Chìa Khóa Của Cường Thịnh

Bài Học Lớn Nhất Cho Mỹ Và Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

5-11-2016

Bài này viết về Key.

Trong tiếng Anh, “key” có nghĩa là chiếc chìa khóa, kể cả trong nghĩa đen và nghĩa bóng.

Trong tiếng Việt, từ “chìa khóa” cũng có nghĩa là… chiếc chìa khóa, kể cả trong nghĩa đen và nghĩa bóng.

Tuy nhiên, bài viết này là về một nhân vật tên Key với sự tình cờ của số phận khi chính Ông Key thực sự là key cho sự phồn thịnh của một quốc gia mà người Mỹ cần được nhắc nhở và người Việt cần phải quan tâm.

Tấm Gương New Zealand

Sinh năm 1961, John Phillip Key trở thành Thủ Tướng New Zealand từ năm 2008 đến nay. Key tốt nghiệp Đại Học Canterbury năm 1981 với bằng Cử nhân Thương Mại, tìm được công việc đầu tiên là nhân viên kiểm toán cho công ty McCulloch Menzies, sau đó quản lý dự án cho nhà máy sản xuất quần áo Lane Walker Rudkin, trước khi theo nghiệp môi giới ngoại hối cho Công ty Tài Chính Elders và chuyển sang Bankers Trust. Năm 1995, Key ra nước ngoài quản lý chi nhánh ngoại hối Châu Á của Merrill Lynch ở Singapore, rồi làm vệc tại Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang New York Hoa Kỳ cho đến khi trở về nước năm 2001, gia nhập Đảng Dân Tộc, trở thành Nghị sĩ Quốc hội New Zealand năm 2002, và Thủ Tướng New Zealand năm 2008, tiếp tục thắng cử trong các năm 2011 và 2014 cho các nhiệm kỳ tiếp theo cho đến nay.

key-2key

Những điểm nổi bật của Key mà người dân New Zealand hay nói về Key:

1) Chủ tịch Đảng Dân Tộc John Slater đã có đại công (a) phát hiện “nhân tài” Key, (b) ra sức theo sát kiên trì làm công tác tư tưởng để Key chịu gia nhập Đảng, và (c) quyết tâm biến Key thành ngôi sao sáng cho đất nước New Zealand;

2) Với chức danh kiêm nhiệm (đồng thời với chức Thủ Tướng) làm Bộ Trưởng Du Lịch, Key đã biến New Zealand thành một trong những thiên đường du lịch lừng danh hoàn vũ;

3) Với số tài sản 50 triệu đô-la New Zealand, Key là một trong những công dân  giàu có nhất New Zealand, và là nghị sĩ giàu nhất Quốc Hội New Zealand.;

4) Là Thủ Tướng, Key đã đưa New Zealand trở thành cường quốc bất kể thời đại suy thoái kinh tế toàn cầu; và

5) Key được gán cho những cái tên như “Stratospheric” (ý nghĩa: cao vời vợi về nhân cách) và “Teflon John” (ý nghĩa: ông miễn nhiễm trước tất cả các tiêu cực,  giống như lớp “teflon” dùng trong chảo chống dính).

Bài Học Cho Hoa Kỳ

Trong 56 người hình thành nên và ký tên vào Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ (1776), nếu ghi theo nghề nghiệp chính của họ thì có 20 luật sư, 18 thương nhân. Nếu tính theo tôn giáo thì chỉ có 1 người đạo Thiên Chúa Giáo La Mã, và 13 người không theo tôn giáo nào.

Trong 55 người hình thành nên và ký tên vào Bản Hiến Pháp Hoa Kỳ (1787), nếu ghi theo nghề nghiệp chính của họ thì những nghề có hơn 1 “đại biểu” là: 30 luật sư, 11 thương nhân, và 4 chính trị gia. Nếu tính theo tôn giáo thì chỉ có 1 người đạo Thiên Chúa Giáo La Mã.

Bài học cho Mỹ từ lịch sử Hoa Kỳ:

Từ các điểm sau

1) Các “trường luật” cho đến cuối thế kỷ XIX (19) vẫn còn hiếm hoi tại Hoa Kỳ

2) 20 “luật sư” trong danh sách soạn thảo và thông qua Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ năm 1776 không là “luật sư” theo định nghĩa của thời đại hiện nay, vì cho đến năm 1784 Hoa Kỳ mới có trường luật đầu tiên là Litchfield Law School và đến năm 1793 mới có vị giáo sư luật đầu tiên.

3) 30 “luật sư” trong danh sách soạn thảo Hiến Pháp Hoa Kỳ năm 1787 cũng không là “luật sư” theo định nghĩa của thời đại hiện nay.

4) Các “luật sư” soạn thảo Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ và Hiến Pháp Hoa Kỳ là những người mà “nghiệp vụ” chỉ là những người biết chữ biết nghĩa về vài  luật cơ bản của Anh Quốc để làm dịch vụ áp dụng vào đời sống dân sự.

có thể khẳng định rằng: Hoa Kỳ cường thịnh vì trên nền móng của Bản Tuyên Ngôn Độc Lập và Hiến Pháp không có sự đóng góp của các “luật sư chuyên nghiệp kiểu Thế Kỷ XX (20)”.

Ngoài ra, Hoa Kỳ cường thịnh vì trên nền móng của Bản Tuyên Ngôn Độc Lập và Hiến Pháp có sự đóng góp của nhiều thương nhân và không có hoặc có sự góp mặt của chỉ một hai  “chính trị gia”.

Từ đó suy ra: Hoa Kỳ ở Thế Kỷ XX đã trở nên ngày càng đồi bại vì xã hội đã hình thành những trường “Luật” hiện đại mà những “ngôi sao” của nó trở thành nguyên thủ quốc gia, tạo nên một mặc định rằng luật mang thuộc tính quyền lực khống chế và áp chế, để rồi Hoa Kỳ buộc phải chấp nhận (a) nghề luật sư bị dân chúng Mỹ chính gốc gọi là “dirty job” tức “nghề bẩn”, (b) chính trường Mỹ dành riêng cho những ai tốt nghiệp “luật”, và (c) Hoa Kỳ từ đất nước vùng lên đấu tranh giành độc lập trở thành đất nước do những “luật sư” làm tổng thống tiến hành xâm lược các nước khác, gây chiến tranh khắp chốn, cứ như thể ban ơn cho các nước ây có cơ hội vùng lên đấu tranh giành độc lập như Hoa Kỳ đã được hưởng năm 1776.

Bài học cho Mỹ từ New Zealand:

Với đất nước Mỹ bị các tổng thống “luật sư” làm cho suy vi suy tàn suy sụp đến độ Mỹ bị Trung Quốc đè xuống chiếu dưới, Mỹ bị tiểu quốc Philippines xua đuổi, Mỹ bị Campuchia làm nhục tại Hội Nghị Quốc Tế ở Campuchia, Tổng thống Mỹ bị tổng thống Philippines mắng chửi lăng mạ, Đồng dollar Mỹ bị đồng Yuan Renminbi Trung Quốc lấn lướt trong giỏ tiền tệ của IMF, thì

điều người Mỹ nên làm là hãy có Key!

Muốn có Key, Mỹ phải có Trump, vì

a) Chính trị: Key không là đảng viên cốt cán trung thành kỳ cựu của Đảng Dân Tộc. Trump không là đảng viên cốt cán trung thành kỳ cựu của Đảng Cộng Hòa.

b) Học vấn: Key không thuộc giới hàn lâm vì chỉ có bằng Cử Nhân Thương Mại. Trump không thuộc giới hàn lâm vì chỉ có bằng Cử Nhân Kinh Tế.

c) Nghề chính trị: Key không là chính trị gia chuyên nghiệp. Trump không là chính trị gia chuyên nghiệp.

d) Nghề nghiệp: Key là doanh nhân. Trump là doanh nhân.

e) Tài chính: Key là doanh nhân có tên trong danh sách những người giàu nhất New Zealand. Trump là doanh nhân có tên trong danh sách những tỷ phú Hoa Kỳ.

f) Tài lực: Key là nghị sĩ giàu nhất Quốc Hội New Zealand. Trump – nếu là Tổng Thống Mỹ – sẽ là người giàu nhất trong lịch sử các lãnh đạo Chính Phủ Hoa Kỳ.

Kết luận cho Mỹ:

Donald Trump sẽ là chiếc chìa khóa (Key) để Mỹ quay trở lại thành cường thịnh nếu Mỹ thực sự muốn thịnh cường.

Bài Học Cho Việt Nam

Từ những sự thật lịch sử nhãn tiền nêu trên của Mỹ và New Zealand,

Thay vì ăn nói vớ vẩn quàng xiên láo xạo về các tấm gương của Nhật Bản và Singapore mà tác giả bài viết này đã phân tích rõ trong các bài viết trước đây (có ghi đường liên kết ở phần tham khảo bên dưới)

Việt Nam có thể tiến lên đường cường thịnh bằng cách:

1- Các lãnh đạo Đảng Cộng Sản tích cực chủ động đích thân phát hiện “nhân tài Key”, ra sức theo sát kiên trì làm công tác tư tưởng để “nhân tài chìa khóa” chịu gia nhập Đảng, và quyết tâm biến các “chìa khóa” Key mới chiêu mộ được ấy thành ngôi sao sáng để giúp đất nước Việt Nam cường thịnh hoặc lãnh đạo đất nước Việt Nam trở thành cường thịnh.

2- Để làm đươc điều trên, Đảng Cộng Sản nên giảm bớt các đầu tư hào quang luôn dành cho các “vườn ươm” của Đội Thiếu Niên và Đoàn Thanh Niên Cộng Sản vì thực tế đã chứng minh là suốt nửa thế kỷ qua chưa hề có một ngôi sao nào từ số ươm mầm ấy làm Việt Nam cường thịnh, trong khi sự “ươm mầm” lại cho ra nhiều tác giả của (a) các bạo lực học đường, (b) trọng án kinh tế trầm trọng trầm kha, (c) các biến thái “tự chuyển hóa” và “tự chuyển biến”, và (d) các “bầy sâu” tham nhũng gây hình tượng của sự lúc nhúc, v.v.

3- Chính phủ Việt Nam phải xóa sạch tàn dư của việc sử dụng nhân lực một cách “từ chương” –  xin xem bài Từ Chương ở phần Tham Khảo – nghĩa là (a) không phí phạm hàng trăm triệu USD tiền thuế của dân để gởi cán bộ “trẻ” đi du học chỉ để về làm lãnh đạo; (b) không áp dụng cái quái gỡ rằng phải là “tiến sĩ” mới được làm hiệu trưởng trường đại học, hoặc phải là dược sĩ hay bác sĩ mới được mở doanh nghiệp dược phẩm – dược liệu, phải đi du học nhiều nước đem về nhiều bằng cấp mới làm Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, v.v.

4- Đối với các lĩnh vực xây dựng kinh tế nước nhà, Chính phủ Việt Nam phải bổ nhiệm nhân sự dựa trên quá trình kinh nghiệm dạn dày thực tế dài lâu của những công dân có thật trong lĩnh vực tư nhân, vì rằng Chính phủ đã

(a) luôn có nhiều chuyên gia kinh tế “tiến sĩ” làm cố vấn nhưng các vị này chỉ làm mỗi việc là cung cấp cho báo chí các phát biểu hay các bài viết chỉ có giá trị duy nhất là lấp đầy khoảng trống trang báo;

(b) luôn có các “chủ tịch tập đoàn Nhà Nước”, các “tổng giám đốc tổng công ty nhà nước”, các “tổng giám đốc ngân hàng quốc doanh” có các đặc điểm con ông cháu cha, thạc sĩ/tiến sĩ trẻ măng chưa từng có kinh nghiệm làm việc căn cơ của chuyên môn nghiệp vụ được đào tạo theo văn bằng ở khu vực tư nhân, mà chỉ có mỗi kinh nghiệm thâm thúy làm thâm hụt mỗi nơi hàng ngàn tỷ đồng vốn Nhà Nước; và

(c) luôn có các lãnh đạo ở các địa phương mang danh đầu tàu kinh tế của cả nước có kinh nghiệm dày dạn làm đầu tàu trật đường ray do đường ray ngày càng trơn trợt và sụp lún nhờ triều cường ngày càng ngập bạo hơn, thường xuyên hơn, rộng khắp hơn, mạnh mẽ hơn (cuốn phăng xe máy nặng hơn 100kg và cuốn phăng trẻ em trôi tuột xuống cống mất tăm).

“Phi chính trị hóa” dù trong nội dung quân đội hay lãnh đạo quốc gia là luận điệu kêu gào của kẻ ngu đần, điên loạn, hoang tưởng, vô chính phủ, và…chống Mỹ.

Chính vì vậy, hãy kiếm tìm người đạo đức tài danh thực sự đã qua kiểm chứng trong xã hội để mời mọc, thuyết phục, đưa vào làm đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam để hình thành đội ngũ lãnh đạo Việt Nam.

Vì rằng người ta ra sức kiếm tìm mõ kim cương, mõ hồng ngọc đã được hình thành trong thiên nhiên để khai thác, vì rằng kim cương nhân tạo chỉ để phục vụ cho mục đích khác – chẳng hạn như làm đầu mũi khoan mõ dầu khí – chứ không để làm bảo ngọc quốc gia. Việc ươm mầm Đội Thiếu Niên và Đoàn Thanh Niên Cộng Sản là để phục vụ mục đích làm đội “hậu bị” của Đảng (để Đảng có những đảng viên “cơ hữu” kế tục lãnh đạo các tổ chức Đảng) và làm đội ngũ duy trì tổ chức Đoàn khắp nơi, chứ không để làm lãnh đạo quốc gia Việt Nam tiến lên cường thịnh.

5- Cần làm cho mọi người dân hiểu rằng nghề nghiệp nào cũng chỉ để phục vụ việc mưu sinh tức sinh nhai tức kiếm tiền của cá nhân, chứ không mang ánh hào quang “cứu độ” hay “cao quý” – trừ binh nghiệp tức các lực lượng vũ trang. Luật sư là để bảo vệ thân chủ thoát được các trừng phạt nghiêm khắc nhất của luật pháp, chứ không phải phục vụ cái gọi là “công lý”. Quốc Hội là cơ quan soạn thảo các bộ luật, và các nghị sĩ nếu có nghiệp vụ luật chỉ có thể giúp tư vấn về hình thức các chương mục và về liên hệ đến các nội dung bộ luật đã có từ trước đó để tránh các xung đột. Do đó, sự có mặt của quá nhiều “luật sư” trong Quốc Hội là điều không cần thiết, đặc biệt Hiến Pháp Hoa Kỳ làm cơ sở cho một Hoa Kỳ cường thịnh do nhờ đã không hề có các “luật sư” – trên thực tế đào tạo hàn lâm đúng nghĩa – và Hoa Kỳ ngày nay lụn bại do chính trường dù trên bình diện quốc gia hay tiểu bang đã nhường hẳn “sân chơi” cho giới luật sư. Việt Nam ngày càng bất ổn do có quá nhiều nghị sĩ có bằng cấp luật nhưng đã làm các đạo luật tầy huầy yếu kém đầy sai sót không thích hợp với cuộc sống xã hội khi được thông qua, và quá nhiều luật sư đột biến muốn làm “chính trị” bằng cách chống phá chính phủ, như một thể hiện căn bịnh trầm kha của giới luật sư Âu Mỹ: khát khao quyền lực tham chính.

Năm điểm trên là cẩm nang cho Việt Nam cường thịnh, chứ không phải mô hình độc tài tàn bạo của Singapore hay biểu thức chinh phạt thế giới của Nhật Bản.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Singapore

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Nhật Bản

Thế Nào Là “Từ Chương”

Both comments and trackbacks are currently closed.