng đưa lên chỉ xét đến đẳng cấp “trung với Đảng” nên các vị trong Ban Chấp Hành Đảng Bộ Thành Phố Hồ Chí Minh đã thiếu hiểu biết về “văn hóa” mà vừa nảy ra mấy cái ung nhọt “bất trung” như Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín, v.v. Những người như vậy mà có trình độ thông qua hay sao, vì họ chỉ có “quyền lực thông qua” mà sự xuyên suốt cốt lõi lồ lộ ở đây là Đảng viên phải tuyệt đối làm theo lời Đảng, nghĩa là Đảng muốn có nhà hát thì toàn Đảng Bộ phải hét lên rằng xây nhà hát là chăm lo cho đời sống văn hóa của người dân và thét lên rằng thống nhất với chủ trương của Thành Phố. Xin hỏi Thành Phố naò ở đây, và ai trong Thành Phố ấy? Thành Phố nghĩa là ban lãnh đạo Thành Phố. Mà Ban Lãnh Đạo Thành Phố là Thành Ủy Viên Thành Phố Hồ Chí Minh, hiện diện lù lù trong Đảng Bộ Thành Phố Hồ Chí Minh, từ đó suy ra lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh và Đảng Bộ chỉ là một mà thôi. Từ đó suy ra Đảng đã quyết định xây nhà hát thiểm thu Thủ Thiêm chứ không phải người dân Thành Phố Hồ Chí Minh nêu ý nguyện muốn Đảng xây cái nhà hát ấy.

Nguyễn Thị Quyết Tâm chưa hề và sẽ không bao giờ vang danh trí tuệ, uyên bác, làm được những điều ích lợi cụ thể cho nước cho dân (còn nếu làm lợi cho Đảng thì chỉ có Đảng biết, Đảng giữ bí mật quốc gia chưa hề công bố cho nhân dân biết – trừ phi Nguyễn Thị Quyết Tâm cưỡi hạc). Toàn bộ công trạng hiển hách của Nguyễn Thị Quyết Tâm trong toàn bộ Khóa XIII Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chỉ có mỗi ba đại công gồm (a) quyết tâm chặn ngăn không cho Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước phát biểu, (b) quyết tâm không đến văn phòng Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh tiếp dân bất cứ ngày nào từ 2011 đến 2016, và (c) quyết tâm không tiếp nhà báo công dân Hoàng Hữu Hiệp trong suốt nhiệm kỳ Khóa XIII từ năm 2011 đến năm 2016.

Cái đại ngu trong khẩu ngữ hùng biện của Nguyễn Thị Quyết Tâm nằm ở chỗ đã cùng vài chức sắc khác nhao nhao lên rằng nếu không xây nhà hát bây giờ thì đợi đến bao giờ.

Kiểu cách ăn nói như thế luôn – và chỉ bởi – cha mẹ đối với con cái của chính mình, hoặc cấp trên với cấp dưới của chính mình. Chẳng hạn như mẹ nói với con trai: “Con không lấy vợ bây giờ thì còn phải chờ tới bao giờ vậy chớ hả?”. Hoặc sếp nới với cô nhân viên lễ tân: “Giờ này chưa đặt mua mấy chục chai rượu ngoại mắc tiền nhứt để gởi tặng mấy cha mấy mẹ ở Thành Ủy vậy chờ tới lúc nào vậy chớ hả?

Người xưa có câu thương dân như con đỏ. Chỉ có nghĩa: người dân đa số yếu thế, nghèo khó, nạn nhân trực tiếp gánh chịu thiên tai, và cũng là nguồn nuôi sống vương triều qua việc đóng sưu cao thuế nặng, thế nên đạo làm vua là phải nâng niu cái nguồn yếu thế nhưng mạnh khủng khiếp ấy, nâng niu cứ như thể dân yếu ớt như hài nhi đỏ hỏn, để vuốt ve lấy lòng dân để dân nai lưng đóng sưu cao thuế nặng hoặc đẻ nhiều con gái hầu các quan bắt lùa hết về cung cho vua thỏa lạc thú dâm tình. Như vậy, thương dân như con đỏ hoàn toàn không phải như Mẹ Nguyễn Thị Quyết Tâm và Bố nào đó xem dân như con cái nên mới ra uy Bố Mẹ mà vặn vẹo rằng nếu không xây nhà hát bây giờ thì đợi đến bao giờ.

Dù đó là việc đặt câu hỏi hoàn toàn sai nội dung, hoàn toàn sai ngữ cảnh, hoàn toàn sai đối tượng, hoàn toàn hỗn láo với dân, và do đó hoàn toàn của quân ngu phu xuẩn phụ xó chợ đầu đường, Lăng Tần Hoàng Hữu Phước tôi đây cũng lấy đức hiếu sinh làm trọng, xin đem cái sở học ngàn năm mà thay mặt triệu triệu “con đỏ” trả lời Bố Mẹ, mong vạn vạn thạc sĩ tiến sĩ được Đảng lấy tiền thuế của dân cho đi ăn học nước ngoài nhưng vì phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Đảng nên không hề dám mở miệng trả lời Bố Mẹ dù trong kiến thức trong đầu đã có nghĩ đến 4 điều y hệt như tôi như sau:

a) Muốn xây nhà hát thiểm thu Thủ Thiêm thì rất đơn giản: hãy chờ đến khi cái Nhà Hát Thành Phố (mà Lê Thanh Liêm cho rằng vẫn “còn giá trị là một nhà hát đúng nghĩa”) cho xem bản báo cáo “thường niên” (trong 5 năm liên tục vừa qua) đã tổ chức bao nhiêu buổi diễn, đã thu được bao nhiều tiền bán vé, đã thu bao nhiêu tiền điện nước hay bao cấp tuyệt đối cho các đoàn diễn, đã thu bao nhiêu tiền cho thuê mặt bằng để diễn, danh sách các đoàn đã đến diễn chùa hoặc thuê nơi diễn, danh sách ban quản lý Nhà Hát và tổng quỹ lương đã chi, tổng kết năm lời bao nhiêu hoặc lỗ bao nhiêu, đã phải từ chối bao nhiều đoàn vì lịch diễn đã hoàn toàn ngập cứng, và đã nhận bao nhiêu thư kiến nghị của nhân dân gởi trực tiếp đến Ban Quản Lý Nhà Hát yêu cầu hãy đầu tư mở rộng nhà hát để đáp ứng nhu cầu thụ hưởng của nhân dân. Việc này nhằm đảm bảo việc xây dựng nhà hát sẽ đáp ứng nhu cầu thực của nhân dân chứ không từ cơn ngủ sảng mê của lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh.

b) Muốn xây nhà hát thiểm thu Thủ Thiêm thì rất đơn giản: hãy chờ đến khi chứng minh nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đã hoàn toàn sai khi cho rằng Việt Nam hoàn toàn không có kỹ sư tài đức vẹn toàn, nghĩa là cứ chứng minh rằng Thành Phố Hồ Chí Minh không có ngập nước, Thành Phố Hồ Chí Minh không có kẹt xe, Thành Phố Hồ Chí Minh không có cháy toàn do chập điện mà ở đâu lại không có điện, Thành Phố Hồ Chí Minh không có ăn gian đất đai hủy diếm biệt bản đồ quy hoạch, Thành Phố Hồ Chí Minh sẽ không như “ai đó” làm các cột mốc quốc lộ bằng lõi tre mặc áo xi-măng/khánh thành đường cao tốc chưa đầy tháng đã đầy lỗ chó/lỗ trâu/lỗ voi, Thành Phố Hồ Chí Minh không bao giờ có việc sập giàn giáo cửa ngõ Hầm Thủ Thiêm chỉ vì thi công mà hoàn toàn sai chuyên nghiệp do không có biển báo/biển cấm ở ngay các cửa ngõ xe cộ hướng đến khu vực đường hầm/biển thông báo chiều cao từ mặt đất đến giàn giáo để cấm xe vượt quá/không có người đứng cảnh giới ở các ngã tư đường nào hướng xe đến khu vực thi công. Việc này nhằm đảm bảo việc xây dựng nhà hát sẽ ra hồnra cái chi chi chứ không có cái nhà hát bê tông cốt tre sập giàn giáo ván ép vì bị khán giả sớn sác đi húc đầu vào.

c) Muốn xây nhà hát thiểm thu Thủ Thiêm thì rất đơn giản: hãy chờ đến khi chứng minh Thành Phố Hồ Chí Minh đang sở hữu đội ngũ lãnh đạo các dự án hoàn toàn thanh liêm, không chấm mút, miệng không nhai cát đá sỏi xi-măng sắt thép. Việc này nhằm đảm bảo việc xây dựng nhà hát sẽ không bị đội giá theo thói quen tham nhũng ở Thành Phố Hồ Chí Minh.

d) Muốn xây nhà hát thiểm thu Thủ Thiêm thì rất đơn giản: hãy chờ đến khi Thành Phố Hồ Chí Minh xử xong tội của Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín, và các tham quan ô lại khác, để nhân dân xem khoản thu hồi được so với khoản thất thoát sẽ ở mức nào, để từ đó yên tâm tiền đổ vào việc xây dựng nhà hát nếu bị tham ô tham nhũng thì sẽ có khoản thu hồi xứng đáng không đến nỗi bị dè bỉu rằng thất thoát ngàn tỷ chỉ cần khắc phục tí ti là vừa thoát án tử hình vừa được sớm tự do vì có cái gọi là tinh thần khắc phục hậu quả.

Nhân tâm là cái tối quan trọng trong trị quốc. Song Thiện Nhân mà phối hợp với Quyết Tâm thì chỉ là một thí dụ khác của Đảng Loạn ở Thành Phố Hồ Chí Minh mà thôi.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Nhà Chính-trị Cộng-sản Chủ-nghĩa.

Tham khảo:

Nguyễn Thiện Nhân

Tiếc Cho Ý Kiến Chỉ Đạo Của Phó Thủ Tướng Nguyễn Thiện Nhân

Nguyễn Thị Quyết Tâm

Vấn Đề Tâm Thần Của Bà Nguyễn Thị Quyết Tâm

Thiểm Thu

Vụ Khiếu Tố Của Hoàng Hữu Hiệp

Tất Thành Cang

Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc

Bài Viết Mong Được Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng Biết Đến: Đảng Loạn

Nguyễn Đình Tuân

Hoàng Hữu Phước, MIB

12-10-2018

Vũ Thị Liên là sinh viên Ban Anh Văn tại Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh (năm 1978 sáp nhập với Đại Học Khoa Học thành Đại Học Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh) ban đầu học sau tôi một năm, rồi về sau học chung lớp với tôi vì tôi bị ông sinh viên Bí Thư Chi Bộ (cán bộ từ Miền Bắc, nhập học cùng năm 1976 với tôi, nhưng ông ta học lớp Ngữ Văn Việt Nam) vu cáo phản động phải bị đình chỉ học tập để phục vụ điều tra ngay kỳ thi Học Kỳ II năm Thứ III như đã thuật chi tiết trong một bài viết trước đây. Mặc dù phải mất một năm (tuy chỉ mất ba tuần “đình chỉ” không được thi Học kỳ II, nhưng đương nhiên phải chờ qua năm sau có lớp đàn em lên Năm III học xong Học Kỳ I rồi khi họ học gần xong Học Kỳ II thì vào nhập lớp để thi chung với họ, nên tất nhiên mất đứt một năm Dương Lịch) ngồi chơi ở quán cà phê cổng trường, và mặc cho sự thật là tôi tốt nghiệp đại học hạng trung bình (bằng cấp màu xanh) do hoàn toàn kém điểm các môn Lịch Sử Đảng, Kinh Tế Chính Trị Mác-Lênin, và Chủ Nghĩa Xã Hội Khoa Học, tôi tự hào tự tôn tự cao tự đại có dư thừa bằng chứng không bao giờ có bất kỳ ai trên đời này có thể phản bác được rằng tôi là sinh viên kiệt xuất đầu tiên và duy nhất được Ngành An Ninh Tình Báo và trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh cùng lúc đến chen lấn tranh nhau xin tôi về. Trong khi đó, Vũ Thị Liên là sinh viên tốt nghiệp hạng giỏi (bằng cấp màu đỏ) cũng trở thành nhân vật kiệt xuất thứ nhì được Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh đến chọn lọc xin về làm cán bộ giảng dạy Anh Văn sau tôi một năm.

Tương tự, Nguyễn Đình Tuân cũng là sinh viên Ban Anh Văn tại Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh học chung niên khóa với Vũ Thị Liên, tức là học sau tôi một năm. Về sau, Tuân học chung lớp với tôi vì tôi bị vu cáo phản động phải bị đình chỉ học tập để phục vụ điều tra hết một học kỳ như đã nêu ở đoạn trên. Khi là giảng viên Anh Văn diện “biên chế” tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh, tôi có giới thiệu bảo lãnh Nguyễn Đình Tuân vào làm giảng viên Anh Văn diện “hợp đồng” (tức không thuộc diện “biên chế” vào thủa Việt Nam chả ai biết “hợp đồng lao động” là cái gì, vì cứ “vào biên chế” tức được Tổ Chức Chính Quyền phân công là làm việc một mạch cho tới lúc nghỉ hưu được “Nhà Nước” nuôi suốt đời) và Tuân dạy học được hai năm. Sau đó, Tuân bỏ qua công tác văn phòng tại Tổng Công Ty Thuốc Lá Vinataba Thành Phố Hồ Chí Minh trước khi cùng gia đình định cư tại Mỹ.

Nếu như Vũ Thị Liên trở thành đồng nghiệp của tôi rồi trở thành vợ của tôi khi thấy tôi bị lãnh đạo Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh trừng trị tôi do đã dám tố cáo họ gian lận thi cử tuyển sinh như đã thuật chi tiết trong một bài viết trước đây, và việc “dám làm vợ Hoàng Hữu Phước” như lời đanh thép của Vũ Thị Liên có tầm cỡ tung xích xiềng quất thẳng vào mặt “dân gian” (tức “bọn gian tà”, chứ không phải “người trên thế gian”) rằng tôi là người cao quý cao thượng cao đẹp nhất thế gian này trong lòng đấng anh thư trượng nghĩa như nàng;

Thì Nguyễn Đình Tuân cũng là tiếng vọng âm thầm của một sợi xích xiềng khác tung ra tương tự vào mặt “dân gian”.

Tuân dáng người cao gầy, nước da ngâm đen, gương mặt hốc hác, cận thị nặng như tôi – tức cỡ 7 đi-ốp.

Khi tôi được cho tiếp tục việc học sau khi các cáo buộc tôi “phản động chống Cộng, xúc phạm lãnh tụ Hồ Chí Minh, lập kế hoạch giết hại bộ đội, âm mưu lật đổ chính quyền cách mạng” được chứng minh chỉ là sự phiên dịch đầy hỏng hóc của các vị Bí Thư và Đảng Viên Chi Bộ Ngữ Văn Việt Nam (lúc ấy chưa có Chi Bộ Ngữ Văn Nước Ngoài nên phải đặt Khoa Ngoại Ngữ dưới sự giáo dục quản lý của Chi Bộ Ngữ Văn Việt Nam) khi nhìn thấy các nguyên liệu lạ lùng lẽ ra đã tuyệt chủng tuyệt diệt tại Việt Nam Cộng Hòa từ lâu và hiếm khi được phát hiện ở Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa nhưng lại đã hình thành tập trung một cách dồi dào đầy ắp hun đúc tràn trề nên con người tôi bao gồm – và chỉ có bấy nhiêu đây thôi chứ không còn thêm gì khác – sự lương thiện, tính liêm khiết, chí kiêu hùng, lòng ái quốc vì nước vì dân của-bậc-hiền-tài (để phân biệt với ai đó có lòng ái quốc của-giới-quyền-lực-hoặc-giới-rắp-tâm-chiếm-quyền-lực), năng lực quản trị, tài hùng biện, trí tuệ bao trùm, năng lực ngất ngút đứng đầu thiên hạ, và tâm hướng thượng khi-mặt-trời-mọc-lúc-không-giông-bão (để phân biệt với ai đó có lòng hướng-thượng-giữa-ban-ngày-khi-mây-đen-đang-vần-vũ-tối-mù-tối-mịt-tối-thui-tối-mò-chớ-thấy-mặt-trời-ở-nơi-mô), thì cũng đã hết năm học nên tôi phải phí một năm rong chơi cuối trời quên lãng rồi mới vào lớp của Vũ Thị Liên và Nguyễn Đình Tuân để thi Học Kỳ 2 Năm Thứ Ba rồi học chung với họ trong lớp của họ.

(Cần lập lại chi tiết đã kể trong bài viết trước đây rằng khi tôi bị vu vạ phải bị đình chỉ học tập, có hai người bạn thuộc nhóm Don Juans của tôi cũng đã vì tôi mà tự động bỏ thi để rồi cùng vào học với tôi tại lớp đàn em tức lớp của Vũ Thị Liên – Nguyễn Đình Tuân.)

Với lợi thế là thành viên Nhóm Lục Súc, “Rùa” Vũ Thị Liên nhanh nhảu liếng thoắng bày tỏ lòng kính phục và ngưỡng mộ dành cho “thi bá” Tannhauser Beowulf Thor Hoàng Hữu Phước khi hội ngộ người anh quen thuộc thân thương này tại Phòng Giáo Viên Ban Anh Văn Trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh.

Không có lợi thế là thành viên bất cứ nhóm nào, Nguyễn Đình Tuân với tính trầm lặng trầm mặc đã bày tỏ sự thông hiểu hoàn cảnh “hiền tài gặp nạn oan” theo một cách khác ngay từ khi thấy “văn vương” Tannhauser Beowulf Thor Hoàng Hữu Phước xuống học chung lớp với mình.

Trong một tập thể lớp đàn em đầy nhóc những sinh viên mà tôi không muốn trở thành bạn học với, tôi chỉ nói chuyện vui vẻ với Nhóm Lục Súc (gồm Vũ Thị Liên tức Rùa, Mai Thị Hoài Châu tức Châu-Ngố , Nguyễn Thị Kiều Liên tức Ba-Ba, Nguyễn Thị Hồng Hoa tức Hoa-Lùn, Cao Thị Hồng Nhung tức Nhung-Già, và Lê Thị Ngọc Ánh tức Ánh-Ngố – hiện ngoài RùaChâu-Ngố thì tất cả đã định cư ở nước ngoài), lớp trưởng Nguyễn Huỳnh Đạt (cán bộ Đoàn, tức Đạt-Già vì tóc bạc phơ, rất thán phục “đàn anh” Hoàng Hữu Phước), và Nguyễn Đình Tuân.

Nếu như trong Nhóm Don Juans tôi là người ít nói – tôi chỉ thích nói chuyện với phái nữ và tôi rất bất công do đặc biệt thiên vị phái nữ: ở nhà thì chăm sóc các em gái từng li từng tí một, ở trường lớp hoặc cơ quan thì chăm sóc bảo vệ bạn gái/nữ nhân viên từng li từng tí một – thì mỗi khi ngồi tụ tập trước cỏng trường có sự tham gia của Nguyễn Đình Tuân, tôi nhận thấy Tuân cũng là người ít nói. Phần lớn thời gian nhâm nhi ly cà phê đắng nghét có chất lượng khả nghi, Tuân lắng nghe là chính, thỉnh thoảng đóng góp một tiếng cười ủng hộ lời tiếu lâm hào sảng của một Don Juan nào đó. Tuân không dấu diếm sự đánh giá cao trình độ tiếng Anh của tôi, cá tính hào hùng của tôi, và tình bạn đầy nghĩa dũng của hai người bạn đã vì tôi mà tình nguyện bỏ thi để cùng vào học với tôi ở lớp “đàn em”. Song, điều đặc biệt của Tuân mà tôi kính trọng Tuân nhất lại là ở chỗ chưa bao giờ Tuân cầu cứu tôi giúp Tuân về tiếng Anh, mặc cho thực tế là luôn có nhiều sinh viên lớp của Tuân không thân tình gì với tôi cả nhưng không chút ngại ngùng ngỏ lời nhờ tôi cứu nguy bài luận văn tiếng Anh. Mà tôi thì khoái trổ tài do có danh “Vua Luận”, nên có hôm thi viết một bài luận tiếng Anh tại lớp trong 3 giờ, tôi thảo nháp xong 4 bài hoàn toàn khác nhau chuyền tuần tự cho 4 người chép lại vào giấy thi của họ rồi tôi mới bắt đầu viết một bài khác cho bản thân, với điều đương nhiên là cả 5 bài đều được điểm A.

Là người cao-ngạo-kiêu-ngạo-kiêu-căng-ngạo-mạn vì biết quá rõ mình đang có gì và đã thực sự chiếm lĩnh đỉnh cao cụ thể nào, thậm chí còn dám mắng luôn các giảng viên nào trình độ đã kém mà còn bày đặt phơi bày tư cách kém, tôi không bao giờ để lộ sự quẫn bách của gia đình mình như đã nói đến trong bài Xiếu Mẫu Hồng Thị Lan. Đến trường luôn với khuôn trung tươi tỉnh, áo quần tươm tất, tác phong trưởng thượng, cốt cách quý phái, thi thố sức vóc xông xáo, tôi chỉ khi rời trường mới tất tả ngược xuôi dạy học đầu trên xóm dưới kiếm tiền để nuôi gia đình có cha thất nghiệp, mẹ cả đời nội trợ, đàn em gái còn thơ dại, trợ cấp cho em trai du học Ngôn Ngữ Học ở Liên Xô, và chu cấp cho Ông Bà Ngoại ở Trà Ôn.

Thế nhưng, một buổi tối nọ Tuân đến nhà tôi lần đầu tiên. Ngừng chiếc xe đạp ngoài cổng, Tuân vói tay đưa tôi một phong thư qua tường rào, nói: “Cho tui gởi cái này lì xì mấy đứa em của ông. Tết tới nơi rồi”. Và Tuân phóng xe bỏ đi. Đó là một xấp tiền dày cộm mà tôi chưa từng nhận được nhiều đến như thế từ các nơi dạy kèm mỗi khi nhận xong gom về đưa hết cho Má tôi. Đến tận bây giờ tôi cũng không rõ bằng cách nào Tuân biết hoàn cảnh gia đình của tôi, chắc chắn không phải một tên trong nhóm Don Juan đã lỡ lời lúc tửu hậu trà dư quây quần nào đó mà không có mặt tôi, vậy chắc Tuân hoặc tình cờ chứng kiến việc Thầy Lê Văn Diệm lén tiếp tế gạo hay bột mì cho tôi, hoặc tình cờ chứng kiến việc Hồng Thị Lan thầm lặng tiếp tế cơm cho tôi, hoặc Tuân đã đứng trong bóng tối để nhìn vào nhà tôi chăng.

Khi gặp Tuân ở trường, tôi nói hãy xem như tôi mượn Tuân số tiền lớn đó, qua Tết sẽ hoàn lại. Tuân xua tay, cho biết đó là Tuân lì xì các em tôi, chứ không phải giúp tôi hay cho tôi vay mượn gì cả, nên sẽ là quái dị nếu tôi trả lại tiền, vì trả lại nghĩa là tôi cấm các em tôi nhận lì-xì, mà cấm như thế thì tôi quá “vô duyên”, “theo Tây học nên chống đối truyền thống ông cha ta”. Thế là tôi câm hẳn, không thể nói gì. Tuân thậm chí cho biết số tiền đó chỉ là từ việc nhỏ bán một thùng nhỏ gồm chục cây kem đánh răng Colgate do chị ruột của Tuân đang tu hành ở một ngôi chùa lớn tại California từ trước 1975 gởi về tiếp tế. Mà chị ni cô ấy tiếp tế thường xuyên, tiếp tế cho từng người trong gia đình, nên Tuân chỉ xài những thùng nào thuộc phần của Tuân chứ nào có phạm đến thùng của cha mẹ hay các em, và do đó tôi hãy yên tâm rằng Tuân không có…chôm chỉa của ai cả. “Tiền trong sạch mà!” Tuân vừa nói vừa xỉa ngón tay trỏ sượt lên sống mũi nâng gọng kính.

Thế rồi giòng đời cứ trôi. Tuân không tiếp tục lì-xì khi đã yên tâm thấy tôi trở thành giảng viên Anh Văn danh tiếng lẫy lừng của Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh, được tất cả các trung tâm ngoại ngữ săn đón. Tôi có giới thiệu Tuân vào dạy hợp đồng tại Cao Đẳng Sư Phạm trong hai năm. Khi thấy tôi lại bị hại do tính khí kiên quyết chống tiêu cực, ngày trước bị đình chỉ học tập, còn nay bị đình chỉ giảng dạy, Tuân buồn bực, nhưng nhanh chóng ngay sau đó đã mừng vui khi thấy tôi dù bỏ trường ra đi sau khi đã uy dũng mắng Hiệu Trưởng một trận, lại được Vũ Thị Liên vừa bảo vệ thanh danh của tôi vừa “bảo vệ cuộc đời đầy Tsunami” của tôi bằng một cái đám cưới. Tuân đã tham dự tiệc cưới mừng cho hai người bạn học của Tuân đã nên nghĩa vợ chồng. Tuân càng mừng hơn khi thấy sau đám cưới, vợ chồng tôi hạnh phúc cùng nhau dạy học tại các trung tâm ngoại ngữ dù chồng bỏ dạy ở Cao Đẳng Sư Phạm còn vợ cũng phải bỏ dạy ở Cao Đẳng Sư Phạm do bị Khoa Ngoại Ngữ trừng trị tội dám làm vợ Hoàng Hữu Phước, cái tên nhà giáo không ô dù không ai chống lưng lại dám cả gan tố cáo Hiệu Trưởng gian lận thi cử tuyển sinh khiến Khoa Ngoại Ngữ bị Hiệu Trưởng cho “mất điểm thi đua ABC”. Và khi tôi không còn bị ràng buộc với “phe Nhà nước”, tôi trở thành nhân vật được các văn phòng đại diện công ty nước ngoài săn đón, nhanh chóng từ nhà giáo 48 ký trừ bì trở thành VIP 84 ký kể cả bì. Lúc ấy, Tuân cũng bỏ nghề giáo để công tác tại phòng kinh doanh Vinataba.

Chúng tôi có dự lễ cưới của Tuân. Thời gian ngắn sau, Tuân và cả gia đình đi định cư theo hồ sơ bảo lãnh của người chị ni cô.

Ba mươi năm đã trôi qua, tôi không có tin tức gì từ Tuân. Đơn giản vì trước đây làm gì có internet, có fax, có điện thoại thông minh. Đã vậy, ngay cả khi internet xuất hiện, dù vợ tôi thông qua Nhóm Lục Súc trên thế giới được 30 bạn học lớp của vợ tôi từ khắp nơi liên lạc ì xèo bằng email thì vẫn có một trỡ ngại kép: tôi như đã nói ở trên không thân cận với đám đông sinh viên trong lớp “đàn em” đó nên dù họ tự động cho địa chỉ email của tôi vào group của họ, tôi vẫn trong nhiều chục năm qua xóa ngay chứ chưa hề click xem mỗi trong hàng ngàn email đó nhắn nhủ kêu gọi điều chi đến độ lắm đứa bạn của nàng gọi tôi là kiêu ngạo kiêu căng ỷ mình số một tiếng Anh, còn vợ tôi tuy cũng có địa chỉ email nhưng nàng chưa hề một lần nào tự mở máy vi tính để check mail do không hề nhớ password, không cách chi thuộc cách gõ chữ tiếng Việt (do các người bạn ấy quái gở: tốt nghiệp tiếng Anh nhưng phê phán bạn bè nào gởi email bằng tiếng Anh!), cũng như thấy không cần thiết phải đọc mail của bất kỳ tên bạn học nào ganh tỵ ghen tài với chồng mình, tức xấu xa vì đã không tôn vinh tôn sùng chồng của mình. Cũng vì vậy mà tôi không thể hỏi ai về địa chỉ email của Nguyễn Đình Tuân.

Đầu năm nay, trong lúc chọn bôi đen để xóa một lúc mấy trăm email không phải của thân nhân hay học trò ruột, tôi tình cờ thấy dòng Subject của một email mang dòng chữ tiếng Việt “Xin Chia Buồn Cùng Bạn Nguyễn Đình Tuân”. May mà tôi ngưng xóa kịp, và click đọc email ấy, hóa ra đó là của một người thuộc lớp “đàn em” gởi đúng là đến Nguyễn Đình Tuân có c/c cho toàn nhóm mà trong nhóm của họ đã có sẵn địa chỉ của tôi mấy chục năm nay. Khi biết Ba của Tuân vừa qua đời, tôi gởi ngay một bức thư dài cho Tuân theo địa chỉ email mà tôi vừa tình cờ có được ấy.

NDT

Đọc bức thư dài tôi nhắc lại những chuyện ngày xưa, Tuân trả lời ngay rằng (a) Tuân rất vui khi nhận email của tôi; rằng (b) ủa vậy mà Tuân không nhớ đã đến đưa tiền cho tôi lì xì các em tôi mà lại không phải đưa một lần; rằng (c) mấy năm trước xem các video clip trên Phố Bolsa TV phỏng vấn tôi thì Tuân có kêu vợ Tuân ra cùng xem, vợ của Tuân bảo tôi sao trông vẫn vậy còn Tuân già hơn và tôi ăn nói hay quá. Tuân bảo đã giải thích với vợ rằng tôi trông trẻ hơn Tuân tại làm nghị sĩ Việt Nam lương cao khủng như bên Mỹ nên sướng quá mà, còn ăn nói hay thì chắc tại làm nghị sĩ nên nói chính trị tiếng Việt trơn tru chớ hồi ở Đại Học Tổng Hợp chỉ nghe “ảnh” nói tiếng Anh giỏi chớ còn nói tiếng Việt chỉ để dụ kiến trong hang xếp hàng thứ tự bò ra thôi chớ chả hay ho gì về chính chị chính em cả.

Nguyễn Đình Tuân là như vậy đấy: chân chất, sâu sắc, hào sảng, nghĩa khí.

Bạn đã đến làm bạn với tôi như một cách tung xiềng vào mặt dân gian rằng bạn quý  trọng tôi vì tôi là người tốt.

Bạn đã khéo léo giúp tôi nên bạn đã làm tôi hiểu bạn sâu sắc y như Thầy Lê Văn Diệm của chúng ta, Hồng Thị Lan ở lớp cũ của tôi, và Vũ Thị Liên ở lớp của bạn.

Bạn đã khéo léo giúp tôi trong bí mật, thậm chí chẳng cần nhớ đến những nghĩa cử bạn đã thực hiện vì tôi, nhưng tôi luôn nhớ và không thể không nhắc đến trong email đầu tiên tôi vừa gởi bạn trong năm 2018 này.

Nguyễn Đình Tuân ơi, như một số người tốt và học trò tốt cùng nhân viên tốt khác đã đến bên cuộc đời tôi, bạn và Vũ Thị Liên đã giúp tôi tự tin rằng tôi đã không sai khi đã chọn đi theo con đường trở thành người tốt, mặc cho sự thật là nẻo đường ấy lắm gian nan, hiếm có phần tưởng thưởng, còn sự động viên khích lệ đa số đãi bôi, và cách chi thấy được cộng đồng ngày càng đông đúc hơn của những con người chân chất, sâu sắc, hào sảng, và nghĩa khí như bạn – như nhóm bạn ít ỏi của chúng ta.

Cảm ơn bạn Nguyễn Đình Tuân. Chúc bạn và gia đình luôn được an vui, hạnh phúc.

Thân mến.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Chính-trị Cộng-sản Chủ-nghĩa

Tham khảo:

Hoàng Hữu Phước Được Ngành An Ninh Tình Báo Mời Gia Nhập

Thầy Lê Văn Diệm

Hồng Thị Lan

Nhật Ký Tình Yêu Của Cô Giáo Vũ Thị Liên

Nguyễn Đình Tuân Trong Danh Sách Khách Mời Dự Tiệc Cưới Phước-Liên

Vũ Thị Liên Và Lục Súc

Đám Cưới Hoàng Hữu Phước Vũ Thị Liên

Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc

Ông Bà Ngoại Của Hoàng Hữu Phước

Phố Bolsa TV Phỏng Vấn Hoàng Hữu Phước (xem tại phần cuối mục “Tham Khảo”

Đất Chóe

Hoàng Hữu Phước, MIB, Thầy Phù-Thủy Ngôn-Từ

09-10-2018

Tiếng Việt có từ “vàng chóe”.

Đất vàng Thủ Thiêm đã bị Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh và Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh xẻ bán tháo bán đổ chia năm xẻ bảy vì lợi-ích-nhóm và lợi-ích-từng-cá-nhân-trong-nhóm thuộc nhiều nhiệm kỳ liên tiếp. Mọi chuyện đang tầy huầy, đầy điếm nhục, bị gây ra bởi đám người ngợm hùa nhau mạo danh “học trò Hồ Chí Minh” và ẩn nấp sau tấm khiên mang logo vinh diệu “Vì Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh”.

Để cứu nguy cho (a) danh tiếng Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh mà rất rất nhiều người từ đó đã vươn ra Trung Ương Đảng để trở thành lãnh đạo Đảng và lãnh đạo Chính Phủ, và đồng thời qua đó cứu nguy (b) các vị lãnh đạo đang bị búa rìu dư luận  cùng luật pháp săm soi;

Mới đây Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh họp khẩn “bất thường” để “bình thường hóa” dự án dựng xây Nhà Hát Thiểm Thu nhằm một mũi tên xuyên thấu bốn con chim mập ú “Nhất Tiễn Xuyên Tứ Đại Chim” mà ngay cả Dưỡng Do Cơ thời Chiến Quốc Xuân Thu cũng phải bái phục ngẫng mặt mẹt lên trời cao mà than rằng “Ôi cái sở luyện thần tiễn của Trung Nguyên ta đã di cư xuống Miền Nam Nước Việt hết trơn hết trọi rồi!” sau:

1) Sử dụng công cụ truyền thông của Đảng để ngợi ca miếng đất dành xây Nhà Hát Thiểm Thu là tuyệt đẹp, cứ như thể nhiều chục năm qua Đảng và Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh luôn thiết tha ngày quên ngủ đêm quên ăn nghĩ đến dân chúng Thành Phố Hồ Chí Minh nên kiên trì kiên quyết giữ gìn miếng đất tuyệt đẹp cỡ “đất chóe” ấy chứ nào có đã xẻ chia bán rẻ hết đất vàng “hết chơn hết chọi” đâu?

2) Do đất của dự án Thủ Thiêm đã bị xẻ bán tháo bán đổ chia năm xẻ bảy nên những kẻ đại gian đại ác đã nhanh trí nghĩ đến tuyệt chiêu rằng nhất thiết phải nhịn cơn đói khát thèm cạp đất ăn mà nhín ra một miếng tự phong là “đất rất đẹp” ở đâu đó để đó dành khi trong tương lai gần hoặc xa có thể dùng để cứu nguy thanh danh của Đảng Bộ Thành Phố Hồ Chí Minh.

3) Do đất của dự án Thủ Thiêm đã bị xẻ bán tháo bán đổ chia năm xẻ bảy nên những kẻ đại gian đại ác đã nhanh trí nghĩ rằng nhất thiết phải nhịn cơn đói khát thèm cạp đất ăn mà nhín ra một miếng đất đẹp ngay vùng Thủ Thiêm chứ không được phép ở bất kỳ xó xỉnh nào khác của quận huyện nào khác để dành khi trong tương lai gần hoặc xa có thể dùng để cứu nguy thanh danh của Đảng Bộ Thành Phố Hồ Chí Minh, và cái tuyệt chiêu ở đây là dùng xây dựng ngay tại Thủ Thiêm cái gì đó cũng thuộc Thiểm Thu mang danh làm đẹp cho Thủ Thiêm thành điểm nhấn văn hóa cho toàn Thành Phố Hồ Chí Minh – nghĩa là những nơi nào không có Nhà Hát cỡ Thiểm Thu thì không có điểm nhấn văn hóa mà thời đại 4.0 của vi tính sẽ nói ngắn gọn thành không có văn hóa.

4) Theo đại dự án mà việc lập phác thảo thôi đã tốn bao tỷ đồng của Thành Phố Hồ Chí Minh về nội dung xây dựng các cái gọi là Thành Phố Nam, Thành Phố Bắc, Thành Phố Tây, Thành Phố Đông trong Thành Phố Hồ Chí Minh, trong vòng 20 năm nữa Thành Phố Hồ Chí Minh sẽ có mấy mươi phần trăm đất ngập chìm trong nước do hệ quả của vấn nạn nước biển dâng cao toàn cầu, mà siêu dự án ấy đã bị nghị sĩ Hoàng Hữu Phước cười chộ kịch liệt đã phá, nay Đảng Bộ và Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh sau khi đã thành công trong việc chơi bẩn can thiệp vào cuộc bầu cử Quốc Hội Khóa XIV loại được ứng cử viên Hoàng Hữu Phước ngay từ “vòng gởi xe”, nay lại mơ tưởng đến việc hoang đường sẽ chiến thắng nhà thấu thị Hoàng Hữu Phước bằng cách chứng minh sẽ không có việc ngập nước qua việc xây dựng cái Nhà Hát Thiểm Thu ấy chình ình tại chính nơi trước đó trong bản vẽ siêu dự án bị lọt thỏm vào vùng sẽ bị ngập lụt do nước biển dâng, bất kể xây xong thì người dân nào sẽ lái xe lội nước bì bỏm đến xem nhạc giao hưởng và cái Nhà Hát Thiểm Thu có bị thay đổi công năng năm 2022 thành Nhà Hát Xiếc Cá Heo hay không.

Nhà hát Sydney Opera House tuyệt đẹp của Úc-Đại-Lợi do chính quyền bang New South Wales xây. Cái gì hoành tráng lại không do cấp chính quyền xây cơ chứ? Nó có nhiều phòng, trong đó phòng hòa tấu Joan Sutherland Theatre có 1,507 ghế, phòng  kịch nghệ Drama Theatre 544 ghế, phòng Playhouse 398 ghế, phòng The Studio 400 và phòng Utzon 210 ghế tổng cộng 5738 ghế cho nhiều loại hình trình diễn khác nhau cùng lúc.

Sự khác biệt của Nhà hát Sydney Opera House thành công và Nhà Hát Thiểm Thu thất bại ở chỗ sau khi Úc-Đại-Lợi trở thành cường quốc, người ta mới động thổ Nhà Hát ấy ngày 01-3-1959 và hoàn tất xây dựng năm 1973 sau 17 năm xây dựng trên một diện tích gần 2 héc-ta, để rồi được UNESCO vinh danh Di Sản Thế Giới năm 2007. Mỗi năm trung bình Nhà Hát có hơn 1.500 buổi diễn, với sự dự khán của hơn 1.200.000 người, cùng với hơn 8 triệu du khách tham quan, trong đó có khoảng 350.000 du khách mua-tour. Ba “công ty” thuê ở thường trực tại Nhà Hát Sydney Opera House do chính quyền quản lý này là Opera Australia (Nhà Hát Opera Úc-Đại-Lợi), Sydney Theatre Company (Công Ty Hý Viện Sydney), và Sydney Symphony Orchestra (Ban Nhạc Giao Hưởng Sydney).

Trong khi đó, Nhà Hát Thiểm Thu được đem ra thực hiện đầy “quyết tâm” khi Việt Nam chưa là cường quốc, Thành Phố Hồ Chí Minh không có tiền và không có tài cũng như không có người để lo giải quyết 10 vấn nạn của

(a) nạn ngập lụt kẹt đường xe chạy và kẹt chỗ đậu xe,

(b) đền bù cho các khiếu kiện đất đai ở chính Thủ Thiêm,

(c) siêu dự án Trung Tâm Hành Chính Thành Phố,

(d) siêu dự án Thành Phố Đông/Tây/Nam/Bắc,

(e) siêu dự án mở rộng Phi Trường Tân Sơn Nhất,

(f) số lượng nhà trẻ, trường học,bịnh viện,

(g) vệ sinh công (tại công sở, bịnh viện công, trường học công),

(h) tiện nghi cho người khuyết tật ra vào chốn cơ quan công quyền,

(i) công nợ đang gánh, và

(j) vốn tự tạm ứng để lo xây dựng cái gọi là “đường vành đai” chiến lược.

Với dự định sẽ xây nhà hát trong…5 năm gồm 2 phòng với tổng cộng 1700 chỗ tức gộp lại sẽ lớn hơn phòng Joan Sutherland của Nhà Hát Sydney Opera House, Nhà Hát Thiểm Thu chắc có một phòng lớn sẽ đặt tên Văn Cao hay Bí-Thồ-Ven mỗi năm tổ chức hòa tấu hay hát opera một đôi lần cho đa số là khách quan chức có vé mời (miễn phí) và phòng nhỏ hơn ắt tên Bố-Lề-Rô mỗi tháng tổ chức một buổi tối ca hát nhạc Bolero mà tổng số chỉ có vài chục bài cũ xì hát đi hát lại. Còn nhạc hay kịch cách mạng thì cứ đẩy qua Nhà Hát Quân Đội hoành tráng trên đường Cộng Hòa (Quận Tân Bình) ghế ắt không một vết trầy vì chục năm qua chưa hề thấy có quảng cáo cho buổi diễn nào kể cả của quân đội. Còn ca sĩ cỡ không giàu bằng Mr Đàm thì chịu khó diễn ở Nhà Hát Hòa Bình cũng được rồi. Vấn đề là “công ty biểu diễn” nào sẽ được Chính quyền Thành Phố Hồ Chí Minh cho vào ở thường trực trong nhà hát ấy theo dạng làm nghèo đất nước tức hoặc ở thuê miễn phí hoặc với giá cao hơn miễn phí vài Việt Nam Đồng.

Tổ chức họp bất thường để lo xây Nhà Hát Thiểm Thu để lo cho cái “người dân cần”, Đảng Bộ và Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh đã phớt lờ những cái khác mà “người dân cũng cần” như đường hết ngập lụt, đường hết kẹt xe thường xuyên, đường có chỗ đậu xe, các khiếu kiện đất đai ở nhiều quận và ở chính Thủ Thiêm được giải quyết đền bù nhanh và thỏa đáng, số lượng nhà trẻ/trường học/bịnh viện, vệ sinh công, tiện nghi cho người khuyết tật ra vào chốn cơ quan công quyền để được gặp các “đầy tớ của dân”, sự trong sạch hóa hàng ngũ đảng viên, v.v. và v.v. Những cái khác mà “người dân cần” theo Đảng Bộ và Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh thời kỳ hậu Nhà Hát Thiểm Thu ắt sẽ là các dự án Nhà Hát Cưởng Lai, Nhà Hát Rốc-Kần-Rôn, v.v., mà công năng phụ trợ sẽ bao gồm phục vụ các nghị sĩ đến tiếp xúc cử tri trước hoặc sau mỗi kỳ họp Quốc Hội chăng.

Đề ra dự án để gom tiền ngân sách, rồi dùng tiền đó vào việc khác, tiếp tục neo dự án để tiếp tục hứng ngân sách từ Kho Bạc Nhà Nước, là thói quen của tất cả các lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh, để rồi nay lập tức tung ra khoe đã giữ dự án Chóe ấy hàng chục năm nay vì thiết thực chăm lo cho đời sống giàu hơn về cảm thụ nhạc hòa tấu Tây của người dân.

Đấu tranh chống Mỹ gian khổ, hy sinh biết bao sinh mạng người dân và chiến sĩ, giành cho được thống nhất, độc lập, tự do, để có toàn quyền lập dự án Nhà Hát Thiểm Thu lo cho đời sống tinh thần của người dân. Đó là đạo lý cao vời của những Đảng Viên Cộng Sản thuộc giai cấp lãnh đạo ở Thành Phố Hồ Chí Minh.

Hoan hô Chóe.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Khóa XIII, Thầy Phù-thủy Ngôn-từ

Luật Đặc Khu

Phần 1

Giới Thiệu Nhà Tư Vấn Chính Sách – Chính Trị Hoàng Hữu Phước Với Quá Trình Kiên Định Chống Đối Cộng Sản Chủ Nghĩa

Hoàng Hữu Phước, MIB

20-7-2018

Hoàng Hữu Phước Nói Về Đặc Khu Kinh Tế Việt Nam

1- Giới Thiệu Tiêu Đề Phần 1:

Tiếng Việt đã bị làm cho xuống cấp trầm trọng từ những tác nhân mà không-bao-giờ-có-bất-kỳ-ai-trên-chiếc-tinh-cầu-này-có-thể-phản-bác-chống-lại-biện-luận-của-Hoàng-Hữu-Phước như: sự áp dụng ngay lập tức của chính quyền Việt Nam thống nhất ngay sau 1975 đối với cách sử dụng tiếng Việt “nói” của phương ngữ Miền Bắc đem vào thay thế toàn bộ tiếng Việt “viết” vốn tự thân hòa quyện vào trong tiếng Việt nói tức là tiếng-nói-có-văn-phạm-có-chọn-lọc-tự-loại-và-loại-từ-có-mỹ-từ-pháp-và-các-“pháp”-khác của cả hai miền Nam-Bắc nước Việt Nam thời “tiền chiến” – như được chứng minh qua sự áp dụng đồng bộ đồng dạng thức trên toàn bộ báo chí và ấn phẩm trên toàn Việt Nam “tiền chiến” và sau đó được Việt Nam Cộng Hòa kiên trì duy trì bảo trì suốt thời kỳ “chiến tranh” – mà vài thí dụ điển hình như sau cho thấy hậu quả của sự tùy tiện trong sử dụng tiếng Việt của chính quyền Việt Nam thống nhất:

a) tùy-tiện vất bỏ dấu-gạch-nối khiến tiếng Việt bị triệt-bỏ vũ-khí duy-nhất giúp tiếng Việt bảo đảm có được sự minh-bạch ngôn-ngữ về hình-thức vốn có thể giúp gia-tăng uy-thế và cơ-hội gia-nhập câu-lạc-bộ ngôn-ngữ chính sử-dụng toàn cầu mà Hoàng-Hữu-Phước đã nêu trong đường link dẫn ở trên;

b) tùy tiện xóa bỏ sự phân biệt từ ngữ formalinformal để đưa tất tần tật các loại từ tiếng lóng đầu đường xó chợ không chính quy như ngáo đá/găm hàng/phượt thủ vào diện tự động chính thức lên sóng truyền thông;

c) tùy tiện gọi tên các quốc gia: thích thì xài tên do Việt Nam Cộng Hòa đặt, không thích thì áp dụng Việt Hóa Phiên Âm, còn để chứng minh hiệu quả sử dụng tỷ tỷ tỷ tiền Nhà Nước đi du học trở về thì làm điều cấm kỵ như dịch tên nước người ta ra tiếng Việt như trường hợp Bờ Biển Ngà chẳng hạn;

d) tùy tiện đả phá từ ngữ Hán-Việt của Việt Nam Cộng Hòa như “sử dụng công lộ” nhằm bảo vệ sự trong sáng của tiếng Việt để rồi chế tạo từ Hán-Việt mới tinh của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam như “tham gia giao thông” nhằm nêu được tính trang trọng mà tiếng thuần Việt chắc không thể hiện nổi, khiến người dân thay đổi ý thức, không còn khái niệm “công lộ” tức không phải đường riêng của tư nhân mà muốn chạy sao thì chạy và có mặc đồ hay không, mà xem đường sá như nơi để nhà dân cùng tham gia vút xe chạy xẹt qua xẹt chạy lại bình đẳng với nhà nước nghĩa là cả hai đều có quyền ưu tiên như nhau bất kể có còi hụ đèn chớp chức năng hay không;

e) tùy tiện lược hóa từ ngữ tiếng Việt như biến “anh quan tâm đến tôi” thành “anh quan tâm tôi” như trên phim ảnh hiện nay nhằm thực hiện quốc sách tiết kiệm ngay cả trong việc bớt đi một chữ “đến”, v.v. và v.v.; và

f) tùy tiện dành độc quyền tôn thờ từ ngữ Hán-Việt cho cơ quan “tối cao” như Phụng Công – Thủ Pháp – Chí Công – Vô Tư mà người Việt bình dân thường hiểu sơ sơ rằng phụng công là tên hai loài chim mập múp míp, thủ pháp là cách xuất chiêu của kiếm hiệp Kim Dung, chí công vô tư là cụm từ hoặc dành riêng cho một người duy nhất của toàn nhân loại là ông họ Bao, hoặc Chí Công là tên của một lãnh đạo cách mạng Việt Nam, còn vô tư là phong cách xài tiền như rác mà lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh đem vất vào túi ông chủ Đa Phước, bọn quan lại tham nhũng ung dung đẩy va-li nghẹt chật cứng tiền về nhà một cách tự nhiên tự tiện tự hào, và bọn sân sau bại hoại đốt toàn triệu đô la trở lên cho thành khói tuốt để rồi cười ha hả sỉ vả vào sự thúc thủ toàn diện của cơ quan điều tra nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam rằng “không nhớ đã xài cho việc gì”, v.v.

Vì lý do trên, tác giả bài viết này phải cẩn trọng giải thích “thủ thế” trong “thế thủ” nhằm vào các “nhà báo” bất kể đẳng cấp “cao cấp lý luận chính trị” ung nhọt phản phúc của Đảng hay đẳng cấp tham gia giao thông (chống Cộng trên xa lộ thông tin “chùa”) rằng cụm từ “quá trình chống đối cộng sản chủ nghĩa của Hoàng Hữu Phước” hoàn toàn không được thế giới hàn lâm có ăn học cấp cao và có học hành thi cử đàng hoàng không thèm chạy chọt nâng điểm kiểu đồi bại suy vi của Hà Giang cho là đồng nghĩa với cụm từ “quá trình chống đối chủ nghĩa cộng sản của Hoàng Hữu Phước”; vì rằng thì là mà:

– cụm thứ nhất (cộng sản chủ nghĩa) là một cụm từ tính từ adjectival phrase, nêu bật phong thái phong cách của cụm danh từ quá trình chống đối, biến quá trình chống đối được miêu tả dựa theo bài bản, tinh thần tiến công, tinh thần cách mạng, và ánh sáng soi rọi dẫn đường của chủ nghĩa cộng sản; còn trong

– cụm thứ nhì với chủ nghĩa cộng sản là cụm danh từ noun phrase để làm đối tượng tức “object” cho sự…ném đá của từ chống đối và như vậy thì chả dính dáng gì đến Nguyên Lão Hoàng Hữu Phước là người Miền Nam duy nhất thấu thị đúng về cái đúng của chủ nghĩa cộng sản, mà chỉ dính đến mấy anh mấy chị mấy cụ mấy nhóc hài nhi chống Cộng và chống Việt mà thôi, nên đừng có mà dại dột viết bài lung tung hê tá lả là “Nghị Phước chống Cộng” của mẫu câu sentence pattern gồm chủ từ + động từ + túc từ (subject + transitive verb + object) trong tiếng Anh vỡ lòng kẻo sai be bét.

Như vậy, quá trình chống đối cộng sản chủ nghĩa có cùng mẫu câu pattern hoàn toàn đồng nhất về hình thức cấu tạo cụm từ theo văn phạm tiếng Việt tức theo thứ tự cụm từ của nhóm từ danh từ + nhóm từ tính từ (như: quá trình chống đối xằng bậy, quá trình chống đối đúng đắn, quá trình chống đối lung tung linh tinh, quá trình chống đối rất bài bản hàn lâm, sách trắng, sách đỏ, quân đỏ, quân xanh, v.v.), so với thứ tự trong văn phạm tiếng Anh của nhóm từ tính từ + nhóm từ danh từ vốn tương tự thứ tự cấu tạo cụm từ Hán-Việt như Hồng Quân, Bạch Thư, v.v.

Kết luận: Hoàng Hữu Phước với tư cách và tư thế nhà thông tuệ không bao giờ chống đối chủ nghĩa cộng sản. Phong cách chống đối của ông, do đó, thắm đượm tinh thần cộng sản chủ nghĩa và đây là lý do phong cách chống đối ấy mang thuộc tính thời thượng, thâm thúy, tiến công cách mạng, dưới tên gọi chính xác là chống đối cộng sản chủ nghĩa vậy.

2- Giới Thiệu Bài Viết:

Đây là một bài viết hạng đặc biệt – tất nhiên không giống như Bảo Việt là công ty bảo hiểm hạng đặc biệt nên ỷ lại thế lực Nhà Nước mà không bao giờ chịu công khai tổng tiền vốn trong các kỷ yếu mà Nhà Nước buộc toàn phe bảo hiểm nhân thọ nước ngoài đang mần ăn tại Việt Nam phải minh bạch tuyệt đối giấy trắng mực xanh.

Về hình thức, bài viết này đặc biệt do có cấu trúc y như công trình tư vấn của một nhà tư vấn chuyên nghiệp Âu Mỹ gởi cho khách hàng khi hoàn tất, nghĩa là buộc phải có phần giới thiệu về nhà tư vấn và các công trình ông ấy đã thực hiện thành công.

Về nội dung, bài viết này đặc biệt vì về một nội dung tuy cực kỳ bình thường nhưng đã bị Đảng, Quốc Hội, Chính Phủ Việt Nam xem như tầm thường (tự tin vô lối rằng cách chi mà động đến sự ổn định trường tồn miên viễn trên cả tuyệt vời của Việt Nam nên tỉnh bơ tiến hành quy-trình-hai-cuộc-họp chẳng khác gì dự án Luật Tiếp Công Dân vậy), còn bọn ngu đần chống Việt lại tưởng bở xem nó như cái cực kỳ phi thường (tự tin rằng có thể làm sụp đổ Việt Nam Cộng Sản một lần và mãi mãi chỉ trong dăm ba nốt nhạc vậy).

Về độ dài, bài viết này đặc biệt vì phần rất dài lại là phần giới thiệu nhà tư vấn vì đây là cách chuyên nghiệp nhất thuộc đẳng cấp cao nhất để vô hiệu hóa những luận điệu chỉ có tại Việt Nam của những kẻ ngồi ngáp đầy nhóc ngoài đường chờ “ơn trên” đến phát cho ít tiền lẻ để lên đường chiến đấu cho đại nghĩa đập phá te be các cơ sở hạ tầng của nhà cầm quyền nhũn xèo , hoặc ỷ mình là nhà báo cao cấp thuộc tòa soạn báo chí chánh thống cấp cao của Đảng nên khi no cơm ấm cật rậm rật dâm dật cứ tự nhiên tự tiện tự do đè nữ thực tập sinh ra để hùng hổ bơm rưới xịt tinh trùng tuổi trẻ vô cô gái trẻ tuổi ấy còn dâm dật đã đời rồi thì kéo phẹc-ma-tuya lên và nhảy loi choi xách động ném đá nghị sĩ Hoàng Hữu Phước, mà cuộc đời bọn chúng chỉ dành cho mỗi việc kỳ vĩ là đợi chờ nhà tư vấn Hoàng Hữu Phước đưa ra ý kiến gì là dùng kính hiển vi điện tử để cố phát hiện cho bằng được một viên phân nào đó của một con siêu vi trùng nào đó biết đâu có lưu dấu vết để viết bài vu khống dọa đe hèn hạ như khi xảy ra vụ Luật Biểu Tình và Tứ Đại Ngu .

Về thực hiện, tất nhiên tất cả những gì được Hoàng Hữu Phước thực hiện bằng chữ viết hay lời nói – tức bằng biện pháp ngôn từ và phương tiện hàn lâm – từ lúc chào đời đến nay đều không cách chi mà không thể không đặc biệt.

3- Giới Thiệu Tác Giả Bài Viết:

Hoàng Hữu Phước là nhà tư vấn chính sách kinh tế – chính trị và phát triển kinh doanh. Ông tốt nghiệp khóa đầu (nhập học năm 1976) ngành Anh Văn tại Đại Học Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh, được săn đón mời chào bởi cơ quan tình báo Việt Nam và trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh để rồi chấp thuận trở thành giảng viên Anh Văn tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh chuyên trách các môn Văn Chương Anh British Literature, Văn Minh Anh British Civilization, Từ Vựng Học Lexicology, Luyện Dịch Translation, Phiên Dịch Interpretation, Tranh Biện Debating, Văn Phạm Grammar, và Viết Văn Composition. Sau khi được mời phụ trách một văn phòng đại diện của Nhật Bản tại Thành Phố Hồ Chí Minh trong thời điểm Việt Nam chưa từng luật hóa về thuế thu nhập cá nhân và luật đầu tư nước ngoài tại Việt Nam, kể cả chưa có luật lao động, ông trở thành nhà quản lý xuất nhập khẩu chuyên nghiệp và được mời chuyên trách giảng dạy “tiếng Anh Thương Mại” Business English ở tất cả các trung tâm ngoại ngữ lớn của Thành Phố Hồ Chí Minh, được Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội tại Thành Phố Hồ Chí Minh mời biên soạn từ tri thức và kinh nghiệm thực tiễn của ông bộ giáo trình Business Contract đầu tiên của Việt Nam bằng tiếng Anh. Trãi qua các vị trí khác nhau sau đó, từ lãnh đạo một nhánh của Công ty FOSCO trực thuộc Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh đến quản trị một công ty 100% vốn nước ngoài thuộc trường Cao Đẳng Thương Mại Hoa Kỳ ở California, ông được lãnh đạo Manulife Financial Châu Á tiếp cận trực tiếp mời ông với gói quyền lực/thu nhập cao nhất – mà không hề qua khâu phỏng vấn bất kỳ – về giúp tái cơ cấu tổ chức nhân sự đáp ứng thời điểm Manulife Việt Nam bước vào giai đoạn rầm rộ phát triển kinh doanh trên phạm vi toàn lãnh thổ Việt Nam, công việc mà ông trong hai năm đã không những đưa Manulife nâng số lượng 2 văn phòng đại diện thành 10 chi nhánh, 20 nhân viên hạng trung bình lên 400 nhân viên ưu tú, và 100 đại lý bình thường thành 7.000 đại lý xuất sắc, giúp Manulife tuyên bố kinh doanh có lãi chỉ sau hai năm ông tái cơ cấu, mà lại còn xây dựng một triết lý mới về “quản trị nhân sự” theo đó, quản trị phát triển kinh doanh được tách rời khỏi hoạt động mại vụ “sales” để trở thành phần không thể tách rời của “quản trị nhân sự”, biến công tác lãnh đạo Phòng Nhân Sự rời xa tư duy nhàn hạ “kiếm người lấp chỗ trống chỉ khi đơn vị có nhu cầu” để trở thành tư duy hiếu chiến tấn công tổng lực “đưa người giỏi vào công ty để hỗ trợ người ấy phát triển kinh doanh của toàn công ty một cách toàn diện, có thể kiểm chứng được, và không thể đảo ngược”. Vì chỉ có ông mới thực hiện được việc Giám Đốc Nhân Sự thường xuyên đến các chi nhánh trên toàn quốc để giám sát đào tạo đại lý, thuyết trình chuyên đề phát triển kinh doanh bảo hiểm nhân thọ, tư vấn cải tổ đội ngũ, tư vấn phát triển kinh doanh của cá nhân và tập thể đại lý, nên khi ông gia nhập công ty khác thì công tác nhân sự ở Manulife Việt Nam trở lại khuôn khổ bình thường bình lặng bình cũ hết trơn rượu với lực lượng nhân sự ưu tú bỏ ra đi hàng loạt để trở thành những ngôi sao sáng chói tại các công ty đối thủ cạnh tranh của Manulife, đẩy Manulife xuống chiếu dưới trong thị trường bảo hiểm nhân thọ tại Việt Nam.

Bài viết không thể không đặc biệt, đơn giản vì chưa hề có bất kỳ người Việt Nam nào dù ở Việt Nam hay đang lang thang đâu đó trên chiếc tinh cầu cằn cỗi khô queo héo hắt ngày càng ô nhiễm gớm ghiếc chỉ còn tồn tại đến năm 5079 này – theo nữ tiên tri Vangacó viết lách về chính trị – dù là chống Cộng hay ủng hộ “Luật Biểu Tình” – lại cũng thuộc tầm cỡ tầm vóc nhà tư vấn hùng biện chính sách chuyên nghiệp như Hoàng Hữu Phước, người đã từ chối lời mời của một công ty quốc tế về tư vấn phát triển kinh doanh của Hoa Kỳ có văn phòng tại Thành Phố Hồ Chí Minh (nơi ấy đang có một nữ chức sắc trước đây làm Trợ Lý Nhân Sự cho Hoàng Hữu Phước tại Manulife Vietnam) về làm Giám Đốc Quốc Gia tức phụ trách thị trường Việt Nam, từ chối lời mời của một công ty tư vấn Malaysia làm cộng tác viên trưởng khu vực ASEAN, từ chối lời mời của một công ty tư vấn quốc tế ở Singapore (nơi đang có sự tham gia làm chuyên gia tư vấn tài chính khu vực Việt Nam của một nam chức sắc trước đây được Hoàng Hữu Phước đưa vào danh sách nhân tài của Kế Hoạch Kế Thừa Succession Plan mà ông lập ra trong cẩm nang cho tiền đồ của Manulife Vietnam) kiên trì liên tục trong 12 năm qua nỗ lực mời Hoàng Hữu Phước làm chuyên gia tư vấn đầu tư và phát triển kinh doanh khu vực Việt Nam cho các nhà đầu tư quốc tế, cũng như bản thân từng được Manulife Financial dịch vụ tài chính đa quốc gia khu vực Bắc Mỹ lập kế hoạch mời sang bên ấy phụ trách tư vấn phát triển truyền thông và phát triển kinh doanh tại tổng hành dinh tức trở thành “expatriate” của họ, v.v. và v.v., chưa kể bản thân đã có thực tế tư vấn giúp Chính Phủ Việt Nam – nhưng chưa hề được nhận huân/huy chương “anh dũng” dù đã xả thân (hy sinh chức vụ và việc làm) – cứu nguy cho ngành điều của Việt Nam trong “biến cố hạt điều” cũng như tư vấn thực hiện chuyến xuất khẩu gạo đầu tiên chính quy chính thức có giá trị thương mại (tức có hợp đồng mua bán trên cơ sở giá FOB HCMC chứ không phải xuất để trả nợ ân tình ân nghĩa hay để viện trợ một nước anh em xã hội chủ nghĩa nào đó, có mở cho Vietcombank các Tín Dụng Thư Trả Ngay, Không Hủy Ngang Irrevocable ELCEE AT SIGHT có bảo lãnh bởi một ngân hàng quốc tế khổng lồ, có hợp đồng thuê tàu “Charter Party Agreement” áp cơ sở WWDSHEXEU, v.v., và bản thân trở thành giảng viên Anh Văn về Hợp Đồng Kinh Tế Ngoại Thương trực tiếp biên soạn giáo trình môn học này tại Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội ở Thành Phố Hồ Chí Minh, v.v., trong thời điểm trên toàn lãnh thổ Việt Nam tài liệu cho các lớp Tiếng Anh Thương Mại ở tất cả các trung tâm ngoại ngữ chỉ là bộ English 900 tầm phào ngoại nhập cho con nít oe oe còn ngậm núm vú silicone lạt nhách.

Vì vậy, theo bài bản tư vấn “tỷ đô” của tư vấn chính sách kinh tế-chính trị, phần đầu tiên sẽ phải luôn nói về nhà tư vấn cùng liệt kê một vài trong số những công trình tư vấn do nhà tư vấn ấy đã thực hiện toàn diện, có thể kiểm chứng và không thể đảo ngược được (complete, verifiable and irreversible – như từ ngữ của Tổng Thống Donald Trump đối với đại cuộc giải trừ hạt nhân trên toàn bán đảo Triều Tiên). Những thí dụ cực nhỏ dưới đây được nêu lên để chứng minh một cách chiếu lệ vài cái “thành tích” bơ vơ lạc lõng (vì không có người thứ hai lập nên tương tự tại Việt Nam) của nhà tư vấn Hoàng Hữu Phước. Tất nhiên, không thể tránh việc một vài thí dụ trong số này không có đường link dẫn chứng hay hình ảnh tài liệu chứng minh để bạn đọc “có thể kiểm chứng được”; do chỉ những bạn đọc nào đã quen biết nhà tư vấn vào thời điểm xa xưa phát sinh “thành tích” ấy hoặc đã là những người trực tiếp nghe các ý kiến đó mới có đặc quyền công nhận thông tin đưa ra là có đúng sự thật hay không; chưa kể vì đã là Hoàng Hữu Phước thì dù ông ấy khi là sinh viên đã luôn lớn tiếng mắng ngay vào mặt hiệu trưởng/thầy/cô nào gian tà ngu dốt làm nhục chức trách nhà giáo, hay khi đã rời khỏi ghế nhà trường để bắt đầu dựng xây sự nghiệp, hay đứng giữa nghị trường Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì vẫn không hề không lớn tiếng mắng ngay lập tức vào mặt những “VIP” nào gian tà ngu đần ngu si ngu muội tham nhũng làm nhục quốc thể, nên các thí dụ này dù cho sự việc đã xảy ra rất lâu hay vừa mới xảy ra thì ít nhất cũng mang tính đồng nhất bất di bất dịch dài lâu của cá tính nghiêm khắc của nhà tư vấn đối với những xằng bậy của giới cầm quyền/có quyền/lạm quyền/xạo quyền.

4- Chống SSSS

Những năm đầu sau giải phóng, báo chí Thành Phố Hồ Chí Minh (lúc ấy chỉ có 4 tờ gồm Sài Gòn Giải Phóng, Tuổi Trẻ, Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân) đưa tin về những phát biểu của các lãnh đạo về phát triển kinh tế theo định dạng SSSS tức 4S, tức Sun-Sea-Sand-Sex, tức Mặt Trời-Biển-Cát-Tình Dục, tức phát triển kinh tế theo kiểu “Tây” lai mà các “nhân sĩ trí thức” có gốc tích thấp kém và trình độ khả nghi của Đảng học lóm đâu đó trên mấy tờ giấy báo rác tư bản gói xôi rồi cho rằng Việt Nam có thể bắt chước và sẽ vượt trội hơn các cường quốc nhờ Việt Nam có các lợi thế trời ban cho SSSS một cách hậu hĩ gồm sáng-sủa-ấm-áp-quanh-năm, bờ-biển-trãi-dài-nhiều-ngàn-cây-số, bãi-biển-cát-khắp-nơiphụ-nữ-Việt-Nam-xinh-đẹp. Tất cả tùy thuộc vào việc Đảng có dám thay đổi tư duythay đổi cơ chế hay không. Và Hoàng Hữu Phước đã nguyền rũa – ngay cả thóa mạ tại các bàn tiệc – đứa hay những đứa lãnh đạo ngu xuẩn nào đã dám thốt nên lời mà phép suy diễn ngữ nghĩa có thể cho ra nội hàm rằng do phụ nữ Việt Nam xinh đẹp nên Việt Nam cần thay đổi tư duy để tôn vinh nghề đĩ, rằng cần thay đổi cơ chế để người đẹp toàn quốc được làm đĩ để xây dựng đất nước phồn vinh, và rằng cần quái gì nghe lời Karl Marx xây dựng công nghiệp nặng hay nhẹ làm chi cho mõi mệt mà chỉ cần biến Việt Nam thành nơi đầy nhóc đĩ và những thằng Bác của các thằng Bần để du khách các nước đến chơi bời đàng điếm trác táng là xong. Hoàng Hữu Phước đã cực lực chống SSSS và khẳng định SSSS là thứ vất đi của bọn ngu xuẩn, và là thứ không bao giờ có giá trị gì đối với việc dựng xây đất nước Việt Nam phồn vinh cả.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng.

5- Chống Sinh Hoạt Già Cỗi Vô Dụng Của Hội Thiếu Niên & Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh

Năm 1995 tôi có gởi cho Báo Tuổi TrẻSài Gòn Giải Phóng bài viết “Hướng Đạo” (20 năm sau có đăng lại trong blog này cũng dưới tên Hướng Đạo ngày 05-11-2015) đề nghị trộn nội dung sinh hoạt của Hướng Đạo Mỹ và Hướng Đạo thế giới vào sinh hoạt của Hội và Đoàn cho phù hợp với tinh thần cộng sản chủ nghĩa tức cách mạng tức mới nhất tức tinh hoa trí tuệ khôn ngoan nhất của thời đại hiện đại nhất. Tất nhiên, bài viết của Hoàng Hữu Phước do đi trước thời đại quá nhanh quá xa, nhìn quá xa trông quá rộng, tiên tri thấu thị ấy đã chưa hề được các báo tải đăng. Chính vì Đảng đã không chịu nhìn nhận những phê phán chê bai và kiến nghị thay đổi nội dung hoạt động mà Hoàng Hữu Phước dành cho Hội Thiếu Niên và Đoàn Thanh Niên trong đầu 1/4 cuối của Thế Kỷ XX, nên rốt cuộc Việt Nam ngày nay ở giữa 1/4 đầu của Thế Kỷ XXI (a) buộc phải bày ra những cái không giống ai gọi là “Học Kỳ Quân Đội” với học phí cao ngất cho vài trăm học sinh con nhà giàu mà đa số bị béo phì ở các thành phố lớn, còn (b) thanh niên thì dù ở cấp đại học cũng vẫn y như trẻ nít chưa có cả tính cách trưởng thành lẫn bản lĩnh do cả trẻ nít thiếu niên ham chơi ở trung học hay trẻ nít thanh niên ham vui ở đại học đều thiếu kỹ năng tự bảo vệ bản thân, kỹ năng sinh tồn, các kỹ năng sống, kỹ năng làm việc, kỹ năng quản trị, các bản lĩnh bất kỳ, tinh thần trách nhiệm nhất là đối với bản thân, gia đình, và xã hội. Đoàn Thanh Niên mà ý nghĩa chính trị của nó cực kỳ vinh diệu như lực lượng hậu bị kế thừa của Đảng hóa ra chỉ còn là một tổ-chức-được-cung-cấp-thừa-mứa-sữa-để-bú-oe-oe về đối nội thì mỗi năm có một cái chiến dịch “mùa hè xanh”, còn về đối ngoại thì mỗi năm hoặc qua Tàu hội họp với Đoàn Thanh Niên Tàu hoặc mời Đoàn Thanh Niên Tàu (sau này có thêm “thanh niên” Cambodia và Lào, ắt để gia tăng số lượng “hội nhập toàn cầu” chăng?) sang giao lưu bù khú tiệc tùng, nhảy múa, hát ca, và ra thông cáo báo chí tuyên bố vung vít chung chung về cái tình hữu nghị quỷ quái vô dụng khỉ khô đười ươi ướt gì đó, trong khi về chính trị thì lãnh đạo Đoàn Thanh Niên cứ tà tà leo lên các vị trí lãnh đạo trọng yếu để rồi đất nước có các nhân tài cỡ Trịnh Xuân Thanh mà tiểu sử thế nào cũng có dính dáng đến cụm chữ vinh diệu Trung Ương Đoàn đủ để Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam trân trọng tiến cử vào Quốc Hội và đắc cử với số phiếu tín nhiệm như mơ cực cao của cử tri. Chính sinh hoạt hoàn toàn vô bổ vô dụng vô tích sự của Hội và Đoàn tại trường học làm tiêu hao phí phạm thời gian học tại trường của học sinh, làm nặng nề hơn tổng thời gian học và chương trình học khiến gây ra căng thẳng không đáng có nơi sức khỏe tâm thần học sinh ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình độ học vấn cùng kết qủa học tập của các “tương lai đất nước”. Đoàn Thanh Niên đã làm nên cái tích sự gì trong chủ động giúp Đảng và chính quyền ngăn chặn các cuộc xuống đường vừa qua gây bạo loạn và bất ổn xã hội? Đoàn Thanh Niên trong lực lượng an ninh đã làm nên cái tích sự gì trong chủ động giúp Đảng và chính quyền ngăn chặn hiệu quả các cuộc xuống đường vừa qua đã gây bạo loạn và bất ổn xã hội? Đoàn Thanh Niên trong lực lượng an ninh đã làm nên cái tích sự gì trong chủ động giúp Đảng và chính quyền tiêu diệt các cuộc xuống đường gây bạo loạn trên không gian mạng của thời đại kỹ thuật cao của chiến trường công nghệ thông tin? Phải chăng mấy cái vụ xuống đường đó là ba cái lẻ tẻ không là “việc khó” để Đoàn chường mặt ra cho đúng với lời hiệu triệu khuôn vàng thước ngọc của Lãnh tụ Hồ Chí Minh rằng “Việc Gì Khó, Có Thanh Niên”?

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng.

6- Chống Luận Thuyết Thế Giới Đại Đồng Cộng Sản Chủ Nghĩa

Chủ nghĩa Cộng sản là tinh hoa trí tuệ cao nhất của nhân loại mà từ khi nó xuất hiện cho đến ngày nay trí hóa của toàn nhân loại cũng (a) chưa hề có được một triết thuyết nào mới hơn để thay thế dẫn dắt cách mạng nhân loại sang trang mới; và (b) trong khi chờ đợi thêm vài thế kỷ để kịp xuất hiện một bậc kỳ tài tầm cỡ Karl Marx để cho ra triết thuyết cách mạng mới thì thế giới tư bản đã buộc phải cứu nguy cho sự tồn tại của mình bằng cách dựa theo các cảnh báo của chủ nghĩa cộng sản để cải tiến cải thiện quyền làm chủ của giai cấp lao động dưới hình thức quyền lực công đoàn/gia tăng cao nhất phúc lợi của giai cấp lao động/gia tăng gây hấn vĩnh viễn phong tỏa Nga nhằm bôi nhọ hình ảnh một siêu cường Nga thuộc chân lý rằng một khi đã vươn lên hùng mạnh từ chủ nghĩa cộng sản thì sẽ có sức mạnh vô song tồn tại miên viễn ngay cả khi chủ nghĩa cộng sản ấy đã hoàn thành xong sứ mệnh và được xếp cất lên chiếc kệ lịch sử bụi bám nhện giăng.

Tuy nhiên, chủ nghĩa cộng sản vẫn chất chứa trong nó cái dự báo ngây thơ về một thế giới đại đồng, đặc biệt láu cá về nội dung làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu mà Hoàng Hữu Phước ngay từ ngày đầu tiên nghe đến sau 30-4-1975 đã vì không lọt lổ tai mà phán ngay rằng đó là luận điểm chỉ đúng nếu áp dụng cho người khuyết tật mà toàn xã hội văn minh phải chăm lo, chứ hoàn toàn phản động do đầy bất công xã hội, ăn bám, không tưởng, phi thực tế, vô tri thức đối với phạm trù đầy bấn loạn hiển nhiên miên viễn của 5 tác nhân quyết định trầm trọng hơn theo thời gian của nạn nhân mãn + sự sụt giảm nghiêm trọng của tài nguyên thiên nhiên hữu hạn + ý thức hệ thống soái của tinh thần dân tộc cực đoan chủ nghĩa + ý thức sinh tồn bằng mọi giá của thế lực hùng mạnh hơn và đông đúc hơn của đế chế tư bản chủ nghĩa + ý thức sinh tồn bằng mọi giá của thế lực hùng mạnh hơn về ý thức hệ đã nhận ra sức mạnh của tư bản để phải sở hữu tư bản nhằm đương cự được với đế chế tư bản chủ nghĩa .

Cũng với tư duy trên, Hoàng Hữu Phước đã hai mươi năm qua khẳng khái khẳng định khẳng quyết trong phần “tư tưởng chính trị” mục Profile tiểu sử cá nhân trên tất cả các trang mạng dù lớn ngoại như LinkedIn hay nhỏ nội như Anphabe, v.v., đều ghi rõ bằng tiếng Anh rằng bản thân theo “chủ nghĩa cộng sản/xã hội dân tộc thiên Khổng” đề cao hai yếu tố gồm (a) Việt Nam Trên Hết(b) con người đạo hạnh đạo đức đạo nghĩa của tu thân-tề gia-trị quốc-bình thiên hạ là chủ thể ưu việt ưu tiên mà chế độ cộng sản Việt Nam phải ưu ái làm chỗ dựa chủ lực cho sự trường tồn của chế độ và sự phát triển hùng cường của đất nước, như một gián tiếp chống lại học thuyết đại đồng không tưởng và ngu xuẩn.

Hiện nay trên chính trường Mỹ, các nghị sĩ Đảng Dân Chủ thường tự xưng bản thân họ là những nhà xã hội chủ nghĩa dân chủ tức democratic socialist tức ám chỉ manh nha sự hình thành một chủ nghĩa xã hội dân chủ, theo đó (a) công nhận tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội trong phạm vi ý thức hệ chính trị hiện đại của siêu cường, và (b) chủ nghĩa xã hội không thể đại đồng mà phải biến thiên customized cho phù hợp riêng cho mỗi quốc gia mà trong trường hợp Hoàng Hữu Phước là chủ nghĩa xã hội dân tộc còn các nghị sĩ Đảng Dân Chủ Mỹ như Bernie Sanders, Barack Obama, hay John Kerry là chủ nghĩa xã hội dân chủ.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng.

7- Chống Tư Duy Ưu Tiên Phát Triển Công Nghiệp Nặng

Hoàng Hữu Phước từ những năm 1980 của thế kỷ trước đã thường nói riêng với bạn bè thân hữu học trò ruột rằng chủ trương “ưu tiên phát triển công nghiệp nặng” của Đảng Cộng Sản Việt Nam là một chủ trương sai của một kế sách sai về phát triển kinh tế cho riêng Việt Nam, vì

(a) không phải cứ muốn trở thành cường quốc là buộc phải phát triển công nghiệp nặng mà Singapore và nhiều cường quốc kinh tế khác như Thụy Sĩ là mính chứng cho luận điểm này;

(b) không phải phát triển công nghiệp nặng để trở thành giàu có mà chính ra là chỉ sau khi trở nên giàu có mới hãy xét đến kế sách có nên phát triển công nghiệp nặng hay không, vì thế giới hiện đại ngày nay buộc phải có tài lực khổng lồ để bảo đảm nhà máy/công nghệ thuộc loại hiện đại tối tân nhất nhằm bảo đảm tuyệt đối cho an toàn môi trường sinh thái vì chính môi sinh là thứ tài sản đắt giá nhất chứ không phải mấy cái nhà máy vớ vẩn luyện cán thép, đóng tàu, và sản xuất ô-tô;

(c)sản xuất để thay thế nhập khẩu” là lập luận sai hoặc của những người cùng khổ thời Hậu Thế Chiến, hoặc của kẻ quê mùa, vô trí, học hành không tới nơi tới chốn của thời hiện đại; và

(d) sản xuất công nghiệp nặng phải trên cơ sở 24/7/365 và phải có sẵn thị trường tiêu thụ cả trong và ngoài nước, chứ không phải cắm đầu phát triển để rồi cả trăm năm sau cũng chả thấy cái phát triển ấy phát triển.

Lập luận này được Hoàng Hữu Phước sau đó nêu dẫn chứng qua thí dụ về thảm họa cháy nổ rò rỉ 127 tấn khí độc methyl isocyanate từ Nhà Máy Hóa Chất Union Carbide của Công ty Dow Chemical Hoa Kỳ gây thảm họa tàn khốc cho thành phố Bhopal (Ấn Độ) cuối năm 1984, giết chết ngay lập tức 20.000 cư dân, làm 120.000 người vương phải bệnh ung thư, bại não, sinh quái thai, và nửa triệu dân chịu ảnh hưởng khí độc cho đến tận ngày nay vẫn ẩn chứa nguy cơ bệnh tật cũng như chưa thể – và không thể – làm sạch môi trường sống.

Chưa kể, Hoàng Hữu Phước trong 30 năm qua còn cho các thân hữu và học trò ông biết ông cực lực chê trách Nhà Nước đã luôn nhanh tay lẹ chân bỏ tiền tỷ đô đầu tư ngay lập tức cho mấy cái hoàn toàn mới lạ chưa-được-thời-gian-kiểm-chứng-là-vô-hại như xây dựng nhà máy sản xuất chai nhựa PET, sản xuất xăng “sinh học”, cảng nước sâu, v.v., để rồi sẽ hoặc trở thành nạn nhân kiêm thủ phạm của ô nhiễm môi trường, của đầu tư không sinh lợi nhuận, v.v.

Thực tế Việt Nam hiện nay vẫn chưa phát triển công nghiệp nặng nào cho ra hồn, và những hoạt động sản xuất “công nghiệp nặng” được đầu tư cho xuất hiện thì lại đang tàn phá khủng khiếp môi trường sống, làm chao đảo ngay cả sự bình yên của xã hội và của chế độ, chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng.

8- Chống Khái Niệm Đi Tắt Đón Đầu

Khi có bậc thầy nào đó trong Đảng cố vấn cho lãnh đạo Đảng về khẩu hiệu “Đi Tắt Đón Đầu” trong phát triển kinh tế, Hoàng Hữu Phước đã viết ngay trên Emotino.com ngày 05-3-2009 (sau này có đăng lại trên WordPress.com ngày 08-9-2017 cũng với tựa đề Đi Tắt Đón Đầu) rằng đó là điều bất khả thi, do “đi tắt đón đầu” là một khả năng siêu việt chỉ có nơi những người mạnh khỏe, cường tráng, có sức chịu đựng cực cao, tinh khôn, nhanh nhẹn, quyết đoán, sáng tạo, và quả cảm khi lao vào nơi cực kỳ gian khó mà thành hay bại chỉ là một đường ranh nhỏ chứ không phải trên một tỷ lệ hên xui may rủi 50/50. Thừa hưởng một gia tài kếch sù – từ cha mẹ hay từ Nhà Nước – rồi nhàn hạ chạy lung tung, đầu tư lung tung, hoàn toàn không phải “đi tắt đón đầu” mà là “lấy thịt đè người” của giới đầu cơ speculator không hơn không kém. Việt Nam không là cường quốc kinh tế tài chính thì không bao giờ có thể “đi tắt đón đầu”.

Thực tế Việt Nam vẫn chưa hề dám nêu lên bất cứ sự thành công cụ thể nào đã đạt được từ những lời phát biểu khí thế mang tính chiến lược của ‘đi tắt đón đầu” cả đã chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng.

9- Chống Kế Sách “Hợp Tác Bốn Nhà”

Ngay khi nghe kế sách quốc gia về “hợp tác bốn nhà giữa Nhà nước, nhà nông, nhà doanh nghiệp, và nhà khoa học”, tôi đã viết ngay trên Emotino một bài châm biếm mang tên “Hợp Tác Bốn Nhà Hay Năm, Sáu, Bảy, Tám Vạn Nhà” (sau này đăng lại trên WordPress.com lồng trong bài viết ngày 28-01-2016 dưới tựa đề Tầm Nhìn Của Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước) để khẳng định rằng kế sách “hợp tác bốn nhà” ấy tất sẽ thất bại vì tại tất cả các quốc gia thực sự phát triển trên toàn thế giới thì chỉ có hai “nhà” là Nhà nướcnhà nông và chỉ có Nhà nước mới là động lực duy nhất của phát triển tam nông (nông nghiệp, nông thôn, nông dân). Tôi đã lập luận và đưa ra dẫn chứng với số liệu và chi tiết của các cường quốc Âu Mỹ – đặc biệt là Anh Quốc và Hoa Kỳ – để chứng minh cho lập luận của mình. Tôi viện dẫn rằng không bao giờ ở Việt Nam có nhà khoa học độc lập tự nghiên cứu về nông lâm thủy hải sản để rồi tự đi kiếm nông dân để rao bán công trình nghiên cứu ấy hay để ký hợp tác ăn-chia với nông dân cả, mà chỉ có mấy anh được gọi là nhà khoa học ở các viện khoa học hưởng lương Nhà nước ngồi chờ Nhà nước rót tiền để thực hiện các công trình nghiên cứu rồi đúc kết in vi tính nộp Nhà nước lưu cất tàng thư nếu nội dung vô dụng. Còn nếu các doanh nghiệp tư nhân nghiên cứu khoa học thì họ là doanh nhân đi cung cấp dịch vụ khoa học cho nông dân để lấy tiền chứ không phải với tư cách nhà khoa học đi hợp tác với nông dân! Thậm chí tầm nhìn cũng là vấn đề nghiêm trọng nơi các “nhà khoa học” của Việt Nam, chẳng hạn có vị giáo sư tiến sĩ lừng danh tên Võ Tòng Xuân ở Miền Tây nhiều chục năm qua chuyên tạo ra các giống lúa cho Việt Nam, nhưng Ông không có tầm nhìn chiến lược nên gạo Việt Nam của Ông có thể kháng rầy tốt, có thể vươn cao theo đà nước dâng, v.v. và v.v., chứ tuyệt đối không thơm hơn, không thơm lâu hơn, không ngon hơn, không có giá trị cao hơn, không đáp ứng nhu cầu chất lượng cao hơn của thế giới; hoặc Ông không thể giúp gì được cho việc bảo tồn giống cây ăn quả khiến cây trái Miền Nam gần như thoái hóa giống gần hết. Còn doanh nghiệp nếu hiểu như là doanh nghiệp thu mua nông sản thì hoặc họ là quốc doanh thu mua theo lịnh của Nhà nước và dùng tiền Nhà nước để thu mua, hoặc họ là tư nhân thì thu mua theo thương thảo giá cả với nông dân mà trong trường hợp này nông dân ở vai trò đối tác của một thương vụ nên do đó cũng được gọi là doanh nhân mua bán, hoàn toàn không phải “hợp tác” gì sất. Rốt cuộc chỉ có Nhà nước đứng ra hợp tác với nông dân mới nên đại cuộc mà thôi, chẳng hạn Nhà nước đặt hàng cho các viện nghiên cứu của Nhà nước hoặc các công ty ứng dụng khoa học tư nhân thực hiện các nghiên cứu theo chủ đề của Nhà nước – thí dụ qua đề xuất cụ thể và chi tiết của Bộ Nông Nghiệp & Phát Triển Nông Thôn – hoặc xuất tiền mua bản quyền nghiên cứu của nước ngoài rồi Nhà nước thông qua các tổng công ty Nhà Nước cung cấp các giải pháp đã nghiên cứu hay đã ứng tiền mua cho nông dân dưới hinh thức các công ty này ký hợp đồng với nông dân để khấu trừ vào lượng sản phẩm thu mua mùa thu hoạch, v.v. Tuy tôi có hí hước trong bài viết rằng nếu liệt kê ra 4 nhà thì còn thiếu vì ngay cả nhà tu hành cũng đứng ra thành hợp tác 5 nhà do có công cầu khấn cho mưa thuận gió hòa giúp nông dân được mùa, và kể thêm nhiều nghề khác như “nhà trẻ” cũng đóng góp thành “hợp tác vạn nhà”, tôi vẫn nhằm nêu lên một vấn nạn là các nhà hoạch định chính sách hay cho ra các cụm từ giống như để thỏa thú chơi chữ trong các diễn văn loại cương lĩnh hay nghị quyết chứ hoàn toàn không có tính khả thi, khiến “phát triển tam nông” vẫn không phát triển được cho đến tận ngày nay. Và đâu cần phải có kính viễn vọng mới có được tầm nhìn xa đến như thế về chuyện “hợp tác bốn nhà” sẽ chẳng bao giờ tồn tại trên thực tế.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng: không bất kỳ ai ở Việt Nam có thể đưa ra bằng chứng cụ thể nào rằng đã có sự “hợp tác bốn nhà” thành công ở bất kỳ địa phương nào.

10- Chống Sự Hồ Hởi Nhảy Cởn Lên Vì “Bếp Ăn Thế Giới

Việc toàn bộ báo chí chính-thống-lớn của Việt Nam dành ra cả tháng trời vào năm 2007 để đăng tải tràn ngập cái thông tin ngu xuẩn về và cái hồ hởi hân hoan phấn khích đối với đại cuộc đần độn rằng thì là mà cuối cùng Việt Nam cũng có một Thương Hiệu Quốc Gia là “Nhà Bếp Của Thế Giới” đã bị Hoàng Hữu Phước vạch trần, phản bác trong bài viết bằng tiếng Anh đăng ngày 05-11-2007 trên blog Aspiration của Hoàng Hữu Phước, bản dịch tiếng Việt đăng trên mạng Emotino và trên tạp chí chính-thống-nhỏ Tạp Chí Thương Hiệu Việt mà chi tiết các đường liên kết links được nêu bên dưới bài trong phần tham khảo.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng: từ năm 2007 đến nay là năm 2018 không còn bất kỳ ai dám khơi dậy – dù chỉ thêm một lần cỏn con – cái “Thương Hiệu Quốc Gia: Nhà Bếp Của Thế Giới” đầy vinh diệu ấy.

(Cũng trong bài viết chống cái “Thương Hiệu Quốc Gia” hạ đẳng mang tên “Nhà Bếp Của Thế Giới” ấy, Hoàng Hữu Phước đã đề xuất một “Thương Hiệu Quốc Gia” thượng đẳng để Đảng và Nhà Nước tham khảo, và tuy “sáng kiến” ấy được nhiều báo chính-thống-lớn đăng lại, Đảng và Nhà Nước vẫn ngó lơ, và do đó phí phạm thêm hơn một thập kỷ để rồi gần đây thực sự đã rón rén cho một tỉnh ở Miền Bắc thực hiện một chương trình nghe qua thấy na ná như đề xuất của cái nhà tư vấn Hoàng Hữu Phước ấy. Kính mời bạn đọc tham khảo qua các đường link ở phần Tham Khảo).

11- Chống Sự Biên Soạn Luật Biểu Tình

Là người duy nhất ở Việt Nam có sự hiểu biết thấu đáo về “biểu tình”, có tri thức chiến lược cho sự tổ chức hạ tầng nhằm “chào đón” thời điểm có “luật biểu tình”, có tri thức thực tiễn cho sự hình thành dự án “luật biểu tình”, và có năng lực thấu thị cho hiện tượng “luật biểu tình”, nhà tư vấn nghị sĩ Hoàng Hữu Phước đã phát biểu hùng biện tại nghị trường Quốc Hội trong thời gian 7 phút quy định. Thực tế sau đó đã có những sự việc như sau:

a) Cho đến nay là năm 2018 tức 7 năm trôi qua mà Quốc Hội vẫn chưa thể tái khởi động dự án “Luật Biểu Tình”.

b) Ngay cả có một thằng nghị sĩ đần độn trong đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh xuất thân ngành luật cũng chỉ biết kêu gào Quốc Hội hãy trả nợ cho nhân dân với cái “luật biểu tình” chứ bản thân nó cũng bất tài vô dụng suốt 7 năm qua cũng không thể tự soạn nháp cho bản dự án “luật biểu tình” trình Thường Vụ Quốc Hội và Quốc Hội để thúc đẩy nhanh cái đại cuộc “trả nợ nhân dân” đó.

c) Đầu óc bị ám ảnh trầm kha trầm trọng trầm buồn trầm lắng trầm tích của cái âm thanh vang vọng yếu ớt của hòn đá nhỏ rêu phủ phong sương có khắc chữ “Luật Biểu Tình” lăn rơi xuống vực thẳm sâu hoắm đen ngòm của ngàn đời hư mất còn khiến có kẻ ngây dại ấn chữ vào mồm Chủ Tịch Nước để rồi bị khép tội Fake News.

Thực tế ấy chưa kể đến những khẳng định của Hoàng Hữu Phước qua rất nhiều bài viết của ông trên chính WordPress này rằng:

a) Luật Biểu Tình sẽ được đề ra khi nào dân trí cao hơn, nghĩa là khi toàn bộ các nghị sĩ hiểu thấu đáo tất cả các vấn đề liên quan đến Luật Biểu Tình, từ ngữ nghĩa đến pháp luật trang bị lực lượng bảo vệ luật pháp, từ các thực thi pháp luật có liên quan tại các con cọp/con rồng/con cáo đến các cường quốc/siêu cường có nguyên tử/siêu cường không nguyên tử, và từ các thượng tôn pháp luật của tất cả những ai có thẻ “căn cước công dân” nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam; rằng

b) Để góp phần giúp “dân trí cao hơn”, nghị sĩ Hoàng Hữu Phước đã khẩn trương viết đăng blog 7 bài viết cung cấp đầy đủ thông tin nhất về tất cả các khía cạnh của Luật Biểu Tình như tập trung đường link tại Nhóm Chủ Đề số 3 – Luật Biểu Tình trong bài Tổng Các Bài Viết Trên Blog Này Tính Đến Ngày 23-5-2018 Theo 35 Nhóm Chủ Đề; và rằng

c) Luật Biểu Tình sẽ được “nghị sĩ đương nhiệm” Hoàng Hữu Phước chấp bút dự thảo đệ trình Thường Vụ Quốc Hội với hai điều kiện tiên quyết rằng Hoàng Hữu Phước phải trong tư thế “nghị sĩ đương nhiệm” – dù ở Khóa XV hay XVI – tức sẽ không bị Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Thành Phố Hồ Chí Minh tiếp tục dung dưỡng cho bọn phá hoại lũng đoạn hiệp thương như kỳ bầu cử “Trịnh Xuân Thanh” (tức kỳ bầu cử 2016 cho Khóa XIV 2016-2021 khiến nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước không thể chấp bút dự thảo Luật Biểu Tình trong Khóa XIV), rằng Thường Vụ Quốc Hội phải xem lại và sửa sai theo nội dung thư kiến nghị của Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước về “chi phí sử dụng chuyên gia” cũng như về nội hàm “chuyên gia” để nghị sĩ Hoàng Hữu Phước chấp nhận sử dụng kinh phí của “chi phí sử dụng chuyên gia” của Quốc Hội cho việc phác thảo dự án Luật Biểu Tình.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng về Luật Biểu Tình rằng chỉ có Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước mới soạn thảo được đề án Luật Biểu Tình.

12- Chống Cải Cách Giáo Dục

Đây là phạm trù dễ dàng nhất để tìm dẫn chứng do “cải cách giáo dục” hoặc “cách tân giáo dục” – theo cách gọi riêng và kiên định của Hoàng Hữu Phước trong hơn hai mươi năm qua  – là phạm trù thuộc ưu thế độc tôn của Hoàng Hữu Phước tại Việt Nam; và do đó, chỉ cần tham khảo các bài viết từ các links được cung cấp ở phần tham khảo.

Những tóm tắt thật gọn bao gồm sự thật là tất cả các đại cuộc cải cách giáo dục đầy tốn kém ở Việt Nam đều thất bại (a) do toàn bộ những nhân vật có tên trong lực lượng cải cách giáo dục đều là những kẻ hoàn toàn không tri thức và hoàn toàn không phù hợp với “cải cách giáo dục”, (b) do các nhân vật ấy tiếp tục có tên trong kỳ cải cách giáo dục tiếp theo sau khi kỳ cải cách giáo dục do họ hoàn tất trước đó hoàn toàn thất bại, (c) từ 1975 đến nay việc dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam đã tuyệt đối thất bại, và (d) từ 1975 đến nay Đảng và Nhà Nước vẫn chưa biết ai mới là người duy nhất có năng lực chủ trì cho hai đại cuộc cùng lúc của cách tân giáo dục và đưa việc dạy và học tiếng Anh tại Việt Nam đạt đến thành công.

Chưa kể, Hoàng Hữu Phước còn là người kiên trì khẳng định từ 1973 tuyệt đối chống hình thức thi trắc nghiệm (tức chống liên tục từ thời Việt Nam Cộng Hòa manh nhà trò thi Tú Tài trắc nghiệm đến thời Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam mê muội áp thi trắc nghiệm vào mọi môn học) xuất phát từ kinh nghiệm bản thân, từ năng lực thấu thị thiên phú, từ nhận định về thế mạnh chủng tộc Việt trên đấu trường học tập cấp cao, mà gần đây nhất vào ngày 07-3-2014 đã nhắc lại nhận định chống hình thức thi trắc nghiệm đó khi răn dạy sinh viên Ngô Di Lân rằng:

“…mà chưa người Việt nào trên thế gian này từng nghĩ đến, đó là: người Việt mạnh về suy nghĩ tường tận, thấu đáo, chi tiết rất sâu và rất sắc; còn người Âu Mỹ mạnh về nhận biết và xử lý trên quy mô rất bao quát và rất nhanh. Hai thế mạnh khác nhau nhất thiết cần đến hai phương pháp học tập khác nhau. Kiểu đề thi trắc nghiệm mà đem áp dụng ở Việt Nam thì chỉ là tai họa vì người Việt không có khả năng thiên phú để học thật rộng cộng với thi thật tốc độ ở bậc tiểu học và trung học. Kiểu đề thi viết lập luận dông dài sâu sắc ngập tràn ý tứ mà đem áp dụng ở Mỹ thì chỉ là tai họa vì người Mỹ chỉ phải rèn cho có khả năng này ở bậc thạc sĩ trở lên mà thôi. Đây là lý do vì sao du học sinh Việt Nam luôn học giỏi hơn thiên hạ vì nhờ kiểu học ở Việt Nam họ đã tôi luyện và trau giồi biến khả năng tự nhiên của dân tộc tính trở thành siêu tuyệt ngay từ tiểu học và trung học, thích ứng với các yêu cầu của bậc thạc sĩ và tiến sĩ, tức là cái kỹ năng mà học sinh-sinh viên Âu Mỹ chưa hề có ở bậc tiểu học và trung học. Làm gì có chuyện‘nhờ học bên Tây với phương pháp Tây mà học sinh Việt trở nên giỏi giang ở lớp cao cấp’mà tưởng bở!”

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng: cải cách giáo dục ở Việt Nam không bao giờ thành công, và sau bao thập kỷ tiêu tốn bao tỷ đô-la Mỹ cho cải cách giáo dục, năm 2018 đánh dấu sự đổ bể gian lận nâng điểm thi trắc nghiệm của bao tỉnh thành mà tiên phong là Hà Giang, hé lộ luôn sự sụp đổ của đại cuộc xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa nơi chức sắc khảo thí và thí sinh cùng phụ huynh thí sinh..

13- Chống Mô Hình Các Ban Chỉ Đạo

Chỉ có Hoàng Hữu Phước mới nhận ra cái mầm loạn sứ quân tức chính phủ trong chính phủ của các “Ban Chỉ Đạo”  như Ban Chỉ Đạo Tây Nam Bộ, Ban Chỉ Đạo Tây Bắc, Ban Chỉ Đạo Tây Nguyên; và chính bài viết “Đảng Loạn” của Hoàng Hữu Phước vạch ra cái cơ cấu tổ chức quái đản quái gở quái dị của các Ban Chỉ Đạo ấy  đã góp phần vào quyết định của Đảng giải thể toàn bộ các Ban Chỉ Đạo mà càng về sau này càng lộ ra các sai phạm nhũng lạm từ các “đế chế sứ quân” ấy.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng.

14- Chống Lề Lối Làm Việc Của Đảng, Chính Phủ, Quốc Hội

Hoàng Hữu Phước là người duy nhất đã nói đúng – và thách thức bất kỳ ai dám bút chiến luận chống lại các nhận định của ông khi ông cho – rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn có Quân Đội trong tay, trong khi các lực lượng cách mạng chính khác đã trở thành vô dụng như Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, Công An Nhân Dân, và Báo Chí.

Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam chỉ còn là tổ chức quanh năm suốt tháng chỉ biết xài cho hết tiền ngân sách để đi tuyên truyền mà không biết rằng tuyên truyền đã cáo chung do tuyên truyền chỉ phát huy tác dụng khi trong hoàn cảnh tập hợp đủ 3 yếu tố của (a) dân trí thấp, (b) nạn mù chữ vẫn còn hoành hành, và (c) luật pháp vô hiệu. Trong thời đại công nghệ thông tin tiến hơn vũ bảo, số lượng trường đại học bùng phát hơn nấm, việc học đại học chỉ cần điểm thi trung học để người người học đại học nhà nhà học đại học, thì không thể cho rằng dân trí chưa cao, và do đó Mặt Trận cứ đi tuyên truyền chỉ hoặc khiến người dân thấy mình bị xúc phạm hoặc Mặt Trận hoàn toàn thất bại mà nhục nhã cụ thể nhất là đã hiệp thương đưa vào danh sách ứng cử viên Quốc Hội Khóa XIV những nhân vật tinh hoa chính trị khét tiếng, bó tay trước các sự phá hoại xách động xuống đường của bọn tu sĩ, và vô tri trước các tầy huầy của chính quyền địa phương như trường hợp Thành Phố Hồ Chí Minh với việc xài tiền như rác cho Đa Phước, bán đất của chính Thành Ủy, sự cố giải tỏa Thủ Thiêm, v.v. và v.v.

Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh thì đã được phân tích tại tiểu mục số 5 ở trên (tiêu đề:  Chống Sinh Hoạt Già Cỗi Vô Dụng Của Hội Thiếu Niên & Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh), còn “báo chí” thì đã phản Đảng do Đảng đã hoàn toàn sai khi giao cho nó thanh thượng phương bảo kiếm để nó toàn quyền đánh phá (a) bậc đại trí duy nhất có hùng tâm vì Đảng vì Nước vì Dân Hoàng Hữu Phước, (b) lực lượng vũ trang an ninh tức “công an nhân dân” khiến lực lượng này không còn dám nhúc nhích cục cựa gì và cởi bỏ ngay áo giáp và công cụ hỗ trợ khi gặp “biểu tình”, và từ đó hình thành Loạn Kiêu Báo có thói quen (c) nhét/ấn/thồn/tọng/nhồi chữ vào mồm bất kỳ ai, từ Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước cho đến Chủ tịch Nước Trần Đại Quang Khóa XIV.

Do ở Việt Nam, tất cả các chức sắc Đảng/Chính Quyền/Quốc Hội đều là Đảng Viên Đảng Cộng Sản, và tất cả các cơ quan thông tấn/báo chí/truyền thông là của Đảng, nên có thể khẳng định rằng chính lề lối làm việc của Đảng đã dẫn đến sự suy đồi của các cơ quan thông tấn/báo chí/truyền thông, sự táo tợn sai phạm dẫn đến các thiệt hại khổng lồ ở các Bộ/Tổng Cục/Tổng Công Ty/Ngân Hàng, và sự yếu kém của Quốc Hội.

Lề lối làm việc của Đảng hoàn toàn sai ở chỗ: Đảng đã không cập nhật tình hình.

Việt Nam đã không đang trong tình trạng chiến tranh, thế mà Đảng tiếp tục chọn lọc nhân sự, đào tạo rèn luyện nhân sự, bố trí nhân sự, sử dụng nhân sự y như trong thời chiến tranh vốn tập trung vào

– các khâu cụ thể như sử dụng vũ khí, phá hoại kho tàng kẻ thù, thu trữ lương thực kho lẫm kho tàng, bí mật tạo nguồn vũ khí từ nguồn kinh tài không bao giờ kiểm toán

– các khâu trừu tượng như xây dựng tinh thần, đội ngũ.

Trong khi vào thời hiện đại này thì các khâu cụ thể lại là xây dựng kinh tế, công khai mua sắm vũ khí, công khai ngân sách tài khóa, theo quy trình kiểm toán luật định, thực hiện giao thương với đối-tác-mà-không-có-phân-định-bạn-thù. Và đây là thời điểm phải sử dụng nhà chuyên nghiệp cho từng lĩnh vực, chứ không phải thời điểm tiếp tục sử dụng “đảng viên” nhất là khi “đảng viên” ấy lại là hạng không trung kiên, không trình độ, không tư cách, không đạo đức con người, thiếu đạo đức kách mệnh như Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Vũ Đình Duy, Trịnh Xuân Thanh, Trương Minh Tuấn, Tất Thành Cang, v.v.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng: Đảng, Chính Phủ, Quốc Hội nếu không thay đổi lề lối làm việc trong công tác nhân sự chỉ tập trung vào tiêu chí duy nhất của trình độ chuyên nghiệp và không vào giai tầng đảng viên thì đất nước tiếp tục nảy ra thêm các đại án kinh tế mà bọn phạm tội toàn là các đảng viên chức sắc từ cấp cao đến cấp cực cao trong khi tiền đồ đất nước không bao giờ trở nên hùng mạnh.

15- Chống Chống

Hoàng Hữu Phước còn là người khai sinh ra thuật ngữ “chống chống” khi tham gia bút chiến bằng tiếng Anh ngay thời điểm xa lộ thông tin được rải nhựa dựng xây, nghĩa là ngay khi thấy thiên hạ hèn hạ ẩn danh (tức chụp đội bao bố lên đầu chạy ùa lên xa lộ không đèn chưa lắp CCTV an ninh của Google và Facebook) để hào hùng ném đá khí thế mắng chưởi Hồ Chí Minh (bằng tiếng Việt cộng tiếng Anh vỡ lòng), Hoàng Hữu Phước lập tức chường mặt thật tên thật ra phản kích, và có lần lập luận rằng “…các anh thật đáng thương nếu chỉ nghĩ rằng trước mặt các anh có hai phe gồm phe chống Cộng mà các anh ủng hộ và phe thân Cộng mà các anh phải chưởi tuốt, vì như vậy các anh sẽ thất bại do trên thực tế chỉ nội việc mấy anh nhục mạ Hồ Chí Minh đã giúp hình thành thêm một phe hùng mạnh thứ ba mang tên “chống chống Cộng” gồm những người không thân Cộng nhưng tâm phục khẩu phục vị vĩ nhân Hồ Chí Minh, thế là các anh tự tạo thêm vây cánh cho phía mà các anh chống đối. Tôi không thân Cộng tức không là đảng viên Cộng Sản, nhưng tôi tất nhiên chống chống Cộng vì mấy anh chống Cộng toàn lếu láo, tục tỉu, ngu đần khi xúc phạm Hồ Chí Minh.” Kết quả là phe hải ngoại chống Cộng được mở mắt, trở nên khôn hơn, bắt đầu chấm dứt chưởi tục Hồ Chí Minh, khởi sự gián tiếp ngợi ca Hồ Chí Minh qua việc ra rả nói rằng lãnh đạo Việt Nam là một tập thể đã…làm sai lời dạy của Chủ Tịch Hồ.

Ngoài ra, người khai sinh ra anti-anti tức chống chống Hoàng Hữu Phước còn có các hoạt động trí tuệ bút chiến sau:

a) Chống Chống Bô-Xít:

Giống y như “Luật Đặc Khu”, việc khai thác bô-xít (bauxite) là việc cực kỳ bình thường nhưng đã bị Đảng, Quốc Hội, Chính Phủ Việt Nam xem như tầm thường (tự tin vô lối rằng cách chi mà động đến sự ổn định trường tồn miên viễn trên cả tuyệt vời của Việt Nam nên tỉnh bơ tiến hành khai thác chẳng khác gì khai thác cá nuôi bè vậy), còn bọn ngu đần chống Việt lại tưởng bở xem nó như cái cực kỳ phi thường ắt sẽ làm Việt Nam giàu mạnh nên phải chống đối cho bằng được để Việt Nam mất nguồn thu tài nguyên béo bở và nếu có thể thì nhân cơ hội “lòng dân” mà vùng lên làm sụp đổ Việt Nam Cộng Sản một lần và mãi mãi chỉ trong dăm ba nốt nhạc vậy.

Thế là trước sự nhao nhao rầm rộ chống bô-xít của tập thể gồm (a) đám nhân sĩ trí thức ngu dốt của Đảng, (b) đám nhân sĩ trí thức hải ngoại mà Đảng trải thảm đỏ mọc mời và bưng chậu xô hứng lấy các ngọc châu được ói nhả ọe phun từ mồm chúng cho những khái niệm sở đẳng về kinh tế-tài chính, và (c) bọn Kiêu Báo mà Đảng hình thành cưng hơn trứng mỏng ra sức bảo vệ chúng để chúng phá nát Đảng sau này, Hoàng Hữu Phước ngày 26-10-2010 – tức trước khi tự ra ứng cử nghị sĩ một năm sau đó – đã đăng trên Emotino bài viết “Vấn Đề Bô-xít Ở Việt Nam – Phân Tích Hoàn Chỉnh Của Thạc Sĩ Hoàng Hữu Phước” (sau này đăng lại trên WordPress dưới tiêu đề Hội Chứng Bầy Đàn – Vấn Đề Bô Xít Ở Việt Nam năm 2013 khi đã trở thành nghị sĩ). Bài viết ngay lập tức đặt dấu chấm hết một lần và mãi mãi chỉ trong dăm ba nốt nhạc cho tất cả các nhúc nhích cựa quậy về bauxite trên toàn bộ báo chí chính thống, báo chí lá cải, báo chí lá cải thối, báo mạng, và báo mồm cho đến tận ngày nay.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng rằng Hoàng Hữu Phước là đấu sĩ bút chiến không có đối thủ trên hành tinh này.

b) Chống Chống Cộng:

Nội dung chống chống cộng dễ dàng được nhận ra từ cả ngàn bài viết của Hoàng Hữu Phước. Bài viết ngày 08-6-2008 về cái con khỉ đỏ đít được gọi là TS Trần Minh Hoàng có thể được xem là tiêu biểu vì được chính thức gởi đến vài chục Việt Kiều Mỹ qua email, mà một trong số họ đã phải hồi đáp rằng nội dung đáp trả rất thuyết phục nhưng…nặng ngoài sức tưởng tượng của “anh em bên này”.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng rằng Hoàng Hữu Phước là đấu sĩ bút chiến không có đối thủ trên hành tinh này.

c) Chống Chống Chính Phủ: Pháp Luân Công

Trước thực tế toàn bộ hệ thống chính trị Việt Nam thúc thủ (qua sự thực rằng báo chí chính thống né tránh, nghị sĩ không dám nói động đến chủ đề này, cơ quan quyền lực nhũn xèo của chính quyền chỉ ra tay nếu có “phá hoại” cụ thể như bôi bẩn tượng Lê-Nin, v.v.) trước các quấy rối phá hoại của những kẻ hô hào cổ súy cho cái gọi là “Pháp Luân Công”,  Hoàng Hữu Phước đã có công văn gởi các cơ quan chức năng và công khai nội dung công văn ấy để giúp cơ quan an ninh có vũ khí hùng biện khi trấn áp, và từ đó đến nay đã không còn các hoạt động chống chính phủ của “phe” Pháp Luân Công.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng rằng Hoàng Hữu Phước là đấu sĩ bút chiến không có đối thủ trên hành tinh này.

d) Chống Chống Chính Phủ: Vatican

Và cuối cùng, nhận thấy có sự tồn tại song hành mật thiết của (a) sự run sợ chùn tay của cơ quan an ninh mỗi khi đối mặt với bọn nào dính mùi tôn giáo, và (b) sự mất dạy của bọn đội lốt tu sĩ luôn rình rập chờ đợi hoặc tạo dựng thời cơ gây rối dưới ngọn cờ Vatican, Hoàng Hữu Phước buộc phải viết bức thư mạnh mẽ gởi Giáo Hoàng Francis ngày 01-8-2017 qua đường bưu điện, đồng thời đăng cả hai bức nguyên bản tiếng Anhbức dịch tiếng Việt trên WordPress, LinkedIn, Twitter, và Tango, mà nội dung tiếng Việt nhằm cung cấp cho các cơ quan an ninh tư liệu hùng biện để sử dụng làm vũ khí hùng biện trấn áp bọn tu sĩ dơ bẩn mạt hạng dám chống Việt.

Thực tế chứng minh: Hoàng Hữu Phước đã đúng như luôn luôn đúng rằng Hoàng Hữu Phước là đấu sĩ bút chiến không có đối thủ trên hành tinh này.

*********

Tất cả những rào trước đón sau chi li phức tạp trên chỉ để khẳng định một cách giản đơn rằng tất cả những tập thể sau đây đều sai khi đưa ra hoặc chống lại dự án Luật Đặc Khu: Đảng Cộng Sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam, Quốc Hội Việt Nam, nhân sĩ-trí thức của Đảng, bọn chống Việt Nam, bọn chống Đảng Cộng Sản Việt Nam, và bọn chống Chính phủ Việt Nam.

Và nếu như tất cả những rào trước đón sau chi li phức tạp trên chỉ chứng minh được mỗi một điều duy nhất là Hoàng Hữu Phước đã từ xưa đến nay luôn đúng khi sáng suốt hơn tất cả các nhóm trên về các vấn đề đại sự quốc gia Việt Nam có liên quan thì những nội dung sau của Phần 2 rất đáng được đọc, nghiên cứu, và chiêm nghiệm, do khó thể nào không theo quy luật duy nhất của “luôn luôn đúng”:

Hoàng Hữu Phước Nói Về Đặc Khu Kinh Tế Việt Nam (2)

(Ghi chú: các tiêu đề mục lục ở Phần 2 có thể được thay đổi để hoàn thiện mà không cần thông báo trước)

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Tư-vấn Chính-sách, Nhà Lập-Pháp, Nhà Chính-trị

Tham khảo

(theo thứ tự xuất hiện trước-sau trong bài viết trên)

Bếp Ăn Thế Giới:

1) Xây Dựng Thương Hiệu Quốc Gia. Bài viết của Hoàng Hữu Phước đăng số 02 ra ngày 01-11-2008 tại trang 18 và 19 Tạp Chí Thương Hiệu Việt, Diễn Đàn Nghiên Cứu Ứng Dụng Phát Triển Thương Hiệu Việt của Liên Hiệp Các Hội Khoa Học Và Kỹ Thuật Việt Nam, đăng online lại trên Emotino (http://www.emotino.com/bai-viet/17256/xay-dung-thuong-hieu-quoc-gia – đã đóng cửa)

2) Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam. Bài viết của Hoàng Hữu Phước bản tiếng Anh đăng đăng trên Asspiration ngày 05-11-2007 (http://uk.360.yahoo.com/hoanghuuphuoc – đã đóng cửa), bản tiếng Anh National Branding: Vietnam, the Campus of the World đăng trên Emotino ngày 06-8-2008 (http://www.emotino.com/bai-viet/16872/national-branding-vietnam-the-campus-of-world), bản tiếng Việt đăng trên Emotino ngày 07-8-2008 (http://www.emotino.com/bai-viet/16874/de-xuat-mot-thuong-hieu-quoc-gia-cho-viet-nam – đã đóng cửa),  bản song ngữ Anh-Việt Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam (Bilingual writing: Vietnamese & English) đăng lại trên WordPress ngày 14-01-2015.

“Không nhớ đã xài cho việc gì”:  Các dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng làm ảnh hưởng đến việc xác định sự thật khách quan, toàn diện của vụ án trong Bản Kết Luận Điều Tra Đại Án Ngân Hàng Đông Á   02-7-2018

Dấu Gạch Nối:  Vũ Khí Tối Thượng Của Tiếng Việt Cho Thời Kỹ Thuật Số: Hồi Ức Về Một Sự Thật Chẳng Còn Người Việt Nam Nào Trên Thế Giới Còn Nhớ Hay Biết Đến   19-10-2009

Formal & Informal:  Giao Thoa Ngôn Ngữ Việt-Anh Và Thực Chất Vấn Đề Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt   18-6-2010

Bảo Vệ Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt:  Giao Thoa Ngôn Ngữ Việt-Anh Và Thực Chất Vấn Đề Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt   18-6-2010

Việt Hóa Phiên Âm Tiếng Nước Ngoài: Cu Dơ Nhét Xốp:  Cu Dơ Nhét Xốp  Bài viết do Giảng viên Anh văn Hoàng Hữu Phước gởi Báo Sài Gòn Giải Phóng năm 1982, đăng lại trên blog này ngày 02-9-2015.

Nhà Báo:  Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này   05-8-2016

Loạn Kiêu Báo:  Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này   05-8-2016

Nhũn Xèo:  Quyền Lực Nhũn Xèo  09-11-2017

Bơm Rưới Tinh Trùng:  Tham Nhũng Trinh Tiết  23-4-2018

Tứ Đại Ngu:  Tứ Đại Ngu  05-8-2014

Tồn Tại Đến Năm 5079:  Hoàng Hữu Phước, Nhà Tiên Tri Thấu Thị  25-4-2018

Người Đầu Tiên Xuất Khẩu Gạo:  15.000 Tấn Gạo = 1 Xấp Vải Quần  26-12-2011

Thay Đổi Tư Duy:  Hội Chứng “Đổi Mới Tư Duy”  27-10-2015

Sinh Hoạt Đội & Sinh Hoạt Đoàn:  Hướng Đạo  05-11-2015

Ưu Tiên Phát Triển Công Nghiệp Nặng:   Hoàng Hữu Phước Nói Về Sản Xuất Và Môi Trường Từ Năm 1980   28-01-2016

Đi Tắt Đón Đầu:  Đi Tắt Đón Đầu  08-9-2017

Hợp Tác Bốn Nhà:  Hợp Tác Bốn Nhà Hay Năm,  Sáu, Bảy, Tám Vạn Nhà?   28-01-2016

Fake News:

Truyền Thông Ba Que Xỏ Lá  Fake News.  04-11-2016

Báo Tuổi Trẻ Lại Giỡ Trò Fauxtography  11-11-2016

Luật Biểu Tình: Ngữ nghĩa: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 1: Vấn Đề Ngữ Nguyên.  02-4-2015

Luật Biểu Tình: Pháp luật: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Luật Biểu Tình: Trang bị lực lượng bảo vệ luật pháp:

Công An Việt Nam Đã Hoàn Toàn Sai  08-11-2016

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.  14-4-2015

Luật Biểu Tình: Thực thi pháp luật Biểu Tình: Phải Có Luật Biểu Tình  18-8-2016

Luật Biểu Tình: Hoàng Hữu Phước chấp bút dự thảo đệ trình Thường Vụ Quốc Hội: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 1: Vấn Đề Ngữ Nguyên.  02-4-2015

Luật Biểu Tình: Các khía cạnh khác:

Phát biểu ứng khẩu của Hoàng Hữu Phước, Đại biểu TP Hồ Chí Minh, về Luật Biểu Tình  05-6-2013

Biểu Tình và Ô Danh  20-5-2014

Luật Biểu Tình   26-5-2014

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Đã Ngăn Chặn Thành Công Một Cuộc “Biểu Tình” Ngay Từ Trong Trứng Nước   10-3-2018

Lũng đoạn hiệp thương như Kỳ bầu cử Quốc Hội “Trịnh Xuân Thanh” (tức kỳ bầu cử 2016 cho Khóa XIV 2016-2021):  Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân   14-6-2017

Chi phí sử dụng chuyên gia” cũng như về nội hàm “chuyên gia”:  Mục 7: Sự Bất Cập Trong “Tạo Điều Kiện” Cho Đại Biểu Quốc Hội, trích thư gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng tại bài Hậu Sự Cố Luật Hình Sự 2015  03-7-2016

Cải Cách Giáo Dục

Những Phân Tích Mới L‎ý Giải Vấn Nạn Bất Tương Thích Giữa Đào Tạo & Sử Dụng Nhân Lực Tình Độ Đại Học và Các Biện Pháp Cách Tân

Vấn Nạn Yếu Kém Tiếng Anh Ở Việt Nam  10-01-2016

Vì sao cứ Cải Cách Giáo Dục hoài?  22-12-2017

Chống Thi Trắc Nghiệm: Về Cái Sự Trăn Trở Của Sinh Viên Ngô Di Lân  07-3-2014

Chống Mô Hình Các Ban Chỉ Đạo:  Ban Chỉ Đạo: Đảng Loạn   14-12-2016

Chống Chống Bô-Xít: Hội Chứng Bầy Đàn – Vấn Đề Bô Xít Ở Việt Nam   26-10-2010

Quyền Lực Nhũn Xèo:  Quyền Lực Nhũn Xèo   09-11-2017

Chống Chống Chính Phủ: Pháp Luân Công  Pháp Luân Công  07-10-2015

Chống Chống Chính Phủ: Vatican  Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis  01-8-2017 (Bản tiếng Anh: Letter to His Holiness Pope Francis)

Hoàng Hữu Phước Đã Gián Tiếp Dìm Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc Xuống Bùn Nhơ Vạn Đại

Đả Đảo Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc

Hoàng Hữu Phước, MIB

20-6-2018

Những Mốc Thời Gian

1)  Ngày 11-9-2011:  Hoàng Hữu Phước đã nói về số phận của Liên Hợp Quốc qua bài  Ngày Tàn Của Liên Hợp Quốc – Sic transit gloria mundi  trên Emotino.com và gần đây đăng lại trên WordPress.com ngày 28-9-2015

2)  Ngày 25-02-2017:  Hoàng Hữu Phước đăng bài Hai Tên Mọi Bẩn Thỉu  nói về hai tên Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc mọi rợ là điềm báo ngày tàn của Liên Hợp Quốc.

3)  Ngày 17-6-2018: Hoàng Hữu Phước có đăng một dòng tweet trên Twitter để ủng hộ Tổng Thống Donald Trump (khi Ông gạt qua một bên các báo cáo nhân quyền để bênh vực Chủ Tịch Bắc Hàn Kim Jong Un) rằng: “Ngài đã đúng, thưa Tổng Thống. Có điều tôi thấy cần kể Ngài biết là 100% các Báo Cáo Nhân Quyền đều đã đang và sẽ được soạn nên bởi những tên vô lại khố rách áo ôm cực kỳ ngu xuẩn đấy ạ.” Ảnh chụp Tweet này đã được đăng trong bài Hoàng Hữu Phước “Tweets” Chính Trị Thế Giới Nửa Đầu Tháng 6-2018 mới đăng ngày hôm qua, 19-6-2018.

4) Hôm nay, ngày 20-6-2018, Mỹ tuyên bố rời khỏi Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc như các tweet sau của Chính quyền Hoa Kỳ (và, tất nhiên, có tweet mới của Hoàng Hữu Phước)

Nhanquyen1

Fox News: Ý kiến:  Việc Mỹ rút khỏi Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc là một quyết định đúng.

Hoàng Hữu Phước: Đây là một quyết định tuyệt đối đúng đắn. Suốt hai thập kỹ nay tôi đã công khai cho rằng không những Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc mà ngay cả tổ chức Liên Hợp Quốc là tổ chức vô lại và vô dụng, nhất thiết phải được thay thế bằng hình thức khác tốt hơn và hiệu quả hơn.

Nhanquyen2

Đại Sứ Mỹ tại Liên Hợp Quốc Nikky Haley: Tổng Thống Trump rất thông tuệ khi rời bỏ Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc – nó là cái thứ hầm bà lằng xắng cấu không đáng cho chúng tôi xem trọng hay ra tay giúp đỡ.

Ghi chú của Hoàng Hữu Phước: oxymoron mang ý cực kỳ miệt thị trong ngữ cảnh này, hàm ý rằng cái “Nhân Quyền” đó dính vô cái Hội Đồng chẳng dính dáng gì đến nhân quyền vì nó chuyên môn xâm hại nhân quyền. Các thí dụ về oxymoron tức sự gắn kết những thành tố không dính dáng với nhau như: almost ready gần như là chuẩn bị xong rồi, alone together cùng nhau ở một mình, amateur expert chuyên gia tài tử, natural artificial flavor hương vị nhân tạo thiên nhiên, advanced beginner những người học vỡ lòng hệ cao cấp, a little pregnant dính một chút bầu, v.v., mà chỉ có (a) những người thuộc thế giới quyền lực như Đại Sứ Nicky Haley mắng chửi miệt thị thậm tệ người khác một cách đầy ẩn ý và (b) những người hý hước ngạo mạn như Hoàng Hữu Phước chuyên gia chế tạo từ mới để chọc cười hay mỉa mai thiên hạ một cách thẳng thừng mới thường hay sử dụng. Nói tóm lại, nghĩa tiếng Việt do Hoàng Hữu Phước tự dùng là: lộn lạo, đầu dính đuôi, đầu chẳng ra đầu đuôi chẳng ra đuôi, đầu của ta đội mông của mình, vừa ăn vừa ói, v.v.

Nhanquyen3

Phó Tổng Thống Mike Pence: Hôm nay Nước Mỹ quyết định chống lại một số kẻ vi phạm nhân quyền tồi tệ nhất thế giới bằng cách rút khỏi Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc. Toàn văn tuyên bố của tôi như sau:

Hôm nay Hoa Kỳ quyết định chống lại một số kẻ vi phạm nhân quyền tồi tệ nhất thế giới bằng cách rút khỏi Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc. Qua việc thăng chức và bảo vệ những kẻ vi phạm nhân quyền cũng như dính líu vào những chiến dịch nhơ bẩn chống lại các quốc gia dân chủ, Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc đã giễu cợt chính nó, các thành viên của nó, và cái sứ mạng mà nó được dựng nên từ đó. Nhiều năm qua, Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc đã dự phần vào những hành vi ngày càng cay độc hơn để nguyền rủa chống lại Hoa Kỳ và chống lại Israel, và những ngày Hoa Kỳ tham gia vào nó đã chấm dứt.”

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Chính Trị

Truyện ngắn: Có hai vị bô lão người Việt luận bàn về ngữ nghĩa, tình cờ có dính đến nội hàm của Oxymoron:

Thái Bình Dương là cái tên tréo ngoe. “Thái bình” cái khỉ khô gì! Nó là cái biển bão tố nhiều nhất và dữ dằn nhất thế giới. Đặt tên kiểu đó cứ như diễu hề vậy! Phải đặt là Tai Họa Dương mới đúng chớ!

– Vậy ông không đọc bờ lóc của ông Nghị Phước à? Mới đây ổng cho biết là Đại Sứ Mỹ ở Liên Hợp Quốc mắng Hội Đồng Nhân Quyền chuyên đi quậy phá nhân quyền đó, chớ có vì nhân quyền cái khỉ ướt gì đâu! Phải đặt lại tên là Hội Đồng Quậy Phá mới đúng chớ!

Do Đăng Tin Nóng Hổi Trên, Xin Mạn Phép Đăng Vào Kỳ Tới Bài Viết Của Hoàng Hữu Phước Về “Luật Đặc Khu”

Hoàng Hữu Phước “Tweets” Chính Trị Thế Giới Nửa Đầu Tháng 6-2018

Hoàng Hữu Phước, MIB, Chính Trị Gia

19-6-2018

A1

FoxNews: Hôm nay Tổng Thống Donald Trump mừng sinh nhật thứ 72 của Ông.

Hoàng Hữu Phước: Chúc mừng sinh nhật Ngài Tổng Thống.

A14

Fox News: Tổng Thống cho Fox News biết ông có thể gát qua một bên những quan tâm đến vấn đề vi phạm nhân quyền của Kim Jong Un nhằm theo đuổi một thỏa thuận giải trừ vũ khí nguyên tử.

Fox News: Khi có phóng viên hỏi: “Bây giờ Ngài lại bảo vệ Kim Jong Un trước các báo cáo nhân quyền. Sao Ngài lại có thể làm vậy chớ?” thì Tổng Thống đã đáp: “Anh không biết à? Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy một vũ khí nguyên tử tiêu diệt anh và gia đình anh đấy!”

Hoàng Hữu Phước: Ngài đã đúng, thưa Tổng Thống. Có điều tôi thấy cần kể Ngài biết là 100% các Báo Cáo Nhân Quyền đều đã đang và sẽ được soạn nên bởi những tên vô lại khố rách áo ôm cực kỳ ngu xuẩn đấy ạ.

A2

Nghị Sĩ Nancy Pelosi (Đảng Dân Chủ, chống Trump): Ái chà chà quá đã quá đã! Tỷ lệ thất nghiệp giảm kìa! Nhưng liệu nó có ý nghĩa quái gì với tôi và cuộc sống của tôi vậy chớ hả? Tôi muốn có tiền lương nhiều hơn kìa!

Hoàng Hữu Phước: Cần có tiền lương nhiều hơn ư? Này tôi bày cho cách này, hoàn toàn miễn phí đấy: Hãy xì-tốp hú lên như ngựa khùng điên và thay vào đó hãy dùng thời gian nói phét đó để theo dự mấy khóa học nghề rồi nộp đơn xin mấy việc ngoài giờ ở các ngành kỹ nghệ mà Tổng Thống của bà là Donald Trump gần đây đã làm phất lên trở lại ấy. Chúc may mắn nhé!

Tôi cho rằng công việc của một nghị sĩ là bằng mọi cách tốt nhất có thể được làm cho cuộc sống của  người dân tốt đẹp hơn, từ việc nhỏ nhất đến nội dung kỳ vĩ nhất. Khi Nancy Pelosi ở đó chăm chăm lo cho lợi lộc và thu nhập cùng sản nghiệp to tát của mụ sao cho ngày cáng tốt hơn, mụ trở thành một trong những điều bất hạnh của đất nước Hoa Kỳ (Ghi chú: chơi chữ với cặp fortunes tức cơ nghiệp thịnh vượngmisfortunes tức sự bất hạnh).

A3

Joy Morris: Ổng (Tổng Thống Trump) vừa mắng Thủ Tướng Canada Trueau là “bất lương và yếu xìu” kìa. Ổng không thể cứ đi loanh quanh và lăng mạ các lãnh đạo thế giới mà cho là mình sẽ không sao. Đây đâu phải là sự tranh biện gay go trong cái phòng họp công ty (của ông đâu mà ông muốn nói gì thì nói), mà đây là thế giới thực mà nơi đó việc làm chủ bản thân và cách xử sự có ý nghĩa rất lớn đấy.

Hoàng Hữu Phước: Thế bộ anh cho rằng công việc của Tổng Thống của anh nhất thiết phải là đi loanh quanh tâng bốc lên tận mây xanh các lãnh đạo thế giới hả? Bộ anh cũng cho rằng Tổng Thống có nghĩa vụ đi loanh quanh nhục mạ các lãnh đạo những quốc gia nhỏ bé nghèo nàn sao?Anh thật là đáng thương hại!

A4

Politico: Trump gây mâu thuẫn bất đồng với bạn bè (các nước đông minh trong G7) trong khi lại điệu đà ve vản kẻ thù (Kim Jong Un và Putin).

Hoàng Hữu Phước: Này, hãy nghe lời khuyên chân tình của tôi rằng việc mâu thuẫn bất đồng với kẻ thù và việc điệu đà ve vản bạn bè đều tai hại như nhau vì nó làm anh, bạn của anh, và kẻ thù của anh lún ngập trong những vấn nạn đầy tai họa. Còn mâu thuẫn bất đồng với bạn bè trong khi lại điệu đà ve vản kẻ thù thì sẽ làm chính anh hưởng lợi vì cả hai nhóm ấy đều tự điều chỉnh theo hướng có lợi cho anh.

A5

Harry Kazianis (@GrecianFormula), Giám Đốc Trung Tâm Nghiên Cứu Quốc Phòng Mỹ, nói về cuộc gặp thượng đỉnh Donald Trump – Kim Jong Un: “Điều lo sợ của tôi là: tôi không muốn Tổng Thống chìa ra cho Kim Jong Un cái bắt tay vì nó sẽ qua mạng xã hội mà loan truyền khiến hợp pháp hóa chế độ của Kim

Hoàng Hữu Phước: Harry Kazianis đã sai lầm một cách cực kỳ tai họa còn nỗi sợ hãi của y thật xằng bậy một cách trẻ con. Bắc Hàn là một quốc gia thành viên của Liên Hợp Quốc và chỉ có bọn ngu si dần độn mới cho rằng chế độ của Bắc Hàn không được tôn trọng bởi toàn bộ Liên Hợp Quốc. Bắt tay chẳng có ý nghĩa gì khác hơn là một hành vi mang tính thói quen giữa hai người đồng cấp mà thôi.

A6aA6b

Tổng Thống Trump nói về G7: Nga nên có mặt tại buổi họp này. Mặc cho quý vị có thích hay không thích và mặc cho viêc này có thể không đúng về mặt chính trị, song chúng ta có một thế giới để vận hành. G7 đã đuổi Nga ra khỏi nhóm. G7 nên để Nga gia nhập trở lại

Hoàng Hữu Phước: Tổng Thống tuyệt đối đúng. G7 là nhóm những lãnh đạo khổng lồ của thế giới hay chỉ là một băng đảng bè lũ 7 tên chống Nga? Các anh hò hét về hợp tác và đàm phán nhằm có những giải quyết thân tình các bất đồng và những dị biệt nhưng chỉ trong nội bộ “phe” của các anh thôi sao? G7 thật đáng thương hại làm sao!

A7

Fox News: Thư ký Tổng Thống Sarah Sanders mắng ngôi sao của CNN là Jim Acosta (phóng viên của Đài CNN chống Trump) tại buổi họp báo căng thắng: “Thật khó để anh có thể hiểu được ngay cả những câu đơn giản”.

Hoàng Hữu Phước: Công việc của phóng viên báo chí là đưa ra những câu hỏi để thu thập những thông tin mà độc giả cần biết đến. Đám nhà báo vô liêm sĩ như Jim Acosta đến các buổi họp báo chỉ để hoặc giải tỏa mớ chất xám hỗn độn trong đầu chúng bằng cách hỏi về những gì chúng chẳng có hiểu biết, hoặc đến để đặt các bẫy chuột nhằm bắt dính mấy chiếc lưỡi bị trợt (thành ngũ có nghĩa nói lỡ lời) rồi bán cho bọn ăn thịt người.

A8

Politico: Trump bị phản đối dữ dội vì đã chào kiểu nhà binh trước một tướng lĩnh Bắc Hàn.

Hoàng Hữu Phước: Tổng Thống Trump đã tuyệt đối đúng. Chào kiểu nhà binh với một tướng lĩnh Bắc Hàn không bao giờ là vì thể thức lịch sự! Ông chào như vậy là để nhấn mạnh một sự thật rằng ông là Tỏng Tư Lệnh những lực lượng vũ trang vĩ đại nhất thế giới và rằng vị tướng đó cùng bất kỳ tướng lĩnh nào trên toàn thế giới nhất thiết phải ghi nhớ sự thật này.

A9

Politico: Để bảo vệ Kim Jong Un trước các báo cáo về nhân quyền, (Tổng Thống) Trump đã nói: “Nhiều người khác đã gây ra những việc thật sự tồi tệ. Tôi biết có nhiều quốc gia khác mà nơi đó đã có những việc thực sự tồi tệ

Hoàng Hữu Phước: Nếu trên đúng là lời nói của Tổng Thống Trump thì nội dung (lời ông nói) tuyệt đối đúng và có thật một cách hoàn hảo như được minh chứng qua những tư liệu lịch sử về các chế độ của Park Chung-Hee (Nam Hàn) và Pol Pot (Cambodia) mà tất cả những người này đều được ủng hộ đầy đủ bởi Hoa Kỳ một cách đầy tai tiếng đây.

A10

Ben Shapiro: Đó (Bắc Hàn) là một nhà nước nô dịch với 25 triệu tù nhân. Việc Tổng Thống (Trump) ngợi ca tên độc tài đó thật khiến người ta không thể không lo lắng.”

Hoàng Hữu Phước: Sở dĩ Hoa Kỳ vĩ đại một phần cũng là nhờ có một sự thật là ngay cả những hài nhi miệng còn mút núm vú cao su đã có thể hét vang dậy sấm về chính trị. Một trong những hài nhi đó là nhà báo Ben Shapiro.

A11

Fox News:  Diễn viên điện ảnh Alec Baldwin tuyên bố ông sẽ hoàn toàn chiến thắng  Trump trong cuộc bầu cử năm 2020.

Hoàng Hữu Phước: Có một sự thật mười mươi rằng Alec Baldwin “sẽ” thắng hoàn toàn trước Trump vào cuộc bầu cử năm 2020 tại USA (Uranus State of Asteroids – Nhà Nước Các Vẫn Thạch Của Thiên Vương Tinh).

A12

Fox News: Thượng Nghị Sĩ Schumer đã mắng Tổng Thống Trump về các chiến thuật đàm phán, cho rằng tổng thống hầu như luôn thua: “Vấn đề ở đây là Tổng Thống khi đàm phán luôn phạm lỗi và tính khí đồng bóng bất thường, mà như vậy sẽ khiến ông ta gần như là luôn thất bại, và chúng tôi quan ngại rằng cũng cái mửng thất bại này đang xảy ra trong vụ Bắc Hàn.”

Hoàng Hữu Phước: Tất nhiên là Tổng Thống Donald Trump đã “gần như là luôn thất bại” trong các chiến thuật đàm phán của mình, bởi vì ông hết lần này đến lần khác đã thất bại trong những nỗ lực của ông nhằm làm các nghị sĩ Đảng Dân Chủ như Schumer câm cái miệng nói bậy lại mà có được đâu!

A13

Nancy Pelosi (Nghị sĩ Đảng Dân Chủ, chống Trump, nói về việc ngăn cản người nhập cư trái phép): “Đây là lần đầu tiên trong thời đại này khi chúng ta có một vị tổng thống chống lại những người mới đến quốc gia của chúng ta.”

Hoàng Hữu Phước: Nancy Pelosa nói đúng! Chiến Dịch Babylift năm 1975 đã chứng minh rằng đã có một vị tổng thống Mỹ hăng hái mời mọc người ngoài đến Mỹ đến độ ông ta đã cho bắt cóc nhiều ngàn trẻ em (dù mồ côi hoặc có cha mẹ hẵn hoi) ra khỏi Việt Nam khi Mỹ phải đối mặt với chiến thắng càn quét đang ngày càng đến gần của cộng sản.

A15

Phóng viên Burgess Everett của Politico: Sasse khi nói về việc Trump muôn mời Putin trở lại G7, cho rằng “ Điều này yếu quá. Putin không phải bạn của chúng ta mà cũng không phải bạn bè hữu hảo của Tổng Thống (Trump). Putin là một thằng giết người lưu manh đã sử dụng sự xâm lược kiểu Xô Viết để tiến hành một cuộc chiến tranh bí mật đội lốt Shadow War chống lại Mỹ và các lãnh đạo của chúng ta nên hành động tương tự.

Hoàng Hữu Phước: Burgess Everett là thằng nhóc khờ khạo không chuyên nghiệp về chính trị thế giới và ngoại giao thế giới vốn dành cho những người đồng cấp chuyên nghiệp chứ không cho “bạn bè hữu hảo”. Hắn cần nhớ rằng chỉ có đám con nít như hắn mới có quyền gọi Putin là thằng giết người lưu manh, và rằng những cuộc chiến tranh “shadow” toàn do các siêu cường gây ra (do Mỹ đẻ ra và áp dụng trước, nghĩa là Burgess Everett của Politico dốt đặc).

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Chính-trị Gia

Tham khảo:

Sarah Sanders: Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 2  09-01-2018

Park Chung-Hee: Việt Nam Cộng Hòa – Đảng Chính Trị  2011

Kim Jong-Un: Người Chứng Của Chân Lý  24-9-2017

Bài viết kỳ tới: Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Đặc Khu”

Tôi Và Cô Vũ Thị Thu

Hoàng Hữu Phước, MIB

07-5-2015

Có một nữ nhân viên của tôi hơn 10 năm trước đã gặp tôi trước khi cô ra về lúc 19 giờ (cô chưa lập gia đình, làm việc rất chăm chỉ cho đến khi xong việc được giao nhưng nằng nặc không bao giờ chịu khai giờ để nhận thù lao làm việc ngoài giờ với lập luận tại cô “chậm chạp” chứ không phải tại “bị” giao thêm việc), tâm sự rằng sau 10 năm làm việc cùng tôi cộng với 5 năm trước đó đã biết tôi nhưng tôi chưa biết cô do tôi ở nước ngoài còn khi trở về nước trong thì lại … ngự trên cao quá nên chỉ có cô “nhìn thấy’ tôi, cô đã rút ra một nhận xét là: “những người ghét anh chỉ có hai loại là những người không may mắn bằng em để được gần anh và hiểu anh, và phần còn lại toàn là người xấu xa hèn hạ ganh tài với anh, mà mấy người xấu xa này về sau ai cũng có cuộc đời thảm hại chẳng ra gì”. Lúc ấy, tôi đã rất lúng túng vì bất ngờ nghe một “comment” như vậy từ một cô gái mà tôi lâu nay thầm xem như một nhân viên trung hậu tốt nết đẹp người, nhưng cũng đủ nhanh trí hùng biện đáp lại rằng “cô có biết là cô đã giúp tôi đúc rút được một kinh nghiệm sau những hơn 50 năm kinh nghiệm: tất cả những ai mến tôi và giúp tôi đều là người tốt, người đẹp, và đều sau đó luôn có điều tốt đẹp đến với cuộc đời, cũng như cô là người rất tốt bụng, rất xinh đẹp, và không thể không có những điều tốt đẹp sẽ đến với cô vậy”. Cô ấy đã không còn làm việc với tôi, và tôi 100% sẽ nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ cô vào ngày sinh nhật tôi, vào ngày Nhà Giáo, vào ngày Tết, hay đặc biệt vào những khi trời nổi cơn mưa đá mà chỉ vào những thời điểm thời tiết thất thường như vậy cô mới cho tôi biết cô còn sở hữu những từ ngữ đặc sắc thóa mạ nguyền rủa mấy ông trời nào đã chọi đá cục vào tôi từ lưới trời lồng lộng (tức…mạng băng thông rộng bandwith net). Tất nhiên, tôi không cho là mình nhớ nhung giọng nói run giận hào hển của cô gái xinh đẹp ấy đến độ tôi phải ao ước mấy ông trời hãy chọi đá tiếp đi để tôi vừa được nhận phone của cô vừa nhận đủ lượng đá để xây biệt phủ cho được với lên bằng với cựu tổng thanh tra chính phủ và phương diện quân đương kim công an tướng. Nhưng có một điều tôi chưa dám tiết lộ với cô, đó là: nhận xét của cô hóa ra đã trở thành chân lý vì nó thực sự đã luôn xảy đến với những kẻ ác tâm chống lại tôi.

Chính vì vậy, là một giáo viên rất tốt bụng và rất xinh đẹp, Cô Vũ Thị Thu đã rất thương mến tôi.

Tại Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh (năm 1978 hòa tan vào Đại Học Khoa Học để trở thành Đại Học Tổng Hợp), tôi là học trò “cưng” của bốn giáo viên tiến sĩ chế độ Sài Gòn và một giáo viên Cộng Sản. Bốn giáo viên đó là Cô Trương Tuyết Anh, Thầy Lê Văn Diệm, Cô Vũ Thị Thu, và Cô Nguyễn Thị Dần, trong số tổng cộng 7 giáo viên chế độ Sài Gòn còn sót lại (ba giáo viên kia gồm hai thầy Nguyễn Văn Xiêm bị tôi khinh thường vì dạy dỡ ẹc và Thầy Đỗ Khánh Hoan tác giả nhiều sách văn học Anh nghe chị tôi bảo rất giỏi nhưng thầy không dạy lớp tôi đều vượt biên, còn Thầy Nguyễn Lương Thiện trước 1975 bị Cô Vũ Thị Thu tát vì không lương thiện và sau 1975 thì bị đuổi khỏi trường vì là anh hùng chưởi Cộng). Cô Tuyết Anh, Cô Thu và Cô Dần đều vượt biên năm 1978. Thầy Diệm dạy cho đến khi nghỉ hưu và qua đời tại Thành Phố Hồ Chí Minh. Còn một giáo viên cộng sản trong số 3 thầy/cô từ Bắc chi viện Thầy Nguyễn Tiến Hùng, phiên dịch viên của tướng Võ Đông Giang của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam trong Ủy Ban Liên Hiệp Quân Sự Bốn Bên (gồm Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa, và Hoa Kỳ) tại Trại Davis trong Phi trường Tân Sơn Nhất từ 1973 đến 1975.

Rồi thì khi các “hoa khôi” các khoa trở thành “fan” ái mộ tôi, họ đã làm tôi hứng trọn sự thù ghét của các cán bộ Đảng vừa rời xa chiến trường để bước vào giảng đường đại học của đất nước thống nhất thanh bình. Các thế lực trong Chi Bộ Đảng Ngữ Văn và Ngoại Ngữ ra sức vu cáo bôi nhọ tôi nhằm tôi phải bị kỹ luật mà nhẹ nhất là bị đuổi học còn đạt yêu cầu là tôi phải bị tống giam cải tạo trọn đời hoặc tử hình  với các tội danh được dàn dựng cực kỳ hoàn hảo gồm (a) viết khẩu hiệu nhục mạ lãnh tụ Hồ Chí Minh trong…toilet nam sinh, (b) viết khẩu hiệu kêu gọi vùng lên phục quốc, (c) tuyên bố sẽ lật đổ chính quyền cách mạng, (d) tham nhũng tham ô hai ống kem đánh răng loại nhỏ và năm gram “mì chính” tức bột ngọt, và (e) dâm ô đồi trụy mà tất cả dựa trên những thư nặc danh chỉ có lãnh đạo chi bộ mới được xem, hoặc dựa theo lời của những cô gái bí hiểm nào đó đã bí mật đi bộ đến gặp bí thư chi bộ khóc lóc vừa tố cáo vừa yêu cầu được bảo vệ bí mật người tố giác. Tất nhiên, tôi được thầy cô và bạn hữu bảo vệ, làm thất bại âm mưu của chi bộ. Song, những buổi “lấy khẩu cung” và đại sự điều tra của chi bộ diễn ra liên tục đã khiến tôi không thể dự các buổi thi học kỳ, bị xóa tên khỏi danh sách giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy đầu tiên không là đoàn viên/đảng viên, bị chậm thi tốt nghiệp, và bị văn phòng ngăn chặn các cơ hội được phân công (như đã thuật trong bài viết về vợ tôi),

Vậy mà Thầy Hùng đảng viên cộng sản vẫn lẵng lặng tiến cử hiền tài gởi thư bảo lãnh đạo đức tài năng cùng chi tiết lý lịch của tôi cho ngành an ninh tình báo, và Sở Công An Thành Phố Hồ Chí Minh đã ngay lập tức ngỏ ý với lãnh đạo Khoa Ngoại Ngữ xin tôi về đấy. Thầy Nguyễn Tiến Hùng tốt bụng tốt đẹp ấy sau này là tiến sĩ, lập gia đình với Cô Nguyệt cũng là giáo viên tiếng Anh, người Sài Gòn, rất dễ thương, và đang sống hạnh phúc trong đủ đầy sung túc. Còn bọn đảng viên cộng sản dốt nát đê tiện và đám đoàn viên thanh niên cộng sản dốt nát đê hèn ở Khoa Ngữ Văn và Khoa Ngoại Ngữ Đại Học Tổng Hợp thủa ấy ắt sau đó có cuộc đời thê thảm chẳng ra gì đúng như lời phán của cô nhân viên của tôi vì cho đến tận ngày nay tôi chưa hề nghe thấy bất kỳ tên tuổi những thằng súc vật mạt hạng đó trên vũ đài chính trị và sàn đấu kinh tài của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Đó là chưa kể tôi chẳng hơi đâu viết bài về cái chuyện thằng bí thư ban đêm đột nhập nạy cửa văn phòng Khoa Ngoại Ngữ ăn cắp đề thi học kỳ tiếng Anh (do dốt tiếng Anh) bị bảo vệ tuần tra bắt được giải qua công an cho đi cải tạo một năm, lúc về thấy thân bại danh liệt bèn lập kế tán tỉnh một nữ sinh nhút nhát thường ngồi học lẻ loi một góc khuất trong thư viện và ra tay bằng vũ lực hoặc bằng thuốc ngủ hoặc bằng dụ dỗ nhanh chóng làm cô ấy có bầu (hóa ra đó là ái nữ một ủy viên bộ chính trị, đứng đầu lãnh đạo quốc gia) và vác mặt lên trời khi trở thành con rể của ông ấy, khi tốt nghiệp ra trường trèo ngay lên ghế ngồi chồm hổm trên cao hét ra lửa tại Thành Phố Hồ Chí Minh; và nhiều chuyện thối tha khác vốn là tinh chất độc quyền của tất cả những ai tấn công Hoàng Hữu Phước với ác tâm. Những chuyện thối tha này tất cả những người bạn tốt rộng lượng của tôi và những người không may mắn (bằng cô nhân viên của tôi đã nói ở trên) tại Đại Học Tổng Hợp đều biết rõ, và do đó sau này trở thành những cử tri “ruột” của tôi mà một ông “da mồi tóc bạc” khoe là sinh viên Khoa Sử cùng năm học với tôi rồi phán rằng “bị đì bị hại tới dzậy mà lúc nào cũng bảo dzệ chế độ thì thiệt là ngoài ông thì hổng có ai như dzậy đâu! Cho tui chụp dzới đại bỉu một cái xeo-phi nhe!”

Trước 1975, Cô Vũ Thị Thu là giảng viên Anh Văn Đại Học Văn Khoa Sài Gòn và Chị Hai của tôi là sinh viên của Cô. Theo lời thuật lại của chị tôi thì Cô Thu rất dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Cô đã từng giữa sân trường tát như trời giáng vào mặt một nam giảng viên Anh Văn không lương thiện vì thầy này lén lấy giáo trình của cô đem in roneo bán cho sinh viên trường khác.

Sau giải phóng, khi tôi nối gót chị tôi theo ngành Anh Văn và trúng tuyển vào Đại Học Văn Khoa Thành Phố Hồ Chí Minh thì Cô Trương Tuyết Anh phụ trách thơ ca văn chương và văn minh Anh cận đại, Cô Nguyễn Thị Dần phụ trách kịch nghệ Anh cận đại, Cô Vũ Thị Thu phụ trách văn chương Anh cổ, còn Thầy Lê Văn Diệm phụ trách thơ ca văn chương Mỹ hiện đại.

Cô Vũ Thị Thu rất xinh đẹp, rất trẻ trung, do cô có dáng người gầy, thướt tha, thanh mảnh, và  bé nhỏ, đứng chưa đến vai tôi, lúc nào trông cô cũng như một nữ sinh lớp 10 khi xách chiếc cặp to đi dạy. Gương mặt Cô toát ra sức cuốn hút lạ kỳ với nét thanh cao quý phái mà ngay cả các phương tiện y khoa tân kỳ hiện nay của Hàn Quốc cũng không bao giờ có thể tạo hình tương tự. Khi cô cười, cứ như ánh mắt cô cũng cùng cười mà tôi không hiểu có ai khác trên đời này cũng có được nụ cười ánh mắt như cô, nhất là khi thay vì nụ cười của thiên hạ thường đi đôi với sự vui nhộn hay nghịch ngợm hay tếu giễu hay cả ba thì nụ cười ánh mắt của cô chỉ cùng thể hiện đồng điệu duy nhất của dịu dàng nhân hậu sáng trong trìu mến. Trong thời điểm 1976 làm gì có mỹ phẩm ngoại nhập bất kể tư bổn hay cộng sản, Cô Thu nổi bật vì là cô giáo hoa khôi của trường. Có thể đuôi mắt của cô là nơi duy nhất ẩn nấp sự phản phúc của ngọn roi thời gian quất hằn nét nhỏ, chứ làn da trắng hồng khỏe mạnh mịn màng trên gương mặt của cô thì không nhiều cô gái trong xã hội ngay cả hiện nay có thể sở hữu tự nhiên tương tự.

Khi nghe tin tôi bị chi bộ bủa vây tấn công khủng bố bằng những dựng chuyện vu vạ động trời, cô đi tìm gặp riêng tôi ở sân trường, và khi cô vừa bấu lấy bắp tay tôi vừa lắc đầu tuyệt vọng, tôi lần đầu trong đời mới biết cô gốc Bắc (vì các thầy cô chỉ nói tiếng Anh khi dạy học và khi nói chuyện với nhau hoặc với học trò) và mới biết thế nào là biểu hiện của ánh mắt xót xa thương cảm với nửa giọt nước mắt cô mấp mé doanh tròng chực lăn dài trên gò má thì cô đã kịp nuốt ngược dể dấu che sự yếu lòng. Lời nói tiếng Việt giọng Bắc của Cô là: “Họ muốn giết Phước của cô sao!” để rồi ngay sau đó cô chuyển sang nói bằng tiếng Anh mà nội dung tương tự với ý rằng God, tức Trời cao, rồi sẽ không tha thứ cho them tức bọn chúng. Hai tuần sau, Cô Vũ Thị Thu biến mất. Rồi có ai đó trong lớp kế bên khoe là chị của người đó bên Mỹ đã ôm Cô òa khóc khi gặp lại cô ở sân bay San Francisco, California.

Là một chàng trai 20 tuổi trước một cô giáo xinh đẹp, đoan chính, tài năng, 40 tuổi, tôi đã thường mơ về Cô Thu, thường lắp bắp không thể trả lời các câu hỏi của cô trong lớp vì tôi ngồi ngắm nhìn cô chứ không lắng nghe lời giảng của cô, và tôi không tin mình là nam sinh viên duy nhất mơ mộng thương yêu say đắm cô. Ban đầu, có thể cô thất vọng vì cậu sinh viên ngoại hình nổi bật nhất trường mà cô hay chỉ tay để đặt câu hỏi hóa ra dỡ ẹc tiếng Anh vì không lần nào trả lời bất kỳ câu hỏi của cô dù cô vừa mới giảng xong. Chỉ đến khi cô ra đề tài thuyết trình và kêu gọi sự “xung phong” mà chỉ có mỗi tôi giơ tay tình nguyện và là sinh viên duy nhất lên bảng đứng hùng biện suốt 45 phút thì cô từ đó mới thường nhìn tôi tủm tỉm cười và cũng không chỉ tay kêu tôi đứng lên trả lời mấy câu hỏi nào nữa, ắt nghĩ tôi không thuộc nhóm học trò “trả bài” lập lại ý thầy cô vừa phán mà là tay hùng biện “original” tức thuần túy theo ý riêng của mình. Tôi rất muốn thú thật với cô là tôi không phải cao ngạo tài giỏi đến thế đâu, mà chỉ vì tôi chẳng nghe nhớ gì cả do mãi ngắm nhìn cô, còn việc cắm cúi ghi ghi chép chép đâu phải là ghi lại lời vàng ngọc của cô mà là viết về cô, làm thơ về cô, vẽ mái tóc và tà áo dài của cô.

Cả lớp rất sợ tiết học Cô Thu, không vì cô nóng tính hay xấu tính, mà chỉ vì cô dạy các tác phẩm cổ của văn chương Anh với toàn từ ngữ cổ, văn phong cổ, cấu trúc cổ, nội việc đọc để hiểu cũng bất khả thi, nói gì phê bình bằng lời hay bằng chữ trong kỳ thi. Ấy vậy mà tôi chăm chỉ học vì (a) cô quá xinh đẹp, (b) tôi muốn cô biết tôi cố gắng học môn của cô vì kính phục cô và yêu quý cô, và (c) tôi thấy tiếng Anh cổ là vũ khí hữu hiệu giúp tôi làm giàu hơn các tác phẩm thơ ca tiếng Anh của mình cho xứng với “nick” Thi bá Văn vương mà thực tế chứng minh hùng hồn rằng tất cả những ai “giỏi” tiếng Anh dưới bầu trời này tại Thành Phố Hồ Chí Minh thì chớ có người nào từng dám học, dám dùng hay biết gì về từ tiếng Anh cổ trong toàn bộ đời sống của họ.

Cô ơi, cô ắt đã trên 80 còn em đã trên 60 thế mà em vẫn chưa có cơ hội được một lần ngồi trên sàn cạnh ghế của cô để vừa bóp chân cho cô vừa kể cho cô nghe chuyện ngày xưa em thực ra không hiểu nhiều nhặn gì lời giảng bài của cô chỉ vì em mãi lo nhìn ngắm cô, và nhờ vậy mà đến ngày nay em vẫn luôn nhớ như in gương mặt xinh đẹp của Cô, dáng nhỏ học trò của Cô, nụ cười ánh mắt hiền hậu của Cô, và nhớ lần đầu tiên Cô nói tiếng Việt với em cũng là lần em được Cô gọi em là “Phước của Cô”. Cuộc đời có thể dành cho em những thù nghịch bất công, nhưng Cô đã bù đắp cho em khi đã cho em được là “Phước của Cô”.

Vợ em cũng là một cô giáo Anh Văn và cũng là học trò của cô, cũng vẫn nhớ như in gương mặt xinh đẹp của cô. Nhưng cô ấy không được cô gọi là “Liên của Cô” bao giờ. Ắt đó là một trong những lý do cô ấy chịu làm vợ của em, vì một khi em là “Phước của Cô” thì đương nhiên em quả là người trên cả tuyệt vời đấy cô kính yêu ạ.

Kính đến Cô lời biết ơn lần đầu và lần cuối cho cả cuộc đời này.

Phước của Cô.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Cô Trương Tuyết Anh  2005

Thầy Lê Văn Diệm  (Song ngữ Việt & Anh) 2005

Thầy Nguyễn Tiến Hùng 26-12-2015

Thầy Nguyễn Quang Tô  (Song ngữ Việt & Anh) 25-11-2011

Cô Lý Kim Hà  02-7-2013

Cô Vũ Thị Liên  21-01-2018

Thầy Hoàng Hữu Phước  09-12-2015

Thi Bá Văn Vương  05-5-2018

Dấu Hiệu Quy Chụp Nhằm Bớt Tội Cho Tội Phạm Tham Nhũng, Và Sự Vi Phạm Nguyên Tắc Suy Đoán Vô Tội Của Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự Số 101/2015/QH13 Trong Bản Kết Luận Điều Tra Đại Án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á

07April2018

Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc

————

Thành Phố Hồ Chí Minh, ngày 07 tháng 04 năm 2018

Ref. CV004/HHP-2018

 

Kình gửi: Ông Lê Minh Trí, Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao

 

Bản sao kính gửi: Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng

Chủ nhiệm Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương Trần Quốc Vượng

Phó Chủ Tịch Quốc Hội, Đại Tướng Đỗ Bá Tỵ

 

V/V: DẤU HIỆU QUY CHỤP NHẰM BỚT TỘI CHO TỘI PHẠM THAM NHŨNG, VÀ SỰ VI PHẠM NGUYÊN TẮC SUY ĐOÁN VÔ TỘI CỦA BỘ LUẬT TỐ TỤNG HÌNH SỰ SỐ 101/2015/QH13 TRONG BẢN KẾT LUẬN ĐIỀU TRA ĐẠI ÁN NGÂN HÀNG THƯƠNG MẠI CỔ PHẦN ĐÔNG Á.

 

Kính thưa Ông Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao:

 

Tôi ký tên dưới đây là Hoàng Hữu Phước, Nghị Sĩ Khóa XIII, kính lời chào trân trọng đến Ông Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao và kính trình bày cùng Ông nội dung sau có liên quan đến dấu hiệu quy chụp tội danh nhằm bớt tội cho tội phạm tham nhũng, vi phạm Hiến Pháp 2013 và vi phạm nguyên tắc suy đoán vô tội của bộ Luật Tố Tụng Hình Sự số 101/2015/QH13 trong Bản Kết Luận Điều Tra đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á.

 

I- Các Vấn Đề Cần Làm Rõ Có Liên Quan Đến Đại Án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á

 

Nguyên vào ngày 30/08/2017 tôi có nhận được lời kêu cứu của công dân Nguyễn Thị Ái Lan, nguyên Trưởng Phòng Nguồn Vốn Hội Sở Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á qua “Đơn kêu cứu khẩn cấp về việc cơ quan điều tra ép cung người vô tội trong Đại án Ngân hàng TMCP Đông Á”, tôi đã chuyển đơn kêu cứu của công dân này đến Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng với bản sao đến Phó Chủ Tịch Quốc Hội Đại Tướng Đỗ Bá Tỵ.

Ngày 22-02-2018 tôi gửi tiếp công văn số CV001/HHP-2018 đến Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và Phó Chủ Tịch Quốc Hội Đại Tướng Đỗ Bá Tỵ để nêu các ý kiến quan ngại của tôi đối với tiền đồ Tổ Quốc từ đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á, và với tư cách Đại Biểu Quốc Hội khóa XIII đề nghị Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương tiến hành điều tra làm rõ các nội dung đã được nêu tại công văn đã dẫn như sau:

a) Theo thông tin tôi nhận được từ nội bộ Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á, Trung Tướng Trần Văn Vệ, Quyền Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Cảnh Sát, Thủ Trưởng Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Bộ Công An, người lãnh đạo toàn bộ hệ thống điều tra và trại giam, được cho là anh ruột của Ông Trần Văn Đình, đang là thành viên Hội Đồng Quản Trị Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á, chưa kể còn có sự xuất hiện của một nhân vật họ Trần Văn được cho là anh em ruột của cả hai ông Trần Văn Vệ và Trần Văn Đình đã kịp rút một khoản tiền rất lớn khỏi Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á vài ngày trước khi ngân hàng này bị đưa vào diện kiểm soát đặc biệt. Điều này đặt ra nghi vấn đã có sự tiết lộ thông tin tuyệt mật của Nhà Nước nhằm giải vây cứu nguy cho phe nhóm có quan hệ chằng chịt giữa các thân nhân tướng lĩnh Bộ Công An trong đại án tham nhũng này. Chưa kể, Trung Tướng Trần Văn Vệ, Quyền Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Cảnh Sát, Thủ Trưởng Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Bộ Công An, là nhân vật nếu dựa theo nội dung báo chí chính thống của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì đã bị cho là chưa hề có bất kỳ danh tiếng liêm chính chí công vô tư nào trong suốt thời gian làm chức sắc Bộ Công An tại tỉnh Thái Bình.

b) Cũng trong đại án này, nhất thiết phải điều tra rõ vai trò của Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh là cổ đông lớn góp vốn có cử đại diện của Thành Ủy làm Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á trong suốt nhiều năm dài, mặc nhiên có trách nhiệm liên đới đến các sai phạm cực kỳ nghiêm trọng tại chính ngân hàng này, và do đó nhất thiết phải làm rõ những vấn đề của Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh như nguồn tiền/vàng, lượng tiền/vàng gởi tại Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á, quan chức cụ thể nào của Thành Ủy phải chịu trách nhiệm về sự suy sụp của ngân hàng này; còn về mặt Đảng thì quan chức nào phải chịu xử lý kỷ luật Đảng vì đã đề cử nhân vật của Thành Ủy ra làm Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của ngân hàng ấy.

c) Việc Phó Tổng Giám Đốc Ngân Hàng TMCP Đông Á hiện nay là Ông Nguyễn An lại chính là cháu vợ của Tổng Giám Đốc Trần Phương Bình; Bà Nguyễn Thị Ngọc Vân, Phó Tổng Giám Đốc là em dâu của Ông Trần Phương Bình. Ông Nguyễn Ngọc Trân, người nhiều năm là Giám Đốc Khối Công Nghệ có toàn quyền và có năng lực can thiệp hay chỉnh sửa vào hệ thống của ngân hàng lại chính là em ruột của Bà Nguyễn Thị Ngọc Vân, nghĩa là cùng có quan hệ thân tộc với Ông Trần Phương Bình, là việc lũng đoạn rõ nét của gia đình trị nhưng đã hoàn toàn bị làm ngơ bởi cơ quan chủ quản nào của Nhà Nước pháp quyền Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và tất nhiên cơ quan hay những cơ quan ấy phải chịu trách nhiệm ra sao trước pháp luật và trước Đảng.

Từ ba nội dung trên đã dẫn đến tâm lý bất an tuyệt đối chính đáng của công dân Nguyễn Thị Ái Lan cùng gia đình rằng rất có thể sự tồn tại của các quan hệ “quyền lực” và “mật thiết” nêu trên ắt sẽ tạo nên sự thiên lệch hoặc ngụy tạo chứng cớ để đổ oan cho người vô tội hoặc biến lỗi thành tội nhằm gánh thay tội  hay gánh bớt tội cho những đối tượng thân nhân của các mối quan hệ quyền lực mật thiết ấy, ngày 30/08/2017 công dân Nguyễn Thị Ái Lan gởi tiếp đến tôi “Đơn kêu cứu khẩn cấp về việc cơ quan điều tra ép cung người vô tội trong Đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á” và tôi cũng đã chuyển đơn kêu cứu ấy đến Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng.

 

II- Các Vấn Đề Cần Làm Rõ Tại Kết Luận Điều Tra Số 28/C46-P10 Của Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Bộ Công An Chuyển Sang Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao Đề Nghị Truy Tố Vụ Án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á

 

Ngày 03-4-2018 các phương tiện truyền thông đại chúng đã đồng loạt đăng nội dung bản Kết Luận Điều Tra số 28/C46-P10 do Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Bộ Công An chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao đề nghị truy tố vụ án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á.

Điều 31, Khoản 1, Hiến Pháp 2013, quy định “Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự luật định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật”. Thi hành hiến pháp, Điều 13 Bộ luật Tố Tụng Hình Sự số 101/2015/QH 13 đã quy định nguyên tắc suy đoán vô tội rằng“Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự, thủ tục do Bộ luật này quy định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật. Khi không đủ và không thể làm sáng tỏ căn cứ để buộc tội, kết tội theo trình tự, thủ tục do Bộ luật này quy định thì cơ quan, người có thẩm quyền tiến hành tố tụng phải kết luận người bị buộc tội không có tội”.

Tuy nhiên, theo nội dung của bản Kết Luận Điều Tra số 28/C46-P10 đã có dấu hiệu bao che, bỏ lọt tội phạm tham nhũng, vi phạm Hiến Pháp 2013 và vi phạm nguyên tắc suy đoán vô tội của bộ Luật Tố Tụng Hình Sự số 101/2015/QH13  khi có các kết luận quy chụp đối với công dân Nguyễn Thị Ái Lan rằng

19- Đối với bị can Nguyễn Thị Ái Lan (nguyên Trưởng phòng nguồn vốn Hội sở DAB) phạm tội Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng theo điều 165 BLHS năm 1999, trong việc kinh doanh ngoại hối trái phép (352.901.093.798 đồng) và chi lãi suất ngoài trái phép (467.892.636.000 đồng), gây thiệt hại cho DAB tổng số 820.793.729.798 đồng nên phải liên đới chịu trách nhiệm về số tiền này. Quá trình điều tra Nguyễn Thị Ái Lan không hợp tác làm việc, khai báo không thành khẩn, né tránh trách nhiệm nên đề nghị xử lý nghiêm trong quá trình truy tố, xét xử”

mà tôi xin có các nhận xét phản biện như sau:

A- Vấn Đề “Trách Nhiệm” Của Công Dân Nguyễn Thị Ái Lan Trong Đại Án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á

Theo nội dung “ Đơn kêu cứu khẩn cấp về việc cơ quan điều tra ép cung người vô tội trong Đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á” trước đây đã gửi Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước, công dân Nguyễn Thị Ái Lan đã có nêu bốn điểm chính sau:

1) Liên quan đến việc Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á giữ hộ vàng của Văn Phòng Trung Ương Đảng từ năm 2009 đến năm 2016 với số lượng hơn 11 ngàn lượng vàng (hơn mười một ngàn lượng vàng), công dân này cũng như các đồng nghiệp khác đều biết ngân hàng có thực hiện việc trả lãi giữ hộ vàng cho Văn Phòng Trung Ương Đảng trước khi có Chỉ thị số 05/CT-NHNN ngày 27/07/2012 và đã ngưng trả lãi giữ hộ vàng chỉ thu phí giữ hộ vàng của Văn Phòng Trung Ương Đảng theo quy định của chỉ thị 05/CT-NHNN ngày 27/07/2012. Do vậy, cá nhân công dân này không thể chịu trách nhiệm hay liên đới chịu trách nhiệm đối với một việc “đại sự” có liên quan đến Trung Ương Đảng như thế.

2) Căn cứ quyết định số 1803/QĐ-DAB ngày 26-8-2013 về việc điều chỉnh cơ cấu tổ chức của khối kinh doanh – nguồn vốn do Tổng Giám Đốc ký ban hành có hiệu lực ngày 26-8-2013, Điều 4 mục 4.3 có quy định về nhiệm vụ của Phòng Nguồn Vốn nhưng không có chi tiết nào có nội dung rằng cá nhân công dân Nguyễn Thị Ái Lan  được phân công thực hiện các hoạt động liên quan đến việc niêm phong, đóng gói vàng, phân loại vàng, phân biệt giữa vàng kinh doanh và vàng giữ hộ, ghi chi tiết từng loại vàng tồn quỹ, lưu các chứng từ liên quan đến vận chuyển vàng hay điều chuyển vàng giữa các đơn vị trực thuộc và Hội sở, quy định nội bộ về hạch toán vàng, cũng như sử dụng vàng giữ hộ để kinh doanh. Vì vậy, công dân Nguyễn Thị Ái Lan đương nhiên hoàn toàn không có bất kỳ trách nhiệm nào hoặc liên đới chịu bất kỳ trách nhiệm gì đối với các hoạt động nêu trên nếu các hoạt động ấy được chứng minh là sai phạm và vi phạm luật pháp quốc gia.

3) Ngoài ra, không có sự tồn tại các văn bản nội bộ nào của Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á từng phân công hay bổ nhiệm công dân Nguyễn Thị Ái Lan phụ trách việc kinh doanh hoặc phụ trách hướng dẫn về hạch toán cũng như về các nội dung như (a) tuân thủ các quy định tại thông tư số 17/2014/TT- NHNN ban hành ngày 01/08/2014 của Thống Đốc Ngân hàng Nhà Nước Việt Nam đối với việc quy định phân loại, đóng gói, giao nhận, kim khí quý, đá quý có hiệu lực kể từ ngày 15/09/2014, (b) hạch toán theo hướng dẫn nêu tại công văn 5376/NHNN-TCKT ngày 23/08/2012 của Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam, cũng như (c) việc tuân thủ chỉ thị 05/CT-NHNN ngày 27/04/2012 về việc sử dụng vàng để kinh doanh mua bán và theo các văn bản quyết định, các quy định và quy trình của Ngân Hàng Đông Á. Vì vậy, công dân Nguyễn Thị Ái Lan đương nhiên cũng hoàn toàn không có bất kỳ trách nhiệm nào hoặc liên đới chịu bất kỳ trách nhiệm gì đối với các hoạt động nêu trên nếu các hoạt động ấy được chứng minh là sai phạm và vi phạm luật pháp quốc gia.

4) Tương tự, đã không có sự tồn tại các văn bản nội bộ nào của Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á từng phân công hay bổ nhiệm công dân Nguyễn Thị Ái Lan làm thành viên của Ban Kiểm Quỹ và Hội Đồng Kiểm Kê. Công dân Nguyễn Thị Ái Lan còn khẳng định rằng chưa bao giờ nhận bất kỳ văn bản nào của Ban Kiểm Soát Nội Bộ, Ban Kiểm Toán Nội Bộ hay bất kỳ khối phòng ban nào trong nội bộ Ngân Hàng Đông Á hay bất kỳ cơ quan chức năng nào, nêu nội dung rằng công dân này đã không tuân thủ các quy định của Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam, của Ngân Hàng Đông Á, hay các chỉ thị, thông tư,hướng dẫn nêu trên. Vì vậy, đương nhiên công dân Nguyễn Thị Ái Lan hoàn toàn không có bất kỳ trách nhiệm nào hoặc liên đới chịu bất kỳ trách nhiệm gì đối với các hoạt động nêu trên nếu các hoạt động ấy được chứng minh là sai phạm và vi phạm luật pháp quốc gia.

Các điểm trên giúp làm rõ nghi vấn rằng đã có sự cố tình đổ ập lên đầu một “chức sắc cấp dưới” dù người này hoàn toàn không được phân công nắm quyền ra quyết định làm trái hay lãnh đạo/chỉ đạo thực hiện việc làm trái vẫn phải gánh tội thay cho những chức sắc quyền lực quản lý kinh tế những trách nhiệm kinh khủng đối với tội danh kinh khủng mang tên “cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng theo điều 165 BLHS năm 1999, trong việc kinh doanh ngoại hối trái phép (352.901.093.798 đồng) và chi lãi suất ngoài trái phép (467.892.636.000 đồng), gây thiệt hại cho DAB tổng số 820.793.729.798 đồng” để đề nghị công dân này “phải liên đới chịu trách nhiệm về số tiền này”.

B- Việc Cố Ý Làm Trái Quy Định Của Nhà Nước Về Quản Lý Kinh Tế Gây Hậu Quả Nghiêm Trọng Theo Điều 165 BLHS Năm 1999, Trong Việc Kinh Doanh Ngoại Hối Trái Phép (352.901.093.798 đồng) Và Chi Lãi Suất Ngoài Trái Phép (467.892.636.000 đồng),

Theo nội dung “ Đơn kêu cứu khẩn cấp về việc cơ quan điều tra ép cung người vô tội trong Đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á” trước đây đã gửi Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước, công dân Nguyễn Thị Ái Lan đã có nêu các điểm chính sau:

1) Hoạt động nhập khẩu ngoại tệ các năm 2006 và 2007:

Theo Kết Luận Điều Tra số 28/C46-P10 đã dẫn ở trên, vào năm 2006 và 2007 Ngân hàng TMCP Đông Á đã kinh doanh ngoại hối trái phép khi không có giấy phép kinh doanh ngoại tệ tại thị trường quốc tế. Tuy nhiên, ở thời điểm này công dân Nguyễn Thị Ái Lan chỉ mới là nhân viên chưa phải là cấp Trưởng Phòng và chỉ có nhiệm vụ được minh định trong phân công là “căn cứ theo các văn bản Quyết định nhập khẩu ngoại tệ được ban hành bởi Ban Tổng Giám Đốc và phiếu đề nghị của Phòng Kinh Doanh chuyển sang” mà cứ“theo quy trình nghiêm nhặt của Ngân Hàng Đông Á” để “lập phiếu thu cho các lô nhập khẩu ngoại tệ”, và “sau khi lập phiếu thu” thì “chuyển toàn bộ các phiếu thu có đính kèm Quyết định nhập khẩu ngoại tệ được ban hành bởi Ban Tổng Giám Đốc và phiếu đề nghị của Phòng Kinh Doanh chuyển sang theo phiếu thu sang cho bên Kiểm soát của Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á”.

Liên quan đến hoạt động ngoại hối của Ngân Hàng Đông Á, việc bảo đảm các hoạt động kinh doanh tuân thủ đúng theo giấy phép được cấp, cũng như trách nhiệm tiến hành các thủ tục xin giấy phép cho các hoạt động kinh doanh của ngân hàng này là thuộc Phòng Pháp Chế; còn nếu có phải chịu trách nhiệm hay liên đới chịu trách nhiệm trong việc kinh doanh ngoại hối trái phép gây thiệt hại cho Ngân hàng thì đương nhiên phải là các lãnh đạo cấp cao như Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị (tại thời điểm phát sinh kinh doanh ngoại hối này thì do chức sắc của Thành ủy TP.HCM được cử làm người đại diện vốn cổ phần tại Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á) cùng các Thành viên Hội Đồng Quản Trị, Ban Kiểm Soát, Tổng Giám Đốc và các Phó Tổng Giám Đốc, chứ không thể quy chụp trọng tội bằng kết luận “phạm tội Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng theo điều 165 BLHS năm 1999, trong việc kinh doanh ngoại hối trái phép” và “liên đới chịu trách nhiệm …” đối với công dân Nguyễn Thị Ái Lan khi ở thời điểm ấy công dân này chỉ là nhân viên cấp thấp phải làm nhiệm vụ một cách chuyên nghiệp nhất theo đúng quy trình hoạt động bình thường nhất hằng ngày của guồng máy Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á.

Như vậy, công dân Nguyễn Thị Ái Lan đương nhiên hoàn toàn không có bất kỳ trách nhiệm nào hoặc liên đới chịu bất kỳ trách nhiệm gì đối với các hoạt động nhập khẩu ngoại tệ các năm 2006 và 2007 nếu các hoạt động này của Ngân Hàng Đông Á được chứng minh là có dấu hiệu vi phạm.

Do vậy, không thể đề nghị công dân Nguyễn Thị Ái Lan “phải liên đới chịu trách nhiệm trong việc kinh doanh ngoại hối trái phép số tiền 352.901.093.798 đồng” như nêu trong Kết Luận Điều Tra.

Ngoài ra, do các cơ quan giám sát của Ngân Hàng Nhà Nước hàng tháng, hàng quý, hàng năm đều nhận được các báo cáo chi tiết của Ngân Hàng Thương Mại Đông Á về tình hình kinh doanh trong đó có “kinh doanh ngoại hối” mà vẫn không hề phát hiện ra việc kinh doanh ngoại hối “trái phép” này, tôi, Hoàng Hữu Phước, Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII, đề nghị điều tra bổ sung các tiêu cực vô trách nhiệm này của Ngân Hàng Nhà Nước vào thời điểm phát sinh việc “kinh doanh ngoại hối trái phép” nêu trên, quy trách nhiệm cụ thể và xử lý kỷ luật Đảng và/hoặc hình sự đối với các quan chức/cựu quan chức Ngân Hàng Nhà Nước cụ thể có liên quan cụ thể đến chức năng giám sát cụ thể  của Ngân Hàng Nhà Nước.

2) Hoạt động chi lãi suất ngoài:

Liên quan đến việc cơ quan điều tra kết luận Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á có các vi phạm chi lãi suất ngoài thì căn cứ theo “Đơn kêu cứu khẩn cấp về việc cơ quan điều tra ép cung người vô tội trong Đại án Ngân hàng TMCP Đông Á” do công dân Nguyễn Thị Ái Lan gởi Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đã nêu rõ rằng việc Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á giữ hộ hơn 11.000 lượng vàng của Trung Ương Đảng thời gian từ 2009 đến 2016 đều được các nhân viên ngân hàng đều biết và cũng biết việc trả lãi giữ hộ vàng cho Văn Phòng Trung Ương Đảng đã chấm dứt theo quy định của Chỉ Thị 05/CT-NHNN ngày 27-7-2012 của Ngân Hàng Nhà Nước và từ đó chỉ thu phí giữ hộ vàng của Văn Phòng Trung Ương Đảng.

Như vậy, công dân Nguyễn Thị Ái Lan đương nhiên hoàn toàn không có bất kỳ trách nhiệm nào hoặc liên đới chịu bất kỳ trách nhiệm gì hoặc quyền lực quyết định đối với hoạt động “chi lãi suất ngoài” cho số vàng của Văn Phòng Trung Ương Đảng vốn là một việc cực kỳ đại sự của Đảng và Nhà Nước nếu nay nội dung này của hoạt động này của Ngân Hàng Đông Á được chứng minh là có dấu hiệu vi phạm.

Tương tự, việc “chi lãi suất ngoài” cho các đối tượng khách hàng khác của Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á là việc đại sự chỉ thuộc thẩm quyền của các lãnh đạo cao cấp của Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á như Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị cùng các Thành viên Hội Đồng Quản Trị, Ban Kiểm Soát, Tổng Giám Đốc và các Phó Tổng Giám Đốc; do đó, công dân Nguyễn Thị Ái Lan (a) đương nhiên không chịu trách nhiệm hoặc liên đới chịu trách nhiệm đối với các vi phạm (nếu có) của Lãnh đạo Ngân Hàng Đông Á trong việc họ quyết định bày ra việc chi lãi vượt trần hay lãi suất ngoài, và (b) không thể bị quy chụp như trong Kết Luận Điều Tra số 28/C46-P10 đã nêu là phải chịu trách nhiệm cho việc “chi lãi suất ngoài trái phép 467.892.636.000 đồng, gây thiệt hại cho DAB tổng số 820.793.729.798 đồng nên phải liên đới chịu trách nhiệm về số tiền này”.

 

Việc công dân Nguyễn Thị Ái Lan kêu oan là hoàn toàn phù hợp với Công Ước 1966 của Liên Hợp Quốc Về Quyền Dân Sự Và Chính Trị, theo đó, “mọi người đều có quyền hưởng tự do và an ninh cá nhân, không ai bị bắt hoặc bị giam giữ vô cớ. Người bị buộc là phạm một tội hình sự có quyền được coi là vô tội cho tới khi tội của người đó được chứng minh theo pháp luật (Điều 14.2)”. Mặt khác, theo quy định của Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự số 101/2015/QH13 quy định quyền chứng minh của người bị buộc tội thể hiện tính công bằng và minh bạch của tố tụng hình sự nhằm bảo đảm và bảo vệ công lý, theo đó, những người tham gia tố tụng như người bị tạm giữ, bị can, bị cáo, v.v. đều có quyền trình bày ý kiến của bản thân đối với nội dung vấn đề bị cáo buộc phạm phải; do vậy, tuyệt đối không được quy chụp cho công dân Nguyễn Thị Ái Lan nội dung như thể hiện trong Kết Luận Điều Tra số 28/C46-P10  rằng “Quá trình điều tra Nguyễn Thị Ái Lan không hợp tác làm việc, khai báo không thành khẩn, né tránh trách nhiệm nên đề nghị xử lý nghiêm trong quá trình truy tố, xét xử”.

Với tư cách Nhà Lập Pháp Quốc Hội Khóa XIII, tôi kính đề nghị Ông Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao quan tâm khẩn trương xem xét lại nội dung điều tra của các cơ quan của Bộ Công An nhằm bảo đảm công lý cho công dân Nguyễn Thị Ái Lan trong đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á để không xảy ra các quy chụp thiếu căn cứ, yếu căn cứ, vô căn cứ, tạo oan sai, oan khuất, oan tình, đẩy công dân vào cảnh phải chịu tội thay hoặc chịu tội bớt cho những kẻ thuộc giới đại ác đại gian vốn là kẻ đại thù của quốc gia, dân tộc, và chế độ.

Với tư cách Nhà Lập Pháp Quốc Hội Khóa XIII, dựa trên các dẫn chứng của công dân Nguyễn Thị Ái Lan và các nội dung quy chụp của cơ quan Cảnh Sát Điều Tra, tôi nhận thấy việc ra quyết định đình chỉ điều tra công dân Nguyễn Thị Ái Lan rất đáng được Ông Viện Trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao xét đến.

 

Kính gởi đến Ông Viện Trưởng lời chào trân trọng,

 

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị Sĩ Khóa XIII

Địa chỉ thư tín Văn phòng: MYA BizCorp, 399B Trường Chinh, Phường 14, Quận Tân Bình, Thành Phố Hồ Chí Minh

Hồ sơ đính kèm:

1) Đơn Kêu Cứu Khẩn Cấp Về Việc Cơ Quan Điều Tra Ép Cung Người Vô Tội Trong Đại Án Ngân Hàng TMCP Đông Á của Công Dân Nguyễn Thị Ái Lan ký ngày 30/08/2017.

2) Đơn Cha Ruột Kêu Oan Cho Con Gái Là Nguyễn Thị Ái Lan Trong Đại Án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á do Ông Nguyễn Tường ký ngày 02/01/2018.

3) Công văn số CV001/HHP-2018  “An nguy của Quốc gia từ Đại án Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Đông Á” ngày 22/02/2018  của Đại Biểu Quốc Hội khóa XIII Hoàng Hữu Phước gửi Tổng Bí Thu Nguyễn Phú Trọng và Đại Tướng Đỗ Bá Tỵ, Phó Chủ Tịch Quốc Hội.

Thạc-sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về Chung Cư

Hoàng Hữu Phước, MIB

27-3-2018

Trước khi nói về ”chung cư”, xin có các ghi chú nhỏ sau:

Ghi chú 1: Hoàng Hữu Phước tôi đây do từ lâu luôn công khai khẳng định mức độ hàn lâm về mọi khía cạnh (học thuật, nghiên cứu, tri thức, văn hóa-nghệ thuật, giáo dục-đào tạo, hành chính công quyền, và cả…Đường Lên Đỉnh Olympia, v.v.) của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thua xa Việt Nam Cộng Hòa nên đã luôn thực hành theo quy ước thời Việt Nam Cộng Hòa luôn ghi “Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế” hoặc “Hoàng Hữu Phước, MIB” hoặc “Hoàng Hữu Phước, Nghị sĩ Khóa XIII” hoặc “Hoàng Hữu Phước, Nghị-sĩ Khóa XIII”; do đó, khi tựa bài nào nếu ghi “Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước” hoặc “Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước” thì chỉ có nghĩa nhái nhại nhạo nhiếc cái kiểu cách thế tục của thời Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vốn ưa chuộng sự khoe khoang, mà giữa hai cái khoe khoang ta đây tri thức hơn người và khoe khoang ta đây có văn bằng thạc sĩ/tiến sĩ nên được vinh danh học vị hẳn hoi trước cả tên cúng cơm do cha mẹ ban cho thì nước nào nhược tiểu mới có lúc nhúc đoàn quân hùng hậu thuộc giới sau tức cái giới thấp hơn không bao giờ có thể được bình đẳng giới ngang hàng với giới trước. Nghĩa là cường quốc thì có đông đảo đẳng cấp trên của giới trước, do người càng khoe khoang tri thức thì càng viết lách nhiều, nghiên cứu đặc thù nhiều, la toáng công khai công trình nhiều, đăng đàn thuyết trình thuyết giáo nhiều, nhờ đó mà tri thức chung của xã hội đồng loạt cao hơn, hốt bạc từ những công dân nước nhược tiểu đổ xô ào qua du học, và thu gom nô lệ từ những giới ăn trên ngồi trước ở các xứ nhược tiểu miệng mồm không có gì để nói do đầu óc không có gì để cung cấp cho cái miệng vốn chỉ biết ăn và bú.

Ghi chú 2: Bài này dùng chữ “chung cư” hoặc “căn hộ chung cư” hoặc “căn hộ” như một từ đại diện cho nhiều cái để cư ngụ hay ngụ cư khác như chúng cư, tòa nhà căn hộ tái định cư, tòa nhà căn hộ, tòa nhà căn hộ cao cấp, cao ốc căn hộ, cao ốc căn hộ cao cấp, v.v. và v.v. Tất nhiên, chưa từng tồn tại cao ốc căn hộ thấp cấp do ngôn ngữ Việt không khoái đặt hai từ cao thấp trong cùng một giỏ kinh doanh nếu không có sự long tranh hổ đấu thư hùng sống mái như trong thành ngữ tranh tài cao thấp.

Từ ghi chú số 2 ở trên, do thực tế có cái chất lượng cực thấp trong những thứ mang lớp sơn hoành tráng  – y như việc các cử nhân/thạc sĩ/tiến sĩ không giỏi bất kỳ ngoại ngữ nào và không có các nghiên cứu hàn lâm, hay vụ cháy ở căn nhà chật chội nhỏ hẹp ở Đà Lạt đã được truyền thông chính thống lập đi lập lại là “cháy căn biệt thự cổ”, hoặc các nhân tài nổi bật về kinh tế kinh doanh được Đảng tận tình chăm lo đào tạo từ tiền thuế của dân và tuyệt đối tin tưởng hóa ra là quân vô lại đã và đang làm các tổng công ty nhà nước hay ngân hàng quốc doanh tanh banh sụp đổ  – trước lời ta thán của một cựu nhân viên của tôi khi cậu ấy khẳng khái ngữa mặt lên trời mà thở dài thườn thượt rằng thì là mà “giá như từ cách nay 10 năm mà lãnh đạo đã có thể suy nghĩ như lời anh Phước đã cảnh báo em thì làm gì có những cảnh đau lòng ở các chung cư ngày nay thế này!”

Vậy, 10 năm trước tôi đã bảo cậu “sales manager” tức “giám đốc kinh doanh bộ phận đại lý” ấy điều gì khi cậu rủ tôi cùng cậu “đầu tư” đăng ký mua căn hộ tại “dự án” ấy để “vợ chồng em được ở gần anh chị Phước”?

Tôi đã từ chối mua căn hộ bất kể cao cấp hay thấp cấp, và viện 10 lý do sau:

1) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ sử dụng điện, không chấp nhận có hệ thống ống dẫn gas chạy trong toàn tòa cao ốc.

2) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có hệ thống phòng hỏa cứu hỏa có hoạt động tốt nghĩa là báo khói tự động, báo cháy tự động, chữa cháy tự động.

3) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có hệ thống thang thoát hiểm (bên trong và bên ngoài tòa nhà) khả dụng và hiệu quả.

4) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có lịch diễn tập thoát hiểm hỏa hoạn hàng năm.

5) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có sân đậu xe riêng (và cách xa cao ốc căn hộ) cho ô tô và xe máy hay xe đạp của khách (tức outsiders), tuyệt đối không cho các xe này được xuống tầng hầm để tránh việc gây nổ hay gây cháy của bọn khủng bố.

6) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có thiết kế không quái gở tức không có kiểu luôn đặt khu bếp ngay sát cửa ra vào vì lửa bùng phát từ bếp sẽ phong tỏa đường chạy ra cửa.

7) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có các điều khoản bảo hiểm phi nhân thọ minh bạch và được đồng thuận bởi khách hàng.

8) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có hệ thống cửa ngăn khói (giữa mỗi hành lang) kiểu các khách sạn 5 sao tại … Hy Lạp thời những năm 1990 của Thế Kỷ trước (như miêu tả trên một số tạp chí Newsweek năm 1992), hoặc kiểu của tòa nhà cao ốc văn phòng Diamond Plaza Thành Phố Hồ Chí Minh thời đầu những năm 2000 của Thế Kỷ này. (Cửa này hoạt động khi cúp điện, nghĩa là khi có hỏa hoạn, khi nam châm điện không còn hoạt động sẽ nhà hai cánh cửa từ hai bên tường ra để cửa khép lại ngăn chặn sự lan tỏa của khói và lửa, nhưng không ngăn chặn người thoát hiểm vì từ hai phía có thể dùng tay đẩy cửa mở ra để rồi cửa sẽ tự động khép lại.)

9) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có hệ thống phun nước nhấn chìm các tầng hầm đậu xe trong biển nước nếu xảy ra cháy ở các tầng hầm.

10) Tôi chỉ quan tâm đến căn hộ ở cao ốc có lực lượng được trang bị chữa cháy hiệu quả tại chố..

Trên đây là những lý do vì sao đến nay dù rất ưa chuộng cuộc sống đầy đủ tiện nghi bao gồm cả cảnh quang và nhiều lợi ích ở các khu căn hộ cao cấp, tôi vẫn chưa đoái hoài đến bất kỳ dự án nào ở Thành Phố Hồ Chí Minh.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Đố Vui Để Học  18-3-2018

Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam   30-12-2015

Thư Gởi Thủ Tướng   20-8-2014

Hoàng Hữu Phước Và Hiện Tượng “Nhập Hồn”

Bài viết này nói về một chuyện có thật của bản thân người viết có sự tham dự chứng kiến của các thành viên trong gia đình cũng như đã được kể cho học trò và những người bạn . Mục đích đăng blog ngoài việc nói về một hiện tượng dù của muôn đời vẫn chưa hề được muôn đời biết rõ, cũng nhằm gia tăng tính minh bạch với những sự việc liên quan đến bản thân người viết như đã luôn thể hiện trong nhiều trăm bài viết khác trên các blog.

Người đọc được xem như đã đồng ý với các yêu cầu nêu tại Thùng Nước Đá trước khi đọc bài này cũng như các bài khác của tác giả bài viết này.

Hoàng Hữu Phước, MIB

23-3-2018

Dẫn nhập:

Do thiên hạ hay tự nhiên tự tiện tự động nói dè bỉu về cái gọi là “mê tín dị đoan” để ra vẻ ta đây hiện đại văn minh dù vẫn tin tuyệt đối vào các pháp thuật cúng tế trừ tà của tôn giáo cỡ lớn mà mình theo như một thứ “chính đáng” để có quyền cười nhạo bất kỳ những gì khác với giáo lý giáo luật của các tôn giáo bự chà bá ấy của mình, trong khi chẳng hề lưu tâm đến nội hàm ngữ nghĩa vì “trừ tà” đương nhiên có nghĩa mặc định rằng hóa ra tôn giáo bự của mình có sự tồn tại chình ình đầy hoành tráng của tà ma quỷ quái; và cũng do quanh tôi có bao phục binh từ truyền thông của giới ăn mày hải ngoại đến của bọn lưu manh ăn bẩn doanh nghiệp nội địa ngày đêm hít hà cố ngữi cho bằng được một cái mùi nào đó để bôi nhọ hoặc tấn công tôi cho bằng được trên truyền thông đại chúngtruyền tin tiểu chúng dù của giới chính thống hay đám phụ thiết,

Tôi long trọng khẳng định ngay đầu bài viết này rằng những hiện tượng “nhập hồn” là có thật nếu (a) những “nhập hồn” ấy không bao giờ nhận tiền hay bất kỳ lễ vật nào của người đến cầu kiến, (b) những “nhập hồn” ấy không bao giờ nhận tiền hay bất kỳ lễ vật nào của người đến cầu xin được chữa bịnh, (c) những “nhập hồn” ấy không bao giờ làm hại đến danh dự  hay danh tiết của người đến xin cầu kiến hoặc cầu chữa bịnh, và (d) bản thân người “bị nhập hồn” rất ngượng nghịu xấu hổ và luôn cố tránh né hoàn cảnh “bị nhập hồn”.

Trước khi kể những câu chuyện có thật đã xảy ra trong nhà Ba Má tôi từ ngay sau  30-4-1975, tôi xin các bạn độc giả thống nhất đồng tình với 5 nhận xét sau của tôi:

1) Thiên hạ lắm kẻ tức cười ở chỗ sẵn sàng vì những cái không bao giờ có thật để chịu bị lừa đão mất bạc tiền tỷ tỷ, chịu bị lừa đão mất tiết hạnh tiết trinh, chịu bị lừa đão mất mạng cả gia đình, chứ không cần thẩm tra chứng minh miệng lưỡi chào hàng của bọn lừa đão là có thật hay không, nhưng lại sẵn sàng to mồm ra vẽ ta đây khi tuyên bố bản thân không bao giờ tin chuyện ma quỷ và linh hồn vì “ma quỷ và linh hồn không bao giờ có thật” do không ai chứng minh được linh hồn có thật.

2) Tuyệt đại đa số những vị nào mà tuyên bố bản thân không bao giờ tin vào chuyện có ma quỷ linh hồnma quỷ linh hồn không bao giờ có thật do không ai chứng minh được ma quỷ linh hồn có thật, thì toàn là tín đồ của một tôn giáo bự nào đó, mà trong giáo lý của chính các tôn giáo chà bá ấy lại luôn hãnh diện nói công khai công nhận có một thế lực ghê gớm của Quỷ Vương, của tà ma, của Hỏa Ngục, Địa Ngục, hay Luyện Ngục.

3) Giáo lý của các tôn giáo bự chà bá ấy luôn có nói về một thế lực ghê gớm của Quỷ Vương, của tà ma, của yêu mị, của Hỏa Ngục, Địa Ngục, hay Luyện Ngục, mặc nhiên công nhận rằng (a) cùng song song tồn tại với Thượng Đế hay Trời Phật là Satan hay Quỷ Vương; rằng (b) cả hai “phe” đều mạnh như nhau bất phân thắng bại y như hệ thống chính trị “lưỡng đảng” của Hoa Kỳ luôn chọc phá chọc ghẹo chọc tức nhau; rằng (c) tuy “phe” Thượng Đế hay Trời Phật được mặc định là “tốt” thì các chủ tể này của “phe tốt” này lại luôn trừng phạt chúng sinh hư hỏng bằng cách…“gởi” họ xuống Hỏa Ngục, Địa Ngục, Luyện Ngục của “phe xấu” để được Satan hay Quỷ Vương hoặc Diêm Vương cho học tập cãi tạo, chẳng khác nào đấy là những cơ sở do Thượng Đế hay Trời Phật bỏ tiền tài trợ xây dựng nên còn Quỷ Vương hay Satan hoặc là “đối tác” giáo dục đào tạo hoặc là các chức sắc cấp cao trong hệ thống cai quản của Thượng Đế hay Trời Phật; rằng (d) Thượng Đế hay Trời Phật hoặc tự ra tay tàn độc tàn nhẫn tàn sát tàn bạo trừng trị chúng sinh hư hỏng như đã ghi đôi ba lần trong Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo hoặc nếu thất bại thì tàn diệt tất cả trong Ngày Tận Thế như có ghi trong Thánh Kinh Tân Ước cũng của Thiên Chúa Giáo, nghĩa là sự tàn độc tàn nhẫn tàn sát tàn bạo cũng là một đặc trưng quyền lực rõ nét nhất của Thượng Đế hay Trời Phật; và rằng (e) Ngày Tận Thế là ngày mà Thượng Đế hay Trời Phật bó tay chịu thua trước đà thắng thế bền vững của Quỷ Satan hay Quỷ Vương nên ra tay tàn sát giết sạch chúng sinh – thảo nào biết bao kẻ ở Âu Mỹ cho rằng Satan phải được gọi là Anti-Christ tức không là “Quỷ” mà là vị chống lại Ki-Tô do Ki-tô mới là…“Quỷ” và do đó Tòa Thánh Vatican và Đức Giao Hoàng đều bị phe Thiên Chúa Giáo Tin Lành gọi là Antichrist do dữ dội dữ dằn dữ tợn.

4) Vì các lẽ trên, sự kính trọng phải chăng sẽ là lẽ đương nhiên xứng đáng nếu được dành cho một người phàm trần chân chính hay ngay cả cho một “hồn ma”…chân chính mà mục đích duy nhất của người ấy hay của…“nó” là ra tay giúp đỡ chúng sinh, cứu chúng sinh, hoàn toàn miễn phí, hoàn toàn vô vụ lợi, hoàn toàn bất vụ lợi, hoàn toàn không gây hại cho chúng sinh, trên tinh thần thanh khiết thanh sạch thanh liêm thanh bạch bác ái từ bi của kẻ trần tục họ Trần tên Huyền Trang?

5) Tất các tín đồ nào tin vào Trời/Phật/Chúa của một tin giáo đương nhiên mặc nhiên tin vào sự thật không thể chối cãi rằng luôn có sự tồn tại của ma quỷ/yêu tinh là những đối thủ ngang hàng về sức mạnh với Trời/Phật/Chúa, cũng như mặc nhiên đồng nghĩa với sự khẳng định rằng linh hồn là có thật, mà sự biện luận có thể cho ra mặc định mang tính bất di bất dịch rằng Trời/Phật/Chúa thuộc “phe” tốt có quyền trừng phạt “người” xấu, rằng ma quỷ/yêu tinh thuộc “phe xấu” chỉ có mỗi việc là nhát ma hãm hại “người” tốt, và rằng linh hồn thuộc “phe xã hội dân sự yếu thế”.

Do đó, chỉ có những ai không tin vào bất kỳ tôn giáo nào (lưu ý: chủ nghĩa vô thần không bao giờ đồng nghĩa với “không tin vào bất kỳ tôn giáo nào”) mới lớn giọng phát biểu không tin vào cụm Trời/Phật/Chúa/quỷ/ma/linh hồn.

Từ cơ sở biện luận trên, tác giả là một con người tôn giáo nghĩa là tin có Trời/Phật/Chúa/quỷ/ma/linh hồn và bài viết dưới đây là về một “linh hồn” tức về một hiện tượng có thật.

Và đây là câu chuyện “nhập hồn” đã xảy ra trong gia đình Ba Má tôi.

Trong bài Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái các bạn nào tinh ý ắt đã nhận ra rằng tôi chỉ nói về đứa em gái thứ Tư, thứ Sáu, và thứ Tám, ngoài đôi dòng ngắn về người chị thứ Hai và đứa em trai thứ Năm, tức vẫn thiếu con số Bảy. Đó là đứa em gái áp út của tôi, “Bé Bảy” Hoàng Thị Cẩm Thúy, sinh năm 1970 tại Sài Gòn.

Bé Bảy (1)

Bé Bảy là đứa em xinh đẹp nhất nhà, nhất là lúc em lên sáu tuổi khi mọi người nam phụ lão ấu xóm giềng hoặc ông đi qua bà đi lại nhìn thấy em là luôn luôn bật ra tiếng khen tặng “em bé đẹp quá!” mà đến tận ngày nay hàng xóm của Má tôi hoặc bạn bè của tôi hay của các em tôi mỗi khi nhắc đến Bé Bảy đều nói về sắc đẹp lộng lẫy của cô bé có đôi mắt kỳ lạ với tròng trắng lại mang màu xám nhạt xanh lơ. Tiếc là tôi tuy say mê nhiếp ảnh lại không chụp bức nào lúc Bé Bảy lên sáu lên bảy là lúc bé cực đẹp, mà chỉ có tấm ảnh ở trên, lúc bé lên hai tuổi khi nhìn thấy tôi ngồi thụp xuống chụp hình trước cổng nhà đã với chân trần chập chững lững thững tiến đến với “Anh Ba” khiến tôi tay chụp hình miệng mồm la bài hãi vì sợ bé vấp té.

Năm 1976, khi lên 6 tuổi, một hôm bé bịnh sốt cao. Má tôi bế bé đến “bác sĩ” Mẫn ở gần ngã ba Bàn Cờ-Điện Biên Phủ, vị “bác sĩ” mà trước 1975 Má hay đưa em đến đó khám bịnh. Lần này ông khám qua loa, dành trọn thời gian lảm nhảm chưởi bới cộng sản, khuyên Má tôi nên cho con cái vượt biên, v.v., rồi cho toa mua thuốc cảm cúm (thằng “bác sĩ” khốn nạn này sau đó vượt biên đi mất). Má tôi đến tận ngày nay vẫn còn nguyền rủa thằng “bác sĩ” chế độ cũ ấy. Vài ngày sau, bịnh bé trở nặng. Ba Má tôi đưa bé lên xe taxi bảo người tài xế quen đưa đến bịnh viện nào gần nhất. Không rõ vì sao bác ấy lại đưa đến Bịnh Viện Quảng Đông (nay là Nguyễn Tri Phương ở Quận 5) thay vì đến Bình Dân ở gần nhà hơn.

Khi bịnh viện bảo bé phải nhập viện cấp cứu, Má tôi vội vã về nhà lấy quần áo và vài vật dụng, Ba tôi theo xe cứu thương đến các bịnh viện khác kiếm mua loại máu phù hợp theo yêu cầu của bác sĩ. Em gái kế của tôi (tức “em gái Thứ Tư” đã nêu trong bài trước đây) theo bác sĩ đến phòng xét nghiệm để chuẩn bị truyền máu cho Bé Bảy nếu thích hợp và nếu Ba tôi không đem máu về kịp. Tôi nằm cạnh ôm Bé, người Bé nóng như than hồng. Tôi thủ thỉ vào tai Bé rằng bé hãy cố gắng, chỉ vài hôm nữa là về. Bé thì thào rằng bé sẽ ở lại đấy luôn chứ không về được nữa. Tôi động viên Bé, nói vào tai Bé rằng tuần sau Bé về nhà thì tôi sẽ chở Bé đi Sở Thú chơi vì chưa bao giờ tôi đưa Bé đi chơi ở bất kỳ đâu cả do tôi vừa đi học, vừa đi dạy, vừa hẹn hò với bạn gái, nên chưa thể đưa mấy đứa em đi chơi đó đây. Đột nhiên bé run bần bật chỉ tay ra cửa, nói: “Anh Ba đuổi tụi nó đi Anh Ba! Mấy đứa nhỏ đó bu lại lôi kéo em đi hoài!” và em vùng té xuống nền gạch. Tôi vôi bế bé lên và luôn miệng trấn an bé: “Có Anh Ba nè! Bé đừng sợ! Có Anh Ba nè!”.Tối hôm ấy Bé mất với lý do “không rõ nguyên nhân” dù sau đó một tuần thì chính quyền Quận 3 cho phun thuốc cả khu phố và nói  em tôi đã bị “bịnh sốt xuất huyết” tức một thứ bệnh Việt Nam Cộng Hòa chưa người Sài Gòn nào từng nghe nói đến. Thi thể Bé Bảy được đưa vào ngăn lạnh ở Tang Nghi Quán của Bịnh Viện Quảng Đông, và sau một đám tang nhỏ được tổ chức tại đấy, Bé được đưa thẳng đến Nghĩa Trang Phú Thọ. Quả thực Bé đã không trở về nhà nữa.

Ngay khuya hôm trở về từ đám tang của Bé, tôi ngủ mơ thấy Bé ngồi trên gờ tường trước cổng, còn tôi đứng ôm thân thế nóng như than hồng của Bé, vừa khóc vừa hỏi Bé sao Bé đã qua đời rồi mà còn trở về được vậy và Bé hãy trở về luôn nhé. Cũng từ đó đến nay, chỉ có tôi là người duy nhất trong gia đình là thỉnh thoảng ngủ mơ thấy Bé.

Nhưng dưới đây mới là điều kỳ lạ đáng sợ.

Khi Bà Ngoại tôi nghe hung tin, đã đi xe đò từ Trà Ôn lên. Một tối nọ, sau khi ăn cơm, Bà lẳng lặng xuống bếp tắm. Má tôi cằn nhằn: “ Má ơi là Má! Sao mới ăn cơm mà đi tắm nước lạnh! Má muốn báo con báo cháu hay sao?”. Bà nín thinh tắm. Xong Bà với thân trần, lên lục giỏ kiếm quần áo lành sạch mặc vào, chải tóc vuốt dầu dừa, rồi ra ghế ngồi. Bà đột nhiên khóc, và với giọng nói tất nhiên là của Bà, đã gọi má tôi là Má và gọi tôi là Anh Ba. Mọi người thất kinh hoảng sợ bu quanh Bà, sợ Bà bị điên hay “quỷ ám”. Rồi Bà khóc, nói nhớ nhà, và nói những điều nghe rất huyễn hoặc, nhảm xàm, đến độ nhiều chục năm qua chúng tôi dù tận mắt tận tai chứng kiến cũng không dám kể cho thiên hạ ngoài tập thể gia đình và người thân thiết nghe qua, chẳng hạn như nào là vì Ba Má tôi cứu vớt nhiều người nên “trên” thưởng, cho Bé xuống làm con, nhưng vì “cơ trời” làm nước Việt có đổi thay đão lộn quá lớn khiến đời sống cực khổ quá nên nhất thiết phải đón Bé trở về “Trời”; nào là ở nhà đừng lo buồn cho Bé vì Bé rất được “Phật Bà” cưng yêu, đến độ mỗi ngày cùng vô số bé gái quây quần quanh Phật Bà để học hành thì trong khi mỗi bé có một tấm thảm đẹp lót ngồi thì riêng Bé Bảy được phát cho một “tòa sen” nhỏ xíu để “ưu tiên” ngồi cạnh Phật Bà, v.v. Khi đang dõng tai nghe mấy chuyện hoang đường ấy, tôi rụng rời khi Bà quay sang tôi nói: “Anh Ba nhớ giữ lời hứa nhe! Em về tới nhà rồi nè! Vậy phải chở em đi Sở Thú nhe! Không chở em mà cứ lo cho cái chị đó ở trường là em xô anh té xe ráng chịu!” Lời hứa đó tôi đã chỉ thì thào vào tai Bé Bảy trong phòng cấp cứu vắng lặng, không bất kỳ ai khác ở quanh hay gần đó để nghe nội dung cả! Ít ra trong những chi tiết hoang đường huyễn hoặc nghe giống chuyện xạo, thì cái nội dung lời tôi hứa với Bé 30 phút trước khi Bé qua đời là sự thật. Khi tôi hỏi “Bà Ngoại” cách chở Bé Bảy đi Sở Thú, thì “Bà Ngoại” nói: “Anh Ba vô nhà em kêu em dậy rồi chở em đi”.

Thế là sáng sôm sau, tôi một mình đạp xe đến Nghĩa Trang Phú Thọ (gần Đầm Sen ngày nay), dắt bộ len lõi giữa những nấm mộ đất không theo hàng lối, thỉnh thoảng cả người và xe sụp xuống mấy cái hố đất đào sẵn bị cỏ lau phủ che, để đến mộ Bé Bảy, vỗ nhẹ tay lên tấm bia, nói thì thầm những câu đại loại như: “Anh Ba đến rồi đây. Bé Bảy thức chưa? Dậy đi nghe! Mặc đồ đẹp vô. Anh Ba chờ. Rồi chưa? Vậy leo lên ngồi phía sau anh nhe. Đặt hai bàn tay vịn vô đây nè. Để hai chân lên hai chỗ này. Rồi chưa? Cẩn thận nhe! Lên đường!” Thế là tôi dắt xe len lõi ra cổng, và đạp một lèo đến Thảo Cầm Viên. Sau khi gởi xe, tôi đến cổng mua hai vé, rồi vào trong. Thỉnh thoảng tôi lại mua nước cho Bé uống (mua hai ly, tôi uống một, còn một để trên băng đá ghế ngồi, không hề chạm đến; còn khi tiết kiệm mua chỉ một ly thì tôi để ly đó bên cạnh mình chứ không động đến). Đến mỗi chuồng thú, tôi ngừng lại, lẩm bẩm giải thích này nọ về từng muông thú với Bé Bảy. Khi đã trưa, tôi lại diễn vỡ kịch ở bãi giữ xe, bảo Bé leo lên, bảo Bé đặt tay thế nào, bảo Bé ngồi cẩn thận, v.v., cho đến khi vào tới mộ Bé trong nghĩa trang, bảo Bé hãy yên nghỉ, rồi chia tay Bé ra về.

Cứ thế, trong nhiều năm, tôi cứ đưa Bé Bảy đi chơi Sở Thú như thế mỗi sáng Chủ Nhật. Khi em gái út Thứ Tám của tôi lên 6 hay 7 tuổi, còn em Thứ Sáu của tôi đã đi xe đạp được, tôi dẫn theo hai em và cả ba trên hai chiếc xe đạp vào Nghĩa Trang Phú Thọ đón Bé Bảy đi chơi Sở Thú chung:

Bé Bảy (3)

Sau này, Nghĩa Trang Phú Thọ bị giải tỏa (nay là khu dân cư sầm uất với bao tòa nhà căn hộ cao cấp cao tầng khu vực Âu Cơ-Lạc Long Quân), Ba Má tôi buộc phải tổ chức “lấy cốt” theo lịnh của chính quyền. Nhưng tất cả những gì còn lại của Bé Bảy chỉ là một lóng xương nhỏ xíu như ngón tay út. Tôi đem về dùng cồn đốt cho sạch sẽ vệ sinh rồi cho lóng xương bé nhỏ ấy vào một bình gốm sứ niêm lại bằng xi-măng trắng, đặt trên chiếc bàn nhỏ dùng làm “bàn thờ Bé Bảy” từ sau đám tang của Bé.

Bé Bảy (2)

Khi Ba tôi qua đời, Ba được an táng theo nguyện vọng (ở cạnh Bố Vợ). Anh em chúng tôi có xin Dì cho phép chúng tôi đặt chiếc bình gốm sứ của Bé Bảy gần mộ Ba; và khi được chấp nhận, tôi đã một mình đeo chiếc bình đó trước ngực, ngồi xe khách và qua phà về Trà Ôn, thậm chí những lúc xe ngừng tôi vẫn không theo thiên hạ vào các toilet các quán hai bên đường vì không muốn em mình vào nơi chốn ô uế. Hiện nay, hằng năm anh em chúng tôi từ nhiều nơi trên thế giới tề tựu về Trà Ôn ít nhất hai lần để đến khu mộ gia đình Ông Sáu viếng mộ Ba và mộ Bé Bảy. Trăm lần như một, cứ đến thắp hương vào bát nhang trước ngôi mộ nhỏ xíu của Bé Bảy là tôi lại rơi nước mắt và cứ ngồi đấy vổ nhè nhẹ lên mộ em cứ như đang vuốt lên mái tóc của em thơ và lẩm bẩm nói chuyện với Bé, những lời tâm sự đầy yêu thương mà các anh chị em của Bé đã nhiều năm nghe từ tôi trong khi bản thân Bé chưa từng nghe dù chỉ một lần, rồi xin Bé hãy tha thứ cho tôi vì đã chưa từng nâng niu chăm sóc em tương tự trong cuộc đời này. Mà cứ gì phải về Trà Ôn để một năm rơi nước mắt hai lần cơ chứ! Vì trong cuộc sống trôi qua lằng lặng hơn 40 năm qua, cứ mỗi vài hôm là tôi lại có một đêm nghĩ nhớ về em để lại rơi nước mắt, mà mỗi khi có nước mắt nước mũi như thế thì coi như tôi lại có một đêm trắng về em.

Một chuyện kỳ lạ khác đã xảy ra như sau:

Nguyên khi tôi tốt nghiệp, tôi đã từ chối lời mời gia nhập ngành an ninh-tình báo và ngỏ ý muốn theo đuổi sự nghiệp giảng dạy Anh văn ở cấp độ cao đẳng và đại học ngay tại Thành Phố Hồ Chí Minh. Sau đó tôi được bác Mừng tài xế Đại Học Tổng Hợp (bố của các em Thanh Xuân, Minh Ngọc, và Phú Mỹ, là những bé giữ xe đạp sinh viên, được tôi cứu khi các bé bị sinh viên bộ đội Nguyễn Văn Lực đánh tét môi, cũng như được tôi chạy bộ hai lần rượt đánh ngã trộm cướp trước Đài Truyền Hình Thành Phố Hồ Chí Minh lấy lại hai chiếc xe đạp trả lại cho bãi giữ xe) báo cho biết rằng tôi đã được Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh đến xin. Nhưng khi tôi chờ mãi không thấy tên mình trên bảng phân công tác, tôi vào Đại Học Khoa Học (tức lúc Đại Học Văn Khoa đã sáp nhập với Đại Học Khoa Học trở thành Đại Học Tổng Hợp, với cơ sở Đại Học Khoa Học trở thành tổng hành dinh của Đại Học Tổng Hợp) gặp người phụ trách phân công là cán bộ Nguyễn Thị Bình. Cô này đã một cách quan liêu hách dịch tưới nước bọt vào mặt tôi với câu trả lời (cho câu hỏi lịch sự của tôi: Chị ơi, em là Hoàng Hữu Phước, Khoa Anh Văn. Xin cho em hỏi thăm có phải em được Cao Đẳng Sư Phạm xin không ạ?) rằng tại sao tôi biết bí mật phân công và ai đã dám tiết lộ cho tôi. Tôi nín lặng vì sợ Bác Mừng bị vạ lây, bỏ ra về.

Hai tuần sau, Bác Mừng tìm tôi, nói rằng Bác rất ngạc nhiên khi thấy Cao Đẳng Sư Phạm sang xin tôi lần thứ hai do đã qua thời hạn yêu cầu vẫn chưa thấy tôi trình diện. Thế là tôi bạo gan vào gặp cán bộ Nguyễn Thị Bình chỉ để bị tưới nước bọt y hệt. Việc tưới nước bọt lại diễn ra khi tôi vì tin Bác Mừng nên đến gặp bình tưới nước lần thứ ba. Khi tôi về nhà, chuyện kinh dị xảy đến: Bà Ngoại tôi lên chơi vài ngày.

Do Ba Má tôi rất tức giận, cho rằng cán bộ Nguyễn Thị Bình muốn tôi phải “biết điều” đưa “phong bì” nên giận dữ kể Bà Ngoại tôi nghe rồi năn nỉ Bà Ngoại “kêu Bé Bảy” về. Do Bà Ngoại tôi rất dị ứng với cảnh mình bị “một đứa con nít nhập hồn” nên Bà không chịu. Thật ra, kỳ Trung Thu trước đó, lúc Bà có mặt tại Thành Phố Hồ Chí Minh, Bà lại bị Bé Bảy “nhập”, cầm đèn con cá nhảy cà tưng cà tưng nghiêng đầu nũng na nũng nịu hát ca ca hát tung tăng khắp hẻm, trong khi tôi mắc cở trốn biệt trong nhà, để mình Chị Hai tôi chạy theo bảo vệ Bà Ngoại. Khi tỉnh lại, Bà Ngoại chưởi chúng tôi một trận, bảo kỳ sau mà như vậy hãy trói Bà lại, đừng để Bà làm trò cười ngoài đường ngoài sá.

Khi buộc phải ra tay cứu cháu, Bà cuối cùng chấp nhận. Bà đi tắm, kiếm quần áo sạch mặc vào, rồi ngồi vào ghế. Má tôi vừa đốt một cây nhang cắm vào lọ trên bàn thờ Bé Bảy, khấn kêu em, thì Bà Ngoại đã rùng mình đổi giọng, nhỏ nhẹ chào Ba Má, các anh chị, và em út. Rồi Bà Ngoại nói “Anh Ba gặp nhiều người xấu lắm cho đủ trăm tai ngàn nạn. Bây giờ có chị kia muốn anh đưa tiền nên hại anh đó. Sáng mai anh đốt nhang cho em ở bàn thờ kêu vái em để em xin Mẹ cho em trở xuống rồi anh cứ qua gặp chị đó, có em theo sát bên anh. Nếu chị đó mà mở miệng gây khó cho anh là em sẽ vặn đầu chỉ quay ngược ra sau lưng liền!”

Tuy rất kinh sợ cái nội dung dữ dội “vặn đầu quay ra sau lưng”, hồ nghi đó không bao giờ là lời thốt lên từ đứa em gái nhu mì đáng thương của mình, tôi vẫn nghe lời cả nhà để cứ thử xem sao. Và khi tôi đến vào sáng hôm sau, các đối thoại sau thực sự đã xảy ra:

Sinh viên Phước: Chào Chị. Em biết là Cao Đẳng Sư Phạm lại vừa qua xin em.

Cán bộ Bình: Chào em. Để Chị kiểm lại xem sao. Nhanh thôi. Chỉ có 7 em là có vài  nơi tới xin trong tuần trước thôi mà. À đây. Đúng rồi. Tên em có đây nè. Thấy chưa?

Sinh viên Phước: Nhưng Chị ơi, các danh sách phân công mấy ngày nay trên bảng có tên 6 người về thương nghiệp hợp tác xã và du lịch, chứ chưa có tên em về Cao Đẳng Sư Phạm.

Cán bộ Bình: Sao lại không có? Chính Chị lập dánh sách và tự tay dán mà! Em ra xem lại đi! Mà thôi, đi ra đây với Chị. Ủa! Sao vậy ta? Kỳ vậy? Vậy em ngồi đây chờ. Chị cho đánh máy lại để bổ sung tên em rồi trình Hiệu Trưởng ký ngay, lấy công văn phân công ngay.

Thế là tôi nhận hồ sơ phân công sau đó có mười lăm phút! Nghĩa là các giấy tờ phân công đều đã được Tổ Chức Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh ký nhiều tuần trước đó, còn sau đó vài ngày đã có giấy chuyển của Đại Học Tổng Hợp. Toàn bộ hồ sơ của tôi đã bị xếp xó dù đã chuẩn bị xong chỉ vì tôi đã không vừa hỏi vừa kính cẩn dâng nộp phong bì sao? Nhưng tôi không có thì giờ để tự hỏi như thế. Tôi phóng ngay qua Cao Đẳng Sư Phạm vì hôm đó là hạn chót trình diện như ghi rõ trong bản sao công văn xin người của Cao Đẳng Sư Phạm đính kèm trong hồ sơ phân công của tôi. Tiếp tôi là Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ Lê Thành. Tôi nhu mì đứng lắng nghe ông mắng tôi một trận, nào là tôi khinh thường ngành sư phạm hử, nào là chạy chọt qua thương nghiệp/du lịch/dầu khí thất bại rồi nên cùng đường mạt vận mới chịu vác cái bản mặt tới với sư phạm ư, nào là tóc tai dài như thế như thế thì phải cắt ngắn chứ sao lại ỷ mình số một tiếng Anh nên cho là có đặc quyền tóc dài hay sao hử, nào là tại Khoa Ngoại Ngữ qua bển đọc hồ sơ mê quá nên nằng nặc đòi xin chớ có mà đừng hòng về ngôi trường sư phạm này, nào là…nào là… Tôi dịu dàng nhu mì hiền hậu lắng nghe, vì tôi biết một điều luôn chính xác 100% là: tôi còn khuya mới để những quan chức thấp kém hơn tôi về đẳng cấp áp đặt lên tôi những tư duy thấp kém của họ.

Em Bảy của tôi là như vậy đấy. Sau này khi lập gia đình, dọn về nhà mới để ở riêng, việc làm đầu tiên của tôi trong buổi sáng đầu tiên ngay sau “đêm tân hôn” là đóng một trang thờ Phật Bà Quan Âm, với một bảng nhỏ bằng mi-ca khắc tên Hoàng Thị Cẩm Thúy để gần chân tượng Phật Bà.

Kể từ khi Bà Ngoại qua đời, gia đình Ba Má tôi không còn xảy ra những việc “nhập hồn” như thế nữa. Song, đã thành thói quen của mọi người khi lần nào sắp đi xa hay lúc ốm đau, người nhà tôi đều khấn vái “Bé Bảy”.

Và nhờ kinh qua thực tiễn như trên, tôi có thể khẳng định là

a) việc “nhập hồn” là có thật;

b) “nhập hồn” là tổ xạo và lừa bịp nếu người “nhập hồn” có thu tiền, thu quà, thu lễ vật, thu…tình của người tìm đến cầu cạnh sự giúp đỡ của “hồn nhập” ; và

c) người bị “nhập hồn” không bao giờ có chuyện khách bu đến nườm nượp để thu tiền nườm nượp vì bản thân người ấy cực kỳ ngượng nghịu, cực kỳ xấu hổ, cực kỳ bực dọc, cực kỳ tránh né, và cực kỳ mệt nhọc không thể làm gì được nữa sau một lần “bị nhập.”

Gặp Lại Năm 2015:

Lần gần đây nhất tôi được gặp em là khi tôi trong giai đoạn dưỡng bịnh năm 2015 tức thời gian tôi vắng mặt trong hai Kỳ Họp Quốc Hội cùng năm.

Tại bịnh viện ấy, tôi nằm ở khu dịch vụ tại phòng máy lạnh duy nhất còn chỗ trống. Căn phòng tiện nghi có bốn giường, với ba bịnh nhân. Hàng đêm, vợ tôi ngủ trên chiếc ghế bố cạnh giường tôi vì chiếc giường trống đã có một phụ nữ khác ở chăm sóc chồng sử dụng trước. Suốt một năm dưỡng bịnh tại đấy, tôi giữ bí mật triệt để và không những cả khu phố địa phương cư trú chẳng biết tôi nằm viện và cả bịnh viện không biết tôi là Nghị-sĩ Khóa XIII đương nhiệm, mà toàn Văn Phòng Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh và Thường Vụ Quốc Hội đều không hay biết chi tiết thật sự chính xác tôi bịnh gì (vì chỉ khi gần đến ngày khai mạc Kỳ Họp, tôi mới gởi đơn xin vắng mặt vì lý do bịnh cảm cúm vớ vẩn “đột xuất” tình cờ xảy đến trùng ngày khai mạc), để không bất kỳ ai tìm đến vấn an sức khỏe tôi — mà chính ra là để người dân và học trò tôi không phải tốn tiền và bỏ công ăn việc làm để thăm tôi. Hôm tôi được đưa đi cấp cứu, một nam nhân viên y tế trực Phòng Cấp Cứu ở bịnh viện nọ đã hỏi vợ tôi rằng có phải “chú ấy” là “đại biểu Phước” không, rồi bật khóc nói với giọng Quảng Nam rằng “ở quê con nhiều người dân thương chú lắm”. Thế là trên đường xe cấp cứu chở tôi chuyển viện, tôi bảo vợ tôi hãy cố giữ bí mật để đừng làm phiền đến người dân mà đa số là người nghèo.

Một đêm nọ vào ngày Thứ Bảy, người phụ nữ nuôi bịnh chồng xin phép bịnh viện đưa chồng về nhà đôi ba ngày để ăn giỗ, và vợ tôi tất nhiên có giường ngủ tạm thẳng lưng thay vì trên chiếc ghế bố. Do máy lạnh để ở 250C tôi khó ngủ (tôi chỉ quen với nhiệt độ 160C nhưng vì bịnh viện để nhiệt độ cố định ở 250C rồi cất remote control ắt do thấy giá phòng dịch vụ cần phải tăng thêm chăng). Nhưng khi vừa chợp được mắt thì tôi lại thình lình bị lay dậy. Tôi thấy căn phòng vẫn tối tăm với ánh sáng tù mù lay động bóng cây từ hành lang hắt vào qua cánh cửa có khung kiếng mờ, ông bịnh nhân thứ nhì vẫn đang ngủ say, vợ ông ấy vẫn xoay trở trên ghế bố, vợ tôi vẫn đang ngủ tạm trên giường trống đối diện, còn đang đứng cạnh giường tôi là em gái thứ Bảy của tôi trong chiếc áo đầm trắng nhìn tôi dịu dàng nhân từ nhân hậu. Tôi ngồi bật dậy giang hai tay ôm lấy em, nhưng em nhanh nhẹn lách tránh rồi tung tăng chạy loăng quăng nghịch ngợm nhún nhẩy trong phòng, thỉnh thoảng chạy gần đến tôi hơn để tôi thêm một lần ôm hụt, và em lấy thế làm trò vui. Đứa em gái mà nếu còn sống thì đêm hôm ấy lẽ ra đã xuất hiện trong hình dáng một thiếu phụ 45 tuổi, còn đứa em đang nhảy múa trước mặt tôi lúc này vẫn đang mang hình hài đứa bé lên 6 của ngày xưa. Chỉ khi nước mắt tôi ứa ra, em mới ngưng chạy, nhẹ nhàng bước đến gần, u buồn im lặng vói tay chạm lên gò má tôi, rồi vuốt lên chỗ vết thương chưa kín miệng của tôi. Khi em vẫy tay rồi chạy lướt đi, tôi ú ớ can ngăn, chỉ để thấy quanh mình cảnh vật vẫn như cũ, với tôi trên giường trong bộ tịch ngoái đầu giơ tay phải vói ra phía cửa nơi em vừa chạy ra hướng ấy, mặt tôi đầy nước mắt, và cảm giác rần rần nơi vết thương chẳng khác nào tất cả là sự thật rằng bàn tay bé nhỏ của em ấy thực sự đã mới chạm vào.

Tôi kể lại ngay cho vợ tôi lúc vợ tôi giật mình bước qua khi nghe tôi ú ớ gì đó. Khi Má tôi và các em tôi nghe kể lại chuyện kỳ lạ ấy, mấy đứa em tỏ vẽ ganh tỵ vì chỉ có tôi được nhìn thấy Bé Bảy trong những giấc mơ trong nhiều năm qua. Đứa em gái út thứ Tám là buồn nhất vì nó nghe cả nhà nói “Chị Bảy” của nó đẹp lộng lẫy nhất nhà nhưng nó không thể biết “Chị Bảy” đẹp ra sao vì khi “Chị Bảy” mất nó mới lên hai tuổi, còn tấm hình còn sót lại của “Chị Bảy” thì chụp lúc “Chị Bảy” lên hai, chưa tuyệt đẹp như lúc lên sáu. Tôi phải an ủi nó rằng nó là đứa con duy nhất trong các anh chị được thấy Ba trong những giấc mơ, trong khi tôi chỉ được thấy Ba có một lần cũng tại phòng dưỡng bịnh ấy năm 2015 hai ngày sau khi Bé Bảy đến “thăm” tôi như kể ở trên. Nghĩa là đừng buồn, vì “Chị Bảy” thương Anh Ba nhất nhà là lẽ đương nhiên y hệt như Bé Tư Bé Sáu Bé Tám thương Anh Ba nhất nhà vậy, còn Ba thương Bé Tám nhất nhà là lẽ đương nhiên y hệt như Anh Ba thương Bé Tám nhất nhà vậy. Thế là huề nhé!

Tôi biết chắc rằng rất nhiều người đã từng gặp những hoàn cảnh tương tự như vậy, nhưng họ hình như cùng tin rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu giữ những điều kỳ lạ ấy cho riêng họ và gia đình họ vì miệng lưỡi người đời dễ dàng dè bĩu họ, mắng họ mê tín dị đoan, và mĩa mai rằng họ nói điều bá láp.

Tôi xin cảm ơn những ai khi đọc bài này xong đã thầm nhủ rằng bản thân họ cũng đã gặp tình huống gần giống vậy, và cũng đã tin rằng quả thực trong thế giới thật này luôn có sự tồn tại của những sự thật khác mà không bao giờ có thể được chứng minh.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Bố Vợ:  Hoa Tàu   24-12-2015

Bôi Nhọ: Bôi Nhọ  02-12-2015

Đêm Tân Hôn:  Đám Cưới   09-12-2015

Em Gái Thứ Tư, Thứ Sáu, Thứ Tám:  Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Gia Nhập Ngành An Ninh-Tình Báo: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo   26-12-2015

Hít Hà Ngữi Mùi: Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng  25-01-2014

Mê Tín Dị Đoan: Mê Tín Dị Đoan  05-3-2018

Mộ Ông Sáu: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Đã Ngăn Chặn Thành Công Một Cuộc “Biểu Tình” Ngay Từ Trong Trứng Nước  10-3-2018

Thanh Xuân, Minh Ngọc, Phú Mỹ: Đám Cưới   09-12-2015

Thùng Nước Đá: Thùng Nước Đá và Blog 14-7-2013

Tôn Giáo Bự: Hoàng Hữu Phước Và Tôn Giáo  24-10-2017

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Đã Ngăn Chặn Thành Công Một Cuộc “Biểu Tình” Ngay Từ Trong Trứng Nước

Hoàng Hữu Phước, MIB

10-3-2018

Ở Việt Nam, tôi, Hoàng Hữu Phước, là Nghị sĩ đầu tiên và duy nhất trong toàn bộ lịch sử Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam công khai trực tiếp chống lại việc biến thành hiện thực không những việc phác thảo dự án Luật Biểu Tình mà kể cả bất kỳ một manh nha nào – dù nhỏ đến đâu chăng nữa – mang hơi hướm một mon men của bất kỳ ai dám chạm đến ý tưởng tái khởi động việc soạn thảo dự án luật ấy trong toàn bộ Nhiệm Kỳ của tôi tại Quốc Hội Khóa XIII. Điều cũng nhất thiết cần được ghi vào sử liệu của Quốc Hội Việt Nam là: chỉ với võn vẹn một lần duy nhất phát biểu trong tối đa sáu phút năm mươi chín giây chẵn tại nghị trường đầu Nhiệm Kỳ XIII tôi đã ngăn chặn ở mức tuyệt đối và tuyệt hảo tất cả các sự ngóc đầu trỗi dậy bất kỳ của cái gọi là Luật Biểu Tình, mà chỉ có kẻ hèn hạ bẩn thỉu cùng đinh mạt hạng mới hoặc luôn né tránh công nhận sự thật này hoặc bận bịu làm cái việc trân mình hít hà mà tôi có nêu trong bài “TS Trần Minh Hoàng” mà hình tượng ấy được tạo nên bởi một đại phù thủy ngôn từ tiếng Anh tiếng Việt  như tôi sau này có nhiều tác giả phỏng theo để sử dụng thoải mái khi viết lách trên không gian mạng.

Một nội dung khác mà chẳng ai biết đến cho tới khi đọc xong bài này là tôi còn thực hiện một việc khác cũng với tư cách nghị sĩ đầu tiên và duy nhất trong toàn bộ lịch sử Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam khi đã ngăn chặn thành công một cuộc biểu tình, việc mà toàn bộ tất cả các lãnh đạo từ trung ương đến địa phương của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đã không bao giờ thực hiện được qua việc họ luôn trốn biệt nơi thâm sơn cùng cốc mỗi khi có biểu tình của bọn tu sĩ giám mục linh mục giáo dân phản đạo và phản loạn.

Nguyên vào hôm 26-02-2018 vừa qua, Dì của tôi lên thăm Má tôi, nói rằng kỳ này lên buổi chiều vì trưa cúng giỗ Ông Sáu của tôi xong mới lên đường được, chứ không như mọi lần lúc nào cũng lên xe Phú Vĩnh Long lúc 2 giờ sáng. Dì nói rằng các trưởng lão hàng xóm đến ăn giỗ ai cũng nhắc đến tôi, mà nội dung đại khái là “tội nghiệp cái thằng Trọng hồi xưa tháng nào cũng gởi tiền cho Ba của mày và hàng xóm nghèo mỗi người mấy chục đồng, mà nó nghèo đi dạy học mệt chết mẹ, còn nuôi ba má nó với mấy em nữa chớ”.

Thằng Trọng” là tôi, vì Trọng là tên Ba tôi đặt cho tôi để gọi trong nhà trong xóm, với mong muốn tôi sẽ được người đời kính trọng tôn trọng xem trọng nể trọng.

Ba của mày” tức là ba của Dì tôi, tức là cậu của Má tôi. Ông tên Nguyễn Văn Hiệp, còn gọi là Sáu Hiệp, người Làng Thiện Mỹ, Huyện Trà Ôn, Tỉnh Vĩnh Long. Ông là em trai của Bà Ngoại tôi. Lúc nhỏ Ông được giao nhiệm vụ bồng bế Má tôi; nhưng Ông tính ham vui, thường xuyên đặt cháu xuống rồi mon men đi coi lắc Bầu Cua Cá Cọp, mà Má tôi chẳng phải tay vừa, hay chạy lăng quăng hơn ngựa nên thường bị té, mà cứ mỗi lần Má khóc thét lên là Ông Cóc (tức …ông cố) vung roi quất tưới nát lưng “thằng con Cọp Cá Cua Bầu”. Mà Ông Sáu rất thương kính chị mình nên khi Ông Ngoại tôi cưỡi hạc quy tiên, Ông Sáu đón Bà Ngoại tôi về phụng dưỡng. Bởi vậy, Má tôi thương “Cậu Sáu” hơn cha, còn tôi cũng vì vậy mà thương “Ông Sáu” hơn…Ông Nội.

Mấy em” tức là mấy đứa em trai và những đứa em gái của tôi, không phải mấy em gái của các đại quan dâm dật biến chất hay các đại gia dâm loàn biến thái.

 

Sự thể của việc ngăn chặn biểu tình ngay khi có manh nha cho cái sự biểu tình ấy như sau:

Nguyên ngay sau khi tôi phát biểu tại Quốc Hội tiêu diệt hoàn toàn các nhóp nhép về Luật Biểu Tình, bọn truyền thông chính thống không được Đảng giáo dục ra hồn đã tận dụng tài nguyên tỷ đô không gian mạng cũng như từ các “công ty báo chí” thượng hảo hạng được xây dựng nguy nga đồ sộ từ tiền thuế của nhân dân để tấn công tôi dù trong vô vọng, kêu gào kêu thét kêu gọi tôi “từ chức”, đổ quân bâu trước cổng nhà tôi và tại nơi làm việc của tôi để đặt những câu hỏi quái gở vô duyên chẳng ăn nhập gì với “vụ việc”như có phải tôi rất quậy ở đại học không, có phải tôi đã lưu ban vì học lực không, lịnh cho tôi phải xuất trình ngay bảng điểm đại học, ép tôi phải viết thư xin lỗi thằng già mất nết mà tôi đã mắng văn vẻ “tứ đại ngu”, buộc tôi phải viết thư xin lỗi nhân dân vì cho rằng “ông Trời” Báo Tuổi Trẻ đã khẳng định như đinh đóng cột tôi đã mắng nhân dân có dân trí thấp, v.v., tức là những thông tin cá nhân và những thông tin láo xạo Fake News mà chỉ có đám báo chí được Đảng Cộng Sản cho phép ngồi trên đầu trên cổ Công An mới dám rặn đẻ ra để động đến tôi và ấn nhét vào mồm tôi mà không hề sợ báo chí Âu Mỹ mắng cho là man di mọi rợ vì vi phạm nhân quyền. Tất nhiên, tôi đã đập tan nát hết các cuộc tấn công ngu xuẩn ấy vì kẻ có thể tranh biện đấu khẩu với tôi bằng tiếng Việt hay tiếng Anh mà thắng được tôi thì chưa từng được chào đời trên thế gian này. Đồng thời, như một võ sư Aikido điêu luyện, tôi sử dụng các chiều đòn xuất ra bởi các “nhà báo” để khóa mồm của chính họ bằng cách cho cả đám vào rọ khi tỉnh bơ “kính nộp” bản sao bảng điểm đại học của tôi để – khi nào muốn – tôi có thể tự do mắng chúng tại chốn pháp đình với bằng chứng rõ ràng rằng bọn chúng đã dám hạnh họe một nghị sĩ, dám đòi nghị sĩ dân cử ấy phải xuất trình đủ thứ, cũng như dám cưỡng bách nghị sĩ ấy phải viết theo ý muốn áp đặt của chúng theo kiểu tự do ngôn luận xã hội chủ nghĩa.

Khi tôi về Trà Ôn vài ngày dự tang lễ của Ông Sáu, lúc thức trắng đêm khuya ngoài sân, tôi được vây quanh bởi rất đông những người tự xưng có vai vế là “em” của tôi, những vị trưởng lão, những quan chức địa phương Trà Ôn và các quận khác ngay cả từ cù lao Lục Sĩ Thành, những quan chức tỉnh Vĩnh Long, và những bà con từ Bà Rịa-Vũng Tàu, cùng hàng xóm. Tất cả đều nhắc đến vụ việc nóng hổi đang lùm xùm trên báo chí cách mạng và các trang mạng chống cách mạng trong chống đối và đe dọa tôi về “biểu tình”. Các đảng viên và chức sắc quanh tôi đã chưởi tục, và bàn với nhau sáng hôm sau kéo lên Tỉnh tổ chức huy động viên chức công chức nhân dân “biểu tình” bày tỏ thái độ chống lại báo chí và các thế lực nào dám mất dạy tấn công “anh Trọng”, cháu ngoại Năm Vinh, và cháu của Sáu Hiệp.

Nhận thấy bức xúc hừng hực của những người chân quê chân chất đang dự đám tang, hoàn toàn chỉ có nước trà được bày ra chứ không có sự hiện diện của rượu đế hay bia, tôi đã hùng biện can ngăn, tận dụng sự tỉnh táo của mọi người để thuyết phục. Một cán bộ Đảng tên Tài khoảng 40 tuổi sau cùng đã nói với tôi rằng người ấy vẫn rất ấm ức trước sự lộng hành của báo chí, nên bất cứ khi nào tôi suy nghĩ lại và muốn cơ quan Đảng ở Tỉnh lên tiếng mạnh mẽ để “đập tụi nó một trận” thì “anh cứ phone nói em một tiếng!”

Thế là sáng hôm sau, khi động quan và hạ huyệt Ông Sáu tại khu mộ dòng họ, nơi có sự tá túc của mộ của Ba tôi, người sinh trưởng tại Ninh Kiều, Cần Thơ, nhưng luôn bày tỏ mong muốn sẽ được an nghĩ bên cạnh mộ của cha mẹ vợ tại Trà Ôn, Vĩnh Long, tôi đứng ở cổng cảm ơn từng người một, nhất là số đông đã thức trắng đêm cạnh tôi để nói về đại cuộc “biểu tình phản biểu tình”.

Thế thì sẽ là lẽ đương nhiên nếu có người thắc mắc tôi đã biện luận thế nào để ngăn chặn một cuộc chiến tranh.

Câu trả lời rất đơn giản: tôi đã nói rằng đừng nên biểu tình vì dù sao Luật Biểu Tình cũng đã bị tiêu diệt từ trong trứng nước bởi một đứa cháu dũng cảm thừa hưởng đức tính hào hùng của Trung Đẳng Thần Trung Dũng Thiên Trực Dung Ngọc Hầu của người dân Trà Ôn, Tỉnh Vĩnh Long này.

Từ lời thốt lên “từ trong trứng nước” ấy tôi đã thực sự chặn ngăn thành công “từ trong trứng nước” một cuộc biểu tình.

Nội dung có thật trên có thể được kiểm chứng với các Dì các Cậu của tôi, tức các con của Ông Sáu Hiệp Nguyễn Văn Hiệp, gia đình liệt sĩ, có một người con khác lẽ ra nay đã trở thành một tướng lĩnh quân đội nếu đã không từ chối việc sang Liên Xô dự đào tạo sĩ quan cao cấp, chọn ở lại chiến đấu do yêu đắm say một thôn nữ Vũng Tàu không thuộc gia đình cách mạng.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị Sĩ Khóa XIII

Tham khảo:

Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là “TS Trần Minh Hoàng”  25-01-2014

Hoa Tàu  24-12-2015

Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Hoàng Hữu Phước Gửi Thư Cho Đức Giáo Hoàng Francis 01-8-2017

Hoa Hậu

Hoàng Hữu Phước, MIB

31-01-2018

Câu thường nghe thốt lên của những người – nhất là phụ nữ – luôn theo cấu trúc “Bà này vậy mà thành hoa hậu! Sao đẹp bằng đầm xanh Hy Lạp với đầm tím Bờ-Ra-Xin!” mỗi khi theo dõi chương trình trực tiếp hay không trực tiếp truyền hình một cuộc thi sắc đẹp quốc tế tầm cỡ nào đó như Hoa Hậu Quốc Tế Miss International, Hoa Hậu Vũ Trụ Miss Universe, Hoa Hậu Thế Gian Miss World, hoặc Hoa Hậu… Cục Đất Miss Earth; hoặc những giải lôm côm hơn mà các nhà đại tư bản do hết từ ngữ phải chọn đại cái tên nào đó để giành giật miếng bánh kinh doanh sắc đẹp của họ chẳng hạn như Hoa Hậu Toàn Cầu Miss Global, Hoa Hậu…Đồ Cũ Xì Bỏ Lại Miss Heritage, Hoa Hậu…Đi Chơi Quốc Tế Miss Tourism International, v.v.; kể cả những cuộc thi sắc đẹp nhỏ xíu xìu xiu mà tôi chắc chắn sẽ có trong tương lai cực gần như Hoa Hậu Thiên Hà Miss Galaxy, Hoa Hậu Thái Dương Hệ Miss Solar System, Hoa Hậu Mặt Trăng Miss Moon, Hoa Hậu Lưỡi Liềm Miss Crescent và Hoa Hậu Lỗ Đen Miss Black Hole, v.v.

Như vậy, vương miện hoa hậu được trao – hoặc lẽ ra nên được trao – cho ai thì lại không theo một chuẩn mực đồng nhất thống nhất duy nhất cho hạng nhất. Nó tùy thuộc vào những điểm nào cho những mục nào. Nó tùy thuộc vào những giám khảo dựa theo các điểm mục ấy. Nó tùy thuộc vào những nhóm người xem. Nó tùy thuộc vào những giới tính và tuổi tác cùng nền văn hóa dân tộc tính của từng khán giả. Và nó tùy thuộc vào các đại gia đang có mặt ở các hàng ghế đầu muốn chọn ai sẽ ký hợp đồng “tháp tùng” với mình mà thực chất là để hầu hạ tình dục cho mình cho tới khi vài tháng sau mình có chọn được ai khác trong số ứng viên dự kỳ thi hoa hậu mới của tổ chức khác không.

Sự thật luôn là như vậy. Chỉ có người Hỏa Tinh mới bảo rằng có sự thật khác. Song, người Hỏa Tinh lại không bao giờ là sự thật.

Tuy nhiên, người Việt Nam thì có những chuẩn mực riêng cho đánh giá và cách thể hiện các phản ứng trước các đánh giá của ban giám khảo. Nếu như các thí sinh nước khác tại các kỳ thi hoa hậu cấp “thế giới”, cấp “hoàn vũ”, hoặc cấp “vũ trụ”, tuyệt đại đa số  là những cô đã học xong đại học và có nghề nghiệp hẳn hoi, có học vị thạc sĩ và có nghề nghiệp chuyên môn chính quy từ chuyên gia này đến giảng viên bác sĩ kia, mà đa số có thể nói lưu loát tiếng Anh với năng lực tư duy hùng biện cao, thì thí sinh Việt Nam lại phơi bày bao vấn nạn trầm kha:

a – Các thí sinh cực kỳ yếu kém về tư duy hùng biện dù sử dụng tiếng Việt, thậm chí có lần một thí sinh giải thích ý nghĩa của tên mình là một con chim dù lạ hoắc và không chính xác chỉ gây sự cười ầm chế nhạo trước vẻ khờ khạo của cô thì lại có bà giám khảo vừa nhắc đi nhắc lại từ “con chim” vừa cười ha hả khen câu trả lời dễ thương rồi cho điểm cao đưa thí sinh “con chim” ấy đoạt luôn vương miện.

b – Các thí sinh nếu dự giải ngoài tầm vóc quốc gia thì ắt không sao sử dụng ngoại ngữ trôi chảy.

c – Nếu văn hóa văn minh ở hải ngoại rất nhiều lần đặt để chiếc vương miện vinh diệu của sắc đẹp lên mái tóc những thí sinh da đen, thì ở Việt Nam mới đây lại có chuyện một tên nhà báo sử dụng sức mạnh uy lực của truyền thông dù chỉ là truyền thông “chùa” loại sọt rác để một cách tục tĩu và mọi rợ phỉ báng màu da của Hoa Hậu mà anh ta cho là giống màu của cái bộ phận bé tí giống hai hạt đậu phộng của anh ta, mà luật pháp không có khoản nào để gông xích anh ta lại, còn lãnh đạo cơ quan truyền thông thì không có bất kỳ quyền hành nào để vứt anh ta ra khỏi tòa soạn do cả lãnh đạo và anh ta đều là con ông cháu cha hay cùng có tổ tiên hạng có công với cách mạng được cùng một Đảng giáo dục luyện rèn cháo đu nên đều có bùa “cao cấp lý luận chính trị” tức lá bùa bất khả xâm phạm cho phép toàn quyền xâm phạm ai không có bùa.

d – Các thí sinh tuyệt đại đa số không thuộc đẳng cấp chuyên gia chuyên viên của bất kỳ một nghiệp vụ chính quy nào mà một học vị nào đó có thể nêu bật được nội dung.

e – Có khi lại có những ứng viên chưa thành danh về sắc đẹp thì đã khét tiếng lùm xùm trên không gian mạng do có những sinh hoạt phóng đãng mà ngay cả Âu Mỹ phóng túng phóng khoáng cách mấy cũng không bao giờ chấp nhận mà ngay lập tức thẳng tay phóng ném vào nơi dành cho phóng uế.

f – Và cuối cùng là sở thích cá nhân mang tính vô thức (mà phạm trù phân tâm học gọi là bù trừ tức compensation theo trường phái tâm lý học cá thể của Alfred Adler vốn đặt nền tảng trên những mặc cảm) quyết định khuynh hướng mỗi người trong cái nhìn riêng về thẩm mỹ vốn tác động mạnh đến tình yêu của người ấy. Đây là lý do giải thích những người đàn ông cao lớn thực sự khỏe mạnh rất dễ bị chinh phục bởi những phụ nữ thấp bé, còn những người mẫu hoa hậu có chiều cao nỗi trội luôn trở thành người thuộc về tay những đàn ông rất khiêm tốn về chiều cao. Còn những phụ nữ tròn trịa – thậm chí mập mạp – lại là chủ thể cực kỳ hấp dẫn về tính dục nơi không ít những người khác phái. Tác giả bài viết này khi tuyên bố không bao giờ muốn xem các trình diễn thời trang hay thi hoa hậu, thì chỉ có nghĩa ông ta thuộc nhóm category đa số đàn ông nào tự thấy mình có ưu thế về sức vóc hình thể cao to mạnh mẽ tức nhóm người hùng (bảo vệ nữ nhân yếu thế thấp hơn) đối nghịch với nhóm vươn vói (chiếm hữu các phụ nữ có chiều cao hơn mình, để bù đắp mặc cảm thấp nhỏ của mình), mà quý ông của cả hai nhóm mạnh bạo này đều có quyền năng quyết định những ai là hoa hậu của riêng mình trong số nữ nhi thấp bé và nhi nữ cao nhòng ấy mà mình sẽ hùng dũng hiên ngang ngạo nghễ tiến đến…quỳ xuống xin được đeo nhẫn cưới vào tay nàng ấy.

*********

Cách nay vài năm, khi đến một văn phòng luật (Công ty Việt Luật) để tìm hiểu dịch vụ đăng ký thành lập công ty cho cô em gái út, tôi thấy tất cả các nhân viên đều đang hướng dẫn cho các khách hàng đến trước. Lúc điềm tĩnh an nhiên ngồi chờ, tôi quan sát và thấy có một cô gái mảnh mai cực kỳ xinh đẹp, gương mặt sáng ngời quyến rũ vốn chỉ có thể hiễn hiện nơi hai nhóm người gồm diễn viên điện ảnh có ít nhất 11 lần đoạt giải Oscar dành cho vai nữ chính, và cô gái mà Thượng Đế thỉnh thoảng muốn chứng minh rằng Ông là đấng quyền năng tột đĩnh trong rứt ra một tia hào quang trên đầu mình để khiến sáng bừng một dung nhan mà do chính Ông đã tạo tác ra trước đó từ sự gom tụ tất cả những gì có thể gọi là chất liệu tuyệt hảo tạo nên cái đẹp. Cô gái ấy lăng xăng hết kiểm tra núi hồ sơ trên bàn lại nhanh nhảu trả lời các cuộc điện thoại gọi đến các bàn mà nhân viên đang bận tiếp khách không thể nhận cuộc gọi. Tà áo dài xanh dương đậm của cô vì thế rất ít khi kịp hạ xuống che đôi chân thoăn thoắt của cô.

Đang đoán già đoán non về giai nhân có lẽ là lãnh đạo phòng nay ban nọ ấy, tôi giật mình khi thoắt cái cô gái ấy đã hiện ra ngay trước mặt mình, trong trẻo nói: “Dạ mời anh qua đây.” Hóa ra khi thấy có thể có thời gian trống, cô liền ôm thêm việc, không để khách phải chờ lâu. Cô nói giọng Sài Gòn và vừa giải thích các câu hỏi của tôi vừa đưa ra các brochure/catalogue thích hợp để minh họa. Cô trao tôi danh thiếp của cô rồi nói: “Nếu có thắc mắc gì thêm, anh cứ phone theo số này của văn phòng, sẽ có nhân viên trực phục vụ anh. Hy vọng em gái của anh sẽ ưng chọn dịch vụ bên em. Cảm ơn anh nhiều. Dạ chị ơi, mời chị qua bên này với em nhe, em sẽ phục vụ chị. Dạ, anh về nhé. Mai ơi, chút nữa qua bên Thuế nhắc họ là khoản báo nợ của anh Khánh sai rồi nhe. Anh gọi tài xế được chưa anh? Dạ em có thể giúp được gì cho chị?” Cô gái này ắt sẽ được chồng yêu thương lắm đây, vì thùy mị đoan trang ít nói dễ bảo đây, tôi tự nhủ, vì đôi môi đỏ ấy mấp máy liên tu bất tận như thế thì cách chi còn sức để nói chuyện với ai sau giờ làm việc cơ chứ! Tôi không kịp trả lời, tiu nghỉu bước ra làm tài xế cho chính mình vậy. Lần đầu tiên có cảm giác mình thật nhẹ nhàng phới phơi cao thượng hân hoan, khi được một trang tuyệt sắc của Việt Luật xem mình trong suốt khói sương vì mình chình ình trước mặt cứ như tàng hình vậy, trong khi các học trò lại là những thiên lý nhãn thấy rõ mồn một ấy chứ lị.

Screen Shot 01-31-18 at 12.25 AM

Tôi có những chuẩn mực mà dựa theo đó tôi đánh giá sự hấp dẫn của một phụ nữ đối với mình sẽ ở mức độ nào, trong đó phải có khẩu ngữ tốt, có việc làm đòi hỏi quá trình học tập chuyên sâu và đào tạo chuyên nghiệp cho một nghề nghiệp mang tính cạnh tranh cao và đào thải cao, tận tụy trách nhiệm trong làm việc, và duy trì được sự duyên dáng lịch sự tươi tắn trở thành gương mặt hoặc một trong những gương mặt của chính công ty mình phục vụ mà khách hàng mong muốn được nhìn thấy và đón nhận.

Ngồi trên xe, tôi ghi vào phone các số của Việt Luật và của cô Thu Sương ấy mà danh thiếp của cô cung cấp chi tiết. Vậy là tôi đã gặp được ba mỹ nhân mà tôi cho rằng quá tuyệt vời cho danh hiệu Hoa Hậu Việt Nam: một nữ nhân viên quầy cấp hóa đơn tài chính của CoopMart Đinh Tiên Hoàng (Bình Thạnh), một cô lễ tân của Nhà Hàng Song Ngư ở đường Sương Nguyệt Ánh, Quận 1 (về sau cô được một doanh nhân Úc quỳ van xin cô nhận lời kết hôn với ông ấy, khiến Song Ngư vơi đi những đoàn thực khách do tôi chiêu đãi), và cô Thu Sương của Công Ty Việt Luật, tức ba mỹ nhân tuyệt diệu về năng lực khẩu ngữ, phong thái nghiêm túc chuyên nghiệp, và tư cách lồ lộ lòng tự hào về chức nghiệp/nhiệm vụ/trách nhiệm, v.v., đáp ứng các chuẩn mực tôi đã nêu trên. Tôi không nhớ tên đầy đủ của cô Sương là gì. Chắc họ Đinh hay họ Nguyễn quá! Họ Đinh vì đó là họ duy nhất mà tôi đầu tiên liên tưởng do là họ của Đinh Thị Mai Trâm, người yêu đầu đời của tôi. Còn họ Nguyễn vì Nguyễn Thị Thu Sương là cô sinh viên Đại Học Tổng Hợp, dáng người cao gầy giống cô Thu Sương, tóc dài hơn thắt lưng, mà tôi trên blog này từng đăng bài thơ tiếng Anh Autumnal Dew tức Sương Thu Dâng Tặng Thu Sương tôi sáng tác khi trong giảng đường học môn Chủ Nghĩa Xã Hội Khoa Học tôi loay hoay chẳng biết phải tiếp thu cái gì nên dành hết thời gian tiết học để vẽ tranh mái tóc ngắn tuyệt đẹp của Lệ Thủy Khoa Pháp xong là làm thơ về mái tóc dài tuyệt mỹ của Thu Sương Khoa Anh mà tôi có nêu trong bài 12 Loại Tình Yêu Trong Tiếng Anh đăng trên blog này (Tôi học chung lớp với Nguyễn Thị Minh Diệu, chị ruột của Nguyễn Thị Thu Sương).

Hoa Hau (6)

Và cô Thu Sương giống Thu Sương ở dáng gầy, cô Thu Sương giống Thu Sương ở mái tóc dài. Cô Thu Sương chỉ khác Thu Sương ở chỗ cô nhanh nhẹn hơn, cô Thu Sương chỉ khác Thu Sương ở chỗ cô hoạt bát hơn, cô Thu Sương chỉ khác Thu Sương ở chỗ cô tươi tắn bừng sáng hơn, cô Thu Sương chỉ khác Thu Sương ở chỗ cô dễ thương hơn. Và cô Thu Sương quá xinh đẹp đến độ tôi phải gán từ hoa hậu vào tên cô, việc mà tôi chưa từng làm trước đó với bất kỳ ai, đơn giản vì hoa hậu là của công chúng, nên tôi sẽ chỉ gắn danh xưng ấy vào những mỹ nhân biết tôn trọng và cúc cung phục vụ tốt nhất các “công chúng” tức khách hàng của cơ quan mình làm việc, vì đó là thứ đạo đức cao nhất của những con người chuyên nghiệp, rất tốt đẹp và có giáo dục.

Một hôm, em gái út của tôi phát hiện Giấy Đăng Ký Kinh Doanh có một mục sai ắt do Sở Kế Hoạch & Đầu Tư đánh máy sai, nên hỏi tôi xem phải làm gì. Tôi phone đến Việt Luật và được một cô nhân viên trực tiếp nhận, đề nghị tôi vui lòng chờ để cô  đến tủ lấy hồ sơ ra xem để trả lời tôi chính xác. Bất ngờ tôi nghe giọng nói của Cô Sương xin lỗi tôi và hỏi tôi cần gì, ắt do cô thấy nhân viên để ngữa phone trên bàn. Tất nhiên, tôi đáp: “Dạ chào Cô Sương. Tôi là Phước, trước đây có đến nhờ Cô giúp làm dịch vụ xin Giấy Phép Kinh Doanh cho em gái tôi. Em gái tôi đã nhận được giấy phép rồi. Nhưng nay phát hiện số nhà của em tôi bị ghi sai, thiếu một chữ số. ….”

Việc chỉ có thế. Nhưng Cô Sương chắc chắn sau cuộc nói chuyện ấy đã ghi bộ nhớ số phone của tôi và tên tôi, mà bằng chứng là trong phone của tôi và của cô ngay khi được chép chạy chương trình Viber thì tự động kích hoạt danh bạ tương ứng của mỗi bên, vì một năm sau, có lần tôi nhận được trong Viber của phone tôi một tin nhắn có nội dung kỳ lạ rằng: “Mệt bà quá! Mấy tấm này là thôi nhe! Chụp chỗ đó đẹp lắm. Kakaka. Hehehe.” Tiếp theo lập tức là bốn bức ảnh tuyệt đẹp của cô ấy luôn với ánh mắt nhân hậu, nụ cười e ấp, và nét mặt thanh tú bừng sáng tuyệt vời:

Hoa Hau (5)Hoa Hau (4)Hoa Hau (3)Hoa Hau (1)

Không rõ trên đời có ông nào tên là không, cũng như chả biết chỗ đó là chỗ  tiệm nào mà khoe là chụp đẹp! Tôi vội sử dụng luôn cái Viber ấy mà hồi đáp báo lại ngay với Cô rằng: “Chào Cô Sương. Tôi là Phước đã từng đến gặp Cô. Nhưng tôi là Ông Phước chứ không phải Bà Phước. Cô vừa gởi nhầm tin và hình cho tôi đó!

Chắc cô ấy rất ngượng vì liệu có bị tôi suy ra là biết đâu cô có đã từng chuyển nhầm hồ sơ của em gái tôi cho một anh trai nào không đây? Tôi tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp đang quýnh quáng đầy xấu hổ của cô ấy mà tội nghiệp cho cô biết bao. Một cô gái tuyệt đẹp hơn “hoa hậu” mà… nổ kakaka hehehe liên thanh thì thiệt là bất ngờ, tưởng đâu nghiêm nghị lắm chớ! Lại đang giờ làm việc mà lựa hình gởi cái ông nào tên giới thiệu chỗ chụp hình đẹp ư? Tuy nhiên, điểm tích cực ở đây là: cô Sương ấy ắt hoặc còn rất trẻ hoặc tính tình rất trẻ con hoặc cả hai. Mà nếu thế thì càng thêm điểm hấp dẫn cuốn lôi.

Tôi trấn an cô bé kakaka hehehe ấy rằng tôi sẽ xóa ngay mấy bức hình đó nên cô đừng lo. Ấy vậy mà cô đáp: “Đừng làm vậy anh! Đầu năm đầu tháng đừng xóa hình em làm em xui!” Thế là trong phone của tôi tại mục hình ảnh của Viber có lưu hình ảnh của cô Thu Sương mà cô ấn nút gởi cho địa chỉ của cái “Ông” Anh Phước thay vì lẽ ra phải đến cái “Bà” Ánh Phương nào đó, dù rằng cô Thu Sương của Việt Luật với tôi mấy năm nay chưa từng đối diện thêm dù chỉ một giây, chưa từng nói chuyện thêm qua phone dù chỉ một câu, và chưa từng gởi thêm email dù chỉ một chữ.

Hôm nay viết bài có nhắc đến cô, tôi tò mò không biết cô hiện nay ra sao nên đã thử tìm công ty của cô trên internet, văn phòng của cô nay đã dời địa điểm từ Quận 1 về Quận Phú Nhuận, còn cô thì vẫn ở trung tâm như trước. Ý tôi là cô luôn ở trung tâm đám đông, như bức ảnh này mà tôi mới chụp lại từ trang web của Việt Luật. Hóa ra họ của cô là Đặng, khiến tôi nhớ đến cô bé học trò lớp 10 trường Tân Việt Đặng Thị Lan Chi rất xinh đẹp dễ thương, em gái của người bạn học lớp 11 của tôi là Đặng Hữu Thanh, con của một cán bộ kinh tài Việt Cộng kinh doanh vàng ở khu vực Chợ Trương Minh Giảng nay là Chợ Lê Văn Sỹ, Quận 3.

Vậy là lúc tôi được cô giúp đỡ thì phái nữ chỗ cô mặc đồng phục áo dài xanh dương đậm, còn nay tôi không có gì để nhờ cô giúp thêm thì các cô ở đấy có đồng phục đỏ rực. Cô còn có thêm bó hoa nên tôi tự hỏi không biết cô bé quốc sắc thiên hương ấy có bị buộc phải làm việc trong tư thế tay trái luôn cầm bó hoa khi phóng xẹt qua xẹt lại chăm sóc khách hàng khiến tà áo dài vẫn không sao kịp buông che đôi chân thoăn thoắt khiến cô cứ mãi như một tiên nương đứng hình trong các bức họa cổ xưa.

Hoa Hau (7)

Tôi xem cô Thu Sương như một hoa hậu đúng nghĩa vì nhan sắc của cô hòa trộn những tố chất thuần ngoại hình như nêu ở Bài 1 và sự giỏi giang đảm đang trách nhiệm tỏa lan sự tươi tắn tích cực ra xung quanh như nêu ở Bài 2. Hoa hậu đúng nghĩa vì chính sắc đẹp và nét đẹp của riêng cô đặt cô lên ngôi hoa hậu, còn quyền lực tôn cô lên chiếc ngai ấy lại được cô kính cẩn đặt trọn vào tay những người đã, đang, và sẽ gặp cô, và danh ấy mãi là của riêng cô chừng nào cô vẫn còn là cô; trong khi hoa hậu không đúng nghĩa là những cô gái có mọi thứ không chắc minh bạch, không ai biết đến, phải đợi chờ sự quyết định của dăm ba người nào đó gọi là ban giám khảo cho phép mới được trở thành hoa hậu trong thời gian duy chỉ ba trăm sáu mươi lăm ngày nếu không bị tước danh hiệu vì tai tiếng hoặc sự gian manh có thể bị phát hiện hay không trong cái thời gian tối đa duy chỉ ba trăm sáu mươi lăm ngày ấy.

Cũng vì vậy, tôi với tư duy tích cực đã nhìn thấy trong xã hội của đất nước Việt Nam mà tôi yêu quý trọn một kiếp phù du này biết bao hoa hậu đúng nghĩa khiến môi trường xung quanh mình có bao đóa hoa khoe sắc, đơn giản vì cô gái nào cũng hoặc tự động hoặc nỗ lực trở thành hoa hậu trong lòng ai đó. Một tập thể đông đúc những hoa hậu làm cuộc đời của các hoa hậu ấy và cuộc đời người khác ở cùng họ và ở quanh họ trở nên tốt đẹp hơn.

Cô Thu Sương ở Việt Luật là hoa hậu của gia đình cô, của Việt Luật của cô, của người yêu thương quý trọng cô, thậm chí ngay cả của những người gặp cô dù chỉ một lần duy nhất trong đời họ trong đó có tôi.

*********

Vợ tôi  cũng hoặc tự động hoặc nỗ lực trở thành hoa hậu trong lòng nhiều người trong đó có tôi.

Hoa Hau (2)

Nhiều người, vì đó là những kẻ đã từng ra tay cố biến cuộc đời tôi thành địa ngục  đầy biến cố, chỉ vì tôi đã dám xuất hiện để được các hoa hậu giáo viên của Khoa này Khoa khác, của trường, và các hoa hậu học trò mến thương.

Cô giáo này được theo đuổi bởi các thầy giáo trong đó không có tôi. Cô trở thành vợ tôi, đơn giản chỉ vì khi thấy cô là hoa hậu đúng nghĩa tôi đã đơn giản đến bên cô và nói với cô một cách đơn giản rằng: “Anh yêu em lắm Vũ Liên ơi. Xin em đơn giản ban cho anh thời gian để biến em thành người vợ sung sướng hạnh phúc nhất thế gian này vì được anh, người chồng đơn giản của em, trọn đời ngưỡng mộ nhan sắc nết tài em.”

Vợ tôi khen tôi chụp hình đẹp, khi thấy tôi cứ mỗi lần dẫn nàng đi dạo chơi là xách theo máy ảnh (dù nghèo Zenith Liên Xô hay khá giả Nikon Nhựt Bổn) mà lần nào cũng chụp hết ít nhất 5 cuộn Kodak khiến ở nhà tràn ngập album mà khách khứa dù cố hết sức để không bất nhã vẫn buộc phải khép nép ngồi kê mông lên các chồng album của căn nhà kỳ quái có số lượng album ảnh nhiều hơn số lượng tiền mặt cộng với tiền trong mười cái cờ-re-đít cạc đó.

Vợ tôi đã không hiểu rằng nàng đã vừa tự động vừa nỗ lực trở thành hoa hậu trong lòng tôi để luôn xinh đẹp trong các bức ảnh, chứ tôi không dùng chất lượng của máy ảnh hay công cụ chỉnh sửa để đặt lên mái tóc của nàng bất kỳ chiếc vương miện vương hậu của loài hoa, kể cả khi đó là chiếc vương miện được kết bao viên kim cương quý giá hay do đôi bàn tay vụng về của tôi bện nên từ dương xỉ.

Hoa Hau

Cô Thu Sương ở Việt Luật và bao cô Thu Sương khác mà bạn đã gặp hay rất có thể sẽ gặp trong hoặc cho chính cuộc đời bạn, khi được bạn trầm trồ là hoa hậu đúng nghĩa thì bạn có thể sẽ tự hào rằng bạn đã tốt đẹp và may mắn biết bao khi được là thân hữu của những người đàn ông chân chính chỉ yêu thương sắc đẹp thật, cái thiện thật, và chân lý thật về chính sắc đẹp thậtcái thiện thật ấy.

Chúc mọi điều tốt đẹp luôn đến với Cô Thu Sương, người tôi chỉ gặp có một lần, người tôi đã không nhớ họ tên đầy đủ là gì, người tôi hiện chẳng biết tuổi con gì, người tôi chưa bao giờ biết ngón tay áp út có đã đeo nhẫn hay chưa, và là người tôi thậm chí đến khi viết kết thúc bài viết này cũng quên mất chức danh của cô hiện nay là gì ở Công ty Việt Luật ấy, đơn giản vì khi nói đến tên Việt Luật thì tôi chỉ biết đó chính là chỗ có cô hoa hậu tên Sương.

Cảm ơn Cô Sương nhiều nhe, vì đã có một lần giúp tôi, mà lần đó là vào ngày tháng năm nào thì tôi cũng chẳng nhớ, chỉ biết một sự thật hiển nhiên là hôm đó tôi đã được gặp một hoa hậu áo dài xanh dương đậm mà tà áo cứ mãi phất phơ như trong các bức họa tiên nga thần thoại.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 1  04-01-2018

Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 2  09-01-2018

Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 3  21-01-2018

Hoa Hậu Nói Tiếng Anh  20-9-2016

Nhật Ký Tình Yêu Của Một Cô Giáo  26-01-2018

12 Loại Tình Yêu Trong Tiếng Anh    20-01-2016

Hoàng Hữu Phước Và Tổng Cục Đường Bộ Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

30-01-2018

2009

Ngày 14-02-2009 tại Hội Nghị Thượng Đỉnh Cơ Hội Kinh Doanh & Đầu Tư ASEAN – Đông-Bắc Ấn (ASEAN North-East India Investment & Trade Opportunities Summit) tôi phía MYA đã ký Biên Bản Ghi Nhớ MOU với MEDC Bang Manipur.

India 1India 2India 3India 4

MOU có nội dung chính bao gồm (a) MEDC là doanh nghiệp quốc doanh chuyên về các giải pháp phần mềm hiện đại quản lý an ninh trật tự, (b) Chính phủ Ấn Độ ưu tiên tạo điều kiện phát triển vùng Đông-Bắc Ấn qua việc dành vốn ưu đãi nhằm hỗ trợ các doanh nghiệp lớn Bang Manipur vươn ra thế giới, (c) vốn ưu đãi vừa kể trên tạo thế cạnh tranh về giá cho doanh nghiệp Bang Manipur kể cả các gói GOI tức tín dụng chính phủ Ấn Độ dành cho đối tác hải ngoại và khách hàng của doanh nghiệp Manipur, (d) MYA là doanh nghiệp đại diện ủy quyền của MEDC tiến hành tiếp xúc với các cơ quan nhà nước Việt Nam có liên quan đến các dự án quản lý an ninh/trật tự tương hợp, và (e) sản phẩm của MEDC giới thiệu nhằm cung cấp cho cơ quan chức năng bao gồm – song không chỉ giới hạn – thẻ bằng lái xe cài chip chứa các thông tin về nhân thân/nhóm máu/tiền án/tiền sự đặc biệt về giao thông và các thiết bị đọc thẻ và in chi tiết gắn trên tất cả các xe mô tô cảnh sát và tất nhiên trên ô tô cảnh sát.

Vào thời điểm ở Việt Nam chẳng có doanh nghiệp ngoài quốc doanh nào được phép xuất nhập khẩu trực tiếp, tôi từng ra tay cứu nhiều công ty và tổng công ty khỏi các bẫy rập trong các hợp đồng lớn và cực lớn do các công ty nước ngoài soạn sẵn bằng tiếng Anh. Trong khi đó lại có một thằng giáo sư tiến sĩ Pháp Ngữ chức sắc cao cấp của một viện đại học ở Hà Nội, nhảy sang làm chức sắc liên đoàn bong bóng Việt Nam, duyệt một hợp đồng với một huấn luyện viên người Pháp cho Đội Tuyển Nữ, để rồi khi hợp đồng đổ vỡ thì huấn luyện viên Pháp ấy kiện Việt Nam ra FIFA và Việt Nam đã phải bồi thường một số tiền khổng lồ do bị lôi ra các điều khoản bất lợi mà phía Việt Nam do thằng giáo sư tiến sĩ Pháp Ngữ dốt tiếng Pháp và dốt đàm phán hợp đồng kinh tế đã ký kết một cách ngu xuẩn, còn thằng giáo sư tiến sĩ có hàm râu bẩn thỉu chỉ-có-ai-ngu-mới-để-y-làm-công-tác-đối-ngoại đó thì ngoi lên chức cao hơn lấy mông đè ấn nền bóng đá xuống thấp hơn mặt đất rất nhiều năm qua.  Đó là lý do trên thế gian này không có bất kỳ tên nước ngoài nào có thể bẫy được tôi, cũng có nghĩa là tôi nhanh nhạy phát hiện tất cả các bẫy nếu chúng được dựng lên bằng chất liệu ngôn ngữ ngôn từ.

Vì vậy,  là một doanh gia vĩnh viễn không bao giờ sơ xuất về mặt công văn/giấy tờ/ngôn từ tiếng Việt & tiếng Anh quan trọng trong kinh doanh, bất kể nội dung ấy do đích thân soạn hoặc do đối tác nước ngoài hay trong nước hoặc cơ quan Chính Phủ soạn, tôi đã yêu cầu các giao dịch với tôi liên quan đến MOU đó phải có chứng thực của hoặc Chính Phủ Ấn Độ hoặc Quốc Hội Ấn Độ.

Đáp ứng yêu cầu nghiêm nhặt của tôi, MEDC đã có công văn được chứng nhận bởi  Bộ Phát Triển Đông-Bắc Ấn và Bộ Ngoại Giao Ấn

India 5India 6

Cũng theo yêu cầu của tôi, công văn đó phải được Đại Sứ Ấn Độ tại Việt Nam hoặc Tổng Lãnh Sự Ấn Độ tại Thành phố Hồ Chí Minh trao chính thức cho tôi tại Đại Sứ Quán hoặc Tổng Lãnh Sự Quán:

OLYMPUS DIGITAL CAMERAIndia 8

 

Tôi bắt đầu hoạch định các bước tiếp theo gồm:

1) Tiếp cận Tổng Cục Đường Bộ Việt Nam để giới thiệu về dự án hiện đại nhưng giá rẻ và đang sử dụng thực tế tại Ấn Độ này, tìm hiểu các nhu cầu thực tế của Việt Nam trong vi tính hóa hệ thống quản lý an ninh/trật tự giao thông đường bộ để cài thêm thông tin hoặc bớt đi thông tin trong chip của thẻ;

2) Tổ chức cuộc gặp các chuyên viên hai bên tại Việt Nam;

3) Tổ chức đưa chuyên viên Tổng Cục sang Ấn tham quan thực tế cơ sở sản xuất thiết bị, cơ quan quản lý điều hành thu thập sử dụng dữ liệu người sử dụng xe, cơ quan cảnh sát giao thông sử dụng phần mềm và thiết bị của MEDC trên các xe cảnh sát và công xa.

Thế là cô Lại Thu Trúc tổ chức đội ngũ tập trung liên hệ với Tổng Cục Đường Bộ để lên lịch các cuộc gặp với các lãnh đạo Tổng Cục Đường Bộ.

Nhưng trong một quý đầu tiên, khi thấy công văn và các email gởi đến Tổng Cục Đường Bộ mà không có bất kỳ ai hồi đáp, sang quý thứ nhì, cô Lại Thu Trúc và đội ngũ 3 nhân viên trực thuộc chuyên trách tiếp cận Tổng Cục Đường Bộ cho bằng được, thay phiên nhau liên lạc bằng điện thoại đường dài. Và trong nhiều tháng tiếp theo, câu trả lời từ một nữ cán bộ của Tổng Cục Đường Bộ luôn là một trong các chùm mẫu câu rất lễ độ được in sẵn trước mặt sau đây:

Chùm a:

– Dạ lãnh đạo đi họp ở nước ngoài rồi Chị ạ

– Dạ không biết bao giờ về, vì bí mật Chị ạ.

Chùm b:

– Dạ lãnh đạo đi họp ở nước ngoài rồi ạ.

– Thì hai tuần trước họp xong ở nước kia là bay sang nước khác, chưa về Việt Nam được.

– Bao giờ về ấy à? Em làm sao biết được vì đó là bí mật lịch trình công tác của lãnh đạo Chị ạ?

– Chị nói sao ạ? Hai quý? Làm gì đến hai quý ạ? Lãnh đạo chỉ mới đi nước ngoài có hai hôm thôi ạ.

– Bên chị cứ kiên nhẫn đi ạ. Thế nào lãnh đạo cũng về để còn ăn Tết chứ ạ.

Thế là dù các lãnh đạo Tổng Cục Đường Bộ có bị lưu đày khổ sai chung thân phải đi lang thang khắp cõi ta bà, có đi tiền trạm rút kinh nghiệm hộ Trịnh Xuân Thanh, có khiếp sợ uy danh khủng khiếp của Hoàng Hữu Phước, mà bỏ Tổng Cục Đường Bộ vườn không nhà trống, thì tôi vẫn có một kết cuộc duy nhất là: không bao giờ biết cái mặt mẹt của mấy thằng lãnh đạo Cục Đường ra sao.

 2011

Ba năm sau, vào năm 2011, tôi là Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII.

Theo yêu cầu của Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành phố Hồ Chí Minh, các sở ban ngành tổ chức các buổi báo cáo cho Đoàn nắm các hoạt động và vấn đề của từng cơ quan trước khi Đoàn ra Hà Nội họp Kỳ Họp đầu tiên của Khóa XIII.

Lúc ấy, trụ sở chính của Sở Công An bắt đầu được phá dỡ để xây cơ ngơi khác. Đoàn do đó phải đến văn phòng tạm của Sở Công An cũng ở trên đường Trần Hưng Đạo.

Khi nghe vị Phó Giám Đốc Sở cho biết đã được cấp máy in thẻ “chip” bằng lái nhưng phải trùm mền hai năm nay do có máy mà không có thẻ và không có cả phần mềm để đưa máy vào hoạt động, tôi đứng lên tuyên bố có 12 nội dung cần đặt ra để chất vấn Sở Công An, mà nội dung đầu tiên là vào năm 2009 tôi có giới thiệu giải pháp tổng thể, đồng bộ, đáng tin cậy, giá rẻ, có cả tín dụng chính phủ Ấn Độ, nhưng Tổng Cục Đường Bộ vẫn trốn biệt tăm, để rồi hóa ra nhanh nhảu nhập ngay các dàn máy in phát ra cho toàn quốc, nhưng hai năm nay chẳng có phần mềm để các máy in ấy có thể hoạt động được, vậy là phải tốn nhiều triệu USD mua phần mềm, mà chả biết các thông số nào được ghép vào “chip” để có thể gọi đó là quản lý hiện đại về an ninh/trật tự/an toàn giao thông toàn quốc.

Trưởng Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành phố Hồ Chí Minh Khóa XIII Tiến Sĩ Huỳnh Thành Lập lập tức phát biểu ngăn tôi lại để Sở Công An tránh được cảnh lúng túng. Ông lên tiếng xin lỗi Sở Công An và cho rằng tôi do “chân ướt chân ráo” chưa biết quy định của Quốc Hội là mỗi nghị sĩ chỉ được phát biểu trong 7 phút mà thôi.

Tất nhiên, Tiến Sĩ Huỳnh Thành Lập đã hoàn toàn sai, vì tôi không đang trong nghị trường dự họp với 500 nghị sĩ, mà tôi đang là thượng khách của Sở Công An, là người mà trên lý thuyết thì Sở Công An phải lắng nghe các bảo ban chỉ dạy của tôi do Sở Công An và ngay cả Bộ Công An cũng phải ở dưới sự giám sát của cơ quan quyền lực cao nhất của quốc gia Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là Quốc Hội.

Screen Shot 01-31-18 at 12.25 AM

Tuy nhiên, do là người luôn được học trò và nhân viên xưng tụng là lịch sự, sang cả, tôi chấp nhận ngồi xuống một cách nhu mì nho nhã. Thế là có 11 nội dung tôi không thể nêu ra, còn nội dung nêu ra thì chỉ có một phần ba vì chưa làm rõ thằng nào ở Cục Đường phải chịu trách nhiệm cho sự xé nát nhiều triệu USD này mà cho đến nay 2018 rồi mà thiên hạ ở Việt Nam vẫn chưa được may mắn biết cái hệ thống “cạc” tức thẻ mà doanh nghiệp Ấn Độ nổ đại bác  là tân tiến hiện đại quản lý cá nhân về an ninh/trật tự/an toàn/cứu hộ y tế trong giao thông của họ nó trông ra làm sao.

Hy vọng rằng năm sau tức 2019 thì Tổng Cục Đường Bộ sẽ tổ chức đại tiệc kỷ niệm 10 năm Tổng Cục Đường Bộ né tránh thành công xuất sắc các công dân Hoàng Hữu Phước và Lại Thu Trúc.

Những ai quan tâm đến tính chân thực của bài viết này, xin liên hệ Ban Thư Ký Văn Phòng Đoàn Đại Biểu Quốc Hội ở 2bis Lê Duẩn, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, yêu cầu họ cho xem quyển ghi chép các phát biểu tại buổi họp nói trên của Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) tại Sở Công An trước Kỳ Họp Thứ Nhất Quốc Hội Khóa XIII. Các bạn cũng có thể hỏi các nghị sĩ nào của Thành Phố Hồ Chí Minh trong Quốc Hội Khóa XIII mà đã không trốn họp tại Sở Công An trưa ngày hôm ấy.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Quốc-hội Việt-Nam Khóa XIII.

Tham khảo:

Lại Thu Trúc  22-12-2015

Cô Lại Thu Trúc Gởi Thư Cho Lãnh Đạo Nhà Nước Góp Ý Về “Đường Bay Vàng” Hà Nội – Tp HCM   18-9-2014

Công Dân Việt Nam Lại Thu Trúc Đã Gởi Thư Cho Tổng Thống Hoa Kỳ Obama   17-5-2016

Thư Công Dân Việt Nam Lại Thu Trúc Gởi Tổng Thống Mỹ Donald J. Trump   19-10-2017

Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 1

Bài 1

Tuyệt Thế Giai Nhân Theo Hoàng Hữu Phước: Bốn Người Hai Gương Mặt

Hoàng Hữu Phước, MIB

04-01-2018

Mỹ Nhân

Theo đà tiếp tục của “Khai Thần Bút 2018” đầu năm chỉ nên viết về những điều tốt đẹp nhất, ba bài tiếp theo (tức đủ 4 bài “khai bút” cho đủ Tứ Quý) tôi sẽ lần lượt nói về ba nhóm những người phụ nữ đẹp nhất trong tôi: (a) những tuyệt thế giai nhân gồm một phụ nữ nước ngoài và ba phụ nữ Việt, (b) những phụ nữ hấp dẫn trong tâm tưởng của tôi gồm toàn người nước ngoài, và (c) những cô gái tuyệt đẹp đã hiện diện trong chính cuộc đời tôi gồm toàn người Việt.

Thiên hạ thích nói về công khai minh bạch.

Tôi cũng thích sống với lòng công khai minh bạch.

Nhưng tôi không thuộc thế giới của cái thiên-hạ-thích-công-khai-minh-bạch ấy. Sự khác biệt ở chỗ thiên hạ “công khai minh bạch” về những điều “kỳ vĩ” lúc trẻ người non dạ hoặc khi thành cáo già như: tao là Don Juan được con gái bu quá xá, chiếc mô-tô Harley Davidson tui đương chạy làm cả trường Bùi Thị Xuân lác mắt hết chơn hết chọi, tôi cho mấy đứa nhỏ đi Mỹ học trung học hết rồi nên mỗi năm phải đi Mỹ mấy chục lần để giải cứu giải vây cho tụi nó, tui lu bu quá nên chưa mua xe khác để lẹ lẹ đưa thằng út cái Mulsanne cho nó tập lái vì chiếc Aventador lì xì sinh nhật 19 của nó đang trên tàu về, tui biết con mẹ đó nhờ thằng cha đó nên mới có triệu đô đó, à cái con qua hậu (hoa hậu) đó thì nó đã qua tay tui cả trăm lần nên tui quẳng bỏ rồi, cái lô hàng của ông thì để tui phone cho thằng hải quan này  là thông quan chỉ trong một nốt nhạc, v.v. và v.v. Tất nhiên, tôi “công khai minh bạch” vì tôi công chính, liêm minh, trong sạch, muốn bày cho người Việt Nam biết hóa ra nước nhà cuối cùng cũng đã có một người đã được Thầy Nguyễn Quang Tô phán ra sao về nhân cách.

Qua rất rất nhiều những bài viết tôi đã thố lộ những sự thật về chính mình, nay do ắt có vài bạn trẻ tò mò muốn biết về đời sống tình cảm của một nhân vật “dữ dội” như tôi, tôi sẽ công khai nói thêm một cách trung thực trung ngôn về những gì thật nhất cá nhân tôi nghĩ về sắc đẹp người phụ nữ, vì tôi rất rất yêu thương phụ nữ đẹp, mà bài viết số 1 như sau:

Bài 1

Tuyệt Thế Giai Nhân Theo Hoàng Hữu Phước: Bốn Người Hai Gương Mặt

Tôi cẩn thận ghi rõ chữ “theo” chứ không dùng từ “của” để tránh bị ai đó bắt bẻ, dù từ “của” phù hợp hơn – tất nhiên là tôi biện luận theo tiếng Anh vì “của” không phải chỉ hàm ý thuộc quyền sở hữu của ai như kiểu hay “nổ” của tiếng Việt.

Cần nói rõ thêm cụm từ “mỹ nhân bậc nhất nhân loại” tức “tuyệt thế giai nhân” để ám chỉ sắc đẹp của bốn người duy nhất sau đây “tương đồng” với sắc đẹp của những trang tuyệt thế giai nhân đã (a) được phần lớn nhân loại nhìn nhận đồng tình, và (b) trọn cuộc đời này tôi vẫn chỉ thấy có mỗi họ là tuyệt thế giai nhân duy nhất – dù cả bốn chưa từng cùng tôi sánh vai trên cung đường tình ái.

1) Trang tuyệt thế giai nhân đầu tiên là Nicole Kidman. Trong toàn nền điện ảnh thế giới từ xưa đến nay, từ thời phim đen trắng cà giựt của Xạc-lô đến thời phim màu của King Kong, tôi chỉ mê say và bị thu hút bởi vẻ đẹp của mỗi nữ diễn viên người Úc này. Nicole Kidman đứng đầu danh sách không vì là người đẹp nhất trong bốn người đẹp nhất “của” tôi mà chỉ theo sự khiêm cung phải nói trước về người mà thế giới biết đến trong khi ba người tiếp theo chỉ có tập thể của tôi là phải nhìn nhận tôi nói đúng – nếu họ đọc được bài viết này.

Mỹ Nhân (1)

Với tôi, người phụ nữ đẹp về ngoại hình có thể cuốn hút tôi nếu như cô ấy hay bà ấy có vẽ đẹp bừng sáng, trong sáng, dịu dàng, phúc hậu, bất kể cô ấy hay bà ấy có trong sáng, có dịu dàng, có phúc hậu trong đời sống thật hay không. Và Nicole Kidman là phụ nữ duy nhất cho tôi tất cả các cảm nhận ấy trong số những ngôi sao điện ảnh toàn thế giới từ xưa đến nay. Đó là lý do mỗi khi nói về sắc đẹp vẹn toàn, tôi chỉ có thể nêu lên một cái tên duy nhất: Nicole Kidman.

2) Tuyệt thế giai nhân thứ hai là Lý Quỳnh Hoa, học chung với tôi lớp 12C1 Ban Văn Chương trường Tân Việt năm 1974 (đường Yên Đổ, Quận 3, Sài Gòn – nay là trường Giáo Dục Thường Xuyên đường Lý Chính Thắng, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh). Dù tôi là trưởng lớp, có bao cơ hội danh chính ngôn thuận để “nói chuyện”, thế mà chúng tôi vẫn chưa một lần “trò chuyện”. Quỳnh Hoa cao bằng tôi, và cô gái cao những 1m7 cộng với gương mặt tuyệt mỹ và dáng người mỹ tuyệt ấy đã xuất hiện quá sớm trong đời thanh niên Hoàng Hữu Phước nên từ đó đã làm chàng chẳng bao giờ chịu xem bất kỳ chương trình thi hoa hậu hay người mẫu trình diễn thời trang nào dù ở Việt Nam hay trên hoàn vũ, thế giới, toàn cầu, vì không ai có thể sánh bằng Lý Quỳnh Hoa. Mãi sau này tôi mới biết trên đời có nữ diễn viên Catherine Jeta-Jones trong phim hiệp sĩ Zorro là giống y hệt Lý Quỳnh Hoa.

Mỹ Nhân (3)

Luôn đi học với chiếc áo dài trắng, Lý Quỳnh Hoa thướt tha, khỏe mạnh, thân hình tuyệt mỹ, cuốn hút mọi người – kể cả thầy giáo như thầy giáo già Tạ Ký dạy Văn Học hôm nào bước vào lớp cũng sà vào bàn đầu nơi ngồi thường trực của Quỳnh Hoa để nói câu cố hữu “Để anh đọc tặng em bài thơ này anh viết đêm qua” một cách đáng thương hại, còn Thầy Lộc dạy Triết Học (bộ môn Tâm Lý Học) thì luôn ăn mặc tươm tất thắt cravat hoa hòe hoa sói với chiếc bụng bự đầy bia hôm nào bước vào lớp cũng cầm trên tay một đóa hoa hồng cười mũm mĩm khoe má lúm đồng tiền nghiêng người tặng dâng người ngọc dù người ngọc vẫn nghiêm nghị không đáp lại nụ cười của thầy ấy. Mái tóc suông dài đến thắt lưng chính là thứ điểm trang diễm tuyệt với Quỳnh Hoa khiến mỗi lần nàng nghiêng đầu hất tóc đài các kiêu sa là toàn bộ học sinh trong lớp ngất ngây (trong lớp chỉ có hai nữ sinh là Lý Quỳnh Hoa và Lữ Phương Anh cùng ngồi bàn đầu). Vào giờ ra chơi, trong lớp luôn chỉ còn tôi và Hoa, người bàn đầu đóa hoa sáng rực hào quang, kẻ bàn chót “bao sân” giám sát cả lớp do làm Trưởng Lớp, mạnh ai nấy giờ quyển tiểu thuyết diễm tình tiếng Anh ra đọc (tiểu thuyết loại “pocket book” tức sách nhỏ “bỏ túi”, bìa giấy), trầm ngâm, xa cách; nàng không bao giờ quay lại trong khi tôi cứ luôn mãi nhìn lên. Đọc tiểu thuyết tiếng Anh là thói quen của tôi từ năm lớp 9, còn nghiêm trang nghiêm túc trầm mặc là điểm tôn tạo nên tư cách đoan trang thùy mỵ của tất cả những người con gái gia giáo thường thấy nơi đa số các nữ sinh trung học ở Sài Gòn trước 1975.

Quỳnh Hoa thuộc gia đình tài phiệt. Mỗi ngày có xe Jeep đưa Hoa đến trường và túc trực đón về khi tan học, bảo đảm không bất cứ chàng trai “thấp đẳng” nào có thể kịp lân la tiểu thư quyền thế ấy. Nhà Quỳnh Hoa trên đường Tự Do (nay là Đồng Khởi, Quận 1) gần Maxxim, và khi tôi đến dự tiệc sinh nhật Quỳnh Hoa (lần đầu Hoa mời bạn học hạng “bình dân” vì ngày tàn của chế độ Cộng Hòa đã điểm và không ai có thể biết ngày mai sẽ ra sao), tôi thấy trong ngôi nhà nhiều tầng ấy (chắc khoảng 4 tầng vì tôi lên lầu 3) có thang máy (cực hiếm thời trước 1975) và các quầy “bar” tôi chỉ thấy trong phim xi-nê Mỹ là nơi để ông tài phiệt và bạn bè nhấm nháp rượu nặng (không ai dùng bia vì bia không xứng với đẳng cấp quý tộc thượng lưu). Ấy vậy mà tôi chàng lớp trưởng vẫn không mở miệng nói được một câu ra hồn để chúc mừng sinh nhật nàng, chỉ biết chìa cho nàng gói quà nhỏ xíu, nhìn nàng cười ngây ngô, lúng túng, bẽn lẽn, chỉ để nhận lại từ nàng nụ cười đầy thông cảm, có lẽ vì nàng chưa từng thấy chàng trai nào lại có thể đứng vững không chao đảo như kẻ ngố rừng trước mặt nàng. Nàng không hiểu nụ cười hiếm hoi của nàng đã làm tôi sau đó khi ra về đã đạp xe quẹo phải về hướng Sở Thú thay vì rẽ trái về xóm Bàn Cờ. Thế là để rồi cho đến nay là 04-01-2018 tôi vẫn chưa từng thực sự nói chuyện với nàng bằng ngôn ngữ lời nói dù bằng tiếng Anh hay tiếng Việt hoặc bất kỳ ngôn ngữ nào mà cách diễn đạt có thể hiểu được bởi con người. Chỉ có sự đắm say chân thiết mộc mạc nín lặng trong tôi; còn trong nàng thì duy chỉ có nàng hiểu rõ.

Khi Buôn Mê Thuột sắp thất thủ, bố của Hoa đang ra thăm đồn điền ở đấy và kẹt giữa hai lằn đạn. Gia đình Hoa vội tác động và quân đội Việt Nam Cộng Hòa cho hai nhóm biệt kích đáp hai máy bay trực thăng lao ra với nhiệm vụ duy nhất: phải cứu nhà tài phiệt bằng mọi giá. Một trực thăng bị bắn rơi. Một mất liên lạc. Gia đình Hoa lập tức rời Sài Gòn sang Mỹ. Khi bố của Hoa sau đó một tuần được toán biệt kích còn sống sót tìm ra rồi đưa bằng đường bộ luồn rừng về đến Sài Gòn, ông một mình rời Việt Nam sang Mỹ. Hai mươi năm sau tức vào năm 1995, tình cờ tôi gặp Lữ Phương Anh khi đang bách bộ ở ngã tư đường Lê Lợi với Pasteur, Quận 1. Tôi vội hỏi thăm về Lý Quỳnh Hoa. Lữ Phương Anh lém lỉnh nhìn tôi, kẻ bất lịch sự đã quên chào hỏi bạn học ngày xưa trước khi hỏi han về trang tuyệt thế giai nhân ấy, rồi cho biết Lý Quỳnh Hoa ở Mỹ vẫn “rất ổn”. Người đàn ông đã có vợ con như tôi lại ngẩn ngơ một lúc với sự ùa về ào ạt ngất ngợp của ắp đầy kỹ niệm và vô số nhớ nhung, để rồi khi Lữ Phương Anh đã thoăn thoắt đi mất vào đám đông tôi mới nhớ rằng mình đã không trao danh thiếp cho Phương Anh cũng như đã không hoi xin số phone của cô ấy. Có thể Lữ Phương Anh hiện nay vẫn còn ở Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, và nếu có đọc bài viết này ắt Phương Anh biết tôi đã nói rất thật không chút điệu cường về Lý Quỳnh Hoa, mỹ nhân không một hoa hậu hay người mẫu nào của thế gian này có thể sánh bằng.

Là trưởng lớp, tôi có lưu giữ toàn bộ hồ sơ thi tú tài của lớp vì cuộc giải phóng 1975 đã biến các hồ sơ ấy thành không được sử dụng, và tôi có ảnh của Lý Quỳnh Hoa để nhớ về Hoa. Bức ảnh không ghi được tất cả những nét đẹp trên gương mặt Lý Quỳnh Hoa nên ắt nàng sẽ chỉ có thể là “Hoa Hậu Hoàn Vũ” chứ không thể là “Hoa Hậu Ảnh” vì ảnh không đẹp bằng người thật. Và khi lập gia đình, tôi đã đốt quyển nhật ký trong đó có hình ảnh những người đã cùng tôi có tình yêu đẹp như trong mơ trước đó (trừ một ảnh còn sót lại của Đinh Thị Mai Trâm trong một chiếc ví cũ mà tôi đã đăng ảnh ấy trong một bài viết trước đây), còn hình của Lý Quỳnh Hoa không trong nhật ký vì Quỳnh Hoa không là người yêu của nhau và Hoa thuộc một khung cảnh khác quá kỳ lạ: người con gái đã chưa từng cùng tôi nói chuyện đến một lời nhưng lại là người tôi vẫn còn nhìn thấy nàng trong nhiều giấc ngủ với những giấc mơ thật kỳ lạ, trong giấc mơ gần đây nhất vào Tết 2018 này tôi một bô lão 60 tuổi vẫn còn nói chuyện và nắm tay người con gái 17 tuổi tên Lý Quỳnh Hoa tuyệt đẹp của thủa nào.

3) Tuyệt thế giai nhân thứ ba là Nguyễn Thị Trân Châu. Trân Châu là học trò của tôi tại một trung tâm ngoại ngữ ở Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, lúc tôi làm việc cho CIMMCO International (vì cả nể nên nhận lời mời của nhiều trung tâm để dạy các lớp tiếng Anh buổi tối). Nhà Trân Châu ở Quận Gò Vấp. Khi dạy học, tôi rất tếu lâm (còn ở ngoài lớp học thì tôi là người khó tính, nghiêm khắc, không thích nói chuyện phiếm với bất kỳ ai, vào phòng giáo viên thì chỉ mở miệng khi có ai đó đến quấy rầy hỏi han tôi này nọ) và thường giả vờ quýnh quáng quiu lưỡi gọi Trân Châu là Chân Trâu để rồi giả vờ hốt hoảng rối rít xin lỗi nàng khiến cả lớp cười ầm. Trân Châu là cô gái giống như Quỳnh Hoa đã làm tôi không bao giờ còn có thể thích thú xem các chương trình hoa hậu, người mẫu của Việt Nam hay của thế giới.

Sau khi Trân Châu đi Mỹ, tôi tình cờ xem phim Hiệp Sĩ Zorro và bồi hồi nhớ về Trân Châu và Quỳnh Hoa khi nhìn thấy Catherine Jeta-Jones vì Catherine giống hệt Trân Châu và Quỳnh Hoa, dù Catherine Jeta-Jones hoàn toàn thua xa Nguyễn Thị Trân Châu và Lý Quỳnh Hoa vì ngoài nét đẹp ngất ngây của Catherine Jeta-Jones, Trân Châu còn sở hữu ánh mắt tinh anh và nụ cười quá tươi tắn một cách ngây thơ cứ như có thể làm bừng sáng không gian quanh mình nhất là vào thời điểm thành phố hay cúp điện (trong khi Quỳnh Hoa sở hữu nét nhân hậu, nghiêm trang, thùy mỵ, trí thức, dù thuộc gia đình tầng lớp tài phiệt đại phú gia mà chế độ Sài Gòn chỉ có dăm ba nhà như thế). Nếu Lý Quỳnh Hoa là một Thần Vệ Nữ cai quản ban phát sắc đẹp cho nữ nhi toàn nhân loại thì Nguyễn Thị Trân Châu là phiên bản hồng trần của vị nữ thần ấy. Hồng trần vì Trân Châu chỉ cao đến vai của tôi. Hồng trần vì Trân Châu vui tươi, nhí nhảnh, ngây thơ, và vô tư. Thần thánh vì Quỳnh Hoa uy nghi, suy tư, trí tuệ. Không như với Lý Quỳnh Hoa, tôi và Trân Châu chuyện trò thường xuyên (vì tôi nhận lời dạy kèm cấp tốc về nói tiếng Anh các ngày cuối tuần cho Trân Châu trước khi Châu đi Mỹ và bạn của Châu là một nữ tiếp viên hàng không đang muốn lấn sang phục vụ các tuyến hải ngoại đến Dubai) cũng như gặp gỡ nhiều lần khi cùng đi ăn tối sau tan học.

Mỹ Nhân (2)

Là ngôi sao quá rực rở về nhan sắc, Nguyễn Thị Trân Châu đã gây khó khăn cho tôi vì toàn bộ học viên nam lúc nào cũng lơ là học tập để quay lại nhìn nàng do nàng chọn ngồi bàn cuối (mà sau này nàng cho biết vì sợ tôi bắt nàng trả lời các câu hỏi, còn tôi sau này cho nàng biết ngay cả khi nàng ngồi bàn đầu tôi cũng không dám gọi nàng đứng lên trả lời câu hỏi nào cả), còn các học viên nữ thì không lo học hành mà chỉ chăm chăm trừng mắt nhìn tôi dò xét xem ánh mắt tôi có lần nào nhìn về hướng Trân Châu khi mồm miệng tôi đang xổ tiếng Anh giảng giải cái gì đó mà họ không còn quan tâm lắng nghe. Tất cả ắt chỉ vì có ai đó đã phát hiện “chúng tôi” sánh vai bước vào…quán mì vịt tiềm trên đường Trần Cao Vân gần đấy mà chỉ tại chưa có “di động” và chưa có “FaceBook” nên chưa thể có việc tung cờ-líp lên mạng tố cáo trước toàn dân để rủ rê ném đá, cho dù chưa hề có cái gọi là quán mì vịt tiềm ôm!

Nguyễn Thị Trân Châu chưa hề biết rằng cái ông thầy Hoàng Hữu Phước đã nhận lời nài nỉ của nàng để dạy nàng và cô bạn của nàng một khóa cấp tốc mà dứt khoát không chịu nhận tiền học phí thù lao ấy đã luôn sống với hoài niệm về gương mặt tuyệt mỹ, tiếng cười trong trẻo, nụ cười bừng sáng của nàng, về sự bẻn lẻn khúc khích của nàng khi vụng về sử dụng dao và nĩa (khi tôi đáp lễ những tô mì vịt tiềm bằng lời mời dùng bữa tối tại nhà hàng Maxxim trên đường Đồng Khởi gần nhà Quỳnh Hoa xưa kia), và mỗi khi dừng nghỉ sau cuộc đấu tranh sinh tồn mõi mệt với những thử thách quá khắc nghiệt trong đời, ông thầy ấy đã luôn thầm nói lập đi lập lại mỗi một lời duy nhất: “Cảm ơn em, Nguyễn Thị Trân Châu, cảm ơn nụ cười của em đã luôn theo suốt cuộc đời Thầy để Thầy lại có thể cười vui với ký ức về em và với cuộc đời này.

4) Trang tuyệt thế giai nhân cuối cùng của toàn nhân loại – theo tôi – là một nữ sinh mà tôi đã không thể nhớ tên.

Lúc được tổ chức chính quyền Thành phố Hồ Chí Minh phân công về giảng dạy tại Cao Đẳng Sư Phạm, tôi có gặp Phạm Anh Kim. Anh chàng này là Bí Thư Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh của Khoa Ngoại Ngữ, nhà ở Chung Cư Ấn Quang. Anh là sinh viên của Cao Đẳng Sư Phạm và được giữ lại trường để giảng dạy tiếng Anh mà thực chất là để có người lãnh đạo Chi Đoàn Giáo Viên và Liên Chi Đoàn Giáo Sinh (tức sinh viên) – giống như người kém hơn tôi thì được giữ lại giảng dạy ở Đại Học Tổng Hợp để có người lãnh đạo tư tưởng chính trị của sinh viên, còn tôi đương nhiên phải xuất ngoại (tức đi ra khỏi trường) dù được các thầy cô đề nghị giữ tôi lại giảng dạy. Vào thời điểm Việt Nam chưa có cái gì gọi là “tư nhân”, Phạm Anh Kim với quyền lực chính trị tinh hoa đã có thể đứng ra mở một trung tâm ngoại ngữ trên đường Ba Tháng Hai (trước 1975 là Trần Quốc Toản) tại Quận 10. Một hôm Kim nói với tôi về trung tâm của Kim, và do có thêm học viên phải mở thêm lớp mà Kim và các cộng sự lại đang dạy cho các lớp đã mở trước đó, còn các học viên đang học thì không đồng ý đổi giáo viên nên buộc lòng Kim phải nhờ tôi dạy dùm một lớp mới. Kim nói “tiếc lắm nhưng phải nhờ anh coi dùm lớp mới này”. Khi đến dạy buổi tối đầu tiên, tôi mới hiểu vì sao Kim “tiếc”.

Chỉ trong phút chốc, tôi đã bắt gặp ánh mắt của cô gái ngồi giữa dãy bàn thứ ba. Nếu như khi gặp Nguyễn Thị Trân Châu tôi đã có gia đình và có việc làm lương bổng rất cao sau khi bị Cao Đẳng Sư Phạm đẩy ra khỏi ngành giáo dục, thì trước đó tôi gặp Lý Quỳnh Hoa khi cả hai cùng 17 tuổi, còn khi nhận lớp của Phạm Anh Kim thì tôi giảng dạy ở Cao Đẳng Sư Phạm mới được một năm, vẫn chưa lập gia đình, và cô gái xinh đẹp tuyệt trần mới gặp lần này lên 17 tuổi và cực kỳ giống — thậm chí xinh đẹp hơn — Nicole Kidman trong bức ảnh này:

Mỹ Nhân (4)

Với người sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn với trọn thời thơ ấu, tuổi thiếu niên, và phần lớn thời gian đầu lứa tuổi thanh niên như tôi, các tác nhân văn hóa trở thành sâu đậm, duy nhất, bất di bất dịch, chẳng hạn mặc định đến suốt đời rằng phụ nữ tuyệt đep luôn không thiếu các thành tố không thể tách rời khỏi nhan sắc quý phái sang cả thượng lưu như vẽ nghiêm trang,sự  nghiêm túc, nết thùy mỵ, dáng đoan trang, tính chừng mực, và chí chăm chỉ học hành. Người nữ sinh ấy đã làm tôi ngây ngất vì nàng tuyệt đẹp với sắc đẹp mà sau này tôi bắt gặp nơi Nicole Kidman, kèm đầy đủ các thành tố nêu trên. Có lẽ trong ba trang quốc sắc thiên hương người Việt “của” tôi trong bài viết này, nàng là người có chiều cao khiêm tốn hơn cả (Quỳnh Hoa 1m7, Trân Châu 1m6), và có thời gian gần tôi ít hơn cả (Quỳnh Hoa 1 năm, Trân Châu 3 năm).

Là người bảo thủ, tôi sống nghiêm khắc và không để mình bị cuốn theo sự cuốn hút của nhan sắc người con gái, chỉ để bảo toàn danh dự bản thân nhất là khi quyết tâm sẽ theo đuổi sự nghiệp một nhà giáo. Đó là lý do từ năm lớp 9 tình yêu đầu đời của tôi là Đinh Thị Mai Trâm đã viết trong một bài thơ tặng tôi Đêm Noel gọi tôi là “linh hồn tượng đá”, còn các cô gái sau này bảo tôi rằng tôi “đẹp như cha xứ” dù tôi chưa từng thấy “cha xứ” nào đẹp để biết cái đẹp của “cha” thì có gì đặc biệt khác thường không.

Sau một tuần giảng dạy, tôi nhận thấy nàng học hành chăm chỉ, và khi tôi đặt câu hỏi tiếng Anh, tôi mới biết nàng sở hữu một giọng nói rất thanh rất trong trẻo (tôi không ưa các cô ca sĩ Việt Nam vì họ cố luyện giọng khàn mà tôi mỉa mai là “ồ ề” “vẩn đục”), đặc biệt nàng có giọng nói Sài Gòn nhưng rất nhẹ nhàng chừng mực, không tự do nhảy bay phóng khoáng. Như đã nói, tôi tập trung làm việc vì trách nhiệm phải nuôi các em ăn học nên người trước, và sẽ chỉ nghĩ đến chuyện tình cảm gái trai xây dựng gia đình sau rốt, nên chẳng bao giờ tôi chủ động tiến đến bất kỳ ai dù có tơ tưởng đến những đóa hồng. Tôi đã im lặng ngắm nhìn chiêm ngưỡng nàng và ước ao về nàng. Nhưng chỉ có thế.

Rồi một hôm, khi tan học lúc 9 giờ tối, nàng dắt xe đạp chờ tôi ở xa. Lúc tôi chạy xe đến gần, nàng phóng ra đi cạnh tôi và ngỏ lời muốn đến nhà tôi. Thế là hai mái đầu xanh đã sánh đôi đến trước nhà ba má tôi tại Nguyễn Thiện Thuật, Quận 3. Nàng xin phép ra về sau khi đã nhìn vào trong nhà. Tôi nhìn theo bóng dáng người con gái ấy, và lòng vui mừng vì trang tuyệt sắc giai nhân ấy đã chủ động đến với tôi.

Sau hai buổi tối đi cùng nhau như thế từ trung tâm đến nhà tôi rồi chia tay mà không chịu để tôi đưa nàng về nhà, nàng bảo cần gặp tôi để nói chuyện riêng, và chúng tôi đã đi uống nước ven đường (thủa ấy chưa có quán cà phê).

Câu chuyện ấy đã làm tôi quyết định chấm dứt với nàng, đặt dấu chấm hết cho sự mơ tưởng về nàng sau mới có vài tuần quen biết, đầy ắp những vui sướng mộng mơ.

Nàng bảo rằng thấy nhà tôi có thờ tượng Phật và thờ ông bà tổ tiên. Nàng bảo rất yêu tôi và vì yêu nên muốn tôi không đi sai đường, vì thờ Phật và thờ tổ tiên là sai đường, vì tất cả đều dưới vị thượng đế duy nhất là Đức Chúa Trời, nên chỉ thờ Đức Chúa Trời chứ không thờ những gì do Đức Chúa Trời tạo ra. Nàng mong muốn được đưa tôi đến một nhà thờ Tin Lành để vào đạo, để nàng được ở cạnh tôi cùng nhau thờ Chúa và hưởng hạnh phúc mà Chúa đã ban tặng cho hai người. Nàng nói nàng ngay từ cái nhìn đầu đã có một thứ tình cảm rất lạ với tôi, thứ tình cảm trai gái nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến thế mà nay gặp tôi nàng lại thấy rạo rực xuyến xao. Đó là lý do nàng không thể để tôi tiếp tục lạc lối rời xa Thượng Đế. Nàng sẽ nhanh chóng nói chuyện với mục sư và nhờ các tín đồ trong giáo hội hẹn ngày vầy đoàn cùng đến gặp ba má của tôi để giảng đạo và thuyết phục nhanh chóng chấm dứt tội lỗi của cả gia đình bằng cách dẹp bỏ ngay các bàn thờ tổ tiên và bàn thờ Phật. Nàng nói nhiều lắm về cảm tinh quý trọng mến thương dành cho tôi, một người thầy trẻ tuổi quá nghiêm túc trong khi các thầy khác thì dù trẻ hay không còn trẻ dù có dạy lớp nàng hay không cũng cứ “nháy mắt”, “rủ rê”, “tán tỉnh” nàng mỗi tối.

Đối với tôi, đó là một buổi tối kinh hoàng. Ly cà phê đá của tôi đã thành ly chứa hỗn hợp chất lỏng màu đen bên dưới mà trên đó là lớp chất lỏng trắng trong từ sự tan chảy của nước đá. Là người theo Tây học, tôi từ năm lớp 9 đã kết bạn tâm thư quốc tế (PenPal) và có quen với một thanh niên Mỹ để viết thư từ qua lại để luyện viết tiếng Anh. Anh chàng Mỹ này lúc ấy học đại học ở tiểu bang lạ hoắc là Utah. Có lần anh viết rằng anh rất thương một cô sinh viên học chung lớp. Cô ấy diện dân nhập cư từ Ấn Độ. Về sau anh mời tôi qua Mỹ dự đám cưới của anh với cô Ấn đó. Và trước khi “Sài Gòn Thất Thủ” (theo kiểu gọi của Mỹ “The Fall of Saigon”), tôi nhận lá thư cuối cùng của anh (đơn giản vì ngay sau giải phóng thì chuyện thư từ gởi sang Mỹ là điều không nên và chuyện chi phí cao là điều không khuyến khích), kể chuyện anh ta vẫn sống hạnh phúc, Chủ Nhật chở vợ đi nhà thờ Tin Lành với mình rồi lái xe đến nhà thờ Ấn Giáo Hindu để vợ cúng lạy vái van các thần tiên dưới dạng các thú vật như khỉ hay voi. Đó là sự tôn trọng người phối ngẫu một cách sâu sắc, đầy văn hóa, cực kỳ văn minh. Và tôi đã biết tôi sẽ làm gì tương tự sau này khi lập gia đình: phải hết lòng tôn trọng tôn giáo và tín ngưỡng bên nhà vợ trong khi vẫn theo tín ngưỡng của riêng mình.

Tôi đã tránh xa nàng, kiếm cớ từ chối lời mời dạy tiếp của Phạm Anh Kim khi kết thúc khóa. Ngay sau đó Bí Thư Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh Phạm Anh Kim vượt biên bất thành, bị bắt giam, bị sa thải khỏi Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh, bị đóng cửa trung tâm. Nàng không thể cậy nhờ Phạm Anh Kim chuyển thư cho tôi. Nàng không dám bước vào Cao Đẳng Sư Phạm đi lang thang tìm tôi. Nàng cũng không biết là khi nàng mấp mé chờ đợi tôi ở cổng trường Cao Đẳng Sư Phạm trên đường An Dương Vương thì tôi đã lẻn ra về bằng cổng đường Nguyễn Trải hoặc ngược lại.

Tôi không gần nàng đủ lâu để kịp nhớ tên nàng. Tôi tin rằng nàng hiện nay ắt đang sống đời đạo đức với đức hạnh và đức tin của nàng. Tôi chỉ tiếc nếu như cô bé 15 tuổi xinh đẹp hoa khôi Đinh Thị Mai Trâm đã viết thư tỏ tình với tôi trước chỉ nêu những thổn thức nhớ nhung của Mai Trâm đối với tôi, thì nàng là người con gái tuyệt thế giai nhân 17 tuổi đã tự tin tỏ tình trực tiếp trước bằng lời nói với nội dung toàn những xưng tụng con người tôi tức những lời quá tốt đẹp tôi lần đầu tiên nhận được trong đời, nhưng đồng thời lại là cô gái đặt niềm tin tôn giáo của mình lên trên hết, trong khi chính sự cực đoan như hiển hiện đầy dẫy trong Thánh Kinh Cựu Ước và Thánh Kinh Tân Ước đã khiến tôi quyết không vào Đạo Chúa như đã nêu trong bài Hoàng Hữu Phước Và Tôn Giáo nên không thể chấp nhận tình-yêu-kiểu-thứ-yếu đó của nàng. Đất nước và gia đình luôn phải được xếp trên tôn giáo vì đó mới chính là đạo lý của đời người đoan chính và trí hóa cao trong đời sống thực. Chưa kể, tôn giáo hoàn toàn không bao giờ được đơn giản hóa thành cái tập thể của giáo hội + giáo sĩ + giáo dân. (Tôi có thiên hướng tư duy theo ảnh hưởng Phật Giáo nhưng không bao giờ tự động đi chùa chỉ vì đó là nơi có nhiều tượng Phật to lớn, chẳng bao giờ tự động kính tăng chỉ vì đó là vị tăng già, chưa bao giờ tự động trọng thiện nam tín nữ nói chung chỉ vì đó là một tín đồ Phật giáo).

Tết 2018 này, tôi lại tiếp tục cầu mong nàng nhận được mọi điều tốt đẹp trong đời, cũng như mong được nàng tình cờ đọc bài viết này để biết một điều rất có thể nàng vẫn chưa từng được nghe ai nói đến: Đức Chúa Trời đã ban cho nàng sự kiều diễm tột cùng làm tôi xao xuyến, mong chờ, nhung nhớ, không thể nhận thêm bất kỳ sự xuyến xao trước nhan sắc của bất kỳ ai khác của thời nay.

“Cảm ơn em đã là trang tuyệt thế giai nhân duy nhất tỏ tình với Thầy dù Thầy đã nhanh chóng phụ em, lẩn trốn em suốt thời gian dài sau đó, và chắc đã làm em rơi nước mắt vốn là điều tối kỵ Thầy không bao giờ muốn gây ra cho người mình yêu thương dù chỉ là thương thầm và nhớ trộm. Nhắc đến em khi khai bút đầu năm chính là để thêm một lần tỏ lòng quý trọng em như lời biết ơn gởi đến em vì đã từng ban cho Thầy diễm phúc được ngắm nhìn em một thiên thần của Đức Chúa.”

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Thầy Nguyễn Quang Tô  25-11-2011

Đám Cưới  09-12-2015

Đồng Phục Học Sinh  30-01-2016

Tình Yêu  20-01-2016

Hoàng Hữu Phước Và Tôn Giáo  24-10-2017

Cải Tiến Chữ Viết Tiếng Việt

Bài 1: Vấn Nạn Bùi Hiền

Hoàng Hữu Phước, MIB

28-12-2017

Wordpress Cải Tiến Tiếng Việt 1- Vấn Nạn Bùi Hiền

Mấy tuần nay râm ran lùng bùng vụ gọi là “công bố cải tiến Tiếng Việt” của Bùi Hiền.

Vốn không màng đến bất kỳ “công trình” nào của giới học thuật Việt Nam, bất kể “công trình” ấy về khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên, do đã có niềm tin vững chắc rằng chẳng có gì gọi là đáng để đọc từ các “công trình cất ngăn tủ” ấy, và vốn từ nhỏ đã ưa chuộng ưa thích sự tĩnh lặng thanh bình trầm mặc ngoại vi vốn là đặc điểm thực thụ nơi nhà hàn lâm bẩm sinh (tức những người phải vừa có nội tâm bão loạn với những tư duy vung-xích-xiềng-quất-vào-mặt-nhân-gian, vừa có hùng biện bão tố bằng tới tấp các tác phẩm cùng những tranh biện nảy lửa nhằm lột lõa lồ đám đông khán thính giả hàn lâm trước mặt mình theo kiểu của Albert Einstein), tôi đã không nghe gì nhốn nháo trên diễn đàn xã hội về Bùi Hiền tức là cái vị mà tôi chưa từng nghe danh trong cái thế giới hàn lâm vốn luôn ồn ào do chỉ thuộc các nhà hàn lâm bẩm sinh. Bùi Hiền hoàn toàn không có năng lực và năng khiếu của năng động tranh biện nảy lửa để bảo vệ cho các tác phẩm từ tư duy vung-xích-xiềng-quất-vào-mặt-nhân-gian của mình – nếu có. Bùi Hiền chỉ là một gả ỏn ẻn, thiếu tự tin, vừa thuộc dạng công thức nguyên liệu thành phần chung vừa theo công thức hoạt động rất đặc thù chung của chế độ: cán bộ cách mạng ngôi cao chỉ dám tung hê lải nhải lép nhép nhóp nhép gì đó mang tính kách mệnh chỉ khi không còn quyền lực ngôi cao.

Tuy nhiên, không phải cứ nói chẳng quan tâm là sẽ chẳng hề biết gì, vì đời có khối việc chẳng-đặng-đừng như các “forward” hoặc nội dung hoặc đường “link” hoặc cả hai mà các nhà giáo học trò của tôi do đang nhàn hạ rung đùi hưởng lương hưu nên có khối thời gian gởi ào ạt đến phone của tôi qua công cụ Viber. Nhờ vậy tôi mới có dịp đọc bài viết mang tựa đề “NÓI THẲNG: Ga-li-lê, Bùi Hiền và Tiếw Việt” của AQ trên Người Lao Động ngày 27-12-2017. Đó là một bài viết hạng xuất sắc về tư duy biện luận, chừng mực một cách mạnh mẽ đầy thuyết phục.

Là người hoạt động về ngôn-ngữ-Tiếng-Việt-thực-hành (tương tự phân ngành “thực hành” và “lý thuyết” của các khoa học tự nhiên) mạnh mẽ, liên tục, chuyên sâu, đúng đẳng cấp chuyên nghiệp quốc tế – tức buộc phải có (a) khả năng mạnh mẽ, liên tục, chuyên sâu, đúng đẳng cấp chuyên nghiệp, về một hay nhiều hơn một  ngoại ngữ chính của nhơn loại, (b) quá trình làm việc chuyên nghiệp về ngoại ngữ đó để nâng cao chất lượng so sánh, và (c) từng có tham luận tương hợp tại hội thảo cấp quốc gia, tôi cho rằng mình đương nhiên có thẩm quyền chuyên môn cao hơn Bùi Hiền và có quyền công dân – ngoài quyền tự do ngôn luận y như Bùi Hiền – để phát biểu các nhận định hàn lâm qua hai bài viết mà bài thứ nhất sẽ nêu các vấn nạn mang tên Bùi Hiền như sau.

Bài 1: Vấn Nạn Bùi Hiền

1- Lô Cốt Ngà Của Chế Độ

Người trong cõi ta bà thường dùng chung thành ngữ “tháp ngà” để ví những vị hàn lâm tập trung hoặc nghiên cứu hoặc thăng hoa tư duy luận bàn hoặc thế sự hoặc bàn luận chuyện mà nhân gian có khi vài thế kỷ sau mới nghiệm ra hoặc muôn đời chẳng thể nghiệm ra. “Tháp ngà” tự thân nhuốm màu xám của nghi ngại, màu đen của chê bai phi thực tế. Dù vậy, tự thân “tháp ngà” cũng óng ánh sắc màu tươi sáng của chiều cao lộ thiên (“tháp”) và độ quý (“ngà”) như nơi trấn ngự cao quý của các bậc hoặc hiền tài, hoặc kỳ tài, hoặc dị nhân thấu thị đầy cao quý.

Trong khi đó, ở Việt Nam hiện có “lô-cốt ngà” mà đặc điểm của lô-cốt là cực kỳ vững chắc và chìm sâu dưới đất.

Cực kỳ vững chắc vì ngự bên trong là các vị đảng viên mà Đảng Cộng Sản Việt Nam (a) do tôn trọng tri thức nên tin tưởng vào trí thức, và (b) do chỉ tin tưởng vào giai cấp nên ưu ái đầu tư tiền của hình thành nên một lực lượng trí thức của riêng Đảng bằng cách nhiều chục năm qua tích cực cử các cán bộ Đảng tất nhiên thuộc gia đình thuận lợi về giai cấp và thuộc diện sẽ được cơ cấu vào “nguồn” hoặc diện sẽ được dự kiến vào các ghế lãnh đạo các Bộ/Ban/Ngành/Đoàn Thể/Trung Ương/Địa Phương di du học nhằm có các văn bằng thạc sĩ/tiến sĩ. Điều này có nghĩa là hoàn toàn triệt tiêu tư duy đạo đức truyền thống ngàn đời của tổ tiên Việt vốn chỉ vinh danh những ý chí tự lập vươn lên của những kẻ hàn sĩ không bao giờ nhận được bất kỳ hỗ trợ nào mang danh “học bổng” từ các vương triều hoặc các “quỹ khuyến học” của các địa chủ phú thương, chỉ dành ghế đại quan cho những trạng nguyên/bảng nhởn/thám hoa xuất thân dân dã nghèo hèn ấy. Điều này có nghĩa việc các cán bộ được cử đi học sẽ có 7 lớp bê tông cốt thép thượng hảo hạng bao bọc lô-cốt gồm

(a) không chút lo toan về tiền bạc chi phí du học,

(b) không chút lo sợ “bọn thứ dân ngoài Đảng” giật mất ghế ngôi cao quyền trọng,

(c) không chút lo lắng về kết quả học tập vì chỉ  cần học xong có bằng cấp đem về làm nhãn mác chứ chẳng ai quan tâm xem bằng ấy có thuộc loại ưu tú hay không,

(d) không chút lo lắng về kết quả học tập vì chỉ cần có bằng cấp chứ chẳng ai quan tâm xem người cầm văn bằng ấy có nói và viết được ngoại ngữ tinh thông tinh tường hùng biện như gió khi về nước hay không,

(e) không chút lo lắng về kết quả học tập vì chỉ cần có bằng cấp chứ chẳng ai quan tâm xem cái sở học ấy của mình có thể áp dụng gì cho đời không vì chẳng ai có thể biết mình tốt nghiệp mà chẳng có ma nào ở nước ngoài thèm chiêu dụ tuyển dụng,

(f) không chút lo lắng bị bươi móc bỡn cợt chuyện tự nhiên mình thành thạc sĩ/tiến sĩ dưới đất chui lên trên trời rớt xuống tiến tới tự nhiên làm lãnh đạo cơ sở vì các lãnh đạo cấp trên của mình quyền lực cao ngút hơn mình cũng theo lối đào tạo nhân tài riêng cho Đảng y chang mình, và

(g) không chút lo lắng bị bươi móc bỡn cợt chuyện mình là thạc sĩ/tiến sĩ mà chẳng ưa viết lách chẳng thèm nghiên cứu gì cả vì toàn bộ các lãnh đạo cấp trên của mình quyền lực cao ngút hơn mình thậm chí “lãnh đạo” đại học cũng chẳng có công trình nghiên cứu gì mà thỉnh thoảng chỉ thấy có lãnh đạo đại học gì gì đó ăn cắp nội dung luận văn tốt nghiệp của sinh viên Lào ở tận bên Lào để làm luận án tiến sĩ của mình mà cũng được các giáo sư tiến sĩ Việt Nam khen nức nở đó có sao đâu.

Chìm sâu dưới đất nên –  như tác giả bài viết này đã rất rất nhiều lần trên blog này mỉa mai rằng – ngoài Quốc Hội và các cơ quan trung ương ra thì người dân – kể cả tác giả bài viết này dù là Nghị Sĩ – không thể biết được ở Việt Nam ai là “nhà khoa học” (thông tin báo đài hở một chút là ra rả “các nhà khoa học cho rằng”) và ai là “chuyên gia/chuyên viên” (Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước được Quốc Hội bảo có ngân khoản đểthuê chuyên gia viết bài cho nghị sĩ” mà dù Nghị ta có viết thư hỏi cũng không được Văn phòng Quốc Hội cung cấp hoặc danh sách “chuyên gia” hoặc định nghĩa “chuyên gia”, nên Nghị ta suốt từ 2011 đến 2016 tuyệt đối không dám động đến ngân khoản ấy dù chỉ một xu mà tự bỏ tiền túi ra dù đến chục triệu thuê người dân thu thập tài liệu và dịch tài liệu để phát biểu hùng biện trên nghị trường chứ không được như các nghị sĩ khác thì buổi họp nào cũng có sẵn bài viết để đọc nên phát biểu cực kỳ thường xuyên chẳng bỏ đề tài luật nào cả – trừ… Luật Biểu Tình).

Bùi Hiền và những bậc kỳ tài bảo bối của Đảng như Bùi Hiền đã luôn bất ngờ xuất hiện là do thuộc giới tinh hoa trí tuệ trí thức ngủ say trong lô-cốt ngà của Đảng suốt thời gian trước tuổi về hưu.

2- Giới Tinh Hoa Có Nhãn Mác Cầu Chứng Tại Tòa Của Chế Độ

Khi sự công kích chê bai Bùi Hiền trở nên rầm rộ trên không gian mạng, như một chuyện đương nhiên các giáo sư tiến sĩ khác cũng đột nhiên xuất hiện để hoặc ủng hộ Bùi Hiền hoặc lên tiếng dạy bảo người đời nên trân trọng Bùi Hiền và nên sử dụng ngôn ngữ thích hợp ra sao khi phê phán Bùi Hiền.

Vấn đề ở đây là: trong số các giáo sư tiến sĩ đang lên tiếng bảo vệ Bùi Hiền và dạy bảo thế gian về cách ứng xử với Bùi Hiền thì đã không có ai trước đây đã từng lên tiếng khuyên bảo mạng xã hội đừng nên tấn công chưởi bới đe dọa giết nghị sĩ Hoàng Hữu Phước khi ông này phát biểu ở nghị trường năm 2011 chống Luật Biểu Tình, và nên lắng nghe tìm hiểu tôn trọng ý kiến chống chỏi ấy của ổng.

Điều này cho thấy giới tinh hoa trí thức do Đảng bỏ tiền ra xây dựng riêng cho mình từ các cán bộ đảng viên “trẻ” đã hình thành nên một phe nhóm riêng, bầy đàn riêng, có nhãn hiệu cầu chứng riêng trên ngực áo trái, tích cực bảo vệ nhau trước công luận, hoặc tích cực nói về “công lý” mà Đảng nên tôn trọng đối với dân chủ-nhân quyền-tù nhân lương tâm, hoặc rủ nhau cùng ký tên kiến nghị đòi “công lý” cho ai đó, chứ không đời nào nói về “công lý” mà Đảng nên áp dụng trong mời mọc, trọng dụng người tài ngoài Đảng hơn cả người tài trong Đảng.

3- Quy Trình Hàn Lâm Của Chế Độ: Nghiên Cứu

Phần này được ghi ra cho đầy đủ nội dung, chứ các chi tiết thì chính Đảng cũng đã phải thừa nhận rằng cái gọi là “nghiên cứu” ở Việt Nam chỉ làm đầy hơn các hộc tủ chứ chẳng làm giàu hơn nền kinh tế quốc dân hoặc học thuật nước nhà.

Bùi Hiền cho rằng công trình của “cải tiến Tiếng Việt” (danh chính ngôn thuận phải là: “cải tiến chữ viết Tiếng Việt”) mất 40 năm nghiên cứu. Câu hỏi khủng khiếp phát sinh là:

a) Bùi Hiền có đã sử dụng thời gian công tác chính quy để nghiên cứu cá nhân? Nếu có thì đã gian manh ăn cắp của Nhà Nước bao nhiêu chục ngàn giờ của 40 năm với tiền lương từ tiền thuế của dân và từ tài nguyên quốc gia?

b) Như tác giả bài viết này đã lập đi lập lại rất rất nhiều lần rằng các “nhà sử học” và các “nhà nghiên cứu” nhất thiết phải bỏ tiền túi ra nếu muốn nghiên cứu, và tự xuất bản sách giới thiệu công trình của mình, chứ Nhà Nước không được bỏ tiền ra cưu mang, vì rằng nghiên cứu phải là công trình của cá nhân (ngay cả của nhiều cá nhân hoặc tập thể cá nhân) mà công trình nào cũng phải tự đấu tranh sinh tồn cật lực đầy khó khăn với sự chấp nhận của độc giả, của phản biện, trước khi trở thành thực sự có giá trị sử dụng. Chỉ khi thực sự có giá trị sử dụng tự thân chứ không từ sự ra lịnh cho sử dụng của Nhà Nước, nghiên cứu có giá trị tham khảo ban đầu ấy mới có thể được mua lại bởi Nhà Nước để phát hành sử dụng trong hệ thống giáo dục quốc dân.

Thế nhưng, thay vì sau 40 năm dày công nghiên cứu, Bùi Hiền lẽ ra hoặc in thành sách để ai muốn đọc thì tự do mua đọc, hoặc thảy lên internet để ai muốn đọc thì tự do đọc, Bùi Hiền lại theo quy trình hàn lâm xứ Việt khi

– Tự tiện dùng chữ “công bố” phải chăng với dụng ý nghiên cứu không đến từ ý riêng của cá nhân mà là từ gợi ý hay khuyến khích hoặc đặt hàng của Nhà Nước? In sách là quyền cá nhân xin phép và tiến hành khi được giấy phép. Công bố hoàn toàn không dính dáng gì đến cá nhân trừ phi là “công bố chùa” trên mạng, mà đã là “chùa” thì vô giá trị và không thể gọi là “công bố”. Chưa kể, “công bố” là cho một kế hoạch, một ý kiến, và cũng có nghĩa vẫn chưa có tác phẩm nào hoàn tất hoàn thành đầy đủ dưới dạng một quyển sách cả. Chưa có tác phẩm thì sao lại gọi là dày công nghiên cứu 40 năm? Phải chăng phóng đại gian trá là tác phong nhuần nhuyễn của các nhà nghiên cứu do Đảng sinh ra, tạo ra, nặn ra, mua về?

– Tự tiện cho rằng cứ tổ chức hội thảo và Bùi Hiền sẽ đến giải thích những gì chưa ai hiểu. Ai có quyền tổ chức hội thảo cấp quốc gia, và chi phí cho hội thảo ấy đến từ đâu? Phải chăng quy trình quái gở cho nghiên cứu ở Việt Nam là cứ hãy nghiên cứu đi, Nhà Nước có khối tiền để tiêu cho các hội thảo và các công trình nghiên cứu cá nhân sẽ tự động biến thành có giá trị quốc gia để tác giả công trình tự động được nhận tiền tỷ thù lao?

4- Quy Trình Hàn Lâm Của Chế Độ: Công Quỹ & Ngân Sách

Từ quy trình nghiên cứu hàn lâm trên, có thể nói quy trình tiêu xài công quỹ và ngân sách của Việt Nam đối với hoạt động nghiên cứu không những là sự hoang phí mà còn là sự chà đạp công luận, tội phản quốc, tội tham nhũng tày trời.

5- Quy Trình Hàn Lâm Của Chế Độ: Cung Cách Phản Chế Độ

Tất cả bốn nội dung trên dẫn đến một sự thật là cái quy trình nghiên cứu hàn lâm chặt chẽ của chế độ mang cung cách phản chế độ, vì rằng các nghị quyết của Bộ Chính Trị và Trung Ương Đảng luôn đề cao giá trị của tri thức trong đại cuộc hiện đại hóa – công nghiệp hóa đất nước và vai trò của trí thức, trong khi Bùi Hiền và những người như Bùi Hiền hoàn toàn chỉ để lộ ra năng lực kém cỏi cho thấy sự thất bại triền miên của Đảng khi không sử dụng thực chất các lực lượng trí thức ngoài Đảng đã vươn lên từ tự lực cánh sinh, mà thay vào đó là đầu tư tiền của cho những cán bộ trẻ của Đảng nhanh chóng có bằng cấp một cách thuận lợi để làm nguồn nhân lực riêng phục vụ các kế sách thuần chính trị của Đảng.

Sự hùng mạnh của Việt Nam tùy thuộc vào tri thức và trí thức chứ không tùy thuộc vào số lượng thạc sĩ/tiến sĩ.

Thạc sĩ/tiến sĩ của Đảng để làm tổng giám đốc hay chủ tịch các đại dự án luyện cán thép làm ô nhiễm trầm trọng môi sinh và tiêu tốn điện năng.

Tri thức/trí thức tự túc của đất nước để làm đất nước giàu mạnh khôn ngoan nhờ nhận ra sự thật rằng nhập khẩu sắt thép phục vụ xây dựng chính là bảo vệ môi trường sống cũng như tiết kiệm được điện năng.

Thạc sĩ/tiến sĩ của Đảng đang lần lượt tiến vào nhà tù vì đã gây thiệt hại khủng khiếp cho cả nền kinh tế cùng uy tín quốc gia.

Tri thức/trí thức tự túc ngoài Đảng của đất nước đang lần lượt biến mất khỏi đoàn quân tích cực dựng xây đất nước do không bao giờ có chính sách khả thi khả dụng khả dĩ trân trọng tri thức và khả năng của trí thức thuộc chủng loài này.

Trong nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII đã có vị đứng đầu một viện nghiên cứu gởi nhiều bộ tài liệu in ấn công phu tốn kém (in màu trên giấy dày trắng tốt) cho tất cả 500 nghị sĩ. Viện do Nhà Nước lập nên. Viện do Nhà Nước xây nên và bàn giao cơ sở vật chất. Viện mang một cái tên vớ vẩn. Viện nghiên cứu những vấn đề vớ vẩn. Viện khoe những quan hệ vớ vẩn với các viện học thuật vớ vẩn ở những nước ngoài vớ vẩn. Và Viện đã dùng tiền ngân sách – hay của nước ngoài tài trợ – để viết ra rả về sự vĩ đại của Hồ Chí Minh mà Đảng Cộng Sản đã luôn làm sai lời dạy của Hồ Chí Minh, luôn chống lại Hồ Chí Minh, khiến nước nhà lạc hậu điêu linh. Vị đứng đầu ấy gởi thư đến tác giả bài viết này để kiện Đảng và Nhà Nước đã đụng đến Viện, lấy lại Viện, vì Viện nay thuộc quyền sở hữu có giấy chủ quyền nhà đất mang tên vị đứng đầu Viện. Vị đứng đầu Viện dọa đe tử thủ, quyết không để Nhà Nước cướp đất cướp Viện mà Nhà Nước đã ban cho Viện.

Rõ ràng Đảng đã có một lớp Đảng viên được chọn để biến thành trí thức, và các trí thức này hoặc

a) Đang công tác như những nhà tư vấn chính phủ nhưng với năng lực hoàn toàn kém (qua thực tế chứng minh: Việt Nam luôn thua trên trường quốc tế về cơ hội doanh thương, phát triển kinh doanh, hùng biện tranh chấp kinh doanh, hùng biện tranh chấp lãnh thổ, v.v.), hầu như chỉ để giải thích cho lãnh đạo Đảng và Nhà Nước các thuật ngữ chuyên ngành, hoặc tài ba lắm cũng chỉ ở mức độ cho biết đối với một sự cố đã xảy ra thì tiền lệ thế giới ra sao, luật thế giới thế nào, và Việt Nam nên chọn giải pháp gì; kỳ dư, hoàn toàn vô dụng bất tài trong tiên tri thấu thị để chặn ngăn hiệu quả ngay từ trứng nước các bất cập hay bất lợi có thể xảy đến trong lĩnh vực mình phụ trách;

b) Đang không làm gì cả ngoài việc ký tên vào các văn bản;

c) Đang thụ án hay đang đứng trước vành móng ngựa trong các vụ đại án kinh tế; hoặc

d) Đang như Bùi Hiền bất ngờ “công bố” một công trình nghiên cứu “40 năm” vẫn chưa hoàn thành nhưng nay muốn có hội nghị hội thảo quốc gia để từ đó Nhà Nước có thể công khai công nhận giá trị của công trình đó rồi chu cấp nhiều tỷ đồng cho Bùi Hiền dành 40 năm tiếp theo đúc kết thành sách in cấp phát miễn phí cho các thư viện tỉnh thành quận huyện xã phường bản làng cho nhân dân mở mang trí hóa.

Không bao giờ có việc khi có bằng thạc sĩ/tiến sĩ là tự động trở thành “nhà trí thức”. Do đó, có thể Đảng đang có nhiều đảng viên thạc sĩ/tiến sĩ, nhưng không phải vì thế mà nói Đảng đã có nhiều “nhà trí thức” nên không cần phải tìm kiếm các nhà “trí thức” tự lập tự túc ngoài Đảng.

Bùi Hiền quả là một sự hỡi ơi.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Ghi chú: Kính mời đón đọc tiếp bài 2 khảo luận hùng biện duy nhất của Việt Nam: Những Nội Dung Duy Nhất Đáng Quan Tâm Cho Một Chữ Viết Mới Của Tiếng Việt

Tài liệu tham khảo:

Tham Luận của Hoàng Hữu Phước tại Hội Thảo Khoa Học Toàn Quốc 18/6/2010: Giao Thoa Ngôn Ngữ Việt-Anh Và Thực Chất Vấn Đề Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt

Vũ Khí Tối Thượng Của Tiếng Việt Cho Thời Kỹ Thuật Số: Hồi Ức Về Một Sự Thật Chẳng Còn Người Việt Nam Nào Trên Thế Giới Còn Nhớ Hay Biết Đến     18-10-2009

Người Việt Tên Tiếng Anh: Tại Sao Không? 26-9-2012

Tình hình kẹt xe ở Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh sẽ còn có giải pháp nào hữu hiệu?

Hoàng Hữu Phước Trả Lời Câu Hỏi 6

Hoàng Hữu Phước, MIB

22-12-2017

Ngay khi Hà Nôi công bố giá trị giải thưởng vấn kế giải quyết tình trạng giao thông là tôi đã nói ngay rằng cách chi mà có giải pháp.

Ngay khi Thành phố Hồ Chí Minh công bố làm cầu vượt giải quyết kẹt xe ở cửa ngõ Sân Bay Tân Sơn Nhất, tôi đã nói ngay rằng cầu vượt sẽ không là giải pháp thành công.

Cơ sở cho những “tiên đoán” không sai của tôi gồm:

– Không bao giờ giải quyết được những vấn đề giao thông/hạ tầng giao thông/kẹt xe/ngập nước nếu vẫn chưa trước hết phải có luật pháp/quy định nghiêm khắc, hà khắc;

– Không bao giờ giải quyết được gì nếu vẫn ngây thơ ngây ngô ngây dại lảm nhảm hoài về “giáo dục người dân có ý thức hơn”;

– Không bao giờ giải quyết được gì nếu chưa tìm đến đúng nhà tư vấn chiến lược thực thụ;

– Không bao giờ giải quyết được gì nếu luôn luôn giở cẩm nang in sẵn rằng lĩnh vực A thì hỏi ông A, lĩnh vực B thì hỏi ông B, lĩnh vực C thì hỏi bà C, nội dung “Sân bay Tân Sơn Nhất” thì hỏi “kiến trúc sư” X, nội dung xây dựng thì hỏi “nguyên Bộ trưởng” Y, nội dung nông nghiệp/giáo dục/kinh tế thì hỏi “giáo sư” Z1/Z2/Z3, v.v. và v.v.

Đối với vấn nạn kẹt xe ở Sân bay Tân Sơn Nhất thì muốn có biện pháp thành công thì nhất thiết phải xử lý các xuất phát điểm gây ra vấn nạn ấy như đã nêu chi tiết tại bài Phi Trường Tân Sơn Nhất.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Người Việt Tên Tiếng Anh: Tại Sao Không? 18-9-2015

Tứ Đại Ngu  2012

Vi Phạm Quyền Tự Do Cá Nhân  27-12-2016

Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ  12-9-2014

Chìa Khóa Của Cường Thịnh  05-11-2016

Lại Thu Trúc 22-12-2015

Phi Trường Tân Sơn Nhất  07-01-2009

Hoàng Hữu Phước và John McCain

Hoàng Hữu Phước, MIB

14-11-2017

John McCain là cái tên hoàn toàn không xa lạ ở Việt Nam. Nhưng những hình ảnh luôn đi kèm với cái tên ấy lẽ ra vẫn được duy trì như thế, vì một mặt Chính phủ Việt Nam muốn tận dụng sự hăm hở của John McCain trong thúc đẩy tiến trình bình thường hóa quan hệ ngoại giao giữa Mỹ với Việt Nam nên tuyệt đối không đụng chạm gì đến John McCain, còn mặt kia thì John McCain hưởng lợi từ sự hiểu ngầm một cách chính xác là những hào quang tự tạo với sự giúp sức từ sự lặng thinh của phía Việt Nam sẽ giúp y trên đường thăng tiến trở thành Tổng Thống Hoa Kỳ – mà có như thế thật thì cũng quá tốt cho Việt Nam Cộng Sản.

John McCain là phi công hải quân Hoa Kỳ, bị bắt sống khi oanh tạc cơ bị phòng không bắn rơi xuống Hồ Trúc Bạch năm 1967 được dân quân Hà Nội bơi ra kịp thời cứu sống (trong ảnh dưới đây, tay trái John McCain vươn ra nắm chặc lấy tay một trong những ân nhân cứu mạng mình):

McCain Liar (18)

Với cánh tay phải bị gảy, John McCain được đưa vào bịnh viện để được tận tình cứu chữa

McCain Liar (17)

Khi được trao trả cho Mỹ vào năm 1973, John McCain đã là người khỏe mạnh vững vàng dẫn đầu đoàn tù binh Mỹ, gương mặt phơi phới như diễn viên điện ảnh đào hoa

McCain Liar (9)

tiến đến điểm tập kết chờ phái bộ Hoa Kỳ đến đón, với tay phải buông thỏng và tay trái xách cặp cùng áo veston – giống tư thế của các tù binh khác:

McCain Liar (10)

Khi phái bộ Hoa Kỳ ký nhận bàn giao xong, John McCain hớn hở đi nhanh như bay lướt qua những chiến binh Cộng sản, những người gầy gò đã dành khẩu phần ăn ít ỏi của họ cho các tù binh Mỹ to cao ăn cho no đủ hơn nửa chục năm trời

McCain Liar (16)

Điều kỳ lạ là khi máy bay về đến Mỹ, người ta thấy John McCain mím môi đầy đau đớn và gắng sức đến tột cùng, như gắng chút hơi tàn còn sót lại bấu lấy tay vịn bằng cánh tay trái để nhích từng bước khó khăn một xuống cầu thang để rẩy run xúc động đến vỡ òa chạm nhẹ chân lên Đất Mẹ Quê Hương mà các đồng đội Mỹ chẳng có ai đoái hoài xốc nách dìu xuống – ắt do không có trong kịch bản của đạo diễn quay phim

McCain Liar (15)

Và khi dự lễ chiêu đãi những “người hùng” do Tổng Thống Nixon tổ chức vài ngày sau đó, tự dưng thiên hạ thấy John McCain là điểm nhấn bi tráng anh hùng ca vĩ đại đầy cảm động khi lê bước trên đôi nạng cứ như là hai chân đã bị tàn phế do các đòn tra tấn kinh hoàng man rợ của Cộng Sản Bắc Việt suốt hơn năm năm bị giam cầm nơi Hỏa Lò địa ngục trần gian (mà cái dã man tàn độc nhất là ở chỗ những tên cai ngục ắt đã không hề đấm vào mặt tù binh mà chỉ đấm vào dưới bụng cho dập nội tạng chăng, thảo nào gương mặt tuấn tú sĩ quan Hoa Kỳ John McCain luôn rắn rỏi và đẹp tựa thiên thần không một vết trầy lệch mũi xéo mắt xiêu hàm như các cảnh phải có của Hollywood):

McCain Liar (14)

Với diễn xuất thần thoại như thế, John McCain đường đường chính chính hiên ngang hùng dũng mạnh mẽ bước vào vũ đài chính trị, trở thành Thượng Nghị Sĩ. Ông sống thật lâu, sống thật thọ, sống thật khỏe, đến độ các phóng viên báo chí phải kiêng sợ ông, né tránh bước đi xồng xộc như xe tăng của ông, và dè chừng bàn tay hay tung chưởng của ông

McCain Liar (13)

Do tuổi già, ông hay phải đi chữa bịnh hoặc giải phẫu. Điều oái oăm là ông đau ốm toàn ở những bộ phận và vị trí xa lạ mà tên của các căn bịnh lại chẳng dính dáng gì đến những khu vực ông đã cho là chịu đựng các đòn tra tấn tàn bạo của Cộng sản Việt Nam (thí dụ tay phải đã gảy thì vô cùng mạnh khỏe, tay trái vô sự thì bịnh lung tung, còn cái chân mà Cộng Quân vừa đánh vừa bẻ cho phải chống nạng đi cà nhắc gặp Tổng Thống Nixon thì lại được giải phẫu hai lần vì …ung thư da chứ xương cốt thì ơn trời nhờ ăn uống tẩm bổ tiêu chuẩn cao ở Hỏa Lò mà khỏe đến độ bây giờ mà vẫn còn hăm he hăm hở đòi “đá đít” Donald Trump văng ra khỏi Tòa Bạch Ốc.

McCain Liar (12)

Với đà tự mãn tự kiêu rằng Việt Nam Cộng Sản phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mới đây kỹ niệm 50 năm ngày “anh hùng” John McCain thoát chốn ngục tù tàn độc của Bắc Việt, John McCain đã cao hứng cùng các bạn chiến đấu đã nói trên Twitter về thời gian tù đày ấy. Điều rồ dại duy nhất trong đời của John McCain là đã không biết rằng trên Twitter còn có công dân Hoàng Hữu Phước, người trước sau như một không cho phép bất kỳ ai trên thế gian này được xúc xiểm Việt Nam.

McCain Liar (20)McCain Liar (19)

McCain: Trump nói tôi không phải là anh hùng chiến tranh vậy mà vẫn không chịu xin lỗi tôi về lời nói ấy.

Joann Balardeta (góp ý kiến) : Tôi có xem phim tài liệu trên PBS thấy McCain là từ binh chiến tranh bị tra tấn, và điều này cho thấy Thằng Ché Đỏ Trump phản quốc mới nói hạ phẩm giá McCain.

Hoàng Hữu Phước (đối đáp với Joann Balardeta): Thật đáng thương hại cho Cô khi bảo một phim tài liệu cho biết McCain là một tù binh chiến tranh bị tra tấn. Thế sao ông ta chẳng tự mồm nói ra? Báo Chí Ba Xạo đáng thương hại thật!

McCain là một tài sản quý như vàng của những người Cộng sản Việt Nam để khoe các giá trị nhân đạo của họ; do đó họ tận dụng cơ hội để chăm sóc anh ta thật tốt.

Nhiều người Việt Nam sẽ cười đến chết mất, vì cái kiểu tuyên truyền dạng Hollywood rằng “anh hùng” John McCain đã bị tra tấn dã man!

Việt Nam chẳng ngu gì mà đập tan nát kim cương. Việt Nam chăm sóc McCain và các tù binh Mỹ theo cách tốt nhất để bảo đảm các thương thuyết thắng-thua với Mỹ và Việt Nam đã thắng (còn Mỹ bị thua).

McCain Liar (8)

@SenJohnMcCain: Thật khó tin là ngày này cách đây 50 năm phi cơ của tôi bị bắn rơi ở Việt Nam. Vinh dự cả đời tôi là phục vụ chung với những vị anh hùng (trên chiến trường) ở Việt Nam.

@HoangHuuPhuocc (tranh biện với một người Mỹ tung hô đoạn thoại trên của McCain và xem McCain quả là một anh hùng vĩ đại vì đã anh dũng chống chọi với sự dã man của quân thù): Tra tấn dã man ư? Thôi nào. Đó là kiểu tuyên truyền xạo xự tuyệt diệu của Hollywood đấy. Xin đừng giết người dân Việt bằng cách làm họ cười tới chết.

Trước đó, cứ mỗi lần John McCain tuyên bố chống Trump rồi ra tay bỏ phiếu ngăn chặn các sắc lẹnh của Trump, John McCain đều nhận được ngay các công kích hoặc vặn vẹo  của Hoàng Hữu Phước, qua vài thí dụ tiêu biểu như:

McCain Liar (7)

@SenJohnMcCain hôm nay ra tuyên bố đối với quyết định của Tổng Thống Trump chấm dứt chương trình DACA: “Quyết định của Tổng Thống Trump loại bỏ DACA là cách tiếp cận sai lầm chính sách nhập cư vào thời điểm mà cả hai Đảng cần ngồi lại với nhaubđể sử đổi hệ thống nhập cư đã vỡ vụn của chúng ta”.

@HoangHuuPhuoc: John McCain đã thừa nhận hệ thống nhập cư đã sụp đổ! Thế tại sao không ném nó vào sọt rác và nghe theo các quyết định của Trump?

McCain Liar (11)

John McCain: “ Chúng ta không phải cấp dưới của Trump. Chúng ta không trả lời ông ta. Chúng ta trả lời nhân dân Hoa Kỳ”

Hoàng Hữu Phước: Thật đáng thương cho lão già McCain! Ông ta ngụ ý Tổng Thống Trump do dân bầu lên làm cấp dưới cho ông ta. Ông ta từ chối trả lời cho vị Tổng Thống do nhân dân Hoa Kỳ bầu lên!

Thật đáng ngạc nhiên khi McCain là nghị sĩ đầu tiên tuyên bố như thế. Hóa ra (trước ông ta) nhiều thế kỷ nay các nghị sĩ Hoa Kỳ là cấp dưới của các đời tổng thống hay sao?

McCain Liar (4)

@Politico: Trump phát ra lời cảnh báo McCain: “Lúc nào đó ta sẽ phản pháo và nó sẽ không đẹp đẽ gì cho ngươi đâu.”

@HoangHuuPhuoc: Việc này thì Ngài Tổng Thống lẽ ra đã nên làm thật lâu trước đây để dạy McCain những bài học (để qua đó) phục vụ nước non Ngài.

McCain Liar (3)

@Politico: Thượng Nghị Sĩ John McCain được (đưa đi) chữa trị vết thương nhẹ ở gân gót.

@HoangHuuPhuoc: Tôi biết chắc một tỷ phần trăm là vết thương ấy cùng bất kỳ bịnh tật gì khác của ông ta không bao giờ là hậu quả của việc ông ta bị “tra tấn dã man” ở Việt Nam. [07-11-2017]

McCain Liar (2)

@FoxNews: Thượng Nghị Sĩ John McCain tuyên bố về các nhận xét của Tổng Thống đối với Vladimir Putin…

@HoangHuuPhuoc: Những thằng ngu đần luôn ngu đần đến độ không biết rằng các buột miệng nói ra từ sự ngu đần sẽ luôn khiến chúng trông càng ngu đần hơn. Đây là lý do vì sao John McCain ngày nay là thằng đại ngu trong số những thằng ngu chống Trump.

McCain Liar (1)

@FoxNews: cách nay ít phút, Thượng Nghị Sĩ John McCain đăng tweet rằng “Tổng Thống ở Đà Nẵng mà ngậm tăm không nói gì về nhân quyền. Buồn thay!”

@HoangHuuPhuoc: John McCain là một thằng ngu khi lảm nhảm về vấn đề nhân quyền của Việt Nam! Nhân quyền cái quái gì hử? Chính tôi có thể làm John McCain cà lăm không thể nói gì được nếu hắn dám tranh biện mặt đối mặt với tôi về nhân quyền! Đó là thằng anh hùng bị Việt Nam tra tấn dã man ư? XẠO KE! DỐI TRÁ! [12-11-2017].

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Ghi chú: Bài viết trên là của Hoàng Hữu Phước và không hề dựa theo bất kỳ ý tương tự nào của báo chí hay sách vở thế giới, đơn giản vì đây là phân tích tìm tòi riêng của Hoàng Hữu Phước, và chỉ có hình ảnh là thu thập từ internet. Các thông tin đã có trên thế giới về John McCain đã không được nêu ra trong bài viết trên, chẳng hạn John McCain phản quốc ra sao, ngụy tạo chứng cứ vu vạ Donald Trump thế nào, và đã cầu xin Donald Trump cho được gặp riêng ắt để xin ân huệ nhưng đã bị Donald Trump không cho diện kiến, v.v., các độc giả quan tâm xin tham khảo trên internet.

Tiểu Sử Hoàng Hữu Phước

Hoàng Hữu Phước, MIB

10-11-2017

Lại Thu Trúc, người đã gởi thư cá nhân cho Tổng Thống Donald Trump, có báo với tôi rằng cô ấy bắt gặp trên Wikipedia có trang về “tiểu sử” của tôi nhưng đọc thấy lủng ca lủng củng vừa thiếu vừa yếu nên đích thị không phải do tôi post lên. Cô khuyên tôi nên đọc thử xem ai hoặc học trò nào đã post rồi chỉnh sửa cho chính xác nếu muốn.

Tôi đã trả lời cô rằng thì là mà tôi chả là kẻ háo danh xoàng xỉnh nên tôi không bao giờ (a) quan tâm viết cái gọi là “tiểu sử” của chính mình, (b) quan tâm xem thiên hạ viết đúng hay sai về cái gọi là “tiểu sử” ấy của mình, hoặc (c) quan tâm xem thực ra ai là tác giả viết đăng cái ghi chép “tiểu sử” ấy về mình.

Cái sự dững dưng trên của tôi còn được minh chứng qua các sự thật rằng tôi chẳng quan tâm (a) tham gia Facebook dù nhiều người nhiều năm nay khuyên tôi đăng bài trên đó để có nhiều người đọc hơn và có số “like” lúc nhúc hơn, hoặc (b) quan tâm đến những người Mỹ lạ hoắc “follow” tôi trên Twitter và LinkedIn vì thích đọc các “post” của tôi nên gợi ý sẵn sàng giúp tôi miễn phí gia tăng khủng số lượng “follower”.

Tôi đã trả lời cô rằng thì là mà do tôi là kẻ háo danh quý tộc nên tôi chỉ quan tâm đến việc xem dăm ba người lạ hoắc hiếm hoi “follow” tôi trên WordPress, LinkedIn, Twitter, hay Tango có là những bậc hiền nhân quân tử đạo đức công tâm trí tuệ hay không mà thôi. Chưa kể, tôi luôn cẩn trọng tạo dựng bức tường lửa để tự bảo vệ mình, ở chỗ sẽ không bất kỳ ai dù ngoài xã hội hay trong giới cầm quyền có thể khép tôi vào tội danh nào đó liên quan đến cái gọi là lạm dụng tự do ngôn luận để khuấy động rùm beng trên không gian mạng gây tác động đến xã hội được. Đơn giản vì cách chi mà tôi tạo ra sự rùm beng khi chỉ viết bài ẩn náu ẩn dật ẩn cho vài ba độc giả chứ nhún vai cười khẩy khinh thường kiểu sao cũng được miễn có cả  trăm ngàn “follower” như mấy cái ả vớ vẩn này trên Tango:

Screen Shot 11-10-17 at 01.29 PM 001Screen Shot 11-10-17 at 01.29 PMScreen Shot 11-10-17 at 02.29 PM

Thế nên, nếu ngoài sự quan tâm muốn biết hành trạng tư duy đặc thù của tôi đối với tất tần tật các vấn đề hay vấn nạn trong đời sống học thuật và đời sống xã hội, kiểu như “lên mặt dạy đời” mà tôi hay đưa lên Tango:

Screen Shot 11-10-17 at 07.27 PMScreen Shot 11-10-17 at 07.27 PM 001Screen Shot 11-10-17 at 07.26 PMScreen Shot 11-10-17 at 07.26 PM 001

độc giả nào còn quan tâm muốn xem tôi có cái tiểu sử ra sao hoặc có ra chi không, thì xin hãy chịu khó qua các thông tin mà thỉnh thoảng chính tôi “hé lộ” trong vài bài viết tiêu biểu sau trên cái blog WordPress hẻo lánh này có thể tự nhặt nhạnh những tiết tình nào hữu dụng, chứ tôi sẽ không bao giờ tìm đọc xem cái “tiểu sử” của tôi do người khác viết ra sao, cũng như sẽ không bao giờ viết cái “tiểu sử” ấy cho chính mình:

Hoàng Hữu Phước bị bôi nhọ

Hoàng Hữu Phước được ngành an ninh tình báo quan tâm tuyển dụng

Hoàng Hữu Phước lấy vợ

Hoàng Hữu Phước theo đa thần

Hoàng Hữu Phước khuyên bảo học sinh

Hoàng Hữu Phước khuyên các nhà giáo hiện tại và tương lai

Hoàng Hữu Phước và đức khiêm tốn

Hoàng Hữu Phước và Cô Trương Tuyết Anh

Hoàng Hữu Phước và Thầy Nguyễn Quang Tô

Hoàng Hữu Phước và Thầy Lê Văn Diệm

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo chính:

Hoàng Hữu Phước lấy vợ: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/09/dam-cuoi/

Hoàng Hữu Phước lọt vào mắt xanh của ngành an ninh tình báo:  https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/26/toi-va-nganh-an-ninh-tinh-bao/

Hoàng Hữu Phước bị bôi nhọ: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/02/boi-nho/

Hoàng Hữu Phước, con người khiêm tốn: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/khiem-ton/

Hoàng Hữu Phước và Cô Trương Tuyết Anh: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/toi-va-co-truong-tuyet-anh/

Hoàng Hữu Phước và Thầy Lê Văn Diệm:  https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/toi-va-thay-le-van-diem/

Hoàng Hữu Phước và Thầy Nguyễn Quang Tô: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/02/22/toi-va-thay-nguyen-quang-to/

Hoàng Hữu Phước khuyên bảo học sinh: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/10/02/loi-khuyen-danh-cho-hoc-sinh/

Hoàng Hữu Phước khuyên các nhà giáo hiện tại và tương lai:  https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/04/09/cuu-nha-giao-hoang-huu-phuoc-viet-buc-tam-thu-goi-nha-giao-hien-tai-va-tuong-lai/

Hoàng Hữu Phước theo đa thần:  https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/10/24/hoang-huu-phuoc-va-ton-giao/

Tham khảo thêm:

Lại Thu Trúc: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/22/lai-thu-truc/

Lại Thu Trúc gởi thư cho Tổng Thống Donald Trump: https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/10/19/thu-cong-dan-viet-nam-lai-thu-truc-goi-tong-thong-my-donald-j-trump/

Quyền Lực Nhũn Xèo

Hoàng Hữu Phước, MIB

09-11-2017

Mục lục

A) Từ Nguyên

B) Bộ Quốc Phòng Nhũn Xèo

C) Bộ Công An Nhũn Xèo

D) Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh Nhũn Xèo

E) Vắc-xin Nhũn Xèo

A) Từ Nguyên

Có nhiều thứ mềm mang tính phương ngữ đặc thù trong đó có mềm nhũn của tiếng Bắc và mềm xèo của tiếng Nam, mà nếu tôi áp dụng sát sàn sạt theo công thức tiếng Việt – do Thầy Trần Chút từ Hà Nội vào Đại Học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh truyền thụ năm 1976 cho Khoa Anh Văn của tôi qua môn Ngữ Văn Tiếng Việt Hiện Đại – thì sẽ có thêm mềm nhũn nhùn nhunmềm xẻo xèo xeo nữa cơ đấy.

Quyền lực mềm thì có khối thí dụ minh họa, chẳng hạn gần đây mụ vợ của Barack Obama đột nhiên tham gia phát biểu vung vít ì xèo ắt do không cam tâm ra khỏi Tòa Bạch Ốc trở thành cựu Đệ Nhất Phu Nhân tức ngang hàng với tân Đệ Bét Phu Nhân nên phải ra uy thường xuyên đi khắp nơi ăn nói quàng xiên xúi giục phụ nữ hãy vùng lên nổi loạn mà mình đương nhiên làm lãnh đạo phụ nữ chăng:

Wordpress Quyền Lực Mềm (1)

Tác giả bài viết này do tính khí khinh thế ngạo vật, tính tình hý ha hý hước, tính nết thẳng ngảy ngày ngay dù lưng khỏm khòm khom, nên khi phát hiện bản thân có bẩm tài (tài bẩm báo) múa xiếc tung hứng ngữ từ, lúc thì đánh bóng tennis tiếng Anh sẹc qua sẹc lại lốp qua đầu chúng, lúc lại đá banh tiếng Việt bịch bình binh rách lưới gãy xà, làm đám gian tà tiêu cực (tiêu khổ cực tức bón uất) và tiêu cục (tiêu xài te rẹt ngàn cục vàng ròng của quốc khố mà thuốc Ganidan ngay cả tầm cỡ Vi-En Phạc-Ma vĩ đại có ra tay nhập khẩu cũng không nút bít chặn lại được) ghét đào đất đổ đi, lại sính sáng tạo ra từ ngữ mới bất kể tiếng Việt hay tiếng Anh, nên nhân thế đấy mà đẻ ra từ mới nhũn xèo cho đặc sệt sền sên đậm chất kết đoàn, giảm thiên vị, chống địa phương nghĩa chủ.

B) Bộ Quốc Phòng Việt Nam Trong Đại Dịch Nhũn Xèo

Đã là đại dịch ắt không chừa ai ngoại lệ.

Bộ Quốc Phòng Việt Nam vừa thị uy quyền lực nhũn xèo bằng cách cho ra cái mà báo chí gọi là “cảnh báo thú chơi flycam, máy bay không người lái” với lý do đại loại như “do hoạt động của các phương tiện bay không người lái gần đây diễn biến phức tạp, nhiều nguy cơ các đối tượng xấu lợi dụng máy bay không người lái, phương tiện bay siêu nhẹ vào mục đích xấu, Bộ Quốc Phòng vừa có công văn đề nghị các bộ, ngành và địa phương rà soát hoạt động nhập khẩu, sử dụng các phương tiện này,” thậm chí “gần đây, tình hình hoạt động của các phương tiện bay không người lái có những diễn biến phức tạp, một số hoạt động bay của tàu bay không người lái …bay vào các khu vực cấm bay đã bị phát hiện, xử lý,” kèm theo phác đồ diễn biến rằng “các thế lực phản động có thể lợi dụng các phương tiện này để ghi hình, chụp ảnh phục vụ mục đích tuyên truyền, xuyên tạc hoặc gây bất ổn như rải truyền đơn, thả chất cháy, chất độc, chất phóng xạ… gây nguy hại đối với quốc phòng, an ninh và an toàn xã hội.”

Với những nguy cơ đe dọa khủng khiếp kinh hoàng kinh thiên động địa như thế, trong thế giới quyền lực nhắc ngắc (cứng nhắc + cứng ngắc) của quân đội tại tất cả các quốc gia kể cả Việt Nam Cộng Hòa, nội dung “Khu Quân Sự. Vượt Qua Binh Sĩ Sẽ Nổ Súng” được treo trên hàng rào kẽm gai bao quanh doanh trại quân đội và các khu vực quyền lực quốc gia để cảnh báo sẽ có sự bắn hạ/bắn tiêu diệt bất kỳ con người/con vật nào vượt qua giới hạn cấm, nên việc bắn hạ tất cả các thiết bị bay bất kể có hay không có người lái xâm nhập không phận quốc gia hay không phận các căn cứ quân sự/căn cứ nguyên tử lực/trận địa phòng không/cơ quan nguyên thủ/trung tâm an ninh-quốc phòng/phi trường là việc đương nhiên ngay lập tức, phải thực hiện ngay lập tức, và phải có hiệu quả ngay lập tức.

Trường hợp có sự bất túc trong quy định, các Bộ Quốc Phòng luôn – theo luật định hoặc hiến định – chủ động đề ra quy định mới theo quyền lực được minh định hoặc chủ động đề nghị Tổng Thống hay Quốc Hội cho phép thêm cụm từ “không người lái” vào trong quy định hiện hành bắn hạ vật thể bay ấy.

Bộ Quốc Phòng Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam đã phô bày thứ quyền lực nhũn xèo khi một mặt chẳng hề treo bảng nào có nội dung tương tự tại các nơi tương tự, một mặt làm cái việc lẽ ra hoàn toàn không thuộc chức năng của Bộ Quốc Phòng là …“yêu cầu các cơ quan bộ, ngang bộ phối hợp quản lý các hoạt động bay, đối tượng sản xuất, mua bán, sở hữu và sử dụng tàu bay không người lái và các phương tiện bay siêu nhẹ theo đúng quy định tại Nghị định số 36 của Chính phủ (2008) và Thông tư số 35 của Bộ Quốc phòng (2017)”, nghĩa là yêu cầu ai đó phải lục tìm mấy cái Nghị Định và Thông Tư xem phải chịu sự điều chỉnh nào để tuân theo; đồng thời “đề nghị tập trung rà soát đối tượng, thủ tục xin cấp phép nhập khẩu, tạm nhập tái xuất tàu bay không người lái và các phương tiện bay vào Việt Nam,…tăng cường kiểm tra, rà soát, chấn chỉnh lại hoạt động xuất nhập khẩu, hoạt động bay, kịp thời phát hiện các hành vi vi phạm để xử lý.”

Bộ Quốc Phòng mà chỉ có cái quyền lực nhũn xèo như thế thì nếu giả dụ lúc hàng hàng lớp lớp máy bay không người lái của giặc Tàu xâm phạm không phận Hà Nội hỗn láo bắn hỏa tiển san thành bình địa Lăng Chủ Tịch Hồ Chí Minh và Tòa Nhà Quốc Hội cùng Phi Trường Nội Bài thì cái Phường nào và cái Quận nào của Hà Nội chịu trách nhiệm rà soát Nghị định và Thông tư để soạn thảo công văn gởi Bộ Tư Lệnh Lăng hỏi xin chỉ đạo cách xử lý đây?

Đừng để lực lượng đặc vụ đặc nhiệm đặc biệt tinh nhuệ Mỹ bảo vệ Tổng Thống Donald Trump ra tay bắn hạ các thiết bị bay không người lái ấy (như đã nêu trong bài Donald Trump Làm Truyền Thông Chính Thống Việt Nam Lõa Lồ) tại APEC 2017 làm nhục quốc thể Việt Nam.

Một Bộ Quốc Phòng Việt Nam cực mạnh với quyền lực nhắc ngắc là chỉ khi ý kiến đóng góp cho Điều 11 của “Bài phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992” được hiến định và luật hóa: “khi có chiến tranh nước khác xâm lược Việt Nam, Việt Nam sẽ đánh trả và truy đuổi, và tất cả những phần lãnh thổ của tàn quân tháo chạy sẽ trở thành cương thổ vĩnh viễn của Việt Nam…, không rút quân trả đất sau khi truy đuổi thành công…, không bất kỳ quân nhân nào của Việt Nam bị giao nộp cho bất kỳ tòa án diệt chủng hay tòa án tội ác chiến tranh nào của quốc tế  đối với các cáo buộc  những việc họ thực hiện khi truy đuổi quân thù ra ngoài biên giới Việt Nam, ….để giúp kẻ thù của Việt Nam cân nhắc việc có nên gây hấn với Việt Nam hay không.”

Bộ Quốc Phòng phải có quyền ra lệnh tàn sát quân xâm lược bên trong (khi phản công chống giặc) và bên ngoài lãnh thổ Việt Nam (khi truy sát tàn quân giặc), thì sá gì mấy cái thiết bị bay không người lái vớ vẩn với bao nguy cơ tiềm ẩn khủng khiếp thế kia mà lại ỏn ẻn xởi lởi uốn éo điệu đàng nũng na nũng nịu không dám ngay cả mở miệng thốt lên hai từ “bắn hạ”?

Dân ta và dân thế giới hay nói phải ăn uống cho đàng hoàng. Dân ta và dân thế giới không ai nói phải tiêu tiểu cho đàng hoàng. Đơn giản vì ăn uống có khi còn kèm theo lời rủ rê mời mọc lịch sự hoặc quốc yến linh đình. Còn cái hậu sự của món ăn thức uống sau quá trình chuyển hóa biến thái tự nhiên thành tiêu tiểu thì mạnh ai nấy lo, chứ làm gì có chuyện rủ rê vầy đoàn khí thế hoành tráng linh đình phe nhóm cùng nhau khoác vai đi vui hưởng.

Các cơ quan dù công dù tư chuyên nghiệp trên toàn thế giới đều thực hiện việc tăng cường cải tổ cải tiến cải tạo, cập nhật cập thời, phát triển phát huy phát đạt, nắm vững nắm chắc tình trường (tình hình thị trường); chứ chẳng ai nói rà soát rà mìn, giám sát giám quản. Đơn giản vì các nội dung trên có khi còn kèm theo incentive tức bonus tức share tức nôm na là tiền thưởng dành cho người đạt hiệu quả. Còn cái nội dung dưới về rà soát rà mìn giám sát giám quản là chuyện đương nhiên mạnh ai nấy lo để bản thân không dẫm phải mìn, làm việc không sai luật nước nhà, luật nước ngoài, quy định nhà nước, quy định cơ quan; chứ làm gì có chuyện phải chờ có yêu cầu vầy đoàn khí thế hoành tráng linh đình phe nhóm cùng nhau vui hưởng mới thực hiện, nghĩa là nếu trên không yêu cầu thì coi như cơ quan tanh banh tanh tưởi tanh hôi.

Bộ Quốc Phòng và các cơ quan chính quyền nhất thiết phải ngưng sử dụng từ “rà soát” để chứng minh rằng “rà soát” thực sự là hơi thở của một cơ quan còn sống.

C) Bộ Công An Việt Nam Trong Đại Dịch Nhũn Xèo

Bộ Công An cực kỳ tích cực thị uy quyền lực nhũn xèo bằng cách tích cực mài mòn “thanh bảo kiếm của nhân dân”.

Bộ Công An Việt Nam do đó trở thành một cơ quan mà lãnh đạo cứ như tương đương chức vụ Quốc Vụ Khanh phụ trách Khánh Tiết thời Việt Nam Cộng Hòa để lo tổ chức bảo vệ an ninh trật tự cho những thứ như lễ hội lễ lạc lễ nghi Hội Nghị APEC, với vài công việc mang ý nghĩa thực sự “công an” như săn bắt buôn lậu ma túy, săn bắt trường gà, săn bắt “sới” bạc, săn bắt bán người, săn bắt bắt cóc, săn bắt xe chở hàng lậu/nội tạng heo-vịt thối không rõ nguồn gốc, điều tra phá án, quản lý nhân khẩu; hoặc thực sự “cảnh sát” như điều tiết giao thông. Kỳ dư, hoàn toàn không có chức năng lẽ ra phải có là truy bắt/truy đuổi/vô hiệu hóa/tiêu diệt kẻ có hành vi hành động phạm tội hoặc manh nha phạm tội. Trong khi các nhà sư Phật Giáo hù dọa tín nữ thiện nam về bảy tầng địa ngục gớm ghê đợi chờ linh hồn kẻ ác, còn các tu sĩ  Thiên Chúa Giáo đem Thánh Kinh ra kể chuyện khi xưa Đức Chúa Trời nổi cơn thịnh nộ sai thiên sứ vỗ cánh chim bồ câu sà xuống vung đao xử trảm lấy mạng ngay thân xác già trẻ lớn bé ở hai thành trì bị Người cáo buộc là sa đọa, thì công an thế giới áp dụng hòa quyện các răn đe của tôn giáo để vừa áp dụng luật lệ hà khắc vừa thực hiện quyền lực ngắc nhắc trong tiêu diệt tại trận kẻ ác gian. Trong khi đó, công an Việt Nam phải chăng do có cốt vô thần như bọn chống Cộng luôn rêu rao, nên chẳng theo lời Phật hay ý Chúa “trừng trị kẻ ác”, mà tự cho rằng bổn phận của mình là “bảo vệ nhân dân” thật là lạc quẻ, khôi hài, hý hước. Phục vụ nhân dân và bảo vệ nhân dân là công việc riêng của các Bộ nào lo về y tế (thuốc, chữa bịnh, phòng dịch) và lương thực (nông-lâm-ngư-chăn nuôi) mà thôi. Ai cũng tranh giành cái danh  phục vụ nhân dân và bảo vệ nhân dân nên đất nước suy vi do chẳng có ai tiêu diệt mấm mồng gây hại cho nhân dân (giặc ngoại xâm, giặc nội xâm, giặc tham nhũng & hối lộ, giặc phung phí, giặc ngu dốt, giặc kiêu báo, v.v.). Bảo vệ là chường mặt ra đi qua đi lại với các chốt dân phòng có người ngủ trực hy vọng làm kẻ gian phải tính toán lại thời điểm khác để ra tay, còn tiêu diệt là thoắt ẩn thoắt hiện săn bắt kẻ ác, truy sát kẻ ác, tiêu diệt kẻ ác, truy bắt kẻ ác đã gây án hay dự mưu gây án, mà tất cả nhằm xóa sổ xóa sạch kẻ ác.

Sáng Chủ Nhật vừa rồi đã xảy ra vụ xả súng tại một nhà thờ ở Texas, Hoa Kỳ, sát hại gần 30 người và gây trọng thương vài chục người khác. Khi nghe tiếng súng, một hàng xóm là ông thợ sửa ống nước Stephen Willeford 55 tuổi thấp người, không đi lễ nhà thờ, đã nhanh chóng xách súng trường lúp xúp chạy chân đất ra khỏi nhà để đấu súng với kẻ thủ ác đang bỏ chạy khỏi hiện trường. Khi tên đó lái xe tẩu thoát, Willeford đã nhảy lên một chiếc xe do Johnnie Langendorff 27 tuổi cao nhòng, không đi lễ nhà thờ, tình cờ chạy ngang qua và cả hai đã phóng đuổi theo với tốc độ “không cho phép” là 153km/giờ suốt gần 18km mới khiến xe của kẻ thủ ác lao vào vật cản và kẻ ấy mất mạng được cho là do một trong những vết thương do bị bắn trong lúc đấu súng với Willeford gây ra.

Wordpress Quyền Lực Mềm (3)Wordpress Quyền Lực Mềm (8)

Ngay người lái xe tải Langendorff cũng được hàng ngàn người trên toàn thế giới ca ngợi “kiến nghĩa bất vi vô dõng giả” vì đã không ngại hiểm nguy, thấy việc nghĩa mà không ra tay trợ giúp thì sao xứng danh anh dũng, lái xe phóng hơn bay rượt đuổi đối tượng ngay khi Willeford nhảy lên yêu cầu trợ giúp săn bắt sát thủ ác nhơn

Wordpress Quyền Lực Mềm

còn ông thợ ống nước Willeford được báo chí xưng tụng là anh hùng hào hiệp trượng nghĩa “gian nguy bất cứu mạc anh hùng” (Samaritan)” thấy thiên hạ lâm nguy dưới mưa xả đạn mà không xả thân cứu nạn thì sao xứng gọi đấng anh hùng, được Thượng Nghị Sĩ Ted Cruz ca ngợi là “một thường dân nghĩa khí”; và cả hai được chính quyền Bang tôn vinh qua tuyên bố: “Mục tiêu hàng đầu của lực lượng chấp pháp là vô hiệu hóa kẻ xả súng. Trong tình huống này, chúng ta đã có hai vị anh hùng trượng nghĩa đã thực hiện việc đó thay cho lực lượng chấp pháp của chúng ta.”

Nếu vụ xả súng trên ở Hoa Kỳ có bắt chước y chang luật pháp Việt Nam, thì ngay khi Willeford đấu súng bắn hạ kẻ thủ ác,

(a) Willeford bị tống giam do phạm 5 tội gồm tham gia đấu súng, xách động người khác cùng phạm tội, gây tử thương cho kẻ chưa mang thân phận bị cáo và chưa được xét xử công bằng công minh công cộng trước Tòa, gây náo loạn an ninh xã hội do không trên cơ sở phòng vệ chính đáng, tự tiện thi hành án thay cho cơ quan chấp pháp;

(b) Langendorff bị tống giam vì phạm 4 tội lái xe quá tốc độ quy định nội thành, tham gia giao thông không với mục đích giao thông, dâng phương tiện cá nhân phục vụ kẻ không thuộc lực lượng chấp pháp/FBI/CIA, và là tòng phạm kẻ truy bắt gây tử thương cho nạn nhân chưa được các cơ quan chức năng xác định tội danh tội trạng;

(c) Lực lượng chấp pháp/FBI/CIA lập tức tuyên bố Willeford và Langendorff vi phạm pháp luật nên phải tạm giam, lập tức tổ chức đến thăm hỏi động viên gia đình người đã  không may bị xử theo luật rừng; và

(d) Báo chí chính thống chính quy đồng loạt xách động “biểu tình” trên mạng và trên đất chống cơ quan chấp pháp/FBI/CIA đã giết dân – dù gián tiếp – vì đã đến hiện trường trể 5 phút, đã không “rà soát” các quy định nên mới có chuyện thường dân nhờn luật dám tự tiện nhảy ra thay trời hành đạo, đã không tích cực thường xuyên tuyên truyền giáo dục nhân dân về pháp luật, v.v.; đồng thời đòi lãnh đạo cơ quan chấp pháp/FBI/CIA phải xin lỗi người dân, phải bồi thường thỏa đáng, và phải từ chức, phải bị khai trừ khỏi Đảng Dân Chủ/Cộng Hòa, không được ra tranh cử Tổng Thống thời kỳ Hậu-Trump.

Người thợ sửa ống nước “anh hùng” Willeford đã trả lời báo chí Mỹ rằng ông đã rất ân hận vì đã không chạy đến nhà thờ đủ nhanh để đấu súng với kẻ thủ ác, vì với vài phút sớm hơn dù chỉ một chút thôi, ông lẽ ra đã có thể cứu thêm được vài mạng người.

Willeford nếu biết rằng cơ quan chấp pháp ở Việt Nam hành xử rất không giống ai, ông sẽ thở phào thốt lên rằng ông sẽ cực kỳ ân hận không bút mực nào tả xiết nếu là công dân ở Việt Nam.

“Anh hùng” ở Việt Nam thì phải là người thuộc các lực lượng vũ trang, các nhà máy xí nghiệp nông trường quốc doanh, hoặc là những người dân cứu dân bằng cách nhảy xuống sông lũ lụt hoặc lái xe chặn hãm tốc độ xe khác đang bị mất thắng trôi tuột xuống đèo, chứ không được cứu dân bằng cách tiêu diệt nguồn tai họa vì đó không là việc của người dân cứu dân. Thậm chí người chấp pháp cứu dân muốn tiêu diệt nguồn tai họa thì cũng phải theo đúng quy trình nếu không muốn bị lột lon, bị hạ tầng công tác, bị hạ bậc lương, bị cách chức, bị cho ra tòa xử tội tùy tiện bắn hạ đối tượng, bị báo chí léo nha léo nhéo làm cho mất danh dự và bị báo chí đeo bám hành hạ cho đến khi bản thân thả trôi theo Khuất Nguyên.

Hỡi ơi, chiến sĩ công an đánh một tên lưu manh đang cầm gậy sắt đập lên đầu mình mà bị báo chí giật tít “công an đánh dân”, lãnh đạo công an lập tức một mặt ra uy trừng phạt chiến sĩ công an do đã dám không kính cẩn đứng yên cho “dân” đánh, một mặt xởi lởi vuốt ve thanh minh thanh nga mong báo chí tha cho sự lỡ dại “đánh dân” của cán bộ chiến sĩ trẻ người non dạ yếu nghề đeo lon cấp tá ấy, thì cái chế độ này mà vẫn còn tồn tại mới chứng minh được rằng cuộc đời vẫn còn có những phép mầu chăng!

D) Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh Trong Đại Dịch Nhũn Xèo

Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh là địa phương tập trung hai thứ quyền lực tréo ngoe song song tồn tại bằng cách

1- vừa ra uy quyền lực nhắc ngắc luôn dõng dạc tuyên bố đòi tự chủ tài chính, đòi chính quyền đô thị thông minh, đòi cơ chế đặc thù, trong khi – như tác giả bài viết này đã luôn luôn khẳng định trong vô số các bài viết trước đây rằng cái ủy ban này chẳng có bất kỳ lãnh đạo nào tài giỏi cả – qua việc luôn tầy huầy việc tự tung tự tác về sử dụng ngân sách thành phố, luôn tích cực giúp duy trì các khiếu tố trường thiên trơ gan cùng tuế nguyệt của công dân, là tác giả của nạn kẹt xe nghẹt cống ngập đường trong biến chuyển Hòn Ngọc Viễn Đông thành Hòn Đảo Venice Đông Nam Á vốn đều là Hòn và đều có chữ V vinh diệu của Việt Nam Chiến Thắng (victory); và

2- vừa thị uy quyền lực nhũn xèo bằng cách tập quyền tuyệt đối khi cấm Đoàn Ngọc Hải xuống đường nếu không có tờ giấy cho phép của Chủ Tịch Quận 1; mà theo đó có thể tạm suy ra hai vấn nạn rằng

(a) ắt ở cái thành phố quái đản vừa sợ trách nhiệm vừa giỏi đẩy đùn trách nhiệm này thì mặc nhiên Chủ Tịch Quận phải bí mật xin phép Chủ Tịch Thành Phố cho mình được phép cho phép Đoàn Ngọc Hải được xuống đường, và rằng

(b) trên bình diện rộng lớn hơn thì ắt các đơn vị Biên Phòng Việt Nam không được phép nổ súng khi quân xâm lược Tàu hay Cambodia tràn qua biên giới tàn sát người dân, mà phải vừa bỏ chạy trên tinh thần tỏ bày thiện chí, vừa báo cáo xin sự cho phép của “Ban Chỉ Đạo” để “Ban” ấy báo cáo xin chỉ đạo của lãnh đạo quân khu, để lãnh đạo quân khu xin chỉ đạo của Bộ Quốc Phòng để Bộ Quốc Phòng xin chỉ đạo của Quân Ủy Trung Ương, để Quân Ủy Trung Ương xem có cần xin Quốc Hội họp bàn ra nghị quyết xem có phải chống giặc hay không, vì chủ trương nhất quán từ lâu của quốc gia đối với bạn hiền là giải quyết mọi bất đồng xung đột qua đàm phán theo cóc dóc gì đó (DOC và COC), v.v.

Đã không có cái đầu lãnh đạo (tức nhân lực tài năng xuất chúng trong xây dựng thành phố thành công), lại không có tay chân thừa hành tức không chịu phân quyền cho người khác thực hiện cụm việc trách nhiệm riêng biệt (qua việc trói tay Đoàn Ngọc Hải), thì bảo đảm Thành phố Hồ Chí Minh còn khuya mới trở thành Hột Bẹt Viễn Đông tức đẳng cấp đầu tiên trước khi biến hóa ra hòn ngọc thấp ca-ra hay cao ca-ra trong suốt lánh lấp hay đầy vết tì bẩn bụi.

Dựng xây khu cao ốc luôn buộc phải có cơ bắp, búa tạ, búa máy, máy dầm, xe hủ-lô.

Dựng xây thành phố cần siêu cơ bắp, siêu búa tạ, siêu búa máy, siêu máy dầm, siêu xe hủ-lô, v.v. (không bao giờ cần xe “siêu sang” là hạng xe chật chội kiểu Lamborghini chỉ thích hợp cho các “đại gia” trẻ người non dạ hoặc đầu vướng bịnh claustrophilia).

Wordpress Quyền Lực Mềm (6)Wordpress Quyền Lực Mềm (5)Wordpress Quyền Lực Mềm (4)

Dựng xây thành phố bằng công cụ quyền lực nhũn xèo mà không biến thành phố thành tác phẩm của Bà Mười Xiềm thì rõ là chuyện lạ của phép màu.

E) Vắc-xin Nhũn Xèo: Đừng Dốt Sử Và Dốt Tiếng Việt

Hỡi ôi, chỉ vì không hiểu tiếng Việt và dốt Sử mà các đại quan nước Việt ra thần uy bằng cái thứ quyền lực nhũn xèo quái đản.

Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” là câu chỉ được đem ra sử dụng

(a) sau khi hoàn tất đại cuộc tiêu diệt quân thù, đã hoàn tất đại cuộc tàn sát quân thù, đã hoàn tất đại cuộc tắm máu quân thù, nghĩa là đã hoàn tất đại cuộc chiến thắng quân thù;

(b) khi tiến hành cấp phát áo quần lương khô cho tù bình để họ lê lết kéo xác đồng đội hồi hương;

(c) khi tiến hành hòa đàm chấp nhận gia giảm cho quân thù bại trận một tỷ lệ phần trăm nào đó trên tổng bồi thường chiến phí họ phải trả cho ta; và

(d) khi tuyên bố với bàng dân thiên hạ để thị uy, để tự gắn hào quang đèn led, khoe khoang danh tiếng chính nghĩa công đức bên thắng trận nhằm tránh nói về số lượng xác quân thù đã bị ta diệt tiêu.

Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” không bao giờ là kim chỉ nam để trị quốc trong đối nội.

Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” mà dùng trong đối nội thì chẳng khác nào ngụ ý rằng tại bị vì bởi bọn tâm lý chiến của Việt Nam Cộng Hòa cứ nheo nhéo nói “Cộng sản Bắc Việt” khát máu nên Cộng sản Việt Nam khiếp sợ tai tiếng ấy đeo bám, phải khôn khéo nhũn xèo để chứng minh mình là tiênbụtnghĩanhân, là thương dân đen như con đỏ, chứ chẳng như bọn côn đồ ác ôn Mỹ Ngụy hành hạ lột bóc người dân.

Lịch sử Việt Nam và lịch sử thế giới đã luôn chứng minh: trong thời chiến, quyền lực sắt máu trong tất cả mọi trường hợp đều dẫn đến chiến thắng, dù đó là Liên Xô, Mỹ, Đức, Pháp, Nga, Tàu, Nhựt  Bổn, hay Việt Nam; còn quyền lực nhũn xèo dứt khoát không bao giờ có thể dẫn đến kết quả như vậy. Quyền lực sắt máu chỉ bị thất bại bởi một quyền lực sắt máu hơn hoặc một quyền lực sắt máu nhất. Không chiến thắng thì không thể lập quốc hay duy trì sự tồn tại của đất nước. Sư sãi yêu nước phải vung đao lấy thủ cấp quân xâm lược khi giúp các triều đại nước nhà cứu quốc. Làm gì có chuyện chỉ cần sư sãi dàn hàng ngang vừa lần xâu chuỗi, vừa tụng kinh, vừa tiến về phía các họng súng đại liên và đại bác xe tăng của giặc là đã có thể chiến thắng ngoại xâm!

Trong thời bình, quyền lực sắt máu (hoặc phiên bản “hòa hoãn hơn” của nó tức là quyền lực sắt đá) vẫn có thể duy trì sự thành công của kiến quốc như Thế Giới Sử đã luôn có những thí dụ chứng minh qua gương Singapore và Israel, còn quyền lực nhũn xèo dứt khoát làm sự lập quốc mất luôn nền móng vững chắc ban đầu, sự kiến quốc trở nên lạch bạch như vịt và vô hiệu, xã hội trở thành món cơm cám hỗn tạp hổ lốn của đa nguyên đầy yếu ớt, dẫn đến sự suy thoái suy vong suy kiệt suy tàn suy vi suy…dinh dưỡng và nằm viện triền miên của nước nhà.

Chưa kể, dù loạn hay bình thì mỗi thời đều có xâm cả. Vì vậy, vũ khí chống giặc ngoại xâm và giặc nội xâm đều phải như nhau, nghĩa là không bao giờ được phép nhũn xèo vì đã là giặc thì luôn là bọn gây tội ác với dân tộc và làm mất nước nên dứt khoát phải bị tiêu diệt bằng cùng thứ vũ khí.

Bộ Quốc Phòng, Bộ Công An, Bộ Y Tế, Bộ Giáo Dục, và các Bộ khác, tất cả đều không là đền, chùa, cơ sở tôn giáo tổ chức sự kiện chẩn bần cứu trợ cứu đói; mà phải được ví như những khối bê-tông cốt thép tetrapod wavebreaker vĩ đại để chống chọi với sự tàn phá của bão tố sóng thần ập đập vào đất nước đe dọa người dân;

Screen Shot 11-09-17 at 09.59 AM 001

còn các Bộ Trưởng phải là những dũng sĩ giác đấu gladiator (đã ra sân là đương nhiên phải một mất một còn) tiêu diệt các thử thách căng nghiệt để bản thân là rường cột quốc gia không mối mọt, ngõ hầu không để mái nhà xã tắc đè sập lên đầu dân, chứ không phải là các tu sĩ trưởng thuộc kinh kệ, giỏi cầu nguyện, chuyên vỗ về ve vuốt ve vản nhân dân theo cách của ve sầu.

Dao nhựa trong suốt tặng kèm trong hộp bánh Trung Thu thì dứt khoát không thể  dùng chặt xí quách bò, mà việc trị quốc thì lắm nhiêu khê đến độ có thành ngữ ví von là việc ấy thật là xương xẩu.

Lẽ nào người trong cuộc lại phải đợi nhắc nhở hay chờ rót ngân sách thành lập các “viện” nhằm đào tạo lại cán bộ cơ chứ?

Muốn biết nhũn xèo có tồn tại hay không thì cứ để mấy anh “cờ vàng ba sọc đỏ” về phục quốc là sẽ rõ mưỡi mười mươi ngay chỉ trong 4 giờ làm việc đầu tiên của cái sẽ được gọi là Nền Đệ Tam Cộng Hòa hay Đệ Tứ Cộng Hòa gì đấy tùy bọn giả sư (tức bọn tu sĩ giả và đám sử gia ăn-cơm-cộng-sản-thờ-ma-cộng-hòa).

Lăng-Tần Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Pháp, Nhà Satirist, Nhà Học Sử

Tham khảo (theo thứ tự xuất hiện trong bài):

Bộ Quốc Phòng cảnh báo thú chơi flycam, máy bay không người lái. http://vietnamnet.vn/vn/kinh-doanh/thi-truong/bo-quoc-phong-canh-bao-thu-choi-flycam-may-bay-khong-nguoi-lai-403944.html.  11-10-2017

Donald Trump Làm Truyền Thông Chính Thống Việt Nam Lõa Lồ.  10-4-2017

Phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992. 05-6-2013

Thanh Bảo Kiếm Của Nhân Dân: Hoàng Hữu Phước Dự Tuyển Vào Ngành An Ninh Tình Báo.  26-12-2015

Điện Ảnh Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

26-10-2017

Truyền thông thế giới đang nói về Harvey Weinstein, người thống trị Hollywood tức thống trị điện ảnh thế giới.

Nội dung về y là về những vụ tấn công tình dục hắn thực hiện mấy thập kỷ qua đối với những cô gái mong muốn được hắn phân vai diễn trở thành ngôi sao điện ảnh và thậm chí có được giải Oscar danh giá. Trong xã hội Âu Mỹ thì đó không là chuyện hiếm hay chuyện lạ, chỉ có điều chưa từng ai cáo buộc Harvey Weinstein – hoặc những con tương cận như y – có thể vì đã nhận được danh vọng tiền tài bù đắp dư thừa và cũng có thể vì biết rõ tiết lộ cũng chẳng để làm gì trừ phi bản thân nhận thêm tài trợ khác từ đối thủ của y hay từ “chính đảng” nào đó.

Tuy nhiên, nếu tình dục bịnh hoạn như của Đức Ngài Jimmy Saville (Hiệp Sĩ Sir Jimmy Saville) của thế giới sân khấu giải trí Vương Quốc Anh đã phá trinh hàng trăm bé gái và bé trai bất kể các bé ấy có đang bị cột dính trên giường do bịnh thập tử nhất sinh (như được ghi rõ trong bài  Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt trên blog này), thì tình dục đổi bại của một tên đạo diễn ao làng điện ảnh Việt Nam cũng đã từng được tác giả bài viết này nói đến trong bài Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam đăng trên Emotino.com năm 2010.

Sự khác nhau giữa tình dục đồi bại của đại gia Weinstein và của tiểu tốt đạo diễn vô danh Việt Nam là ở chỗ các cô gái Mỹ cho Weinstein thỏa thích thỏa mãn dục tính để thực sự trở thành ngôi sao đắt giá thậm chí được nằm trong số 300 nữ diễn viên chỉ riêng của Weinstein được đề cử cho giải Oscar hoặc đoạt luôn giải ấy, thì các cô gái để một đạo diễn ao làng điện ảnh Việt Nam phá trinh hoặc gọi tới phục vụ tình dục thì chẳng làm cho điện ảnh Việt Nam lỗi lạc gì, danh tiếng gì, vinh diệu gì, với đại tác phẩm gì.

Gọi là một đạo diễn ao làng điện ảnh Việt Nam vì tác giả bài viết này chỉ biết có mỗi một ông ấy, chỉ được nghe thằng đạo diễn đó tỉ tê tâm sự trong cơn say của hắn, nên cũng tin tưởng tuyệt đối là toàn bộ số đạo diễn còn lại của đất nước hình cong chữ S này là tinh hoa tinh túy tinh thông tinh tường tinh tươm với chức nghiệp chứ không ai đồi bại như thằng đạo diễn tinh trùng già ấy.

Đồng thời, gọi ao làng điện ảnh Việt Nam vì sự thật muôn đời cũng sẽ chỉ là như thế. Hồ thì to và có thể sạch – như Hồ Ba Bể Việt Nam, Ngũ Đại Hồ Canada, hoặc Baikal Nga, hay Đại Diêm Mỹ, v.v.. Ao thì chỉ là vũng nước của ao tù nước đọng nên chỉ có toàn những chất chứa không dành cho sự sống lành mạnh. Mà từ ao ra hồ đã là luôn bất khả, thì cách chi mà điện ảnh Việt Nam biết đên sông to nói gì tới biển lớn.

Việc đăng tải lại dưới đây bài viết cũ của nhà phê bình mọi sự và sự mọi  Hoàng Hữu Phước là để nhắc lại như một tham khảo biết đâu sẽ cần thiết cho một ai đó bất thình lình quan tâm đến cái gọi là sự phát triển điện ảnh nước nhà để thay thế cho cái quay phim nước nhà.

Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam: Hawaii Five-O và Hawaii Five-0

Bài đã đăng trên Emotino tháng 11-2010 (Emotino đã đóng cửa vì bị phá sập sau đợt núi lửa động đất “Tứ Đại Ngu” và sóng thần “Nỗi Nhục Của Đài BBC”)

(Phần 1 tại http://www.emotino.com/bai-viet/18886/tu-van-phat-trien-dien-anh-viet-nam-hawaii-fiveo-va-five0 và Phần 2 tại http://www.emotino.com/bai-viet/18885/tu-van-phat-trien-dien-anh-viet-nam-hawaii-fiveo-va-five0-tiep-theo)

Hoàng Hữu Phước, MIB

Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam (2)

A) Dẫn Nhập: Hawaii Five-O và Hawaii Five-0

Người dân Sài Gòn diện trung lưu ắt còn nhớ những bộ phim truyền hình nhiều tập “Đài Mỹ” chiếu tất cả các buổi tối chẳng hạn phim “giả tưởng” như Batman (Người Dơi), Star Trek (Du Hành Không Gian) và Voyage to the Bottom of the Sea (Tàu Ngầm); phim “cao bồi” như The Wild Wild West (Miền Tây Bao La Hoang Dã) và Bonanza (Xứ Miền Trù Phú); “hành động” như Mos SquadHawaii Five-O; “trinh thám phản gián” như Mission Impossible; “chiến tranh” như Combat; “phiêu lưu mạo hiểm thời lập quốc” như Daniel Boone, “khôi hài” như The Monkeys, và nhiều phim khác; còn các buổi trưa Chủ Nhật có phát phim xi-nê như các phim kinh dị của đạo diễn Hitch Cock, hoặc phim Marco Polo, v.v. Những phim truyền hình này đạt đẳng cấp và tiêu chuẩn quốc tế (mỗi tập truyện dài vỏn vẹn khoảng 45 phút), tuy không có phụ đề Việt Ngữ, không thuyết minh lồng tiếng Việt – đơn giản vì “Đài Mỹ” chỉ phục vụ các cơ quan phái bộ Hoa Kỳ tại Sài Gòn – nhưng mỗi tập truyện đều là một kiệt tác với đầy đủ các diễn biến dẫn nhập, thắt nút, gỡ rối, và kết thúc, theo một trình tự logic, hấp dẫn, chuyên nghiệp, lôi cuốn ngay cả những người Việt không biết tiếng Anh già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu, trong đó có cả anh em nhà tôi lúc ấy đang ở lứa tuổi nhi đồng, đều nắm được ý nghĩa, thậm chí cho đến ngày nay tôi vẫn còn hu‎ýt sáo được các nhạc nền tuyệt diệu của các bộ phim này.

Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam (1)Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam (7)

Sau 1975, điện ảnh Mỹ lần lượt làm những phim truyện nhựa dựa theo tên cũ của các phim truyền hình xa xưa ấy như Batman, Star Trek, và Mission Impossible, v.v., đặc biệt vẫn sử dụng lại nhạc nền cũ của các phim truyền hình ấy, chẳng hạn nhạc nền của Mission Impossible trong tất cả các phim nhựa Mission Impossible. Cách nay hai tháng, tôi ngạc nhiên khi tình cờ bấm remote lộn qua đài Yeah của Việt Nam nghe phát một đoạn ngắn 12 nốt dạo đầu của nhạc phim Hawaii Five-O mỗi khi đến đoạn nghỉ quảng cáo Yeah, và tôi nhanh chóng phát hiện Yeah đã ăn cắp đoạn nhạc ngắn trên từ các đoạn quảng cáo trên đài AXN lúc AXN thông báo sẽ chiếu bộ phim truyền hình Hawaii Five-0 phiên bản 2010. Vậy là chỉ có phim truyền hình Hawaii Five-O được tái lập bằng một bộ phim truyền hình mới khác, trong khi các bộ phim truyền hình lão làng đồng cấp khác chỉ được dựng lại thành vài bộ phim nhựa chiếu rạp để tranh giành giải Oscar và hốt bạc mà thôi. Suốt hai tuần qua, AXN khởi chiếu vài tập cũ của Haiwaii Five-O (chữ O) lúc 17g30 mỗi Thứ Ba để “hâm nóng” thị hiếu và sự ngóng trông cuồng nhiệt của khán giả truyền hình Châu Á, vừa quảng cáo rầm rộ bộ phim mới Hawaii Five-0 (số zero) với đầy đủ bài nhạc nền tuyệt diệu của Hawaii Five-O. Tối nay, Chủ Nhật 14-11-2010, AXN bắt đầu phát sóng tập đầu tiên của Hawaii Five-0 phiên bản 2010, có phụ đề Việt ngữ, để làm dẫn nhập cốt chuyện ly kỳ giải thích vì sao hình thành nên “bộ tứ” của biệt đội trừ gian mới tinh này (gồm một sĩ quan biệt kích hải quân nhận phân công về Sở Cảnh Sát Hawaii để tìm kẻ giết cha mình, hai nam nữ cảnh sát ưu tú tại nhiệm, và một cảnh sát giải ngũ do hàm oan biển thủ tiền tang chứng) và sẽ phát các tập phim trên đài AXN mỗi tối Thứ Ba kể từ 16-11-2010. Phần dẫn nhập này có các ghi chú sau về bộ phim truyền hình Hawaii Five-O:

– Phim Hawaii Five-O (chữ O) do CBS Productions, Hoa Kỳ, sản xuất, phát sóng truyền hình liên tục nhiều trăm tập từ ngày 20/9/1968 cho đến ngày 04/4/1980, là bộ phim giữ kỷ lục dài nhất cho đến năm 2003 mới mất về tay bộ phim Law & Order.

– Phim bộ mới Hawaii Five-0 (số zero) do CBS phát hình từ 20/9/2010 ở Hoa Kỳ vào mỗi tối Thứ Hai lúc 21g. Ở khu vực Châu Á-Thái Bình Dương, đài AXN độc quyền phát hình, có phụ đề ngôn ngữ các nước, trong đó có tiếng Việt. Đặc biệt, phụ đề rất dễ đọc vì chữ trắng trên nền xám (trong khi các đài khác như HBO hay Star Movies, v.v., chỉ có chữ trắng nên khó đọc nếu cảnh nền ngoài trời có màu trắng sáng).

– Dù là Hawaii Five-O hay Hawaii Five-0 thì cũng hàm ý nghĩa: Hawaii là Tiểu Bang thứ 50 của Hoa Kỳ.

– Các nhân vật chính vẫn mang tên: thám tử Steve McGarrett, thám tử Danny Danno Williams, và thám tử Chin Ho Kelly; nhưng thám tử Kono dân bản xứ mập thấp thì trong phiên bản mới lại là nữ thám tử Kono Kalakaua xinh đẹp dường như là người Mỹ gốc Hàn vì mang họ thật ngoài đời là Park.

– Nhạc nền vẫn sử dụng bài tuyệt diệu của nhạc sĩ Morton Stevens.

B) Những Điều Cần Thiết Cho Một Nền Điện Ảnh Mạnh

Vào những năm 1980, tôi có phân tích với sinh viên khoa Anh Văn của tôi về 3 yếu tố giúp điện ảnh Hoa Kỳ hùng mạnh hơn bất kỳ nền điện ảnh nào trên toàn thế giới, đặc biệt tôi cũng nhấn mạnh rằng phải hội đủ cùng lúc cả 3 điều kiện này mới có thể nói đến việc hình thành một nền điện ảnh mạnh:

1- Yếu Tố Thứ Nhất: Hoa Kỳ có sẵn quá nhiều nhà viết kịch bản phim cực kỳ chuyên nghiệp. Họ không là nhà văn, mà là nhà viết kịch bản phim. Chỉ cần lấy thí dụ mỗi một phim truyện truyền hình CSI (Đội Điều Tra Hiện Trường Án Mạng) của mới một đài AXN thôi, người xem đã không thể hiểu nỗi vì sao mỗi tuần AXN lại có thể chiếu một tập khác nhau, mà những 3 nhóm khác nhau cho “gia đình” CSI gồm CSI-Miami, CSI-New York, và CSI-Las Vegas, với 3 ê-kíp làm phim hùng hậu hoàn toàn khác nhau, với những nội dung không trùng nhau ở câu truyện nhưng trùng nhau hoàn toàn ở đẳng cấp cực cao trong dựng tình huống, kiến thức khoa học hình sự hiện đại, và căng thẳng đến độ nghẹt thở không còn biên giới hay ranh giới phân biệt được giữa phim hành động truyền hình 45-60 phút của các diễn viên không nổi tiếng với phim hành động nhựa 3 giờ đoạt giải Oscar do các diễn viên lừng danh đóng. Những nhà viết kịch bản phim này mặc sức thăng hoa.

2- Yếu Tố Thứ Nhì: Hoa Kỳ có sẵn những nhà kỹ thuật tân kỳ – đặc biệt về công nghệ thông tin – tài hoa, thực hiện được bất kỳ những bày biện bày trò của kịch bản phim, bất kể sức thăng hoa của tác giả kịch bản có cao vời đến đâu chăng nữa. Thí dụ như tác giả viết kịch bản Công Viên Kỷ Jura cứ mặc sức viết theo trí tưởng, còn nhà kỹ thuật tân kỳ tạo ra khủng long các loại với đầy đủ hiệu ứng hình ảnh khủng khiếp vốn không bao giờ thiếu trong tất cả các phim nhựa hiện đại. Những chuyên viên kỹ thuật vi tính này tạo ra giá trị cộng thêm mang tính quyết định cho sự phát triển điện ảnh, biến những thăng hoa thành hiện thực, xóa bỏ tất cả các rào cản để điện ảnh đạt mức độ thể hiện cao nhất đáp ứng cao nhất sự kỳ vọng cao nhất của khán giả khó tính nhất.

3- Yếu Tố Thứ Ba: Hoa Kỳ có sẵn những nhà tư bản (tức chủ nhân những hãng phim lớn, những “trùm” ngành giải trí-truyền thông chuyên nghiệp) mặc sức cung cấp tài chính để đáp ứng kinh phí đầy đủ cho các nhà kỹ thuật công nghệ thông tin tài hoa chuyên nghiệp mặc sức thực hiện các kịch bản do các nhà viết kịch bản chuyên nghiệp mặc sức thăng hoa viết nên.

Điện ảnh toàn Châu Âu đều là hạng lâu lâu được Mỹ ban cho một Oscar, còn bản thân tổ chức vài giải điện ảnh nhưng các tác phẩm tự đoạt giải của Châu Âu nào có cái nào danh vang bốn bể. Đơn giản chỉ vì điện ảnh Châu Âu thiếu vắng gói “ba trong một” nêu trên.

Điện ảnh Việt Nam thuộc nhóm chờ lâu lâu được Mỹ ban cho một giải gì đấy, còn bản thân tổ chức vài giải điện ảnh nội địa nhưng các tác phẩm tự đoạt giải của Việt Nam nào có cái nào danh vang bốn bể. Đơn giản chỉ vì điện ảnh Việt Nam không những không có gói “ba trong một” rất vật chất nêu trên, mà còn thiếu vắng cả tinh thần kiểu Hàn như sẽ được nêu ra bên dưới.

C) Những Vấn Nạn Của Điện Ảnh Việt Nam

Những quan chức ngành điện ảnh Việt Nam hay nói đến một yếu tố “tinh thần”  (cực kỳ huyễn hoặc, không bao giờ có thực, không bao giờ có giá trị, không bao giờ đúng, đặc biệt điện ảnh Việt Nam chưa bao giờ thể hiện đúng và đạt trong tất cả các sản phẩm của mình) là: điện ảnh phải truyền tải một thông điệp văn hóa, nhân văn, mang tính định hướng, góp phần xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa. Điện ảnh chỉ là một hình dạng lọt thỏm trong cái hố trũng có cắm biển “những ngành công nghiêp giải trí”. Vấn đề duy nhất đáng quan tâm để e ngại – nếu có e ngại – của điện ảnh là nội dung một bộ phim có đúng với thuần phong mỹ tục của một dân tộc đặc thù hoặc có đúng với một tín ngưỡng đặc thù để được khán giả của dân tộc ấy hay tôn giáo ấy chấp nhận mua về xem hay không. Chỉ có thế, và không còn bất kỳ ý nghĩa nào khác. Làm quái gì có “thông điệp” này nọ trong cái gọi là “giải trí”!

Tập trung cho tính chuyên nghiệp cao nhất ở tất cả các khâu thực hiện của một bộ phim đã đủ đảm bảo sự truyền tải một thông điệp văn hóa, nhân văn, mang tính định hướng, góp phần xây dựng con người, chẳng hạn bộ phim truyền hình “nhỏ bé” CSI do hấp dẫn người xem ở bất kỳ lứa tuổi nào nên vừa trực tiếp cung cấp kiến thức khoa học hình sự và sự hiểu biết cho cả tỷ người về các mưu ma chước quỷ của tội phạm, vừa gián tiếp xây dựng con người yêu thích trừ gian diệt bạo, cẩn trọng và cảnh giác đối với đời sống bản thân trước các tội ác, và truyền tải “thông điệp” rằng Hawaii, Miami, Las Vegas, và New York – tất cả đều của Hoa Kỳ – rất nhân văn, rất đẹp, rất quyến rũ, rất…đáng cho cả nhân loại tìm đến du lịch, tham quan, làm giàu thêm cho nước Mỹ.

Không hiểu được yêu cầu cơ bản của tính chuyên nghiệp cao cấp, cứ mơ hồ gán ghép bạo hành vào điện ảnh mọi thứ ý nghĩa của cốt truyện nhưng chẳng có một tí tính chuyên nghiệp nào trong hình thành các thành tố vật chất đích thực của “làm phim” thì không bao giờ có được một nền điện ảnh ra hồn.

Tương tự, ẩm thực sẽ chẳng ra hồn nếu cơm thơm ngon — huống hồ đây lại là cơm thiu nhờn nhớt nhợt — được bày trên tờ giấy báo lem luốc ẩm ướt vừa mới gói con cá chết ngộp, không có muỗng đũa, chẳng có món ăn nước chấm kèm theo.

Tương tự, âm nhạc Việt Nam không bao giờ ra hồn vì mãi mê duy chỉ cho ca từ  sao cho “nghe” có ý nghĩa, sao cho thật nên thơ triết lý đúng văn phạm, nên Việt Nam chỉ có ca nhạc với tuyệt đại đa số các bài ca bài hát không có khúc nhạc nào ra hồn, do quên rằng âm thanh từ nhạc cụ tức âm nhạc mới là yếu tố duy nhất tải truyền cái hồn của âm nhạc đến người nghe nhạc, mà rất tiếc đại đa số người Việt chỉ có khả năng nghe ca mà thôi.

Việt Nam thiếu cả gói 3 yếu tố đã nêu trên, do Việt Nam

(a) chỉ có nhà văn chuyên nghiệp và nhà văn không chuyên nghiệp chứ không có nhà viết kịch bản phim/truyện phim chuyên nghiệp;

(b) có rất đông chuyên viên vi tính được đào tạo để chú mục vào mỗi việc viết phần mềm gia công cho nước ngoài để ngồi bên laptop vừa làm việc nhàn hạ vừa vào Facebook chuyển tải các “sứ điệp” tào lao của bọn chống Cộng, chứ không có khả năng thực hiện kỹ xảo điện ảnh tân kỳ; và

(c) không có các nhà tư bản thực thụ có tài chính thực thụ có năng lực thực thụ biết kinh doanh thực thụ trong sản xuất phim truyện truyền hình chất lượng cao thực thụ và đúng nghĩa điện ảnh thực thụ.

Vì thiếu cả ba yếu tố này, phim ảnh Việt Nam chỉ biết kiếm tìm từ tác phẩm văn học một đề tài thì thoảng cho mỗi một phim nhựa nào đó dài khoảng 120 phút để hoặc tự hào hốt bạc tỷ nhờ “hot” tức dành cho những ai tò mò muốn xem “hot boy” hay “hot girl” nào đó ở truồng, hoặc có cái để đem đi dự giải quốc tế, hoặc sáng tác một truyện tràng giang đại hải cho một phim truyền hình đại hải tràng giang rồi cắt ngang thành cả trăm phần như kiểu phim bộ Trung Quốc hay Hàn Quốc, chứ không tài nào có đủ ý tưởng đủ dồi dào để viết hàng trăm truyện cho hàng trăm tập cho mỗi bộ phim truyền hình nhiều tập mà mỗi tập là một truyện khác nhau không liên kết với tập hay các tập trước đó như các phim truyền hình Mỹ đã nêu ở trên. Song, những yếu điểm này của điện ảnh Việt Nam còn là hệ quả của nhiều tác động tiêu cực trầm kha khác nêu ở dưới đây.

1- Học Vấn Những Người Làm Phim

Đa số những người làm phim Việt Nam – qua các “tác phẩm điện ảnh” của họ – đã không chứng tỏ đã từng có một quá trình học tập đẳng cấp cao có kết quả thực sự cao với kiến thức chung cao và kiến thức đặc thù cao, kể cả về…tiếng Việt cao. Hầu như bộ phim nào – dù là phim truyện truyền hình hay phim truyện nhựa, dù là phim xã hội hay phim lịch sử  – cũng có vấn đề, luôn bị công chúng công khai công kích với công tâm, vì những người làm phim thiếu tính xác thực, kém hiểu biết, và sai kiến thức. Họ thậm chí cũng không thể biết lời thoại của kịch bản có phải là tiếng Việt thực thụ hay không, chẳng hạn diễn viên Diễm Kiều vai bà mẹ già nhà quê trong một phim dài nhiều tập hễ mở miệng là dùng từ “tâm trạng” như “ không có tâm trạng” hay “thằng đó nó không có tâm trạng” hay “má hiểu con có tâm trạng”, mà kiểu thoại ấy ắt do người Việt dùng lúc được di tản lên Hỏa Tinh trong cuộc di dân vĩ đại của ngàn năm sau; hoặc một lời thoại khác trong phim cổ trang khi nhà vua nói với hoàng hậu rằng “để bệ hạ nói với thiếp nghe điều này”, thay vì lẽ ra phải là “để trẫm/ta nói với ái khanh/hậu/nàng/ngươi điều này”. Tồi tệ hơn khi có đấng đạo diễn trả lời phỏng vấn trên báo Tuổi Trẻ rằng phim của ngài có những “cảnh nóng” như vậy là chưa ăn thua vì ngài sẽ làm phim khác có độ “nóng” hơn nhiều. Một đạo diễn giỏi hóa ra phải là kẻ biết lột trần truồng diễn viên và thực hiện được cảnh quay cận cảnh chuyện làm tình động cỡn, xem đó là cách duy nhất kéo khán giả đến rạp, ngụ ý khán giả toàn là người bị dồn nén tình dục – theo cha đẻ của ngành phân tâm học Sigmund Freud – đến độ nhất thiết phải xem diễn viên trần truồng, và thậm chí tự hạ mình xuống thành đạo diễn phim “con heo” rẻ tiền hay sao? Vô ý thức đối với nghề nghiệp và sự nghiệp, vô lương tâm đối với xã hội, và vô trách nhiệm với hai từ tổ quốc: đó là những câu cú hoàn chỉnh để dùng cho những đạo diễn chưa hoàn chỉnh mà tiếng Anh gọi là “unfinished”, tức chưa được tiến hóa hoàn chỉnh (để thành người).

2- Tư Duy Những Người Làm Phim

Hậu quả của quá trình học tập không bài bản, thiếu chuyên cần, kém sâu sắc, và nghèo kiến thức nơi đa số những người làm phim Việt Nam – qua các “tác phẩm điện ảnh” của họ –  đã khiến họ trong thời gian dài ẩn náu an toàn trong những “công ty/xí nghiệp điện ảnh nhà nước” (xây từ tiền thuế người dân),, hưởng lương nhà nước (từ tiền thuế người dân), hưởng chế độ hưu trí nhà nước (từ tiền thuế người dân), thực hiện các đơn hàng của nhà nước (từ tiền thuế người dân), để sản xuất đủ số những bộ phim đạt yêu cầu chỉ tiêu hàng năm, chủ yếu để cất kho ẩm mốc hay chiếu phục vụ dân nghèo vùng sâu vùng xa, mà điển hình là các phim như Hoa Ban Đỏ, v.v. Tất cả những an toàn tuyệt đối dành cho họ đã khiến họ sản xuất phim không với tinh thần trách nhiệm, dẫn đến những phí phạm như vô tư tửng tửng ra hiệu lịnh bắn một hỏa tiễn SAM thật trị giá cả tỷ đồng trong khi quên ra hiệu lịnh cho các máy quay bắt đầu thu hình cảnh khai hỏa ấy, khiến sau đó phải sử dụng “xảo thuậtđiện ảnh” để lấp chỗ trống chứ không còn tiền mua của Phòng Không một SAM khác. Rồi khi đất nước “mở cửa”, họ đơn giản ngu dốt cho rằng “mở cửa” đồng nghĩa với “mở hết nút quần áo” nên mới có các bộ phim khai thác các tác phẩm của Vũ Trọng Phụng để nữ diễn viên hạng nghệ sĩ ưu tú nhân dân ở  truồng đóng phim như hành vi cao qu‎ý tận tâm phục vụ nghệ thuật điện ảnh nước nhà, hoặc khai thác làm phim lịch sử về Lê Ngọa Triều dâm đãng để dễ khai thác hình ảnh tính dục và dễ né tránh phim lịch sử khác mà họ bất tài không bao giờ thực hiện được do đòi hỏi phải có các cảnh hoành tráng xua tượng binh xông trận đạp chà dày xéo xác quân Tàu, vạn quân vây hãm công phá thành trì do Tàu chiếm đóng, thủy chiến hỏa công kinh hoàng rực lửa hừng hực cuộn cuồn sóng Bạch Đằng Giang vốn vĩ đại hơn cả trận Xích Bích cường điệu của Tam Quốc Chí Tàu. Sống bám vào quốc khố và bấu víu vào các cảnh khai thác tính dục và tình dục đã nằm trong tư duy của không ít những người làm phim Việt Nam trong một thời gian rất dài như một thứ bệnh truyền nhiễm được ngợi ca bằng tiền lẽ ra dành cho chế tạo vắc-xin.

3- Học Vấn Những Người Đóng Phim

Đối với tôi, Sandra Bullock là diễn viên hạng xoàng và tôi nhất quyết không xem bất kỳ phim nào do nữ diễn viên này đóng, kể cả khi cô đoạt giải Oscar 2009, chỉ vì cách nay hơn 10 năm tôi có xem một phim DVD trong đó cô hét toáng lên rằng “Có ai cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra không vậy chớ hả?” (Can anybody tell me what’s the hell is going on here?) khi cô lúp xúp chạy bộ ngoài đường với váy ngắn túm và đôi guốc cao gót đỏ theo đà kéo tay của anh bạn, trong lúc bọn sát thủ táo tợn ban ngày ban mặt cướp ngân hàng bắn tiểu liên vãi đạn xối xả dày đặc không để lọt một hạt mưa. Một diễn viên “có giá” là người có “quyền” buộc đạo diễn phải thay đổi những lời thoại vô duyên của nhân vật mà mình thủ vai. Diễn viên Bruce Willis đã làm phá sản công trình một đạo diễn lừng danh khi bỏ đi không thèm qua Việt Nam đóng phim vì đạo diễn đã từ chối đổi kịch bản theo ý Bruce để chêm thêm cảnh người hùng do Bruce thủ vai phải được mình trần trùng trục gân guốc lực lưỡng hai tay hai khẩu trung liên bắn giết tàn sát Việt Cộng chết như rạ. Đa số những người đóng phim Việt Nam đã không chứng tỏ có một quá trình học tập đẳng cấp cao có kết quả thực sự nơi kiến thức chung và kiến thức đặc thù, kể cả về…tiếng Việt, nên đạo diễn chỉ bảo họ ra sao là họ cứ thế mà thực hiện, bảo nam diễn viên cõng nữ diễn viên thì họ cứ thế mà cõng, chẳng dám hé môi nói được câu rằng đó là kiểu của nam Hàn Quốc chứ không phải nam Việt Nam, cứ như sợ đạo diễn hét lên rằng “Các ngươi tưởng báu lắm đấy phỏng! Không đóng thì cút! Hạng các ngươi thì ta mua một xu được cả tá ấy chứ lị! You good-for-nothing guys are a dime a dozen!” Thậm chí có nữ diễn viên khi trả lời phỏng vấn trên HTV7 đã khen nức khen nở đạo diễn rằng “chú ấy bảo em muốn diễn sao thì cứ diễn” dù cô bán cà phê, mới đóng phim lần đầu mà lại là vai nữ chính, chưa bao giờ là học viên trường điện ảnh, chưa bao giờ được hướng dẫn diễn xuất bởi chính cái chú đạo diễn  “tình cờ phát hiện” ra cô –  ắt trên xa lộ không đèn hay trong quán nước đèn không hắt bóng.

Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam (6)

Diễn viên Chi Bảo trong một phim cổ trang trên đài SCTV7 với các “quan” mặc áo mão cân đai cực kỳ kỳ quái. Nếu là diễn viên “có giá” thực và có kiến thức thật, lẽ ra Chi Bảo đã từ chối tham gia đóng phim đó khi thấy trang phục quái gở và đạo cụ kém xa các “quan” Hàn Quốc mặc áo mão cân đai lịch sự theo từng đẳng cấp như trong phim “Nữ Hoàng Sơn Đốc” trên đài VTV1. Lẽ nào những người như Chi Bảo lại có cái tâm hết lòng vì sự nghiệp điện ảnh, thiết tha muốn phục vụ nhân dân đến độ hy sinh danh dự cá nhân cho những bộ phim ngoại hạng như thế?

Học vấn thực thụ không là thứ học vấn được chứng minh qua bằng cấp cao mà là loại học vấn hoàn thiện tư cách cao trọng của đạo đức con người trong chức nghiệp của mình, bất kể cái chức nghiệp ấy có dính dáng đến chuyên môn đã được đào tạo hay không.

Một đạo diễn già Việt Nam khi nằm dài trên một ghế bố gỗ gần ghế của tôi cạnh hồ bơi trong một khu resort nước ngoài ở Long Hải, Bà Rịa-Vũng Tàu, khi tôi đến dự sinh hoạt một câu lạc bộ dành cho các CEO năm 2009, đã dường như bị say rượu hay bị cái ngoại hình giống … Cha Xứ của tôi (như rất nhiều nữ sinh viên, nữ nhân viên của tôi, và phụ nữ khác hay gọi tôi như thế) nên trong lúc yếu lòng đã tự động thú nhận với tôi – dù tôi không thích mở miệng chuyện trò với người tôi không quen thân – rằng ông đã phạm tội rất nặng do trong nhiều chục năm qua đã bắt rất nhiều cô gái Việt Nam, chưa chồng hoặc có chồng, ngủ với ông để ông cho họ một vai diễn trong những phim ông thực hiện, mà theo ông khoe thì ông “rất sướng anh Phước ơi, mỗi tối tui hưởng một con khác nhau, con nào tui chơi xong mới biết nó loại còn gin là tui giam nó ở hotel mấy ngày chơi cho thiệt đã mới cho nó về với má nó”, rằng hình như quả báo đã tìm đến cuộc đời ông thật dồn dập khi ông giờ đây cô quạnh tuổi già, vợ đã ôm tài sản bỏ theo trai, còn các con ông đều nối nhau bỏ ông về trước với tổ tiên; rằng ông đến resort nghỉ ngơi miễn phí kỳ này do nhiều tay doanh chủ CEO đã từng được ông “sang tay hàng độc trong làng giải trí mà ông đã kiểm tra chất lượng xong” cho họ; rằng vân vân và vân vân. Chuyện ông kể có chi là mới lạ, đã vậy tên ông thuộc phường đạo diễn quèn nào đó lạ hoắc nên tôi chẳng mấy quan tâm, vất luôn tấm danh thiếp ông trao và chẳng cần nhớ lời ông tha thiết muốn gặp tôi khi về đến Sài Gòn (để ăn nhậu bằng tiền của tôi), và khinh bỉ bỏ về Thành phố Hồ Chí Minh ngay tối hôm đó trên một chiếc Mercedes màu cà phê sữa do một CEO thuộc nhóm đàn em tự nguyện của tôi bảo tài xế đưa về; nhưng dường như gương mặt Cha Xứ của tôi làm ông tin rằng ông đã được lắng nghe khiến ông vơi bớt tội tình nên lúc ông ngủ dưới ánh nắng gắt xứ miền của biển, tôi thấy gương mặt ông giãn ra, không còn cái cười đểu cáng.

Học vấn thực thụ của người làm phim và học vấn người đóng phim quả không thể không là nguyên nhân của chất lượng tồi tệ của điện ảnh Việt Nam.

4- Học Vấn Những Người Viết Phim

Nội dung này lẽ ra không cần nói đến ở đây vì qua đa số các “tác phẩm truyện phim điện ảnh” của họ, khán giả có thể biết ngay trình độ học vấn của người viết phim đang ở trên hay dưới thang bậc cụ thể nào.

5- Bầu Sữa Bao Dung Vung Vãi Của Nhà Nước

Tương tự, vì kiểu cách duy ý chí, muốn “người có gì, ta có nấy”, nhà nước đã dưỡng nuôi các xí nghiệp phim truyện suốt từ thế kỷ XX đến thế kỷ XXI để có một số phim nhựa cất vào kho, một ít gửi đi tranh giải quốc tế, đem về dăm ba giải thưởng gì gì ấy, còn toàn bộ nhu cầu giải trí hàng ngày của toàn dân thì chính thức – tuy chưa bao giờ tuyên bố bằng văn bản – giao phó trách nhiệm hoàn toàn cho Hàn/Mỹ/Thái/Ấn/Đài/Tàu.

D) Những Điều Việt Nam Có Thể Làm Để Có Một Nền Điện Ảnh Mạnh

1- Học: Tư Cách

Người ta có thể hiểu vì sao văn hóa Hàn Quốc qua điện ảnh đã dậy sóng vỗ khắp bốn bể năm châu, đến độ phim kiếm hiệp Hàn Quốc vượt xa phim kiếm hiệp Tàu-Hồng-Đài (Tàu, Hong Kong, Đài Loan) ở kỹ thuật, cốt truyện, diễn viên; những bộ phim dài nhiều tập thể loại kinh dị đầy tính nhân văn sâu sắc như trên đài KBS hạ bệ toàn bộ phim kinh dị Thái hay Nhật dưới bùn nhơ; phim hành động phản gián dài nhiều tập như Iris hạ bệ Mission Impossible một tập; phim xã hội dài nhiều tập biến phim cùng thể loại của Tàu/Đài/Ấn/Thái trở nên thấp kém tức cười; và phim cổ trang cuốn hút dân Hàn và dân bất kỳ quốc gia nào khác chí ít là ở khu vực Nam Mỹ. Đó là do tư cách tất cả những người tham gia mảng điện ảnh loại “chiếm lĩnh năm châu”, “xây dựng thương hiệu văn hóa quốc gia”, và “chinh phục nhân loại”, tức những chủng loài hoàn toàn vắng mặt trong nội tình kỹ nghệ cũng như năng lực điện ảnh Việt Nam.

Chỉ cần xem chuyên mục giới thiệu những tiểu phẩm 15 phút của dân amateur (không chuyên) trên đài Arirang, do những diễn viên tự phát, những đạo diễn tự phong, những người quay phim tự tiện, theo cốt truyện của những người viết kịch bản tự lo thực hiện – mà tất cả nhiều trăm nhiều ngàn những con người tự tùm lum ấy sau đó không bao giờ thấy xuất hiện chen được chân vào giới điện ảnh chuyên nghiệp – người ta choáng ngợp ngay lập tức trước những điều vĩ đại của các tiểu phẩm amateur ấy: ngôn ngữ điện ảnh bậc thầy (tức lời thoại cực ít, hoặc không có bất kỳ lời thoại nào), diễn xuất bậc thầy (không thể phân biệt giữa họ với các diễn viên lừng danh vì họ khóc thật và làm khán giả khóc thật), cốt truyện bậc thầy (chuyên nghiệp: thắt nút, cao trào, gỡ rối); chuyên nghiệp bậc thầy (toàn bộ câu truyện điện ảnh xúc tích dù chỉ trong thời gian mươi mười nhăm phút), vì tất cả đều trên một nền chung của sự nghiêm túc, chững chạc, thâm thúy, và không cớt nhã. Dân amateur mà như thế, thảo nào dân điện ảnh chuyên nghiệp tạo nên được Làn Sóng Hàn lan tỏa toàn thế giới! Trong khi đó, ở Việt Nam gần như tất cả các tiểu phẩm đều có nội dung cớt nhã, lời thoại ồn ào vô nghĩa, bộ tịch diễn xuất không nghiêm túc, và cốt truyện rẻ tiền, như chùm phim Bộ Tứ 10A8, đặc biệt nghiêm trọng khi đây không phải là đẳng cấp phim tiểu phẩm Hàn Quốc (đầy văn hóa, phi thương mại, bơ vơ chẳng ai đỡ đầu, thực hiện thuần túy do lòng yêu điện ảnh và khả năng thiên phú) mà là phim tiểu phẩm Việt loại thương mại có tài trợ đỡ đầu, do công ty nào đó bỏ tiền thực hiện, có trang web riêng để lăng-xê, nhưng thiếu văn hóa, và dư thừa cớt nhã.

Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam (5)

Điều những người tham gia điện ảnh cần phải học đầu tiên là: học sự nghiêm túc, tác phong nghiêm túc, lời nói nghiêm túc, thể hiện nghiêm túc. Rowan Atkinson là đứa con được cha mẹ dạy dỗ nghiêm túc, là học sinh nghiêm túc, là sinh viên kịch nghệ nghiêm túc, và trở thành diễn viên điện ảnh vang danh hoàn vũ không những trong các phim hài Mr Bean mà còn trong các phim nhựa tầm cỡ khác. Rowan Atkinson nếu là đứa con cớt nhã lúc chập chững biết đi, cớt nhã quàng xiêng suốt các năm tiểu học và trung học, thì không bao giờ là sinh viên kịch nghệ, không bao giờ là danh hài, không bao giờ là diễn viên điện ảnh, mà chỉ có thể là một tên tội phạm quấy rối tình dục mà thôi.

2- Học Nữa: Nhất Nghệ Tinh

Đặc điểm của người Việt là thích chêm tục ngữ hay thành ngữ vào lời nói của mình nhưng không ai thực sự hiểu các câu ấy cũng như muốn mình sống theo các lời nói ấy; chẳng khác gì mọi người từ bậc chính nhân quân tử đến kẻ tiểu nhân thất phu, từ người dân đến các vị chánh án, đều cảm kích khâm phục Bao Công khi đọc truyện Kỳ Án, nhưng không bất kỳ ai – kể cả các vị quan tòa – noi gương Bao Công trong cuộc sống thật.

Nhất Nghệ Tinh, Nhất Thân Vinh là một câu đúng nhất chứng minh giới điện ảnh Việt Nam – qua các tác phẩm điện ảnh của họ – đã chưa hiểu và sống theo sự hiểu ý nghĩa của câu này. Đơn cử phim truyện truyền hình Cảnh Sát Hình Sự như một thí dụ điển hình, người ta dễ dàng nhận thấy “nghề” của người làm phim đã không một chút nào “tinh”, nên chẳng làm lạ nếu “thân” của đơn vị bỏ tiền của ra dựng bộ phim nhiều tập ấy chẳng thể nào “vinh”, qua nhiều thô thiển sau:

a) Trên toàn thế giới tất cả các phim hành động, hình sự, phản gián, hay trinh thám đều có nhạc chủ đề (theme music hay theme song) cực kỳ sinh động, sôi động, sống động, chẳng hạn như theme music của Hawaii Five-O (và Hawaii Five-0), Mission Impossible, CSI, v.v. Phim Cảnh Sát Hình Sự của Việt Nam có một theme music quái gở khi đó là một bản tình ca trầm buồn (trầm uất và buồn ngủ). Vấn đề đã quá rõ: người làm phim không tinh thông nghề làm phim nên đã không biết yêu cầu vô cùng căn bản của âm nhạc đi theo phim; và cũng là do ở Việt Nam có rất nhiều người sử dụng nhạc cụ và viết ca khúc, nhưng không có ai chuyên nghiệp thuộc “nghề” viết nhạc cho phim.

b) Trên toàn thế giới tất cả các phim hành động, hình sự, phản gián, hay trinh thám, đều có nội dung dứt khoát, logic, và đúng môi trường hoàn cảnh của phim hành động, hình sự, phản gián, hay trinh thám, dù đó là phim nhựa Mission Impossible 180 phút chiếu rạp hay là phim truyền hình Mission Impossible dài nhiều trăm tập mỗi tập 45 phút. Trong khi đó, phim dài Cảnh Sát Hình Sự của Việt Nam tuy nêu danh có sự tư vấn của chuyên gia ở Bộ Công An và Cục An Ninh,vẫn phi hành động, phi hình sự, phi logic, phi hoàn cảnh, và phi l‎ý. Tên tội phạm được tô vẽ thành đứa con hiếu thảo. Tên tội phạm được tô vẽ thành một “đại ca” nhân nghĩa hơn cả bọn thảo khấu Lương Sơn Bạc. Tên tội phạm bị truy nã nhưng vẫn để hàm râu dị dạng xồm xoàm dưới cằm trong khi người gầy ốm và mặt xương xẩu, nghĩa là vừa trốn tránh vừa hét to cho mọi người biết rằng ta chính là hắn đây; ấy vậy mà công an các địa phương có y đi ngờ ngờ cực kỳ nổi bật ngoài đường vẫn bó tay không biết để mà đi thong thả đến bắt chứ không cần truy bắt gian nan. Còn khi tên tội phạm bị bao vây, phải tử thủ trong nhà, khiến công an thực hiện điều công an trên thế giới đều làm đó là mời mẹ y đến thuyết phục y ra đầu hàng, để rồi ngay sau đó công an Việt Nam lại thực hiện điều quái gở công an trên toàn thế giới không bao giờ làm là nắm tay kéo bà mẹ lại, rót vào tai bà mẹ ấy rằng “đừng đi mẹ ơi, vào đấy nguy hiểm lắm!” Vấn đề đã quá rõ: người làm phim không tinh thông nghề làm phim hình sự nên đã lẫn lộn thành nồi cám của phim tình cảm lâm ly bi đát (dùng theme music trầm buồn), trộn với phim kiếm hiệp (đại ca phạm tội nhưng là đấng anh hùng), phim giáo dục (đại ca phạm tội chỉ tại do hoàn cảnh chứ nhân chi sơ, tính bản thiện), phim tôn giáo (cả đại ca phạm tội và công an đều từ bi như Phật), và phim hài (đại ca có tiếng hiếu thảo, nhưng công an vẫn cản mẹ lại, không cho mẹ vào thuyết phục đầu thú dù đã cất công đi về tỉnh xa chở mẹ đến tận hiện trường, vì sợ đại ca làm thịt mẹ già chăng).

Phải Nhất Nghệ Tinh mới không có các điệp khúc hễ là tội phạm hay đĩ điếm thì tự động đều có hoàn cảnh đáng thương và toàn là người tốt, khiến phim phản nghệ thuật và phản giáo dục do gây lệch lạc nơi giới trẻ khi không còn đường ranh cực kỳ rõ nét giữa hai nẻo chánh tà.

Phải Nhất Nghệ Tinh mới không có các điệp khúc hễ làm phim thời mở cửa là phải có cảnh mở bung hay xé tung quần áo để làm tình hay hiếp dâm, phải ăn mặc giống diễn viên Hàn Quốc (nam mặc áo thun ba lỗ bên trong, ngoài mặc sơ mi không cài khuy), phải lái xe hơi hay nghèo lắm cũng phải ngồi trên xe tay ga, phải cõng bạn gái dù nam thanh niên người Việt còn khuya mới có sức cõng được bạn gái, phải lựa toàn cảnh nhà sang trọng, v.v.

Phải Nhất Nghệ Tinh mới không có các điệp khúc hễ làm phim cổ trang là không biết phải cho diễn viên ăn mặc quần áo ra sao.

3- Học Thêm Nữa: Chọn Thầy

Một điều kỳ quặc nơi một số đông người làm phim Việt là luôn nói ham học hỏi trong khi thích chê bai những ai giỏi hơn mình. Cụ thể: phim Hàn bị số đông người làm phim Việt mỉa mai là toàn bịnh ung thư, trong khi chính người mỉa mai mới đã phạm một điều cấm kỵ mang tính nhân văn và nhân đạo. Ung thư là những chứng bịnh quái ác khoa học hiện đại vẫn còn bó tay, cướp đi sinh mạng bao người, để bao tiếc thương, tang tóc cho người ở lại. Làm phim trên chủ đề ấy cũng là hành vi nhắc nhở cuộc sống con người mong manh, và hạnh phúc cũng mong manh với căn bịnh quái ác ấy, để thấy con người vẫn chưa tập trung toàn lực chữa trị hiệu quả, để con người nhận thức bao điều qu‎ý báu không được lơ là đối với người thân và hạnh phúc đang có. Thậm chí vấn đề ô nhiễm của môi trường tàn tạ còn có thể gây ra những chứng ung thư mà trước đây chưa hề có. Thay vì học hỏi cách khai thác đề tài của điện ảnh Hàn Quốc để được như họ trong chinh phục thế giới, người ta chê bai, dè bỉu, dựa vào hư cấu của phim xã hội Hàn để nói xạo rằng dân Hàn hay bị ung thư, mà không nghĩ rằng dân Hàn cũng có thể xỏ xiên phản công lại rằng họ dựa vào sự thật là người Việt đa số không đứng lâu được, chuyên ngồi khi dự tiệc buffet, chuyên ngồi bệt ở phi trường khi chờ đón người thân, chuyên dành chỗ ngồi ở mọi nơi, để nói đúng rằng dân Việt bị suy thận và yếu sinh lý.

Điện ảnh Việt Nam phải chọn đúng Thầy để học. Điện ảnh Mỹ là người Thầy quá vĩ đại để Việt Nam có thể học hỏi gì được. Điện ảnh Ấn Độ đã tắt ngúm hào quang. Điện ảnh Tàu chỉ giỏi lâu lâu có một phim nhựa đoạt giải linh tinh gì đó chứ phim toàn bọn cạo đầu gióc tóc ăn vận xấu xí không bằng sự trang nhã của cổ trang Hàn, kiếm hiệp phi logic thua kiếm hiệp Hàn, tình cảm xã hội không sâu sắc và kém giáo dục hơn phim Hàn, nên không đáng để Việt Nam phải học hỏi.

Hàn Quốc là một nước “tư bổn tự do”, nên phim của họ thượng vàng hạ cám, có cả phim đồi trụy dâm ô. Song, họ phân định rạch ròi giữa hai lĩnh vực: điện ảnh cho giải trí tự do nội địa, và điện ảnh cho việc xây dựng thương hiệu quốc gia văn hóa bên ngoài cương thổ quốc gia. Từng hãng phim, đạo diễn, diễn viên, biết họ phải làm gì cho mặt trận thứ hai này: các diễn viên “tài sắc vẹn toàn” giữ gìn không để có các scandal, trở thành đại sứ văn hóa, được yêu thích ở các nước; các nhà làm phim luôn đem yếu tố tự hào dân tộc thực thụ vào từng bộ phim qua sự trau chuốt ngôn từ, trau chuốt cốt truyện, trau chuốt từng cảnh trí, đặc biệt chiếm số lượng đông đảo người xem trên thế giới bằng cách không bao giờ có các cảnh trần truồng gợi dục khiêu dâm (các bậc cha mẹ các châu lục yên tâm chọn cho cả gia đình xem nên số lượng viewers gia tăng, đồng nghĩa với việc nhiều người biết về Hàn Quốc và văn hóa Hàn Quốc hơn, từ đó phát triển kinh tế Hàn Quốc mạnh hơn do hàng hóa Hàn Quốc được quan tâm hơn, số lượng du khách đến Hàn Quốc nhiều hơn), thậm chí họ còn cố tình quay những cảnh nhân vật trong phim tình cảm xã hội đầy ướt át của họ cứ hễ hôn nhau là phải trong dáng vẻ cực kỳ ngượng nghịu, chỉ chạm nhẹ môi, không đúng thực tế, khiến gây thích thú nơi viewers (trong khi phim Việt có nội dung hoàn toàn không giống thực ở bất kỳ điểm nào, nhưng diễn viên Việt hễ diễn cảnh hôn là phải mạnh mẽ khí thế hơn cả Tây cho…trung thực, sau đó còn khoe trên báo chí là bản thân đã hôn rất thật, thậm chí còn khoe rằng cảnh quay truồng là cảnh do chính mình đóng thật chứ không nhờ người đóng thế, ắt do người đóng thế có mông không thể to đẹp mịn quy mô bề ngang bề dày hoành tráng như mình).

Tóm lại, người Thầy cho điện ảnh Việt Nam là Hàn Quốc. Chưa học được tư cách vì danh dự quốc gia, vì tôn vinh văn hóa nước nhà như người Hàn thì điện ảnh Việt Nam chưa thể thành danh điện ảnh.

4- Học Mãi: Học Đúng

Điểm cuối cùng song không kém phần quan trọng là điện ảnh Việt Nam cần học đúng. Không thể có chuyện “đi tắt đón đầu” trong phát triển điện ảnh Việt Nam. Mọi cấp độ đều nhất thiết phải theo những giai đoạn bó buộc. Bỏ qua tất cả các trường lớp ở mẫu giáo, tiểu học, trung học, và cao học để lấy ngay bằng cấp tiến sĩ là chuyện khôi hài, vì rằng dù có thực tài đạt được tiến sĩ thì đó vẫn là một người unfinished do thiếu kiến thức chung, kiến thức văn hóa, kiến thức ứng xử, kiến thức đời sống và cả kiến thức công dân. Tương tự, một bộ phim đoạt một giải thưởng lớn không có nghĩa đất nước ấy có nền điện ảnh lớn.  Học đúng trong trường hợp này có nghĩa là:

a) Đầu tiên phải học như học ngôn ngữ: đạt trình độ ngắn gọn và súc tích. Điện ảnh Việt Nam cần phải tập trung xây dựng cho bằng được ngành kỹ nghệ mà cho đến tận ngày nay vẫn hoàn toàn vắng bóng tại Việt Nam: phim truyện truyền hình kiểu series, nghĩa là như Hawaii Five-0, như Bonanza, như Mos Squad, như The Wild Wide West, như CSI-Miami, như CSI-New York, như CSI-Las Vegas, như bất kỳ phim truyền hình nào trên thế giới văn minh từ thập niên 50 của thế kỷ trước đến nay;  nghĩa là theo kiểu “một phim truyện có hàng trăm tập, mỗi tập là một truyện hoàn chỉnh từ đầu đến kết thúc trong thời gian chính xác 45 phút cho mỗi tập”. Chỉ khi đạt trình độ viết văn ngắn gọn súc tích, người ta mới hoặc tiếp tục ngắn gọn súc tích hoặc tràng giang đại hải vì lúc đó cả hai đều ở đẳng cấp viết văn cao nhất. Chỉ khi đạt trình độ làm phim truyện truyền hình series (ngắn gọn súc tích), người ta mới hoặc tiếp tục ngắn gọn súc tích (tiếp tục làm phim series) hoặc tràng giang đại hải (chuyển sang hoặc phim nhựa 180 phút, hoặc phim truyền hình dài/phim bộ) vì lúc đó cả hai đều ở đẳng cấp làm phim cao nhất.

b) Điều tiếp theo là làm phim như vẽ một bức tranh hoàn chỉnh: không ai vẽ chỉ ¼ khổ giấy trắng và bỏ trống ¾ còn lại. Phim phải có âm nhạc riêng: một bức tranh không được tạo nên bằng cách cạo lớp sơn trên tranh khác để rắc lên tranh mình. Phim phải có âm nhạc phù hợp: một bức tranh tuyết giá vùng Siberia khắc nghiệt không được vẽ nên với hoa hướng dương vàng chóe và hoa tuy-líp đỏ rực đến tận chân trời, với tiếng vịt kêu cạp cạp, tiếng ễnh ương kêu oàm oạp, và tiếng hò dô ta kéo lưới của dân chài Việt Nam. Và phim phải có mọi thứ phù hợp với nội dung truyện phim, kể cả con người cùng mọi thứ dính đến con người đó.

c) Điểm thứ ba là không có một công thức cho điện ảnh, dù cho tất cả đều là điện ảnh. Những công thức số học hay đại số, những vấn đề lượng giác hay những ký hiệu tân toán học, những phức tạp của hình học phẳng hay hình học không gian không dùng lẫn với nhau dù chúng đều là toán học. Hàn Quốc đã cho thế giới điện ảnh một bài học tuyệt mỹ: không phải lúc nào cũng phải có chính diện và phản diện, như bức tranh buộc có sắc màu tối sáng, vì rằng bức tranh đẹp có thể chỉ qua nét vẽ tài hoa của một họa sĩ hình thành kiệt tác chỉ với hai màu đồng sắc. Cụ thể: phim truyện nhựa The Classic của Hàn Quốc không có bất kỳ một vai phản diện nào, với câu truyện tuyệt đẹp, cảnh trí tuyệt đẹp, diễn viên tuyệt đẹp, âm nhạc tuyệt đẹp, thấm đầy đau thương, nghịch cảnh, oái oăm, và nước mắt, trở thành cuốn phim kiệt tác giới trẻ Việt Kiều tìm mua để xem suốt hơn một thập kỷ qua.

d) Điều thứ tư là các đạo diễn tương lai nên dành thật nhiều thời gian để xem phim “nhỏ” đại loại như CSI Hawaii Five-0 trên đài AXN để hiểu thế nào là một phim hình sự và thế nào là phim series Mỹ – tuy bây giờ mới xem vì chưa hiểu gì cả thì đã quá muộn rồi. Các vị cũng nên dành nhiều thời gian xem phim dài Hàn Quốc kiểu trường thiên tiểu thuyết trên đài KBS hay Arirang hay trên đa số các đài Việt Nam để hiểu thế nào là lèo lái thị hiếu theo cách văn hoa nhất, văn hóa nhất, và văn minh nhất hầu đạt lợi nhuận cao nhất và lợi ích quốc gia nhiều nhất, cũng như để phát hiện rằng các series phim truyền hình Mỹ và các phim trường thiên Hàn không bao giờ để nữ diễn viên của họ để lộ vú cả, nói chi đến chuyện động cỡn làm tình.

e) Điều cuối cùng là các đài truyền hình giải trí Việt Nam phải tự nâng cấp mình lên như các đài AXN, HBO, hay Star Movies, v.v., nghĩa là mỗi đài giải trí trở thành một thế lực điện ảnh riêng, góp phần vào việc phát triển nền điện ảnh chung của nước nhà. AXN xây dựng phim của riêng họ, game show của riêng họ, và họ làm giàu từ số lượng khán giả đông đúc đăng ký thuê bao cáp. AXN quảng cáo các phim của họ trên AXN, và dành cực kỳ ít thời gian cho quảng cáo của dăm ba công ty bên ngoài với điều kiện đó là những công ty có tài trợ cho các game show của chính AXN. Trong khi đó, nhiều chục đài truyền hình được thành lập ở Việt Nam chỉ để phát hình nhiều phim nước ngoài chất lượng “được” và vài phim Việt Nam chất lượng “không được”, dành trọn sóng phát để vô số công ty bên ngoài quảng cáo hàng hóa trong khi bản thân các đài không chịu trách nhiệm gì về chất lượng các hàng hóa rao bán ấy. Các đài truyền hình Việt Nam do đó đứng bên ngoài việc góp phần khuếch trương ngành điện ảnh Việt Nam.

Học đúng những điều trên, điện ảnh Việt Nam sẽ tự khẳng định mình, và nhà sản xuất phim không cần phải nhờ một ca sĩ xuất hiện nhảy múa cuối mỗi tập (dù chẳng đóng vai gì trong phim ấy) để hy vọng các fan ái mộ của ca sĩ ấy sẽ đón mua DVD hay đón xem đài Truyền Hình Vĩnh Long.

Tư Vấn Phát Triển Điện Ảnh Việt Nam (3)

5- Khán Giả Cũng Học: Sang Cả + Hà Khắc + Thị Uy

Điện ảnh nước nhà sẽ có cơ phát triển thật sự nếu như khán giả thật sự sang cả, vì chỉ có sang cả, khán giả mới hà khắc và thị uy quyền lực của mình trong việc buộc nhà làm phim và diễn viên phải đáp ứng yêu cầu thật cao của mình đối với các sản phẩm điện ảnh. Khán giả nuôi sống điện ảnh chứ không nhận của bố thí của điện ảnh; do đó, khán giả có uy quyền tuyệt đối để trừng trị những yếu kém của các công ty sản xuất phim mà những yếu kém ấy đồng nghĩa với sự vi phạm đạo đức kinh doanh khi xem thường những người nuôi sống mình.

Khán giả cần nhận thức rõ uy quyền của mình để biết cách thị uy. Càng sang cả, yêu cầu phải càng cao. Thể hiện sự hà khắc để tương thích với uy thế sang cả. Và thị uy là cung cách tưởng thưởng hay trừng phạt mà người nuôi sống điện ảnh dành cho người nhận sự nuôi sống đó.

E) Kết Luận: Hawaii Five-O và Hawaii Five-0

Hawaii Five-O và Hawaii Five-0 cho thấy giá trị vững bền của giá trị đích thực, cho dù khoảng cách là nửa thế kỷ. Điện ảnh Việt Nam đã sai lầm khi không đầu tư nghiêm túc vào phân khúc phim truyện truyền hình series, chỉ biết chú mục vào những phim truyện nhựa hữu danh vô thực. Điện ảnh Việt Nam chỉ còn con đường được lót bởi 5 điều nêu trên, đồng thời kiếm xem có gói “ba trong một” như đã nêu về Mỹ hay không, mới có thể trở thành sự tồn tại đúng nghĩa, hữu dụng, và sinh lợi trong vẻ vang.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tài liệu tham khảo:

Đức Ngài Jimmy SavilleNỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt  2013.

 

Hoàng Hữu Phước Và Tôn Giáo

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-10-2017

Dẫn Nhập

Có hai thứ tự do luôn gặp sự cố: tự do tư tưởngtự do ngôn luận hay biểu đạt.

Tự do tư tưởng luôn bị đa số nhân loại bỏ quên đến độ chẳng hề cổ súy, ít sử dụng đến độ bản thân mụ mị, thậm chí chưa từng nghĩ rằng đó là thứ tự do có thật để nói về nó, nhớ đến tên nó, hoặc chứng thực nó có thiệt. Tự do tư tưởng luôn là hành trạng tư duy vượt-ra-ngoài-chiếc-hộp của những triết nhân, những vĩ nhân, những trí nhân, và những đạt nhân. Karl Marx là con chiên ngoan đạo, không bao giờ vắng mặt tại những buổi lễ cầu kinh hàng tuần ở nhà thờ; và tự do tư tưởng đã giúp ông hình thành những đại tác phẩm của muôn đời mà thậm chí thiên hạ còn ngu muội đến độ cho rằng ông là kẻ vô thần phản Chúa. Tự do tư tưởng là quá trình tư duy hoặc trong khuôn khổ, hoặc vượt ngoài khuôn khổ, hoặc trộn lẫn các khuôn khổ, hoặc hủy phá biến tan khuôn khổ, hoặc không hề lọt thỏm trong khuôn khổ bất kỳ. Tư duy là suy nghĩ, nhưng suy nghĩ chẳng bao giờ được mặc định là cách gọi khác của tư duy. Tự do tư tưởng đã đem đến cho nhân loại những kiệt tác mỹ thuật, học thuật, khoa học, công nghệ, v.v.

Trong khi chẳng hiểu gì hoặc chẳng hiểu gì đúng về tự do tư tưởng, thiên hạ dù ở nước siêu cường hay lạc hậu lại tự cho rằng bản thân rất rành rọt về tự do ngôn luận hay biểu đạt để rồi hoặc ngây thơ hoặc giả dại hoặc ngu đần cho rằng đó là muốn nói gì thì cứ nói, muốn làm gì thì cứ làm. Chính vì vậy mà cái chất liệu luôn có trong tự do ngôn luận hay biểu đạt gồm những ngây thơ/giả dại/ngu đần ấy đã đem đến xã hội loài người những xáo loạn, những xảo biện, những xạc xào nhớn nhác của những gói phạm trù như “phạm thánh”, phạm luật, và phạm tội. Kẻ ngu tự tiện vác “Thánh Kỳ Vatican” để xuống đường gây rối mà chẳng biết Thánh Kỳ không được phép lộ trần (xuất hiện nơi trần tục bên ngoài Nhà Thờ), và rằng Thánh Kỳ không thể tùy tiện tự chế lúc thì màu trắng nằm trên, lúc thì màu vàng nằm trên, lúc thì có thánh giá đỏ lòm ở giữa, cũng như không được phép tung phất Thánh Kỳ ngoài dọc đường gió bụi cứ như phất cờ trên sân bóng đá hay sân đua Formula One Thể Thức Một, cũng như không được cắm sau xe máy để “Thánh Kỳ” phần phật đập quấn ép vào đôi mông con chiên nữ ngồi sau. Bọn ác tu thì tự do ngôn luận hay biểu đạt bù lu bù loa về một Nhà Nước đàn áp tôn giáo. Còn kẻ ngu đồ thì tự do ngôn luận hay biểu đạt mồm loa mép dãi ra sức bóp miệng một cá nhân nào đó bằng băng keo in nhãn hiệu “phạm thánh”.

Trong khi đó, “tôn giáo” lại thuộc bảy kiểu hành xử văn hóa hoàn toàn độc lập với nhau gồm (a) các gia đình và các cá nhân văn hóa cao, tri thức cao, đều chủ động dạy dỗ con cái mình biết tôn trọng các tôn giáo khác nhau, tín ngưỡng khác nhau, tín đồ khác nhau, cũng như sử dụng tự do ngôn luận về đề tài tôn giáo với đúng người nghe; (b) các gia đình và các cá nhân khôn ngoan đều chủ động dạy dỗ con cái mình không bao giờ được mở miệng thực thi tự do ngôn luận về đề tài tôn giáo; (c) các gia đình và các cá nhân khôn ngoan đều chủ động dạy dỗ con cái mình biết láu cá sử dụng tự do ngôn luận để bù lu bù loa tuyên bố bản thân bị đàn áp tôn giáo bởi chính phủ mình đang chống đối; (d) các tu sĩ hổ mang giỡ trò láu cá sử dụng tự do ngôn luận để bù lu bù loa tuyên bố bản thân bị đàn áp tôn giáo bởi chính phủ mình đang chống đối; (e) các chính phủ siêu cường tương tự Mỹ luôn có vũ khí luật pháp mạnh mẽ hiệu quả để bắt trói giải đi ngay các tu sĩ nào xuống đường biểu tình dám bất tuân yêu cầu giải tán của cảnh sát; (f) các chính phủ nhược tiểu thì với vũ khí luật pháp nhụt cùn luôn run rẩy như gà mắc tóc mỗi khi bị bọn tu sĩ biểu tình ra mặt chống đối; còn (g) bọn giáo gian hay dùng từ “phạm thánh” để chụp mũ người nào dám vạch trần cái sự giáo gian của mình.

Cũng vì quá run sợ trước chiêu trò chụp mũ “phạm thánh” của bọn giáo gian, tác giả bài viết này phải cẩn trọng tỉ tê dẫn nhập dài dòng như trên và tỉ tê thố lộ dòng dài như sau để được những người chống Cộng tức chống Việt và các tu sĩ cùng giáo dân cho phép sử dụng tự do ngôn luận hay biểu đạt mà họ cho là thứ mà Thượng Đế chỉ ban riêng cho họ mà thôi chứ không là thứ mà Hiến Pháp của cái Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam này minh định như quyền công dân.

Thố Lộ

Tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao lùn tức dwarf star nên ánh sáng lu mờ khiến mắt thì cận thị nặng, thân thì chịu lắm gian truân đi đến đâu là bị “đì” tức “đè đầu cưỡi cổ” cho lùn thêm đến đó dù đi lạc vô chốn môi trường giáo dục nước nhà đầy nhóc viên phấn vàng hay chúi nhũi vô cơ quan nhà nước đầy các quan đại tài cử đỉnh bạt sơn tức bưng đỉnh vàng về biệt phủ và làm sụt lún sạt lùn hết mấy núi non vàng.

Thủa trời đất nổi cơn gió bụi, Má tôi theo chồng lên Sài Gòn lúc nhúc sậy lau lập nghiệp. Một hôm Ba tôi từ cơ quan là Công ty Moistessieurs của Pháp Lang Sa đạp xe về đến nhà định bước tới ôm chầm người vợ đang bụng mang dạ chửa thì không ngờ người vợ ấy cũng đang dấn thân bước đến ôm chồng theo kiểu Tây không ngờ trượt chân vì sân xi măng ướt ẩm do nước giặt gyạ (chứ chẳng phải triều cường Nguyễn Hữu Cảnh bị máy bơm khủng ngắc ngứ gây ngập lụt). Ba tôi lập tức kêu phu xe kéo đẩy đưa Má tôi đến bảo sanh viện gần đó của người Pháp (hình như là nơi sau này là bảo sanh mang tên Hồng Đức trên đường Cao Thắng, Quận 3) cấp cứu. Thấy sản phụ máu me đầy người, vị bác sĩ Pháp vội xua tay đuổi ra vì không muốn bịnh viện ô danh. Lập tức phu xe đẩy má tôi đi chéo sang bên kia đường đến nhà bảo sanh “thí” dành cho phụ nữ nghèo hoặc phụ nữ không chồng mà chửa (nay là Bịnh Viện Phụ Sản Từ Dũ Thành phố Hồ Chí Minh) là nơi duy nhất nhận mọi trường hợp hoặc cấp cứu hoặc thầy chạy.

Screen Shot 10-23-17 at 10.12 PM

Khi nghe xướng tên mẹ tròn như bánh dầy con vuông như bánh chưng, Ba tôi mừng rỡ chạy vào ngắm đứa đứa con trai đầu lòng vàng ngọc, nhưng lại lật bật quay ra ngồi bệt xuống hành lang mà khóc, trách trời xanh sao nỡ hẹp dạ thế kia. Đứa con trai vàng ngọc ấy do từ sự sảy thai của mẹ, chưa đầy 7 tháng tuổi đã buộc ra đời, nên hình dong một dúm, đầu nhỏ như trái chanh thuần Việt, da nhăn nheo mỏng dính như màng trong suốt gói thức ăn cất tủ lạnh nên ai cũng nhìn thấy cả phèo phổi ruột gan đỏ đỏ đen đen. Đặc biệt phản khoa học do không mở mắt chào đời và không hề khóc để thở sau khi lọt lòng mẹ. Cái duy nhất cản ngăn cô y tá không lấy giấy báo gói đứa hài nhi ấy lại để xếp gọn vào thùng gỗ chung với mấy gói khác đem đến kho thiêu hủy chung là vì qua làn da mỏng manh ấy cô thấy một trái sê-ri đỏ hỏn vẫn đang khoan thai lâu lâu nhúc nhích bơm đập một lần. Từ mép thùng chung chạ, đứa hài nhi ấy được đặt riêng vào chiếc lồng ấp duy nhất của Từ Dũ để tiếp tục tự nhúc nhích tìm sự sống. Nhờ vậy mà từ cái tên đặt sẵn từ trước là Hoàng Ngọc Ẩn thật anh hùng hảo sảng phỏng theo nhân vật trừ gian diệt bạo trong tiểu thuyết Châu Về Hợp Phố của Phú Đức, Ba tôi đổi tên thằng nhóc đó thành Hoàng Hữu Phước.

Nghe tin tai nạn, Bà Ngoại tôi từ Trà Ôn đi ghe lên Sài Gòn ngay để chăm sóc mẹ tôi và tôi khi Từ Dũ bảo Ba tôi là không thể để Má tôi nằm hoài ở đó chiếm chỗ người nghèo. Bà Ngoại ngày đêm châu rơi lả tả, cầu khấn Phật Bà Quan Âm cứu nhân độ thế phù hộ cho mẹ tôi và tôi được nạn khỏi tai qua.

Thủa ấy, khu Bàn Cờ chưa định hình, nhà cửa lác đác thớt thưa. Có một nữ tu viện Công Giáo gần đấy và là dãy nhà gỗ duy nhất cao một tầng, sơn màu xanh lá cây, không có bảng ghi tên gì cả. Biết tin Má tôi được đưa về nhà, hai nữ tu (gọi là hai bà “sơ”) đến thăm với nghĩa hàng xóm láng giềng. Các “sơ” nói với Ba Má tôi rằng Má tôi vẫn đang ốm nặng, mà cứ nhìn thấy tôi trong tình trạng dật dờ như thế càng thêm rầu buồn đau khổ càng có hại cho sức khỏe, nên xin gia đình hãy cho các “sơ” đem tôi về tu viện để chăm nom hộ, để – theo lời “sơ’ mà Má tôi vẫn còn nhớ rõ – nếu như đứa bé không được sống làm con của ông bà thì hãy để cho nó được ra đi dưới mái nhà của Chúa. Thế là đã có một điều bí mật cho đến tận ngày nay: không rõ các nữ tu đã cho tôi bú gì, uống gì, chăm sóc ra sao, nguyện cầu những gì với Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp mà nhiều tháng sau, lúc tôi được các “sơ” bế về giao lại, thì tôi đã có đà theo đó mà nhảy vọt để rồi một lèo tiến nhanh tiến mạnh trở thành người cao nhất nhà (1m70), đầu to nhất nhà (Ba tôi mà tự một mình đi mua nón cho tôi là chẳng bao giờ tôi đội vừa), dũng cảm nhất nhà, hùng hục nhất nhà, và …nặng cân nhất nhà (lúc “hoàng kim” nặng 84kg trừ bì, lúc “suy thoái” thì 70kg chưa trừ bì).

Thời gian căng thẳng đầy nhang khói nguyện cầu Phật Bà Quan Âm Cứu Khổ Cứu Nạn của Bà Ngoại tôi và lời cầu nguyện Đức Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp của các “sơ” đã hình thành nơi Ba Má tôi sự thờ kính hết lòng dành cho Phật Bà Quan Âm và Đức Mẹ Maria, khiến Ba Má tôi từ thuần thờ tổ tiên và thiên về Phật Giáo đã có cái nhìn rộng mở cõi lòng đối với các tôn giáo khác, đặc biệt là Đạo Chúa.

Thế là khi Chị Hai của tôi và tôi lên trung học, Ba Má cho chúng tôi học ở trường Nguyễn Bá Tòng (nay là trường Bùi Thị Xuân, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh) của Công Giáo để con cái được tốt hơn dưới ngọn roi của các hiệp sĩ áo đen. Tôi học giáo lý rất chăm (vì thích xem phim về Chúa) nên các Lớp 6 tức Đệ Thất dự học Thánh Kinh Cựu Ước, Đệ Lục tức lớp 7 dự học Thánh Kinh Tân Ước, Đệ Ngũ tức lớp 8 dự học lớp Phụng Sự, Đệ Tứ tức lớp 9 dự học lớp Đức Tin, thì lớp nào chị em tôi cũng đoạt Bằng Giáo Lý Toàn Niên Hạng Nhất được giảm 50% học phí niên học sau, kèm với lớp nào chị em tôi cũng có Bằng Danh Dự Toàn Niên Hạng Ưu được giảm 50% học phí khóa sau, nên năm học nào chúng tôi cũng được học miễn phí 100%, trừ tháng đầu tiên phải đóng đủ vì trường chưa kêu nộp bản sao hai “bằng” ấy để bắt đầu “hưởng chế độ”.

Một hôm, Chị Hai tôi lúc lên lớp 10 tức lớp Đệ Tam về thỏ thẻ xin Ba Má tôi cho vô đạo. Thế là Má tôi nói “ừ, đạo nào cũng là đạo tốt” rồi cầm chổi lông gà, leo lên ghế quét bụi đầu tủ quần áo vốn là nơi cao nhất làm bàn để thờ chư Phật. Khi Chị Hai tôi đem về tượng Chúa Jesus, Má tôi đặt tượng Chúa giữa tượng Phật Thích Ca ngồi và tượng Phật Bà Quan Âm đứng. Má chỉ nói: “Chúa của mầy đứng giang tay choáng chỗ quá! Tay phải gác lên đầu Phật Ông, tay trái quạt vô ngực Phật Bà!” Và trong nhiều chục năm, hàng đêm hoặc Má tôi hoặc Ba tôi thắp nhang cho Phật, Chúa, và ông bà tiên tổ, để rồi hơn chục năm sau Chị Hai khoe….Tòa Thánh Vatican cho phép tín đồ được đốt nhang cho Chúa. Rốt cuộc, nhà tôi có Chị Hai và một em gái trở thành tín đồ Đạo Chúa: một Công Giáo, một Tin Lành, một chủ động xin theo đạo, một theo đạo chồng. Còn tôi học xong các lớp về “đạo”, luôn là ngôi sao mà các linh mục vừa quất roi vun vút vào mặt những nam sinh có đạo nhưng bê bối ít điểm môn Giáo Lý, vừa nêu tên tôi ngoại đạo nhưng trở thành tấm gương, thế nhưng tôi vẫn duy trì “thờ tổ tiên” chứ dứt khoát không vào “đạo” dù đó là Công Giáo, Tin Lành, Phật Giáo, hay Hồi Giáo. (Ba Má tôi có tự đến Chùa Phước Trường ở khu Bàn Cờ để tự xin cho tôi quy y Tam Bảo, mang pháp danh An Thiện mà tôi chẳng bao giờ dùng làm bút hiệu; còn nữ tu viện Công Giáo đã nói ở trên thì bị chính quyền Việt Nam Cộng Hòa của Ngô Đình Diệm lấy giao cho trường Phan Đình Phùng lập thành khu phụ bên cánh trái cách khu trường chính bằng một ngõ hẻm, nay được xây khang trang và vẫn là một cánh của trường Phan Đình Phùng ngày nay).

Lý do tôi không vào “đạo” vì tôi nhận ra những điều trái với đạo đức thuần Việt không thể chấp nhận được trong Kinh Thánh. Và đó là “tự do tư tưởng” của tôi. Chưa từng có bất kỳ ai nghe tôi lạm dụng “tự do ngôn luận và biểu đạt” để bô bô cái miệng nói ra chi tiết những “tự do tư tưởng” chõi lại Kinh Thánh ấy. Tôi chỉ biểu hiện lồ lộ ra ngoài một thứ thiên vị mà ai cũng dễ dàng nhận thấy: tôi chỉ thân tri kỷ với mỗi một anh bạn ở đại học rất lương thiện là người Công Giáo mà vợ chồng tôi đều thân quen còn vợ chồng anh ây tỏ bày muốn được kết thông gia chỉ với tôi người ngoại đạo, tình yêu đầu đời còn gắn bó duy nhất trong tâm tưởng tôi là cô bạn học người Công Giáo thánh thiện thơ ngây trong sáng trường Nguyễn Bá Tòng, và tôi dành sự thương yêu chăm sóc nhiều hơn cho đứa em gái Thứ Sáu cùng Chị Hai của tôi đều là tín đồ Thiên Chúa Giáo.

Khi làm Giám Đốc Nhân Sự một công ty Bắc Mỹ có 500 nhân viên và 7.000 đại lý, có lần tôi được cô trợ lý báo cáo rằng có một nữ đại lý chờ gặp tôi cả buổi sáng không gặp được do tôi đi thị sát Văn Phòng Đồng Nai đến chiều mới về nên đã để lại tờ giấy ghi như sau: “Thầy ơi, cứu em với Thầy. Em là……., tổ trưởng đại lý số ….số phone……Một khách hàng của em là nữ tu …… ở Nhà Thờ ….. Nữ tu ấy muốn bỏ đạo vì có những khúc mắc không hiểu được khi đọc Kinh Thánh, mà hỏi các Cha thì ai cũng mắng sơ ấy là không có đức tin, là quỷ ám, v.v. Thầy chịu nói chuyện với sơ ấy nhe Thầy, để giúp sơ hiểu. Chứ em có đạo mà trong đạo không có ai giúp em được hết.” Tôi phone yêu cầu cô đại lý tín đồ Công Giáo ấy khẳng định cho tôi biết cô nữ tu Công Giáo kia thật lòng muốn bỏ đạo hay muốn ở lại với đạo, vì tùy vào mong muốn ấy mà tôi sẽ hùng biện để cô bỏ đạo trở về đời sống dân sự hoặc hùng biện để giải tỏa bất kỳ khúc mắc nào của cô khi đọc Kinh Thánh hay đối với các vấn nạn trong cuộc đời thực. Thế là hai hôm sau cô đại lý đưa cô nữ tu ấy đến gặp tôi tại phòng làm việc ở cơ quan. Sau khi giới thiệu xong, cô đại lý ra ngoài chờ đợi. Trong hai tiếng đồng hồ trò chuyện với cô nữ tu trẻ, gầy, thấp người, nói tiếng Miền Nam, bẻn lẻn như xấu hổ về cái “thiếu đức tin” của mình trước một người ngoại đạo xa lạ mà cô buộc phải gặp do sự thuyết phục đầy chất quảng cáo ngợi ca của cô đại lý, tôi đã lần lượt giải thích cho cô mọi câu hỏi “tại sao” của cô, cũng như giải thích những tình tiết nào đó của Kinh Thánh, chỉnh lại các trả lời không logic của các “cha”, nêu vì sao các “cha” né tránh, giải đáp lý do có hành vi xấu hổ nào đó của linh mục “bề trên” của cô, hay những bất công của Giáo Hội đối với nữ tu mà cô bức xúc, cũng như câu hỏi cực kỳ tế nhị của cô  “em cứ bất mãn với hiện trạng của Nhà Thờ như vậy thì em có nên rời đi không Thầy?”, v.v.

Kết quả là sau đó cô đại lý cảm ơn tôi rối rít vì vị nữ tu tiếp tục toàn tâm hiến dâng cuộc đời vì Đạo Chúa.

Còn khi tôi làm giáo viên Anh Văn ở Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh, xã hội có xảy ra việc gây rối phản loạn phản động của một hay hai thằng linh mục nào đó muốn lật đổ chế độ. Thế là lãnh đạo Khoa Ngoại Ngữ vốn toàn là “trí thức chế độ cũ học ở Mỹ” đã nhanh nhảu lập đại công bằng cách đình chỉ giảng dạy giáo viên Anh Văn Nguyễn Thi Vinh vì cô là tín đồ Công Giáo. Cô Vinh đã tìm gặp tôi ở sân trường vào giờ giải lao để…khóc. Cô khóc vì cô sợ. Cô khóc vì cô đơn. Cô cô đơn vì là một phụ nữ đơn thân đi dạy học nuôi một đàn cháu là con cái của các em, cô lại sắp nghỉ hưu đang không biết phải sở xoay ra sao cho cuộc sống một đại gia đình đang nương náu cùng cô tại căn nhà mặt tiền đường Trần Bình Trọng ở Quận 5. Cô cô đơn vì mọi giáo viên đồng nghiệp với cô học chung ở Mỹ về dạy từ trước giải phóng nay lại hèn hạ xa lánh cô như thể cô là thứ dịch bệnh mà họ không muốn bị vạ lây. Cô cô đơn vì mọi giáo viên đồng nghiệp trẻ mới về trường đã biết khôn ngoan nịnh bợ lãnh đạo để xa lánh dè bỉu cô dù khi họ mới về thì cô đã là người dẫn dắt để họ thử việc thành công trở thành giáo viên biên chế chính thức. Thế là tôi an ủi cô rồi về nhà cặm cụi viết thư tay gởi khắp nơi, van xin Nhà Nước hãy có các chính sách tôn giáo phù hợp vì tội ai người đó chịu chứ đừng quy chụp một tôn giáo nào là đối nghịch với chế độ, vì chỉ có tu sĩ gian manh khốn nạn mới chống đối chế độ dựa trên những xảo trá không bao giờ có ghi trong Thánh Kinh hay kinh kệ. May mà trong số các cơ quan tôi gởi thư đến, thì Báo Sài Gòn Giải Phóng có thư viết tay phúc đáp ký ngày 26-11-1988 mà tôi đưa ảnh chụp minh họa trong bài Báo Sài Gòn Giải Phóng nên tôi mới có bằng chứng để không bị những người chuyên bôi nhọ tôi cho rằng tôi đã “tưởng tượng” ra những cảnh hào hùng nghĩa hiệp bất chấp mọi thứ để cứu người. Báo Sài Gòn Giải Phóng hứa sẽ chuyển thư của tôi đến những lãnh đạo có trách nhiệm như Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh, Chủ Tịch Nước Nguyễn Hữu Thọ, và Ban Tôn Giáo Trung Ương để xem xét. Và trước khi Cô Vinh được dạy trở lại cũng như các chủng viện được phép tiếp tục đào tạo linh mục, thì tôi đã tự nhiên bị Khoa Ngoại Ngữ “hạ tầng công tác” bắt làm tạp vụ quét dọn và…trừ mối phòng thính thị trước mắt hàng ngàn sinh viên của tôi, rồi khi sinh viên gởi thư đến các tòa soạn tôi được “đặc cách” cho bỏ cây chổi cùng nùi giẻ để cầm lại viên phấn dạy các môn…..Văn và Sử, đến độ tôi thấy mình tài hèn sức mọn sợ không dạy nổi do không tài nào viết được bài hay bằng bài “Đất nước mình ngộ quá phải không anh” mà cũng không tài nào sủa ồn ào về “luật hóa mại dâm” to tiếng  bằng “nhà sử học”, tôi phải làm đơn xin thôi việc, giắt giò lên cổ mà chạy khỏi ngành giáo dục, đến độ không kịp kiếm Cô Vinh chào từ biệt, cứ thế mà cậu em nhà giáo “vô thần” Hoàng Hữu Phước rời xa bà chị nhà giáo Công Giáo Nguyễn Thị Vinh. May mà có cô giáo Phật Tử Vũ Thị Liên thấy tôi bị “xử đẹp” như vậy cũng tức giận tức mình tức tốc giắt giò lên cổ chạy theo bén gót để trở thành Giám Đốc Tài Chính Tại Nhà kiêm Thủ Quỹ Tại Gia cho nhà giáo “vô thần” sinh thiếu tháng đầu lớn như trái chanh thuần Việt ấy.

Bài viết này đặc biệt ở chỗ toàn bộ 3.906 chữ ở trên chỉ là phần nhập đề cho phần thân bài kiêm kết luận võn vẹn 2 đoạn có 90 chữ như sau:

Thân Bài Kiêm Kết Luận

1- Tu sĩ chỉ được “phục vụ lý tưởng chính trị” khi xếp áo tu anh dũng gia nhập quân đội kháng chiến của một nhà cách mạng để đánh giết quân xâm lược. Đây là điều duy nhất đúng. Bất kỳ sự nhúc nhích nào khác có mục đích chính trị đều là việc của bọn giáo gian hèn nhát.

2- Chỉ có kẻ ngu mới răm rắp nghe theo lời xách động của bọn tu sĩ bẩn thỉu mất dạy xuống đường gây rối chống đối chế độ.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo các bài viết được nhắc đến trong bài:

Báo Sài Gòn Giải Phóng  21-7-2013

Tiểu phẩm trào phúng Tết: Nhà Sử Học  26-01-2014

Thế Nào Là Sử Gia  05-02-2014

Bôi Nhọ  02-12-2015

Đất nước mình ngộ quá phải không anh 29-5-2016

Tham khảo các bài viết về đề tài Tôn Giáo:

Pháp Luân Công  07-10-2015

Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis  01-8-2017

Letter to His Holiness Pope Francis  01-8-2017

Kim Jong-Un, Người Chứng Của Chân Lý

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-9-2017

Người Chứng Của Chân Lý (1)

Chân lý không được mặc định bó buộc phải là kết quả của tư duy nơi các đấng triết gia, các nhà khoa học, các vĩ nhân kim cổ; đơn giản vì chân lý đến từ cuộc sống thực, chiêm nghiệm thực, mà chiêm nghiệm không bao giờ được mặc định là hành trạng tư duy độc quyền riêng của các tầng lớp cao trọng, quý tộc cao sang, trí thức cao vời của cộng đồng và nhân loại.

Chân lý có khi bật bung ra từ chiêm nghiệm hay cuộc sống của nô lệ, nông nô, thành phần bất hảo, bất kể sự chiêm nghiệm ấy cho những điều tầm thường hay kỳ vĩ, hoặc từ hành động hành vi hành xử của những người mà nhân loại nguyền rủa bất kể sự nguyền rủa ấy đúng hay sai.

Tác giả bài viết này từ quyển Søren Kierkegaard, Người Chứng Của Chân Lý trong ba tá sách phần thưởng ông nhận được từ kỳ Đố Vui Để Học đài truyền hình Sài Gòn dịp Giáng Sinh 1967 khi đội lớp Nhì (tức lớp 4 hiện nay) tiểu học Phan Đình Phùng, Quận 3, của ông (gồm ông là đội trưởng, và hai học sinh khác là Tống Kim Lan – cô này được những chuyên viên phụ trách thu hình yêu cầu ngồi ghế giữa vì nữ sinh này có đôi chân rất dài khiến cô lúc ấy cao hơn đội trưởng…một cái đầu – hiện vẫn ở Quận 3, và Nguyễn Sơn Hải hiện định cư ở Hoa Kỳ) thắng đội lớp Nhì trường “đầm” Hồng Bàng, đã cho title của bài này là Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý để nêu ra những chân lý thời đại nguyên tử như sau.

Người Chứng Của Chân Lý

A) Chân Lý Có Thể Luôn Đúng Nhưng Luôn Không Đúng

Chân lý đương nhiên đúng rằng trong một cạnh tranh đối kháng, chuyên nghiệp, đỉnh cao, và công bằng, luôn có các quy định áp đặt chung cho các bên trực tiếp đối kháng. Hai võ sĩ quyền anh thượng đài không bao giờ có việc một bên không được đeo găng tay, không được đi giày, không được mặc quần, và không được ngay cả ra đòn tay hay đòn chân của kick-boxing – nghĩa là một bên buộc phải là cái bị thịt trong một trận đấu tranh giải quyền anh hạng nặng thế giới. Chỉ có quân mọi rợ mới ra cái quy định cấm đoán thiên vị công khai ấy. Liên Hợp Quốc là quân mọi rợ vì đã chỉ cấm Triều Tiên không được sở hữu và sử dụng vũ khí nguyên tử.

Chân lý đương nhiên đúng rằng trong một cạnh tranh đối kháng, chuyên nghiệp, đỉnh cao, và công bằng, luôn có sự “cầm cân nẩy mực” của trọng tài dựa trên các các quy định áp đặt chung cho các bên trực tiếp đối kháng. Không bao giờ có việc một đám 15 đứa trọng tài hè nhau cùng lúc thổi còi trừng phạt một võ sĩ chỉ vì võ sĩ ấy có đeo găng tay, có đi giày, có mặc quần, có ra đòn tay hay đòn chân chạm đến võ sĩ người nhà của trọng tài. Chỉ có quân mọi rợ mới thổi còi như vậy. Hội Đồng Bảo An 15 thành viên chính là quân mọi rợ vì đã chỉ thổi còi trừng phạt Triều Tiên không được sở hữu và sử dụng vũ khí nguyên tử.

Kiểu hành xử giang hồ tứ chiếng trên đã được thực thi rất nhiều lần trong lịch sử cận đại và hiện đại, mà cụ thể là hai trường hợp nổi bật sau:

1) Trong cuộc chiến tranh cụ thể của chính sử chính trị thế giới giữa Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (gọi tắt là Việt Nam) và Liên Hợp Các Tiểu Bang America (gọi tắt là Mỹ) thì Việt Nam là bên thắng trận lại bị bên bại trận là Mỹ áp đặt lịnh cấm vận triệt để với sự hoặc đồng tình hoặc im lặng của những thực thể gọi là “cường quốc tư bản” gồm những quốc-gia-đồng-minh với Mỹ hoặc giữ vai trò bàng quan sao cũng được của quốc-gia-khán-giả. Cái gọi là “tinh thần thượng võ” của thể thao khi võ sĩ bị knockout mặt mày bầm dập gảy răng tét môi đầy máu ôm chúc mừng võ sĩ đối phương thắng trận, đã không bao giờ được siêu cường nguyên tử Mỹ áp dụng đối với Việt Nam.

2) Trong cuộc chiến tranh cụ thể của chính sử chính trị thế giới giữa Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Choson (gọi tắt là Triều Tiên) và tập thể hai quốc gia Liên Hợp Tiểu Bang America (gọi tắt là Mỹ) cùng Cộng Hòa Hanguk (gọi tắt là Hàn Quốc) thì

a- Mỹ áp đặt lịnh cấm vận triệt để Triều Tiên và cấm vận liên tục với mức độ ngày càng gia tăng nặng nề nghiêm trọng hơn, với sự hoặc đồng tình hoặc im lặng của những thực thể gọi là “cường quốc tư bản” gồm những quốc gia đồng minh với Mỹ hoặc những quốc gia giữ vai trò bàng quan của khán giả;

b- Mỹ cấm Triều Tiên không được tự vệ khi áp đặt yêu cầu Triều Tiên phải hủy bỏ chương trình chế tạo vũ khí nguyên tử như điều kiện tiên quyết dù Triều Tiên sở dĩ còn tồn tại nhờ có vũ khí nguyên tử ấy để tự vệ và răn đe kẻ thù, và dù Mỹ-Hàn dứt khoát không chấm dứt các cuộc tập trận theo yêu cầu tiên quyết của Triều Tiên cho các đàm phán có liên quan đến vũ khí nguyên tử, thậm chí Mỹ cũng không chấp nhận yêu cầu của Triều Tiên muốn đàm phán trực tiếp với Mỹ chứ không thông qua “thiên hạ”;

c- Hàn Quốc tiến hành nhiều chiến thuật tâm lý chiến quyết tấn công triệt hạ chế độ Triều Tiên như lắp đặt hệ thống loa công suất lớn dọc biên giới để công kích Triều Tiên, thả khinh khí cầu qua lãnh thổ Triều Tiên rải truyền đơn kêu gọi lật đổ chế độ Triều Tiên, có sự giúp sức của các đài truyền thông Châu Âu phát chương trình tiếng Hàn nhằm cung cấp cho dân Triều Tiên những thông tin “thật” về tình hình “phản tự do phản dân chủ” của chế độ Triều Tiên; v.v.

B) Chuẩn Bị Chiến Tranh Là Lựa Chọn Duy Nhất Để Bảo Vệ Đất Nước

“Muốn có hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh” là câu châm ngôn lạc hậu, lỗi thời, yếu kém.

“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” là câu đối đã chưa từng được giải thích chuẩn xác chuẩn mực ngay cả bằng tiếng Việt.

Đem đại nghĩa để thắng hung tàn” không bao giờ là một vũ khí thực tiễn trong chiến tranh trên thực địa chiến trường, mà là một sử dụng kiểu tâm lý chiến hay chiến tranh chính trị trong nội bộ để khích lệ và trong đối ngoại để tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế hoặc phục vụ mục đích tranh biện. Trên chiến trường quyết chiến quyết tử được phân định bằng làn ranh mỏng manh của bom đạn thì cái cụ thể nhất của “thắng hung tàn” phải luôn là tiêu diệt tàn sát đối phương mà ta đã nhanh tay đặt tên cho chúng là bọn khát máu hung tàn.

“Lấy chí nhân mà thay cường bạo” luôn chỉ là câu nói của bên thắng trận sau khi đã tiêu diệt xong hỏa lực đối phương, vì rằng chỉ có kẻ ngu xuẩn mới thốt ra trước khi lâm trận trên chiến trường là nơi chỉ có bấm nút bóp cò khai hỏa vũ khí tối tân nã vào quân địch.

Vì vậy, không phải muốn có hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh, mà chính là luôn phải chuẩn bị vũ khí sát thương cao để nhanh chóng tàn sát quân thù ngay cửa ngõ biên giới nước nhà, đơn giản vì trong thời đại hiện nay hòa bình chỉ có thể là từ ngữ vô nghĩa, thứ chữ vô minh, sự ru ngủ hay tự ru ngủ, sự mất cảnh giác hay khiến đối phương mất cảnh giác, liều ma túy chính trị, sự tự sát, và tấm giẻ chùi chân làm sạch gót giày trước ngưỡng cửa hội đàm Liên Hợp Quốc.

C) Sở Hữu Vũ Khí Nguyên Tử Là Lựa Chọn Duy Nhất Đúng Để Bảo Vệ Đất Nước

Dân tộc Châu Sơn là dân tộc dữ dội dữ dằn. Không dữ dội dữ dằn, dân tộc ấy đã không thể tồn tại trước gót giày xâm lược tàn sát đẫm máu của Tàu và của Nhật.

Dân tộc Lạc Hồng là dân tộc dữ dội dữ dằn. Không dữ dội dữ dằn, dân tộc ấy đã không thể tồn tại trước gót giày xâm lược tàn sát đẫm máu của Tàu, của Pháp, của Nhật, của Mỹ, của Campuchia.

Chính vì dữ dằn và dữ dội, mức độ cực đoan của cả Triều Tiên và Hàn Quốc là như nhau, mặc dù cả hai đều có “chính nghĩa” riêng để chống nhau do cả hai là hai quốc gia thành viên riêng biệt của Liên Hợp Quốc.

Chính vì dữ dằn và dữ dội, mức độ đối kháng của cả Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Việt Nam Cộng Hòa là như nhau, mặc dù duy chỉ có Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa có “chính nghĩa” trên cơ sở (a) tổng tuyển cử thống nhất đất nước minh định tại Hiệp Định Geneve hình thành từ chiến thắng Điện Biên Phủ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trước Pháp Quốc giải phóng cả Đông Dương, (b) “Miền Nam” là lãnh thổ thuộc Liên Hiệp Pháp lệ thuộc Pháp và không có quyền lực bất kỳ kể cả về quốc phòng, và (c) “Miền Nam” không được Pháp xem như đối trọng chính trị ngang tầm với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ở Hội Nghị Geneve nên đã phá thối bằng cách không tuân thủ thực hiện “tổng tuyển cử”.

Hàn Quốc kiên quyết “Bắc Tiến” xóa sổ Triều Tiên. Triều Tiên kiên quyết “giải phóng” Hàn Quốc.

Việt Nam Cộng Hòa kiên quyết “Bắc Tiến” xóa sổ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, kiên quyết “dọn sạch” các mầm mống “thân Cộng” trong dân chúng Việt Nam Cộng Hòa, và mong chờ Mỹ ném bom nguyên tử tiêu diệt Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa; thậm chí sau khi Việt Nam Cộng Hòa bị xóa sổ vĩnh viễn, những kẻ tháo chạy liên tục tổ chức “vũ trang phục quốc”, gây nổ phá hoại, chống đối bằng chữ/bằng lời/bằng biểu tình/bằng vận động/bằng tài trợ/bằng vu vạ/bằng vu khống/bằng sự điêu ngoa đẻ tin láo xạo. Trong khi đó, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa kiên quyết dũng vũ lực giải phóng cho bằng được Miền Nam khỏi ách xâm lược của Mỹ, không bao giờ coi Việt Nam Cộng Hòa là “quốc gia” có chính quyền chính thống chính đạo mà chỉ là một thứ chính quyền tay sai do Mỹ lập nên mà Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa gọi là chính quyền ngụy gọi tắt là “ngụy quyền” như một phong thái không đội chung trời đầy khinh miệt khinh rẻ khinh khi.

Trước “dân tộc tính” dữ dội dữ dằn như thế, cộng thêm các đe dọa từ các cuộc tập trận quy mô khủng khiếp Mỹ-Hàn, những căn cứ quân sự đồn trú của quân đội Mỹ tại Hàn Quốc, cùng những lịnh cấm vận ngày càng tàn tệ hơn, Triều Tiên không thể không buộc phải sở hữu vũ khí nguyên tử. Cái may mắn nhất của Triều Tiên không những nhờ có các nhà khoa học kỹ thuật tài năng hàng đầu tuyệt đối trung thành với chế độ, các du học sinh tài năng khoa học kỹ thuật nguyên tử tuyệt đối trung thành với chế độ, mà chính các nhà lãnh đạo tài năng của Triều Tiên giữa sự bủa vây cấm vận và đe dọa của kẻ thù vẫn có thể hoạch định thành công xây dựng Triều Tiên thành quốc gia sở hữu vũ khí nguyên tử và sản xuất/xuất khẩu vũ khí tầm cỡ. Nhờ Triều Tiên có vũ khí nguyên tử, sự manh động mang dân tộc tính Châu Sơn của Hàn Quốc đã phải đặt dưới sự tự kềm chế và giọng điệu hòa hoãn được phô trương, kế sách “tiêu diệt mềm” được phô bày qua giảo biện về “đàm phán tiến tới thống nhất đất nước” cùng các khoản viện trợ “nhân đạo” và dựng xây khu công nghiệp tại Triều Tiên. Và cũng nhờ Triều Tiên có vũ khí nguyên tử, sự manh động mang dân tộc tính Mỹ đã phải đặt dưới sự tự kềm chế và giọng điệu hòa hoãn qua minh chứng của sự xuống nước ve vản vuốt ve Triều Tiên của các tổng thống Mỹ Bill Clinton và Barack Obama.

Việt Nam không thể có vũ khí nguyên tử vì (a) Việt Nam không bao giờ có các nhà khoa học kỹ thuật hàng đầu, (b) sự tuyệt đối trung thành với chế độ chỉ là khẩu hiệu, (c) Việt Nam không bao giờ có các du học sinh tài năng khoa học kỹ thuật, (d) Việt Nam không bao giờ có các du học sinh tài năng khoa học kỹ thuật nguyên tử tuyệt đối trung thành với chế độ, và (e) Việt Nam không bao giờ có các nhà lãnh đạo tài năng về chiến lược phòng vệ hữu hiệu nhất dám nghĩ đến việc sở hữu uy lực vũ khí nguyên tử trong bảo vệ đất nước, bảo vệ dân tộc, bảo vệ chế độ, cũng như uy thế đối ngoại của chính quyền trong tư thế sở hữu được vũ khí nguyên tử.

Không thể có vũ khí nguyên tử là một yếu điểm, nhưng yếu điểm này không thể – và không bao giờ có thể – được dùng cho sự giảo biện rằng sở hữu vũ khí nguyên tử không là lựa chọn duy nhất đúng để bảo vệ đất nước.

D) Ngụy Lý Là Chân Lý Của Chiến Tranh Tâm Lý Truyền Thông

Dân tộc Hàn là một dân tộc cực kỳ dữ dội, cực kỳ hung hãn, cực kỳ hung hăng, mà chỉ có “làn sóng Hàn”, “Kê-póp” và các “ù-pá” cùng “ù-nhí” xinh đẹp mỹ miều ngây thơ tuyệt đỉnh thánh thiện mới làm người trần thế quên hẳn cái đặc thù dân tộc tính đó của dân Hàn. Phải cực kỳ ghê gớm bất khuất như thế Triều Tiên mới trụ được trước giặc Tàu trong quá khứ cùng giặc Nhật trong quá khứ, và trước bọn Tàu của hiện tại – nghĩa là trên thế giới hiện đại ngày nay chỉ duy nhất có Triều Tiên công khai khẳng khái không luồn cúi trước Tàu, sẵn sàng cho Tàu lâm vào cảnh không thể cứng rắn với Triều Tiên.

Tuy nhiên, cái cũ rích của chiến tranh tâm lý truyền thông những năm 60 của thế kỷ trước vẫn luôn được áp dụng vượt thời gian.

Nếu như trong thế kỷ XX, báo chí chính thống Việt Nam Cộng Hòa đã đăng ra rả nhiều kỳ nhiều tháng trên trang nhất cái láo xạo gọi là “bài dịch từ nguyên tác tiếng Pháp” nhan đề “Hồi Ký Con Gái Hồ Chí Minh” nhằm tạo ra ảo cảm nơi quần chúng rằng Hồ Chí Minh sang Pháp chỉ để dan díu đú đởn với phụ nữ Pháp chứ không để tìm đường cứu nước, rằng Hồ Chí Minh có lắm con rơi tại Pháp, và rằng Hồ Chí Minh bị các con rơi nhạo báng rủa nguyền tư cách sở khanh đốn mạt của người cha sinh học của chúng; thì nay trong thế kỷ XXI báo chí mạng “chùa” chuyên dựng powerpoint (không bao giờ là video clip “động”) thảy lên YouTube láo xạo về các lãnh đạo Việt Nam hoặc các sự việc loạn lạc lầm than ở Việt Nam. Còn mấy anh truyền thông chính thống Âu Mỹ đã đưa các tin như sau về Kim Jong-un:

Người Chứng Của Chân Lý (2)Người Chứng Của Chân Lý (1)

Dù cho có ba người Mỹ “comment” rằng báo chí đã quá láo xạo khi đưa tin như vậy về Kim Jong-un, thêm một người Việt “comment” rằng đừng bao giờ tin bọn “đào thoát” vì chúng toàn là bọn đói khát, bất tài vô dụng, hèn nhát, và phản quốc, thì nhiều trăm người Mỹ khác vẫn “comment” đầy khí thế nguyền rủa Kim Jong-un là dã thú, là dã man, là phải bị tiêu diệt, v.v, thậm chí có người còn hô hào phải giết ngay Kim Jong-un, trong khi những người khác quy chụp ngay rằng tại có đầu óc cộng sản chủ nghĩaxã hội chủ nghĩa mà Kim Jong-un điên loạn, rồi kết luận nhất thiết phải tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội trên toàn cầu – tức là tự dưng lôi Việt Nam vào phạm trù đối tượng sẽ điên khùng nguy hiểm như Triều Tiên!

Khi Reuters chính thống phải dùng đến hạ sách của thứ báo lá cải bằng cách sử dụng nguồn tin rác rưởi của bọn “đào tẩu” mà bản chất luôn luôn láo xạo, truyền thông Việt Nam có kẻ đã quỳ mọp lạy Reuters ngay lập tức để hòa âm bôi nhọ Triều Tiên:

Người Chứng Của Chân Lý (2)

Truyền thông Việt Nam còn vô tư đưa tin với cách dùng từ hoàn toàn sai cứ như đang hớn hở tham gia tấn công vào danh dự và niềm tự hào dân tộc của Triều Tiên, chẳng hạn từ “trừng phạt” chỉ luôn dùng cho đối tượng sai và phạm tội trong khi Triều Tiên hoàn toàn không sai về bất kỳ điều gì và không phạm bất kỳ tội gì; từ “khuất phục” chỉ dùng cho đối tượng mạnh mẽ bất khuất bị quyền lực mạnh hơn khống chế, như vậy hoàn toàn sai vì Liên Hợp Quốc không bao giờ là quyền lực ấy; trong khi đó, chỉ có bọn ngu đần mới cho rằng Triều Tiên “theo đuổi tham vọng hạt nhân” vì không những Triều Tiên đã sở hữu vũ khí nguyên tử từ lâu mà việc sở hữu ấy không phải là tham vọng mà là sự tự vệ hữu hiệu của Triều Tiên mà Mỹ muốn tước bỏ quyền tự vệ chính đáng chính nghĩa chính đạo ấy của Triều Tiên:

Người Chứng Của Chân Lý (5)

Tương tự như vậy, việc ăn theo bọn Fake News khét tiếng như Reuters và Washington Post để loan tin “dân Triều Tiên bối rối” để làm nhục nhân dân Triều Tiên của báo Việt:

Người Chứng Của Chân Lý (4)

thì chẳng khác gì sự ngu đần của Independent khi bỡn cợt rằng chỉ cần ném xuống Triều Tiên 25 triệu chiếc iPhone và cho các vệ tinh vần vũ trên không gian cung cấp wifi miễn phí là người dân Triều Tiên sẽ vùng lên giết Kim Jong-un ngay – cứ như thể nhân dân Triều Tiên bị mù thông tin, ngu muội, không biết gì về Kim Jong-un nên nhất thiết cần Mỹ khai sáng, mở mắt, là sẽ tự tay kết liễu Kim Jong-un:

Người Chứng Của Chân Lý (3)

Như vậy sự trá ngụy đớn hèn trở thành thông tin (a) tác động khống chế nhận thức của người đọc, và (b) bôi nhọ trở thành hành vi chính danh chính đạo không bao giờ bị trừng trị.

Tác động nhãn tiền còn ở chỗ liên tưởng tự động tự nhiên. Khi thời gian giúp mọi người nhận ra “Hồi Ký Con Gái Hồ Chí Minh” chỉ là một sáng tạo láo xạo hoàn toàn của đám bồi bút vì không bất kỳ ai tìm ra được “nguyên tác tiếng Pháp” của nó, nhà xuất bản của nó, và “tác giả” của nó, thậm chí “dịch giả” của nó; thì từ đồ dần dà hình thành một phản ứng tự nhiên ngay lập tức nơi người đọc “đứng tuổi” và người đọc có trí tuệ công chính rằng Kim Jong-un khi bị bôi bẩn cùng kiểu ắt đúng là danh nhân đáng kính, đúng là anh hùng dân tộc đáng trọng, và đúng là gương sáng đáng nể của dân tộc Châu Sơn và nhân loại.

Hóa ra danh dự của một nhân vật quan trọng được khẳng định và tôn vinh chỉ khi nhân vật đó bị bôi bẩn và sự bôi bẩn được phát hiện là giả trá.

Và khi sự bôi bẩn là vũ khí chủ lực của truyền thông chính thống vốn luôn dưới lớp áo choàng sang cả lấp lánh của chân lý, chỉ có chân lý, và không gì khác hơn ngoài chân lý, thì bản thân đó là một ngụy lý đã trở thanh chân lý vậy.

E) Chân Lý Thường Được Công Nhận Bởi Số Đông Nhưng Người Chứng Của Chân Lý Sẽ Luôn Là Người Cô Độc Như Søren Kierkegaard

Tất cả những dẫn chứng và biện luận trên về các quyết định của Kim Jong-un – và của cha và ông của Kim Jong-un – ắt được số đông gật gù công nhận, không những vì các dẫn chứng biện luận ấy không-thể-tranh-cãi hay khó-thể-tranh-cãi mà còn vì chúng là sự thật hiển nhiên.

Tuy nhiên, không cần phải đi khắp cõi ta bà, chỉ cần rong chơi cuối trời quên lãng trên không gian mạng ngay tại Việt Nam cũng đã nhận ra ngay truyền thông Việt Nam thường xuyên nhơi đi nhơi lại biết bao từ ngữ xúc phạm Kim Jong-un và xúc phạm Triều Tiên mà nguồn xuất phát của chúng lại là từ bọn truyền thông chính thống Âu Mỹ bất kể bọn truyền thông này đã luôn xúc xiểm Việt Nam, láo xạo về Việt Nam, và hỗn láo gọi lãnh đạo Việt Nam là “thugs”:

Triết gia Søren Kierkegaard, nhà thơ Đan Mạch, nhà phê bình xã hội, nhà văn khôi hài, cha đẻ của Thuyết Hiện Sinh, người kịch liệt công kích thói đạo đức giả của Giáo Hội Công Giáo, đã luôn đơn độc, bị chống đối, và đã ra đi khi tuổi còn quá trẻ, để rồi hậu thế tôn vinh ông là người chứng của chân lý.

Kim Jong-un đã luôn đơn độc đối với thế giới vì đất nước của ông bị cái thế giới đầy dẫy kẻ thù và bọn vong ân bội nghĩa bủa vây, luôn bị thế giới chống đối chỉ vì ông bảo vệ hữu hiệu Triều Tiên tồn tại cho đến ngày nay thay vì đã bị tàn diệt từ nhiều chục năm trước. Ắt chỉ sau khi ông ra đi còn Triều Tiên hỗn loạn bần cùng tiêu vong vì thiếu vắng ông, hậu thế mới sẽ tôn vinh ông là bậc vĩ nhân trọn đời vì nước vì dân trong hoàn cảnh nước ấy và dân ấy luôn là mục tiêu mà Mỹ-Hàn phải tiêu diệt cho bằng được còn cả thế giới thì ngoảnh mặt làm ngơ.

*********

Từ tất cả những biện luận trên, có thể kết luận về chân lý cùng vấn nạn của chân lý rằng:

1) Sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt là để có cơ may lớn hơn cho sự sinh tồn hàng loạt, và chỉ có lãnh tụ/lãnh đạo vĩ đại thực sự mới làm cho quốc gia mình sở hữu vũ khí nguyên tử.

Nếu các lãnh tụ/lãnh đạo của Mỹ, Nga, Tàu, Anh, Pháp “vĩ đại” vì đã làm nước họ sở hữu vũ khí hạt nhân để khống chế nhân loại, thì tại sao trong khi im miệng không nói gì đến Ấn Độ, Pakistan, Israel cũng là những nước sở hữu vũ khí nguyên tử, lại lớn tiếng miệt thị Kim Jong-un, xem Triều Tiên là mối nguy hiểm “đe dọa thế giới” dẫn đến cá nhân Kim Jong-un phải bị tiêu diệt, chế độ Triều Tiên phải bị tiêu diệt, và quốc gia Triều Tiên cùng người dân Triều Tiên phải bị tiêu diệt?

Ấn Độ được Mỹ làm ngơ để là một đối trọng đáng gờm ngăn chặn Tàu “Tây Tiến” đe dọa Châu Âu vốn là tấm khiên chắn che bảo vệ Mỹ từ cánh Đông.

Pakistan được Mỹ làm ngơ để là một đối trọng đáng gờm ngăn chặn Ấn Độ trở thành một “siêu cường” như Mỹ.

Israel được Mỹ làm ngơ để là một đối trọng đáng gờm ngăn chặn Khối Ả Rập “Hồi Giáo” manh động chống Mỹ.

Triều Tiên phải bị Mỹ tiêu diệt vì trong hoàn cảnh nếu không bao giờ tiêu diệt được Nga-nguyên-tử và Tàu-nguyên-tử thì chí ít Mỹ cũng phải cố định danh sách kẻ-thù-nguyên-tử, không cho phép danh sách ấy gia tăng.

Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý.

2) Việt Nam nếu sở hữu vũ khí nguyên tử thì đã không bị Tàu liên tục tự tiện lấn chiếm ở Biển Đông, tự tiện tuyên bố chủ quyền toàn Biển Đông để tự tiện kéo dàn khoan vào Biển Đông, tự tiện quân sự hóa các hải đảo ở Biển Đông để tự tiện khống chế Việt Nam từ cánh Đông, và tự tiện hỗn xược với Việt Nam.

Ấn Độ nhờ sở hữu vũ khí nguyên tử nên Tàu chỉ có thể thậm thà thậm thụt lấn đất gây ra căng thẳng biên giới lời qua tiếng lại rồi thỏa thuận rút vũ khí hạng nặng ra khỏi “vùng tranh chấp” và rút quân, thậm thà thậm thụt xây dựng hạ tầng ở nơi thâm sơn cùng cốc không có sự canh giữ của Ấn Độ để rồi tuyên bố chủ quyền – tức ngược lại với kiểu áp dụng cho Việt Nam: tuyên bố chủ quyền trước và công khai xây dựng hạ tầng sau.

Triều Tiên nhờ sở hữu vũ khí nguyên tử nên rất hào hùng khí thế, chưa bao giờ quy lụy trước Tàu, thường xuyên đặt Tàu vào thế “đồng sự” ngang hàng trên bàn cờ chính trị với Mỹ, thường xuyên làm Tàu mất thể diện với Mỹ do Tàu không thể “ra uy đàn anh sai bảo” được Triều Tiên.

Triều Tiên nhờ sở hữu vũ khí nguyên tử nên vẫn tồn tại bất chấp các kế hoạch phá hoại hay tấn công của Mỹ đơn giản vì hậu quả của sự phá hoại hay tấn công đó cũng khiến Tàu và Hàn Quốc gánh thiệt hại lây lan nặng nề.

Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý.

3) Việt Nam sẽ không bao giờ còn có cơ hội sở hữu vũ khí nguyên tử nên vĩnh viễn phải áp dụng chiến thuật nhũn mềm và chịu đựng.

“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” – qua sự diễn giải đầu tiên trong lịch sử Việt Nam như đã nêu ở trên của tác giả bài viết này – không bao giờ là thứ vũ khí hữu hiệu ra hồn trên chiến trường của chiến tranh nguyên tử.

Ngay cả tuyên bố theo đuổi chính sách “chung sống hòa bình” cũng là tuyên bố của bên yếu thế, y hệt hình ảnh một con người nặng 60kg cao 1 mét 60 tốc độ 5km/giờ mặc áo the thâm cầm chiếc loa công suất lớn tiến đến trước bầy đàn lúc nha lúc nhúc sư tử 250kg, cọp 310kg, gấu trắng 450kg, gấu nâu 600kg, beo tốc độ 58km/giờ, linh cẩu luôn nhai sạch đến 95% dân số các mãnh thú khác kể cả chúa sơn lâm, cá sấu Úc dài hơn 5 mét, và trăn Mỹ dài hơn 8 mét, để dõng dạc tuyên bố “chúng tôi yêu hòa bình, chống chiến tranh, muốn chung sống hòa bình với các bạn” thì chỉ cho ra hoặc một truyện cười dành cho trẻ con, hoặc một cái kết hình sự pháp y rằng chỉ còn thấy có chiếc loa móp méo nằm trên mặt đất.

Việt Nam không còn có thể sở hữu vũ khí nguyên tử vì bọn siêu cường sở hữu thông qua Liên Hợp Quốc đã cấm đoán, trói tay tất cả các quốc gia còn lại, không cho phép sở hữu, và xúm lại bủa vây cấm vận triệt tiêu.

Việt Nam không còn có thể sở hữu vũ khí nguyên tử vì đã mất thời cơ từ tư duy luôn lỡ-nhịp-thành-cường-quốc của các thời kỳ lãnh đạo.

Việt Nam không còn có thể sở hữu vũ khí nguyên tử vì đã hoàn toàn sai lầm trong lĩnh vực giáo dục & đào tạo khi luôn tầm thường hóa kỹ thuật, chỉ tôn vinh từ chương chữ nghĩa học vị học hàm trong dụng nhân, nên toàn xã hội đông nghẹt “quản trị kinh doanh” “ngân hàng” “kinh tế” “kế toán” chỉ biết hoặc than thở thất nghiệp hoặc thực hiện mọi yêu cầu của lãnh đạo khiến nảy bung bét ra hết đại án này đến đại án khác; và ngoài mấy cháu “ai-ti” chỉ biết đẻ ra game-on-line hốt bạc thì mất hút mất biệt mất tăm mất tích mất dạng các nhân lực kỹ thuật cơ khí hạng nặng cao cấp/vũ khi nguyên tử lực trừ lực lượng “kỹ thuật” đóng tàu cá vớ va vớ vẩn mà công lực phát huy mạnh mẽ nhất là cực nhanh rỉ sét và uể oải ễnh bụng nhàn hạ nằm bờ; cũng như mất hút các thời cơ ấy toàn do tư duy luôn lỡ-nhịp-thành-cường-quốc của lãnh đạo tất cả các thời kỳ kiến quốc, với các kế sách mà tác giả bài viết này đã từng bảo trong nhiều bài blog là quái gở phi hiện thực như “đi tắt đón đầu” và “hợp tác bốn nhà”, v.v., ở phía Nhà Nước, hay “thiên đường cà-phê”, v.v., ở phía “đại gia tư nhân”.

Để nhạo báng một bộ phận cực lớn trong thiên hạ kém thông minh luôn ra rả xướng ca suốt về tự do ngôn luận,  người chứng của chân lý Søren Kierkegaard đã phán: “Người ta đòi hỏi quyền tự do ngôn luận chỉ vì nó là sự đền bù cho quyền tự do tư tưởng mà hiếm khi họ sử dụng. (“People demand freedom of speech as a compensation for the freedom of thought which they seldom use.”)

Để nhạo báng một bộ phận không nhỏ trong nhân gian kém thông minh luôn ra rả lập đi lập lại các điệp khúc của thế giới gian manh nguyền rủa bôi nhọ lãnh đạo Triều Tiên, tác giả bài viết này tận dụng tự do tư tưởng trước khi sử dụng tự do ngôn luận để phán:

“Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý.”

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Triều Tiên & Sự Thật Khốn Nạn  12-9-2017

Bôi Nhọ 02-12-2015

Thế Nào Là “Từ Chương”  25-11-2015

Sự Hoang Đường Huyễn Hoặc Của “Phương Thuốc Rượu Tỏi”

Hoàng Hữu Phước, MIB

30-8-2017

(Bài này đã đăng trên Emotino ngày 29-3-2010, tại http://www.emotino.com/bai-viet/18489/su-hoang-duong-huyen-hoac-cua-phuong-thuoc-ruou-toi

Hoàng Hữu Phước, MIB

28-3-2010

Cách nay gần 20 năm tức khoảng năm 1990, ngay khi lần đầu đọc thấy có bài viết về cái gọi là “rượu tỏi” trên các báo và tạp chí liên quan đến thuốc và sức khỏe của Việt Nam  – và gần đây thấy trên trang web của Bộ Y Tế cũng có trích đăng lại nguyên văn bài “rượu tỏi” ấy – tôi đã thấy có rất nhiều những điều khả nghi, nay xin ghi lại để bạn đọc tỏ tường, đồng thời cung cấp thêm nhiều chi tiết quan trọng khác có liên quan đến “rượu tỏi”.

A) Những Điểm Khả Nghi

1- Thời điểm xuất hiện bài viết về “rượu tỏi” trùng với giai đoạn có nhiều tài liệu chuyền tay từ Việt Kiều gởi về đưa nhiều đồng bào vào vòng Niệu Liệu Pháp, tức là thi nhau chế biến nước tiểu thành thần dược chửa bá bệnh (sau này còn có các “phương thuốc” khác in thành sách dày cộm như “Canh Dưỡng Sinh”, v.v., còn mấy năm trở lại đây là internet đã thành pháo đài bay B52 dội hàng tấn email về “sức khỏe” xuống cư dân mạng nước nhà).

Tất cả dẫn đến nghi vấn thứ nhất: tác giả là ai đó trong cộng động Việt Kiều hải ngoại muốn “chơi khăm” đồng bào cộng sản.

2- Nội dung bài viết “nhá nhá” tên Tổ Chức Y Tế Thế Giới WHO của Liên Hiệp Quốc để thêm trọng lượng và các bác sĩ Việt Nam bị sập bẫy, thậm chí viết bài giới thiệu hào hùng rằng nên áp dụng bài thuốc rượu tỏi với liều lượng mà WHO đã dày công nghiên cứu, phổ biến mà không có nổi một trích dẫn số lưu chiểu của cái công trình mà WHO bị cho là đã phổ biến ấy, trong khi đối với những ai đã tốt-nghiệp-y-khoa-có-thực-sự-làm-luận-văn-hay-luận-án-tốt-nghiệp-hẳn-hoi ắt phải biết rằng chi tiết dẫn chứng tham khảo dứt khoát phải được nêu ra đầy đủ.

Tất cả dẫn đến nghi vấn thứ nhì: tác giả có thể là một người Việt nội địa, có phương thuốc rượu tỏi “bí truyền” hiệu nghiệm, nhưng vì mặc cảm tự ti sợ đưa ra cho đồng bào dùng theo chẳng ai tin nên phải lợi dụng thời mông muội của công nghệ thông tin để phủ tấm bình phong WHO che dấu thân phận của hàng nội địa của chính mình.

3- Gần như cái-gì-cũng-đem-ngâm-rượu-làm-thuốc là một nét đặc trưng của Việt Nam chứ không phải của dân các Châu Lục khác; thậm chí người Tàu cũng chào thua người Việt vì họ làm gì có rượu ngâm cả con chim bìm bịp lông lá rậm rạp đầy đủ móng vuốt, hay rượu con bửa củi, hoặc bộ phận to đùng sản sinh chất liệu truyền giống của một con vật đực khét tiếng như dê chẳng hạn, v.v. Tất cả dẫn đến nghi vấn cuối cùng: tác giả là từ nhóm số 1 hoặc nhóm số 2 nêu trên, hoặc cả hai.

B) Những Yếu Điểm Của Bài “Phương Thuốc Rượu Tỏi”

1- Khi nói vào thập kỷ 70 của thế kỷ 20, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) nhận thấy Ai Cập là một nước nghèo, tác giả nào sáng tạo ra bài Rượu Tỏi tức là đã lăng mạ đất nước của các Kim Tự Tháp.

Dù cho hết bị Đế Quốc Ottoman xâm lược vào Thế Kỷ XVI đến Đế Quốc Pháp của Napoleon chiếm đóng cuối Thế Kỷ XVIII, và cuối cùng là Đế Quốc Anh đầu Thế Kỷ XIX cho đến khi có được độc lập giữa Thế Kỷ XX (năm 1953),  Ai Cập vẫn không thể là nước nghèo với vị tổng thống vĩ đại Gamal Abdel Nasser, người đã đưa Ai Cập làm một trong những quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc ngay từ ngày đầu tổ chức này được thành lập, thẳng tay quốc hữu hóa Kênh Đào Suez của các đại tư bản Pháp-Anh, lãnh đạo toàn khối Ả Rập, dựng xây Chủ Nghĩa Xã Hội Ả Rập, tiến hành cuộc Chiến Tranh Tiêu Hao chống Do Thái, dám khiến hai siêu cường Mỹ và Nga vào thế bạng duật tương trì để rồi với tư thế ngư ông đắc lợi công khai bắt tay hữu hảo với Liên Xô, v.v.

Ngoài ra, nhóm từ “khí hậu sa mạc khắc nghiệt” ắt được viết với tâm lý thuần Việt vì phản ứng tự nhiên khi nghe nói nước nọ có sa mạc là viết ngay từ “khắc nghiệt”, trong khi Ai Cập có hai mùa rõ rệt gồm mùa Đông mát dịu từ tháng 11 đến tháng 4,  và mùa Hạ nóng từ tháng 5 đến tháng 10; với dao động từ 14 độ C vào mùa Đông đến tối đa 30 độ C vào mùa Hạ chứ có nóng bức khắc nghiệt tí nào đâu? Chỉ riêng vùng sa mạc mới có tính “khắc nghiệt” (mùa Hạ nhiệt độ đêm 7 độ C, ngày 43 độ C; mùa Đông nhiệt độ đêm 0 độ C, ngày 18 độ C) nhưng dân chúng không ai…xây nhà của phố thị ở trong sa mạc cả nên cũng đâu ai kinh qua cái nghiệt khắc đó!

2- Khi nói “sức khỏe chung của người dân lại vào loại tốt, ít bệnh tật, tuổi thọ trung bình vào loại tương đối cao”, nghĩa là WHO đã tiến hành nghiên cứu nhiều năm, lấy số liệu thống kê hẵn hoi mới có thể cho ra một khẳng định như thế, cũng mặc nhiên hiểu rằng nếu thực sự đã có nghiên cứu rồi thì cũng đã phải biết luôn về “rượu tỏi” rồi, chứ sao lại phải xin xỏ Tổng Thống Nasser cho vô điều tra nghiên cứu thêm những 10 năm mới thấy “nhà nào cũng có hủ rượu tỏi”?

Dường như người viết cho rằng WHO ăn không ngồi rồi nên mới vì nhân loại mà đổ xô vào Ai Cập nghiên cứu chăng. Sao không vào Việt Nam nghiên cứu xem dân ở xứ ấy ăn uống cái giống gì mà Bắc Phạt, Nam Bình, Tây Chinh, Đông Trấn (phạt Tống phương Bắc, bình định phương Nam, tảo trừ phương Tây, trấn thủ biển cả phương Đông), vĩnh viễn chặn đứng sự bành trướng của Trung Hoa xuống Đông Nam Á, nhấn chìm Đế Quốc Pháp xuống bùn nhơ không bao giờ còn có thể ngóc đầu lên với thiên hạ, biến Đế Quốc Anh thành thân phận kẻ hèn theo đóm ăn tàn, chứng kiến sự diệt vong tủi nhục của Quân Phiệt Nhật, và mãi mãi vùi chôn niềm kiêu hãnh đại siêu cường quốc Hoa Kỳ, để may ra có báo cáo hẵn hoi về rượu-chim-bìm-bịp-đầy-lông-lá hay rượu-bửa-củi hoặc rượu “dế dai” cho đúng sự thật hơn?

C) Những Phát Hiện Có Liên Quan

Qua kiểm chứng các tài liệu đầy dẫy trên internet, tôi có thể khẳng định rằng:

1- Chưa bao giờ dân Ai Cập có thứ rượu tỏi như các thông tin bấy lâu nay thấy nhan nhản trong các tài liệu y học xằng bậy lếu láo in ấn ở Việt Nam.

2- Người Ai Cập cổ đại đã chế tạo ra bia và rượu vang những hơn ba ngàn năm trước Công Nguyên và tử thời cổ đại đã xem rượu vang làm từ nho (có 5 loại rượu vang của người Ai Cập xưa là cất từ các nhóm nho, nhóm chà là, nhóm cọ, nhóm lựu, và nhóm các thứ quả khác không ngon bằng) là thức uống thần thánh, dùng rượu vang ngâm với nhiều thứ thảo dược để làm thuốc nhưng chưa bao giờ dùng tỏi, và một điều khác biệt là rượu vang không là rượu mạnh như rượu đế của Việt Nam và rượu vang hiện nay được xem như hữu ích cho tim mạch chứ không vô danh đầy tai hại như rượu đế Việt Nam. Người Ai Cập cổ đại đã xem rượu vang như thứ thuốc bổ, được pha trộn thêm với cây rau mùi (coriander), bạc hà (mint), lá thơm (sage), cây hương thảo (rosemary), nhựa thơm (balm) hay nhựa thông (pine resin), v.v., và tùy từng thứ được đem “ngâm” mà “rượu” ấy dùng để khử trùng, trị ho, ăn ngon miệng, giảm sốt, băng bó vết thương, hoặc an thần cho phụ nữ lúc chuyển dạ sinh con, v.v. Song, tỏi không có trong danh mục thảo dược của dân Ai Cập.

3- Người Ai Cập dùng tỏi như một thứ gia vị trong rất nhiều món ăn dân gian của họ.

4- Rượu tỏi (garlic wine) là một thứ nước sốt được chế biến theo nhiều công thức khác nhau để trộn món salad hay để nấu ăn, với lời khuyến cáo quen thuộc “garlic wine is not for sipping” trên các trang dạy nấu ăn của Phương Tây, nghĩa là “rượu tỏi không phải là thứ để nhâm nhi nhậu nhẹt”. Đặc biệt, Rượu Tỏi không bao giờ là kiểu lấy tỏi cho vào trong rượu vang (wine) mà là dùng tỏi cùng nhiều thứ khác trộn với men để làm hỗn hợp đó thành thứ họ gọi là wine mà tiếng Việt máy móc dịch là “rượu”.

D) Kết Luận

Do trên thế giới và tại Việt Nam chưa đâu có – và thậm chí chưa bắt đầu có – bất kỳ một nghiên cứu nào về rượu tỏi, và do trên thế giới và Việt Nam đã có các nghiên cứu – hoặc dịch lại nghiên cứu của nguồn khác – về tác dụng dược l‎ý của tỏi, người Việt Nam có thể an tâm ăn thật nhiều tỏi, hoặc uống bổ sung các viên tỏi dạng con nhộng được các viện bào chế dược phẩm trong nước chế tạo hay nhập khẩu, thay vì uống rượu tỏi theo số lượng “giọt” mà nhiều vị thầy thuốc dốt nát dám bảo là WHO đã “dày công nghiên cứu”.

Tuy nhiên, do

(a) Tỏi là sản vật tốt lành của thiên nhiên,

(b) Từng cá nhân có thể đã quen với việc uống mấy giọt rượu tỏi trong hơn 15 năm qua kể từ khi bùng phát thông tin tưởng tượng về rượu tỏi và thấy có tác dụng gì gì đó, và

(c) Vấn đề tâm l‎ý cộng với niềm tin giữ vai trò quan trọng trong việc biến rượu tỏi thành “đã có công hiệu” cho bản thân,

thì vẫn có thể tiếp tục ngâm và dùng; song, đừng nên lưu thông tin kỳ quặc đó trên các trang web y học để giữ gìn danh dự y học quốc gia và không nên chuyển tải những thông điệp sai lệch thiếu nghiêm túc về rượu tỏi đến những người quen khác.

Garlic Wine là một thứ dấm sốt sản phẩm ẩm thực của Ai Cập và Âu Mỹ để ăn với món salad tức rau trộn.

Rượu Tỏi (tạm dịch là…Garlic Whisky hay Garlic…Đế) là một thứ rượu cực nặng của người Việt, tức giống dân có thói quen quái lạ cái gì cũng đem bỏ trong rượu đế, từ tỏi đến hạt tiêu, rắn rít, chim muông, cọp beo, kỳ đà, kỳ lân, khủng long, khổng tượng, phượng hoàng, v.v.; để tự trị các bịnh sinh ra do việc ăn rắn rít, chim muông, cọp beo, kỳ đà, kỳ lân, khủng long, khổng tượng, phượng hoàng, v.v., gây ra.

Người dân xứ Wales của Vương Quốc Đại Anh & Bắc Ái Nhĩ Lan có câu: “Tháng Ba ăn hành (hoặc tỏi tây), tháng Năm ăn tỏi (tỏi ta), là mấy tháng còn lại sẽ thấy thầy thuốc ngồi chơi xơi nước” –  Eat onions in March and garlic in May, then the rest of the year your doctor can play – thậm chí còn có cả lễ hội Gilroy Garlic Festival ở Hoa Kỳ vào tháng 7 hàng năm để ghi công trạng của tỏi; trong khi người Tiệp Khắc có câu “Tỏi tốt bằng mười bà mẹ”, với ý nói tỏi – chứ không phải “rượu tỏi” tốt cho sức khỏe chung, mặc sức ăn nhai thả dàn chứ không uống “giọt” huyễn hoặc hoang đường.

Muốn viết viết ghi ghi chép chép gì đó về “rượu tỏi” thì cứ vỗ ngực tự xưng là ghi theo bí kíp khẩu truyền của tổ tiên nhà mình, chứ đừng có lôi dân Ai Cập vào kẽo các Mummy lồm cồm ngồi dậy chui khỏi các Kim Tự Tháp lũ lượt bay qua Việt Nam gây bão cát trừng trị tội điêu ngoa.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tài liệu tham khảo:

Caroline Seawright, 2001. Rượu Thời Ai Cập Cổ Đại

Jennifer Viegas, 2009. Rượu Thảo Dược Chữa Bệnh Người Ai Cập Cổ Đại. Bản tin Discovery. http://dsc.discovery.com/news/2009/04/14/egyptian-wine.html

Marisa Clark. Công Thức Chế Biến Rượu Tỏi. http://winemaking.jackkeller.net/reques24.asp

Menna El-Dorry. Làm Rượu Thời Ai Cập Cổ Đại. http://www.arabworldbooks.com/egyptomania/wine.htm

Mike và Janet Wood, 1995. Các Công Thức Món Ăn Ai Cập Cổ Đại. www.ancientnile.co.uk

Ngâm thảo dược vào rượu vang: cách người Ai Cập cổ đại pha chế thuốc chữa bịnh cách nay 5000 năm. http://www.dailymail.co.uk/news/article-1169803/Mixing-herbs-wine-Ancient-Egyptians-dispensed-sick-5-000-years-ago.html

Người Ai Cập Cổ Đại Dùng Rượu Vang Làm Thuốc. 2009. http://www.telegraph.co.uk/science/science-news/5148120/Ancient-Egyptians-used-wine-as-medicine.html

Rượu Vang Ai Cập. http://www.mnsu.edu/emuseum/prehistory/ancienttech/egypt.wine.html

Rượu Thảo Dược Của Người Ai Cập Cổ Đại. 2009. http://egyptblogreview.com/talking-pyramids-ancient-egyptian-pyramids-news/

Tammy D. Motteshard. Những Lợi Điểm Khi Dùng Tỏi Trong Các Pha Chế Thảo Dược. http://www.herballegacy.com/Motteshard_History.html

Hỡi Ơi Những Thiên Thần Áo Trắng

Cụm 3 Bài “Hoàng Hữu Phước Đã Nói Về Giới Y Tế”

Hoàng Hữu Phước, MIB

28-8-2017

Bài 2:

Hỡi Ơi Những Thiên Thần Áo Trắng

(Bài đăng lần đầu ngày 05-4-2010 ở http://www.emotino.com/bai-viet/18504/hoi-oi-thien-than-ao-trang trên Emotino)

Hoàng Hữu Phước, MIB

05-4-2010

Y Tế Bài 2

A- Dẫn Nhập: Ba Điều Bốn Chuyện

Trong một bài viết gần đây tôi có nêu lên ba điều rõ ràng tối cần thiết trong xã hội mới, thời đại mới, những ràng buộc nhân-quả mới, cực kỳ khắc nghiệt và nghiêm trọng nhãn tiền, để mong ai cũng hiểu rằng chính mình đang kinh doanh – nếu đang sống thực sự, làm việc thật sự, có trí hóa thật sự, và có giáo dục thật sự – và hiểu cái đạo l‎ý kinh doanh thực sự phải như thế nào, đó là

(a) không ngừng chăm chút tuyệt vời cho sản phẩm chào bán,

(b) xem khách hàng là vua, và

(c) thu được lợi nhuận chân chính để tự lo có được cuộc sống bản thân và gia đình tốt hơn .

Với ba điều ấy, tôi dẫn ra bốn chuyện trong đó có nói về giới y bác sĩ cũng như những hậu quả khôn lường từ sự chưa bao giờ đặt ra đúng ý nghĩa cho những “ngày tôn vinh” nghề nghiệp, trong đó có một ngày liên quan đến sinh mạng vật chất của con người, và có một ngày liên quan đến sinh mạng tinh thần cũng của con người, mà phạm vi bài này xin chỉ nói về những Thiên Thần Áo Trắng, chưa nói gì đến các vị Thiên Thần Phấn Trắng Nhất Tự Vi Sư, Bán Tự Cũng Vi Sư tuốt.

B- Lương Y: Phân Định Lại Từ Ngữ Cho Đúng

Trước khi nói về các Thiên Thần Áo Trắng – tạm cho là danh từ đặc biệt này do người đời đặt cho thày thuốc dù cán cân nặng hơn nghiêng về hướng … các thầy thuốc tự gọi mình như thế để tự tôn vinh mình, hệt như … Thiên Thần Mũ Đỏ “tự phong” của quân Nhảy Dù chế độ Cộng Hòa – tôi thấy nhất thiết phải làm rõ một điều bất hợp l‎ý trong sử dụng từ ngữ: “bác sĩ” là tên gọi cho thầy thuốc Tây Y và “lương y” cho Đông Y và Nam Y.

Lương y như từ mẫu là câu thường được nghe nói đến, có nghĩa “thầy thuốc lương thiện tốt lành có lương tâm luôn chăm sóc bịnh nhân kỹ lưỡng như người mẹ hiền chăm sóc con thơ”; như vậy, nếu dùng “lương y” để gọi riêng thầy thuốc Nam hay thuốc Bắc tức Đông Y thì phải chăng Tây Y không … “lương thiện”? Thêm vào đó, nhiều thầy thuốc gia truyền cây nhà lá vườn không có học vị nên không thể xưng danh bác sĩ, phải núp sau từ “lương y” để hoạt động khám chũa bệnh. Ngoài ra, cách gọi “lương y” mang ý phân biệt đối xử, bên trọng, bên khinh, cứ như thể đã qua thế kỷ hai mươi mốt rồi mà các “bác sĩ” Việt Nam vẫn còn mông muội cho rằng chỉ có họ mới được đào tạo bài bản hàn lâm, còn đồng nghiệp Đông Y vẫn còn theo lối cũ truyền khẩu hay gia truyền hay sao?

Vì vậy, cách duy nhất đúng cho chức nghiệp này nên là “bác sĩ Tây y” và “bác sĩ Đông y” để từ đó mới phân định bác nào hữu lươngbác nào bất lương qua cách từng bác đã và đang làm gì với chức nghiệp cụ thể, với bịnh nhân cụ thể, và với cái lương tâm trừu tượng.

C- Vấn Đề Trang Phục: Trắng – Xanh – Trần

1- Trắng: 

Trước đây y bác sĩ Phương Tây hay mặc áo trắng mà mục đích thật sự chỉ là để làm nổi bật màu máu bịnh nhân. Sự mất vệ sinh này là điều tệ hại có thật, không là sự bôi nhọ y tế Âu Mỹ cận đại.

Trong cuối thế kỷ XIX,  25% sản phụ tại Mỹ chết ngay sau khi sinh vì chứng sốt sản hậu puerperal fever mà sau này được phát hiện là do khuẩn Streptococcus pyogenes gây ra. Vào năm 1843, bác sĩ Oliver Wendell Holmes (có con trai là Oliver Wendell Holmes Jr. sau làm Chánh Án Tòa Án Tối Cao Hoa Kỳ) phát hiện tỷ lệ cao các sản phụ chết do sản hậu có thể được làm giảm đi đáng kể nếu ông rửa tay tay sạch sẽ sau mỗi lần đỡ đẻ. Ông vội vàng viết một bài gởi đăng trên Tạp Chí Tam Cá Nguyệt Dược Phẩm & Phẫu Thuật New England, để rồi bị đồng nghiệp khắp nơi chống đối, phỉ báng, đe dọa xóa tên khỏi Viện Hàn Lâm Y Học do dám biến những bác sĩ đáng kính thành những tên giết người dơ dáy do họ sau mỗi ca phẫu thuật hoặc thực tập trên tử thi xong là chùi đôi tay vấy máu mủ tanh hôi lên áo rồi quay sang đỡ đẻ hay giải phẫu cho người khác, xem chiếc áo trắng đầy máu mủ tanh tưởi là chứng tích của sự tận tụy của một thiên chức cao qu‎ý lịch lãm hàn lâm. Song, ông còn may mắn hơn một đồng nghiệp khác là bác sĩ Ignaz Philipp Semmelweis người Áo gốc Hungary vốn về sau được tôn vinh là ân nhân của sản phụ toàn thế giới (…phương Tây), “nổi tiếng” hơn cả Holmes.  Semmelweis trong cùng thời gian trên do đau lòng trước tỷ lệ tử vong quá cao của sản phụ đã dày công tìm hiểu và chế ra một dung dịch sát trùng, yêu cầu các bác sĩ dùng rửa tay ngay sau mỗi lần giải phẩu tử thi hay bịnh nhân, nhưng ông bị công kích, tấn công, tẩy chay, trừng phạt, đến độ ưu uất, tinh thần sa sút trầm trọng, rồi qua đời trong nghèo khó và im lặng với chỉ đôi ba người đưa đám, không có đến một lời cáo phó hay thông tin của bất kỳ bịnh viện hay viện hàn lâm nào trên báo chí. Làm con người ai cũng có cái đức tính thiên phú để phân biệt người và thú là lòng biết ơn, do đó bịnh nhân rất có thể đã xem y bác sĩ như vị thần cứu mạng của mình, gọi họ là những thiên thần áo trắng, không màng đến việc tấm áo trắng ấy thật ra rất rằn-ri đỏ hay lốm đốm đỏ hay chằng chịt hoa văn đỏ chứ không tinh thuần, khiết trắng.

2- Xanh:

Tuy nhiên, theo thời gian thì chân l‎ý bao giờ cũng lấy lại được giá trị tự thân, và bác sĩ Tây Y của thế kỷ hai mươi bắt đầu học cách vệ sinh y như bác sĩ Đông Y thời…trung cổ (ngay ở Việt Nam các “bà mụ đỡ đẻ” ở nông thôn từ ngàn xưa cũng đã biết rửa tay bằng nước trà hoặc nước pha rượu hay nước nấu với thảo dược, trước khi đưa bàn tay vào cơ thể sản phụ), khiến màu trắng trở thành sự tinh khiết, “vệ sinh” vốn rất cần thiết đối với môi trường y tế. Nhưng cũng theo thời gian, người ta thâm thúy hơn, hiểu biết hơn, lịch sự hơn, tâm l‎ý hơn, và chuyên nghiệp hơn nên biết rằng màu áo trắng trong khung cảnh trắng toát của bịnh viện trở nên đáng sợ, tang tóc, lạnh lẽo, gây tâm l‎ý bất an nơi bịnh nhân, cũng như màu đỏ của chữ thập luôn nhắc nhở đến máu me và tai họa. Nhiều nước tiên tiến đã điểm trang bộ mặt y tế của mình khác đi, với tường bịnh viện màu xanh lá, áo y bác sĩ màu xanh lá, và xe cứu thương có chữ thập màu xanh lá (hoặc xanh dương, và bỏ luôn “chữ thập” vốn được nhiều tỷ người cho là hình tượng của …nghĩa trang, hoặc “né” bằng cách thay chữ thập bằng ngôi sao sáu cánh hình thành từ 3 miếng băng cá nhân); thậm chí các y bác sĩ cũng vì màu xanh tâm l‎ý thân thiện với bịnh nhân mà không đeo vắt vẻo cái ống nghe stethoscope khi không đang trực tiếp khám bịnh tại bàn làm việc của riêng mình; lúc nào cũng cố ra dáng khoan thai, dịu dàng, thay vì lúc nào cũng vắt ống nghe trên người ra vẻ khẩn trương, bận rộn, tất tả, dù chỉ là đi qua lại trong hành lang, gợi thiên hạ nhớ lại thời kỳ nhiều thế kỷ các vị cần mẫn tận tụy trét đầy máu mủ trên người.

Nhưng đó là ở nước ngoài. Người Việt ta giá như cũng quan tâm đến chất lượng của những người đang nhận tiền của mình để làm dịch vụ khám chữa bịnh cho mình thì ắt đã có quyền gọi những thầy thuốc phục vụ tốt với tên mới là Thiên Thần Áo Xanh Lá từ lâu.

3- Trần:

Thế nhưng sự đời lại không chỉ phức tạp ở cái sắc cái màu, mà còn ở cái ngữ nghĩa của bản thân từ “thiên thần” nên khiến thêm rách việc, vì thậm chí có cả Thiên Thần Không Áo, tức Thiên Thần Trần tức Thiên Thần Truồng, làm thành ngữ Thiên Thần Áo Trắng có khi phải bị méo nghĩa theo quy luật rất bình thường của bài bản Lexicology, mà xin độc giả vui lòng đọc hồi sau sẽ rõ.

D- Xóa Nhòa Ranh Giới Thiện – Ác

“Thiên Thần Trần” là hình ảnh những thiên thần trong bộ phim hoành tráng Legion đang được chiếu tại các cinema sang trọng ở thành phố Hồ Chí Minh. Các thiên thần này vẫn còn lịch sự vì hình ảnh các thiên thần trong các bức danh họa từ xưa đến nay thì không chỉ “trần” mà còn đánh đố thiên hạ xem ai có nhìn thấy quần của thiên thần màu gì không. Nhưng điều đáng nói ở đây là nếu như trong Thánh Kinh Cựu Ước (Genesis 19) có đoạn kể về các thiên thần chắc là rất đẹp đẽ có cánh chim bồ câu bay vào hai thị trấn Sodom và Gomorrah  để giết sạch nam phụ lão ấu – ngoại trừ Lot cùng vợ và hai cô con gái – thì Legion cho thấy ngoại hình kinh khủng và kinh dị của các thiên thần có cánh dơi do Thượng Đế hạ chỉ sai xuống trừng trị loài người sa đọa, để …  thây chất thành núi máu chảy thành sông.

Như vậy, đã có ngày càng nhiều những bất lợi cho giới y bác sĩ Việt Nam khi cái từ “thiên thần” đã không còn duy chỉ mang ý nghĩa lương thiện và nhân hậu, và nhất cử nhất động của các vị trái với “lương thiện và nhân hậu” đều luôn bị đánh giá nghiêm khắc. Phim ảnh chỉ dùng mỗi chữ “angel” để chỉ các thiên sứ, dù đó là thiên thần mang phần thưởng của Thượng Đế hay thiên thần làm nghiệm vụ một thiên lôi; trong khi đó phần thuyết minh tiếng Việt cho phim Legion phải nói rõ là “ác thần” để chỉ các “angel” kinh khủng kinh dị kinh hoàng làm công tác thiên lôi ấy.

Ác Thần Áo Trắng sẽ là thành ngữ mới nếu sự suy đồi y đức lại đến từ các “Thầy” chốn đại học đường y dược của nước nhà, do chẳng có cách chi mà tin rằng 100% các “bác” ra trường do các “Thầy” ấy đào tạo lại miễn nhiễm với “thầy nào, trò nấy”.

E- Kết Luận: Legion Nightingale

Cho dù thiên sứ quấn vải trắng có cánh chim bồ câu vung gươm nhuốm máu ngay cả trẻ thơ thuộc những gia đình sa đọa như ghi trong kinh thánh, hay những thiên thần ở trần có cánh dơi trong phim Legion, thì các thiên thần ấy cũng còn làm theo lịnh vị chủ tể minh quân muốn trừng trị những sinh linh mà chủ tể ấy liệt vào hàng xấu xa trụy lạc; trong khi một số thiên thần áo trắng ở Việt Nam ra tay giết hại không gươm không đao những đồng bào nghèo khổ qua việc kê đơn thuôc vô tội vạ để hưởng hoa hồng từ nhà sản xuất thuốc, vui hưởng có khi đến vài trăm triệu đồng mỗi tháng. Xem ra cái y đức là điều lạ lẫm của những người hùng hục khí thế tham gia góp phần đẩy giá thuốc lên cao chót vót, “tàn sát” nam phụ lão ấu, tự biến mình thành những kẻ bất nhân làm điếm nhục gia phong vì đã mặt dày mày dạn dám thốt lời thề nguyền Hippocrates y học thiêng liêng trong khi thực chất bản thân lại khác gì bọn Hypocrite trụi trần, ghiếc gớm.

Ngày Thầy Thuốc lẽ ra chỉ nên là ngày các y bác sĩ Tây Y và Đông Y nghiêm khắc nhìn lại màu áo của mình, và có khi còn để xem rõ mình có còn mặc áo che thân giữa đám đông hay không; vì rằng người Việt không cần có Ngày Thầy Thuốc mới biết ơn những lương y, và thầy thuốc “hữu lương” đâu cần có một ngày “tôn vinh” chức nghiệp của mình và…mình. Thầy thuốc “hữu lương” ắt ít ai muốn có Ngày Thầy Thuốc vì biết nó cũng sẽ là danh thơm cho thầy thuốc “bất lương” hưởng sái.

Suy cho cùng, sự công bằng nên được dựng xây trong lòng tác nghiệp y tế qua việc đề ra thêm Ngày Bịnh Nhân đễ các Thiên Thần Áo Trắng tỏ sự biết ơn sâu xa những Thiên Thần Áo Ngũ Sắc, những người đã đến từ nhiều thành phần khác nhau của xã hội, giàu có, nghèo có, mặc áo đủ thứ màu khác nhau, mức độ lành lặn và thơm khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một điểm là trả tiền sòng phẳngtrực tiếp bằng tiền mặt hay gián tiếp qua chế độ bảo hiểm y tế luật định thậm chí do các tổ chức hay cá nhân cưu mang từ thiện – để không làm thầy thuốc thất nghiệp.

Và khi ai cũng là…Thiên Thần ráo trọi thì bịnh nhân nghèo nếu ăn cắp ống nghe của bịnh viện sẽ chẳng làm chết thầy thuốc nào, trong khi y bác sĩ giàu nhờ ăn cắp sức khỏe bịnh nhân sẽ làm bịnh nhân túng quẫn hơn và sinh mạng bị đe dọa; tuy nhiên, nếu cả hai tên cắp này bị đánh đồng cho cùng là “thần” ở trần hay ở truồng, có cánh dơi, thì người trước (ăn trộm ống nghe của bác sĩ) vẫn nhẹ tội hơn vì có khi họ chưa hề nghe nói về anh Robin Hood ở Anh Quốc tốt đẹp hơn 208 gã Tàu ở Lương Sơn Bạc cả tỷ lần, nhưng dứt khoát nhiều tỷ phần trăm là kẻ sau (ăn trộm sức khỏe bịnh nhân) biết mình mãi ở dưới gót giày của nữ y tá Florence Nightingale cũng của Vương Quốc Anh.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-Doanh Quốc-Tế

Tham khảo:

Cụm 3 bài “Hoàng Hữu Phước Đã Nói Về Giới Y Tế”:

Bài 1: Thư Gởi Nghị Sĩ Phạm Khánh Phong Lan – 2013 : https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/26/hoang-huu-phuoc-da-noi-ve-gioi-y-te-cum-3-bai/

Bài 2: Hỡi Ơi Những Thiên Thần Áo Trắng – 2010 : https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/28/hoi-oi-nhung-thien-than-ao-trang/

Bài 3: Lời Khuyên Dành Cho Bác Sĩ – 2013

Các bài khác về Y Khoa:

Bộ Trưởng Y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến – 2016

Thực Phẩm Chức Năng  – 2010

Nhân Tài Y Khoa Miền Nam  – 2009

Sự Hoang Đường Huyễn Hoặc Của “Phương Thuốc Rượu Tỏi” – 2010

Thư gởi Đại biểu Quốc hội Phạm Khánh Phong Lan

Cụm 3 Bài “Hoàng Hữu Phước Đã Nói Về Y Tế”

Hoàng Hữu Phước, MIB

26-8-2017

Bài 1:

Thư gởi Đại biểu Quốc hội Phạm Khánh Phong Lan

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 27 tháng 7 năm 2013

Kính gởi Đại biểu Quốc hội Phạm Khánh Phong Lan, Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh

V/v Thuốc nhập khẩu và sự bất minh trong kê đơn thuốc tại bịnh viện lớn ở Tp Hồ Chí Minh

Nơi nhận bản sao:

– ĐBQH Nguyễn Thị Kim Tiến (Bộ trưởng Bộ Y Tế)

– ĐBQH Huỳnh Thành Lập (Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội Tp Hồ Chí Minh)

– Tổ Đại biểu Quốc hội, Đơn vị 1 (Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang và Phó đoàn ĐBQH  Tp HCM Trần Du Lịch)

 

Kính thưa Đại biểu:

Tôi ký tên dưới đây là Hoàng Hữu Phước, Đại biểu Quốc Hội Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh, xin trình bày với Đại biểu các nội dung sau:

A) Thuốc Phối Hợp Lạ:

Là người trong thời gian 1985-1995 công tác tại công ty xuất nhập khẩu nước ngoài cung ứng cho Việt Nam từ nhà máy, thiết bị, đến nguyên liệu sản xuất đa ngành trong đó có cả dược phẩm và bulk drug, tôi có sự hiểu biết nhất định về y dược qua tiếp cận các tài liệu cũng như qua tiếp xúc với các chức sắc của các công ty dược lớn – đặc biệt là của Ấn Độ, và do đó tôi rất ngạc nhiên khi quá nhiều loại thuốc đã và đang được nhập từ những nhà sản xuất hạng vô danh tiểu tốt của Ấn Độ dẫn đến việc thỉnh thoảng Bộ Y Tế phải có thông báo thu hồi thuốc này thuốc nọ của hãng đó hãng kia mà đa số của Ân Độ. Gần đây báo chí có loạt bài viết về vấn đề nhập khẩu thuốc có “hàm lượng lạ” nhưng chưa có ai đề cập đến vấn đề khác nghiêm trọng hơn, đó là thuốc có “phối hợp lạ”. Bằng một cách nào đó tại vài bịnh viện nhà nước đã xuất hiện thuốc Dianorm M do Ấn Độ sản xuất từ sự kết hợp của 80mg Gliclazide với 500mg Metformin trong mỗi viên, và được kê đơn cho bịnh nhân theo liều lượng mỗi ngày uống 3 lần, mỗi lần 1 viên 30 phút trước bửa ăn sáng, trước bửa ăn trưa, và trước bửa ăn chiều. Theo phác đồ cổ điển và “lành mạnh” giống nhau trên thế giới thì liều thuốc bình thường điều trị bệnh tiểu đường là Gliclazide uống mỗi ngày trước lúc ăn sáng 30 phút, còn Metformin uống sau 2 hoặc 3 bửa ăn chính bình thường trong ngày; trong khi đó, Dianorm M  đưa vào cơ thể người bệnh Việt Nam lượng thuốc Gliclazide cả ba buổi trong ngày, và đưa Metformin vào trước bửa ăn. Đây là phác đồ điều trị hiện đại, hay đây là kiểu phối hợp lạ nhằm thắng thầu vào Việt Nam bằng mọi giá.

Tôi cho rằng sự giám sát nghiêm túc, nghiêm khắc, nghiêm minh, của Sở Y Tế Tp Hồ Chí Minh – và Bộ Y Tế Việt Nam – có thể biết rõ hơn về những loại thuốc “phối hợp lạ” nào đã len được vào hệ thống y dược nước nhà, ngoài thứ Dianorm M nói trên mà tôi tình cờ biết được (do tôi không bao giờ cho phép bất kỳ ai trong gia đình được mua sử dụng ngay thuốc sau khi khám bệnh được kê đơn – trừ trường hợp cấp cứu – vì phải chờ tôi kiểm tra dược điển MIMS, và nhờ vậy 15 năm trước tôi đã phát hiện vị bác sĩ chức sắc ở Trung Tâm Tai-Mũi-Họng trên đường Trần Quốc Thảo đã kê đơn trị bệnh viêm họng cho con tôi với loại thuốc có chứa chất dùng trong cấp cứu trụy tim mạch, và tôi đã quyết định đi mua Amoxcicillin cho con tôi uống thay thế “thuốc trụy tim” và cháu hết bệnh sau một tuần) để có viện pháp hữu hiệu ngăn chặn vấn nạn đáng xấu hổ này.

B) Kê Đơn Thuốc Không Để Chữa Bệnh:

Vừa qua (22-6-2013), vợ tôi bị vấn đề về mắt (xuất huyết đỏ sậm màu máu). Như một phản ứng tự nhiên, tôi đưa vợ tôi đến Bệnh Viện Mắt Thành Phố ở 280 Điện Biên Phủ. Kết quả chẩn đoán là XHPKM mà tôi phải dùng đến khả năng bói toán mới hiểu được gần 50% ý nghĩa (XH phải chăng là “xuất huyết”?). Thuốc được cho trong đơn thuốc trị giá 120.656 đồng (ngoài 50.000 đồng tiền khám) gồm Systane, Noflux, và Vitamin C. Vấn đề là thuốc nhỏ mắt Systane là thứ “dầu nhờn” để trị khô mắt. Hộp thuốc không chứa toa, bên ngoài ghi tên nhà sản xuất Alcon của Mỹ, với dòng chữ hoàn toàn bất ngờ là Printed in USA (“In Tại Hoa Kỳ”). Ngoài việc cho những loại thuốc không dính dáng gì đến tình trạng mắt “XHPKM” của bệnh nhân, vấn đề tôi không thể chấp nhận là thuốc nhập này không ghi nơi xuất xứ (thí dụ: Made in USA) mà lại ghi nơi in hộp. Với thứ thuốc không rõ xuất xứ như vậy, tôi cho rằng

(a) nhất thiết phải tịch thu toàn bộ,

(b) hủy bỏ toàn bộ,

(c) trừng phạt những con người cụ thể có liên quan đến việc đưa loại “dầu nhờn” này vào Việt Nam,

(d) tăng cường chuẩn hóa nội dung bó buộc phải có về thông tin của dược phẩm trên bao bì, và

(e) nâng cao trình độ ngoại ngữ của các cơ quan chức năng phụ trách cấp phép và giám sát của ngành y tế đối với dược phẩm ngoại nhập.

Do uy danh của Bệnh Viện Mắt Thành Phố, tôi đã không theo quy trình kiểm tra dược điển MIMS nêu trên. Vì vậy, sau 2 tuần tuân thủ nghiêm túc “y chỉ” (tức lời phán của bác sĩ) lại thấy tình trạng bệnh mắt của vợ tôi chỉ thêm trầm trọng, tôi vội đưa vợ tôi trở lại Bệnh Viện Mắt Thành Phố ngày 06 tháng 7, và được định bệnh bằng bí chú mới là “VKM CẤP GM TY” với đơn thuốc trị giá 175.350 đồng (ngoài 50.000 đồng tiền khám) gồm Medflocin, Eporon, Noflux, và Gireba, với hai loại đầu là thuốc nhỏ mắt của Hàn Quốc.

Do uy danh của Bệnh Viện Mắt Thành Phố, tôi đã không theo quy trình kiểm tra dược điển MIMS nêu trên. Vì vậy, sau vài ngày sử dụng tuân thủ nghiêm túc “y chỉ”, tình trạng của vợ tôi trầm trọng hơn, buộc tôi phải tra cứu dược điển MIMS, và phát hiện sự tồi tệ sau:

–  Thuốc nhỏ mắt Medflocin trị viêm giác mạc/kết mạc nhiễm khuẩn do chủng vi khuẩn nhạy cảm sau;

– Thuốc nhỏ mắt Eporon trị viêm kết mạc và giác mạc nhưng không được dùng khi bệnh giác mạc/kết mạc do virus gây ra.

Như vậy

– Bác sĩ đã cho hai loại thuốc nhỏ mắt kỵ nhau để dùng chung;

– Bác sĩ đã không nói gì, không ghi gì trong toa thuốc cái điều mà dược điển MIMS nhắc đến, đó là nếu phải dùng 2 loại thuốc nhỏ mắt nào đó với nhau thì phải nhỏ thuốc này sau thuốc kia 15 phút.

Tôi đã quyết định không cho vợ tôi dùng tiếp các loại thuốc trên, và thay vào đó tự đi tìm mua ở hiệu thuốc tư nhân hai loại của Việt Nam là thuốc mỡ Tetracycline (rất quen thuộc ở Sài Gòn từ trước 1975), và Colflox, sau đó là thuốc nhỏ mắt Coll Tobradex của Bỉ. Sau hai tuần, vợ tôi đã hết bệnh.

Như vậy, việc khám bệnh kê đơn không để chữa bệnh, mà để tạo cơ hội cho những kẻ phá hoại có cơ hôi để bêu rếu y tế Việt Nam, đặt điều bôi nhọ chẳng hạn như bán dồn dập các loại “dầu nhờn” và thuốc nhỏ mắt đối kháng để nhằm (a) giải phóng kho thuốc ngoại nhập đã lỡ nhập, và (b) làm bệnh nặng hơn để phải nhập viện và phẫu thuật để tạo công ăn việc làm cho các phòng ban khác.

C) Kê Đơn Thuốc Bất Minh:

Cũng trong sự cố nêu trên với Bệnh Viện Mắt Thành Phố, tôi có ghi tên thuốc Gireba. Do uy danh của Bệnh Viện Mắt Thành Phố, tôi đã không theo quy trình kiểm tra dược điển MIMS nêu trên. Vì vậy, sau nhiều tuần vợ tôi vật vả với bệnh đau mắt, tôi buộc phải tìm hiểu MIMS về tất cả các loại thuốc trong toa bịnh viện, và phát hiện Gireba là thuốc của Hàn Quốc sản xuất từ Ginkgo Biloba, tức Cao Bạch Quả, tức tương đương với Hoạt Huyết Dưỡng Não và vô số các thuốc tương tự dùng trong phòng ngừa tai biến mạch máu não. Vấn đề ở đây là không phải không nên dùng thứ ấy để chữa bệnh xuất huyết mắt, mà là trình độ hiểu biết hoặc đáng ngờ, hoặc vô y đức của bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ lẽ ra phải biết

(a) rằng rất nhiều người Việt Nam từ trung niên đã quan tâm sử dụng cao bạch quả để phòng ngừa tai biến mạch máu não,

(b) rằng rất nhiều người Việt Nam bị cao huyết áp nên đã thường sử dụng cao bạch quả, và

(c) rằng cái gọi là “thực phẩm chức năng” kiểu hiểu biết hoặc kiểu phê phán ở Việt Nam hoàn toàn đi ngược với kiểu các bác sĩ dinh dưỡng Hoa Kỳ nói về “thực phẩm chức năng” nghĩa là chúng có tác dụng của chúng và phải uống đúng liều lượng.

Cao bạch quả không phải khan hiếm đến độ phải nhập khẩu, xem thường ngay cả y lệnh của Bộ Y Tế trong ưu tiên sử dụng thuốc sản xuất trong nước. Cao bạch quả không phải là thứ “thực phẩm chức năng” vô hại để dấu diếm tên biệt dược của nó để bịnh nhân về nhà uống Hoạt Huyết Dưỡng Não tức ginkgo biloba của Việt Nam trị tai biến mạch máu não cộng với uống Gireba tức ginkgo biloba của Hàn Quốc để trị…đau mắt, gây nên nạn đưa vào người bệnh lượng cao bạch quả nhiều hơn cần thiết. Việc kê đơn kiểu của Bệnh Viện Mắt Thành Phố là do hoặc vì vô đạo đức, hoặc do kém chuyên nghiệp, hoặc tại thiếu hiểu biết, hoặc bởi yếu chuyên môn, hoặc cả bốn, mà chỉ cần vướng một trong bốn điều này là đã không đủ tư cách tồn tại trong ngành y.

D) Kiến Nghị Vĩ Mô Về “Y Đức”:

1- Từ sự việc trên, tôi đề nghị ngành y tế Thành phố nên nghiên cứu một chuẩn mực mới có thể dưới tên gọi GPP tức Good Prescription Practice, quy định chuẩn hóa quy trình kê toa chuẩn mực của bác sĩ, bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – ghi định bệnh rõ ràng, đọc được, và khi ghi tên thuốc nhất thiết phải chua thêm tên chung để bệnh nhân biết và nhận diện xem họ có đang sử dụng cùng thứ ấy (dưới tên khác) hay thuốc ấy đang có sẵn ở nhà (cùng tên hay cùng loại dưới tên khác) để tránh bị tăng lượng thuốc vào cơ thể và để tránh lãng phí, thực hành tiết kiệm, thí dụ ghi thật chi tiết như sau:

Gireba (tức ginkgo biloba hay cao bạch quả): 20 viên, ngày uống 2 lần, mỗi lần 1 viên, sau bửa ăn.

Người bệnh sẽ nhờ đó có quyền chính đáng đương nhiên được biết mình bịnh gì, uống loại thuốc gì, và có thể sẽ quyết định không mua Gireba tại bệnh viện để ra ngoài tìm mua Hoạt Huyết Dưỡng Não hoặc thứ tương tự của viện bào chế khác dưới tên Việt hay Hán Việt hay tên Tây khác với giá rẻ hơn, hoặc họ có quyền chính đáng đương nhiên mua thuốc Tanakan của Pháp đắt tiền hơn, uy tín hơn Gireba – nếu muốn, thay vì bị che dấu sự thật dưới cái tên kỳ bí Gireba trên vĩ thuốc còn dòng chữ ginkgo biloba in bằng cỡ chữ cực nhỏ bằng mực xanh lá mờ nhòe chỉ có thể thấy được dưới chiếc kính lúp.

2- Cần thay đổi tư duy kiểu “ban ơn” trong tất cả các ngành nghề, không riêng gì ngành y. Tính chuyên nghiệp cao nhất là trong phục vụ, nghĩa là trên nền nhận thức “khách hàng là vua”. Chính vì kiểu “biết ơn thầy cô” mà sự nghiệp giáo dục ở Việt Nam xuống cấp. Chính vì kiểu “biết ơn y bác sĩ” mà sự nghiệp y tế ở Việt Nam phải mãi nhức đầu về cái gọi là “y đức”. Vì theo cơ sở “biết ơn” mà người trong ngành x ngành y ngành z thấy họ ở tư thế “ban ơn” và từ đó không lo trau giồi đạo đức nghề nghiệp (tức hầu hạ, phục vụ khách hàng) và chuyên môn nghiệp vụ (để thể hiện tốt nhất đạo đức nghề nghiệp) cũng như tính chuyên nghiệp (tức nhớ ơn khách hàng đã đem lại công ăn việc làm và tiền lương hay thù lao cho mình). Đây là vấn đề lớn, khó thể trong một sớm một chiều có thể thay đổi được; tuy nhiên không thể không có những bước đầu tiên nhằm uốn nắn kiểu tư duy “thọ ơn” bằng cách chẳng hạn như:

a) tập trung nói nhiều về và ngợi ca tính chuyên nghiệp (tức nhớ ơn khách hàng đã đem lại công ăn việc làm và tiền lương hay thù lao);

b) giảm bớt tần suất nói về sự cao quý của nghề mình – vì theo lẽ công bằng thì tất cả các nghề chính quy đều cao quý mà không có bất kỳ phân biệt đối xử nào trong xã hội thực sự văn minh, do dần dần không ngành nào nói về sự cao quý của nghề mình – trừ quân đội (công khai, y như ở các quốc gia khác) và an ninh (không công khai, y như ở các quốc gia khác); và

c) đánh thức “ý thức” của nhân sự ngành mình bằng những thông tin rằng sự bất cẩn của nhân sự một ngành như ngành y chẳng hạn, gây hại đến sức khỏe hay sinh mạng của khách hàng có thể khiến nhân sự ấy cùng gia đình trở thành đối tượng cho một vụ thảm sát báo thù như thường thấy trong phim ảnh, tiểu thuyết, phóng sự điều tra thực ở nước ngoài.

Tôi sẽ nhờ nhân viên của tôi tìm in các bài viết của tôi trên các blogs từ năm 2008 đến nay có liên quan đến y tế (thí dụ như “Sự hoang đường huyễn hoặc của phương thuốc rượu tỏi”, “Hỡi ơi những thiên thần áo trắng”, v.v.) để gởi Đại biểu tham khảo các ý kiến tỏ sự quan tâm của tôi đối với ngành y.

Kính mong nhận được sự quan tâm của Đại biểu.

Kính chúc Đại biểu sức khỏe, an khang, thịnh vượng, thành công.

Trân trọng,

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị Sĩ Đoàn Tp HCM

Tham khảo:

Cụm 3 bài “Hoàng Hữu Phước Đã Nói Về Giới Y Tế”:

Bài 1: Thư Gởi Nghị Sĩ Phạm Khánh Phong Lan – 2013 : https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/26/hoang-huu-phuoc-da-noi-ve-gioi-y-te-cum-3-bai/

Bài 2: Hỡi Ơi Những Thiên Thần Áo Trắng – 2010 : https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/28/hoi-oi-nhung-thien-than-ao-trang/

Bài 3: Lời Khuyên Dành Cho Bác Sĩ – 2013

Các bài khác về Y Khoa:

Bộ Trưởng Y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến – 2016

Thực Phẩm Chức Năng  – 2010

Nhân Tài Y Khoa Miền Nam  – 2009

Sự Hoang Đường Huyễn Hoặc Của “Phương Thuốc Rượu Tỏi” – 2010

Trịnh Xuân Thanh – Bài 1

TXT

Bài 1: Sự Cố Trịnh Xuân Thanh: Sự Hèn Hạ Của Báo Chí Tư Bản

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nhà Lập Pháp Quốc Hội Khóa XIII

08-8-2017

A) Định Nghĩa Duy Nhất Về Trịnh Xuân Thanh:

Trịnh Xuân Thanh là công dân nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam và là một tên tội phạm chính thức của Việt Nam, được chính thức báo với các cơ quan an ninh toàn cầu trong hệ thống Interpol cảnh sát quốc tế.

B) Hệ Quả Của Sự Không Biết Gì Về Đinh Nghĩa Duy Nhất Ở Trên:

1- An Ninh – Tình Báo – Cảnh Sát: Bất cứ bọn an ninh cảnh sát nước nào không hay biết về Định Nghĩa trên thì đó là bọn an ninh cảnh sát mạt hạng.

2- Truyền Thông: Bất cứ bọn báo chí dù chính thống hay lá cải ở bất kỳ nước nào nếu không hay biết về Định Nghĩa trên thì đó là bọn báo chí mạt hạng tức loại rác rến so với đẳng cấp lá cải.

Vụ việc Trịnh Xuân Thanh có rất nhiều yếu điểm cực kỳ non nớt đáng thương hại của phía Việt Nam mà sẽ được tác giả bài viết này phân tích ở phần khác. Tuy nhiên, tất cả các yếu điểm đó cũng chỉ liên quan đến một tên tội phạm hạng tép riu  mang tên Trịnh Xuân Thanh của một đất nước tép riu mang tên Việt Nam. Ấy vậy mà toàn bộ lực lượng “gươm vàng giáo ngọc” của thế giới truyền thông Âu Mỹ có sự phấn khởi ăn bám của Việt Kiều Chống Việt đã dốc toàn bộ sức lực tâm huyết lụp cha lụp chụp cuống ca cuống quýt để dí con ruồi nhặng Trịnh Xuân Thanh chỉ vì Việt Nam là cộng sản. Thậm chí tờ Thời Báo Tài Chính Financial Times khổng lồ của Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan lại có tên nhà báo ba chớp ba nháng vì quá mừng rỡ có cơ hội bằng vàng để lăng mạ Việt Nam nên đã đăng ngay bài viết rằng “Đức Quốc Trục Xuất Đại Sứ Việt Nam Sau Vụ Bắt Cóc

TXT 1

(sau đó ít ngày đã phải viết đè lên bằng một bản khác, xóa mất chữ “đại sứ ambassador” để thay bằng chữ “viên chức”) chứng minh bọn tinh hoa truyền thông đã không hề biết gì về “trục xuất”, về “đại sứ”, và về “cắt đứt quan hệ ngoại giao”, mà nói chung là chỉ có bọn báo chí tư bản thất học và ngu muội mới bỏ chung ba nội dung này vào khuấy thành một nồi cám lợn.

Tờ Time như trong dẫn chứng dưới đây cũng đăng lại tin của Financial Times mà không nhận ra rằng chuyện trục xuất Đại Sứ Việt Nam là chuyện điên rồ, không bao giờ có thể xảy ra:

TXT 2

BBC Anh Quốc tự tin dùng chữ “suspected” tức “bị nghi ngờ” mà không biết BBC tự bôi tro trát trấu vào mặt mình do bất tài vô dụng không điều tra “nhanh” với bằng chứng cụ thể mà ngay cả Đức cũng chưa có để chứng minh quả thực là viên tùy viên nào, tên gì, hình ảnh chân dung của y đã ra tay bắt cóc Trịnh Xuân Thanh:

TXT 3

Còn tên tép riu Thời Báo Châu Á Asia Times chứng tỏ sự dốt đặc khi giật tít rằng “Vụ Bắt Cóc Làm Việt Nam Trở Thành Persona Non-Grata Tại Đức” vì làm gì có chuyện nội dung Persona Non-Grata tức Nhân Vật Không Được Chào Đón mà nôm na là Nhân Vật Phải Cuốn Gói Cút Ngay lại áp đặt cho một quốc gia!

Còn thông tin sau cho thấy những bọn bá láp khác, như

TXT 4

Reuters khổng lồ của Anh Quốc chạy tít “Việt Nam bắt cóc người xin tị nạn” nghĩa là tuyệt đối né nội dung chẳng hạn “Việt Nam bắt cóc người đang bị truy nã”. Tị nạn chính trị vì Việt Nam là cộng sản ư?

Hòa âm điền dã với Reuters, VOA News và Asian Corespondent cũng nhanh nhảu tập trung vào cụm từ Asylum Seeker tức người xin tị nạn (chính trị) thường được tô vẽ hào quang là người đoan chính đấu tranh cho tự do dân chủ nhân quyền và tự do ngôn luận.

Vẫn chưa có – và sẽ không bao giờ có – bằng chứng cụ thể về việc Việt Nam tổ chức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh dù hành động bắt cóc như vậy luôn là việc làm nhuần nhuyễn của các cường quốc Âu Mỹ. Thế nhưng, truyền thông Âu Mỹ cùng Chính Phủ Đức Quốc đã – qua việc vội vã quy chụp và vội vàng trục xuất một tùy viên Đại Sú Quán Việt Nam – một cách vô duyên tặng không cho Việt Nam một Trận Điện Biên Phủ Trên Không Gian Mạng làm chao đảo thành lũy thép Bundesnachrichtendienst mà tiền thân là Geheime Staatspolizei tức Gestapo của Hitler vĩ đại từng làm điêu đứng toàn bộ các tổ chức an ninh tình báo mật vụ Mỹ Âu.

C) Nước Đức Luống Cuống

Việc Đức trục xuất ngay một viên chức Tòa Đại Sứ Việt Nam tại Đức trong khi

1- Không nhanh chóng đưa ra công khai các bằng chứng cụ thể như hình ảnh, phim ảnh CCTV nơi xảy ra vụ “bắt cóc”, nơi cửa khẩu biên giới, nơi sân bay, hoặc diễn biến cuộc rượt đuổi giải cứu – nhưng bất thành của an ninh Đức – v.v., mang tính khẳng định về vụ “bắt cóc” – nếu thực sự đã có vụ “bắt cóc” ấy – mà chỉ  sử dụng các từ ngữ yếu ớt như “được cho là đã bắt cóc”, “bị nghi ngờ là đã bắt cóc”; và

2- Lên tiếng dọa đe về ảnh hưởng đến mối bang giao chính trị cùng hợp tác kinh tế cũng trên các cơ sở phiến diện đã nêu trên;

Cho thấy một Đức Quốc đã thực sự luống cuống, đã thực sự phạm sai lầm, đã thực sự hoàn toàn không còn xứng đáng tiếp tục vai trò lãnh đạo Châu Âu.

Đức Quốc đã tạo ra một tiền lệ xấu, rất xấu, cực kỳ xấu, sẽ làm Đức Quốc quá dễ bị tổn thương, về luật pháp và đối ngoại.

Đức Quốc đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn, khiến một Việt-Nam-có-thể-là-kẻ-sai trở thành một Việt-Nam-có-một-côngdân-bắt-đầu-lột-trần-Đức-Quốc ở Bài Số 2: Nước Đức Luống Cuống Và Hành Động Của Chúng Ta được đăng vào sáng mai 09-8-2017.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Pháp Quốc-Hội Việt-Nam Khóa XIII

Tham khảo:

Sự Mất Dạy Của Một Tên Ngoại Giao Đức – Em Gái Tôi Và Helmut Kohl & Tôi Và Sigurd Schmitt

Tôi Và Philipp Rösler

Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis

Thư Của Hoàng Hữu Phước Gởi Đức Giáo Hoàng Francis

– Bản Dịch Tiếng Việt –

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 01 tháng 8 năm 2017

 

Kính gởi Đức Thánh Cha, Đức Giáo Hoàng Francis

Cung Điện Tông Đồ

Vatican, 00120

 

Chủ đề: Những hành động sai trái nghiêm trọng của một số giám mục ở Việt Nam

 

Đức Thánh Cha Tôn Kính,

 

Con ký tên dưới đây là Hoàng Hữu Phước, một doanh nhân đến từ và là Nghị Sĩ Quốc Hội nhiệm kỳ 2011-2016 của Việt Nam, kính lời chào trân trọng nhất đến Đức Thánh Cha và xin nhân cơ hội này kính trình Đức Thánh Cha những vấn đề nghiêm trọng sau đây liên quan đến một số linh mục và giám mục ở Việt Nam đối với việc họ can dự vào sự kích động các tín đồ và kích động những cuộc biểu tình chống lại chính phủ Việt Nam mà con xin khép nép tin rằng Đức Thánh Cha đã hiểu biết tường tận.

 

A) Các Cuộc Biểu Tình Xách Động Bởi Các Giám Mục Phản Nghịch Ở Việt Nam

 

1- Sự Lạm Dụng Cờ Vatican Của Đám Đông Giáo Dân Công Giáo Việt Nam:

Những người theo Công giáo La mã trên toàn thế giới đều biết lá Thánh Kỳ Vatican hình vuông bao gồm hai nửa ngang thẳng đứng với một phần vàng hướng cột cờ và phần trắng phía ngoài, có Huy Hiệu Vatican cùng hai chìa khóa Thánh Paul bắt chéo nhau và Ngọc Miện Giáo Hoàng, cũng như biết các pháp chế nghiêm ngặt và tính trên hết của Thánh Kỳ.

Tuy nhiên, để phục vụ mục đích tổ chức các cuộc biểu tình chống lại chính phủ Việt Nam dưới cái cớ chống lại các nhà đầu tư Đài Loan đang gây hại cho môi trường, các giám mục bất đồng chính kiến ​​ở Việt Nam ra lệnh cho người dân của các giáo phận của họ sản xuất ra những cái gọi là “Cờ Vatican” ở dạng hình chữ nhật có hai nửa nằm ngang và phần trắng phía trên còn nửa dưới màu vàng, hoặc không có hình ảnh của các chìa khóa Thánh Peter bắt chéo cùng Ngọc Miện Giáo Hoàng, hoặc có một chữ thập đỏ dày rất lạ nằm giữa lá cờ. Còn khiến sự việc tồi tệ hơn nếu không nói là tệ hại nhất, đám đông giáo dân còn hoặc vác “Cờ Vatican” trên vai, hoặc cầm vẫy qua vẫy lại, hoặc đơn giản cắm cột cờ vào bất cứ khe có sẵn nào trên phần sau đuôi xe, tức là để các “Cờ Vatican” phấp phới sau lưng các phụ nữ ngồi sau những ông lái mô tô.

Các giám mục và những người mà họ giảng dạy giáo lý cho (a) rõ ràng là không biết gì về lá cờ của Vatican, hoặc (b) phớt lờ bỏ qua pháp chế của Tòa Thánh quy định về Thánh Kỳ và sự cao trọng trên hết Toà Thánh dành cho Thánh Kỳ, hoặc (c) trở thành những kẻ phản bội muốn lật đổ triều đại Giáo Hoàng của Công Giáo La Mã bằng cách thiết kế một lá cờ Vatican mới để sử dụng theo ý riêng của họ tại Việt Nam, hoặc (d) ngụ ý rằng sự bất đồng của họ được ủng hộ mạnh mẽ và tài trợ hào phóng của Tòa Thánh chống chính phủ Việt Nam, hoặc (e) tệ hại hơn cả là có kế hoạch biến Nhà Thờ Công Giáo La Mã ở Việt Nam thành một đảng chính trị cạnh tranh với Đảng Cộng Sản Việt Nam.

 

2- Cờ Giẻ:

Để thách thức quyền quản trị toàn thế giới của Tòa Thánh, các giám mục và những giáo dân tại các giáo phận của họ biểu tình với nhiều Thánh Kỳ giả mạo được may từ những thứ vải có nguồn gốc chất lượng khả nghi. Đây là một sự lăng nhục Tòa Thánh.

Để thách thức giới tinh hoa hàn lâm  trên toàn thế giới, các giám mục và giáo dân tại giáo phận của họ cùng nhau biểu tình phất nhiều lá cờ đầy màu sắc hình vuông với những chiếc đuôi nheo không đều ở dọc các cạnh trừ cạnh sát cột cờ, mà họ tự hào vẫy qua vẫy lại cùng với “Thánh Kỳ Vatican”. Đây là một sự sỉ nhục đối với Tòa Thánh.

Và để thách thức chính phủ Việt Nam vốn được công nhận trên toàn thế giới, các giám mục cùng các giáo dân của họ biểu tình cùng với nhiều miếng vải màu vàng hình chữ nhật có ba sọc đỏ, tương tự như lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa (Nam Việt) đất nước mà Đức Giáo Hoàng Paul Đệ Lục không bao giờ ủng hộ, cũng như bị tiêu diệt vĩnh viễn bởi quân đội cộng sản của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (Bắc Việt) vào năm 1975. Phất cao ngọn cờ đã bị vất bỏ sọt rác của một chế độ đã bị xóa sổ vĩnh viễn trong khi xuống đường biểu tình dưới danh nghĩa Giáo Hội Công Giáo và dưới sự lãnh đạo của các giám mục của họ, đám đông giáo dân Công Giáo rõ ràng ám chỉ họ công khai chống cộng sản và nếu vậy đã vi phạm nghiêm trọng pháp luật nghiêm ngặt hiện hành của Việt Nam đối với  các hành động khuyến khích hoặc kích động sự lật đổ Chính phủ – mà các quy định này khá tương đồng với nhưng không nghiêm ngặt như Đạo Luật 18 US 2385 của Hoa Kỳ. Tình trạng bất khả tương nghị của họ cũng là một sự xúc phạm đến Tòa Thánh.

 

3- Các Giám Mục Việt Nam Là Những Người Kích Động Và Là Những Kẻ Làm Loạn

Mặc dù chữ “lật đổ” đã được dùng trong 52 trường hợp trong 17 câu, 11 chương và 11 sách trong Bộ Thánh Kinh, thậm chí không có một gợi ý nào về lật đổ chính phủ đã được đề cập tới. Thay vào đó là lời giáo huấn rằng mọi chính phủ đều được đặt lên theo ý muốn chủ quản của Thiên Chúa (như tại Psalm 75: 7, Daniel 2:21) và tất cả các chính phủ ở mọi nơi đều phải được tôn trọng, kính trọng và tuân theo bởi các tín đồ (nêu tại  Romans 13:1-4, Luke 2:1-5, Luke 20:22-25, Acts 14:10 và 1 Peter 2:13-17). Titus 3:1-2 nêu rõ rằng: “Hãy nhắc nhở người dân phải phục tùng các nhà cầm quyền, biết tuân lời, sẵn sàng để làm bất cứ điều gì tốt đẹp, không vu khống ai, phải tránh xung đột, hãy tử tế và luôn dịu dàng với mọi người.” Tất cả những lời thông thái từ Thiên Chúa đã được nêu lên rất nhiều lần làm nền tảng của hòa bình hợp tác hài hòa mọi người với chính phủ. Quy tắc tuân thủ này hợp lý vì nó có cung cấp một lựa chọn duy nhất khi người dân có thể thực hành việc bất tuân dân sự bằng cách từ chối thực hành các luật lệ của chính phủ nếu các luật lệ này được chứng minh là có mâu thuẫn trực tiếp với luật lệ của Đức Chúa Trời như được tạo ra trong Kinh Thánh (nêu tại Exodus 1:15-17, Acts 4:19, và Daniel 3:14-18).

Sự hỗn loạn chính trị trên toàn thế giới ngày nay nảy mầm từ sự trắng trợn xem thường giáo lý của Đức Chúa Trời.

Khi các nhà đầu tư Đài Loan gây thiệt hại cho môi trường sinh thái biển ở một số tỉnh duyên hải của Việt Nam, họ đã bị toà án Việt Nam khởi kiện và bị kết án theo luật pháp hiện hành của Việt Nam. Tuy nhiên, phớt lờ lời dạy trong Deuteronomy 25:1-3 rằng “Khi có tranh chấp, người ta đưa vụ việc ra tòa án và các thẩm phán sẽ phán xét vụ án, tha người vô tội và buộc tội kẻ có tội. Nếu kẻ phạm tội đáng bị đòn roi, thẩm phán sẽ bắt kẻ đó nằm xuống và cho quất roi trước mặt mình và với số lượng quất roi đánh đúng theo tội trạng. Nhưng thẩm phán không được áp đặt đánh hơn bốn mươi roi đòn”, các giám mục bất đồng chính kiến dẫn đầu đám đông từ các giáo phận của họ tiến hành biểu tình, hung hãn phất “cờ giẻ” và giận dữ la hét đòi trừng phạt nặng hơn bên phạm tội dù pháp luật hiện hành không quy định như vậy, thậm chí đòi đóng cửa các nhà máy dù luật pháp hiện hành không quy định như vậy, cũng như đòi trục xuất tất cả những người Đài Loan dù luật pháp hiện hành cũng không quy định như vậy.

Những sự kiện không ra chi gần đây nhất ở Việt Nam là một ví dụ về tầm quan trọng sống còn của việc thiếu vắng sự chăm sóc của cha mẹ và người lớn ngoan đạo trong gia đình, việc thiếu vắng sự giáo dục tốt ở trường học, việc thiếu vắng những lời giảng đạo sâu sắc về những lời dạy của Đức Chúa Trời tại nhà thờ, và việc thiếu vắng sự giám sát chặt chẽ của các cấp cao hơn của Giáo Hội Công Giáo khu vực chỉ có thể tạo ra những giám mục trơ trẻn thiếu suy nghĩ trở thành kẻ xách động bạo loạn, tự để mình vướng vào các cực đoan chính trị thế tục mặc dù chẳng hiểu biết gì hết về chủ nghĩa cộng sản hay bất kỳ chủ nghĩa nào khác, mơ màng một cách đáng thương hại về việc dấn thân vào những âm mưu điên rồ lật đổ Chính phủ Việt Nam và qua đó làm nhục Tòa Thánh.

 

4- Sự Ngu Dại Của Các Giám Mục Xách Động Là Do Sự Thiếu Hiểu Biết Về Lịch Sử

Rõ ràng là không ngoài sự hiểu biết của những người có phúc được cắp sách đến trường rằng Công Giáo lần đầu tiên đổ bộ lên đất nước Việt Nam thông qua các linh mục trên các tàu chiến của Pháp khi bắt đầu cuộc chiếm đóng – tức cuộc thuộc địa hóa – Việt Nam trong một trăm năm. Đây là một sự thật cay đắng không thể chối cãi đối với bao thế hệ những người yêu nước thật sự của Việt Nam, mà thực tế là đã làm Công Giáo không thể trở thành tôn giáo lớn nhất ở Việt Nam.

Thay vì theo lời răn dạy trong Kinh Thánh để sống đời đạo hạnh một giáo dân Công giáo để trở thành người gương mẫu giúp làm cho lời dạy của Đức Chúa Quyền Năng được cụ thể hóa có tầm ảnh hưởng tốt nhất vì sự tiến bộ của cả dân tộc, một số giám mục lạm dụng quyền lực được giao phó chỉ để biến giáo dân tại các giáo phận thành thần dân còn bản thân trở thành các Lãnh Chúa Phong Kiến chủ nhân ông các giáo phận cứ như thể đó là những lãnh địa của riêng họ. Quả đó là một sự thật cực kỳ vô lý một cách xằng bậy ở Việt Nam nơi mà một số giám mục luôn muốn các giáo phận của họ tách cả thể xác và tinh thần xa khỏi phần còn lại của dân tộc, khinh thường các trách nhiệm công dân và luật pháp quốc gia.

Ngoài sự thiếu hiểu biết về những giáo huấn sâu xa của Thiên Chúa, sự thiếu hiểu biết về lịch sử của Việt Nam nơi các giám mục không giúp Việt Nam phát triển ở bất cứ khía cạnh nào – dù cho đó là về kinh tế, về uy tín của đất nước nói chung và của Công Giáo nói riêng, về chính trị, và thậm chí về tôn giáo.

Tự do ngôn luận và biểu đạt không bao giờ là để gây ra khó khăn cho đa số người Công Giáo khác trên cả nước và cho những đồng bào nghèo. Trong khi các nhà thờ Công Giáo và tín đồ Công Giáo có mặt khắp nơi tại Việt Nam, chỉ có một hoặc hai giáo phận nhỏ ở một số tỉnh là tuân theo chỉ thị của các giám mục xách động của họ để tổ chức các cuộc biểu tình với cờ nùi giẻ la hét đòi trừng phạt khắc nghiệt hơn nhiều đối với một doanh nghiệp nước ngoài, đòi đóng cửa doanh nghiệp đó, và đòi đuổi doanh nghiệp đó ra khỏi Việt Nam; tức là gieo rắc những mầm mống tạo ra sự ghét bỏ nơi những người Việt Nam thuộc các tín ngưỡng khác dành cho tín đồ Công Giáo, làm cho những người Công Giáo “ôn hòa” trên cả nước bối rối, và buộc chính phủ không giảm bớt sự dè dặt đối với các giám mục Công Giáo và cộng đồng giáo dân Công Giáo nói chung. Và cuối cùng song không phải là kém quan trọng  nhất, đó là các cuộc biểu tình như vậy ở các tỉnh nghèo tạo ra những rối loạn ảnh hưởng xấu đến cuộc sinh nhai hàng ngày của những người bán hàng rong và những người nghèo khổ đang làm những công việc lặt vặt trên những lề đường bị chặn ngăn  bởi các giám mục đang giận dữ và những giáo dân ngây thơ của họ.

 

B) Những Kiến Nghị Khiêm Tốn

 

Con được sinh ra trong một gia đình với đấng sinh thành tuy là Phật Tử vẫn tin vào Đức Chúa Jesus Christ (do có ấn tượng bởi cuộc sống đạo hạnh gương mẫu đáng kính tích cực giúp đời của các nữ tu Công Giáo tại một nữ tu viện gần nhà của chúng con tại Quận 3 Sài Gòn năm 1957 mà sau đó nữ tu viện ấy trở thành trường tiểu học Phan Đình Phùng trước năm 1975, những “bà sơ” ấy đã giúp đỡ bất cứ ai trong khu vực toàn người ngoại đạo), và vì tin nên đã cho con cùng các chị em ruột của con theo học tại các trường trung học Công Giáo ở Việt Nam. Một số chị em của con là tín đồ Công Giáo hoặc Tin Lành. Mọi người trong gia đình lớn của con bất kể là Phật tử hay tín đồ của Chúa hoặc như con chỉ là một người thờ phượng tổ tiên, đều đồng ý về một quan điểm rằng trước hết chúng con là công dân Việt Nam và sau đó mới là nhận thức rằng chúng ta là con cái của Thượng Đế. Điều này là để xác quyết rõ ràng rằng chúng con là con cái Thiên Chúa được Thiên Chúa ban phúc cho vào Việt Nam và chúng con sẵn sàng tiêu diệt không thương xót bất kỳ quân xâm lược đến từ bất kỳ đâu chẳng hạn như Trung Quốc hay nơi nào khác, mặc cho chúng cũng  con cái Thiên Chúa. Việt Nam Trên Hết chính là phương châm của tất cả những người yêu nước thực sự của Việt Nam, những người luôn cầu nguyện Chúa Trời ban phước cho đất nước của họ trước hết.

Với tâm nguyện như trên, và với ấn tượng tuyệt vời từ nhiều tuyên bố của Đức Thánh Cha, ví dụ như những phê phán chống lại những phương cách tàn nhẫn trong chủ nghĩa tư bản, và đặc biệt là những điều được Đức Thánh Cha đưa ra trong cuộc trả lời phỏng vấn với Il Messaggero vào tháng 6 năm 2014 liên quan đến nội dung “Sự nghèo khổ là trọng tâm của Phúc Âm”, sâu sắc ngụ ý rằng mối quan tâm của chủ nghĩa cộng sản dành cho người nghèo là trong thực tế từ sự quan tâm đến người nghèo như được viết trong Phúc Âm từ hai mươi thế kỷ trước đó, nên chủ nghĩa cộng sản  coi như đã như một tín đồ của Chúa, con muốn trình cùng Đức Thánh Cha những kiến nghị sau đây.

 

1) Sự Giám Sát Mạnh Hơn Và Hiệu Quả Hơn Đối Với Các Linh Mục Và Giám Mục Tại Việt Nam

Tòa Thánh nên xem xét việc tấn phong một Sứ Thần Tòa Thánh thật mạnh mẽ để phụ trách giám quản Công Giáo Việt Nam, có năng lực lột mặt nạ các sai phạm và thủ đoạn bẩn thỉu của những linh mục và giám mục có mưu đồ làm nhục danh tiếng Tòa Thánh, phá hỏng mối quan hệ ngoại giao giữa Vatican và Việt Nam, lật đổ chính phủ Việt Nam, lùa những giáo dân Công Giáo ngây thơ phạm tội phản quốc, và bóp méo lời răn dạy của Thượng Đế.

 

2) Thực Thi Sức Mạnh Thực Sự Của Vatican Đối Với Những Kẻ Sai Quấy

Các sự cố nêu trên về lạm dụng quyền lực để bêu xấu uy tín của Tòa Thánh cũng kích hoạt sự cần thiết phải thực thi  quyền lực của Vatican chống lại những  kẻ sai quấy sử dụng áo chùng thâm làm vũ khí ngụy trang và sử dụng Vatican làm áo giáp bảo vệ. Rút phép Thông Công là hình thức trừng phạt đúng đắn áp dụng đối với các linh mục và giám mục người Việt Nam nào đã ra lệnh cho giáo dân tại giáo phận của họ phô trương Thánh Kỳ giả tạo cùng cờ giẻ tại những cuộc biểu tình bất hợp pháp, và đã sống một cuộc sống trần tục của dối trá, bài ngoại, bất tuân xã hội, và kích động bệnh hoạn để phạm tội phản quốc .

 

3) Thực Hiện Các Quan Hệ Ngoại Giao Thật Sự Với Chính Phủ Việt Nam

Tự do ngôn luận và biểu đạt bao gồm  cả quyền dù của một cá nhân hay một tổ chức trong phổ biến chủ nghĩa vô thần hay bất kỳ một tín ngưỡng nào khác. Bất kỳ hành động chống lại một chế độ dựa trên niềm tin tôn giáo khác nhau của chế độ đó không bao giờ là một sự thực thi  đúng đắn về tự do ngôn luận và biểu đạt trong thế giới văn minh.  Cố Giáo Hoàng Benedict Đệ Nhất Thập Lục đã có một bước chính đáng và quan trọng khi thiết lập quan hệ ngoại giao với nước Cộng Sản Việt Nam vào ngày 25 tháng 1 năm 2007.

Tuy nhiên, dường như Việt Nam là quốc gia duy nhất mà nơi đó một số linh mục Công Giáo địa phương và các giám mục không chỉ công khai ra mặt lãnh đạo các  nỗ lực thực hiện những thủ đoạn bẩn thỉu nhằm tạo ra các rối loạn chống lại chính phủ, mà còn khóc lóc với nước mắt cá sấu mỗi khi gặp Đại Sứ Tông Tòa, Sứ giả Giáo Hoàng, hoặc Hồng Y, cứ như thể họ đang bị áp bức tàn nhẫn, bị đàn áp bởi các chiến dịch chống Công Giáo của Chính phủ Việt Nam.

Tòa Thánh cần xem xét việc khẳng định chính thức rằng các giám mục Việt Nam được Tòa Thánh phong chức phải tôn trọng mối quan hệ ngoại giao giữa Toà Thánh và Chính phủ Việt Nam, phải báo cáo với Tòa Thánh bất cứ vấn đề gì quan ngại để Tòa Thánh có các hành động ngoại giao phù hợp với các đối tác ngoại giao theo các thực tiễn ngoại giao song phương được cả hai bên thỏa thuận, và phải hiểu rằng họ không có quyền bất kỳ trong tụ tập cầm đầu giáo dân biểu tình chống chính phủ thay mặt cho Tòa Thánh và sử dụng Thánh Kỳ trong bất kỳ trường hợp nào bên ngoài nhà thờ.

 

4) Xác Quyết Quyền Lực Của Chính Phủ Theo Lời Dạy Của Thánh Kinh

Các linh mục và giám mục Công Giáo ở Việt Nam cần được nhắc nhở về nội dung tuân phục Chính Phủ Việt Nam theo lời dạy của Thiên Chúa trong Kinh Thánh.

 

5) Đào Tạo Lại Các Giám Mục tại Việt Nam

Các linh mục và giám mục Công giáo ở Việt Nam cần được đào tạo lại về (a) bổn phận thật sự của mình và trách  nhiệm thực sự của mình đối với giáo phận và những giáo dân, (b) nội dung toàn bộ về các pháp chế và các chế định ưu tiên của Tòa Thánh, và (c) trách nhiệm công dân của tín đồ của Chúa đối với cả hai phạm vi thế tục và phạm vi tâm linh đối với quốc gia cùng luật pháp quốc gia (nêu tại Romans 13:1-7), và đối với Nước Chúa cùng các giáo luật của Chúa (nêu tại Philippians 3:20, Exodus  20:1-5, và Luke 20:25) cùng các giáo lý Kinh Thánh, vốn chứng minh vô chính phủ không bao giờ nằm trong số những lời dạy của Thượng Đế. Sự thiếu hiểu biết đối với một trong hai loại tư cách công dân nêu trên là dấu hiệu nhận ra các linh mục và các giám mục sai quấy của Việt Nam.

 

6) Hiệu Đính Lại Bản Tiếng Việt Của  Kinh Thánh

Có một thực tế là tất cả các phiên bản tiếng Việt của Kinh Thánh chưa bản nào là bản dịch thuật xuất sắc, dù đó là công trình dịch thuật của Giáo Hội Công Giáo hay Tin Lành. Ngôn ngữ của bản tiếng Việt không thể phủ nhận được là khó hiểu đối với mọi tín đồ người Việt theo đạo của Chúa vì ba vấn đề sau đây:

(a) Hình thức ngôn ngữ viết tiếng Việt hiện nay là do các nhà truyền giáo dòng Tên người Pháp vào thế kỷ XVII trước tiên phục vụ cho mục đích giảng đạo. Tiếng Việt trong thời nguyên thủy của nó tất nhiên đã không thể diễn tả chính xác và đầy đủ ý nghĩa của các văn bản thuộc một ngôn ngữ khác, đặc biệt từ tác phẩm Kinh Thánh vĩ đại. Ngoài ra, các nhà truyền giáo người Pháp không phải là những nhà dịch thuật chuyên nghiệp tiếng Việt. Tất cả những yếu tố này khiến các phiên bản tiếng Việt của Kinh Thánh phần thì vụng về và phần thì khó hiểu, và việc giáo dục tinh thần của giáo dân Công Giáo Việt Nam nói chung và các linh mục Công Giáo nói riêng không thể ở vị thế cao bằng như trong thế giới phương Tây.

(b) Nhiều từ ngữ Việt Nam đã lỗi thời, không còn được sử dụng, nhưng vẫn tồn tại trong các bản Thánh Kinh tiếng Việt, và thậm chí một số không phải là “bản dịch” vì chúng không phải là từ bất kỳ từ ngữ nào trong bản gốc tiếng Anh chẳng hạn.

(c) Theo truyền thống, các giáo dân Việt Nam theo đạo Chúa đã xem các lời ghi chép trong Kinh Thánh là những lời dạy của Thượng Ðế mà họ phải tuân theo và tôn trọng, bất kể bản Kinh Thánh ấy bằng tiếng Việt đã vậy không phải là một bản dịch hoàn hảo mà chỉ là một công trình không chuyên nghiệp của những dịch giả nghiệp dư.

Các sự thật nêu trên làm cho bản dịch tiếng Việt của Kinh Thánh không hề thay đổi và không hề được cập nhật hoặc không hề được sửa sai trong nhiều thế kỷ. Nó phụ thuộc hoàn toàn vào các linh mục và giám mục mỗi khi đọc Kinh thánh tại các buổi lễ, mà những giáo dân ngây thơ của họ do không hiểu được nội dung đã phải dựa hẳn vào lời giải thích của các linh mục và giám mục. Nói cách khác, các linh mục và các giám mục ở Việt Nam có thể lạm dụng quyền lực của mình bằng cách giảng giải không đúng những lời dạy của Đức Chúa qua  một bản dịch Kinh Thánh chất lượng kém để khống chế tư tưởng những giáo dân ngây thơ tham gia vào các cuộc tụ họp chống chính phủ.

Đề nghị của con đối với Đức Thánh Cha là Giáo Hội của Việt Nam nên được Đức Thánh Cha giáo huấn rằng bất cứ sự bỏ mặc nào đối với tính chính xác, sự sâu sắc và bản dịch của Kinh Thánh cũng chính là sự báng bổ Thiên Chúa, và rằng bản dịch tiếng Việt của Kinh Thánh được Tòa Thánh cho phép được cập nhật và sửa sai.

 

Do Việt Nam cần sự ổn định và do chính quyền cộng sản Việt Nam là thực thể duy nhất có khả năng bảo vệ hòa bình cho người dân Việt Nam, sự kích động của các linh mục và các giám mục Công Giáo sử dụng Thánh Kỳ giả và cờ nùi giẻ, kích động không chỉ lòng hận thù bài ngoại mà còn là sự bất tuân luật pháp quốc gia không bao giờ có thể được chấp nhận. Các linh mục và giám mục này cần được Tòa Thánh bảo ban nhắc nhở hay tái đào tạo rằng cuộc xâm lăng của Trung Quốc ngay khi chính quyền cộng sản Việt Nam bị tổn hại bởi những cuộc phản đối thiếu suy nghĩ như vậy chắc chắn sẽ làm cho nhân dân Việt Nam bao gồm cả những giáo dân đạo Chúa bị đẩy đến bờ vực của diệt vong và diệt chủng.

 

Kính mong nhận được sự giúp đỡ của  Đức Thánh Cha.

 

Kính gởi đến Đức Thánh Cha sự tôn kính là lòng tôn trọng.

 

Hoàng Hữu Phước đốn thư

Địa chỉ thư tín:

Hoàng Hữu Phước

MYA BizCorp

399B Trường Chinh, Tân Bình,

Thành phố Hồ Chí Minh

Việt Nam

Tweeter: @HoangHuuPhuoc

 

GHI CHÚ RIÊNG CHO WORDPRESS.COM

 

A) Danh mục các “thư” gởi các lãnh đạo chính trị các nước:

1) Thư sinh viên Hoàng Hữu Phước gởi Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Mỹ Gus Hall (Tiếng Anh, 1978, dài 8 trang đánh bằng máy chữ Underwood, gởi thư thường qua bưu điện, không còn bản viết tay nháp và bản đánh máy carbon trên giấy pelure lưu vì mối mọt).

2) Thư sinh viên Hoàng Hữu Phước gởi Chủ Tịch Đảng Cộng Sản Anh Gordon McLennan (Tiếng Anh, 1978, dài 10 trang đánh bằng máy chữ Underwood, gởi thư thường qua bưu điện, không còn bản viết tay nháp và bản đánh máy carbon trên giấy mỏng pelure lưu vì mối mọt).

3) Thư doanh nhân Hoàng Hữu Phước gởi Tổng Thống Iraq Saddam Hussein (Tiếng Anh, gởi thư thường qua bưu điện và gởi bằng điện tín, thất lạc bản nháp viết tay thư, thất lạc bản nháp viết tay điện tín, thất lạc biên nhận khổ 2cm x 5cm thu tiền điện tín gởi Tổng Thống Iraq, chỉ còn biên nhận khổ 2cm x 5cm thu tiền điện tín gởi Đại Sứ Iraq ở Hà Nội đề nghị khẩn báo Tổng Thống Iraq, chi tiết tại https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/07/12/toi-va-saddam-hussein/).

4) Thư sinh viên Hoàng Thị Thu Hương (em gái út của Hoàng Hữu Phước) gởi Thủ Tướng Đức Helmut Kohl (Tiếng Đức, gởi thư bảo đảm qua bưu điện, còn lưu trong tàng thư cá nhân, chi tiết tại https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/01/05/su-mat-day-cua-mot-ten-ngoai-giao-duc/).

5) Thư Lại Thu Trúc (Trợ Lý của Hoàng Hữu Phước) gởi Tổng Thống Mỹ Barack Obama (Tiếng Anh, gởi bằng email đến Tòa Bạch Ốc, nội dung bản gốc tiếng Anh kèm bản dịch tiếng Việt tại https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/05/17/cong-dan-viet-nam-goi-thu-cho-tong-thong-obama/).

6) Thư Nghị sĩ  Khóa XIII Hoàng Hữu Phước gởi Đức Giáo Hoàng Francis (Tiếng Anh, gởi bằng thư và bằng email đến Vatican, nội dung bản tiếng Anh tại WordPress https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2017/08/01/letter-to-his-holiness-pope-francis/ và Twitter @HoangHuuPhuoc).

B) Danh mục các “thư” gởi các cơ quan thông tấn nước ngoài:

1) Thư giảng viên Hoàng Hữu Phước gởi Newsweek Mỹ (Tiếng Anh, đánh bằng máy chữ Underwood, gởi thư thường qua bưu điện 1988, không còn bản viết tay nháp và bản đánh máy carbon trên giấy mỏng pelure lưu vì mối mọt; còn lưu ảnh thư trả lời của Madelain Edmondson của Newsweek đăng tại Tôi và Saddam Hussein).

2) Thư giảng viên Hoàng Hữu Phước gởi Hãng Thông Tấn Novosti Liên Xô (Tiếng Anh, đánh bằng máy chữ Underwood, gởi thư thường qua bưu điện, không còn bản viết tay nháp và bản đánh máy carbon trên giấy mỏng pelure lưu vì mối mọt; còn lưu danh sách trúng giải trên tạp chí Sputnik, với chi tiết tại https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/12/12/toi-va-giai-thuong-tho-ca-quoc-te-hoa-ky/)

Letter to His Holiness Pope Francis

Ho Chi Minh City, 01 August 2017

His Holiness, Pope Francis

Apostolic Palace

Vatican City State, 00120

Subject:  The Serious Wrong-Doings of Some Bishops in Vietnam

 

Your Holiness,

I the undersigned Mr. Hoang Huu Phuoc, a businessman from – and a National Assembly Representative in the 2011-2016 tenure of – Vietnam, wish to convey my best compliments to Your Holiness and would like to take this opportunity to invite the kind perusal of Your Holiness to the following serious issues relating to some priests and bishops in Vietnam involving themselves in antagonizing their followers and agitating the rioting protests against the government of Vietnam, which I humbly believe are not beyond your full awareness of.

A) Protests Agitated by Dissident Bishops in Vietnam

 

1- The Misuse of the Vatican Flag by Vietnamese Catholic Hoi Polloi:

The Roman Catholic followers worldwide know the square Holy See Flag consisting of two equal vertical halves with a yellow hoist side and the white fly having the Vatican City coat of arms bearing the images of Saint Peter’s crossed keys and the Papal Tiara, as well as the strict legislation and precedence of The Holy See Flag.

However, to serve the purpose of organizing protest demonstrations against the government of Vietnam under the pretext of fighting against the Taiwanese investors doing harms to the environment, the dissident bishops in Vietnam order the people of their dioceses to produce many of the so-called “Vatican Flag” in rectangle shape of two horizontal halves of white upper band and yellow lower half, either without the images of Saint Peter’s crossed keys and the Papal Tiara, or with a strange thick red cross in the middle. To make it worse or the worst, Catholic hoi polloi have such “Vatican Flags” either shouldered, waved, or simply inserted the flagstaffs into whatever holes available on rear tailstock covers of motorcycles, i.e. leaving such “Vatican flags” flutter at the back of the women sitting behind male riders.

These bishops and the people they teach doctrines to either (a) are obviously so ignorant of the Vatican Flag, or (b) disregard the legislation and precedence of The Holy See, or (c) become traitors wishing to overthrow the Papacy of the Roman Catholic Church by designing a new Vatican Flag for separate use totally at their own discretion in Vietnam, or (d) imply that their dissidence is strongly supported and generously funded by The Holy See against the government of Vietnam, or (e) at the worst plan to make the Roman Catholic Church of Vietnam a political party competing against the Communist Party of Vietnam.

2- Rags for Flags:

To challenge the worldwide administration power of The Holy See, the bishops and their diocesan people rally with many fake Vatican Flags of dubious sources of fabrics. This is an insult to The Holy See.

To challenge the worldwide academicians, the same bishops and their diocesan people rally also with many unknown square colorful “flags” with unevenly serrated tails at all sides except the hoist, which they proudly wave alongside the Vietnam-bishopized “Vatican flags”. This is an insult to The Holy See.

And to challenge the worldwide-acknowledged Government of Vietnam, the same bishops and their diocesan people rally also with many rectangular yellow three-red-lined pieces of cloth, similar to the flags of the Republic of Vietnam (South Vietnam), which was never supported by the late His Holiness Pope Paul VI, and which was totally defeated for good by the communist army of the Democratic Republic of Vietnam (North Vietnam) in 1975. Wavering the rag flags of a permanently eliminated regime when protesting under the name of the Catholic Church and the leading of their bishops, Catholic hoi polloi obviously imply they are openly anti-communist and thus put themselves in seriously violating the country’s strict applicable laws relating to the acts of advocating or abetting overthrow of the Government – rules somewhat similar to, but not as strict as, the 18 US Code 2385. Their non-compos mentis status is an insult to The Holy See.

3- Vietnamese Bishops as Agitators & Rioters

Even though the word “overthrow” has been found in 52 instances in 17 verses, 11 chapters and 11 books of the Holy Bible, not even a single implication of overthrowing the government is mentioned. Instead, the teaching is that every government is put in place by the sovereign will of God (cf. Psalm 75:7; Daniel 2:21), and that all governments in all places are to be honored, respected, and obeyed by believers (cf. Romans 13:1-4, Luke 2:1-5, Luke 20:22-25, Acts 14:10, and 1 Peter 2:13-17). Titus 3:1-2 clearly mentions, “Remind the people to be subject to rulers and authorities, to be obedient, to be ready to do whatever is good, to slander no one, to be peaceable and considerate, and always to be gentle toward everyone.” All are abundantly raised as words of wisdom from God for the very basis of peace in everybody’s harmonious cooperation with the government. Such rule of obedience is reasonable as it provides a lone option when the people can practice civil disobedience by refusing to practice the regulation of the government’s laws if such laws are proven in direct conflict with God’s laws as generated in the Holy Bible (cf. Exodus 1:15-17, Acts 4:19, and Daniel 3:14-18).

The worldwide political chaos nowadays are germinated from the blatant disregard for God’s teachings.

When the Taiwanese investors brought damage to the marine ecological environment at some coastal provinces of Vietnam, they were sued to and found guilty and fined by the Vietnam’s court as per the applicable laws of Vietnam. However, ignoring the Deuteronomy 25:1-3 that “When people have a dispute, they are to take it to court and the judges will decide the case, acquitting the innocent and condemning the guilty. If the guilty person deserves to be beaten, the judge shall make them lie down and have them flogged in his presence with the number of lashes the crime deserves, but the judge must not impose more than forty lashes”, the dissident bishops led the crowds from their dioceses for protests,  vehemently waving the “rag flags” and angrily shouting for heavier punishment to the culprits though beyond the applicable laws and even for closing of the factories though beyond the applicable laws and expelling all those Taiwanese people though beyond the applicable laws.

These recent sad incidents in Vietnam are of an example of the vital importance of how the lack of proper care of faithful parents and elders at families, of decent education at schools, of profound teachings of God’s words at churches, and of strict supervision of the higher levels of the regional Roman Catholic Church may only produce some impudent inconsiderate bishops as agitators for rioting, enmeshed in the mundane political polarities though totally unknowledgeable of communism and any other –isms, pitifully dreaming of self-involvement in insane plots to overthrow the government of Vietnam and thereupon insulting the Holy Church.

4- Stupidity at Agitating Bishops from Their Ignorance of History

It is obviously not beyond the knowledge of the people blessed to have had years at school that Catholicism first landed onto Vietnam’s shore through the priests aboard warships of France in its commencement of the one-hundred-year occupation – i.e. colonialization – of Vietnam. This is a bitter indisputable truth to generations of patriots of the country, as-a-matter-of-factly hindering Catholicism from becoming the main religion in Vietnam.

Instead of following teachings from the Holy Bible to lead a pious life of a Catholic to become an exemplary being to help make words of Lord God Almighty well-materialized and best-influential for the betterment of the whole nation, some bishops misuse the power entrusted to them only to make the people at dioceses their subjects and themselves the Feudal Lords owning the dioceses as if these were their isolated kingdoms. It is a preposterously nonsensical fact in Vietnam where some bishops always want their dioceses physically and spiritually separated from the rest of the nation, ignoring their citizen’s responsibility and their country’s laws.

Besides the ignorance of the profound teachings of God, the ignorance of the history of Vietnam at those bishops does not help the country develop in any aspect at all – be it economy, prestige of the country in general and of  Catholicism in particular, education, politics, and even religion.

Freedom of speech and of expression can never be for creating problems to the majority of Catholics countrywide and to poor compatriots. Whilst Catholic churches and Catholics are everywhere in Vietnam, only one or two small dioceses in some provinces follow the order or their agitating bishops to organize protests with rag flags shouting for much harsher punishment against a foreign business, closing of that business, chasing its people out of Vietnam; thus sowing further seeds of hatred from Vietnamese people of different religious beliefs towards Catholics, making “moderate” Catholics countrywide embarrassed, and forcing the government not to lessen its alertness against the Catholic bishops and Catholic communities as a whole. And last but never the least, such protests at poor provinces create disturbances badly affecting the daily toiling for a living of street vendors and destitute people doing odd jobs on pavements of roads blocked by angry vehement bishops and their naïve diocese people.

 

B) Humble Proposals

Born into the family of my Buddhist parents who believed in Jesus Christ (as impressed by the much exemplary respectful responsible supportive pious living of the Catholic nuns at a convent located near our home at District 3 of Saigon in 1957 who provided generous help to anybody of the neighbourhood comprising of  non-Christians only) and sent their children to Catholic high schools in Vietnam, I have some siblings who are Catholic or Evangelical Christians, and everyone in my big family regardless of a Buddhist or a Christian or just an ancestor-worshipper like myself agrees on the one and utmost point of view that we are the citizens of Vietnam first before the perception that we are children of God Almighty. This is to set it very clear that we the children of God bestowed by God on to Vietnam are prepared to annihilate without any mercy the invaders say from China or elsewhere, be them also the children of God. Vietnam First is the very motto of all the real patriots of Vietnam who pray God to bless their own country first.

With the above in mind, and with the great impression instilled from the various statements of Your Holiness, e.g. the criticisms against the abusive practices in capitalism, and particularly the one delivered by Your Holiness at the interview with Il Messaggero in June 2014 relating to “Poverty is at the center of the Gospel”, profoundly implying that the concern of communism for the poor is in fact from the concern of the poor as written in the Gospel twenty centuries earlier, which thereupon make communism a Christian, I wish to bring the following proposals to Your Holiness for consideration.

1) Stronger & More Effective Supervision of Local Priests and Bishops in Vietnam

The Holy See should consider to ordain a very strong Apostolic Nuncio in charge of Vietnam capable of unmasking the wrong-doings and dirty tricks of those Vietnamese priests and bishops whose plots are to besmirch The Holy See, to spoil the diplomatic ties between Vatican and Vietnam, to overthrow the Government of Vietnam, to lure naïve Catholic followers to treasons, and to distort the teachings of God.

 

2) Execution of Real Power of Vatican to Wrong-Doers

The above incidents of abuse of power to besmirch the prestige of The Holy See also ignite the necessity of execution of power of Vatican against wrong-doers using the cassocks as camouflage and Vatican as protecting armor. Excommunication is the only correct punishment imposed against the Vietnamese priests and bishops who order their diocese people to display fake Vatican Flags and rag flags at illegal protests, and lead a mundane life of lies, xenophobia, social disobedience, and morbid agitation for conviction of treason.

3) Materialization of Real Diplomatic Ties with the Government of Vietnam

Freedom of speech and expression includes the right whether of an individual or an organization to promote atheism or other beliefs. Any action against a regime on the pretext of its different religious belief is never a righteous observation of the freedom of speech and expression in the civilized world. The late His Holiness Pope Benedict XVI made a righteous and important step towards establishing diplomatic ties with the communist Vietnam on 25 January 2007.

However, it seems Vietnam is the only country whereat some local Catholic priests and bishops not only openly show their leadership in the efforts to do dirty tricks to create problems against the government, but also cry with crocodile’s tears whenever meeting Apostolic Nuncio, Papal Delegates, or Cardinals, as if they were under the cruel oppression and suppression and anti-Catholic campaigns of the Government of Vietnam.

The Holy See should consider the official affirmation that the Vietnamese bishops ordained by The Holy See must honour the diplomatic relation between The Holy See and the Government of Vietnam, must report to The Holy See whatever problems of their concern for The Holy See to take suitable diplomatic action with the diplomatic counterparts as per diplomatic practices bilaterally agreed upon by both sides, and must understand that they have no right whatsoever to gather and lead their diocese people for anti-government protests on behalf of The Holy See and deliberate use of Vatican Flag in any occasions outside the church premises.

4) Acknowledging the Power of the Government as per Teachings in Testaments

The Catholic priests and bishops in Vietnam need be reminded of the obedience to the Government of Vietnam, following God’s teachings in The Holy Bible.

5) Retraining of Bishops in Vietnam

The Catholic priests and bishops in Vietnam need be retrained on (a) their real duties and real responsibilities with the diocese and the followers, (b) the full legislation and precedence of The Holy See, and (c) the citizenship of Christians in both the earthy and the spiritual realms with the former the country and its laws and regulation (cf. Romans 13:1-7), and the latter God’s Heaven (cf. Philippians 3:20, Exodus 20:1-5, and Luke 20:25) and its doctrines, which prove anarchy is never amongst the teachings of God. The ignorance of either of the two citizenships is the very sign of wrong priests and bishops of Vietnam.

6) Revision of Vietnamese Translation of the Bible

It is a fact that all the Vietnamese versions of The Holy Bible have not been of excellent translation, be it the work of the Catholic or Evangelical Churches. The language is undeniably incomprehensive to every Vietnamese Christian, due to the following three issues:

(a) The present-day Vietnamese language format of alphabet writing presentation was developed by the French Jesuit missionaries in the XVIIth century to first serve the purpose of Bible teaching. The Vietnamese language in its primitive time definitely failed to accurately and sufficiently express the sense of the texts in another language, particularly from the great Holy Bible. Additionally, the French missionaries were of course not professional translators of Vietnamese language. All these make the Vietnamese versions of The Holy Bible partly clumsy and partly incomprehensive, and the spiritual education of the Vietnamese Catholics in general and Vietnamese Catholic priests could not be of a profile as high as in the Western world.

(b) Many obsolete Vietnamese wordings are still in the Vietnamese translation versions, and even some are not “translation” as they are not from any wording in the original say English version.

(b) Traditionally, the Vietnamese Christians have considered wordings in the Holy Bible the teachings of God which they must obey and respect, regardless of the fact that the Bible is in Vietnamese but not of a perfect profound translation but just an unprofessional work of amateur translators.

The above facts make the Vietnamese translation of The Holy Bible unchanged and non-updated or uncorrected for centuries. It depends totally individually on priests and bishops when reading the Bible at Church services, which their naïve followers failing to get the true context have to rely on their explanations. In a word, priests and bishops in Vietnam can easily misuse their power by misinterpreting the words of God in a poor translation of The Bible to mastermind the naïve people to involve in anti-government gatherings.

My proposal to Your Holiness is that the Vietnam’s Church should be taught by Your Holiness that any disregard to the accuracy, profound, and translation of The Holy Bible is itself a blasphemy, and that the Vietnamese translation version of The Holy Bible is allowed by The Holy See for updating and correcting.

As Vietnam need be stabilized and the communist government of Vietnam is the only entity capable of securing peace to the people of Vietnam, the agitation by those Catholic priests and bishops using fake flags and rag flags and inciting not only xenophobic hatred but also disobedience to the country’s laws can never be accepted. These priests and bishops need be reminded or re-educated by The Holy See that China’s invasion once the communist government of Vietnam is harmed by such thoughtless protests will surely corner the people of Vietnam including Vietnamese Christians to the definite verge of perdition and genocide.

The help from Your Holiness is kindly requested.

With every good wish to Your Holiness, I am,

Very Respectfully Yours,

Hoang Huu Phuoc, MIB

Vietnam’s XIIIth National Assembly Representative

Mailing address:

Hoang Huu Phuoc

MYA BizCorp

399B Truong Chinh St., Tan Binh,

Ho Chi Minh City

Vietnam

Tel: 84-1689996266

Email: hoanghuuphuoc@myabiz.biz

Tweeter: @HoangHuuPhuoc

**********

Notes for the WordPress.com, not included in the Letter to Pope Francis, regarding the personal letters to foreign institutions:

A) Letters to Political Leaders:

1) Letter to Secretary General of the US Communist Party Gus Hall (by Hoang Huu Phuoc, in English, in 1978. The Underwood typewriting copy. Both the draft and the carbon copy on pelure damaged).

2) Letter to Secretary General of the UK Communist Party Gordon McLennan (by Hoang Huu Phuoc, in English, in 1978. The Underwood typewriting copy. Both the draft and the carbon copy on pelure damaged).

3) Letter to President Saddam Hussein (by Hoang Huu Phuoc, in English, sent via telegrams and postal service. Details in Vietnamese at Tôi và Saddam Hussein https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/07/12/toi-va-saddam-hussein/).

4) Letter to Chancellor Helmut Kohl (by Hoang Thi Thu Huong, the youngest sister of Hoang Huu Phuoc. In German. Sent via postal service. Copy available at personal archives. Details available at https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/01/05/su-mat-day-cua-mot-ten-ngoai-giao-duc/).

5) Letter to President Barack Obama (by Lai Thu Truc, Secretary to Hoang Huu Phuoc. In English. Sent by email. Details with Vietnamese translation available at https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/05/17/cong-dan-viet-nam-goi-thu-cho-tong-thong-obama/).

B) Letters to Foreign Mainstream Media:

1) Letter to Newsweek of the USA (by Hoang Huu Phuoc, in English, in 1988. The Underwood typewriting copy. Both the draft and the carbon copy on pelure damaged. Details and image of reply letter from Madelein Edmondson available at Tôi và Saddam Hussein)

2) Letter to Novosti of the USSR. Hall (by Hoang Huu Phuoc, in English, in 1996. The Underwood typewriting copy. Both the draft and the carbon copy on pelure damaged. Details available at https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/12/12/toi-va-giai-thuong-tho-ca-quoc-te-hoa-ky/)

Donald Trump Và Trần Đại Quang

Hoan Hỷ & Lo Âu

Hoàng Hữu Phước, MIB

12-5-2017

HHP TDQ

Các Nghị Sĩ Khóa XIII: Hoàng Hữu Phước và Trần Đại Quang

Thông tin Tổng Thống Donald Trump sẽ thăm Việt Nam nhân tham dự một hội nghị cấp cao của APEC do Việt Nam đăng cai tổ chức cuối năm 2017 đã khiến phát sinh hai phản ứng trường hợp hoàn toàn đối kháng nhau như sau:

1) Hoan Hỷ:

Toàn bộ truyền thông chính thống hoặc bán chính thống phi chính thống đều đưa những bình luận thắm đượm sự hoan hỷ đầy phấn khích, song chỉ tập trung vào những điều nhão mềm huyễn hoặc của mối bang giao Việt-Mỹ, của sự ngời rạng hy vọng ấp ôm rằng Mỹ không bỏ Biển Đông, và của lập luận bảo Mỹ sẽ không coi nhẹ TPP.

Tất cả sự hoan hỷ ấy thoát sinh từ sự không hiểu biết 6 điều rất cơ bản không chút cao siêu sau:

a- Lời thoại ngoại giao luôn luôn theo công thức láo xạo quen thuộc của cộng đồng các nhà chính trị thuộc giới tinh hoa chính trị truyền thống – nghĩa là những người mà công việc sinh nhai là “làm chính trị” – hoàn toàn khác với những chính khách như Donald Trump không xem lương Tổng Thống là kế sinh nhai nên có đặc quyền phỉ báng ngoại giao láo xạo của chính trị truyền thống.

b- Bang giao giữa hai nước chỉ đơn giản gói gọn trong duy chỉ một ý nghĩa rằng hai nước ấy đã công nhận về quan hệ ngoại giao hoặc đã bình thường hóa quan hệ ngoại giao – tức only this and nothing else;

c- Quan hệ ngoại giao không bao giờ có nghĩa hai nước sẽ cực kỳ hữu hảo, sẽ không chống phá nhau, và chính phủ nước này không trực tiếp hay gián tiếp ám sát lãnh đạo nước kia hoặc không trực tiếp hay gián tiếp (thông qua phe nhóm đối lập nước kia) lật đổ chính phủ nước có quan hệ ngoại giao ấy;

d- Quan hệ ngoại giao là phương cách hữu hiệu tuyệt đối trên cả tuyệt vời nhằm hợp thức hóa sự hiện diện của một quốc gia tại đất nước thù địch với quốc gia ấy;

e- Quan hệ ngoại giao hoàn toàn là thứ vất đi so với đạo lý cao nhất của mỗi quốc gia – mà đối với Mỹ là “Nước Mỹ Trên Hết”; và

f- Mỹ đã buộc phải phạm sai lầm chiến lược khi phải bỏ Biển Đông vì bị Việt Nam đánh đuổi tháo chạy khỏi Việt Nam Cộng Hòa, dẫn đến sự trỗi dậy của Trung Quốc trong khu vực này; do đó, báo chí hoàn toàn thơ dại sai lầm khi gắn kết việc Mỹ bỏ cái tổ chức vô dụng TPP với việc “bỏ Biển Đông”; thực chất là Mỹ phải bỏ cái TPP thuần thương mại (mà siêu cường kinh tế Mỹ không bao giờ cần có thêm, trong khi 10 nước còn lại là thèm thuồng bám víu) để dồn tài lực cho khu vực Biển Đông thuần chiến lược quân sự phù hợp với sách lược “Làm Nước Mỹ Vĩ Đại Trở Lại” (mà siêu cường quân sự Mỹ nhất thiết phải tái lập còn các nước vành đai Đông Bắc Á-Đông Nam Á mong muốn có sự hiện diện của Mỹ để kềm chế Trung Quốc bá quyền).

Do đó, sự ngây thơ chính trị, yếu kém trong lý luận sách lược quốc gia trong tương quan thế giới, tụt hậu về tư duy chiến lược quốc gia trong tương quan thế giới, và thiếu bản lĩnh phân tích tình hình bất khả phân ly của kinh-thương-quân-chính-xã-tài đã chiếm lĩnh toàn bộ mặt báo Việt Nam khi nói về chuyến thăm sắp đến của Tổng Thống Donald Trump đến Việt Nam.

2) Lo Âu:

Trước những hoan hỷ hân hoan hồ hởi trên của truyền thông Việt, tác giả bài viết này lại lo âu trước 5 sự thật sau – ngay cả khi cuộc đối thoại trực tiếp Trần Đại Quang-Donald Trump được giữ ở mức độ “mật đàm” hoàn toàn không được nêu ra trong thông báo chung và do đó ngoài tầm hiểu biết của báo chí:

a- Tổng Thống Donald Trump hoàn toàn không phải người xem thời gian của mình như rác để phí phạm cho những cuộc đàm thoại ngoại giao truyền thống mà tiếng bình dân là ngoại giao láo xạo do luôn luôn mang ý hữu hảo theo khuôn đúc, để thay bằng ngoại giao thực tế mà tiếng bình dân gọi là ngoại giao thuận mua vừa bán;

b- Tổng Thống Donald Trump hoàn toàn không phải người hy sinh lợi ích vật chất của Hoa Kỳ do tất cả phải phục vụ cho đạo lý Nước Mỹ Trên Hết mà ông khởi xướng, nghĩa là các thương thảo đàm phán bắt buộc phải được chứng minh có đem lại lợi ích định lượng được cho Hoa Kỳ;

c- Tổng Thống Donald Trump, do đó, sẽ yêu cầu Việt Nam chi trả cho những phí tổn quân sự mà Mỹ phải bỏ ra cho công việc bảo vệ Biển Đông ở những khu vực mà Việt Nam tuyên bố có chủ quyền “không tranh cãi” đang bị nước khác tuyên bố có chủ quyền “không tranh cãi”;

d- Tổng Thống Donald Trump, do đó, trong trường hợp Việt Nam không thể chi trả bằng hiện kim cho những phí tổn quân sự của Mỹ trong bảo vệ Biển Đông, sẽ yêu cầu Việt Nam cho Mỹ lắp đặt và vận hành các hệ thống THAAD hoặc tương đương dưới danh nghĩa bảo vệ toàn vùng Đông Nam Á trước các hỏa tiển nguyên tử liên lục địa của Triều Tiên; hoặc

e- Donald Trump, do đó, trong trường hợp Việt Nam không chấp nhận điểm c và  điểm d ở trên, sẽ yêu cầu Việt Nam cho hải quân Mỹ thuê trong 70 năm (thời gian ngang bằng với một công ty Đài Loan đã được Việt Nam cấp phép, chứ không cần 99 năm như Anh đã “thuê” Hong Kong) Cảng Cam Ranh, một quân cảng cực kỳ lợi hại về chiến lược của toàn thế giới mà Việt Nam mấy chục năm qua vừa không dám gọi là “quân cảng”, vừa ra sức “dân sự hóa” Vịnh Cam Ranh để tránh né cơn thịnh nộ của Trung Quốc, thậm chí có thời gian chính quyền Tỉnh Khánh Hòa đã ngu xuẩn để các thương nhân Trung Quốc lập các vùng nuôi hải sản ngay cửa ngõ Vịnh Cam Ranh mà việc nuôi bắt của họ không bao giờ không bao gồm việc lắp đặt dưới đáy biển các thiết bị theo dõi nhất cử nhất động hoạt động của các hạm đội Việt Nam kể cả của các tiềm thủy đỉnh, cũng như đo đạc các biến động khoa học như hải lưu và thủy triều của Vịnh Cam Ranh để nắm nó trong lòng bàn tay (khi cần áp dụng chiến thuật “cắm chông” mà Trung Quốc học tập từ Hưng Đạo Đại Vương), hoặc không loại trừ thuyết âm mưu rằng chúng đã hoàn tất việc chôn sâu dưới lòng biển những quả bom nguyên tử để khi cần thiết thì kích hoạt phá tan Cảng Cam Ranh chôn vùi toàn bộ các hạm đội Việt Nam xuống biển sâu. (“Thuyết âm mưu” này hoàn toàn tương thích với tin mới đây của truyền thông Việt Nam cho rằng Triều Tiên đã chôn nhiều bom nguyên tử ở các bờ biển trên toàn thế giới để khi cần thiết sẽ kích hoạt tiêu diệt Âu Mỹ.)

 

Vì vậy, có khả năng chuyến thăm Việt Nam của Tổng Thống Donald Trump chỉ là

(a) một chuyến đi bắt buộc, đơn giản vì tình cờ APEC được tổ chức tại Việt Nam – giống như vào thời của Tổng Thống George W. Bush;

(b) một chuyến đi mà Tổng Thống Donald Trump buộc phải áp dụng chiêu thức ông khinh bỉ là “ngoại giao truyền thống” nghĩa là tốn nước bọt mà chẳng đem về lợi ích nào định lượng được cho quê hương Mỹ;

(c) một chuyến đi bình thường đến Việt Nam, một đất nước mà con trai ông trước đây đã từng đến để làm giám khảo cuộc thi hoa hậu thế giới ở Tuần Châu mà giải hoa hậu ấy mang thương hiệu Trump do ông sáng lập; và

(d) Việt Nam vẫn như cũ: chỉ có những hội đàm thuần ngoại giao, chẳng nhận được lợi lộc gì đối với đại cuộc chống Trung Quốc.

 

Vì tất cả những quan ngại trên, tác giả bài viết này có thể khẳng định rằng trong chuyến thăm Trung Quốc hiện nay của Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang, Trung Quốc không bao giờ không đặt ra 6 vấn đề với Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang rằng

(a) họ không muốn thấy có bất kỳ cái THAAD hay cái quỷ quái tương đương nào ở Việt Nam, rằng

(b) Việt Nam không được tái lập Cảng Cam Ranh thành “quân cảng”, rằng

(c) Việt Nam không được cho Hải Quân Mỹ trú đóng ở Cam Ranh, rằng

(d) Tàu chiến bất kỳ – ngay cả của Việt Nam – chỉ được vào Cam Ranh để mua nước ngọt, thuốc men, xăng dầu, sửa chữa, hoặc giao lưu bù khú hát ca nhảy múa với địa phương, rằng

(e) Việt Nam phải tuyên bố không chấp nhận Mỹ quân sự hóa Biển Đông hay có những hoạt động quân sự hay diễn tập quân sự ở Biển Đông, và rằng

(f) Việt Nam vĩnh viễn không được phát triển Vịnh Cam Ranh thành nguồn thu ngoại tệ khổng lồ để phát triển kinh tế Việt Nam.

 

Vì vậy, xin hãy dành thời gian lo âu cho tiền đồ của quốc gia thay vì hân hoan phấn khích vì những điều huyễn hoặc – vì làm gì có chuyện “để lại một chút tình làm tin” như tên mọi Barack Obama đã từng múa mép.

Việt Nam Trên Hết!

Đả Đảo Trung Quốc!

 

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

A) Tổng Thống Mỹ

Hai Tên Mọi Bẩn Thỉu  25-02-2017

Donald Trump Làm Truyền Thông Chính Thống Việt Nam Lõa Lồ  10-4-2017

Donald Trump Phơi Bày Gót Chân Achilles Của Giới Lãnh Đạo Chính Trị Việt Nam   17-4-2017

B) “Chống Tàu”

Hân Hoan Đón Chào Dương Khiết Trì    18-6-2014

Dương Khiết Trì Run Sợ  22-6-2014

Sát Tàu  07-7-2014

Uy Thế Việt Nam Tại Trung Nam Hải  30-8-2014

Tàu Hứa Không Xâm Lược Các Nước Láng Giềng  19-10-2015

Đả Đảo Tập Cận Bình Xi Jinping!  01-12-2015

Đả Đảo Bọn Giặc Trung Quốc!  30-12-2015

Ngộ Số  21-6-2016

Trung Quốc: Từ Vĩ Đại Đến Tệ Hại  25-6-2016

Trung Quốc Phải Thua Việt Nam  26-6-2016

Trung Quốc Ngông Cuồng Và Hành Động Của Chúng Ta  26-6-2016

Trung Quốc Ngông Cuồng Và Hành Động Của Chúng Ta  26-6-2016

Ngày Tàn Của Trung Quốc Và Bọn Theo Đóm Ăn Tàn  26-6-2016

Trung Quốc và Chúng Ta: Những Chuẩn Bị Nhiêu Khê  26-6-2016

Siêu Nhân và Tồi Nhân  22-6-2016

Giặc Tàu Mọi Rợ   26-6-2016

Trung Quốc và Chúng Ta: Sự Cần Thiết Phải Viết Lại Ngôn Từ Hán-Việt  26-6-2016

30-4-1975

Hoàng Hữu Phước, MIB

30-4-2017

HHP QH 2

Việt Nam: Đất Nước Kinh Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30-4-1975 Rực Lửa  09-4-2006

 

Vietnam: My Beloved Nation, The Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975 09-4-2006

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Donald Trump Phơi Bày Thân Phận Người Mỹ Gốc Việt Chống Việt

Hoàng Hữu Phước, MIB

27-4-2017

LoaLo1

Đây là bài thứ 5 trong loạt 5 bài của cụm chủ đề “Donald Trump Làm Thế Giới Lõa Lồ”.

Do có những nhập nhằng bất minh bất định đầy phóng túng trong việc sử dụng tiếng Việt bất kể độc lập trong nội bộ Việt Nam hoặc có kết liên với những từ tương đương trong tiếng Anh, nhất là khi một ngôn ngữ không là tử ngữ thì các từ ngữ hiện hữu sẽ luôn chịu ít nhất bốn tác động từ vựng lexicologically thường thấy của thăng bậc upgradation, giáng cấp degradation, tục hóa distortionization, và triệt dụng obsoletization, những phần định nghĩa sau đây, do đó, nhằm làm rõ các ý nghĩa ngôn từ Tiếng Việt trước khi vào chủ đề “Dân Nhập Cư Việt”.

A) Định Nghĩa

1- Dân Bản Địa & Dân Bản Địa Mỹ:

Trong tiếng Anh, “dân bản địa” được gọi là indigenous peoples, first peoples, aboriginal peoplesnative peoples, hay autochthonous peoples, để nói về những hậu duệ của các giống dân ngụ cư ban đầu ở một vùng miền còn duy trì những nét văn hóa ban đầu của tiên tổ, để phân biệt với những nhóm cư dân định cư sau này từ quá trình di dân, chiếm hữu đất đai, hoặc chiếm thuộc địa hoặc cả ba.

Tại Mỹ, những người bản địa được gọi là native Americans, American Indians, Amerindiansindigenous Americans hoặc đơn giản là Indians mà tất cả người có hiểu biết ở Việt Nam quen gọi là người da đỏ (dân Việt Nam Cộng Hòa gọi là “mọi da đỏ” ắt từ tâm lý bái phục tôn thờ người da trắng thượng đẳng).

Theo chính thức công nhận của Cục Bản Địa Hoa Kỳ (BIA – Bureau of Indians Affairs) tháng 01-2016 thì Mỹ hiện có 566 tộc người da đỏ (chưa kể khoảng 250 tộc da đỏ khác chưa được luật pháp công nhận đủ điều kiện để được hưởng các chương trình phúc lợi quốc gia), chẳng hạn như các giống dân Kumeyaay, Cocopah, Pascua Yaqui, Athabascan, Haida, Tsimshian, Inupiaq, Blackfeet, Nakota, Cree, Anishinaabe, Huron, Lenape, và Iroquois, v.v. Hai cái tên tộc da đỏ mà người Sài Gòn thời Việt Nam Cộng Hòa biết đến nhiều nhất qua các bộ phim truyền hình kiểu The Wild Wild WestDaniel Boone có các tộc “mọi da đỏ” là Apache và Sioux bị các “anh hùng cao bồi” bắn giết như rạ, tương tự như trong các bộ phim “hoành tráng” tàn sát Indians như Broken Arrow, Apache, Cheyenne Autumn, Bury My Heart at Wounded Knee, v.v.

Nếu như người bản địa Maori ở Tân Tây Lan có danh dự, có tự tôn, có tự hào, được tôn trọng, được chính phủ công khai xin lỗi vì đã chiếm đóng đối xử kém công bằng trong quá khứ, được hưởng các phúc lợi đầy đủ, phát triển cao nghề nghiệp, phát triển cao tộc bản địa, luôn luôn được người New Zealand da trắng tự hào kính trọng (mỗi khi khai trương một đại sứ quán hay tổng lãnh sự quán ở nước ngoài, New Zealand đều đưa các pháp sư Maori đến nhảy múa làm phép cúng tế ban phước lành); thì dân bản địa Mỹ đã hứng chịu các cuộc đại thảm sát, bị dồn dân để chiếm đất (Indian Removal), không thể phát triển dân tộc, không được kính trọng bởi người Mỹ da trắng, và hiện nay đa số chỉ biết nhậu nhẹt say sưa và sủ dụng ma túy mỗi khi đến ngày lĩnh tiền trợ cấp.

Theo tác giả D.Stannard nêu trong quyển American Holocaust tức Cuộc Đại Thảm Sát Ở Hoa Kỳ (nhà xuất bản Oxford Press năm 1992) thì Christopher Columbus khi đổ bộ lên “Tân Thế Giới” đã tàn sát nửa triệu “dân bản địa”, còn cuộc diệt chủng dài nhất và giết chóc nhiều nhất lịch sử nhân loại (the world’s longest genocide in the history of mankind and loss of human lives) sau đó diễn ra suốt quá trình lập quốc Hoa Kỳ đã tàn sát từ 95 triệu đến 114 triệu dân bản địa Mỹ (và Canada) vượt cực xa cuộc đại thảm sát Holocaust của Adolf Hitler (tàn sát 6 triệu dân Do Thái) nhưng chẳng bao giờ bị lên án.

Ghi chú: Việt Nam không có dân bản địa mà chỉ có các dân tộc thiểu số. Những lập luận rằng dân tộc Chàm là dân bản địa chỉ là chiêu bài của những kẻ chống Việt để hàm ý Việt trước đây cũng xâm lược như ai, cũng diệt chủng như ai, cũng đế quốc như ai, cũng tàn bạo như ai, từ đó tự thanh minh rằng những kẻ xâm lược Việt cũng chỉ làm những việc bình thường. Việt Nam Cộng Hòa chưa bao giờ nói gì về dân bản địa Chàm, nhưng khi làm cho Việt Nam Cộng Hòa thất thủ rồi bỏ chạy thì những kẻ thất trận bắt đầu rêu rao về dân bản địa Chàm với hy vọng xóa bớt hào quang của Việt và xui giục hậu duệ của dân bản địa Chàm vùng lên đòi cả hai việc xin lỗi và bồi thường. Cần nhắc lại ở đây là (a) trong cuộc chiến tranh Chàm xâm lược Việt thì chiến thắng thuộc về phía bị xâm lược để rồi sự chung sống hòa bình thanh bình hòa hợp đã lồng ghép Chàm vào Việt, trong khi đó thì (b) trong cuộc chiến tranh Cam xâm lược Việt thì chiến thắng thuộc về phía bị xâm lược nhưng do không bao giờ có sự chung sống hòa bình thanh bình hòa hợp nên không bao giờ có sự lồng ghép Cam vào Việt. Tương tự đã không có sự lồng ghép Thái hay Pháp hay Nhật hay Mỹ hay Tàu vào Việt.

2- Dân Bản Xứ Mỹ & Dân Mỹ “Gốc” Mỹ

Thủa còn hồng hoang, người Việt Nam Cộng Hòa sính dùng kiểu nói “học sinh ngữ với người bản xứ” tức học tiếng Anh với thầy cô người Mỹ (hoặc Anh), tức là với “native people”. Đó là kiểu nói ngày nay đã trở thành yếu đuối đầy rủi ro do từ “native” mà ra như đã phân tích ở phần “dân bản địa” vì nếu vậy sẽ có nghĩa học tiếng Anh hiệu quả nhất là học với thầy cô nào là hậu duệ của người da đỏ.

Còn nếu phát hiện bẫy rập trên rồi lái đi thành “học tiếng Anh với người Mỹ gốc” thì lại là một bẫy rập khác. Lý do là với đặc thù lịch sử hoàn toàn khác biệt (nghĩa là có sử liệu cụ thể do không lập quốc từ thời đại quá xa xưa chưa có chữ viết để có các truyền thuyết truyền khẩu như sử Việt), người Mỹ gốc ắt để nói về hậu duệ của 132 người (102 là hành khách) trên con tàu Mayflower (chở những người ly khai trốn chạy khỏi sự tàn bạo đàn áp tôn giáo của Vương Quốc Anh rồi đặt chân lên Tân Thế Giới năm 1620) chứ không phải bất kỳ ai là công dân Mỹ.

Như vậy, dân bản xứdân gốc sẽ mang ý nghĩ vô cùng hạn hẹp về những công dân ở một quốc gia mà sự lưu trú lâu đời đã khiến cây phả hệ ban đầu dính dáng đến “nhập cư” hoàn toàn biến mất hoặc gảy khúc hoặc nếu còn nguyên cũng chỉ để tham khảo chứ tuyệt đối vô nghĩa về thực tế trách nhiệm đối với và gắn bó bất kỳ với “nơi chôn nhau cắt rốn của tổ tiên”.

Nói một cách dễ hiểu hơn: dân bản xứ Việtdân gốc Việt là hậu duệ của những người từ rất lâu đã sống trên đất nước hình chữ S mà nay gọi là Việt Nam, chẳng dính dáng gì đến “tổ tiên truyền thuyết” xa xưa vốn là dân bản địa Động Đình Hồ, chẳng còn gắn bó gì đến vùng Hồ Nam của Trung Quốc, và chẳng có trách nhiệm nghĩa vụ phục vụ Hồ Nam của Trung Quốc, và chẳng có thậm chí chút cỏn con nào về gắn bó tinh thần với vùng Động Đình Hồ bao la rộng lớn ấy của Trung Quốc cả.

Tương tự, nói một cách dễ hiểu hơn: dân bản xứ Mỹ  và dân gốc Mỹ chẳng dính dáng gì đến dân bản địa các quốc gia khởi phát di dân đến Hoa Kỳ, chẳng còn gắn bó gì đến các quốc gia khởi phát di dân ấy, và chẳng có trách nhiệm nghĩa vụ phục vụ các quốc gia khởi phát di dân cũng như chẳng có thậm chí chút cỏn con nào về gắn bó tinh thần với các quốc gia khởi phát di dân ấy cả

Dân bản xứ Mỹdân gốc Mỹ chưa hề – và vĩnh viễn không bao giờ – mang ý nghĩa rằng tất cả từ ngữ, thanh âm, phát âm của người ấy khi sử dụng “tiếng Anh” đa miền của Mỹ đều là tiêu biểu và chính xác. Tương tự cũng đúng với dân bản xứ Việtdân gốc Việt đối với “tiếng Việt” đa miền của họ.

Ghi chú: Việt Nam và bất kỳ quốc gia nào khác đều có dân bản xứdân gốc nhưng với những nội hàm không tuyệt đối giống nhau.

3- Dân Nhập Cư & Dân Nhập Cư Tại Mỹ

Dân nhập cư là những ai vì một lý do nào đó – từ loạn lạc, đói nghèo, thảm họa thiên tai, cho đến bị đuổi xua – đã đến sống hẳn tại một quốc gia khác, sau đó trở thành công dân của quốc gia khác đó. Khi “Tân Thế Giới” được phát hiện như một xứ miền phi-quốc-gia tức không-sổ-đỏ, thiên hạ các nơi lũ lượt kéo về nhưng đó là “di dân” chứ không phải “dân nhập cư” do chưa định hình cương thổ quốc gia.

Donald Trump đã có quanh mình những người tài giỏi – đặc biệt là phụ nữ – có gốc dân nhập cư Mỹ chẳng hạn các quan chức cấp cao như Phó Tổng Thống Mike Pence (gốc Ái Nhĩ Lan), Bộ Trưởng Ngân Khố Steven Mnuchin (gốc Do Thái), Bộ Trưởng Tư Pháp Jeff Sessions (gốc Tô Cách Lan-Ái Nhĩ Lan), Bộ Trưởng Lao Động Alex Acosta (gốc Cuba), Bộ Trưởng Giao Thông Elaine Lan Chao (gốc Đài Loan), Bộ Trưởng Giáo Dục Betsy DeVos (gốc Hà Lan), Giám Đốc Nhân Sự Tòa Bạch Ốc Reince Priebus (gốc Đức-Hy Lạp), Giám Đốc Tình Báo Quốc Gia Dan Coats (gốc Đức-Thụy Điển), Đại Sứ Mỹ Tại Liên Hợp Quốc Nikky Haley (gốc Ấn Độ), hoặc Cố Vấn Tổng Thống Kellyanne Conway (gốc Ái Nhĩ Lan-Ý Đại Lợi), v.v., hoặc được ủng hộ bởi những CEO lừng danh có gốc dân nhập cư như Peter Thiel (gốc Đức) và Elon Musk (gốc Nam Phi), v.v. Bản thân Donald Trump có gốc Đức-Tô Cách Lan, còn vợ ông hiện nay là Melania Trump gốc Nam Tư.

Như vậy, dân nhập cư tại Mỹ trãi qua thời gian thật dài (hoặc thật ngắn, như trường hợp Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump) một cách hợp pháp đã cư trú, làm việc, phát triển gia đình và sự nghiệp tại Mỹ, nhập quốc tịch trở thành công dân Mỹ.

Dân nhập cư lậu tại Mỹ là những người đột nhập vào Mỹ một cách bất hợp pháp hoặc lợi dụng sự sơ hở của luật pháp Mỹ (vào Mỹ rồi sinh con để con tự động trở thành công dân Mỹ). Đã là “lậu” thì dứt khoát phải bị trục xuất – dù lẳng lặng trục xuất hàng triệu người kiểu Bill Clinton/George W. Bush/Barack Obama, hay ồn ào trục xuất bằng sắc lịnh kiểu Donald Trump.

Lõa Lồ_Bài 2 3

Ghi chú: Việt Nam và bất kỳ quốc gia nào khác đều có dân nhập cư dân nhập quốc tịch.

B) Donald Trump Phơi Bày Thân Phận Người Mỹ Gốc Việt Chống Việt

Phần này không nói về người Mỹ gốc Việt chung chung vì nhân dân Hoa Kỳ chắc chắn tự hào có đông đúc những công dân kiệt xuất từ lượng người nhâp cư hàng năm trong bao thập kỷ qua đến từ nhiều quốc gia vùng miền khắp thế giới với sức khỏe, vốn tài năng, và vốn tài lực. Giáo sư Tiến sĩ Trần Chung Ngọc, sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa, giảng viên Trường Sĩ Quan Lục Quân Đà Lạt, giảng sư các đại học Hoa Kỳ, cố vắn chính phủ Singapore, công dân Mỹ, blogger uyên bác tiếng Anh và tiếng Việt tích cực nêu cao chính nghĩa của Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam với tư cách nhà nghiên cứu đúng nghĩa hàn lâm và nhà phê bình đúng nghĩa hàn lâm chứ không với tác phong vác cờ đỏ sao vàng gào thét giữa đường giữa sá “biểu tình thân Việt” để chống “biểu tình chống Việt”, là một bậc kỳ tài Mỹ gốc nhập cư.

Từ những nêu rõ ngữ nghĩa trên và với chiến thắng vang dội đầy cuốn hút của tư tưởng dân túy Nước Mỹ Trên Hết do Donald Trump khởi xướng đang dần định hình tương lai chính trị thế giới trong phần còn lại của Thế Kỷ XXI, rất dễ nhận ra sự phơi trần các yếu điểm trầm kha sau của dân nhập cư Việt tại Mỹ:

1) Vô Tổ Quốc

Đối nghịch với những người Mỹ như Thầy Trần Chung Ngọc là các nhóm người vô tổ quốc có – hoặc chưa có – quốc tịch Hoa Kỳ.

Vô tổ quốc vì ngay cả khi họ biến thành người Mỹ khi cầm trong tay giấy nhập quốc tịch Hoa Kỳ thì họ vẫn gào thét giương cao lá cờ vàng ba sọc đỏ chả biết của quốc gia nào để khóc than “Quốc Hận”, để “biểu tình” chống đối quốc gia Việt Nam của người khác mà quốc gia Mỹ của họ thiết lập bang giao chiến lược hữu hảo, và tích cực gây áp lực cúng phiếu bầu cho nghị sĩ nào đồng ý tập trung đập Việt Nam về nhân quyền chứ không tập trung phụng sư Hoa Kỳ làm nó vĩ đại trở lại.

2Lạc Lỏng:

Người Mỹ gốc Việt (tức dân nhập cư Việt trở thành công dân Hoa Kỳ) có thân phận lạc lỏng vì là công dân Hoa Kỳ nhưng lại hoàn toàn không như các người Mỹ gốc khác (tức dân nhập cư nước khác trở thành công dân Hoa Kỳ), vì quá nhiều người Mỹ gốc Việt mà các hoạt động của họ chống phá Việt Nam trên đất Mỹ cho thấy họ vẫn còn “gắn bó” mật thiết với Việt Nam chứ không phải toàn tâm toàn ý với quê hương Hoa Kỳ, như thể họ có trách nhiệm nghĩa vụ phục vụ sự tồn tại của “Việt Nam của họ” chứ không phải phục vụ lợi ích quê hương Mỹ, khẳng định họ hoàn toàn để tinh thần lệ thuộc vào duy chỉ vấn đề Việt Nam, sẵn sàng hưởng phúc lợi công dân Hoa Kỳ để gây phức tạp cho chính phủ Hoa Kỳ và doanh nghiệp Mỹ trong đối ngoại với Việt Nam và giao thương với Việt Nam.

Vài ba người Mỹ bản xứ, người Mỹ gốc, và người Mỹ nhập cư thuộc giới báo chí, chính trị, và kinh doanh đã thố lộ với tác giả bài viết này rằng họ rất có ác cảm với những người Mỹ gốc Việt chống Việt, xem người Mỹ gốc Việt này là những kẻ lạ xa hoặc kẻ phá thối vì hay “biểu tình” cho một quốc gia nào đó không tồn tại, chống hoài duy chỉ một quốc gia đang tồn tại mà quá nhiều người Mỹ gốc và người Mỹ bản xứ mừng vui khi quá khứ với đất nước đó đã may mắn được khép lại, khiến đường sá bị chặn ngăn gây khó khăn cho những người Mỹ ái quốc đang muốn đến cơ quan làm việc đúng giờ để cống hiến cụ thể cho sự nghiệp Làm Nước Mỹ Vĩ Đại Trở Lại.

3Vị Thế Thấp Nhất Về Chính Trị Và Trị Chính:

Vì không ái quốc nghĩa là không tận tụy hết lòng hy sinh cho đất nước Hoa Kỳ – dù đó là hy sinh thời gian, hy sinh tuổi thanh xuân, hy sinh công sức, hy sinh bạc tiền, và hy sinh cả ký ức về hận thù cá nhân hay gia đình đối với Việt Nam – nên người Mỹ gốc Việt chống Việt tự biến thành lạc lõng trong cộng đồng Mỹ, bị xem như vô ơn, nên chỉ có thể có lẻ tẻ vài người Mỹ gốc Việt trở thành dân biểu cho hoặc lãnh đạo tại địa phương nhỏ nào có thật đông cử tri người Việt chứ không thể có bất kỳ nghị sĩ ở cấp độ Đảng và quốc gia sánh bằng các nghị sĩ Mỹ gốc Cuba như các ứng cử viên tổng thống Đảng Cộng Hòa so kè đối đầu với Donald Trump như Ted Cruz và Marco Rubio, hoặc Alex Acosta làm Bộ trưởng Lao Động trong nội các Donald Trump. Không xem Nước Mỹ Trên Hết, không vác chỉ mỗi quốc kỳ Hoa Kỳ diễu hành với lòng tự hào dân tộc Mỹ, và tuyệt đối không dại dột cởi trần cho người Mỹ khác xem hình xâm lá cờ khác trên lưng, thì các người Mỹ đã nêu ở phần Dân Nhập Cư ở trên đã không trở thành rường cột quốc gia trên chính trường của đại siêu cường Hoa Kỳ đứng đầu thế giới. Người Mỹ gốc Việt có thể trở thành một hạm trưởng chứ không thể trở thành Đô Đốc Hải Quân Mỹ, càng không thể trở thành Bộ Trưởng Quốc Phòng, vì những chức danh này chỉ dành cho những người sẵn sàng lăm le trừng trị bất kỳ quốc gia nào gây hại cho an ninh Hoa Kỳ, dân chúng Hoa Kỳ, chứ không phải tự tụ tập tổ chức diễu binhQuốc Hận” không mặc quân phục Hoa Kỳ và chẳng thuộc phiên chế quân đội Hoa Kỳ lăm le hổ hùng hực hậm phát biểu nảy lửa chống Việt Nam Cộng sản.

4- Dễ Bị Tổn Thương:

Theo thời gian, càng về sau này thì (a) thế giới càng loạn lạc hơn; (b) kinh tế thế giới càng khó khăn hơn; (c) chủ nghĩa dân tộc dân túy lấn lướt càn quét hơn trên quy mô toàn cầu; (d) bạo loạn do Đảng Dân Chủ xách động tại Mỹ chống Donald Trump vì Trump đắc cử và lan ra thế giới mà điển hình là bạo loạn tại Pháp chống ứng cử viên tổng thống Marine Le Pen vì Le Pen thắng phiếu các đảng chính trị tinh hoa truyền thống; và (e) tinh thần “quốc gia trên hết” trở thành khả dụng trên toàn cầu; khiến

Tất cả các tình thế cực đoan sẽ làm người Mỹ gốc Việt trở nên phơi mình dễ bị tổn thương một khi những người Mỹ bản xứ hay người Mỹ gốc trở thành nạn nhân của suy thoái kinh tế sẽ trút cơn thịnh nộ cực đoan lên đầu những vật tế thần mà họ cho rằng đã chỉ biết hưởng trợ cấp từ tiền thuế của những người Mỹ ái quốc, không làm gì phụng sự đất nước Hoa Kỳ, chăm chỉ “biểu tình” ngăn cản các chính sách của chính phủ khuếch trương thương mại với Việt Nam khiến những người Mỹ ái quốc trong cộng đồng người Mỹ bản xứ, người Mỹ gốc, người Mỹ nhập cư khác, mất “job”. Cái cộng đồng nổi điên the madding crowd ấy có khi còn có sự tham gia vầy đoàn của những người Mỹ bản địa vốn sẽ nhận được các trợ cấp ít hơn do tác động của suy thoái kinh tế, tạo thành một thế lực khủng khiếp mà những người Mỹ gốc Việt chống Việt chưa từng tưởng tượng nổi.

C) Thuyết Khách Lăng Tần

Sự nói thêm ở đây thật sự không cần thiết, do ý nghĩa trần trụi của trần trụi là tất cả được phơi bày rõ nét, đầy đủ, chân phương. Lời biện thuyết của nhà biện sĩ khi thuyết khách, nếu có, cũng chỉ là sự tổng kết đúc rút từ các phần trên dành cho người Mỹ gốc Việt như:

1) Lòng Ái Quốc

Hãy yêu nước của bạn. Hãy tự hào về đất nước của bạn. Hãy làm cho đất nước của bạn vĩ đại trở lại. Nước của bạn là Hoa Kỳ, chỉ có Hoa Kỳ, và mãi mãi là Hoa Kỳ.

Hãy để người dân Việt yêu nước của họ, tự hào về nước của họ, làm cho nước của họ vĩ đại. Vì nước của họ là Việt Nam.

Đây là những “đồng bào” của bạn, nhân dân của bạn:

Loa Lo4Loa Lo3

họ là những thủy quân lục chiến Mỹ cùng hy sinh chân trái trên chiến trường Afghanistan, và họ là những công dân Mỹ tự hào về quốc gia Hoa Kỳ của họ bằng cách luôn là những công dân tích cực khi tham gia giải marathon tại Boston tuần trước đã giương cao lá cờ Mỹ bất kể họ là người nhập cư da trắng hay người bản xứ da đen, thậm chí còn sẵn sàng tham gia cứu hộ vác một vận động viên nữ bị vọp bẻ về đến đích.

Bạn – và toàn gia đình nhập cư từ Việt Nam của bạn – có đã là một công dân Mỹ thực thụ, tự hào về đất nước Mỹ siêu cường, luôn và chỉ giương cao lá quốc kỳ Mỹ vinh quang, và hy sinh một phần thân thể của bạn từ ý chí quyết tử của bạn cho tổ quốc Hoa Kỳ quyết sinh?

2) Lòng Biết Ơn

Rất nhiều người dân nhập cư vào Mỹ đã cho thấy qua cuộc sống tích cực của họ, cũng như qua các dòng “tweet” trên Twitter rằng cha mẹ của họ đã từng dạy họ phải luôn nhớ ơn và phải đền ơn đất nước đã cưu mang đại gia đình của họ ra sao.

Thậm chí các công dân Mỹ dòng dõi nhập cư ấy đã

Loa Lo5

Người Mỹ gốc Việt chống Việt lẽ nào cho rằng chiến binh Mỹ bản xứ da trắng đã hy sinh hai chân và một tay này đang trò chuyện với Phó Tổng Thống Mike Pence  sẽ dễ dàng chấp nhận việc người Mỹ nhập cư gốc Việt chống Việt an hưởng thanh bình kéo nhau đi “biểu tình” khiến cha mẹ của anh ấy thiệt hại thu nhập từ đẩy xe bán lẻ trên đường phố còn các em của anh ấy phải chạy trốn vì cửa hàng của ông chủ Mỹ dân nhập cư Đức kinh doanh nón lá Việt Nam treo cờ đỏ sao vàng quảng bá dịch vụ du lịch đến Việt Nam bị đập phá dọa đe?

Loa Lo6

Lòng biết ơn không bao giờ là nét đặc thù Á Đông. Lòng biết ơn là phân tử luôn có nơi mỗi sinh linh từ lúc được sinh ra. Lòng biết ơn được gia tăng hay thải loại qua giáo dục và tác động ngoại vi.

Chỉ cần còn sở hữu phân tử mang tên lòng biết ơn, người dân nhập cư sẽ biết phải làm gì để tỏ lòng biết ơn đất nước cưu mang mình, biết ơn sự hy sinh của dân bản xứ để còn tồn tại đất nước ngày nay cưu mang sự nhập cư của mình, từ đó toàn tâm toàn ý phụng sự quốc gia mới của mình và dân tộc mới của mình, vì rằng theo lẽ tự nhiên thì không bất kỳ quốc gia nào, dân tộc nào lại chấp nhận sự vô ơn của dân nhập cư cả. Không bao giờ.

3) Hãy Chống Cộng

Hãy chống Cộng – trên cơ sở các giải thích trong nhiều bài viết này về Cộng Chống Cộng – vì rằng đây là hoạt động tinh hoa triết học tức tinh hoa tư duy của nhân loại, và rằng từ khi xuất hiện triết thuyết cộng sản chủ nghĩa dũng mãnh cuốn phăng thế giới biến thế giới thành song cực thì cho đến tận ngày nay vẫn chưa có bất kỳ chủ nghĩa nào mới hơn “chủ nghĩa cộng sản”, triết thuyết trí tuệ nào mới hơn triết thuyết của Tư Bản Luận – chưa nói gì đến khả năng dũng mãnh biến thế giới thành đơn cực – mà chỉ rộ phát các lời nói Chống Cộng và các hành vi Chống Cộng phi-trí-tuệ do không biết rằng cái việc Chống Cộng hoàn toàn không ở đẳng cấp triết học trí tuệ của “chống chủ nghĩa cộng sản” mà chỉ ở cấp thấp lè tè của “chống Việt Nam” mà Việt Nam thì chẳng dính dáng gì đến sự ra đời của “chủ nghĩa cộng sản”. Việt Nam chống Mỹ vì Mỹ gây chiến ở Việt Nam chứ không vì Mỹ dính dáng đến sự ra đời của “chủ nghĩa tư bản”. Việt Nam không chống chủ nghĩa tư bản vì (a) Việt Nam không ai có khả năng đề ra một triết thuyết kinh tế mới hơn, vì (b) Việt Nam thấy thiên hạ đã có sẵn bậc kỳ tài đã viết ra tác phẩm kinh tế thiên cổ hùng văn mang tên Tư Bản Luận rồi nên Việt Nam chọn cách ngồi rung đùi thưởng lãm trí tuệ thiên hạ, và vì (c) Việt Nam khi thấy các nước tư bản hạ mình áp dụng sửa sai từ các cảnh báo của Tư Bản Luận để trở thành các nước xã hội chủ nghĩa phúc lợi đầy kiêu hãnh nên bắt chước hạ mình áp dụng các chiêu thức phát triển của các nước tư bản để trở thành nướctư bản Đỏ lắm kiêu căng.

Hãy chống Cộng để có thể trở thành nhà tư tưởng lớn của nhân loại, phục vụ nhu cầu tư duy của nhân loại, góp phần định hình trận địa kinh tế của nhân loại trong bối cảnh suy vi kinh tế xã hội toàn cầu, vì rằng Tư Bản Luận vĩ đại của chủ nghĩa cộng sản là một tân triết thuyết kinh tế cho một tân ý thức hệ kinh tế. Triết thuyết kinh tế ấy tuy đã cũ mèm, chưa bất kỳ ai trong thế giới tư bản có khả năng đề ra bất kỳ triết thuyết nào mới hơn mà chỉ biết cóp nhặt những cảnh báo trong Tư Bản Luận để áp dụng sửa sai/phòng thủ/tử thủ trong hệ thống tư bản chủ nghĩa với các chiêu thức liên quan đến gia tăng phúc lợi người lao động cũng như cho người lao động có “công đoàn” và có “quyền lực” đình công, v.v.

Hãy chống Cộng vì đó là quyền tự do phát triển tri thức cá nhân thành tác phẩm đồ sộ tầm cỡ Tư Bản Luận.

Hãy chống Cộng vì đó là thời cơ và là cách duy nhất để một người Mỹ gốc Việt có thể chạm tay vào giải thưởng Nobel về Kinh Tế.

Hãy ngưng ngay chống Việt vì không ai trong số những người Mỹ thật sự – dù là người bản địa, người bản xứ, người nhập cư – lại chống Việt cả. Người Mỹ thực sự chỉ chống Trump hay ủng hộ Trump, chống Dân Chủ hay chống Cộng Hòa, như đang đấu khẩu chí chóe mắng chửi khí thế ngập tràn các trang mạng xã hội.

Hãy ngưng ngay chống Việt vì đó là hành động ngu xuẩn, vì rằng phần lý lịch của tất cả các bậc kỳ tài gốc nhập cư tụ hội quanh Donald Trump đều có ghi nhận về các đấng sinh thành nhập cư của họ đã lao nhọc trên đồng ruộng Mỹ, tại các xưởng cơ khí, tại các dây chuyền sản xuất tập trung dưỡng nuôi họ trở thành những công dân Mỹ sáng giá thành đội ngũ gián tiếp cai trị Hoa Kỳ, trong khi thời đại tân tiến hiện nay với các thiết bị ghi hình lưu trữ quá dễ dàng sẽ cung cấp cho các đối thủ tranh cử sau này của hậu duệ của các người Mỹ gốc Việt chống Việt bằng chứng tấn công cho thấy ông cha của ứng viên hậu duệ ấy đã tích cực “biểu tình” ra sao với lá cờ quái dị ba sọc đỏ chứ không phải lá quốc kỳ Mỹ và trang phục quái dị không phải quân phục các quân chủng Hoa Kỳ.

Hãy ngưng ngay chống Việt vì đó là hành động ngu xuẩn, vì rằng – như đã nêu rõ trong bài Tâm Tình Một Phụ Nữ Việt Kiều – không dân nhập cư nào lại ngu đến độ nói điều dơ bẩn thối tha về đất nước nguồn gốc của mình để rồi mình bị các cộng đồng khác bịt mũi còn con cái mình xấu hổ vì là con của người thuộc một dân tộc ăn dơ ở dáy dốt nát hèn hạ.

Nên nghe lời thuyết khách của biện sĩ Lăng Tần để Hoa Kỳ rồi  sẽ có vị Tổng Thống mà tổ tiên là dân nhập cư gốc Việt.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Tâm Tình Một Phụ Nữ Việt Kiều  đăng trên Emotino.com ngày 08-3-2011, đăng lại trên Wpordpress.com ngày 20-12-2015

Chống Cộng  21-10-2015

Donald Trump Phơi Bày Gót Chân Achilles Của Giới Lãnh Đạo Chính Trị Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

18-4-2017

CTVN 15

Đây là bài thứ 4 trong loạt 5 bài với chủ đề Donald Trump Làm Thế Giới Lõa Lồ.

I- ĐịnhNghĩa 

A- Donald Trump:

Trong phạm vi bài này, Donald Trump có nghĩa bao gồm (a) Tổng Thống Mỹ Donald Trump, và (b) những vấn đề có liên quan đến Donald Trump, từ chủ trương chính sách của Donald Trump cho đến những hành vi hành động chống lại các chủ trương chính sách ấy bất kể đến từ người dân Mỹ ngu muội mà nước nào cũng có những người dân như thế, người nhập cư lậu mà bất kỳ xứ sở văn minh nào có luật pháp đầy đủ cũng phải trục xuất, chính giới Mỹ mà bất kỳ nước tư bản nào cũng có chỉ chuyên chõi lại mọi thứ không phải của họ tức bên thất trận hay thất cử, người dân vô duyên của Tây Âu vốn có thói quen nhúng mũi vào chuyện thuộc chủ quyền nước khác, hay chính giới đang bị lung lay tận gốc rễ ở Tây Âu mà nền móng toàn đá vôi trầm tích bị làn sóng dân túy kiểu Donald Trump xoáy đục hòa tan tạo ra các xê-nu-ti cenote không có miệng mồm tác hoác như mấy cái xing-hô sinkhole nhưng bộ đồ lòng thì trống phoọc.

B- Doanh Nhân:

Doanh nhân đã được lần đầu tiên được giải thích cặn kẽ trong bài Thế Nào Là Doanh Nhân Và Hiểu Đúng Về Doanh Nhân viết ngày 26-02-2010 đã đăng lại trên blog này, theo đó ai cũng là doanh nhân khi kinh doanh bán hàng hóa hữu hình, bán dịch vụ, hay bán sức lao động, v.v., chứ không chỉ gói gọn một cách sai lầm trong phạm vi có mở doanh nghiệp hay cơ sở kinh doanh có giấy phép kinh doanh. Có hiểu đúng thì mới có hành động đúng: chăm chút sản phẩm sao cho có chất lượng cao nhất đối với khách hàng vốn luôn là vua chúa của mình, từ đó nhà giáo phải đàng hoàng, hiệu trưởng phải đàng hoàng, bác sĩ phải đàng hoàng, và kể cả nhà tu hành cũng phải đàng hoàng phục vụ khách hàng mà họ gọi là học sinh hay tín đồ hay bịnh nhân do có đóng góp tiền bạc và có trả tiền dịch vụ phí cho cơ sở dạy học hay tôn giáo hay chữa bịnh của họ chứ không phải họ ban ơn mưa móc miễn phí. Tất nhiên, người xin việc cũng là doanh nhân nên bắt buộc phải o bế sao cho hàng hóa tức sức lao động của mình tuyệt hảo để phục vụ khách hàng tức công ty tuyển dụng; trong khi đó doanh nghiệp phải o bế sao cho môi trường làm việc tuyệt hảo để phục vụ khách hàng từ trong ra ngoài tức lực lượng lao động và những người đến giao dịch. Không thấu hiểu bản chất nội hàm như trên thì thật đáng thương hại khi không thể không có các lủng ca lủng củng trong xã hội.

Thế nhưng, ngay cả truyền thông chính thống ở Việt Nam cũng không có bất kỳ ai hiểu sâu sắc đến mức độ như trên. Họ chỉ bám theo doanh nhân như một vị giám đốc hay CEO hay gì gì khác mà thế giới ngôn từ thường nhảy loi choi kiếm tìm danh xưng mới để hốt bạc từ những chương trình đào tạo mới (thí dụ như từ thủa ban đầu những năm 1970 với tột đỉnh quyền lực là General Manager, người ta nặn óc chế ra General Director cho vinh diệu, rồi lại chế ra CEO, và khi thấy có những kẻ bám đuôi muốn ngang hàng như COO hay nhiều “C” khác, họ lại chế ra thứ khác để cao hơn CEO, v.v.).

Dọ hạn hẹp về tư duy ngôn ngữ, truyền thông chính thống Việt Nam đã mặc định Donald Trump và Rex Tillerson mãi mãi là “doanh nhân”, còn Barack Obama với Hillary Clinton mãi mãi là “luật sư”. Họ chứng tỏ sự ngu muội của họ với truyền thông thế giới khi hoàn toàn không biết rằng Barack Obama là một “doanh nhân” đã có chân trong hội đồng quản trị tổ chức tư nhân Woods Fund of Chicago; và rằng Hillary Clinton cũng là một “doanh nhân” do đã là “cộng sự” tức thành viên chính của Công ty Luật Rose Law Firm tức có góp vốn, có tham gia lãnh đạo, và có chia lợi nhuận; nghĩa là cả Barack Obama và Hillary Clinton đều đã là “doanh nhân” vì lợi nhuận hữu hình và theo nghĩa đen thui tuyệt đối.

Bởi vậy, người dân Việt mới đọc thấy các luận bàn chính trị của những kẻ mà ngay cả ngôn ngữ Việt vẫn chưa thông, chẳng hạn như:

CTVN 2CTVN 3CTVN 4CTVN 5

Khi lãnh đạo chính trị Việt Nam dưỡng nuôi chở che truyền thông chính thống tệ hại bất tài như thế, nghĩa là đầu độc trí hóa của người dân, cũng nghĩa là lãnh đạo chính trị Việt Nam biến thành tiên thành bụt nhưng đồng thời lại không thực hiện công việc duy nhất của bụt của tiêncứu vớt lương dântrị trừng kẻ ác, khiến tiênbụt trở thành động lực ươm mầm cho tiêu cực xã hội bùng phát hơn nấm độc, dẫn đến nhu cầu và yêu cầu cấp bách phải nêu những gót chân Achilles của lãnh đạo chính trị Việt Nam.

II- Gót Chân Achilles 1: Hùng Biện

A) Thế Nào Là Hùng Biện:

Là bậc vĩ nhân của Hoa Kỳ thời đại Thế Kỷ XXI trong khi toàn Châu Âu (trừ Nga), toàn Châu Phi, toàn Châu Mỹ và toàn Châu Á (không trừ Trung Quốc và Việt Nam) hoàn toàn không có bất kỳ một vị nguyên thủ quốc gia nào cũng trong Thế Kỷ XXI này lại có tầm cỡ vĩ nhân tương tự sánh được bằng mình, Donald Trump đơn giản là sự lập lại của một chân lý giản đơn rằng: tác phong bản lĩnh tự có của chính bản thân nhà lãnh đạo thực sự vĩ đại của một quốc gia phải luôn thiên về tài hùng biện mạnh mẽ dữ dội đáp ứng tuyệt đối đầy đủ tất cả các yêu cầu đồng bộ của hùng biện bao gồm 13 tài năng/ưu thế kết dính keo sơn quyện hòa chặt chẽ không bao giờ rời tách gồm:

1- ngôn ngữ nói thuộc vùng miền ưu việt của quốc gia;

2- ngôn ngữ nói hùng biện;

3- ngôn ngữ viết hùng biện;

4- ngôn ngữ cử chỉ hùng biện;

5- nội dung khẩu ngữ mạnh mẽ, quyết liệt, tỏa lan hưng phấn;

6- âm lượng khẩu ngữ rõ, to, cao, dũng mãnh, quyết liệt;

7- nội dung khẩu ngữ thuyết phục nghĩa là không ai có thể đấu khẩu chống lại trực diện trực tiếp trước đám đông – dù đó là đám đông dự khán hay đám đông theo dõi trực tiếp truyền hình – mà thành công;,

8- nội dung khẩu ngữ thuyết phục thành công ấy phải là đối với đa số và định lượng được;

9- ưu thế về quá trình hoạt động ưu việt về chính trị và trị chính;

10- ưu thế về ngoại hình phong cách phong thái;

11- ưu thế về trí tuệ và tri thức;

12- ưu thế về hùng biện ứng khẩu, và

13– ưu thế về hùng biện bằng ngoại ngữ (nếu ngôn ngữ gốc/tiếng mẹ đẻ không thuộc các ngoại ngữ chính thức sử dụng tại Liên Hợp Quốc).

Qua đúc kết từ gương báu tự ngàn xưa đến tận ngày nay và cho đến ngày tận thế,  tất cả các lãnh đạo quốc gia phải luôn có tài hùng biện mạnh mẽ dữ dội. Thực tế lịch sử cận đại cho thấy Adolf Hitler đã sử dụng tài hùng biện mạnh mẽ dữ dội để tạo nên một nước Đức vĩ đại nhất thế giới, Joseph Stalin đã sử dụng tài hùng biện mạnh mẽ dữ dội hơn để tạo nên một nước Nga vĩ đại hơn để tiêu diệt nước Đức vĩ đại nhất thế giới ấy, các tổng thống Mỹ đã sử dụng tài hùng biện mạnh mẽ dữ dội  để tạo nên một nước Mỹ vĩ đại, và Fidel Castro đã sử dụng tài hùng biện mạnh mẽ dữ dội hơn để tạo nên một nước Cuba triệt tiêu mọi kế hoạch nuốt chững Cuba của Hoa Kỳ.

B) Thiếu Vắng Hùng Biện:

Những gì từ bản thân của – hoặc liên quan đến – Donald Trump cho thấy toát ra những lưu ý sau mang tính so sánh lột tả “gót chân Achilles” của giới lãnh đạo quốc gia Việt Nam:

1- Các lãnh đạo của Việt Nam hiện đại hoàn toàn không ai có tài hùng biện khẩu ngữ (tức nội dung hùng biện gắn kết tuyệt hảo ngôn ngữ viết và ngôn ngữ nói khi đọc bài diễn văn) và hùng biện ứng khẩu (tức hùng biện không sử dụng bài soạn sắn, hoặc chỉ sử dụng các thẻ ghi từng chủ đề một cần phát triển bằng ứng khẩu) mà sỏ hữu  đầy đủ 13 ưu thế nêu trên. Hầu như có một mặc định rằng tất cả các lãnh đạo phải đóng vai Bụt để tất cả đều không ai trỗi vượt về hùng biện trong tập thể cả. Cũng vì vậy mà ngôn phong của tất cả các lãnh đạo đất nước đều có giọng nói ấm trầm như nhau, đều đều như nhau, dịu dàng như nhau, chậm rãi như nhau, khoan thai như nhau, phi-hùng-biện như nhau.

2-Tất nhiên, có thể gần 100% các bàì phát biểu của gần 100% các lãnh đạo ở tất cả các quốc gia trên toàn thế giới đều không do chính các lãnh đạo ấy chấp bút (tự viết tự soạn), và cũng chính vì vậy mà gần 100% các lãnh đạo ấy đều biến các bài phát biểu ấy là của riêng mình bằng 3 thủ thuật mang tính kỹ năng gồm

a) thể hiện cả hai ưu thế 5 và 6 (thiên nhiều về ngữ điệu) của 13 ưu thế tổng thể đã nêu,

b) tuyệt đối tránh chăm chú “đọc” bài phát biểu, và

c) vận dụng ngôn ngữ cử chỉ một cách đồng bộ với nội dung hùng biện.

Cả 3 cách trên đều không thấy được áp dụng trong giới lãnh đạo chính trị và trị chính ở Việt Nam, và sự thật này cực kỳ tai hại do có thể dẫn đến các hệ quả như (i) người dân hoài nghi năng lực ứng biến tùng quyền chính trị của lãnh đạo do biết ngay đó là bài của trợ lý viết hộ, (ii) người dân không được thuyết phục cũng như không cảm nhận được sự phấn khích tinh thần tỏa lan chế ngự từ bài phát biểu của lãnh đạo, khiến (iii) người dân không quan tâm lắng nghe hoặc không lưu lại gì trong trí nhớ rồi từ đó mơ hồ về chủ trương chính sách v.v. làm thất bại về dân vận cũng như quán triệt.

3- Các lãnh đạo chính trị của Việt Nam hiện đại phải tập hùng biện khẩu ngữ và hùng biện ứng khẩu, để sẵn sàng có những cuộc điện đàm hoặc họp mặt với Donald Trump và các Donald-Trump-Của-Châu-Âu (European Donald Trumps) sắp ồ ạt xuất hiện, vì rằng những kiểu ngoại giao kiểu cách hữu hảo – mà nói thẳng là láo xạo vốn là đặc tính của ngành “ngoại giao” – như luôn sử dụng giống nhau khi tiếp bất kỳ nguyên thủ nào trên thế giới đến Việt Nam nay đã bị Donald Trump làm cho vô nghĩa, vô dụng, obsolete lỗi thời.

CTVN 7

4- Điểm quan trọng ở đây nhất thiết phải ghi nhớ về Donald Trump – và những tân lãnh đạo cường quốc Tây Âu sẽ noi theo Donald Trump – là

a) Các tổng thống Mỹ trước đây gần 100% là con số zero về quyền lực trước khi làm tổng thống, được phe cánh trao cho chiếc quyền trượng trị quốc, và phải khom mình dưới sự khống chế của giới “tài phiệt Wall Street”; trong khi đó thì

b) Donald Trump đã tự thân hình thành đế chế kinh thương lớn nhất thế giới – tính theo cơ sở sự hùng mạnh đầy bản lĩnh và tư cách của cá nhân Donald Trump cùng lực lượng nhân sự hùng hậu tài giỏi gồm các hậu duệ của Donald Trump và các bậc kỳ tài theo phò tá, mà chưa hề có bất kỳ gia đình kinh tài nào khác tại Mỹ, Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc hay bất kỳ nước nào trên toàn thế giới có tương tự – và do đó phong cách quyền lực phi-ngoại-giao của một đấng đã thực sự có quyền lực đại chủ tự thân như Donald Trump sẽ có thể khiến lãnh đạo Việt Nam lâm vào hoàn cảnh như giới truyền thông đã từng loan tin rằng Thủ Tướng Úc bị Donald Trump đập điện thoại lúc đang điện đàm.

c) Như vậy, “hội nhập toàn cầu hóa” trong bối cảnh tất cả các lãnh đạo Phương Tây toàn là những “hình nộm làm chính trị” theo bài bản ngoại giao (tức ngoại giao giả lả) sẽ dần được được thay thế bằng những người có thực quyền và thực uy theo “hình mẫu làm chính trị kiểu Donald Trump” tức phong cách phi ngoại giao (tức ngoại giao thực tế), lãnh đạo Việt Nam nhất thiết phải có tài ứng khẩu hùng biện, tư duy nhanh nhạy vững vàng bản lĩnh, và khả năng tiên liệu các tình huống cùng các phương án tranh luận, đấu khẩu, hóa giải, hoặc khéo léo không tạo tình thế cho tình huống kiểu “đập phone” xảy đến.

Đối thoại ngoại giao là đối thoại dối trá, đối thoại màu mè, đối thoại vô bổ, “đối thoại bàn tiệc”, là thứ đối thoại không bao giờ người dân quan tâm, và là thứ đối thoại chỉ làm triệt tiêu uy lực cá nhân của lãnh đạo quốc gia trước mắt người dân.  Đối thoại ngoại giao là đối thoại để có những chữ vàng để treo ở đâu đó trên báo chí.

Đối thoại hùng biện thực chất vì nước vì dân là phong cách mà điển hình là Fidel Castro và Donald Trump, người trước thắng lòng dân để lãnh đạo Cuba tồn tại qua phong ba bão táp, còn người sau thắng lòng dân để làm Hoa Kỳ có cơ hội vĩ đại trở lại.

III- Gót Chân Achilles 2: Bụt

Như đã nói ở trên, Bụt là phong thái mang tính chất đồng phục đồng nhất đồng dạng của giới lãnh đạo chính trị Việt Nam. Phong thái ấy hoàn toàn kém và hoàn toàn sai.

Cổ thư thậm chí còn có giai thoại về hai học trò của Khổng Tử, cả hai đều lấy lòng khoan dung với dân mà trấn nhậm, nhưng một người thành công làm thiên hạ thái bình còn người kia thất bại làm địa phương phát bùng loạn lạc. Nơi trấn nhậm nếu là địa phương có toàn bộ dân chúng đạo hạnh sống đời đạo đức, có giáo dục, tuyệt đối tuân thủ luật pháp quốc gia và quy định của địa phương, thì cái “khoan” sẽ phát huy tác dụng.

Một đất nước hình thành từ cơ sở “bạo lực cách mạng” như Việt Nam không thể được lãnh đạo bởi những “ông bụt”, “bà tiên”, vì chắc chắn xã hội sẽ ngày càng suy đồi, tiền phạt sẽ gia tăng thí dụ từ con số không đáng kể cứ như đùa lên đến con số bằng tiền lương tháng của một nhân viên văn phòng cho một hành vi gì đó như phóng uế nơi công cộng chẳng hạn, và sự lờn mặt nhờn luật pháp lây lan từ giới lãnh đạo các cơ quan nhà nước xuống đến thứ dân, phá tan trật tự xã hội và đạo đức nhân quần.

Việt Nam do đó phải Dẹp Bụt vì “bụt” chỉ làm lãnh đạo hoàn toàn không được xem trọng vì xuất hiện không chút giáp bào chắc chắn mạnh mẽ trong môi trường chính trị toàn cầu kiểu “cá lớn nuốt cá bé” ngày càng hung hãn, lưu manh, bất trị.

Dẹp Bụt vì “bụt” chỉ là thứ mặt nạ mà giới “tinh hoa trí thức” Việt dùng che đậy bản chất khinh dân đầy mặc cảm tự tôn, thường hay bộc lộ rõ nét tại Việt Nam do khinh thường Nông-Công-Thương như xưa kia muốn cứu nước thì sĩ phu phải sang Nhật Bản học tập theo Phong Trào Đông Du chứ không chấp nhận vai trò của Nông-Công- Thương và do đó chống Cộng Sản, còn nay thì chỉ ve vản đưa Thương lên cao, đẩy Nông-Công xuống đáy, để rồi xã hội thì nếu là luật sư tốt nghiệp từ tiền của Fulbright hoặc có bằng cấp thạc sĩ/tiến sĩ gì đó là đã manh nha nhen nhúm học đòi dân chủ, lương tâm, lật đổ nhà nước cộng sản Việt Nam. Còn Thương thì chớ biết ai là tiêu biểu trong số những Thương bị Âu Mỹ bêu rếu chẳng hạn mĩa mai là vì nhờ cho gái ghiếc mặc đồ lót (có người Mỹ nói giải thích rằng đồ lót underwear là để mặc bên trong cùng, nên khi “nữ tiếp viên hàng không” mà mặc bikini thì tất nhiên không có mặc đồ lót bên dưới bikini nên bikini chính là đồ lót nếu không đang tắm biển, mà đồ lớt thì chỉ phục vụ hai mục đích gồm mặc bên trong và vũ khỏa thân khiêu dâm, và rằng ngay cả mặc py-ja-ma quần dài tay dài ra đường cũng là không thể chấp nhận được trong văn hóa Mỹ nữa là) quảng cáo hãng hàng không mà Việt Nam có một nữ tỷ phú đô-la,

CTVN 8

hay là Thương mà sếp của nó hoặc đã bị gông cổ giải về từ Singapore hoặc đang bị truy nã toàn cầu, v.v.

Dẹp Bụt vì “bụt” chỉ là thứ mặt nạ mà giới “tinh hoa chính trị” Việt dùng che đậy năng lực kém, hùng biện yếu, chí khí thấp, bản lĩnh vắng, và tác phong xu nịnh mà thôi.

Dẹp Bụt vì “bụt” chỉ là thứ mặt nạ mà giới “tinh hoa truyền thông” Việt che đậy năng lực kém, hùng biện yếu, chí khí thấp, bản lĩnh vắng, và tác phong xu nịnh giới lãnh đạo chính trị mà thôi.

Việt Nam sẽ tiêu vong nếu không Dẹp Bụt ra khỏi phong cách cung cách giới lãnh đạo đất nước.

IV- Gót Chân Achilles 3: “Biểu Tình”

Sự xuất hiện của Donald Trump đã bộc lộ những sự thật sau về “biểu tình” mà giới lập pháp Việt Nam (tức Quốc Hội với nhiều trăm nghị sĩ) vẫn còn mơ hồ:

1) “Biểu tình” ở Mỹ đã trở thành và từ nay đồng nghĩa với hành động cực đoan cá nhân chủ nghĩa chà đạp dân chủ kiểu “tôi bỏ phiếu cho Bà Hillary nhưng Ông Trump đắc cử, vậy Ông Trump không phải là tổng thống của tôi!”

CTVN 9

Câu hỏi đặt ra là liệu ở Việt Nam có sẽ xảy ra vấn nạn khi phe thiểu số được giới lãnh đạo chính trị cho phép tự do ngôn luận tràn lan để tuyên bố một cách phản dân chủ và thiếu-trí-tuệ-luật-pháp rằng Chủ Tịch Nước và Thủ Tướng không phải là Chủ Tịch Nước của tôi hay Thủ Tướng của tôi vì tôi đã không bỏ phiếu bầu Chủ Tịch Nước ấy và tôi cũng đấu có quyền bỏ phiếu trực tiếp bầu ông Thủ Tướng nên tôi sẽ có quyền tự do“biểu tình” chống đối và đập phá?

2) “Biểu tình” ở Mỹ đã trở thành và từ nay đồng nghĩa với bạo loạn

CTVN 10

Câu hỏi đặt ra là liệu ở Việt Nam đã có sẵn các luật pháp mang tính răn đe trừng trị thích đáng đối với các hành vi bạo loạn tương tự?

3) “Biểu tình” ở Mỹ đã trở thành và từ nay đồng nghĩa với vi hiến vi phạm pháp luật:

CTVN 11CTVN 12

Câu hỏi đặt ra là liệu ở Việt Nam đã có sẵn các luật pháp tương tự Luật Hình Sự 2385 của Mỹ về hành vi và hành động kêu gọi và/hoặc in ấn tài liệu và/hoặc thực hiện lật đổ chính phủ Mỹ, chính quyền tiểu bang, hay chính quyền quận, v.v., (advocating overthrow of government) mang tính răn đe trừng trị thật nghiêm khắc đối với các hành vi kiểu “kêu gọi” tương tự?

4) “Biểu tình” ở Mỹ chứng minh chỉ có cường quốc tài chính mới đủ sức “đài thọ” cho “biểu tình”

CTVN 6

Câu hỏi đặt ra là liệu Việt Nam đã có sẵn tiềm lực kinh tài để chi cho các hậu quả của “biểu tình”?

5) “Biểu tình” ở Mỹ đã dẫn đến các đối phó nghiêm khắc từ chính quyền: ngoài những trang bị trấn áp đã nêu thật chi tiết trong bài Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” trên chính trang blog này, Chính phủ Mỹ còn lập kế hoạch tăng cường các chiếc xe chiến thuật Quái Thú Khống Chế Bạo Loạn tức Monster Riot Control Vehicle mua của Slovakia

CTVN 13CTVN 14

với tấm chắn thép nặng 3 tấn, cao 3m6, rộng 7m5, trang bị một đại bác thủy water cannon bắn nước cực mạnh và bốn đại bác khí cay tear gas cannon giữa tấm chắn có thể kích lên cao 4m để dội tỏa xuống chu vi rộng khắp, buồng lái còn được bọc thép chống đạn, kính chống đạn, chống lửa, chạy với tốc độ 40km/giờ, có các lỗ châu mai để cảnh sát núp phía sau sử dụng hỏa lực cá nhân, có khả năng (a) ngăn chặn và đẩy lùi càn quét đám đông không có bạo loạn hay có bạo loạn chính trị hay xã hội tức violent political/social demonstrations hàng trăm người trên đường phố, (b) phong tỏa đường phố bảo vệ hiệu quả các khu vực dinh thự cần phải bảo vệ, (c) che chắn bảo vệ lực lượng chấp pháp tiến đến khu vực bị chiếm đóng bởi bọn khủng bố, và (d) càn quét tống dẹp các chướng ngại vật do phía “biểu tình” bạo loạn bày ra, bất kể đó là khối bê tông hay ô tô xe tải, v.v.

Vấn đề đặt ra cho Việt Nam là đã có đầy đủ trang bị như đã nêu trong bài Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” và đã có kế hoạch đặt mua các chiếc Quái Thú của Công ty Bozena ở Slovakia để trang bị cho lực lượng cảnh sát tất cả các tỉnh thành hay chưa?

6) Và “biểu tình” chống Donald Trump ở Mỹ cũng lột tả sự suy đồi cá nhân của giới “tinh hoa trí thức” mà điển hình là vụ Giáo sư Đại Học Drexel Hoa Kỳ George Ciccariello. Khi thấy một hành khách nhường ghế hạng nhất cho một quân nhân Mỹ trên chuyến bay, với tư tưởng chống Donald Trump là người được các cựu chiến binh ủng hộ tối đa và cũng là người vừa tôn vinh một sĩ quan tử trận, “giáo sư tiến sĩ” Ciccariello vội gởi một dòng trên Twitter rằng “Một thằng vừa nhường ghế hạng nhất của nó cho một thằng lính mặc quân phục. Ai cũng cảm ơn nó. Tao thì cố để khỏi ói mửa nôn ọe hoặc khỏi gào lên về vụ Mosul”.

CTVN 16

và tất nhiên “giáo sư” ấy bị giới quân nhân đáp trả mạnh mẽ, chẳng hạn như binh sĩ Kurt Schlichter đốp chát lại rằng: “Mầy đã cố để khỏi ói hoặc gào lên hử? Không đâu, mày chỉ ngồi đó lặng câm như một con chó cái bị bỏ rơi, thừa thải, ước phải chi mày được là con người.

CTVN 17

Vấn đề đặt ra cho giới lãnh đạo chính trị Việt Nam là (a) họ có đã thực sự hiểu Thế Nào Là Nhà Trí Thức không, (b) vì sao “trí thức” do họ bỏ tiền ra đào tạo thì một bộ phận không nhỏ vừa bất tài vô dụng vừa suy đồi tâm thức đến độ phỉ báng anh hùng liệt sĩ Việt Nam, phỉ báng lãnh tụ duy nhất tài ba của Việt Nam, thậm chí tham gia biểu lộ tình cảm tức “biểu tình” hô hào vi phạm pháp luật và Hiến Pháp Việt Nam khi có những hành vi viết lách chống phá và/hoặc hành động đòi lật đổ chính phủ Việt Nam?

Ba gót chân Achilles ấy tuy khác nhau, nhưng gắn kết mật thiết với nhau mà chỉ nhờ có sự xuất hiện chói ngời của Donald Trump mới soi rọi được các gót chân ấy.

Gót chân Achilles nhất thiết phải được bao bọc trong đôi ủng làm bằng thép như của chiếc Dã Thú The Beast, vì rằng nếu đi dép sandal giống như Achilles và các chiến binh La Mã thì chỉ cần một cung thủ thiện xạ cũng đủ hạ knock-out Achilles chứ chưa cần đến hỏa tiển Tomahawk.

Giới lãnh đạo chính trị Việt Nam, do đó, phải trị quốc băng vũ khí bách chiến bách thắng của bạo lực cách mạng, theo đúng bài bản của Khổng Trọng Ni.

Phải xiết chặt truyền thông chính thống vì khi cho phép truyền thông chính thống tự do tập trung bá đạo chống Donald Trump, nhạo báng Donald Trump, đăng tin về các kêu gọi ám sát Donald Trump và lật đổ Donald Trump,  giới lãnh đạo chính trị đã mặc nhiên dung túng truyền thông chính thống dồn dập nhồi nhét vào ý thức của người dân Việt, kích động người dân Việt học tập theo gương những người dân Mỹ chống Donald Trump để manh nha hoạt động chống lại lãnh đạo chính trị của Việt Nam, nhạo báng lãnh đạo chính trị Việt Nam, tiến tới bình thường hóa các hành vi hay hành động chống phá nhằm lật đổ chính phủ Việt Nam.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

1) Hùng Biện: Thí dụ duy nhất về ứng khẩu hùng biện trong toàn bộ lịch sử Quốc Hội Việt Nam thời hiện đại: xin truy tìm các video clips các phóng viên “báo chí” truyền hình đã thu khi Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước phát biểu tại nghị trường chống lại đề nghị dự thảo cái gọi là “Luật Biểu Tình” năm 2011, được toàn nghị trường vỗ tay tán thưởng trở thành một sự kiện chưa từng có tiền lệ trong toàn bộ sinh hoạt chính trị chính thống kể từ ngày lập quốc Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam, nhưng đã chưa bao giờ được phát hình phát sóng và rất có thể vẫn còn lưu trữ tại Đài VTV ở Hà Nội.

2) “Biểu Tình”:

Luật Biểu Tình   26-5-2014

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 1: Vấn Đề Ngữ Nguyên.   02-4-2015

Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật.   14-4-2015

Phải Có Luật Biểu Tình  18-8-2016

3) Giới Tinh Hoa Chính Trị Việt Nam:

Giới Tinh Hoa Chính Trị Việt Nam Sẽ Phải Thay Đổi Năm 2021  23-11-2016

4) Donald Trump:

Tôi Ủng Hộ Donald Trump 01-01-2016

Hoàng Hữu Phước Phỏng Vấn Donald Trump 12-10-2016

Nếu Là Donald Trump, Tôi Sẽ…  03-01-2017

Donald Trump Làm Thế Giới Chính Trị Âu Mỹ Lõa Lồ  26-3-2017

Donald Trump Làm Truyền Thông Âu Mỹ Lõa Lồ  04-4-2017

Donald Trump Làm Truyền Thông Chính Thống Việt Nam Lõa Lồ  10-4-2017

5) “Doanh Nhân” Lãnh Đạo Chính Trị Quốc Gia Thành Công:

Chìa Khóa Của Cường Thịnh  05-11-2016

Donald Trump Làm Truyền Thông Chính Thống Việt Nam Lõa Lồ

Hoàng Hữu Phước, MIB

10-4-2017

Bài 3_1

Đây là bài thứ 3 trong chuỗi 5 bài thuộc chủ đề Donald Trump Làm Thế Giới Lõa Lồ.

Tuy “lõa lồ” là từ chính thức hàn lâm của Việt Nam, có ý nghĩa văn học văn hóa văn minh văn vẻ, sự sử dụng nó cho nội tình Việt Nam ắt vẫn sẽ bị chống đối bởi  những đấng bề trên thì thoảng gây sửng sốt cho nhân dân vì tuy là người có đẳng cấp ghê gớm mà dùng sai bét từ tiếng Việt – thí dụ như đã có một “nhà sử học” làm nghị sĩ đã tùy tiện dùng từ ốc đảo để ví thành hoang đảo khi đấu khẩu về “luật biểu tình” với tác giả bài viết này ngay tại nghị trường được ghi âm làm biên bản – nên ở đây nhất thiết cần khẳng định trước về tính hàn lâm ngữ nghĩa của từ lõa lồ như phân bua phân trần phân tích dài dòng văn tự như trên.

Sự xuất hiện của Donald Trump trên chính trường quốc tế đã làm truyền thông thế giới qua sự lúng túng đối phó đối chọi đối đầu đã tự lột trần bản thân qua cách lựa chọn nội dung giữa Pros Cons tức Thuận hay Chống.

Pros Cons là những hướng cực kỳ quen thuộc của giới hàn lâm, nghĩa là sự lột tả các Pros Cons của một chủ đề trong cùng một môi trường – dù đó là quyển sách, tạp chí, khóa luận, luận án, hay trang mạng, v.v. – sẽ chỉ chứng tỏ một điều duy nhất là trình độ tư duy phân tích, tổng hợp, so sánh, hóa giải, trên bốn nền tảng của logic, tri thức, lành mạnh, và hùng biện của tác giả hay chủ nhân. Pros Cons còn là lá chắn hữu hiệu đầy khôn ngoan đậy che sự cực đoan.

Còn khi phân thành thái cực biệt lập, chỉ viết về Pros hoặc chỉ viết về Cons cho cùng một chủ đề, đó sẽ có nghĩa là sự lột truồng chứng tỏ một điều duy nhất là tác giả chỉ là một kẻ fanatic cực đoan, viết thuê, hoặc tồi tệ hơn là tâm thần.

Khi một phương tiện truyền thông đại chúng tập trung chống lại Donald Trump, đòi luận tội Donald Trump, nhạo báng Donald Trump, lật đỗ Donald Trump, ngăn cản các đề xuất bổ nhiệm nhân sự của Donald Trump, hoặc chỉ lựa dịch đăng toàn các thông tin về những thứ vừa kể, thì truyền thông đó đã tự lột truồng rằng nó hoặc không còn công bằng, hoặc không còn vì sự thật, hoặc không còn là tự do ngôn luận, hoặc điên rồ, hoặc hùa theo xu nịnh “báo chí siêu cường”, hoặc ngu đần vì chưa hề được đào tạo chốn hàn lâm để hiểu chiêu thức hàn lâm Pros Cons trong báo giới hàn lâm chính thống đầy vinh diệu mainstream journalism, hoặc dính tất tần tật ngần ấy thứ tiêu cực.

Ngoài ra, cần lưu ý rằng do tại Việt Nam truyền thông là công cụ và tài sản riêng của Đảng Cộng Sản Việt Nam, sự tập trung duy chỉ công kích làm nhục Donald Trump của truyền thông Việt Nam sẽ đương nhiên có nghĩa rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam chủ trương công kich làm nhục Donald Trump.

A) Năng Lực Truyền Thông Việt Nam Đối Với Các Vấn Đề Quốc Tế Trọng Đại Thời Tiền Trump

1) Nhắc Lại Những Nền Chung Cơ Bản Từ Thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa:

Báo chí truyền thông chính thống (từ đây trở đi trong bài này có nơi sẽ gọi tắt là truyền thông) Việt Nam luôn được công khai công nhận một cách thành văn là công cụ tuyên truyền độc quyền của Đảng Cộng Sản Việt Nam, với những đặc thù Tam Công Tứ Mặc như sau mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm chứng được bằng thực tế từ chính truyền thông Việt:

a) Tam Công Khai:

i- Tòa soạn có tài chính do ngân sách Nhà Nước đài thọ, chu cấp

ii- Tổng biên tập do Đảng bồi dưỡng lý luận chính trị và do Đảng bổ nhiệm

iii- “Nhà báo” ngang hàng với “Công an” vì đi làm việc (gọi văn vẻ ở mọi ngành nghề là “tác nghiệp”) thì được gọi là “thi hành công vụ” để vừa sống bên trên pháp luật vừa thách thức đố ai dám động đến công cụ cưng của Đảng, và “cao hơn Công an” vì khi “nhà báo” tác nghiệp ở đâu thì “công an” phải theo hầu hạ và bảo vệ đến đó nếu không muốn bị “nhà báo” viết bài mắng mỏ quay clip nhọ bôi.

b) Tứ Mặc Định:

i- Không bao giờ được phép chỉ trích Lãnh Tụ Hồ Chí Minh

ii- Không bao giờ được phép chỉ trích Đảng, Bộ Chính Trị, các cá nhân trong Bộ Chính Trị, các cá nhân trong “Tứ Trụ”, cùng các chủ trương, chính sách, nghị quyết của Đảng

iii- Không bao giờ được phép chỉ trích bất kỳ nước nào trong “phe Xã Hội Chủ Nghĩa” (chẳng hạn xuất hiện trên báo viết, báo nói, báo hình những lời ca tiếng hát ca ngợi “nhân dân anh dũng Bắc Triều Tiên”), nhưng phải công kích tất cả nhũng gì thuộc “phe tư bản” (chẳng hạn gọi môn bóng đá Rugby tức môn bóng bầu dục là môn thể thao Mỹ man rợ dã man, và các tòa nhà chọc trời Mỹ là bằng chứng cụ thể cho thấy khoảng cách giàu-nghèo khủng khiếp của tư bản)

iv- Phải chứng tỏ báo chí truyền thông nước nhà đúng là chuẫn mực của tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, và giương cao ngọn cờ quyền tiếp cận thông tin bằng 6 cách sau:

  tích cực hô hào phong trào phê-tự phê để khoe mức độ tích cực tự giác cách mạng cao (tự xử chứ không cho luật pháp xử lý)

  tích cực hô hào ủng hộ cái mới, từ việc ngợi ca phong trào nam nữ “sống thử” ngay khi mới sau vài năm sau ngày giải phóng Miền Nam, phổ biến phổ quát giáo dục giới tính chỉ dẫn cách ngừa tránh thai khiến gia tăng cực cao số ca phá thai nạo thai ở các bịnh viện phụ sản, phổ biến phổ quát các gương sáng mẹ đơn thân tạo chuẫn mực sống hiện đại làm gương cho giới trẻ, phổ biến phổ quát phim ảnh khỏa thân, v.v.

  tích cực hô hào ủng hộ cái cũ, từ bài hát cũ, tác phẩm cũ, đến nhạc sến cũ, bô-lê-rô cũ, v.v.

  tích cực khoác áo “vì dân” để phê bình chính sách/chủ trương/quy định/nghị định/thông tư của các Bộ trong Chính Phủ, lãnh đạo các Bộ, lãnh đạo các đảng bộ các địa phương, lãnh đạo các chính quyền các địa phương, v.v.

  tích cực khoác áo “chống tham nhũng” để tấn công những trường hợp quan chức tiêu cực nào đã được Nhà Nước công khai danh tính và công khai trường hợp phạm tội, v.v.

tích cực hoặc đưa thông tin lá cải về các celebrity nội địa hoặc hải ngoại, hoặc khai thác các scandal nội địa hoặc hải ngoại nhằm phục vụ tiêu chí chứng minh sức mạnh của báo chí: cái gì cũng có thể được lột trần bởi báo chí cách mạng và đảm bảo quyền tiếp cận thông tin của công dân.

2- Thời Lập Quốc Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

a) Tấn Xã Chủ Nghĩa

Trong 15 năm đầu kể từ ngày Giải Phóng Miền Nam, toàn bộ các thông tin – nhất là tin tức liên quan đến nước khác – trên toàn bộ các công cụ truyền thông đều giống nhau như khuôn đúc về nội dung và số lượng chữ, vì đăng lại nguyên văn toàn từ bản tin của Thông Tấn Xã Việt Nam phát hành mỗi sáng sớm.

b) Huynh Đệ Chủ Nghĩa

Nhiệm vụ của truyền thông là phải luôn tô hồng “các nước anh em” và bôi đen “các nước không là các nước anh em”, mà hai thí dụ cực nhỏ sau là điển hình:

– Trong cơn điên loạn ngu xuẩn mang tên “đổi mới” tức “Pê-Rét-Troi-Ka”, tên  tổng thống mầy khai ngấy ba chớp ba nháng Mi-Khai-In Goóc-Ba-Chốp của Liên Xô lúc dự “mít-tinh” ở Hồng Trường giữa vòng vây của các “nhà báo” đã được một “nhà báo” Brazil đặt câu hỏi bằng tiếng Anh làm Goóc-Ba-Chốp cùng đoàn tùy tùng hết hồn hết vía cà lăm. Em trai ruột của tác giả bài viết này phụ trách nghe ngóng Đài Vệ Tinh Mặt Đất Ekrant (gồm 4 chão khổng lồ của Liên Xô xây trên đường Mạc Đỉnh Chi-Điện Biên Phủ Quận 1 Thành phố Hồ Chí Minh), tuyển tin, dịch tin, biên tập tin, và ngồi vào ghế phát hình để trực tiếp đọc các tin ấy, đã kể cho tác giả bài viết này biết rằng phóng viên Brazil ấy đã hỏi bằng tiếng Anh nhưng bản tin của cậu em phải tuân theo lịnh Thông Tấn Xã Việt Nam nên phải đọc một FAKE NEWS thống nhất dối gạt nhân dân là “một phóng viên Brazil đã đặt câu hỏi bằng tiềng Bồ Đào Nha” để nhân dân Việt Nam thấy “khớp” với phim clip về sự lúng túng của đồng chí Goóc-Ba-Chớp vĩ đại kính mến đang quay đầu qua quay đầu lại ngó trước nhìn sau cầu cứu ông đi qua bà đi lại thông dịch giúp (có một cựu chiến binh Liên Xô đeo đầy huân huy chương ắt của thời Đệ Nhị Thế Chiến đã len vào dịch giúp dù lọng cọng). Cậu em ấy đã nỗi giận vì nếu như thế thì cần quái gì cái năng lực biết chục thứ tiếng của cậu ấy (Nga, Nga Cổ, Anh, Nhật, Nam Tư, v.v.), chỉ cần biết tiếng Việt mẫu giáo để đọc bản tin là đủ, nên cậu xin nghỉ, vất vả đạp xe đạp Sờ-pút-nhíc của Liên Xô nộp đơn xin việc tại các cơ quan khác, vất bỏ “cơ hội” ở lâu lên lão làng làm “nhà báo” biết đâu ngồi trên đầu “nhà báo” Lại Văn Sâm (vì gã này chỉ biết có tiếng Nga), hoặc có khi làm lãnh đạo VTV để nước ta khỏi có vụ “nhà báo” Lê Bình ba xạo vụ “chiến sự Syria”, hoặc có khi … lọt vào mắt xanh của Ban Chỉ Đạo Tây Nam Bộ ấy chứ lị, vì cái ban ấy cực kỳ mê say mê đắm mê muội hot boy nào “giỏi” nhiều thứ tiếng. Phóng viên Brazil tư bản công tác tại Nga mà không giỏi tiếng Nga và tiếng Anh để phải mở mồm nói tiếng Bồ Đào Nha thì thật là chuyện lạ! FAKE NEWS! SAD! BAD! Lẽ nào phóng viên Việt Nam thường trú tại Nga thì nói tiếng Việt chăng?

– Bài hát “Nhân Dân Anh Dũng Bắc Triều Tiên” được phổ biến rộng khắp các trường học và trên các đài phát thanh, truyền hình, nhưng không hề có giải thích vì sao nhân dân anh em đó “anh dũng”, mặc dù quả thật tổ tiên của họ đúng là anh dũng khi chống lại giặc ngoại xâm đến từ Tàu và Nhật, mà tên mất dạy điển hình là Tiết Nhân Quý (trong tiểu thuyết Tiết Nhơn Quý Chinh Đông). Phải chăng “anh em” Triều Tiên anh dũng vì “người lạ” Đại Hàn gởi quân đến Việt Nam Cộng Hòa?

3- Thời Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Hùng Mạnh

a) Thương Mại Chủ Nghĩa

Báo chí chính thống siêu cường tư bản phất lên nhờ “bán” thông tin với giá trên trời.

Báo chí chính thống Việt Nam phất lên nhờ xài thông tin “chùa” và nhờ tiền quảng cáo với giá trên trời.

Bằng túi tiền vừa lớn vừa không đáy của nhà nước, truyền thông phát triển thành túi tiền to bự khổng lồ nên tòa soạn nào nay cũng xây đồ sộ nguy nga, nhưng chả có truyền thông nào xây được uy tín của mình ở hải ngoại để tin của mình được mua cả. Thậm chí thỉnh thoảng cử một nữ phóng viên non choẹt qua Iraq chụp hình quay phim, rồi một nữ nhà báo qua Syria chụp hình quay phim, mà mấy vị này hoàn toàn không phải là “phóng viên chiến trường” dạn dày kinh nghiệm vào sinh ra tử giỏi năn nê bò toài trên các đổ nát cách 5 phút trước đó từ bom đạn, nên các cô ai cũng trông y như du khách dạo chơi trên các đổ nát cách đó hai tỷ sáu trăm hai mươi tám triệu phút của phế tích thời gian 5.000 năm trước đó. FAKE NEWS! SAD! BAD!

Việt Nam có các giải thưởng báo chí, nhưng chưa hề thấy có bất kỳ nhà báo nào của Việt Nam là “gương sáng” cả trong toàn báo sử mà nhân dân Việt Nam và truyền thông siêu cường tư bản cùng biết đến. Nhưng có vài con sâu lẻ loi – không phải “bầy sâu” hoặc “một bộ phận không nhỏ” sâu sia – đã đem cái thẻ “bố mẹ của công an” để hạnh họe doanh nghiệp hoặc để thỉnh thoảng nhắc công an nhớ cái thân phận hèn mọn của công an bằng cách xồng xộc xông xáo xông vào hiện trường để “tác nghiệp” trong khi công an đang “tác nghiệp”.

b) Xu Nịnh Chủ Nghĩa

Các nhà báo Việt Nam do biết vị trí của mình đã được Đảng đặt lên ngôi cao “dưới một người trên cả vạn người” nên tự động hình thành tư tưởng “các ngươi phải nhờ đến ta”, tự động cho rằng mình là quyền lực mà các lãnh đạo phải cậy nhờ đến, dẫn đến vấn nạn quốc gia khi các “nhà báo” bu vào xu nịnh, mong muốn một lãnh đạo cụ thể nào đó sẽ ưu ái mình, sử dụng mình viết bài ngợi ca trên báo để củng cố quyền lực chính trị, mà thí dụ cực kỳ nhỏ sau sẽ chứng minh.

Khi một ông nghị sĩ dường như có tên đầy đủ là Hoàng Hữu Phước đắc cử vào Quốc Hội:

– Do ông ta luôn luôn thắt cravat từ thủa ấu thơ, mỗi khi ông cùng Ủy Viên Bộ Chính Trị Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang và Tiến sĩ Trần Du Lịch tiếp xúc cử tri, luôn có những nhà báo xu nịnh tiến đến từ phía sau để bảo ông phải gỡ bỏ cravat vì các “lãnh đạo” không ai thắt cả. Ắt các nhà báo không muốn có những bức hình mà trong đó ông ta nổi bật hơn lãnh đạo nước nhà chăng? Tất nhiên, chả bao giờ ông ta gỡ bỏ.

Bài 3_2

– Do ông ta luôn luôn có tầm nhìn thấu thị vì nước vì dân, khi thấy một tên nghị sĩ nói vớ vẩn về “luật biểu tình”, ông lập tức ứng khẩu phát biểu chống lại và lập luận hùng biện tuyệt đối thuyết phục của ông được nghị trường đồng loạt vỗ tay tán thưởng lần đầu tiên trong lịch sử Quốc Hội Việt Nam. Ắt cho rằng ông “phản động” vì dám chống lại Bộ Chính Trị và đặc biệt chống lại Thủ Tướng là người đã trực tiếp ban lịnh soạn thảo dự án luật “biểu tình”, truyền thông chính thống lập tức “lập công”: 100% không cho nhân dân biết gì về “sự cố vỗ tay”, 100% tổng tấn công ông, thậm chí kích động thế giới mạng nặc danh để dồn dập gọi điện/gởi tin thóa mạ tục tĩu, đe dọa tính mạng ông, đòi ném lựu đạn công ty giết sạch nhân viên của ông, nhằm làm khách hàng và nhân viên phải tránh xa công ty của ông. Và khi ông đăng bài “Tứ Đại Ngu”, hàng chục “nhà báo” chụp lấy “cơ hội vàng” này để quấy rầy tư gia của ông, và bâu đến văn phòng của ông để “phỏng vấn” nhưng ngay sau đó đã đăng những nội dung 100% láo xạo FAKE NEWS chứ không hề đăng những lời hùng biện đối đáp thực sự của ông. Thấy tội nghiệp cho sự bối rối của các lãnh đạo Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) Thành phố Hồ Chí Minh, ông áp dụng binh pháp lùi một bước (tạm che bài “Tứ Đại Ngu” và viết thư xin lỗi kẻ sở hữu bốn cái ngu lớn để đưa cho Trưởng Đoàn muốn gởi đâu thì gởi), để rồi sau khi thấy truyền thông tiu nghỉu tịt ngòi lâm vào thế cờ vĩnh viễn cùng đường bị chiếu tướng (tức không bao giờ có thể tái khởi động “đại cuộc lật đỗ Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước” vì bài “Tứ Đại Ngu” được nữa vì vấn đề đã khép lại bằng bức thư chiến thuật ấy) ông tiến lên vạn bước tiêu diệt báo chí FAKE NEWS (bằng cách đăng lại nguyên văn “Tứ Đại Ngu” với lời ghi chú “không bao giờ gỡ bỏ” và bắt đầu ra tay ra rả “giáo dục” truyền thông chính thống như qua các bài viết chủ đề “báo chí” sau đó trên chính blog này mà truyền thông chính thống không bao giờ có đủ sức đủ lực đủ tài để phản bác lại bằng chữ viết cả).

Xu nịnh, vì truyền thông đã làm “một bộ phận không nhỏ” nhân dân và học trò của ông dấy lên lập luận rằng (a) chính Thủ Tướng đã “ra lịnh” truyền thông phe Thủ Tướng “đập” ông do chắc ông đã “nhận lịnh” của Chủ Tịch Nước “phá” Thủ Tướng”, và rằng (b) chính Chủ Tịch Nước ắt đã “ra lịnh” truyền thông phe Chủ Tịch Nước “đập” ông đễ làm Thủ Tướng bị dư luận nghi ngờ đã “ra lịnh” truyền thông phe Thủ Tướng vùi dập một nghị sĩ tép riu. Để bảo vệ uy danh lãnh đạo nước nhà, ông đã phải ráng sức phân tích và trấn an dư luận, kể cả tranh luận với các nhà báo Mỹ để bác bỏ mọi ý kiến nào cho rằng truyền thông chính thống có nhiều “phe” phục vụ nhiều “phe” trong Trung Ương Đảng.

Ông ta đã không gỡ bỏ bất kỳ bài viết nào của ông.

Ông ta đã không gỡ bỏ cravat.

Và tất nhiên, ông nghị sĩ ấy đã không bao giờ từ nhiệm, đã không bao giờ bị bãi nhiệm, và ông ta đã ngạo nghễ làm nghị sĩ trọn khóa XIII để ngắm nhìn những “nghị sĩ” đảng viên cấp cao, chức sắc cao cấp, bị bãi miễn ở khóa XIII hoặc sẽ bị bãi miễn ở khóa XIV, mà những “nghị sĩ” ấy trước khi bị bất thình lình “lật mặt” đã không hề có tên trong danh sách mà truyền thông phải tấn công.

Và cũng tất nhiên, ông ta đã mãi chứng kiến những suy đồi suy vi suy sụp suy tàn tầy huầy của truyền thông chính thống Việt Nam.

Truyền thông chính thống mà những “nhà báo” chống cái ông Nghị sĩ “tép riu” hạng “thứ dân trần truồng” Hoàng Hữu Phước lại không có khả năng “viết lách” nghiêm túc chống một cách thành công các bài viết của ông ấy đối với “luật biểu tình” và “tứ đại ngu” mà chỉ  sử dụng cách tấn công hèn hạ trên mạng internet “chùa”, thì truyền thông chính thống ấy chỉ là thứ mất dạy đáng vất sọt rác mà thôi. FAKE NEWS! BAD! SAD!

c) Kiêu Loạn

Xin mời đọc bài Kiêu Báo trên blog này.

B) Năng Lực Truyền Thông Việt Nam Đối Với Đối Ngoại Thời Donald Trump

Ở trên là nói về thực trạng nội tình truyền thông Việt Nam trước khi xuất hiện Donald Trump. Thực trạng ấy có thật một ngàn tỷ phần trăm và hoàn toàn có thể kiểm chứng được. Song, thế giới chưa biết được thực trạng ấy vì hai lý do đơn giản gồm (a) thế giới hơi đâu mà tìm hiểu thực trạng ấy, và (b) một bộ phận không nhỏ trong thế giới ấy vẫn có hơi để sáng tạo FAKE NEWS về các nội dung “bịt mõm tự do ngôn luận” trên cơ sở tức cười rằng “Chính phủ Việt Nam chặn ngăn Facebook” trong khi cái Facebook “chùa” tuy là ổ FAKE NEWS vẫn hạ cấp hạ đẳng hơn FAKE NEWS của các siêu đại gia hệ thống truyền thông chính thống Chống Trump như CNN, CBS, NBC, ABC, hay New York Times, v.v.

Nhưng khi Donald Trump xuất hiện, mọi sự yếu kém của truyền thông Việt trở nên bộc lộ bản thân, mất tư cách đến độ chính cơ quan VCCI dính khắng với doanh nghiệp Việt Nam lại công khai lạy trời phù hộ Hillary Clinton qua nhận định trẻ con rằng kinh tế Việt Nam sẽ có hệ quả lớn nếu Donald Trump đắc cử

Bài 3_3

gần đây lại xum xoe lăng xăng mời mọc mong mỏi được Donald Trump ngự giá thân chinh

Bài 3_4

để rồi dường như muốn gỡ gạc thể diện trước viễn ảnh đại gia Donald Trump 99% sẽ từ chối tham dự cái tổ chức nhỏ xíu như lổ mũi thằn lằn mang tên APEC vốn có cái chữ Thái Bình Dương Pacific đáng ghét trong TPP mà Donald Trump đã vất sọt rác ngay khi nhậm chức theo mong muốn thiết tha chính đáng của dân Mỹ, VCCI tiếp tục mĩa mai Donald Trump rằng những việc ông ta làm thì chỉ ở giai đoạn sơ khai chẳng khác nào bảo ổng bất tài vô dụng, giỏi giang khỉ khô gì, nào có ra chi mà Việt Nam thèm mời qua truyền thụ kinh nghiệm

Bài 3_5

Do đó, phần này sẽ phân tích những “vết bớt” nào đã được nhìn thấy khi quần áo tuột khỏi thân thể truyền thông Việt Nam từ hiệu ứng Donald Trump.

1- Chống Thính

Đối ngoại không phải là “đối ngoại nội bộ” mà công ty, xí nghiệp, cơ sở, cơ quan, tổ chức, trường học, gia đình, v.v., nào cũng có cả. Đối ngoại theo kiểu này, do đó, bao gồm các hành vi hay hành động đón khách, tiễn khách, lo phong bì kèm tiền cho khách, đến các nơi để xin tiền đồ (tức tiền hiện kim hay đồ hiện vật).

Đối ngoại ở đây có nghĩa là đối với các vấn đề quốc ngoại. Truyền thông Việt Nam hoàn toàn không có ai có trình độ và uy tín cá nhân để nói và phỏng vấn đối ngoại tức về các vấn đề quốc tế.

Muốn biết thế nào là năng lực truyền thông đối ngoại thì hiện nay toàn bộ không thể thấy có ở truyền thông chính thống Việt Nam mà phải qua Thế Lực Thứ 6, chẳng hạn tại vi.sott.net.

Chính thống mà không có năng lực và uy tín tranh luận online về các vấn đề đối ngoại thì chính thống ấy ngược ngạo tự biến thành chống thính vậy, nghĩa là chống lại mọi sự nghe ngóng âm thanh tao nhã, chỉ thu thập âm thanh khiếm nhã – tức chẳng khác nào như đã từng được ví von về đổ xô trân mình hít hà mùi vị trong bài  Kẻ Tự Xưng TS Trần Minh Hoàng vậy.

2- Quyền Lực Chính Trị Quốc Gia Dựa Hoàn Toàn Vào Thế Lực Thứ 6

Các chủ trương, chính sách, chính nghĩa, sự đoan chính vì nước vì dân của Đảng Cộng Sản Việt Nam vài năm qua đã được bảo vệ, tôn vinh, khuếch trương thanh thế, duy bởi Quyền Lực Thứ Sáu, trong đó có những tên tuổi nổi tiếng như googletienlang2014, trelangblog, giaovn, danquyen, nhanquyenvn, 3t333, molang0205, gocnhinthoidai, phanbien, hay vokhanhlinh98, v.v., là những nơi duy nhất dám mắng chửi các hành động hành vi gây loạn xã hội, dám nói sự thật về những vấn nạn xã hội gây ra các bạo loạn ấy, dám mắng đích danh bọn đội lốt tu sĩ, tức toàn những sự thật mà toàn bộ truyền thông chính thống Việt Nam vừa sợ hãi né tránh vừa lấy FAKE NEWS về rối loạn xã hội của nước khác để làm phân tâm nhân dân Việt.

3- Sống Bám FAKE NEWS Toàn Cầu

Sự sợ hãi né tránh trên dẫn đến sự tích cực của truyền thông chính thống Việt Nam trong thực hiện bài bản công đoạn trân mình hít hà đã có dẫn lưu ở trên, chụp cơ hội có sự xuất hiện của một celebrity là Donald Trump để kiếm tìm mùi vị theo phong cách bọn chống cộng, để đưa lên tràn ngập tất cả các trang báo trang mạng được xây dựng bằng tiền thuế của dân toàn những điều gây hại cho đất nước Việt Nam: chống Donald Trump, nhạo báng Donald Trump, nhạo báng gia đình Trump, qua đó chống Chính Phủ Mỹ, nhạo báng Chính Phủ Mỹ, nhạo báng đạo đức/nhân quyền/nữ quyền.

Xúc xiểm người phụ nữ đức hạnh tài sắc vẹn toàn vượng phu ích tử Đệ Nhất Phu Nhân Tổng Thống Hoa Kỳ Melania Trump

Bài 3_6

sau khi đã bày tỏ khát khao cháy bỏng rằng những FAKE NEWS sau đây là sự thật, phải chi là sự thật, mà không biết rằng FAKE NEWS là FAKE NEWS, láo xạo:

Bài 3_7Bài 3_7b

Còn những ai viết các tin dưới đây hoặc chọn đăng lại hoặc thực tình tin vào chúng thì toàn là những người ngây thơ, không biết và không hiểu gì về thế giới thật của “chính trị” mà các nội dung truyền thông Việt Nam khoái chí như Obamacare hay “vua thương lượng” thì lại là “thất bại ê chề” của trình độ tư duy chính trị của chính truyền thông Việt Nam chứ làm gì là của Donald Trump.

Bài 3_8Bài 3_9Bài 3_10

Toàn bộ truyền thông chính thống Việt Nam đột nhiên dị ứng vất bỏ tất cả các TIN THẬT có hình ảnh và clip minh họa của những cơ quan “truyền thông chính thống Mỹ ủng hộ Donald Trump” như về đại đa số các lãnh đạo trong nội các của Donald Trump là có gốc gia đình “dân nhập cư”, về các nhóm người Mỹ da đen ủng hộ Trump như  “Blacks for Trump”, về những công dân tích cực khủng khiếp trong ủng hộ Donald Trump mà nổi bật là hai chị em da đen Diamond và Silk, về các nhóm phụ nữ ủng hộ Trump, và thậm chí về thời sự các nữ sinh da đen vui mừng cảm động chào đón Đệ Nhất Phu Nhân Trump đến thăm trường lớp, hay về tuyên bố shock của nhân vật da đen Bruce LeVell rằng Trump là vị tổng thống tốt nhất mà Mỹ chưa từng có được, v.v.

4- Công Chức Đột Biến

Như tác giả bài viết này đã muôn lần khẳng định: trong toàn bộ các nền dân chủ trong thế giới tư bản: chỉ có các nghị sĩ, tổng thống, phó tổng thống, thủ tướng, phó thủ tướng, và các bộ trưởng cùng lãnh đạo các cơ quan ngang bộ, mới được gọi là các chính khách, các chính trị gia. Các thứ trưởng là các công chức giúp việc chả dính dáng gì đến chính trị vì hoàn toàn không có quyền lực trị chính. Các đại sứ là các công chức giúp việc cho Bộ Ngoại Giao, chẳng dính dáng gì đến chính trị, hoàn toàn không có quyền lực trị chính, và công việc gói gọn trong bảo vệ kiều bào và làm bưu điện di động cho chính phủ. Ấy vậy mà gần đây có vị “đại sứ” khi về hưu bắt đầu luận bàn chính trị, phê phán Donald Trump với giọng điệu quê mùa thuần Việt và ngu xuẩn rằng

Bài 3_11

chẳng khác nào khẳng định tại Mỹ quốc hội là tuyệt đối đúng nên Trump phải nghe theo ý kiến các nghị sĩ đối lập, tòa án là tuyệt đối đúng nên Trump đừng ra các sắc lệnh tạo việc làm cho tòa án đối lập mất công bác các sắc lệnh đó, phe đối lập tuyệt đối đúng nên Trump hãy bỏ Cộng Hòa mà theo Dân Chủ, và báo chí truyền thông là tuyệt đối đúng đắn nên nếu chúng có chửi nhân quyền Việt Nam cũng đúng và nhạo báng con của Trump cũng là đúng. Một tên “đại sứ” như thế chỉ càng chứng tỏ Việt Nam có quá nhiều công chức giúp việc ngu xuẩn ngỡ rằng có Đảng tịch là tự động có quyền lực trị chính để tự cho mình có “làm chính trị” nên có dư thừa kinh nghiệm chính trị để viết lách lung tung làm nhục quốc thể, tổn hại quốc gia, phương hại đến quốc dân, tào lao quốc kế, mà không biết rằng tôn trọng bọn FAKE NEWS thì tự chui vào rọ để Donald Trump thẳng tay trừng trị, thẳng mồm nguyền rủa, và nhân dân Mỹ ủng hộ Donald Trump hùa nhau ném đá:

Bài 3_12

Không những thế, có gã công chức có học vị “tiến sĩ sử học” cũng chen chân tuyên bố về chính trị, “cảnh báo” đưa ra cái nội dung diễu hề, quái gở, không rõ có phải đang nói về một gã quân vương Á Đông nào đó của thời Đông Châu Liệt Quốc muội mông chăng, khi hắn cảnh báo “nguy cơ siêu cường số 1 toàn cầu có thể sụp đổ nếu người đứng đầu thiếu đức, kém tài, lại chuyên quyền, độc đoán” . Bảo đảm một tỷ phần trăm rằng tên tiến sĩ sử học ấy không thể cho ra được một cái tên của một “người đứng đầu” của bất kỳ cường quốc nào – chứ không chỉ “siêu cường số 1” tức Mỹ – đã là gương sáng cho nhân loại vì có đại đức, đại tài, không chuyên quyền, không độc đoán! Donald Trump chưa đụng đến Việt Nam, và phải chăng tên tiến sĩ sử học ấy hàm ý những tên tổng thống Mỹ nào đã đụng đến Việt Nam, đã ra sức đưa Bắc Việt trở về thời kỳ đồ đá, đã rải chất độc khai quang da cam tuyệt diệt nòi giống Việt Nam, đã ủng hộ Tàu chiếm Hoàng Sa, đã ủng hộ Kampuchea tái chiếm “Sài Gòn”, đã ủng hộ Tàu tàn sát dân Việt các tỉnh biên giới phía Bắc, đã cấm vận để dùng đói nghèo thiếu hụt y tế sát hại bao trẻ thơ Việt Nam, v.v., là đại đức, đại tài, không chuyên quyền, không độc đoán, và là tấm gương sáng cho nhân loại hay sao?

Truyền thông chỉ có thể phỏng vấn – do bất tài vô dụng không như ở nước ngoài chủ động viết chuyên đề – mà lại không thể kiếm ra người ra hồn để phỏng vấn, khiến độc giả đọc đoạn ngắn sau sẽ thấy khúc in đậm, khúc in nhạt, khúc mực xanh, khúc mực đen chả ăn nhập gì với nhau về nội dung đủ nói lên rằng kẻ mực đỏ chỉ là tên lảm nhảm đem râu Đông Á cắm cằm Tây Âu

Bài 3_13

4- Tuổi Trẻ Đua Đòi

Trong một bài trước, tác giả đã có nêu rõ rằng một người trẻ tuổi có thể đảm trách nhiều việc khác nhau thậm chí với cương vị lãnh đạo cao nhất hoặc danh dự nhất như đoạt giải Nobel Hòa Bình; nhưng đồng thời có những công việc những người trẻ tuổi vĩnh viễn không bao giờ làm được thí dụ như đoạt giải Nobel Văn Chương, đoạt giải Nobel Y Học, đoạt giải Nobel Kinh Tế, hay “nhà báo phỏng vấn trực tiếp” tại các kênh truyền hình cỡ CNN mà Larry King là điển hình.

Larry King đã phỏng vấn hầu hết các lãnh đạo các nước dù đó là tổng thống Nga hay tổng thống Iran. Larry King còn phỏng vấn Donald Trump khi Trump còn là doanh nhân trẻ, khi Trump là đại gia, khi Trump lập gia đình với Melania người sau này làm Đệ Nhất Phu Nhân Hoa Kỳ, thậm chí King còn vói tay xoa đầu tóc kỳ lạ của Trump hay quàng vai bá cổ thân tình với Trump, người sau này là Tổng Thống Mỹ.

Không lãnh đạo nào từ chối yêu cầu phỏng vấn của Larry King, vì bản thân uy danh của Larry King, vì chỉ có Larry King mới đặt được những câu hỏi hóc búa mà nhờ các câu hỏi ấy các nguyên thủ hay các “celebrity” mới có cơ hội chứng tỏ tài hùng biện của mình với toàn thế giới.

Bài 3_13b

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã hoàn toàn sai khi giao trọng trách truyền thông chính thống cho những người trẻ tuổi, đẫn đến việc Tổng Thống Syria Al-Assad từ chối tiếp “nhà báo” Lê Bình, khiến “nhà báo” này cùng các “phóng viên” theo hầu buộc phải quay một phim chủ đề chiến tranh chiến trường nhưng nội dung hình ảnh y hệt như du khách đến thăm phế tích Vườn Treo Babylon thời cổ đại, trở thành một thứ FAKE NEWS làm nhục quốc thể Việt Nam.

Gần đây nhất là buổi phỏng vấn mang đề tài “chính trị” thế giới với một vị tướng về hưu, Đài Truyền Hình Quốc Hội cũng cho thấy người phỏng vấn không là nhà báo chính trị lão luyện, còn người được phỏng vấn không là chính khách.

Bài 3_22

Các đài truyền hình khác như VTV hay HTV cũng vậy. Có thể do Việt Nam không cho phép “Tứ Trụ Triều Đình” được dự các buổi phỏng vấn trực tiếp do sợ họ lỡ lời hoặc do họ không được phép luận bàn chuyện thế giới có thể gây ra sự cố đối ngoại, nên người dân chỉ được nghe phỏng vấn các Bộ Trưởng hay Thứ Trưởng, mà Thứ Trưởng chỉ là người giúp việc, hoàn toàn không có quyền lực quyết định nên cũng không có các giá trị trách nhiệm đối với truyền thông – theo chuẩn mực quốc tế phổ quát.

Và chính từ những sự thật liên quan đến tính “cẩn trọng” của một dân tộc luôn trên đe dưới  búa, những lãnh đạo đã không bao giờ đặt yêu cầu cao đúng nghĩa cho truyền thông chính thống, khiến truyền thông Việt Nam hoặc ươn hèn chỉ cho ra FAKE NEWS bảo Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước mắng dân Việt Nam dân trí thấp rồi đẻ tiếp FAKE NEWS tôn vinh Nhà Báo Lê Bình dũng cảm xông pha lửa đạn để nhân dân biết là chiến trường ghê sợ lắm khiến ngân sách VTV thâm hụt tiền thưởng cho đoàn phóng viên ấy, hoặc thơ dại quyết định sai trong “chọn bên”, khiến Việt Nam giờ đây – nếu trên bàn cân tình thế thế giới – rõ ràng đang cùng bên với phía chống lại Donald Trump.

C) Nếu là Donald Trump, Để Bạn Đến Thăm Việt Nam Có Phải Bạn Sẽ Đương Nhiên…

Trong tình trạng Việt Nam – qua truyền thông chính thống của Việt Nam – đang chống Donald Trump, nếu là Donald Trump, để bạn chịu đến thăm Việt Nam, có phải bạn đương nhiên sẽ

1- Trừng Trị Báo Chí Việt Nam?

Bạn căm ghét bọn FAKE NEWS, do đó không lý gì bạn lại không trừng trị bọn báo chí nào đã hùa theo FAKE NEWS đưa tin toàn chỉ của FAKE NEWS để nhạo báng bạn, chính sách của bạn, vợ con của bạn. Là tổng thống một đại siêu cường, bạn lẽ nào đã không cho thu thập các bằng chứng về các nhạo báng xúc xiểm ấy để ngay khi có cơ hội là ra tay tiêu diệt, mà chắc chắn một tỷ phần trăm là bạn đã thầm chửi cha mắng mẹ bọn FAKE NEWS cùng bọn tiếp tay dịch thuật loan truyền tin giúp FAKE NEWS.

Nếu như vậy, bạn ắt sẽ cho gởi đến Chính Phủ Việt Nam danh sách cấm cửa phóng viên nào của báo nào và đài truyền hình nào của Việt Nam, dù bạn biết nếu như thế thì coi như toàn bộ hệ thống truyền thông chính thống của Việt Nam kể cả các báo Nhân Dân, Sài Gòn Giải Phóng, Thanh Niên, Tuổi Trẻ, VTV, v.v., đều không được bạn cho phép ló mặt chào đón; và nếu Chính Phủ Việt Nam đáp ứng yêu cầu của bạn để Việt Nam được bạn đến thăm, thì coi như chỉ có các nhà-báo-không-có-thẻ-nhà-báo thuộc “quyền lực thứ 6” là được tham gia đón tiếp để độc quyền đưa tin về chuyến thăm chính thức của bạn đến Việt Nam. Là một doanh gia, ắt bạn cũng sẽ lịch sự ra điều kiện rằng Chính Phủ Việt Nam có thể cho truyền thông chính thống tham gia đưa tin nhưng phải trả cho bạn với “mức giá hữu nghị” 10 triệu USD cho mỗi cơ quan báo chí cho mỗi giờ tham gia, và tuyên bố khoản thu nhập này bạn sẽ tặng hết cho tổ chức cựu chiến binh Mỹ là tổ chức tuyệt đối ủng hộ bạn.

2- Đặt Ra Bốn Điều Kiện Tiên Quyết Cho Chính Phủ Việt Nam?

Là người bị bọn FAKE NEWS bỡn cợt, láo xạo rằng “số lượng người dự lễ nhậm chức” của bạn ít hơn của Barack Obama và Bill Clinton, trong khi bạn là vị tổng thống rất quan tâm đến…số lượng, và trong lúc họ phủ nhận cả 3 sự thật là

(a) vì bảo đảm an ninh tuyệt đối cho bạn, nhiếp ảnh viên chỉ được phép lên tháp Washington Monument cao 190 mét chụp hình toàn cảnh từ vị trí đó đến Đồi Capitol nơi bạn sắp tuyên thệ nhậm chức, nghĩa là khi dân chúng chưa tề tựu đông đủ;

(b) bạn chuyên làm thiên hạ “hố” chứ chưa bao giờ bạn sai, nên bạn đã có bằng chứng khi “tweet” rằng: “Thiệt là quá đã! Vừa có các đánh giá của truyền hình: 31 triệu người dân đã xem lễ nhậm chức, tức hơn mức độ 4 năm trước tới 11 triệu người”

Bài 3_14

(c) chưa kể khi nhiếp ảnh gia Abbas H. Shirmohammadi của Panoramic Visions Photography phóng to bức ảnh lễ tuyên thệ nhậm chức của bạn đông khủng khiếp và bạn cho treo ngay ở Tòa Bạch Ốc thì báo chí nào đã láo xạo về số người “vắng hoe” trong lễ nhậm chức của bạn đã phải chữa thẹn bằng cách phân bua rằng bức ảnh của Abbas ấy có sai về “số” vì đã ghi sai…ngày 21 thay vì ngày 20, chứ không còn dám đá động gì đến số lượng ít hơn

Bài 3_15

Và là người biết giá trị đích thực của mình đối với sở thích cá nhân luôn phô trương thanh thế;

Bạn sẽ buộc Chính Phủ Việt Nam phải chấp nhận cho Mỹ đưa vào Việt Nam ngoài 2 hoặc 4 hoặc 6 chiếc xe Beast (Dã Thú), còn có

a) Hai chiếc Marine One (Thủy Quân Lục Chiến Một) tức hai chiếc Sikorsky VH-3D Sea King (Hải Vương): một chiếc đưa bạn từ Nội Bài về Hà Nội và một chiếc bay song song để nghi binh “decoy” và để lao ra hứng nhận hỏa lực kiểu “Lê Lai cứu chúa” ngay khi có xảy ra tấn công thù địch

Bài 3_16

b) Tối thiểu 2 tối đa 4 chiếc hộ vệ Boeing V-22 Ospreys khổng lồ cất-hạ cánh thẳng đứng trang bị hỏa lực mạnh:

Bài 3_17

luôn bay cạnh tả-hữu-tiền-hậu hai chiếc Marine One để sẵn sàng bắn hạ các nguy cơ xâm hại từ trên không hay dưới mặt đất (như bức ảnh dưới đây cho thấy hai chiếc Ospreys trang bị hỏa lực mạnh bao gồm cả hỏa tiển đánh chặn và mỗi chiếc tối thiểu 30 chiến binh thủy quân lục chiến, đang hộ tống hai chiếc Marine One khi Tổng Thống Donald Trump đến Căn Cứ Không Quân Dover ở Bang Delaware) chẳng hạn bắn hỏa tiển không-đối-đất tiêu diệt  ngay khi thấy có kẻ ở gần Nội Bài hoặc Tân Sơn Nhất dám chiếu tia laser uy hiếp an toàn bay của Marine One.

Bài 3_18

c) Các binh sĩ tinh nhuệ lực lượng bắn tỉa của Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ

Bài 3_19

và của Mật Vụ Hoa Kỳ

Bài 3_20

bố trí chiếm lĩnh tất cả  các cao điểm suốt tuyến đường hành trình đường bộ của bạn ở Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh cũng như bám hai bên hai chiếc Dã Thú sẵn sàng bắn hạ các mục tiêu di động mà họ chủ quan cho rằng có nguy cơ gây hại cho bạn

Bài 3_21

Lý do bạn ắt đưa ra với Chính Phủ Việt Nam rất đơn giản: vì truyền thông chính thống Việt Nam không hề dám mắng mỏ bọn tu sĩ đang gây “biểu tình” bạo loạn ở vài tỉnh Miền Trung nên với luật pháp “bún” như thế và lực lượng an ninh “nhão” như thế của Việt Nam bạn không thể yên tâm rằng sẽ tuyệt đối không có “biểu tình bạo loạn” trên đường đi của bạn cũng như không có cơ sở để tin rằng những kẻ bạo loạn ấy không sẵn sàng tấn công bạn để Mỹ nổi giận trả thù phóng Tomahawk cấp tập hơn mưa san Hà Nội, Đà Nẵng, và Thành phố Hồ Chí Minh thành bình địa, tiêu diệt Cộng Sản Việt Nam, giúp Cờ Ba Que tung bay hoành tráng toàn cõi Việt Nam.

Và cuối cùng – song cực kỳ quan trọng với bạn – là bạn buộc Chính Phủ Việt Nam phải huy động số lượng dân chúng tập trung chào đón bạn đông hơn lúc đón Barack Obama, vì truyền thông Việt Nam đã dám khai thác TIN XẠO FAKE NEWS rằng số dân Mỹ tham dự lễ nhậm chức của bạn vắng hoe.

Kết Luận

Thế đấy, truyền thông chính thống Việt Nam qua việc ngu xuẩn chống Donald Trump đã lõa lồ cho thấy dã tâm muốn chống Đảng, muốn phản Đảng, muốn đặt Chính Phủ Việt Nam vào tuyệt lộ trong đối ngoại với Hoa Kỳ.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo các bài viết của cùng tác giả:

1) Donald Trump:

Tôi Ủng Hộ Donald Trump 01-01-2016

Hoàng Hữu Phước Phỏng Vấn Donald Trump 12-10-2016

Nếu Là Donald Trump, Tôi Sẽ…  03-01-2017

Donald Trump Làm Thế Giới Chính Trị Âu Mỹ Lõa Lồ  26-3-2017

2) Báo Chí Truyền Thông Chính Thống:

Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt  2013

Báo Sài Gòn Giải Phóng July 21, 2013

Hội Chứng Bầy Đàn  20-8-2013

Báo Người Lao Động  28-9-2014

Về Một Ý Kiến Trên Báo Tuổi Trẻ  16-10-2014

“Tôi Là Người Hồi Giáo…”  18-01-2015

Năm Mới Thử Bàn Về Báo Mới Trên Cơ Sở Siêu Cường Quốc  22-01-2015

Vấn Nạn Ngôn Từ Trong Giới Truyền Thông  22-11-2015

Đối Phó Với Đám Nhà Báo “Hai Mang”  27-12-2015

Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này  05-8-2016

Truyền Thông Ba Que Xỏ Lá   04-11-2016

Báo Tuổi Trẻ Lại Giỡ Trò Fauxtography  11-11-2016

Đảng Cộng Sản Việt Nam Đã Mất Kiểm Soát Truyền Thông Chính Thống   16-11-2016

Báo Chí Phải Được Tự Do Tuyệt Đối  23-12-2016

Thời Bao Cấp: Sự Vô Đạo Đức Của Truyền Thông Chính Thống Việt Nam  19-12-2016

3) Truyền Thông Phi Chính Thống:

Những Lập Luận Ngu Xuẩn Của Kẻ Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng  09-6-2008

Thùng Nước Đá và Blog  14-7-2013

Mạng Xã Hội   14-8-2013

Quyền Lực Thứ Sáu  13-8-2014

Hoàng Hữu Phước Đã Nói Về Sự Thất Bại Của Yahoo!   28-7-2016

Lao Xao Láo Xạo  04-8-2016

Donald Trump Làm Truyền Thông Âu Mỹ Lõa Lồ

Hoàng Hữu Phước, MIB

04-4-2017

Lõa Lồ_Bài 2 1

Mỗi khi nói về “truyền thông chính thống”, tác giả bài viết này cho thấy dường như ông có sự thôi thúc nhất thiết phải hoặc nhắc đi nhắc lại hoặc nêu rõ thêm hoặc cập nhật nội hàm mới cho ngành Việt báo sử tức lịch sử báo chí Việt Nam những sự thật lịch sử của ngữ nghĩa mà tiếc thay ngay cả các khoa báo chí ở các trường đại học cũng không hề biết đến để bị trang cho các sản phẩm mang danh “nhà báo” tốt nghiệp của mình.

Do Donald Trump đã làm cho thế giới truyền thông chính thống Mỹ lõa lồ, bài viết này sẽ nói về truyền thông chính thống của Mỹ – và tất nhiên là của Phương Tây nói chung – trong Thời Đại Trump tức The Trump Era, với các điểm được nhắc lại/bổ sung khái quát về thời kỳ Tiền Trump như sau:

A- Truyền Thông Chính Thống Mỹ Thời Tiền Trump

Báo chí truyền thông chính thống Mỹ thời Tiền Trump luôn được mặc định bất thành văn một cách nghiêm khắc mang tính xác quyết bất di dịch là công cụ chuyên dụng độc quyền của nhà nước, phục vụ riêng chỉ cho nhà nước, với năm mặc định đặc thù sau mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm chứng được bằng thực tế từ chính báo chí truyền thông chính thống Mỹ:

1) Không bao giờ chỉ trích công kích tổng thống – dù đương nhiệm hay tiền nhiệm – vì tất cả các tổng thống đều là giới tinh hoa chính trị của hai “đảng sinh đôi” và đều phục vụ giới tài phiệt chung và duy nhất của nước nhà ;

2) Không bao giờ chỉ trích bất kỳ chính sách đối ngoại nào của chính phủ vì tất cả các chính sách đối ngoại đều đã được giới tài phiệt nước nhà thông qua;

3) Không bao giờ chỉ trích bất kỳ chính sách nội trị nào của nhà nước vì tất cả các chính sách nội trị đều phục vụ quyền lợi giới tài phiệt nước nhà;

4) Không bao giờ xúc phạm Giáo Chủ Đạo Chúa là Jesus Christ;

5) Phải chứng tỏ báo chí truyền thông nước nhà đúng là chuẫn mực của tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, và giương cao ngọn cờ quyền tiếp cận thông tin bằng 5 cách sau:

a-  tích cực công kích nước khác về mọi mặt, dù đó là nước thù địch hay nước đồng minh, vì đó là nghĩa vụ phải ủng hộ mạnh mẽ tuyệt đối tất cả các chính sách đối ngoại của chính phủ nước mình, và đó đồng thời cũng là thủ thuật chứng minh hùng hồn bản thân báo chí nước mình thực sự có tự do ngôn luậntự do biểu đạt không khiếp sợ hay né tránh bất kỳ ai…ở nước khác;

b-  tập trung đưa tin và viết bài về các nước khác, dù đó là nước thù địch hay nước đồng minh, vì đây là biện pháp hữu hiệu nhất để chứng minh rằng báo chí luôn  thực sự thực thi sứ mệnh thiêng liêng cung cấp thông tin một cách trung thực nhanh chóng chính xác cho người dân nước mình biết rõ nhiều hơn về …nước khác;

c-  tích cực công kích Hồi Giáo để chứng minh hùng hồn bản thân báo chí nước mình thực sự có tự do ngôn luậntự do biểu đạt: không hề chùn bước trước các “thế lực thần quyền”;

d-  tích cực vẽ tranh biếm họa tổng thống nước mình để chứng minh hùng hồn bản thân nền báo chí nước mình thực sự có tự do ngôn luậntự do biểu đạt, nhằm khoe khoang đạo đức Khổng Mạnh duy nhất phát triển tại Hoa Kỳ, rằng “dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh” nghĩa là dân trên hết, kế đến là đất nước, và hạng bét là tổng thống;

e-  tích cực phát triển các mảng báo lá cải để chứng minh có đáp ứng quyền của công chúng trong tiếp cận thông tin về… đời tư cùng scandal của các celebrity, cũng như mảng báo ảnh khiêu dâm để chứng minh sức mạnh của báo chí: cái gì cũng có thể được lột trần bởi báo chí, từ sự thật trần truồng các tiêu cực của các chính phủ nước khác đến sự thật trần truồng các xen-ti-mét-vuông thân thể các người mẫu nữ, người mẫu nam của nước mình.

B- Truyền Thông Chính Thống Mỹ Thời Donald Trump

Từ những khái quát trên về truyền thông chính thống Mỹ, những thay đổi sau đã diễn ra ngay khi truyền thông chính thống Mỹ nhận ra một cách trễ tràng về khả năng chiến thắng áp đảo một ngàn tỷ phần trăm (1.000.000.000.000%) của ứng viên tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, cho thấy những vết sẹo trên thân thể trần truồng của báo chí Mỹ như sau:

1) Sự Thiên Vị và Sự Giả Trá:

Hàng thế kỷ qua, truyền thông chính thống Mỹ – từ đoạn này gọi tắt là “Báo Mỹ” – đã có được danh trấn thiên hạ dưới lớp phấn son mang tên “trung lập công bằng” với thực tế không bao giờ công khai theo một bên nào trong hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa trong thời gian vận động tranh cử chức vụ Tổng Thống Hoa Kỳ, dù những bậc đại trí trên thế gian – trừ người Mỹ – đều biết quá rõ và quá đủ 5 lý do cho sự “trung lập công bằng” ấy gồm (a) cả hai đảng là một, (b) cả hai đảng đều phục vụ cho một quyền lực tài phiệt thống nhất, (c) sự tồn tại của hai đảng là để tạo vỏ bọc rằng Mỹ có tự do chính trị, (d) thể chế chính trị cùng quyền lực chính trị Hoa Kỳ được bảo toàn nhất thống trọn vẹn do “đảng thứ nhì” sẽ chiếm ngôi tổng thống nếu “đảng thứ nhất” thất bại dưới mắt người dân đối với các chương trình hoạt động trong nhiệm kỳ của họ – mà các phân khoa báo chí ở các đại học Việt Nam gọi tiếng Việt sai là “chương trình nghị sự”, và (e) chỉ có sự thay đổi nhân vật đóng vai/ngự ngôi tổng thống đến từ “đảng này” chứ hoàn toàn không có sự “tát cạn đầm lầy” đối với các “chương trình nghị sự” của nhân vật đóng vai/ngự ngôi tổng thống tiền nhiệm đến từ “đảng nọ”.

Khi chiến lược gia hạng thứ dân Donald Trump thẩm định tình hình đã khôn ngoan nhảy từ Đảng Dân Chủ sang Đảng Cộng Hòa nhằm việc ra tranh cử chức tổng thống Mỹ sẽ dễ chiến thắng tuyệt đối hơn, Báo Mỹ tự tin để yên cho phe lá cải làm phần việc đã được phân công: bươi móc hoặc sáng tạo các nhem nhuốc cá nhân của Donald Trump nhằm ngầm hỗ trợ 16 ứng cử viên tinh hoa chính trị thực thụ của Đảng Cộng Hòa (trong đó nổi bật nhất là các Thượng Nghị Sĩ hoặc Thống Đốc như Ted Cruz, Marco Rubio, Ben Carson, Chris Christie, và Scott Walker), để  những “tinh hoa chính trị” này rảnh chân nhảy núa hoan ca trên sân khấu chính trị Mỹ vầy đoàn cùng 16 ứng cử viên “tinh hoa chính trị” Đảng Dân Chủ (trong đó nổi bật nhất là các Thượng Nghị Sĩ hoặc Thống Đốc Hillary Clinton, Martin O’Malley, Bernie Sanders, John Wolfe Jr., Lincoln Chafee, và Jim Webb) đang khiêu vũ chính trị trước mắt người dân.

Và khi chiến lược gia hạng thứ dân Donald Trump lần lượt đánh bại tất cả các ứng cử viên “tinh hoa chính trị” của Đảng Cộng Hòa tại các vòng bầu cử sơ bộ, trở thành ứng cử viên chính thức duy nhất của Đảng Cộng Hòa, Báo Mỹ đã rúng động, chấn động, dao động. Trong cơn hoảng loạn, nhiều nhân vật “tinh hoa chính trị” Đảng Cộng Hòa lúng túng phản ứng bằng cách tấn công kẻ thứ dân Donald Trump dù cùng “đảng”, tuyên bố ủng hộ Hillary Clinton của đảng “đối thủ”, khiến tự lột mặt nạ lừa bịp thế gian, cho thấy hóa ra thiên hạ Tây Âu đã chính xác khi nhạo báng gọi Dân Chủ và Cộng Hòa của Mỹ là “đảng sinh đôi” giống nhau như đúc. Cũng trong cơn hoảng loạn ấy, Báo Mỹ đã

a- Vội vã vất bỏ chiếc áo “trung lập”, chấm dứt “công bằng”, phỉ nhổ “công tâm”, bằng cách công khai lên tiếng ủng hộ Hillary Clinton

Lõa Lồ_Bài 2 2

b- Vội vã vất bỏ “danh dự vì sự thật” để sáng tạo tin giả bôi nhọ tấn công Donald Trump.

c- Vội vã hy sinh “uy tín” để sáng tạo tin giả FAKE NEWS về các kết quả điều tra dư luận dồn dập với kết quả tỷ lệ ủng hộ Hillary Clinton cực cao trong thời gian tranh cử, cực cao trong thời gian thất cử, và cực cao cho kỳ tranh cử 2020.

d- Vội vã từ bỏ tư cách chính thống tự biến mình thành “lá cải” để hỗ trợ đoàn quân “lá cải” trong tạo ra các thông tin bôi nhọ tư cách bậc trưởng thượng tu thân tề gia xuất sắc nhất thế giới của Donald Trump.

e- Báo Mỹ đã trở thành chiến trường tàn khốc, từ một khối gắn kết đồng nhất kết đoàn thống chế thông tin toàn nhân loại để khống chế tư duy con người, Báo Mỹ đã qua việc chống Trump hình thành hai thế lực đối chọi nhau không phải giữa hai bên Chống TrumpTheo Trump mà là giữa phe ĐÃ BỊ TRUMP BAN NGHỆ DANH FAKE NEWS và phe KHÔNG MUỐN BỊ TRUMP BAN CHO NGHỆ DANH KHÔNG VẺ VANG ẤY. Hiện cả hai phe đều có thuận lợi về gia tăng doanh số bán báo, với bên thứ nhất thu lợi từ rối loạn xã hội do chính họ gây ra, còn bên thứ hai độc quyền dự tham các buổi họp của Trump để đưa tin phát hình, phỏng vấn Trump cùng các cận thần ngự trị Tòa Bạch Ốc, mà ngôi sao sáng nhất hiện là Fox News của tỷ phú truyền thông khôn ngoan Rupert Murdoch. Cũng nhờ sự đối chọi này mà thiên hạ thấy phe thứ nhất theo trường phái sáng tạo cố gắng tấn công Trump cùng đội ngũ nhân tài kiệt xuất của ông, trong khi phe thứ hai theo trường phái bóc tách lột truồng các thâm cung bí sử cố gắng chứng minh phe thứ nhất luôn sai và tập trung tấn công Hillary Clinton cùng những thế lực chống Trump, tất cả khiến thông tin trở nên đầy ắp:

chẳng hạn Fox News cho ra số liệu rằng các tổng thống ba trào liên tiếp (mỗi người đều trị vì 8 năm) là Bill Clinton đã trục xuất 869.646 dân nhập cư trái phép, George W. Bush đuổi hết 2.012.539 người, còn Barack Obama đã tống cổ đến 3.094.208 dân nhập cư ra khỏi Hoa Kỳ – trong khi Donald Trump chưa trục xuất ai và sắc lịnh của ông tuy chỉ là “tạm thời” ngưng cho nhập cảnh trong vài tháng những dân nhập cư đến từ 7 trong số hơn 50 quốc gia theo Hồi Giáo nhằm có những thủ tục hiệu quả thiết thực hơn thì bị Báo Mỹ kích lên thành chống lại Đạo Hồi và chống tự do tín ngưỡng

Lõa Lồ_Bài 2 3

f- Từ ô danh đến lưu xú vạn niên: Ngay sau khi Donald Trump trở thành Tổng Thống Đắc Cử, chủ nhân Arthur Sulzberger của tờ báo The New York Times vĩ đại lừng danh đã phải muối mặt van xin sự tha thứ của độc giả vào tháng 12-2016, hứa rằng “we aim to rededicate ourselves to the fundamental mision of Times journalism. That is to report America and the world honestly, without fear or favor…” (mục đích của chúng tôi là tái tục hiến thân cho sứ mệnh cơ bản của báo Times, đó là: cung cấp thông tin cho Nước Mỹ và thế giới một cách lương thiện, không khiếp sợ, và chẳng hề thiên vị…). Chỉ có người nước khác hoặc do dốt tiếng Anh hoặc vì bị báo chí nước mình giảo quyệt bất lương đưa tin giả mới không biết rằng cái tờ Nữu Ước Thời Báo lừng danh của cái gã thế gia vọng tộc Arthur Sulzberger ấy từ cái tháng 12 năm 2016 ấy cho đến nay ngày nào cũng ra rả tấn công Donald Trump, không bao giờ đăng bất kỳ thông tin nào về các tốt đẹp mà Donald Trump sẵn có, đang có nhiều thêm, và đang được dành cho từ nhân dân Mỹ, từ ngoài thực tế mà báo chí vẫn buộc phải tải đăng:

Lõa Lồ_Bài 2 4

cho đến thơ ca trên không gian mạng truyền thông chẳng hạn bài thơ “tiên đoán”

Lõa Lồ_Bài 2 5

 

lời kêu gọi

Lõa Lồ_Bài 2 6

hoặc có sự xuất hiện của kiểu BM báo mới để tự tách bạch mình ra khỏi BM Báo Mỹ, cái đã bị Donald Trump ban cho tên húy là FAKE NEWS. Báo chí mới này tất nhiên phải chứng tỏ mình “trung lập” bằng cách tạo nên sự “công bằng” khi tập trung…ủng hộ Donald Trump, thậm chí có đơn vị còn nhái tên cái đài CNN chống phá Trump để lập thành CNM ủng hộ Trump với sự sáng tạo ra chữ NEWZ để thay cho chữ NEWS (Tin Tức) mà Donald Trump đã lỡ gán cho FAKE NEWS (Tin Tức Xạo) để nhân loại dùng gọi truyền thông chính thống Mỹ từ nay cho đến ngày tận thế.

 

Sự thiên vị của Báo Mỹ đã khiến Báo Mỹ phải trả giá, và đó là một giá quá đắt:

Trước sự tự lột lõa lồ của tuyệt đại đa số Báo Mỹ, trong đó có các cái tên quen thuộc như New York Times, CNN, và Washington Post, v.v., Donald Trump đã bắt chước các vị đế vương Việt Nam khi ban cho các Báo Mỹ ấy một cái tên hoàng tộc mới là Fake News tức Báo Xạo, mà đã là do “vua ban” thì tên ấy sẽ gắn suốt đời với đối tượng được “ban tên”

Lõa Lồ_Bài 2 7

Điều này tự động có ý nghĩa rằng: bất kỳ báo nào trên thế gian này tải đăng lại hoặc lấy tin từ các báo Mỹ mang tên húy của hoàng tộc FAKE NEWS mà không để nhạo báng chúng thì sẽ trở thành cùng một giuộc với FAKE NEWS. Điều này không hề nêu rằng báo Việt Nam là ngoại lệ.

Donald Trump đã không sai, vì những gì “tiên đoán” về sự hung hãn lưu manh của người dân ủng hộ Trump sẽ bùng nổ ra sao khi Hillary đắc cử tổng thống qua nội dung số ra ngày 28-10-2016 của The Week, tạp chí có câu khẩu hiệu dữ dội rằng mình là “truyền thông tốt nhất Hoa Kỳ và thế giới

Lõa Lồ_Bài 2 8

hóa ra lại là một thứ FAKE NEWS, vì rằng cho đến nay tuyệt đại đa số những người bỏ phiếu cho Donald Trump thuộc lớp người ôn hòa, lịch sự, ít nói, đến độ sau này Báo Mỹ buộc phải thừa nhận rằng Donald Trump chiến thắng nhờ những người thầm lặng lẳng lặng đi bỏ phiếu và không thích trả lời phỏng vấn hoặc nếu có tham gia trả lời các cuộc lấy ý kiến của Báo Mỹ thì cũng che dấu sự ủng hộ Donald Trump, trong khi thực tế bằng hình chụp sau lại chỉ chứng minh sự lưu manh hung hãn cực đoan đến cùng cực của những kẻ ủng hộ Hillary Clinton vào ngày Lễ Nhậm Chức của Donald Trump:

Lõa Lồ_Bài 2 9Lõa Lồ_Bài 2 10Lõa Lồ_Bài 2 11Lõa Lồ_Bài 2 12

Sự lỡ dại tự lõa lồ của Báo Mỹ khiến người dân Mỹ từ nay dấy lên phong trào kể tội Báo Mỹ, nói xấu Báo Mỹ, làm Báo Mỹ chẳng còn chút thể diện gì với báo chí chính thống nói chung của toàn thế giới:

Lõa Lồ_Bài 2 13

Sự thiên vị lõa lồ còn làm Báo Mỹ– và Đảng Dân Chủ – càng lún sâu hơn vào vũng lầy nhân sự tức không còn gương mặt nào sáng giá, khi buộc phải biến ả con gái này của mụ Hillary Clinton qua công cụ chỉnh sửa điểm trang để trở thành nữ thánh, và mọi phát ngôn của cô ta dù ngô nghê xuẩn ngốc đến đâu cũng được Báo Mỹ ngợi ca, khẳng định cô sẽ cùng mẹ là những ứng cử viên Tổng Thống Mỹ chói sáng của Đảng Dân Chủ năm 2020:

Lõa Lồ_Bài 2 14

2) Sự Mất Dạy:

Sự mất dạy của Báo Mỹ đã có từ lâu, rất lâu, và chỉ  xuất hiện khi báo chí thất bại cực kỳ thảm hại. Kinh nghiệm dành cho nhân loại là: khi thấy Báo Mỹ tập trung công kích ai thì chỉ có nghĩa duy nhất rằng người đó đã đạp chà Báo Mỹ xuống bùn nhơ vạn đại.

a- Do “bất ngờ” trước sự chiến thắng của người đàn ông gày gò khắc khổ tỉnh lẻ này

Lõa Lồ_Bài 2 15

Tờ New York Herald điên tiết thẳng thừng sử dụng quyền năng “báo chí” để công khai miệt thị ông là “thằng chính trị gia miệt vườn bẩn thỉu” dù ông xuất thân luật sư theo đúng bài bản bất thành văn của giới tinh hoa chính trị Mỹ. Hòa âm điền dã cùng New York Herald còn có các tờ báo lớn như Atlas & Argus, Boston Post, Philadelphia Evening, Atlantic, v.v., kẻ miệt thị ông là luật sư thất học dân dã, đứa thở than các cường quốc Châu Âu sẽ nhạo báng nước Mỹ vì Mỹ đã không có thứ chất liệu nào tốt hơn để nặn ra một thằng tổng thống (“The European powers will despise us because we have no better material out of which to make a President”), gọi ông là thứ tởm lợm, và “dự đoán” thiên hạ sẽ không để yên cho một gã như thế làm lãnh đạo quốc gia. Sự miệt thị ấy là do Báo Mỹ đã “thiên vị” nên công khai chống lại ông, người đã dám chiến thắng trong cuộc chiến tương tàn Nam Bắc Phân Tranh, dám thống nhất đất nước Hoa Kỳ, dám ban hành Tu Chính Án Thứ 13 vĩnh viễn giải phóng nô lệ, dám chấn hưng kinh tế Hoa Kỳ, và dám đặt nền móng vững bền cho đất nước Hoa Kỳ cường thịnh trở lại Make America Great Again. Lời “tiên đoán” trở thành một thứ kích động, một bản án đã tuyên, và một mệnh lệnh, khi vị tổng thống Abraham Lincoln gầy gò khắc khổ ấy gục ngã ttrước họng súng của John Wilkes Booth, kẻ mà theo truyền thống kỳ lạ kiểu Mỹ “không bao giờ bắt sống được bất kỳ sát thủ tổng thống Hoa Kỳ nào” đã bị một binh sĩ nào đó tên Boston Corbett tiêu diệt 12 ngày sau đó.

b- Do “bất ngờ” trước sự chiến thắng của người đàn ông mập mạp sang trọng đẳng cấp thế giới này

Lõa Lồ_Bài 2 16

Báo Mỹ đã điên tiết tự lột trần tấm thân mất dạy của nó khi bỏ lối vẽ biếm họa vô thưởng vô phạt các tổng thống trước đó để quay sang vẽ biếm họa lăng nhục Donald Trump, chẳng hạn vẽ Donald Trump là con chó của Bannon chứ không phải Bannon là bậc kỳ tài của Trump,

Lõa Lồ_Bài 2 17

hoặc Donald Trump là thú cưng của Tổng Thống Nga Putin

Lõa Lồ_Bài 2 18

hay là con rối dưới sự điều khiển giật dây của Putin

Lõa Lồ_Bài 2 19

hoặc ảnh “nữ hoàng” Hillary Clinton dưới sự mách nước của cố vấn Bill Clinton đã vung gươm hớn hở chặt rơi đầu Donald Trump

Lõa Lồ_Bài 2 20

Sự điên loạn ấy còn quá quắt khi Báo Mỹ dành không gian cho bất kỳ ý kiến nào của bất kỳ ai kêu gọi quân đội Mỹ hãy vùng lên đảo chánh tiêu diệt Donald Trump, mà mụ hề Sarah Silverman là điển hình mà tờ Nữu Ước Thời Báo lập tức tôn vinh thành “hơi thở mới trong lành tuyệt hảo” (của tự do ngôn luận).

Những sự mất dạy nêu trên đã khơi mào cho sự phản công của những người dân  ủng hộ Trump, dẫn đến sự thể trần truồng là các vị tai to mặt lớn của Đảng Dân Chủ bị họ áp dụng cùng chiêu thức của phe chống Trump để lột trần luôn các vị này, vĩnh viễn chấm dứt mấy thế kỷ dài giới tinh hoa chính trị luôn là hình mẫu lý tưởng bất khả xúc xiểm trong con mắt người dân Mỹ

Lõa Lồ_Bài 2 21Lõa Lồ_Bài 2 22

c- Đó là về tranh biếm họa. Còn về ngôn từ thì thí dụ như tờ Guardian danh tiếng đã gọi Donald Trump là “ Thú Vật

 Lõa Lồ_Bài 2 23

d- Tuy nhiên, từ các xúc xiểm vô văn hóa dành cho cá nhân Donald Trump, sự cực đoan của Báo Mỹ còn tác động đến cách hành xử vô đạo đức của giới tinh hoa chính trị Đảng Dân Chủ, khiến người dân Mỹ phẫn nộ. Khi Donald Trump có bài phát biểu đầu tiên tại Quốc Hội, tài hùng biện tuyệt hảo của Ông đã tạo xúc cảm đầy ấn tượng với cử tọa, quan khách, và người dân theo dõi qua truyền hình. Khi Ông ngợi ca một quả phụ của một viên sĩ quan lực lượng SEAL Hải Quân hy sinh trên chiến trường Trung Đông, lời vinh danh của Ông đã làm người quả phụ ấy xúc động rơi nước mắt, còn cả nghị trường đứng dậy vỗ tay kéo dài kỷ lục, dài nhất lịch sử nghị trường Hoa Kỳ

Lõa Lồ_Bài 2 24

Nhưng truyền hình và những phóng viên của vài tờ báo không thuộc loại FAKE NEWS (chống Trump) đã tải đi hình ảnh các nghị sĩ lãnh đạo Đảng Dân Chủ ngồi yên dững dưng. không tham gia vỗ tay hay đứng lên tỏ lòng tôn kính anh linh cùng gia quyến người đã khuất

Lõa Lồ_Bài 2 25

khiến chiến binh Tim Kennedy giận dữ tweet rằng “Chúng mày hãy coi chừng! Nếu tao tử trận và vợ tao tham dự buổi phát biểu của tổng thống mà đứa nào không đứng dậy kính lễ vợ tao thì các chiến hữu của tao sẽ chôn từng đứa một.”

Lõa Lồ_Bài 2 26

e- Sự mất dạy lên đến cao trào khi Báo Mỹ biến thành mọi rợ tấn công Barron Trump, con trai út của Donald Trump, dù cậu là một thiếu niên, mà trong xã hội văn minh hiện đại chính thống của nhân loại thì nhi đồng, thiếu nhi, thiếu niên, và vị thành niên luôn được thực sự ưu tiên ưu ái, chăm sóc, và bảo vệ của toàn xã hội, huống hồ giới tinh hoa truyền thông chính thống lẽ ra đã luôn là nơi phát xuất cụ thể các ưu tiên ưu ái, chăm sóc, và bảo vệ ấy

Lõa Lồ_Bài 2 27

Thậm chí Báo Mỹ cũng vất bỏ luôn chiếc mặt nạ nhân quyền, nữ quyền, và quyền tự do làm những công việc nhà nước không cấm, để đăng những bức ảnh của người mẫu Melania Knauss trước khi cô trở thành Melania Trump với dụng ý công kích Bà xuất thân hèn hạ không có tư cách làm Đệ Nhất Phu Nhân bất kể sự thật rằng ngay cả đối với toàn thế giới tinh hoa trí thức Á Đông thì Bà ắt ở vị trí cao trọng hiếm có vì (a) Bà có cốt cách vượng phu ích tử, (b) Bà là mẫu mực của một nội tướng đảm bảo sự hòa thuận của một đại gia đình có những đứa con đại gia tài chính thuộc những bà mẹ khác nhau trước đó nhưng đều dành cho Bà sự nễ trọng, (c) Bà là mẫu mực của một bà mẹ tập trung chăm sóc con vốn không là việc có thể dễ dàng thấy được nơi phụ nữ Âu Mỹ trừ phi trong giai đoạn phụ sản, và (d) Bà được người đàn ông tuyệt đối xem trọng đạo đức gia phong và đạo đức cá nhân như Trump đánh giá cao và quý trọng.

Lõa Lồ_Bài 2 28

Cô Melania Knavs do có năng lực xuất sắc extraordinary ability của một người mẫu nên được Mỹ thuận cấp thẻ xanh, trở thành thường trú nhân hợp pháp ở Hoa Kỳ năm 2001 và trở thành công dân Mỹ năm 2006 sau khi trở thành Melania Trump. Cô có ở trần mặc bikini chụp hình cho tạp chí thời trang thể thao thì đó là công việc chuyên nghiệp hợp pháp của cô để cô làm đẹp cho những trang báo của các tạp chí thời trang cao cấp ấy

Lõa Lồ_Bài 2 29

Báo Mỹ mà ở truồng mới là chuyện suy đồi đạo đức, chuyện phạm pháp, chuyện không chuyên nghiệp, và không hề làm đẹp cho những trang báo ngay cả của chính họ.

3- Báo Mỹ Kết Liễu Hiến Pháp Mỹ:

Hiến Pháp Mỹ được duy trì nhiều trăm năm nay với rất ít những sửa đổi, nên từ ngữ “kết liễu” mang âm vang một điều không tưởng.

Tuy nhiên, những điều tưởng chừng như bất biến, bất khả xâm phạm, bất di bất dịch, lại bị dọa đe nghiêm trọng từ hệ quả của việc Báo Mỹ chống Donald Trump. Những đe dọa ấy đang làm lung lay nền tảng của các phạm trù hiến pháp, luật pháp, dân chủ và chính trị Hoa Kỳ mà sự lõa lồ đã bày phơi lồ lộ.

Những gì là khuôn khổ cho một thực tế thực hành tốt nhất – dù không giống ai – cho việc bầu cử tổng thống trên cơ sở đạt tối thiểu 270 phiếu đại cử tri đã bị chao đảo, bị thách đố, bị đặt nghi vấn về tính hiệu quả, bị dèm xiểm về giá trị của kết quả, bị phủ nhận bởi thiểu số – tức phe thất cử theo luật định, là nguyên cớ cho các bạo loạn bùng phát khắp nước Mỹ ngay sau khi Donald Trump trở thành Tổng Thống Đắc Cử đúng theo luật định và hiến pháp, và thậm chí là nội dung để thế giới “dân chủ” Phương Tây xúc xiểm công khai.

Nền dân chủ Mỹ và nền chính trị Mỹ đã như sự xô ngã dưới hiệu ứng domino từ sự rung lắc của nền tảng hiến pháp tạo nên những hố tử thần ở nơi đầy tự hào mang tên Nền Dân Chủ Mỹ cùng quy trình chính trị của nó.

Nền dân chủ Mỹ sụp lún vì thiểu số (thất cử) không còn phục tùng đa số (thắng cử), tự cho mình có quyền công khai phát biểu với giọng điệu phản dân chủ “Ông Không Là Tổng Thống Của Tôi”, được Báo Mỹ cổ súy, ủng hộ, kích động. Một cách quái đản, tự do ngôn luận thường bị áp chế bởi chính quyền các câp các nơi các nước thì nay ở Mỹ lại trở thành thứ bị tấn công bởi phe thiểu số (thất cử)

Nền chính trị Mỹ sụp lún vì đảng thất cử tiến từ quy trình bình thường (thỉnh thoảng không bỏ phiếu thông qua một dự luật nào đó của đảng thắng cử) sang quy trình phản động (công khai tuyên bố sẽ phá hỏng toàn bộ chương trình nghị sự của tổng thống và đảng thắng cử), được Báo Mỹ cổ súy, ủng hộ, kích động.

Hiến Pháp Mỹ không thể bị kết liễu, tất nhiên rồi. Nhưng chính nền dân chủ Mỹ bị đão chiều vì sự phản động của truyền thông chính thống FAKE NEWS và nền chính trị Mỹ tự hủy với sự phá tung giềng mối của giới tinh hoa chính trị Đảng Dân Chủ phản động, đã khiến Hiến Pháp Mỹ chỉ còn là quyển sách hoàn toàn vô dụng ngay cả không được dùng để tổng thống đắc cử đặt tay lên ấy mà tuyên thệ nhậm chức.

Có thể nói, do đó, sự kết liễu này mang tính thực chất và phi hình thức.

4- Báo Mỹ Kết Liễu Quyền Lực An Ninh Mỹ:

Báo Mỹ với sự tích cực điên cuồng chống Donald Trump đã làm các cơ quan quyền lực an ninh Mỹ “độc lập” như Trung Ương Cục Tình Báo CIA, Cục An Ninh Quốc Gia NSA và Cục Điều Tra Liên Bang FBI bị thách thức thách đố quyền lực và gần như bị kết liễu do phơi bày những hoạt động vi hiến; trong khi đó lại có sự vươn lên đối trọng của Bộ An Ninh Nội Địa DHS cùng cơ quan Thuế Quan Và Bảo Vệ Biên Cương CBP luôn tích cực thực thi các lịnh của Donald Trump.

Cụ thể, Nữu Ước Thời Báo số ra ngày 20-01-2017 đăng bài chủ lực rằng các cơ quan thực thi pháp luật và tình báo đang nghiên cứu các tài liệu thu thập về các cuộc nói chuyện cùng các giao dịch tiền bạc như một phần của cuộc điều tra rộng lớn hơn về những liên kết có thể có giữa các quan chức Nga và các đồng sự của Tổng thống đắc cử Donald J. Trump (“American law enforcement and intelligence agencies are examining intercepted communications and financial transactions as part of a broad investigation into possible links between Russian officials and associates of President-elect Donald J. Trump”). Việc “thu thập” tức nghe lén này tự động lột mặt nạ vi hiến của các cơ quan tình báo, tạo thời cơ cho Donald Trump cáo buộc Barack Obama đã cho nghe lén đội ngũ cố vấn của Donald Trump trong thời gian tranh cử. Sự phẫn nộ của dân chúng Mỹ sôi động trên không gian mạng giễu cợt các cơ quan tình báo Mỹ khiến các cơ quan này tổn hại danh tiếng và phương hại đến uy tín đối với các quốc gia đồng minh Tây Âu, chưa kể còn gánh lấy tai tiếng bất lực do đã không chặn ngăn được sự nhúng mũi của Nga vào cuộc bầu cử Mỹ – nếu quả thực đã có sự việc nhúng mũi ấy.

5- Báo Mỹ Kết Liễu Sự Toàn Vẹn Lãnh Thổ Mỹ:

Báo Mỹ đã đẩy sự phản ứng của phe thất cử lên đến cực đoan khi tại vài tiểu bang đã có râm ran những ý kiến phản loạn của (a) tách ra khỏi liên bang để hình thành các quốc gia khác, (b) bất tuân việc xóa bỏ các khu vực chứa chấp người nhập cư bất hợp pháp trong tiểu bang, (c) kêu gọi bỏ Mỹ kéo sang các nước khác, và (d) tuyên bố cản phá tất cả các kế sách trị quốc của Donald Trump.

Từ nay, với thói quen mới được hình thành trong cách biểu đạt mới, láo xược, cực đoan, địa phương chủ nghĩa, vị kỷ, sản sinh từ sự làm loạn của Báo Mỹ do chính Báo Mỹ tạo ra tiền lệ, người dân Mỹ sẽ trở nên dữ dội, chống đối bất kính bằng bạo lực các tổng thống Mỹ sau Donald Trump dù thuộc bất kỳ đảng nào, tạo nên tinh trạng  cát cứ sứ quân, xé toang lãnh thổ Hoa Kỳ từ bên trong.

C- Phương Tây Trần Trụi

Nhà ái quốc Donald Trump cũng làm cho truyền thông chính thống Phương Tây lõa lồ mà các nội dung trần trụi sau là nổi bật nhất từ tác động của FAKE NEWS Phương Tây:

1) Giới tinh hoa chính trị tỏ rõ sự bấn loạn trước tình thế vị thế độc tôn nay bị dọa đe bởi sự vùng lên một cách phi truyền thống của lực lượng dân túy từ gương sáng của Donald Trump nên thi nhau tuyên bố chống Donald Trump, không biết rằng chống Donald Trump đồng nghĩa với chống đa số nhân dân Mỹ vì Donald Trump đắc cử theo kết quả đa số, chống Donald Trump cũng đồng nghĩa với chống nền dân chủ Mỹ, và chống Donald Trump tất nhiên đồng nghĩa với việc răn đe sẽ chống lực lượng dân túy tại nước mình.

2) Điểm trên bộc lộ sự trá hình của thể chế dân chủ, sự trá ngụy của tự do ngôn luận.

3) Câc quốc gia đều đã sống bám vào sự bảo vệ quân sự của Hoa Kỳ kể từ kết thúc Đệ Nhị Thế Chiến.

4) Điểm trên bộc lộ một tin mừng cho ISIS (không phải cho Nga dù Nga không thể không vui mừng) rằng các quốc gia trên không có tiềm lực quốc phòng, dễ bị đánh chiếm và xóa sổ.

5) Điểm trên cũng đồng thời cho thấy bản chất của cường quốc Âu Tây thật ra là sự nhục nhã không những ở chỗ lệ thuộc vào sự bảo vệ của Mỹ mà còn ở vấn nạn rằng để được Mỹ tiếp tục bảo vệ thì họ vừa phải chịu lụy trước Mỹ, vừa phải luôn tạo sự căng thẳng với Nga như thể chịu đựng mối đe dọa xâm lược từ Nga, và vừa phải gây rối ở Trung Đông, cố tình để Tây Âu ngập ngụa trong vấn nạn dân tỵ nạn Trung Đông và chấp nhận để dân mình thành nạn nhân bị khủng bố sát hại, ngõ hầu Mỹ không thể không tiếp tục đùm bọc EU.

Quả Donald Trump đã làm giới truyền thông tư bổn lõa lồ.

D-Ý Kiến Tự Toát Của Một Người Việt

Nội dung của phần III này thuộc loại self-explanatory tức “tự toát lên nội dung” tức “xem là hiểu mà không cần lập luận” tức “hòa âm lõa lồ” tức “tự do hiều sao thì hiểu” tức “nhiều lắm cũng chỉ có phần dịch thuật mà thôi”:

Lõa Lồ_Bài 2 30

Ghi chú:

29-3-2017: Nữu Ước Thời Báo quảng cáo trên Twitter: Nữu Ước Thời Báo được dựng xây trên cơ sở những kiến thức khác lạ, được viết phục vụ những ai có thắc mắc và dám luôn rộng mở trí hóa thoáng hoạt. Hãy đăng ký mua ngay hôm nay để có những nội dung chuẩn xác về chính trị toàn cầu, cải cách chăm sóc y tế và hơn thế nữa. Đại hạ giá có giới hạn. Hãy xem các lựa chọn.

30-3-2017: Hoàng Hữu Phước “tweet” trả lời Nữu Ước Thời Báo“Trí hóa rộng mở thoáng hoạt là để đón chào cái hay và điều tuyệt hảo. New York Times từ 2016 đến giờ là sự khủng hoảng của toàn thứ tệ tồi và cực kỳ tồi tệ với toàn tin LÁO XẠO. BUỒN THAY và TỆ THAY.”

31-3-2017: Quảng cáo của Nữu Ước Thời Báo biến mất trên Twitter.

E- Kết Luận

Lời tiên tri rằng Barack Obama là vị tổng thống cuối cùng của Hoa Kỳ hoàn toàn chính xác.

Lời tiên tri ấy đúng, vì Nước Mỹ là một quốc gia mà toàn bộ các giả trá giả dối giả mạo của nó từ thời Barack Obama trở về trước đã bị nén chặt dưới lớp bê tông sơn nhũ vàng dạ quang ngời sáng đầy chất ngoại-hình của nó

Donald Trump đã là chất xúc tác tạo nên phản ứng tự hủy của lớp sơn bê tông ấy, khiến Nước Mỹ lõa lồ bày phơi thân thể phi-ngoại-hình của nó.

Nước Mỹ từ nay đã là một Nước Mỹ hoàn toàn khác vì giới tinh hoa chính trị hoàn toàn mất vai trò độc quyền lãnh đạo quốc gia, trở thành những sinh vật mà bất kỳ ai cũng có thể nhạo báng miệt thị.

Nước Mỹ từ nay đã là một Nước Mỹ hoàn toàn khác vì giới truyền thông chính thống quốc gia Mỹ trở thành truyền thông láo xạo mà người dân đen mặc sức rủa nguyền, nhạo báng, lên án.

Donald Trump đã nêu bật một chân lý muôn đời rằng báo chí chỉ là thứ phục vụ nhu cầu giải trí của khách hàng, và rằng bất kỳ ai tô vẽ hào quang “cung cấp thông tin”, “cung cấp sự thật”, “tất cả vì chân lý” cho báo chí rồi sẽ không sớm thì muộn gánh lấy hậu quả từ sự tô vẽ hào quang ấy. Báo chí của con người thì cách chi có được các hào quang của Chúa!

Thế Giới Truyền Thông Chính Thống Đã Thực Sự Ngu Xuẩn Khi Chống Donald Trump, Người Chứng Của Chân Lý!

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo các bài viết của cùng tác giả:

1) Donald Trump:

Tôi Ủng Hộ Donald Trump 01-01-2016

Hoàng Hữu Phước Phỏng Vấn Donald Trump 12-10-2016

Nếu Là Donald Trump, Tôi Sẽ…  03-01-2017

Donald Trump Làm Thế Giới Chính Trị Âu Mỹ Lõa Lồ  26-3-2017

2) Nước Mỹ Vỡ Vụn:

Nước Mỹ Bất Hạnh  15-02-2014

Nước Mỹ Vỡ Vụn   29-3-2014

3) Báo Chí Truyền Thông Chính Thống:

Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt  2013

Báo Sài Gòn Giải Phóng July 21, 2013

Hội Chứng Bầy Đàn  20-8-2013

Báo Người Lao Động  28-9-2014

Về Một Ý Kiến Trên Báo Tuổi Trẻ  16-10-2014

“Tôi Là Người Hồi Giáo…”  18-01-2015

Năm Mới Thử Bàn Về Báo Mới Trên Cơ Sở Siêu Cường Quốc  22-01-2015

Vấn Nạn Ngôn Từ Trong Giới Truyền Thông  22-11-2015

Đối Phó Với Đám Nhà Báo “Hai Mang”  27-12-2015

Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này  05-8-2016

Truyền Thông Ba Que Xỏ Lá   04-11-2016

Báo Tuổi Trẻ Lại Giỡ Trò Fauxtography  11-11-2016

Đảng Cộng Sản Việt Nam Đã Mất Kiểm Soát Truyền Thông Chính Thống   16-11-2016

Báo Chí Phải Được Tự Do Tuyệt Đối  23-12-2016

Thời Bao Cấp: Sự Vô Đạo Đức Của Truyền Thông Chính Thống Việt Nam  19-12-2016

4) Truyền Thông Phi Chính Thống:

Những Lập Luận Ngu Xuẩn Của Kẻ Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng  09-6-2008

Thùng Nước Đá và Blog  14-7-2013

Mạng Xã Hội   14-8-2013

Quyền Lực Thứ Sáu  13-8-2014

Hoàng Hữu Phước Đã Nói Về Sự Thất Bại Của Yahoo!   28-7-2016

Lao Xao Láo Xạo  04-8-2016

Rác Rến

Sự Thật Chưa Được Nói Đến Về Đa Phước

Hoàng Hữu Phước, MIB

28-02-2017

da-phuoc-1da-phuoc-2

Bài này nói về những thông tin cụ thể liên quan đến vụ Khu Liên Hợp Xử Lý Chất Thải Rắn Đa Phước (trong bài này gọi tắt là Rác Đa Phước). Và sự thật này đã có từ rất nhiều năm trước.

1) Cái lẽ ra phải sẵn có nơi báo chí

Báo chí phải nói về những sự thật của những vấn đề quan trọng, quan trọng hơn, và quan trọng nhất, chứ không về sự thật liên quan đến mức độ tài sản hay sự làm mẹ đơn thân hoặc kích cỡ vòng số một hoặc ai là bồ mới của một ả nào đó của cái ao làng giải trí chật chội đầy bèo của Việt Nam vốn là hạng bét nếu so với thế giới số một của Mỹ Âu hay Âu Mỹ.

Rác Đa Phước là vấn đề rất quan trọng của Thành phố Hồ Chí Minh.

Nhưng phải chăng chỉ dưới thời Quốc Hội Khóa XIV thì năm 2017 báo chí Thành phố Hồ Chí Minh mới nói hùng hồn thoải mái về Rác Đa Phước? Vậy sự thật đã bị những ai trong và ngoài giới truyền thông không cho đăng nên báo chí đã không dám đăng trong thời gian quá dài?

2) Cái lẽ ra phải có sẵn nơi nghị sĩ

Đã muốn “làm chính trị” – tức làm nghị sĩ hoặc làm thành viên chính phủ mà ngôn ngữ Việt Kiều tức ngôn ngữ Việt Nam Cộng Hòa gọi là “nội các” – thì ngay từ rất sớm trước khi “làm chính trị” thì các đấng đã phải quan tâm sâu sắc nhất đến tất cả những gì có liên quan đến cuộc sống cùng hơi thở xã-chính-quân-kinh-pháp của xã hội bản thân mình đang sống với, trong tương quan tìm hiểu sâu rộng về xã-chính-quân-kinh-pháp của các xã hội bên ngoài kề cận với cái xã hội mình đang sống bên trong ấy.

Tuy nhiên, Nghị sĩ Phan Thanh Bình thuộc Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV (2016-2021) của Thành phố Hồ Chí Minh gần đây tuyên bố khi tiếp nhận đơn của Ông Đoàn Văn Đức về Rác Đa Phước rằng ông sẽ xem xét và “Nếu Đa Phước làm sai, tôi sẽ lên tiếng”.

Trước khi nói về vài sự thật chưa được “tiết lộ” hay “hé lộ” – từ ngữ bịnh hoạn dạo này thường xuyên xuất hiện trên tất cả các phương tiện truyền thông đại chúng Việt Nam từ sự lây nhiễm của Hội Chứng Chống Trump anti-Trump Syndrome của bọn báo chí hèn hạ Mỹ – tác giả bài viết này xin khẳng định ông thủa chưa vào trường tiểu học Phan Đình Phùng (nay vẫn là trường Phan Đình Phùng ở Quận 3) có được ba má cho đi học ở Trường Chí Trung gần nhà (và gần trường Phan Đình Phùng nói trên) để học đánh vần và tập đồ tập viết, chuẩn bị vào tiểu học (Việt Nam Cộng Hòa cực kỳ khôn ngoan không quy định phải có các bậc mầm non – nhà trẻ – mẫu giáo nên hoàn toàn do phụ huynh tự dạy con cái hoặc tự cho con em đi học tại những trường như Chí Trung mà tất cả các trường này không cấp “chứng chỉ” hay “bằng tốt nghiệp” gì sất, khiến chẳng bao giờ có nạn thiếu trường và thiếu giáo viên mầm non – nhà trẻ – mẫu giáo và cũng thiếu luôn chuyện giáo viên mầm non – nhà trẻ – mẫu giáo đấm đá đạp đập các mầm non ấy).

Cô giáo Hai, chủ nhân dạy học duy nhất tại ngôi trường rộng khoảng 10 mét và sâu khoảng 6 mét (theo trí nhớ của “mầm non” Hoàng Hữu Phước vốn cực dốt môn toán) mang tên Chí Trung ấy là mẹ của Nghị sĩ Phan Thanh Bình (theo trí nhớ cũng của “mầm non” Hoàng Hữu Phước về gương mặt của “anh” Phan Thanh Bình thỉnh thoảng mặc quần đùi áo sơ mi ngắn tay đứng coi lớp khi Cô giáo Hai đi ra ngoài). Nghĩa là bài viết này – với lòng tôn kính – không hề công kích Nghị sĩ Phan Thanh Bình mà chỉ nêu lên một vấn nạn trầm kha của Đảng khi đưa những đảng viên ưu tú của Đảng ra “làm chính trị” bất kể họ có đã quan tâm đến những thứ xã-chính-quân-kinh-pháp nói trên hay chưa.

Đã có quan tâm thì mặc nhiên phải biết rõ về Rác Đa Phước. Là đảng viên ưu tú của Đảng, Nghị sĩ Phan Thanh Bình lẽ ra đã phải biết Rác Đa Phước đã từng được một đảng viên ưu tú khác của Đảng là Ông Lê Mạnh Hà cũng của Thành phố Hồ Chí Minh lên tiếng với các cảnh báo nghiêm trọng mang tính nghi án của Rác Đa Phước. Đã biết mà không từng góp công sức tự tìm hiểu, tự điều tra, để giúp Thành Phố, giúp Đảng, giúp dân, giúp nước; để rồi sau khi trở thành “chính khách” (làm nghị sĩ tức là làm chính trị – theo bài bản Âu Mỹ mà tác giả bải viết này đã giải thích chi tiết trong bài “Làm Chính Trị & Làm Loạn”) lúc nhận được đơn lần thứ mấy chục của công dân thì trả lời vào Tháng 9 năm 2016 rằng sẽ lên tiếng nếu Đa Phước làm sai. Phải chăng sẽ lên tiếng rằng “Ê Đa Phước! Chú mày làm sai rồi”, và cũng không rõ ai sẽ chứng minh Đa Phước đúng hay Đa Phước sai để Nghị sĩ Phan Thanh Bình có cơ sở lên tiếng? Và nếu vụ việc kéo từ Quốc Hội các khóa trước sang Khóa XIV, để rồi nếu chưa chứng minh được, sẽ tiếp tục kéo sang Khóa XV để một nghị sĩ khác sẽ lên tiếng nếu Đa Phước làm sai?

3) Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước và công dân Đoàn Văn Đức

Trong thời gian đương nhiệm, tác giả bài viết này đã được công dân Đoàn Văn Đức cung cấp hồ sơ tài liệu chi tiết về Rác Đa Phước mà công dân này cáo buộc là có tiêu cực “tắc trách” “bất cẩn” và “khó hiểu” của lãnh đạo Thành phố Hồ Chí Minh.

Hình ảnh tập tài liệu “hé lộ” tình tiết rằng chính Ông Đoàn Văn Đức do quan tâm đến việc xử lý môi trường cho Thành phố đã tổ chức đưa các quan chức thành phố sang Mỹ tháng 8-2003 (Phó Chủ Tịch UBND Thành phố Hồ Chí Minh Mai Quốc Bình làm trưởng đoàn) thực tế tham khảo quy mô quy trình xử lý rác với so sánh quy trình quy mô tương tự ở Hong Kong; đồng thời để dự án xử lý rác mang tính “hợp tác quốc tế”, Ông Đoàn Văn Đức có mời thêm Ông David Dương, Việt Kiều Mỹ, cùng tham gia.  Bức hình dưới đây là về buổi họp tiếp xúc của Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh Lê Thanh Hải với đoàn các ông Đoàn Văn Đức và David Dương 16-7-2003, và bức hình các ông Đoàn Văn Đức và David Dương nắm tay giao ước cùng Bí Thư Thành Ủy Long An Lê Thanh Tâm trong hợp tác với về dự án xử lý rác Thủ Thừa:

da-phuoc-3da-phuoc-4da-phuoc-5da-phuoc-6

Tuy nhiên, dù đã có chủ trương của Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh và Tỉnh Ủy Long An cho phép Ông Đoàn Văn Đức (tức Công Ty Đức Hạnh) lập dự án, dự án lại được lãnh đạo Thành phố Hồ Chí Minh lẳng lặng dành ưu ái riêng cho Ông David Dương thực hiện, và các ưu ái kỳ lạ không thể không mang hơi hướm tiêu cực ấy đã được Ông Đoàn Văn Đức kiên trì khiếu nại với chính quyền Thành phố Hồ Chí Minh nhưng bất thành. Tập hồ sơ khiếu nại liên quan đến Rác Đa Phước mang các tình tiết sau mà ông đã luôn lập đi lập lại trong các thư khiếu tố từ các năm trước, mà gần nhất là các công văn “Huyết Tâm Thư” số 34/VT.2014 ngày 11-7-2014 gởi Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh, Uỷ Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh, Tỉnh Ủy Long An, Ủy Ban Nhân Dân Long An; và Đơn Tố Cáo ngày 16-6-2015 gởi Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang có nội dung như sau:

da-phuoc-7da-phuoc-8da-phuoc-9

Như đã hướng dẫn công dân trong các bài viết trước đây về nội dung khiếu tố, khi thấy nội dung đã cùng được gởi đến Chủ Tịch Nước, Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước đã không chuyển hồ sơ đến Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang.

Có thể Văn Phòng Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang đã viết chuyển hồ sơ cho cơ quan nào đó năm 2015 và cơ quan đó đã giao lại cho đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV của Thành phố Hồ Chí Minh năm 2016 nên hồ sơ đến tay Nghị sĩ Phan Thanh Bình. Vấn đề là Văn Phòng Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang dường như đã chưa gởi công văn báo tin theo đúng quy định nghiêm ngặt của Quốc Hội cho công dân Đoàn Văn Đức hay biết về việc hồ sơ có đã được chuyển tiếp hay chưa và đã chuyển đến đâu, vì công dân Đoàn Văn Đức luôn báo tin cho Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước qua Viber nếu có nhận được các công văn cùng loại, thí dụ như khi Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước can thiệp tháng 3-2016 vụ khiếu tố của công dân Đoàn Văn Đức liên quan đến Mỏ Núi Đất mà sự việc bị ngâm một cách hỗn láo vô chính phủ từ năm 2011 và Văn Phòng Chính Phủ vào tháng 5-2016 có ngay công văn dưới đây:

da-phuoc-10da-phuoc-11

4) Thế nào là đổi mới

Vấn đề nghiêm trọng ở chỗ vì sao ngay cả một đảng viên ưu tú giòng dõi tinh hoa chính trị như Ông Lê Mạnh Hà khi lên tiếng cáo buộc có manh nha tiêu cực của vụ Rác Đa Phước thì toàn bộ Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh dưới triều đại của Bí Thư Lê Thanh Hải và Hội Đồng Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh dưới triều đại của Chủ Tịch Nguyễn Thị Quyết Tâm đều run sợ, không có ai quyết tâm gạn đục khơi trong làm sáng tỏ vấn đề để minh bạch hóa môi trường đầu tư nước ngoài tại Thành phố, trong sạch hóa nội bộ Đảng, đánh tan các hoài nghi không bao giờ không có trong công luận của Thành phố.

Tất nhiên, thông tin trên các phương tiện truyền thông đại chúng vào tháng 2-2017 cho biết Đoàn Công Tác Cục 3 Thanh tra Chính phủ đã công bố quyết định thanh tra bãi rác Đa Phước vì “gây ô nhiễm môi trường, làm thiệt hại ngân sách Nhà nước” theo nội dung đơn tố cáo của ông Đoàn Văn Đức, Giám đốc Công ty Cổ phần Xây dựng Giao thông Đức Hạnh.

Tuy nhiên, việc vì sao Thanh Tra Chính Phủ thời gian dài trước năm 2017 đã không quan tâm đến việc tiến hành thanh tra Rác Đa Phước khiến có thể làm dấy lên nghi vấn rằng đã có sự cố gắng che đậy hộ cho sự lỡ tay nhúng chàm của một hay nhiều lãnh đạo cấp cực cao nào đó của Thành phố Hồ Chí Minh.

Bài học ở đây cho người dân Thành phố Hồ Chí Minh là hãy giao thêm tối thiểu một nhiệm kỳ tiếp theo chỉ cho nghị sĩ nào đáp ứng đầy đủ cả hai yêu cầu tối cần thiết của (a) thực sự là một chính khách, và (b) đã chứng tỏ qua nhiệm kỳ trước đó rằng luôn tích cực chủ động mạnh mẽ tác động hiệu quả vào việc có các phản hồi cụ thể của các cơ quan Nhà Nước cấp cao đối với các vụ khiếu tố của người dân.

Đổi mới nghĩa là đẩy tiếp để tiến xa hơn một cái mới đã đạt được mức độ hiệu quả.

Chỉ có những người mông muội ngu đần ngu xuẩn mới cho rằng đổi mới về Quốc Hội là giao việc “làm chính trị” cho 50% (hay một tỷ lệ số học nào đó) nghị sĩ mới tinh mới lạ mới nguyên mới được đưa vô Quốc hội, để cùng 50% (hay một tỷ lệ số học nào đó) người đã có thẻ chứng nhận Đại Biểu Quốc Hội khóa trước đó đang chuẩn bị nhận thẻ Đại Biểu Quốc Hội khóa mới, chung tay đẩy tiếp một cái đang tồn tại vào một vị trí mới cách đó vài xen-ti-mét.

Đổi mới tại Quốc Hội phải và chỉ có nghĩa là giao việc cho 50% (hay một tỷ lệ số học nào đó) nghị sĩ mới nhưng đã hiểu các yêu cầu xã-chính-quân-kinh-pháp của “làm chính trị”, có sự giúp sức của 50% (hay một tỷ lệ số học nào đó) Đại Biểu Quốc Hội khóa trước đó là chính khách thực thụ tinh tường xã-chính-quân-kinh-pháp đã tích cực tác động giải quyết các khiếu tố chống tiêu cực, để cùng nhau đẩy tiếp và đẩy tiến xa hơn một cái mới đã đạt được mức độ hiệu quả cụ thể.

Không đổi mới kiểu đúng đắn duy nhất nêu trên thì đất nước này có nguy cơ có thêm nhiều rác rến dẫn đến mất thêm nhiều ngân sách, mất thêm lòng tin của người dân vào chế độ, và mất nước – chỉ vì mỗi nhiệm kỳ lại có tuyệt đại đa số trong số tối đa 500 Đại Biểu Quốc Hội trở thành bưu tá mới.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo thêm:

Làm Chính Trị & Làm Loạn  12-02-2017

Xử Lý Đơn Thư Khiếu Tố Của Người Dân  24-02-2015

Hai Tên Mọi Bẩn Thỉu

“Không Tà Vạy, Không Làm Lãnh Đạo và Còn Khuya Mới Thành Bắc Đẩu!”

Hoàng Hữu Phước, MIB

25-02-2017

Mục Lục

A- Tên Mọi Kofi Annan

1) Thất bại thảm họa của các đội quân gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc

2) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình bị lạm dụng

3) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình không được thực thi

4) Thất bại của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc

5) Mức độ tham nhũng cao nhất

6) Sự tuyệt vọng xơ cứng

7) Tư tưởng chống Liên Hợp Quốc trên thế giới

8) Sự đối đầu căng thẳng tồi tệ nhất giữa Hoa Kỳ và Liên Hợp Quốc

B- Tên Mọi Barack Obama

1) Các chiến lược địa-chính-quân-kinh hỏng bét

2) Bất tài trong quản trị nhân sự

3) Bất trí

4) Quốc nhục

5) Làm trò khỉ với Việt Nam

6) Bôi nhọ uy tín Đảng Dân Chủ

screen-shot-01-09-17-at-09-15-am-001

Ở trên là hình ảnh hai “tên mọi bẩn thỉu” có 6 điểm cực kỳ giống nhau như:

(a) cả hai đã gây ra những tội ác man rợ,

(b) cả hai có vinh dự lãnh đạo hai thực thể lớn nhất thế giới mà cả hai thực thể này đều có tên gọi “United” tức “Liên Hợp” gồm Liên Hợp Quốc UNO và Liên Hợp Tiểu Quốc America USA,

(c) cả hai đều nắm quyền lãnh đạo hai nhiệm kỳ,

(d) cả hai đều rời ngôi vị trong ô nhục,

(e) cả hai đều có giải Nobel Hòa Bình lúc đang tại vị, và

(f) rất tiếc cả hai đều là người gốc Phi.

Sở dĩ phải dùng từ “Rất tiếc” vì cả hai “tên mọi” trên đều là người da đen trong khi cụm từ “mọi đen” do chính người Mỹ da trắng tạo nên lại xuất phát từ sự kỳ thị chủng tộc đầy miệt thị nên bài viết này nhất thiết phải phân trần rằng yếu tố kỳ thị chủng tộc là hoàn toàn không tồn tại trong hành trạng “tự do ngôn luận” của tác giả vốn là một blogger trên cả tuyệt đối chính đạo và bất kỳ sự liên tưởng nào đó – nếu có nơi người đọc – đến “mọi đen” hoàn toàn tùy thuộc vào riêng chỉ người đọc ấy mà thôi.

Tên Mọi Kofi Annan

Kofi Annan là Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc (UNO – United Nations Organization) hai nhiệm kỳ (từ 01-1997 đến 12-2006), và là nhân vật đoạt Giải Nobel Hòa Bình (năm 2001)

 screen-shot-02-13-17-at-11-31-pm

Triều đại trị vì của Kofi Annan trùng với hai đời Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton của Đảng Dân Chủ và George W. Bush của Đảng Cộng Hòa.

Kofi Annan bị ô danh thiên cổ vì các tội ác gây ra do đáp ứng đúng mong muốn của Hoa Kỳ, và vì các tiêu cực gây ra không đáp ứng đúng mong muốn của Mỹ.

Dường như bắt chước Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu của Việt Nam Cộng Hòa ứng khẩu năm 1975 mạt sát Mỹ khi bị Hoa Kỳ vất vào sọt rác lịch sử, Tổng Thư Ký Kofi Annan của Liên Hợp Quốc khi bị Hoa Kỳ vất vào sọt rác lịch sử đã phát biểu ngày 11-12-2006 tại Thư Viện Tổng Thống Truman ở Bang Missouri hùng hồn đến nỗi bài phát biểu ấy đi vào lịch sử đối ngoại chưa từng có tiền lệ của Hoa Kỳ như sự tấn công dữ dội nhất từ một vị lãnh đạo Liên Hợp Quốc giáng vào Chính Phủ Mỹ. Những lời bổng dưng đột biến hùng hồn ấy bao gồm nhiều thứ, từ dạy bảo nhân loại (như: “không quốc gia nào có thể khiến mình an toàn hơn bằng cách thống trị các quốc gia khác”) đến dạy bảo Hoa Kỳ (như trong cuộc chiến do Mỹ lãnh đạo chống khủng bố: “vai trò tiên phong của Mỹ chỉ có thể duy trì nếu Mỹ thật lòng với các nguyên tắc”; hoặc như chiến tranh Iraq: “không nhà nước nào có thể khiến các hành động của mình được các nước khác xem như hợp pháp…đặc biệt khi sử dụng sức mạnh – nhất là sức mạnh quân sự”), v.v.

Dường như do đã có công dân Hoàng Hữu Phước của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã lên tiếng năm 2003 rằng thế giới sẽ hỗn loạn nếu thế giới để yên cho Mỹ tiêu diệt Saddam Hussein là người duy nhất có tài dìm đầu khủng bố, Tổng Thư Ký Kofi Annan của Liên Hợp Quốc khi kết thúc nhiệm kỳ đã trở nên mạnh dạn hơn nên khi trả lời phỏng vấn của BBC ngày 04-12-2006 dõng dạc phán rằng “người dân Iraq ngày nay sống tồi tệ hơn lúc còn dưới thời Saddam Hussein” và rằng “Saddam là người tôi có thể cùng làm việc với”, v.v.,  khiến chế độ mới của Iraq do Mỹ hậu thuẫn phải nổi điên đốp chát lại rằng Kofi Annan chẳng hiểu gì sất vì trước đây dân Iraq bị Saddam Hussein tàn nhẫn tàn sát còn hiện nay dân Iraq bị bọn al-Qaeda tàn ác tàn sát chớ chính phủ Iraq hiện nay do Mỹ dựng lên nào có tàn ác tàn nhẫn tàn sát dân đâu, v.v. và v.v.

10 năm ngự trị ngôi cao của Kofi Annan đã làm ô danh Liên Hợp Quốc như một tổ chức thất bại đến độ Hoàng Hữu Phước của Việt Nam năm 2011 đã bảo ngày tàn của Liên Hợp Quốc đã đến và nó nhất thiết phải được thay thế bằng một tổ chức khác, còn Donald Trump của Mỹ ngày 27-12-2016 đã tuyên bố trên Twitter thóa mạ Liên Hợp Quốc xem nó đang chỉ như một câu lạc bộ nơi người ta đàn đúm bù khú mà thôi (“just a club for people to get together, talk and have a good time”).

Di sản Kofi Annan để lại cho Liên Hợp Quốc bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – 8 sự tầy huầy đầy tai tiếng và quá nổi cộm sau:

1) Thất bại thảm họa của các đội quân gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc như tại Bosnia, Congo và Sudan.

2) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình bị lạm dụng từ Bosnia hay Burundi đến Sierra Leone và Haiti. Tồi tệ nhất là tại Congo, nơi Liên Hợp Quốc gởi đến 16.000 quân (đến từ các nước Nepal, Morocco, Tunisia, Nam Phi, Pakistan, và Pháp) nhưng chính tại Congo các hành vi hãm hiếp mọi rợ và giết chóc man rợ lại bị gây ra bởi chính các chiến sĩ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc cùng các sĩ quan địa phương “cùng phe” tại khắp Congo kể cả ngay tại các trại tỵ nạn của Liên Hợp Quốc lập ở thị trấn Bunia vùng Đông-Bắc, dẫn đến việc MONUC (Phái bộ Liên Hợp Quốc tại Cộng Hòa Dân Chủ Congo) bị ít nhất 150 cáo buộc vi phạm nhân quyền nghiêm trọng với quy mô sát hại lớn hơn rất nhiều so với tội ác giữa các bên xung đột, song không có thân nhân nào của các nạn nhân bị chiến binh Liên Hợp Quốc sát hại có thể nộp đơn kiện đến Liên Hợp Quốc vì tất cả họ đều bị thủ tiêu.

3) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình không được thực thi:  Còn ngược về trước đó, vào năm 1994, lúc vẫn còn là quan chức cấp cao thứ nhì của Liên Hợp Quốc nắm giữ quân đội gìn giữ hòa bình, Kofi Annan đã từ chối không gởi 5.000 lính “mũ nồi xanh” đến Rwanda đến ngăn chặn người Hutu diệt chủng người Tutsi. Sự bỏ mặc này của Kofi Annan khiến 800.000 thường dân của tộc Tutsi bị dân Hutu chặt đầu bằng rìu chỉ trong ba tháng. Tuy nhiên, thay vì bị ô danh, Kofi Annan sau đó được Mỹ hân hoan tưởng thưởng bằng cách đề xuất chọn làm Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc.

4) Thất bại của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc trước những vụ việc xâm hại nhân quyền tồi tệ nhất lịch sử nhân loại đã làm Liên Hợp Quốc thêm ô danh và mất hẳn uy tín trên trường quốc tế. Thậm chí Liên Hợp Quốc còn bị Mỹ phê phán vì Liên Hợp Quốc đã “sơ xuất” để “lọt” vào trong Liên Hợp Quốc hoặc được “mời chuẩn y” sự thành lập của Hội Đồng Nhân Quyền những quốc gia mà Mỹ cáo buộc độc tài tàn bạo (gồm Miến Điện, Syria, Sudan, Zimbabwe, và Bắc Triều Tiên), hoặc nhân quyền tệ hại (gồm Trung Quốc, Nga, Cuba, Algeria, Pakistan, và Saudi Arabia).

5) Mức độ tham nhũng cao nhất so với tất cả các vị tiền nhiệm cùng với sự bất lực trong giám sát và quản lý Chương Trình Đổi Dầu Lấy Lương Thực của Iraq sau khi tiêu diệt Saddam Hussein mà các tai tiếng cùng thất thoát cho đến ngày nay cũng chưa hề được đưa ra ánh sáng đã khiến Liên Hợp Quốc vĩnh viễn mất đi uy tín uy danh từng có, thậm chí mức độ tham nhũng tại cơ quan quyền lực quốc tế này với chỉ chương trình ấy cũng đã ở mức độ scandal tài chính không những ghê gớm nhất lịch sử Liên Hợp Quốc mà còn là vụ lừa gạt quy mô to lớn nhất của thời  hiện đại. Thậm chí con trai của Kofi Annan là Kojo Annan dưới võ bọc của công ty Thụy Sĩ Cotecna đã có những hợp đồng lớn ký với Liên Hợp Quốc lấy dầu hỏa Iraq với giá rẻ như cho và cung cấp nhu yếu phẩm với giá trên trời cho Iraq qua chương trinh ấy (tên của Kojo Annan tái xuất hiện vào tháng 4-2016 khi có sự tiết lộ Hồ Sơ Panama). Sự tham nhũng đi kèm với lạm quyền mua quan bán chức còn thể hiện qua việc sau khi nhận được nửa triệu USD do nhà hoạt động Đức Achi Steiner cống nạp riêng, Kofi Annan đã hân hoan bổ nhiệm Steiner làm Giám Đốc UNEP (Chương Trình Môi Trường Liên Hợp Quốc).

6) Sự tuyệt vọng xơ cứng bất động lan tràn toàn tổ chức Liên Hợp Quốc trong cả hai trường hợp là (a) khi Hội Đồng Bảo An bó tay không thể cản ngăn Hoa Kỳ tự ý xâm lược và chiếm đóng Iraq, và (b) thời kỳ hậu 9-11 tức sau cuộc tấn công khủng bố của al-Qaeda bằng máy bay thương mại vào các vị trí trên đất Mỹ như Trung Tâm Thương Mại Thế Giới ở Bang New York, Ngũ Giác Đài ở Bang Virginia, và Stonycreek Township ở Bang Pennsylvania ngày 11-9-2001.

7) Tư tưởngchống Liên Hợp Quốc trên thế giới: Tại sự tồi tệ của Tổng Thư Ký Kofi Annan mà Âu Mỹ xuất hiện từ ngữ anti-Kofi tức “chống Kofi” rồi từ đó biến tướng thành anti-UN tức “chống Liên Hợp Quốc”.

8) Sự đối đầu căng thẳng tồi tệ nhất giữa Hoa Kỳ và Liên Hợp Quốc đối với hậu quả của chiến tranh Iraq – mà báo chí Âu Mỹ gọi là sự căng thẳng giữa Mỹ và Vịnh Con Rùa (Turtle Bay – tức khu dinh cơ Liên Hợp Quốc). Do Liên Hợp Quốc tất nhiên luôn dưới sự khuynh đảo của Hoa Kỳ, tất cả các vị Tổng Thư Ký của tổ chức này đều mặc định do Mỹ lựa chọn. Khi Mỹ muốn loại bỏ Tổng Thư Ký Boutros Boutros-Ghali người Ai Cập, Chính phủ Bill Clinton đã chọn Kofi Annan người Ghana lên thay thế. Tuy nhiên, càng về sau thì dưới tác động của (a) những hành động trên thế giới của Mỹ chỉ đưa đến các thất bại tai tiếng khiến Annan bất bình do bị vạ lây, và (b) những tham nhũng tiêu cực và bất lực của Annan khiến Mỹ bất bình do bị vạ lây, dẫn đến tình trạng cực kỳ khôi hài khi những kẻ hợp nhau ở hai vị trí “siêu” của siêu tổ chức và siêu cường lại biến thành đối nghịch chuyên phơi bày công khai các chuyện siêu xấu của nhau.

Kofi Annan là thí dụ rõ nét nhất cho tiêu chí cao cấp cao vời sau của (a) sự lựa chọn của Hoa Kỳ cho vị trí đứng đầu Liên Hợp Quốc và (b) sự lựa chọn của Ủy Ban Nobel cho giải Nobel Hòa Bình:

“Không Tà Vạy, Không Làm Lãnh Đạo và Còn Khuya Mới Thành Bắc Đẩu!”

Tên Mọi Barack Obama

Barrack Obama là Tổng Thống Liên Hợp Tiểu Quốc America (USA – United States of America) hai nhiệm kỳ (từ 01-2009 đến 12-2016), và là nhân vật đoạt Giải Nobel Hòa Bình (năm 2009).

 screen-shot-02-13-17-at-11-31-pm-001

Di sản khốn nạn mà tên mất dạy Barack Obama để lại cho Hoa Kỳ bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – 6 sự tầy huầy đầy tai tiếng và quá nổi cộm sau:

1) Các chiến lược địa-chính-quân-kinh hỏng bét

Ngoài các sự thật về thất bại của Mỹ dưới thời Barack Obama đối với Iran, IS, và Syria, những đại biến khi Nga

(a) thu hồi Bán Đảo Crimea chiến lược từ Ukraine sáp nhập trở lại vào Nước Nga, dâng sự ngự trị Hắc Hải cho các hạm đội Nga, nhờ vào việc Ukraine thân Mỹ đã không được Mỹ dưới thời Obama cố vấn thành công;

(b) thu phục Thổ Nhĩ Kỳ qua việc cứu sống Tổng Thống thân Mỹ Recep Tayyib Erdogan khỏi cuộc binh biến đảo chính không thể không do Barack Obama đã cho phép tiến hành hoặc do CIA và tình báo quân đội Hoa Kỳ đã hoàn toàn bất lực;

(c) thu tóm danh dự quốc gia về uy lực khí tài quân sự thi thố đánh bại IS, uy danh bảo vệ thành công Tổng Thống Syria Bashar al-Asad, và uy thế quy tụ Nga-Thổ-Iran trong giải quyết tình hình Syria;

Đã đẩy Hoa Kỳ và NATO vào khủng hoảng chiến lược.

Trong khi đó, cái Hiệp Định Xuyên Thái Bình Dương TPP mà Obama dốc chí theo đuổi dựng xây nhiều năm đã bộc lộ nhiều yếu điểm cực kỳ tai hại đến độ ngay sau khi ký kết, các cuộc “biểu tình” chống đối mạnh mẽ đả nổ ra tại New Zrealand là một trong 12 nước đã ký TPP; còn tại Việt Nam thì Quốc Hội đã đình lại việc phê chuẩn với lý do viện dẫn là chờ chính phủ mới của Hoa Kỳ định hình, trong khi có khả năng là do đã nhận thức được chính mình đã hớ khi lỡ đặt bút ký tham gia; và ứng viên Donald Trump chỉ cần tuyên bố hủy bỏ TPP là thu hút ngay sự ủng hộ của cử tri khiến Hillary Clinton cũng phải vội vàng tuyên bố chống lại TPP của Barack Obama.

2) Bất tài trong quản trị nhân sự

Bất kỳ ai thuộc tầm cỡ quản trị bất kể là quản trị doanh nghiệp dưới cả chuẩn nhỏ hay trên cả vĩ đại, quản trị cơ quan địa phương hay đa phương, quản trị đất nước dưới cả tiểu nhược hay trên cả siêu cường, đều luôn không thể thiếu các kỷ năng quản trị trong đó quan trọng nhất là quản trị nhân sự.

Quản trị nhân sự là quan trọng nhất vì ngay cả một nhà độc tài cũng không bao giờ đứng một mình tự mình làm tất cả mọi việc.

Trong lãnh đạo một đất nước, quản trị nhân sự càng tối quan trọng.

Điểm nổi bật duy nhất của quản trị nhân sự là tổ hợp của 4 thành tố luôn kết dính với nhau gồm:

Chọn được người tài + Phát triển được tài người + Phát triển được người tài + Giữ được người tài để kế thừa và phát triển di sản.

Obama là một tên tổng thống vô dụng vì hoàn toàn không có gì chứng minh y đã có năng lực quản trị nhân sự khi bằng chứng rõ nét nhất lại là những hiển nhiên còn nóng hổi mà chỉ cần đơn cử vài thí dụ cỏn con mới chỉ dính đến một cái tên của Hillary Clinton như:

a) Hoàn toàn bị động khi phải chấp nhận để Hillary Clinton ngự trị ngôi vị cao thứ nhì trong chính phủ Hoa Kỳ: Bộ Trưởng Ngoại Giao, trong khi Hillary Clinton ngay trước đó là đôi thủ cạnh tranh trực tiếp trong cuộc bầu cử sơ bộ của Đảng Dân Chủ để bầu ra ứng cử viên đại diện Đảng tranh của chức Tỏng Thống Hoa Kỳ, và trong thời gian tranh cử sơ bộ cả hai đã thi nhau mạt sát đối thủ bằng mọi chiêu trò bôi nhọ và bôi bẩn. Bị động vì Đảng Dân Chủ không có bất cứ “người tài” nào cả. Bị động vì bản thân Obama do mặc cảm tự ti không dám mơ đến sự thắng cử nên chưa từng nghĩ đến chọn sẵn danh sách các nhân vật cốt cán nên được đưa vào chính quyền của mình. (Trong khí đó, người ra tay xô sập di sản Barack Obama là Donald Trump lại có tài nhân sự tuyệt đỉnh khi hoàn toàn chủ động đưa Rex Tillerson từ bên ngoài giới tinh hoa chính trị vào làm Ngoại Trưởng cũng như đưa những doanh nhân kiệt xuất tương tự khác như Stephen Bannon, Kellyanne Conway, Dina Powell, và Betsy DeVos, v.v.,vào Tòa Bạch Ốc.)

b) Hoàn toàn không giám quản được Hillary Clinton, biến bản thân thành vị tổng thống bù nhìn đầu tiên trong toàn bộ lịch sử Hoa Kỳ khi để Hillary Clinton khuynh đảo phá tan cục diện địa chính trị Bắc Phi, Đông Nam Âu, và Đông Âu; đồng thời để Hillary Clinton tự tung tự tác đạp chà luật pháp gây ra sự cố email có thể gây hại cho an ninh quốc gia.

c) Hoàn toàn không làm Hillary Clinton tài giỏi hơn và không thể để Hillary Clinton là người kế thừa di sản mà ba bằng chứng rõ nét nhất là Barack Obama lên tiếng ủng hộ và ngợi ca Hillary Clinton để kêu gọi dồn phiếu cho Hillary, Barack Obama không thể giúp Hillary thắng cử, và Barack Obama vội vàng đỗ lỗi cho sự yếu kém của Hillary khi thấy bà ta thất cử.

Đổ lỗi cho đồng sự là hành vi đớn hèn liên quan đến tư cách đốn mạt của kẻ hoàn toàn bất tài về quản trị nhân sự mà thế giới hàn lâm nghiêm túc không bao giờ không khinh bỉ.

3) Bất trí

Barack Obama còn không có khả năng tự nhận thức được về chính mình và về người khác. Khi Hillary Clinton thất cử, Obama vội tuyên bố nếu luật pháp cho phép hắn ta ra tranh cử thêm lần thứ ba thì lẽ ra hắn ta đã chiến thắng. Obama đã không nhận thức được bốn điều liên quan đến chính bản thân hắn rằng

(a) Obama được bầu làm tổng thống không vì ông ta tài giỏi hay có nhiều danh tiếng lẫy lừng trước đó;

(b) Obama được Đảng Dân Chủ đề cử làm ứng cử viên của Đảng tranh cử chức tổng thống vì không còn ngôi sao nào – kể cả Hillary Clinton;

(c) Obama thắng cử vì ngay cả những người dân “Mỹ trắng” luôn kỳ thị thì đối với họ ai cũng được do tất cả đều thuộc “giới tinh hoa chính trị”, tất cả đều được giới tài phiệt ủng hộ và phục vụ quyền lợi giới tài phiệt, chứ không phải bởi vì dân Mỹ quá tiến bộ nên đã chấp nhận có vị tổng thống da đen; và

(d) Obama không hề nhận ra rằng dân Mỹ đã cực kỳ chán ghét Obama và đây là một trong những lý do họ không dồn phiếu cho bất kỳ ai do chính Obama ủng hộ.

Ngoài ra, Barack Obama còn bất trí không thể nhận thức được gì nơi người khác nên đã không hiểu ba điều sau:

a- Hillary Clinton không bao giờ có thể trở thành tổng thống vì quá khứ khét tiếng của chồng, vì không có quá khứ thành đạt từ sự vươn lên mà thuần dựa vào thế lực của chồng, vì bảng thành tích kém cỏi trong thi thố quyền lực, vì những lỗi nghiêm trọng gây ra cho thế giới và cho an ninh quốc gia, và vì phạm phải điều tồi tệ nhục nhã nhất của quản trị nhân sự khi đã thờ ơ trước các tin tình báo dẫn đến sự cố Benghazi khi Đại Sứ Christopher Stevens bị giết, thi thể bị kéo lê trần trụi ngoài đường phố sau khi xác bị phiến quân xâm hại tình dục.

b- Không chỉ Hillary Clinton mà sẽ không bất kỳ phụ nữ Mỹ nào có thể trở thành  tổng thống Hoa Kỳ vì người dân Mỹ (nam giới da trắng) không bao giờ cho phép điều này xảy ra. Đơn giản vì tại Hoa Kỳ, người phụ nữ không bao giờ được tôn trọng đúng nghĩa, mà ba bằng chứng hiển nhiên là (i) Mỹ là quốc gia chậm trễ nhất trong cho phép phụ nữ có quyền bầu cử, (ii) tại Mỹ luôn có các hoạt động rầm rộ ồn ào đông đúc về nữ quyền vốn không bao giờ xảy ra tại bất kỳ quốc gia nào thực sự tôn trọng phụ nữ và phụ nữ thực sự giữ vai trò quan trọng hoặc quyết định tại gia đình, và (iii) luật pháp Mỹ hiện hành không thực sự bảo vệ phụ nữ trong các vụ xâm hại tình dục mà bài viết Du Học Hiếp Dâm & Hiếp Dâm Du Học đã phân tích chi tiết.

c- Chắc chắn mười một tỷ phần một là Donald Trump sẽ đắc cử vì dù người Mỹ kỳ thị chủng tộc, thì vẫn có ba sự thật sau:

(i) người Mỹ “kỳ thị” nhưng vẫn dè chừng người Mỹ da đen vì người Mỹ da đen đông nhất, từ xa xưa đã không là “dân nhập cư”, đã trở thành “dân Mỹ” từ rất lâu khi nô lệ được giải phóng, nhiều người thành công trên mọi lĩnh vực từ văn nghệ đến thể thao, từ tòa án đến chính trị, nên việc Barack Obama làm tổng thống thì dân Mỹ vẫn có thể du di cam chịu;

(ii) vì vậy, người Mỹ không bao giờ xem trọng Obama cùng các tiến cử của Obama, nghĩa là Obama vận động cho Hillary Clinton đương nhiên đồng nghĩa với việc Hillary Clinton đương nhiên hoàn toàn mất hẳn cơ hội làm tổng thống; và

(iii) người Mỹ buộc phải chấp nhận người da đen, nhưng tuyệt đối xem thường các người da màu khác nên không bao giờ chấp nhận các nhân vật “da màu khác đen” lên làm tổng thống, và do đó tất cả các gương mặt ứng viên trẻ tuổi “tinh hoa chính trị” của Đảng Cộng Hòa mà nội cái tên thôi đã toát ra mùi gốc tích dân da nâu của “Mễ” hay “Cu” như Ted Cruz và Marco Rubio nên chỉ giúp cho Donald Trump độc chiếm ngôi bá chủ mà thôi.

Không nhận ra thế yếu của chính mình, không nhận ra thế vô phương cứu chữa của Hillary Clinton, không nhận ra ưu thế trấn áp “tuyệt kỷ đơn ca” của Donald Trump, Barack Obama rõ ràng là vị tổng thống bất trí bậc nhất của Hoa Kỳ.

4) Quốc nhục

Barack Obama là tổng thống duy nhất của toàn bộ lích sử Hoa Kỳ đã làm nhục quốc thể Mỹ khi để bản thân bị làm nhục trước toàn thế giới. Khi sang Trung Quốc dự Hội Nghị Thượng Đỉnh G20 tháng 9-2016, Barack Obama đã phải bước ra khỏi chiếc chuyên cơ hào nhoáng Không Lực 1 bằng “hậu môn” – theo cách gọi để trong ngoặc kép “ass” của tờ Guardian ám chỉ cửa sau tức cửa có cầu thang riêng của máy bay làm lối đi của tùy tùng – chứ không phải qua cửa chính (tức “top”, là cửa gần buồng lái của phi công, nơi xe thang của phi trường sẽ chạy đến áp vào đón khách bước xuống lối đi trải thảm đỏ dành cho khách cấp nguyên thủ quốc gia), lầm lũi bước xuống các bậc thang sắt đen, đi trên nền bê tông xám tiến đến chiếc Dã Thú 1, không có thảm đỏ đón chào, trong khi vệ binh Trung Quốc quát mắng cận vệ Mỹ và đoàn phóng viên Hoa Kỳ rằng “Đây là phi trường của chúng tao! Đây là đất nước của chúng tao!

Kết thúc nhiệm kỳ một cách đớn nhục như thế, bảo sao Barack Obama đã không làm Đảng Dân Chủ ô danh, và khiến Hillary Clinton càng thêm tuyệt vọng.

5) Làm trò khỉ với Việt Nam

Loài khỉ được cho rằng có tính hay bắt chước. Barack Obama không là con hắc tinh tinh hay khỉ đỏ đít duy nhất ở một đất nước mà chính trị trở thành một nghề chuyên nghiệp cực kỳ cao. Chiêu thức Đảng Dân Chủ có trong cẩm nang của họ là: “khi cùng đường, muốn phá bĩnh thì hãy tung nước cờ Việt Nam!”

Theo nguyên tắc bất thành văn của hệ thống “lưỡng đảng” của Mỹ mà các nước Âu Tây nhạo báng là “sinh đôi” thì (a) hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa chống nhau nhưng không bao giờ được phép dùng từ ngữ “đảng đối lập”, (b) hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa chống nhau nhưng không bao giờ được phép chống lại Hiến Pháp và thể chế chính trị Hoa Kỳ, và (c) những gì tổng thống tiền nhiệm của đảng này đã ban ra thì tổng thống kế nhiệm của đảng kia không được thay đổi – trừ phi sự việc đã quá tồi tệ như đối với chiến tranh Việt Nam buộc tổng thống kế nhiệm phải tuyên bố rút quân chấm dứt sự can thiệp quân sự trực tiếp vào Việt Nam.

Nguyên tắc trên đã đặc biệt được Đảng Dân Chủ sử dụng để phá bỉnh Đảng Cộng Hòa ngay khi thấy khả năng Đảng Dân Chủ sẽ mất ghế tổng thống vào tay Đảng Cộng Hòa, mà hai thí dụ lịch sử sau là minh chứng:

a) Bill Clinton:

Vào giai đoạn kết thúc nhiệm kỳ thứ hai cũng là nhiệm kỳ cuối cùng theo luật pháp Hoa Kỳ, khi nhận thấy những tầy huầy của bản thân khiến nguy cơ làm Đảng Dân Chủ sẽ mất ghế tổng thống vào tay Đảng Cộng Hòa, Bill Clinton thực hiện ngay chuyến thăm chính thức Việt Nam tháng 11 năm 2000, tuyên bố vung vít về những đánh giá cao đối với Việt Nam nhằm làm sâu sắc thêm mối quan hệ Mỹ-Việt mà thực chất là đặt vị tân tổng thống Mỹ George W. Bush  của Đảng Cộng Hòa vào thế bị triệt buộc khi nhậm chức hai tháng sau đó.

Gọi là bị “triệt buộc” vì Đảng Cộng Hòa chưa hề có – hay muốn có – Việt Nam trong chương trình nghị sự của họ. Nếu họ thực hiện theo mặc định những “di sản” của tổng thống tiền nhiệm thì đương nhiên gây thêm thanh thế uy tín cho Bill Clinton của Đảng Dân Chủ, còn nếu chống lại hoặc bãi bỏ di sản ấy thì biến Gerorge W. Bush trở thành kẻ đầu tiên dám “tát cạn đầm lầy” trở thành tên phản phúc chống lại giềng mối bất thành văn hàng trăm năm kết liên lưỡng đảng. Chính vì vậy từ khi nhặm chức 2001, Tổng Thống G.W. Bush đã chỉ đơn giản ngó lơ, không xóa bỏ di sản Việt Nam của Bill Clinton nhưng không làm bất cứ điều gì để “sâu sắc” thêm mối quan hệ Mỹ-Việt, thậm chí khi buộc lòng phải sang thăm chính thức Việt Nam nhân dự Hội Nghị APEC tháng 11 năm 2006, Bush vẫn chỉ có những phát biểu khen tặng một cách thuần ngoại giao dành cho Việt Nam chứ không có bất kỳ những động thái cụ thể đối với các cấm vận còn tồn tại.

b) Barack Obama:

Tương tự, vào giai đoạn kết thúc nhiệm kỳ thứ hai cũng là nhiệm kỳ cuối cùng theo luật pháp Hoa Kỳ, khi nhận thấy những tầy huầy của bản thân khiến nguy cơ làm Đảng Dân Chủ sẽ mất ghế tổng thống vào tay Đảng Cộng Hòa, Barack Obama  thực hiện ngay chuyến thăm chính thức Việt Nam tháng 5 năm 2016, và thậm chí tuyên bố gỡ bỏ lịnh cấm vận cuối cùng đối với Việt Nam về vũ khí sát thương. Đây là lá bài cuối cùng trong cẩm nang Đảng Dân Chủ kẹp trong “chiếc cặp nút bấm hạt nhân” mà các tổng thống Đảng Dân Chủ chỉ khi lâm vào cảnh cùng đường, ăn không được thì phá cho ôi, mới mở ra sử dụng để (i) phô trương thanh thế tạo dư luận tràn ngập trên báo chí nhằm làm xao lãng sự tập trung của dân chúng Mỹ đối với sự sụp đổ đang diễn ra của Đảng Dân Chủ, (ii) lấy lòng các đại gia sản xuất vũ khí Mỹ với hy vọng vớt vát sự ủng hộ của họ dành thêm cho ứng viên Đảng Dân Chủ là Hillary Clinton, và (iii) đặt Đảng Cộng Hòa – nếu chiếm được ghế tổng thống – phải ngậm bồ hòn làm ngọt thực hiện tất cả những cam kết của Barack Obama để nếu mọi di sản đều diễn tiến tốt đẹp sẽ trở thành các công trạng của Barack Obama từ đó nhiệm kỳ 2022 sẽ có thêm cơ hội cho Đảng Dân Chủ lấy lại ghế tổng thống.

Những con khỉ đỏ đít Bill Clinton và đười ươi Barack Obama đã cùng sử dụng một chiêu thức đem Việt Nam ra phá bỉnh Đảng Cộng Hòa, nhưng nhờ có sự “hé lộ” – từ ngữ tức cười mà báo chí Việt Nam đang thi nhau dùng như một thứ dịch bệnh lan tràn mặt báo giấy và mạng –  bức cẩm nang ấy của hai con khỉ này, nhân loại có được một kinh nghiệm tuyệt đối chính xác là: mỗi khi thấy tổng thống đương nhiệm của Đảng Dân Chủ vào cuối nhiệm kỳ sang thăm chính thức Việt Nam thì bảo đảm 100% ứng cử viên của Đảng Cộng Hòa đối thủ sẽ đắc cử làm tổng thống kế nhiệm.

6) Bôi nhọ uy tín Đảng Dân Chủ

Cũng lạm dụng nguyên tắc chính trị mặc định bất thành văn về “không thể đão ngược” nêu trên, Barack Obama đã ra tay trong vài tuần đương chức cuối cùng:

a) Hối hả trục xuất nhiều chục nhà ngoại giao Nga nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải căng thẳng đối đầu ngoại giao với Nga, đất nước mà Donald Trump có sách lược chiến lược hợp tác cùng;

b) Hối hả ký tặng 500 triệu USD cho Quỹ Khí Hậu Xanh của Liên Hợp Quốc nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và không chống lại các hoạt động liên quan đến “sự ấm lên toàn cầu” mà Donald Trump thường cho là giả trá;

c) Hối hả thả thêm 4 tù nhân phiến quân Hồi Giáo ở Nhà Tù Vịnh Guantanamo trở về Saudi Arabia và Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất UAE, nâng tổng số lên 19 người kể từ khi có kết quả bầu cử tổng thống 2016, và khiến tổng số 242 tù binh nay chỉ còn lại võn vẹn 41 người, nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và bị ô danh vì đã thất bại với lời tuyên bố trước đó là phải ngưng ngay các vụ phóng thích tù nhân Guatanamo để bảo vệ an ninh cho Hoa Kỳ và thế giới;

d) Hối hả giảm án cho 1.715 tội phạm buôn ma túy trong đó có 568 thụ án chung thân, làm Obama đạt kỹ lục của tất cả 13 đời tổng thống trước đó cộng lại, nhằm biến tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và bị ô danh vì đã thất bại với lời tuyên bố trước đó là mạnh tay trừng trị bọn tội phạm ma túy;

e) Hối hả họp báo lần cuối cùng và qua đó tuyên bố cảnh báo báo giới về chính quyền của tân tổng thống Donald Trump nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và bị ô danh vì đã thất bại với lời tuyên bố trước đó là trừng trị truyền thông giả trá; v.v. và v.v.

Ngoài ra, Barack Obama còn hối hả cách chức tướng da đen lãnh đạo Vệ Binh Quốc Gia Thủ Đô Errol R. Schwartz chỉ vài ngày trước lễ nhậm chức của Donald Trump khiến Vệ Binh Quốc Gia Thủ Đô như rắn mất đầu trước trọng trách bảo vệ an ninh cho Donald Trump trong lễ tuyên thệ nhậm chức.

 

Tất cả những hành động trên của Barack Obama đã khiến Đảng Dân Chủ – chứ không phải Đảng Cộng Hòa – phơi bày sự thật bao đời bị che dấu rằng:

a) Dân chủ Democracy tại Hoa Kỳ chỉ là một từ ngữ vô nghĩa: lưỡng đảng thống trị quyền lực chính trị và tất cả các tổng thống bất kể thuộc đảng nào trong lưỡng đảng cũng phải và chỉ từ giới luật sư tinh hoa chính trị, không cho phép các thành phần khác của xã hội được tham chính, và phải hoạt động trên nền tảng duy nhất của sự kế tục, kế thừa, kế nhiệm, nhằm bảo đảm hoàn toàn thống nhất trong chính sách đối ngoại (Donald Trump bất ngờ thắng bầu cử sơ bộ Đảng Cộng Hòa nên bị ngay cả các “tinh hoa chính trị” của Đảng Cộng Hòa tích cực chống đối để đúng bài bản quy định bất thành văn ấy);

b) Dân chủ Democracy tại Hoa Kỳ chỉ là hình thái theo đó người dân được phép “biểu tình” và được phép hưởng thụ “tự do ngôn luận” muốn nói viết gì thì cứ nói cứ viết, trừ các chủ đề “ngôn luận” bị pháp luật cấm đoán. Dưới sự xách động của Barack Obama, nhiều cuộc “biểu tình” và “đại biểu tình” chống Donald Trump xảy ra khắp nước Mỹ, trong đó có cuộc “biểu tình” nữ quyền ngày 21-01-2017 mà tại đó mụ Madonna bất tài vô hạnh lúc động kinh đã gào lên trong micro “Tổ cha mày! Đ.Mẹ mày! Tao giận lắm đây! Tao đang nổi khùng đây! Tao đã và đang nghĩ nhiều đến việc cho nổ sập Tòa Bạch Ốc đây” (“Fuck you. Fuck you. Yes, I’m angry. Yes, I’m outraged. Yes, I have thought an awful lot about blowing up the White House”), sau đó đã thất kinh hồn vía phân bua cải chính khi cơ quan an ninh FBI vào cuộc điều tra cá nhân Madonna mà nếu truy ra được các yếu tố thực sự dọa đe nguyên thủ vì cách dùng động từ ở thì present perfect (have thought) cho thấy hành động có toan tính lâu dài, chín chắn, chứ không bốc đồng có thể cấu thành tội phạm sẽ bị truy tố và chịu án tù giam, vì bốn câu đầu tiên đều được “tự do ngôn luận” trong khi câu cuối cùng thì cấm “ngôn luận tự do”. Sự cố này cho thấy “dân chủ” chỉ là vũ khí chơi bẩn của các luật sư độc quyền tinh hoa chính trị Mỹ tung ra để phá bỉnh “kẻ thứ dân” Donald Trump dám cả gan đắc cử tổng thống Hoa Kỳ;

c) Đảng Dân Chủ đã bị tầng lớp “dân đen” “học chưa cao” trong xã hội lật đổ qua việc dồn phiếu cho Donald Trump vì bất mãn trước sự thất bại trong trị quốc của Đảng Dân Chủ và tư cách của Tổng Thống thuộc Đảng Dân Chủ; và

d) Sự cấp tập gây ra sự cố ngoại giao và các sự việc khác nhằm tận dụng quy định bất thành văn trong “thống nhất” giữa lưỡng đảng nhằm gây khó khăn cho Donald Trump đã lột trần sự có thật của cái bản chất “đảng sinh đôi” mà Âu Tây hay nhạo báng nhưng nay mới có bằng chứng cụ thể; và

e) Sự cấp tập gây ra sự cố ngoại giao và các sự việc khác nhằm tận dụng quy định bất thành văn trong “thống nhất” giữa lưỡng đảng nhằm gây khó khăn cho Donald Trump đã giúp nhà cách mạng Donald Trump có cơ hội xô sập, mà trước tiên là đòn thử xóa bỏ cái gọi là ObamaCare của tổng thống tiền nhiệm, hủy bỏ Hiệp Định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương TPP, v.v., khiến Đảng Dân Chủ phải chịu trách nhiệm trước lịch sủ chính trị Hoa Kỳ vì sau này do đã sẵn có tiền lệ nên các tổng thống trong tương lai sẽ có quyền hủy phá các di sản của người tiền nhiệm để không bị mang tiếng thua kém Donald Trump hoặc mang tiếng dân chủ giả tạo giả danh giả trá lừa mị nhân dân.

Barack Obama là thí dụ rõ nét nhất cho tiêu chí cao cấp cao vời vợi sau của (a) sự lựa chọn của Lưỡng Đảng Dân Chủ/Cộng Hòa Hoa Kỳ cho vị trí ứng cử viên Tổng Thống và (b) sự lựa chọn của Ủy Ban Nobel cho giải Nobel Hòa Bình:

“Không Tà Vạy, Không Làm Lãnh Đạo và Còn Khuya Mới Thành Bắc Đẩu!”

Sic transit gloria mundi!

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo thêm:

Tôi và Saddam Hussein

Hoàng Hữu Phước Nói Về Tầm Quan Trọng Của Tổng Thống Iraq Saddam Hussein, Tổng Thống Lybia Moammar Gadhafi, và Tổng Thống Syria Bashar al-Assad

Ngày Tàn Của Liên Hợp Quốc – Sic transit gloria mundi

Du Học Hiếp Dâm và Hiếp Dâm Du Học

Tết Tây Trộn Tết Ta

Chuyện Vớ Vẩn

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-01-2017

Nghe đâu có việc luận tranh về nội dung nên hay không nên “sáp nhập” Tết Dương Lịch với Tết Nguyên Đán.

Xin nói thẳng là những người tham gia đóng góp ý kiến sau khi vấn đề được nêu lên đều rất tích cực bút chiến khi thấy có sự nêu lên một vấn đề.

Xin nói thẳng là người đầu tiên nêu vấn đề để ấy nhằm khuấy động không gian mạng là kẻ dỡ hơi.

Nhiều vị thuộc “giới tinh hoa” (thạc sĩ/tiến sĩ/nhà báo/nhà văn/nhà nghệ sĩ) bắt đầu lên tiếng ủng hộ việc sáp nhập với các dẫn chứng nào là “hội nhập”, nào là “vẫn có thể bảo tồn văn hóa truyền thống”, nào là “khắc phục những đứt đoạn về công việc, giao thương quốc tế, hao tốn của cải vật chất xã hội” nào là “Nhật gộp chung cả hai Tết”, nào là “Mỹ chỉ có 10 ngày lễ quốc gia”, v.v. và v.v.; trong khi cộng đồng khác cũng  trong giới tinh hoa nhưng phản bác việc gộp chung thì nêu tựu trung ý kiến toàn về văn hóa dân tộc cội nguồn đối với tổ tiên.

Cộng đồng không ủng hộ việc “sáp nhập” (tức gộp chung) lẽ ra không cần phải tham gia bút chiến, đơn giản vì

a) Không bao giờ có vụ “sáp nhập” dỡ dỡ ương ương xằng bậy ấy ở Việt Nam, và

b) Vấn đề tổ tiên hay truyền thống hoặc văn hóa là vấn đề đương nhiên đối với tất cả các ngày lễ chính thức của quốc gia chứ không chỉ riêng Tết Nguyên Đán.

Cộng đồng ủng hộ việc “sáp nhập” (tức gộp chung) lẽ ra nên tham khảo đủ đầy, chính xác, trước khi phát biểu, đơn giản vì tất cả những luận điểm quý vị ấy nêu lên thì chưa có bất kỳ lập luận nào đúng cả, chẳng hạn

a) Hoa Kỳ mỗi năm có 10 ngày lễ quốc gia tức cấp liên bang, nhưng có đến 57 ngày nghỉ lễ cấp tiểu bang mà một số ngày lễ cấp tiểu bang ấy được áp dụng luật định tại ít nhất 1 tiểu bang và nhiều nhất tại 39 tiểu bang (Hoa Kỳ có 50 tiểu bang). “Nghỉ lễ” có nghĩa là tất cả các trường học và các cơ quan tiểu bang đều đóng cửa trong ngày nghỉ lễ quốc gia (tức liên bang) và ngày nghỉ lễ tiểu bang. Nếu ngày nghỉ lễ rời vào ngày Thứ Bảy thì được nghỉ bù vào ngày Thứ Sáu trước đó liền kề, và nếu ngày lễ rơi vào ngày Chủ Nhật thì được nghỉ bù vào ngày Thứ Hai sau đó liền kề. Như vậy số ngày thực nghỉ ở cấp độ quốc gia Mỹ có thể nhiều hơn 10 ngày/năm, còn ở mỗi tiểu bang thì tất nhiên nhiều một cách đáng kể.

Như vậy, Việt Nam có những ngày lễ nghỉ “ cấp tỉnh/thành” không (Việt Nam có 63 tỉnh/thành)?

Ví von so sánh mà lôi Mỹ ra thì rõ là “giới tinh hoa” Việt Nam đang có vấn đề về lỗ hổng tri thức nghiêm trọng.

b) Nhật Bản có 16 ngày nghỉ lễ quốc gia trong năm 2017 (không áp dụng ngày nghỉ bù nếu ngày lễ rơi vào ngày Chủ Nhật), nghĩa là Nhật Bản buộc phải bỏ hẳn Tết Nguyên Đán đơn giản vì tổng số ngày nghỉ lễ quốc gia đã quá nhiều dù không có Tết Âm Lịch.

Ví von so sánh mà lôi Nhật ra thì rõ là “giới tinh hoa” Việt Nam đang có vấn đề về lỗ hổng tri thức nghiêm trọng.

c) Việt Nam mỗi năm có 10 ngày nghỉ lễ quốc gia (chưa tính ngày nghỉ bù nếu ngày nghỉ lễ rơi vào ngày Thứ Bảy và/hoặc Chủ Nhật), nghĩa là ai xếp Việt Nam vào hạng thứ năm các quốc gia có nhiều ngày nghỉ lễ quốc gia nhất thế giới cùng với Nhật Bản, Malaysia, Argentina, Lithuania và Thụy Điển thì rõ ràng là đang có vấn đề về lỗ hổng tri thức nghiêm trọng hoặc nhập nhằng đánh lận con đen bằng cách lấy số ngày lễ quốc gia cộng với số ngày nghỉ bù. Cần xem lại các số liệu tham khảo như sau đối với mấy nước mà thiên hạ lôi Việt Nam vô cùng một giuộc ấy:

Malaysia năm 2017 có 49 ngày nghỉ lễ trong đó có 13 ngày lễ quốc gia, một số lễ cấp tiểu bang, và một vài ngày nghỉ bù (tại một số tiểu bang xem ngày nghỉ cuối tuần là Thứ Sáu và Thứ Bảy, trong khi các tiểu bang khác xem Thứ Bảy và Chủ Nhật là ngày nghỉ cuối tuần).

Argentina năm 2017 có 20 ngày nghỉ lễ trong đó có 17 ngày lễ quốc gia và 3 ngày lễ không chính thức. Quy định rất phức tạp, có tỉnh thay đổi ngày nghỉ lễ (nếu lễ rơi vào Thứ Tư thì nghỉ ngày Thứ Hai trước đó, nếu rơi vào Thứ Năm thì nghỉ ngày Thứ Hai sau đó), có tỉnh lại cho nghỉ “thêm” (nếu rơi vào Thứ Ba thì cho nghỉ luôn Thứ Hai ngay trước, nếu rơi vào Thứ Năm thì cho nghỉ luôn Thứ Sáu ngay sau).

Lithuania có 13 ngày nghỉ lễ quốc gia và 1 ngày nghỉ lễ tùy chọn. Không áp dụng nghỉ bù nếu ngày lễ rơi vào ngày nghỉ cuối tuần.

Thụy Điển có 14 ngày lễ quốc gia và 4 ngày lễ tùy chọn. Không áp dụng nghỉ bù  nếu ngày lễ rơi vào ngày nghỉ cuối tuần.

Còn nghe lời vớ vẩn của trang mạng Wego bảo Singapore cùng với Ý, Đan Mạch, Pháp, Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất, Ma Rốc, Séc, và Luxemburg chỉ có 11 ngày nghỉ lễ quốc gia nên ít hơn Việt Nam thì phải kiểm lại một cách nghiêm túc. Thí dụ như Singapore năm 2017 có 14 ngày nghỉ lễ quốc gia (trong đó chỉ có 1 ngày nghỉ bù, theo quy định nếu lễ rơi vào ngày Chủ Nhật thì được nghỉ bù ngày Thứ Hai liền kề sau đó); còn Pháp năm 2017 có 11 ngày nghỉ lễ quốc gia và 4 ngày lễ tùy chọn (quy định nếu ngày lễ rơi vào ngày Chủ Nhật thì “tổ chức lễ” vào ngày Thứ Hai sau đó liền kề, nếu lễ rơi vào Thứ Năm thì cho phép người lao động nếu muốn thì chọn nghỉ thay vào Thứ Sáu để tiện có kỳ nghỉ cuối tuần dài ngày hơn).

Và khi bảo Mexico là quốc gia có ít ngày lễ quốc gia nhất thế giới (7 ngày) thì cần biết rằng năm 2017 Mexico có 10 ngày nghỉ lễ quốc gia, cộng 1 ngày nghỉ bù, và 5 ngày lễ tùy chọn. Nếu lễ rơi vào ngày Thứ Bảy thì tổ chức lễ ngày Thứ Sáu liền kề trước đó, và nếu lễ rơi vào ngày Chủ Nhật thì tổ chức lễ vào ngày Thứ Hai liền kềsau đó.

Như vậy Việt Nam hoàn toàn không phải là quốc gia có số ngày nghỉ lễ quốc gia nhiều đứng hàng thứ năm thế giới mà ắt ở hàng thứ 10 hoặc thứ 20 nếu có ai đó giống như người đầu têu đặt vấn đề “sáp nhập” dỡ hơi vì ở không ắt có thời gian để làm thống kê toàn thế giới cho thiên hạ nhờ. Mà nếu Việt Nam có tăng số ngày lễ chính thức của quốc gia từ 10 ngày lên 100 ngày thi cũng chẳng tại vậy mà Việt Nam nghèo kiết xác, còn nếu bỏ tất tần tật toàn bộ các ngày lễ chính thức của quốc gia kéo từ 10 ngày xuống zero ốc vịt thì cũng chẳng nhờ thế mà Việt Nam trở thành đại siêu cường đặt mông lên đầu Trung-Hoa-Bổn (Trung Quốc/Hoa Kỳ/Nhật Bổn).

d) Hội nhập hoàn toàn chỉ mang ý nghĩa gia nhập sân chơi chung về kinh tế, thương mại, trên nền tảng chung nhất của văn minh bao gồm các quy định quốc tế, các công ước toàn cầu, các tập quán thương mại chính quy, các đồng thuận song phương/đa phương về cơ chế giải quyết tranh chấp, các định chế tài chính, đặc biệt tôn trọng chủ quyền quốc gia và tôn trọng các bản sắc văn hóa truyền thống mỗi quốc gia. Hội nhập cũng có nghĩa là tuyệt đối chấm dứt các “khai hóa” đầy trịch thượng của bọn cướp thực dân mà là bắt đầu tiến trình tôn trọng văn hóa của nhau. Làm gì có chuyện điên rồ cho “hội nhập” biến thành sự khống chế của văn hóa cường quốc dẫn đến sự tan chảy tan tành tan biến tan nát tan tiêu văn hóa của nhược quốc! Chính vì “hội nhập” nên Trung Quốc mới bỏ công sức toát mồ hôi tham gia các định chế quốc tế, và cũng chính vì “hội nhập” nên toàn bộ các chương trình thạc sĩ kinh doanh quốc tế của Âu Mỹ phải có chương nghiên cứu chuyên sâu khoa học hàn lâm về tập quán tập tục của Trung Quốc trên nền tảng Khổng Giáo cũng như tìm hiểu các ảnh hưởng của Nho Giáo trên thương trường Trung Quốc để các công ty Âu Mỹ bỏ công sức học tập nhuần nhuyễn bở hơi tai hầu kiếm tìm cơ hội thương mại “tỷ đô” tại Trung Quốc.

e) Hội nhập chính là kiếm tìm cơ hội kinh doanh của nhau. Các vị thuộc giới “tinh hoa” Việt Nam đừng đi đâu xa mà chỉ cần ngồi rung đùi trước chiếc tivi chỉ trong 15 phút thôi của chỉ một buổi tối thôi lướt qua các đài nước ngoài là đã có thể thấy giới kinh doanh Âu Mỹ rộn rịp vung tiền quảng cáo tới tấp chào đón Tết Con Gà Trống 2017 ra sao. Họ biết thị trường thế giới Á Đông quá khổng lồ với cư dân quá khổng lồ và kiều bào Á Đông quá khổng lồ ở Âu Mỹ và thế giới nên họ hân hoan ra sức săn đón “tình nguyện phục vụ” để mong làm đầy ắp túi tiền của mình. Việt Nam có nhìn thấy cơ hội ấy để cạnh tranh với các anh Âu Mỹ trong khai thác thương mại Tết Nguyên Đán hay chưa mà lại nhanh nhảu đòi phá chén cơm manh áo của các tay xì thẩu Mỹ Á Âu bằng cách hô hào bỏ Tết Nguyên Đán thế?

f) Hội nhập chính là sự học hỏi nhau về văn hóa. Vì “hội nhập” nên các đài truyền hình Mỹ rầm rộ chào đón Tết Con Gà Trống 2017 lấy lòng tỷ dân Đông Nam Á + Trung Quốc, nhưng Mỹ không bao giờ công nhận Tết Nguyên Đán là lễ quốc gia. Vì “hội nhập” nên Việt Nam chào đón Lễ Giáng Sinh lấy lòng tỷ dân Âu Mỹ nhưng không bao giờ công nhận Lễ Giáng Sinh là quốc lễ. Vì “hội nhập” nên một vị hoàng tử Vương Quốc Anh học chúc Tết người Việt bằng tiếng Việt. Và vì “hội nhập” nên lãnh đạo Việt Nam gởi công hàm cho các nguyên thủ thế giới bằng tiếng nước ngoài. Tinh thần chủ đạo của “hội nhập”, do đó, là tôn trọng bản sắc riêng trên nền bang giao chung.

Tội thay! Chỉ có một quốc gia vì vừa nghèo khổ cùng cực bởi Thế Chiến vừa đã có quá nhiều ngày lễ quốc gia nên buộc phải bỏ hẳn – không phải sáp nhập – Tết Âm Lịch: Nhật Bản.

Thương thay! Chỉ có một quốc gia vì có một ai đó hoặc dỡ hơi, hoặc ba chớp ba nháng, hoặc không hiểu nghĩa tiếng Việt của “hội nhập”, hoặc đơn giản muốn hủy phá mọi thứ nhằm tiêu diệt cộng sản tận gốc về tinh thần nên mới đặt vấn đề “sáp nhập” Tết Tây vào Tết Ta: Việt Nam.

Sáp Nhập là sự nói lên tư duy hỗn độn của kẻ đặt vấn đề “gộp chung” Tết Ta và Tết Tây, vì rằng Nhật Bản bỏ hẳn Tết Âm Lịch chứ không “gộp chung” tức “sáp nhập”, và phải chăng Việt Nam sẽ “gộp chung” tức “sáp nhập” Tết Tây với Tết Ta để Việt Nam sẽ nghĩ Tết Tây một lèo 5 ngày để người Việt ngay sau nghĩ Tết Tây là cũng tổ tiên 4 ngày tiếp theo liền kềđể tổng số ngày nghỉ lễ chính thức của quốc gia vẫn như cũ tức không hề suy suyển?

Tết Nguyên Đán ở Việt Nam là cơ hội phát triển kinh tếnội địa của các ngành giao thông vận tải, du lịch, sản xuất mạnh tiêu thụ mạnh sản phẩm công nghiệp/thủ công, giải trí, và trên hết là chi tiêu cá nhân. Ngay cả kẻ mông muội hồng hoang cũng không bao giờ cho rằng Tết – hay bất kỳ lễ hội chính thức của quốc gia – làm hao tổn của cải xã hội vì họ biết nói thế sẽ làm người dân Âu Mỹ tư bản bật cười mắng cho là ngu xuẩn.

Việt Nam là một xứ sở rất đặc biệt và tuyệt diệu vì là quốc gia duy nhất hoàn toàn không có ngày nghĩ lễ nào thuộc hai loại là sùng bái cá nhân lãnh tụ và tôn giáo vốn đầy dẫy đầy ắp đầy ngập đầy tràn tại toàn bộ phần còn lại của thế giới.

Nói tóm lại, cái ý kiến gọi là gộp chung Tết Tây và Tết Ta tại Việt Nam là cái sự tào lao.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Chất Lượng Nghị Sĩ Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

18-01-2017

chat-luong-nghi-si

A- Nhìn qua vài ngôi sao đắc cử Quốc Hội

chattt-luong-nghi-si

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV (2016-2021) Trịnh Xuân Thanh, Cử nhân Quy Hoạch Kiến Trúc, đào tẩu bị truy nã toàn cầu.

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XII, XIII, XIV Nguyễn Thị Nguyệt Hường, Thạc Sĩ Quản Trị Kinh Doanh, hoàn tất thủ tục để gia đình trở thành công dân nước khác để đem gia tài kếch sù bỏ Việt Nam chạy ra nước khác.

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV Trần Thị Vĩnh Nghi, Cử Nhân Xã Hội Học, bị kỹ luật vì trốn học, nhờ người học hộ, nhờ người điểm danh hộ – và tất nhiên khó thể không có việc cực kỳ bình thường trong giới lãnh đạo ở các cơ quan địa phương Việt Nam xưa nay là nhờ thi hộ.

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) Châu Thị Thu Nga, Tiến Sĩ Quản Trị Kinh Doanh, đang bị cáo buộc lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

B- Nhìn qua vài ngôi sao chuẫn bị sẵn cho Quốc Hội

Nếu không được phanh phui, nhân vật Vũ Minh Hoàng 26 tuổi có 2 bằng thạc sĩ, sắp lấy thêm 1 bằng tiến sĩ, đã có danh phận Vụ Phó Vụ Kinh Tế Ban Chỉ Đạo Tây Nam Bộ và Phó Giám Đốc Trung Tâm Xúc Tiến Đầu Tư -Thương Mại-Hội Chợ Triển lãm Cần Thơ, ắt sẽ được Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam giới thiệu để trở thành Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XV (2021-2026) để Việt Nam có niềm tự hào có nghị sĩ “trẻ”, trình độ “tiến sĩ”, vào Quốc Hội cơ cấu làm lãnh đạo một ủy ban của Quốc Hội hoặc lãnh đạo một Bộ trong chính phủ.

C- Vài lời phân bua

Là người ít nói, với tâm niệm và phong cách từ lúc học tiểu học đến nay là

a) Chỉ tiếu lâm lành mạnh và chỉ khi ở giữa người thân và trước lớp hay với học trò thân thiết trung thành, chứ không bao giờ phí lời để nói tạp nham bỡn cợt với đám đông không xứng tầm với mình; tuyệt đối không bao giờ để mồm miệng mình thốt lên bất kỳ lời nói nào về những chủ đề dung tục dâm dật dâm ô dâm tình dâm đãng dâm dục vốn hay có trên miệng lưỡi đàn ông bất kể quốc tịch trên thế gian này kể cả Donald Trump;

b) Luôn xem năng khiếu tiếu lâm là chiêu thức tuyệt diệu giúp giảng dạy tiếng Anh tuyệt đối thành công và thuyết trình tuyệt vời sinh động, chỉ nhằm một mục đích duy nhất: thể hiện “an excellent sense of humour” của hùng biện và sự lành mạnh;

c) Không bao giờ trong đám đông tại tiệc tùng hay hội nghị mà lại nói chuyện với những người Việt Nam nào không phải người thân quen hoặc không phải học trò thân thiết trung thành; và chỉ phát biểu tức thuyết trình trước đám đông hay khi giảng dạy tại giảng đường, lớp học;

d) Đối với cá nhân “người lạ”: chỉ trò chuyện với người dân nào cần đến sự giúp đỡ của tôi với tư cách nghị sĩ hoặc nhà tư vấn hoặc nhà giáo tiếng Anh, hoặc khi trả lời phỏng vấn “cao cấp”; và

e) Đối với cá nhân “đồng nghiệp” trong bất kỳ môi trường nào từ nơi giảng dạy đến nơi làm việc hay cộng đồng doanh giới kể cả Quốc Hội: chỉ trò chuyện với những “đồng nghiệp” nào tôi kính trọng mà số lượng có thể đếm đủ trên hai bàn tay đủ ngón.

D- Vào trọng tâm

Vì vậy, suốt nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII tại Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành phố Hồ Chí Minh tôi chỉ mở miệng trả lời (vì lịch sự) mỗi khi được hỏi (dù người hỏi là các vị trong Bộ Chính Trị như các nghị sĩ Trương Tấn Sang và Lê Thanh Hải), còn ở Nghị Trường tôi cũng chỉ trò chuyện với dăm ba vị mà thôi – tất nhiên với điều kiện tiên quyết là: các vị ấy phải là người trước đây đã bắt chuyện với tôi trước. Ngay tại các buổi tiệc tùng với các cơ quan trung ương mà mỗi buổi chiêu đãi có hàng trăm thực khách, tôi cũng vẫn luôn luôn lắng nghe, nhận xét, và đánh giá thiên hạ quanh mình, chứ không chủ động tham gia tán chuyện.

Cũng nhờ vậy, tôi quan sát nhiều hơn trong hầu hết thời gian 5 năm làm nghị sĩ, và có thể khẳng định một cách không định kiến hay thành kiến rằng: trình độ tư duy chính trị và trị chính của nhiều nghị sĩ Việt Nam quả rất đáng quan ngại.

Khi dự tiệc do VCCI tại Hà Nội tổ chức khoản đãi các nghị sĩ là doanh nhân, nhân kỳ họp thứ 11 của Quốc Hội Khóa XIII tháng 3 năm 2016, tôi ngồi chung bàn với các nghị sĩ trong đó có các nghị sĩ Nguyễn Hồng Sơn và Nguyễn Văn Cảnh. Qua lời Nghị sĩ Nguyễn Hồng Sơn (Đoàn Hà Nội), tôi mới biết Nghị sĩ Nguyễn Văn Cảnh (Đoàn Bình Định), 40 tuổi, Thạc sĩ Kinh tế, là nhân vật tiến rất nhanh tiến rất mạnh khi trở thành Ủy Viên Thường Trực Ủy Ban Khoa Học, Công Nghệ và Môi Trường của Quốc Hội.

Tất nhiên, như đã nói ở trên, tôi hoàn toàn không tham gia trò chuyện với các vị cùng bàn. Việc Nghị sĩ Cảnh “tuổi trẻ” thì đã rõ, song “tài cao” thì hoàn toàn không rõ. Lúc các nghị sĩ khác nói chuyện phiếm về “khoa học-công nghệ”, Nghị sĩ Cảnh đã làm tôi ngạc nhiên khi thốt lên rằng cách hay nhất để kêu gọi kiều bào hải ngoại đầu tư vào Việt Nam và chuyển giao công nghệ cho Việt Nam là Nhà Nước hãy ưu ái cấp nhà cấp đất cho họ.

Tôi hy vọng Nghị sĩ Nguyễn Văn Cảnh nói thế vì ngây thơ, thành thật, chân chất, bụng dạ để ngoài, vì ngay cả đứa bé trung học vẫn có thể nêu lên rằng (a) Việt Nam cụ thể cần cái công nghệ gì cho công nghiệp nào mà dám bảo cái công nghệ ấy bằng giá trị một ngôi nhà, (b) cái công nghệ ấy nếu do Việt Kiều làm chủ nhân thì vì sao nước ngoài không quan tâm mua và vì sao chỉ vì một căn nhà do Nhà Nước cấp cho họ mà họ đồng ý “chuyển giao công nghệ” cho Nhà Nước, (c) nếu họ muốn tặng cái công nghệ quý báu ấy để lấy “Dinh Độc Lập” kèm Thảo Cầm Viên và Chợ Bến Thành thì Nhà Nước có chịu không, (d) Nhà Nước định muốn được tặng quyền sở hữu chỉ 1 công nghệ hay 1001 công nghệ và có đủ đất đai nhà cửa để trao đổi lấy 1001 công nghệ hay không, và (e) sao Nhà Nước không mua công nghệ của bất kỳ ai mà cứ phải vuốt ve dụ dỗ kiều bào bằng cách di dời đền bù giải tỏa đẩy công dân lũ lượt đi chỗ khác nhường đất cho kiều bào như thế?

Oái oăm thay, ngay cả cái đức tính cực kỳ quý báu dễ thương của ngây thơ, thành thật, chân chất, bụng dạ để ngoài, lại không được phép tồn tại nơi một người làm chính trị (làm nghị sĩ là làm chính trị); đã vậy một quan chức cấp cao (nghị sĩ chuyên trách, phụ trách một Ủy ban của Quốc Hội) mà quyền lợi cùng lương bổng tương đương Thứ Trưởng, lại về lĩnh vực “khoa học – công nghệ” mà lại ngây thơ như thế thì bảo đảm nền khoa học – công nghệ của Việt Nam khó thể phát triển được.

Điều may mắn là Nghị sĩ Nguyễn Văn Cảnh còn trẻ, tốt bụng, còn nhiều thời gian để học tập, rèn luyện, bổ sung kiến thức, nâng cao trình độ, để tiếp tục làm nghị sĩ nhiều nhiệm kỳ tiếp theo; trong khi các vị “nghị sĩ” như (a) Nguyễn Thị Nguyệt Hường và Châu Thị Thu Nga lão luyện phát biểu cực kỳ tích cực tại nghị trường được báo chí tích cực tung hô hóa ra lại là phường mưu đồ phản quốc hại dân nên bị bãi miễn, (b) Trịnh Xuân Thanh thì đắc cử nhưng chưa kịp nhận thẻ nghị sĩ đã bôn đào bôi tro trát trấu vào mặt mũi chế độ, còn (c) Trần Thị Vĩnh Nghi ắt không tồn tại lâu nếu lại chứng nào tật nấy nhờ người điểm danh thay và nhấn nút thay tại Quốc Hội Khóa XIV này.

Điều khủng khiếp là nếu Trịnh Xuân Thanh đừng đi xe Lexus bảng số xanh, Nguyễn Thị Nguyệt Hường tiếp tục vơ vét vàng bạc đá quý nhưng đừng lén xin làm công dân nước khác, Châu Thị Thu Nga tiếp tục “huy động vốn” nhưng đừng hê lên các công trình địa ốc quá khổng lồ, và Trần Thị Vĩnh Nghi đừng làm xấu hổ thêm cái tổ chức chính trị Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh đã trở thành vô dụng trong đại cuộc xây dựng đất nước Việt Nam vĩ đại về kinh tế và học thuật vốn hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cái tổ chức ấy, thì không biết Quốc Hội Việt Nam có bị các vị anh hùng Tân Thủy Hử này khuynh đảo khuynh loát cho tanh banh tét bét thành rạp xiếc đã vậy còn sẽ được báo chí tập trung ghi chép lời vàng ngọc của các vị này do các vị được “cử tri” dồn phiếu cao khủng khiếp với sự tín nhiệm và giới thiệu đầy trách nhiệm của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Những tầy huầy của Quốc Hội Khóa XIV (2016-2021) này sẽ giúp ích rất nhiều cho Quốc Hội Khóa XV (2021-2026) vì rằng kể từ nay

a) Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam phải hoàn toàn thay đổi cung cách làm việc với trách nhiệm thực sự bởi những chức sắc đàng hoàng thực sự có học thức thực sự khi xét duyệt hồ sơ ứng cử thực sự, trong thực sự “giới thiệu” người ứng cử;

b) Quốc Hội Khóa XIV thực thi việc giám sát chặt chẽ việc tổ chức bầu cử năm 2021 của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam ở tất cả các địa phương vì việc yên tâm phó thác hoàn toàn cho Mặt Trận ấy là điều hoàn toàn sai lầm;

c) Quốc Hội Khóa XIV thực thi việc cùng nhân dân giám định, giám sát tất cả các hồ sơ ứng cử và nhân thân thực sự – chứ không phải nhân thân trên hồ sơ lưu của tổ chức – của tất cả các ứng cử viên, thí dụ trên cơ sở đã là “thạc sĩ/tiến sĩ” mà không có nhiều bài viết phổ biến kiến thức cho xã hội, v.v., thì dứt khoát loại bỏ dù đó là đảng viên chức sắc tại cơ quan hành chính công quyền hay trong chính phủ đương nhiệm, cũng như giám sát cụ thể và chặt chẽ về gia sản, và thu thập ý kiến của nhiều nơi chứ không chỉ của cư dân một phường mà lãnh đạo phường ấy có thể bố trí người lạ vào khuynh loát khuynh đảo buổi tiếp xúc để cho ra kết quả không trung thực, v.v.

Làm chính trị thì bản thân phải luôn cố giữ mình chói lọi hào quang giá trị cao vời.

Làm chính trị mà do Đảng và tổ chức đẩy ra “làm” nên mới lộ mặt mấy đứa đi đến đâu là mất nhiều ngàn tỷ đến đó, thò tay tới đâu là hốt gom tiền của người dân nhẹ dạ tới đó, vô trường nào là nhờ học dùm điểm danh dùm thi dùm đến đó, và khi tiền gom nhiều quá rồi thì bỏ nước mà đi. Thành tích như thếmà tổ chức bất lực không chặn ngăn được ngay từ khi chưa trầm trọng. Tổ chức bất lực vì những con người chức trọng quyền cao trong tổ chức bất tài bất lực bất trung bất hiếu bất mục.

Bất kỳ việc gì cũng phải đòi hỏi có trình độ chuyên môn nghiệp vụ cao nhất. Vậy thì ai đã chọn giới thiệu những tên tội phạm làm tanh banh các tổng công ty Nhà Nước, những đứa con nít trong Đoàn Thanh Niên Cộng Sản vô dụng, những kẻ dối gian lừa đảo, và những người thơ ngây không những vào thế giới “làm chính trị” của nước nhà mà còn là ở vị trí lãnh đạo ngay tại cơ quan quyền lực nhất quốc gia là Quốc Hội? Đồng Bệnh Tương Lân chăng? Không trừng trị bọn “giới thiệu” ẩu, để đồng bọn của chúng chiếm ghế của các bậc cao minh vì nước vì dân vì chế độ thì chế độ mà không suy tàn mới là chuyện lạ!

Quốc thể Việt Nam bị xâm hại nghiêm trọng bởi bọn nghị sĩ không chút chất lượng như nêu ở trên mà các tổ chức của Đảng đã tự hào đẩy ra làm chính trị.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Quốc-hội Khóa XIII

Tham khảo:

Thế Nào Là “Khôi Hài” – Người Việt Chưa Hiểu Về “Sense of Humor”  30-11-2015

Làm Chính Trị & Làm Loạn  12-01-201

Tại Sao Không Chăm Sóc Người Lính Ngất Xỉu

Phải Chăng Báo Chí Việt Nam Là Để Chứng Tỏ Cái Gì Cũng Không Biết?

Hoàng Hữu Phước, MIB

06-01-2016

Ngày hôm kia, trong lúc Barack Obama đọc diễn văn chia tay các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ tại Arlington, một chiến sĩ trong đội Cận Vệ Danh Dự Mỹ (US Army Honour Guard) đã ngả lăn ra ngất xỉu.

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-1ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-4

Ngay lập tức ở Việt Nam có tờ báo đăng lại hình trên với lời ghi chú chung chung về sự cố; song, điều tồi tệ là có tờ báo khác lại phạm phải lỗi ngớ ngẩn thâm căn cố đế của đa số báo chí Việt Nam khi đăng hai ba câu vớ vẩn rằng không hiểu vì sao hàng lễ binh vẫn bình chân như vại không hỗ trợ cứu lấy chiến sĩ ấy.

Gọi là ngớ ngẩn vì báo chí Việt Nam vừa (a) bỏ qua cơ hội bằng vàng để viết bài mang tính cung cấp thông tin chuẩn xác của thế giới chuyên nghiệp mà không thể mặc định tất cả độc giả đều đã nắm rõ tất; vừa (b) bỏ qua cơ hội bằng vàng để viết bài mang tính cảnh báo dành cho đội quân danh dự của các lực lượng vũ trang Việt Nam; và vừa (c) bỏ qua cơ hội bằng vàng để chiếm thế thượng phong qua chứng minh tờ báo của mình là tờ nhanh nhạy hơn, đầy hiểu biết hơn, đủ kiến thức hơn, và đáng là nguồn thông tin kịp thời hơn chính xác hơn của nhiều độc giả hơn.

Việc ngất xỉu của các chiến sĩ thuộc các đội quân danh dự là chuyện rất bình thường trên toàn thế giới, từ Canada đến Ấn Độ, từ Anh Quốc đến Mỹ, v.v., qua các hình ảnh minh họa dưới đây để thấy rằng nó xảy ra

dù là trong cung điện hoàng gia hoặc dinh khánh tiết quốc gia

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-17ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-23

hay trong lúc thượng khách đang duyệt hàng binh danh dự

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-10

hoặc trong lúc cố định đội ngũ cho sự duyệt binh

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-21ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-3ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-5ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-6ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-13ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-18ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-20

bất kể đó là nữ quân nhân

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-2ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-16ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-24ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-25

thì khi sự cố xảy ra, tính chuyên nghiệp được thể hiện rõ nét nhất trước quan khách và làm quan khách thán phục ở năm điều gồm:

1- Tính Chuyên Nghiệp 1: đội ngũ duy trì ổn định trong tuyệt đối điềm tĩnh, tuyệt đối không rời vị trí, tuyệt đối im lặng, và tuyệt đối để dân chuyên nghiệp được phân công tiến vào xử lý.

     ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-14ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-19ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-22ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-8

2- Tính Chuyên Nghiệp 2: ban tổ chức quán xuyến chặt chẽ trong xử lý tình huống bất kể hàng quân có 100 chiến sĩ hay 100.000 quân số, vẫn bảo đảm không bỏ sót quan sát tất cả các chi tiết từ xa để ngay khi có sự cố ngất xỉu của chiến sĩ sẽ gần như ngay lập tức có sự tiến đến ngay của bộ phận quân y mặc sắc phục quân đội  trong tư thế điềm tỉnh, đi đứng nhanh nhẹn chứ không chạy tất tả, số lượng không quá 4 người để hoặc đỡ dìu hoặc cáng chiến sĩ ngất xỉu ra khu vực cứu thương dù ẩn cách đó nhiều trăm mét, không bao giờ để xe cứu thương chạy vào phá nát lễ nghi.

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u

3- Tính Chuyên Nghiệp 3: do ngất xỉu là hệ quả tất yếu của sự nghiêm khắc nghiêm túc tuyệt đối của thao dượt thường xuyên, tổng duyệt nhiều lần, và duy trì sự bất động khi hành lễ trong nhiều giờ ngoài khí trời nóng bức hay lạnh giá, tất cả các binh sĩ thuộc đoàn quân danh dự đều được huấn luyện nhuần nhuyễn để khi sự cố xảy ra bất ngờ vẫn có thể kịp té ngả đúng tư thế để không đặt chính mình vào tình thế thương tật nguy hiểm hơn bằng cách phản xạ tự động khuỵu chân xuống, nắm hạ súng xuống theo đà khuỵu chân để lưỡi lê không gây sát thương cho bản thân hoặc đồng đội, và nằm sấp xuống để dễ thở hơn và bảo vệ phần quan trọng sau gáy của não bộ (hoặc nhẹ nhàng nằm ngữa nếu không còn kịp tỉnh táo để nằm sấp) trong khi chờ đợi bộ phận quân y kịp đến cứu hộ

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-11

4- Tính Chuyên Nghiệp 4: chỉ khi đội hình chuẩn bị tiến bước diễu hành mà bộ phận quân y vẫn chưa đi nhanh đến kịp thì một chiến sĩ gần nhất mới được phép nhanh chóng hỗ trợ đồng đội bị ngất bằng cách tiến lên che đồng đội như cách đánh dấu để các hàng diễu hành phía sau tránh không dẫm phải

ta%cc%a3i-sao-khong-cham-soc-nguoi-linh-ngat-xi%cc%89u-9

5- Tính Chuyên Nghiệp 5: các trường hợp ngất xỉu chỉ được dùng để đánh giá sự chuyên nghiệp của ban tổ chức, sự hy sinh nhiệt tình trong luyện tập của các chiến sĩ, và sự quyết tâm bảo đảm thực hiện lễ danh dự theo cách có trách nhiệm nhất, chứ không bao giờ là thông tin khai thác – ngay cả trên báo lá cải bất kỳ – báng bổ chất lượng cuộc diễu binh hay duyệt binh.

Dù những trường hợp ngất xỉu xảy ra không là chuyện hiếm đối với các chiến sĩ của đoàn quân danh dự của các cường quốc quân sự, vẫn chưa thấy nói đến sự cố nào tương tự ở cường quốc quân sự Việt Nam; tuy nhiên, việc có tờ báo đăng tin với vẻ ngạc nhiên trước sự cố một chiến sĩ Mỹ ngất xỉu tại buổi lễ dành cho Barack Obama như nói trên chứng minh Việt Nam có thể sẽ gặp phải tình huống đổ xô chạy bu đến ồn ào hỗn loạn của phóng viên Việt Nam + hỗn loạn của các chiến sĩ khác + hỗn loạn của các quan chức Việt Nam + hỗn loạn của các công chức Việt Nam + hỗn loạn của các y bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng + hỗn loạn của những người hăng hái dùng phone quay clip tung lên Facebook, Việt Nam cần lưu ý đến những nội dung sau mỗi khi tổ chức các cuộc diễu binh đại lễ:

1- Bộ Phận Cứu Thương: bắt buộc phải là quân y và mặc quân phục đại lễ y như các chiến sĩ đang tham gia diễu binh hoặc đang tham gia tập trung đội ngũ cố định, không chấp nhận việc các y bác sĩ mặc blouse trắng làm nổi bật vị trí của sự cố khiến khán giả từ xa cũng bị tác động gây ồn ào nhốn nháo phá nát chương trình duyệt binh hay diễu binh.

2- Bộ Phận Giám Sát: ngoài các chiến sĩ được bố trí ở các vị trí cao tầng để tiêu diệt nguy cơ khủng bố, nhất thiết phải có các chiến sĩ giám sát các hàng ngũ quân danh dự bất kể số lượng là 100 hay 100.000 quân.

3- Bộ Phận Huấn Luyện: ngoài các bài bản thao diễn nhất thiết phải có luyện tập và tổng dượt đối với khâu giải quyết sự cố y tế nếu chiến sĩ hay quan khách cần hỗ trợ y tế.

4- Bộ Phận Tuyên Giáo: nhất thiết phải có các cơ chế răn đe nghiêm khắc – qua mệnh lệnh của Trung Ương Đảng – để trừng trị cách chức tất cả các tổng biên tập của bất kỳ báo tờ/báo mạng/truyền hình/phát thanh nào đưa tin đưa ảnh về sự cố ngất xỉu kèm lời bình xúc xiểm mất dạy mọi rợ rằng sinh mạng của chiến sĩ Việt Nam đã bị xem thường, rằng không có tình đồng đội qua sự vô hồn vô tâm của các chiến sĩ khác, rằng v.v và v.v.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tha Thứ : Chiếc Mặt Nạ Thời Thượng Giảo Gian

Vạn Thoáng Mê Lầm

Hoàng Hữu Phước, MIB

05-01-2016

me-lam-2

Thời nay thiên hạ hay nghe nói về “tha thứ”. Sở dĩ “nghe nói” vì thiên hạ nào có cổ súy cho “tha thứ”, mà chính vì hai ba cái ý kiến lẻ tẻ của những kẻ không có dung mạo từ bi và cũng chẳng có cuộc sống đạo hạnh bám víu vào hai chữ “tha thứ” như chủ đề duy nhất có thể nói mà không sợ bị bút chiến luận để làm mặt nạ đẹp xinh cho mình; và hai ba cái ý kiến lẻ tẻ ấy được cơ quan truyền thông chính thống của Đảng Cộng Sản Việt Nam lợi dụng quyền lực báo chí để tải đăng nhằm “nhét chữ vào mắt” độc giả để làm độc giả cứng người băng giá sau khi đã thử nghiệm thành công chiêu thức “nhét chữ vào mồm” Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước vụ “dân trí thấp” để làm độc giả tuôn trào phún thạch.

Bài viết này, do đó, nhằm khơi gợi một sự thật mà nhiều ngàn năm qua chưa hề có ai nói đến về nội hàm “tha thứ” vì chưa ai hiểu, vì chưa ai từng cố gắng nghĩ sâu  hơn, vì ai cũng tin tưởng tuyệt đối vào những phát ngôn của giới tu hành cứ như thể các phát ngôn ấy tương đương lời Chúa/Phật, hoặc ai đó trong giới tu hành cho rằng đừng nên dại dột tiết lộ để bản thân tiếp tục hành nghề cho một cuộc sinh nhai sinh kế sinh tồn và sau khi đầy túi thì dục xúi và động xách nhằm dọa đe phủ chính.

A- Những Ai Sính Nói Về “Tha Thứ”:

Có nhiều hạng người thường được thấy là hay mở miệng nói về “tha thứ”.

1) Tu Sĩ:

Các tu sĩ thì có bốn yếu điểm nỗi bật gồm:

a- Sự khách quan hoàn toàn bị triệt tiêu do cái gọi là đức tin tôn giáo nên các phát biểu về “tha thứ” – nếu có – chỉ có giá trị tham khảo bên trong chốn tu hành và với các tín đồ chứ không bao giờ có giá trị tuân thủ với toàn thể chúng sinh hay nhân gian khắp chốn.

b- Trình độ học vấn không luôn cao out-of-the-box (đứng trong hộp vươn cao hơn bờ thành của hộp để nhìn ra khắp chốn ta bà từ quanh ta đến cao vời trụ vũ) mà chỉ cao stuck-in-the-box (ngồi thu lu trong hộp đậy nắp xem chỏm đầu ai cao đụng nắp hộp hơn), nghĩa là có nhiều tu sĩ là tiến sĩ thần học nhưng chẳng mấy ai nghe nói đến tu sĩ tiến sĩ y khoa, tu sĩ tiến sĩ vật lý thiên văn, tu sĩ tiến sĩ môi trường, tu sĩ tiến sĩ địa chất, tu sĩ tiến sĩ cổ sinh vật học, v.v., dù tất cả đều được mặc định là do Chúa/Thượng Đế tạo nên, từ con người, Địa Cầu, tinh tú, môi trường sống, cho đến Khủng Long Bạo Chúa Tyrannosaurus và Cá Sấu Khủng Khiếp Deinosuchus, nghĩa là mọi thứ của Chúa/Thượng Đế tạo nên lẽ nào không đáng để các tu sĩ quan tâm nghiên cứu, hoặc lẽ nào các tu sĩ cho rằng nghiên cứu sẽ đồng nghĩa với “không có đức tin vào Chúa” chẳng khác gì con cái đem Bố Mẹ ra thử DNA để xác định cha-con như trong phim xã hội trường thiên Hàn Quốc?

c- Cũng vì vấn đề b ở trên, việc rao giảng kinh thánh/kinh kệ của các tu sĩ có những lúc trái với lời dạy của kinh thánh/kinh kệ.

Làm trái lời thì có thể qua những vụ về các sư hổ mang (mà báo chí Việt Nam Cộng Hòa thường đưa tin) chuyên làm tín nữ mang bầu hoặc phá trinh con gái cùng em gái các thiện nam, hoặc các sư khác cũng do báo chí Việt Nam Cộng Hòa thường đưa tin chuyên dụ dỗ các tín nữ lớn tuổi đem toàn bộ gia sản vào chùa “cúng dường Tam Bảo” vì “đời là bể khổ, Phật lại luôn thử thách khiến con cái sẽ gấu ó tranh giành gia tài gây ra thảm cảnh bất hạnh, vì vậy tốt nhất hãy vì con cháu mà triệt tiêu hết các tham sân si ấy để Phật ban phước cho mình, ban phước cho con cháu hòa thuận, vì mình tạo phước cho bá tành bằng cách vô chùa ở luôn trong chùa để cùng chùa đem tài sản ấy làm công quả công đức bố thí cho bá tánh và sửa sang nơi thờ chư Phật”.

Còn ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì nghe đâu có vài ba vị linh mục lờ đi các lời dạy của Chúa về hãy yêu kẻ thù của mình, như “Nếu ai tát con bên gò má này thì hãy chìa luôn gò má bên kia cho kẻ ấy; và nếu ai lấy áo khoác của con thì hãy đưa luôn áo xống” (Luke 6:29 và  Matthew 5:39) và “Hãy trả lại cho Caesar những gì của Caesar và trả về Thượng Đế những gì của Thượng Đế” (Mark 12:17) qua việc xách động giáo dân tham gia chống chính sách của chính phủ – nói ngắn gọn và an toàn hơn cụm từ chống chính phủ – và đòi chủ quyền đất đai mà họ cho rằng xưa kia thuộc về giáo hội của họ do thực dân Pháp giao cho họ. Có thể họ thực tâm không thể thương Cộng Sản vì không xem Cộng Sản là kẻ thù (Chúa dạy hãy yêu kẻ thù) nên không thể chìa ra gò má bên còn lại dù họ cáo buộc Cộng Sản tát họ tức đàn áp tôn giáo của họ, và có thể họ tin rằng đất đai ấy là của Thượng Đế nên Cộng Sản phải trả lại cho họ là những người được Thượng Đế sang tên chủ quyền Sổ Đỏ chăng?

d- Cũng vì vấn đề b ở trên, việc suy diễn sai kinh thánh/kinh kệ của các tu sĩ có những lúc làm các tu sĩ phạm tội trần gian kiểu chạy xe hai bánh phóng lên lề đường để tránh kẹt xe mà vẫn đến nơi đến chốn đạt yêu cầu kinh thánh/kinh kệ.

Phóng lên lề thì có thể kể đến các tu sĩ của Chúa (tức các linh mục Cơ Đốc và mục sư Tin Lành) mà báo chí Âu Mỹ – báo chí Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không bao giờ dám khai thác lập lại các tin này từ báo chí Âu Mỹ – thường đưa tin như có các hành vi dâm ô đối với các bé trai đang học tu tại chủng viện hoặc con trai của các tín đồ. Tại sao lại là ấu dâm nam? Đây là câu hỏi chưa từng được ai giải đáp. Theo Lăng Tần Tiên Sinh, đó là vì Thánh Kinh Cựu Ước bắt đầu bằng sự tầm thường hóa phụ nữ (Chúa Trời không phí thời gian thiết kế design nặn ra phụ nữ mà đơn giản rút một thanh xương sườn của quý ông Adam rồi hóa thành mụ đàn bà Eva lệ thuộc và là vật sở hữu giải trí của quý ông Adam, nghĩa là phụ nữ không có thân phận chính danh quý báu), và tội phạm hóa phụ nữ (tại mụ đàn bà Eva ăn trái cấm khiến nhân loại biết mặc quần và có trí tuệ nên khiến nhân loại bị trừng phạt, chứ không phải tại quý ông Adam ngu đần mê say tình dục nên vợ bảo gì cũng nghe ráo, nghĩa là phụ nữ là tội phạm và do đó là kẻ thù của nhân loại khiến nhân loại không những phải sinh-lão-bịnh-tử mà còn phải làm xác sống zombie để chịu phán xét Ngày Tận Thế), còn Thánh Kinh Tân Ước kết thúc bằng sự tàn tệ hóa phụ nữ (Chương Khải Huyền gọi kẻ tồi tệ dâm đãng gây ra Ngày Tận Thế là Con Đĩ Babylone cũng như xuyên suốt Kinh Thánh Tân Ước các lăng mạ cho sự dâm ô phản trắc đều đổ lên phụ nữ  nghĩa là hễ sai quấy tàn tệ đều đổ lên đầu phụ nữ, biến phụ nữ thành hình tượng của sự bẩn nhơ).

Các lý giải vì sao các tu sĩ của Chúa chọn ấu dâm nam khi không thể dùng lời tối thượng của Chúa để đè nén sự thèm khát tối cần của tình dục gồm (i) phụ nữ tội lỗi dơ dáy nên quan hệ tình dục với họ sẽ mang tội với Chúa; (ii) Kinh Thánh chỉ ghi tội thông dâm toàn là liên quan tới phụ nữ; (iii) nam giới là chất liệu thượng đẳng  của Thượng Đế; (iv) nam thiếu niên là tinh túy nhất của nam giới và đặc biệt là nam thiếu niên không bị thụ thai nên dễ dấu diếm phụ huynh, dễ kéo dài lập lại sự xâm hại tình dục mà không bị lộ, dễ dùng sự dọa đe khống chế, và chỉ có bé gái mới có việc khóc lóc và tự sát; (v) tư liệu giáo sử của Vatican có chi tiết những Đức Giáo Hoàng nào – trong đó có Sergius III, John X, John XII, Benedict IX, Paul II, Sixtus IV, Alexander VI, Julius III, v.v. – đã dâm loạn với các nữ nhân trong gia đình càng chứng minh quan hệ tình dục khó tránh khỏi, và (vi) tư liệu giáo sử của Vatican cho đến thời hiện đại vẫn luôn là phải bằng mọi giá bảo vệ tất cả các linh mục và giám mục nào bị cáo buộc xâm hại tình dục ấu dâm nam bằng cách bổ nhiệm chức danh cao hơn tại địa phương khác, khiến ấu dâm nam có khi là cách đi tắt hữu hiệu lên hàng giáo phẩm cao hơn.

Tóm lại, tu sĩ hay nói về “tha thứ” vì muốn bảo vệ các đồng nghiệp phạm tội.

me-lam

Trong khi kinh/kệ nói về “tha thứ” đơn giản chỉ vì tôn giáo đã có sẵn các công cụ trừng trị khủng khiếp và hiệu quả – dù trừu tượng – về Địa Ngục, Hỏa Ngục, Luyện Ngục, Ngày Phán Xét, Ngày Tận Thế, nên điều tín đồ cần làm là hãy để “thân tâm thường lạc”, đừng bận tâm đến hận thù và báo oán, do “ác giả ác báo, thiện giả thiện lai” và nhân quả là luật Trời không bao giờ suy suyển; thì các nhà tu hành chỉ đơn giản lái sự “tha thứ” vào duy chỉ ý nghĩa của một thứ lòng tốt đầy nhân hậu nên có ở con người.

Cần nhớ một điều rõ ràng rằng tất cả các vị chủ tể các tôn giáo đều rất dứt khoát trong sự trừng phạt và trừng trị, nghĩa là không bao giờ có sự bao dung, không bao giờ có sự rộng lượng, không bao giờ có sự tha thứ bất kỳ. Thậm chí Thánh Kinh Cựu Ước còn có giai thoại Chúa Trời sai thiên sứ bay đến hai thành Sodom và Gomorrah vung gươm giết sạch nam phụ lão ấu để trị tội sa đọa. Ngay cả ý nghĩa của việc xưng tội và được tha tội của một tôn giáo cũng không thể trả lời câu hỏi vậy người đã xưng tội và được tha tội có lên thẳng thiên đàng hay lại sẽ trong một ngày xa thẳm nào đó ở tương lai phải ngồi dậy trong hình hài một zombie trong Ngày Phán Xét của Ngày Tận Thế.

Vì vậy, sự trừng trị và trừng phạt của xã hội loài người luôn là một cụ thể buộc phải có; còn tha thứ thuộc phạm trù ý tưởng đơn thuần, không thể bị đánh lận con đen vào đời sống thật trong một cộng đồng thật nhất là trong thời đại văn minh.

2) Kẻ Chơi Trội: Dã Nhân Giả Nhân

Lăng Tần Tiên Sinh có lời khuyên dành cho các học trò của ông là ngay khi nghe bất kỳ ai nói về chủ đề “hãy tha thứ” thì hãy lập tức tìm hiểu rõ nhân thân của người ấy vì bảo đảm đó là (a) kẻ giả nhân giả nghĩa có cuộc sống bất nhân bất nghĩa ngay tại khu dân phố và nơi làm việc của người ấy, hoặc là (b) người có cậy nhờ sự lăng xê của một “nhà báo”, hoặc là (c) người chưa giả nhân giả nghĩa nhưng là dã nhân tức chưa hề được cộng đồng con người biết đến nên phải tự phát ngôn trên blog về “tha thứ” để chào hàng với cư dân mạng chứ không thể chào hàng bằng thứ kiến thức gì khác cao siêu hơn.

3) Kẻ Lạm Quyền:

Lạm quyền vì chỉ có những người được liệt kê ở Phần C bên dưới mới có quyền “tha thứ”. Ở đây cần nói rõ về chữ “người” – nghĩa là “công dân” chứ không phải thánh thần gì cả – để triệt tiêu mọi mưu đồ chụp mũ “báng bổ” bởi những kẻ luôn cho rằng chỉ có Chúa mới có quyền “tha thứ”.

4) Kẻ Phạm Tội:

Tất nhiên, những kẻ phạm tội bao giờ cũng xin được “tha thứ” khi tội đã phạm bị phanh phui, trừ những tên tội phạm như Bob Kerrey tại Đại Học Fulbright Việt Nam vì Bob Kerrey có sự bảo vệ của những kẻ lạm quyền.

5) Kẻ Mê Lầm:

Và tất nhiên, những kẻ mê lầm là những kẻ lầm tưởng (a) mình có quyền nói về “tha thứ”, (b) thiên hạ sẽ bị mình tùy thích tung hỏa mù “nhét chữ vào mắt” viết  nhăng viết cuội mà vẫn tin, và (c) hễ nói về “tha thứ” thì tự động mình sẽ được thiên hạ tôn lên thành bậc hiền nhân quân tử.

B- Quyền Căm Thù Tuyệt Đối Chính Đáng:

Do “tha thứ” là đặc quyền chỉ thuộc về những người được liệt kê ở Phần C bên dưới, mà “tha thứ” luôn là phần không thể tách rời nguồn cơn của “căm thù”, Phần B này nhằm nêu rõ “căm thù” nào là chính đáng cho một quyền tha thứ với sự hiểu biết rằng quyền tha thứ có nghĩa tha thứ hay không tha thứ, là đặc quyền của người có căm thù chính đáng.

1- Căm Thù Chính Đáng

Lòng căm thù nói chung là thứ tình cảm có nơi tất cả, bất kể người tốt hay kẻ xấu.

Gia đình một tên cướp của giết người căm thù người hào hiệp nào đã khiến tên cướp bị bắt phải đền tội. Gia đình tên cướp ấy thậm chí có thể ra tay báo oán ngoài khuôn khổ luật pháp đối với người hào hiệp ấy. Trong trường hợp này tập thể kẻ xấu có lòng căm thù.

Gia đình một tên đại quan tham nhũng căm thù người hào hiệp nào đã khiến tên đại quan ấy phải đền tội và toàn gia đình bị tịch biên tài sản. Gia đình tên đại quan ấy thậm chí có thể ra tay báo oán ngoài khuôn khổ luật pháp đối với người hào hiệp ấy. Trong trường hợp này tập thể kẻ xấu có lòng căm thù.

Gia đình một lương dân căm thù bọn báo chí nào đã khiến lương dân ấy thành nạn nhân – từ nội dung liên quan đến kinh doanh đến nội dung bị vu vạ “nhét chữ vào mồm” –  khiến thành đối tượng của đe dọa, bôi nhọ, chặn ngăn sự nghiệp. Gia đình của lương dân ấy thậm chí có thể ra tay báo oán trong phạm vi luật pháp chưa cấm đối với bọn báo chí ấy. Trong trường hợp này tập thể người tốt có lòng căm thù.

Như vậy, với sự thể rằng bất kỳ ai cũng có lòng căm thù, sự rành mạch hóa nhằm phân định ai mới có quyền căm thù vì chỉ khi có quyền căm thù thì người ta mới có quyền tha thứ.

2-  Những Người Có Toàn Quyền Với Căm Thù Chính Đáng:

Sự lầm lẫn về ngữ nghĩa ngôn từ là vấn nạn cực kỳ phổ biến ở Việt Nam.

“Không căm thù” hoàn toàn không có nghĩa là “tha thứ”.

Quyền căm thù tuyệt đối chính đáng là đặc quyền bất khả xâm phạm của những người sau đây:

a) Nạn Nhân Trực Tiếp Của Thiên Tai Và Thân Nhân

Bao triệu người Việt là nạn nhân của thiên tai. Họ có quyền căm thù chính đáng. Nhưng như toàn nhân loại, họ không căm thù thiên nhiên. Họ cũng không hề có phút giây nào nghĩ rằng minh đã hay đang tha thứ thiên nhiên. Đơn giản vì có bản tính thuần Việt: họ cho đó là tai họa của số kiếp dù đó là biệt nghiệp hay cộng nghiệp, dù đó là quả báo hay oan khiên tiền định của nghiệt duyên.

b) Nạn Nhân Trực Tiếp Của Một Biến Cố Lịch Sử Và Thân Nhân

Bao triệu người Việt là nạn nhân của chiến tranh xâm lược.

Họ có quyền căm thù chính đáng.

Đạo lý tự nhiên của người Việt: chiến thắng một cuộc chiến tranh thì đã mặc nhiên là sự trừng trị thỏa đáng thích đáng mà “Trời” giáng xuống kẻ thù của họ.

Nhưng như toàn nhân loại trong tất cả các cuộc chiến tranh khác và Thế Chiến, họ không căm thù bên nào của chiến tranh đã biến họ thành nạn nhân. Lúc hậu chiến, họ cũng không hề có phút giây nào nghĩ rằng mình đã hay đang tha thứ chiến tranh. Đơn giản vì có bản tính thuần Việt: họ cho đó là tai họa của số kiếp dù đó là biệt nghiệp hay cộng nghiệp, dù đó là quả báo hay oan khiên tiền định của nghiệt duyên. Đó là lý do dân Việt như một tập thể chung của bên chiến thắng thì không căm thù Tàu cũng không tha thứ Tàu, không căm thù Pháp cũng không tha thứ Pháp, không căm thù Mỹ cũng không tha thứ Mỹ, không căm thù Campuchia cũng không tha thứ Campuchia – vì căm thù là chịu đựng số kiếp còn tha thứ là không cần thiết vì đã trả được oán thù qua bàn tay của “Trời”.

Dù vậy, họ và thân nhân của họ – vì đa số họ đã bị chiến tranh tước đi mạng sống – có toàn quyền căm thù chính đáng và toàn quyền tha thứ. Như bản tính thuần Việt, họ không có căm thù và không có thứ tha; song, khi bất kỳ ai tự hối tìm đến xin lỗi họ vì những tội ác đã gây nên trong chiến tranh, họ sẽ ngay lập tức nói lời tha thứ, chỉ vì họ biết hai điều rằng (a) đó là nghiệt duyên của họ mà họ phải âm thầm chịu đựng, và rằng (b) “kẻ chạy lại” luôn đáng được họ đón chào như thượng khách chứ không với sự thứ tha họ ban cho  kẻ tội đồ.

Đối với Bob Kerrey của Đại Học Fulbright Việt Nam thì chỉ có nạn nhân vụ thảm sát cùng thân nhân của họ mới có quyền căm thù chính đáng để tha thứ Bob Kerrey. Bất kỳ ai đặt vấn đề Bob Kerrey nên được tha thứ thì đó là sự lạm quyền, vô duyên, vô đạo, bất chính, bất khả tư nghị.

c) Nạn Nhân Trực Tiếp Của Tai Nạn, Tai Họa Và Thân Nhân

Nhiều người đã là nạn nhân của những tai nạn, những vu oan, những vụ cướp của giết người và/hoặc hiếp dâm, v.v.

Rất có thể một số người trong họ đã cam chịu, xem đó như một thứ nghiệt duyên, quả báo của một kiếp trước mơ hồ, hay một oan khuất mang tính thử thách của hiện tại, v.v.

Rất có thể một số người trong họ đã cam chịu vì tránh một thiệt hại lớn hơn nếu phải khai báo, tố cáo, kiện thưa khi công khai thực hiện quyền căm thù và quyền đòi trừng trị thích đáng.

Chỉ có họ và thân nhân của họ mới có quyền căm thù chính đáng. Nhưng họ sẽ không bao giờ nghĩ đến “báo oán” nhất là nếu xã hội có cơ chế trừng trị thích đáng và hữu hiệu kẻ gây tai nạn/tai họa cho họ hay người thân của họ. Không “báo oán” nghĩa là sự “tha thứ” được mặc nhiên đi kèm không kèn không trống. Trong ý nghĩa này, sự “tha thứ” đã bị hình phạt trừng trị nghiêm khắc của luật pháp triệt tiêu.

c) Công Dân Đối Với Nghĩa Vụ Lịch Sử

Bất kỳ công dân nào cũng có nghĩa vụ đối với lịch sử.

Quyền căm thù chính đáng là quyền của những công dân thực thụ của một quốc gia đối với những biến cố đã chính thức minh định trong lịch sử chính thức của quốc gia mình về những tai họa mà một thực thể từ bên ngoài quốc gia mình đã gây ra cho quốc gia mình, dân tộc mình, mà bản thân mình vẫn đang là công dân của quốc gia đó, dù thậm chí tổ tiên mình không chắc hoặc chắc không đã có ai hay những ai đã là nạn nhân của các tai họa do ngoại nhân gây ra trong lịch sử ấy.

Với ý nghĩa này, mọi công dân Việt Nam có quyền căm thù chính đáng và có quyền báo thù chính đáng đối với Tàu, với Thái, với Pháp, với Mỹ, với Campuchia.

Tuy nhiên, với luận điểm chỉ có người có quyền căm thù chính đáng mới có quyền tha thứ, thì quyền căm thù chính đáng trong phạm trù nghĩa vụ lịch sử lại không bao giờ mặc định có kèm quyền tha thứ, mà chỉ liên quan đến quyền trả thù hoặc quyền không trả thù.

Bất kỳ ai bảo rằng người Việt có lòng rộng lượng, bao dung, tha thứ những tội ác lịch sử của Trung Quốc, Pháp, Mỹ, Campuchia, thì đó là những phát ngôn xằng bậy.

Chính xác về ngữ nghĩa tu từ, người Việt không nghĩ đến khai thác lòng căm thù chính đáng để báo oán hay trả thù đối với các biến cố lịch sử gây ra bởi các quốc gia khác, mà cũng chẳng nghĩ đến việc tha thứ, đơn giản vì công lý đã được thực thi, luật Trời đã tỏ, phần thắng đã thuộc về nước Việt.

C- Quyền Tha Thứ:

Khi ngợi ca sự công bằng và hướng đến điều cao thượng muốn không ai khác phải gánh chịu cùng tai họa từ cùng kẻ gây tai họa, quyền tha thứ, tóm lại, nằm trong tay hai thực thể và với những điều kiện sau:

1) Nạn nhân trực tiếp của tai nạn, tai họa cùng thân nhân của họ, nếu kẻ gây tai nạn/tai họa cho họ bị luật pháp trừng trị thích đáng, khó thể tiếp tục làm hại những người vô tội khác trong xã hội. Tha thứ là sự ban ra khi sự trừng phạt của công lý đã được thực thi. Không ai được phép gây tác động đến quyền này của nạn nhân cũng như thân nhân của họ đối với kẻ thủ ác nhằm kêu gọi động tác bãi nại dành cho kẻ thủ ác.

2) Nạn nhân trực tiếp của một cuộc xâm lược trong lịch sử quốc gia cùng thân nhân của họ, bất kể quốc gia xâm lược gây ra thảm cảnh cho họ và thân nhân của họ có đã bị trừng trị thích đáng hay chưa. Quyền báo oán của họ và thân nhân của họ là vĩnh viễn, và quyền tha thứ của họ cùng thân nhân của họ dành cho quốc gia xâm lược hay cá nhân quốc gia xâm lược là bất khả xâm phạm. Không ai được phép gây tác động đến quyền này của nạn nhân cũng như thân nhân của họ đối với quốc gia thủ ác cũng như nhân lực thực hiện hành vi thủ ác của quốc gia thủ ác.

Công dân đối với nghĩa vụ lịch sử tuy có toàn quyền căm thù và toàn quyền báo oán đối với quốc gia xâm lược cùng các cá nhân của quốc gia ấy, nhưng lại không có quyền tha thứ quốc gia xâm lược cùng các cá nhân của quốc gia ấy. Không ai được phép nói về sự tha thứ đối với các quốc gia xâm lược cũng các cá nhân của các quốc gia ấy.

D- Danh Mục Những Kẻ Tiếm Quyền

1) Những người không là công dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nhưng lại luôn mồm nói về lòng hận thù hay sự tha thứ có liên quan đến các cuộc chiến tranh của Việt Nam với các nước khác trong lịch sử Việt Nam.

2) Những công dân không là nạn nhân trực tiếp của tai nạn, tai họa hay thân nhân của nạn nhân, nhưng lại phát ngôn gợi ý nạn nhân/thân nhân nạn nhân thực thi quyền tha thứ hung thủ.

3) Những công dân không là nạn nhân trực tiếp của một cuộc xâm lược trong lịch sử quốc gia, hay thân nhân của nạn nhân, nhưng lại phát ngôn gợi ý nạn nhân/thân nhân nạn nhân thực thi quyền tha thứ quốc gia xâm lược cùng cá nhân thực hiện tội ác của quốc gia ấy.

4) Những công dân có nghĩa vụ tự nhiên đối với lịch sử quốc gia nhưng không biết mình không có quyền nói về hay kêu gọi cho sự tha thứ đối với quốc gia xâm lược cùng cá nhân thực hiện tội ác của quốc gia ấy.

5) Những cơ quan truyền thông nào hỗ trợ loan truyền ý kiến của bốn loại tiếm quyền trên và ý kiến của cơ quan truyền thông khác có hỗ trợ loan truyền ý kiến của bốn loại tiếm quyền trên.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Trăm Trứng October 29, 2014

Tội Ác Của Bob Kerrey June 3, 2016

Hillary Clinton Là Con Đĩ Babylon? September 27, 2016

Chính Phủ Đàn Áp Tôn Giáo

Hoàng Hữu Phước, MIB

21-12-2016

god

A) Nhập Đề

Trong thời đại kéo dài hàng chục thiên niên kỷ với sự thống trị tuyệt đối của các vương triều phong kiến ngập ngụa trong các cuộc chiến tranh triền miên dù nội chiến hay chinh phạt, sự bần cùng hóa là điều đương nhiên, nỗi thống khổ ám u là lẽ tự nhiên, sự tuyệt vọng và vô vọng dù trước sức mạnh khủng khiếp bất khả đương cự của thiên nhiên hay sức mạnh bạo tàn của các vị minh quân bạo chúa là thứ tình cảm dĩ nhiên duy nhất tại tồn nơi những người cùng khổ vốn là tuyệt đại đa số nhân gian. Và thánh thần thượng đế xuất hiện từ tất cả những sự thật sau: (a) một số thánh thần thượng đế hoàn toàn có thật để cứu độ chúng sinh dù không bao giờ khoa học có thể chứng minh khẳng định họ có thật hoặc có phép thuật kỳ vĩ thật sự nào, (b) một số thánh thần thượng đế khác thì lại hoàn toàn thực sự là từ trí tưởng tượng của con người để tự an ủi kỳ vọng vào sức mạnh thần bí vô hình nào đó ắt sẽ là thế lực tâm linh duy nhất chịu quan tâm đến thân phận bọt bèo nô lệ bần cùng khổ ải của mình, và (c) một số thánh thần thượng đế khác nữa lại hoàn toàn thực sự được tạo nên từ mưu đồ kẻ gian manh tự tạo hào quang màu nhiệm cho chính mình để nghiễm nhiên ngoi từ thân phận bần hàn lên cao trở thành giáo chủ được đám đông cung phụng.

Lịch sử nhân loại từ Sau Công Nguyên đã cho thấy đó là chuyện bình thường khi rất nhiều người trong cảnh thống khổ tìm đủ mọi cách để con cái trở thành tu sĩ, trước hết là để chúng được cung phụng và sau đó có thể giúp ích cho gia đình. Và để trở thành tu sĩ, người ta nhất thiết cần có ai đó nổi lên như một vị giáo chủ để theo khuôn phò hầu hạ. Sự vầy đoàn cộng sinh “cần nhau” như thế có thể đã giúp một số giáo phái hình thành tạo đà cho (a) một tin tưởng tín cuồng của số đông dân chúng khổ nghèo mà lịch sử nhẫn tâm chưa thể ban cho họ điều kiện đủ ăn để mà có học vấn; và (b) một số giáo phái có thể mạnh hơn, lan tỏa hơn, hùng mạnh hơn, tiến gần đến danh xưng “tôn giáo” hơn để thành lập những đế chế tôn giáo chẳng khác gì những đế chế thế tục nghĩa là cũng có các ngôi vị và những cuộc chinh phạt bạo tàn.

Lịch sử Việt Nam cũng đã cho thấy đó là chuyện bình thường khi không phải là không có những gia đình ở Miền Bắc thời Pháp Thuộc đã cho con theo học đạo làm tu sĩ Nhà Thờ để gia đình được cấp thêm đất ruộng.

Lịch sử Việt Nam Cộng Hòa cũng đã cho thấy đó là chuyện bình thường khi có thông rin truyền khẩu trước 1975 rằng Đạo Tin Lành khi khai triển vào Đà Lạt chẳng hạn đã tặng mỗi gia đình chịu theo đạo một chiếc xe Honda Dame nhập khẩu từ Nhật Bản.

Tất cả đều phải đáp ứng một nhu cầu mang tính quyền lợi hoặc tài lợi dù tâm linh vô hình hay vật chất hữu hình của số đông, nhờ đó một số ít đã tự xưng mình là sự tái thế của một vị chủ tể tôn giáo.

Những chi tiết dưới đây khi sử dụng các cụm từ thí dụ như “Chúa Jesus A”, “Chúa Jesus B”, v.v., đơn thuần vì theo phép lịch sự văn minh phải luôn tỏ sự tôn trọng với các vị ấy vì dù gì vẫn còn tồn tại các tín đồ của họ và giáo phái của họ, nhất là khi nhân gian không phải đã toàn bộ có hiểu biết về sự khác nhau giữa “tín ngưỡng” và “tôn giáo”, đã thế lại hay vu vạ cho chính quyền những vụ việc “đàn áp tôn giáo” dù cho chưa từng có bất kỳ vụ “đàn áp tôn giáo” – nói đúng nghĩa từ vựng nhất của “tôn giáo – nào xảy ra bất kỳ đâu trên thế giới – ít ra là trong liên tục một hai thế kỷ gần đây.

1) Những Người Tự Xưng Chúa Jesus Giáng Lâm hoặc Đức Ki-tô Hóa Thân Tái Lâm:

Trong số những “quý ông” nổi đình nổi đám nhất tức có hoạt động “giáo hội” công khai và có nhiều tín đồ thờ phượng thì 33 Chúa Jesus sau là có tiếng – danh tiếng hay tai tiếng – nhất: John Nichols Thorn, Arnold Potter, Jones Very, Bahá’u’lláh, William W. Davies, Mirza Ghulam Ahmad, Lou de Palingboer, John Hugh Smyth-Pigott, Haile Selassie I, Ernest Norman, Krishna Venta, Ahn Sahng-Hong, Sun Myung Moon, Yahweh ben Yahweh, Laszlo Toth, Wayne Bent, Ariffin Mohammed, Mitsuo Matayoshi, José Luis de Jesús Miranda, Inri Cristo, Thomas Harrison Provenzano, Shoko Asahara, Hogen Fukunaga, Sergey Torop, Maurice Clemmons, Apollo Quiboloy, Alan John Miller, David Shayler, Oscar Ramiro Ortega-Hernandez, Marshall Applewhite, Charles Manson, Jim Jones, và David Koresh, cùng nhiều Chúa Jesus khác yếu thế hơn. Tất cả các Chúa Jesus này đều có đặc tính biết tận dụng tốt nhất các “đặc tính” sau chỉ riêng có ở Đạo Chúa:

a- Đặc Tính Dễ Lợi Dụng:

Tuyên bố mình là Đức Chúa Ki-tô Tái Giáng Lâm là điều cực kỳ dễ dàng vì

– Đức Chúa Jesus thực sự trong lịch sử loài người đã xuất thân nghèo khổ, không thuộc giới hàn lâm, không có tay nghề cao trong nghiệp mưu sinh, và cho đến cuối đời cũng vẫn không tạo dựng nên tài sản hữu hình nào có giá trị vật chất cũng như không có thành tựu nào về vật chất để truyền lưu cho tín đồ;

– Đức Chúa Jesus thực sự trong suốt cuộc đời đã không biến phép màu nhiệm kỳ vĩ gì cả;

– Đức Chúa Jesus đã có vũ khí tối thượng bằng lời nói rằng phải có “đức tin” vào Chúa, đồng nghĩa với việc mọi người phải tự nguyện tin tưởng, phải không được hồ nghi, phải  không được yêu cầu hay thách đố Chúa phải tự chứng minh quyền phép quyền năng; và

– Đức Chúa Jesus ở trên tất cả các tôn giáo thờ Chúa nên sẽ không cần phải được Tòa Thánh Vatican công nhận thì người ta mới được nói chính mình là Chúa Jesus tái lâm.

Vì vậy, bất kỳ ai cũng có thể tự xưng mình là Đức Chúa tái giáng sinh, điển hình như lời phán của Chúa Jesus Charles Manson mà người ta phải có “đức tin” để tự động “tin” Ngài là Chúa Ki-tô:

god-1

b- Đặc Tính Cách Mạng:

Đức Chúa Jesus đã rất công bằng và thời thượng bình đẳng giới nên đã tái giáng lâm thành ít nhất là hai quý bà Marina Tsvigun và Ann Lee – tất nhiên theo tiết lộ của hai quý bà này về bí mật giáng lâm của họ để thu nạp tín đồ.

c- Đặc Tính Quyền Năng:

Đức Chúa Jesus giáng lâm Arnold Potter đã chứng minh quyền phép của mình bằng cách bay lên trời từ mỏm núi đá cheo leo tại Bang Iowa, Hoa Kỳ, năm 1872, và các tín đồ của Chúa cùng leo lên đỉnh núi tụ tập chứng kiến phép màu đã phải mất cả tuần mới xuống được vực sâu muôn trượng đưa Chúa về hỏa táng. Các Chúa Jesus tái giáng lâm khác thì thi thố quyền năng bằng những cách hoàn toàn khác nhau nhưng kết thúc biểu diễn lại hoàn toàn giống nhau ở chỗ (a) trở nên giàu có vì tín đồ đưa toàn bộ tài sản và vợ con thê thiếp vào tiến cống các Đức Chúa Jesus ấy, (b) luôn bị “chính quyền đàn áp tôn giáo”, và (c) kết thúc hoàn toàn không có hậu ở trần gian.

d- Đặc Tính Khoa Học Kỹ Thuật Hiện Đại:

Đức Chúa Jesus tái giáng lâm Oscar Ramiro Ortega-Hernandez vốn ưa chuộng sản phẩm kỹ thuật hiện đại nên vào ngày “tam thập-nhất” 11-11-2011 đã lái chiếc Honda Accord đời 1998 do Nhật Bản sản xuất, xách khẩu súng trường bán tự động Cugir do Lỗ-Ma-Ni (Romania) sản xuất theo mô hình AK-47 của Nga, nã 8 băng đạn vào cửa sổ Tòa Bạch Ốc vị trí phòng gia đình Tổng Thống vì Đức Chúa Jesus Oscar Ramiro Ortega-Hernandez có nhiệm vụ phải giết Quỷ Satan Barack Obama cùng vợ con của hắn. Điều màu nhiệm của việc bắn súng của Đức Chúa là phải 4 ngày sau thì cơ quan an ninh Mỹ mới phát hiện kính cửa vỡ do đạn bắn cùng những vết đạn khác trên tường, và FBI vội chấm dứt ngay việc nhiều ngày qua đã cho rằng tiếng súng nổ nghe được là do các băng đảng da đen ở đâu đó thanh trừng nhau rồi vang vọng đến Tòa Bạch Ốc, rồi vội dốc toàn lực cả chục ngày trời mới tìm thấy Đức Chúa có phép mầu ấy để đón về cung phụng tại tòa thành kỳ vĩ đồ sộ mang tên USP Beaumont tại Texas từ nay cho đến ngày 24-10-2033.

god-10

Trong khi đó Đức Chúa Jesus Shoko Asahara lại chứng minh chính mình tái giáng lâm để tiến hành “Phán Xét” bằng cách tạo ra Ngày Tận Thế: sử dụng tài năng đấng đã tạo nên tất cả các chất hóa học của thế gian chế ra chất khí độc sarin mới tinh mà Đức Chúa Trời xưa kia chưa từng biết đến để xì ra gây nên cuộc thảm sát năm 1995 dưới đường tàu điện ngầm ở Tokyo. Đức Chúa Jesus Shoko Asahara bị kết tội giết người, âm mưu lật đổ chế độ chính trị quân chủ lập hiến của Nhật Bản để lên ngôi hoàng đế như chế độ Tsar Hoàng, và bị kết án tử hình bằng treo cổ năm 2004. Tuy nhiên, bản án đến nay vẫn chưa được thi hành vì đó là Đức Chúa Jesus quyền năng quyền phép.

god-9

e- Đặc Tính Hợp Chủng Quốc: Các Đức Chúa Jesus thi nhau tái giáng lâm xuống làm công dân nhiều quốc gia, dù ưa chuộng Hoa Kỳ giàu có nên tập trung ào ạt đổ bộ Hoa Kỳ vẫn có vị đáp dĩa bay xuống Hàn Quốc, Nhật Bản, Malaysia, Nga, Ấn Độ, Iran, v.v. (chưa đến Việt Nam).

e- Đặc Tính Đa Dạng: Các Đức Chúa Jesus ào ạt tái giáng lâm đã làm nhiều nghề khác nhau, từ nhà thơ, học giả, nhạc sĩ, giáo sư Đại Học Harvard, v.v, cho đến nhân viên tình báo và thất nghiệp.

f- Đặc Tinh Tận Dụng:

Đa số các “Đức Chúa Jesus” đều có vợ, có con, thậm chí có “Đức Chúa” chiếm hữu  nhiều chục nữ tín đồ hoặc vợ của các tín đồ, với lý do đầy thuyết phục các tín đồ của họ từ dẫn chứng trong Kinh Thánh rằng Tổ Tông Adam có vợ và rất nhiều con, rằng Tổ Phụ Abraham có rất nhiều vợ và rất nhiều con, rằng Bố của Đức Chúa Jesus có vợ là Đức Mẹ Maria và có con là Đức Chúa Jesus, và rằng Thánh Kinh Tân Ước có ghi Đức Chúa Jesus có rất nhiều nữ nhân hầu hạ quanh Người: ngoài các nữ nhân là thân nhân của Chúa Jesus (nhiều chị em gái trong đó có Mary Salome, và các vợ của bốn anh em trai của Chúa Jesus), các nữ nhân là vợ các Thánh Tông Đồ (trừ Thánh John độc thân), các nữ nhân là chị em gái các Thánh Tông Đồ, và các phụ nữ phạm tội dâm dục được Chúa Jesus rửa tội.

2) Những Người Tự Xưng Đức Phật Giáng Hạ Phàm Trần Hoặc Đức Phật Hóa Thân

Do Đức Phật Thích Ca Gautama Buddha xuất thân hoàng tộc ở Châu Á, số lượng người tự xưng Đức Phật Hóa Thân không nhiều vì phải đáp ứng tiêu chuẩn “quyền sang”, và đa số ở Châu Á, chẳng hạn như Võ Tắc Thiên, Nỗ Nhĩ Cáp Xích, và Lữ Dương Gia của Tàu, Cung Duệ của Hàn Quốc, Peter Deumov của Áo Quốc, Bhagwan Shree Rajneesh của Ấn, Samael Aun Weor của Colombia, Ram Bahadur Bomjon của Nepal, v.v.

3) Những Người Tự Xưng Đa Thần Đa Nguyên Đa Đảng

Nhưng nổi bật nhất là những vị “đa nguyên đa đảng” chẳng hạn như

– Đức Ông Mirza Ghulam Ahmad ở Pakistan tiết lộ mình là hiện thân của Tam Giáo Đồng Nguyên: vừa là Chúa Jesus giáng lâm, vừa là Đức Phật tái thế, và rao giảng Đạo Hồi;

– Đức Bà Ruth Norman ở Hoa Kỳ là đầu thai của Đức Phật sau 55 kiếp làm toàn vua chúa “đàn ông” trong đó có lúc đã làm Vua Arthur Anh Quốc Hiệp Sĩ Bàn Tròn, Hoàng Đế đế chế thoại thần Atlantis, Khổng Tử, và triết gia Socrates;

– Đức Ông Jim Jones của Mỹ vừa là Chúa Jesus vừa là tái thế của Đức Phật, Vua Pharaoh Ai Cập Cổ Đại Akhenaten, và …Vladimir Lenin của Cộng Sản Liên Xô; và

– Đức Ông Ariffin Mohammed của Malaysia vừa là tái thế của Chúa Jesus, Đức Phật Thích Ca, Tiên Tri  Muhammad Hồi Giáo, và Thần Shiva Ấn Giáo.

Ngoài ra, còn có bao vị tuyên bố – hoặc tiết lộ bí mật rằng – mình là đấng tái thế để cứu thế của các đạo khác như Do Thái Giáo và Hồi Giáo, hoặc mình là “thân nhân” của các đấng quyền năng chẳng hạn như đức ngài Hong Xiuquan ở Tàu tuyên bố mình là em trai ruột Chúa Jesus, đức bà Jacobina Mentz Maurer người Brazil gốc Đức tuyên bố là thiên sứ chủ quản của Chúa Trời, các đức ông Cyrus Reed Teed ở Mỹ và André Matsoua ở Congo đều tuyên bố là Đấng Cứu Thế Messiah của nhiều tôn giáo, đức ngài Inri Cristo ở Brazil bảo mình là Chúa Jesus song sinh với Chúa Jesus kia, đức ngài Apollo Quiboloy tuyên bố mình là Con Trai Của Thượng Đế mà Thượng Đế là Jesus Christ nên mình đương nhiên là con của Chúa Jesus Christ, v.v. và v.v.

Nhưng vị Chúa tối cao tối thượng ắt phải kể đến Thượng Đế George Baker ở Mỹ vì đã dám tiết lộ chính mình là Đức Chúa Trời, Thượng Đế Iesu Matayoshi tuyên bố mình vừa là Đức Chúa Cha vừa là Đức Chúa Con, còn Thượng Đế José Luis de Jesús tuyên bố mình vừa là Chúa Jesus Christ tái giáng lâm vừa là Satan giáng thế, v.v. và v.v.

B) Chúa Jesus Được Thượng Đế Đón Bỏ Mỹ Về Trời

Không như dân Mỹ luôn cho rằng Chúa Trời đã ban cho họ vùng lãnh thổ Tân Thế Giới mênh mông để hình thành nên đất nước Hoa Kỳ hùng mạnh uy trấn toàn cầu từ đó có Ngày Lễ Tạ Ơn hàng năm, Đức Chúa Trời thật ra đã không muốn con của Người nấn ná lâu hơn trên đất Mỹ ấy.

Đức Chúa Jesus tái giáng lâm mang tên Marshall Applewhite đã bảo các tín dồ của mình rằng dĩa bay của Đức Chúa Trời bay núp bám sau đuôi Sao Chổi Hale-Bopp 22 sẽ đến đón giáo sư âm nhạc Đại Học Alabama Marshall Applewhite đại tài trở về thượng giới nên các tín đồ được chọn hãy cùng theo mình lên dĩa bay gặp Đức Chúa Trời vào ngày 26-3-1997, mà sau đó cơ quan an ninh phát hiện 39 xác chết do cùng nhau tự tử bằng độc dược tại một điền trang ở thị trấn Santa Fe, Bang California.

god-7

C) Chúa Jesus Tự Tiêu Diệt Để Chống Chính Phủ Mỹ

 god-5

Jim Jones là Đức Chúa Jesus tái giáng lâm làm công dân Hoa Kỳ. Ngay từ lúc sinh ra đã được mẹ cha tin rằng đã hạ sinh được Đấng Cứu Thế Toàn Năng. Đức Chúa Jim Jones thấu hiểu Joseph Stalin, Karl Marx, Mao Trạch Đông, Mahatma Gandhi và Adolf Hitler, nhiệt tình ủng hộ người Mỹ gốc Phi, dân nhập cư, và Đảng Cộng Sản Hoa Kỳ. Cho rằng chiến tranh nguyên tử sẽ nổ ra ngày 15-7-1967, Đức Chúa Jim Jones đưa giáo dân của mình về California lánh nạn, để rồi năm 1977 đưa nhiều trăm giáo dân bỏ Mỹ sang Guyana ở gần Brazil và Argentina, lập nên thị trấn mang tên mình là Jonestown, một thứ thiên đường nơi hạ giới. Xây dựng Jonestown như một thành trì “công-xã” nội bất xuất ngoại bất nhập, với lực lượng vũ trang sẵn sàng bắn hạ tín đồ nào ra khỏi trang viên, Đức Chúa Jim Jones phán dạy rằng sẽ cùng giáo dân cùng nhau chung sống hạnh phúc, cùng nhau chết vinh quang, cùng nhau lên hành tinh khác đời đời sung sướng tột đỉnh vinh hoa. Khi tin tức về sự hà khắc xâm hại nhân quyền xâm hại tình dục tại Jonestown lan đến Quốc Hội Hoa Kỳ, Nghị sĩ Leo Ryan thành lập đoàn tìm hiểu sự thật gồm các phụ tá, vài thân nhân các tín đồ của Jim Jones, vài tín đồ của Jim Jones vẫn còn lại ở Mỹ, và các nhà báo đến Guyana tháng 11-1978 với hai chiếc máy bay rồi dùng xe băng rừng đến Jonestown. Jim Jones đã cho người dùng dao tiếp đón Ryan, khiến cả đoàn phải quày quả bỏ của chạy lấy người trở lại ngay đường băng máy bay Kaituma. Trong ngày 18-11-1978 ấy, trong lúc mọi người vội vã lên hai chiếc phi cơ thì đội vũ trang của Jim đuổi kịp, xả súng vào đoàn, sát hại nghị sĩ Leo Ryan, hai nhà báo của NBC, một phóng viên ảnh của San Francisco Examiner và một giáo dân.

Do lỡ sát hại Nghị Sĩ Leo Ryan nghĩa là phạm trọng tội với Chính Phủ Hoa Kỳ gồm (a) ủng hộ thể chế chính trị khác với thể chế chính trị của Hoa Kỳ, (b) chống Chính Phủ Hoa Kỳ qua việc sát hại một Nghị Sĩ Hoa Kỳ đang “thi hành công vụ”, (c) đưa cả ngàn công dân Hoa Kỳ đem tài sản trốn khỏi Hoa Kỳ, (d) làm rối loạn dân tâm kỹ cương phép nước, và (e) “cạnh tranh không công bằng” với các Chúa Jesus khác, nên dứt khoát sẽ bị Chính phủ Hoa Kỳ trừng phạt nghiêm khắc kinh hoàng, đặc biệt khiếp sợ quân đội CIA tỷ lần hơn là quân đội của quân lực Hoa Kỳ, Đức Chúa Jim Jones ngay trong ngày 18-11-1978 ấy lập tức bảo tất cả giáo dân ở Jonestown phải uống thuốc độc cyanide (xi-a-nuya) để cùng về thượng giới với mình. Tất nhiên, việc đổ thuốc độc vào tất cả trẻ em chết la liệt tại chỗ cũng nhằm khiến tất cả giáo vân làm cha làm mẹ không còn thiết sống và tự nguyện nhận phần độc dược cho chính mình. Khi cơ quan an ninh Guyana đến thì đã thấy la liệt 918 xác chết công dân Hoa Kỳ, trong đó có 304 trẻ em, riêng Đức Chúa Jim Jones tự sát bằng súng.

god-3god-2

D) Chính Phủ Mỹ Tiêu Diệt Chúa Jesus

Rút kinh nghiệm từ sự bị động trong vụ “giáo dân làm loạn” dưới trướng Đức Chúa Jesus Jim Jones ở Gyana năm 1978, Chính Phủ Mỹ đã mạnh tay tiêu diệt Đức Chúa Jesus David Koresh bằng vũ lực ngay khi có manh nha “giáo dân làm loạn” ở Bang Texas năm 1993.

 god-8

Cuộc tấn công vào khu phức hợp của giáo phái Davidian gần Waco, Bang Texas, ngày 19-4-1993 làm cả thế giới chấn động, bàng hoàng. Đó là cuộc tàn sát kéo dài nhất lịch sủ chấp pháp Hoa Kỳ, với một tuần phong tỏa bao vây, 51 ngày chiến đấu (từ 28-02 đến 19-4-1993), làm chết 75 tín đồ mà đa số là phụ nữ và trẻ em. Điều đặc biệt với giáo phái này là: giáo dân đều có học thức cao, bản thân Đức Chúa David Koresh có bằng cấp thần học, và tất cả đều tin tưởng tuyệt đối rằng thế giới đang bị Quỷ Vương lãnh đạo, rằng Chương Khải Huyền của Thánh Kinh Tân Ước đúng chính xác từng chữ một.

Lấy cớ các giáo dân tàng trữ trái phép 305 vũ khí (gồm các khẩu súng trường bán tự động AK-47, AR-15, HKSP-89, MAC10, và các khẩu súng lục, và đạn dược, các đặc vụ ATF đem trát bắt giam và lục soát đến khu phức hợp. Cho đến nay không ai rõ phát súng đầu tiên do bên nào khai hỏa, mở màn cho sự tấn công của FBI và quân đội Hoa Kỳ, mà dư luận vẫn còn hoài nghi với bằng chứng cho thấy cả CIA (Trung Ương Cục Tình Báo), FBI (Cục Điều Tra Liên Bang), BATF (Cơ Quan Quản Lý Rượu/Thuốc Lá/Vũ Khí/Thuốc Nổ), Quân Đội Hoa Kỳ, Bộ Ngoại Giao Mỹ, Ngũ Giác Đài (Bộ Quốc Phòng Mỹ), Lực Lượng Delta (CAGFB) theo mật lịnh trực tiếp của Tổng Thống Bill Clinton, Trung Tâm Xử Lý Khủng Hoảng của Đệ Nhất Phu Nhân Hillary Clinton tại Tòa Bạch Ốc, và Mafia đều muốn tận diệt Đức Chúa Davis Koresh cùng giáo dân trong hỏa ngục, cứ như thể nhằm diệt khẩu ai đó và xóa sạch chứng cớ nào đó ắt về liên minh ghê gớm ấy trong Chính Phủ Bill Clinton. FBI thậm chí còn thuê các sát thủ bắn tỉa mà khét tiếng nhất là Lon Horiuchi người Mỹ gốc Nhật để bắn hạ bất kỳ sinh vật sinh linh nào chạy ra khỏi hỏa ngục Waco, bất kể đó là phụ nữ hay trẻ em. Có người ví von đội đặc nhiệm của BATF vần vũ bằng trực thăng vũ trang xã súng xuống khu phức hợp tương tự như cảnh thảm sát đã xảy ra tại một làng quê Việt Nam thời chiến. Còn các khai hỏa từ xe tăng quân đội, việc ném hàng trăm bình khí CS và bơm tưới xăng tràn ngập khu phức hợp, khó thể được cho đó là để trấn áp “giáo dân làm loạn” dưới trướng Đức Chúa Jesus David Koresh vốn nổi bật vì có nhiều vợ, có hàng tá đứa con từ lời phán đã nhận lịnh trực tiếp của Đức Chúa Trời phải làm cho các nữ giáo dân có thai nhằm tạo nên giòng giống David đặc biệt, nên buộc tất cả các nam giáo dân không được quan hệ tình dục với vợ mà phải dâng vợ cho Đức Chúa.

god-12god-11god-4

E) Kết Luận

Từ bài học đã bỏ mặc cho Đức Chúa Jesus Jim Jones được “tự do ngôn luận” rao giảng chống đối Nhà Nước Hoa Kỳ, dẫn đến cuộc thảm sát đông dân Mỹ nhất lịch sử Mỹ, Mỹ đã bất kể Đạo Luật Posse Comitatus cấm ngăn quân đội dùng sức mạnh vũ trang thực thi luật dân sự, thậm chí sử dụng điều khoản “vét” của Posse Comitatus rằng bất kỳ ai sử dụng quân đội và không quân để thực thi luật pháp dân sự sẽ bị phạt không quá 10.000 USD hoặc tù giam không quá 2 năm, để ra lịnh quân đội và Lực Lượng Delta tham gia cùng các cơ quan chấp pháp khác của CIA, FBI, và BATF tiêu diệt Waco, yên tâm đóng tiền phạt “không quá 10 ngàn USD/người cho các quan chức ra lịnh ấy.

Chi tiết trên chứng minh Chính Phủ Mỹ đã nêu gương cho thế giới trong kiên quyết xử lý bất kỳ cuộc khủng hoảng nào trong nội tình Mỹ (a) có nội dung chống lại Nhà nước pháp quyền Hoa Kỳ, và (b) có nguy cơ sẽ gây hại cho các công dân là nạn nhân tự nguyện hay vô tình bị hại bởi sự rao giảng kích động từ kẻ/những kẻ sử dụng tín ngưỡng để chống lại Nhà Nước Hoa Kỳ. Đặc biệt, sự tiêu diệt – chứ không phải bắt giam – là bắt buộc phải thực thi đối với những công dân Mỹ nào dám chống đối Nhà Nước Mỹ không với “tự do ngôn luận” của cá nhân mà dùng thế số đông như của các tín đồ để “tự do ngôn luận” làm suy yếu chính thể của Hoa Kỳ.

Tuy nhiên, những nội dung sau có liên quan đến “tôn giáo” nên được quan tâm đến

1) Tôn Giáo Không Bao Giờ Chống Chinh Phủ

Không bao giờ tồn tại trên thế gian này cái khái niệm “tôn giáo chống chính phủ” vì rằng

a- Không bất kỳ điều nào trong Kinh Thánh hay kinh kệ dạy bảo tín đồ chống chính phủ;

b- Kể cả Đức Chúa Jesus trong Thánh Kinh Tân Ước của Đạo Chúa không hề trực tiếp chống, xúi giục chống, hay di ngôn chống nhà nước La Mã; còn các tổ phụ trong Thánh Kinh Cựu Ước chỉ đưa dân bỏ đi nếu không đồng thuận chứ không trực tiếp/xúi giục/tổ chức/di ngôn dân mình chống lại nhà cầm quyền, bất kể đó là nhà cầm quyền tàn độc hay không;

c- “Tôn giáo” không là một thực thể nên không thể là đối trọng của một đối kháng cụ thể, nghĩa là chỉ có những chức sắc hay tu sĩ của một tôn giáo tự ý làm loạn chống nhà cầm quyền chứ không có tôn giáo chống nhà cầm quyền;

d- Tôn giáo thiên về tâm linh nên không bao giờ liên quan đến “chính trị” và “trị chính” vốn là những phạm trù cụ thể của thế tục, nghĩa là chỉ có những chức sắc hay tu sĩ của một tôn giáo làm sai lời giáo lý của tôn giáo mình, tự ý xông ra “làm chính trị” mà 100% là chống nhà cầm quyền chứ không có tôn giáo “làm chính trị” để tôn thờ nhà cầm quyền; và

e- Không bao giờ tôn giáo không tập trung lo chỉ cho “phần hồn” của giáo dân, dạy giáo dân nhẫn để thân tâm thường lạc cả.

2) Chính Phủ Không Bao Giờ Chống Tôn Giáo

Không bất kỳ chinh phủ nào của quốc gia nào lại chống tôn giáo cả, vì đó là tự do tín ngưỡng trong tự do ngôn luận, tự do hội họp, và nhân quyền.

Giáo dân Ki-tô ngoan đạo Karl Marx có quyền tự do ngôn luận nêu hồ nghi về thần quyền, tự do viễn tưởng về sự suy yếu của thần quyền. Bất kỳ ai mạt sát Karl Marx “vô thần” là kẻ chà đạp tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, tự do tư duy, và nhân quyền của Karl Marx. Kẻ chà đạp tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, tự do tư duy, và nhân quyền của người khác không bao giờ là kẻ hiểu biết bất kỳ điều gì về tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, tự do tư duy, tự do tín ngướng, và nhân quyền để nói về ngần ấy thứ.

Từ luận đề “Tôn Giáo Không Bao Giờ Chống Chính Phủ” nêu trên, ta có luận đề đương nhiên của “Chính Phủ Không Bao Giờ Chống Tôn Giáo”.

Chính phủ Mỹ không chống các “tôn giáo” của các Đức Chúa Jesus.

Chính phủ Mỹ chỉ trừng trị các công dân Mỹ mang tên Jim Jones hay David Koresh, tức những công dân không những làm loạn chống Chính Phủ Mỹ mà còn đưa nhiều công dân Mỹ vào sự u mê, cuộc tự sát tập thể, và sự buông xuôi tất cả để đón chào Ngày Phán Xét hay dĩa bay nào đó.

Chính phủ Mỹ, do đó, chỉ quan tâm đến duy trì sự tồn tại của chế độ, bảo vệ cuộc sống chính đáng của công dân nói chung, bảo vệ quyền “tự do ngôn luận” của từng cá nhân công dân, không cho phép có “tự do ngôn luận” của tập thể nhất là nếu tập thể ấy sử dụng “tự do ngôn luận” để sử dụng số đông chống lại Chính phủ, chống lại “tín ngưỡng” khác, chống lại “tập thể” công dân khác.

Công dân có nghĩa vụ phải răm rắp tuân theo luật pháp quốc gia và đóng góp cho xã hội có thật, hữu hình, thế tục.

Giáo dân nghĩa là có nghĩa vụ phải tuân theo những giáo điều của Kinh Thánh và kinh kệ, và đóng góp cho giáo hội những hữu hình thế tục theo sự bày ra của giáo hội và theo sự khống chế của luật pháp quốc gia.

Giáo dân không thể giơ Kinh Thánh lên để cho mình có quyền lái xe vào đường cấm, lái xe ngược chiều, lái xe vượt đèn đỏ, lái xe lấn tuyến, và kêu gào bị “chính phủ đàn áp tôn giáo” khi bị xử phạt vi phạm luật giao thông đường bộ.

Giáo dân là người có trí hoa cao vời nên hiểu trọn vẹn Kinh Thánh kinh kệ, có mức độ tu thân đẳng cấp cao nhất vì có tinh thần trách nhiệm cao với bản thân nhằm đến làm gương cho xã hội nhân quần, và có tư duy cao thượng để biết chế ngự cái tôi, tất cả vì chân lý của đạo pháp chứ không vì tôn giáo đang do một người công dân khác rao giảng. Đó là sự phân biệt giữa người làm chủ đại cuộc tu thân tu thánh và kẻ hầu hạ tay sai vô trí.

Tóm lại,

– việc chính phủ Ngô Đình Diệm cấm Phật Tử ở Huế treo lá cờ quen thuộc của Phật Giáo đúng là “đàn áp tôn giáo”;

– việc chính phủ Bill Clinton tàn sát giáo phái Davidian không là “đàn áp tôn giáo” mà chỉ vì nước vì dân mạnh tay trừng phạt những công dân mưu phản trong lớp áo tôn giáo;

– việc Chính quyền Quân Quản Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tấn công Nhà Thờ Vinh Sơn ngày 10-02-1976 là để bắt các tên sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa trốn trình diện như Nguyễn Việt Hưng, Phạm Văn Hậu và Trần Kim Định cùng các tu sĩ Nguyễn Hữu Nghị và Nguyễn Quang Minh đã lập nên tổ chức Dân Quân Phục Quốc với tuyên ngôn, quốc hiệu, quốc kỳ, quốc ca, lập lực lượng vũ trang, phát thanh chông Cộng, in truyền đơn và tiền giả, lật đổ chính quyền, phá hoại kinh tế, thậm chí sử dụng súng sát hại cán bộ an ninh Việt Nam; do đó, không là “đàn áp tôn giáo”;

– việc Chính Phủ Việt Nam có sẽ như Chính Phủ Mỹ vì nước vì dân mạnh tay trừng phạt những công dân mưu phản trong lớp áo tôn giáo cũng sẽ không bao giờ bị Mỹ dán nhãn “đàn áp tôn giáo” hay “đàn áp tự do ngôn luận”.

– việc Chính Phủ Việt Nam có sẽ như Chính Phủ Mỹ vì nước vì dân sử dụng quân đội mạnh tay trừng phạt những công dân mưu phản trong lớp áo tôn giáo cũng sẽ không bao giờ bị Mỹ dán nhãn sai luật vì Việt Nam không có đạo luật Posse Comitatus.

3) Ai Chống Ai? Phản Động Tập Thể

Như vậy, không có việc Tôn Giáo Chống Chính Phủ vì không bao giờ có việc tôn giáo vốn là một tên gọi lại có quân đội hữu hình và vũ khí sát thương hạng nặng để chống Chính Phủ, tàn sát Chính Phủ, mà chỉ có những công dân có Thẻ Căn Cước nổi loạn vi phạm luật pháp quốc gia.

Như vậy, không có việc Chính Phủ Đàn Áp Tôn Giáo vì tôn giáo chỉ là một tên gọi dành cho một tin ngưỡng chính thức, công khai, hợp pháp. Tôn Giáo không bao giờ có quân đội hữu hình và vũ khí sát thương hạng nặng để chống Chính Phủ, tàn sát Chính Phủ, để Chính Phủ phải vì nước vì dân vì tự vệ mà đàn áp tôn giáo. Chính phủ Việt Nam luôn – và sẽ – trấn áp tất cả các bọn phản động mưu loạn lật đổ chính quyền, thể chế chính trị quốc gia, và Hiến Pháp, bất kể những công dân phản động phản quốc đó hữu thần hay vô thần, theo đạo lớn hay có tín ngưỡng nhỏ.

Tất cả các chính phủ trên thế gian này đều có chung một hành động không bao giờ thay đổi dành cho công dân phản động tập thể: trấn áp, và tiêu diệt.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Pháp Luân Công  07-10-2015

Nhà Độc Địa

Hoàng Hữu Phước, MIB

05-12-2016

A) Chống Cộng:

Như đã nêu rõ trong bài Chống Cộng, trên toàn thế giới tư bản hùng mạnh Âu Mỹ đã không còn sử dụng từ “chống Cộng” tức anti-communism hay anti-communist vì các lý do đơn giản như:

1) Trong triết học Âu Mỹ suốt hai thiên niên kỷ nay chưa hề có bất kỳ triết thuyết nào mang tên anti-communism cả;

2) Trong xã hội Âu Mỹ hiện đại từ ngữ anti-terrorism tức “chống chủ nghĩa khủng bố” xuất hiện từ sự truy tìm từ ngữ thích hợp hơn cho thực tế Âu Mỹ muốn các thần dân cùng chư hầu của mình đừng nhớ gì thêm đến “chủ nghĩa cộng sản” vì

a- Cái chủ nghĩa ấy không còn bất kỳ “ông trùm” nào đáng sợ nữa do Liên Xô đã biến mất tiêu mất tích, Tàu thì trơ vơ đơn độc cuối trời mây phiêu du lãng đãng do làm gì có thứ “cộng sản” mất dạy mất nết hư thân vong thân đã tự chuyển hóa tự diễn biến thành “chủ nghĩa cộng của tao” tức commu-egoism mà bản thân nó đã mạnh mẽ phủ nhận “chủ nghĩa cộng sản” rồi thay thế bằng “chủ nghĩa lông lá tả pí lù” gọi tắt là “chủ nghĩa lông thú” mà theo tiếng Hán là “Chủ Nghĩa Mao” tức Maoism, Cu thì chỉ là cảm tình viên Cộng sản xuất phát từ lòng ái quốc đặc thù kiên cường bất khuất trước cường bạo cường quyền Mỹ, còn Việt thì theo “tư tưởng Hồ Chí Minh” tức “Ho Chi Minh’s Thought” (chứ không phải “Chủ nghĩa Hồ” hoặc “Chủ Nghĩa Mác-Hồ” tức Ho-Chi-Minhism/Marxism Ho-Chi-Minhism) mà tư tưởng này đặt nền móng trên nền tảng “dĩ bất biến, ứng vạn biến” (dĩ bất biến = Luật 1 = Việt Nam phải và luôn là trên hết; ứng vạn biến = Luật 2 = áp dụng mọi thứ tốt nhất của bất kỳ ai trong toàn thiên hạ để phục vụ cho Luật 1) chứ chẳng giáo điều quỳ đầu thờ lạy riêng một thứ “chủ nghĩa” nào trừ “chủ nghia yêu nước khôn ngoan kiểu Việt” tức Viet-styled Anti-Extremist Patriotism hoặc đơn giản hơn là Viet-styled Smart Nationalism còn gọi theo thời thượng của WTO và TPP mà Hoa Kỳ khăng khăng yêu cầu tiên quyết mới chịu đặt bút ký hiệp định thì là Viet©Nationalism tức Chủ Nghĩa Dân Tộc Thuộc Quyền Sở Hữu Trí Tuệ Của Việt Nam..

b- Xã hội tư bản đã phát triển hùng mạnh từ các đúc rút kinh nghiệm của chủ nghĩa cộng sản, đến độ nhiều nước Tây Âu tự hào có phúc lợi xã hội lý tưởng mô hình cộng sản chủ nghĩa mà chưa hề có hoặc sẽ không bao giờ có quốc gia nào tôn thờ chủ nghĩa cộng sản dựng xây được tương tự, còn “chủ nghĩa xã hội” trở thành có nội hàm tốt đẹp đến độ nhiều chính khách Âu Tây kể cả ứng cử viên Tổng Thống Mỹ 2016 Bernie Sander của Đảng Dân Chủ cũng tự hào bản thân mình là một “socialist”; do vậy, chủ nghĩa xã hội đã trở thành từ đồng nghĩa của chủ nghĩa yêu nước tốt đẹp.

c- Âu Mỹ giờ đây đi vào thực tế cụ thể chứ không còn mãi mê miệt mài “đấu tranh ý thức hệ”, nên chỉ có Chống Nga, Chống Tàu, Chống Iran, Chống Syria, Chống Venezuela, Chống Cuba, Chống IS, Chống Tuốt Luốt, v.v., tức chống mấy thứ làm Mỹ xiểng liểng chứ không còn “Chống Cộng” mơ hồ hương khói.

Do đó, như một thứ đồ ve chai phế thải, “chống Cộng” đã bị vất bỏ, không còn được sử dụng trên phạm vi toàn cầu bởi các thế lực tư bản quân-chính-kinh-tài hùng mạnh.

B) Nhà Độc Tài:

Như đã nêu rõ trong bài về Fidel Castro, trên toàn thế giới tư bản hùng mạnh Âu Mỹ đã thường có sự ban phát thoải mái đến độ phát ban phát sốt phát mẫn phát ngứa phát rồ về từ ngữ “nhà độc tài” khiến bản thân từ ấy hoàn toàn mất nghĩa một cách mất nết đầy mất dạy.

Fidel cấm dân chúng của chính nước mình theo Mỹ, từ đó suy ra Fidel là “nhà độc tài khao khát máu”.

Kennedy cấm Fidel và nước Cuba theo Liên Xô, từ đó suy ra Kennedy là “nhà tự do dân chủ chân chính khao khát hòa bình”.

Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Pak Chung Hee, Ferdinant Marcos, Suharto, Saddam Hussein, Muamar Gaddafi theo Mỹ nên không bao giờ truyền thông Mỹ dán chữ “nhà độc tài” vào trước tên mẹ đẻ của họ mà gọi họ là “nhà chí sĩ”, “nhà cách mạng”, “nhà giải phóng”.

Ngô Đình Diệm, Saddam Hussein, Muamar Gaddafi tự nhiên thay đổi biến thành chống Mỹ nên đương nhiên truyền thông Mỹ dùng băng keo hai mặt dán chữ “nhà độc tài” ịn ngay trước tên mẹ đẻ của họ ngay sau khi tiễn họ…về cõi vĩnh hằng.

Barack Obama dùng hai tay cung kính bắt tay Muamar Gaddafi để tỏ sự trọng thị nên Gaddafi là lãnh tụ cách mạng Hồi Giáo sáng giá nhất Trung Đông.

Barack Obama gật đầu nháy mắt ra hiệu cho Hillary Clinton xuống tay sát hại Muamar Gaddafi nên ngay lập tức trước tên của Gaddafi xuất hiện “từ lạ”: nhà độc tài, mở màn cho nhiều “tàu lạ” xuất hiện ở Biển Đông.

Bọn mất dạy mất nết mất nhân tính Cu Kiều Lưu Vong và các Kiều Ăn Theo hùa nhau gọi Fidel Castro là “nhà độc tài” khiến tất cả các lãnh đạo Âu Mỹ khó chịu vì họ tin một tỷ phần trăm rằng:

1) Đã là lãnh đạo thì dù của quốc gia hay của doanh nghiệp hoặc của gia đình họ tộc cũng đều phải độc tài vì ngay cả nguyên tắc dân chủ của “thiểu số phục tùng đa số” bản thân nó cũng là độc tài về bản chất và/hay nội hàm;

2) Ngay cả lãnh đạo tôn giáo như của Thiên Chúa Giáo La Mã cũng độc tài do đã tổ chức Tôn Giáo Pháp Đình đưa lên giàn hỏa thiêu sống những nhà khoa học cùng vô số những ai theo tà đạo tức đạo nào không phải Đạo Chúa, thậm chí sử dụng các quân đoàn Thập Tự Chinh tiến hành các cuộc Thánh Chiến đẫm máu bạo tàn suốt từ Thế Kỷ XI đến Thế kỷ XVI xâm lăng tàn sát cướp bóc tàn phá các nước Hồi Giáo và các nước theo đạo “lạ” khiến tạo nên mối căm thù căm hận căm hờn căm giận không bao giờ nguôi ngoai nơi các nước này, làm di họa cho toàn thế giới đến tận ngày nay;

3) Bản thân từ “nhà độc tài” đã mất đi ý nghĩa ban đầu và nay có nội hàm đủ cho một sự ngưỡng mộ, nên họ bắt đầu loại bỏ từ “nhà độc tài” dictator để sử dụng từ “tên bạo chúa” tyrant trên truyền thông chính thống của họ, mà khởi sự là tập tành gọi Fidel Castro bằng danh xưng ghê sợ ấy;

4) Chỉ có cá nhân mới là “nhà độc tài” nên kiểu gọi “độc tài đảng trị” của Việt Kiều làm các chính trị gia Hoa Kỳ (và các chính khách Âu Tây) nổi giận vì bảo thế chẳng khác gì chưởi cha thể chế chính trị Mỹ vì Mỹ có lưỡng đảng (hay dù các nước Tây Âu có gọi là “đa đảng” đi nữa) nhưng ứng cử viên đảng nào lên làm tổng thống thì đương nhiên chỉ một mình đảng đó nắm quyền trị quốc tuyệt đối, làm gì có chuyện mỗi đảng cử một người ra làm “đồng tổng thống” trong cùng một lúc nên lẽ nào họ cũng bị ô danh thành “độc tài đảng trị” sao cơ chứ; và

5- Chỉ có truyền thông chính thống Âu Mỹ mới có quyền xài chữ “nhà độc tài”, chẳng hạn đưa tin lộn xộn ngôn từ như “nhà giải phóng Nelson Mandela ôm hôn khen ngợi các nhà độc tài Fidel Castro và Hugo Chavez” hoặc mới đây nhất là phang luôn giòng giật tít “Tên Độc Tài Palestine Ra Lịnh Treo Cờ Rủ Để Tang Castro” chẳng qua vì vị tổng thống dân cử Mahmoud Abbas của Nhà Nước Palestine dám tự tiện tự do tự ý tự động tổ chức quốc tang cho Fidel chọc giận Hoa Kỳ.

dictator

C) Nhà Độc Địa:

Từ các lý do trên, cũng như trước ý chỉ cùng chiếu chỉ của các đức kim thượng Âu Mỹ vạn tuế vạn vạn tuế, các “Kiều” như Cu Kiều, Hàn Kiều, Nga Kiều, Ấn Kiều. Tàu Kiều, và Củ Kiệu Kiều, v.v., sẽ phải không được tùy tiện xâm hại đến quyền sở hữu trí tuệ của truyền thông chính thống Huê Kỳ đối với từ ngữ “nhà độc tài” dictator.

Tuy nhiên, từ “tên bạo chúa” tyrant như kiểu dùng của truyền thông Vương Quốc Đại Anh để gọi Fidel Castro thì lại đầy sơ hở vì phải vĩ đại kinh hồn cỡ như Nero tức Nerō Claudius Caesar Augustus Germanicus của La Mã hoặc Ivan IV Vasilyevich tức Ivan Kinh Hoàng của Nga mới là bạo chúa, chứ cái ông Fidel Castro hiền như bụt, chỉ biết vừa hút xì gà pập pập phà khói suốt ngày đêm, vừa xây dựng hòn đảo Cuba bé tí tẹo tèo teo thành một vệ thành vững chắc mà Mỹ không thể làm sụp đổ chế độ suốt hơn nửa thế kỷ cấm vận kinh tế, vừa suốt đời xàng qua xàng lại núp né đến 638 cuộc ám sát của CIA, chưa kể cái nước Cuba ấy của ông thì nhỏ xíu xìu xiu, thì sao mà ban cho ông ta cái danh xưng “bạo chúa” được cơ chứ!

Còn nếu dùng chữ “tên quái thú” monster thì e Donald Trump sẽ chưởi ỏm lên vì ông ta đang định đổi tên chiếc xe tổng thống “dã thú” beast thành “quái thú” monster.

Phát sinh từ sự lấn cấn giữa hai thái cực: vừa muốn “đì sát ván”, “đì tới nơi tới chốn”, “đì sói trán” Fidel Castro cùng những vị anh-hùng-mã-thượng nào chống Mỹ nên muốn cho các đấng đó bị thượng-mã-phong, không muốn tôn vinh kẻ bị “đì” lên hàng ngũ “bạo chúa”, lại vừa muốn không chọc giận các chủ nhân truyền thông siêu cường Âu Mỹ, các “Kiều” như Cu Kiều, Hàn Kiều, Nga Kiều, Ấn Kiều. Tàu Kiều, và Củ Kiệu Kiều, v.v., ắt sẽ phải chế ra từ “nhà độc địa”, vừa có “độc” vừa có “địa” nghĩa là đì sát ván, cho ở dưới đất chứ ngăn cấm lên trời.

Vậy là từ nay, những anh hùng lãnh đạo nào chống Mỹ sẽ bị xem ngang hàng với hạng thấp kém lè tè, không được phép gọi là Nhà Độc Tài vốn dành riêng cho tất cả các lãnh đạo Âu Mỹ hiện đại trên toàn thế giới, mà cũng không được phép gọi là Tên Bạo Chúa vốn dành riêng cho những tay sừng sỏ cổ-trung-cận đại có khả năng chiếm đoạt các quốc gia trên các châu lục;

Mà phải được gọi là “Nhà Độc Địa”;

Mà tiếng Anh do tác giả bài này tư vấn giúp là “The Satanist” vậy.

Song, nếu phe tôn giáo lập luận rằng Satan có khi là Chúa (trên thực tế thì các giáo phái  ở Âu Mỹ ngờ vực về tư cách của Jesus Christ nên thường gọi Satan là Anti-Christ tức “không phải Christ”  nghĩa là trong hai vị Christ và Không-Christ vĩ đại ngang cơ quyền lực thống trị ngang hàng và quyền phép mạnh y như nhau ấy thì chưa rõ vị nào mới là “Chúa” thật sự) nên khi gọi Fidel Castro là “Quỷ Vương” hay “Quỷ Satan” tức “Nhà Độc Địa” có khi lại bị hớ nếu sau này vào Ngày Tận Thế hóa ra Satan mới xuất hiện là “Chúa” cứu độ chúng sinh còn Jesus Christ lại là “kẻ mạo danh Chúa”, thì ô hô ôi thôi kẻ bỉ nhân họ Lăng Xăng tên Gà Tần Thuốc Bắc gọi tắt là Lăng Tần đành phải bó tay lui về tệ xá chui vào hang đá chốn cố quận thâm sơn cùng cốc không dám bon chen chốn tháp ngà đề xuất thêm bất cứ tên tiếng Anh nào khác cho Nhà Độc Địa vậy.

Lời khuyên của nhà lung tung học Lăng Tần, do đó, là: hãy gọi ông Fidel Castro là Nhà Lãnh Đạo, vì sẽ không bao giờ sai, chẳng bao giờ hớ, và chớ đời nào trật lấc.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Hoàng Hữu Phước. 21-10-2015. Chống Cộng

Hoàng Hữu Phước. 18-5-2013. Việt Nam Cộng Hòa Có “Đa Đảng” Không? Mỹ Có “Đa Đảng” Không?

Hoàng Hữu Phước. 30-11-2016. Fidel Castro

Hoàng Hữu Phước. 11-9-2016. Quỳ Gối Hay Quỳ Đầu

Lời Khuyên Dành Cho Các Thượng Tướng Nguyễn Chí Vịnh Và Lê Quý Vương

Hoàng Hữu Phước, MIB

18-11-2016

screen-shot-11-18-16-at-11-43-am

Trước thực tế không bao giờ có bất kỳ ai có thể chối cãi là những cái gọi là tục ngữ và ca dao Việt Nam đều được gọi là “Văn Chương Bình Dân” do (a) truyền khẩu, (b) không có tên tác giả, (c) không đặt yếu tố nội dung mỹ từ và hàn lâm lên hàng đầu nên ít có giá trị vững vàng hay chính xác, (d) không có giá trị văn học, và (d) một số – dù ít – không có giá trị gì nếu tham khảo tác phẩm tổng hợp của Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc sẽ thấy không phải không có những thứ ví von bỡn cợt và thô tục cũng được gom hết vào “kho tàng” ấy;

Trước thực tế là các lãnh đạo các đại chiến dịch của cách mạng Việt Nam từ nghiên cứu sa bàn đến đề ra chiến lược và chiến thuật cùng phân công nhân sự, tổ chức hậu cần, đều là những bậc không phải là quân nhân chuyên nghiệp như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, v.v., trong khi không bất kỳ tướng lĩnh dạn dày chiến đấu chuyên nghiệp nào có thể viết ra tác phẩm văn học tầm cỡ như Ngục Trung Nhật Ký của Hồ Chí Minh; và

Trước thức tế là trong vài năm qua đã có vài tưỡng lĩnh Việt Nam khi phát biểu đã viện dẫn thêm thắt vào nội dung phát biểu của mình những tục ngữ hoàn toàn sai;

Tôi mạo muội khuyên các tướng lĩnh Việt Nam phải tuyệt đối cẩn trọng không nên động vào cái gọi là “kho tàng văn chương bình dân” của Việt Nam.

A- Thượng Tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng, đã cực kỳ sơ xuất khi phát biểu trong tình hình đang có sự căng thảng ở Biển Đông rằng “chúng ta là cây ngay không sợ chết đứng”.

Xin thưa Thượng Tướng:

1) Các tướng lĩnh không được phép chết, bất kể chết đứng, chết ngồi, hay chết nằm, vì các vị phải sống để lãnh đạo quân đội giết sạch quân xâm lược.

2) Các tướng lĩnh không được phép vì “không sợ chết đứng” mà đứng yên ngạo nghễ để quân thù xâm chiếm nước nhà và giết hại chính mình cùng quân binh của mình.

3) Thành ngữ “cây ngay không sợ chết đứng” vốn chỉ dùng cho những ai (a) mang thân phận “bị cáo” trước vành móng ngựa, (b) trước sự phán xét của kẻ khác – tất nhiên là kẻ xấu, và (c) trong tình huống bản thân chịu bó tay vì không thể tự biện hộ biện minh để tự cứu mình, nên lẽ nào tướng lĩnh Việt Nam ở vị trí kẻ tội đồ và nhũn mềm cứng họng đớ lưỡi trước quân thù?

Tài năng cao nhất và nhiệm vụ duy nhất của quân đội là buộc quân xâm lược mọi rợ nào còn sống đều phải thốt câu “cây ngay không sợ chết đứng” khi chúng đứng xếp hàng ngang trước họng súng của đội hành quyết vẫn còn cố bào chữa rằng chúng không xâm lược Việt Nam, chứ không phải tướng lĩnh Việt Nam đứng vào vị trí ấy rồi kiêu hãnh nói vào mặt quân xâm lược rằng ta đây là “cây ngay không sợ chết đứng”.

B- Thượng Tướng Lê Quý Vương, Thứ Trưởng Bộ Công An, đã cực kỳ sơ xuất khi phát biểu rằng luật pháp Việt Nam nhân đạo “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”.

Xin thưa Thượng Tướng:

1) Luật pháp đúng nghĩa của siêu cường là luật pháp nghiêm khắc. Luật pháp đúng nghĩa của tiểu quốc khiếp sợ là luật pháp nghiêm minh. Và luật pháp đúng nghĩa của tiểu thuyết khoa học giả tưởng về siêu cường là luật pháp nhân đạo.

2) Thành ngữ “đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại” chỉ có nghĩa duy nhất là: kiên quyết truy sát cho bằng được đồng chí nào đã phản bội, nhưng tha mạng cho kẻ thù tìm đến xin đầu hàng. Trịnh Xuân Thanh là kẻ tội đồ bắt buộc phải chịu tội trước pháp luật. Sự đầu thú – không phải đầu hàng – kèm với khắc phục triệt  để mọi tổn thất bằng cách nộp cho Nhà Nước toàn bộ tài sản của Trịnh Xuân Thanh cùng tài sản của gia quyến của y mà do y tạo dựng giúp sẽ được xem xét như sau: nếu luật pháp quy định khung hình phạt cho tội ấy là từ 50 năm đến chung thân thì y sẽ được kết án 50 năm. “Không đánh” Trinh Xuân Thanh sẽ là sự vi phạm nghiêm trọng luật pháp Việt Nam! Trịnh Xuân Thanh đã “chạy đi”, nhưng sự đầu thú – nếu có – của Trịnh Xuân Thanh không phải là sự “chạy lại” mà chỉ là để hưởng mức thấp nhất có thể được của khung hình phạt chính xác nhất của luật pháp Việt Nam.

3) Vì vậy, các lực lượng vũ trang cách mạng Việt Nam – chủ lực gồm Quân Đội và Công An – nhất thiết phải nằm lòng nội dung đầy đủ rằng: “thành ngữ “đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại” chỉ có nghĩa duy nhất là: “phải” kiên quyết truy sát cho bằng được đồng chí nào đã phản bội, “có thể” tha mạng cho kẻ thù tìm đến xin đầu hàng, và “có thể” tha mạng cho “đồng chí” nào phản bội quay về xin nhận tội và chịu tội.

Mỹ không bao giờ tha mạng cho cựu nhân viên NSA và CIA Edward Snowden ngay cả nếu Snowden chịu rời nước Nga để nộp mình cho CIA. Luật pháp Hoa Kỳ chỉ có một hành xử duy nhất đối với tội phản quốc vốn là tội danh duy nhất mà Hiến Pháp Hoa Kỳ có định nghĩa chi tiết qua Điều III.3 và luật áp dụng USC, mà sự “cứu vớt” thoát án tử hình chỉ bằng cách áp dụng Luật Gián Điệp 1917 mà thôi.

Không bao giờ kẻ gây họa cho nhân dân, làm nhục cho thể chế chính trị nước nhà, hủy phá tiến trình xây dựng kinh tế đất nước, sau khi chà đạp luật pháp trốn ra nước ngoài lại đầu thú để sẽ không bị “đánh” hoặc bị “đánh” vuốt ve.

Không bao giờ kẻ phá hoại làm nổ nhà máy điện nguyên tử – nếu có nhà máy ấy ở Việt Nam – làm thương vong hàng trăm ngàn người dân, khi ra đầu thú sẽ được xem như “người chạy lại” để sẽ không bị “đánh” hoặc bị “đánh” vuốt ve.

Tài năng cao nhất và nhiệm vụ duy nhất của ngành công an trong vụ Trịnh Xuân Thanh là túm tóc, bẻ quặt tay, trói ghịt y lại, trùm vải đen lên đầu, xích cùm giải y về Việt Nam chịu tội, chứ không phải ngồi yên đem mồi nhữ tôn vinh y thành “người chạy lại” và khoan hồng “không đánh” để mong chờ thằng dơ bẩn mất dạy ấy ra đầu thú.

Nói tóm lại, các tướng lĩnh cần (a) cực kỳ cẩn trọng trong các phát ngôn, và (b) không bao giờ viện dẫn bất kỳ tục ngũ / ca dao nào của cái gọi là “kho tàng văn chương bình dân” của Việt Nam vào trong các phát biểu đó.

Đó là yêu cầu của thuật hùng biện đẳng cấp cao: hãy tránh xa mọi thứ bình dân.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Hoàng Hữu Phước. 26-10-2013. Đại tướng Võ Nguyên Giáp

Hoàng Hữu Phước. 18-01-2016 Đại Tướng Đỗ Bá Tỵ

Đảng Cộng Sản Việt Nam Đã Mất Kiểm Soát Truyền Thông

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Nghị-sĩ Quốc-hội Khóa XIII Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam

16-11-2016

hhp-truyen-thong-3

Như đã nêu trong một bài viết trước đây, tôi có nêu rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam có những thứ vũ khí cực kỳ quan trọng, trong đó nổi bật nhất là Quân Đội và Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Tuy nhiên, các vũ khí chiến lược trên còn được tăng cường bổ sung thêm sau  Chiến Thắng 30-4-1975 với các thế lực chính trị của Đoàn Thanh Niên, Công Đoàn, và Truyền Thông.

Khi nói vị trí của Đoàn Thanh Niên, Công Đoàn, và Truyền Thông “sau 30-4-1975” mới định hình, đó là vì sự thật lịch sử: Đoàn Thanh Niên  trước 30-4-1975 chỉ tập trung cho nhiệm vụ chính trị duy nhất là làm đội hậu bị của Đảng trên chiến trường trong đại cuộc Giải Phóng Miền Nam.

Công Đoàn trước 30-4-1975 chỉ để khẳng định có một tổ chức chính trị cho giai cấp công nhân cho đúng với triết thuyết của Tư Bản Luận Das Kapital, chứ hoàn toàn không vì nền công nghiệp đã phát triển rộng khắp như tiền đề cho một lực lượng lao động bài bản và hùng hậu.

Truyền Thông của Cách Mạng trước 1975 nếu là báo in thì chỉ xuất hiện hạn chế ở một số nơi Miền Bắc hoàn toàn không thể tồn tại trong sinh hoạt cộng đồng dân cư ở Miền Nam, truyền thanh chỉ của “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam” mà số dân Miền Nam lắng nghe đương nhiên không thể là đa số, và truyền đơn chỉ là ở vài nơi trong Sài Gòn mà tác giả bài này có bằng chứng hình chụp trong bài “Tôi Và Lê Hiếu Đằng”.

Bài này sẽ phân tích về các thứ vũ khí siêu việt của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong thực tế ngày nay, với phần nói về Truyền Thông ở cuối cùng.

A- QUÂN ĐỘI

Quân Đội là một trong những lực lượng vũ trang cách mạng Việt Nam. Quân Đội vẫn là lực lượng hùng mạnh dưới quyền quản lý của Đảng Cộng Sản, và luôn được Nhà Nước đầu tư dồi dào về trang bị quân lực. Tuy nhiên, Quân Đội đang phải đối mặt với các vấn nạn sau:

1- Số lượng các tướng lĩnh đã bùng phát dẫn đến quan ngại rằng Quân Đội đang hướng theo “từ chương” trong dụng nhân chứ không hướng theo thực chất thực tài.

2- Trong các chuyến thăm các tiền đồn của Quân Đội, Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước của Quốc Hội Khóa XIII nhận thấy rằng nơi nào cũng sử dụng rượu nặng (hoặc mua hoặc tự chưng cất mà không bất kỳ thứ gì trong hai thứ này là đúng đắn cả) để chiêu đãi đoàn nghị sĩ của Ủy Ban Đối Ngoại. Đây là điều cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là đối với công tác phòng thủ biên cương.

3- Nỗ lực của Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội Khóa XIII trong yêu cầu phải ghi nội dung sau vào Hiến Pháp 2013 để bảo vệ Quân Đội và gia tăng quyền lực bất khả xâm phạm của Quân Đội đã không được lắng nghe:

hhp-truyen-thong-1

Nếu lưc lượng vũ trang khác là Công An đã bị làm cho cùn nhụt bởi những quy định ẻo lã, mềm nhũn, nhão nhoét, tước bỏ quyền lực “tiêu diệt tội phạm và trấn áp ngăn chặn phạm tội” để thay vào đó bằng một thứ nhiệm vụ vô nghĩa vô bổ vô dụng vô lý của “bảo vệ nhân dân”, thì Quân Đội đã không được phân quyền, không được bảo vệ, bị tước mất quyền lực “tiêu diệt quân xâm lược và tiếp quản bất kỳ cương thổ nào của quân thù” để phải đeo trên ngực tấm bảng yếu ớt vô nghĩa vô bổ vô dụng của “bảo vệ đất nước” thì rõ ràng là lực lượng vũ trang luôn trung thành với Đảng đã không được Đảng bảo vệ tuyệt đối, từ đó sẽ  đối mặt với kiểu hành xử “không dám mạnh tay” tiến tới “không dám chiến đấu”.

Lời khuyên của Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước là: nếu như muốn phủ lên Hiến Pháp sự nhã nhặn nhún nhường để phục vụ đại cuộc chinh phạt thế giới cho nên đã tránh các nội dung sắt máu, thì Đảng cũng nên quy định trong rèn luyện Quân Đội rằng tất cả quân xâm lược – và lực lượng hậu cần của chúng bất kể là thuần quân sự hay bán quân sự hoặc thuần dân sự – đều phải bị tiêu diệt chứ không phải bị bắt giữ, và quân nhân sẽ được bảo vệ tuyệt đối.

B- MẶT TRẬN TỔ QUỐC VIỆT NAM

Nếu như các chức năng của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đã ghi rõ trong bài viết “Nguyễn Thiện Nhân”, thì hiện nay đã có thể bổ sung thêm những yếu ớt ẻo lả vô dụng của cái cơ quan ngốn cực nhiều ngân sách quốc gia từ tiền thuế của dân mang tên Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam này.

Loại bỏ – tức không thèm nhắc đến chứ không phải tha thứ – cái tầy huầy làm không nên thân chẳng ra chi của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam trong kỳ Bầu Cử Quốc Hội 2016 mà nơi nào cũng mang mặt nạ dối lừa có giòng chữ “Thành Công Tốt Đẹp” thì Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đã hoàn toàn thất bại rất cụ thể trong:

1) “Giới thiệu” vào Quốc Hội, và “bầu cử” Nguyễn Thị Nguyệt Hường vào làm chức sắc cao cấp trong Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam trong hai khóa Quốc Hội;

2) “Giới thiệu” vào Quốc Hội, “bầu cử”, và ủng hộ Trịnh Xuân Thanh làm lãnh đạo Cần Thơ;

3) Công tác dân vận vì không nắm bắt gì và không vận động gì để xảy ra các vụ “biểu tình” làm loạn đông người của giáo dân;

4) Công tác dân vận vì không nắm bắt gì và không vận động gì để xảy ra các vụ  làm loạn đông người của các trung tâm cai nghiện; và

5) Công tác dân vận vì không nắm bắt gì và không vận động gì để xảy ra các vụ cháy các cơ sở Karaoke; v.v. và v.v.

Trước thực tế quá rõ mười mươi không bao giờ có bất kỳ ai trên toàn lãnh thổ Việt Nam dù trong Đảng hay ngoài Đảng có thể phủ nhận hay phản bác lại được là Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam từ trung ương đến địa phương hoàn toàn không bao giờ có cá nhân hay tập thể nào có thể đưa ra bất kỳ danh mục thành tích thực sự cụ thể nào trong “vận động” nhân dân làm cho quốc thái thật và dân an thật, thì

Lời khuyên của Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước là: nếu như muốn Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam trở lại thành thứ vũ khí quan trọng của Đảng thì trước hết phải (a) cách chức Chủ Tịch Nguyễn Thiện Nhân và (b) cách chức toàn bộ ban lãnh đạo các Mặt Trận Tổ Quốc ở các tỉnh thành nào có xảy ra bê bối về bầu cử, có “đại biểu đắc cử” bị phát hiện là tội phạm, có “đại biểu đắc cử” hay chức sắc đào thoát đi nước ngoài, có các cuộc “biểu tình”, có các cuộc tụ tập khiếu kiện đông người, có xảy ra các vụ trọng án dù bất kỳ lĩnh vực nào. Duy trì một bộ máy bất tài vô dụng đầy dẫy trong Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam và nuôi dưỡng nó thật dồi dào hào phóng bằng tiền thuế của người dân sẽ không giúp gì cho Đảng trong đại cuộc quần chúng chiến cả.

C- TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG

Điểm yếu của Tổng Liên Đoàn Lao Động Việt Nam trong giai đoạn mới của “hội nhập” theo các Hiệp Định đa phương đã được nêu trong bài viết trước đây trong đường liên kết ở phần Tham Khảo của bài viết này.

Lời khuyên của Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước là: nếu như muốn  tồn tại vững mạnh được trong hoàn cảnh mới, Tổng Liên Đoàn cần hợp đồng tư vấn với tác giả bài viết này vì rằng không bao giờ nội bộ Tổng Công Đoàn có thể đề ra bất kỳ kế sách nào cho đại cuộc tồn tại – qua tấm gương diển hình của Chủ tịch Tổng Liên Đoàn của nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII đã không đóng góp gì hữu ích cho Luật Công Đoàn để rồi ngay sau khi được thông qua nó bị phát hiện có tỳ vết thì chính vị Chủ Tịch ấy lập tức đăng đàn phê phán, còn sau khi nghĩ hưu thì đột nhiên tích cực đòi Quốc Hội phải truy phong “anh hùng”cho các quân lính Việt Nam Cộng Hòa đã tử trận dưới họng súng của Trung Quốc tại Hoàng Sa.

D- ĐOÀN THANH NIÊN

Điểm yếu của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh có thể được khắc phục qua tham khảo bài viết “Hướng Đạo” và nhiều bài viết khác trong cùng địa chỉ blog này. Tuy nhiên, ngày nào lãnh đạo Việt Nam vẫn còn dụng nhân theo kiểu từ chương – tức không là đoàn viên thì không thể làm đảng viên, hoặc không là đoàn viên thì không thể được cất nhắc trong các cơ quan hành chính công quyền địa phương, tức công tác đoàn chỉ là để cho các mùa hè màu vô dụng hoặc để dự các liên hoan bù khú vô dụng với thanh niên Tàu – và ngày nào công tác Đoàn quan trọng nhất thí dụ như ở Thành phố Hồ Chí Minh chỉ là “quản lý Báo Tuổi Trẻ” , thì ngày đó Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh chỉ có nhiều thu nhập rót qua từ “Tuổi Trẻ” chứ vẫn không bao giờ trở thành vũ khí uy lực của Đảng như Đảng hằng mong muốn nhưng sẽ lại mãi mong chờ.

E- TRUYỀN THÔNG

Truyền Thông trở thành thứ vũ khí mới nhất và lợi hại nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong thời gian từ ngay sau ngày 30-4-1975 đối với (a) phổ biến phổ quát các chủ trương chính sách của Đảng, (b) dựng xây hòa hợp dân tộc qua phân tích tình hình trong và ngoài nước tập trung vào thế thắng của chính nghĩa quốc gia, (c) chống chọi chống cự chống đối chống lại các hình thái chiến tranh tâm lý của kẻ thù, (d) nêu gương người tốt việc tốt trong xã hội, (e) phổ biến phổ quát hình tượng con người mới xã hội chủ nghĩa, và (f) giáo dục tư tưởng quần chúng.

Tuy nhiên, Truyền Thông Việt Nam ngày càng suy yếu, suy đồi, suy vi, suy tàn như đã được tác giả bài viết này nêu lên trong rất nhiều bài viết chuyên đề trước đây.

Một trong những phương pháp để học giỏi tiếng Anh mà tác giả bài viết này truyền thụ cho sinh viên của mình trong những năm 1980 là hãy tìm đọc các bài bình luận bằng tiếng Việt trên báo Sài Gòn Giải Phóng vì (a) không thể giỏi tiếng Anh nếu không xuất sắc tiếng Việt, (b) đọc bài xã luận tiếng Việt của Sài Gòn Giải Phóng để học hỏi về lập luận hùng biện cao cấp mang tính tư duy cao cấp về thời cuộc, và từ đó có thể (c) rèn luyện năng lực hùng biện tiếng Anh đối với tất cả các vấn đề mang tính thời cuộc và tư duy cao cấp.

Còn lời khuyên hiện nay của tác giả bài viết này – nếu trở lại giảng đường đại học tiếp tục giảng dạy các bộ môn tiếng Anh – sẽ là: muốn học giỏi tiếng Anh đạt trình độ tư duy hùng biện cao cấp thì hãy tránh xa tất cả các báo chí của Việt Nam vì báo chí Việt Nam đã suy yếu, suy đồi, suy vi, suy tàn, vì sự thật không bất kỳ ai có thể phản bác lại là: trên tất cả các tờ báo đã không còn tồn tại bất kỳ phần xã luận nào ra hồn.

Suy, vì trong khi trên báo chí nước ngoài các bài viết bình luận đều có tên đầy đủ của người viết kèm theo hình ảnh nhỏ xíu của người viết ở bên cạnh tên người đó thì tất cả các bài báo Việt đều (a) không “nhà báo” nào dám dùng tên thật và đầy đủ như trên Chứng Minh Nhân Dân, (b) không “nhà báo” nào dám bình luận gì mà chỉ dám “phỏng vấn” rồi đưa tin để “an toàn” cho mình và để mình tha hồ cắt xén làm hại kẻ bị mình “phỏng vấn” nếu mình không ưa hắn hoặc có nhận chỉ thị phải “nhét chữ vào mồm” hắn, (c) nếu không ai cho “phỏng vấn” hoặc bí đề tài thì tha hồ sáng tạo láo, và (d) sẵn sàng cóp nhặt tin giật gân nước ngoài hoặc nước trong miễn lấp đầy trang bao hay trang mạng.

Suy, vì tất cả các báo đều là của Đảng nhưng phản Đảng, làm Đảng suy yếu, lợi dụng Đảng để kiếm chác bằng cách de dọa doanh nghiệp, làm hại sản xuất nội địa, cũng như đơm đặt bao chuyện để làm Đảng phải mang nhục, v.v.

Bằng chứng rõ nét nhất của sự suy yếu là qua vụ Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước phát biểu chống cái gọi là “Luật Biểu Tình” khi:

1- Toàn bộ báo chí chính thống Việt Nam đồng loạt công kích Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước;

2- Toàn bộ báo chí chính thống Việt Nam không bất kỳ nhà báo nào có kiến thức và trí tuệ về “biểu tình”;

3- Toàn bộ báo chí chính thống Việt Nam không bất kỳ nhà báo nào có tầm nhìn thấu thị về “biểu tình”;

4- Toàn bộ báo chí chính thống Việt Nam đồng loạt hùa nhau trừng trị “người vì Đảng vì Nước vì Dân”, thay vì lẽ ra cái đạo ý thuần Việt phải luôn là đồng loạt bảo vệ người ấy như hành động rõ nét nhất để bảo vệ Đảng và bảo vệ chế độ. Cụ thể nhất – theo báo cáo của các học trò của Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước – thì ngay cả Tạp Chí Xây Dựng Đảng cũng có một bài viết của một tên  nhà báo ngu xuẩn chống lại Nghị sĩ ấy, nghĩa là Tạp Chí Xây Dựng Đảng trở thành tạp chí vất sọt rác vì đã đăng một bài của một tên phản Đảng, vô trí, vô mưu, ngu xuẩn y như tất cả những tên nhà báo đầu bò ngu xuẩn đần độn mất dạy nào đã từng bu lại phỏng vấn để rồi viết bài chống lại Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước trong vụ “Luật Biểu Tình”.

5- Toàn bộ báo chí chính thống Việt Nam đã hoàn toàn thất bại và chịu nhục nhã do không thể khiến Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước phải từ nhiệm hay bị miễn nhiệm hoặc bị bãi nhiệm khỏi vị trí Nghị Sĩ, Ủy Viên Ủy Ban Đối Ngoại, và Thành Viên Hội Nghị Sĩ Hữu Nghị Việt Nam – Philippines của Quốc Hội Việt Nam Khóa XIII.

6- Toàn bộ báo chí chính thống Việt Nam đã hoàn toàn thất bại thảm hại vì chỉ một mình Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đã ngăn chặn thành công tuyệt đối cái gọi là “Luật Biểu Tình” trong toàn bộ nhiệm kỳ Khóa XIII của Quốc Hội thậm chí qua 1/2 thời gian của nhiệm kỳ Khóa XIV khiến cái mà toàn bộ báo chí chính thống của Việt Nam xúm lại ngợi ca đã bị xếp xó, khiến nghị sĩ Hoàng Hữu Phước trở thành người có tầm nhìn thấu thị, có hiểu biết thấu đáo về “biểu tình” cũng như về thực tế đất nước, và tất nhiên là có sức mạnh hùng biện chiến thắng tất cả các “nhà báo”.

Lời khuyên của Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước là: nếu như muốn  Truyền Thông trở lại là vũ khí lợi hại của Đảng, Đảng nhất thiết phải loại bỏ toàn bộ  Truyền Thông vô dụng hiện nay để hình thành một đế chế Truyền Thông mới, trung thành tuyệt đối với Đảng, dựa theo kinh nghiệm trị quốc của tất cả các siêu cường tư bản tự do dân chủ là: Báo Chí Phải Và Chỉ Phục Vụ Cho Chế Độ.

Tất cả các vũ khí lợi hại của Đảng đều đã bị suy yếu. Đó là nỗi lo của người viết bài này đối với tiền đồ tổ quốc, tương lai dân tộc Việt Nam vậy.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII của Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

Tham khảo:

A) Chính Sách Nhân Lực:

Hoàng Hữu Phước. 05-6-2016. Bài phát biểu của Hoàng Hữu Phước tại Quốc Hội về Dự thảo Sửa đổi Hiến Pháp 1992

Hoàng Hữu Phước. 29-8-2013. Tôi và Lê Hiếu Đằng

Hoàng Hữu Phước. 25-11-2015. Thế Nào Là “Từ Chương”

Hoàng Hữu Phước. 10-6-2016 Nguyễn Thiện Nhân

B) Báo Chí:

Hoàng Hữu Phước. 05-8-2016. Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này

Hoàng Hữu Phước. 11-11-2016.  Báo Tuổi Trẻ Lại Giỡ Trò Fauxtography

Hoàng Hữu Phước. 27-12-2015. Đối Phó Với Đám Nhà Báo “Hai Mang”

Hoàng Hữu Phước. 22-11-2015. Vấn Nạn Ngôn Từ Trong Giới Truyền Thông

Hoàng Hữu Phước. 21-01-2015. Thư Gởi Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình Việt Nam

Hoàng Hữu Phước. 22-01-2015. Năm Mới Thử Bàn Về Báo Mới Trên Cơ Sở Siêu Cường QuốcHoàng Hữu Phước. 13-8-2014. Quyền Lực Thứ Sáu

Hoàng Hữu Phước. 16-10-2014. Về Một Ý Kiến Trên Báo Tuổi Trẻ

Hoàng Hữu Phước. 21-7-2013. Báo Sài Gòn Giải Phóng

Hoàng Hữu Phước. 28-9-2014. Báo Người Lao Động

Hoàng Hữu Phước. 20-8-2013. Hội Chứng Bầy Đàn

Từ Thuyền Nhân Đến Lộ Nhân – From Boat People to Road People

Vấn Nạn Mỹ, Vấn Đề Việt

Hoàng Hữu Phước, MIB

14-11-2016

us-road-people-1

A) Dẫn Nhập: Bầu Cử 2016

Kỳ bầu cử Mỹ 2016 vừa qua đã dẫn đến những sự sụp đổ kỳ vĩ không những đem đến những bài học đắng cay kèm vinh quang cho Mỹ mà còn tạo cơ hội bằng vàng cho Việt Nam vững vàng hơn trong trị quốc.

B) Nước Mỹ Đáng Thương

Kết quả bầu cử đem thắng lợi đến Donald Trump đồng thời kéo rơi tấm màn nhung đỏ lộng lẫy để lộ ra một nước Mỹ vô cùng đáng thương.

1-  Sự Sụp Đổ Của Tượng Đài Tự Do – Dân Chủ

Như nhận xét ở phần kết luận cuối bài viết này, Mỹ không còn là đất nước khuôn mẫu của “dân chủ – tự do”.

“Dân chủ” sao được khi người dân thực thi “dân chủ” bỏ phiếu bầu Donald Trump Cộng Hòa lại bị người dân bỏ phiếu cho Hillary Clinton Dân Chủ phản đối, chà đạp “dân chủ” của họ bằng cách phát huy “dân chủ biểu tình” khắp nơi?

“Tự do” sao được khi người dân thực thi “tự do bỏ phiếu” bầu Donald Trump Cộng Hòa lại bị người dân bỏ phiếu cho Hillary Clinton Dân Chủ phản đối, chà đạp “tự do” của họ bằng cách “tự do biểu tình” khắp chốn?

2-  Sự Đần Độn Của “Tinh Hoa” Mỹ

Hưởng lợi nhiều thế kỷ nay từ sự độc quyền chính trị và độc tôn đảng phái, “giới tinh hoa” chính trị và truyền thông của Mỹ đã bị sĩ nhục với kết quả chiến thắng của Donald Trump. Sự sĩ nhục ấy phát xuất từ tính cách “đần độn” của giới tinh hoa Mỹ khi đã không hề tự nhận thức về các yếu điểm của đất nước mình trên bình diện chủng tộc và định kiến.

a) Tham Khảo Tố Chất “Tinh Hoa” Việt

Tố chất “tinh hoa’ Việt tuy mang nhiều định kiến sai lầm nhưng rất khác với tố chất “tinh hoa” Mỹ mà các định kiến của Mỹ thuộc loại đần độn.

Người Việt từ ngàn xưa đã xem trọng các thứ bậc của giai tầng như Sĩ Nông Công Thương tức luôn đặt giới sĩ phu lên bậc cao nhất của sự trọng vọng, tất nhiên giới sĩ phu tự động thuộc giai tầng “tinh hoa” Việt, dù công việc của giới này chủ yếu là phục vụ vương quyền và dạy học trò biết chữ Hán từ đó học hỏi được những điều tốt đẹp của người xưa. Khi nói phục vụ vương quyền, nghĩa là có sự chứng minh của lịch sử rằng các bậc “Sĩ” trung thành với chế độ, không làm loạn lật đổ vương quyền, cái mà các nhà “nhân sĩ” hiện đại dường như chưa từng học qua hay biết đến

Không những người dân Việt tôn trọng thần phục “Sĩ” mà “Sĩ” cũng không hề cho rằng các tầng lớp thấp kém hơn mình sánh được bằng mình trong trị quốc dù rằng các vị quân vương sáng lập các triều đại xuất thân từ các thứ hạng thấp hơn “Sĩ” ấy.

Chính vì định kiến mang tính tự tôn trên, các “nhà chí sĩ” Việt Nam khi “ra đi tìm đường cứu nước” đều hướng đến các cường quốc, trông cậy tuyệt đối vào sự nhờ  vả vào các cường quốc này, và tin tưởng duy nhất vào việc “học hỏi” kiến thức của các cường quốc ấy, nghĩa là chỉ tin tưởng vào một tầng lớp “tân sĩ phu” tức “sĩ phu” có du học ở Pháp hay ở Nhật, mặc nhiên tán dương việc học hành chữ nghĩa, mà bằng chứng không thể chối cãi là Phòng Trào Đông Du không hề cung cấp một danh sách nào về những tên tuổi những nhà khoa học, những nhà kỹ thuật, những nhà vật lý hóa học như kết quả của Phong Trào Đông Du ấy để làm Việt Nam cường thịnh..

Cũng vì định kiến mang tính tự tôn trên, ít có “Sĩ” nào ủng hộ cách của Hồ Chí Minh “ra đi tìm đường cứu nước”, cho rằng Ông lại cậy nhờ vào một thứ chủ nghĩa ngoại lai đặt sức mạnh chính trị vào tay Công và Nông mà “Sĩ” chưa từng cho là ngang bằng đẳng cấp với mình.

Tuy tất cả các “Sĩ” của thời Chống Pháp và Chống Mỹ chưa hềcó chút thành công nào cả trên bình diện tư duy, tư tưởng, và thực tế trị quốc (kể cả kẻ “Sĩ” là đại quan Ngô Đình Diệm cũng thất bại thãm hại khi lãnh đạo Việt Nam Cộng Hòa), đa số trong họ vẫn luôn được người dân Việt tôn trọng, tôn thờ, tôn kính, và họ luôn giữ vị trí trang trọng trong lịch sử nước nhà.

“Giới tinh hoa” Việt – tức “Sĩ” – đã không thành công, đã sai trong định kiến; nhưng họ là trí tuệ của dân tộc mà hành trạng tư duy không thể không theo đường hướng mang tính chân lý lịch sử vốn không thể nào khác hơn được.

b) Tố Chất “Tinh Hoa” Mỹ

Trong khi giới tinh hoa “Sĩ có tâm huyết chính trị” của Việt Nam sai, thì giới tinh hoa “Sĩ có nghề nghiệp chính trị ” của Mỹ lại ngu đần.

Họ ngu đần vì không chịu nhớ cho rõ rằng “dân” Mỹ không bao giờ có ý chí đồng tâm trên nền tảng của sự manh mún hoàn toàn không thể gắn kết. Trong khi các “dân tộc” Việt Nam cùng tranh đấu sinh tồn trong toàn chiều dài lịch sử Việt Nam thì các “dân tộc” Mỹ gọi là “hợp chủng” lại hoàn toàn khác nhau, không từng cùng tranh đấu sinh tồn trong toàn chiều dài lịch sử Hoa Kỳ mà chỉ tụ tập về Mỹ để tìm kế sinh nhai, chỉ lo hò hét chống lại “cố quốc”, nên không thể có chất keo kết dính; đã vậy, giềng mối lỏng lẻo ấy còn bị:

us-road-people-2

Họ ngu đần vì không chịu nhớ cho rõ rằng nước Mỹ luôn tồn tại các manh nha cho một sự rạn nứt tan rã vỡ vụn:

us-road-people-3us-road-people-4

Họ ngu đần vì họ đã chưa từng tôn trọng quốc gia Hoa Kỳ của họ mà thứ văn hóa cao cấp của họ nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp họ giương cao ngọn cờ vinh diệu của Hoa Kỳ theo cách không vinh diệu của họ tức để chắn che bộ phận quý cao nhất của họ:

us-road-people-5

Image sources: Internet

Từ những ngu đần trên, “giới tinh hoa” chính trị và truyền thông Mỹ đã xem thường những lực lượng yếu thế trong xã hội Hoa Kỳ, dẫn đến mức độ “tức nước vỡ bờ” khi những người bị miệt thị nghèo khổ ít học này phản kháng bằng cách dồn phiếu cho Donald Trump.

Hồ Chí Minh đã đúng. Và kinh nghiệm của Hồ Chí Minh lẽ ra đã có thể giúp giới tinh hoa Mỹ đời đời ngự trị ngôi cao quyền lực nếu như Harry Truman đáp ứng lời Hồ Chí Minh yêu cầu Mỹ giúp đỡ cách mạng Việt Nam.

Giới tinh hoa Mỹ đã bị soán ngôi bởi những người họ xem thường, và đó là lý do họ không bao giờ được sánh ngang hàng với giới tinh hoa Việt vậy.

3-  Bói Toán Chiêm Tinh

Truyền thông của nước Mỹ hùng cường của khoa học tiến bộ nhất thế giới đã đưa ra những liên hệ đến những bói toán chiêm tinh. Dù Donald Trump đã thắng, thì truyền thông Mỹ cũng cần biết rằng ngay cả khi bói toán vớ vẩn rằng Obama là vị tổng thống cuối cùng có hoàn toàn chính xác đi nữa thì nó cũng chỉ có nghĩa đơn giản: đó là một Nước Mỹ Như Từng Là, chứ không là một Nước Mỹ Có Thể Sẽ Là do sự tan tách của các tiểu bang thành các quốc gia mới mà tác giả bài viết này đã có trích dẫn ở trên. Dù đúng hay sai thì các bói toán chiêm tinh lại là một điểm rất đáng thương hại của Các Tiểu Quốc Hoa Kỳ Thống Nhất USA.

C) Đầu Hói Đại Chiến Đầu Đen

“Đầu hói” ở đây là ám chỉ biểu tượng của Hoa Kỳ: Đại Bàng Đầu Hói Bald Eagle hung bạo.

“Đầu đen” ở đây là ám chỉ biểu tượng của Canada: Ngỗng Đầu Đen Branta Canadensis hiền hòa.

us-road-people-6

Gọi là “đại chiến” là nghĩa bóng về sức cuốn hút, chứ sẽ không bao giờ có việc đối đầu trực tiếp về cơ bắp giữa

us-road-people-7

vì rằng “Đại Bàng Đầu Hói” Mỹ xơi tái luôn cả chú nai to

us-road-people-8

thì sá gì Ngỗng Đầu Đen Canada vốn đã ngàn năm qua nằm trong danh mục món tráng miệng của Đại Bàng Đầu Hói

us-road-people-9

mà chẳng qua tác giả bài viết này hình tượng hóa sau khi có tin rằng một lũ celebrity – tức đám “người nổi tiếng” mà đa số là cái bọn thuộc ngành công nghiệp giải trí vốn toàn là bọn triệu phú thất học mà Donald Trump thường kê đặt đôi mông to của ông lên trên đầu bọn chúng – hê lên rằng chúng sẽ bỏ sang Canada nếu Donald Trump đắc cử Tổng thống Hoa Kỳ

 us-road-people-10

mà nếu chúng bỏ đi thật thì chúng cực kỳ ngu xuẩn do – như đã nói ở trên – chúng đa số thất học nhưng giàu có vốn là hai nét đặc trưng đầy vinh diệu của quân đoàn công nghiệp giải trí.

Dù cho hiện nay đứa celebrity nào cũng muối mặt ngậm tăm không dám nhắc lại lời tuyên bố hào hùng sẽ làm Lộ Nhân tức Road People lũ lượt vượt biên sang Canada, những chi tiết sau sẽ giúp bọn celebrity Mỹ vô lại, giúp người dân Mỹ nào khôn hơn chúng, và giúp người Mỹ gốc Việt hiểu biết hơn về Lịch Sử Mỹ-Ca mà chưa đấng học giả nào của nhân loại từng nói đến:

1- 1800: Lịch Sử Vượt Biên Mỹ-Ca: Tìm Đến Thiên Đường

Năm 1880 tờ Canadian Illustrated News của Canada đã có in trang bìa bức họa Come to Stay (đến định cư) để minh họa tình hình ồ ạt kéo đến của dân nhập cư.

Song, điều cần lưu ý ở đây là:

a) Canada chỉ hân hoan chào đón dân nhập cư da trắng bất kể từ Mỹ, Anh Quốc, Ái Nhĩ Lan hay Ukraine

us-road-people-11

b) Canada chỉ hân hoan chào đón dân nhập cư trong lĩnh vực khai phá nông nghiệp, ngay cả các tiều phu Canada cũng từ những phụ nữ nhập cư từ Ukraine:

us-road-people-12

c) Canada đặc biệt hân hoan thèm thuồng mời gọi phụ nữ da trắng nhập cư

us-road-people-13

mà theo quảng cáo đăng trên báo là do có sự nhục nhã khi quá nhiều đàn ông Canada không thể có vợ (thiếu phụ nữ trầm trọng), đến độ bất kỳ ai mặc váy (tức là phụ nữ) đều được chào đón cho nhập cư, đến độ phụ nữ nào không đến được thì cứ hãy nhanh chóng gởi các cô em gái của họ đi thay.

Tuy nhiên, ngoài số đông người Mỹ đổ xô sang Canada vì phấn khích trước tin tức sẽ được Canada cấp hàng trăm héc-ta đất để lập nông trang, một số người Mỹ giàu có cũng hớn hở tìm sang Canada vì cho rằng sẽ kiếm được bộn tiền hơn

us-road-people-14

ngay cả khi những người Mỹ vượt biên trước lên tiếng báo động rằng đừng sang Canada vì xứ ấy chỉ có toàn là băng với tuyết (lạnh giá)

us-road-people-15

thì cũng chưa từng làm làn sóng Lộ Nhân vượt biên từ Mỹ sang Canada gia giảm, thậm chí năm 1971 chiến tranh Việt Nam làm người Mỹ chiếm đại đa số những người di dân vào Canada và 30% sinh viên Mỹ ngỏ ý sẽ bỏ Mỹ sang Canada để tránh “nghĩa vụ quân sự”

us-road-people-16

Sức cuốn hút từ Canada hoàn toàn không do Canada luôn cần đến sự giúp sức của dân nhập cư, mà theo tờ Daily Colonist của Canada số ra ngyaf 13-11-1976 thì ngay cả khi lúc ấy Canada đang có gần 700.000 người thất nghiệp thì chính phủ vẫn mở rộng vòng tay chào đón dân nhập cư từ Chile chẳng qua vì muốn “càng đông càng vui” nghĩa là mong muốn có thêm người thất nghiệp để người bản xứ thất nghiệp không thấy bị lẻ loi.

us-road-people-17

Tuy nhiên, nói cho công bằng thì Hoa Kỳ cũng có một sức hút nhất định, mà theo thông tin từ tờ báo sau của Canada năm 1926 thì đã có cuộc di dân ồ ạt của non nửa triệu người bỏ Canada sang Mỹ.

us-road-people-18

2- 2016: Phản Lịch Sử: Vượt Biên Từ Bỏ Thiên Đường

Thế nhưng, thay vì nhận thức rõ nét hơn về sức hút Canada

us-road-people-19

Mỹ luôn tự tin vào sức hút Mỹ, với sự ngạo mạn rằng vấn đề chỉ là thời gian thôi (“It’s only a question of time”), nghĩa là sớm muộn gì người Canada cũng sẽ bị hút sang Mỹ hết

us-road-people-20

Và trong đợt bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 2016 vừa qua, truyền thông Mỹ (lại bọn truyền thông khốn kiếp!) cho hay người Mỹ ồ ạt nộp đơn xin qua Canada khiến trang mạng đăng ký online của Canada bị sập. Chưa kể, có khoản mấy chục đứa celebrity hữu danh ngai vàng có mà vô danh tiểu tốt chui cống cũng có đồng thanh tuyên bố sẽ bỏ sang Canada khiến tự nhiên Canada có lại sức hút trước đây của mình. Tuy nhiên, thời đại mới sẽ có hoàn cảnh mới, dẫn đến việc Mỹ Trở Thành Thiên Đường mà độc giả xem tiếp hồi sau sẽ rõ.

3- 2016: Tân Lịch Sử: Nước Mỹ Trở Thành Thiên Đường

Nếu thật sự nhiều người Mỹ bỏ sang Canada, nước Mỹ sẽ trở thành thiên đường vì những lý do sau:

a) Những người Mỹ bỏ sang Canada toàn là thứ cặn bã: các celebrity bỏ đi vì sợ Donald Trump tăng thuế thu nhập, nghĩa là đám celebrity Mỹ thuộc chung đẳng cấp với thằng trốn thuế Lionel Messi của Barcelona Tây Ban Nha và con trốn thuế Nguyễn Thị Nguyệt Hường của Quốc Hội Việt Nam. Chúng ở lại Mỹ cũng chẳng ích lợi gì cho Mỹ, để chúng sang quậy cho Canada tanh banh, và sẽ có ích cho Mỹ vì Mỹ từng muốn thôn tính Canada. Nước Mỹ sẽ xanh sạch hơn khi thiếu vắng bọn celebrity – trong đó có mụ Lady Gaga là đứa ngồi lỳ trong chiếc Rolls-Royce Phantom tham gia “biểu tình” trước Trump Tower để chống Donald Trump.

b) Những người Mỹ ở lại an tâm hơn về “job” nghĩa là không còn sợ thiếu việc làm.

c) Những du học sinh tại Mỹ có mưu kếở lại Mỹ kiếm ăn sẽ an tâm hơn về tương lai mình vì Mỹ sẽ phải trông cậy vào các du học sinh này do không những chỗ làm trống sẽ nhiều hơn mà còn vì Trump đã tuyên bố đánh giá cao những du học sinh học giỏi có nộp đơn xin nhập cư hợp pháp.

d) Những người Mỹ ở lại sẽ yên tâm hơn vì bất động sản Mỹ sẽ ngày càng có giá trị cao hơn. Người Mỹ sang Canada sẽ không sao mua nổi bất động sản do người Tàu đã sang trong 10 năm qua mua sạch hết các khu đất vàng ở tất cả các tỉnh thành, khiến đẩy giá nhà vọt cao “phi mã” bất thường làm ngay cả dân Canada cũng không còn khả năng làm chủ địa ốc tại các thành phố lớn, và điều này sẽ khiến những người Mỹ lại ùn ùn bổ nhào về Mỹ. Người Mỹ ở lại nên nắm bắt cơ hội này để đầu tư mua sắm đại ốc giá hạ để chỉ trong tối đa 5 năm nữa sẽ kiếm lợi nhuận vọt cao “phi mã” bất thường từ việc bán lại cho các Mỹ Kiều “hồi hương” này.

e) Người Mỹ gốc Việt là cộng đồng hưởng lợi nhiều nhất về tài sản: Nếu ngày xưa người Việt vượt biên trở thành Thuyền Nhân Boat People do bị Mỹ-Thiệu hù dọa rằng Việt Cộng sẽ lấy kềm rút hết móng tay của đàn bà con gái Sài Gòn và bắt nhốt hết phụ nữ để làm nô lệ tình dục phục vụ các chiến binh cộng sản háo sắc háo dâm, thì nay người Mỹ gốc Việt nên sử dụng chiêu trò Made-in-USA đó để tích cực tham gia thúc đẩy người Mỹ chính gốc vượt biên làm Lộ Nhân Road People bằng cách hù dọa rằng Donald Trump dữ dằn hơn cộng sản sẽ bắt lùa hết đàn bà con gái vào Tòa Bạch Ốc cho ông ta sờ soạng quấy rối tình dục. Người Mỹ gốc Việt sẽ có cơ hội có job tốt mới, có tài sản địa ốc mới có giá trị cao hơn, và có vợ đẹp giống như trước đây một số gia đình Sài Gòn chạy khỏi Sài Gòn không kịp nên vội vàng gả con gái cho bất kỳ ai trong xóm để con mình không bị bắt làm nô lệ tình dục cho “Việt Cộng tham tàn khát máu phi nhân”.

f) Người Mỹ gốc Việt là cộng đồng hưởng lợi nhiều nhất về chính trị vì không có giống dân nhập cư nào vào Mỹ lại mê say quyền lực chính trị như người Mỹ gốc Việt. Từ những người không bao giờ có thể làm nên trò trống gì để lật đổ cộng sản ở Việt Nam và không bao giờ có thể trở thành ứng cử viên tổng thống Mỹ của Đảng Dân Chủ hay Đảng Cộng Hòa, trước cơ hội mười ngàn năm mới có một, khi Donald Trump không thuộc giới chính trị lại xô sập tất cả các tượng đài “tinh hoa chính trị” của Hoa Kỳ, mở ra thời kỳ sau này sẽ có các ứng cử viên không thuộc Đảng Dân Chủ hay Đảng Cộng Hòa được dân Mỹ ũng hộ, những người Mỹ gốc Việt nay đã có thể lập kế hoạch 10 năm cho sự tham chính của mình bất kể Hoa Kỳ là Hoa Kỳ hay Hoa Kỳ là Nước Mỹ Vỡ Vụn để trở thành tổng thống Mỹ. Điều khôn ngoan nhất hiện nay cho đại cuộc ấy là hãy kiếm tìm sự ủng hộ của Việt Nam Cộng Sản, đơn giản vì trên quả địa cầu Atlas này không có quốc gia nào khác ủng hộ cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Hoa Kỳ.

g) Những dân nhập cư hợp pháp yên tâm hơn vì việc hồ sơ của họ bị chậm trể cứu xét chẳng qua là do có hàng trăm ngàn dân nhập cư lậu khiến ngân sách Hoa Kỳ hao hụt buộc phải đình đốn việc xem xét các đơn đúng…“quy trình”, nay Donald Trump mạnh tay đối với những kẻ nhập cư bất hợp pháp sống bám vào tiền thuế của dân Mỹ nên tình hình sẽ ổn định trở lại.

h) Những người Mỹ bỏ sang Canada sẽ nhanh chóng nhận ra ngay rằng Canada giống y hệt Việt Nam vì cảnh lụt màn trời chiếu nước này ở Toronto

us-road-people-21

nào có khác gì cảnh triều cường màn trời chiếu nước này ở Thành phố Hồ Chí Minh

us-road-people-22

Nên họ biết chỉ có hai con đường duy nhất để chọn, đó là hoặc nộp đơn xin nhập quốc tịch Việt Nam để tránh Donald Trump, hoặc giữ nguyên quốc tịch Hoa Kỳ trở về Mỹ sống chung với Trump vì sống chung với Trump còn sướng hơn sống chung với lũ lụt hay chung sống với triều cường.

Tất cả những điều trên cộng với chủ trương của Trump bớt can thiệp vào nội tình khu vực và nội tình quốc gia khác khiến đầu tư của Mỹ vào chính đất nước Mỹ gia tăng, sự phồn vinh có thể quay trở lại, thanh niên Mỹ không bị ném tới tấp vào các lò sát sinh ở Trung Đông, và hơn ai hết chính người dân Mỹ sẽ thừa hưởng các quyền lợi chỉ có ở nước Mỹ thiên đường mà từ thời Washington đến Obama đã chưa hề xây dựng được dù chỉ một giây.

D) Lời Khuyên Dành Cho Lãnh Đạo Hoa Kỳ

1-  POL-Zipperism

POL là một trong những cách viết tắt của “chính trị”. Zipper là dây khóa kéo quần hay áo. POL-Zipperism là Đường Lối Khóa Chính, theo đó Mỹ sẽ kéo dây khóa mồm, không phát biểu linh tinh về chính sách chính trị của nước khác, nhờ vậy Mỹ chung sống chan hòa với tất cả các nước, thêm bạn giảm thù, giúp an ninh chính trị của Mỹ được an toàn bền vững hơn. Việc làm đầu tiên của một POL-Zipperist là ra lịnh cho Đại Sứ Mỹ Ở Việt Nam Ted Osius từ nay chỉ được nói tiếng người, không được sủa như chó về nhân quyền, dân chủ, tự do, tôn giáo, lương tâm, vốn không những là những phạm trù láo xạo tào lao xằng bậy ngu xuẩn của Âu Mỹ cần được Việt Nam giúp định nghĩa lại, mà lại còn là những điều đi ngược lại với chủ trương lúc tranh cử của Donald Trump. Trường hợp Ted Osius không thể nói được tiếng người (do là bầy tôi của Hillary Clinton) thì Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nhanh chóng cử người khác thay thế, kẽo đêm dài lắm mộng.

2-  POL-Laissez-faireism

Nếu Laissez-faire là một lý thuyết về tự do kinh doanh thì POL-Laissez-faireism là một hình thái gọi là Đường Lối Chính Tự, dựa vào phát biểu về tự do kinh doanh năm 1736 của chính khách Pháp René Louis de Voyer rằng “Leave it to itself has been the proper motto of public powers since the dawn of civilisation. Leave it to itself, for the love of God! Leave it!“(Phương châm đúng đắn của các quyền lực công ngay từ thời khai sinh ra nền văn minh là hãy để thị trường tự quyết. Hãy vì Chúa mà để nó tự quyết! Hãy để nó yên!).

POL-Laissez-faireism đặt nền móng cho hòa bình thế giới rằng không một quốc gia nào được áp đặt hay tác động vào sự thay đổi về chính trị của bất kỳ quốc gia nào khác: Phương châm đúng đắn của các quyền lực quốc tế từ thời khai sinh ra nền văn minh nhân loại là hãy để quốc gia nào tự quyết cho quốc gia đó. Hãy vì Chúa mà để họ tự quyết! Hãy để họ yên!

Nói theo ngôn ngữ nghị trường Quốc Hội Việt Nam thì POL-Zipperism là “luật hình thức”, còn POL-Laissez-faireism là “luật nội dung”.

Sở dĩ có một vị hoàng đế hoàn hảo vì cùng lúc có những vị hoàng đế khác trên thế giới.

Nếu chỉ có một vị hoàng đế duy nhất trên thế giới thì mầm loạn sẽ đến ngay lập tức từ những sứ quân bầy tôi lúc nhúc bu quanh.

Vì vậy, Donald Trump có thể là một vị hoàng đế hoàn hảo nếu thực hiện đúng khẩu khí tranh cử không xen vào chuyện nội trị của các quốc gia khác.

Hãy để Việt Nam tự quyết! Mô Phật, hãy để Việt Nam yên!

“Hãy để Việt Nam tự quyết! Mô Phật, hãy để Việt Nam yên!” là một mẫu câu (sentence pattern) mà tên quốc gia có thể được thay thế (substitution) bằng tên quốc gia khác, còn thành ngữ “Mô Phật” có thể thay bằng thành ngữ khác của từng tôn giáo khác.

E) Kết Luận: Lời Khuyên Dành Cho Lãnh Đạo Việt Nam

Tình trạng hỗn độn tại Mỹ sau khi Donald Trump đắc cử tổng thống Hoa Kỳ cho thấy:

1) Dân Chủ:

Rõ ràng “dân chủ” (in đậm) không phải là “dân chủ” (in nghiêng). Dân chủ là một hình thái thuần chính trị của Tây gọi là democracy trong đó người dân bầu lãnh đạo qua một cuộc bầu cử mà cách tổ chức tùy thuộc vào mỗi quốc gia riêng biệt chẳng hạn như kiểu của Mỹ thì chẳng giống ai và cũng chẳng ai giống. Trong khi đó, dân chủ lại được diễn giải ở tiếng Việt thành dân làm chủ, và đây là một hình thái thuần ngữ nghĩa của Việt nên hoàn toàn không dính dáng gì đến chính trị mà trở thành vũ khí của nhà cầm quyền Cộng Sản trong công tác tư tưởng về cái sự “dân làm chủ” cũng như là vũ khí của bọn chống Đảng trong tâm lý chiến của chúng về cái sự “Đảng làm chủ của dân”; vì vậy, nhất thiết phải sửa đổi từ điển cho đúng với thế giới, dạy cho học sinh biết cái nghĩa đúng ấy của thế giới, và gia tăng trừng phạt bất kỳ ai lạm dụng cái sai của ngôn từ thuần Việt để xúc xiểm chính quyền.

Ngoài ra, cần làm rõ các ý nghĩa của các đứa con tư duy Âu Mỹ về democarcy vốn đang xung đột dữ dội trong nội tình các nước Âu Mỹ bao gồm nào là capitalist democracy, nào là liberal democracy, nào là social democracy, v.v. và v.v, mà cái democracy nào cũng chõi lại những cái democracy còn lại bằng những ngôn ngữ nguyền rủa miệt thị kiểu out-Trump Trump – mà nói theo kiểu bình dân Việt là “còn quá cha Trump”.

Tỷ phú Mỹ Peter Thiel, nhà đầu tư của Thung Lũng Silicon mà trong hàng trăm khoản đầu tư vào các “khởi nghiệp” thì trung bình ông “chỉ ” rót có vài trăm triệu USD lẻ tẻ cho mỗi doanh nghiệp, vị lãnh đạo của các đại gia áp dụng công nghệ thông tin trong đó có PayPal và Facebook, và là người đã phát biểu tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa mạnh mẽ ủng hộ Donald Trump, đã từng viết trong một tiểu luận năm 2009 rằng “Điều quan trọng nhất ở đây là tôi không còn cho rằng rự do và dân chủ tương thích với nhau” (Most importantly, I no longer believe that freedom and democracy are compatible”). Thiel cho rằng mình đã sai khi nghĩ Mỹ là một thể chế democracy vì Mỹ là một quốc gia bị khống chế bỡi những cơ quan mà các lãnh đạo của chúng toàn là giới tư bản quyền lực không do dân – tức Quốc Hội – bầu lên mà tất cả đều do Tổng Thống chỉ định (a state dominated by very unelected, technocratic agencies).

Như vậy, dân chủ rõ ràng đã chưa từng – và sẽ không bao giờ – mang ý nghĩa dân chủ mà tiếng Việt đã luôn từng diễn giải từ khi xuất hiện chữ quốc ngữ cả.

2) Tự Do:

Những diễn biến “biểu tình” sau khi Donald Trump trở thành Tổng Thống Đắc Cử của Hoa Kỳ cho thấy ý nghĩa chính xác mang tính chất đặc thù của tự do Âu Mỹ, đó là hình thái mất dạy và hỗn loạn của Âu Mỹ: tự do chà đạp tự do, tự do chà đạp dân chủ, tự do “ngôn luận chống”, tự do không nhìn nhận Tổng thống đắc cử, v.v. và v.v.

Kinh nghiệm của Việt Nam nên là: hãy tuyệt đối mạnh tay ngay từ bây giờ đối với các lạm dụng tự do, vì sự mạnh tay mới chính là cách duy nhất hữu hiệu để bảo vệ quyền tự do chính đáng được làm công dân đoan chính.

3) Giới Tinh Hoa:

Cái sai cực kỳ trầm trọng của Nhà Nước Việt Nam dẫn đến sự suy sụp mang tính vấn nạn của cả bốn lĩnh vực liên quan hữu cơ chặc chẽ với nhau gồm (a) thực lực học vấn, (b) thực chất học hành, (c) thực tế học hỏi, và (d) thực trạng giáo dục và đào tạo nguồn nhân lực của Việt Nam, là đã kiên trì hành xử rất “từ chương” trong dụng nhân.

Cứ nghe loáng thoáng về “Nhà Bếp Của Thế Giới” qua buổi thuyết trình của giáo sư Philip Kotler tại Thành phố Hồ Chí Minh năm 2007 là ngay lập tức 100% báo chí Việt Nam dù là hình hay giấy hay mạng đều có 100% tin toàn phỏng vấn “Ông Phở 24” ngay cả khi tác giả bài viết này từ trực tiếp tham dự buổi thuyết trình của Philip Kotler mà không sử dụng ear-phone dịch tiếng Việt đã vội vàng viết blog bằng tiếng Việt và tiếng Anh khẳng định rằng Philip Kotler không hề bảo Việt Nam nên trở thành như thế, rằng “phở” chả là cái quái gì đối với ẩm thực thế giới vốn có hơn nửa dân số nhân loại ăn chay trường, cũng như “phở” chẳng có giá trị dinh dưỡng gì trong thời đại của cúm gà, bò điên, heo lỡ mồm long móng. Thế mà giới tinh hoa báo chí Việt vẫn ngu xuẩn tiếp tục bám riết lấy “phở” để rồi sau đó ông vua phở bán luôn thương hiệu phở, bỏ của chạy lấy người, còn khi Obama đến Hà Nội thì chẳng thèm ăn “phở” mà là ăn “bún chả”. Donald Trump nếu sang Việt Nam sẽ gặm ổ bánh mì thịt hoặc làm một dĩa bánh ướt.

Cứ nghe loáng thoáng về nguồn cà phê giảm sút tai hại là ngay lập tức 100% báo chí Việt Nam dù là hình hay giấy hay mạng đều có 100% bài phỏng vấn “Ông Trung Nguyên” ngay cả khi tác giả bài viết này từ trực tiếp nghiên cứu thị trường thế giới cà phê từ những năm 1980 đã viết blog cảnh báo là Ông Trung Nguyên chẳng biết quái gì về chiến lược cà phê đâu, để rồi sau đó ông ấy chỉ biết mỗi có việc thở than tại sao mấy công ty ngoại vào thu mua sạch bách cà phê hạt của nông dân, rồi thở than kiến nghị Nhà Nước phải làm gì đó để “trả lại sự công bằng” cho ông ta, cũng như để rồi bạn hữu của tác giả bài viết này phải chụp gởi một bức ảnh về “khẩu hiệu” của Trung Nguyên mà họ cho là bậc thầy của sự diễu hềcười đã đời trọn kiếp: “Cà Phê Của Hạnh Phúc Và Giàu Sang”.

Cứ nghe loáng thoáng về kinh tế thế giới, về bầu cử Mỹ, về tình hình tranh chấp biển đảo, là ngay lập tức 100% báo chí Việt Nam dù là hình hay giấy hay mạng đều có 100% bài phỏng vấn “chuyên gia” kinh tếX hay “chuyên gia” viện nghiên cứu chiến lược Y hoặc “nhà sử học” Z ,v.v., mà người xem đài, người xem báo đều đã biết quá rõ các bản mặt đến độ nhàm chán của họ, và “nhà báo” không quan tâm đến sự thật rằng tất cả – xin nhắc lại từ “tất cả” – đều hoặc vô dụng do chưa hề giúp gì cho một Việt Nam cất cánh thay thế cho một Việt Nam còn dính lã lơi ở đầu dây thả diều, hoặc trật lấc như các nhận xét hồ đồ tầm bậy tầm bạ về tầm vóc thành công của mụ Hillary Clinton, v.v.

Cứ quy định phải có bằng cấp tiến sĩ – chứ không cần có trình độ tiến sĩ – mới được ngồi vào ghế hiệu trưởng trường đại học nên (a) các sản phẩm của các trường đại học đều chưa bao giờ được dán nhãn “high quality”; (b) mới có chuyện vị hiệu trưởng “tiến sĩ” một đại học giỡ trò lưu manh đá cá lăn dưa đầu đương xó chợ giữ ghịt con dấu hai năm trời, không chịu bỏ ghế hiệu trưởng theo lịnh của hội đồng quản trị, đóng cổng không cho công an và các quan chức cao cấp của Thành phốHồ Chí Minh được bước vào trong trường, mặc cho giáo viên không có lương và sinh viên không có tương lai, đến độ chủ nhân của đại học ấy vì nghe danh đã lâu nên cầu cứu tác giả bài viết này xin hãy nhận ghếhiệu trưởng để lãnh đạo trường vượt qua khủng hoảng, nâng vực dậy trường từ hố sâu sụp đổ, mà tác giả bài viết này là chuyên gia cứu hộ doanh nghiệp xem đó như là chuyện không có gì dễ dàng bằng, nhưng rốt cuộc đại sự cứu hộ không thành vì ông ta chỉ có bằng thạc sĩ kinh doanh quốc tế.

Cứ nghe gì liên quan đến kế sách giáo dục là ngay lập tức 100% báo chí Việt Nam dù là hình hay mạng đều có 100% bài phỏng vấn “nhà giáo” lão thành đầu râu tóc bạc hay nhà giáo “trẻ” ngay cả khi họ chẳng ai từng là nhà nghiên cứu có đẳng cấp tư vấn về chiến lược giáo dục, mà thậm chí có khi cuộc phỏng vấn chỉ lột tả họ như những người đầm đìa nước mắt cất giọng nức nở rằng nếu được chọn lại họ sẽ chẳng theo nghề giáo.

Tương tự, “giới tinh hoa chính trị” của Mỹ đã làm dân chúng Mỹ khinh miệt, dẫn đến tức nước vỡ bờ, dồn phiếu cho Donald Trump vốn là người đứng ngoài danh sách giới tinh hoa ấy, khiến toàn giới tinh hoa chính trị của cả hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa đều muối mặt, chịu nhục “một lần và mãi mãi” (once and for all) vì kể từ thời khắc 08-11-2016 vị trí thống soái của giới tinh hoa chính trị chuyên nghiệp của Hoa Kỳ vĩnh viễn bị tước ngôi do đã đánh mất lòng tin của người dân vào những gương mặt tinh hoa của đảng chính trị, dẫn đến viễn cảnh kể từ cuộc bầu cử Tông Thống Mỹ 2021 các ứng viên sẽ bị soi kỹ về các ưu điểm mà trong đó không hề có điểm nào liên quan đến tố chất tinh hoa chính trị cùng kinh nghiệm trị chính. Đảng vẫn còn, vẫn luôn còn, nhưng Đảng sẽ cần lôi kéo những người ngoài cuộc outsiders vào làm đại diện cho đảng trong cuộc chạy đua dành quyền lực tổng thống.

Kinh nghiệm của chính trường Mỹ không thể là bài học quá khó khăn để Việt Nam không thể rút ra được điều gì có lợi cho việc trị quốc và giữ gìn ưu thế của đảng chính trị, mà lời khẩn thiết van xin của tác giả bài viết này dành cho lãnh đạo luôn  là và chỉ là: hãy triệt bỏ phong cách, chính sách, chủ trương, lề lối, “quy hoạch”, dụng nhân trên nền tư duy từ chương;

Vì rằng, “giới tinh hoa” không được – chứ không phải “không chỉ” – gói gọn trong các cụm từ: đảng viên cộng sản cao cấp, đảng viên cộng sản có bằng cấp tiến sĩ từ tiền thuế của dân, đảng viên cộng sản là lãnh đạo các viện nghiên cứu, đảng viên cộng sản là lãnh đạo các đại học, đảng viên cộng sản làm lãnh đạo các sở-ban-ngành, đảng viên cộng sản làm tổng giám đốc ở tất cả các cơ quan từ tổng công ty đến ngân hàng, và đảng viên cộng sản làm “nhà báo”, v.v.;

Vì rằng, một khi đã ban phát thẩm quyền cho “giới tinh hoa của Đảng” như liệt kê ở trên thì sẽ luôn dẫn đến (a) các vụ trọng án kinh tế, (b) các vụ đào thoát, (c) các vụ tự diễn biến tự chuyển hóa, (d) các vụ tự nổi điên sau khi chấm dứt nhiệm kỳ lãnh đạo dù ở cấp ủy ban nhân dân hay Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam như vụ Lê Hiếu Đằng của Mặt Trânj Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh, v.v.

“Giới tinh hoa”, do đó, nên – và chỉ nên – là giới tinh hoa của và từ mọi công dân  Việt Nam mà tiêu chuẩn chỉ bao gồm mỗi hai chữ “ưu tú”, “đức tài”..

4) Bạo Lực Cách Mạng:

Tình hình Hoa Kỳ sau khi Donald Trump trở thành Tổng Thống Đắc Cử (President-elect) cho thấy ngay cả khi Hoa Kỳ là đất nước lòa chói những tia hào quang mang tên tự do cao, dân chủ cao, pháp quyền mạnh, quân đội mạnh, giàu sang bậc nhất, trí tuệ bậc nhất, và giáo dục bậc nhất, thì người dân Mỹ vẫn bắt chước chính phủ Mỹ (luôn chà đạp cả thế giới) để chà đạp luật pháp Hoa Kỳ qua việc không chấp nhận việc ý muốn của mình lại thua ý kiến người khác, nghĩa là “biểu tình” chống việc Donald Trump đắc cử.

Như vậy, ở đất nước Việt Nam đang chịu các vấn nạn của (a) Đảng tự động vất bỏ vũ khí mang tên “bạo lực cách mạng” vốn đã đưa đại cuộc giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước đến thành công tuyệt đối để rồi áp dụng những cái ẻo lả hóa, mềm nhũn hóa, nhão nhoét hóa, cùn nhụt hóa, ma mỵ hóa, khiến hỗn hào hóa “một vài” người dân sẵn sàng đốp chát đánh đập cảnh sát giao thông, tham nhũng hóa “một bộ phận không nhỏ” – mà ông Trương Tấn Sang hình tượng hóa qua cụm từ “bầy sâu” nhưng chẳng ai thấy chúng trườn lũi đi mô  – sẵn sàng chà đạp pháp luật khi gây thiệt hại hàng ngàn tỷ đồng và cả tỷ USD rồi ung dung ra khỏi Việt Nam bằng vé máy bay hạng nhất, hoặc ngự trị ngôi cao bên trong cung điện Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam mà ngay cả Chủ Tịch Nguyễn Thiện Nhân của cái trung ương ấy cũng mù tịt về đại kế hoạch của mụ nữ phó tướng của mình đưa cả gia đình cùng tài sản kếch sù của hai vợ chồng mụ sang Đảo quốc Malta làm công dân hạng một, cũng như nhiều sự việc khác của các giới khác, cứ như nhổ toẹt vào mặt thể chế chính trị nước nhà, thì cách chi mà bảo đảm rằng cái “thiểu số thua trận” lại không thể gây ra bạo loạn như dân Mỹ cơ chứ!.

Vì vậy, dù đã quá muộn màng do vũ khí đã đánh mất, Việt Nam cần rèn đúc lại vũ khi bạo lực cách mạng để duy trì sự ổn định chính trị.

Mỹ có thể xử lý các vụ bạo loạn vì Mỹ có bạo lực trị quốc được minh định trong Hiến Pháp Hoa Kỳ.

Việt Nam khó xử lý các vụ bạo loạn vì đã tự nung chảy thanh bảo kiếm bạo lực cách mạng được minh định trong … sách giáo khoa của một thời quá khứ.

5) Không Nhân:

Nếu 30-4-1975 đã dẫn đến cuộc Exodus tức vượt biên ồ ạt của người Việt ở Miền Nam (có sự “ăn theo” của người dân ở Miền Bắc) do khiếp sợ Cộng Sản từ những lời hù dọa của Mỹ-Thiệu, tạo cơ hội vàng cho vô số người của cách mạng Việt Nam trà trộn tham gia vượt biên để danh chính ngôn thuận được hiện diện dễ dàng khắp các nước Âu Mỹ, mà báo giới Âu Mỹ buộc phải chế ra từ ngữ “boat people” tức “thuyền nhân” tức những người vượt biên bằng thuyền (do không thể dùng chữ “refugee” tức “dân tỵ nạn” vì không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy những “thuyền nhân” đã bị ngược đãi về chính trị cũng như không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy có sự tồn tại của sự tra tấn giết chóc của cái gọi là Việt Quốc Xã tàn độc như Đức Quốc Xã cả);

Thì kỳ bầu cử Tổng Thống Mỹ tháng 11-2016 lại có sự đe dọa trước đó rằng nhiều người Mỹ sẽ bỏ sang Canada, có thể hình thành cuộc Exodus tức vượt biên ồ ạt của người Mỹ từ những lời hù dọa của truyền thông Mỹ và của những tên tội phạm kinh tởm như bè lũ Barack Obama – Hillary Clinton, mà tác giả bài viết này buộc phải chế ra từ ngữ “road people” tức “lộ nhân” hoặc “xa nhân” tức những người vượt biên bằng đường bộ tức bằng xe, mà những đám người Mỹ vượt biên toàn là hoặc dễ bị lừa phỉnh, hoặc tay trắng không có gì phải khệ nệ mang theo, hoặc tay nắm lắm tiền có nguồn gốc bất minh.

Từ hai sự việc trên, Việt Nam cần quan tâm đến “air people” tức “không nhân” tức những người vượt biên bằng đường hàng không mà bọn Trịnh Xuân Thanh là điển hình cá nhân trót lọt, còn Nguyễn Thị Nguyệt Hường là điển hình của đại gia đình chuẫn bị lọt trót. Việt Nam phải tuyệt đối theo dõi tất cả các quan chức cấp cao của các tổng công ty, các ngân hàng, và các cơ quan quyền lực quốc gia.

Các “không nhân” phải bị tiêu diệt ngay tại phi trường, vì chỉ có ba hạng không nhân: đó là bọn tham nhũng, bọn phản quốc, và bọn khủng bố sau khi gây án hoặc suýt gây án.

Việc bất kỳ ai trong bọn chúng đào thoát thành công là quốc nhục của chế độ này.

6) Cơn Thịnh Nộ Dành Cho Truyền Thông:

Donald Trump (a) đại diện cho vô số người dân nổi giận trước sự suy đồi của giới truyền thông “tinh hoa” của đất nước, (b) đại diện cho chính cơn thịnh nộ của bản thân ông trước các chiêu trò bẩn thỉu của truyền thông chống lại cá nhân ông, (c) lên tiếng công kích thóa mạ truyền thông và ra tay đấm vào mặt truyền thông, và (d) manh nha xây dựng đế chế truyền thông riêng của mình. Truyền thông Mỹ thuộc quyền các trùm truyền thông phục vụ cho một đảng chính trị nắm quyền, sẵn sàng ra tay triệt hạ những tài hoa không thuộc đảng chính trị nắm quyền bằng cách nhét chữ vào mồm hoặc ngụy tạo bằng chứng.

Thế ở Việt Nam truyền thông là công cụ tuyên truyền riêng của Đảng Cộng Sản, được Đảng ban phát quyền lực ngang hàng với cơ quan an ninh quốc gia với nhãn mác “thi hành công vụ”, và được Đảng thương yêu chìu chuộng vuốt ve để trung thành tuyệt đối với Đảng

thì có hay chăng cái Loạn Kiêu Báo?

và có phải chăng khi ai đó nêu việc phóng viên ngụy tạo tin tức kiểu fauxtography, phóng viên vòi tiền doanh nghiệp, phóng viên cứu nguy phe ngoại bằng cách ồ ạt tấn công sản phẩm nội chẳng hạn như vụ nước mắm, phóng viên ra tay phá hoại môi trường đầu tư nước ngoài ở Việt Nam bằng cách fauxtography hình ảnh cá dãy đành đạch chết ngay vì nước biển nhiễm độc từ chất thải của Formosa dù vụ việc đang do chính phủ tích cực xử trí nhanh, xử lý nghiêm, và xử phạt nặng, thì tất cả đều là phản động do dám chống lại công cụ truyền thông tinh hoa của Đảng?

Từ sự việc Donald Trump xô sập đế chế truyền thông của đảng cầm quyền xảy ra trong xã hội Mỹ, không thể không cho rằng đế chế truyền thông của Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ miễn nhiễm trước sự phẫn nộ của doanh nghiệp hay cá nhân người dân bị truyền thông xâm hại?

us-road-people-23us-road-people-24

Lời khuyên cho lãnh đạo Việt Nam, do đó, chính là: phải trừng phạt truyền thông chính thống nào láo xạo tào lao, trừng trị nhà báo đẳng cấp cao-cấp-lý-luận-chính-trị nhưng chẳng thể lý luận được gì ngoài việc phản động “nhét chữ vào mồm” đối tượng chúng hùa nhau căm ghét, và bảo đảm không để bất kỳ nhà báo nào bị phát hiện là hạng hai mang mất dạy, lưu manh, ba que xỏ lá.

7) Ăn Theo Slogan:

Donald Trump đã thắng lợi lớn với slogan “Make America Great Again” (Hãy Làm Hoa Kỳ Vĩ Đại Trở Lại) và tuyệt đại đa số người New Zealand tranh nhau tìm mua chiếc mũ đỏ mang dòng chữ kiêu hùng kiêu sa kiêu kỳ kiêu căng kiêu ngạo đầy kiêu hãnh ấy, mà giá bán tại New Zealand trong thời gian diễn ra tranh cử là 50 USD (hiện nay đã qua tranh cử mà vẫn có các lô hàng sắp về đến New Zealand đáp ứng nhu cầu lớn của khách hàng nam phụ lão ấu).

Sức mạnh nổi bật của slogan của Donald Trump giúp tiêu diệt Hillary Clinton. Nhưng chính sự nổi bật đó cũng tạo nên hiệu ứng ăn theo như đã rộ lên với hàng tỷ người Tàu đội nón “Make China Great Again”

us-road-people-25

Tất nhiên, cái “Ăn Theo Again” ấy là thấp kém, vô duyên, vì Tàu có vĩ đại bao giờ đâu mà có chuyện quay trở lại cơ chứ! Chuyện ngày xưa thì ai mà kiểm chứng được, nên Tàu muốn viết sử sao thì cứ viết, muốn ghi Việt Nam và Indonesia là lãnh thổ Tàu thì cứ ghi, nói chung là muốn sủa gì thì cứ sủa cho đúng thân phận chó dại, chứ thế giới văn minh từ khi phát minh ra điện tín đến nay thì chả thấy Tàu vẻ vang ngày nào cả. “Make China Great Again” chỉ có thể đưa đến ngộ nhận rằng Tàu muốn quay lại thời hoàng kim vì chỉ có trong thời hoàng kim ấy Tàu mới bị cái anh Việt đánh cho tan nát xong là qua quỳ lạy rập đầu xưng thần và cống nạp ôi thôi biết bao trinh nữ tuyệt sắc giai nhân.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm rất nhiều năm trước đã từng viết bài trên Emotino.com chê bai kiểu ai đó quá kém cỏi khi chế ra cái hình chữ U có dấu gạch chéo đầy ngộ nhận trong tiếng Anh, tác giả bài viết này muốn khuyến cáo rằng sẽ có thể có việc ai đó nhái thành khẩu hiệu “Make Vietnam Great Again” để hoặc (a) bán mũ nón áo thun kiếm tiền, hoặc (b) “dấy” lên phong trào tru tréo rằng háy làm Việt Nam vĩ đại trở lại như trước khi có Giải Phóng Miền Nam.

Vì vậy, hãy đập tan ngay từ trứng nước nếu có “nhà sản xuất” nào đó nộp đơn xin sản xuất bất kỳ thứ gì có “Make Vietnam Great Again”.

8) Bonanza Cho Những Công Ty Tư Vấn Chính Sách Quốc Gia:

Chiến thắng của Donald Trump làm các chủ nhân các công ty tư nhân chuyên tư vấn chính sách trị quốc và…vận động hành lang mừng quýnh mừng quáng. Có vị CEO đã buột miệng thốt lên rằng Bonanza đã đến, tức thời hoàng kim đã đến, tức thời buổi kiếm ăn “khủng” đã đến, vì rằng Donald Trump không là chính trị gia chuyên nghiệp, nên dù đội ngũ phò tá Donald Trump toàn là các bậc kỳ tài, thì việc Donald Trump sẽ cần đến các công ty này sẽ có tần suất cao hơn là lẽ trên cả đương nhiên, đơn giản (a) vì ngay cả các chính trị gia chuyên nghiệp và gạo cội như Barack Obama vẫn thường xuyên cậy nhờ các công ty này vấn kế, và (b) vì Đảng Cộng Hòa thắng ở tất cả ngôi Tổng Thống, lãnh đạo Thượng Viện và lãnh đạo Hạ Viện, nên việc tư vấn sẽ thoải mái, tập trung, lời to, không sợ “làm mếch lòng” đảng thứ hai nếu Tổng thống và lưỡng viện Quốc hội Hoa Kỳ lại thuộc hai đảng khác nhau khiến việc nhận hợp đồng với bên này sẽ đồng nghĩa với việc mất đứt khách hàng của bên kia. Các công ty đại gia đang mừng quýnh mừng quáng phấn khích tột đỉnh có các tên tuổi lớn như Squire Patton Boggs, Corporate America, K Street, CGCN Group, BGR Group, Mehlman Castagnetti Rosen & Thomas, và Brownstein Hyatt Farber Schreck.

Một bonanza như vậy cũng nên được Chính phủ Việt Nam tạo nên cho các công ty tư vấn chính sách, đơn giản vì (a) không bao giờ không đâu trên thế giới lại có chính phủ nào lại dám cho rằng các thành viên của mình “dư sức” đề ra chính sách nên không cần đến các công ty tư vấn tư nhân bên ngoài chính quyền; (b) thực tế Việt Nam ra nhiều chủ trương chính sách hay nghị định thông tư rất yếu về tính khả thi, không có tính tương hợp, thiếu vắng tính phù hợp, và chẳng có tính trường tồn; (c) thực tế Quốc Hội Việt Nam có đầy đủ ban bệ như Ủy Ban Tư Pháp và Ủy Ban Pháp Luật, cộng với nhiều nghị sĩ có bằng cấp luật và/hoặc có nghiệp vụ luật sư nhưng quy trình chặc chẽ của soạn thảo một dự án luật vẫn cho ra nhiều bộ luật đầy tỳ vết được phát hiện ngay sau khi Chủ Tịch Nước ký ban hành khiến chúng vội bước đi ra ngay trước khi “đi vào cuộc sống”; và (d) thậm chí những kế sách giáo dục do nhiều chuyên gia giáo dục “đầu ngành” đề xuất luôn góp phần vào việc dí dìm đầu giáo dục xuống vị trí tệ hại nhất.

Thế nên, các ban bệ cứ việc tồn tại, các lãnh đạo cứ việc giữ ghế, mọi việc sẽ chỉ có thể đâu vào đấy nếu có sự góp mặt của các chuyên gia thực thụ có nhận thù lao của Nhà Nước cho dịch vụ tư vấn qua những hợp đồng tư vấn chuyên nghiệp và cụ thể.

Nhìn qua một công hàm Bộ Ngoại Giao Việt Nam đã gởi xong cho Đại Sứ Quán Hoa Kỳ có đóng dấu “Mật”, Nghị sĩ Quốc hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước khi dự họp tại Ủy Ban Đối Ngoại nghe Bộ Trưởng Ngoại Giao thuyết trình về mục đích của công hàm, đã phát hiện ra lỗi chính tả được ông khoanh tròn và chụp lại như sau:

us-road-people-26

Đó là một lỗi nhỏ của công đoạn đánh máy gọi là typographical error trong bức công hàm trên. Tuy nhiên, nếu như một bức công hàm có nội dung cực kỳ quan trọng và nghiêm trọng thuộc loại “tối mật” trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng của hiểm họa chiến tranh thì một typographical error ở một từ nhạy cảm thuộc loại có nhiều từ khác nghĩa nhưng đồng dạng thì sự cố ngoại giao đặc biệt nghiêm trọng không thể là việc không bao giờ xảy ra.

Như vậy, công tác đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối như ở Bộ Ngoại Giao lại vẫn phạm phải những sơ sót, huống hồ ở các Bộ khác, trong công tác văn thư và kế hoạch.

Tất nhiên có những lãnh địa “ngoại bất khả nhập” như Quốc Phòng, Công An, và Ngoại Giao; kỳ dư, các bộ khác – kể cả Quốc Hội và các ủy ban chuyên trách của Quốc Hội – không thể tự treo bảng “ngoại bất khả nhập”.

Số lượng các chuyên gia tư vấn chính sách Nhà Nước trong xã hội Việt Nam hiện không có nhiều, khoảng một hoặc hai. Tuy nhiên, việc “thử” sử dụng dịch vụ của các vị này cho các nội dung quan trọng (dĩ nhiên là quan trọng vì là chính sách quốc gia) nhưng không đòi hỏi tính bảo mật cao (nội dung an ninh quốc phòng) sẽ giúp chính phủ (a) giải quyết nhanh hơn việc tái thẩm định, với lưu ý rằng nhân viên KCS tức “kiểm tra chất lượng sản phẩm” của dây chuyền sản xuất xe ô tô Mercedes-Benz không bao giờ phải là nhà phát minh chế tạo ra xe ô tô, nghĩa là KCS cho một chính sách kinh tế không bao giờ phải là “tiến sĩ” kinh tế như kiểu từ chương trong lề lối dụng nhân của Việt Nam; (b) tránh được các sự cố chủ quan; và (c) theo “best practice” tức phương cách thực hành thực tế tốt nhất mà tất cả các lãnh đạo chính trị trên thế giới kể cả Hoa Kỳ đều tự nhiên mạnh tay áp dụng mà lãnh đạo Việt Nam không thể tự cho mình thuộc đẳng cấp siêu nhân tài ba hơn các vị ấy của thế giới.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo

A) Bài Viết Về Hoa Kỳ:

Hoàng Hữu Phước. 15-02-2014. Nước Mỹ Bất Hạnh

Hoàng Hữu Phước. 29-3-2014. Nước Mỹ Vỡ Vụn

B) Bài Viết Về Liên Hợp Quốc:

Hoàng Hữu Phước. 11-9-2011. Ngày Tàn Của Liên Hợp Quốc – Sic transit gloria mundi

C) Bài Viết Về “Chính Trị”:

Hoàng Hữu Phước. 18-5-2010. Thế nào là Tự Do – Dân Chủ

Hoàng Hữu Phước. 17-10-2011. Chính Trị

Hoàng Hữu Phước. 02-02-2016. Thay Đổi Hệ Thống Chính Trị Tại Việt Nam

D) Bài Viết Về Học Thuật:

Hoàng Hữu Phước. 25-11-2015. Thế Nào Là “Từ Chương”

Hoàng Hữu Phước. 30-12-2015. Trình Độ Thạc Sĩ – Tiến Sĩ Việt Nam

Hoàng Hữu Phước. 14-02-2014. Thế Nào Là Nhà Trí Thức

E) Bài Viết Khác Có Liên Quan:

Hoàng Hữu Phước. 22-01-2015. Năm Mới Thử Bàn Về Báo Mới Trên Cơ Sở Siêu Cường Quốc

Hoàng Hữu Phước. 04-10-2015. Việt Nam Và Vấn Đề Dân Tỵ Nạn

Hoàng Hữu Phước. 29-8-2013. Tôi và Lê Hiếu Đằng

Chú thích:

a) POL-Zipperism và POL-Laissez-Faireism là do Hoàng Hữu Phước cấu tứ, và mnag nghĩa “Đường Lối Trị Quốc Kiểu…” chứ không nên máy móc hễ gặp –ism thì gọi ngay là “Chủ Nghĩa…”.

b) Ảnh chụp một phần nhỏ của công hàm của Bộ Ngoại Giao hoàn toàn không vi phạm pháp luật về bảo mật, nên các nhà báo hai mang của giới truyền thông chính thống không sạch sẽ của Việt Nam khỏi mất công kiếm tìm các quy định pháp luật có liên quan để trừng trị tác giả bài viết này.

Báo Tuổi Trẻ Lại Giỡ Trò Fauxtography

Hoàng Hữu Phước, MIB

11-11-2016

Vào ngày bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ, Tuổi Trẻ Online đã có thông tin sau:

tuoi-tre-1

trong khi theo sự theo dõi ghi nhận của tác giả bài viết này thì không bao giờ có con số 254, và vào thời điểm có 209 của Bà Clinton thì Ông Trump có 216

tuoi-tre-2

Sau đó, Ông Trump vượt lên 232, 238, và 244 (lúc 12g05 giờ Việt Nam)

tuoi-tre-3tuoi-tre-4tuoi-tre

và lúc 13g37 (giờ Việt Nam) thì lúc Ông Trump ngừng xe đổ thêm xăng ở 244 thì Bà Clinton đã lăn lê bò trườn lên 215

tuoi-tre-5

để rồi lúc 13g40 (giờ Việt Nam) thì Ông Trump băng vùn vụt lên 264

tuoi-tre-6

có nghĩa là chưa bao giờ Ông Trump ở một phút giây nào đó lại thèm ngự tại mức 254 mà Tuổi Trẻ Online công bố.

Chỉ có việc ghi lại kết quả cập nhật mỗi phút một từ các trang mạng nước ngoài mà Tuổi Trẻ Online cũng làm không ra chi cả, nói gì đến chuyện quốc gia đại sự để độc giả người Việt cậy tin!

Hôm nay, ngày Thứ Sáu 11-11-2016, Tuổi Trẻ có bài đăng lúc 19g 09-11-2016 tựa đề “Người Ủng Hộ Bà Clinton Biểu Tình, Ông Oobama Rơi Nước Mắt

tuoi-tre-7

theo đó, Ông Obama đã “không thể ngăn được những giọt nước mắt buồn và tiếc nuối cho người phụ nữ ông đã dành nhiều tâm sức ủng hộ sau khi bà thất bại trước ông Trump

tuoi-tre-8

Các bạn hãy nhìn chữ AP được ghép vào cho bức ảnh có thêm trọng lượng, và hãy lưu ý nguồn ảnh “Twitter/inespohl”.

Là một tờ báo lớn của Thành phố Hồ Chí Minh thế mà Tuổi Trẻ không thể lấy tin từ nguồn chính thống mà lại lấy từ nguồn loại vất sọt rác là Twitter!

Là một tờ báo lớn của Thành phố Hồ Chí Minh thế mà Tuổi Trẻ chỉ lo đơm đặt vu vạ nhét chữ vào mồm Nghị sĩ Quốc hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước rằng ông ấy tuyên bố nhân dân Việt Nam có “dân trí thấp”, chứ không lo sắm đủ trí tuệ để nhận ra một điều sơ đẳng rằng phải nên tập trung tìm đọc tất cả các bài viết blog của ông này để biết rằng trong bài “Quả Thôi Sơn: Nghịch Chiến Song Kỳ” đăng ngày 23-7-2016 thì ông ta đã tự ghép hình có cảnh Obama rơi lệ như sau:

tuoi-tre-9

Obama rơi lệ ngày 05-01-2016 khi phát biểu về cuộc nổ súng ở Trường Tiểu Học Sandy Hook ở New Town, bang Connecticut, năm 2012, khi sát thủ 20 tuổi Adam Lanza xả súng sát hại 20 học sinh và 6 giáo viên. Lẽ ra Obama nên nghe lời Tuổi Trẻ Online rơi vài giợt lệ hôm kia khi Hillary Clinton thất bại vì giợt lệ của ông lúc đó mới chứng tỏ rõ nét nhất sự sụp đổ hoàn toàn của Đảng Dân Chủ Con Lừa trong lãnh đạo Tòa Bạch Ốc, lãnh đạo Thượng Nghị Viện, và lãnh đạo Hạ Nghị Viện Hoa Kỳ.

Như bao tờ báo chính thống khác của Việt Nam đã thất bại thê thảm trong kiên trì kiếm tìm các bài báo rác nói xấu Donald Trump để đăng lại tràn ngập báo chí Việt Nam suốt nửa năm qua, Tuổi Trẻ Online đã rơi lệ vì sự thất bại của “The Whore of Babylon”, và đã che dấu sự tủi hổ của mình bằng cách bảo đó là nước mắt của Barack Obama!

Lời khuyên cho Tuổi Trẻ Online:

1) Một khi đã “cập nhật” tin sốt dẽo toàn cầu thì đừng phân công “nhà báo” nào vừa hay ngủ gục vừa không biết sử dụng máy vi tính;

2) Đừng bao giờ nghĩ rằng “báo chính thống” là quyền lực gớm ghê không ai dám “săm soi” tì vết nên muốn viết gì thì viết; và

3) Nên tìm đọc các bài viết của cái ông nghị sĩ bị “nhét chữ vào mồm” nêu trên vì ông ta là người duy nhất biết những thế ưu việt của Donald Trump qua bài viết “Tôi Ủng Hộ Donald Trump” ngày 01-01-2016 vào thời điểm Trump chưa được chọn làm ứng cử viên Đảng Cộng Hòa, và bài viết “Hoàng Hữu Phước Phỏng Vấn Donald Trump” ngày 12-10-2016 trong đó có kết luận bằng nhóm từ “Trump Triumphs” (tức Trump chiến thắng huy hoàng) mà mãi sau khi bầu cử 09-11-2016 thì tờ Nữu Ước Thời Báo mới dám dùng cụm từ ấy:

tuoi-tre-11

Biết bao giờ Việt Nam mới có những tờ báo chính thống của Đảng là nguồn thông tin nghiêm túc, chính đạo, thấu thị, trí tuệ, đáng tin cậy của người dân, và có uy tín với phần còn lại của thế giới!

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Hoàng Hữu Phước. 01-01-2016. Tôi Ủng Hộ Donald Trump

Hoàng Hữu Phước. 23-7-2016. Quả Thôi Sơn: Nghịch Chiến Song Kỳ

Hoàng Hữu Phước. 12-10-2016. Hoàng Hữu Phước Phỏng Vấn Donald Trump

Hoàng Hữu Phước. 04-11-2016 Fauxtography: Truyền Thông Ba Que Xỏ Lá

Hoàng Hữu Phước. 27-9-2016. Hillary Clinton Là Con Đĩ Babylon “The Whore of Babylon”?

Hoàng Hữu Phước. 3-2011. Thế Giới Thời Kỳ Hậu Chó Điên – Hillary Clinton Ư?

Hoàng Hữu Phước. 25-10-2016. Hillary Clinton

Hoàng Hữu Phước. 23-10-2016. 10 Nữ Lãnh Đạo Tàn Bạo Nhất Lịch Sử Nhân Loại