Monthly Archives: May 2019

Rượu

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII

27-5-2019

Dẫn Nhập

Trong bài Quốc Nhục tôi có nói về “quốc tửu”.

Trong bài 6 Khuyến Nghị Của Hoàng Hữu Phước Về Sửa Đổi Luật Quốc Hội tôi có nói về cuộc hội kiến hội đàm hội họp thân mật giữa tôi – đại diện cho Quốc Hội Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và đồng thời đại diện Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh – với Ngài Phó Chủ Tịch Hạ Viện Thái Lan tại Phòng Khách VIP A ở Phi Trường Tân Sơn Nhất Thành Phố Hồ Chí Minh vào một đêm mưa không trăng sao.

Trong bài Hoàng Hữu Phước Tại Tổng Cục Tình Báo tôi có nói về những lần dự yến tiệc tại Tổng Cục Tình Báo Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và các Bộ tại đó tôi đều không uống dù chỉ một giọt các thứ chất lỏng được rót ra từ những chai rượu có đơn giá bắt đầu từ con số 20 triệu đồng.

Cũng trong bài Hoàng Hữu Phước Tại Tổng Cục Tình Báo tôi cũng có viết về việc tập đoàn đảng viên cao cấp của Công Ty Dịch Vụ Cơ Quan Nước Ngoài FOSCO đã dại dột ra sao khi nói tôi không phải mỹ nam mà là mỹ nữ do chỉ uống toàn nước suối tại tất cả các buổi yến tiệc linh đình diễn ra như cơm bữa tại đó theo thói quen hoang phí ngân sách của họ, và tôi đã biến họ bầy hầy bốc mùi chua loét nhớp nhúa ra sao khi tôi cho họ cụng ly với tôi vài tiếng đồng hồ với nguyên hai thùng rượu vodka Smirnoff  – của Nga Kiều sản xuất ở Anh Quốc – chứ tôi không đụng đến thức uống gọi là “bia” quá xòang xỉnh.

Và cũng trong bài nào đó tôi kiếm hoài trong kho tàng không ra để chép đường link vào đây, tôi có nói về tôi “mê” rượu như thế nào và uống rượu ra sao.

Cộng hết tất tần tật những ý trên, cùng với sự thật muôn đời rằng tôi là Nghị Sĩ Khóa XIII nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, tôi nghĩ tôi có quyền và nghĩa vụ nói về bia rượu như sau trong lúc Quốc Hội đang trong cảnh rượu sôi bia bỏng với vấn đề bia rượu.

A) Hoàng Hữu Phước Xem Bia Rượu Là Gì

Bia Rượu là những sản phẩm tuyệt diệu do những con người tuyệt diệu chế ra từ những loại ngũ cốc tuyệt diệu do Thượng Đế tuyệt diệu ném xuống Trái Đất tuyệt diệu này cho những con người tuyệt diệu khác thưởng thức.

Sản phảm tuyệt diệu không để tàn hại con người uống nó và gây họa cho những con người không uống nó.

Con người tuyệt diệu không dùng nó để tàn hại chính họ và gây hại cho những con người vầy đoàn với họ hoặc không uống nó và chẳng vầy đoàn với họ.

B) Hoàng Hữu Phước Uống Bia Rượu Ra Sao

Tôi âu yếm người vợ tuyệt diệu của tôi sau cánh cửa đóng chặt cẩn thận với cửa sổ chốt chặt và sau cánh cổng khóa chặt. Tôi không bao giờ âu yếm người vợ tuyệt diệu của tôi trước mặt người khác dù là bạn thân tuyệt diệu hay người thân tuyệt diệu, huống hồ trước mặt người không thân.

Tôi uống rượu tuyệt diệu của tôi sau cánh cửa đóng chặt cẩn thận với cửa sổ chốt chặt và sau cánh cổng khóa chặt. Tôi không bao giờ uống rượu tuyệt diệu của tôi trước mặt người khác dù là bạn thân tuyệt diệu hay người thân tuyệt diệu, huống hồ trước mặt người không thân.

C) Hoàng Hữu Phước Uống Bia Rượu Như Thế Để Làm Gì

1- Thói Quen Tốt:

Mỗi ngày (vào buổi tối) chỉ uống một chung rượu. “Chung” tức ly thủy tinh đế dày 1 cm, đường kính 4 cm, thân cao 5 cm, chỉ rót đến ½ thân.

2- Sự Lựa Chọn Đẳng Cấp Cao:

a) Xuất Xứ: Chỉ uống rượu ngoại đắt tiền là quà tặng từ các doanh nhân Âu Mỹ (chỉ nhận trà ngoại thượng hạng từ các doanh nhân Á Châu, không nhận rượu trà từ nhân viên Việt Nam để giáo dục họ vừa tránh xa “nịnh bợ” vừa tránh mua nhầm rượu giả và trà nhúng bùn sình). Chỉ uống rượu ngoại đắt tiền  để khỏi uống nhiều.

b) Liquor: Chỉ uống rượu nặng tức liquor như các loại Vodka (như nhãn hiệu Danzka, Smirnoff), Brandy (nhất là loại Cognac như nhãn hiệu Hennessy hay Rémy Martin), Gin, Rum, Tequila, Whisky (nhất là loại Scotch và Bourbon như nhãn hiệu Glenfiddich và Chivas Regal).

c) Liqueur: Rất ưa chuộng các loại rượu mùi tức liqueur tức có nhiều hay ít đặc tính thảo dược, đặc biệt nhãn hiệu rượu mùi “phụ nữ” thơm ngon (thường pha cocktail cho phụ nữ) như Pernod (tôi tự nghiên cứu và cho là Pernod có thể phòng chống “cúm gia cầm”), hoặc các nhãn hiệu có “mùi vị” đặc thù hấp dẫn như Curaçao hay Kahlúa.

d) Thảo Dược: Nói về rượu có “dược tính bổ dương”thì không bao giờ uống “rượu thuốc” dân gian ở Việt Nam như rượu ngâm “sâu chíp”, “bửa củi”, “chim bìm bịp”, “rắn rít”, “dái dê”, hay của Ông Kinh Kông nào đó – dù chỉ một giọt.

Cũng nói về rượu có “dược tính bổ dưỡng” được sản xuất công nghiệp hiện đại sang trọng đẳng cấp quốc gia của nước ngoài thì sẵn sàng hân hoan uống 3 loại gồm rượu nhân sâm của Hàn Quốc, rượu nhung của Nga, và rượu Ngũ Gia Bì của Đài Loan

e) Liều Lượng:

Mỗi ngày một chung rượu nặng liquor hoặc rượu mùi liqueur.

Nếu uống rượu bằng nguyên ly cối thì số lượng cũng chỉ mỗi ngày một ly, khi đó là loại vang bất kể loại đỏ hay vàng, và bất kể hàng ngoại nhập hay sản xuất công nghiệp nội chế.

Nếu uống rượu bằng cách tu nguyên…chai thì số lượng cũng chỉ một…chai, và đó phải là chai rượu soju Hàn Quốc hoặc rượu sake Nhựt Bổn loại một “xị”, không phải loại một “chai 5 lít” như để xịt tá lả khi đoạt cúp Thể Thức Một.

Về bia thì chỉ uống bia nếu hội đủ cùng lúc 4 điều kiện gồm (a) khát nước quá mà hết nước lọc/nước suối/nước trà, (b) đang ở trong nhà, (c) muốn thùng bia quà tặng nhận được từ học trò hay người thân không bị biến thành yêu tinh do tu luyện lâu năm vì quá date từ năm não năm nào, và (d) muốn sẻ chia với vợ để mỗi người không uống nhiều hơn ½ lon khi ăn tối.

f) Tiết Chế: Nếu uống rượu loại tự bỏ tiền túi ra mua thì chỉ mua PernodKahlúa (đều của Pernod Ricard) tại các siêu thị Việt Nam. Đặc biệt nhà sản xuất Pernod Ricard đã có mặt tại Việt Nam nên các nhãn hiệu khác cũng thuộc chủ quyền của họ như whisky Chivas Regal, vodka Absolut, và cognac Martell, v.v., do họ cung cấp chính thức và hợp pháp có thể giúp người Việt sành điệu tránh được họa rượu giả trên thị trường.

3- Phong Cách Tửu Thần:

Thưởng thức một cách tinh tế nhất và khôn ngoan nhất thức uống tuyệt diệu nhất thế gian. Tửu Thần thì làm nữ thần Venus và Ariadne say tình say mê Tửu Thần mà không cần uống rượu – theo các truyện kể Cổ La-Hy – và làm thiên hạ say rượu say xỉn chứ Tửu Thần không say rượu say xỉn bét nhè ói mửa/dâm ô trẻ con trong thang máy/húc xe bao giờ. Đã là “Thần” thì biết rõ giá trị cùng tác hại của rượu bia. Đó là lý do nhiều ngàn nam đại lý Manulife cố gắng đích thân thỉnh Bàu Đá Miền Trung, thận cật huyết tim hổ mang chúa Miền Tây, thằn lằn núi Miền Đông, chim-Hàn-đi-lạc Miền Bắc về Sài Gòn để mời cho được “Tửu Thần” Hoàng Hữu Phước đến dự và các nam môn sinh này khi “ăn nhậu” nhận được hai món quà quý của “Tửu Thần” gồm sự tham gia nhiệt tình của “Tửu Thần” và lời khuyên chân tình rằng muốn trở thành đàn em thân tín của “Tửu Thần” thì bắt đầu từ sáng hôm sau đừng hoang phí tiền bạc và sức khỏe làm bạn với rượu bia nữa mà hãy mỗi tuần báo cáo riêng cho “Tửu Thần” biết đã đẩy mạnh kinh doanh tới đâu, lo được những gì cho cha-mẹ-vợ-con, khiến sau mỗi cuộc “nhậu” là “Tửu Thần” tạo nên cho Manulife nhiều hơn những đại lý kinh doanh thành công, còn đại lý toàn quốc được “Tửu Thần” tưởng thưởng bằng các chuyến đón quân ồ ạt về ở miễn phí tại các khách sạn Thành Phố Hồ Chí Minh để dự các giải tranh hùng vô địch Futsal do “Tửu Thần” tổ chức hoành tráng tại một sân vận động lớn, cấp đầy đủ trang phục thi đấu do “Tửu Thần” thiết kế độc đáo có màu sắc riêng (màu vàng dành cho…“Tửu Thần”) cho từng đội của từng tỉnh thành và tên gọi tiếng Anh của mỗi đội.

Rượu là để cấp trên rót một chung tưởng thưởng cấp dưới cho một công trạng. Rượu cũng là để triệt hạ đối thủ, để hại đối thủ, để moi thông tin từ đối thủ.

Bia là để giải khát. Bia cũng là để triệt hạ đối thủ, để hại đối thủ, để moi thông tin từ đối thủ.

Rượu không để chứng minh ngũ tạng của ta là inox và để cấp trên cùng cấp dưới dùng chai bia chai rượu nện vào đầu nhau.

Bia không để ừng ực cho thiên hạ biết ta đang chết khát trong cơn chết đói.

“Tửu Thần” Hoàng Hữu Phước chỉ uống rượu bia với đám đông khi đang diễn xuất, hoặc khi muốn dạy ai một bài học, hoặc khi muốn thu phục nhân tâm để dẫn dắt vào đường ngay nẽo thẳng. “Tửu Thần” Hoàng Hữu Phước không bao giờ “nhậu” với đám đông xa lạ, đám đông không thân thiện, đám đông không thân tình, ở nơi không thuộc quyền sở hữu địa ốc của bản thân, ở nơi nhiệt độ cao hơn 160C và ở nơi không có sự giám sát bảo vệ nghiêm nhặt của vợ hiền Vũ Thị Liên hoặc của người tài Lại Thu Trúc. Vì vậy, bọn rác rưởi ganh tỵ ganh tài ganh ghét với Hoàng Hữu Phước  chỉ có thể dùng tên giả quẳng rác bôi nhọ xạo lên không gian mạng chùa, do tất cả bọn này đều đã bị Hoàng Hữu Phước nắm giữ bằng chứng thật có nhân chứng thật về những trò hạ đẳng của chúng ở bất kỳ nơi nào chúng sinh hoạt học tập và/hay làm việc và/hay giao du với Hoàng Hữu Phước.

4- Chiến Thuật Giải Quyết Ùn Ứ Ùn Tắc Giao Thông: Giải quyết kho rượu quà tặng chất chồng theo năm tháng khiến nhà không còn lối đi làm phong thủy nhà kém tốt.

D) Hoàng Hữu Phước Nói Gì Về Luật Rượu Bia

1– Sao lại phải cần có Luật Rượu Bia? Khi nào có Luật Phòng Chống Tác Hại Của Cảnh Ở Truồng Trên Phim Ảnh? Khi nào có Luật Phòng Chống Tác Hại Của Ma Túy Đá? Khi nào có Luật Phòng Chống Tác Hại Của Dâm Ô Trong Thang Máy? Khi nào có Luật Phòng Chống Tác Hại Của Mặc Quần Áo Lòi Vú Lòi Đít Trên Thảm Đỏ? Và khi nào có Luật Phòng Chống Tác Hại Của Chè (gây bịnh tiểu đường)? Quốc Hôi là nơi dùng tiền thuế của nhân dân để ra luật linh tinh lặt vặt như vậy ư?

2– Về “rượu bia” chỉ cần bổ sung vào “Luật Hình Sự” hiện hành rằng:

(a) uống rượu lái xe: tù giam 2 năm + tịch thu xe + phạt tiền bằng giá trị xe bị tịch thu nhân cho 2;

(b) uống rượu lái xe gây thương tích cho người khác: lấy (a) nhân cho 2 về số năm và số tiền, rồi cộng với tiền chữa trị nhân cho 3;

(c) uống rượu lái xe gây tử vong cho một người: lấy (b) nhân cho 5 về số năm và số tiền phạt, rồi cộng thêm tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân bằng với tháng lương của nạn nhân nhân cho 1.000;

(d) uống rượu lái xe gây tử vong cho từ 2 người trở lên: chung thân – hoặc tù…235 năm cho dữ dội giống…Mỹ – và tịch thu toàn bộ tài sản kể cả do người nhà đứng tên nhưng không chứng minh được nguồn thu nhập tự có;

(e) chủ quán nơi người đến uống rượu rồi sau đó gây tai nạn: phạt tù từ 1 đến 3 năm, và phạt tiền bằng tổng thu nhập một ngày của quán nhân cho số ngày của tổng các năm tù bị tuyên án tức nhân cho 365, 730, 1095 lần – nghĩa là nơi bán rượu có trách nhiệm (i) yêu cầu mỗi người khách khi kêu bia rượu phải cung cấp số phone gia đình; (ii) báo với công an phường khi khách hàng bắt đầu uống chai bia/ly rượu thứ nhì hoặc bắt đầu kêu nguyên một chai rượu nặng hay một số chai bia; và (iii) ngăn cản người vừa uống rượu xong tự sử dụng xe hay lái xe về bằng cách yêu cầu để lại xe và về bằng taxi, đồng thời liên hệ gia đình để báo sự việc và hỏi xem có thể đến đưa người vừa uống rượu xong ấy về không; .

E- Hoàng Hữu Phước Miêu Tả “Quốc Tửu Phi Quốc Tửu”

Quốc Nhục là bài viết đầu tiên ở Việt Nam nói rõ về quốc tửu.

Tuy nhiên, vẫn có kẻ đần độn nhưng to mồm giữa chốn nghị trường Việt Nam nói rằng trên thế giới có mấy nước có “quốc tửu”, khiến tôi đây buộc phải viết thêm phần F này để cho thế gian biết rõ những điều căn bản sau đây:

1) Không bao giờ có cái gọi là “quốc tửu” ở bất kỳ quốc gia nào trên toàn thế giới này, kể cả Hàn Quốc, Nhựt Bổn, và Trung Quốc. Mỗi nước có những cách chế tạo rượu – hay bia – khác nhau, trong đó có loại nào phổ biến hơn cả, và được người nước khác biết đến nhiều hơn. Thí dụ: Nhựt Bổn không có “quốc tửu”. Người nước khác tìm hiểu xem Nhựt có những thứ rượu nào (như Umeshu, Amazake, Sake, Shochu, Awamori, v.v..) và thứ nào mới là Representative Drink (hay National Drink) là thức uống (rượu) tiêu biểu của Nhựt Bổn. Nếu thức uống tiêu biểu đó là rượu nặng thì gọi là National Liquor. Nếu thức uống tiêu biểu đó là rượu mùi thì gọi là National Liqueur. Đã là các thứ rượu tiêu biểu của một quốc gia thì phải luôn có đầy đủ thông tin về các loại nguyên liệu chưng cất, kỹ thuật ủ lên men hay chưng cất, xếp loại trong thang bậc chung với các loại rượu ở nước khác, tên nhà hay những nhà sản xuất tầm cỡ quốc gia uy tín quốc tế, được sử dụng rộng rãi trong nước đó và được nhiều người nước khác biết đến và ưa chuộng. Người nước khác nghiên cứu tất cả ngần ấy thông tin để nhận ra rằng rượu Shochu được người Nhựt đánh giá cao vì tuy là rượu nặng nhưng có dược tính phòng ngừa đột quỵ, phòng ngừa trụy tim, và tạo ra enzyme gọi là urokinase giúp làm tan huyết khối; tuy nhiên, Sake với hơn 1800 nhà máy sản xuất lớn mới là National Liquor của Nhựt vì được đa số người Nhựt ưa chuộng và tự hào chọn làm quà tặng cho bạn hữu nước ngoài.

Chữ “quốc tửu” của tiếng Việt lại mang nội hàm không tương đồng với bất kỳ từ tiếng Anh nào nêu trên cả, nên nó mang ý nghĩa hoàn toàn không bình thường. Việt Nam là một nước chỉ có mỗi “rượu đế” dân giã. Rượu “cần” hay rượu gì khác chỉ mang tính dân giã địa phương nhỏ lẻ. Rượu đế không phải là thứ rượu nổi tiếng của Việt Nam và được ưa chuộng bởi người Việt Nam. Nếu muốn có “quốc tửu”, Việt Nam phải tổ chức bầu chọn chứ hoàn toàn không dựa trên sức mạnh sản xuất và tiêu thụ nội địa, không hề có đầy đủ thông tin mang tính bộ quy chuẩn quốc gia về các loại nguyên liệu chưng cất, các chu trình kỹ thuật khoa học ủ lên men hay chưng cất, sự xếp loại trong thang bậc chung với các loại rượu nào ở nước khác, và không được sản xuất bởi nhà hay những nhà sản xuất nào có tầm cỡ quốc gia và có uy tín quốc tế. Nhựt Bổn có ngành công nghiệp rất mạnh về sản xuất rượu mạnh, và rượu Suntory’s Yamazaki của họ thuộc lớp Whisky đã đoạt giải rượu whisky ngon nhất thế giới năm 2015, còn ở Việt Nam đã xuất hiện các chai Suntory’s Hibiki 30 tuổi và 12 tuổi thuộc loại rượu sang, trong đó Suntory’s Hibiki loại 12 tuổi đã chiếm lĩnh thị trường Mỹ từ 30 năm nay.

Việt Nam không có ngành sản xuất rượu phát triển mạnh do nước Việt chỉ có mỗi một loại rượu gọi là Rượu Đế, người dân Việt không tiêu thụ nhiều Rượu Đế do vừa bị sự hấp dẫn của rượu ngoại, vừa không an tâm đối với chất lượng Rượu Đế, ngay cả trong gia đình người Việt cũng không ủng hộ việc uống Rượu Đế, nên không thể nói Rượu Đế là thức uống tiêu biểu của Việt Nam,  Chính vì không hiểu điều này, nhiều người cứ mãi mơ màng nói sai về “quốc tửu”, đề xuất Bàu Đá là “quốc tửu” trong khi Bàu Đá là một nhãn hiệu chứ không là một loại rượu khác với rượu đế, không được ưa chuộng bởi đa số người Việt Nam, không có đầy đủ thông tin mang tính bộ quy chuẩn quốc gia về các loại nguyên liệu chưng cất, các chu trình kỹ thuật khoa học ủ lên men hay chưng cất, sự xếp loại trong thang bậc chung với các loại rượu nào ở nước khác, và không được sản xuất bởi nhà hay những nhà sản xuất nào có tầm cỡ quốc gia và có uy tín quốc tế.

2) Hãy Xem Đây Quốc Tửu Thái Lan:

Trong bài 6 Khuyến Nghị Của Hoàng Hữu Phước Về Sửa Đổi Luật Quốc Hội, tôi có thuật sự việc tôi khẩn cấp tự thân vận động để đến phi trường Tân Sơn Nhất nhanh nhất để thay mặt Ủy Ban Đối Ngoại Quốc Hội và thay mặt luôn cho Chính Quyền Thành Phố Hồ Chí Minh để đơn thương độc mã tiếp ông Phó Chủ Tịch Hạ Viện Thái Lan và sau đó tiễn ông ấy ra tận chân cầu thang máy bay. Từ Hà Nội vào hỗ trợ tôi là một nữ phiên dịch viên của Quốc Hội. Tuy nhiên, sau khi hỏi cô ấy xem liệu tôi có được trò chuyện trực tiếp với ông ấy bằng tiếng Anh vì tôi không thoải mái khi nói tiếng Việt rồi chờ cô dịch, cũng như để ông ấy nói xong là cô lại dịch, và nhận lời đồng tình của cô, tôi để cô ngồi nghỉ đường hoàng ở ghế dọc bên trái tôi thay vì phải ngồi lấp ló sau lưng ghế của tôi. Sau hơn một tiếng trò chuyện rôm rả tâm đầu ý hiệp – do ông rất tâm đắc vì ông và tôi đều xuất thân nhà giáo rồi làm doanh nhân trước kh “làm chính trị” – ông ngỏ lời mời tôi đến ngôi nhà khiêm tốn ven sông của ông nếu tôi có dịp sang Bang Kok để ông lái du thuyền lớn từ âu thuyền của ông đưa tôi thoải mái ngoạn cảnh chung với gia đình ông, tất nhiên thoải mái vì có hai ca nô loại 10 chỗ của cận vệ vũ trang chạy phía trước mở đường và chạy phía sau khóa đuôi không để tàu thuyền của dân tiếp cận. Ông bảo cô thư ký đưa ông món quà để ông trao tặng tôi. Đó là chai rượu với các đặc biệt sau:

a) Nhãn hiệu: Mekhong

b) Chưng cất và đóng chai tại Công ty Bangyikhan Distillery (Thailand) Co.Ltd hoạt động sản xuất từ năm 1786.

c) Chai 700ml, nồng độ 35%, chai có kiểu đóng miệng chai y như các chai rượu mạnh Âu Mỹ (tức bộ phận hãm liều lượng mỗi lần rót ra và ngăn ngừa việc dùng lại chai để làm rượu giả), cả chai và hộp đều từ nguyên liệu cao cấp, các chữ Mekhong và dấu triện công ty trên chai hay ngoài hộp đều in nổi kỹ thuật cao. 

d) Trên chai Mekhong không hề nêu lên – dù chỉ một lần – rằng Mekhong là “quốc tửu”.

e) Từ miệng Phó Chủ Tịch Hạ Viện Thái Lan không hề nêu lên – dù chỉ một lần – rằng Mekhong là “quốc tửu” – vì một khi đi thăm chính thức Quốc Hội Việt Nam tự hào đem theo 20 chai trong thùng gỗ bọc nhung xanh đậm và lót nhung đen tuyền để tặng lãnh đạo Quốc Hội và lãnh đạo Đảng và Nhà Nước mỗi khi diện kiến hội đàm thì đương nhiên đó là quà tặng đầy tự hào dân tộc Thái Lan.

f) Các dòng chữ tiếng Anh (không có tiếng Thái – trừ phần ghi dung tích và nồng độ  – vì đây là đẳng cấp cao dành cho xuất khẩu và quà tặng) trên chai và ngoài hộp có nội dung về rượu Mekhong với nguyên văn mà nghĩa tiếng Việt lần lượt như sau:

i- Mekhong, Rượu Của Thái Lan

ii- Mekhong là loại rượu hàng đầu và nổi tiếng nhất Thái Lan, với hương vị cổ điển Á Châu được chưng cất theo truyền thống với mật rỉ đường và gạo và được khéo léo hòa trộn với cây cỏ và gia vị Thái Lan theo một công thức bí truyền. Dù hương thơm ngọt ngào cùng vị cân bằng của Mekhong rất tuyệt khi nhâm nhi nguyên chất tại gia, Mekhong cũng rất tuyệt khi pha chế lạnh để quây quần cùng bạn hữu thích uống cocktail và cùng ăn món Thái.

iii- Mekhong khuyến khích bạn hãy thưởng thức rượu Thái ngon thơm này với tinh thần trách nhiệm.

g) Nhận xét của Hoàng Hữu Phước về chai Mekhong được tặng:

i- Triện in nổi: sản xuất rượu từ năm 1786 (tức cơ sở sản xuất danh tiếng từ lâu đời)

ii- Chai in nổi trên nhãn: thành lập công ty năm 1941 (tức theo luật doanh nghiệp)

ii- Chai có đóng dấu mực màu đen “Sản xuất ngày 18-01-1953” (tức lô thùng sau đó được đem ra đóng cho lô chai trong đó có các chai đem sang Việt Nam làm quà quý thượng hạng 60 năm tuổi cung kính dâng tặng lãnh đạo của Việt Nam và thân mến tặng lãnh đạo của vợ tôi)

h) Nhận xét của Hoàng Hữu Phước về rượu Mekhong được tặng:

i-  Hương thoảng thơm ngọt

ii- Vị nhẹ ngọt thơm

iii- Nồng độ dịu, khiến người uống có thể hoặc nhâm nhi hoặc nốc cạn một cách vương giả cao sang (nghĩa là không khiến người uống cứ phải nhăn mặt lại một cách xấu xí đầy khổ sở khi uống xong như đối với các loại rượu nặng Âu Mỹ hay …Việt)

iv- Sơ kết 1: Mekhong là loại rượu nặng rất ngon vì thơm, ngọt, dịu, và…ngon.

v- Sơ kết 2: Mekhong đúng là “quốc tửu” Thái Lan dù chẳng bất kỳ người Thái hay quan chức Thái hoặc nhà sản xuất Thái nào gọi nó là “quốc tửu” ngay cả bằng tiếng Anh (như đã nói ở trên: National Spirit hay National Drink).

vi- Sơ kết 3: Nhà sản xuất gọi Mekhong là rượu nổi tiếng nhất Thái Lan bằng tiếng Anh, mà tiếng Anh của “nhất” là khi so sánh từ 3 trở lên, hàm ý Thái Lan có nhiều hoặc rất nhiều loại rượu ngon khác.

vii- Tổng kết: Thảo nào người Thái không màng đến việc thèm thuồng chữ “quốc tửu” như người Việt đến độ ngang nhiên…vu khống rằng nước khác có “quốc tửu”. Người Thái đã có một thứ “quốc tửu phi quốc tửu” tức “quốc tửu” không cần quốc gia bỏ bạc tỷ ra để bình chọn “quốc tửu”.

3) Hãy Xem Đây Quốc Tửu Việt Nam:

Xin cáo lỗi phải để trống phần này, không thể giới thiệu gì cả, vì tôi chưa hề biết Việt Nam có những loại rượu nào do những cơ sở sản xuất nào có bề dày lịch sử kinh nghiệm sản xuất ra sao để thiên hạ so sánh và gọi nó là “ngon nhất” để người nước khác ngợi khen gọi nó là “quốc tửu” của Việt Nam. Chắc chắn chỉ có người nào nói hoài về “quốc tửu” mới có nghiên cứu thâm sâu đầy đủ về rượu Việt Nam để viết bài tự bảo vệ cho cái đòi có “quốc tửu” của mình.

Kết Luận

1) Để dễ hiểu hơn, hãy liên tưởng Việt Nam có nhiều món ăn, trong đó truyền thông nói nhiều – vì không biết nói gì – về món PhởPhở không bao giờ là món ăn duy nhất cũng như không bao giờ là món ăn đại diện cho một đất nước có Phật Giáo gần như là “quốc giáo” và “ăn chay” là xu thế lành mạnh của đa số con người trên thế giới. Từ đó, đa số người ngoại quốc cứ mở miệng là lịch sự khen món Phở do trước khi đến nướ nào họ cũng chịu khó tìm đọc vài thông tin để sử dụng tại nước ấy cho có vẻ lịch sựhiểu biết. Tuy nhiên, ngay cả nếu có chuyện điên rồ chọn món Phở làm “quốc…thực” thì cũng có thể bấm bụng chấp nhận được vi Việt Nam có nhiều món ngon vùng miền nên ai nắm quyền truyền thông thì cứ viện cớ có cơ sở để đánh giá, so sánh, chọn lựa là ổn cả. Duy rượu chỉ có một thứ Rượu Đế thi sao mà chọn được “quốc tửu” cơ chứ. Giá như bày ra công thức ẩm thực rằng nam phụ lão ấu khi ăn Phở phải uống kèm Rượu Đế để gia tăng sản lượng sản xuất và tiêu thụ Rượu Đế trên toàn quốc để Việt Nam sớm có “quốc tửu”.

2) Một khi con đường đến dẫn đến danh dự “Việt Nam Có Quốc Tửu” trở nên tối cần thiết như thế, thì e rằng đừng nên nói gì về “tác hại của rượu bia”, đừng nên gia tăng hình phạt làm chi. Và tóm lại, có cần phải soạn thảo cái Luật gì đó phòng chống rượu bia không vậy?

Hãy nhớ rằng ngoài quốc hiệu, quốc kỳ, quốc ca, và quốc thiều, đừng bao giờ bày trò “bình chọn” quốc hoa, quốc tửu, quốc phục, vì căn bịnh sính quốc rồi thế nào cũng đến lúc kiến nghị cho ra các bình chọn “quốc xa” để tôn vinh ô-tô Vinfast, “quốc điện xa” để tôn vinh xe hai bánh điện cũng của giòng họ Vin, “quốc phôn” để tôn vinh điện thoại thông minh cũng của giòng họ Vin, “quốc khố” để tôn vinh kiểu y phục yêu thiên nhiên cho kỳ “thảm đỏ Cannes 2020” gồm nhứt dây nhứt lá theo đó sợi dây tóc tiên cột ngang bụng dưới rốn một gang tay rồi treo một chiếc lá đa khô queo lòng thòng phất phơ phần phật đậy hờ bộ phận bài tiết phía trước không tốn lá đa che ngõ hẽm bài tiết phía sau và cũng không có lá chuối che từ cổ xuống đến lá đa.

3- Nhà Làm Luật Việt Nam phải chăng toàn là nhà giáo nên toàn nghiện xài chữ “giáo dục”.

Nhà Làm Luật Việt Nam cứ nghĩ Việt Nam đang trong thời chiến tranh khốc liệt nên toàn mê ngủ xài hoài chữ “tuyên truyền”.

Nhà Làm Luật Việt Nam quen xúc phạm nhân dân Việt Nam, xem họ có dân trí thấp nên hở ra cái gì là xoen xoét miệng mồm nói “phải ra sức tuyên truyền giáo dục nhân dân” về cái đó.

Luật Việt Nam vì vậy mà cứ như thứ quyền lực nhũn xèo.

Vì vậy, một khi không cho rằng Việt Nam nên thịnh cường như tất cả các siêu cường, thì hãy xem bài viết này là khúc tấu hài của nhà châm biếm satirist đến từ thượng giới rất giỏi tiếng Việt mà chốn thiên đình có nhiều thiên lôi cỡ Thần Thor chứ không có hệ thống quyền lực nhũn xèo.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor

Tham khảo:

Quốc Nhục  12-02-2015

6 Khuyến Nghị Của Hoàng Hữu Phước Về Sửa Đổi Luật Quốc Hội 14-5-2019

Hoàng Hữu Phước Tại Tổng Cục Tình Báo 03-5-2018

Nịnh Bợ: Dưỡng Liêm và Nịnh Bợ May 21, 2019

Vợ Hiền: Đám Cưới  09-12-2015

Vũ Thị Liên Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 3  21-01-2018

Người Tài: Hiền Tài 22-5-2019

Lại Thu Trúc Lại Thu Trúc 22-12-2015

Bôi Nhọ: Bôi Nhọ 02-12-2015

Quyền Lực Nhũn Xèo:  Quyền Lực Nhũn Xèo  09-11-2017

Sự Thật Về Sức Mạnh Kinh Tế Thần Kỳ Của Nhật Bản Và Chân Giá Trị Của Sức Mạnh Kinh Tế Thần Kỳ Của Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-5-2019

Bài viết sau đây được đăng trên trang mạng doanh nhân emotino lúc 4 giờ sáng ngày 08-01-2010 với mã số 18358.

Việc đăng lại hôm nay chỉ để chứng minh nếu một người thực sự là thạc sĩ/tiến sĩ, người ấy dứt khoát không sao dứt được niềm say mê nghiên cứu tài liệu nước ngoài và viết lách vì nghiên cứu và viết lách là đặc điểm của đẳng cấp luôn để sẵn tua mão bên phía trên vai trái của mình. Nếu lãnh đạo cơ quan của bạn là thạc sĩ/tiến sĩ mà hắn ta/ả ta chẳng hề yêu nghiên cứu viết lách hàn lâm để sẻ chia hành trạng tư duy chuyên nghiệp của mình với tập thể, mà chỉ khoái làm con nít cà tửng cà tửng trên Facebook và/hay Instagram hoặc chỉ khoái là đại gia tức đi siêu xe ở siêu hang quen siêu gái khoái siêu bợm hưởng siêu quyền (cho xe xồng xộc vào đón vợ/chồng ngay chân cầu thang máy bay dù vợ/chồng không phải là tổng thống/đệ nhất phu quân/đệ nhất phu nhân), thì bạn có thể chắc chắn một tỷ phần trăm rằng bằng cấp thạc sĩ/tiến sĩ của hắn ta/ả ta có được là do nhờ người thi hộ, nhờ trường không tên tuổi cấp cho miễn có chường mặt mũi đủ số giờ ngồi trong lớp, nhờ được Gà Rừng cung cấp theo giá rao trên mạng, hoặc xem bằng cấp là đồ trang sức để “cho có với người ta”, hoặc thấy mình thấp kém ngỡ có bằng cấp sẽ đương nhiên biến thượng lưu, hoặc nhờ “phe ta” ở ngay trong nội tình phe nhóm tiến sĩ ở Việt Nam chấm đạt rồi cấp bằng theo chỉ đạo của hệ thống chính trị để ngồi vào các chiếc ghế cao quyền lực kinh-tài của chế độ để sau đó tạo điều kiện cho các cơ quan công tố/công an/toà án/trại giam có nhiều việc để làm để trau giồi tay nghề cho hoàn hảo hơn.

Ắt không cần nhắc thêm rằng bài lập lại dưới đây –như rất nhiều bài đăng lại khác – được viết trước khi tác giả Hoàng Hữu Phước có danh-vị-trọn-đời “Nghị Sĩ Khóa XIII” của Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Sự Thật Về Sức Mạnh Kinh Tế Thần Kỳ Của Nhật Bản Và Chân Giá Trị Của Sức Mạnh Kinh Tế Thần Kỳ Của Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

08-01-2010

I. Dẫn Nhập: Các Ngộ Nhận Về Sức Mạnh Kinh Tế Thần Kỳ Của Nhật Bản

Thường thì khi nói về Nhật Bản, nền kinh tế đứng hàng thứ hai trên thế giới, người Việt Nam hay nghĩ đến đất nước hứng chịu hai quả bom nguyên tử đầu tiên và duy nhất – tính đến ngày 08 tháng Giêng năm 2010 – của nhân loại, đến cảnh điêu tàn của Hiroshima và Nagasaki, đến sự đầu hàng của Nhật cùng với sự sụp đổ của Khối Trục Đức-Ý-Nhật của Đệ Nhị Thế Chiến, đến thương hiệu Japan chiếm lĩnh vị trí độc tôn đồng nghĩa với hàng công nghiệp cao chất lượng cao – xóa sổ vĩnh viễn sự kiêu hãnh của Đức và dập tắt ngay cả khát vọng mong manh vươn lên của Hoa Kỳ, và đến vị trí thống lĩnh kinh tế toàn cầu. Tất cả dẫn đến sự cảm phục, thán phục, rồi thần phục, cứ như dân tộc Nhật ấy thật sự là con Trời, không biết rằng còn có nhiều sự thật khác đã không được bàn đến, khiến những sự thật được nêu bấy lâu nay đưa người ta đến với ngộ nhận. Một đất nước chỉ có hai thành phố bị san thành bình địa chứ không phải từ Bắc Chí Nam từ Đông sang Tây, từ đảo lớn đến đảo nhỏ bị san thành bình địa, nên khác rất xa cảnh hoang tàn tang thương ngẫu lục người ta hay tưởng tượng trong cảm thương. Một đất nước đã bạo tàn thu tóm của cải khổng lồ của các quốc gia trải dài từ Đông Bắc Á – kể cả Trung Quốc – đến Đông Nam Á – có cả Việt Nam – đem về chính quốc, thì việc hai thành phố bị bom nguyên tử tàn phá cũng giống như một tên kẻ cướp chở chuyên về quê nhà vô thiên lủng ngọc ngà châu báu, mua sắm đất đai đồng ruộng mênh mông thẳng cánh cò bay, tậu biệt thự và địa ốc cao cấp khắp chốn, thì cái garage chứa hai chiếc Rolls-Royce Phantom và Rolls-Royce Ghost có cháy rụi thành Rolls-Royce Spectre và Rolls-Royce Spook cũng khó làm tên kẻ cướp nghèo đi. Duy chỉ có chuyện đầu hàng Mỹ mới luôn là nỗi nhục nhã của một dân tộc hãnh diện với tinh thần võ sĩ đạo: nhanh chóng đầu hàng Mỹ chỉ vì sợ sự lan tỏa của chủ nghĩa cộng sản sau sự phản công vũ bảo của Hồng Quân Liên Xô đánh bật Nhật Bản khỏi Mãn Châu, giải phóng cả khu vực rộng lớn Đông Bắc Á, ắt sẽ cùng Hồng Quân Trung Quốc vượt biển chiếm đóng Phù Tang.

II. Sự Thật Về Sức Mạnh Thật Sự Của Nhật Bản

A) Đôi Dòng Lịch Sử

1- Nhật và Khối Trục Quốc Xã Đức- Phát Xít Ý- Quân Phiệt Nhật

Trước sự lấn lướt về ý thức hệ cộng sản đang chiếm thế thượng phong và sự lớn mạnh của Liên Xô, Quốc Trưởng Hitler của Đức Quốc đã cùng Thủ Tướng Nhật Bản Hiranuma k‎ý hiệp ước năm 1936 cam đoan bảo vệ nhau nếu Liên Xô tấn công, và Ý cùng tham gia k‎ý kết năm 1937 để dựa oai hùm, tạo thế ba chân vạc với Quốc Xã Đức – Phátxít Ý – Quân Phiệt Nhật. Song, với việc Hitler khôn ngoan k‎ý riêng với Liên Xô vào năm 1939 một hiệp định không gây hấn lẫn nhau, khối Trục chuyển hướng với hiệp định mới vào tháng 9/1940 cùng nhau chống Mỹ. Khi thấy anh-em-ba-chân-vạc Đức chiếm Pháp Quốc lập nên chính phủ Vichy, Nhật Bản thừa cơ hội xua quân “hưởng sái” chiếm đoạt Đông Dương thuộc Pháp (gồm Việt Nam, Lào, và Cam-bốt tức Cambodia)

2- Vì Sao Nhật Xâm Lược Đông Nam Á và Tấn Công Trân Châu Cảng

Năm 1895 sau khi dễ dàng đánh bại Trung Quốc, chiếm cứ Đài Loan, Nhật Bản bắt đầu tấn công Liên Xô dành quyền kiểm soát bán đảo Hàn Quốc và Mãn Châu, chiếm được Nam Mãn Châu và bán đảo Sakhalin, tạo nên tâm l‎ý tự tin bá quyền nước lớn, cho mình có bổn phận bảo vệ các quốc gia Châu Á khỏi chủ nghĩa thực dân đế quốc phương Tây. Từ năm 1937, Nhật xâm lược đánh chiếm Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, và thâu tóm gần hết vùng lãnh thổ Đông Bắc Trung Quốc, đặt 300 triệu dân Trung Quốc ở những nơi chiếm đóng dưới sự cai quản bạo tàn của 600 ngàn quân Nhật. Sự tiến quân xuống phương Nam đến vùng Đông Nam Á chỉ là chuyện của thời gian.

Thấy Nhật đã nuốt gọn Đông Dương, Tổng Thống Mỹ Roosevelt kêu gọi thế giới cấm vận nhiên liệu với Nhật Bản, nhằm buộc Nhật rút quân hoàn toàn khỏi Trung Quốc và Đông Dương, khiến Nhật quyết định tấn công các thuộc địa giàu dầu mỏ tại Đông Nam Á của Anh Quốc, Hà Lan, và Hoa Kỳ (như ở Mã Lai, Indonesia, Philippines) đồng thời tung 535 chiến đấu cơ xuất kích từ 6 hàng không mẫu hạm đánh phủ đầu răn đe Mỹ tại căn cứ hải quân Mỹ ở Trân Châu Cảng (Pearl Habour, đảo O’ahu, Hawaii) ngày 07/12/1941, và Cuộc Hành Quân Mật Danh Z này đã làm Mỹ mất 18 chiến hạm, 188 chiến đấu cơ, 2.402 sĩ quan và binh sĩ hy sinh, và 1.282 quân nhân trọng thương, trong khi số thiệt hại của Nhật ở mức tối thiểu, với 29 phi cơ bị bắn rơi, mất 5 tàu ngầm tiếp tế, 65 binh sĩ thương vong, và một thủy thủ bị bắt làm tù binh. Cuộc tấn công này đẩy nước Mỹ trực tiếp tham dự vào Đệ Nhị Thế Chiến.

3- Kế Hoạch Marshall: Mỹ và Châu Âu

Kế hoạch Marshall được đặt theo tên của Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ George Marshall, là kế hoạch tái thiết Châu Âu trong thời gian 1948-1952 với gói viện trợ 13 tỷ USD mà Hoa Kỳ dành cho Áo, Bỉ, Luxemburg, Đan Mạch, Pháp, Tây Đức, Hy Lạp, Iceland, Ái Nhĩ Lan, Ý, Hà Lan, Na Uy, Bồ Đào Nha, Thụy Điển, Thụy Sĩ, Anh Quốc, và Thổ Nhĩ Kỳ, nhằm triệt tiêu mầm mống trỗi dậy đầy hấp dẫn của chủ nghĩa cộng sản tại các nước này sau Đệ Nhị Thế Chiến. Và hàng hóa của Hoa Kỳ, quốc gia chẳng những chẳng có tổn hại đáng kể nào trong Thế Chiến mà còn hưởng lợi từ sự điềm nhiên tọa thị của bạng duật tương trì để trở thành nhà cung ứng hàng tiêu dùng và nguyên liệu hàng đầu thế giới, được bán cho các quốc gia nhận viện trợ từ Kế Hoạch Marshall.

4- So Sánh Một Kế Hoạch Marshall Nhỏ: Mỹ và Nhật Bản với Douglas MacArthur

Đại tướng Douglas MacArthur chỉ huy quân đội Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương bắt đầu tổng tấn công Nhật giải phóng lần lượt các đảo New Guinea, New Britain, Solomons, Admiralty Islands, và Philippines, trước khi bệ vệ chứng kiến Nhật k‎ý văn kiện đầu hàng trên chiến hạm Missouri ngày 02-9-1945, và đổ quân chiếm đóng Nhật Bản, thực hiện các chương trình cải cách nhằm biến Nhật thành một quốc gia theo thể chế dân chủ. Thế nhưng cuộc chiến tranh Nam-Bắc Hàn với sự tham dự chủ lực của MacArthur từ năm 1950 đã tạo cơ hội cho Nhật Bản trở thành hậu phương cung cấp hàng hóa và nguyên liệu chủ lực cho Liên Hợp Quốc và bốn năm của cuộc chiến đã đem lại cho Nhật Bản một nguồn thu khổng lồ mà không bất kỳ quốc gia Tây Âu nào hưởng được tương tự từ Kế Hoạch Marshall. Ngoài ra, cuộc chiến Nam-Bắc Hàn cũng làm Hoa Kỳ nhận ra một tiềm tàng nguy hiểm của sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản nên gia tăng đầu tư vào Nhật Bản trong thời gian chiến tranh Hàn Quốc, đồng thời khôn ngoan cách chức MacArthur khi vị tướng này chưa đánh thắng Bắc Triều Tiên đã vội tuyên bố tấn công Trung Hoa lục địa để tiêu diệt Trung Cộng.

5- Cùng Một Giuộc

Học giả Noam Chomsky, người mà các sinh viên Ban Anh Văn ở Việt Nam đều học biết các công trình nghiên cứu về ngôn ngữ học của Ông – nhưng ít ai biết Ông đã đến được Hà Nội trong thời gian chiến tranh Chống Mỹ của Việt Nam ở cao trào khốc liệt, để nói lên tiếng nói nhà trí thức Mỹ ủng hộ nước Việt Nam của Tổng Thống Hồ Chí Minh, đã mĩa mai rằng số tiền Hoa Kỳ viện trợ cho Pháp và Hà Lan đã được hai nước này dùng cho đại cuộc tái xâm lược Đông Nam Á, mà điển hình là Hà Lan tái chiếm Indonesia, cùng với quân Anh nhảy dù chiếm thủ đô Jakarta và quân Úc đổ bộ giải giới quân Nhật, dù Indonesia đã tuyên bố độc lập ngày 17/8/1945 sau khi quân Nhật đầu hàng đồng minh. Những trận chiến đẫm máu kéo dài cho đến khi quân Hà Lan k‎ý văn kiện công nhận nền độc lập của Indonesia ngày 02-11-1949, chấm dứt sự hiện diện của các đoàn quân ngoại bang vừa thoát thảm họa Đức Quốc Xã, vừa nhận tiền của Mỹ đã ngay lập tức xua quân trở lại nhằm áp đặt nền đô hộ lên toàn Đông Nam Á, thậm chí một quốc gia loại cò con theo đóm ăn tàn như Hà Lan cũng gây nợ máu với nhân dân Indonesia, chứng tỏ dù những quốc gia Tây Âu này là nạn nhân của chủ nghĩa Quốc Xã Đức hay Phát-xít Ý, vẫn không có một ranh giới định hình rõ nét giữa họ với những kẻ tội đồ gây ra Thế Chiến Thứ II, có chăng chỉ là vị trí bọn cướp thắng với bọn cướp thua.

B) Sức Mạnh Thật Sự Của Nhật Bản – Những Gì Việt Nam Không Có, Muốn Có, và Không Muốn Có

1- Tài Chính và Cơ Hội Từ Kẻ Thù

Người dân Nhật không thể nào quên mối thâm thù khi phải đầu hàng Hoa Kỳ và để quân Mỹ đổ bộ chiếm đóng xứ sở Mặt Trời Mọc. Nhưng không thể phủ nhận chính sự chiếm đóng của Hoa Kỳ và việc MacArthur xóa sổ quân đội Thiên Hoàng đã giúp đất nước Mặt Trời Mọc tiết kiệm được ngân sách khổng lồ lẽ ra phải chi ra cho quân đội và chiến tranh, khiến tổng sản lượng quốc gia GNP của Nhật tăng đến 73% (trong khi Tây Đức tăng 28,5%, Pháp 18,7%, Anh 12,7%  và Mỹ 8%) và Nhật hàng năm chỉ sử dụng 1% của GNP cho chi phí của Cục Phòng Vệ. Ngoài ra, dù bảo hộ mậu dịch cao, Hoa Kỳ vẫn mở rộng cửa thị trường cho Nhật, giúp Nhật trở thành đối tác lớn với các ưu đãi thuế quan, được mua nhiên liệu và nguyên liệu với giá thấp để phát triển công nghiệp Nhật Bản. Thêm vào đó những số tiền khổng lồ Mỹ trả trước để đặt hàng phục vụ cuộc chiến ở Hàn Quốc chiếm đến 27% tổng kim ngạch xuất khẩu của Nhật Bản, khiến tài lực của quốc gia này được ưu ái gia tăng mạnh mẽ và nhanh chóng. Chính nhờ có cơ hội này từ kẻ thù, Nhật Bản có được đà cất cánh bay cao về kinh tế trong những năm sau đó.

2- Quyết Tâm Của Chính Phủ

Chính phủ Nhật đã có quyết tâm cung cấp tài chính cho nền kinh tế và những sự hợp tác giữa nhà nước và doanh nghiệp, hình thành một nền kinh tế dựa vào xuất khẩu, trên cơ sở xuất khẩu tối đa hàng hóa sản xuất được, và ngoại tệ nhận về tập trung cho mua sắm công nghệ, đầu tư quản trị, nhập khẩu nguyên liệu và năng lượng để gia tăng phát triển kỹ nghệ, trong hoàn cảnh đất nước không có nhiều nguyên liệu phục vụ sản xuất công nghiệp và thậm chí không có trữ lượng dầu mõ nào (trừ vài phát hiện có mức độ nhỏ sau này). Các ngân hàng tư nhân và nhà nước sử dụng tiền tiết kiệm cá nhân của dân để cho các doanh nghiệp vay với lãi suất ưu đãi. Để đầu tư vào kỹ nghệ. Việc tập trung phát triển doanh nghiệp tư nhân và hình thành các tập đoàn độc quyền zaibatsukeiretsu nhằm hạn chế cạnh tranh và gia tăng thế mạnh trên thị trường quốc tế là một số đóng góp mang tính nhà nước trong việc đem lại cho Nhật Bản cơ sở có được sức mạnh kinh tế thần kỳ.

3- Quyết Tâm Của Người Dân

Đáp lại lời kêu gọi của Chính Phủ hy sinh tất cả để đất nước chiếm lĩnh vị trí kinh tế cao trên thế giới, người dân Nhật đã chấp nhận mua hàng tiêu dùng sản xuất trong nước với giá cao cắt cổ, trong ‎ý thức chính họ mới là giống dân cao qu‎ý nhất trong giống da vàng và thậm chí cao hơn cả dân da trắng, không đoái hoài đến hàng hóa rẻ mạt của nước ngoài. Sự cam chịu khủng khiếp này của thời hậu chiến đã hình thành nơi người Nhật đức tính trầm tĩnh, không nói về những lo lắng, căng thẳng, tức giận, hay về xung khắc tôn giáo, khi toàn dân là một, đồng lòng mua hàng nội hóa với giá cao để các công ty Nhật có thu nhập cao đủ bù đắp cho họ yên tâm bán hạ giá sản phẩm của mình trên thị trường hải ngoại, từ đó chiếm lĩnh thị trường thế giới.

Ngoài ra, người lao động Nhật chấp nhận lương thấp, đổi lại được hưởng cơ chế làm việc trọn đời, được huấn luyện nghề nghiệp, về sau góp phần quan trọng vào sự cất cánh về kinh tế của nước Nhật thời hậu chiến. Ngoài ra, rất đông dân chúng Nhật chấp nhận làm bán thời gian tại vô số các xí nghiệp nhỏ, không có an sinh xã hội hay bất kỳ quyền lợi nào khác, nhận lương bèo, tạo điều kiện cho các công ty lớn như Toyota và Sony sử dụng dịch vụ của các xí nghiệp nhỏ này với chi phí rẻ mạt, giúp chính Toyota và Sony và các công ty lớn thu lợi nhuận nhiều hơn và nhanh hơn, hình thành tư bản.

4- Giai Thoại Samurai

Samurai là những quân nhân kỵ binh dũng cảm, quên thân, phục vụ hết lòng chủ soái của mình, đích thị là những người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Đa số các samurai do chiến công hoặc đơn giản vì sự phục tùng của họ có ý nghĩa quan trọng với sự tồn tại của các sứ quân nên trở thành những nhà qu‎ý tộc. Ở đây, tinh thần samurai được cho là hòa quyện vào ý chí của người Nhật trước các biến động: hết lòng phò tá quân vương phục vụ chiến tranh, và lúc chiến bại thì hết lòng phục vụ nước nhà cho một danh dự đoạt lại hay một danh dự mới khác. Đối với Đệ Nhị Thế Chiến thì việc bị giải giáp và bị cấm có quân đội riêng đã đưa người Nhật từ cuộc chiến chiếm đoạt lãnh thổ sang cuộc chiến chiếm lĩnh thị trường bằng hy sinh mọi giá.

5- Giai Thoại Ninja

Trong chiến tranh chống Mỹ, người ta thường nghe nói nhiều đến những chiến sĩ đặc công (thời trước gọi là “đặc công Việt Cộng”), những siêu nhân xuất quỷ nhập thần, đến độ cảnh sát Sàigòn khi điều tra hiện trường phát hiện mảnh lựu đạn loại tự sát (loại rút chốt là nổ ngay, không phải loại tấn công có thể ném trong năm giây) là gấp sổ lại ngay và kết luận do đặc công Việt Cộng gây ra vì chỉ có đặc công Việt Cộng mới có khả năng dùng lựu đạn tự sát để sát thương kẻ thù rồi…phi thân tẩu thoát toàn vẹn. Ninja là những tay đặc công mặc trang phục toàn nâu sậm, chuyên lợi dụng đêm tối để ngụy trang đột nhập, do thám, dùng kiếm và phi tiêu để ám sát theo lịnh của chủ nhân. Và dù không thuộc đẳng cấp qu‎ý tộc samurai, các ninja nhất nhất thực hiện mệnh lệnh và bắt chước các samurai tự sát khi kế hoạch bất thành để bảo vệ bí mật về chủ nhân. Tuy không là quân nhân và chỉ là các sát thủ, không đáng để ngợi ca, song do dân Nhật có cái hay là không bao giờ dè bỉu chê bai đồ bản xứ và ra sức đánh bóng thương hiệu để thống trị thế giới nên cái tinh thần ninja cũng được truyền bá như một điểm cao qu‎ý của đức tính phụng sự và hy sinh cá nhân cho nghĩa lớn.

6- Giai Thoại Du Học Sinh

Đã có nhiều truyện truyền khẩu mang tính giai thoại về những du học sinh Nhật tại Hoa Kỳ thời hậu chiến, chẳng hạn có quá nhiều ca tử vong kiểu hara-kiri (mổ bụng tự sát) trong giới du học sinh Nhật trong thời gian dài, để rồi về sau giới chức Chính phủ Hoa Kỳ đâm ra nghi ngờ, theo dõi, kiểm tra, mới biết các xác chết hồi hương về Nhật Bản có chứa các tài liệu khoa học, kỹ thuật cao, tình báo kinh tế dấu trong các bọc nylon bên trong ổ bụng của kẻ tự sát đã được khâu lại. Vì đất nước quân chủ lập hiến của họ, họ đã hình thành những phi đội Thần Phong Kamikaze (gồm những phi công cảm tử chỉ cần được huấn luyện lái máy bay rồi xuất kích với lượng nhiên liệu đủ tiếp cận mục tiêu mà không cần học kỹ thuật hạ cánh) lao chiến đấu cơ Mitsubishi A6M Zero mang đầy bom vào ngay tử huyệt (giữa tháp điều khiển và ống khói các hàng không mẫu hạm Hoa Kỳ) đủ để đánh gảy xương sống chiến hạm nhấn chìm nó xuống biển sâu. Vì đất nước quân chủ lập hiến của họ, họ đi du học để lấy thân mình chuyển tài liệu về cho các nhà khoa học nghiên cứu, hầu có kết quả nhanh hơn là chờ đến khi họ tốt nghiệp sau những năm dài du học đầy tốn kém cho quê nhà. Đối với các kamikaze có thật và các du học sinh là giai thoại do không bên nào xướng nhận sự thật của các vụ mổ bụng tự sát, người ta có thể thấy toát lên từ cái cực đoan của tinh thần samuraininja chỉ biết có chủ nhân – sau này chủ nhân có nghĩa là đất nước Nhật Bản – là sự tự hào dân tộc, xem thường dân da trắng phương Tây, và chủ tâm lấy cái cực hay của Tây để thống trị Tây, chứ không bao giờ lấy cái tàm tạm của Tây để rồi hoặc bỏ quê hương hoặc trở về chê bai thóa mạ quê hương, đòi thay đổi thể chế và lật đổ chính quyền đang lèo lái quê hương qua cơn quốc nạn. 

III. Kết Luận: Chân Giá Trị Về Sức Mạnh Kinh Tế Thần Kỳ Của Việt Nam

Như vậy, nếu Nhật Bản có 7 điều kiện cực kỳ đủ để cất cánh phô trương sức mạnh kinh tế thần kỳ như:

a- có sẵn kho tàng cướp được từ các quốc gia bị chiếm đóng vùng Châu Á-Thái Bình Dương, trong đó có Đông Nam Á, trong đó có Đông Dương, trong đó có Việt Nam;

b- được kẻ thù không đội trời chung cung cấp tài lực để trở thành tiền đồn ngăn cản sự bành trướng của cộng sản Trung Quốc và Liên Xô, bảo vệ sự an nguy cho đất nước Hoa Kỳ về mặt Thái Bình Dương;

c- được kẻ thù không đội chung trời cung cấp cơ hội sản xuất và xuất khẩu làm giàu trên xương máu dân nước khác trong cuộc chiến Nam-Bắc Hàn;

d- chính phủ không cần chăm lo cho đời sống nhân dân và chỉ phải tập trung xây dựng tập đoàn kinh tế;

e- nhân dân cam chịu sống trong cảnh củi quế gạo châu, không dám mở miệng chống đối;

f- tinh thần SamuraiNinja chỉ biết cúc cung tận tụy thực hiện mệnh lệnh cấp trên; và

g- giới trẻ du học để nắm kiến thức khoa học kỹ thuật về phục vụ phát triển kinh tế đất nước chứ không bao giờ muốn lật đổ chế độ quân chủ ở quê nhà hay “phản biện” cung cách chính phủ đang điều hành kinh tế đất nước;

thì Việt Nam mới thực sự có được sức mạnh siêu thần kỳ vì trong điều kiện

a- không có bất kỳ kho tàng nào cướp được của lân bang để làm vốn đầu tay “tự có”;

b- bị kẻ thù cô lập chính trị, cấm vận kinh tế, bôi nhọ thanh danh Việt Nam từ đất nước duy nhất trên hành tinh cứu nguy dân tộc Campuchia thoát nạn diệt chủng kinh khủng điên rồ trở thành kẻ xâm lược quốc gia của Khờ-Me Đỏ;

c- không còn nhận được sự hỗ trợ kinh tế của Liên Xô và các nước Đông Âu Xã Hội Chủ Nghĩa, đã vậy còn bị siêu cường Trung Quốc gây hấn, tấn công quân sự;

d- chính phủ thực hiện lời dạy của thánh nhân trong trị quốc: minh quân thương dân như con đỏ, chăm lo đến từng miếng ăn cái mặc cho toàn dân trong khi hoàn cảnh kinh tế đất nước ngặt nghèo, bảo đảm thiếu hụt lúa gạo có ngay bo bo, lấy bao cấp làm quốc sách chứ quyết không để nhân dân phải chịu đựng như dân Nhật Bản mua củi đắt hơn quế nấu gạo đắt hơn châu, và trong nhiều chục năm trời không dám đưa giá điện và nước lên đúng giá thành sản xuất, chỉ để sao cho nhân dân được sống ít khó khăn hơn trong thời gian dài hơn một phần ba thế kỷ;

e- người Việt thích đôi co, tranh luận mọi việc, khiến ngay cả việc đơn giản có văn hóa cực cao như đội mũ bảo hiểm cũng nhao nhao “phản biện” thay vì răm rắp thực hiện quy định của nước nhà; và

f- không ít người trong giới trẻ du học kiểu bá đạo, chưa thành nhân đã tự xưng nhân tài, chưa đóng một xu thuế đã lo thu nhập bị hao hụt, không học kỹ thuật dính dầu mỡ sản xuất nhọc nhằn mà chọn quản trị kinh doanh và luật sang trọng để dùng mớ kiến thức sách vở nào cũng có để phỉ báng chính phủ không biết tăng gia sản xuất làm kinh tế, vi phạm nhân quyền và dân quyền, đòi áp dụng luật ngoại lai, quăng ném bã dân chủ-tự do-đa đảng-đa nguyên thiu ôi cũ rích mà không một công dân trí thức trẻ nào tại các nước tiên tiến xem trọng, và đòi thay đổi cả thể chế chính trị nước nhà, mong làm Tổng Thống ngồi trên đầu thiên hạ;

Việt Nam vẫn tồn tại được suốt 35 năm qua, đánh bại quân đội siêu cường Trung Quốc, cưu mang cứu mạng dân tộc Campuchia, tiêu diệt Khờ-Me Đỏ, chặn bắt toàn bộ các toán Kinh Kha của bọn Việt Kiều Mỹ-Thái-Úc đột nhập toan sát hại lương dân, kiên trì giáo dục người dân, xây dựng kinh tế ổn định phát triển, tạo uy thế chính trị cao vời, uy tín quốc tế gia tăng mà đất nước mang tên Việt Nam chưa bao giờ có được trước đó, mới thấy sức mạnh kinh tế của Việt Nam thực sự trên cả thần kỳ.

Tóm lại, mỗi khi ai đó trong cộng đồng người Việt chúng ta trầm trồ về sự thần kỳ hay kỳ tích kinh tế của một quốc gia nào khác, nên biết rằng người dân nước đó phải đồng cam cộng khổ hy sinh nhiều đến dường nào cho đất nước họ phồn vinh, rằng người dân nước Việt có đã và đang thắt lưng buộc bụng tự nguyện gánh chịu tất cả vì sự sinh tồn nòi giống và danh dự quốc gia, và có đã và đang hiểu biết chính phủ của mình đã và đang thực hiện có hiệu quả những kế sách kinh tế chưa từng được nêu lên tại các học viện hàn lâm trên thế giới, với cung cách, tư cách, và uy thế của những nhà giáo cấp thấp, chân quê, từng đánh thắng các tướng lĩnh thế gia vọng tộc ngôi sao sáng chói của các học viện quân sự Hoa Kỳ, xây dựng kinh tế Việt Nam phát triển mà chưa một tiến sĩ hàn lâm nước ngoài nào có thể làm điều tương tự tại Việt Nam Cộng Hòa.

Có như vậy mới đúng là người tôn trọng sự thật, yêu lẽ công bằng, và mới biết Đảng đã thương dân như con đỏ quá sức và quá mức như thế nào,

để nhận ra rằng chính Bụt chùa nhà mới thực sự thiêng liêng.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Ghi chú:

*PhantomGhost đều có nghĩa là “con ma” trong tiếng Việt được hãng Rolls-Royce dùng đặt tên cho hai model xe ô-tô đắt tiền của họ (dường như đã có hai chiếc Rolls-Royce Phantom ở Việt Nam). Đây là kiểu đặt tên nghèo nàn thường gặp ở các nhà sản xuất Âu Châu vốn rất kiêng kỵ với văn hóa trí hóa cao ở Việt Nam, và tôi nương theo đó mà dùng hai từ SpectreSpook cũng có nghĩa là “con ma” trong tiếng Việt để nhạo bọn Rolls-Royce, chứ trên thị trường thế giới chỉ mới có thêm phiên bản Rolls-Royce Phantom Coupé chứ chưa có xe Rolls-Royce SpectreRolls-Royce Spook.

Bài viết về Nhật Bản sau khi trở thành Nghị Sĩ Khóa XIII:

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Nhật Bản  28-02-2016

Tham khảo liên kết có nhắc đến trong bài:

Hướng Dẫn Của Hoàng Hữu Phước Về Đội Mão 15-5-2019

Bằng Giả – Đại Học Gà Rừng  28-9-2010

Thắc Mắc Hiền Tài

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị National Governance Strategist, Nhà Tư-Vấn Phát-Triển Nguồn Nhân-Lực Human Capital Advisor

23-5-2019

Thắc Mắc 1: Có một chi tiết trong bài Hiền Tài: Ông Trương Tấn Sang cũng gởi bài cho báo Thanh Niên nữa ông à.

Trả Lời: Bạn hãy tùy ý mà chọn lấy một trong 3 câu trả lời sau – hoặc lấy hết cũng không hề chi:

a- Cũng chung nhóm trẻ người non dạ thiếu hiểu biết cả mà.

b- Cũng là địa phương chủ nghĩa cả mà. Thành Phố Hồ Chí Minh đấy.

c- Vậy là từ 2 tăng lên 3 người không hiểu nghĩa chữ “hiền tài”.

Thắc Mắc 2: đồ 7 bước rất hay. Ông cho tôi đăng lại nhé?

Trả lời :  Bạn cứ tự nhiên nếu đã đọc bài Thùng Nước Đá Và Blog.

Nhân tiện, bạn thử đọc thêm bài Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ là tham khảo dành cho bạn trẻ thực sự muốn thành công, bạn sẽ biết thêm hai sơ đồ khác gồm:

mà có thể bạn cũng sẽ quan tâm muốn đăng lại trên blog của bạn.

Thắc Mắc 3: Cho Ái Diễm hỏi chút nha. Vì sao trong “Trui Rèn Chính Trị” anh ghi lâ “nhân tài” phải trở thành “đảng viên” vậy?

Trả Lời: Ghi chú ở đầu trang là “bài viết dành cho cấp lãnh đạo quốc gia” và có hai ý chính.

(a) Ở Việt Nam, lãnh đạo quốc gia không bao giờ giao việc quản lý Nhà Nước cho người ngoài Đảng. Ngay cả chuyện lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh giao việc lãnh đạo một Sở cho một người “ngoài Đảng” cũng là chuyện tào lao, vì đâu phải họ thỉnh mời nhân tài thành cồng mà sự thật cái vị đó đã thôi việc ở doanh nghiêp nước ngoài từ trước, đã trở thành đại biểu Hội Đồng Nhân Dân chắc qua ứng cử tự do, rồi được Thành Phố Hồ Chí Minh giao cho quản lý một Sở đang lụn bại, rồi nghe đâu vị ấy tự động rời nhiệm sở ra nước ngoài nhưng chưa biết có đã trở lại hay chưa. Vì vậy, ít ra là trước khi đến năm 2050, do nhân tài phải là người tài ái quốc hòa nhập vào guồng máy quốc trị nên một nhân tài tiềm năng nhất thiết phải qua trui rèn chính trị trong sinh hoạt đảng để được Đảng giao phó việc quốc trị, bước cần thiết để khẳng định tư cách nhân tài của Đảng. Khi quốc trị trở thành chuyên nghiệp sau 2050, ý niệm này sẽ được thay đổi vì khi ấy người tài thực thụ không Đảng tịch vẫn được hiện diện trong guồng máy quốc trị để trở thành nhân tài của đất nước.

(b) Giải thích rõ hơn: có thể khẳng định trong thời cận đại, Việt Nam có nhiều người giỏingười tài, nhưng chưa có ai là hiền tài. Hồ Chí Minh là một nhân tài cách mạng. Không một vị vua nào là hiền tài cả, mà chỉ có thể là minh quân. Hồ Chí Minh là một vị minh quân.Võ Nguyên Giáp là một nhân tài quân sự. Lịch sử rất có thể sẽ ghi nhận đánh giá Võ Nguyên Giáp là bậc hiền tài. Vị nào đã tổ chức thành công hệ thống phân phối bao cấp khổng lồ trên quy mô toàn quốc những năm đầu sau giải phóng đúng là một nhân tài quản trị. Vị nào đã khai sinh ra mô hình “nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” đúng là một nhân tài kinh tế.

(c) Tuy nhiên, trong thời hiện đại, ý thứ hai cần đặt ra vấn đề với Đảng rằng liệu lực lượng kế thừa của Đảng được Đảng chọn lựa để trui rèn chính trị để quản lý Nhà Nước, có bảo đảm đã kinh qua qua 4 bước trước đó gồm gia giáo thiên Khổng, học tập tự rèn, hành trình thực nghiệmthành tựu & thành tích hay chưa. Nếu chưa kinh qua đủ 4 bước đó mà vẫn được Đảng lựa chọn thì bảo sao ngay cả tướng lĩnh ngày nay cũng thi đua lem nhem đất đai tài sản Nhà Nước để phải chen vai lãnh án tù.

Thắc Mắc 4: Anh có phải là nhân tài không?

Trả Lời: Phải và không phải.

Phải, vì tôi có khiếu siêu khôi hài hý hước tự trào tức sở hữu cái “Excellent Sense of Humor của một nhà châm biếm satirist có tinh thần siêu khỏe siêu tích cực siêu yêu đời chưa cần siêu sắc thuốc.

Không, vì như đã nói: nay chưa phải năm 2050 nên muốn là nhân tài phải là Đảng viên để được phép vào trong guồng máy quốc trị để phục vụ tổ quốc và dân tộc. Mà tôi sẽ không bao giờ là Đảng Viên Đảng Cộng Sản Việt Nam có-thẻ-Đảng.

Với phong cách Âu Mỹ của một nhất thế sư biểu về nhân sự, tôi khẳng định tôi là người giỏingười tài về hùng biện và sách lược. Rất có thể năm 2050 theo cơ chế mới của Đảng trong sử dụng người tài, tôi sẽ có điều kiện trở thành nhân tài. Nhưng trước tiên, tôi phải là một nhà hóa học tài ba chế được thuốc cải lão hoàn đồng đã, vì năm 2050 tôi đã tròm trèm 95 tuổi rồi. Hẹn gặp bạn lúc ấy nhé – để phiếm chuyện tiếp về nhân tài.

Thắc Mắc 5: Em là Cẩm Thủy. Phụ nữ có là “hiền tài” không anh?

Trả Lời: Có chứ Cô Thủy. Nhưng tiếc là sử sách ta chẳng bao giờ ghi nhận ai là nữ hiền tài cả, chủ yếu vì cả mấy ngàn năm phong kiến nữ không được phép bước vào guồng máy quốc trị, còn trong thời cận đại thì chờ giải phóng phụ nữ đã, và trong thời hiện đại giải phóng phụ nữ xong thì các nam giới cứ tập trung tung hỏa mù vào nội dung “phụ nữ thành đạt” hay “quý bà thanh lịch” hoặc “mẹ đơn thân” hay “Vợ Ba” hoặc “áo đầm thảm đỏ Cannes”, v.v. Tôi có nhận diện được những “nữ hiền tài tiềm năng” và gọi họ là những vị anh thư như qua bài Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam – The Trio of Iron Ladies of Vietnam. Đó là những nữ nhân tài. Mong rằng sử sách ngày sau sẽ công nhận lời tôi: đó là những nữ hiền tài của đất nước này.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị National Governance Strategist, Nhà Tư-Vấn Phát-Triển Nguồn Nhân-Lực Human Capital Advisor

Tham khảo các liên kết trong bài theo thứ tự xuất hiện trước-sau:

Hiền Tài: Hiền Tài  22-5-2019

Thùng Nước Đá Và Blog.  14-7-2013

Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ . 12-9-2014

Excellent Sense of Humour: Thế Nào Là “Khôi Hài” – Người Việt Chưa Hiểu Về “Sense of Humor  30-11-2015

Anh Thư: Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam – The Trio of Iron Ladies of Vietnam  08-8-2016

Hiền Tài

Bài Viết Dành Cho Cấp Lãnh Đạo Quốc Gia

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị National Governance Strategist, Nhà Tư-Vấn Phát-Triển Nguồn Nhân-Lực Human Capital Advisor

22-5-2019

Mục Lục

A- Dẫn Nhập

B- Các Phân Biệt & Nhận Diện Hiền Tài

C- Cơ Chế Đảng Và Những Điều Không Đúng

D- Công Thức Hiền Tài

E- Kết Luận

A- Dẫn Nhập

Tôi là Hoàng Hữu Phước, Nghị Sĩ Việt Nam Khóa XIII.

Theo nguyên tắc ngôn ngữ chính quy chính thức Âu Mỹ, chữ số La Mã được dùng cho giới lãnh đạo và gia tộc quý phái kể cả công dân thích-quý-phái. Trong thế giới toàn cầu hóa, tôi là Nghị sĩ Việt Nam Khóa XIII, tương tự William Jefferson Clinton – tức Bill Clinton – là Tổng Thống Hoa Kỳ Thứ XLII (42th US President).

Theo cách dùng của giới báo chí – không phải giới tinh hoa chính trị – Việt Nam, chữ “nguyên” được dùng riêng cho lãnh đạo quốc gia và chữ “cựu” được dùng riêng cho thứ hạng khác, trừ hạng thứ dân vốn là thứ hạng mà báo chí cùng hệ thống chính trị quốc gia chỉ cần “lắng nghe tâm tư tình cảm” để báo cáo triền miên ra Quốc Hội chứ không để báo chí xem xem nên dùng chữ gì cho hạng ấy.

Tôi không là “cựu” hay “nguyên” vì tôi thuộc đẳng cấp cao hoàn toàn khác. Bill Clinton không là “ex-”. Khi tôi dùng “cựu” như trong bài “Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai” thì chỉ đơn giản tôi đang hý hước giễu cợt chứ nếu Kong Fuzi tức K’ung Futzu tức Zhòngni là “vạn thế sư biểu” (do bọn Tàu tung hê và thế giới Á Đông cứ thế lập lại không cần kiểm chứng) thì Hoàng Hữu Phước tôi đây tức Hoàng Trọng tức Lăng Tần chí ít cũng phải là “nhất thế sư biểu” (lẽ nào người Việt cao quý như tôi lại thua một người Tàu mà hậu duệ của người Tàu ấy bị người Việt đánh phải chui ống đồng tiêu tiểu tại chỗ hôi hám về tới Tử Cấm Thành cũng chưa dám chui ra, bị người Nhật chiếm đóng toàn bộ lãnh thổ, và bị người Hàn chặn đứng không thể thoát ra hướng Đông đành phải đi tàu xuống gây lộn ở phương Nam), chứ làm gì có việc tôi không còn là “sư” nên phải là “cựu” hay “nguyên” ngay thời khắc tôi ném ra giấy thôi việc và mắng vào mặt bọn lãnh đạo nhơ bẩn gian lận thi cử ở Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh. Nhờ việc “để đời” ấy của tôi, cô giáo Anh văn Vũ Thị Liên mới khiến bố mẹ cô ấy tâm phục khẩu phục cho phép cô làm một việc “để đời” là trở thành vợ tôi ngay khi tôi thất nghiệp trở thành “cựu sư” hoặc “nguyên sư” (để cô có đặc quyền biểu sư biểu làm này làm nọ cho đến lúc tôi trở thành “cụ sư” khi 95 tuổi rưỡi chẳng còn sức đâu mà làm nọ làm này) khiến cô bị Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh ra tay đàn áp khiến cô cũng trở thành “cựu sư” hoặc “nguyên sư” dù tôi là cử nhân Anh Văn hạng xoàng bằng cấp xanh lè màu mốc meo tàu Titanic trên đáy biển còn cô là cử nhân Anh Văn ưu hạng bằng cấp đỏ lòm màu son Revlon Bombshell sê-ri chín mọng trên cây cao.

Đẳng cấp thượng thừa của tôi khi dùng từ chính quy chính thức theo phong cách Âu Mỹ là như vậy, và đương nhiên không bất kỳ ai có thể bảo tôi sai.

Ngày 17-5 vừa qua trên báo Tuổi Trẻ có một tiêu đề rằng “Nguyên Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang: Tìm Chọn Hiền Tài.”

Chủ Tịch Việt Nam Thứ VII Trương Tấn Sang (7th Vietnam President) và Báo Tuổi Trẻ đã không hiểu gì về hai chữ “hiền tài”. Chưa kể một thực tế là Nguyên Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang từ trước đến nay chỉ có bài đăng trên báo Tuổi Trẻ mà thôi, vô tình phù hợp với các ám chỉ của tôi trong các bài viết trước đây về nghi vấn mỗi “nhà báo” hoặc “nhóm nhà báo” tự thân vận động làm chỗ dựa cho một lãnh đạo để (a) làm việc cho lãnh đạo ấy hình thành vây cánh truyền thông thế lực sân sau, (b) mớm ý phát biểu thật hay thật ho cho lãnh đạo, (c) tạo diễn đàn riêng độc quyền cho mỗi lãnh đạo, và (d) thực hiện mệnh lệnh của lãnh đạo ấy trong tấn công lãnh đạo khác hoặc bất kỳ ai có vẽ như dám ủng hộ lãnh đạo khác. Tất cả hình thành bầy sâu nịnh bợ (chỉ có Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước nhìn thấy nhưng không tiết lộ) cùng với bầy sâu tham nhũng (chỉ có Chủ tịch Nước Thứ VII Trương Tấn Sang nhìn thấy nhưng không tiết lộ) khiến vườn rau dân tộc bị đục thủng mà thuốc của đại gia Mông Săn To (Monsanto) từ Các Tiểu Quốc Thống Nhất À Mế Rì Ka cũng phải chào thua.

Nghị sĩ Việt Nam Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đã có chùm 6 bài viết sau từ năm 2009 đến 2016 trên các trang blog như Aspiration tại Yahoo!3600 , hhphuoc tại Emotino, hhphuoc tại blog.com, và HoangHuuPhuocVietNam tại WordPress, về “nhân tài” và “hiền tài”:

Sửa sai Nhà Nước về khái niệm “nhân tài”: Hỡi Ơi Hai Tiếng Nhân Tài 21-12-2009

Phân biệt “người giỏi”, “người tài”, “nhân tài” và “hiền tài: Luận Thêm Về Hai Chữ Nhân Tài 27-6-2010

Sửa sai một đứa trẻ nít mồm loa mép dãi về “nhân tài”: Về Cái Sự Trăn Trở Của Sinh Viên Ngô Di Lân 07-3-2014

Sửa sai học sinh/sinh viên về “nhân tài”:  Nhân Tài Ư? Thật Hỡi Ơi!  20-4-2014

Định nghĩa đầu tiên và chi tiết nhất về “hiền tài”: Vững Tâm Kiến Quốc 16-7-2014

Tư vấn cho Nhà Nước cách để có được “hiền tài”: Bộ Trưởng Nội Vụ Nguyễn Thái Bình  14-9-2016

qua đó khẳng định một điều rằng “hiền tài” không bao giờ nhờ được “chọn tìm” mà xuất hiện cả. Thậm chí nếu trong sử sách có dùng chữ “hiền tài” chung với “tìm kiếm” ấy là do tiền nhân ở thời xa xưa chưa có xuất hiện nhân vật Hoàng Hữu Phước biết đủ thứ, hoặc mấy giáo sư nhân quyền”, “dân chủ”, “lương tâm”, “đa đảng đa nguyên”, “chống Cộng”, “phượt facebook”, “tự do ngôn luận”, “hoan hô Luật Biểu Tình và “tự do vác thánh kỳ” chống đủ thứ, gõ vài chữ trên mạng báo cho biết cách dùng từ như thế là sai.

B- Các Phân Biệt & Nhận Diện Hiền Tài

Chi tiết từ 6 bài viết trên sẽ giúp làm rõ vì sao “hiền tài” không bao giờ nhờ qua “chọn tìm” mà xuất hiện cả.

Chi tiết từ 6 bài viết trên sẽ giúp làm rõ vì sao chỉ khi bản thân ta là “hiền tài” mới có khả năng nhận biết ai trong số người cùng đang lo việc nước với ta“hiền tài”.

Chi tiết từ 6 bài viết trên sẽ giúp làm rõ vì sao “nhân tài” có thể như lá mùa thu mà đã là “lá mùa thu” thì là kiểu ví con đẳng cấp cực kỳ thấp kém do “lá mùa thu” héo úa không rõ bung rơi xuống từ những cây nào, có vết sâu đục lủng hay không, và đông đúc đầy nhóc chất đống gió thổi bay tứ tung ai cũng nhìn thấy được để hoặc bỏ mặc hoặc chọn làm thứ ép khô lấy gân hoặc lấy chổi quét gom đốt bỏ; còn “hiền tài” là thứ kỳ nam trầm hương quý hiếm đã thực sự rời bóng tối thâm sơn cùng cốc về hiện diện khoe thực hương lành mạnh ngay giữa chốn quyền lực thực sự cao sang.

Đoạn dưới đây trích xuất vài điều ngắn gọn từ một trong số 6 bài viết trên sẽ giúp làm rõ một cách tóm tắt nhất và phục vụ tham khảo nhanh nhất có thể về “hiền tài”:

1) Người Giỏi:

Những nhà ái quốc chân chính luôn quan tâm đến việc bản thân phải trở thành bậc hiền tàihiền tài chỉ gắn liền với quốc gia dân tộc. Với điều đó trong tâm khảm ngay từ đầu, người ta lao vào việc học và việc làm để trở thành người giỏi.

2) Người Tài:

Khi đã có tài cao, người ấy sẽ có khả năng thành người có món hàng hóa năng lực cao (kiến thức và sức lao động) đem bán với giá cực cao để qua các phương tiện truyền thông đại chúng ai cũng biết đó là người giỏi.

Khi người giỏi trên đà phát triển vươn lên những tầm cao hơn trong sự nghiệp chuyên môn phục vụ đắc lực cho “bên sử dụng lao động”, người ấy là một người giỏi ngày cảng giỏi hơn, tức là một “người tài”.

3) Nhân Tài:

Nhưng khi điều quý trọng trong tâm khảm về “hiền tài” trở nên lấn lướt, người tài đồng thời có tâm làm người tốt vì cộng đồng, đem cái tài cao đóng góp tích cực cho cộng đồng, cho cái lợi ích chung của xã hội, vì nước vì dân, sẽ đứng vào hàng ngũ đáng tôn kính những nhân tài.

Không làm việc ích quốc lợi dân, không phải là nhân tài. Dứt khoát là vậy.

Không đứng bên trong lãnh địa chính trị, không thể làm những việc ích quốc lợi dân. Dứt khoát là vậy.

Đứng bên trong lãnh địa chính trị, làm việc với tinh-thần-của-bậc-hiền-tài, nghĩa là phục vụ Đảng, phục vụ Chính phủ, qua đó phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân, đó là cốt cách của nhân tài. Ở Việt Nam, Đảng không mang nội hàm “một phe nhóm chính trị” trong tập thể sinh hoạt có “nhiều phe nhóm chính trị”. Ở Việt Nam, Đảng mang nội hàm lịch sử, nội hàm hiến định, nội hàm thực tế, của quốc gia dân tộc. Chính vì vậy, Việt Nam dễ có nhiều nhân tàinhân tài là danh xưng dùng cho vị anh tài phục vụ quốc gia dân tộc hiệu quả.

4) Hiền Tài:

Khi người tài có năng lực tạo chuyển biến ích quốc lợi dân, chuyển hóa sự việc theo hướng tốt hơn vì cái lợi chung, tác động tích cực với sự phát triển của nước nhà và nêu gương tốt với các lớp đàn em, trở thành niềm danh dự của đất nước, có những công trạng với nước vì dân, làm ngoại bang phải kính phục nước nhà, được nhân dân kính trọng, họ chính là bậc hiền tài tiềm năng.

Và khi những bậc hiền tài tiềm năng đi vào thiên cổ, các nghiên cứu toàn vẹn về họ được tiến hành, đánh giá minh bạch, tổng kết không có bất kỳ tỳ vết nào trong công việc, đời sống cá nhân, đời sống gia đình có liên quan, họ sẽ được lưu danh sử sách như những bậc hiền tài thực thụ.

Hiền tài, do đó, là danh dự dành cho những cuộc đời đã cống hiến trọn vẹn cho và góp phần quan trọng của cá nhân vào sự lớn mạnh hùng cường của quốc gia, dân tộc.

C- Công Thức Hiền Tài

Từ nội dung trên, có thể công thức hóa rõ hơn ở phần này.

Do Việt Nam từ xưa đến nay sử sách và tài liệu xuyên suốt nền văn học sử nước nhà chưa từng có bất kỳ ai và bất kỳ trang sách nào định nghĩa thế nào là “hiền tài”, thế nào là “nhân tài”, dẫn đến hệ quả có sự tùy tiện sử dụng hai từ này, khiến làm suy giảm tầm vóc chiến lược dụng nhân của các lãnh đạo quốc gia, mà một khi tư duy không trên nền đúng, các sách lược xây dựng và sử dụng nhân lực mà thành công mới là chuyện lạ, chứng minh số phận tréo ngoe là phạm trù có thiệt.

Do vậy, công thức sau đây là biểu đồ khoa học logic hùng biện đầu tiên được trình bày để hoặc được làm cơ sở chính trị cho sách lược dụng nhân của Đảng, hoặc làm phát pháo đầu tiên khai mào cho các bút chiến luận hữu ích nhằm hình thành một khung chính thức phục vụ cho sách lược dụng nhân ấy. Biểu đồ này được gọi là “Công Thức Hoàng Hữu Phước” theo tên người đầu tiên phát hiện ra logic lịch sử dụng nhân này, gồm 7 giai đoạn sau để đạt danh vị “hiền tài”:

Gia giáo thiên Khổng + Học tập tự rèn + Hành trình thực nghiệm + Thành tựu & Thành tích + Trui rèn chính trị + Hòa nhập guồng máy quốc trị + Thi thố hiệu quả đức tài

1) Gia giáo thiên Khổng: Một người bất kể có hay không có theo tôn giáo nào cũng có thể thuộc một gia đình có truyền thống thiên Khổng vì truyền thống này của tu thân-tề gia-trị quốc-bình thiên hạ cùng nhân-nghĩ-lễ-tri-tínquân thần-phụ tử-phu thê chỉ dính dáng đến việc hình thành nhân cách hiền tài chứ không bao giờ dính dáng đến bất kỳ tôn giáo nào. Không chịu ảnh hưởng từ gia đình có truyền thống thiên Khổng, một người chỉ có thể là người giỏi hay người tài, không bao giờ là nhân tài và càng không thể là hiền tài. Chỉ có thấm nhuần khuynh hướng thiên Khổng, một người mới xem phục vụ quốc gia dân tộc là trên hết với các đạo đức con người và trách nhiệm công dân (chứ không phải tiền lương, chính sách đãi ngộ, và chức vụ quyền hành là trên hết, hoặc phe tôn giáo là trên hết) và là tiền đề cho hành trình tiến đến ngôi vị một hiền tài. Xin đón xem bài Cộng Sản Việt Nam Nhất Thiết Phải Thiên Khổng.

2) Học tập tự rèn: Một người học tập tự rèn là khi dựa vào bản thân và gia đình – trong đó bản thân là chính – để tự lập trong việc học hành mà không dựa vào các thu xếp tiêu cực từ gia đình hay từ cơ quan hoặc dựa vào những chương trình dự án đào tạo của Nhà Nước sử dụng tiền thuế của dân nhưng tào lao ban phát không chỉ cho thành phần học sinh ưu tú nhất của nước nhà, không chỉ trên cơ sở kết quả học tập xuất chúng nhất, mà chỉ trên các cơ sở khác như gia đình có công/thành phần cơ bản/giai cấp/giới tính/dân tộc/vùng miền/con em lãnh đạo. Chỉ có học tập tự rèn mới nêu bật được gương sáng tinh thần độc lập, đức tính không dựa dẫm, đạo đức trung trực chuộng công bằng, năng lực vượt khó, tài quản lý hiệu quả thời gian, và khả năng giải quyết vấn đề, v.v., tức những chất liệu không thể thiếu ở một người giỏi của tương lai.

3) Hành trình thực nghiệm: Kết quả học tập dù xuất sắc hoặc bình thường cũng không là điều quyết định tài năng của một người, mà chỉ có sự thi thố tức đem kiến thức và kỹ năng đã được đào tạo vào thực tế phục vụ cho cuộc sinh nhai ra sao. Chỉ qua hành trình thực nghiệm, một người mới chứng tỏ được đang sở hữu (a) những kỹ năng mềm tự có nào qua hành trình học tập tự rèn trước đó, (b) năng lực ứng phó đem kiến thức học vào hoàn cảnh thực tế để hành thành công, (c) sự thích nghi với môi trường làm việc kỹ luật trong tập thể giữa các thứ bậc trên dưới vì mục tiêu cụ thể chung cho một thành công mang tính kế hoạch chung trên cơ sở giới hạn nghiêm ngặt về nguồn lực và thời gian, qua đó (d) nắm bắt những quy trình chuyên nghiệp cụ thể cùng những vấn đề luật pháp có liên quan đến làm việc và vận hành công việc, (e) hiểu rõ tầm quan trọng của đạo đức kinh doanh trong phục vụ khách hàng và trách nhiệm xã hội với cộng đồng, và (f) thực hiện đầy đủ bổn phận và nghĩa vụ công dân. Không qua hành trình thực nghiệm, một người không thể có thành tích cụ thể để làm thước đo thành công. Không thành công với tư cách một công dân có chuyên môn cao trong thực hành thực tế hiệu quả, người ta không thể là người giỏi để được bố trí len vào ngõ tắt hẽm ngang để bất ngờ xuất hiện nơi những vị trí quyền lực quốc gia.

4) Thành tựu & Thành tích:  Chỉ khi đã trở thành người giỏi, sự gia tăng những thành tựu thành công cụ thể biến người ấy thành một người tài thuộc lĩnh vực mà người ấy đã được đào tạo và/hoặc đang phục vụ. Người tài làm việc với tư cách người đi kiếm sống cho một kế sinh nhai và nhắm đến những thù lao tương xứng với tài của bản thân thì đó vẫn là người tài vì lợi ích dồi dào của cá nhân và đem lợi ích dồi dào đến cho bên sử dụng lao động.

5) Trui rèn chính trị: Khi người tài có sinh hoạt đoàn thể chính trị ở nơi công tác lại quan tâm nhiều hơn đến việc phụng sự quốc gia dân tộc hơn là phục vụ một bên sử dụng lao động tầm cỡ đa quốc gia bảo đảm lương cao bổng hậu, người tài ấy có thể vững bước tiến xa hơn để đến cột mốc nhân tài, vì nhân tài là dựa theo tầm vóc vì nước vì dân của một người có thực tài có ích thật sự cho quốc gia dân tộc. Nhân tàingười tài có định hướng chính trị chung với các đảng viên và trở thành đảng viên, nhưng không bao giờ có định nghĩa ngược lại rằng đảng viên là người tài hay nhân tài.

6) Hòa nhập guồng máy quốc trị: Khi người tài có định hướng chính trị đem thực tài ra phục vụ quốc gia dân tộc bảo vệ thể chế chính trị hiện hành của quốc gia, người tài ấy chắc chắn được trân trọng và được tạo điều kiện gánh vác những trọng trách qua đó có cơ hội hòa nhập vào guồng máy quốc trị.

7) Thi thố hiệu quả đức tài: Và khi có những chuỗi thành tích không ngừng trong guồng máy quốc trị mà toàn dân biết đến từ đầu – tức không phải biết đến chỉ khi đọc thấy trong tờ giới thiệu tên những nơi từng công tác của từng ứng viên khi cần bầu Quốc Hội – như những kế sách mưu lược thực hiện hiệu quả (workable), những danh tiếng như đức thanh liêm, tài ứng biến vì quốc thể, và các đức tính khác được mặc định là không thể thiếu nơi bậc “hiền tài”.

8) Cuối cùng, “hiền tài” là danh xưng do lịch sử ban tặng sau khi đánh giá toàn bộ 7 bước đường chông gai của một nhân tài ái quốc đối với quá trình một đời phục vụ dân tộc và tổ quốc để ghi vào sử sách cho hậu thế noi theo, nghĩa là chỉ sau khi vị nhân tài vì nước vì dân ấy đã thành người thiên cổ, cũng có nghĩa là không để lại bất kỳ điều tiếng hoặc nghi vấn tỳ vết nào trong suốt cuộc đời đạo hạnh tài ba của vị anh tài ấy của dân tộc.

Đó là lý do không bao giờ có việc “tìm chọn hiền tài ra phục vụ đất nước”.

D- Cơ Chế Đảng Và Những Điều Không Đúng

Hiền tài, do đó, không phải là hạng người không có công trạng gì cả cho quốc gia dân tộc, nhưng lại được Đảng “tìm kiếm”, lắng nghe báo cáo quá trình công tác Đảng, thông qua chương trình hành động, chọn đặt vào những chiếc ghế cao, rồi phong cho hai chữ “hiền tài” để tự hào Đảng đã thực sự có tìm chọn hiền tài.

Ngay khi có đề án dùng tiền thuế của dân để đưa hàng trăm “thanh niên” được gọi là “trí thức trẻ” tức chỉ mới tốt nghiệp đại học đi du học để đào tạo thạc sĩ/tiến sĩ cho nước nhà, tôi đã bảo ngay đó là việc sai, hoàn toàn sai, tuyệt đối sai.

Theo bài bản thời Việt Nam Cộng Hòa, việc đài thọ du học của Nhà Nước chỉ có giá trị hỗ trợ, không bao giờ là “kế sách” đào tạo cho quốc gia. Theo đó, những học sinh không có điều kiện tự đài thọ về tài chính phải đáp ứng ít nhất đồng thời ba điều kiện gồm (a) đỗ tú tài ưu hạng, (b) xuất sắc ngoại ngữ, và (c) bản thân có mong muốn học lên cao, sẽ phải nộp đơn xin học bổng Nhà Nước. Các đơn ấy chỉ được duyệt nếu được thẩm định đạt yêu cầu và còn trong số lượng học bổng ít ỏi đang có. Rào cản tiếp theo là sự thẩm định của các trường đại học Anh Mỹ về năng lực ngoại ngữ của mỗi du học sinh để quyết định có nhận cho theo học hay gởi trả về. Nghĩa là việc học là vấn đề cá nhân, học bổng là việc hỗ trợ bình thường lành mạnh, và Nhà Nước chỉ xem xét “trọng dụng” những ai học xong xuất sắc thành tài – dù du học tự túc hay du học với học bổng Nhà Nước – trở về tìm việc trong khu vực Nhà Nước.

Theo bài bản thời Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, việc đài thọ du học của Nhà Nước mang giá trị quyết định, vì (a) Đảng không bao giờ chấp nhận những anh tài “tự lo” tức những người xuất sắc mà mẹ cha buôn gánh bán bưng lam lũ hy sinh tập trung cho con cái tự kiếm được học bổng/tài trợ không từ Nhà Nước, (b) Đảng chỉ quan tâm đến những dự án lớn xài nhiều tiền và danh sách bí mật hàng trăm “nhân tài” do Đảng lập thành và rót tiền cho mà nhân dân không được phép biết đến, (c) Đảng chỉ tin cậy những “trí thức” do Đảng đầu tư đào tạo, và (d) thay vì thạc sĩ/tiến sĩ để gia tăng lực lượng chuyên gia trực tiếp nghiên cứu các kế sách ích quốc lợi dân thì Đảng đào tạo thạc sĩ/tiến sĩ để có lực lượng ngồi vào các ghế lãnh đạo dù cho ghế đó có là lãnh đạo học viện hay trường đại học hay không. Đây là thứ bài bản “chuẩn bị nhân sự” không bao giờ thành công, mà Tề Trí Dũng là một điển hình gần nhất. Phải chăng vì do Đảng cử đi học nên Tề Trí Dũng đương nhiên là “nhân tài” thuộc đẳng cấp “hiền tài” của Đảng (dù vẫn đang sống nhăn, vì “hiền tài” là phải qua đời), được đặt ngồi vào ghế lãnh đạo Thành Phố Hồ Chí Minh, và được trường Đại Học Kinh Tế Thành Phố Hồ Chí Minh xum xoe “nịnh bợ” thỉnh ngay vào Hội Đồng Trường một cách vinh diệu hàn lâm? Thảo nào Thành Phố Hồ Chí Minh và Đại Học Kinh Tế Thành Phố Hồ Chí Minh và bản thân Tề Trí Dũng đều lụn bại như nhau.

E- Kết Luận

Tóm lại, qua các bài viết dầu tiên và duy nhất trên toàn thế giới về “hiền tài” trong môi trường thuần Việt về ngữ nghĩa cùng nội hàm, chúng ta đều thấy chữ “hiền tài” đã bị sử dụng quá dễ dàng, quá tùy tiện, trong bài viết của báo Tuổi Trẻ vậy.

Và tóm lại, không hiểu ý nghĩa “nhân tài” và “hiền tài”, không áp dụng Công Thức Hoàng Hữu Phước trong đánh giá nhân và dụng nhân, Đảng không thể không mãi bị ô danh vì nhân của mình.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị National Governance Strategist, Nhà Tư-Vấn Phát-Triển Nguồn Nhân-Lực Human Capital Advisor

Tham khảo các liên kết trong bài theo thứ tự xuất hiện trước-sau:

Cựu Nhà Giáo: Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai 09-4-2015

Vũ Thị Liên: Hoàng Hữu Phước và Những Phụ Nữ Đẹp – Bài 3  21-01-2018

Vợ Tôi: Đám Cưới 09-12-2015

Nhân Quyền: Hoàng Hữu Phước Đã Gián Tiếp Dìm Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc Xuống Bùn Nhơ Vạn Đại  20-6-2018

Dân Chủ: Thế nào là Tự Do – Dân Chủ  24-3-2014

Đa Đảng Đa Nguyên: Việt Nam Cộng Hòa Có “Đa Đảng” Không? Mỹ Có “Đa Đảng” Không?  18-5-2013

Chống Cộng: Chống Cộng  21-10-2015

Tự Do Ngôn Luận: Điều Luật 258  02-4-2016

Hoan Hô Biểu Tình: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật. 14-4-2015

Tự Do Vác Thánh Kỳ: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis  01-8-2017 (Bản tiếng Anh: Letter to His Holiness Pope Francis)

Phần Đọc Thêm:

Tự do ngôn luận: Đại Sứ Mỹ Ted Osius  15-6-2016

Tự do ngôn luận và biểu đạt: Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về “Luật Biểu Tình” Bài 2: Vấn Đề Pháp Luật. 14-4-2015

Dưỡng Liêm và Nịnh Bợ

Bài Viết Dành Cho Cấp Lãnh Đạo

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị National Governance Strategist, Nhà Tư-Vấn Phát-Triển Nguồn Nhân-Lực Human Capital Advisor

21-5-2019

Tuần trước tôi tình cờ đọc được một tin rằng một lãnh đạo Nhà Nước của ta nói về “công chức không được nịnh bợ cấp trên vì động cơ không trong sáng.” Ý này vẫn còn ít nhất 13 điểm rất yếu như:

a) Chưa có định nghĩa và thí dụ dẫn chứng rõ ràng về “nịnh bợ”.

b) Chưa có biện pháp định tính và định lượng cùng dẫn chứng rõ ràng cho phạm trù “không trong sáng”.

c) Chưa có định nghĩa và thí dụ dẫn chứng rõ ràng về “cấp trên”, vì giải thích ra sao nếu có trường hợp “nhà báo” nịnh bợ Chủ Tịch Nước để được độc quyền phỏng vấn, chứ không nịnh bợ tổng biên tập là “cấp trên” trực tiếp?

d) Tại sao “nịnh bợ” chỉ là vấn nạn của riêng “công chức” nên có sự cấm đoán – phải chăng chỉ có “tư chức” là có giáo dục gia đình về đức tính trung trực, nghĩa khí, tự trọng, đoan chính, thẳng ngay?

e) Thiếu nhận thức về tiêu cực tràn lan của “cấp trên nịnh bợ o bế cấp dưới” để được phiếu bầu vào các chức danh lãnh đạo của Đảng/chính quyền/tổ chức/tổng công ty/ban-ngành-đoàn thể.

f) Chưa có biện pháp luật định về trừng trị “nịnh bợ”, vì “cấm” luôn phải đi kèm với “phạt”.

g) Chưa có thủ tục bài bản quy trình xử lý “tố giác” các trường hợp “nịnh bợ”.

h) Chưa có lên án “nhận nịnh bợ” vì khi đã có cặp đôi “tham nhưng và hối lộ” thì phải có “nịnh bợ và nhận nịnh bợ”, theo đó “nhận nịnh bợ” phải có nội hàm đáp lại “nịnh bợ” bằng ưu ái.

i) Chưa có phân định “nịnh bợ” và “hối lộ” cùng mối liên quan nhân-quả của nó.

j) Chưa có đặt tình huống sẽ ra sao nếu một lãnh đạo cấp cao của quốc gia hay của Đảng ra cảnh cáo trước quốc dân đối với một bộ trưởng hay một bí thư địa phương đã “nịnh bợ” mình.

k) Phải làm rõ liệu “nịnh bợ” với “động cơ trong sáng” có được chấp nhận và khuyến khích.

l) Phải làm rõ liệu “nịnh bợ” có chỉ bằng lời nói hay có cả bằng cử chỉ và hành-động-không-lời.

m) Phải chăng đây là huấn thị của lãnh đạo Nhà Nước chứ không phải là nghị quyết của Đảng nên chỉ được dùng lấp chỗ kín trên trang báo rồi sẽ dần rơi vào sự tĩnh mịch của thời gian?

Như đã nói về khuynh hướng “thiên Khổng” nhất thiết phải được lồng trong nội dung tuyên giáo và tiêu chuẩn dụng nhân của Đảng Cộng Sản cũng như về “gia giáo”,  bản thân một người bất kể trình độ học vấn hoặc xuất thân xã hội nhất thiết phải giáo dục hậu duệ của mình sự tôn trọng các đức tính trung trực, nghĩa khí, tự trọng, đoan chính, thẳng ngay vốn là cơ sở nền tảng hình thành nhân cách một bậc hiền tài. Đảng và Nhà Nước phải tạo điều kiện cho sự tôn vinh “gia giáo” tức sự giáo dục trong gia đình như vậy.

Một bậc hiền tài luôn tự biết cách thể hiện tính trung trực, nghĩa khí, tự trọng, đoan chính, liêm khiết, thẳng ngay, nhất là khi ở vị trí lãnh đạo.

Khi ở vị trí Giám Đốc Nhân Sự và Giám Đốc Tuyển Dụng Đại Lý Công ty Manulife, tôi đã thực hiện rất nhiều biện pháp “dưỡng liêm” cho thuộc cấp, trong đó xin tạm kể lại vài chiêu thức như sau:

1) Tôi tổ chức cuộc họp với các trợ lý của tôi như Vũ Quỳnh Uyên, Nguyễn Y Lan, Mai Trung, v.v., phổ biến yêu cầu của tôi dẹp bỏ toàn bộ các cung cách tổ chức của giám đốc tiền nhiệm. Trước hết, về việc tổ chức Annual Staff Party tức Tiệc Tất Niên cho nhiều trăm nhân viên theo thông lệ hàng năm tại các nhà hàng 5 sao của nước ngoài ở Thành Phố Hồ Chí Minh, tại đó xen kẻ các màn văn nghệ luôn có màn bốc thăm trúng thưởng ti vi, tủ lạnh, máy giặt, v.v.  Tôi cấm họ không được in tên của tôi và của họ trong các lá thăm bỏ trong bầu thủy tinh, vì ngay cả khi việc bốc thăm hoàn toàn trong sáng đi nữa thì vẫn có khả năng có sự hồ nghi rằng những lá thăm trúng giải lớn được dán tí keo để dính nơi đáy bình chờ “phe Nhân Sự” tình cờ năm nào cũng bốc trúng.

2) Để “công bằng” với nhân viên của mình do sự cấm đoán trên, mỗi khi đến ngày sinh nhật của ai – ngay cả đối với nhân viên lễ tân hay tạp vụ của phòng – tôi đều mời toàn bộ nhân viên của tôi ăn tiệc tại một khách sạn 5 sao của nước ngoài – thường là tại một hotel trên đường Tôn Đức Thắng đối diện Sông Sài Gòn – do tôi đài thọ từ tiền túi của tôi, chưa kể còn tặng họ các món quà dịp Tết Tây và Tết Ta. Tất nhiên, tôi có một quy định nghiêm khắc rằng nếu họ khăng khăng muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi thì tôi chỉ chấp nhận tham dự nếu đáp ứng 3 yêu cầu của tôi gồm (a) đi ăn “quán lề đường” hoặc quán bình dân không danh tiếng, (b) không có ổ bánh sinh nhật, và (c) không có quà sinh nhật. Tất nhiên, tôi có lần phải nhận một áo sơ-mi vì họ bảo là quà chung rất nhỏ không tốn kém của cả phòng chứ không phải của từng cá nhân.

3) Mỗi năm, Phòng Nhân Sự nhiều lần tổ chức các chuyến nghỉ phép cho nhiều trăm nhân viên do công ty đài thọ theo tiêu chuẩn 3 sao. Khi vừa nhậm chức, tôi đã phải tiếp nhiều cán bộ từ các công ty du lịch lữ hành lớn của Nhà Nước, và những người này đặt vấn đề ngay với tôi rằng cá nhân tôi sẽ nhận chiết khấu riêng bao nhiêu phần trăm, khiến tôi nhận ra rằng đây là tiêu cực luôn có nơi các lãnh đạo tiền nhiệm, và đã hình thành thứ thông lệ “common practice” quen thuộc đến độ có kiểu đặt vấn đề nhanh gọn thẳng thừng như vậy với tôi. Bước thứ nhất tôi thực hiện là kêu họ gởi fax cho tôi các bảng chào giá. Sau đó, tôi mời cô Vũ Quỳnh Uyên vào cho tôi các nhận xét của cô về chất lượng phục vụ của các công ty này. Dựa vào các tư vấn của cô Uyên, tôi chọn một công ty và nói cô hãy mời công ty ấy đến và cô phải cùng tôi tiếp khách. Tôi nói với người đại diện công ty ấy rằng người ấy đã khẳng định sẽ chiết khấu cho tôi bao nhiêu phần trăm, vậy tôi chính thức công khai cảnh báo họ hãy dùng phần định chiết khấu cho tôi ấy để gia tăng chất lượng khẩu phần ăn và chất lượng phục vụ cho nhân viên công ty tôi nếu muốn tôi tiếp tục sử dụng dịch vụ của họ cho các chuyến tiếp theo, đừng để bất kỳ nhân viên nào của tôi phàn nàn về chất lượng cùng số lượng ẩm thực và cung cách phục vụ. Nếu họ cam đoan bảo đảm sẽ làm nhân viên tôi hài lòng, tôi sẽ ký hợp đồng với họ theo mẫu do chính tôi soạn thảo chính (có lưu sẵn trên trang mạng nhân sự HR-Online của công ty).   

4) Cũng liên quan đến việc mỗi năm tổ chức nhiều lần các chuyến nghỉ phép cho nhiều trăm nhân viên do công ty đài thọ theo tiêu chuẩn 3 sao, tôi dần tiến đến bước thứ hai, theo đó, tôi bãi bỏ việc Phòng Nhân Sự giới thiệu doanh nghiệp phục vụ du lịch, mà thay vào đó cho phép các Phòng Ban có quyền tự lựa chọn các tuyến du lịch, đàm phán giá cả, rồi giới thiệu cho tôi doanh nghiệp du lịch lữ hành bất kể lớn nhỏ, nhà nước hay tư nhân mà Phòng Ban của họ đã nhất trí chọn để tôi cho mời đến ký hợp đồng theo mẫu do chính tôi soạn thảo có lưu sẵn trên HR-Online.

5) Cũng liên quan đến việc mỗi năm tổ chức nhiều lần các chuyến nghỉ phép cho nhiều trăm nhân viên do công ty đài thọ theo tiêu chuẩn 3 sao, tôi dần chuyển sang  bước thứ ba, theo đó, tôi cho rằng việc đi chung với tập thể Phòng Ban hưởng tiêu chuẩn cao đã quá quen thuộc ắt thế nào cũng gây ra cho họ sự nhàm chán, đồng thời tôi luôn muốn tạo điều kiện cho thân nhân của nhân viên thích thú trước ân sủng của công ty, cũng như tôi nhận định chính xác rằng cái trò tốn kém gọi là team-building workshop (sinh hoạt tại một resort sang trọng để xây dựng tinh thần đồng đội) hoàn toàn vô hiệu với nhân viên Việt Nam và việc đi nghỉ mát của cả tập thể chỉ nên tùy ý muốn từng các nhân chứ không nên là quy ước phải cùng đi chung, nên tôi đặt ra quy định mới, cho phép mỗi nhân viên được sử dụng khoản đài thọ 3 sao của công ty để đưa gia đình đi nghỉ mát riêng tại nơi và ở bất kỳ khách sạn nào phù hợp với thực tế của riêng gia đình họ để cùng một số tiền đó họ có thể thu vén đủ đưa vợ/chồng con cái du lịch nghỉ mát riêng chứ không buộc phải chọn khách sạn nước ngoài thuộc chuẩn 3 sao mà công ty quy định từ xưa, miễn họ phải đưa hợp đồng theo mẫu do chính tôi soạn thảo có lưu sẵn trên HR-Online về cho tôi ký với khách sạn ấy để có các ràng buộc nhằm bảo vệ họ, và họ khi về phải nộp cho Phòng Nhân Sự của tôi “hóa đơn đỏ”. Tất nhiên, họ có thể tự đài thọ thêm nếu số đông người trong gia đình họ khiến vượt quá mức chi của công ty hoặc nếu họ muốn đi du lịch ngoài nước.

6) Cũng liên quan đến việc mỗi năm tổ chức nhiều lần các chuyến nghỉ phép cho nhiều trăm nhân viên do công ty đài thọ theo tiêu chuẩn 3 sao, tôi dần bổ sung quy định rằng nếu trước đây luật công ty buộc nhân viên phải tham gia nghỉ mát trong năm tài chính, và sự không thể tham gia sẽ đương nhiên đồng nghĩa với tự động mất quyền lợi, thì nay tôi (a) cho phép được “để dành” qua năm tiếp theo để nhân viên có hai khoản tiền đủ đài thọ chuyến đi riêng chất lượng cao cho cả gia đình, (b) cho phép nữ nhân viên đang có thai được dùng khoản tiền nghỉ mát 3 sao này để cùng chồng đến nghỉ ngơi tại một hotel bất kỳ ngay tại Thành Phố Hồ Chí Minh – hoặc ở thành phố nơi đặt chi nhánh đối với nhân viên làm việc tại chi nhánh, (c) tất nhiên trước đó phải nộp cho tôi bảng chào giá của hotel họ đã chọn cùng hợp đồng theo mẫu do chính tôi soạn thảo có lưu sẵn trên HR-Online để tôi ký và khi thực hiện xong chuyến nghỉ mát phải nộp cho cô Vũ Quỳnh Uyên “hóa đơn đỏ” theo đó công ty sẽ thanh toán lại cho họ đầy đủ khoản tiêu chuẩn của công ty, và (d) tất nhiên tiền nghĩ mát không được quy thành tiền mặt bất kể vì lý do gì như đau yếu hoặc khi thôi việc.

7) Tôi cũng đề ra các quy định gia tăng phúc lợi cho nhân viên ở tất cả các văn phòng trên toàn quốc, trong đó có việc (a) buộc nữ nhân viên có thai từ tháng thứ sáu phải đi làm bằng taxi do công ty đài thọ chi phí qua việc cấp thẻ MCC của Taxi Mai Linh để đi làm, đi khám thai, đi sinh, đưa con mới sinh đi khám định kỳ, cho đến khi hết thời gian nghỉ hộ sản theo luật định và đi làm trở lại; (b) mua bảo hiểm xe máy hai bánh cùng bảo hiểm tai nạn cho nhân viên và cấp mũ bảo hiểm ngoại nhập cho nhân viên, nếu nữ nhân viên do chồng đưa đi làm thì công ty mua bảo hiểm xe và bảo hiểm tai nạn cho xe của người chồng; (c) nữ nhân viên nào trong thời gian mang thai không thể sử dụng taxi do rối loạn tiền đình thì Phòng Nhân Sự phụ cấp tiền xăng cho người nhà của nhân viên đó; (d) nhân viên nam hay nữ cần đưa con đi khám bệnh chỉ cần điện thoại báo tin cho Phòng Nhân Sự, sẽ được phép đi làm trễ hưởng trọn lương,  với điều kiện khi vào công ty phải nộp bản sao toa thuốc bịnh viện cùng bản chính hóa đơn thuốc để nhận tiền hoàn lại từ Phòng Nhân Sự; (e) nhân viên nếu kết hôn với nhau hoặc với đại lý sẽ được cá nhân tôi hỗ trợ chi phí in thiệp cưới; (f) nhân viên được xem xét đài thọ học thạc sĩ quản trị kinh doanh ngoài giờ tại một trường đại học nước ngoài ở Thành Phố Hồ Chí Minh do tôi thẩm định chọn trường; (g) nhân viên được xem xét cho vay vốn để mua nhà không lãi suất; và (h) nhân viên được tặng tiền và ra về sớm trong dịp Lễ Vu Lan để mua quà đến thăm hoặc đi viếng mẹ cha, cũng như được nhắc về Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương dù thời điểm ấy Nhà Nước chưa luật hóa về ngày nghỉ lễ này trong Luật Lao Động; v.v. và v.v.

Chỉ với vài thí dụ nhỏ trên, tôi đã có thể tự hào rằng tôi đã

(a) triệt tiêu được mọi nguồn gốc gây phát sinh tiêu cực;

(b) triệt tiêu được mọi nguồn gốc gây phát sinh “nịnh bợ” vì một khi đã là quy định công khai giấy trăng mực đen thì tự động được hưởng, không thể có việc “xin-cho” để rồi phải “nịnh bợ” để được “cho”;

(c) triệt tiêu được mọi nguồn gốc gây phát sinh “nịnh bợ” vì một khi đã chủ động không ngừng bày ra quá nhiều hình thức phúc lợi động viên tính tích cực nơi nhân viên, dần dà từ vô thức họ không còn cái nhu cầu phải “nịnh bợ” ai để được “chiếu cố” cả;

(d) xây dựng được lực lượng nhân sự trong sạch trong sáng ngay tại một Phòng Nhân Sự đầy quyền lực đặc thù vốn dễ làm hỏng con người với các hành vi tiêu cực của “lại quả”, “móc ngoặc”, “mua chuộc”, “nịnh bợ”, “hối lộ”, “tham những”, v.v.;

(e) giúp nhân viên của tôi có đặc quyền được “nịnh bợ” tôi một cách trong sáng tức những lời khen mà nội dung đúng sự thật chứ không quá sự thật hoặc không thật;

(f) cho phép tôi có đặc quyền đón nhận sự “nịnh bợ” trong sáng của các nhân viên của tôi khi họ nhận sự “nịnh bợ” trong sáng của tôi khi tôi cảm ơn họ đã chịu hy sinh vì tôi và cùng tôi hy sinh quyền lợi cá nhân để phục vụ một guồng máy khổng lồ 500 nhân viên 7.000 đại lý, và khi họ bịn rịn tiễn tôi rời khỏi công ty; và

(g) biến nhân viên tại chỗ trở thành những người giỏi giang đức độ dưới trướng của tôi, từ đó họ không thể chấp nhận môi trường quay trở lại vạch tiêu cực khi có người khác vào kế nhiệm tôi, nên lần lượt rời khỏi công ty để trở thành lãnh đạo nhân sự tại các công ty tầm cỡ khác.

“Nịnh bợ” là hành vi hèn hạ theo nhận diện phổ biến, phổ quát, phổ thông của ngôn ngữ và của sử dụng ngôn từ trong cuộc sống.

“Nịnh bợ” không thể bị cấm đoán bằng quy định.

“Nịnh bợ” chỉ tồn tại khi có lãnh đạo mất tư cách hân hoan đón nhận, bất tài không thể triệt tiêu ngay từ manh nha, và hạ đẳng để lộ cái cốt thu hút “nịnh bợ.”

Chỉ có người lãnh đạo đẳng cấp hiền tài mới có thể vừa chà đạp “nịnh bợ” vừa tạo nên một ý nghĩa mới tích cực hoàn toàn tốt đẹp cho “nịnh bợ” khi người cấp dưới của người ấy buộc lòng phải dùng những lời ngợi ca quá to tát dành cho “cấp trên” của mình mà người ngoài cuộc nếu tình cờ nghe lóm được sẽ lập tức cho đó đúng là “nịnh bợ”.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị National Governance Strategist, Nhà Tư-Vấn Phát-Triển Nguồn Nhân-Lực Human Capital Advisor

Ghi chú: Trong bài có dùng chữ “hiền tài”. Mới đây trên báo lại có bài của một lãnh đạo nói về “hiền tài”. Xem ra vẫn chưa ai hiểu thế nào là “hiền tài” mà cứ lẫn lộn giữa những phạm trù ngữ nghĩa hoàn toàn khác nhau giữa “người giỏi”, “người tài”, “nhân tài”, và “hiền tài”. Bài viết ngày mai sẽ về “hiền tài” và viết dành cho cấp lãnh đạo quốc gia. Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước kính báo.

Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước

Tiết Lộ Riêng Dành Cho Học Sinh-Sinh Viên Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

20-5-2019

Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước, Đại Học Văn Khoa, Năm Thứ Ba 1978

     Mục Lục

A- Tỷ Lời Tâm Sự

B- Giải Thích Từ Ngữ

1) Học Từ Chương

2) Học Kỹ Thuật

3) 6 Thành Tố Của Học Sinh/Sinh Viên Thực Thụ

4) Bất Khả Chiến Bại

C- 6 Thành Tố Giúp Hoàng Hữu Phước Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại

1) Gia Giáo Hiện Đại

2) Nhận Thức

3) Lý Tưởng

4) Môi Trường

5) Thọ Giáo

6) Háo Thắng Và Hiếu Chiến Tích Cực

D- Cẩm Nang 7 Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước

E- Kết Luận

A- Tỷ Lời Tâm Sự

Bạn có thể cho mọi người biết bạn giỏi nhất và bất khả chiến bại về một năng lực, một khả năng, hay một điều cụ thể bất kỳ gì – với điều tiên quyết là những gì bạn sắp tiết lộ là cụ thể, không thể đão ngược, và có thể kiểm chứng được – không?

Đa số các bạn sẽ hoặc nói không; hoặc ra vẻ như có đức tính khiêm nhường nên không nói, dù các bạn một khi chưa đọc bài Khiêm Tốn của Hoàng Hữu Phước thì chắc chắn bạn chưa hiểu nghĩa đúng của “khiêm nhường” là gì đâu.

Nếu bạn nói có, bạn chỉ có thể là người có cả 4 điều gồm (a) thấm nhuần sâu sắc Tây học đúng nghĩa, (b) có kinh nghiệm làm việc đủ lâu tại các tập đoàn lớn của Âu Mỹ, nghĩa là (c) có thực tài,  và (d) có bản lãnh – tức là 4 điều không bao giờ hội tụ tại bất kỳ ai đang lãnh đạo hoặc làm việc tại bất kỳ tổng công ty hay cơ quan nào của toàn bộ hệ thống chính trị-kinh tế-tài chính ở Việt Nam.

Tây học đúng nghĩa là về tinh thần tinh túy chứ không là cái bằng cấp qua bên “Tây”học rồi nhận về. Tinh thần tinh túy “Tây học” có đặc điểm của độc lập, tự chủ, minh bạch, chuyên nghiệp, đạo đức, liêm chính, trách nhiệm, tài năng. Còn các đặc điểm của bọn đần độn “qua Tây học” là đòi biểu tình, đòi tự do ở truồng trên phim ảnh, đòi thay đổi chế độ Cộng Sản, đòi thả đứa này đứa nọ “lương tâm”, đòi trả Hoàng Sa, đòi đuổi nhà đầu tư Tàu, đòi phải cởi trói facebook. Nghĩa là “Tây học” làm đủ thứ để thể hiện cho bằng được mình trong đáp ứng các đòi hỏi của xã hội, quốc gia; còn “qua Tây học” để không làm gì cả trừ động tác múa may đòi này đòi nọ đòi đủ thứ cứ như con thú đòi lúc đói mà đói thì thường xuyên và đói thì ăn cả rác vì là thú.

Bạn có biết là tất cả các huấn luyện viên các đội tuyển túc cầu quốc gia tham dự các kỳ World Cup đều tuyên bố với lãnh đạo đội, đội, và đài truyền hình rằng họ sẽ đưa đội đến ngôi vô địch không? Nếu câu trả lời của bạn là “không”, thì bạn có thể tự hào bạn là người trưởng thành duy nhất của nhân loại không biết sự thật đó. Còn nếu bạn biết, thì bạn đương nhiên phải đồng ý với tôi ở bốn điều đối với vị huấn luyện viên đó rằng (a) không đại gia nào lại bỏ tiền ra thuê thứ vất đi; (b) người được thuê phải ở đẳng cấp cao nhất mà các tuyên bố đầy tự tin của anh ta/chị ta chính là phong cách đạo đức bậc nhất của nhà chuyên nghiệp Âu Mỹ; (c) người được thuê vào vị trí lãnh đạo phải sở hữu rất nhiều kỹ năng mềm mà một trong số đó là giỏi động viên, giỏi truyền cảm hứng, giỏi lèo lái theo hướng tích cực, và giỏi tạo niềm tin nơi cấp dưới vào chính họ; và (d) xuất sắc trong trổ thực tài cụ thể, không thể đão ngược, và có thể kiểm chứng được. Bạn cũng cần lưu ý rằng cúp vô địch World Cup chỉ có một, và do đó hàng chục vị huấn luyện viên trưởng các đội không đoạt cúp đều không bị bất kỳ ai bêu rếu là đã “nổ” hoặc đã “khoác lác”. Tất cả các vị đều xuất sắc, và đội đoạt cúp là nhờ có những cộng thêm, trong đó có sự thể hiện bùng nổ của cá nhân từng cầu thủ cùng sự xuất thần phối hợp của toàn đội thể hiện ra sao, đối thủ hùng mạnh tự nhiên gặp xui rủi thế nào, và đội đã hứng gọn trọn vẹn những may mắn hiếm hoi bất ngờ vụt đến nào trên sân cỏ. Việt Nam không thể đặt chân vào World Cup nếu các huấn luyện viên chỉ biết tuyên bố “đi là để học hỏi”, chẳng khác nào người đến xin việc tại một công ty đa quốc gia uy trấn toàn cầu khi bị hỏi tại sao chúng tôi nên chọn anh/chị, thì trả lời hùng hồn rằng “vì thế mạnh của tôi là ham học hỏi” vậy. Sân cỏ World Cup là đấu trường của các võ sĩ giác đấu chuyên nghiệp được nuôi để phân định thắng thua. Doanh nghiệp lớn là đấu trường của các tay chuyên nghiệp được trả lương để phân định thắng thua. Đó là nơi để học hỏi sao? Học chưa xong mà lại nhiều thèm muốn vào nơi uy danh lương cao đến thế sao?

Đối với tất cả các lớp ở Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh, mỗi khi bắt đầu tiết dạy tại một lớp mới, tôi luôn không bao giờ không nói bằng tiếng Anh với các sinh viên nội dung sau đây:

Tất cả những người Việt Nam đã từng sống trên trái đất này thì không có bất kỳ ai giỏi bằng tôi. Còn những ai đang sống mà muốn giỏi hơn tôi thì phải học thêm tối thiểu 60 năm nữa mới may ra bằng tôi bây giờ. Nhưng chính các em sẽ giỏi hơn tôi. Vì sao ư? Tôi giỏi hơn các Thầy Cô của tôi như Cô Trương Tuyết Anh, Thầy Lê Văn Diệm, Cô Vũ Thị Thu, Cô Nguyễn Thị Dần, và Thầy Nguyễn Tiến Hùng ở Đại Học Văn Khoa và Đại Học Tổng Hợp. Tôi giỏi hơn các Thầy Cô ấy vì họ không những là các Thầy Cô kiệt xuất duy nhất của Việt Nam mà còn dạy học tận tụy tận tâm truyền hết các bí kíp cho tôi. Như vậy, tôi giỏi hơn từng Thầy Cô riêng rẽ vì tôi làm chủ tri thức tổng hợp của tập thể Thầy Diệm + Cô Thu + Cô Dần + Thầy Hùng + Cô Anh cộng thêm tri thức của riêng tôi. Nay tôi truyền hết cả sáu nguồn đó đang tập trung nơi tôi cho các em, vậy tại sao các em lại không thể giỏi hơn tôi khi các em là tổng hợp các tri thức mà tôi thu nhận từ Thầy Cô của tôi, của riêng tôi, cộng với của riêng các em, và của Cô Vũ Thị Liên là cái cô giáo dạy các em những môn ngôn ngữ mà tôi dốt đặc lùng bùng lổ tai như Linguistics, Phonemics, Morphology, và Phonology. Đúng không? Các em phải giỏi hơn tôi vì làm gì có chuyện học trò dở ẹc hơn Thầy, vì nếu vậy thì việc học lẽ ra đã tiêu tan từ lâu rồi, vì tôi dở hơn Thầy Cô của tôi, các em kém hơn tôi, và học trò các em sẽ kém thua xa các em sao? Kẻ học trò nào không giỏi hơn thầy cô tức là do hoặc không may gặp thầy cô dở ẹc, hoặc không may chính mình dở ẹc không thể học hành gì ra hồn, hoặc cả hai.

Tại Manulife, tôi thành công vượt bậc trong toàn bộ lịch sử hoạt động của Manulife tại Việt Nam trong động viên đại lý phát triển kinh doanh nhanh chóng hùng mạnh trong đạo đức, nhờ mỗi khi thăm mỗi chi nhánh mới thành lập để phát biểu khai giảng khóa đầu tiên trước hàng trăm học viên đại lý địa phương, tôi luôn không bao giờ không nói bằng tiếng Việt với họ nội dung sau đây:

Tất cả những người Việt Nam đã từng sống trên đời ở bất kỳ đâu trên thế giới thì không bất kỳ ai giỏi bằng tôi về tiếng Anh. Còn những ai đang sống tại Việt Nam mà muốn giỏi hơn tôi thì phải học thêm tối thiểu 60 năm nữa mới may ra bằng tôi bây giờ. Các bạn không bao giờ giỏi bằng tôi về tiếng Anh đâu, dù có dành ra 60 năm. Đó là điều dứt khoát. Nhưng các bạn có thể làm được một điều không những rất tốt lành đạo đức đem sự bảo vệ đến với cuộc sống của mọi người cùng những người thương yêu của họ trong xã hội qua đó vừa tạo nên dồi dào phước đức cho con cái của các bạn, mà còn trong thời gian chỉ sau vài năm chăm chỉ cật lực sẽ có thể trở thành tỷ phú, mà tôi có phấn đấu cắm đầu cắm cổ làm lãnh đạo tại công ty này hai cái 60 năm cũng chẳng thể nào làm được để ngoi lên được ngang bằng với các bạn. Đó là điều dứt khoát.”

Như vậy, đọc đến đây, ắt bạn đã có được tư thế và cung cách bậc đạt nhân để điềm tỉnh gật gù chịu tham khảo căn cơ nội dung sau phần “tỷ lời tâm sự” này nhé.

B-Giải Thich Từ Ngữ

Bài viết này dành riêng cho học sinh-sinh viên thực thụ của Việt Nam.

Bài này chỉ nói về việc học các chương trình học chính quy dài hạn theo hệ thống giáo dục pháp định quốc gia, không nói về các khóa ngắn hạn, các khóa đào tạo hay rèn luyện kỹ năng.

Việc học có ít nhất hai chủng loại category gồm (a) học từ chương, và (b) học kỹ thuật. Các category khác còn có học tại học viện quân sự như trường Sĩ Quan West Point Hoa Kỳ, hay tại chủng viện, v.v., nhưng không thuộc hai category vừa nêu.

Học từ chương không dính dáng gì đến ý nghĩa sơ khai của “từ chương” theo đó “từ chương” hoặc chi có nghĩa dè bỉu chê bai việc học không có hành, hoặc muốn tách bạch cũng với sự dè bỉu rằng Việt Nam không có ngành kỹ thuật mà chỉ có học chữ nghĩa. Những ngụ ý hoặc diễn giải của người xưa không những phiến diện trong quá khứ mà còn hoàn toàn sai trong thời hiện tại, vì ngày nay bất kỳ môn học hay ngành học nào cũng đều có phần thực hành, và những ngành phi kỹ thuật như quản trị, kinh tế, tài chính, nhân sự, v.v., lại đầy ắp các sử dụng biểu đồ, hàm số, công thức toán học để định tính, v.v. cho những nhu cầu cao cấp thậm chí cho một Giải Nobel mà ngay cả văn học cũng có vị trí cực kỳ vinh diệu. Chưa kể, việc quản trị quốc gia, xử lý công pháp, đối ngoại lân bang, quản lý ngân khố, lưu trữ kế toán, tình báo quân sự quốc gia, v.v., khi phò vua giúp nước của những vị quan toàn xuất thân học “từ chương” mà những kẻ mới ngữi thấy mùi Tây Học đã vội phán phê nước nhà “từ chương” và không nhìn nhận những công việc của quan lại phong kiến ấy là thuộc đẳng cấp chuyên gia cực cao thì rõ ràng những kẻ có lổ mũi hay hít hà ấy hoặc ngu muội, hoặc thơ ngây, hoặc phản quốc, hoặc gia nô, hoặc loạn trí, hoặc không có sự may mắn được đọc bài Thế Nào Là Từ Chương của Hoàng Hữu Phước, hoặc cả sáu, mà bài viết của danh nhân vĩ đại Trần Chung Ngọc mổ xẻ Nguyễn Trường Tộ là minh triết nhất.

Như vậy, ở đây nhà giáo Hoàng Hữu Phước tuyệt đối tin rằng trong thế kỷ XXI này những người Việt nào vẫn còn dè bỉu rằng Việt Nam thời không-chấm-không phong kiến “từ chương” nên thua Pháp, và rằng Việt Nam thời bốn-chấm-không ngày nay vẫn “từ chương” nên thua SingaporeNhựt Bổn, thi đó là những người bất khả tư nghị. Họ cố tình lờ đi sự thật rằng báo chí truyền thông, thứ vũ khí đầy uy lực của xã hội loài người, chính là được hình thành từ cái ngành học “từ chương” mà họ dè bỉu theo cái hiểu biết nông cạn của họ nhưng họ lại hùng hục húc đăng đàn viết lách “lương tâm” “chống Cộng” đầy khí thế.

Như vậy, ở đây nhà giáo Hoàng Hữu Phước sử dụng cụm từ học từ chương với ý nghĩa hiện đại tân kỳ tuyệt đối chính xác là việc học bất kỳ môn nào của bất kỳ ngành nào mà tư duy chủ đạo của người học sau khi kết thúc năm học lớp 12 trung học là nhắm đến phải có thêm tối thiểu 4 năm đại học cho một bằng cấp cử nhân “đại học” bất kể “học đại” hay “đại học gà rừng” để “có chút danh” hoặc để né được các nghề nghiệp phải đổ mồ hôi không được Đảng trân trọng gọi là “thầy, không được ăn mặc tươm tất ngồi ghế nệm xoay trong phòng ốc máy lạnh trong đại cuộc mưu sinh; và với hàm ý duy nhất chính xác này thì ngay cả ngành học computer ở Đại Học Bách Khoa chẳng hạn cũng được liệt vào danh mục học từ chương dù danh vị của người tốt nghiệp sẽ là kỹ sư.

Học kỹ thuật là theo tinh thần tôn vinh kiểu Nhật mà Việt Nam Cộng Hòa noi theo để dành cho các ngành học mà những nhân tài kỹ thuật có tư duy chủ đạo muốn sau khi kết thúc năm học lớp 8 trung học với thứ hạng từ khá đến giỏi là nhanh chóng theo đuổi ngành kỹ thuật để bảo đảm vừa học xong lớp 12 với bằng tú tài kỹ thuật toàn phần là đã có đủ trình độ văn hóa, ngoại ngữ, kỹ thuật để có ngay việc làm thu nhập tốt, chủ động, hợp sở thích đam mê kỹ thuật và có năng khiếu thiên bẩm về kỹ thuật, có nhận thức đúng đắn về sức mạnh của kỹ thuật trong toàn nền kinh tế quốc dân, cũng như tư duy độc lập muốn sớm gánh vác tài chính gia đình mà không phí phạm thêm 4 năm sau tú tài rất có thể làm vuột mất cơ hội việc làm, vì vậyđã đổ xô dự thi tuyển căng thẳng để dành lấy cho bằng được một chỗ học trong một trường kỹ thuật lừng danh như Trường Trung Học Kỹ Thuật Cao Thắng hay Trường Trung Học Kỹ Thuật Nguyễn Trường Tộ ở Sài Gòn trước 1975 vốn luôn là địa chỉ hấp dẫn các học sinh giỏi lớp 8, mà danh xưng cho học sinh tốt nghiệp sẽ là danh vị “cán sự” tại các nhà máy. Trường Trung Học Kỹ Thuật Nguyễn Trường Tộ của Việt Nam Cộng Hòa đã biến thành Trường Kỹ Thuật Nghiệp Vụ Thành Phố Hồ Chí Minh, rồi đổi thành Trường Trung Học Công Nghiệp Thành Phố Hồ Chí Minh, để rồi tự dưng bị hạ cấp với danh xưng quái đản đầy giễu cợt Hán-Nôm-Na một cách ngu xuẩn thành Trường Cao Đẳng Nghề Nguyễn Trường Tộ. Nhà giáo Hoàng Hữu Phước trên tất cả các trang mạng từ nhiều chục năm trước đã luôn chỉ trích chê bai mắng mỏ và thấu thị hậu quả tệ hại khôn lường của cách dùng từ của Nhà Nước, và quả nhiên sự đông đúc đổ xô dự thi căng thẳng của các học sinh giỏi chen chúc vào Trường Kỹ Thuật của Việt Nam Cộng Hòa đã biến thành sự khan hiếm học sinh ở Trường Cao Đẳng Nghề của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam khiến Nhà Nước luôn mồm than “thừa thầy thiếu thợ” mà ngay cả trong lời than thở cũng hoặc thơ ngây dùng từ miệt thị một cách vô thức, hoặc thơ ngây cho rằng danh nhân Tôn Đức Thắng xuất thân là thợthợ thuộc giai cấp công nhân vinh diệu cao vời bậc nhất của chủ nghĩa cộng sản nên chữ thợ sẽ tự nhiên đương nhiên hiển nhiên tự động vinh diệu ngát hương ôi bao nỗi tự hào chăng? Sao không bảo “thừa nhân viên bàn giấy thiếu chuyên viên kỹ thuật” cho văn hoa văn hóa văn vẻ văn minh? Nhân viên bàn giấy mà là “thầy” ư? Chuyên viên kỹ thuật mà là “thợ” ư? Nhà giáo Hoàng Hữu Phước thấy cần phân định rõ trên cơ sở rạch ròi của Việt Nam Cộng Hòa rằng cán sự là người tốt nghiệp một Trường Kỹ Thuật sau khi trúng tuyển vào trường ấy và học kỹ thuật từ lớp 9 đến đỗ Tú Tài, còn thợ là người có tay nghề nhưng không tốt nghiệp trương kỹ thuật và tất nhiên không ở đẳng cấp cao của cán sự. Từ phân định này đặt ra câu hỏi: Nhà nước hiện nay nói hoài về “thừa thầy thiếu thợ” vậy thợ của Nhà Nước là ai – sinh viên cao đẳng “nghề” của Nhà Nước hay người lao động giản đơn không có bằng cấp gì cả? Lời phán của nhà tư vấn chiến lược nhân lực quốc gia Hoàng Hữu Phước rất khúc chiết rõ ràng mang tính chân lý từ nhiều chục năm nay là: nếu không xem trọng nhận định của ông ta về cách dùng từ ngữ Hán-Việt hàn lâm mà cứ ngu xuẩn áp dụng sai cái thâm thúy của“giữ gìn sự trong sáng của Tiếng Việt” thì dứt khoát Việt Nam không bao giờ thoát khỏi vũng lầy “thừa thầy thiếu thợ” và không đời nào trở thành cường quốc công nghiệp.

Học sinh-sinh viên thực thụ là những học sinh-sinh viên đi học để chứng tỏ bản thân may mắn sở hữu một tổ hợp 6 thành tố gắn kết không bao giờ tách rời của (a) năng lực học tập đã được chứng minh thích hợp với việc học từ chương hoặc học kỹ thuật, (b) sự hiểu biết trước và rất rõ về con đường sẽ chọn sẽ đi cho việc học từ chương hoặc học kỹ thuật, (c) sự hiểu biết rõ nét nhất về lý do của sự lựa chọn giữa học từ chương hoặc học kỹ thuật, (d) sự tự hào về quyết định lựa chọn giữa học từ chương hoặc học kỹ thuật dù sự tự hào ấy là do tự tin tự thân chứ hoàn toàn không có sự tôn vinh của Nhà Nước và xã hội hiện nay qua tên gọi thụt lùi so với thời Việt Nam Cộng Hòa, (e) sự quyết tâm đã học phải đứng đầuhọc từ chương hoặc học kỹ thuật, và (f) sự tự chủ trong chuẩn bị những kỹ-năng-ngoài-giáo-trình để sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của nhà tuyển dụng trong thị trường lao động. Đối nghịch với học sinh-sinh viên “thực thụ” là học sinh-sinh viên “ma quế” tức một thứ hồn ma bóng quế tự dưnghiện ra chốn học đường một cách ma mỵ dù bất tài vô hạnh, nhờ có các bùa chú của sự mua điểm của phụ huynh/theo con đường vạch sẵn bởi phụ huynh/có sự nghiệp xây sẵn bởi phụ huynh/chạy theo thời thượng bầy đàn khi chọn ngành học của các bạn đồng học/giết thời gian trong lúc chờ du học/nhằm hợp thức hóa một vị trí chính trị mà Đảng dồn tiền thuế của dân để xây dựng lực lượng “trí tuệ” đặt vào, v.v. và v.v.

Bất khả chiến bại là nói về năng lực bút chiến luận/khẩu chiến luận tức hùng biện bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh của Hoàng Hữu Phước về 40 chủ đề như đã được liệt kê rất rất nhiều lần trên blog này và các blogs trước đó ngay khi xuất hiện không gian mạng. Hoàng Hữu Phước đương nhiên chắc chắn 1.000% sẽ chiến bại từ chủ đề thứ 1.001 trở đi hoặc khi đối thủ là người nước ngoài vừa dốt tiếng Anh dù là dân Anh Mỹ vừa không biết tiếng Việt hoặc đối thủ là trẻ sơ sinh hay người cửu thập cửu cổ lai hy. Bất khả chiến bại còn để nói về (a) năng lực quản trị của Hoàng Hữu Phước trong chiến lược và chiến thuật giải cứu các tập đoàn đa quốc gia/tổng công ty/công ty lớn khỏi tình trạng tổ chức luộm thuộm ở Việt Nam, hoạt động trì trệ ở Việt Nam, lòng người phân tán ở Việt Nam; và (b) vị trí đứng đầu làm chủ ngôn ngữ Anh và Việt của Hoàng Hữu Phước đối với toàn bộ giới hàn lâm Việt Nam do Đảng và Nhà Nước đầu tư hay mời mọc từ trước đến nay và toàn bộ giới doanh nhân/chính trị gia nước ngoài ở Việt Nam hay ở đâu đó ngoài Việt Nam từ trước đến nay.

Bài này dành riêng cho học sinh/sinh viên thực thụ. Đơn giản vì chỉ có học sinh/sinh viên thực thụ mới có khả năng vượt qua Hoàng Hữu Phước, chứ học sinh/sinh viên ma quế dù có huy động bất kỳ lực lượng hỗ trợ bay đến từ bất kỳ đâu trong vũ trụ này hay bất kỳ vũ trụ nào cũng là thứ vất sọt rác và do đó đừng hòng mơ tới việc vượt qua Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước về tri thức và diễn thức bằng tiếng Anh hay tiếng Việt.

C- 6 Thành Tố Giúp Hoàng Hữu Phước Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại

Muốn thắng một đối thủ, tất nhiên nhất thiết phải tìm hiểu cặn kẽ thế mạnh của hắn ta hay ả ta nằm ở những đâu. Việc tìm hiểu có thể nhờ tin tình báo, cài cắm gián điệp, hoặc do đối thủ sơ xuất đánh rơi cẩm nang, hoặc do đối thủ bất ngờ huỵch toẹt tất tần tật – như trong bài viết này.

Về các lĩnh vực đã được giới hạn đến mức tối thiểu như đã nêu trên và với đối tượng rất giới hạn chỉ gồm học sinh-sinh viên thực thụ tức những người trưởng thành trước tuổi và nghiêm túc thực sự trong việc học với 6 thành tố đã nêu trên, Hoàng Hữu Phước nay hé lộ 6 lý do cho sự bất khả chiến bại của bản thân như sau:

1) Gia Giáo:

Xưa nay người ta nói đến “gia giáo” với ý nghĩa rất cổ, liên quan đến truyền thống mang nặng tính thủ cựu. Tôi dùng từ “gia giáo” với ý nghĩa hoàn toàn khác. Đó là sự tân thời trên nền vững chãi của truyền thống. Để rõ hơn, xin ví von thế này về chiếc ô tô Rolls-Royce, loại xe thương hiệu lừng danh hoàn vũ. Ở Việt Nam có thể có một chiếc Rolls-Royce từ trước thời Mỹ sắp đổ bộ vào Đà Nẵng bắt đầu cuộc chiến tranh Việt Nam, và chiếc xe ấy đang nằm trơ xương khung rỉ sét ở một xó xỉnh nào đó hoặc đã hóa kiếp thành đồ đồng nát từ rất lâu rồi. Một chiếc Rolls-Royce cùng đời với chiếc trên nhưng lại đang là bảo vật của Hoàng Gia Vương Quốc Thống Nhất Đại Anh và Bắc Ái Nhĩ Lan, được dùng để đưa Nữ Hoàng duyệt binh, và chiếc xe cực kỳ cổ lổ sỉ này đã được bổ sung với kính chắn đạn, máy điều hòa không khí, máy sưởi, hệ thống định vị toàn cầu, và tất nhiên có hệ thống liên lạc vệ tinh hảo hạng, v.v. Như vậy, “gia giáo” trong gia đình tôi là thứ truyền thống cổ điển được hiện đại hóa, với Ba Má tôi vừa tôn trọng tôn kính tam cang ngũ thường, vừa tuyệt đối tôn vinh đạo hiếu, vừa tuyệt đối tôn sùng Phật Giáo, vừa uốn nắn đàn con theo các chuẩn mực đạo lý ấy qua gương sống tuyệt đối đạo đức đạo hạnh của chính mình, vừa cho con cái được tự do tuyệt đối trong lựa chọn ngành học, ngoại ngữ, tôn giáo, và ý trung nhân, v.v. , cũng như luôn tuyệt đối ủng hộ những gì con cái lựa chọn – tất nhiên luôn cho con những lời tư vấn nhưng tuyệt đối không bao giờ ép buộc con cái phải theo các tư vấn ấy, thậm chí nếu con cái quyết tâm lựa chọn để rồi sai lạc thì cũng tuyệt đối không đay nghiến trách móc mà thay vào đó tuyệt đối thương yêu hỗ trợ đứa con ấy nhiều hơn. Như vậy, tôi đã được may mắn có Ba Má nêu gương đạo đức đạo hạnh, được Ba Má hướng dẫn, được Ba Má ủng hộ, được Ba Má cho toàn quyền tự quyết hướng đi của cuộc đời, được Ba Má luôn theo sát động viên vỗ về khi vấp ngã, để từ đó phát triển lành mạnh, khỏe mạnh, hạnh phúc, không hề có “stress” về cuộc sống trong gia đình, ngay cả khi cả gia đình lâm cảnh túng thiếu vô cùng chật vật thời gian đầu Việt Nam thống nhất. “Giáo dục trong gia đình” tôi do đó không là những lời dạy giáo điều, những răn đe, những ép buộc đầy áp chế, những roi đòn mắng nhiếc, những trách móc thở than. “Giáo dục trong gia đình” tôi toàn là sự thể hiện cung cách sống đạo đức và làm việc đạo đức nêu gương sáng của Ba Má tôi, là việc để các con chứng kiến rồi cùng tham gia làm việc thiện giúp tha nhân, và qua việc cho các con nhận ra niềm vui lớn lao được cùng nhau tự do giành lấy cái quyền được tự do hy sinh cái lợi của bản thân để trở thành người hữu dụng cho nhân quần, xã hội, cộng đồng. Đây là lý do tôi – chúng tôi – có sức mạnh tinh thần vững chãi. Khi tôi vì nước vì dân phát biểu đả phá cái gọi là dự án “Luật Biểu Tình” và bị toàn bộ hệ thống truyền thông chính thống của Đảng tổng tấn công dẫn đến các đe dọa ném lựu đạn vào văn phòng tàn sát nhân viên của tôi nhằm làm mọi người sợ hãi ra đi để doanh nghiệp của tôi phá sản, thì tôi vẫn vui vẻ mạnh mẽ đương đầu, vẫn vì nước mà liên hệ với Giáo Hoàng Francis để hạch tội bọn giám mục Công Giáo Việt Nam phản loạn chống đối chế độ nước nhà hoặc mắng bọn sư sãi Chùa Ba Vàng mê muội làm vấy bẩn đạo pháp dân tâm. Tương tự, em gái út của tôi vui vẻ mạnh mẽ liên hệ Thủ Tướng Đức Helmut Kohl để hạch tội bọn đầu trọc Tân Quốc Xã dám đánh đập sát hại Việt Kiều Đức để rồi bị “giáo viên trưởng thượng đàn anh đàn chị” Khoa Đức Ngữ Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn ganh tài xử bức khiến phải vui vẻ mạnh mẽ bỏ nghề giáo, và để rồi sau đó lại bị đám nhân viên Việt Nam “con ông cháu cha” gởi gắm nhét vào tổ chức hiệp hội doanh thương Đức GBA ganh tài phá hoại bất hợp tác khiến phải vui vẻ mạnh mẻ từ nhiệm vị trí lãnh đạo văn phòng GBA mà ra đi, vất bỏ không thương tiếc cái năng lực thông thạo ngoại ngữ Anh-Pháp-Đức và cái tài năng lãnh đạo phát triển kinh doanh được người ngoài nước và nhân viên Việt Nam con-dân-cháu-dã kính phục tiếc nuối thương yêu, để về làm đứa con gái xinh tươi vui vẻ hý hước cực kỳ hiếu thảo với Ba Má và tiếp tục làm đứa em gái xinh đẹp vui tươi yêu đời hết lòng chăm sóc cho ông Anh Ba Hoàng Hữu Phước mà ông ấy cũng…xinh đẹp vui tươi yêu đời … y chang chứnào có kém gì. “Gia giáo” ở đại gia đình chúng tôi là như vậy đấy. “Gia giáo” hình thành một thể thống nhất tích cực thuận hòa hạnh phúc trượng ngãi khinh tài dù trong nghịch cảnh dài dài hay lúc hanh thông chút chút. Nếu bạn thuộc gia đình “gia giáo” mà bạn tự hào về điều đó, bạn đã có được một điều may mắn. Và nếu cái “gia giáo” ấy giúp bạn có sự vũng chắc bền lâu về tinh thần tích cực cùng lối sống tích cực, xem như bạn đã có sức mạnh tinh thần thép dùng nụ cười hào hùng sảng khoái san bằng các khó khăn trong việc học, việc làm, và đời sống, tức đã tiến lên một bước thật dài tiến gần hơn để đánh bại tôi.

2) Nhận Thức:

Từ tác động tích cực của “gia giáo”, tôi – chúng tôi – đã hoặc tự hoặc tự động hình thành nhận thức về chính bản thân rằng mình đang may mắn có Ba Má thiện lành trong một gia đình lành thiện, tiến đến nhận thức rằng để duy trì bảo vệ được cái tốt đẹp tuyệt diệu đó, dứt khoát bản thân phải gắng sức cả trong lao lung về sinh kế và trong tạo nên sự bừng sáng rộn tiếng cười vui ngay cả trong ngôi nhà nghèo khó không bao giờ nghèo khổ đó. Sự yêu đời giúp tôi mỗi chiều từ trường đại học về nhà vui vẻ vào bếp nấu cơm. Tôi nhào trộn bột mì với hành tỏi xắt nhỏ cùng tí bột cà ri tạo màu vàng và muối, rồi tráng kín mặt chiếc chảo đen sì, tất nhiên chảo có một muỗng mỡ heo thắng tráng trước trên toàn mặt chảo, để làm món “trứng chiên” vàng tròn trịa, bày ra trên dĩa lớn, cắt khéo léo thành chín miếng trứng chiên không-có-trứng hình tam giác to đùng cho chín nhân khẩu. Xong là đến màn làm thêm hai “món” ăn khác, đó là luộc rau muống lấy nước xanh làm tô canh có vắt chanh điểm xuyết hoa văn vài cọng rau muống bơi lã lơi tình tứ trong hồ thiên nga, còn rau muống luộc thì cho vào chảo tận dụng mỡ còn sót lại sau chiên “trứng” để xào rau bóng lưỡng như trộn dầu nhớt xe máy. Cuối cùng là chén nước chấm chế biến từ công thức bí truyền gồm một muỗng nước mắm trong chén nước lọc có thêm muối, đường, tỏi, ớt khuấy đều lên. Một mâm cơm thịnh soạn đầy mỹ thuật được dọn lên trước sự háo hức thưởng thức trầm trồ khen nức của một đại gia đình vui vẻ bảo đảm ăn no nê mà vẫn thon thả. Cần nói thêm là không phải má tôi hay chị tôi hoặc em gái lớn của tôi không chịu làm cơm, mà do tôi “nhận thức” rằng (a) đàn ông con trai dứt khoát phải đỡ đần công việc nội trợ để sau này còn phụ vợ chăm lo việc nhà, rằng (b) phụ nữ giỏi làm bếp nhưng bếp chẳng có gì để làm mà phải cần đến sự sáng tạo từ những nguyên liệu bất thường, rằng (c) không nên để những người phụ nữ đáng yêu trong nhà mình phải khổ tâm khi nhìn thấy chỉ có mỗi bó rau muống, và (d) rằng mình phải chứng tỏ tài tháo vác của một nhà mỹ thuật giành lấy việc bếp núc để bày ra mâm cơm sang trọng đẹp như một bức tranh gây ngạc nhiên thích thú cho người thân làm bữa cơm bừng sáng tiếng cười, vì rằng làm mọi người quanh mình vui tươi phấn chấn là năng lực luôn có nơi người có thiên tính lãnh đạo sở hữu “excellent sense of humor”.

Cũng với “nhận thức” tương lai mình là kỳ vọng của Ba Má, còn tương lai đàn em là kỳ vọng của chính mình, tôi đã học ngày không đủ tranh thủ học đêm.

Cũng với “nhận thức” rằng nghề nghiệp mình yêu quý là giáo sư Anh Văn, và rằng muốn là nhà giáo dứt khoát phải trên cả xuất sắc với kiến thức bao trùm, tôi từ lớp 7 trung học đã trở thành hội viên Thư Viện Anh The British Council trên đường Yên Đỗ – nay là Lý Chính Thắng, Quận 3, Thành Phố Hồ Chí Minh – và đến lớp 8 đã đọc mỗi tuần ít nhất ba quyển tiểu thuyết mượn tại đó (nay vẫn còn giữ ba quyển mượn cuối cùng vì lúc học xong lớp 12 chưa đến ngày trả thì đã giải phóng). Cũng với “nhận thức” nghề nghiệp nhà giáo như vậy, Chị Hai của tôi từ lớp 7 trung học đã trở thành hội viên Thư Viện Mỹ Abraham Lincoln tại Hội Việt Mỹ nay là đường Mạc Đĩnh Chi, và trở thành sinh viên Anh Văn cùng trúng tuyển vào học cùng lúc tại hai trường Đại Học Văn Khoa và Đại Học Sư Phạm Việt Nam Cộng Hòa. Tôi chẳng hề nói ra tâm tưởng của tôi, nhưng ý chí của tôi chỉ có một: tôi dứt khoát phải đứng đầu thiên hạ về tiếng Anh vì tôi thấy các Thầy Cô Anh Văn của mình đều là những vị hàn lâm xuất chúng nhất xã hội Việt Nam Cộng Hòa, từ đó hình thành “nhận thức” rằng không đứng đầu thiên hạ thì không thể có đủ tư cách làm nhà giáo.

Cũng với “nhận thức” rằng sự miệt thị khinh bỉ của toàn nhân loại thực sự văn minh và sự trừng trị của pháp luật của tất cả các quốc gia thực sự văn minh luôn dành cho kẻ bất lương, tham nhũng, gian manh, tôi – chúng tôi – vừa lánh xa chúng, vừa chống lại chúng, vừa phòng vệ tuyệt đối hữu hiệu bản thân. Nhờ vậy tôi không những không bao giờ bị nhúng chàm mà lại còn có khả năng hất đổ xô sập trừng trị chà đạp dưới đế giày tất cả những đế chế tiêu cực bất lương, tham những, gian manh nào muốn mưu hại tôi khi tôi không chịu vầy đoàn cùng họ. Những ai đã công tác tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh, Công Ty Dịch Vụ Cơ Quan Nước Ngoài FOSCO, Công Ty CIMMCO, Công Ty Manulife, v.v., đều biết tôi đã hất đổ xô sập bọn lãnh đạo bất lương, tham nhũng, gian manh như thế nào.

Cũng với “nhận thức” rằng “quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, tôi tự nhận lấy trách nhiệm lên vai mình việc bảo vệ quốc gia, quốc thể;

Cũng với “nhận thức” rằng bản thân phải là một hiền tài, mà đã là “hiền tài” thì phải luôn trân trọng kính trọng kiếm tìm phát hiện phát triển người tài;

Tôi bảo vệ quốc gia quốc thể bằng cách làm sao cho quốc gia có nhiều “người tài” bằng cách suốt đời nêu gương tại tất cả những nơi tôi công tác, dẫn dắt nâng đỡ các thuộc cấp, và bằng cách viết bài này tiết lộ kinh nghiệm cho những bậc hiền tài tiềm năng trong số học sinh-sinh viên thực thụ của nước non nhà.  

3) Lý Tưởng:

Cũng với “nhận thức” rằng bản thân phải là một hiền tài, mà đã là “hiền tài” thì phải luôn nhớ bổn phận duy nhất của bậc hiền tài là phò vua giúp nước cứu dân, tôi đã luôn tâm niệm rằng phải sống theo lý tưởng phò vua giúp nước cứu dân ấy. Tất nhiên, “vua” thời hiện đại là “chính phủ”, mà “vua” phải là “minh quân thánh chúa”, nên “chính phủ” không được là “chính phủ tay sai ngoại bang” hay “chính phủ bù nhìn”. Với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi đã luôn khinh miệt tất cả các chính phủ của Việt Nam Cộng Hòa. Với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi đã từ trung học dễ dàng thán phục Hồ Chí Minh, không trên cơ sở đã biết chút ít hay đầy đủ về Cộng Sản mà chỉ đơn giản trên cơ sở đã thấy nhiều/chứng kiến nhiều/hiểu nhiều về Nguyễn Văn Thiệu và Việt Nam Cộng Hòa. Với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi đã có định nghĩa mới về “vua” khi Việt Nam thống nhất: đó là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”. Với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi đã dễ dàng cống hiến trong tư thế một “hiền tài dân đen”: luôn bảo vệ chính nghĩa quốc gia, dân tộc, và quốc thể ngay từ ngày đầu sau giải phóng, thậm chí không bao giờ viện cớ xã hội thực sự có đầy dẫy tiêu cực để chống lại Đảng, chính quyền. Với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi đã luôn bật cười ha hả khi nghe ai đó tự phong hoặc mơ màng làm tổng thống Việt Nam. Và với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi đã luôn bật cười ha hả mỗi khi nhận được lời ca ngợi tôn vinh cá nhân tôi kèm lời mời tôi tham gia lãnh đạo mấy bô rác “nhân quyền”, “dân chủ”, “lương tâm”, “xã hội dân sự”.

Với lý tưởng và nhận thức như vậy, tôi viết bài này nhằm giúp gia tăng số nhân lực “hiền tài dân đen” cho nước nhà nhằm tiến đến giúp Đảng thay thế bọn “nhân tài quan đỏ” bất tài vô dụng chỉ giỏi miệng hót hành nghề ảo thuật làm trống phoọc két sắt cơ quan nhà xong là phân thân xuất hiện ngay trong lồng chim người.

4) Môi Trường:

Lúc tôi miệt mài học tập trên ghế nhà trường Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là vào thủa ngay cả điện thoại cố định (để bàn) còn vừa hiếm vừa khó nghe vì đường truyền cực yếu. Khi người yêu tôi muốn trò chuyện cùng tôi, nàng phải ra bưu điện Australia đăng ký, còn tôi sau đó cả tuần nhận được giấy của Bưu Điện Thành Phố Hồ Chí Minh ở khu Nhà Thờ Đức Bà mời đến vào mấy giờ của ngày nào để nhận cuộc gọi từ đâu gọi về. Thế là tôi đến theo lịch hẹn, ngồi chờ loa gọi tên vào buồng kính số mấy để được kết nối, chỉ để nghe tiếng nàng khóc nấc ở đầu dây bên kia thỏ thẻ nói nhớ thương tôi. Ngay cả nhiều năm sau, lúc tôi quản lý văn phòng CIMMCO International, mỗi khi tôi muốn nói chuyện khẩn cấp với lãnh đạo ở New Delhi, nhân viên của tôi phải phone đến tổng đài của bưu điện thành phố để đăng ký, cho họ biết tôi muốn gọi đến số nào. Và tôi có khi phải ngồi chờ trong văn phòng từ sáng đến trưa, nhân viên phải gọi nhà hàng Majestic Hotel đem đến phòng tôi phần ăn trưa do tôi vẫn không nhận được phone của bưu điện gọi tới do bưu điện vẫn chưa kết nối được với New Delhi.

Tình hình trên càng làm rõ sự thật rằng lúc ấy chưa có máy vi tính sử dụng cái gọi là internet, và văn phòng công ty nước ngoài cực kỳ hiện đại của tôi chỉ có một máy vi tính sử dụng dĩa mềm nhựa màu xanh nước biển tròn xoe bằng bàn tay xòe để thay cho máy đánh chữ, một máy telex đục lổ băng giấy cuộn do bưu điện cung cấp (tất nhiên muốn gởi một dãi băng giấy đục lổ thông tin cũng phải phone đăng ký kết nối với bưu điện), một máy photocopy, và hai số máy điện thoại cố định, chứ toàn quốc Việt Nam thủa ấy còn chưa nghe nói gì đến cái gọi là máy fax. Riêng tôi được cấp một máy nhắn tin pager thường được dùng để gởi tôi tin nhắn một số phone của khách hàng nào đó mà tôi nên ngó quanh kiếm nơi nào có phone công cộng thì đến đó gọi đi, hoặc để nhắc tôi sắp có cuộc họp nào lúc mấy giờ tại đâu. Như vậy, lúc tôi còn đi học trung học và đại học, tình hình tiện nghi thông tin liên lạc coi như hoàn toàn không có. Điện thoại di động ngu đần cũng chưa xuất hiện. Đó là vấn đề.

Vấn đề trên đã tạo cho tôi cơ hội sở hữu một thứ vũ khí mạnh mẽ vô song. Muốn tìm kiếm một thông tin, tôi phải đọc trọn nhiều quyển sách tài liệu tiếng Anh ở thư viện Đại Học Văn Khoa, mỗi quyển dày trung bình 500 trang, mà nếu may mắn rất có thể sẽ tìm được một hai câu gì đấy có liên quan đến chủ đề tôi cần tham khảo. Quy trình này đã làm tôi

a– Đọc nhiều khủng khiếp, nhờ vậy thí dụ như có khi sau khi đọc xong 5 hay 10 quyển sách dày phê bình cả rừng bài sonnet của Shakespeare rồi thở dài kết luận rằng thế giới hàn lâm chẳng ai viết gì về bài số 58 của ông ấy, tôi không nhận ra tôi đã vừa ngấu nghiến xong các phân tích phê bình sâu sắc của các nhà phê bình vĩ đại đối với hàng trăm bài sonnet khác của Shakespeare. Từ đó từ trong vô thức, mỗi khi thầy cô có bắt đầu giảng giải về một bài sonnet nào đó dù của Shakespeare hay của Spencer hay của bất kỳ thi hào nào, tôi đều ngạc nhiên sững sốt thấy mình đột nhiên phơi bày khả năng hùng biện phân tích bình giảng thậm chí dám chê bai rồi dám đề xuất các thay thế từ ngữ hoặc hình tượng cho hay hơn nguyên tác và niêm luật cho sát hơn dù chẳng có quyển sách nào tôi đã đọc lại nói tương tự như tôi bao giờ. Hóa ra cách nhìn vấn đề của các bậc thầy phê bình đã hình thành trong tôi cái thói quen nhận xét và cái năng lực phê bình chõi lại những phê bình của các vị ấy hoặc bổ sung hoàn thiện thêm những phê bình của họ vì tôi có tính ghét làm loài nhai lại, tức ghét “copy” của thiên hạ.

b– Đọc nhiều khủng khiếp, nhờ vậy nếu sau khi đọc xong 5 hay 10 quyển sách của một đề tài vẫn không tìm ra được bất kỳ thông tin nào để tham khảo, tôi buộc phải tự mình nghiền đi ngẫm lại cái đề tài ấy rồi hình thành nơi mình cái năng lực tự chủ độc lập từ đó viết về hay nói về đề tài đó theo cách rất riêng tức original.

c– Đọc nhiều khủng khiếp, nhờ vậy tri thức về các chủ đề đa dạng và vốn từ cho các lĩnh vực khác nhau trở nên phong phú, đáp ứng ngược trở lại khả năng diễn đạt của hùng biện.

d– Đọc nhiều khủng khiếp, và tích cực viết lách, nhờ vậy mà thành công vượt bậc trong hùng biện; từ đó, có đặc quyền tuyên bố – và đã luôn tuyên bố trong nhiều chục năm qua như vậy – rằng muốn giỏi Tiếng Anh phải đọc nhiều, phải viết nhiều, và việc đọc nhiều viết nhiều sẽ tác động sâu đậm vào năng lực nói, chứ lập luận của toàn thế giới là hoàn toàn sai khi chỉ đặt nặng trong tâm trước tiên vào nói do ví von đần độn rằng trẻ sơ sinh nói trước khi biết viết trong khi học sinh trung học không phải trẻ sơ sinh. Hiện trạng nhiều chục năm nay học sinh sinh viên Việt Nam không thể nói hùng biện tiếng Anh là do toàn bộ những người có trách nhiệm về phát triển Tiếng Anh tại Bộ Giáo Dục đã hoàn toàn sai, không biết gì cả do chưa từng đạt gì cả trong quá trình học tiếng Anh của họ ngay cả khi họ đã du học bằng tiền thuế của dân. Hoàng Hữu Phước sắn sàng thách đấu viết và nói hùng biện tiếng Anh với bất kỳ quan chức nào của Bộ Giáo Dục đã và đang giữ trọng trách phát triển giáo trình tiếng Anh và phát triển việc học tiếng Anh ở các hệ học chính quy của Việt Nam, và thách đấu với họ – kể cả các “chuyên gia” nước ngoài mà họ thuê mướn vào Việt Nam giúp họ soạn giáo trình và chương trình tiếng Anh –  theo bất kỳ chủ đề nào do họ chọn, và thậm chí chỉ thông báo cho Hoàng Hữu Phước biết chủ đề khi đến giờ bắt đầu thi thố. Việc thách thức và thách đấu chỉ để chứng mình chính Hoàng Hữu Phước mới có năng lực uốn nắn lại việc dạy và học tiếng Anh ở Việt Nam đạt hiệu quả ngay từ trung học y như trình độ học sinh Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 để thoát cảnh thất bại triền miên từ 1975 đến tận ngày nay.

Môi trường học thuận lợi ngày nay cung cấp cho các bạn một thứ vũ khí lợi hại: chiếc điện thoại thông minh giúp các bạn liên kết ngay đến hàng triệu nguồn tham khảo đúng theo từ khóa bạn vừa nạp mà không phải mất quá nhiều thời gian tìm tòi. Còn môi trường học không thuận lợi của tôi ngày xưa đã cung cấp cho tôi một thứ vũ khí lợi hại khác: năng lực hùng biện giúp tôi luôn ở vị trí lãnh đạo ở tất cả các cơ quan tôi công tác cũng như năng lực hùng biện bảo vệ chính nghĩa quốc gia trên trường chính trị.

5) Thọ Giáo:

Người Việt có thói lập đi lập lại câu nói rẻ tiền của bọn Tàu rằng một chữ cũng “thầy”, nửa chữ cũng “thầy”. Đó là câu mà ngay từ thời đầu tiên xuất hiện mấy ngàn năm trước bên Tàu cũng đã sai bét, vì làm gì có chuyện một “thằng Thầy” giấu nghề nhá ra có nửa chữ tức chẳng biết toàn chữ sẽ mang nghĩa gì cả thế mà vẫn phải nhớ ơn giảng dạy của nó? Làm gì có chuyện “thầy” Hoàng Hữu Phước cắt chữ counterrevolutionary ra làm mấy phần nhỏ để “thí” cho học trò mỗi khúc terrev thì cũng phải được sinh viên te te rẹt rẹt tặng quà cáp hậu hỹ Ngày Nhà Giáo và Tết Tây, Tết Ta, Tết Khắp Cõi Ta Bà thống thiết kêu rằng nhớ ơn “Thầy” trọn kiếp? Mọi người đều làm công ăn lương để phục vụ chứ không để đi bố thí ban ơn dù đó là y tá, bác sĩ, vệ sinh tạp vụ hay giáo viên. Vì vậy, cái chính là người làm công ăn lương đó có làm tròn công việc với tay nghề cao nhất và với sự tận tụy cao nhất đem lại hiệu quả cao nhất hay không. Nếu thực sự đã làm việc với đạo đức nghề nghiệp như vậy thì nhân viên tạp vụ cơ quan, nhân viên vệ sinh đường phố, y tá, y công, giáo viên đều được đánh giá cao như nhau, được kính trọng ngang nhau, và được tôn vinh bằng nhau, không giới nào phải có “ngày” riêng. Đó là đạo lý duy nhất.

Tôi có may mắn có vũ khí thứ 5: được thọ giáo một số thầy-cô-thật-sự-là-thầy-cô tức là những người giỏi chuyên môn nhất, tận tụy với nghề “dạy học” nhất, và “dạy học” hiệu quả nhất qua bằng chứng cụ thể, không đão ngược, và có thể kiểm chứng được: tôi trở thành sinh viên xuất sắc. Tất nhiên, tôi phỉ nhổ vào mặt và thậm chí còn từng đứng ngoài cửa sổ mắng chưởi thành tiếng thành lời vào trong những phòng học mà những thằng “thầy” từng “dạy”các lớp tôi từ trung học đến đại học đứa thì làm nữ sinh lớp 10 có bầu, đứa ăn cắp tác quyền người khác, đứa tửng tửng chịu “dạy” để nhận khẩu phần bo bo hàng tháng nhưng toàn lang thang ngoài hành lang chứ không chịu vô lớp để rồi lên thuyền đào thoát khỏi quê hương, v.v. Với thực tế rằng Việt Nam ngày nay trừ tôi ra thì hoàn toàn không có bất kỳ thầy cô Anh Văn nào giỏi nhất, tận tụy nhất, dạy hiệu quả nhất, tôi sở hữu thứ vũ khí giúp tôi ít ra có thể khóa họng bất kỳ ai đã ôm biết bao của cải trở thành tỷ phú đô-la, đặt đít lên biết bao chiếc ghế quyền lực quốc gia, lại còn muốn đứng đầu về tiếng Anh hay “lãnh đạo” khảo thí/chính sách/giáo trình tiếng Anh mà không biết đó là vương quốc của riêng tôi.

Như vậy, cách để học giỏi Tiếng Anh – tôi không dám nói leo qua tiếng khác – thì tôi đã thố lộ hướng dẫn trên tất cả các blog của tôi và trên blog này. Các bạn học sinh-sinh viên thực thụ chỉ cân tìm kiếm trong danh mục các bài viết trên Blog này theo 40  Nhóm Chủ Đề. Chúc các bạn làm chủ được Tiếng Anh ngay tại Việt Nam để tôi trao lại quyền trượng vương quốc trên.

6) Háo Thắng và Hiếu Chiến:

Cuối cùng, vũ khí tuyệt diệu của tôi – chúng tôi – để tận dụng 5 lợi thế kể trên biến thành sức mạnh bất khả chiến bại là tinh thần háo thắng và hiếu chiến.

Háo thắng có hai dạng tích cực và tiêu cực.

Hiếu chiến có hai dạng tích cực và tiêu cực.

Háo thắng tiêu cực khi vô duyên sấn sổ tranh giành tranh đoạt để tranh đoạt ngôi vị đứng đầu. Là thành tố không thể thiếu của háo thắng, hiếu chiến tiêu cực khi chủ động gây hấn sẵn sàng làm điều gian trá bất kỳ chủ yếu bằng sức mạnh cơ bắp và tài chính để thực hiện mưu đồ thâu tóm thực lợi về tay mình.

Háo thắng tích cực khi đối diện với trở ngại khó khăn và quyết tâm phải đạp đổ chà đạp trở ngại khó khăn để vượt qua trở ngại khó khăn đó. Háo thắng tích cực khi đối diện với một đề luận văn khó, một bài toán lượng giác khó, một ngoại ngữ khó, v.v., và quyết phải làm chủ những cản trở ấy. Háo thắng trong trường hợp này không để trở thành ngôi sao hay chiếm lĩnh ngôi đầu; song, háo thắng tích cực có khi lại đưa người háo thắng loại này lên đỉnh cao ngay cả khi người ấy chưa từng muốn vậy. Tương tự, là thành tố không thể thiếu của háo thắng, hiếu chiến tích cực tạo nên phong cách xung phong gánh vác những trách nhiệm nặng nề khó khăn ai cũng né tránh để chiến thắng chủ yếu bằng sức mạnh tinh thần, trí tuệ, cơ mưu, để phục vụ lý tưởng.

Không háo thắng hiếu chiến tích cực, không thể lấp biển dời non, không thể học tập, không thể vượt qua khó khăn, không thể chiến thắng tiêu cực cám dỗ, và nói chung thì hoàn toàn vô nghĩa lý, vô tích sự. Trong cuộc sống luôn có háo thắng hiếu chiến tiêu cực trong xâm lăng lãnh thổ, xâm chiếm sự nghiệp, xâm lược doanh nghiệp, xâm hại tình dục; vì vậy, sẽ là điều kỳ quái nếu một quốc gia để mặc cho bị xâm lăng, một con người để mặc cho bị lấn chiếm công việc, một doanh nghiệp để mặc cho bị rơi vào tay người khác, và một cô gái để mặc cho bị hiếp dâm. Và sẽ là điều lành mạnh khi một con người đúng nghĩa luôn có tinh thần háo thắng hiếu chiến tích cực để làm đối trọng nhằm bảo vệ đất nước, bảo vệ sự nghiệp, bảo vệ cơ nghiệp, bảo vệ danh dự.

Để có thể thắng bằng háo thắng hiếu chiến tiêu cực, bạn cần có sự liều lĩnh, tiền bạc, thế lực, sự láu cá, sự rình rập ẩn núp, và chước quỷ mưu ma. Tất cả để làm cho đối thủ hay đối tượng của bạn bị diệt vong dưới tay bạn. Đối thủ hay đối tượng của bạn luôn chỉ là con người bất kể họ tốt lành hơn hay xấu xa như bạn.

Để có thể thắng bằng háo thắng hiếu chiến tích cực, bạn cần có lòng can đảm, sự thông tuệ tài trí hơn người, sự tài giỏi hơn người, đức hạnh hơn người, sự chường mặt ra ánh sáng, và chính nghĩa cao vời. Tất cả để dạy đối thủ của bạn một bài học rằng việc giỡ trò bức hại những gì tôn quý bạn đang bảo vệ sẽ chỉ rước lấy sự tự diệt vong cho chính họ bằng bàn tay của chính họ. Đối thủ hay đối tượng của bạn luôn là sự việc mang tính thử thách hoặc là con người gian tà, thế lực xấu xa.

Tôi – chúng tôi – đã luôn có tinh thần háo thắng hiếu chiến tích cực và tinh thần ấy ngày càng dâng cao đến độ nếu như các bạn bây giờ mới rèn cho có tinh thần đó thì e rằng đã quá muộn dù trễ còn hơn không trên con đường vượt qua tôi, Hoàng Hữu Phước.

D- Cẩm Nang 7 Cách Vượt Qua Nhà Hùng Biện Bất Khả Chiến Bại Hoàng Hữu Phước

Đối với học sinh-sinh viên thực thụ, việc vươn lên cao nhất về trí tuệ thực thụ để qua mặt Hoàng Hữu Phước, dìm đầu ông ta xuống chiếu dưới, khóa cái mõm tự mãn của ông ta lại, cực kỳ đơn giản và dễ dàng, chỉ cần thực hiện 7 điều rất rất ư là nhỏ tức infinitesimal sau:

1) Chấm dứt tất cả các sinh hoạt trên Facebook hoặc các mạng xã hội tương đương, trừ phi bạn còn trẻ mà đã là người có năng lực viết chính đạo và thường xuyên đăng bài chính đạo mà không bao giờ quan tâm đến việc trang của bạn có bao nhiêu người follow và có những bình phẩm chê bai nào và ra sao – cần nhớ ở đây “chính đạo” là theo luân thường đạo lý truyền thống Việt chứ không theo ý riêng của bạn hay ý của “bầy đàn” trên mạng theo các chủ đề vớ va vớ vẩn như “nhân quyền”, “dân chủ”, “xã hội dân sự”, “lương tâm”, “celebrity”, “chống Cộng”;

2) Chấm dứt tất cả các “tham khảo” các thông tin vớ va vớ vẩn lếu láo trên mạng của bọn “nhân quyền”, “dân chủ”, “xã hội dân sự”, “lương tâm”, “khiêu dâm”, “chống Cộng” , v.v. ngay cả trên Yahoo! hay BBC, v.v., bằng tiếng Việt hay tiếng nước khác;

Từ hai chấm dứt trên bạn sẽ không bị suy kiệt thể chất trí hóa trí tuệ và nhờ vậy không bị u mê và bạn sẽ có dôi ra chút ít thời gian lành mạnh cho việc chăm lo cho cha mẹ gia đình, và đặc biệt là

3) Tận dụng Google Search để làm giàu kiến thức bằng cách tìm đọc càng nhiều càng tốt các bài viết – tốt nhất là tiếng Anh (hay ngoại ngữ khác mà bạn chọn làm ngoại ngữ chính) vì thông tin đứng đắn bằng tiếng Việt trên Google Search hay Wikipedia đa số vừa nghèo vừa hẻo vừa cheo leo tức sai kiến thức – có liên quan đến các môn học/bài học đang học đến các môn học/bài học sẽ học cùng các môn học/bài học bạn có quan tâm lớn dù không thuộc môn học/bài học đang hay sẽ học (hãy chú ý: chữ được dùng và được in đậm nghĩa là sự gắn kết cộng thêm bắt buộc, chứ không là chữ hoặc vì chữ hoặc sẽ cho các bạn cái quyền tự do tùy chọn một trong hai);

4) Thực tập chủ động viết và nói ngoại ngữ mà không nhất thiết phải tại lớp học thêm hay tại buổi sinh hoạt nhóm/câu lạc bộ ngoại ngữ (cần nhớ rằng sinh hoạt nhóm hay lớp đều hoàn toàn vô dụng ở Việt Nam trong thực thụ làm chủ ngoại ngữ vì việc làm chủ này tùy thuộc vào lượng tri thức và lượng từ thu gặt được từ việc đọc thật nhiều sách vở/tài liệu/báo chí nghiêm túc đẳng cấp cao của nước ngoài chứ không tùy vào số giờ dành cho tụ tập học nhóm vốn không cùng chung đẳng cấp tri thức/nhận thức cùng tư cách nghiêm túc và năng lực) với lưu ý viết và nói chứ không phải nói và viết vì chính viết ngoại ngữ mới đưa bạn lên vị trí cao ngay cả khi bạn không hề có tham vọng muốn thế;

5) Đọc nhiều sách vở, tài liệu, báo chí tiếng Anh (hay ngoại ngữ khác) nghiêm túc đẳng cấp cao, tức tập trung cho chủng loại Non-Fiction tức các khảo luận và sách/tạp chí nghiên cứu đa ngành đa lĩnh vực nhằm làm dồi dào kiến thức và lượng từ formal cùng cách hành văn formal (chỉ khi cần giải trí mới đọc sách loại Fiction tức tiểu thuyết); tương tự, nên xem các phim tài liệu trên các kênh National GeographicDiscovery (nói tiếng Anh có phụ đề Việt Ngữ);

6) Tìm đọc các bài viết bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh của Hoàng Hữu Phước tại https://hoanghuuphuocvietnam.WordPress.com để lấy kiến thức từ các thông tin chính đạo, chính xác, và chính thống, cùng các tranh biện mới lạ đáng tham khảo, chưa kể để quen dần với văn phong formal; ngoài ra

7) Tìm đọc các bài viết bằng tiếng Việt có hoặc không có nguồn trích dẫn tiếng Anh của các blogger nổi tiếng như tại vài địa chỉ sau (xếp theo thứ tự mẫu tự alphabet của Tên) để luôn có thông tin chính đạo hỗ trợ phát triển trí huệ chính đạo tiến đến hùng biện chính đạo:

Hiệp Sĩ Cưỡi Lừa:   https://cunom.blogspot.com

Lê Hương Lan : https://googletienlang2014.blogspot.com, với khẩu hiệu Mang Sự Thật Đến Công Chúng

Hoàng Thị Nhật Lệ: http://hoangthinhatle.com/, với khẩu hiệu Diễn Đàn Dân Chủ

Meo Meo : https://dontbullshit.blogspot.com/

Trần Chung Ngọc : https://sachhiem.net/TCN/Ndir.php

Sân Đình : http://www.sandinhblog.com/

Lê Ngọc Thống: https://ngocthongqb.blogspot.com/, với khẩu hiệu Góc Nhìn Của Lính

Lại Thu Trúc : https://laithutruc.wordpress.com/

Xin lưu ý: theo các định nghĩa của giởi công nghệ thông tin thì các trang ở https an toàn hơn http. Tôi đọc tất cả các địa chỉ nêu trên, bất luận là http hay https.

Hiện có rất nhiều blogs chính đạo tạo nên thế trận biển blog hùng hậu, nhưng do tôi có ít thời gian nên chỉ đọc các blog trên.

E- Kết Luận

Đối với học sinh-sinh viên thực thụ, việc vượt qua Hoàng Hữu Phước, dìm đầu ông ta xuống chiếu dưới, rất đơn giản và dễ dàng, chỉ cần làm theo các tiết lộ ở trên với cường độ cao hơn và tần suất dày hơn để sớm hơn… 60 năm.

Chúc các bạn nhanh chóng thành công.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Nhà Biểu-Tình Học, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Thế-Giới “Chống Việt”, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

Tham khảo các bài viết của Hoàng Hữu Phước có liên quan, theo thứ tự xuất hiện trước-sau trong bài trên:

Khiêm Tốn: Khiêm Tốn  22-02-2015

Vũ Thị Liên: Nhật Ký Tình Yêu Của Cô Giáo Vũ Thị Liên  26-01-2018

Từ Chương: Thế Nào Là “Từ Chương”  25-11- 2015

Trần Chung Ngọc: https://sachhiem.net/TCN/Ndir.php

Singapore: Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Singapore  23-02-2016

Nhựt Bổn: Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Nhật Bản  28-02-2016

Đại Học: Đại Học 04-11-2015                       

Đại Học Gà Rừng: Bằng Giả – Đại Học Gà Rừng  28-9-2010

Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt: Giao Thoa Ngôn Ngữ Việt-Anh Và Thực Chất Vấn Đề Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt . Tham Luận của Hoàng Hữu Phước tại Hội Thảo Khoa Học Toàn Quốc ngày 18-6-2010

40 Chủ Đề: Tổng Các Bài Viết Trên Blog Này Tính Đến Ngày 12-4-2019 Theo 39 Nhóm Chủ Đề

Hạch Tội Bọn Giám Mục Công Giáo Phản Loạn: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis 01-8-2017

Hạch Tội Bọn Sư Chùa Ba Vàng: Cô Gái Giao Gà  25-3-2019

Đứa Em Gái: Em Gái Út Của Tôi và Thủ Tướng Đức Helmut Kohl  28-4-2019

Ông Anh Ba: Hình Ảnh Theo Giòng Năm Tháng 19-4-2019

Trượng Ngãi Khinh Tài: Anh Hùng  29-11-2018

Gia Giáo: Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Humour: Thế Nào Là “Khôi Hài” – Người Việt Chưa Hiểu Về “Sense of Humor” 30-11-2015

Điều Kiện Trở Thành Nhà Giáo: Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai  09-4-2015

Nhà Giáo: Nhà Giáo  25-11-2017

Nhận Lấy Trách Nhiệm Về Quốc Gia Quốc Thể: Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân – Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc   05-5-2017

Bản Thân Là Hiền Tài: Nguyễn Văn Thiệu Trong Tương Quan Với Những Nhân Vật Lừng Danh Tại Việt Nam Và Trên Thế Giới  01-5-2019

Người Tài: Nhân Tài Ư? Thật Hỡi Ơi! 20-4-2014

Nhân Quyền: Hoàng Hữu Phước Đã Gián Tiếp Dìm Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc Xuống Bùn Nhơ Vạn Đại  20-6-2018

Dân Chủ: Thế Nào là Tự Do – Dân Chủ 24-3-2014

Chống Cộng: Chống Cộng 21-10-2015

BBC: Nguyễn Phú Trọng: Tổng Thống Việt Nam Ở Đâu Rồi ?  05-5-2019

Fiction & Non-Fiction: Cái Sai Của Văn Học Hiện Thực Phê Phán 23-11-2015

Formal & Informal:Giao Thoa Ngôn Ngữ Việt-Anh Và Thực Chất Vấn Đề Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Tiếng Việt. Tham luận của Hoàng Hữu Phước tại Hội Thảo Khoa Học Toàn Quốc tại Thành Phố Hồ Chí Minh ngày 18-6-2010 (https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/02/05/giao-thoa-ngon-ngu-viet-anh-va-thuc-chat-van-de-giu-gin-su-trong-sang-cua-tieng-viet/)

Thọ Giáo:

Tôi Và Thầy Nguyễn Quang Tô February 22, 2015

Tôi Và Cô Trương Tuyết Anh February 22, 2015

Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm February 22, 2015

Tôi Và Cô Vũ Thị Thu May 7, 2018

Tôi Và Thầy Nguyễn Tiến Hùng 26-12-2015

Làm Chủ Ngôn Ngữ Anh:

A- Lý Thuyết Tiếng Anh:

Vấn Nạn Yếu Kém Tiếng Anh Ở Việt Nam 10-01-2016

B- Vấn Đề & Vấn Nạn Tiếng Anh:

Người Việt Tên Tiếng Anh: Tại Sao Không?  18-9-2015

Hoa Hậu Nói Tiếng Anh  20-9-2016

Tiếng Anh Trong Bức Thư Của Tổng Thống Donald Trump  30-5-2018

C- Thực Hành Tiếng Anh:

A Ballade of Childhood – Khúc Tự Tình Thời Thơ Ấu  1980

Tips for Learners of English   1996

How to Overwhelm the Un-Overwhelmed  2000 (https://www.youtube.com/watch?v=6-P93U7t79I&feature=youtu.be)

Thông Giáng Sinh và Formal English  12-2000

VIETNAM: My Beloved Nation, the Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975  (Bản Tiếng Việt: VIỆT NAM: Đất Nước Kính Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30/4/1975 Rực Lửa)  01-8-2006

On Advertisement Impact in Vietnam (Bản Tiếng Việt: Luận Về Tác Động Của Quảng Cáo Tại Việt Nam  08-2006

Apropos of a National Branding for Vietnam: National Branding: Vietnam, the Campus of the World  05-11-2007 (Bản Tiếng Việt: Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam (Song Ngữ: Bilingual writing: Vietnamese & English-)

Tôi và Giải Thưởng Thơ Ca Quốc Tế Hoa Kỳ  23-12-2011

To Lie or Not To Lie: It’s an HR Question  (Bản Tiếng Việt: Hoàng Hữu Phước nói về Công Tác Nhân Sự)   27-8-2014

The Wondrous Mirror  19-02-2017 (Bản tiếng Việt: Nhị Hoa  14-4-2017)

Sagarmatha – Em Là Đỉnh Non Cao  23-02-2017

Letter to His Holiness Pope Francis 01-8-2017 (Bản Tiếng Việt: Thư Gửi Đức Giáo Hoàng Francis 01-8-2017)

Hoàng Hữu Phước Thấu Thị Aitee Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Thấu-Thị, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

17-5-2019

Hôm qua học trò tôi báo tin có sự xuất hiện từ “vỡ òa” tên báo Tuổi Trẻ liên quan đến việc Đại Học Duy Tân ở Đà Nẵng sử dụng công nghệ VFX gì đấy hình thành đoạn phim tài liệu đầu tay diễn cảnh trận không chiến đầu tiên của không quân Việt Nam sử dụng chiến đấu cơ Mig-17 bắn rơi máy bay Mỹ. Cũng theo tin ấy thì tập thể làm phim đã mất 5 năm để hoàn tất đoạn phim ấy, và định sẽ đầu tư làm phim tiếp về không chiến như tài liệu lịch sử.

Cần nhắc lại ngay là chính tôi là người đầu tiên cách nay 10 năm đã đăng bài Điện Ảnh: Mỏ vàng Lộ Thiên Chưa Dấu Chân Người trên mạng doanh nhân Emotino trong chùm 3 bài tư vấn cho ngành công nghệ thông tin – tức aitee – của Việt Nam nhan đề chung là Aitee Việt Nam: Tìm Một Lối Đi Đúng Tầm Nội Lực.

Cái hay đồng thời là cái hoàn toàn kém ở đây là (a) trong một thập niên qua các “anh tài” aitee – “anh tài” là do báo chi cùng nhà nước phong cho – và các “đại gia” aitee – tức chủ nhân các đại công ty – ở Việt Nam toàn lo buôn bán laptop/smart phone/smart TV, lo ngợi ca mấy cái lặt vặt miễn sao kiếm được bạc tỷ như trường hợp một cô nào đó chế ra được dịch vụ gởi tặng nhạc lúc điện thoại di động còn ngu dốt, hoặc lo ồn ào khoe khoang diệt virus giỏi hơn phần mềm của thế giới; còn (b) một trường đại học nhỏ không phải ở tầm vóc một đại học có chữ “quốc gia” ở thủ đô Hà Nội hay Thành Phố Hồ Chí Minh nhận biết bao tiền của và danh vọng đổ xuống ào ạt vô tư từ Nhà Nước lại đầu tư làm nên cái gõ cửa Điện Ảnh, cái mỏ vàng lộ thiên tức chẳng cần đào bới thăm dò gì sất chỉ cần ai đó có cái đầu chịu đến nhặt lên theo lời thấu thị bảo ban của Hoàng Hữu Phước năm 2009.

Cái hay đồng thời là cái hoàn toàn kém ở đây là Đại Học Duy Tân đã làm nên đại sự nhưng lại vẫn như cọp hùng hổ trong chuồng vì có dự định sẽ làm tiếp phim tài liệu lịch sử không chiến nhằm làm sáng tỏ một sự thật lịch sử. Họ vẫn không chịu hiểu ra rằng (a) cái công nghệ đại tân tiến do nước ngoài chế ra là cái giúp điện ảnh thế giới trở nên hoành tráng, và bao bộ phim Mỹ đã không những trở thành cái gọi là “phim bom tấn cháy phòng vé” thành công vượt bậc về doanh số mà còn thống trị sự ngưỡng mộ toàn cầu của khán giả đến với điện ảnh như một nghệ thuật phục vụ giải trí, còn (b) cái công nghệ ấy đã được sử dụng để hình thành các bộ phim tài liệu lịch sử cổ La-Hy hoặc Thế Chiến hoặc Điều Tra Tai Nạn Phi Cơ Air Crash Investigation hoặc Tát Cạn Biển Khơi, hoặc tái hiện Thảm Họa Titanic, v.v. trình chiếu trên các kênh National Geography hay Discovery từ hơn 10 năm qua. Danh tiếng của điện ảnh Việt Nam chỉ đến nếu ai đó trong ngành điện ảnh Việt Nam hiểu được điều này, để thoát khỏi cảnh toàn làm phim xã-hội-chạy-theo-xã-hội-kiểu-Việt hiện nay nghĩa là xã hội có em bé 13 tuổi có bầu thì có ngay phim truyện trẻ em bị hãm hiếp mang bầu, xã hội có chuyện chuyển giới thì có ngay phim truyện về chuyển giới, xã hội có xã hội đen thì có ngay phim đánh đấm đâm chém xã hội đen, xã hội ưa chuộng phim Hàn Quốc thì có ngay phim dựng lại cốt truyện phim Hàn Quốc, xã hội có hiếp dâm tập thể thì có ngay phim truyện về hiếp dâm tập thể và tạo điều kiện cho nữ diễn viên hào hứng miêu tả cảm xúc khi biểu diễn vai bị hiếp dâm, v.v. và v.v., theo kiểu “hiện thực phê…quá” tàn phá đạo đức tâm sinh lý giới trẻ như hiện nay tức làm phim truyện kiểu phục-vụ-mong-muốn-thấp-kém-của-nhà-làm-phim. Trong khi đó, phim xã-hội-chạy-theo-xã-hội-kiểu-Mỹ nghĩa là xã hội Mỹ và xã hội nhân loại có tỷ tỷ trẻ em mà trẻ em nào chẳng mê say các hình mẫu anh hùng kèm niềm tự hào tự tôn dân tộc với bao “phép thuật vũ khí thần thông” mà kèm theo trẻ em là tỷ tỷ cha mẹ luôn dẫn con đi xem phim thì có ngay phim phục-vụ-mong-muốn-cao-vời-của-đa-số-xã-hội về các siêu anh hùng như siêu nhân, người dơi, người nhện, người kiến, người ong, thần Thor, v.v., toàn là người Mỹ hoặc chỉ “từ trên Trơi đáp xuống Mỹ” để cứu dân Mỹ và qua đó cứu toàn nhân loại. Công nghệ gì gì đó của aitee là để phục vụ điện ảnh. Còn phim tài liệu lịch sử chỉ là một phần nhỏ của hoạt động nghiên cứu hạn hẹp của Sử mà Sử thì bao gồm hoạt động phát hành sách Sử, khảo luận Sử, phim hoạt hình Sử, phim người đóng Sử, và phim công nghệ Sử. Đại Học Duy Tân nhất thiết phải đọc bài viết của Hoàng Hữu Phước nếu muốn chiếm lĩnh ngai vàng cung ứng dịch vụ cho tất cả các công ty điện ảnh Việt Nam và khu vực. Đó mới nên là sự nghiệp chính của Đại Học Duy Tân còn việc làm phim tài liệu lịch sử về không chiến hoặc hải chiến hoặc bộ chiến hoặc các đề tài tương tự chỉ nên là cách quảng bá và quảng cáo cho năng lực sử dụng kỹ thuật aitee phục vụ điện ảnh mà Đại Học Duy Tân là nhà tiên phong để nhanh chóng trở thành một Bill-Gatelike Entrepreneur.

Aitee Việt Nam: Tìm Một Lối Đi Đúng Tầm Nội Lực

Bài 1: Từ Hải Chết Đứng Trên Sân Nhà: Bảo Việt Nhân Thọ Và Bravura Solutions ( bài đăng ngày 08-3-2009)

Bài 2: Phần Mềm Anti-Virus Của BKAV (bài đăng ngày 30-3-2009)

Bài 3: Điện Ảnh: Mỏ Vàng Lộ Thiên Chưa Dấu Chân Người (bài đăng ngày 21-4-2009)

*********

Ghi chú thêm: trên mạng doanh nhân Emotino tiếng Việt và trên blog Aspiration bằng tiếng Anh của Hoàng Hữu Phước tại Yahoo!3600 năm 2007 còn có hai bài khác cũng liên quan đến giới aitee, có nội dung:

Bài thứ nhất về một sinh viên lúc vừa tốt nghiệp tin học Đại Học Bách Khoa đã nhờ mẹ tìm đến gặp Hoàng Hữu Phước tại FOSCO để nhờ giúp đỡ và Hoàng Hữu Phước đã tư vấn đường đi nước bước thật chi tiết về (a) xây dựng sự tự tin, (b) sự chuẩn bị đối đáp hùng biện tiếng Anh, (c) sự ứng đối trước tất cả và bát kỳ câu truy vấn nào tại bất kỳ buổi phỏng vấn tuyển dụng nào cho chức danh tối thiểu là “manager”, (d) sự chuẩn bị CV tiếng Anh chuyên nghiệp bậc nhất Việt Nam, và (e) ưu tiên giới thiệu cho văn phòng đại diện công ty đa quốc gia hoặc lớn nhất đang có mặt tại Thành Phố Hồ Chí Minh. Và công việc đầu tiên ngay sau kỳ được giới thiệu dự cuộc phỏng vấn đầu tiên đó của chàng sinh viên không phải tốt nghiệp hạng thủ khoa và nhút nhát không dám đến gặp trực tiếp Hoàng Hữu Phước ấy là: Trưởng Phòng IT Công Ty OTIS của Hoa Kỳ. Sau đó, chàng manager đó được các công ty hàng đầu về dược phẩm thế giới ra sức đáp ứng mọi yêu cầu của chàng ta – cũng theo mớm ý của Hoàng Hữu Phước – để “bứng” được anh ra khỏi OTIS, để rồi sau đó trở thành một expatriate tức người Việt phụ trách quản lý một chi nhánh của tập đoàn khác tại Châu Âu và được mời sang Các Tiểu Quốc Thống Nhất À Mế Rì Ka tức USA, v.v. Anh trở thành nhân vật xuất hiện thường xuyên trên các tạp chí Việt Nam về công nghệ thông tin.

Bài thứ nhì ngắn gọn chỉ để tiết lộ tên đầy đủ của nhân vật ấy, kèm thông tin thú vị rằng cả hai mẹ con đều gọi Hoàng Hữu Phước bằng chữ “anh”, ngay cả tại tiệc cưới của nhân vật ấy, làm bà xã Hoàng Hữu Phước là Vũ Thị Liên phải bật cười.

Bài đọc thêm về Aitee của Hoàng Hữu Phước:

Vũ Khí Tối Thượng Của Tiếng Việt Cho Thời Kỹ Thuật Số: Hồi Ức Về Một Sự Thật Chẳng Còn Người Việt Nam Nào Trên Thế Giới Còn Nhớ Hay Biết Đến 19-10-2009

Tin Tặc Tàu Tấn Công Website Việt: Đẳng Cấp Thấp Của Aitee Việt Nam  30-7-2016

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Biểu-Tình Học, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Thế-Giới “Chống Việt”, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

Hoàng Hữu Phước Trả Lời Thư Độc Giả

Hoàng Hữu Phước, MIB

16-5-2019

Dưới đây là đăng lại bài trả lời thư độc giả trên Emotino ngày 26-01-2010 vào thời điểm tôi vẫn còn để mở cổng cho phép comments khi không gian mạng chưa bị lân chiếm bởi bọn “lương tâm” như hiện nay.

Trả Nợ Cuối Năm

Hoàng Hữu Phước, MIB

26-01-2010

Năm hết, Tết đến, cũng là dịp để trả nợ, đền ơn. Đã có nhiều câu hỏi từ độc giả Emotino trước ngày 12/5/2009 tôi vẫn chưa phúc đáp, mà như thế thì khó thể là việc đúng của một chuyên gia đào tạo và tư vấn về dịch vụ khách hàng; song, trong thế giới của những doanh nhân, sự thông cảm dành cho nhau luôn là điều mặc định có thật, nên sự chậm trễ trả lời và trả lời ngắn gọn gộp chung ắt sẽ được các bạn hân hoan chấp nhận, không vì sự suy thoái kinh tế toàn cầu khiến tôi phải tiết kiệm ngay cả số lượng từ viết ra, mà là vì sự gộp chung ắt có một ý nghĩa tốt lành về…phong thủy khi đó là sự ..dồi dào, đa dạng, phong phú, như các phẩm vật của một tháp quà tặng Tết.

1- Câu hỏi của nhà báo Thành của Người Lao Động: Bài Chúng Tôi Hạnh Phúc Với Ngày 30-4-1975 anh viết rất mới lạ, độc đáo, không mang một chút gì hơi hướm hô hào cách mạng như người ta đã quá quen nghe. Nhưng có một chi tiết hơi kỳ là anh không thích Nhạc Việt, sao vậy anh? Và cái anh thích là nhạc Đồng Quê Mỹ và Hard Rock trong khi hai thứ này chỏi nhau thì phải?

Đáp: Anh Thành mến, tôi không thích nhạc Việt vì tôi ở Sàigòn trong thời gian chiến tranh lúc nào cũng nghe ra rả loại tân nhạc sến nhão nhoét mà sau giải phóng thành nhạc ăn xin do hành khất ca hát các bài nhạc đó lúc hành nghề, rồi sau đó thành nhạc…hải ngoại do Việt kiều chuyển về, và nhiều bài hiện nay trở thành nhạc “mới” do các ca sĩ hải ngoại đã quá “date” không còn được giới trẻ Mỹ gốc Việt ưa chuộng do nghe hoài phát chán. “Gu” của tôi là nhạc hùng tráng, nên trước 1975 ngoài các sinh hoạt ca hát chốn học đường tôi hay hát các bài nhạc hùng như Bạch Đằng Giang, Lên Đàng, và Tiếng Gọi Thanh Niên, v.v., của nhạc sĩ Lưu Hữu Phước, hay bài Ta Như Nước Dâng, v.v., và buổi tối hay lén bắt đài giải phóng để nghe nhạc hào hùng, như bài Về Đây Với Đường Tàu hoặc Đường Tàu Mùa Xuân gì đấy, tôi quên lời rồi. Các nhạc sĩ Việt Nam Cộng Hòa mà cố viết nhạc hùng về một gương anh dũng hy sinh thì chỉ cho ra mấy bài gì đấy hết sức thê thảm thê lương chẳng hạn về anh chàng nào đấy tên Đương được phong “anh hùng” mà chả biết cho công trạng hiễn hách nào, hoặc như Phạm Duy đẻ ra bài Việt Nam Việt Nam với tham vọng thay bài quốc ca nhưng ca từ thì cực kỳ nghèo nàn với từ Việt Nam lập đi lập lại hoài dở ẹc, còn bài khác có tựa rất cải lương ẻo lã là “Huyền Sử Ca Một Người Mang Tên Quốc” về anh chàng phi công tên Phạm Phú Quốc lái máy bay bỏ bom phía Bắc Vĩ Tuyến 17 (nhiều phi công Việt Nam Cộng Hòa – trong đó có Nguyễn Cao Kỳ – hăm hở lái máy bay Phạt Bắc nhưng vừa bay đến hoặc có vượt qua Vĩ Tuyến 17 một tí đã vội trút ngay hết bom đạn xuống đất ngay đồng trống để hối hả quay về tránh bị bắn hạ), cũng với giọng rỉ rên thống thiết bại xuội – trong khi chỉ nghe bài hát về Nguyễn Viết Xuân của cách mạng là thấy cả bi-hùng-tráng trên cả tuyệt vời. Lúc ấy tôi hay nói với bạn bè học chung thời trung học là nhạc sến như thế thì thế nào cũng mất nước (tức mất Việt Nam Cộng Hòa). Nhưng giải phóng chưa bao lâu thì tôi thất kinh hồn vía khi đọc báo vào năm 1977 thấy có họp hội nghị nhạc sĩ và có đẻ ra nghị quyết “chỉ đạo” từ nay tập trung sáng tác về tình ca. Tôi lại nói với bạn bè rằng thế là chết âm nhạc Việt Nam, vì rằng cái sở trường cực qu‎ý và cực hiếm của nhạc sĩ cách mạng Việt Nam là viết hùng ca, nếu không phát huy thì uổng phí và mất vĩnh viễn, còn tình ca thì là sở đoản, lẽ ra hãy để nhạc sĩ tự do muốn hùng hay tình thì cứ tự do, chứ “chỉ đạo” như thế thì rách việc vì gián tiếp ra lệnh tiêu diệt hùng ca. Bằng chứng là cách đây vài năm có cuộc thi viết bài hát cho bóng đá Việt Nam và đâu có bài nào ra hồn đâu, thấy Thế Hiển ca hét gào thét mà tôi thấy thương hại vì không ai còn khả năng “nhét” được cái khí thế hùng vào bài ca và tiết tấu. Còn hiện nay rất nhiều bài ca tôi không hiểu sao vẫn được phát sóng vì tôi không thể huýt sáo theo được. Một bản nhạc mà không ai hu‎ýt sáo theo được thì đó chỉ là một mớ âm thanh được gán ghép bạo hành thành bản nhạc chứ làm sao ai nhớ được để đem sức sống thọ hơn cho bài ca? Nói vậy không phải tôi không thích nhạc khác nhạc hùng, chẳng hạn nhạc Việt trước 1975 tôi thích bài Lòng MẹLàng Tôi, còn sau 1975 là bài Huyền Thoại Mẹ, và vô số bài nhạc Âu Mỹ êm dịu khác. Tôi thích nhạc đồng quê Mỹ Country Music vì sự tươi tắn, sinh động, réo rắt của tiết điệu đặc thù. Tôi thích hard rock vì tôi luôn làm việc đầu óc căng thẳng, dễ mệt mỏi, nếu nghe nhạc êm dịu thì phí phạm thời gian vàng ngọc do … ngủ gục. Vì vậy, cái gu của tôi là đợi vợ con vắng nhà là đóng kín cửa để không làm phiền hàng xóm, buông màn tắt đèn tối thui, bật máy lạnh 160C, nằm yên trên sofa, ngay tầm tay là dĩa bánh kẹo, ca nước đá cùng thùng DietCoke hoặc Pepsi Light, rồi dùng remote control bật nhạc hard rock ở mức âm thanh đỏ lòm, tức cực đại, mắt nhắm nghiền, người bất động, mồm ngậm kẹo, còn tâm trí nhảy nhót theo sự hừng hực của nhạc. Cứ vậy là sau đó tôi ngồi dậy hăng hái làm việc tiếp, khỏe khoắn vô cùng. Nói tóm lại, tôi thích nhạc đồng quê Mỹ vì đó là dòng nhạc có tiết điệu sống động giống nhạc hùng để tôi thưởng thức; còn hard rock là phương thuốc hiệu nghiệm để tôi nghỉ ngơi thư giãn khi quá mệt nhọc.

2- Câu hỏi của nhà báo Tiến tỉnh Bình Dương: Đọc bài Chúng Tôi Hạnh Phúc Với Ngày 30-4-1975 của anh trên Emotino em thấy quá đã! Cứ như là anh đang nói lên chính cái tấm lòng của em về đất nước mình. Phải nói là em giống y anh. Nhưng có thể em khác anh ở chỗ em không chấp nhận sự có điều kiện để có vị trí cao. Ý anh thế nào?

Đáp: Tiến thân. Nếu Tiến giống ý mình trong ý nghĩ đối với đất nước, thì mình giống ý Tiến đối với vấn đề “không chấp nhận sự có điều kiện để có vị trí cao” nếu cái điều kiện ấy thuộc loại tiêu cực như làm ăn gian dối, buôn lậu, vi phạm luật pháp quốc gia, làm nhục quốc thể, làm hại danh dự cá nhân. Từ nhỏ đến giờ mình luôn ở vị trí lãnh đạo nên không có cơ hội xem nội dung cụ thể các điều kiện ấy như thế nào. Từ lớp 1 mình đã là trưởng lớp một lèo tới lớp 12, đặc biệt từ lớp 6 kiêm nhiệm luôn chức trưởng ban báo chí. Ở đại học thì hơi tréo ngoe một chút, nguyên do là năm 1975 khi giải phóng, lớp trưởng phải là sinh viên đã là hội viên Hội Thanh Niên hay đoàn viên Đoàn Thanh Niên, nên mình chỉ có hai ghế lớp phó học tập và … lớp phó đời sống. Mình thì nổi trội về tiếng Anh, nhưng có anh sinh viên lớn hơn mình 12 tuổi và có vợ con hẳn hoi, nên khi anh nói “Phước thông cảm cho anh nhe, làm lớp phó học tập chạy lăng xăng lên Khoa nhận giáo trình thì được, chớ anh chờ khuân vác rồi cân đong đo đếm nhu yếu phẩm không được đâu.” Khi nhậm chức…giáo viên thì mình ngay lập tức giữ luôn chức trợ l‎ý thi đua Khoa Ngoại Ngữ vì làm gì có giáo viên nào muốn thi đua để thua đi tức mất thời giờ chạy kiếm cơm. Bước ra khỏi trường là trở thành trưởng đại diện công ty nước ngoài, rồi giám đốc công ty nhà nước và nước ngoài. Chẳng ai đưa điều kiện để mình được quyền chấp nhận hay từ chối cả, mà ngược lại, họ hỏi mình có điều kiện gì không để họ đáp ứng, nên mình không có các “trải nghiệm” thực tế. Nhưng nếu ngụ ý có các trường hợp phải đút lót để được bố trí vị trí cao thì dứt khoát mình giống y chang Tiến là từ chối ngay lập tức (có khác chăng là mình sẽ bắt chước Hứa Do ra bờ suối rửa tai, nhưng khác Hứa Do là mình sẽ thận trọng ngó trước nhìn sau để khỏi gặp người như Sào Phủ nói “móc họng”). Vậy anh em mình giống cả đôi đàng rồi còn gì.

3- Câu hỏi của Mr. Barrie Do, Giám Đốc Công Ty TNHH Westok Vietnam, trong bài Suy Ngẫm Của Tuổi 25 trên Emotino:  Chúng ta học những câu danh ngôn của ông cha ta từ nhỏ sao chúng ta không áp dụng nó từ những việc nhỏ bé nhất, mà chúng ta toàn nghĩ đi đâu đó thật xa làm chi? Phải chăng câu đó là “Chó treo, mèo đậy” Như vậy, tất cả những ý trên là phạm trù của triết học phương Tây hay phương Đông? Của Phật Giáo hay Thiên Chúa Giáo…tôi cũng chẳng biết vì tôi chưa được học. Kính mong các bạn, các anh chị, các cô chú giải đáp giúp. Đặc biệt là chú Hoàng Hữu Phước (MYA), nếu chú ghé thăm trang nhà.

Đáp: Mr Barrie Do thân mến. Thật ra trong môi trường toàn cầu hóa của một thế giới phẳng thì không còn ranh giới của Tây hay Đông. Dân kinh doanh Hàn Quốc và Nhật làm đám cưới tại nhà thờ đạo Chúa, còn dân da trắng trí thức Âu Mỹ thì cạo đầu làm Phật Tử. Người Việt tự bao đời gội đầu với bồ kết, để rồi anh đại gia nước ngoài vào Việt Nam sản xuất dầu gội đầu bồ kết với lời quảng cáo kiêu hãnh trên tivi Việt Nam rằng anh ta đã sử dụng khoa học tân tiến để phát hiện tinh chất bồ kết tạo ra dầu gội đầu thượng hạng giúp mái tóc người Việt đẹp khỏe hơn. Việc không áp dụng những lời dạy của ông cha cũng chỉ toát ra một thực tế mang thương hiệu Việt Nam: thường chê những gì mình có, còn nếu đem ra xài thì lại theo kiểu làm biến tướng. Chẳng hạn ông cha ta cười nhạo kẻ ăn cỗ thì lăng xăng tích cực có mặt trước thiên hạ, còn khi có việc khó nhọc thì né trốn mất tiêu, nhưng nhiều cha mẹ ngày nay dạy con cái nên khôn ngoan “ăn cỗ đi trước lội nước theo sau” mà không biết ngay cả ngày nay ăn cỗ đi trước không là điều khôn ngoan nếu có xảy ra ngộ độc thực phẩm, và lội nước theo sau sẽ mất thời cơ chiếm lĩnh thương trường. Trong khi đó có câu của ông cha ở dạng trung tính (tức giữa tích cực và tiêu cực) thì lại được dân ta khẳng định luôn là tích cực, chẳng hạn câu “có công mài sắt có ngày nên kim”, vì rằng theo phát triển trí hóa của nhân loại thì người ta nên vác cục sắt đổi lấy cây kim cùng biết bao thứ khác thay vì hủy phá tài nguyên mài tiêu tan một khối sắt mà không chắc sẽ được cây kim vì ý nghĩa của “có ngày” đã nói lên sự bất định, không chắc chắn. Khuyên con cái cố gắng học thì thiếu gì câu hay khác – như Hữu Chí Cánh Thành chẳng hạn – cứ gì phải dại dột đem tảng sắt ra mài thế kia. Vì vậy, cái chính là mình nghiệm ra điều gì và quyết làm ra sao. Thiên hạ chở con đi học và mặc con ngồi sau xe ném xuống đường cái ly nước hay hộp mốp đã ăn cơm xong. Tôi chở con đi học tuy không bao giờ để con uống nước hay ăn gì trên xe vì phá tư thế đĩnh đạc một học sinh cần xây dựng ngay từ nhỏ, vẫn cho phép con nhai kẹo để tập thể dục hàm và dặn đi dặn lại là không được phun nhổ ra đường mà chỉ được bỏ vào giấy rồi nói tôi ngừng xe lại để ném vào thùng rác nếu gặp trên lề đường – còn nếu không có thùng rác công cộng thì đưa tôi cho vào túi áo của tôi. Phật giáo hay Thiên chúa giáo hay Hồi giáo hoặc bất kỳ tôn giáo nào cũng có tín đồ vì đều hấp dẫn con người ở nội dung giáo hóa đầy tính nhân văn của kinh sách. Ba Má tôi thuộc phe cấp tiến – dù hai ông bà chẳng hiểu cấp tiến là gì – khi một mặt thờ tổ tiên, thành kính thờ Phật Ông và Phật Bà với hương-đăng-trà-quả gõ mõ đọc kinh sớm tối nhưng ghét đến chùa chiền vì các hay bày vẽ vòi tiền, một mặt cho con cái theo học ở các trường trung học của Công giáo vì cho rằng chỉ có ngọn roi của các linh mục mới có khả năng đưa học trò vào khuôn phép kỷ luật để nên người. Thậm chí khi chị tôi thỏ thẻ muốn vô đạo Chúa, Ba Má tôi ủng hộ, cặm cụi dọn bàn thờ cho gọn để có thể đặt kề nhau hình tổ tiên với tượng Phật Ông, Phật Bà, Đức Mẹ và Đức Chúa (Má tôi rất khó tính toán về tượng Đức Chúa vì Ngài giang hai tay: một tay che mất mặt Phật Ông, một tay đè lên ngực Phật Bà), rồi đêm nào cũng đốt nhang cho tất cả các vị cả mấy chục năm trước khi Tòa Thánh Vatican cho phép giáo dân các nước Đông Á được đốt nhang. Má tôi chỉ dặn Chị hãy hứa là sau này có thương yêu ai thì đừng có buộc người ta phải vô đạo của mình vì như thế là hoàn toàn sai, là hoàn toàn bất kính với chồng cùng tổ tiên gia đình chồng. Chị tôi đã giữ lời hứa với Má tôi. Gia đình tôi vì vậy thành tập thể đa tín ngưỡng rất hòa hợp an vui hạnh phúc đoàn kết: thờ tổ tiên, thờ Phật, đạo Công Giáo, đạo Tin Lành, đi đền Ấn Giáo Hindu và Miếu Bà Việt Nam, thăm Lăng Ông, thờ Ông Quan Công và …Ông Địa – tất cả lấy đạo Hiếu làm trọng; bổ sung bằng tri thức văn hóa cao trong tôn trọng các tín ngưỡng, tôn giáo; và từ đó thể hiện việc đã có được Mẹ Cha giáo hóa đạo hiếu nghiêm túc và có thông hiểu giáo l‎ý đúng đắn qua sự tôn trọng tuyệt đối luật pháp quốc gia – mà trên thế gian này chỉ có một nước Việt Nam duy nhất để tôn thờ.

Nếu Mr. Barrie Do công nhận rằng sự an nguy của quốc gia dân tộc là trên hết thì sẽ thấy giá trị thật sự và duy nhất đúng của tôn giáo là đem lại sự bình an trong tâm hồn để bản thân có thêm sức mạnh và ý chí ra sức hỗ trợ chính phủ nước mình thực hiện thành công đại cuộc bảo vệ đất nước và xây dựng quê hương, trong đó bảo vệ là tiên quyết. Bài học lịch sử thương đau từ sự lũng đoạn của các giáo hội đối với các triều đại Âu Tây lẽ ra đã không thể có nếu các nước ấy ngăn chặn hiệu quả sự lấn sân tham chính của các tổ chức tôn giáo này. Một khi chúng ta thấy không còn gì cao hơn đất nước và gia đình, chúng ta sẽ thấy ngay rằng chẳng còn rào cản dị biệt nào cả về tôn giáo. Người Nhật đã như vậy (không bao giờ nói về tôn giáo và không để tôn giáo nào lấn sân tham chính), và nước Nhật thống trị cả thế giới.

4- Câu hỏi của một bạn nhân viên marketing ngành tư vấn đào tạo: Hình như anh “bức xúc” dữ lắm nên mới viết bài Lại Nói Về Mũ Bảo Hiểm?

Đáp: Dạ bây giờ hết bức xúc rồi vì đã có quy định của Nhà Nước về “mũ bảo hiểm”. Chỉ tiếc là hiện vẫn có nhiều cha mẹ đội mũ bảo hiểm chở con cái đi học không có mũ bảo hiểm. Hóa ra mũ là để đúng quy định chứ không phải để bảo vệ đầu người đội. Chẳng khác nào mặc áo len là để đúng quy định chứ không phải để bảo vệ người mặc khỏi cái lạnh giá gây viêm phế quản. Chẳng khác nào mặc quần áo là để đúng quy định chứ không phải vì không được ăn lông ở lổ. Chẳng khác nào ăn uống là để đúng quy định chứ không phải để bảo đảm người ăn uống còn sống. Thật lạ khi người ta thấy con biếng ăn là tìm món ngon vật lạ tọng vô họng con yêu. Thấy sắp đi Đà Lạt là chuẩn bị áo ấm và khăn phu-la quàng cổ cùng khẩu trang cho con yêu. Nhưng thấy sắp dẫn xe ra đường để chở con đi học là đội ngay mũ bảo hiểm cho riêng mình cho đúng quy định, còn con thì cứ để đầu trần cho tóc bay theo chiều gió. Hiện tôi bức xúc chuyện khác, đó là cần có quy định bất kỳ ai ngồi trên xe ô tô cũng buộc phải thắt giây đai an toàn, và tất cả các xe khách phải trang bị dây đai ở từng chỗ ngồi của khách và phải y như tiếp viên hàng không buộc từng hành khách phải thắt dây. Có như vậy mới giảm thiểu thiệt hại về người nếu chẳng may xảy ra tai nạn trên đường trường liên tỉnh. Các xe bus (và xe taxi) ở Hong Kong chẳng hạn đều quy định như vậy ngay cả khi chạy trong thành phố. Đây là điều đương nhiên ở các nước văn minh. Lẽ nào Việt Nam ở trong danh sách khác?

5- Câu hỏi của một cô giáo Quận Bình Chánh: Em là người Đà Nẵng nên khi đọc bài Người Đà Nẵng của anh trên Emotino em thấy rất vui và gởi ngay đường link cho tất cả bè bạn của em trong …phe Đà Nẵng cùng đọc. Nhưng chắc anh đi nhiều nơi trong nước mình, không lẽ không nơi nào khác cho anh ấn tượng tốt đẹp tương tự như Người Đà Nẵng ?

Đáp: Thưa Cô, người Việt mình dễ thương lắm chứ! Đó là l‎ý do tôi lập gia đình với một phụ nữ Việt. Tùy địa phương mà sự dễ thương ấy có khác nhau. Người Quảng Nam – Đà Nẵng dễ thương trong thể hiện dịu dàng sự chân chất của mình; trong khi đó, cũng là chân chất nhưng người Cần Thơ thể hiện nóng bỏng sục sôi. Năm 2002 trong dịp đi thị sát tình hình kinh doanh của chi nhánh Cần Thơ, lúc vừa bước chân vào văn phòng tôi đã bị một nữ tổ trưởng đại l‎ý nhào đến ôm ghịt trước đám đông chào đón, miệng nói tía lia: “Thầy ơi, em thấy hình Thầy treo trong công ty đã lâu nay mới gặp. Cho em ôm Thầy một cái nhe Thầy! Trời đất ơi, Thầy giống hệt tài tử xi-la-ma La Thoại Tân hồi đó quá xá. Ê mấy ông chụp dùm tui một tấm với Thầy đi!” (Vợ tôi rất quen với việc thấy hoài các bức ảnh nữ nhân viên và nữ đại l‎ý ôm tôi giữa đám đông thanh thiên bạch nhật, nên tôi không có gì phải căng thẳng lúng túng làm chi). Còn trong chuyến thăm chi nhánh Mỹ Tho năm 2003, tôi bị cảm cúm phải bỏ buổi phát biểu. Vậy mà cái “hồn hậu chân chất” của dân Miền Tây được thể hiện khi cô lễ tân hồn hậu chân chất của hotel xịn nhất thành phố đã để một phụ nữ tự do lên lầu gõ cửa phòng tôi lúc 10 giờ 30 tối! Đó là một tổ trưởng đại l‎ý khác cũng của Cần Thơ nghe tin tôi thăm Mỹ Tho nên đã phóc lên xe máy hai bánh chạy hàng trăm cây số từ Hậu Giang lên Tiền Giang (không có mũ bảo hiểm) chỉ để nghe tôi phát biểu. Biết tôi bịnh, Cô tìm đến khách sạn, gõ cửa vào phòng tôi, nói liếng thoắng thật hồn hậu chân chất rằng: “Thầy ơi, em là y tá ở bịnh diệng (viện) tỉnh chước (trước) khi dô (gia nhập) công ty Thầy. Bi dờ (bây giờ) Thầy uống cái nầy (này) nhe, rồi nằm xấp (sấp) xuống, tuộc (tuột) quầng (quần) xuống tới ngang đây để em chích cho Thầy một mũi là hết bịnh liềng (liền). Đừng mắc cở Thầy. Không ai thấy đâu dì (vì) em khóa cửa lại gồi (rồi). Dới (với) lại lễ tân đang coi cải lương mờ (mà)! Đâu có ai chạy lên đây!”  Tất nhiên tôi khiếp đảm, sợ thất kinh hồn vía, phải bấm bụng uống nắm thuốc nghĩa tình để có cớ né vụ chích rằng tôi đã uống trụ sinh liều cao, nay uống thêm các viên thuốc của một y tá giỏi như Cô thì chắc chắn sẽ hết bịnh liềng, không cần chích, sợ … nóng trong người. Hai người một nam một nữ – tên của người nam không phải là Liễu Hạ Huệ của Tàu – ngồi nói chuyện cả tiếng đồng hồ rồi cô gái Miền Tây hồn hậu chân chất ấy cười hì hì sướng vui như trẻ thơ vì được cạo gió (sau … gáy vì bịnh nhân không chịu cởi trần trước y tá) và được Thầy Phước (liều mạng) uống hết một nắm thuốc không tên, lên xe chạy về Cần Thơ trong đêm trường tịch mịch gió mưa rả rích y như cảnh thường thấy của một tuồng cải lương vọng cổ Miền Tây – dù tôi lo lắng và cố thuyết phục Cô để tôi thuê một phòng khác trong hotel cho Cô vì đã khuya mà trời lại đang mưa. Tôi phải thầm nói “Trời đất!” khi nghe Cô hồn nhiên đáp “Trời đấc (đất)! Sao được Thầy? Em là đờn (đàn) bà con gái mà dô (vô) ở khách sạng (sạn) ngừ (người) ta cừ (cười) chết!” Tôi rời công ty ấy từ năm 2006, nhưng vẫn có tin tức đều đặn về Cô, người đang làm Giám Đốc Kinh Doanh trấn nhậm hết chi nhánh này đến chi nhánh khác của công ty ở các tỉnh Miền Tây. Cô vẫn ăn nói liếng thoắng và trong chiếc xách tay da cá sấu sang trọng Cô mua tại Ý trong vô số chuyến xuất ngoại thường xuyên của một lãnh đạo thành đạt như Cô ắt vẫn có cả tỷ viên thuốc không tên, ống chích thủy tinh, kim tiêm xài rồi nấu nước sôi xài lại, sẵn sàng cứu nhân độ thế. Chỉ khác một điều là Cô đã biết dùng mỹ phẩm cho mặt hoa da phấn, và không còn biết xe máy hai bánh là gì.

Má tôi cũng gốc gác lân cận Cần Thơ. Bà hay có cái “tật” là nghe nói trong xóm có người nghèo nào chuyển bụng là kêu xe xích lô “áp tải” đến Từ Dũ ngay, rồi ở lì bên cạnh đài thọ mọi chi phí cho đến khi thấy “mẹ tròn” quay như bánh dầy và “con vuông” vức như bánh chưng mới chịu ra về, mặc cho chúng tôi đi học và Ba tôi tan sở về đến nhà đói meo mẻo mèo meo vì chẳng có cơm ăn! Năm 1975 một bà hàng xóm gốc gác Cần Thơ có chồng (thuộc loại “ác ôn” mật vụ Sài Gòn hay rút súng lục bắn chỉ thiên để hàng xóm biết y là … công an “chìm”) đi học tập cải tạo, ở nhà sinh ra một bé gái, để con đỏ hỏn ngủ một mình, gởi nhà Má tôi coi chừng dùm rồi tuốt ra Chợ Bến Thành trộm cắp gì đấy bị công an Quận 1 tóm gọn. Má tôi nghe tiếng hài nhi oe oe khóc đói, vội qua bế đứa bé ấy về, rồi cởi trần vạch bộ ngực to căng tuyệt đẹp cho em gái út của tôi và đứa bé ấy cùng bú mút, mỗi đứa một bên. Tôi ngồi chiêm ngưỡng bức tranh tuyệt mỹ ấy, trong khi em tôi ngưng bú, gương mắt ra nhìn, giơ tay qua lại như trách anh mình sao không biết bảo vệ quyền lợi em thơ, để cô bé đối thủ cạnh tranh đang bú hừng hực khí thế xâm phạm chủ quyền lãnh thổ quốc gia. Đứa bé bú nhờ sữa Má tôi sau này thành cô gái trắng trẻo, xinh đẹp như tiên, và có lần nàng tiên mắc đọa ấy đứng trước nhà Má tôi vung chiếc đủa thần nguyền rủa chưởi tục Má tôi, lôi cả cửu huyền thất tổ nội ngoại gia đình tôi ra thóa mạ chỉ vì chiếc xe máy của cô đang đậu gần đấy bị em gái út của tôi dắt xe đạp ra đi học sơ ‎ý đụng sướt trầy (Má tôi trốn trong nhà, níu giữ tay tôi lại, nói : “Đừng, con. Nó ít học, không biết phải quấy. Con mà ra la mắng nó, nói sao lại nó, mất danh tiếng của con” – ý Má tôi là tôi nói giỏi tiếng Anh chớ không phát âm được các từ ngữ đặc thù tiếng Việt không có ghi trong từ điển Tiếng Việt của nước nhà).

Tôi thấy chung quy lại chỉ có hai loại người là tốt hay xấu thôi Cô ạ. Còn nét đặc trưng thì vùng miền nào cũng có. Ánh sáng hồn hậu chân chất của Người Đà Nẵng như từ bức tranh thủy mặc. Ánh sáng hồn hậu chân chất của Người Cần Thơ như từ tia lửa của dây pháo nổ. Và mỗi ánh sáng đều có nét đẹp riêng.

6- Về Nội Dung CV Sample của Mr. Barrie Do, Giám Đốc Công Ty TNHH Westok Vietnam, trên Emotino ngày 16/12/2009.

Đáp: Mr. Barrie Do mến. Tôi thấy việc đăng một mục như vậy trên Emotino là một phá cách tuyệt vời chỉ gặp ở vài tác phẩm điện ảnh lớn, trong đó sự việc được buông lơi để khán giả tự giải thích theo sự trầm mặc riêng. Nhờ Mr Barrie Do không chú thích gì cả nên đã cho tôi cơ hội nói lên ý kiến riêng của mình đối với bản l‎‎ý lịch mẫu ấy.Trước hết, dù cho xã hội Âu Mỹ có đẻ ra kiểu tửng tửng bụi bụi trong giới trẻ đường phố của họ, khi một người sang trấn nhậm tại Việt Nam sẽ không bao giờ tuyển chọn người Việt Nam nào tửng tửng bụi bụi kiểu Âu Mỹ vào công ty của họ. Một tổng giám đốc người Anh sính vận quần jean bạc thếch đã đưa vào nội quy của công ty tại Việt Nam cấm tất cả gần 10.000 người Việt Nam mặc trang phục bằng vải jean, tức áo jean, quần jean, váy jean, đầm jean khi đi làm việc tại các văn phòng của công ty ông ấy. Một ứng viên nam đeo bông tai, xỏ mũi, tóc chải keo dựng đứng, áo phạch ngực, giày thể thao; hoặc nữ ứng viên môi son đen, mi mắt tím, tóc xanh lá cây, và mỗi móng tay một màu khác nhau dứt khoát sẽ không bao giờ được chọn vào làm nhân viên văn phòng ở các công ty Âu Mỹ lớn và nghiêm túc ở Việt Nam. Kiểu tự chứng tỏ bản thân như xâm mình, tạo ngoại hình dị hợm và chế bản l‎ý lịch có nội dung gây sốc không bao giờ được đánh giá cao tại các nước Âu Mỹ, nơi giới bảo thủ tức chủ nhân các thế lực tài chính hùng mạnh thống trị. Giả định rằng tác giả của bản l‎ý lịch ấy không đang diễu cợt, không bị bịnh thần kinh, thì nội dung vẫn bị giới chủ nhân Âu Á Mỹ cho là mang dấu ấn của sự giễu cợt và thần kinh bất ổn. Trong thời đại hỗn mang của suy thoái toàn cầu, chính các giá trị cổ điển phát huy tác dụng, tái khẳng định vị thế độc tôn của nó. Lúc no cơm ấm cật, người ta có thể rậm rật mọi nơi, tôn tụng những cái kỳ quặc như một hình thức sáng tạo mới, ngợi ca những bùng nổ khỏi các rào chắn như sự giải phóng bản thân đến điều viên mãn, cho rằng những nét chữ nguệch ngoạc xấu xí hay những ý tưởng điên rồ có giá trị nghệ thuật cao vời trong quảng cáo. Nhưng khi kinh tế suy thoái, người ta rơi xuống mặt đất, không còn dại dột vung tiền cho những bùng nổ xấu xí điên rồ, và thấy rằng kiểu chữ nắn nót của thương hiệu Diamond tại Diamond Plaza mới đúng là vương giả, sang trọng, chân phương, qu‎ý phái, và tuyệt mỹ. Giới chủ nhân ông mới nhận ra một điều là đồng tiền khó kiếm của họ chỉ nên giao phó cho những ai có bản l‎ý lịch rõ ràng, công phu, chân phương, không đột phá, không phóng đại, không vỡ òa bùng nổ hay gây sốc. Cái tâm l‎‎ý giản đơn “ta tuyển mi vào vì mi nổ quá làm ta vừa khoái vừa hiếu kỳ, mi mà làm không được thì ta ném ra khỏi cửa sổ, có sao đâu” đã trở nên thực tế với ý nghĩ “ ta chỉ tuyển những ai ta tin chắc sẽ nghiêm túc làm việc, không tung hứng diễn xiếc những đồng tiền của ta, vì ta không thể để lâm vào trường hợp phải ném ngươi ra ngoài cửa sổ khi ta ở bờ vực phá sản của chính ta”. Nói tóm lại, thế giới tồn tại nhờ vào những sáng tạo trên nền tảng đúng đắn và nghiêm túc của sự tối cần thiết. Một CV (l‎ý lịch khoa học/hàn lâm) hay một resume (sơ yếu l‎ý lịch) bùng nổ tửng tửng có thể được một công-ty-chưa-lớn chú ‎ý. Một CV hay resume nghiêm túc, chuyên nghiệp, chỉnh chu không bao giờ bị một-công-ty-khó-thất-bại làm ngơ. Trên nền câu “hãy cho tôi biết bạn thân của bạn là ai, tôi sẽ nói bạn là người như thế nào”, ta có thể có một phiên bản mới: “hãy cho tôi xem bản CV hay resume bạn đang soạn, tôi sẽ nói bạn đang ở đẳng cấp nào trong thị trường lao động.”

Rất mong có dịp dùng trà với Mr Barrie Do.  

7- Câu hỏi của một Chị: Trong bài Ông trả lời phỏng vấn của Đài Truyền Hình INFO TV và FBNC không thấy Ông nói Ông thích môn thể thao nào mà chỉ nói hồi xưa Ông chơi bóng chuyền còn nay thì đi bộ. Tôi tò mò chút thôi. Đàn ông các ông thì chắc là thích bóng đá rồi, phải không Ông?

Đáp: Thưa Chị, cho tôi gọi Chị là Chị nhe, vì chỉ có phái nữ mới dùng cụm từ “đàn ông các ông”. Hồi nhỏ tôi xem TV đài Mỹ riết nên yêu thích bóng đá Mỹ. Bóng đá Việt Nam và của World Cup là bóng đá soccer (Soccer Football) chỉ dùng chân và đầu (thủ môn mới được dùng toàn thân), và quả bóng hình cầu tròn. Bóng đá Mỹ (thực ra cả hai đều xuất phát từ Anh Quốc) là bóng đá rugby (Rugby Football) dùng gì cũng được nhưng tay là chủ yếu, và quả bóng hình cầu bầu dục. Sau giải phóng, tôi thích xem World Cup. Nhưng 15 năm nay không xem nửa, dù là World Cup hay Việt Nam. L‎ý do đơn giản là World Cup cũng chỉ bấy nhiêu gương mặt anh hào, còn Việt Nam thì chẳng làm nên vẻ vang gì trong suốt ngần ấy năm dài. Tôi không là fan hâm mộ của bất kỳ ai hay đội nào. Tôi chỉ quan tâm đến người chiến thắng. Ai cũng vì màu cờ sắc áo, thế sao họ chễm chệ ngôi cao mà không bao giờ nói vì màu cờ sắc áo, còn ta thì lè tè ở dưới mà cứ mãi dùng nhóm từ sắc áo màu cờ?  Tôi đã thích Manchester United lúc họ có cầu thủ độc đáo Cantona giai đoạn 1992-1997. Không có Eric Daniel Pierre Cantona, MU chỉ là con số không – đối với tôi. Sau này tôi thích Chelsea vì họ có huấn luyện viên độc đáo Mourinho giai đoạn 2004-2007. Không có Jose Mourinho, Chelsea chỉ là con số không – đối với tôi.  Ngoài Cantona và Mourinho, tôi chẳng thấy ai khác nổi bật trong bóng đá cả. Từ 2007 đến nay tôi chẳng thấy còn bất kỳ cầu thủ hay đội bóng nào tôi quan tâm ở các giải ngoại hạng. Hai năm nay tôi mê xem các trận tennis ở các giải Grand Slam và Master. Cầu thủ tôi đang đánh giá cao nhất là Nikolay Davydenko (của Nga) đối với nam, còn nữ thì chưa hề thấy ai nổi bật về tài năng dù rất thích xem các trận đấu nữ vì mức độ “tàn sát” rất cao của các trận ấy. Tóm lại, đối với bóng đá Soccer, tôi chỉ còn xem các trận đấu nữ; đối với bóng đá Rugby, tôi mong ngày nào đó sẽ được xây dựng ở Việt Nam; và đối với tennis, tôi xem đó là sở thích mới. Môn boxing (quyền anh) là môn tôi thấy không nên tồn tại. Môn wrestling (đô vật Mỹ) là môn diễn xiếc đùa nghịch của công nghiệp giải trí đơn thuần, không phải thể thao. Môn đua xe đua, xe ô-tô, hay xe máy, là cuộc đấu của phương tiện kỹ thuật, không phải thể thao. Nói chung, tôi không là người dễ tính, và không chơi môn thể thao mình thích.

8- Câu hỏi của một Cậu: Chú ơi, Chú viết rất ấn tượng về mấy nước Anh và Nhật. Nhưng Chú có “bài ngoại” không?

Đáp: Ấy chết. Không đâu Cậu ơi. Tôi sống ở Sàigòn từ lúc sinh ra tới giờ, Ba tôi theo Tây học, còn chị em tôi cũng thế, thậm chí tôi viết tiếng Anh dễ hơn tiếng Việt và hiện nay viết tiếng Việt phải nhờ người thân sửa lỗi chính tả dùm. Nay lại là thời toàn cầu hóa, tôi mà bài ngoại thì tự mình đào thải rồi còn gì. Tôi chỉ bực bội khi thấy nhiều người nói hoài điệp khúc vô ích, chẳng hạn phải học ngoại ngữ để tiếp thu văn hóa nước ngoài thay vì nên nói học ngoại ngữ để dạy nước ngoài hiểu về văn hóa Việt Nam, hay nói phải học chăm chỉ vì sự học bao la như đại dương mà không chịu nói phải học chăm chỉ để có ngày ta đóng góp vào cái sự học bao la như đại dương ấy, v.v. và v.v. Cứ học cái hay của thiên hạ, mà sự học thì ngồn ngộn, bao la, gia tăng không ngừng, thì phải chăng người Việt mãi mãi đi học của thiên hạ? Mà đã học của thiên hạ thì sẽ xem thiên hạ ấy là trời đến nỗi mất cảnh giác! Ca ngợi Nhật mà không biết họ đã cướp giật gì của Việt Nam và các nước khác. Ca ngợi Nhật mà không biết dân Nhật đã chấp nhận cảnh củi quế gạo châu, để tự hỏi liệu người Việt ta có dám chịu cảnh ấy chăng. Ca ngợi Nhật mà không biết chính phủ Nhật đã bỏ mặc phúc lợi của dân chúng để tập trung xây dựng kinh tế, để tự hỏi liệu người Việt ta có đã cảm động trước các lo toan của chính phủ mình hay chưa, hay vẫn cứ bù lu bù loa chê bai này nọ. Nếu đã biết rõ trắng đen, người Việt đã không ca ngợi không đúng như thế, tự thấy xấu hổ vì đã không làm được điều dân Nhật đã làm. Người Việt nào ủng hộ chính phủ Việt Nam, giúp chính phủ thực hiện thành công tất cả các chủ trương chính sách của Nhà nước Việt Nam, nghĩa là người Việt ấy có tri thức đúng và thực sự muốn đất nước Việt Nam có ngày hùng cường như nước Nhật.

Chính phủ Nhật chưa bao giờ đúng trước và trong Đệ Nhị Thế Chiến, vậy mà dân chúng chấp nhận tất cả để có ngày nay. Chính phủ Việt Nam luôn luôn đúng trong cách xử lý các tù binh và hàng binh của chế độ Việt Nam Cộng Hòa khi giải phóng thành công. Chính phủ Việt Nam luôn luôn đúng trong các chính sách đối ngoại và kinh tế tùy từng thời điểm thích hợp. Và còn nhiều điều đúng khác, không thể phủ nhận. Nhưng người dân Việt Nam có đang đồng tâm ủng hộ Chính phủ Việt Nam chưa? Sao vẫn tồn tại những mê muội tải lửa về quê hương sau những chuyến du học hàn lâm? Sao vẫn dễ dàng nghe theo các xách động của kẻ thù quốc gia? Đó mới là những bức xúc nơi tôi, và tôi sẽ còn viết về những sự thật khác mà người ta đã vì nhìn quá lâu vào ánh đèn điện công suất cao trong tháp ngà Mỹ Âu vương giả rồi lóa mắt cho rằng bầu trời buổi chiều tà mát dịu như thơ ngoài cánh đồng lúa Việt Nam là lu mờ tối tăm đáng sợ.

Tôi phải viết vì họ “bài Việt”, chống lại nước Việt Nam của tôi và chúng ta, chứ tôi không “bài ngoại”.

Thân mến.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Nguồn đọc thêm có liên quan khi đăng lại kỳ này:

Người Đà Nẵng: Người Đà Nẵng  25-01-2009

Chúng tôi hạnh phúc với ngày 30-4-1975: Tiếng Việt: VIỆT NAM: Đất Nước Kính Yêu Của Tôi – Cánh Phượng Hoàng Vút Bay Cao Từ Ngày 30/4/1975 Rực Lửa; Tiếng Anh: VIETNAM: My Beloved Nation, the Up-Surging Phoenix from the Scorching Day of 30 April 1975 

Sự Thật & Hão Huyền:

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc 22-02-2016

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Singapore 23-02-2016

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Nhật Bản 28-02-2016

CV (Bản Lý Lịch):  Cách Thức Hai Công Ty Nước Ngoài Mời Tuyển Hoàng Hữu Phước 21-3-2019

Hoàng Hữu Phước Và Thể Thao:

Bóng Đá Việt Nam = Hố Hô  09-12-2010

Đô Vật Và Sự Thơ Ngây Của Người Mỹ 17-11-2015

Bóng Đá Dứa 08-12-2015

Hướng Dẫn Của Hoàng Hữu Phước Về Đội Mão

Bài Viết Giúp Hiệu Trưởng Các Trường Đại Học Việt Nam Làm Đúng

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

15-5-2019

      Mục Lục

A- Giải Thích Từ Ngữ

   1) Đội Mũ

   2) Đội Mão

B- Các Hiệu Trưởng Đại Học Việt Nam Không Đúng Ra Sao Về Mão

   1) Động Tác Không Đúng

   2) Giải Thích Về Mão

   3) Nghi Thức Đội Mão Đúng

C- Đề Nghị Của Hoàng Hữu Phước

Trước khi vào bài, kính xin độc giả hãy ngồi vào ghế bành, tưởng tượng trước mặt mình có chiếc tivi Samsung 50inch màn hình cong như trên, nghĩa là bên phải của quý vị sẽ đồng thời trùng với bên phải màn ảnh “nhỏ”, nhưng cũng có nghĩa đó là bên trái của người đang nhìn bạn. Suy ra, theo hình ảnh bạn đang vừa nhâm nhi cà phê vừa nhìn vào màn hình ti vi trên thì tua mão vàng thạc sĩ của người trong tivi là đang bên trên vai trái của anh ta, tức đang bên phía tay phải của bạn. Nếu bạn tưởng tượng bạn là hiệu trưởng đang đứng trước người trong tivi, hoặc tưởng tượng đang có ông hiệu trưởng đứng trước mặt người trong tivi và đang quay lưng về bạn, thì bài dưới đây sẽ trở nên rõ ràng và dễ hiểu hơn với bạn.

A- Giải Thích Từ Ngữ

1) Đội Mũ: Tôi là người đầu tiên ở Việt Nam bắt buộc người nhà phải đội mũ bảo hiểm khi “sử dụng công lộ”. Mười năm sau, khi Nhà Nước bắt đầu có quy định về đội mũ bảo hiểm khi “tham gia giao thông”, tôi là người duy nhất ở Việt Nam có đầy đủ sự hiểu biết và thông tin về mũ bảo hiểm nên trở thành người đầu tiên ở Việt Nam có bài viết về mũ bảo hiểm (helmet). Bài viết ấy đăng trên trang mạng doanh nhân Emotino, sau đó được báo Sài Gòn Tiếp Thị đề nghị cho đăng độc quyền. Để chiều ý một nữ chức sắc ở tòa soạn SàiGòn Tiếp Thị, tôi đã gỡ bỏ bài viết, để nhường SàiGòn Tiếp Thị phát hành. Sau đó, SàiGòn Tiếp Thị gởi tôi phong bì cảm ơn với số tiền mặt 200.000 đồng, và tôi đăng lại bài viết ấy của tôi trên Emotino nhưng với lời chú thích rằng tôi đăng lại từ Sài Gòn Tiếp Thị và nội dung chính xác như sau:

Tôi xin chép lại bài viết sau của tôi đã đăng trong Cẩm Nang Tiêu Dùng, Phụ Bản Báo Sàigòn Tiếp Thị, số 46/ tháng 5-2008, trang 6-8, nhan đề Những Thông Tin Chính Xác Về Helmet (Mũ Bảo Hiểm)”

Trong đó có lời kết rằng: “Xin hãy vì hạnh phúc của chính mình và vì danh dự quốc gia, dân tộc.

2) Đội Mão: Mão là danh từ trang trọng dành cho một loại đặc biệt. Tiếng Việt có áo mão cân đai như một đủ bộ cho quan quyền. Tôi gọi – không phải bất kỳ ai khác ở Việt Nam đã từng gọi thế – là mão đối với các hình thức mũ tốt nghiệp.

Còn đây là bài viết tôi viết theo yêu cầu của vợ tôi. Tất nhiên, tôi cũng là người đầu tiên ở Việt Nam có bài viết về mão tốt nghiệp.

Còn viết theo yêu cầu của vợ tôi chẳng qua là vì cách nay mấy ngày, vợ tôi bực mình khi xem thời sự trên tivi lại thấy một cảnh hoàn toàn sai cứ bị lập đi lập lại mãi nhiều chục năm qua. Cảnh sai mà vợ tôi cứ bắt gặp trên tivi hoài là cảnh lễ tốt nghiệp đại học, thạc sĩ, tiến sĩ, mà cái sai ở đây là việc các vị hiệu trưởng tổ chức sai và thao tác “hất tua” hoàn toàn sai. Vợ tôi nói nàng ngạc nhiên khi chính tôi ngày xửa ngày xưa giải thích tường tận cho nàng về nghi thức tốt nghiệp, thế mà ngày nãy ngày nay lại dững dưng nghe nàng phản ảnh hoài cái việc sai bậy xảy ra hoài trên thời sự tivi đó mà vẫn chẳng viết gì cả để sửa sai cho thiên hạ “hàn lâm của Đảng, Nhà Nước, và Dân Lập”. Nên để chứng minh tôi vừa luôn dễ dạy dễ bảo đối với hiền thê, vừa chứng minh ngày xưa tôi nói với nàng toàn sự thật từ việc tôi yêu nàng nhất trên đời đến nghi thức đội mão tốt nghiệp, vừa làm rạng ngời phong cách không chủ trương để nước ngoài cười vô mặt các “tiến sĩ” Việt Nam – do quy định phải là “tiến sĩ” mới được làm hiệu trưởng – nên tôi buộc bỏ ra dăm ba tức dăm lần ba là mười lăm phút viết bài này để hướng dẫn các hiệu trưởng Việt Nam như dưới đây.

B- Các Hiệu Trưởng Đại Học Việt Nam Không Đúng Ra Sao Về Mão

1) Động Tác Không Đúng:

Các hiệu trưởng đã sai nếu khi trao bằng cấp cho sinh viên/nghiên cứu sinh tốt nghiệp cử nhân/thạc sĩ/tiến sĩ, lại dùng tay phải cầm tua trên mão tốt nghiệp đang vắt vẻo bên phía trên vai trái của người sinh viên/nghiên cứu sinh ấy rồi hất qua phía vai phải của người ấy – nghĩa là động tác của vị hiệu trưởng trên màn ảnh tivi đang đưa lưng về người xem đài là khi trao bằng cấp xong là dùng tay phải hất tua trên mão sinh viên từ phía phải của màn ảnh qua phía trái của màn ảnh. Đây là động tác hoàn toàn sai.

2) Đội Mão Không Đúng:

Nhưng trước hết, các hiệu trưởng đã sai ngay từ khâu tổ chức khi đã luôn tổ chức lễ trao bằng tốt nghiệp với các nghi thức y hệt nhau cho lễ trao văn bằng tốt nghiệp cử nhân/thạc sĩ/tiến sĩ, chỉ khác mỗi màu mão, màu tua của mão, và màu áo thụng. Giải thích vì sao sai sẽ như các phần dưới đây.

3) Giải Thích Về Mão

aCác bậc học có mão tốt nghiệp:

Trước khi sửa sai các hiệu trưởng, tôi thấy cần có các chú thích sau với các tiếng Anh Mỹ tương đương có liên quan đến các bậc học có “mão tốt nghiệp”.

Trong tư duy thực tế, nhất thiết phải “hiểu” ý nghĩa của “university”. Tài liệu duy nhất chính xác về “university” và “đại học” chỉ có thể tìm thấy trong bài viết của Hoàng Hữu Phước nhan đề “Đại Học: Thế Nào Là University Và Thế Nào Là College” trên WordPress.com này. Ngoài ra cần tham khảo các danh xưng sau để bổ sung khẳng định các thông tin của Hoàng Hữu Phước về “đại học” trong bài dẫn trên là hoàn toàn chính xác:

– Bằng Tú Tài: High School Diploma (còn gọi là Certificate)

– Bằng Cử Nhân: College Bachelor Degree

– Bằng Thạc Sĩ: College Master Degree (còn gọi là Master’s Degree)

– Bằng Tiến Sĩ: College Doctor Degree

Gần đây, không những “có cầu ắt có cung” theo truyền thống xơ cứng của lập luận kinh doanh sơ đẳng, mà thế giới kinh doanh hiện đại kiểu đại siêu thị còn áp dụng chiêu thức “có cung tất có cầu” để bày ra vô số “đồ chơi” khiến tư duy trưởng giả học làm sang thống trị người tiêu dùng, từ đó rầm rộ nhu cầu và cung ứng đáp ứng nhu cầu lễ phục tốt nghiệp mẫu giáo, tốt nghiệp nhà trẻ, tốt nghiệp tiểu học ở các nước Âu Mỹ tạo nên ngành dịch vụ tỷ đô. Tuy vậy, ý nghĩa của lễ phục tốt nghiệp với  mão tốt nghiệp hàn lâm hẵn hoi là để tạo tâm lý coi trọng nỗ lực trong học tập, vinh dự khi có kết quả của sự nỗ lực ấy, và lưu trữ kỹ niệm ấu thơ để ghi nhận từng bước vượt qua với lòng tự hào ngay cả cho thành quả nhỏ nhất bình thường nhất (khác với tư duy Việt Nam: xem trọng bằng cấp chứ không xem trọng nỗ lực vì nếu xem trọng nỗ lực trong học tập thì đã không tranh nạnh nhau về thứ hạng để rồi tàn tạ hóa chất xám đến độ khủng hoảng thần kinh, và về chủng loại trường có chuyên hay không chọn, nước ngoài hay nước trong, v.v.).

Bài này, tất nhiên, chỉ nói về mão của cấp từ cử nhân trở lên.

b- Hình thức và tên gọi các bộ phận của mão tốt nghiệp:

(i) Mão tốt nghiệp tú tài, cử nhân cao đẳng hoặc đại học, thạc sĩ sẽ luôn giống hình sau:

Mão tú tài, cử nhân cao đẳng/đại học, và thạc sĩ (tiếng bình dân gọi mão là graduation cap hoặc graduation hat, còn gọi tên chuyên nghiệp là mortarboard) gồm  một mâm mão hình vuông tạo thành bởi vải bọc tấm bìa cứng khi đội tạo thành hình thoi cân đưa cạnh nhọn trước ra phía trước, một nón trùm đầu cùng màu với mâm dính vào mâm và dài từ chỏm đầu đến gần chân mày, và một chùm tua mão (tassel) dài.

Mão thường có màu sậm như đen, xanh đen, xanh dương, v.v. tùy theo phân ngành ở cao đẳng/đại học/cao học (xem thêm phần tham khảo để biết màu nào cho phân khoa nào mang tính hệ thống mã hóa theo luật định ở Mỹ, Úc, v.v.), nhưng tất cả phải bằng vải, tua có màu theo hướng dẫn của trường, và chùm tua mão dài đến ngang cằm tức gần xuống vai.

Thường thì chùm tua mão có màu đen cho tú tài, xanh dương cho cử nhân, và vàng yellow cho thạc sĩ.

(ii) Mão tốt nghiệp tiến sĩ (gọi là tam) thường có hình sau:

Mão tiến sĩ gồm mão thường có hình bát giác bằng nỉ và một chùm tua mão (tassel)ngắn. Mão tiến sĩ cũng có thể là hình lục giác hoặc tứ giác nhưng cũng phải bằng nỉ và có chùm tua mão tương tự:

chưa kể, mão tiến sĩ còn có cả hình thức như mũ quả bí rợ hay mũ…bánh bao gọi là mão beefeater cũng bằng nỉ.

Mão tiến sĩ có thể có màu đen, xanh đen, xanh dương, nâu, nâu đỏ, v.v. tùy theo phân ngành (xem thêm phần tham khảo để biết màu nào cho phân khoa nào mang tính hệ thống mã hóa theo luật định ở Mỹ, Úc, v.v.), nhưng tất cả phải bằng nỉ, tua phải màu vàng gold (hoặc theo màu đặc biệt theo ấn định của truyền thống rất lâu đời của trường) và chỉ dài tối đa đến ngang thái dương (tức ngang mắt hoặc chạm vành trên của tai) người đội.

4) Nghi Thức Đội Mão Duy Nhất Đúng:

a- Tú Tài & Cử  Nhân:

Học sinh/sinh viên tự đội mão, tự để tua rủ xuống bên tai/vai phải của mình (tức bên trái màn ảnh tivi). Hiệu trưởng khi trao bằng tốt nghiệp cho học sinh/sinh viên, sẽ làm động tác hất tua flipping tassel bằng cách dùng tay phải của ông ấy/bà ấy cầm tua hất qua phía trái của mão học sinh/sinh viên (tức hất từ bên trái màn hình tivi sang bên phải màn hình tivi). Tùy theo tổ chức của từng trường, hiệu trưởng có thể không làm động tác hất tua, để sau khi đã trao phát tất cả các bằng tốt nghiệp xong thì ra hiệu lịnh và tất cả các học sinh/sinh viên đang cầm bằng cấp trên tay sẽ đồng loạt tự chuyển tua từ bên tai phải của mình qua bên trái của mình (tức từ bên trái màn hình tivi sang bên phải màn hình tivi) để làm nghi thức xác nhận từ giây phút ấy mình chính thức là vị tú tài hoặc cử nhân.

Ý nghĩa của việc hất tua: tua bên phải học sinh/sinh viên. Bên phải là “right”. “Right” cũng có nghĩa là “quyền”. Học sinh/sinh viên cần biết rằng việc học kéo dài 7 năm trung học và 3 hay 4 năm đại học là quy trình “học”. Khi được chứng nhận đã “học xong” tức “chấm dứt việc học” thì có ‘quyền” vượt rào tức vượt qua khỏi những định mức “trả bài” bắt buộc bằng một động tác thể hiện mang tính biểu tượng là hất tua qua phía trái của mình, khẳng định bản thân bắt đầu cuộc “hành” tức hoặc hết “học” để kiếm kế sinh nhai, hoặc hết “học” để bắt đầu đại cuộc “nghiên cứu” để mở rộng hoặc chống lại những gì đã “học”. Đại cuộc “nghiên cứu” là ở cấp thạc sĩ và tiến sĩ (vì không ai nói “học” thạc sĩ hay “học” tiến sĩ vì chẳng có ai “dạy thạc sĩ” hay “dạy tiến sĩ” cả).

b- Thạc Sĩ:

Cũng vì lý do trên mà không bao giờ có nghi thức hất tua trong nghi thức trao bằng tốt nghiệp thạc sĩ. Sinh viên trước, trong, và sau khi nhận văn bằng thạc sĩ đều đã tự đội mão với tua luôn buông sẵn bên phía vai trái của mình (tức bên phải màn ảnh tivi), mà không chờ đến lúc nhận bằng vì đã đương nhiên thuộc đẳng cấp khác tức đẳng cấp hàn lâm tức sau đại học tức cao học tức…không còn “đi học”. (Đây là lý do thạc sĩ đương nhiên có thể được mời dạy đại học vì qua việc dạy đại học sẽ có điều kiện theo đuổi thực nghiệm thực hành các nghiên cứu cá nhân để hình thành các chủ đề cần thiết cho học vị tiến sĩ, chứ không phải theo kiểu Việt Nam với các vị tiến sĩ tự thân vận động tồn tại ở đâu đó bên ngoài trường đại học không ai biết chẳng ai hay để rồi xuất hiện với văn bằng tiến sĩ mới được mời dạy đại học.)

c- Tiến Sĩ:

Không bao giờ có nghi thức hất tua vì bản thân đã thuộc đẳng cấp hàn lâm từ cấp thạc sĩ tức đã cùng thạc sĩ ngang hàng về hàn lâm với hiệu trưởng. Khi nhận mão để dự lễ tốt nghiệp tiến sĩ, nghiên cứu sinh đội sẵn mão nỉ với tua để sẵn phía bên trái của mình.

C- Đề Nghị Lưu Ý Của Hoàng Hữu Phước:

Tóm lại, có 7 việc sai ở các trường đại học ở Việt Nam gồm

(a) luôn hất tua bất kể khi trao bằng cử nhân, thạc sĩ, hay tiến sĩ;

(b) luôn sử dụng kiểu mão mâm mortarboard bất kể cho người nhận bằng cử nhân, thạc sĩ, hay tiến sĩ;

(c) luôn hất tua sai hướng sang vai phải của người nhận bằng cấp – tức từ bên phải màn hình tivi sang bên trái màn hình tivi;

(d) thỉnh thoảng có trường hợp hiệu trưởng Việt Nam là tiến sĩ cấp văn bằng nhưng bản thân hiệu trưởng lại đội mão với tua để sai hướng tức buông lơi bên vai phải của ông ta/bà ta;

(e) hiệu trưởng đại học đội toàn mão mâm vải “mortarboard” có tua đỏ dài đến dái tai dường như do toàn tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học Việt Nam khiến không có bất kỳ ai đội mão nỉ “tam” hoặc mão nỉ “beefeater” có tua màu vàng gold cả;

(f) hiệu trưởng đại học không biết rằng nếu trang phục dự lễ tốt nghiệp trung học/cử nhân/thạc sĩ toàn do trường cho học sinh/sinh viên thuê mướn thì mão tiến sĩ luôn được trường cấp tặng luôn cho người được trao bằng và các nhà hàn lâm thực thụ đều nâng niu trân trọng gìn giữ tua màu vàng gold xem đó là kỹ vật thành tựu quan trọng cả đời người, thường đem lộng kiếng treo trang trọng cái tua màu vàng gold đó, và luôn đội mão ấy mỗi khi có lễ lộc trang trọng hàn lâm – nghĩa là hiệu trưởng đại học Việt Nam chưa từng có ai đang sở hữu mão “tam” của bậc tiến sĩ; và

(g) chẳng có trường đại học nào ở Việt Nam có quy định về lễ phục tốt nghiệp và nghi thức trao bằng tốt nghiệp cả, nghĩa là chẳng hiệu trưởng nào nhận thức rằng việc đưa thành quy định lễ phục tốt nghiệp và nghi thức trao bằng và đưa quy định ấy online chính là để quảng cáo cho tầm cỡ hàn lâm thực thụ của trường đại học của mình.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

Tham khảo theo thứ tự xuất hiện trước-sau trong bài trên:

Vợ Tôi: Vũ Thị Liên  21-01-2018

Đại Học: Thế Nào Là University Và Thế Nào Là College  04-11-2015

Ghi chú:

1) Nước Mỹ có bộ quy tắc hàn lâm về nghi thức và lễ phục tốt nghiệp theo đó (a) có 25 màu cho các ngành khoa khác nhau, và màu của tua mão tùy vào các phân định này,  duy có màu vàng gold là dành riêng cho tua mão của người mặc áo thụng tiến sĩ; (b) mũ “mortarboard” là loại mũ mâm làm từ cùng loại vải với áo thụng tốt nghiệp dành cho cử nhân/thạc sĩ; (c) mũ “tam” là loại mũ tứ giác/lục giác/bát giác làm bằng nỉ tức khác với chủng loại vải của áo thụng dành cho tiến sĩ; (d) bộ quy tắc kêu gọi nên sử dụng duy chỉ màu đen cho tất cả các mão tốt nghiệp.

2) Việc hất tua không được thực hiện trong nghi thức trao bằng cấp thạc sĩ và tiến sĩ, vì sự công nhận được thể hiện bằng cách choàng vòng khăn màu quàng quanh cổ phủ xuống ngực gọi là hood. Thường thì hood tính từ cổ xuống dài 1 mét và 1,2 mét lần lượt cho cấp thạc sĩ và tiến sĩ. Cứ nhìn độ dài của hood là biết đó là vị vừa được công nhận thạc sĩ hay tiến sĩ chứ không phải nhìn xem tua có được hất qua vai trái người ấy chưa. Tất nhiên, thế giới kinh doanh không bỏ qua cơ hội để hình thành các “thời trang” cung cấp hood cho trang phục nghi lễ tốt nghiệp … trung học,v.v.

3) Nói tóm lại, nghi thức trao bằng tốt nghiệp rất trọng đại và do đó không hề đơn giản. Các hiệu trưởng các trường đại học Việt Nam nên tuyệt đối cẩn trọng, và càng xuất thân tiến sĩ từ đại học Việt Nam chưa từng kinh qua thực tế dự lễ trao bằng tại một đại học danh tiếng ở nước ngoài thì càng phải đầu tư nghiên cứu noi theo các chuẩn mực có liên quan ở nước ngoài. Và trong hoàn cảnh Bộ Giáo Dục Việt Nam chưa hề có các quy tắc “Code” cho hoạt động hàn lâm của Việt Nam để quy định về lễ phục và nghi thức trao bằng tốt nghiệp, thì các hiệu trưởng nên đầu tư nghiên cứu các chuẩn mực có liên quan ở nước ngoài rồi hình thành bộ “code” riêng cho mình, tạo thanh thế là trường đại học đầu tiên, từ đó mang tính gây ảnh hưởng đến Nhà Nước phải thực hiện tương tự không thể khác hơn. Cần lưu ý rằng lễ phục còn gồm áo thụng, và sự khác nhau giữa các áo của từng cấp là dựa vào kiểu cổ tay áo cùng độ dài của tay áo. Bài trên chỉ nói về mão vì cái lồ lộ trên tivi là động tác luôn sai của các hiệu trưởng cũng như việc hiệu trưởng hất tua cho cả thạc sĩ và tiến sĩ.

Nếu cần tư vấn thêm, xin tự nhiên liên lạc với Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước, người duy nhất ở Việt Nam luôn chỉ quan tâm đến – và có đầy đủ sự hiểu biết về – các khía cạnh hàn lâm của mọi vấn đê.

6 Khuyến Nghị Của Hoàng Hữu Phước Về Sửa Đổi Luật Quốc Hội

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

14-5-2019

Trong bài viết trước nhan đề Mụ Thủ Tướng New Zealand Jacinda Ardern Và Lời Khuyên Cho Đảng Cộng Sản Việt Nam có đoạn cuối nêu 5 lời khuyên của Hoàng Hữu Phước về hoạt động của Quốc Hội Việt Nam.

Tất nhiên, trước, trong, và sau Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) tôi là nghị sĩ duy nhất ở Việt Nam có viết thư và viết nhiều thư góp ý nhất gởi lãnh đạo Đảng, Quốc Hội, và Chính Phủ; song, bài viết này không là sự tổng hợp của tất cả các góp ý ấy.

Không theo lẽ thường, bài viết này (a) chỉ nêu những kiến nghị mới từ những sự cố vừa xảy ra, (b) dựa trên tính thực tế của vấn đề trên cơ sở những gì đã thực sự xảy ra, và đặc biệt (c) tuy là “lời khuyên” nhưng sẽ không được gởi trực tiếp cho các lãnh đạo Đảng, Quốc Hội, và Nhà Nước. Nếu nước nhà có đại phúc, các lãnh đạo Đảng, Quốc Hội, và Nhà Nước sẽ có quanh họ không phải là nhóm người hầu hạ để sai vặt mà là đội ngũ những bậc hiền tài ái quốc, và chính những vị này đọc rồi báo cáo đầy đủ nội dung bài viết này cho cấp trên. Hoặc các bài viết được các công dân yêu nước và yêu chân lý tiến hành sao chép in lại rồi tự gởi cho các vị ấy.

Nội dung bài viết này dựa theo các chi tiết của bài trước về 5 lời khuyên dành cho Cộng Sản Việt Nam và Quốc Hội Việt Nam nhưng với một số điều chỉnh cấu trúc câu cùng sự tăng cường nội dung tập trung thành 6 khuyến nghị như sau:

1- Khuyến Nghị Thứ Nhất: Không tự động đưa những lãnh đạo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh vào hàng ngũ những nhà lập pháp Việt Nam, tức không đưa vào (tất nhiên qua cái “hình thức” giới thiệu ứng cử Quốc Hội) cơ quan “quyền lực nhất” Việt Nam; đơn giản vì

a) Quốc Hội không bao giờ đáng phải duy trì hình thức trẻ con bấy lâu nay là một thứ sân khấu chỉ để cho quốc tế thấy Việt Nam có đầy đủ các “thành phần” giới tính, tôn giáo, tuổi tác, lĩnh vực, dân tộc, nghề nghiệp, Đảng/ngoài Đảng;

b) “Thanh niên” không bao giờ được mặc định bởi Đảng tự động đương nhiên xem như đã trải qua (i) thời gian dài học tập chuyên ngành có liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân, (ii) thời gian dài học tập “cao” chuyên ngành có liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân, (iii) thời gian dài thực hành cho một-kế-sinh-nhai ở môi trường từ thấp đến cao có liên quan đến chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân, và (iv) thời gian dài đạt các thành tích nổi bật tại cơ quan hay được công chúng biết đến trong thực hành các học tập chuyên ngành có liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân tại các cơ quan có liên quan đến chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân (bốn điều này về thời gian dài cho thấy rõ ràng rằng “thanh niên” phải vượt qua tuổi “thanh niên” mới may ra có đủ trình độ trí tuệ làm “nghị sĩ”, và rằng nếu đã vượt rồi và đạt rồi mà vẫn núp dưới danh nghĩa “thanh niên” để đầy đủ thành phần sẽ là sự lừa mỵ dân và lừa mỵ cả thế giới);

c) “Thanh niên” không bao giờ được xem là một nghề sinh nhai mà chỉ là một tổ chức phục vụ riêng chỉ cho Đảng Cộng Sản, theo mệnh lệnh của Đảng Cộng Sản, làm lực lượng kế thừa của riêng Đảng Cộng Sản theo các chuẩn mực của riêng Đảng Cộng Sản, không có “hợp đồng lao động” với Đảng Cộng Sản, hưởng “lương” từ quỹ riêng của Đảng Cộng Sản; do đó, ứng cử viên chính trị nếu là “thanh niên” xem như thiếu chi tiết ở mục “nghề nghiệp” theo ngữ nghĩa có thể hiểu được bởi giới hàn lâm thế giới;

d) Một ứng viên có thể ở độ tuổi “thanh niên” nhưng có đủ trình độ học vấn, có nghề nghiệp sinh nhai, có các năng lực trí tuệ cùng sự thành đạt được công chúng biết đến, có thể tự do ra ứng cử Quốc Hội, nhưng được liệt vào các tỷ lệ thống kê của nam/nữ, học vấn, nghề nghiệp, dân tộc, tôn giáo, và độ tuổi, v.v., chứ không phải chỉ tiêu về “thanh niên”;

e) Đảng và Quốc Hội không thể phủ nhận thực tế đã triệt tiêu sự nghiêm túc trong học tập của giới trẻ, biến sự quan tâm đến trình độ học tập chất lượng cực cao tụt xuống thấp hơn sự quan tâm đến trình độ chính trị vai vế cực cao trong Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh để từ đó tiến vào Quốc Hội và leo lên Bộ Chính Trị hoặc trở thành các Tổng Giám Đốc Nhà Nước, các Chủ Tịch Tập Đoàn Nhà Nước, v.v., chỉ toàn đẩy đất nước vào các vũng lầy kinh tế, chính trị, đạo đức xã hội, v.v. (bằng chứng: từ 1975 đến nay chính Đảng cũng chưa hề vinh danh bất kỳ một đảng viên cấp lãnh đạo quốc gia nào xuất thân từ lãnh đạo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh là đấng tài đức vẹn toàn anh tài nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cả);

f) “Lập Pháp” là công việc đòi hỏi nghị sĩ có trí tuệ bao trùm tất cả hoặc chí ít là đa số các lĩnh vực sống còn của quốc gia chứ không phải là việc phân theo tuổi tác, giới tính hay giai cấp (Quốc Hôi Khóa đầu tiên của Việt Nam Thống Nhất tức Khóa VI có đại biểu Lê Thị Thêu là công nhân Sở Vệ Sinh Thành Phố Hồ Chí Minh thuộc Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh, đại diện cho “giai cấp công nhân”);

g) Chỉ vì bảo đảm ghế nghị sĩ phải dành cho một nữ lãnh đạo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh tại Thành Phố Hồ Chí Minh và cho một nam tiến sĩ lãnh đạo một đại học Nhà Nước tại Thành Phố Hồ Chí Minh đương nhiên có tiểu sử từng xuất thân Đoàn Viên Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh cho Quốc Hội Khóa XIV mà Mặt Trận Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh và Ủy Ban Bầu Cử Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh do Chủ Tịch Hội Đồng Bầu Cử Quốc Hội Khóa XIV Thành Phố Hồ Chí Minh lãnh đạo cũng đồng thời cũng là ứng cử viên Quốc Hội Khóa XIV (việc mà không bất kỳ quốc gia văn minh nào trên thế giới cho phép đảm nhiệm lộ liễu như vậy) đã để xảy ra sự cố 2016 tại buổi “hiệp thương” lần 1 của đương kim nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước, ứng cử viên tự do Quốc Hội Khóa XIV như đã nêu rõ trong Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân, cùng với nó là cơn thịnh nộ của Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước cho đến tận ngày nay; và

h) Tóm lại, bất kỳ ứng viên nào dù diện tự do hay được Đảng/Mặt Trận/Tổ Chức giới thiệu tranh cử vào Quốc Hội cũng phải có nghề nghiệp hoặc đã kinh qua một hay nhiều hơn một nghề nghiệp, và “công tác Đoàn thanh niên” hay bất kỳ công tác đoàn thể nào tương tự cũng không bao giờ là nghề nghiệp (một ứng viên nghị viện “đúng” là khi có nghề nghiệp thí dụ như kế toán hoặc y tá, đã từng làm việc tại đâu hay những đâu, và nay đang làm “công tác Đoàn” với chức danh Bí thư Thành Đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh) vì nghề nghiệp dẫn đến một tổng hợp các quy trình không thể tách rời của học tập, thực tập, thực hành, đào tạo/tự đào tạo về kỹ năng mềm và tư cách đạo đức, tìm việc công khai công bằng, làm việc công khai công bằng không điều tiếng tiêu cực, làm việc có thực hiện đúng đủ các trách nhiệm nghĩa vụ luật định về thuế thu nhập/bảo hiểm xã hội/bảo hiểm y tế, tuân thủ luật pháp quốc gia, và đạt thành quả thành tích thành công trong làm việc có liên quan đến công việc đang được rao tuyển công khai công bằng, mà tổng hợp ấy là tất cả những điều được khai trong bản lý lịch cá nhân của từng ứng viên nghị viện cho mỗi chi tiết về mỗi nơi làm việc đã kinh qua. Học sinh/sinh viên có thể là “nghề nghiệp hiện nay” trong sơ yếu lý lịch của một người, nhưng nghề nghiệp ấy không nằm trong danh mục nghề nghiệp của Bộ Lao Động Việt Nam, không là tiêu chuẩn tuyển dụng lao động chính thức của một doanh nghiệp Nhà Nước hay tư nhân có ký “hợp đồng lao động” với người ấy.

2Khuyến Nghị Thứ Nhì:  Nghị sĩ đương nhiên buộc phải thuộc đẳng cấp “biết lo trước cái lo của người dân” (khẩu hiệu của tất cả các bậc hiền tài thời Khổng Tử và là khẩu hiệu tranh cử của ứng cử viên Hoàng Hữu Phước trong bầu cử Quốc Hội Khóa XIII năm 2011) chứ không phải thuộc đẳng cấp

a) “nếu ở lứa 50 tuổi thì chỉ biết lo cho dân lứa 50 tuổi” nên cần phải có nghị sĩ “thanh niên” để có người “lo cho người dân lứa thanh niên”; càng không phải

b) nghị sĩ nữ không lo cho dân chúng nam; càng không phải

c) cần có những nghị sĩ thiếu niên/nhi đồng/sơ sinh để lo cho dân chúng thiếu niên/nhi đồng/sơ sinh; càng không phải

d) cần có các nghị sĩ lão niên để lo cho dân chúng lão niên; càng không phải

e) cần có các nghị sĩ tu sĩ để lo cho dân chúng có tôn giáo khiến Việt Nam kỳ quái thành quốc gia duy nhất cho tu sĩ làm chính trị (Mỹ không đánh thuế “thu nhập” các tài sản tiền vàng dồi dào khổng lồ của các cơ sở tôn giáo với điều kiện luật định rằng không bất kỳ một kẻ tu hành nào được làm chính trị nhằm bảo đảm sự “công bằng” cho “lưỡng đảng” trong tranh thủ phiếu bầu).

Do đó, nhất thiết phải xóa bỏ hình thức chỉ tiêu/tỷ lệ thành phần để tập trung sao cho Quốc Hội Việt Nam có toàn nghị sĩ có năng lực “làm luật” bao trùm thuộc đẳng cấp trí tuệ “biết lo trước cái lo của người dân”, nhờ vậy (i) những ứng viên tự do như Hoàng Hữu Phước năm 2011 hoặc như Hoàng Hữu Phước đã-kinh-qua-“nghề”-nghị-sĩ năm 2016 sẽ không bị lén lút triệt hạ như trường hợp ứng-viên-đã-kinh-qua-“nghề”-nghị-sĩ Hoàng Hữu Phước ấy, và (ii) Việt Nam không còn khét tiếng là đất nước có cái Quốc Hội chuyên cho ra những bộ đại luật chưa kịp đến thời điểm có hiệu lực đã phải tu chỉnh hoặc vừa có hiệu lực thì các nhà làm luật đã phải nhao nhao đòi thay mới do vấp phải sự phản đối của công luận dù dự thảo đã được đưa ra lấy ý kiến công luận cả năm trước đó tốn bao tỷ tỷ đồng mà tất cả được mỹ miều hóa đầy cảm động thành “có khả năng thay đổi nhanh chóng nhằm theo kịp với thay đổi của hiện thực hoặc đáp ứng ngay yêu cầu của nhân dân” chứ tuyệt đối không công nhận đẳng cấp làm luật của mình thấp kém đến độ nào.

3- Khuyến Nghị Thứ Ba: Với sự tuyệt diệu của việc chủ tịch Đảng kiêm tổng thống, và với các đại biến mới đây liên quan đến nhân sự lãnh đạo đất nước, nhất thiết phải thay đổi luật rằng:

a) Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh không cần có đại biểu thành viên là “Chủ Tịch Nước”;

b) Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hà Nội không cần có đại biểu thành viên là “Chủ Tịch Đảng”;

c) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước không thể làm “nghị sĩ”, vì công việc chính của “nghị sĩ” là “làm luật”, và theo luật thì nghị sĩ phải dành bao nhiêu phần trăm tổng thời gian cho công việc Quốc Hội, trong khi tất cả các chủ tịch nước tiền nhiệm buộc phải làm thành viên Đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh thì đều vi phạm luật do thường xuyên vắng mặt khi họp thảo luận luật tại Tổ ở Hà Nội hay tại Đoàn ở Thành Phố Hồ Chí Minh;

d) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước không thể làm “nghị sĩ”, vì công việc chính của “nghị sĩ” là “làm luật”, và khó thể chấp nhận việc tạo điều kiện cho nước ngoài dè bỉu khi lãnh đạo cùng lúc làm “lập pháp” cùng lúc làm “hành pháp” khống chế cả “tư pháp”;

e) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước không thể làm “nghị sĩ”, vì lượng công việc mang tính trách nhiệm cực cao của lãnh đạo quốc gia không thể làm vị lãnh đạo ấy bị bào mòn sức khỏe tận cùng đến suy kiệt nếu gia tăng thêm việc làm luật không thuộc chuyên môn của vị ấy và việc tiếp xúc cử tri địa phương rất vớ vẩn vì (i) chỉ để báo cáo kết quả cuối mỗi kỳ họp Quốc Hội cho cử tri địa phương, hoặc (ii) lắng nghe tâm tư cử tri địa phương trước mỗi kỳ họp Quốc Hội, mà quên sự thật duy nhất đúng là (iii) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước có trách nhiệm với toàn dân chứ không phải với cử tri địa phương; và

f) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước phải làm những việc trọng đại: đề ra chiến lược, hoạch định thực hiện chiến lược, chỉ huy chiến lược, điều chỉnh chiến lược, thông qua chiến thuật, giám sát chiến thuật, sử dụng nhân sự chiến lược, xử lý tiêu cực, vận hành guồng máy, định kỳ đọc thông điệp chính trị quan trọng về nội trị và đối ngoại với toàn dân, thì không thể rời xa trung tâm chỉ huy tối quan trọng y như chiếc cặp-hạt-nhân đó chỉ để đi thăm các địa phương thuộc các đới nhiệt độ khác nhau, thăm các cơ sở sản xuất có thể bất ngờ xảy ra chập điện vốn là việc thường xuyên xảy ra một cách bất trị ở Việt Nam, tiếp xúc nhân dân để “lắng nghe” để chứng minh “gần gũi” với nhân dân thay vì được mặc định “đã phải biết tất” (qua báo cáo của các bậc anh tài phò tá, và qua tâm thức “biết lo trước cái lo của người dân”) để rồi chỉ cần đơn giản từ trung tâm ra lịnh triệt hạ bọn đã gây ra họa cho dân chúng chẳng hạn như ở Thủ Thiêm và các nơi khác, v.v; vì rằng tất cả những việc “kinh lý’ các địa phương phải và chỉ nên được thực hiện bởi thủ tướng và các bộ trưởng mà thôi, do những vị này có trách nhiệm chuyên biệt liên quan đến chức trách chuyên biệt của họ trước vị Chủ tịch Đảng kiêm Chủ tịch Nước, chứ không phải ngược lại;

4- Khuyến Nghị Thứ Tư: Toàn bộ các vị như thủ tướng, phó thủ tướng, bộ trưởng, thứ trưởng, bí thư Đảng, chủ tịch/phó chủ tịch hội đồng nhân dân/ủy ban nhân dân các cấp, lãnh đạo các ngành an ninh/quân đội/ kinh tế/tài chính Nhà Nước không được phép được giới thiệu ra ứng cử đại biểu quốc hội; chỉ được ra ứng cử nếu từ bỏ chức vụ trước khi ra ứng cử với tư cách ứng viên tự do, vì rằng tất cả họ đều vừa vi phạm luật pháp do không dành đủ thời gian luật định phục vụ Quốc Hội, vừa không được phép rời xa trận địa quan trọng mà họ gánh vác dù chỉ trong một phút huống hồ một tháng và nhiều hơn thế nữa – mà bằng chứng là Thành Phố Hồ Chí Minh đã để duy trì tình trạng khiếu kiện đất đai, tiêu cực dự án địa ốc, v.v., chỉ vì toàn bộ lãnh đạo cao cấp của Thành Ủy, Hội Đồng Nhân Dân, Ủy Ban Nhân Dân, các Sở/Ban/Ngành của Thành Phố Hồ Chí Minh thi nhau vào Quốc Hội để hợp pháp hóa việc bỏ mặc tình trạng tiêu cực tham nhũng ở Thành Phố Hồ Chí Minh;

5- Khuyến Nghị Thứ Năm: Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam không có quyền giới thiệu ứng viên tu sĩ vào Quốc Hội vì đây là sự lộ liễu rất trái thông lệ quốc tế, và các giáo hội cũng không có quyền giới thiệu tu sĩ ra tranh cử Quốc Hội vì không những trái với sinh hoạt chính đạo của tất cả các tôn giáo chính thống chính đạo mà còn sai hoạt động do giáo hội hoàn toàn không phải là một “đảng chính trị” để có quyền tham chính; nghĩa là một tu sĩ do là công dân Việt Nam và do có ý thức của bản thân ông ta/bà ta đối nghịch với giáo lý của chính tôn giáo mà ông ta/bà ta là tu sĩ nên muốn làm chính trị thì có quyền công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – không phải “thần quyền” do Phật hay Chúa ban cho – ra ứng cử với tư cách ứng viên tự do, nhằm công bằng với ứng viên tự do Hoàng Hữu Phước, và Mặt Trận Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh không cần phải lén lút triệt hạ để chiếm đoạt ghế ban cho tu sĩ nào đó mà Mặt Trận giới thiệu để đạt “cơ cấu thành phần” vốn là công việc duy nhất mà Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam chứng minh thực sự có thực hiện hiệu quả từ sau ngày thống nhất đất nước đến nay.

6- Khuyến Nghị Thứ Sáu: Cần phải định nghĩa lại hai phạm trù “đại biểu chuyên trách” và “đại biểu kiêm nhiệm” trong luật pháp.

Theo nội hàm bấy lâu nay tại Quốc Hội,

Đại Biểu Chuyên Trách” là cán bộ cấp cao của Đảng tại địa phương hoặc trung ương. Vị này sau khi được Mặt Trận Tổ Quốc giới thiệu ra ứng cử (đối với người ngoài Đảng phải là “tranh cử” mới đúng) và trúng cử (đối với người ngoài Đảng phải là “đắc cử” mới đúng), sẽ được thôi các chức vụ tại cơ quan nơi ngự trị để nhận một chức danh có lương bổng và tiện nghi tương đương cấp thứ trưởng trở lên như: chủ nhiệm/phó chủ nhiệm các ủy ban của Quốc Hội, trưởng/phó đoàn đại biểu quốc hội các địa phương, v.v.

Đại Biểu Kiêm Nhiệm” mà tôi gọi là “cấp thượng đẳng” (dựa vào quyền lợi được Quốc Hội xem trọng) là cán bộ cấp cao (không cao bằng hạng cấp cao dành cho “chuyên trách”) của Đảng tại địa phương hoặc trung ương. Vị này sau khi được Mặt Trận Tổ Quốc giới thiệu ra ứng cử và trúng cử, sẽ được (a) giữ nguyên chức vụ công tác cùng phúc lợi quyền lợi tại địa phương hay trung ương, (b) được sử dụng 1/3 thời gian công chức để “phục vụ Quốc Hội” mà vẫn hưởng trọn lương và không phải bảo đảm thời gian “phục vụ nhân dân” theo chức trách công chức cấp cao, và (c) được bỏ bớt thời gian “phục vụ Quốc Hội” để về địa phương mà chi phí đài thọ bởi tiền thuế của dân để “phục vụ Đảng/chính quyền địa phương” tức về địa phương họp hành với danh nghĩa “phục vụ nhân dân” mà nội dung gồm xét danh hiệu thi đua trong Đảng, bình bầu thi đua trong Đảng, thăm viếng Mẹ Việt Nam Anh Hùng khi đến ngày lễ, phổ biến nghị quyết, hoặc tham gia đoàn lãnh đạo địa phương đi nước ngoài, v.v., mà không hề vi phạm pháp luật về sinh hoạt Quốc Hội, theo đó ứng viên phải được đơn vị nơi công tác tạo điều kiện bảo đảm thời gian phục vụ nhân dân tại Quốc Hội). “Đại Biểu Kiêm Nhiệm” thượng đẳng còn được quyền vi phạm pháp luật bầu cử, không cần về địa phương tiếp xúc cử tri khi “hiệp thương”, chỉ cần viết bài phát biểu là sẽ có người đọc giúp tại buổi “hiệp thương” với cử tri và tất nhiên được cử tri hân hoan dồn phiếu do được ra về sớm như trường hợp Nghị sĩ Khóa XIV Trần Hoàng Ngân của Thành Phố Hồ Chí Minh.

Đại Biểu Kiêm Nhiệm” mà tôi gọi là “cấp hạ đẳng” (dựa vào sự bất xem trọng của Quốc Hội) là nghị sĩ ngoài Đảng, thuộc diện tự ứng cử, nếu qua được vòng sơ loại thì ngay lập tức xuất hiện dòng chữ “do Mặt Trận Tổ Quốc giới thiệu” trong hồ sơ ứng cứ. Diện này thì vì “tự do” nên “tự lo”, tự đài thọ chi phí cho việc trở về địa phương tiếp xúc cử tri tại các buổi “hiệp thương” dù do chính Mặt Trận Tổ Quốc tổ chức và phát giấy triệu hồi nghị sĩ về tham dự. Diện này thì vì “tự do” nên “tự lo”, ngay cả khi Ủy Ban Đối Ngoại của Quốc Hội do có đại cuộc chính trị của Đảng và Nhà Nước không thể đưa Phó Chủ Tịch Quốc Hội Thái Lan vào Thành Phố Hồ Chí Minh rồi tiễn ra phi trường Tân Sơn Nhất, phải cậy nhờ lãnh đạo Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh lo liệu giúp, và do Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh chỉ có thể chiêu đãi yến tiệc chứ không ai muốn phải bỏ ra cả tiếng đồng hồ ngồi trò chuyên với đoàn nghị sĩ Thái Lan tại Phòng Khách VIP A ở phi trường nên phone nhờ nghị sĩ đương nhiệm Khóa XIII Hoàng Hữu Phước “giúp một tay” vào giờ chót, và nghị sĩ Hoàng Hữu Phước phải tự kêu taxi Mai Linh, không có xe cảnh sát mở đường để đến kịp lao đến đúng giờ theo nghi thức ngoại giao, khẳn cấp đến phi trường và ngồi sánh vai trò chuyện trực tiếp bằng tiếng Anh với Phó Chủ Tịch Hạ Viện Thái Lan hơn một tiếng đồng hồ rồi đội mưa đưa ngài đến tận chân cầu thang máy bay chia tay sau khi trao bó hoa và ôm thắm thiết (không hôn). Tất nhiên, nghị sĩ Hoàng Hữu Phước ngay sau đó phải cầu cứu sự cố gắng kiên nhẫn của Taxi Mai Linh vì xe không được phép chạy xộc thẳng vào khu vực VIP A đón khách, còn nghị sĩ Hoàng Hữu Phước lại không muốn bộ veston sang trọng mới tinh của mình mà đứa em vừa “lì xì” chở đi may ở một nhà may danh tiếng phải sũng nước nếu đi bộ ra cổng an ninh.

Với quy cách tổ chức không đặt tính chuyên nghiệp trong công tác Quốc Hội phục vụ tổ quốc (không phải Mặt Trận Tổ Quốc) và dân tộc (không phải công dân cử tri ở địa phương) lên hàng đầu như thế, nhất thiết phải thay đổi nội hàm “đại biểu chuyên trách” và “đại biểu kiêm nhiệm” đơn giản như sau:

1) “Đại Biểu Chuyên Trách”: không đổi. Lý do không đổi: Đảng không bao giờ giao phó việc lãnh đạo các cơ quan Quốc Hội cho người ngoài Đảng.

2) “Đại Biểu Kiêm Nhiệm”: không phải là “Đại Biểu Chuyên Trách”. Lý do thay đổi đơn giản hóa định nghĩa vì:

a– “Đại Biểu Kiêm Nhiệm” theo đạo lý tất phải có các quyền lợi và quyền hành y như nhau trong sinh hoạt nghị viện do cùng mang tên “Đại Biểu Kiêm Nhiệm”.

bQuyền lợi nghĩa là có đặc quyền được thượng tôn luật pháp nhất là luật pháp về Quốc Hội Việt Nam. Không thể chấp nhận việc “Anh Hai/Anh Ba/Chị Tư” từ Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng, Chính Phủ, Chính Quyền, hay tập đoàn Nhà Nước thi nhau từ bỏ quyền lợi ấy để mất danh tiếng gương mẫu bảo đảm thời gian công tác “làm luật” tại Quốc Hội.

cQuyền hành nghĩa là sức mạnh được thể hiện tại nghị viện như một nghị sĩ chứ không như một đại quan kiểu “Anh Hai/Anh Ba/Chị Tư” từ Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng, Chính Phủ, Chính Quyền, hay tập đoàn Nhà Nước, mà theo đó từ trước đến nay thì nghị sĩ Đảng Viên không phải “Anh Hai/Anh Ba/Chị Tư” từ Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng, Chính Phủ, Chính Quyền, hay tập đoàn Nhà Nước, thì phải luôn thể hiện thứ bậc trên dưới của Đảng khi đứng hay ngồi trước mặt “Anh Hai/Anh Ba/Chị Tư” từ Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng, Chính Phủ, Chính Quyền, hay tập đoàn Nhà Nước dù ngay trong nghị trường.

d– Việt Nam được thống nhất từ 1975 đến nay đã 44 năm. Với tình trạng của thời gian đầu giải phóng vấp phải bốn vấn nạn của (i) làn sóng vượt biên cuốn theo nguồn lực chất xám khoa học/kỹ thuật/doanh thương/sản xuất, (ii) lòng dân phân tán, (iii) thế lực thù địch từ trong và từ ngoài không ngừng đánh phá, và (iv) lực lượng con người ngoài Đảng chưa thể bảo đảm việc ủng hộ và tích cực thực thi đúng các đường lối chủ trương của Đảng; cách định nghĩa và tổ chức Quốc Hội như cơ quan quyền lực nhất đất nước hoàn toàn có thể hiểu được như phương cách đúng đắn nhất, duy nhất thích hợp, không thể khác hơn. Tuy nhiên, sau 44 năm với các thực tế của thời bình chứ không là thời chiến hay hậu chiến, nhất thiết phải có các thay đổi cơ bản trong cách định nghĩa và tổ chức Quốc Hội như một cơ quan lập pháp chuyên nghiệp với tư duy rằng lập pháp là công tác thiết lập các đường ray xuyên suốt vững chắc hữu hiệu cho sự vận hành các con tàu kinh tế dân sinh phát triển nhanh mạnh an toàn đến đích, mà để đạt được trình độ chuyên nghiệp này nhất thiết phải có lực lượng nhân sự chuyên nghiệp tài năng. Chưa từng có tài liệu thành văn hay bất thành văn từ dân gian hay trong luật pháp nào quy định ngữ nghĩa của chữ “đảng viên” là “nhân sự chuyên nghiệp tài năng” hoặc “nhân tài/hiền tài” cả. Vì vậy, nhất thiết phải có hai lực lượng gồm các nghị sĩ đảng viên làm “đại biểu chuyên trách” để lãnh đạo toàn thời gian các Ủy Ban Quốc Hội và các Đoàn Đại Biểu Quốc Hội, và các nghị sĩ ngoài Đảng làm “đại biểu kiêm nhiệm” để chủ động hy sinh thời gian cá nhân phục vụ Quốc Hội trong công tác lập pháp rất cần những chuyên gia chứ không cần các công chức cấp cao ăn gian thời gian làm công chức.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Nhà Thấu-Thị, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

Tham khảo theo thứ tự xuất hiện trước-sau trong bài trên:

Mụ Thủ Tướng New Zealand Jacinda Ardern Và Lời Khuyên Cho Đảng Cộng Sản Việt Nam  08-5-2019

Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân   14-6-2017

Việt Nam Cộng Hòa Có “Đa Đảng” Không? Mỹ Có “Đa Đảng” Không?  18-5-2013

Hoàng Hữu Phước Nhận Xét Nhỏ Về Nội Tình Lớn Tổ Chức Chính Trị Việt Nam  01-12-2018

Chính Trị  14-01-2016

Làm Chính Trị & Làm Loạn  12-01-2017

Bài Viết Mong Được Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng Biết Đến: Đảng Loạn  14-12-2016,

Viexit- Bọn Con Nít Làm Chính Trị  05-7-2016

Thư Gởi Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Trần Thanh Mẫn  11-10-2017

Hoàng Hữu Phước Và Bác Sĩ Riêng Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nghị-sĩ Khóa XIII Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

13-5-2019

Đoàn nghị sĩ Thành Phố Hồ Chí Minh từ khóa đầu tiên của nước Việt Nam thống nhất (tức Quốc Hội Khóa VI) đã được bố trí ở Nhà Khách Trung Ương Đảng số 8 Chu Văn An, Hà Nội, mỗi khi ra Hà Nội dự kỳ họp.

Để chăm sóc y tế cho riêng đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh, luôn có một xe cứu thương túc trực trong khuôn viên 8 Chu Văn An, với một phòng riêng cho hai bác sĩ túc trực suốt ngày đêm và suốt tuần, và xe cũng sẽ rời 8 Chu Văn An để bám đuôi xe bus chở đoàn đến Quốc Hội và từ Quốc Hội trở về.

Tại Quốc Hội có một phòng y tế với ít nhất 8 y bác sĩ túc trực để phục vụ 500 nghị sĩ.

Toàn bộ thuốc men được cấp phát cho nghị sĩ có nhu cầu đều là thuốc ngoại nhập có thương hiệu các nhà sản xuất dược phẩm hàng đầu thế giới.

Trong toàn thời gian phục vụ nhân dân tại Quốc Hội, tôi chỉ đến Phòng Y Tế Quốc Hội vào giờ giải lao có mỗi một lần. Từ lúc tốt nghiệp bắt đầu sự nghiệp đầu tiên của một nhà giáo tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh rồi ngay sau đó đảm trách lãnh đạo tại nhiều cơ quan khác nhau, tôi chưa bao giờ tìm đến phòng y tế cơ quan “xin” thuốc hay “xin” nghỉ phép vì lý do bịnh bất kỳ, dù thời điểm đã có hay chưa có hình thức bảo hiểm y tế, dù thời điểm đã có hay chưa có điều khoản “bảo hiểm y tế & bảo hiểm xã hội”. Nói chung, tôi chỉ có một lịch trình làm việc từ lúc đi dạy cho đến sau này vẫn luôn là rời nhà đi làm lúc 7 giờ sáng và rời văn phòng lúc 9 giờ tối – tất nhiên không kể đến giờ nghỉ trưa có chạy về nhà với vợ. Đó là thời gian làm việc bình thường của tất cả các lãnh đạo Âu Mỹ, và tôi áp dụng từ ngày đầu do phải dạy thêm tại rất nhiều trung tâm ngoại ngữ vì sinh kế thay mặt mẹ cha để làm lao động chính và cũng là lao động duy nhất nuôi cả đàn em thơ và cũng do dường như số phận đã vẽ đường cho tôi chạy trên đường đua thể-thức-một của đẳng cấp lãnh đạo sau đó một cách nhuần nhuyễn thật hoàn hảo và luôn dẫn đầu. Cũng có nghĩa là tôi vừa khỏe mạnh, vừa có thói quen không muốn quấy rầy người khác vì những chuyện lặt vặt liên quan đến ấm đầu sổ mũi táo bón hoặc phản nghĩa của táo bón, mà thói quen này cũng phù hợp với thói quen từ trung học: trong cặp luôn có bộ cứu thương với hoạch định tương lai trở thành vị bác sĩ tài ba miễn phí của dân nghèo.

Ấy vậy mà tôi hôm ấy phải tìm đến Phòng Y Tế Quốc Hội là do đang ngồi họp tại nghị trường, tôi không thể kềm chế sự ngứa họng làm ho húng hắng liên hồi. Tôi khai triệu chứng, nhận thuốc ngậm và thuốc uống trong đó có Vitamin C, rồi trở về hội trường. Mọi việc trở nên ổn.

Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, lễ tân phone lên phòng tôi trên lầu 3, rằng có xe Quốc Hội đến đón tôi đi khám bịnh. Rất ngạc nhiên, tôi ăn vận chỉnh tề xuống sân. Một chiếc Toyota đen mang bảng số Quốc Hội đang chờ sẵn, và một cô gái rất xinh đẹp tiến đến nói “Chào đại biểu. Cháu đến đón đại biểu đi khám bịnh ạ” rồi cung kính mở cữa xe mời tôi lên. Sau khi đóng cửa lại, cô lên ngồi cạnh tài xê và chúng tôi khởi hành chạy lòng vòng trong thành phố đến một khu phố có nhiều cây xanh, rẽ vào một cổng không có bảng hiệu chỉ có số nhà, tiến vào một sân rộng có lối đi quanh co với nhiều tòa nhà cổ kính xây từ thời thực dân Pháp tức quét vôi vàng, cửa sổ gỗ sơn xanh lá cây nhạt mỗi cửa cao hai mét rưỡi với bốn cánh.

Cổ kính và cổ lổ xỉ là vậy, song tất cả các phòng tôi được đưa vào để khám toàn diện thì được trang bị toàn những thiết bị y tế cực kỳ hiện đại. Đơn cử một thí dụ: chỉ mới một phòng khám mũi thôi thì trang bị phức tạp còn hơn cả một phòng nha khoa của một bịnh viện tư có liên kết với nước ngoài vì có thiết bị scan màu mũi và cho ra bản in màu có nhiều phổ màu dợn sóng rất khó hiểu. Và sau khi lần lượt qua nhiều phòng khác, lúc khám tai, lúc khám họng, lúc thử máu, lúc phải cởi bỏ áo, lúc phải cởi bỏ thắt lưng quần, v.v., tôi được đưa vào gặp vị bác sĩ cuối cùng, người sẽ đọc tất cả các bản in xét nghiệm rồi bút phê chỉ định thuốc và cho các y chỉ. Sau khi đưa toa cho cô y tá đang đứng hầu chạy đi nhận thuốc cho tôi, vị bác sĩ trò chuyện vui vẻ với tôi. Ông tự giới thiệu tên, và cho biết ông là bác sĩ riêng của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Ông tủm tỉm cười, nói biết tôi qua vụ “Luật Biểu Tình” và hỏi tôi có còn nhức đầu về chuyện ồn ào đó không. Trên đường ra sân đến chỗ cô gái đang mở cửa xe đứng chờ, tôi nghe giọng nói quen quen cười ha hả vang dội từ một chiếc xe đen đang chạy vào. Qua cửa kính xe, tôi thấy đó là ủy viên trung ương Đảng Trương Hòa Bình. Vậy là đúng như lời vị bác sĩ riêng của Tổng Bí Thư cũng là lãnh đạo cao nhất của “y viện” đó, nơi này là trung tâm y tế của các ủy viên lãnh đạo trung ương Đảng.

Ngồi trên xe, vân vê trên tay một lọ thuốc tròn như ngón tay cái bằng kim loại in toàn tiếng Pháp, tôi vừa đọc toa tiếng Pháp để biết đó là một loại thuốc tăng lực rất đặc biệt hữu dụng cho người làm việc nặng nhọc về trí óc mà liều lượng tôi phải uống là mỗi sáng một viên, vừa thắc mắc không hiểu vì sao tôi lại được đưa vào một cơ sở y tế cao cấp như vậy chỉ vì tôi bị ngứa họng ho húng hắng, trong khi tôi thấy các nghị sĩ đảng viên cao cấp của đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh bịnh nặng hơn – có người bị tăng huyết áp nguy hiểm đến độ một y sĩ phải túc trực cả đêm trong phòng của vị nghị sĩ ấy – thì lại chỉ dựa hoàn toàn vào sự phục vụ của y sĩ được phân công theo đoàn mà thôi.

Khi mở cửa xe cho tôi bên trong sân 8 Chu Văn An, cô gái xinh đẹp nói thêm lời lịch sự rằng chúc tôi mạnh khỏe và “Đại biểu nếu cần gì về y tế thì cứ báo cho bộ phận y tế ở Quốc Hội và cháu sẽ đến đưa đại biểu đi. Đại biểu vào nghỉ ngơi nhé.

Cơ sở y tế cao cấp ẩn mình bên trong các kiến trúc cổ cũ ấy tôi đã một lần trải qua kinh nghiệm được tiếp cận, và nơi đó tôi đã được vị bác sĩ riêng của Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đúc kết khám sức khỏe một lần.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII

Cảm Ơn Má

Hoàng Hữu Phước, Một Người Con

12-5-2019

Những lời nhắn Viber cho Bé 8, cô em út, cùng carbon copy cho mấy đứa em để nhắc nhở:

Dear Bé 8:

Em dịch message này của anh ra tiếng Việt cho Má nghe sáng hôm nay nhe :

Dear Mom:

Thank you so much for all the blessings you and Dad did so generously bestow upon us your kids, for which I have owed a huge debt of gratitude to you and Dad, whose love and care and sacrifice did nurture to make me the man of pride as I was, as I have been, as I am, as I am being, and as I will for ever be in this very life of mine for the good, the better, and the best deeds, and for the good people around us.

Thanks to Dad and you and through you, Mom, I do believe God does exist in real life.

Love you much, Mom.

Your son Trong.

Bên đó đang mưa và nhiệt độ lý tưởng 180C, nhưng sẽ là lạnh với Má. Nhớ bật lò sưởi nhe. Cảm ơn Bé nhiều. Còn dưới đây là phần anh cố dịch ra tiếng Việt để…đăng blog. Việc dịch ra tiếng Việt thì khó thật, nhưng biết làm thế nào được vì anh chỉ quen tỏ tình bằng tiếng Anh. Bé đọc mà thấy OK thì dùng, còn thấy lùng bùng dây thun quá thì cứ nói theo tiếng Việt của em dịch cho xong. Cảm ơn Bé nhiều. Anh Ba.

Má kính yêu:

Cảm ơn Má rẩt nhiều về những ân phúc Má và Ba đã hào phóng ban tặng cho chúng con, và con xin đội ơn sâu nghĩa nặng của Ba Má vì nhờ có tình yêu thương, sự chăm sóc, và hy sinh của Ba Má mà con đã được dưỡng nuôi trở thành người đầy kiêu hãnh như con đã là, như con đã luôn là, như chính con luôn là, như con đang là, và như con sẽ mãi là trong chính cuộc đời này của con cho những điều tốt đẹp, những điều tốt đẹp hơn, và những điều tốt đẹp nhất, vì những người dân hiền lương ở quanh mình.

Nhờ có Ba Má và qua tình yêu thương, sự chăm sóc, và hy sinh của Ba Má, con mới tin rằng Thượng Đế có thật trong đời.

Con thương Má nhiều lắm.

Con Trọng của Má.

Hoàng Hữu Phước, Một Người Con

Links:

Hoàng Hữu Phước và Những Đứa Em Gái  06-02-2018

Hoàng Hữu Phước Đã Từng Nói Về Hai Vấn Đề Quan Trọng Của Chính Trị Việt Nam: Báo Của Đảng Và Trí Thức Của Đảng

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nhà Thấu Thị, Nhà Chính Trị Cộng Sản Dân Tộc Thiên Khổng

10-5-2019

Hoàng Hữu Phước, New Zealand, 2015

1) Báo Đảng

Ở Việt Nam, báo chí chính thống bị cho là (a) công cụ tuyên truyền của Đảng Cộng Sản Việt Nam, (b) tập đoàn quân trái khoáy không phải của hai phe “trung” và “nịnh” mà là của những phe toàn “nịnh thần”, (c) chính vì toàn “nịnh thần” nên có sự tùy hứng phân chia lãnh địa khuông phò các cá nhân khác nhau trong Bộ Chính Trị, (d) chính vì có nội dung b nên nhà báo trở thành bồi bút viết theo lịnh, (e) chính vì có nội dung d nên trở thành thế lực khống chế các cá nhân trong Bộ Chính Trị mà mỗi nhóm bồi bút khuông phò, (f) chính vì có nội dung ce mà có giai thoại rằng ngay cả các ủy viên Bộ Chính Trị phát biểu theo mớm ý của những kẻ lẽ ra chỉ là bồi bút mà thí dụ là cụm từ “bầy sâu”, (g) chính vì có nội dung c, ef mà có đại biến “Luật Biểu Tình” tổng tấn công toàn Việt và toàn cầu nhằm triệt hạ hất Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước ra khỏi Quốc Hội Khóa XIII do nhóm bồi bút này của vị Bộ Chính Trị đó cho là nghị sĩ ấy chống Luật Biểu Tình do theo xúi giục của nhóm bồi bút kia của vị Bộ Chính trị nọ, (h) chính vì có a, b, c, d, e, fg mà có đại loạn kiêu báo khiến báo chí chính thống Việt Nam trở thành một cái gì đó không-phải-là-báo-chí tức là không có bài báo nào sâu sắc về Việt Nam để đáng đọc đáng nghe đáng xem, và (i) chính vì có h mà có bài viết này ngay khi có vị đại quan Việt Nam hùng hồn tuyên bố về đại cuộc Make in Việt Nam theo phóng sự tivi ngày hôm qua 09-5-2019.

Nếu cần biết về các phê phán của nhà báo Lăng Tần Hoàng Hữu Phước đối với trình độ của những đấng tiến sĩ hàn lâm kinh tế đẻ ra các nhận định huênh hoang về kinh tế với học thức toàn rác mà lại dám cả gan đề xuất tiếng Anh cho đại cuộc có tên ngu xuẩn Made by Vietnam cho phù hợp với toàn cầu hóa sau khi trước đó 12 năm đã bị Hoàng Hữu Phước nhiếc mắng nhục mạ ngày 05-11-2007 về đề xuất Phở cho Thương Hiệu Quốc Gia Nhà Bếp Của Thế Giới và những đấng quyền uy kinh tế đang nhơi lại cái đẻ ra ấy, kính mời độc giả xem lại bài Make in India của Hoàng Hữu Phước đăng trên blog này ngày 13-01-2015.

Cần nhắc lại rằng Hoàng Hữu Phước đánh giá cao “Make in India” của Ấn Độ, rằng bất kỳ những gì hoặc những ai được Hoàng Hữu Phước đánh giá cao thì đương nhiên có giá trị cao, nhưng rằng việc đánh giá cao “Make in India” hoàn toàn không có nghĩa Hoàng Hữu Phước tự động đánh giá cao “Make in Nước Khác” của nước khác. Vì rằng: một sách lược quốc gia cần những nhà chiến lược quốc gia chứ không phải cần đám tư vấn chuyên đề xuất sự mô phỏng theo nước nào đó sau khi đề xuất trước đó sự mô phỏng theo nước nào khác đó đưa Việt Nam hoặc dậm chân tại chỗ, hoặc thụt lùi, hoặc tiến bước đến vực sâu ngàn trượng tối đen để rơi tỏm vào đấy. Make in Vietnam không phải sẽ không thành công. Make in Vietnam sẽ thất bại hoàn toàn. Dứt khoát là vậy. Biết làm thế nào được, khi Chính Phủ Việt Nam không chịu chấm dứt sự ngu xuẩn của mình bằng cách thỉnh mời Hoàng Hữu Phước tham gia tư vấn chính sách dù ông ta cam kết không đòi hỏi chức vụ, không nhận lương bổng hay phụ cấp và không nhận bất kỳ phúc lợi vật chất nào từ ô-tô đến bảo hiểm y tế, thay vì phải mất thêm 5 năm từ lúc Hoàng Hữu Phước viết về “Make in India” của Ấn Độ nay mới chịu ỏn ẻn đề ra đại án (tức dự án bự chà bá) Make in Vietnam lẹt đẹt mờ mịt tối tăm.

Báo chí chính thống Việt Nam từ 5 năm qua không hề có bài viết nào phân tích cùng tư vấn liệu xem mô hình “Make in India” ghê gớm đến đâu nhờ các ưu điểm nào của bản thân Ấn Độ, và xem liệu có nên có một Make in Vietnam hay không do Việt Nam có những ưu điểm nào. Những ưu điểm của Việt Nam hóa ra chỉ là nhờ có một đại quan hào hứng tuyên bố Make in Vietnam trên nền tảng rằng Ấn Độ đã kiếm được bao nhiêu tiền từ Make in India, và rằng Việt Nam hội nhập thời bốn-chấm-không. Hội nhập thì Việt Nam hội hè nhập bọn từ lâu rồi. Bốn-chấm-không thì chưa hề thấy bất kỳ nước nào thành công trừ việc thành công vang dội trong hào hứng chứng minh với toàn thế giới rằng ở nước họ tin tặc quậy phá tưng bừng trọn thời kỳ ba-chấm-không, mà rùm beng nhất là vụ bầu cử tổng thống Mỹ và vụ hệ thống thông tin Vietnam Airlines xảy ra trong cùng năm 2016 – đặc biệt theo cafef.vn đăng ngày 17-4-2019 cho đến nay gần một tháng vẫn chưa bị Nhà Nước bắt phải xóa nghĩa là thông tin ắt đúng sự thật thì chỉ mới riêng trong Quý 1 năm 2019 này hệ thống thông tin Vietnam Airlines đã bị “hacked” những 1.665 lần. Bốn-chấm-không mà đến thật thì với tốc độ siêu khủng khiếp của 5G và 5G+ hay 5G++, toàn bộ dữ liệu của VietnamAirlines hay của bất kỳ cơ quan an ninh quốc phòng nào của Việt Nam đều sẽ mất sạch trong ½ cái chớp mắt, bất khả chống đỡ bằng công cụ phòng thủ vô dụng đẳng cấp thấp của Viettel và BKAV.

Do vậy, ở Việt Nam chỉ có bài viết của Hoàng Hữu Phước về “Make in India” là đầy đủ, sâu sắc. Hoàng Hữu Phước lẽ ra nên nắm quyền lãnh đạo tuyên giáo ở Việt Nam!

2) Trí Thức Của Đảng

Báo chí chính thống Việt Nam vừa loan tin một thằng trưởng khoa Khoa Lý Luận Mác-Lê Nin và Tư Tưởng Hồ Chí Minh tại một trường Chính Trị của một tỉnh “thâm niên cách mạng” từ thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa bị xử kỹ luật do mồm miệng ăn bậy nói bạ.

Trong khi đó, cách nay 4 năm vào Năm Con Khỉ, Hoàng Hữu Phước đã có bài trên chính blog này nêu sự việc rằng một cử tri thuộc “giai cấp công nhân” thay vì tâm sự với một đảng viên của Đảng Cộng Sản vốn luôn o bế “giai cấp công nhân”, lại tìm nghị sĩ ngoài Đảng Hoàng Hữu Phước để tin tưởng tuyệt đối nêu bức xúc rằng khi ông đang thi công dựng cảnh cho Đường Hoa Nguyễn Huệ thì một đoàn lãnh đạo của Thành Phố Hồ Chí Minh đến giám sát, và một vị Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh vừa chắp tay sau đít có bóp tiền nhô cao vừa giễu cợt rằng “Đố quý vị biết tại sao năm nay mấy con khỉ này đều cúi mặt xuống và không giơ tay lên không? Đó là vì tụi nó không dám chỉ xĩa vô mặt thằng chúa khỉ của chúng đang chình ình ở đằng kia!” Theo vị cử tri thuộc “giai cấp công nhân” nghèo khổ đang dọn vệ sinh ở khu vực thi công thì đám lãnh đạo đó cười ầm vang khi thằng nói giễu chỉ tay về tượng Hồ Chí Minh trước trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh! Nếu Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh cần biết tên thằng lãnh đạo nào của Thành Phố Hồ Chí Minh đã xúc phạm lãnh tụ Hồ Chí Minh, xem nó có đang ở tù vì tham nhũng hay vẫn còn nhởn nhơ hưởng lương hưu từ tiền thuế của dân thì biết cách liên lạc với nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước như thế nào và phải trước tiên qua cổng kiểm tra nghiêm ngặt của ai.

Cũng nhân sự việc trên, Hoàng Hữu Phước còn viết rằng trong số các giảng viên chính trị từ các học viện chính trị đến báo cáo chính trị tại các trường đại học Nhà Nước, các cơ quan Đảng, các tổng công ty Nhà Nước, thì đại đa số đứa trước khi bắt đầu buổi báo cáo đầu thì luôn phát biểu chê bai chủ nghĩa cộng sản, miệt thị chủ nghĩa xã hội, và sau đó tuyên bố với lớp bằng câu đại khái như “Vậy là tôi và quý vị đều cố gắng chịu đựng nhé, vì chúng ta đều có công việc phải làm dù tôi không thích cái cực hình giảng toàn lời nói điêu mà vẫn đến đây giảng dạy, còn các bạn không thích ngồi chịu cực hình nghe toàn lời xạo thì vẫn phải đến đây ngồi chờ đến giờ giải lao ra ngoài sảnh uống cà phê”. Nếu Tuyên Giáo của Đảng cần biết thực hư nên hãy cố làm sao có lại được các đảng viên “quèn” ở các đại học/cơ quan nhà nước/tổng công ty nhà nước tin cậy dám nói lên sự thật cho lãnh đạo tuyên giáo nghe, và dựa vào đó hãy ra một chế định rằng tất cả các buổi lên lóp của bọn đến từ các học viện chính trị đều phải được ghi âm ghi hình nộp về trữ lưu tại văn phòng Trung Ương Đảng. Trung Ương Đảng khi cần sự tư vấn chấn chỉnh hoạt động tuyên giáo trên toàn lãnh thổ Việt Nam ắt biết cách liên hệ với nghị-sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước như thế nào và phải trước tiên qua cổng kiểm tra nghiêm ngặt của ai.

Các cảnh báo trên của Hoàng Hữu Phước về sự suy đồi của giới tinh hoa trí thức đảng viên do Đảng đầu tư rồi trao ghế nay đã được chứng minh qua hậu quả thực tế rằng biết bao kẻ “tinh hoa” đó đã trở thành tội phạm làm nhục Đảng.

Và việc các hậu quả chứng minh trên trở thành sự khẳng định rằng quả thực Hoàng Hữu Phước đã hoàn toàn đúng khi tận tâm cổ súy cho một tư tưởng chính trị mang tên Cộng Sản Dân Tộc Thiên Khổng, vốn đã luôn được nhắc đến hai chục năm qua trên các blog của Hoàng Hữu Phước, mà chi tiết của triết thuyết này sẽ được nêu ra tổng hợp sâu sắc hơn trong bài viết tiếp theo mang tựa đề Cộng Sản Việt Nam Phải Thiên Khổng sẽ được đăng khi đã hoàn chỉnh hoàn toàn hoàn hảo.

Do vậy, Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ có thể thỉnh mời Hoàng Hữu Phước ra giúp Đảng quản lý cơ quan tuyên giáo của Đảng mà thôi.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Thế-Giới “Chống Việt”, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

Tham khảo:

Kiêu Báo: Nhà Báo – Vì Đâu Nên Nỗi Thế Này  05-8-2016

Thương Hiệu Nhà Bếp Của Thế Giới: Đề Xuất Một Thương Hiệu Quốc Gia Cho Việt Nam (Song Ngữ Anh & Việt – Bilingual writing: Vietnamese & English-)  05-11-2007

Make in India: “Make in India”, 13-01-2015.

Hoàng Hữu Phước Chưa Bao Giờ Xem Trọng Aitee: Tin Tặc Tàu Tấn Công Website Việt: Đẳng Cấp Thấp Của Aitee Việt Nam  30-7-2016

Giới Tinh Hoa Trí Thức Đảng Viên: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân 14-6-2017

Mụ Thủ Tướng New Zealand Jacinda Ardern Và Lời Khuyên Cho Đảng Cộng Sản Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Thế-Giới “Chống Việt”, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

08-5-2019

                         Mục Lục

A– Vấn Đề Ngu Xuẩn Của Thế Giới Âu Mỹ

B– Sự Thể Gây Ra Mọi Vấn Đề

C– Jacinda Ardern: Kẻ Cơ Hội Chủ Nghĩa

D– Năm Điều Một Thủ Tướng Đúng Nghĩa Của New Zealand Lẽ Ra Đã Phải Làm

E– Năm Lòi Khuyên Của Lăng Tần Về Chính Trị Việt Nam

A- 3 Vấn Đề Ngu Xuẩn Của Thế Giới Âu Mỹ

1) Thế giới Âu Mỹ mụ mẫm không có gì để làm nên đã xúm lại ngợi ca mụ Thủ Tướng New Zealand Jacinda Ardern. Đó chính là vấn đề. Và vấn đề là đang có một công thức hành xử kiểu hai-trong-một được thiết lập cố định cho giới lãnh đạo Phương Tây rằng (a) hãy chống Tổng Thống Các Tiểu Quốc Thống Nhất À-Mế-Rì-Ka – cái quốc gia mà những kẻ mông muội thủa chưa học rành Tiếng Việt và chẳng đủ trình độ dịch thuật tiếng Pháp tiếng Anh tiếng Bồ nhưng học đòi làm trí thức đã đặt tên là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà thời Việt Nam Cộng Hòa đám “trí thức” cải lẫy chí chóe rằng lẽ ra đã phải là Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ mới đúng –  Donald J. Trump vì đó là đấng dám có luận điệu tương tự ý kiên định của Hoàng Hữu Phước rằng EU hèn hạ sống ký sinh vào Hoa Kỳ, và (b) hãy ve vản dân nhập cư Hồi Giáo để vừa che đậy quá khứ nhớp nhúa của tiền nhân EU bao phen xua quân “Thánh Chiến” đánh phá/cướp bóc/hãm hiếp/miệt thị/tàn sát/bắt nô lệ người dân các nước Hồi Giáo xa xưa, vừa lạy mong các chiến binh Hồi Giáo Cực Đoan hùng mạnh hiện nay bớt thực hiện những đại cuộc khủng bố báo oán kinh hoàng trên toàn cõi trời nước Chúa.

2) Hình ảnh của mụ Thủ Tướng New Zealand Jacinda Ardern ôm chầm một nữ công dân New Zealand theo Đạo Hồi được chiếu lên tòa nhà cao nhất thế giới Burj Khalifa (829 mét) ở Dubai thuộc UAE (Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất) được báo chí toàn thế giới tải đăng. Đó chính là vấn đề.

Và vấn đề ở đây là (a) sự mất tư cách mất tư thế của Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất khi hóa ra điều cực đoan mà một đất nước Hồi Giáo hùng mạnh như UAE thèm thuồng đến nỗi dễ dàng tôn vinh ngay Jacinda Ardern là khi có bức ảnh mụ ta đội khăn Hồi Giáo ôm chầm một nữ công dân New Zealand đạo Hồi cùng những tuyên bố đầy cảm xúc dành cho dân Hồi Giáo khi xảy ra các cuộc khủng bố được những tên Thiên Chúa Giáo Cực Đoan gây ra chống các tín đồ Hồi Giáo, (b) sự rụt rè trốn chui trốn nhũi của lãnh đạo Vatican và lãnh đạo các nước Âu Mỹ qua việc không bất kỳ ai trong số bọn chúng đã từng chụp hình ôm chầm nữ công dân nước họ theo Thiên Chúa Giáo cùng tuyên bố những lời đầy cảm xúc dành cho dân Thiên Chúa Giáo khi xảy ra các cuộc khủng bố do những tên Hồi Giáo Cực Đoan gây ra chống các tín đồ Thiên Chúa Giáo hoặc do hậu quả của các cuộc choảng nhau giữa hai bọn Công Giáo Cực ĐoanTin Lành Cực Đoan ở Châu Ân dù đã có Bức Tường ngăn cách mà Hoàng Hữu Phước đã từng nêu lên trong bài Việt Nam Cần Một Bức Tường Biên Giới, (c) sự rụt rè trốn chui trốn nhũi của lãnh đạo Liên Hợp Quốc và lãnh đạo các quốc gia đang ngợi ca “toàn cầu hóa” qua việc không bất kỳ ai trong số bọn họ đã từng chụp hình ôm chầm nữ công dân nước Myanmar theo Phật Giáo cùng tuyên bố những lời đầy cảm xúc dành cho dân Phật Giáo khi xảy ra các cuộc khủng bố được những tên Hồi Giáo Cực Đoan Myanmar gây ra chống các tín đồ Phật  Giáo Myanmar, và (d) hầu như do đã không nghe lời Hoàng Hữu Phước của Việt Nam hai thập kỷ trước đã thống thiết kêu gọi đừng động đến Saddam Hussein và Muammar al-Qaddafi là hai vị chúa tể duy nhất của toàn nhân loại có tài dìm đầu khủng bố Hồi Giáo Cực Đoan mà toàn thể giới chính trị gia Âu Mỹ ngày nay phải run sợ khiếp sợ kinh sợ khủng bố Hồi Giáo Cực Đoan đến độ phải làm đủ mọi trò hề kêu gọi sự thương yêu và chỉ dám tập trung lên án những tên da trắng thượng đẳng kỳ thị chủng tộc/giới tính/màu da chứ không dám gọi tên “Thiên Chúa Giáo Cực Đoan” khiến khủng bố Hồi Giáo Cực Đoan thêm tức giận như bị châm thêm dầu vào lửa và khiến khủng bố Thiên Chúa Giáo Cực Đoan càng lộng hành như được khuyến khích động viên làm toàn thế giới bất ổn bất an bất…thành văn (tức…cạn lời).   

3) Tên tuổi của mụ Jacinda Ardern được đề xuất cho giải Nobel Hòa Bình. Đó cũng chính là vấn đề. Và vấn đề là Giải Nobel Hòa Bình là một giải dù cho đến nay đã trao 99 lần cho 106 cá nhân và 27 tổ chức vẫn mang một công thức hai-trong-một mặc định gồm (a) tổ chức thắng giải phải là tổ chức của Liên Hợp Quốc hoặc tổ chức do Mỹ tài trợ chính; và (b) cá nhân đoạt giải phải có “tư cách cao trọng” rằng phải  chống lại thể chế chính trị của quốc gia mà cá nhân ấy là công dân đang ngụ cư và phải đạt hiệu quả ở chỗ vi phạm luật pháp quốc gia để bị bỏ tù, hoặc phải thành công đi hay chạy hay bơi hay bay ra khỏi nước ây để tiếp tục “sự nghiệp chửi”; hoặc cá nhân đoạt giải phải có giá trị “thí cô hồn” cho một đại sự dành riêng cho cường quốc đang chống lại thể chế chính trị của quốc gia của kẻ bị “thí cô hồn” ấy – thí dụ như bọn giám khảo Giải Nobel Hòa Bình 1973 buộc phải “thí” ½ giải cho Lê Đức Thọ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa để danh chính ngôn thuận “ban” ½ giải tôn vinh Henry Kissinger của Mỹ qua đó gián tiếp khẳng định Mỹ không xâm lược tàn phá Miền Bắc cũng không thuộc địa hóa biến Miền Nam thành tay sai Mỹ, mà đến Việt Nam với chính nghĩa đầy tự hào dựng xây nền “hòa bình” lâu dài cho một Việt Nam mà nội bộ “hai chính phủ” của “hai nước” cứ hục hặc mãi gây nên “nội chiến” kinh hoàng khiến nhân dân Việt Nam của “hai nước” cứ mãi thống khổ điêu linh còn nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới mà Mỹ là đại diện cứ mãi đau lòng xót xa rơi lệ ngày quên ngủ đêm quên ăn đến độ bộ đồ lòng không có gì cho cơ quan tiêu hóa làm việc để khỏi bị bít bón. Cái tên Jacinda Ardern xuất hiện như một cứu tinh cho ủy ban Giải Nobel Hòa Bình 2019 trong nổ lực cứu nguy cho EU bằng cách chứng tỏ với thế giới Hồi Giáo rằng đã luôn có sự quan tâm đến và đánh giá cao các hành động ve vuốt thương yêu tín đồ Hồi Giáo ở nội bộ ủy ban này của Tây Âu.

B- Sự Thể Gây Ra Mọi Vấn Đề

Ngày Thứ Sáu 15-3-2019, một tên sát thủ da trắng 28 tuổi tên Brenton Tarrant từ Úc sang đã tìm đến xả súng vào các tín đồ Hồi Giáo đang cầu nguyện tại hai nhà thờ Hồi Giáo ở Christchurch thuộc Đảo Nam của New Zealand, giết chết 51 người và làm trọng thương 50 người khác. Hắn có quay phim cuộc tấn công và phát trực tiếp trên Facebook. Nạn nhân trẻ tuổi nhất là các cháu bé mới chập chững biết đi.

Nhà nghiên cứu chính trị thế giới Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước thấy cần nhắc lại những điểm sau mà rất ít người Việt Nam bất kể là công dân Việt Nam gốc, công dân Việt Nam mới nhập tịch chủ động hay thụ động, người có gốc gác Việt Nam dù muốn hay không muốn, công dân Việt Nam mất gốc hoặc mục gốc, đang ở Việt Nam hay đang ở nơi nào khác trên thế giới từng biết đến hay nghe về:

1) Úc (Australia) không bao giờ hết tự ti mặc cảm đối với Tân-Tây-Lan (New Zealand) vì giữa hai quốc gia thì New Zealand nhỏ bé lại có danh tiếng toàn cầu là

a– dân tộc thông minh hơn;

b– dân tộc đôn hậu hòa hiếu thân thiện văn minh văn hóa cao hơn;

c– dân tộc biết “phải quấy” hơn với người bản địa Maori: luôn ngợi ca, tôn trọng, phát triển tối đa và tự hào về văn hóa bản địa và truyền thống tập tục của “thổ dân” Maori, nên trở thành quốc gia “văn minh” nhất thế giới trong hệ thống siêu cường vốn luôn đàn áp, miệt thị, tàn diệt, bần cùng hóa“thổ dân”;

d– quốc gia phát triển mạnh trong hòa bình, an ninh trật tự, với người dân an cư, lạc nghiệp, và nền giáo dục nhân văn thượng hạng;

e– quốc gia phát triển kinh tế vượt bậc với các thứ hạng được xếp cực cao về hạnh phúc, môi trường thiên nhiên, môi trường kinh doanh, môi trường giáo dục, v.v. dù diện tích cực nhỏ so với diện tích khổng lồ của Úc; và do đó là

f– quốc gia thu hút được cảm tình của khách du lịch Âu Tây và toàn thế giới.

2) Từ những mặc cảm tự ti trên đã hình thành nơi Úc sự ganh tức nhỏ mọn dẫn đến các hành vi hèn hạ chơi bẩn, chẳng hạn như:

a– buộc du khách phải nộp đơn xin visa và mõi mòn chờ đợi đóng phí visa dù chỉ ghé quá cảnh ở Úc trên đường sang New Zealand khiến rất nhiều du khách Âu Tây buộc phải bỏ tuyến New Zealand do căm ghét kiểu “tận thu” của Úc vốn không giống bất cứ nước văn minh nào khác trên thế giới đối với hành khách “quá cảnh” (miễn thị thực visa nhập cảnh cho diện “quá cảnh” vì hành khách “quá cảnh” chỉ lởn vởn bên trong phi trường chờ chuyến bay chuyển tiếp connecting flight chứ không “nhập cảnh”);

b– trong gần một thập niên qua, Chính phủ Úc đã ngu xuẩn trong quốc phòng khi cho Trung Quốc “thuê” cảng Darwin – mà nhà nghiên cứu địa chính trị Hoàng Hữu Phước đã khuyến cáo từ rất rất lâu 20 năm trước vào năm 1999 ngay cả trước khi cái tên Darwin được nhắc đến trên báo chí Việt Nam và thế giới rằng hãy quan ngại vì  Trung Quốc ắt đang ngắm nghía Darwin do Trung Quốc sở dĩ gây hấn với Việt Nam và chiếm Biển Đông chỉ để nhắm đến lục địa Úc Châu mà Darwin “khỉ ho cò gáy” sẽ là bàn đạp từ sự ngu xuẩn của Úc không chịu nhận ra giá trị của Darwin– và đã ngu xuẩn vừa theo đuôi Mỹ hò hét lung tung chống các nước Hồi Giáo vừa chẳng lo quốc sự trong an ninh khi cho dân nhập cư Hồi Giáo vào ra thoải mái nên dẫn đến tình trạng khủng bố thảm sát xảy ra thường xuyên ở Úc, khiến Úc càng “mất giá” và “mất phẩm giá” so với New Zealand; và hệ quả là

c– từ các thói “chơi bẩn’ của chính phủ Úc đã hình thành nơi những công dân Úc Thiên Chúa Giáo Khủng Bố Cực Đoan tư tưởng cuồng nộ muốn “chơi bẩn” làm mất danh tiếng New Zealand nên thay vì gây thảm sát ở các nhà thờ Hồi Giáo nhan nhãn tại Úc, đã bay sang New Zealand bắn giết các nhà thờ Hồi Giáo tại đó nhằm tạo nên thế “cá mè một lứa” rằng New Zealand cũng đâu có an ninh gì.

C- Jacinda Ardern: Kẻ Cơ Hội Chủ Nghĩa

Trước thực tế một Nhà Nước Úc luôn hèn hạ, “chơi bẩn” công khai với New Zealand, đã sản sinh ra những tên khủng bố Thiên Chúa Giáo Cực Đoan vô duyên vô cớ hèn hạ lặn lội sang nước láng giềng New Zealand sát hại công dân Hồi Giáo New Zealand, Thủ tướng New Zealand Jacinda Ardern đã thay vì cực lực chống lại nước Úc rộng mênh mông, siết chặc các biện pháp an ninh đối với những tên “láng giềng” bịnh hoạn Úc, lại vội vã đội khăn nữ Hồi Giáo ôm một nữ công dân New Zealand theo Đạo Hồi để được “lên hình”, tuyên bố những câu mà nhà chính trị Hoàng Hữu Phước cho là hoàn toàn vô nghĩa điên khùng hạ đẳng như;

1) “Điều tôi nghe được từ cộng đồng Hồi Giáo là chống chủ nghĩa cực đoan, chống bạo lực, chống sự thù ghét, bất luận nó đến từ đâu.” – Jacinda Ardern

Hóa ra, cũng như ủy ban Giải Nobel Hòa Bình 2019 và lãnh đạo các nước Âu Mỹ, Jacinda Ardern mong đợi một vụ khủng bố xảy ra trên nước mình với số thương vong của dân mình càng cao càng tốt để có cơ hội đến thăm cộng đồng Hồi Giáo nạn nhân nhằm “lắng nghe” và qua đó “thấu hiểu” xem cái cộng đồng ấy muốn gì. Nhà chính trị cộng sản dân tộc thiên Khổng Hoàng Hữu Phước cho rằng lãnh đạo quốc gia mà không ở tầm thế có tâm thế và trí thế “biết lo trước cái lo của người dân” thì chỉ là kẻ cơ hội mà giới “đối lập” ở Việt Nam Cộng Hòa đã đặt một cái tên cực kỳ chính xác mỹ miều về ngôn ngữ là “chính khách xôi thịt” mà thôi. Nghĩa là chỉ sau khi cuộc thảm sát xảy ra, Jacinda Ardern mới biết cộng đồng dân New Zealand theo Hồi Giáo chống chủ nghĩa cực đoan, chống bạo lực, chống sự thù ghét, bất luận nó đến từ đâu, nghĩa là vẫn không hề dám nói rằng “nó” vừa “đến” từ Úc. New Zealand đã suy vi từ khi Chiếc Chìa Khóa từ bỏ chính trường lui về vui thú điền viên không còn lãnh đạo quốc gia!

2) “Tôi không thể kể cho các bạn rõ sự việc thất bại đắng cay đến dường nào khi biết rằng một gia đình tìm đến đây vì sự an toàn và nơi ẩn náu thì lẽ ra họ đã nên được ở an toàn tại đây.” – Jacinda Ardern

Hóa ra Jacinda Ardern công khai cho rằng sự thất bại đắng cay đó là do “chúng ta” đã không bảo vệ được những con người đáng thương ấy có cuộc sống “an toàn” tại New Zealand. Đã từng có một con người nào – ngoài Hoàng Hữu Phước của Việt Nam – kêu gọi Jacinda Ardern hãy từ chức vì (a) chính Jacinda Ardern và chính phủ do Jacinda Ardern thành lập đã thất bại đắng cay không bảo vệ được những công dân New Zealand có cuộc sống an toàn tại New Zealand chứ không phải nhân dân New Zealand thất bại cay đắng, vì (b) Jacinda Ardern qua phát biểu của mụ ta đã biến những công dân New Zealand theo Hồi Giáo dù xuất thân từ tình trạng dân nhập cư thành những ai đó của một cộng đồng xa lạ tìm đến New Zealand để tìm nơi tá túc, nghĩa là (c) Jacinda Ardern xem các công dân “hạng hai” hay “hạng bét” đó là chủng loại mà chính phủ của mụ phải cưu mang nên chỉ có thể một cách giới hạn dành cho họ sự thương cảm mà thôi chứ không có trách nhiệm gì đối với vụ thảm sát đó cả.

3) Để tung hỏa mù sáng rực mù mịt hơn sự việc Sân Hàng Đẫy, Jacinda Ardern đã tung ra ba quả đại pháo gây điếc tai mù mắt nhân dân New Zealand gồm:

a– Khoe khoang rằng khi Tổng Thống Mỹ Donald Trump gọi điện chia buồn, hỏi có thể giúp gì cho New Zealand sau khi xảy ra vụ thảm sát ở Christchurch, mụ ta đã cho ra thông điệp rằng ông ấy hãy dành sự thông cảm và tình yêu cho tất cả các cộng đồng Hồi Giáo. Với điều này mụ ta mong có thể lái người dân New Zealand từ vị trí buồn đau kinh hoàng trước cuộc thảm sát sẽ chuyển sang vị trí “hã dạ” trước việc nữ thủ tướng của mình cực kỳ can đảm dám vuốt râu hùm, dạy cho Donald Trump vĩ đại bài học vỡ lòng về tình yêu thương.

b– Công kích bình luận của Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Tayyip Erdogan khi ông này không những chỉ trích vai trò của Anzacs (quân đoàn phối hợp của 20.000 lính Úc và 8.500 quân New Zealand đã cùng các cánh quân Anh và Pháp đỗ bộ lên Gallipoli) trong chiến dịch Gallipoli (thời Đệ Nhất Thế Chiến, khi quân Anh cùng “đồng minh” Khối Anh đổ bộ lên bán đảo Gallipoli thuộc Thổ Nhĩ Kỳ, với hậu quả nặng nề cướp đi sinh mạng của gần 220.000 binh sĩ “Anh” chỉ trong một năm từ 1915 đến 1916) mà còn lớn tiếng cảnh cáo bất kỳ “ai” có tư tưởng chống Hồi Giáo dám đến Thổ Nhĩ Kỳ. Người có sức khỏe tâm thần bình thường đều thấy các tuyên bố của Tayyip Erdogan hoàn toàn ái quốc và bình thường. Ấy vậy mà mụ Thủ Tướng Jacinda Ardern cho rằng “Erdogan đã đưa ra những lời đe dọa đối với người Úc và người New Zealand, những người sẽ tưởng niệm ký ức về Anzac của chúng ta” trong khi Tayyip Erdogan chỉ cảnh cáo những tên Úc-Tân Tây lan Anzacs nào cực đoan chống Hồi Giáo định đến gây án ở Thổ Nhĩ Kỳ chứ không đe dọa người Úc và người New Zealand, cũng như chống đối câu Tổng Thống Thổ Nhĩ Kỳ đe dọa rằng những người Úc chống Hồi giáo đến thăm đất nước của ông sẽ trở về nhà trong những chiếc quan tài giống như ông nội của họ. Hóa ra Jacinda Ardern ra sức cứu nguy cho Úc, xóa khỏi nhận thức của người dân New Zealand rằng chính tập đoàn quân Anzacs đã từng riu ríu tuân lịnh Vương Quốc Thống Nhất Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan xâm lược Thổ Nhĩ Kỳ, rằng một tên sát thủ công dân Úc của cái tổ tiên Anzacs lừng danh ấy nay  gây ra cuộc thảm sát tại đất nước của hậu duệ quân đoàn Anzacs, nhắc nhở người dân New Zealand rằng trong quá khứ tổ tiên họ đã từng cùng tổ tiên Úc hình thành nên quân đoàn Anzacs lừng danh sát cánh tiến được ra thế giới nhờ được kêu đến núp dưới lá cờ chủ soái vinh diệu của Vương Quốc Đại Anh chiếm đóng bán đảo Gallipoli, làm cho người dân New Zealand phải đồng cảm với sự nổi giận rằng khi Tayyip Erdogan đe dọa các sát thủ tương lai của Úc đã nhắc đến các “ông nội” nghĩa là ám chỉ mắng chưởi luôn “ông nội” của người dân New Zealand vì chửi bới quân đoàn Anzacs tức là chửi luôn tiên tổ của người New Zealand, vì vậy mụ muốn dân New Zealand hãy tập trung chưởi cha Tổng Thống Thổ Nhĩ Kỳ Tayyip Erdogan (đang thân Nga, chống Mỹ) thay vì chưởi bố thằng sát thủ Úc Đại Lợi “anh em đồng chí”.

c– Sử dụng bài phát biểu đầu tiên của mình trước Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, mụ Thủ Tướng Jacinda Ardern trực tiếp thách thức quan điểm về thế giới do Tổng thống Mỹ Donald Trump vạch ra trong bài phát biểu trước đó. Mụ kêu gọi một trật tự thế giới khác, tức một thứ trật tự gì đó đặt “lòng tốt” lên trước chủ nghĩa cô lập, chủ nghĩa chống đối, và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Để chống lại chủ nghĩa bảo hộchủ nghĩa dân tộc do Donald Trump khởi xướng, Jacinda Ardern cảnh báo rằng hậu quả của việc Mỹ từ bỏ các thể chế, định chế, và thỏa thuận sẽ là “thảm họa” cho nhân loại. Hóa ra, Jacinda Ardern đã lờ đi trước 3 sự thật lịch sử rằng

(i) “Lòng tốt” là từ ngữ hào nhoáng bị tất cả các “chủ nghĩa” lợi dụng, tồn tại song hành với lịch sử loài người, từ “lòng tốt” muốn giáo hóa các dân tộc man di mọi rợ của các đế quốc mà vó ngựa gieo rắc kinh hoàng của các binh đoàn của Thiết Mộc Chân Thành Cát Tư Hãn, của Trung Quốc, của Nhà Thờ Công Giáo La Mã, của các Nhà Nước Đế Quốc Thực Dân Anh/Pháp/Bồ/Hà/Tây/Mỹ/Nhật v.v., đã chà đạp bao vùng cương thổ, xóa sạch bao nền văn hóa, cướp trắng bao bảo vật quốc gia, tuyệt diệt bao tinh hoa trí tuệ, sát hại hàng triệu triệu con người, bắt hàng triệu triệu con người làm nô lệ, v.v. “Lòng tốt”, do đó, chỉ được độc quyền sử dụng bởi kẻ làm chính trị gian tà. Nói về “lòng tốt”, Jacinda Ardern đã tự lột trần trụi cái cốt gian tà của mụ. “Lòng tốt” là một thứ hỏa mù của các chính khách dân túy. Một kẻ ngu xuẩn đã được bầu làm Thủ Tướng New Zealand!

(ii) Vì sao cái chủ nghĩa cô lập tức chủ nghĩa “bế quan tỏa cảng”, chủ nghĩa chống đối, và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc tưởng đã chỉ còn trong sử sách hóa ra lại còn tồn tại đến Thế Kỷ XXI này đến độ Jacinda Ardern phải kêu gào chống lại như thế? Phải chăng Jacinda Ardern ngu xuẩn xác nhận công khai rằng toàn bộ nền văn hóa văn minh dân chủ tuyệt diệu của Phương Tây đã thất bại thảm hại như lời tiên tri thấu thị của Karl Marx và lời ủng hô ông của các nhà lãnh đạo các nước xã hội chủ nghĩa theo khuynh hướng cộng sản chủ nghĩa? Chủ nghĩa cô lập mà mụ nêu lên là do “tự cô lập” hay do được Mỹ “giúp cô lập” bằng các lịnh cấm vận? Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc đâu có xuất phát từ hoặc lan tràn tại Châu Á, vậy mụ Jacinda Ardern muốn ám chi một hai nước rất rất thiểu số nào đây mà mụ do hèn nhát đã không dám nêu tên? Một kẻ hèn nhát đã được bầu làm Thủ Tướng New Zealand!

(iii) Chủ nghĩa bảo hộchủ nghĩa dân tộc không phải do Donald Trump khởi xướng. Donald Trump chỉ là người tái lập. Đó là hai hình thái nghiêm túc đã có từ xưa cho đến khi nảy sinh ra cái gọi là toàn cầu hóa và sự xuất hiện của cái tổ chức vô dụng gọi là WTO. Cái thế giới phẳng mà hình tượng dựa vào cái màn hình máy vi tính để hình thành một tư duy sáng tạo về trật tự thế giới mới khoáng đạt hơn đã bị nhà ngôn ngữ Hoàng Hữu Phước thấu thị tiến trình tiến tới vô dụng của nó, vì cái màn hình vật chất từ hơi phẳng đã biến thành siêu phẳng rồi siêu phẳng mỏng rồi cong và sẽ tiến đến giai đoạn gấp lại làm hai làm ba làm tư hoặc cuộn lại thành ống, nghĩa là cái “toàn cầu hóa” sẽ gặp các vấn nạn problems không thể cứu vãn của nó. “Toàn cầu hóa” chính là môi trường hun đúc các chiêu trò đậm chất bảo hộ chủ nghĩa của các nước giàu qua những cái gọi là “điều tra bán phá giá”, dẫn dụ các quốc gia nghèo khổ vào cái thòng lọng “lòng tốt” của tập thể các cường quốc để trở nên nghèo hơn, giúp bọn siêu giàu trở nên “ngoại hạng siêu giàu”. Ngay khi WTO trở nên trần truồng vô dụng không còn che dấu được ai, khiến xuất hiện các mối đe dọa vào sự thịnh vượng của các cường quốc, họ lập tức đẻ ra những cái tổ chức khác nhỏ hơn, trong đó có Hiệp Định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương TPP mà sau đó đúng như lời tiên tri thấu thị của Hoàng Hữu Phước về cái sự lấy vải thưa mà che mắt thánh của nó đã phải đổi tên khác thành Hiệp Định Đối Tác Toàn Diện Và Tiến Bộ Xuyên Thái Bình Dương CPTPP. Và trước sự vùng vẩy của những kẻ thù nhằm thoát ra xoáy nước kinh hoàng của WTO, Trung Quốc cũng lập tức hình thành một tổ chức khác mang tên Sáng Kiến Một Vành Đai, Một Con Đường BRI nhằm lôi kéo những quốc gia còn lại. Phải nói chính xác là: chính sự ăn bám của EU vào Mỹ và sự “chơi cha” của EU và các nước khác trong đó có Trung Quốc đối với Mỹ đã khiến Mỹ thiệt hại khổng lồ mà một nhà đại ái quốc có tư duy kinh doanh đại sáng suốt tài ba như Donald Trump không thể không tái khởi động chủ nghĩa bảo hộchủ nghĩa dân tộc để bảo vệ đất nước và dân tộc Mỹ.

Những tuyên bố của Jacinda Ardern, do đó, cho thấy mụ ta là một kẻ bất tài vô dụng, một kẻ cơ hội chủ nghĩa, và một tên phản quốc.

Bất tài vô dụng vì mụ ta đã không đề ra được chính sách phù hợp đặt an ninh quốc gia, an toàn lãnh thổ, an bình dân sinh, lên trên hết.

Cơ hội chủ nghĩa vì mụ ta lợi dụng ngay cuộc thảm sát để đánh bóng tên tuổi như lãnh đạo đầu tiên của thế giới tư bản dám ra luật cấm sở hữu vũ khí, lãnh đạo đầu tiên trên thế giới “dạy” Donald Trump bài học về đạo làm người, lãnh đạo đầu tiên trên thế giới biến mình thành tiên phong cho một “trật tự thế giới mới”, là lãnh đạo đầu tiên của thế giới Phương Tây được một nước Hồi Giáo chiếu hình ngưỡng mộ trên tòa nhà cao nhất thế giới, và do đó là lãnh đạo đầu tiên của thế giới Phương Tây lợi dụng thành công một thảm họa trong chính đất nước mình để đưa chính mình lên vũ đài chính trị toàn cầu thậm chí cho một đề cử Giải Nobel Hòa Bình 2019. Cụ thể, một tài khoản Twitter mang tên Sheikh Mohammed bin Rashid Al Maktoum đã viết rằng: “Cảm ơn Thủ tướng @jacindaardern và đất nước New Zealand vì đã có lòng thương cảm cùng sự hỗ trợ khiến một tỷ rưỡi người Hồi Giáo kính phục sau vụ tấn công khủng bố làm chấn động cộng đồng Hồi Giáo toàn thế giới.”

Phản quốc vì dưới sự lãnh đạo của mụ ta, New Zealand đã trở nên vulnerable dễ bị tổn thương, không còn là thiên đường của sự an bình, an vui, an toàn, của những người dân lương thiện an cư lạc nghiệp và hạnh phúc.

Một kẻ bất tài vô dụng, một kẻ cơ hội chủ nghĩa, và một tên phản quốc đã được bầu làm Thủ Tướng New Zealand! 

D- Những Gì Một Thủ Tướng Đúng Nghĩa Của New Zealand Lẽ Ra Đã Phải Làm

1) Theo ngữ nghĩa thì tất cả những gì Jacinda Ardern tuyên bố rõ ràng là được dành cho những kẻ kỳ thị ở nước khác một cách nhẹ nhàng mang tính khuyên lơn toàn cầu. Đây là một sự kỳ quái. Với sự thật rằng vụ thảm sát không do một công dân New Zealand gây ra do đó không cần có lời kêu gọi người dân New Zealand hãy có lòng thương người và đừng kỳ thị tôn giáo, Ardern lại thay vì lẽ ra đã hoặc đòi Úc phải chịu trách nhiệm về vụ công dân của họ gây án tại New Zealand hoặc đòi Quốc Hội phải tu chỉnh luật hình sự để tăng án cho kẻ thủ ác đến gây họa cho lương dân New Zealand tại chính New Zealand, thì lại một cách kỳ quặc khuyên lơn toàn thế giới hãy dành tình thương cho người Hồi Giáo trên toàn cầu và đích thân mụ ta làm biến mất tên thủ ác trong lương tâm của người dân New Zealand và người dân thế giới – trong đó có báo chí toàn Việt Nam. Ardern đã hoàn toàn sai và không xứng đáng làm Thủ Tướng New Zealand.

2) Những gì Jacinda Ardern làm cho New Zealand là tước đi quyền sở hữu vũ khí tấn công của những người dân nổi tiếng hiền hậu của New Zealand chỉ mua vũ khí tấn công để làm vật trang trí trong nhà. Một khi khủng bố không còn là sự đe dọa tiềm tàng mà đã là một hiện thực tại New Zealand, đồng thời với sự thật là lực lượng cảnh sát New Zealand đã chưa hề được trang bị vũ khí để chống kẻ ác gây họa cho lương dân thì hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để tước đoạt quyền sở hữu vũ khí – bất kể loại tấn công assault hay không tấn công – của người dân. Ardern đã hoàn toàn sai và không xứng đáng làm Thủ Tướng New Zealand.

Hoàng Hữu Phước, New Zealand, 2015

3) Lẽ ra nếu là người không gian xảo láu cá cơ hội chủ nghĩa mà là một nhà lãnh đạo ái quốc tầm cỡ Donald Trump thì mụ Jacinda Ardern nên tuyên bố ngay và trước hết tăng cường các biện pháp an ninh sàng lọc từ tình báo, lập danh sách cấm nhập cảnh những kẻ hô hào siêu đẳng da trắng, kỳ thị di dân, bất kể kẻ hô hào đó có là chính khách nước ngoài và thậm chí có là Donald Trump hay không. Kế đến, ra tay cải tiến lực lượng cảnh sát, trang bị vũ khí tận răng. Tiếp theo, cải tổ luật pháp gia tăng hình phạt để bất cứ ai định vào New Zealand gây án dù là trọng án hay khủng bố phải suy nghĩ lại.

Đó mới là việc bảo vệ nhân dân mà Jacinda Ardern lẽ ra đã phải làm. Ardern đã hoàn toàn sai và không xứng đáng làm Thủ Tướng New Zealand.

4) Lẽ ra nếu là người không gian xảo láu cá cơ hội chủ nghĩa mà là một nhà lãnh đạo có “từ tâm” như mụ đang cố gắng thể hiện thì lẽ ra cứ mỗi lần đâu đó trên thế giới – mà điển hình là tại Mỹ – xảy ra các vụ thảm sát thì Jacinda Ardern đã nhanh nhảu khuyên lơn “ai đó cực đoan” bên Mỹ hãy yêu thương người Thiên Chúa Giáo đừng sát hại tín đồ như tại Nhà Thờ Charleston ở Bang South Carolina năm 2015 và “ai đó cực đoan” bên Mỹ hãy yêu thương người Phật Giáo đừng sát hại tín đồ như tại Chùa Waddell Wat Promkunaram ở Bang Arizona năm 1991, v.v. Phải chăng mụ xem những nạn nhân Mỹ bị sát hại chẳng đáng một xu vì đó là chuyện “nội bộ” của Mỹ không phải là đại sự để mụ kêu gọi các sát thủ hãy có “lòng tốt”, và đợi cho đến khi một thằng Úc vào giết dân New Zealand Hồi Giáo của mụ thì mụ mới lập tức ôm hôn người dân Hồi Giáo và kêu gọi toàn thế giới hãy có “lòng tốt” với dân nhập cư Hồi Giáo? Ardern đã hoàn toàn sai và không xứng đáng làm Thủ Tướng New Zealand.

5) Tuyên bố vung vít ôm chầm phụ nữ Hồi Giáo, trùm khăn Hồi Giáo, cấm bán vũ khí, đó là hành động của một con hề chính trị!

Trong một vụ xả súng năm ngoái ở Mỹ tại nhà thờ First Baptist như đã nêu trong bài Hoàng Hữu Phước kể về ông da trắng mập lùn Stephen Willeford đang chăm sóc cây kiểng nghe tiếng súng liền vô nhà xách súng chạy đến đấu súng với tên thủ ác. Tên ấy phải ngưng cuộc tàn sát, chạy ra chỗ đậu xe với vết trọng thương. Thấy hắn ta lái xe bỏ trốn, ông mập lùn lúp xúp xách súng rượt theo thì một anh da trắng ốm nhom cao nhòng Johnnie Langendorff chạy xe bán tải ngang tắp vô cho đi ké để truy đuổi với tốc độ vi phạm luật liên bang. Cả hai đã dí ép chiếc xe kẻ thủ ác lao vào trụ đèn đường cao tốc đền tội ác. Không có khẩu súng bán tự động Colt AR-15 của hai lương dân Mỹ cỡ Hớn Minh và Lục Vân Tiên (người sử dụng đại đao người xài song kiếm) ấy, nạn nhân của vụ thảm sát ấy đã không dừng lại ở con số vài chục. Sở hữu vũ khí là quyền tự vệ của công dân đất nước nào đã và đang được luật pháp chế định. Luật pháp New Zealand chỉ cần quy định hình phạt tử hình nếu dùng vũ khí giải quyết tranh chấp, cướp bóc, gây bạo động hay khống chế hãm hiếp, hoặc bán lại vũ khí hợp pháp của mình cho người khác rồi kẻ đó gây khủng bố. Xử chung thân chủ sở hữu hợp pháp làm mất vũ khí. Đó mới là những gì Jacinda Ardern phải làm để bảo vệ dân New Zealand, bảo vệ quyền của dân New Zealand. Ardern đã hoàn toàn sai và không xứng đáng làm Thủ Tướng New Zealand.

E- Năm Lòi Khuyên Thấu Thị Của Lăng Tần Về Chính Trị Việt Nam

Có hai công thức luôn đúng, một rất mới của Hoàng Hữu Phước, và một rất cũ của năm nữ nhi có hiểu biết rất rõ về Hoàng Hữu Phước – một làm việc tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh, hai làm việc tại FOSCO, và hai tại Manulife. Công thức do Hoàng Hữu Phước đề ra cho rằng tất cả các chính khách nào mở miệng chống đối ‘anh” Donald Trump đều là bọn hề, bất tài vô dụng, và có kết cuộc không ra gì. Công thức này có thể ít chính xác vì Hoàng Hữu Phước là thiểu số. Công thức còn lại do năm phụ nữ đề ra cho rằng tất cả những ai có hành vi chống lại “anh” Hoàng Hữu Phước đều là bọn ngu đần, bất tài vô dụng bất lương bất học, và cuộc đời có cái kết chả ra gì. Công thức này có thể cực kỳ chính xác vì họ có hai thế mạnh của nữ quyền từ thời mẫu hệ (đang được xã hội xã hội chủ nghĩa tôn vinh và đang được thế giới tư bản nhơi lại) và là đa số (năm trên một).

Do công thức của Hoàng Hữu Phước là thiểu số, đốt đuốc tìm khắp nơi trên toàn thế giới cũng chỉ có thể tìm ra mỗi ba thí dụ cho sự chính xác của công thức Hoàng Hữu Phước mà thôi, gồm ba đứa không ra gì dưới đây: đương kim tổng thống Pháp Emmanuel Macron, đương kim thủ tướng Canada Justin Trudeau, và đương kim thủ tướng New Zealand Jacinda Ardern.

Tất nhiên, ai cũng có quyền “làm chính trị” theo quy định của luật pháp mỗi nước, nhưng sẽ là thảm họa nếu bọn con nít làm “lãnh đạo quốc gia”3 bằng chứng cụ thể là.

a) Thằng nhóc Emmanual Macron đang làm nước Pháp khốn đốn với thủ đô Paris bị phá hoại nát tan trong hơn nửa năm trời từ tháng 10-2018 cho đến tận ngày nay bởi các cuộc “biểu tình.” Nó là đứa ngu xuẩn khi tuyên bố chống Donald Trump thay vì quỳ lạy bái “Thầy” để photocopy mô hình trị quốc.

b) Thằng nhóc Justin Trudeau đang vướng bao scandal mà chỉ mới gần đây thôi đã có thêm vụ tham nhũng SNC-Lavalin, vụ địa phương chủ nghĩa Quebec, và tình trạng từ niềm tự hào mỵ dân có nội các đa nữ đã đích thân vất các nữ bộ trưởng vào sọt rác khiến xô đổ thành trì truyền thống tự động ngưỡng mộ lãnh đạo quốc gia của người dân Canada. Nó là đứa ngu xuẩn khi tuyên bố chống Donald Trump thay vì quỳ lạy bái “Thầy” để photocopy mô hình trị quốc.

c) Con nhóc Jacinda Ardern đang vướng vào tình thế bị Hoàng Hữu Phước của Việt Nam vạch trần trụi cái hạ đẳng của mụ. Nó là đứa ngu xuẩn khi tuyên bố chống Donald Trump thay vì quỳ lạy bái “Thầy” để photocopy mô hình trị quốc.

Từ ba thí dụ điển hình trên của ba tên nguyên thủ ở ba cường quốc kinh tế Phương Tây Pháp-Gia Nã Đại-Tân Tây Lan, Lăng Tần có 5 lời khuyên sau dành cho Đảng Cộng Sản Việt Nam và Quốc Hội Việt Nam:

1- Lời Khuyên Thứ Nhất: Không tự động đưa những lãnh đạo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh vào hàng ngũ những nhà lập pháp Việt Nam, tức đưa vào (tất nhiên qua cái “hình thức” giới thiệu ứng cử Quốc Hội) cơ quan “quyền lực nhất” Việt Nam. Đơn giản vì

(a) Quốc Hội không bao giờ đáng phải duy trì hình thức trẻ con bấy lâu nay là một thứ sân khấu chỉ để cho thiên hạ thấy Việt Nam có đầy đủ các “thành phần” giới tính, tôn giáo, tuổi tác, lĩnh vực, dân tộc, nghề nghiệp, Đảng/ngoài Đảng;

(b) “Thanh niên” không bao giờ được tự mặc định tự động đương nhiên đã trải qua thời gian dài học tập chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân, thời gian dài học tập cao chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân, thời gian dài thực hành cho một-kế-sinh-nhai ở môi trường từ thấp đến cao liên quan đến chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân, thời gian dài đạt các thành tích trong thực hành các học tập chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân tại các cơ quan liên quan đến chuyên ngành liên quan đến kinh tế quốc dân hay trí tuệ cần cho kinh tế quốc dân; từ đó rõ ràng rằng “thanh niên” phải vượt qua tuổi “thanh niên” mới may ra có đủ trình độ trí tuệ làm “nghị sĩ”, và rằng nếu đã vượt rồi và đạt rồi mà vẫn núp dưới danh nghĩa “thanh niên” để đầy đủ thành phần sẽ là sự lừa mỵ dân và lừa mỵ cả thế giới;

(c) “Thanh niên” không bao giờ được xem là một nghề sinh nhai mà chỉ là một tổ chức phục vụ riêng chỉ cho Đảng Cộng Sản, không có “hợp đồng lao động”; do đó, ứng cử viên chính trị là “thanh niên” xem như thiếu chi tiết ở mục “nghề nghiệp” mà ngữ nghĩa đủ có thể được hiểu bởi thế giới hàn lâm;

(d) Đảng và Quốc Hội triệt tiêu sự nghiêm túc trong học tập của giới trẻ, biến sự quan tâm đến trình độ học tập chất lượng cực cao tụt xuống thấp hơn sự quan tâm đến trình độ chính trị vai vế cực cao trong Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh để từ đó tiến vào Quốc Hội và leo lên Bộ Chính Trị hoặc trở thành các Tổng Giám Đốc Nhà Nước, các Chủ Tịch Tập Đoàn Nhà Nước, v.v., chỉ toàn đẩy đất nước vào các vũng lầy kinh tế, chính trị, đạo đức xã hội, v.v. (bằng chứng: từ 1975 đến nay chính Đảng cũng chưa hề vinh danh bất kỳ một đảng viên cấp lãnh đạo quốc gia nào xuất thân từ lãnh đạo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh là đấng tài đức vẹn toàn anh tài nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cả);

(e) “Lập Pháp” là công việc đòi hỏi nghị sĩ có trí tuệ bao trùm tất cả hoặc chí ít là đa số các lĩnh vực sống còn của quốc gia chứ không phải là việc phân theo tuổi tác, giới tính hay giai cấp (Quốc Hôi Khóa đầu tiên của Việt Nam Thống Nhất tức Khóa VI có đại biểu Lê Thị Thêu là công nhân Sở Vệ Sinh Thành Phố Hồ Chí Minh thuộc Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh, đại diện cho “giai cấp công nhân”); và

(f) Chỉ vì bảo đảm ghế nghị sĩ phải dành cho một nữ lãnh đạo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh tại Thành Phố Hồ Chí Minh và cho một nam tiến sĩ lãnh đạo cơ quan Nhà Nước tại Thành Phố Hồ Chí Minh cũng xuất thân từ Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh cho Quốc Hội Khóa XIV mà Mặt Trận Tổ Quốc Thành Phố Hồ Chí Minh và Ủy Ban Bầu Cử Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh do Chủ Tịch Hội Đồng Bầu Cử Quốc Hội Khóa XIV Thành Phố Hồ Chí Minh lãnh đạo cũng đồng thời là ứng cử viên Quốc Hội Khóa XIV (việc mà không bất kỳ quốc gia văn minh nào trên thế giới cho phép đảm nhiệm lộ liễu như vậy) đã để xảy ra sự cố 2016 tại buổi “hiệp thương” lần 1 của đương kim nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước, ứng cử viên tự do Quốc Hội Khóa XIV như đã nêu rõ trong Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân, cùng với nó là sự phẫn nộ của Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước cho đến tận ngày nay.

2Lời Khuyên Thứ Nhì:  Nghị sĩ đương nhiên buộc phải thuộc đẳng cấp “biết lo trước cái lo của người dân” (khẩu hiệu của tất cả các bậc hiền tài thời Khổng Tử và là khẩu hiệu tranh cử của ứng cử viên Hoàng Hữu Phước trong bầu cử Quốc Hội Khóa XIII năm 2011) chứ không phải thuộc đẳng cấp “nếu ở lứa 50 tuổi thì chỉ biết lo cho dân lứa 50 tuổi” nên cần phải có nghị sĩ “thanh niên” để có người “lo cho người dân lứa thanh niên”; càng không phải nghị sĩ nữ không lo cho dân chúng nam; càng không phải cần có những nghị sĩ thiếu niên/nhi đồng/sơ sinh để lo cho dân chúng thiếu niên/nhi đồng/sơ sinh; càng không phải cần có các nghị sĩ lão niên để lo cho dân chúng lão niên; càng không phải cần có các nghị sĩ tu sĩ để lo cho dân chúng có tôn giáo khiến Việt Nam kỳ quái thành quốc gia duy nhất cho tu sĩ làm chính trị (Mỹ không đánh thuế “thu nhập” các tài sản tiền vàng dồi dào khổng lồ của các cơ sở tôn giáo với điều kiện luật định rằng không bất kỳ một kẻ tu hành nào được làm chính trị nhằm bảo đảm sự “công bằng” cho “lưỡng đảng” trong tranh thủ phiếu bầu). Do đó, nhất thiết phải xóa bỏ hình thức chỉ tiêu/tỷ lệ thành phần để tập trung sao cho Quốc Hội Việt Nam có toàn nghị sĩ có năng lực “làm luật” bao trùm thuộc đẳng cấp trí tuệ “biết lo trước cái lo của người dân”, nhờ vậy (a) những ứng viên tự do như Hoàng Hữu Phước năm 2011 hoặc như Hoàng Hữu Phước đã-kinh-qua-“nghề”-nghị-sĩ năm 2016 sẽ không bị lén lút triệt hạ như trường hợp ứng-viên-đã-kinh-qua-“nghề”-nghị-sĩ Hoàng Hữu Phước ấy, và (b) Việt Nam không còn khét tiếng là đất nước có cái Quốc Hội chuyên cho ra những bộ đại luật chưa kịp đến thời điểm có hiệu lực đã phải tu chỉnh hoặc vừa có hiệu lực thì các nhà làm luật đã phải nhao nhao đòi thay mới do vấp phải sự phản đối của công luận dù dự thảo đã được đưa ra lấy ý kiến công luận cả năm trước đó tốn bao tỷ tỷ đồng mà tất cả được mỹ miều hóa đầy cảm động thành “có khả năng thay đổi nhanh chóng nhằm theo kịp với thay đổi của hiện thực hoặc đáp ứng ngay yêu cầu của nhân dân” chứ tuyệt đối không công nhận đẳng cấp làm luật của mình thấp kém đến độ nào.

3- Lời Khuyên Thứ Ba: Với sự tuyệt diệu của việc chủ tịch Đảng kiêm tổng thống, và với các đại biến mới đây liên quan đến nhân sự lãnh đạo đất nước, nhất thiết phải thay đổi luật rằng

(a) Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành Phố Hồ Chí Minh không cần có đại biểu thành viên là “Chủ Tịch Nước”;

(b) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước không thể làm “nghị sĩ”, vì công việc chính của “nghị sĩ” là “làm luật”, và theo luật thì nghị sĩ phải dành bao nhiêu phần trăm tổng thời gian cho công việc Quốc Hội, trong khi tất cả các chủ tịch nước tiền nhiệm buộc phải làm thành viên Đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh thì đều vi phạm luật do thường xuyên vắng mặt khi họp thảo luận luật tại Tổ ở Hà Nội hay tại Đoàn ở Thành Phố Hồ Chí Minh;

(c) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước không thể làm “nghị sĩ”, vì công việc chính của “nghị sĩ” là “làm luật”, và khó thể chấp nhận việc tạo điều kiện cho nước ngoài dè bỉu khi lãnh đạo cùng lúc làm “lập pháp” cùng lúc làm “hành pháp” khống chế cả “tư pháp”;

(d) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước không thể làm “nghị sĩ”, vì lượng công việc mang tính trách nhiệm cực cao của lãnh đạo quốc gia không thể làm vị lãnh đạo ấy bị bào mòn sức khỏe tận cùng đến suy kiệt nếu gia tăng thêm việc làm luật không thuộc chuyên môn của vị ấy và việc tiếp xúc cử tri vớ vẩn chỉ để báo cáo kết quả cuối mỗi kỳ họp Quốc Hội hoặc lắng nghe tâm tư cử tri trước mỗi kỳ họp Quốc Hội; và

(e) Chủ Tịch Đảng Kiêm Chủ Tịch Nước phải làm những việc trọng đại: đề ra chiến lược, hoạch định thực hiện chiến lược, chỉ huy chiến lược, điều chỉnh chiến lược, thông qua chiến thuật, giám sát chiến thuật, sử dụng nhân sự chiến lược, xử lý tiêu cực, vận hành guồng máy, thì không thể rời trung tâm chỉ huy tối quan trọng y như chiếc cặp-hạt-nhân đó chỉ để đi thăm các địa phương thuộc các đới nhiệt độ khác nhau, thăm các cơ sở sản xuất có thể bất ngờ xảy ra chập điện vốn là việc thường xuyên xảy ra một cách bất trị ở Việt Nam, tiếp xúc nhân dân thay vì đơn giản từ trung tâm ra lịnh triệt hạ bọn đã gây ra họa cho dân chúng Thủ Thiêm và cho dân chúng các nơi khác, v.v, chỉ để chứng minh “gần gũi” với nhân dân, v.v., vì tất cả việc “kinh lý’ các địa phương phải và chỉ được thực hiện bởi thủ tướng và các bộ trưởng mà thôi, do những vị này có trách nhiệm chuyên biệt liên quan đến chức trách chuyên biệt của họ trước vị chủ tịch Đảng kiêm chủ tịch Nước, chứ không phải ngược lại;

4- Lời Khuyên Thứ Tư: Toàn bộ các vị như thủ tướng, phó thủ tướng, bộ trưởng, thứ trưởng, bí thư Đảng, chủ tịch/phó chủ tịch hội đồng nhân dân/ủy ban nhân dân các cấp, lãnh đạo các ngành an ninh/quân đội/ kinh tế/tài chính Nhà Nước không được phép được giới thiệu ra ứng cử đại biểu quốc hội, chỉ được ra ứng cử nếu từ bỏ chức vụ trước khi ra ứng cử với tư cách ứng viên tự do, vì rằng tất cả họ đều vừa vi phạm luật pháp do không dành đủ thời gian luật định phục vụ Quốc Hội, vừa không được phép rời xa trận địa quan trọng mà họ gánh vác dù chỉ trong một phút huống hồ một tháng và nhiều hơn thế nữa;

5- Lời Khuyên Thứ Năm: Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam không có quyền giới thiệu ứng viên tu sĩ vì đây là sự lộ liễu rất trái thông lệ quốc tế, và các giáo hội cũng không có quyền giới thiệu tu sĩ ra tranh cử vì không những trái với sinh hoạt chính đạo của tôn giáo mà còn sai hoạt động do giáo hội hoàn toàn không phải là một “đảng chính trị” để có quyền tham chính; nghĩa là tu si do là công dân Việt Nam và do ý thức của bản thân ông ta/bà ta nghịch lại với giáo lý của tôn giáo mà ông ta/bà ta là tu sĩ nên muốn làm chính trị thì có quyền công dân nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – không phải “thần quyền” do Phật hay Chúa ban cho – ra ứng cử với tư cách ứng viên tự do, nhằm công bằng với ứng viên tự do Hoàng Hữu Phước mà Mặt Trận Tổ Quốc không cần phải triệt hạ để chiếm đoạt ghế cho tu sĩ nào đó mà Mặt Trận giới thiệu để đạt “cơ cấu thành phần” vốn là công việc duy nhất mà Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam thực hiện hiệu quả sau ngày thống nhất.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Chính Nghiên, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Thế-Giới “Chống Việt”, Nhà Châm-Biếm Satirist, Nhà Thấu-Thị Man of Vision, Nhà Tư-Vấn Sách-Lược Quốc-Trị

Tham khảo theo thứ tự xuất hiện trước-sau trong bài trên:

Saddam Hussein: Tôi và Saddam Hussein 12-7-2016

Muammar Gaddafi: Thế Giới Thời Kỳ Hậu Chó Điên – Hillary Clinton Ư?  25-7-2016

Bức Tường: Việt Nam Cần Một Bức Tường Biên Giới  25-11-2016

Darwin: EU và Darwin  1999

Đối Lập:  Nghị Sĩ Hoàng Hữu Phước Nói Về Đối Lập  06-8-2015

Chiếc Chìa KhóaChìa Khóa Của Cường Thịnh 05-11-2016

Sân Hàng Đẫy:  https://thethao.tuoitre.vn/treo-san-hang-day-1-tran-phat-clb-ha-noi-70-trieu-vi-phao-sang-cdv-hai-phong-20190424120040595.htm

TPP: Đả Đảo TPP  30-5-2017

CPTPP: CPTPP  05-11-2018

BRI: Một Vành Đai, Một Con Đường  24-5-2017

Tổng Thống Thổ Nhĩ Kỳ: Quả Thôi Sơn: Nghịch Chiến Song Kỳ  23-7-2016

Khẩu Colt AR-15: Quyền Lực Nhũn Xèo  09-11-2017

Thấu Thị:  Tin Quảng Bá  20-10-2018

Emmanuel Macron: Hoàng Hữu Phước Điểm Báo Việt Nam Đầu Năm 2019  01-3-2019

Justin Trudeau: Cảnh Báo: Nguyên Thủ Canada  10-02-2018

Làm Chính Trị: Chính Trị  14-01-2016

Bọn Trẻ Con Làm “Lãnh Đạo Quốc Gia”: Bài Viết Mong Được Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng Biết Đến: Đảng Loạn  14-12-2016, Tuổi Teen Không Bao Giờ Có Thật  06-10-2014, Viexit- Bọn Con Nít Làm Chính Trị  05-7-2016

Sự Cố Hiệp Thương 2016: Thư Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân   14-6-2017

Lưỡng Đảng: Việt Nam Cộng Hòa Có “Đa Đảng” Không? Mỹ Có “Đa Đảng” Không?  18-5-2013

Muốn Làm Chính Trị : Làm Chính Trị & Làm Loạn  12-01-2017

Chủ Tịch Đảng Kiêm Tổng Thống: Hoàng Hữu Phước Nhận Xét Nhỏ Về Nội Tình Lớn Tổ Chức Chính Trị Việt Nam  01-12-2018

Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam: Thư Gởi Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Trần Thanh Mẫn  11-10-2017

Nguyễn Phú Trọng: Tổng Thống Việt Nam Ở Đâu Rồi ?

Hoàng Hữu Phước, MIB

05-5-2019

Nguyen Phu Trong: Where is the president of Vietnam?” (nghĩa tiếng Việt của Hoàng Hữu Phước: “Nguyễn Phú Trọng: Tổng Thống Việt Nam Ở Đâu Rồi?”) là tiêu đề của một bài mới đăng trên BBC ngày 03-5-2019.

Cần nói rõ điều thứ nhất: BBC ở đây là BBC chính hiệu con nai vàng ngơ ngác của “nhà nước” Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan tức UK, đăng tin bằng tiếng Anh, chứ không phải bất kỳ cái BBC tiếng nào hết vì tất cả mấy cái BBC hải ngoại Á/Phi/Nam Mỹ/Trung Đông râu ria đều do bọn tay sai gốc nội địa các nước ấy viết nhăng viết cuội rác rưởi chống các chế độ của các nước ấy, bất kể chế độ ấy là tư bổn hay không tư bổn.

Cần nói rõ điều thứ hai: BBC ở đây là BBC chính hiệu con nai vàng ngơ ngác của “nhà nước” Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan tức UK, và nó hoạt động truyền thông (truyền = tuyên truyền, thông = thông cống) trên thế giới với gần 30 thứ ngôn ngữ khác nhau (trước đây có cả Tiếng Việt).

Cần nói rõ điều thứ ba: BBC Việt Ngữ đã từ rất rất lâu không còn dính dáng gì đến cái BBC chính hiệu con nai vàng ngơ ngác nói ở trên. Thâm cung bi sử của BBC Việt Ngữ đã được nhắc đến trong bài nhạo báng BBC chính hiệu con nai vàng ngơ ngác đã đăng trên blog này.

Trở lại bài “Nguyen Phu Trong: Where is the president of Vietnam?”, Aries bất khả chiến bại trên mặt trận bút chiến luận Hoàng Hữu Phước của Việt Nam có các nhận xét sau về 7 thảm hại của BBC:

1) BBC thảm hại ở chỗ không biết ngay cả điều cơ bản về kiến thức rằng Tổng Thống Việt Nam chỉ có quan hệ ngoại giao với Vương Quốc Anh chứ không với thằng gõ mõ của Vương Quốc Anh, do đó, Bộ Ngoại Giao Vương Quốc Anh Foreign & Commonwealth Office (địa chỉ: Phố King Charles, Thủ đô Lận-Đận tức London của Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan) gọi tắt là FCO chính là nơi có đầy đủ thông tin ngoại giao để cho thằng mõ của Vương Quốc Anh biết Tổng Thống Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đang ở đâu. Tất nhiên câu trả lời duy nhất của FCO sẽ là: Ông ấy ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

2) BBC thảm hại ở chỗ không biết ngay cả cách moi thông tin nên thay vì tìm đến hỏi han Cơ Quan Tình Báo SIS Secret Intelligent Service (địa chỉ: Tòa Nhà SIS, 85 Albert Embankment, Quận Vauxhall, trên bờ sông Thames cạnh Cầu Vauxhall, Thủ đô Lận-Đận tức London của Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái Nhĩ Lan) gọi tắt là MI6 là nơi chuyên cùng với Bộ Quốc Phòng hạnh họe điệp viên 007 James Bond, xem Tổng Thống Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đang ở đâu thì chỉ biết thở than trên chính BBC, tự nhận mình là thằng mõ mà chả biết gõ mõ để loan tin gì sất. BBC vĩ đại toàn cầu mà không thể biết Tổng Thống Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đang ở đâu thì rõ ràng BBC là thứ vất đi và chính phủ Việt Nam rất tài ba trong làm thất bại các tập đoàn truyền thông vĩ đại nhất hoàn cầu. Tất nhiên câu trả lời duy nhất của MI6 dành cho BBC sẽ là: Theo nguồn tin tình báo tối mật từ vệ tinh do thám của “qua” thì ông ấy lúc thì đang ở nhà ông ấy ở Hà Nội, lúc thì đang dưỡng bịnh ở một bịnh viện cực kỳ tối tân tại một cơ sở kiến trúc Pháp cổ kính quét vôi màu vàng ở ngay Hà Nội nhưng không treo bảng hiệu, lúc thì đang nghỉ dưỡng tại một rì-zọt tức resort sang trọng duy nhất hạng sáu sao của một tập đoàn tư bản Đỏ của quân đội.“Bậu” mà cho ai biết là do “qua” tiết lộ tin tối mật này là cả đám tối mặt luôn đấy!

3) BBC thảm hại ở chỗ không biết câu nói vĩ đại của “Bác Sáu Lê-Nin” (V.I. Lenin) rằng “Phải Học, Phải Học Thêm, Học Thêm Mãi”, nghĩa là phải học từ nhiều nguồn trong đó có cả việc học từ sử sách đối ngoại, tủ sách học làm người, lớp dạy phép lịch sự, và phong cách gõ mõ của mấy thằng mõ khác mà xịn nhất là mấy thằng mõ Mỹ. Cụ thể như sau:

a– Tàng thư cho thấy ngày 10-01-1996 tờ New York Times đăng lại bài của nhà báo Barry James của tờ International Herald Tribune tựa đề “Mitterand’s Cancer: An 11-Year Secret” (tức “Bịnh Ung Thư Của Mitterrand: Bí Mật 11 Năm”) rằng tờ Le Monde của Pháp vừa tiết lộ rằng (i) hóa ra Tổng Thống Pháp François Mitterrand ngay sau cuộc bầu cử 1981 đã được chẩn đoán ung thư tuyến tiền liệt nhưng sự thật này đã được chính phủ Pháp giấu diếm nhân dân suốt 11 năm, rằng (ii) chính vào năm bầu cử 1981 đó ngay sau đắc cử ông đã được đưa vào quân y viện Val de Grace cấp cứu dưới một tên giả mà sau đó thông tin chính thức loan báo rằng Tổng Thống chỉ bị nhức mõi sơ sơ nên mới “biến mất”, rằng (iii) việc tổng thống suy sụp ngay trong chuyến thăm Venezuela năm 1989 được bác sĩ riêng của tổng thống là ông Claude Gubler công bố chỉ là do làm việc gắng sức quá nhiều, rằng (iv) sau hai cuộc phẫu thuật năm 1992 và 1994 tổng thống chỉ phát biểu với báo giới là việc chữa bịnh “khá căng”, và rằng (v) cuối năm 1994 mới có tin tổng thống đang được xạ trị. Điều duy nhất mà thằng mõ New York Times có thể làm để tỏ sự bực tức đã không biết gì trong hơn một thập niên là trách cứ ông Mitterrand sao hồi ra tranh cử có khoe bản thân sẽ “minh bạch mọi chuyện với nhân dân nhất là về sức khỏe bản thân” chứ không giấu diếm như tổng thống tiền nhiệm Georges Pompidou, vậy mà ngay sau đắc cử đã để yên cho chính phủ giấu diếm toàn dân cho đến tháng 9-1992 trong khi mới trước đó vào tháng 7-1992 còn công bố trên công báo rằng “sức khỏe của tổng thống bình thường”. Theo Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước, vào năm 1996 qua truyền hình Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chính ông nghe đọc tin Chính Phủ Pháp đã đốp chát lại truyền thông quốc tế rằng: “Tại Pháp, tình hình sức khỏe của Tổng Thống là bí mật quốc gia, không bất kỳ ai được tiết lộ nếu không muốn bị kết tội phản quốc! Yêu cầu phóng viên báo chí các nước không được xúc xiểm luật pháp Cộng Hòa Pháp và xúc phạm Tổng Thống Cộng Hòa Pháp!” Vấn đề, do đó, không thuộc quyền của cá nhân tổng thống Pháp có muốn công khai tình trạng sức khỏe của bản thân hay không, mà hoàn toàn thuộc quy định cấm tiết lộ rất nghiêm ngặt của Nhà Nước pháp quyền Cộng Hòa Pháp.

b– Từ phần a ở trên, có thể khẳng định việc tình hình sức khỏe của Tổng Thống Nguyễn Phú Trọng được giữ tuyệt mật là việc bình thường của nội trị, rất “Âu Mỹ”, rất văn minh văn hóa cao, rất hiện đại tiến bộ, và rất lành mạnh. Phải chăng BBC cố tình chạy tít “ở đâu?” với giọng điệu ai hiểu sao cũng được rằng “tổng thống” Việt Nam đang trốn chui trốn nhũi ở đâu, rằng “tổng thống” Việt Nam đang bị Đảng dấu biệt nơi nao, rằng “tổng thống” Việt Nam chả là cái thá gì với BBC nên BBC cứ thế mà hỏi xấc xược “đâu rồi”? Nếu đang ở Quốc Hội Khóa XIV, tôi, Hoàng Hữu Phước, sẽ mạnh mẽ yêu cầu Chính Phủ trục xuất toàn bộ nhân sự của BBC ra khỏi Việt Nam trong vòng 23 giờ 59 phút cho sự xúc phạm này của bọn chó ghẻ truyền thông của Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái-Nhĩ-Lan.

4) BBC thảm hại ở chỗ mang danh là tổ hợp truyền thông “nhà nước” lớn nhất thế giới nhưng lại không biết rằng luật pháp các quốc gia văn minh hiện đại không cho phép tiết lộ thông tin cá nhân, mà trong tất cả các thông tin cá nhân ấy có thông tin về tình trạng sức khỏe. Ngay cả một cử tri thường dân Việt Nam là Cô Lại Thu Trúc mà còn bức xúc nhân danh văn minh hiện đại mà mắng Đại Biểu Quốc Hội Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân của lãnh địa vĩ đại nhất Việt Nam: Thành Phố Hồ Chí Minh Nguyễn Thị Quyết Tâm là “tâm thần” khi người đàn bà quyền lực này của Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh đề nghị khám sức khỏe mọi ứng viên nghị viện y như để kiếm cớ từ chối ký hợp đồng lao động với…nghị sĩ, thì lẽ nào BBC của Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái-Nhĩ-Lan lại mọi rợ muốn biết Tổng Thống Nguyễn Phú Trọng bịnh nặng ra sao mà “vanish” (biến mất tăm) hay sao? “Vanish” là từ nguyên văn bọn BBC “tâm thần” sử dụng. Nếu đang ở Quốc Hội Khóa XIV, tôi, Hoàng Hữu Phước, sẽ mạnh mẽ yêu cầu Chính Phủ trục xuất toàn bộ nhân sự của BBC ra khỏi Việt Nam trong vòng 23 giờ 59 phút cho sự xúc phạm này của bọn chó ghẻ truyền thông của Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái-Nhĩ-Lan.

5) BBC thảm hại ở chỗ mang danh là tổ hợp truyền thông “nhà nước” lớn nhất thế giới nhưng lại thua tờ New York Times vì bài viết về Tổng Thống Mitterrand của họ có ghi tên tác giả là Barry James, trong khi bài viết về Tổng Thống Nguyễn Phú Trọng chẳng biết của thằng vớ vẩn nào chấp bút. Phải chăng ở BBC do Huân Tước Tony Hall  tự thưởng cho mình tiền lương cao khủng khiếp trong khi lấy cái thượng đẳng da trắng giống đực ra khinh thường nữ giới nên trả lương bèo bọt cho hàng chục ngàn nữ nhân viên BBC khiến thiên hạ bỏ qua các cơ quan thông tấn khác, còn số tạp nhạp được lôi vào trám chỗ chẳng có năng lực gì ráo nên BBC không dám nêu danh tánh của chúng ư? Phải chăng do đã vất ban Việt Ngữ vào sọt rác sau đó móc lên bán lại cho đám người ở Mỹ gốc Việt chống Việt nên đã lâu không ai lấy được tin gì ra hồn về Việt Nam, lại thấy bọn chúng đang viết quá bạo bằng tiếng Việt về Việt Nam nên lén “chôm” ý tứ lắp ghép lại thành bài tiếng Anh góp mặt với đời mà không đứa nào dám ghi tên sợ bị kiện tội đạo văn ư?

6) BBC thảm hại ở chỗ mang danh là tổ hợp truyền thông “nhà nước” lớn nhất thế giới nhưng sau thời gian dài cả ngàn phút nín thin một cách khôn ngoan lại cuối cùng nhú mặt ra khỏi cống để ngu xuẩn gặm nhấm thông tin rùm beng của bọn Việt Kiều Chống Việt để tiêu hóa cho ra cái bài viết đã khiến Hoàng Hữu Phước nổi cơn thịnh nộ giáng sấm sét vào nó, như đã từng nhạo báng nó qua bài Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt.

7) BBC thảm hại đáng thương vô cùng ở chỗ đến giờ phút này (00g55) của ngày Song Ngũ (Chủ Nhật 05-5-2019) vẫn không biết Việt Nam đang có “quý ông” Hoàng Hữu Phước, đệ nhất báo hào (văn hào…báo chí bờ-lốc bờ-liếc), vị khắc tinh đầu tiên của Fake News từ 2011 mà mãi đến năm 2016 mới xuất hiện vị khắc tinh thứ nhì là Tổng Thống Các Tiểu Quốc Thống Nhất Ả-Mê-Ri-Ka Donald J. Trump cùng các đại nguyên soái tài ba toàn các con trai, con gái, các con dâu tích cực hùng biện đánh hội đồng tới tấp Fake News ba mũi giáp công từ Tòa Bạch Ốc ở Thủ Đô Hoa-Xịn-Tấn. Lẽ ra Huân Tước Tony Hall đừng tham lam tiền bạc tự thưởng cho mình tiền lương cao khủng khiếp trong khi lấy cái thượng đẳng da trắng giống đực ra khinh thường nữ giới nên trả lương bèo bọt cho hàng chục ngàn nữ nhân viên BBC thì đâu đến nỗi tháng 5-2019 này bận rộn đăng đàn liên tục liền miệng xin lỗi nhân dân và hoàng gia Vương Quốc Đại Anh Và Bắc Ái-Nhĩ-Lan đến nỗi không kiếm đâu ra được phút giây nào để bay sang Việt Nam cung thỉnh báo hào Hoàng Hữu Phước làm CEO Châu Á của BBC!

Delenda est BBC!

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Thế-Giới “Chống Việt”

Tham khảo:

Barry James, 1996. Mitterrand’s Cancer: An 11-Year Secret. https://www.nytimes.com/1996/01/10/news/mitterrands-canceran-11year-secret.html

Hoàng Hữu Phước, 2010. Hai Gã Đạo Văn .

Hoàng Hữu Phước, 2013. Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt 

Hoàng Hữu Phước, 2015. Lại Thu Trúc.

Lại Thu Trúc, 2016. Vấn Đề Tâm Thần Của Bà Nguyễn Thị Quyết Tâm.

Hoàng Hữu Phước, 2016. Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng

Hoàng Hữu Phước, 2019. Lại Có Tin Về Lãnh Đạo Việt Nam Cộng Sản Nguyễn Phú Trọng

Nguyen Phu Trong: Where is the president of Vietnam? 03 May 2019. https://www.bbc.com/news/world-asia-48147183

Sử Liệu

Lời nhắc nhở các đấng làm chính sách quốc gia về giáo dục

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập Hiến & Lập Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam, Nhà Tư-Tưởng Xã-Hội Chủ-Nghĩa Thiên Khổng, Nhà Sử Nghiên*

04-5-2019

A) 12 năm căn bản nền tảng của giáo dục là để một đứa bé trở thành công dân có đủ tri thức căn bản – theo đích ngắm đầy trọng vọng của công tác giáo dục & đào tạo tại các cường quốc Âu Mỹ – để (a) trước hết người công dân đã qua 12 năm cơ bản nền tảng đó có thể “sống được và sống đúng” trong cộng đồng bao gồm trong gia đình, tại địa phương, ở chỗ làm việc, ở nơi học tiếp lên cao, hoặc chốn quân trường; và (b) thâm sâu thâm thúy hơn cả là người công dân này từ ý thức trách nhiệm với tinh thần dân tộc được hun đúc suốt 12 năm ấy đã hình thành lòng ái quốc tự thân mà không bất kỳ giáo điều hoặc giáo lý hay chủ nghĩa nào có thể dựng xây nên được.

“Sống được” là bản lĩnh có từ sự trang bị kỹ năng mềm tổng hợp của (i) phản ứng phù hợp, (ii) ứng phó trước thử thách, (iii) ứng đối như một vũ khí tìm việc/làm việc, và (iv) các hiểu biết từ phần cứng của sự hiểu biết rộng khắp từ nhiều chục môn học của 12 năm.

“Sống đúng” là (i) tư cách công dân có giáo dục với lòng tự trọng, và điều trước hết và trên hết mà giáo dục đem lại là (ii) tinh thần trách nhiệm cùng ý thức thượng tôn luật pháp như tiền đề cho sự giữ gìn phẩm giá cá nhân và quốc thể.

Cái thâm sâu thâm thúy nêu ở phần b ở trên có liên quan mật thiết đến bản lĩnh “sống đúng”, chủ yếu đến từ những gì có liên quan đến Môn Sử chứ hoàn toàn không phải các môn nào khác, kể cả không phải môn “Giáo Dục Công Dân”; và nền tảng cho sự phát triển Môn Sử do đó dứt khoát phải bao gồm 5 thành tố: (a) vị trí được tôn trọng đối với Môn Sử trong hệ thống giáo dục 12 năm, (b) sách vở đẳng cấp cao của Môn Sử, (c) chương trình đẳng cấp cao của Môn Sử, (d) đẳng cấp cao của giáo viên dạy Môn Sử, và (e) tư cách cao trọng của giáo viên dạy Môn Sử.

Tuy nhiên, Môn Sử lại trở thành vấn nạn tại nước Việt Nam thống nhất kể từ 30-4-1975 còn tại bị vì bởi 7 vấn nạn khác, đó là

1– Chính phủ không hề nhớ sự thật đớn đau rằng tại Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, học sinh chỉ học 9 năm chứ không phải 12 năm, nghĩa là không có đủ thời gian để học đủ, biết đủ, cơ thể lớn đủ, và trí lực mạnh đủ để vào đại học, khiến tất cả các “sinh viên” tốt nghiệp đại học sau 3 hay 4 năm thành những vị “cử nhân đại nhảy vọt” nhanh chóng trèo lên “tiến sĩ” với lổ hổng 3 năm thể lực/trí lực/tâm lực, quá đủ để giải thích vì sao trong số lượng “trí thức” khổng lồ được đào tạo trong nước và “gởi” sang nước ngoài đào tạo bằng tiền thuế của dân đen, chẳng có lực lượng đông đảo nào hoạt động ra hồn về chuyên môn đã được đào tạo cả, dù về tài chính, kinh tế, tiếng Anh, kỹ thuật, hay…Sử, mà oái oăm thay gần như đa số bị “tẩu hỏa nhập ma” đi học toàn những ngành hoành tráng để rồi về thực hành toàn những cái tạp nhạp quái đản của “dân chủ”/“nhân quyền”/“xã hội dân sự”/“biểu tình”/sáng tác thơ “nước mình ngộ quá phải hông tía?”/xả rác trên facebook và nếu bất tài không làm được bất kỳ những tài gì vừa được nêu trên thì hóa ra lại có tài ảo thuật biến bao ngàn tỷ Việt Nam Đồng thành bụi mịn để rồi hoặc tiến thẳng một lèo vô tù hoặc đi một vòng lắt léo ra hải ngoại cho thỏa chí tang bồng hồ thỉ rồi mới quay về cố quận đút đôi tay mũm mĩm vào còng số 8. Tóm lại, các nhà sử học Việt Nam tuyệt đại đa số đều tóc bạc hưởng bao phúc lợi vinh hiển từ tiền thuế của nhân dân nhưng vẫn còn thiếu nợ nhân dân cái sự học lớp 10, 11, và 12. Nhà sử học thực thụ có tri thức uyên bác không cần học thêm lớp 10, 11, và 12 là người đã dám lên tiếng ngay để ủng hộ Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước trong đại biến Luật Biểu Tìnhđại biến Tứ Đại Ngu.

2– Chính phủ không hiểu biết gì về trọng lượng khủng khiếp của 12 năm căn bản nền tảng mà chỉ cắm cúi phát triển số lượng khủng khiếp các trường đại học để rồi hình thành trong nước 5 vấn nạn vượt ngoài tầm kiểm soát gồm (a) sự chạy đua thần phục “từ chương” tức trọng bằng cấp dẫn đến “thừa thầy/thiếu thợ” mà ngay cả từ ngữ trong “thừa thầy/thiếu thợ” mà chính truyền thông chính thống quốc gia lãi nhãi ngày đêm cũng cho thấy sự xem thường giới đối trọng của “thầy”, (b) nỗ lực cung cấp “đầu vào” tức người đi học cho số lượng các trường đại học đã phát triển hơn nấm bằng cách bỏ bớt các kỳ thi vốn sẽ dẫn đến việc “đầu ra” của đại học không thể là nguồn nhân lực ra hồn để cung cấp cho sự phát triển nền kinh tế quốc dân, (c) sự muối mặt cắt giảm số lượng các ngành tuyển sinh đã phát triển hơn nấm tại các trường đại học mà số lượng các trường này cũng đã phát triển hơn nấm, (d) sự chê bai của các nhà đầu tư nước ngoài đối với các “sản phẩm” nội địa vốn được tạo ra từ sự xem nhẹ 12 năm căn bản nền tảng, và (e) sự thật rằng tuyệt đại đa số “sinh viên” Việt Nam chỉ là những “học sinh” lớp 13, 14, 15, 16.

3– Chính phủ dại dột theo lời “tư vấn” của “ban tư vấn Sử quốc gia” xem nhẹ Môn Sử nên đã gạt bỏ Môn Sử khỏi các yêu cầu phải có đủ tri thức căn bản để sống được và sống đúng.

4– Chính phủ dại dột theo lời “tư vấn” của “ban tư vấn Sử quốc gia” đã không xem Môn Sử phải như các môn học khác nghĩa là việc học Môn Sử phải được xem trọng hoàn toàn, việc phải có Môn Sử là không thể đảo ngược, và việc học Môn Sử phải kiểm chứng được qua thi cử hẳn hoi.

5– Chính phủ không hề nhận thức được rằng Việt Nam hiện không có bất kỳ “sử gia” nào cả.

6– Việt Nam hiện có quá nhiều “nhà sử học” toàn do tự phong hoặc do báo chí chính thống tự gọi “phe đồng minh” hoặc do Nhà Nước tự ban “phe ta” để lấp lửng lấp liếm sự thật Việt Nam vắng bóng hàn lâm Sử, và tất cả các “nhà sử học” này kỳ lạ thay chỉ “học” mỗi môn Việt Sử để lên tivi hỗ trợ “Đường Lên Đỉnh Olympia” hoặc trả lời phỏng vấn hành lang Quốc Hội những gì có liên quan đến Hoàng Sa hoặc nổi điên đòi tôn vinh công đức Gia Long hay A-Léc-Xăng Đờ Rốt, vân vân và vân vân, chứ chả biết gì về Thế Giới Sử và cả ngàn môn “Sử” khác. Các “nhà sử học” kiểu này đương nhiên hoàn toàn không đủ trình độ “nghiên cứu” phù hợp với việc hoạch định soạn thảo giáo trình Môn Sử cho đại cuộc 12 năm căn bản nền tảngđã nói ở trên. Ngoài ra, học sinh không biết có biết bao “Sử” để dành đam mê trở thành một sử gia cho một trong số 261 ngành Sử học vinh diệu đầy hấp lực tầm cỡ thế giới ấy.

7– Chính phủ đã hoàn toàn sai khi sau 30-4-1975 biến Lịch Sử Đảng thành mục chính yếu của toàn bộ Môn Sử cấp trung học và phần buộc phải có ở đại học bất kể chuyên ngành. Trên nguyên tắc hàn lâm về Sử, Lịch Sử Đảng là lịch sử một tổ chức chính trị, là nguồn sử liệu cực kỳ quan trọng để hình thành phần bổ sung vào Lịch Sử Việt Nam, mà Lịch Sử Việt Nam cần thời gian tối thiểu 50 năm nghiên cứu thu thập tổng hợp đánh giá tư liệu từ nhiều nguồn sử liệu thế giới có liên quan đến thời kỳ của Lịch Sử Đảng để đúc kết chính thức đưa vào Lịch Sử Việt Nam. Việc biến Lịch Sử Đảng thành mục chính yếu của toàn bộ Môn Sử cấp trung học và phần buộc phải có ở đại học bất kể chuyên ngành, đã hình thành nơi học sinh tâm lý không những không còn xem trọng Lịch Sử Việt Nam trước 30-4-1975 mà còn không xem Lịch Sử Đảng còn tính hấp dẫn kế tục kế thừa vinh diệu của chuỗi lịch sử dân tộc, biến nó thành phương cách đơn giản trả nợ một môn học bình thường nhàm chán nhất mà thôi.

B) Vấn nạn các nhà sử học Việt Nam hoàn toàn không phù hợp với Môn Sử tại Việt Nam có thể được làm rõ qua sự thật họ thiếu vắng 3 hiểu biết (a) về ý nghĩa của công việc một Sử Gia, (b) rằng Sử không chỉ là các chi tiết về những cái tên hay những con số ghi năm tháng trong vài quyển sử Việt cũ hàng trăm năm tuổi vì nếu thế chẳng ai ở Việt Nam – trừ các phóng viên báo chí – cần đến các nhà sử học kiểu Việt cả, và (c) ý nghĩa của từ ngữ “sử liệu” cùng tầm quan trọng của sử liệu.

Sử liệu không chỉ là tư liệu ghi trong những quyển sử hàng trăm năm tuổi vốn không được tự động mặc định là chỉ toàn chứa chất các sự thật đã được kiểm chứng hay đã có bằng chứng. Sử liệu còn là những tài liệu chưa được chính phủ một nước công bố khi chưa hết thời hạn 50 năm hay100 năm mà luật pháp nước họ quy định, và ngay cả khi được công bố sẽ dẫn đến các nghiên cứu hàn lâm/điều tra thực địa/thẩm định chuyên sâu/đánh giá chuyên biệt trước khi một sử liệu được chính thức ghi thêm vào sách sử để bổ sung/thay thế/chỉnh sửa/tiếp tục dán nhãn “còn gây tranh cãi”. Sử liệu còn là những ghi nhận lưu trữ thông tin ngay trong thời hiện tại để phục vụ nghiên cứu Sử của các thế hệ mai sau. Và giá trị của Sử trong tương lai sẽ được tôn vinh cao nhất nhờ hiện tại có đầy đủ trang thiết bị giúp nghiên cứu/điều tra/ghi nhận từng sự việc một để các chi tiết lịch sử trong Môn Sử của tương lai đều có tài liệu chứng minh có thực và thực có.

Công việc đặc thù liên quan đến Sử của một sử gia/“nhà sử học”/công chức “viện sử học” có bao gồm cả việc ghi nhận lưu trữ thông tin ngay trong thời hiện tại để phục vụ nghiên cứu Sử của các thế hệ mai sau ấy. Vậy thử hỏi ngoài cái việc chăm bẳm vào chỉ mỗi việc “Thành Đô” theo đà tạo sóng của bọn chống Việt trong khi chả có tài liệu quái gì cả do chưa đến thời hạn công bố tài liệu mật quốc gia của Trung Quốc và Việt Nam theo thông lệ quốc tế để kiểm chứng so sánh tổng hợp, thì đã có “nhà sử học” nào ở Việt Nam quan tâm lưu trữ sử liệu cho hậu duệ?

Tôi có tình cờ quen một bác cao niên trên 80 tuổi tên Nhi khi thăm một người quen tại một bịnh viện ở Thành Phố Hồ Chí Minh cách nay vài tháng. Do tính cách từ nhỏ luôn tạo thiện cảm nơi người đối diện bằng cung cách ăn nói lễ độ trí hóa cao cùng tác phong đĩnh đạc cũng như khuôn trung luôn biểu cảm sự quan tâm chăm chú xem trọng ý kiến người đối diện, tôi không bao giờ chịu trao danh thiếp để không phải “hé lộ” thông tin “bí mật” mình là Hoàng Hữu Phước, Thạc sĩ Kinh doanh Quốc tế, Nghị Sĩ Khóa XIII. Nếu được hỏi, tôi chỉ cho biết tôi tên Phước. Only this and nothing more – nghĩa là chỉ thế thôi. Bác Nhi ở Phú Yên, được con cháu đưa từ Nha Trang vào Thành Phố Hồ Chí Minh chữa bịnh. Bác khoe tôi xem hình bác chụp đen-trắng ố vàng xưa cũ, rất đẹp trai, trong quân phục quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Khi bác nói đó là quân chủng Biệt Động Quân, tôi nói hồi nhỏ mỗi chiều nghe radio phát sóng chương trình của quân chủng Biệt Động Quân và có nhớ bài hát dữ dội có lời “…Biệt Động Quân: SÁT!..”, thì bác Nhi lè lưỡi lắc đầu nói rằng bác không có “sát” ai hết do bác chỉ là một quân nhân hành chánh làm việc tại Trung Tâm Huấn Luyện Biệt Động Quân Dục Mỹ hồi đó gọi tắt là DMRTC mà thôi. Bác nói bác đi Mỹ hoài để thăm các con các cháu, có khi ở vài ba tháng, nhưng bác từ chối sang bên đó sống, trong khi vợ bác thì chịu sang ở theo lời năn nỉ của cháu con. Bác cho biết hình như có cán bộ tình báo gián điệp Việt Cộng thâm nhập vào đội ngũ làm việc ở DMRTC nên khi giải phóng, bác chia tay gia đình ra trình diện ủy ban quân quản, khai báo trung thực vào hồ sơ tập trung đi “học tập cải tạo” dài lâu, nhưng lại được “cán bộ cộng sản” cho về ngay do có một vị nào đó sau rèm đã bút phê rằng bác không “có công với cách mạng” nhưng cũng không thuộc diện DMRTC “ác ôn có tội với nhân dân”. Bác nghĩ chắc là có một cán bộ cộng sản bí mật nào đó trong thời gian thâm nhập DMRTC đã nhận thấy bác là một “binh sĩ văn phòng” có tư cách, làm việc không đụng đến vũ khí, và không tham gia rèn luyện các “sát thủ bậc nhất của quân lực Việt Nam Cộng Hòa”, nên đã chiếu cố cho bác sống đời sống dân sự bình an tuyệt đối ngay lập tức. Bác nói “Biệt Động Quân tụi nó dữ lắm” và kể rằng khi chiến sự diễn ra ác liệt, quân đội Việt Nam Cộng Hòa tan rã trên khắp các mặt trận các vùng chiến thuật Miền Trung, bác bỏ quân phục, chạy khỏi DMRTC trà trộn theo các đoàn thường dân lánh nạn, và bác nhiều lần chứng kiến việc các binh sĩ Biệt Động Quân xả nguyên băng đạn tiểu liên bắn nát ngực hay lưng thường dân nào có xách va-li “Samsonite” vì trong đó bảo đảm có chứa vàng ngọc và đô-la Mỹ. Họ không chĩa súng đe dọa hét bảo đưa các va-li đó, chẳng qua vì họ biết nếu không nhanh tay giết-cướp-chạy ngay ắt sẽ bị chiến hữu Biệt Động Quân khác bắn nát lưng mình để cướp-của-cướp. Khi tôi hỏi khi chạy tán loạn như vậy thì ai cũng ngụy trang thành thường dân thì sao bác biết các sát thủ đó là binh sĩ Biệt Động Quân, bác nói đó là do nhận diện nhờ có kinh nghiệm thâm niên phục vụ DMRTC, cứ nhìn sắc mặt, đầu tóc, vũ khí, cách cầm vũ khí, cách sử dụng vũ khí, và cách im lặng giết người nhanh gọn ngay lập tức của họ khi gặp “đối tượng” là biết ngay; thậm chí đang chạy mà bác nghe…“tiếng súng của Biệt Động Quân” là bác kêu dân chúng hãy chạy theo bác rẽ sang hướng khác rời xa đường tháo chạy của Biệt Động Quân, còn nếu tiếng súng nghe không giống “của Biệt Động Quân” thì bác hối dân chúng chạy nhanh lên phía trước hoặc tiếng súng quá gần thì nằm dạt ra hai bên đường. Cũng tại khiếp sợ Biệt Động Quân khét tiếng “khát máu” thật, mà bác đã dẫn một đoàn dân chúng chạy thục mạng vào rừng sâu, chấp nhận nguy cơ gặp một thế lực bị Cộng Hòa tuyên truyền rằng“hung tàn khát máu” có tên “Việt Cộng” mà bác chưa từng nhìn thấy cái “khát” đó được “Việt Cộng” thể hiện ra sao.

Trên là những “sử liệu” mà không rõ có công chức nào của Nhà Nước ở các “viện” sử học hoành tráng của Nhà Nước phối hợp cùng các “nhà sử học” ruột thịt của Nhà Nước chịu khó tiếp cận, ghi chép, ghi âm, ghi hình để làm “sử liệu” hay chưa.

Nếu những đấng hưởng lương và phúc lợi từ tiền thuế của dân và tài nguyên quốc gia là công chức của Nhà Nước ở các Viện sử học hoành tráng của Nhà Nước phối hợp cùng các “nhà sử học” của Nhà Nước muốn tiếp cận, ghi chép, ghi âm, ghi hình để làm “sử liệu” thì chỉ có thể tìm gặp những người nào như bác Nhi, vì tháng trước bác phone cho tôi hỏi thăm sức khỏe của tôi và thều thào nói bác đang cảm thấy rất mệt. Ngày hôm sau, con trai lớn của bác Nhi đã điện thoại cho tôi báo hung tin bác đã đột ngột qua đời. Hóa ra đó là cuộc gọi cuối trước lúc ra đi của bác cho tôi, người tâm giao xa lạ lúc chào bác ra về đã giơ nắm đấm chúc bác khỏe mạnh như một cựu binh “Biệt Động Quân” cho ca đại phẫu hôm sau. Tôi đã thầm xin lỗi vì đã không trung thực đầy đủ với bác, không cho bác biết tôi là ai, dù bác nói trông tôi có phong cách một “ông giám đốc” hay một “ông lớn” nào đó chứ không phải chỉ là một “dân đen tư nhân nghỉ hưu không lương hưu tên Phước” như tôi đã cho bác biết như thế về mình.  

C) Người ta chỉ mặc định xem những gì ghi trong các pho Sử cổ của nước nhà là chân lý, không hề ngờ vực bất kỳ chi tiết nào trong đó.

Người ta chỉ mặc định xem những gì ghi trong các pho Sử cổ của nước nhà là chân lý, ngay cả những điều không rõ ràng cũng được tự động mặc định không thể làm gì hơn cho một định thẩm cứu nghiên.

Người ta chỉ mặc định xem những gì ghi trong các pho Sử cổ của nước nhà là chân lý, ngay cả những điều vô lý vô pháp vô thiên không có bất kỳ sử liệu gì chứng minh cũng không khiến người ta chấm dứt sự tôn vinh đã lỡ lầm trao tặng cho ai đó như trường hợp Chu Văn An.

Người ta chỉ mặc định xem những gì bọn chống Việt – gồm bọn người Việt chống Cộng cùng bọn Tàu và Anh Mỹ vân vân – nêu lên về Hoàng Sa, Trường Sa, Thành Đô, là những vấn nạn Sử duy nhất tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà sử học Việt Nam.

Người ta chỉ mặc định xem những gì liên quan đến quốc hiệu của Việt Nam cộng sản hiện nay trong tương quan so sánh với quốc hiệu của Việt Nam – cũng cộng sản – trước đây, là những vấn đề Sử duy nhất cao quý tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà sử học Việt Nam.

Người ta chỉ mặc định xem việc điêu ngoa nói nhăng nói cuội chống lại kiến thức “uyên thâm uyên bác” về “biểu tình” của Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước là hành vi duy nhất xứng đáng cho công ăn việc làm duy nhất của những nhà sử học Việt Nam từ đường hang chốn tháp ngà sử học chui ra chốn nghị trường lập hiến và lập pháp Việt Nam.

Người ta không hiểu một chân lý rằng chính các sử liệu thu thập được từ những cựu chiến binh như Bác Nhi ở Phú Yên mới là thứ vũ khí có sức công phá hủy diệt cực kỳ ghê gớm triệt hạ các thế lực thù địch chống Việt Nam, vì các sử liệu ấy (a) củng cố chính nghĩa của Cộng Sản Việt Nam để đánh bại bọn “tự diễn biến” nội địa, (b) bóc trần sự nhơ nhớp của “Cộng Hòa” để đánh bại “tàn dư” của “Cộng Hòa” tại hải ngoại, và (c) đó mới là những “sự thật” làm tư liệu phong phú cho việc phát hành bộ  Việt Nam Sử Ký Toàn Thư năm 2075 nhân kỷ niệm 100 năm Ngày Chiến Thắng.

Hoàng Hữu Phước, Nhà Sử Nghiên

Ghi chú:

1) Nhà Sử Nghiên là…nhà nghiên cứu sử. Nhà Sử Nghiên cao hơn “Nhà Sử Học” chín bậc cửu trùng vì “nhà sử học” ở Việt Nam (a) chỉ biết học Việt Sử mà thôi, (b) chỉ biết học Việt Sử từ các quyển “sử” cũ đã có trong quá khứ được dịch từ tiếng Hán sang tiếng Việt, (c) không biết rằng theo hàn lâm Âu Mỹ thì Sử bao trùm nhiều lĩnh vực như đã được Hoàng Hữu Phước nêu rõ trong bài Thế Nào Là Sử Gia , (d) học lực chỉ ở mức Lớp 9 nhảy lên đại học vốn là nơi để một người được đào tạo cho một nghề chứ không bao giờ đào tạo ra một “nhà” nào cả vì “nhà” là do “nghiên cứu” mà được trở thành, (e) không dám xưng là “Sử Gia” mà cũng chẳng được ai gọi là “Sử Gia”, và (f) chẳng bao giờ được các “Sử Gia” nước ngoài xem trọng do chẳng bao giờ nói được ngoại ngữ –  kể cả tiếng Hán – và chẳng có công trình nghiên cứu tầm cỡ “phá băng” tức điều tra chứng minh giải tỏa được những khúc mắc trong lịch sử dù chỉ trong nội tình lịch sử của chính nước mình để giới sử gia thế giới hiểu tường tận hơn.

2) “Hết sức uyên thâm uyên bác” là lời khen tặng của một đại tá công an họ Võ dành cho Hoàng Hữu Phước bằng tin nhắn và khi đến văn phòng Công Ty MYA thăm Hoàng Hữu Phước và Lại Thu Trúc ngay sau đại biến Luật Biểu Tình; hoàn toàn không phải lời tự phong của Hoàng Hữu Phước dù cho con mèo của ông ta thực sự có cái đuôi rất rất dài.

Tham khảo các bài về Sử của Nhà Sử Nghiên Hoàng Hữu Phước:

Học Sinh Và Vấn Đề Giỏi Môn Việt Sử  11-2011

Tiểu phẩm trào phúng Tết: Nhà Sử Học  26-01-2014

Tết Mậu Thân 1968  28-01-2014

Thế Nào Là Sử Gia   05-02-2014

Sử Liệu Nghị Viện Việt Nam  04-10-2014

Các tham khảo khác:

Đất nước mình ngộ quá phải không anh  29-5-2016

Lại Thu Trúc 22-12-2015

Hoàng Hữu Phước vs Chu Văn An: Sự Thật Về Nội Dung Đối Đáp Hùng Biện Trực Diện Của Hoàng Hữu Phước Với Các “Nhà Báo” 25-4-2019

Hoàng Sa (Hội Chứng Hoàng Sa) 28-7-2014

Điều Cấm Vận

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng

03-5-2019

                   Mục Lục

A- Truyền Thuyết Điều

B- Biên Niên Sử Mỹ Cấm Vận Việt Nam

C- Điều Triều

A- Truyền Thuyết Điều

Như điều bắt buộc phải có nơi một nhà giáo đã được nêu cực rõ trong bài “Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai nghĩa là phải có lòng tự trọng mà với lòng tự trọng đó một người sẽ không bao giờ cố len chân chen chúc vào làm “nhà giáo” nếu nhận thấy (a) kiến thức của mình chưa đạt mức uyên thâm, chưa ở thế bao trùm, chưa làm chủ đa dạng, không có khả năng dùng ngôn ngữ hùng biện thật cuốn lôi dẫn hấp để vừa truyền tải ngần ấy sự uyên thâm/bao trùm/đa dạng/cuốn lôi đến với học trò vừa làm bản thân trở thành thần tượng nơi học trò để học trò ngưỡng mộ noi theo tiếp bước trở thành những nhà giáo đúng nghĩa; cũng như khi nhận thấy (b) bản thân vừa không có niềm đam mê trở thành một nhà giáo tài ba chân chính, vừa cho rằng mình không có khả năng quán xuyến được điều kiện sống của bản thân và gia đình để có thể đeo bám cái nghề ấy mà không bao giờ nhỏ lệ buồn than tức tưởi trách phận thân sao lương tiền không dào dồi như ý.

Để trở thành một giảng viên Anh Văn đúng nghĩa một nhà giáo, tôi đã phải ngay từ lớp 6 trung học vừa phát huy năng lực “tấu thư” sáng tạo giàu tưởng tượng, vừa tìm đọc và lắng nghe biết bao câu truyện và câu chuyện của Việt Nam và thế giới để phục vụ hai mục đích gồm (a) hiểu biết thật nhiều với vốn từ thật nhiều, và (b) khi trở thành nhà giáo ngoại ngữ sẽ kể lại cho học trò bằng tiếng Anh những câu truyện và câu chuyện nào thú vị để vừa luyện nghe và luyện nói cho các em, biến tiết học “Luyện Nghe Tiếng Anh” chán phèo không những thành tiết sinh hoạt giải trí hấp dẫn dù theo kiểu tự soạn tự quyết về biết bao chuyện gồm cả kiểu dựa vào thần thoại Cổ La-Hy như Chuyện Tình Của Thần Vệ Nữ Venus và Bán Thần Adonis, kiểu lập lại  truyện dân gian như Đức Ngài Râu Xanh, kiểu biến tấu từ cái tên kinh dị có sẵn như Ác Quỷ Frankeistein, hay kiểu hiện đại hóa truyện rùng rợn Ba Điều Ước từ nguyên tác Cái Vuốt Khỉ, hoặc kiểu phỏng theo truyện tranh tiếng Anh Chiếc Hộp Kinh Hoàng, v.v. và v.v. mà chỉ có tôi mới không những biết mà lại còn kể được chuyện để làm các sinh viên tỉnh ngủ gật, tập trung hồi hộp lắng nghe, ớn lạnh sống lưng, tay viết hý hoáy các từ mới vào tập, miệng phá ra cười ha hả khi tôi biểu diễn thể hiện bộ tịch, dùng âm vực mô phỏng âm thanh và cuồng nộ của yêu tinh quái thú quỷ yêu, mà lại còn sử dụng cái “tấu thư” để kết thúc mỗi truyện kể bằng những lời khuyên mang tính đạo đức với gương mặt “thầy” cực kỳ nghiêm túc “tỉnh bơ” tấu hài mà chẳng cười gì, thậm chí còn trố mắt giả vờ ra vẻ ngạc nhiên tột độ không hiểu vì sao cả lớp lại có cái sự “cười bò” giải tỏa quá trình hồi hộp đứng tim trước đó, khiến cả lớp lại  thêm tức cười biến thành “vỡ rạp” làm phiền các giáo viên các lớp gần bên.

Đoạn trên gồm chỉ một câu duy nhất, tức chỉ có một dấu chấm hết ở cuối câu, sau chữ “gần bên”. Đây là kiểu hành văn viết – ngay cả nói khi thuyết trình – của tôi dù bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, mà tôi chịu ảnh hưởng từ văn phong phức tạp cầu kỳ của Edgar Allan Poe (1809-1849), đại văn hào tiểu thuyết kinh dị trinh thám hình sự và nhà thơ vĩ đại trường phái lãng mạn của nền văn học Mỹ cận đại, có ảnh hưởng sâu sắc tác động đến các đại văn hào khác như Jules Verne (tác giả của Du Hành Vào Lòng Trái Đất) và Sir Arthur Conan Doyle (tác giả của bộ Thám Tử Sherlock Holmes), cũng như đến tôi, truyền nhân duy nhất của Thầy Lê Văn Diệm.

Tất nhiên, có những truyện không có cái kết có hậu và cũng hoàn toàn không có tiếng cười mà là sự lắng đọng suy tư nơi sinh viên. Một trong những truyện loại này có tựa đề “Điều” mà tôi đọc được trên một tờ báo ở Sài Gòn thời Việt Nam Cộng Hòa nay xin tóm tắt như sau để dẫn nhập vào một vấn đề chính trị mà thế giới vừa qua rất quan tâm.

Truyện kể rằng ở một làng nghề thủ công nọ tại Việt Nam chuyên về làm đồ mỹ nghệ sơn mài, có quy định trai gái của làng dứt khoát không được kết hôn với gái trai các làng khác. Quy định này để ngăn ngừa vấn nạn “mất nõ thần” tức mất bí quyết pha trộn các hóa chất phục vụ vẽ sơn mài. Thế rồi oái oăm thay, cô Mỵ Châu là “con một” xinh đẹp nhất làng của gia đình ông “Hương Quản”, một chức sắc ắt tương đương với “chủ tịch hội đồng nhân dân xóm”, lại bị “rù quến” bởi một thanh niên đẹp trai tên Trọng Thủy ở làng khác. Không may cho đôi uyên ương ấy, vụ việc bị nhanh chóng phát hiện do sau bữa cơm tối lúc nhà thắp đèn cầy tối hù chuẩn bị đi ngủ, ông hương quản cầm chiếc đèn dầu hỏa Huê Kỳ đi kiểm tra trước sau phòng ốc, thấy phòng của ái nữ mình yêu quý hơn châu ngọc có chiếc gối ôm được phủ chăn trên giường trống trơn tăm tối, bèn hô vang kêu gia nhân cùng tá điền đốt đuốc đi cài răng lược băng đồng tìm kiếm. Khi thấy đoàn quân tiến đến dù không có lông thiên nga hay lông vịt dẫn đường, chàng trai bỏ chạy nhanh nhất có thể, nhảy ùm xuống sông bơi qua cù lao tẩu thoát vào đêm trường tịch mịch. Cô gái bị bắt trói giải về. Khi mở phiên xử trước sân nhà, nghe cô con gái bày tỏ sự tin tưởng vào tình yêu cao đẹp của chàng trai, vào lời thề thốt của chàng rằng chàng chỉ yêu nàng vì nàng tốt bụng và nhân hậu chứ không phải vì nàng xinh đẹp nõn nà hay vì nàng là con nhà giàu có hoặc tại anh ta mơ tưởng chiếm hữu bí quyết pha dầu sơn mài, thậm chí nàng có già nua xấu xí tật nguyền chàng vẫn yêu thương suốt đời, v.v., rồi khi nghe con gái lạy xin cha đừng chia thúy rẻ quyên, ông hương quản nổi điên lắc đầu mắng con ngu dại, rằng “lỗi tại ta có con gái mà không nuôi dạy nên chẳng khác nào nuôi heo” – tức dưỡng nữ bất giáo như dưỡng trư – rồi tiện tay vung gậy quất con gái đến máu chảy thịt rơi. Khi gậy gảy, ông ngồi xuống phản, tuyên bố sẽ cho phép con gái được làm vợ chàng Trọng Thủy ấy, và ra lịnh thực hiện gia quy trước khi cho con gái được tự do, tức là quát tháo sai đặt cô gái nằm ngữa trên đất, lột trần áo xống xuống thắt lưng, bảo bốn gia nhân lực lưỡng quỳ gối tỳ đè lên hai đùi và hai vai của cô, trong lúc đó bốn gia nhân khác nhóm lửa, quẳng vào lửa vài nắm hạt điều còn nguyên vỏ, rồi cầm gắp sắt kẹp từng hạt điều bị cháy khét đang chảy dầu ra chèm nhẹp, dí các hạt điều ấy thoa lên toàn bộ gương mặt của cô theo những đường ngang lối dọc và dí luôn lên đầu hai nhũ hoa của cô, mặc cho tiếng thét la đớn đau thảm thiết của cô vang dội cả đêm đen. Tờ mờ sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy vì cái lạnh của sương mai, cô gái bò quơ tay vớ được tấm vải bên cạnh che vội thân thể đầy thương tích rồi khập khiểng dọ dẫm bước đi. Cứ thế, cô lết bộ lần từng bước một vừa đi vừa hỏi khi nghe tiếng lộp cộp vó ngựa đến gần, may được người xa phu thương tình cho quá giang một đoạn đường mới sang được làng bên đến tận nhà chàng Trọng Thủy nhân hậu chung tình. Khi chàng kình ngư bơi nhanh hơn rái cá này bước ra, anh ta thảng thốt kinh sợ thét lên trong nỗi kinh hoàng kinh khiếp kinh sợ gào lên xua đuổi rồi bỏ chạy nhanh hơn đà điểu khi nhìn thấy gương mặt bị hủy hoại nhăn nhúm chảy xệ mù lòa toàn thân đẫm máu ghê rợn của cô. Câu chuyện kết thúc ở đoạn truyện đăng trên báo viết rằng người ta tìm thấy cô khi cô nổi bập bềnh theo con nước tắp vào bờ sông mấy ngày sau đó.

Trước khi đi vào nội dung chính trị mà câu truyện “Điều” trên dẫn nhập, kính mời các bạn xem tiếp Phần B dưới đây.

B- Biên Niên Sử Mỹ Cấm Vận Việt Nam

30 năm thì một cấm vận thương mại của Mỹ áp đặt lên Việt Nam mới được gỡ bỏ hoàn toàn (1964-1994).

41 năm thì một cấm vận vũ khí sát thương Mỹ áp đặt lên Việt Nam mới được gỡ bỏ hoàn toàn (1975-2016).

Một lịnh cấm vận của Mỹ áp đặt lên một quốc gia không bao giờ là việc cỏn con để có thể được xóa bỏ nhanh chóng sau khi ban hành.

C- Điều Triều

Hạt điều thuộc cây công nghiệp mà hạt của nó đem lại cho nền kinh tế Việt Nam thu nhập rất cao từ xuất khẩu hạt điều nhân (cashew kernels), điều thô (raw cashew nuts) hoặc hạt điều thành phẩm đã qua rang muối và chế biến bánh kẹo.

Một sự thật hầu như chưa từng được bất kỳ ai nói đến là không bất kỳ quốc gia nào xuất khẩu hạt điều thành phẩm cho người tiêu dùng thực phẩm – ngay cả xuất khẩu hạt điều “thô” – mà không lột bỏ vỏ của nó. Không chỉ vì từ lớp vỏ ngoài của hạt điều người ta có thể trích ly những thứ hóa chất dù độc hại (như phenolic lipids, anacardic acids, và cardanol) nhưng phục vụ nhiều ngành công nghiệp (từ dược liệu đến thuốc diệt nấm mốc, thuốc diệt mối gỗ, lớp sơn lót công nghiệp, v.v. ), kể cả ngành thủ công mỹ nghệ chế tác phẩm vật sơn mài, mà tất cả đều gây thương tổn cho da, đặc biệt nghiêm trọng nếu người tiêu dùng tự nướng hạt điều rồi chờ nguội đưa lên miệng cắn ăn thì xem như môi bị acid làm cho bị phỏng nặng tiêu tùng. Do đó, khi đối tượng nhập khẩu là để dùng hạt điều như thực phẩm thì bên xuất khẩu sẽ phải tổ chức thuê mướn nhân công bóc vỏ hạt điều. Vỏ ấy sẽ bị vất bỏ nếu như không có xí nghiệp hóa chất nào quan tâm tìm mua như thứ phẩm của hạt điều.

Cấm vận của Mỹ giống như bản chất của hạt điều.

Hạt điều rất ngon và có giá trị cao. Những hứa hẹn cho một sự “ngon ăn” hoặc “ăn ngon” của việc chấp nhận đổi một thỏa thuận nào đó để lấy sự “xóa cấm vận” tức lấy “hạt điều”, hoặc tin vào hứa hẹn đó, cũng chỉ là việc bất khả. Không ai ăn sống hạt điều. Vỏ hạt điều nhất thiết phải được bóc tách (tất nhiên có sản phẩm hạt điều còn vỏ đã bị nướng cháy đen, được làm khô ráo không còn vương các acid, như đang bán tại các siêu thị như một cách chế biến quái đản chỉ có ở Việt Nam). Và hạt điều phải được rang nướng. Sự cấm vận của Mỹ áp đặt lên Việt Nam đòi hỏi rất nhiều công sức “chế biến” qua thời gian rất dài, từ vài năm đến vài chục năm. Phải mất 30 năm sự cấm vận ấy trên trận địa thương mại mới được gỡ bỏ, và phải mất 41 năm mới có việc gỡ bỏ hoàn toàn lịnh cấm vận vũ khí sát thương. Hạt điều thô đã nướng chảy acid, dù để nguội lạnh vẫn tàn phá da thịt con người. Cấm vận đã ban, các đàm phán theo sau, các cánh cửa hé mở cho các cuộc thăm viếng, nó vẫn tàn hại làm cả một đất nước điêu linh.

Đối với Mỹ, lịnh cấm vận do Mỹ áp đặt lên các quốc gia khác là một thứ “gia quy” khắc nghiệt, hoàn toàn không phải là thứ chỉ để hù dọa đơn thuần. Đó là đòn trừng phạt ghê gớm nhất, phức tạp kéo dài nhất, và nhằm đến sự ưu tiên đạt đỉnh điểm một hệ quả thảm khốc bậc nhất. Một lệnh cấm vận được ban ra không bao giờ để được gỡ bỏ nhanh chóng sau đó. Đây là lý do Tổng Thống Donald Trump hoàn toàn bó tay, bất khả xoay sở khác hơn cho một sự nhượng bộ bất kỳ dành cho Bắc Hàn, ngay cả việc gỡ bỏ chỉ một phần, và ngay cả khi Tổng Thống Donald Trump có thật tâm muốn nhượng bộ vì đại cuộc. Với thứ hạt-điều-thô-nguyên-vỏ vừa nướng mà Mỹ chìa ra mời mọc, Bắc Hàn đủ khôn để từ chối nhón lấy nhận về.

Đối với Bắc Hàn, lịnh cấm vận do Mỹ áp đặt lên Bắc Hàn không bao giờ có một tương lai giải quyết sớm hơn và tốt hơn. Việc tiền trao cháo múc chứ không phải tiền trao lúa múc đối với Bắc Hàn mới là việc mua bán đương nhiên công bằng: đồng tiền có thể xài ngay và cháo có thể ăn ngay. Bắc Hàn không thể chấp nhận tận hủy tất cả những tài sản nguyên tử quý báu đang có (trao hết tiền), chỉ để dài cổ trông chờ sự giao hàng của một lô lúa mà người dân Bắc Hàn nếu nhận được phải gieo trồng, phải dẫn thủy nhập điền, phải bón phân, phải gặt hái, phải phơi phóng, phải xay giã, phải xay xát, v.v. và v.v., rồi phải đi mót cũi mới nấu thành cháo để múc ăn. Đó là sự chơi trác của tiền trao rơm rạ múc. Chưa kể, sẽ luôn có sự ngụy tạo quen thuộc (như Mỹ đã luôn kiếm mọi cớ đối với Việt Nam, như láo xạo vu vạ Việt Nam lén giam giữ hàng trăm binh sĩ Mỹ, sát hại thoải mái các tù binh Việt Nam Cộng Hòa trong các “trại cải tạo”, và xâm lược cướp bóc chà đạp “nền dân chủ” Kampuchea, v.v., để lờ đi lời hứa bồi thường chiến tranh cho Việt Nam và để áp đặt lịnh cấm vận mới khác chống Việt Nam) rằng Bắc Hàn vẫn còn đang chứa vũ khí hủy diệt tại chốn thâm sơn cùng cốc nào đó mà Mỹ phái điều tra cho ra chân tơ kẽ tóc nên chưa thể gỡ bỏ các cấm vận được ngay cả khi toàn bộ vũ khí nguyên tử có bị Bắc Hàn lỡ dại tiêu hủy hết rồi. Đây là lý do Chủ Tịch Kim Jong Un  hoàn toàn bó tay, bất khả xoay sở khác hơn cho một sự nhượng bộ bất kỳ, ngay cả khi đó là sự nhượng bộ cho phép các thanh sát viên IAEA vào điều nghiên tại chỗ, và ngay cả khi Chủ Tịch Kim Jong Un có thật tâm muốn nhượng bộ vì đại cuộc thì ông cũng không có quyền chấp nhận đánh đổi tất cả mà không nhận được sự trao lại tương đồng ngay lập tức từ phía Mỹ, tức việc Mỹ gỡ bỏ hoàn toàn lịnh cấm vận. Với thứ hạt-điều-thô-nguyên-vỏ-vừa-nướng mà Mỹ chìa ra mời mọc, Bắc Hàn đủ khôn để từ chối nhón lấy nhận về.

Câu truyện tiểu thuyết về cô gái bị thoa dầu acid chảy ra từ hạt điều tàn phá dung nhan dẫn đến cái kết rất tàn nhẫn và tàn khốc, lẽ ra vẫn có thể khác đi nếu có sự nhượng bộ từ phía “trên cơ”, trên cơ sở hùng biện thuyết phục, chẳng hạn như các “gia quy” hãy ràng buộc rằng bí quyết sản xuất không được giao cho con gái dù đó là con một nên việc con gái có đi làm dâu nơi khác cũng chẳng hề chi, rằng bí quyết sản xuất phải được chia thành nhiều phần nhỏ cho nhiều người tín cẩn trong thân tộc mà chỉ có sự tụ họp đủ các phần ấy lại mới có thể tạo nên được công thức sản phẩm bí truyền, hoặc rằng ông bà hương quản phải tôn trọng luật pháp triều đình để từ đó biết xem quốc gia cương thổ là trọng chứ không phải biến lãnh địa chật hẹp ao làng thành khu biệt lập nội bất xuất, ngoại bất nhập, v.v. Nghĩa là các nhượng bộ đều có thể được đề ra, dù cho có thể sự nhượng bộ có khi chỉ trên cơ sở phải lựa chọn giữa cái rất kém và cái kém nhất – mà trong trường hợp này thì cái rất kém là trọng nam khinh nữ phân biệt giới tính chẳng hạn, vẫn có thể thà chấp nhận còn hơn so với cái kém tàn tệ là việc hủy hoại cuộc đời và mạng sống đứa con gái trong truyện và những người con gái tương tự trong đời.

Câu truyện có thật về cuộc họp thượng đỉnh Trump-Kim ngày 27-02 vừa qua đi vào bế tắc dẫn đến cái kết quả quá thất vọng so với sự kỳ vọng đầy hy vọng và phấn khích của nhân loại, lẽ ra vẫn có thể khác đi nếu có sự nhượng bộ từ hai phía trên cơ sở hùng biện thuyết phục, chẳng hạn như thay vì chỉ là một văn bản soạn sẵn dài có hai trang in trên giấy khổ Letter quái gở mà trên thế giới hầu như chỉ có Mỹ dùng, có nội dung nêu lên những gì Bắc Hàn phải thực hiện như điều kiện tiên quyết, triệt để, toàn diện, có thể kiểm chứng được, thì văn bản ấy lẽ ra nên là quyển tài liệu dày cộm vài trăm trang đề xuất một lịch trình cụ thể hai bên phải thực hiện theo một lộ trình tuần tự trước-sau kéo dài trong ít nhất hai năm cho những nội dung bao gồm vài ý chính như:

(a) các cuộc họp cấp chuyên viên cũng như cấp cao về các nội dung theo tuần tự thời gian và bao gồm những chi tiết chẳng hạn như các thời điểm cho cuộc họp song phương Mỹ-Triều cấp chuyên viên tại Bình Nhưỡng để trao nhau bản chi tiết các yêu cầu của mỗi bên, trình bày các lý do đòi hỏi phải có các yêu cầu đó;

(b) cuộc họp song phương Mỹ-Triều cấp bộ trưởng tại New York để trao nhau bản chi tiết các đòi hỏi yêu cầu giữ nguyên, các đòi hỏi nay đồng ý gỡ bỏ khỏi danh mục các yêu cầu, và các đòi hỏi nay đồng ý điều chỉnh nhằm giảm bớt các cách biệt giữa các yêu cầu của hai phía;

(c) cuộc họp song phương Mỹ-Triều cấp bộ trưởng tại Bình Nhưỡng trao đổi các ý kiến của lãnh đạo cao nhất của mỗi bên;

(d) cuộc họp đa phương Mỹ-Triều-Hàn-Nhật tại Seoul nhằm tạo điều kiện cho Hàn-Nhật đề ra các cam kết cụ thể đối với các hỗ trợ xây dựng kinh tế dành cho Bắc Hàn, đồng thời nêu ra các vấn đề quan ngại mong Bắc Hàn giải đáp và giải tỏa;

(e) cuộc họp đa phương Mỹ-Triều-Hàn-Nhật-IAEA tại Seoul nhằm giải đáp các vấn đề quan ngại của mỗi bên, tạo điều kiện cho mỗi bên đề ra các cam kết cụ thể, nêu ra các yêu cầu cụ thể, giải đáp giải tỏa tại chỗ – nếu có thể – các quan ngại, thảo luận cách tiến hành thanh sát, nội dung thanh sát, giám sát thanh sát, báo cáo thanh sát, giải quyết kỹ thuật việc tiêu hủy vũ khí, kinh phí cấp cho công tác tiêu hủy vũ khí, kinh phí cấp cho việc giải tỏa mặt bằng và bồi thường người dân liền kề khu vực tiêu hủy, v.v.;

(f) cuộc họp song phương Mỹ-Triều cấp bộ trưởng tại Bình Nhưỡng về các dự án phát triển thuộc các lĩnh vực nào, nội dung các gói viện trợ/cứu trợ, và các hợp tác kinh tế cụ thể nào có thể thực hiện ngay thay vì chờ đến sau ký kết thông báo thượng đỉnh cũng như các hợp tác kinh tế cụ thể nào sẽ thực hiện ngay sau khi ký kết thỏa thuận thượng đỉnh;

(g) các hoạt động ngoại giao bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, v.v. tại Bình Nhưỡng;

(h) cuộc họp đa phương Mỹ-Triều-Hàn-Nhật-IAEA lần chót để rà soát tất cả các vấn đề và nội dung đã nhất trí thỏa thuận được;

(i) các biên soạn tài liệu họp thượng đỉnh, đàm phán về địa điểm họp thượng đỉnh và thời gian họp thượng đỉnh;

(j) họp thông qua bản nháp văn kiện họp thượng đỉnh cùng các vấn đề liên quan; và

(k) họp Thượng Đỉnh Mỹ-Triều Lần 3 tại Hà Nội, Việt Nam, ký kết thỏa thuận phi hạt nhân hóa hoàn toàn Bán Đảo Triều Tiên, trước sự chứng kiến của các lãnh đạo cao nhất của Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản, Liên Hợp Quốc, và IAEA.

Cuộc họp Thượng Đỉnh Mỹ-Triều Lần 2 tại Hà Nội đã thất bại. Nó đương nhiên thất bại. Tất nhiên các phát biểu trước cuộc họp ấy của các nhà phân tích chiến lược chính trị gạo cội của Việt Nam trên tivi đều chỉ dựa trên mong mõi mong muốn mong chờ mong đợi thiết tha của họ chứ không ở tầm cỡ phân tích chính trị chiến lược quốc tế. Tất cả các phát biểu đã thất bại, đơn giản vì không bất kỳ ai trong số họ nhớ đến một sự thật trần truồng (naked truth) rằng:

“Một lịnh cấm vận của Mỹ áp đặt lên một quốc gia không bao giờ là việc cỏn con để có thể được xóa bỏ nhanh chóng sau khi ban hành”.

Không một tổng thống nào của Mỹ đã từng dám nhanh chóng xóa một lịnh cấm vận ngay cả khi lịnh cấm vận đó là của vị tổng thống tiền nhiệm thuộc đảng đối thủ đối nghịch đối đầu.

Người ta có thể kỳ vọng vào những điều sau đây nơi Donald J. Trump:

(a) Donald J. Trump là vị tổng thống ưa chuộng tạo ra các tiền lệ cho hậu thế;

(b) Donald J. Trump không xem trọng các tổng thống tiền nhiệm, luôn khẳng định công khai chính Donald J. Trump mới là tổng thống vĩ đại nhất Hoa Kỳ (mà cho đến nay thì trong toàn nhân loại chỉ có Hoàng Hữu Phước nhận xét như thế về Donald J. Trump trước cả khi Donald J. Trump tuyên bố như thê);

(c) Donald J. Trump không xem trọng các quyết định quan trọng nào đã có trước đó và do đó luôn muốn ký ban hành các quyết định thay thế để có dấu ấn của ông trong lịch sử nước Mỹ;

(d) cũng vì ba điều trên mà ắt Donald J. Trump có đủ thông minh để nhận ra rằng Mỹ không phải là “ông Hương Quản” của một cái “ao làng”, rằng “cấm vận” không phải là “hạt điều nướng chảy acid” gì ghê gớm mà thí dụ điển hình là chính “cấm vận” đã thúc đẩy Việt Nam trở thành vận động viên nhảy sào để vượt qua “cấm vận” trở nên giàu mạnh và hùng mạnh giữa sự bủa vây của kẻ thù Trung Quốc và hàng xóm ASEAN vốn thoát sinh từ Tổ Chức Liên Phòng Đông Nam Á SEATO điên cuồng chống Cộng, và rằng “kẻ thù của Mỹ” không phải là “con gái của Mỹ” để Mỹ dí hạt điều nướng cháy vào đầu vú – nhất là khi “kẻ thù” ấy còn ghê gớm hơn cả Việt Nam vì có vũ khí nguyên tử không những đe dọa sự sinh tồn của các “đồng minh” quan trọng như Nhật Bản và Hàn Quốc mà còn đe dọa cả an ninh quốc phòng của chính lục địa nơi có nước Mỹ; và

(e) cũng vì bốn điều trên mà tốt hơn hết nên có sự việc Donald J. Trump là tổng thống đầu tiên sẽ làm một việc chưa từng có tiền lệ: dỡ bỏ ngay một phần cái gọi là “lịnh cấm vận”, và nếu như cho đến nay vẫn làm ngơ “xù” luôn khoản “bồi thường chiến tranh” cho Việt Nam thì sẽ không dám không dành ngay cho Bắc Hàn những viện trợ cần thiết nhằm xây dựng một “lòng tin” … như điều kiện tiên quyết, triệt để, toàn diện, vững bền, và có thể kiểm chứng được.

Chỉ khi lớp áo vỏ của hạt-điều-cấm-vận bị bóc tách thải loại, các hóa-chất-chính-trị có thể gây phỏng xót xa cho bên thực thi bị loại trừ, sự cấp bách hối hả cực đoan bị loại bỏ, sự lựa chọn điều rất xấu thay cho điều xấu tàn tệ được ưu tiên, và sự chấp nhận xem là hợp lý khi chọn ngay cả một hướng tiêu cực miễn sao nó ít trầm trọng hơn một điều tiêu cực tệ hại khác, thì hạt điều chính trị sẽ không thể làm bỏng cháy thịt da người ăn, và các bên của cuộc họp thượng đỉnh Mỹ-Triều sẽ không bị hụt hẫng trước một kết cuộc bất thành, tệ hại.

Cuối cùng, lẽ ra Mỹ đã phải nhận ra rằng một tập văn bản kế hoạch dày một gang tay kiểu Hoàng Hữu Phước diễn giải nêu trên nếu đã được soạn thảo ắt đã được vui vẻ ký kết tại Hội Nghị Thượng Đĩnh Mỹ-Triều lần II tại Hà Nội thì đó cuối cùng vẫn sẽ đáp ứng đúng các ý đồ của Mỹ do thời gian hai năm là quá đủ để (a) sự thâm nhập thực địa của IAEA và Mỹ vào Bắc Hàn được tiến hành “từ đồ dần dà” hầu hoạt động công khai từ đó nắm đầy đủ nhất về các nguồn còn lại của mối đe dọa nguyên tử để có các biện pháp loại trừ hữu hiệu ngay khi bùng phát một hiện thực nguy cơ, và (b) sự tác động vào dân chúng Bắc Hàn trong tư duy về “tự do dân chủ” được thực hiện qua tiến trình ngụy trang của viện trợ Mỹ và giao lưu văn hóa cùng hoạt động thể thao với Mỹ từ đó có thể tạo nên tâm lý thiên Mỹ nơi dân chúng Bắc Hàn làm tiền đề cho sự trở nên bớt vững chắc hơn của chế độ Bắc Hàn. Đơn giản hơn: từ hai sự thật rằng một lịnh cấm vận không thể bị xóa ngay bởi một vĩ nhân kiệt xuất như Donald J. Trump luôn bị Quốc Hội ngu xuẩn phá hoại trói tay, và một sự tiền trao mà cháo không múc không thể là hành động bất cẩn của một vĩ nhân kiệt xuất như Kim Jong-Un được hun đúc từ tiền bối thông minh, thì một ký kết giản đơn kiểu mệnh lệnh ngắn gọn áp đặt lên Bắc Hàn tại Hà Nội nếu biến thành hiện thực mới là điều kỳ quái điên rồ nhất từng xảy ra trong cái nhân loại điên rồ do Thượng Đế nặn ra này.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng

Tham khảo:

Cựu Nhà Giáo Hoàng Hữu Phước Viết Bức Tâm Thư Gởi Nhà Giáo Hiện Tại Và Tương Lai  09-4-2015

Nhà Giáo  25-11-2017

Tôi Và Thầy Lê Văn Diệm 22-02-2015

Nguyễn Văn Thiệu Trong Tương Quan Với Những Nhân Vật Lừng Danh Tại Việt Nam Và Trên Thế Giới

Hoàng Hữu Phước, MIB, Nhà Sử Nghiên

01-5-2019

A) Kiểu Cách Không Ra Gì Của Nhà Sử Học Việt Nam Hiện Đại Điển Hình

Như đã lập đi lập lại nhiều lần trong nhiều bài viết trước đây có liên quan đến “Sử”, vấn nạn nổi cộm làm sụp đổ hoàn toàn tòa lâu đài Sử trong cụm lâu đài kiến thức hàn lâm ở Việt Nam phát sinh từ hai lý do điên rồ duy nhất gồm (a) lực lượng “nhà sử học” quái đản quá đông đúc, và (b) Nhà Nước Việt Nam đã sử dụng lực lượng quái đản đó trong những gì liên quan đến “Môn Sử” trong tất cả các đại cuộc cải cách giáo dục.

Nhà sử học quái đản” là nhà sử học chỉ học Sử Việt từ các sách Sử hàng trăm năm tuổi của Việt Nam; hoàn toàn không biết ngành Sử có hàng trăm loại “sử gia” kể cả “sử gia hàng không”, “sử gia hàng hải”, v.v.; hoàn toàn không biết có “thế giới sử”; hoàn toàn không nghiên cứu sử đối với tất cả các chi tiết tồn tại đâu đó xuyên suốt lịch sử “nước mình” ngay cả từ thời dã sử để cho ra liên tục các công trình đúc kết tham khảo cho hậu thế tiếp tục bổ sung; hoàn toàn không sử dụng ngoại ngữ khi nghiên cứu sử đối với tất cả các chi tiết tồn tại đâu đó xuyên suốt lịch sủ ngay cả từ thời dã sử để cho ra liên tục các công trình đúc kết tham khảo cho hậu thế tiếp tục bổ sung; hoàn toàn không sử dụng ngoại ngữ để viết ra liên tục các công trình đúc kết tham khảo để tham gia với thế giới hàn lâm sử học cùng với các sử gia toàn cầu tranh biện về một chi tiết lịch sử Việt Nam mà thế giới không ngừng nghiên cứu hàng trăm năm qua hoặc về một chi tiết lịch sử nước khác mà thế giới cũng chưa hề ngưng nghiên cứu hàng trăm năm qua.  

Nhà sử học quái đản” còn là những người học xong đại học (trong khi chỉ học trung học đến lớp 9) nhưng lại được Đảng Cộng Sản, Nhà Nước Cộng Sản, báo chí Cộng Sản ưu ái phong ngay cho danh xưng “nhà sử học” chẳng qua vì mặc cảm tự ti trước thế giới hàn lâm, muốn Việt Nam có ngay các đấng hàn lâm để chen chân vào tháp ngà quốc tế. Trong khi đó, đại học chỉ là nơi đào tạo một nghề nghiệp, còn bản thân người tốt nghiệp đại học – gọi là “cử nhân” – thì phải chứng minh đã có quá trình nghiên cứu thâm sâu, học tập có tập trung vào lĩnh vực đặc thù để tiến vào đại học cho cùng lĩnh vực đó, và sau khi tốt nghiệp đã “hành” được cái “học” ấy với kết quả trên cả xuất sắc mới có được một danh hiệu “nhà” này “nhà” nọ – chẳng hạn “cử nhân Anh Văn” Hoàng Hữu Phước được học trò tự ý gọi là “Professor” (giáo sư đại học) thậm chí còn được học trò khi ca ngợi trên mạng LinkedIn đã tụ ý “phong” là “một PhD tức tiến sĩ giỏi nhất” chẳng qua vì cho đến nay người cựu sinh viên ấy đã 50 tuổi gặp biết bao giáo sư tiến sĩ Anh Văn trong đời vẫn không thấy ai giỏi bằng thầy của mình.

Nhà sử học quái đản” còn là những người bất tài vô dụng không thể dạy gì cho ra hồn về Môn Sử nên đã “tư vấn” cho Nhà Nước bỏ hẳn Môn Sử trong thi Tú Tài để khỏi phải làm gì về Môn Sử.

Cuối cùng, “nhà sử học quái đản” còn là những người để chứng tỏ với dân chúng là “ta vẫn còn đây” nên hè nhau rống sủa tru về “nhân quyền”, “dân chủ”, “xã hội dân sự”, “biểu tình”, “bỏ cụm từ Xã Hội Chủ Nghĩa trong quốc hiệu”, “lấy lại tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa với ý đồ diện tích từ Sông Bến Hải trở vào phải trả lại cho Việt Nam Cộng Hòa”, “tung hô cái gọi là “Hải Chiến Hoàng Sa”, “đòi vinh danh các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa tử trận trong cái gọi là hải chiến Hoàng Sa”, “đòi bỏ từ ngữ Ngụy Quân & Ngụy Quyền để lấy lại Hoàng Sa”, và đần độn “nói hùa theo bọn phản động hải ngoại về cái gọi là Mật Ước Thành Đô” sau khi bị Hoàng Hữu Phước tát cho méo mặt về “Vấn Đề Bô Xít”.

Với lúc nhúc những “nhà sử học quái đản” như vậy, chẳng trách sao trong khi các sử gia thế giới nghiên cứu rồi viết rằng Hoàng Đế La Mã Septimius Severus sinh ngày 11 tháng 4 năm 145 còn Bao Công thời Bắc Tống sinh ngày 11 tháng 4 năm 999, thì các “nhà sử học” Việt Nam bỏ mặc khiến sử Việt Nam có những chi tiết bất ngờ ngẫu hứng không rõ lấy từ nguồn lạ nào mà đăng đầy lỗ hổng trên Wikipedia như sau:

Theo các thu thập ắt từ “sử liệu” của Việt Nam trong bảng ở trên thì Quang Trung và Nguyễn Nhạc được sinh ra cùng một năm (sinh đôi hay anh đầu năm em cuối năm?) Trong khi đó, cái ả công chúa Lê Ngọc Bình của Nhà Lê là con dâu quý hóa của Nguyễn Huệ, tức là hoàng hậu vợ của Nguyễn Quang Toản, sau khi Nhà Tây Sơn bị đánh bại lại trở thành phi tần tức hầu hạ tình dục tức làm “vợ bé” cho Gia Long (hoặc bỏ rơi chồng không còn là “đại gia” để bám theo người có thể cho mình đeo 30 ký vàng từ chỏm đầu đến gan bàn chân, hoặc bị bắt về phục vụ tình dục miễn phí cho “vua” cứ như ả Thúy Kiều tình nguyện phục vụ “thổ quan” vậy), chẳng ra thể thống gì cả thì lại được trân trọng có ngày tháng năm sinh hẳn hoi. Ngay cả Võ Thị Sáu (nữ anh hùng cách mạng) và Võ Đông Giang (vị tướng “Việt Cộng” lừng danh từng ngự trị tại Trại Davis, Phi trường Tân Sơn Nhất, trước 1975) cũng không có ngày tháng sinh trong “sử liệu” mà chẳng “nhà sử học” Cộng Sản nào chịu thấy áy náy để “dày công nghiên cứu” cả, bảo sao cái học Sử ở Việt Nam không bị bọn nhà sử học quái đản để cho tự diễn biến thành ra hỏng bét thế này!

B) Các Ghi Nhận Ngắn Gọn Có Chọn Lọc Về Một Nhân Cách Nổi Trội Điển Hình

Những “dày công nghiên cứu” qua ghi nhận, so sánh, tổng hợp của tiền nhân tự ngàn xưa đã cho ra những cái như là “tử vi” gồm “tử vi ta” và “tử vi Tây”.

Theo Tử Vi Ta thì tôi “tuổi” Đinh Dậu. Rất có thể Việt Nam chẳng còn ai chịu nghiên cứu thâm sâu để phát triển cái thâm thúy của Tử Vi Ta trong khi lại có quá nhiều “thầy” tử vi bói toán từ ngoài chợ đến trong chùa, từ dưới sàn đến trên web, từ sách in đến giấy rời kiểu “Chùa Khánh Anh”, nên tôi thấy các bản thông tin quý giá thâm thúy vô cùng ấy đều na ná như nhau nghĩa là linh ta linh tinh lung ta lung tung nói nhăng nói cuội, cái gì cũng diễn tả bằng thơ con cóc dỡ ẹc, ngoại trừ một chi tiết tán ra thành  “trượng ngãi khinh tài” là tôi thấy cái Đinh Dậu ấy có dính dáng đến mình. Kỳ dư, phải nhờ đến câu truyền khẩu bên ngoài xã hội về “Trai Đinh Nhâm Quý thì…” thì tôi mới biết hóa ra cái Đinh cũng có dính khắn vào mình ra sao. Tóm lại, Tử Vi Ta mà kiểu mỗi năm mỗi “coi” cho từng tuổi là thứ vất đi.

Tuy nhiên, tình hình hoàn toàn đáng kinh ngạc với Tử Vi Tây, theo đó ba của tôi, anh rể của tôi, em trai của tôi, em gái út của tôi, vợ của tôi, và tôi đều có ngày sinh và tháng sinh thuộc “cung” Aries (trước 30-4-1975 ở Sài Gòn gọi là “Dương Cưu”, còn sau ngày ấy thì chả hiểu sao lại gọi là “Bạch Dương” để trùng tên với cây bạch dương – thậm chí có “cung” còn bị gọi là “Ma Kết” chả ra Tây chả ra Hán chả ra Ta gì cả). Theo sách vở thì lại có quá nhiều những điểm về Aries mà tôi thấy có dính dáng trên cả mật thiết đến mình, thậm chí khá dính dáng đến những vị Aries trong gia đình tôi, nhưng chẳng dính dáng gì đến những Aries nào đó trong xã hội, một phần vì các “nhà sử học” chẳng làm gì để “dày công nghiên cứu” ngày tháng sinh của các danh nhân Việt Nam bất kể trong quá khứ xa xưa hay quá khứ mới đây, và một phần vì hình như đất nước này ít Aries hay sao ấy vì một đặc điểm của Aries là ban phát của cải chứ không gom góp của cải mà hiện nay xuất hiện quá nhiều tên đại gia tham nhũng nên chắc chắn chúng không phải Aries, thêm vào đó, Aries là lãnh đạo tự nhiên và thanh cao chứ không do “phấn đấu” hay qua “rèn luyện” nên các quan tham nhũng trườn lăn lê bò toài lên ghế cao như Trịnh Xuân Thanh dứt khoát không thể nào là Aries.

Các tham khảo xem Aries có những đặc tính gì và tại sao Aries nổi bật nhất trong các cung thì có thể qua các tài liệu trên internet (chẳng hạn như tại trang thefamouspeople.com hoặc astrology-zodiac-signs.com hay là horoscopes.lovetoknow.com, v.v.) hoặc các sách về astrology hay horoscope tức tử vi Tây tại các quầy sách ở nước ngoài, trong đó có các nhận định về tính trội của Aries và các lời khuyên khi đối diện với một nam Aries cũng như cách chinh phục trái tim anh ấy. Dưới đây là tóm tắt một số về tính trội của nam Aries và một vài lời khuyên từ các trang web tử vi Tây ấy:

1) Một Số Tính Cách Nổi Trội Của Aries:

a– Có năng khiếu lãnh đạo thiên phú.

b– Là định nghĩa hoàn hảo về một khuôn mẫu nam tính nhất của phái nam: hiếu chiến và hiếu thắng trong mọi lĩnh vực, thu hút sự chú ý của phụ nữ và nam giới, sôi nổi, hoạt bát, không bao giờ mệt mõi, không bao giờ phí thời gian để than vãn tại sao thế giới đã không công bằng với mình mà sẽ dành thời gian để dạy cho thế giới những bài học chứng minh thế giới đã ngu và bất hạnh ra sao.

c– Là khuôn mẫu hoàn hảo của chiến tranh và lãng mạn.

d– Có tính cạnh tranh rất cao, đòi hỏi rất cao, và khả năng chinh phục rất cao.

e– Rất cần sự thách thức cao trong công việc và rất cần sự công nhận thành quả.

f– Đa tài.

g– Thích đối đầu, thích đương đầu, thích là người tiên phong, thích sáng tạo, thích chinh phục, thích chinh phạt, thích trừng phạt, thích làm việc độc lập, thích tình dục, thích chủ động trong tình yêu và tình dục.

h– Có khả năng hình thành chiến lược nhanh như chớp và lập kế hoạch cùng chiến thuật thực hiện chiến lược ấy dù trong công việc hay tình yêu.

i– Hào phóng trong thời gian và với tiền bạc.

j– Trọng danh dự, háo danh thơm tiếng tốt, xem nhẹ quyền lợi vật chất, tránh xa tiêu cực để không bị ô danh.

k– Là tổng hợp của những thái cực: đằm thắm nhưng nóng tính, rộng lượng vị tha nhưng không bao giờ dung thứ, ấm áp nhưng lạnh lùng, rất đam mê nhưng vô cảm, thích khống chế nhưng hay nhượng quyền, rất cẩn trọng nhưng thường liều lĩnh, rất đa tình nhưng lại rất thủy chung, rất cởi mở nhưng rất cực đoan, rất cấp tiến nhưng cực kỳ bảo thủ, giản dị nhưng cầu kỳ, hòa hoãn dịu dàng nhưng cứng rắn quyết liệt, khiêm tốn nhưng tự mãn, nhún nhường nhưng luôn sấn sổ đoạt ấn tiên phuông, nhút nhát nhưng to gan lớn mật, hùng biện thiên bẩm nhưng ít nói, nghiêm khắc nhưng hài hước, v.v và v.v.

l– Luôn sẵn sàng ra tay (chiến đấu, chống đối, chà đạp, “cản địa”, “chưởi đổng”, và không dè dặt chưởi ngay “ché đỏ”, v.v.).

2) Vài Lời Khuyên:

a– Đừng bao giờ cố gắng kiềm chế hoặc “ngáng giò” một Nam Aries, mà thay vào đó hãy để yên anh ta phát triển mạnh năng lực của anh ta thì tất cả mọi việc mọi người sẽ vừa ổn vừa phát triển tốt đẹp. Thế giới này đã phát triển qua bao thế kỷ về chính trị và công nghệ, thường nhờ được thúc đẩy bởi động lực của những Aries

b– Đừng tấn công một Nam Aries trong khi bản thân mình vừa không là một Nam Aries đã vậy lại vừa chẳng chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với cơn thịnh nộ trừng phạt của anh ta.

c– Ngay cả khi bạn nghĩ rằng anh ta sai, cũng đừng bao giờ chống lại anh ta vì anh ta sẽ mãi mãi xem bạn là kẻ thù và sẽ đánh bại bạn.

d– Cách tốt nhất để có một “chiến tướng” Nam Aries hữu dụng bên mình là phải yêu những gì anh ta yêu và ghét những gì anh ta ghét. Lạy Chúa, điều may mắn là anh ta chỉ yêu cái cao đẹp và ghét cái xấu xa.

C) Nguyễn Văn Thiệu Trong Tương Quan Với Những Nhân Vật Điển Hình Lừng Danh Tại Việt Nam

1) Nguyễn Văn Thiệu

Nguyễn Văn Thiệu là một tướng lĩnh của Việt Nam Cộng Hòa và là Tổng Thống duy nhất của “nền đệ nhị cộng hòa” của Việt Nam Cộng Hòa (từ 01-9-1967 đến 21-4-1975). Gọi là “tổng thống duy nhất” vì khi Nguyễn Văn Thiệu tuyên bố từ chức trao quyền lại cho Trần Văn Hương để nhanh chóng rời Việt Nam là lúc Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn toàn đại bại chỉ còn đủ thời gian cho các cánh quân Cộng Sản tràn ngập căn cứ địa cuối cùng của chế độ Sài Gòn, và Trần Văn Hương ngày 28-4-1975 nhanh chóng trao lại quyền lãnh đạo cho Dương Văn Minh để “Big Minh” tìm cách liên lạc với “Việt Cộng”, nên đối với nhà sử nghiên Hoàng Hữu Phước thì trên thực tế do Trần Văn Hương nhận quyền bính không thực quyền do một vị tổng thống đã mất sạch thực quyền trao lại để lãnh đạo một đất nước đang tan chảy nhanh chóng trên bản đồ địa chính trị thế giới đến độ các ngoại giao đoàn “đồng minh” cũng tháo chạy, không thể làm bất cứ việc gì để bảo vệ “đất nước” và dân chúng, nhanh chóng đùn đẩy cái quyền bính ấy cho Dương Văn Minh để “đàm phán phải quấy” với “Việt Cộng” nghĩa là khởi động tiến trình nhục nhã tự xóa sổ Việt Nam Cộng Hòa thì dứt khoát chuyện Trần Văn Hương có danh chính ngôn thuận được các “nhà sử học chống Cộng” và “các nhà sử học quái đản” cung kính gọi là “vị tổng thống dân cử thứ nhì và cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa” là bằng chứng cho sự vô liêm sĩ “mặt dầy” của các “nhà” ấy.

Nguyễn Văn Thiệu là một Nam Aries chính hiệu.

Nguyễn Văn Thiệu có đầy đủ các phẩm chất của một Nam Aries, và những điểm sau được nhận thấy có nơi Nguyễn Văn Thiệu rất giống các liệt kê tính cách đã nêu ở trên về một Nam Aries:

a– Có năng khiếu lãnh đạo bẩm sinh, không cần “Đảng”, chẳng cần phải kinh qua “lãnh đạo địa phương” để “học việc” hay “tập sự” vẫn có thể “lãnh đạo quốc gia”, nắm quyền bính trong tay mới lập “Đảng” một cách không kèn không trống rồi xóa sổ “Đảng” một cách không trống không kèn. Tất cả đều là trò chơi nằm trong tay và theo ý muốn của lãnh đạo Nguyễn Văn Thiệu.

b– Hiếu chiến và hiếu thắng: Tất cả các tướng lĩnh Việt Nam Cộng Hòa cấp cao (Đại Tướng) hơn Nguyễn Văn Thiệu (Trung Tướng) cũng phải ở dưới quyền lãnh đạo của Nguyễn Văn Thiệu đơn giản vì chỉ có Nguyễn Văn Thiệu là tướng lĩnh có tuổi thuộc “cung” Aries.

c– Là khuôn mẫu hoàn hảo của chiến tranh và lãng mạn: có các tin đồn về sự dan díu của Nguyễn Văn Thiệu với ca sĩ Kim Loan và có con với nữ ca sĩ này.

d– Thích chơi chữ: Nguyễn Văn Thiệu là tác giả của câu “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm” mà những kẻ thất trận, sợ Cộng Sản đến thất kinh hồn vía thi nhau chạy trốn, ưa chuộng, dùng làm câu khuôn vàng thước ngọc mang tính “chân lý”. Một câu khác là: “Đất nước còn, còn tất cả, đất nước mất, mất tất cả”. Tuy ý tứ bình thường và “vulnerable” tức nhiều sơ hở, các phát biểu vẫn nêu lên được một đặc điểm của Aries là thích chơi chữ nơi Nguyễn Văn Thiệu. Sơ hở trên đã bị Hoàng Hữu Phước — đối thủ của Aries Nguyễn Văn Thiệu — cho ra hai vặn vẹo lại rằng (i) “Đừng nghe những gì Chống Cộng nói, và cũng đừng nhìn những gì Chống Cộng làm, vì Chống Cộng chỉ nói bậy và làm bậy”, và rằng (ii) làm chính trị và gây chiến tranh mà dựa vào “nghe” kẻ thù nói gì và “nhìn” kẻ thù làm gì rồi dãy nãy như con nít trách móc lung tung khi bị lừa sẽ là thứ đại ngu vì ngay cả Tôn Võ Binh Pháp còn bày ra các chiến thuật nhằm đánh lừa đối phương, trong đó có chiêu chẳng hạn như “dương Đông, kích Tây” v.v.

e– Thích làm việc độc lập: Nguyễn Văn Thiệu không thích có người Mỹ ngồi trên đầu ông, sai khiến ông, lừa bịp ông.

f– Có khả năng hình thành chiến lược nhanh như chớp và lập kế hoạch cùng chiến thuật thực hiện chiến lược ấy dù trong điều hành đất nước, trong tranh cử, trong đối phó trên các mặt trận ở các quân khu. Việc thành lập một “Đảng” mang tên “Đảng Dân Chủ” với đảng kỳ cờ vàng sao đỏ để hợp thức hóa hồ sơ tái tranh cử tổng thống để rồi dẹp ngay cái “đảng” ấy, hoặc ra lịnh bỏ các mặt trận để rút quân về bảo vệ Sài hòn, v.v., là những chứng minh cho khả năng ấy của ông, dù cho các kế sách ấy có cái lại trở thành thảm họa cho sự tồn vong của cả chế độ của ông.

Ghi chú: Việc liên quan đến Đảng Dân Chủ do Hoàng Hữu Phước là người đầu tiên trên toàn thế giới nêu lên trong nhiều bài viết, chẳng hạn như bài Việt Nam Cộng Hòa Có “Đa Đảng” Không? Mỹ Có “Đa Đảng” Không?. Sau này đám Việt Kiều hải ngoại chống Cộng khi biết hóa ra có cái “Đảng Dân Chủ” do Hoàng Hữu Phước là người đầu tiên trên thế giới tiết lộ mà họ chưa từng biết là đã có tồn tại, và Hoàng Hữu Phước dám đặt cho Việt Nam Cộng Hòa cái danh “zero đảng” so với Mỹ “lưỡng đảng” và Việt Nam “độc đảng”, đã ra sức sáng tạo thông tin xạo Fake News cứ như cái “đảng” ấy có thật mà họ “có biết”, tạo ra danh sách dăm ba “thành viên” mà ba cái tên là của người không có thật; gần đây chúng sáng tạo Fake News khác cho hoành tráng chi tiết hơn rằng:

Đảng Dân Chủ, có tên gọi ban đầu là Liên Minh Dân Tộc Cách Mạng Dân Chủ Xã Hội, Liên Minh Tự Do Dân Chủ, là một chính đảng hoạt động từ 1967 đến 1969 do Nguyễn Văn Thiệu thành lập để tham gia tranh cử độc diễn năm 1967 cho hợp hiến, và được thay thế bởi Mặt Trận Quốc Gia Dân Chủ Xã Hội (1969-1973) và Liên Minh Dân Chủ Xã Hội (1973-1975). Đây là tổ chức chính trị lớn nhất, là hình thức mở rộng của Đảng Dân Chủ, tập hợp của rất nhiều đảng phái và đoàn thể như Tân Đại Việt, Đại Việt Cách Mạng Đảng, Lực Lượng Đại Đoàn Kết, Khối Công Giáo Tị nạn Miền Bắc, Việt Nam Quốc Dân Đảng, Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng, Việt Nam Ngân Xã Cách Mạng Đảng, Đảng Công Nông Việt Nam, Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến.”

Cái đáng thương hại của nổ lực sáng tạo Fake News trên của đám Việt Kiều Chống Việt là:

– Thiếu hiểu biết về ý nghĩa của “đảng chính trị”: Làm gì có cái “chính đảng” nào được lập nên chỉ để hợp pháp hóa hồ sơ tranh cử tổng thống của một cá nhân, để rồi cá nhân ấy dẹp luôn cái “đảng chính trị” ấy, chứ không phải lập “Đảng” vì nước vì dân vì chủ nghĩa vì lý tưởng gì ráo?

– Đã tranh cử “độc diễn” thì cách chi mà có “đảng viên” tên Nguyễn Cao Kỳ là đối thủ trong “đảng”?

– Cố đặt ra tên nhiều cái “đảng” để cố sức chứng minh Việt Nam Cộng Hòa “đa đảng” chứ không như nhạo báng của Thạc Sĩ Hoàng Hữu Phước, để rồi lại gom hết vô một giỏ dán nhãn Liên Minh Dân Chủ Xã Hội, vậy ý muốn phân bua là Việt Nam Cộng Hòa không phải “zero đảng” mà là “độc đảng” y như Việt Nam Cộng Sản hay sao? Đã viết là Đảng Dân Chủ “mở rộng” gom thêm các “đảng” khác, sao lại tự nhiên có cái tên Liên Minh dán đè lên chữ Đảng Dân Chủ? Chữ nghĩa còn ngu dốt đã bày trò viết lách như rác thảy lên Wikipedia.

– Tiếng Anh thì không bao giờ giỏi, còn tiếng Việt thì quên gần sạch bách, đó là thảm cảnh của bọn Việt Kiều Chống Việt nên chúng không còn khả năng hiểu tiếng Việt rằng (a) một “đảng” có quyền lấy tên là Liên Minh hoặc whatever tức bất kỳ tên gì, nhưng (b) một liên minh còn khuya mới là một “đảng” nói chi đến “chính đảng”.

– Ngay cả cái gọi là Đảng Dân Chủ, Liên Minh Dân Chủ Xã Hội, Liên Minh Dân Tộc Cách Mạng Dân Chủ Xã Hội, Liên Minh Tự Do Dân Chủ còn không có cương lĩnh hoạt động, danh sách lãnh đạo, địa chỉ văn phòng, giấy phép thành lập, huống gì mấy cái “đảng” được liệt kê gom vào giỏ ấy. Chưa kể, không có bất cứ hình ảnh trang báo nào của Việt Nam Cộng Hòa hay của phóng viên “đồng minh” có hình và bài viết đưa tin về các buổi “đại hội đảng” của bất kỳ “đảng” nào, không có bất kỳ thông tin nào về “Đảng Dân Chủ” và các “Liên Minh” ấy trước khi Hoàng Hữu Phước kể về buổi “đại hội” của nó, địa điểm diễn ra buổi “đại hội” ấy, và miêu tả hình thù cái “đảng kỳ” của cái “đảng” ấy, cái “đảng kỳ” đã làm thiên hạ góoc-ba-chớp-goóc-ba-nháng đứng tụ năm tụ ba bên kia đường – tức phía đường Hoàng Hữu Phước đang đi bộ từ trường Nguyễn Bá Tòng Gia Định ngang qua “địa điểm họp” tức đi bộ từ Chi Lăng (nay là Phan Đăng Lưu) để quẹo sang Lê Văn Duyệt (nay là Đinh Tiên Hoàng) tiến về Hiền Vương (nay là Võ Thị Sáu) rẽ trái ra Phan Đình Phùng (nay là Nguyễn Đình Chiểu) tuốt về nhà ở khu Bàn Cờ – thảng thốt hoảng hốt nhao nhao bàn tán thất kinh hồn vía tưởng rằng Cộng Sản đang tổ chức “đại hội Đảng” ở Gia Định Thành!

– Là công dân duy nhất của Việt Nam Cộng Hòa thực sự đi học đi bộ về ngang từ trường Nguyễn Bá Tòng Gia Định và thực sự chứng kiến “đại hội đảng” ấy với biểu ngữ hoành tráng giăng ngang đường, tôi, nhà sử nghiên Hoàng Hữu Phước khẳng định rằng (i) biểu ngữ ghi rõ ràng “Đại Hội Đảng Dân Chủ” nên tôi mới biết có cái “đảng” ấy ở Việt Nam Cộng Hòa, rằng (ii) đó là vào năm 1972 chứ không phải thông tin láo xạo là Đảng Dân Chủ “hoạt động” từ 1967 đến 1969 rồi bị thay thế, rằng (iii) công dân Việt Nam Cộng Hòa Hoàng Hữu Phước quan tâm đến chính trị từ nhỏ và sống ở Sài Gòn từ lúc mới sinh cho đến 30-4-1975 khẳng định Việt Nam Cộng Hòa không hề có bất kỳ “đảng” nào cả trước và sau khi “Đảng Dân Chủ” không cương lĩnh, không đảng viên, chỉ có đảng danh và đảng kỳ bị chính Nguyễn Văn Thiệu xóa sổ, rằng (iv) công dân Việt Nam Cộng Hòa Hoàng Hữu Phước có khuynh hướng nhà sử nghiên quan tâm đến chính trị từ nhỏ và sống ở Sài Gòn từ lúc mới sinh cho đến 30-4-1975 khẳng định Việt Nam Cộng Hòa không hề có bất kỳ cái “liên minh” nào có các tên như vậy, và rằng (v) chỉ có bọn đần mới ghi cái nhóm dân công giáo di cư vào danh sách các lực lượng chính trị của đất nước Việt Nam Cộng Hòa zero đảng vĩ đại.   

g– Táo bạo liều lĩnh: Nguyễn Văn Thiệu công khai chống lại Mỹ đối với việc Mỹ quyết định đàm phán với “Bắc Việt”, và mặc cho Mỹ đã ký Hiệp Định Paris Về Việt Nam với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam cũng như đã buộc phải cùng ký vào Hiệp Định ấy, Nguyễn Văn Thiệu vẫn thực thi “Chính Sách Bốn Không” gồm: (i) không thương lượng với kẻ thù, (ii) không cho Cộng sản hoạt động ở Miền Nam Việt Nam, (iii) không chính phủ liên hợp, và (iv) không nhượng đất đai cho quân địch. Công khai phá hoại các cam kết trong Hiệp Định Paris 1973, Nguyễn Văn Thiệu cho tiến hành Chiến Dịch “Tràn Ngập Lãnh Thổ” để lấn đất dành dân với Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam tức Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam mà họ gọi là “Việt Cộng”; gây cản trở cho phái đoàn “Việt Cộng” trong Trại Davis ở Phi trường Tân Sơn Nhất, v.v.

h– Luôn sẳn sàng ra tay : Nguyễn Văn Thiệu đã trong lần cuối cùng lên sóng truyền hình truyền thanh nguyền rủa Mỹ thất hứa, chê bai Mỹ không biết đánh giặc nên đánh không lại Cộng Sản, mắng Mỹ không xứng đáng lãnh đạo thế giới tự do vì là một đồng minh vô nhân đạo với những hành động vô nhân đạo, khẳng đinh chính Mỹ là bên thua trận, v.v. Chưa một nước đồng minh nào với Mỹ lại có lãnh đạo dám mắng chưởi Mỹ như thế để ngay cả Tổng Thống Mỹ lúc ấy cũng phải nổi đóa mà mắng Nguyễn Văn Thiệu là quân xấc xược điên cuồng đến độ dọa với Kissinger là sẽ giết Nguyễn Văn Thiệu.

i– Để tỏ chí khí ngoan cường, Nguyễn Văn Thiệu thậm chí bỏ Việt Nam Cộng Hòa sang tỵ nạn ở Anh Quốc chứ không chọn Mỹ.

j– Trọng danh dự: Trong thời gian sống lưu vong, Nguyễn Văn Thiệu được cho là đã từng chọc giận Việt Kiều Chống Cộng khi kêu gọi Việt Kiều Chống Cộng khắp thế giới hãy gởi tiền về Việt Nam giúp đỡ “đồng bào” dù “đồng bào” có đang sống dưới chế độ cộng sản.

Trên đây là những nhận diện về các tính cách Nguyễn Văn Thiệu theo nội dung bài bản Âu Tây về một Nam Aries điển hình.

Ở Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có ba vị Aries điển hình sau:

2) Nguyễn Phú Trọng

Nguyễn Phú Trọng là đảng viên của Đảng Cộng Sản Việt Nam, một chính đảng (đảng chính trị) lớn và duy nhất của Việt Nam sau khi hòa nhập với các đảng cách mạng khác. Ông là chính trị gia, Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản, Chủ Tịch Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Nguyễn Phú Trọng là một Nam Aries điển hình chính hiệu.

Trong tất cả các tính cách đặc trưng của một Nam Aries điển hình nơi ông, mọi người dân đều đã có thể dễ dàng nhận ra đa số các tính cách đó nơi ông. Hai điểm nổi bật dễ nhận ra nhất và mang cá tính đồng nhất của những Nam Aries điển hình nơi ông là sự cứng rắn quyết liệt và tính tiên phong của ông.

Từ khi lập quốc Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đến thời gian gần đây của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đồng bào chỉ nghe nhiều vô số các hùng biện quyết liệt về chống tham nhũng cùng các chủ trương kiên định chống tham nhũng, các kế sách chi tiết cụ thể chống tham những từ Đảng và Chính Phủ, chứ chưa từng chững kiến bất kỳ những hành động quyết liệt nào của Đảng và Chính Phủ trong chống tham nhũng và trừng trị tham nhũng, khiến đại dịch tham nhũng ấy lây lan đến độ vô phương cứu chữa, phá tan danh tiếng của các “học trò xuất sắc” của lãnh tụ Hồ Chí Minh, làm nứt toạt nền đế của chế độ cộng sản chủ nghĩa, đến độ một ủy viên Bộ Chính Trị là Trương Tấn Sang có lần phải dùng cụm từ “bầy sâu” để gọi quân tham nhũng một cách đầy than thở kiểu bó tay chịu trận. Có điều bản thân Trương Tấn Sang không hề có bất kỳ hành động nào để tiêu diệt dù chỉ một con sâu trong bầy sâu ấy cả, ngoại trừ cung cấp cho báo chí Cộng Sản và báo chí Chống Cộng sự thích thú trước sự công nhận về “bầy sâu” tham nhũng. Vì vậy, chỉ đến khi Nam Aries điển hình Nguyễn Phú Trọng nắm được thực quyền trong tay mới có việc ông thi thố thực uy bằng hành động diệt tham những chưa từng có tiền lệ trong toàn bộ lịch sử cổ đại/trung đại/cận đại/hiện đại của Việt Nam. Khả năng ngôn ngữ (thích chơi chữ) vốn là thế mạnh của bất kỳ Nam Aries điển hình nào đã giúp Nguyễn Phú Trọng cho ra câu hình tượng rất ấn tượng rằng “Cái lò đã nóng lên rồi thì củi tươi vào đây cũng phải cháy. Củi khô, củi vừa vừa cháy trước”.

Những đánh giá khác về ông còn được nêu ra trong bài Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã đăng trên blog này.

3) Nguyễn Thị Kim Ngân

Nguyễn Thị Kim Ngân là một chính trị gia và là Chủ Tịch Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Bà là một Nữ Aries điển hình chính hiệu.

Các đánh giá về bà đã được nêu ra trong bài Phó Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân và đặc biệt là bài Ba Vị Anh Thư Thép Lãnh Đạo Việt Nam – The Trio of Iron Ladies of Vietnam  đã đăng trên blog này.

4) Hoàng Hữu Phước

Hoàng Hữu Phước là giảng viên đại học môn Anh Văn, nhà tư vấn, nhà chính trị, nhà tư tưởng Cộng Sản dân tộc thiên Khổng, nhà lập hiến và lập pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Khóa XIII, nhà thơ bút hiệu Bảo Giang (Bảo-vệ Giang-san), nhà văn viết biên khảo (non-fiction) bút hiệu Lăng Tần (Ca-lăng-tần-già), nhà thơ Anh ngữ bút hiệu Tannhäuser Beowulf Thor, Blogger viết theo 40 chủ đề, và là một nhà sử nghiên.

Ông là một Nam Aries điển hình chính hiệu.

Các đặc điểm mang tính cách Nam Aries điển hình nơi ông như độc lập, táo bạo, lãnh đạo bẩm sinh, đa tài, chơi chữ, v.v. được biểu lộ rõ nét qua phong cách làm việc của ông tại tất cả các cơ quan ông làm việc, và trong từng bài viết của ông. Đặc biệt, ông là biểu tượng của sự sáng tạo tiên phong dù trong gánh vác các trách nhiệm nặng nề, đối phó với các thách đố, hay đương đầu với các thế lực để bảo vệ chính nghĩa nước nhà và bảo vệ lương dân, v.v..

D) Danh Sách Những Nhân Vật Lừng Danh Thế Giới Có Thể Đa Số Người Việt Nam Biết Đến

Tây Âu nhận định rằng thế giới này đã phát triển qua bao thế kỷ về chính trị và công nghệ, thường nhờ được thúc đẩy bởi động lực của những Aries. Dưới đây là liệt kê một vài Aries mà đa số người Việt rất có thể nhận thấy đã nghe về:

Vài nhân vật đổi thay Thế Giới:

Adolf Hitler (1889): Lãnh Đạo Quốc Xã, Quốc Trưởng Đức

Nikita Khrushchev (1894): Thủ Tướng Liên Xô

Kim Il-sung (1912): Chủ Tịch Bắc Hàn

Isoroku Yamamoto (1884): Đô Đốc Hoạch Định Trận Trân Châu Cảng, Nhật

Otto von Bismarck (1815): Tể Tướng Đức

Helmut Kohl (1930): Thủ Tướng Đức

Rodrigo Duterte (1945): Tổng Thống Philippines

Vài nhà lãnh đạo thế giới:

Thein Sein (1945) Tổng Thống Myanmar

John Major (1943): Thủ Tướng Anh

Thomas Jefferson (1743): Triết Gia Chính Trị, Tổng Thống Thứ Ba Mỹ

William Westmoreland (1914): Đại Tướng trong Chiến Tranh Việt Nam, Chính Trị Gia Mỹ

Đa tài:

Leonardo da Vinci (1452): Họa Sĩ, Điêu Khắc Gia, Kỹ Sư, Kiến Trúc Sư, Khoa Học Gia Ý

John Amos Comenius (1592): Văn Nhân, Nhà Ngôn Ngữ, Nhà Thần Học, Nhà Giáo Dục, Triết Gia, và Khoa Học Gia Czech

René Déscartes (1596): Nhà Toán Học, Triết Gia, Văn Nhân Pháp

Erich Fromm (1900): Nhà Tâm Lý Học, Nhà Triết Học, Giảng Viên Đại Học, Tác Giả Sách Nghiên Cứu, Nhà Xã Hội Học Đức

Gerhard Schröder (1944): Luật Sư, Chính Trị Gia, Nhà Tư Vấn, Tác Giả Sách Nghiên Cứu, Thủ Tướng Đức

Vài nhà tiên phong chưa có tiền lệ:

Nhạc Phi (1003): Thi Sĩ và Đại Nguyên Soái Trung Quốc thời Nam Tống.

Bao Công (999): Quan Trung Quốc thời Bắc Tống

Ernst Thälmann (1886): Nhà Cách Mạng, Công Nhân, Nhà Hoạt Động Công Đoàn, và Chính Trị Gia Đức

Hugh Hefner (1926): Nhà Sáng Lập Tạp Chí Playboy

Will Keith Kellogg (1860): Nhà Sáng Lập Công Ty Kellogg, Mỹ

Vài nhà sáng tạo nổi bật:

Hans Christian Andersen (1805): Đại Văn Hào Đan Mạch

Maxim Gorky (1868): Văn Hào, Kịch Tác Gia Nga

Henry James (1843): Văn Hào Mỹ

Vincent van Gogh (1853): Họa Sĩ Pháp Đức

Francisco Goya (1746): Họa Sĩ Tây Ban Nha

Anthony van Dyck (1599): Họa Sĩ Bỉ

Charles Baudelaire (1821): Thi Sĩ Pháp

Robert Frost (1874): Thi Sĩ Mỹ

William Wordsworth (1770): Thi Sĩ Anh

Johann Sebastian (1685): Nhà Soạn Nhạc Đức

Joseph Haydn (1732): Nhà Soạn Nhạc Áo

Elton John (1947): Nhạc Sĩ, Ca Sĩ Anh

Steven Tyler (1948), Nhạc Sĩ, Ca Sĩ Mỹ

Pharrell Williams (1973): Ca Sĩ Mỹ

David Blaine (1973): Ảo Thuật Gia Mỹ

Vài ngôi sao thể thao:

Stan Wawrinka (1985): Cầu Thủ Tennis Thụy Sĩ

Jo-Wilfried Tsonga (1985): Cầu Thủ Tennis Pháp

David Ferrer (1982): Cầu Thủ Tennis Tây Ban Nha

Rudi Völler (1960): Cầu Thủ Túc Cầu Đức

Jimmy Floyd Hasselbaink (1972): Cầu Thủ Túc Cầu Anh

Ali Daei (1969): Cầu Thủ Túc Cầu Iran

Antoine Griezmann (1991): Cầu Thủ Túc Cầu Pháp

Ronaldinho (1980): Cầu Thủ Túc Cầu Brazil

Rivaldo (1972): Cầu Thủ Túc Cầu, Brazil

Roberto Carlos (1973): Cầu Thủ Túc Cầu Brazil

Ronald Koeman (1963): Cầu Thủ Túc Cầu, Huấn Luyện Viên, Hà Lan

Lothar Matthäus (1961): Cầu Thủ Túc Cầu Đức

Rafael Benítez (1960): Huấn Luyện Viên Túc Cầu Tây Ban Nha

Marcello Lippi (1948): Huấn Luyện Viên Túc Cầu Ý

Nicolas Hamilton (1992): Đua Xe Thể Thức 1, Anh

Garry Kasparov (1963): Vận Động Viên Cờ Vua, Nga

Vài ngôi sao điện ảnh:

Charlie Chaplin (1889): Diễn Viên Điện Ảnh Anh

Timothy Dalton (1944): Diễn viên Điện Ảnh Anh

Joseph Estrada (1937): Diễn Viên Điện Ảnh, Tổng Thống Phi Luật Tân

Jean-Paul Belmondo (1933): Diễn Viên Điện Ảnh, Nhà Sản Xuất Phim Pháp

Robert Downney Jr. (1965): Diễn Viên Điện Ảnh, Nhà Sản Xuất Phim Mỹ

Quentin Tarantino (1963): Nhà Sản Xuất Phim Mỹ

Jackie Chan (1954): Diễn Viên Điện Ảnh, Võ Sư Hong Kong

Steven Seagal (1952), Diễn Viên Điện Ảnh, Võ Sư Mỹ

Marlon Brando (1924): Diễn Viên Điện Ảnh Mỹ

Alec Baldwin (1958): Diễn Viên Điện Ảnh, Diễn Viên Hài, Nhà Sản Xuất Phim Mỹ

Eddie Murphy (1961): Diễn Viên Điện Ảnh Mỹ

Christopher Walken (1943): Diễn Viên Điện Ảnh Mỹ

Dennis Quaid (1954): Diễn Viên Điện Ảnh Mỹ

Russell Crowe (1964): Diễn Viên Điện Ảnh, Nhạc Sĩ, Nhà Sản Xuất Phim New Zealand

Omar Sharif (1932): Diễn Viên Điện Ảnh Ai Cập

Jang Dong-gun (1972): Diễn Viên Điện Ảnh Hàn Quốc

Vài nhân vật táo bạo liều lĩnh:

Nick Ut (1951): Nhiếp Ảnh Gia/Phóng Viên Chiến Trường Mỹ

Guy Fawkes (1570): Chiến Binh Diệt Tin Lành, Anh

Vasily Zaytsev (1915): Chiến Sĩ Bắn Tỉa, Liên Xô

Dodi Fayed (1955): Tình Nhân Công Nương Diana, Ai Cập

Các thông tin chi tiết về mỗi cái tên nêu trên đều có thể tìm thấy trên internet qua Google Search, từ đó có thể nhận ra rằng các Aries này rõ ràng có những phẩm chất quá cao vốn khó nhận thấy nơi những nhân vật cùng lĩnh vực nhưng thuộc các “cung” không phải Aries.

Danh sách thế giới không hề có tên người Việt Nam nào dù là xa xưa hay hiện đại. Tôi đã nêu được tên 4 Aries Việt Nam trong bài viết này. Với phong cách Aries, tôi mở đường tiên phong vô tiền lệ cho các bổ sung thông tin về các Aries trong lịch sử Việt Nam vào danh mục danh nhân thế giới.

Qua bàì viết trên, những người có trí tuệ cao nhất trong cộng đồng chống Cộng ắt sẽ nhận ra rằng (a) Nguyễn Văn Thiệu có một nhân cách theo các bậc siêu hạng của Aries nên rõ ràng rất đáng cho cộng đồng chống Cộng nể phục; rằng (b) những chính khách Aries là những nhà ái quốc dũng mãnh cực đoan; và do đó (c) Nguyễn Phú Trọng cũng là người mà phe chống Cộng cũng phải nể phục kiêng dè vì Nguyễn Phú Trọng là một Aries với đức tính ái quốc cực đoan, dũng mãnh, trong sạch, bất khả chiến bại; cũng như sự thật rằng (d) Việt Nam vẫn còn ít nhất hai nhà chính trị Aries khác như đã nêu danh rõ trong bài viết này.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nhà Lập-Hiến & Lập-Pháp Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam Khóa XIII, Nhà Tư-Tưởng Cộng-Sản Dân-Tộc Thiên Khổng, Nhà Hùng-Biện Chính Đạo, Thi-Nhân Bảo-Giang (Bảo-vệ Giang-san), Văn-Nhân Lăng-Tần (Ca-lăng-tần-già), Thi-Bá Tannhäuser Beowulf Thor, Nhà Sử Nghiên, Khắc-Tinh Của Báo-Chí Chính-Thống Việt-Nam Phản Đảng