– Thông Qua Phụ Huynh –
Hoàng Hữu Phước, MIB
Phàm khi muốn tỏ ra ta đây như nhà hiền triết, thiên hạ hay nhịp nhịp chân rung rung đùi liêm liếm môi mà phán rằng “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”; song, chưa hẳn sự thật trong đời luôn đã là như vậy. Có kẻ thành công trở thành chủ nhân của hai chữ “đại gia”, song y chỉ luôn mồm nói về thủa hàn vi cơ cực của y (chẳng hạn trường hợp một đại gia ngành “sấy khô” có lần thật thà cho biết được Bố cho vài tỷ Việt Nam Đồng nhưng kinh doanh mất sạch, bị Bố giận dữ ném vô mặt một bao bố đầy vàng thỏi và nhờ y hữu chí cánh thành khiến y tay trắng làm nên nghiệp lớn – mà tay trắng thiệt à nghe, vì có đồng xu cắc bạc nào trong số vốn ít ỏi đó là tiền mồ hôi công sức của y kiếm được khi còn “hàn vi” kiểu ấy đâu) rồi phán vài câu khuyên bảo mang tính ranh ngôn chứ chẳng đời nào nói về những thủ thuật mà y đã xuất chiêu ra sao, với ai, trong hoàn cảnh nào để đánh bại thiên hạ, luồn lách chiếm lĩnh thị trường, trở thành “đại gia” cả. Thế nên, đừng nên mơ tưởng đến chuyện học hỏi kinh nghiệm làm giàu hay làm đại gia của người khác một cách hoặc ngây ngô hoặc trẻ con hoặc láu cá
và có gần ngọn đèn Led đó thì cũng chẳng sáng được gì đâu vì nó chỉ chiếu ngay tại một điểm nào đó trên quyển bí kíp của y mà thôi. Còn vụ gần mực thì đen cũng không là chân lý, vì rằng nếu bạn sáng thì chẳng phải bạn lọt thỏm trong vùng đen sao? Mặt Trời bắt buộc luôn phải ở trong không gian vũ trụ cúp điện tối thui dù ánh sáng của nó có thể tạo ra điện cho con người. Chẳng hạn như tôi đây thủa nhỏ kề cận toàn những bạn học rất nghèo, học rất kém, thuộc xóm rất “nhà lá”, trong gia đình rất “anh chị bự” nằm sâu trong những hẻm rất “dao búa”, chẳng qua vì cha mẹ của các bạn này khuyên con cái họ gần đèn thì sáng nghĩa là hãy sáp lại tôi, tức là con trai Thầy Hai Cô Hai, cho sáng trong khi tôi có bị họ làm cho đen chút nào đâu. Đó là lý do nhiều ông nam và bà nữ trong xóm nhà Má tôi đến nay vẫn chào tôi kính trọng vui vẻ mỗi khi gặp tôi [1] về thăm Má, và thì thoảng nhắc chuyện ngày xưa đã từng học chung lớp tiểu học với tôi ở trường Phan Đình Phùng (nay ở Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh). Tôi không nhớ đã làm các bạn ấy sáng như thế nào, chỉ biết mỗi lần đi học là tôi xòe tay xin Má tôi năm cắc hay một đồng bạc có in nổi hình Ngô Tổng Thống của Việt Nam Cộng Hòa để lúc ra chơi thì thò tay qua hàng rào kẻm gai vói mua cà lem (tức cà rem, tức kem) của một ông lão rồi phân chia cho các bạn ấy mút vì thương các bạn ấy nghèo. Có phải cái hiền hậu thương người sẻ chia của tôi làm các bạn ấy hiền hậu theo chăng, nên bây giờ họ là những công dân hiền hậu thương người sẻ chia cực kỳ tốt bụng với Má tôi và các con của Má tôi, chứ cái sự học thì mạnh ai nấy học, không lẽ lại cho copy bài để bị cô giáo quất roi vào đầu các ngón tay chụm lại à? Thôi thì bây giờ với đức khiêm nhường khiêm tốn khiêm cung [2] đã học được từ Đức Phật, tôi tình nguyện đem cái đèn dầu hỏa Huê Kỳ đầy muội khói của tôi
(không chói chang như đèn pha xe Mercedes-Benz, cũng chẳng tinh tế như đèn led của bút điện tử) ra để kể cho các “bạn” học sinh tiểu học và trung học (vì đại học thì đã muộn rồi, bó tay rồi) – thông qua sự đọc và quyết định có thuật lại cho con em mình hay không của các vị phụ huynh – về tôi, với ước ao có thể soi “sáng” được một hai công dân tương lai của đất nước này vậy. Tùy nam hay nữ mà có sự tham khảo thích hợp cho từng hay tất cả các điểm dưới đây.
Trước hết, tác phong tư thế là thứ phải có từ thủa ấu thơ. Phải đi giày vải hoặc giày da với vớ: đây đã là điều bắt buộc ở tất cả các trường tiểu học công lập ở Sài Gòn thời Việt Nam Cộng Hòa để học sinh rèn luyện sự nhanh nhẹn trong đi đứng. Thật kỳ lạ khi đến Thế Kỷ XXI rồi mà bậc trung học ở Việt Nam vẫn thấy nhan nhản học sinh đi dép lê hay giày sandal, còn những viên chức công chức nhân viên đi giày không vớ hoặc vào đến nơi làm việc hay phòng họp là cởi giày tuột vớ vì đau chân nóng ngón, né tránh thắt cravat vì ngộp thở nhột cổ, trong khi tâm trí lúc nào cũng mơ mơ màng màng đến chuyện làm việc lương phải cao, ăn mặc phải toàn hàng hiệu, nhà cửa phải sang trọng, bản thân phải có chức trọng quyền cao, đi ô tô phải loại mấy chấm, và nếu xuất ngoại phải đi các nước Âu này Mỹ nọ, v.v. Không ai trong số họ có thể làm người hùng tham gia bắt cướp cứu người hoặc rượt kẻ vừa giật đồ của chính mình hay người yêu của mình, vì chạy bộ đứt quai dép lê hay tuột mất sandal, và không ai thi hành nghĩa vụ công dân tòng quân cứu nước được do không quen với giầy bốt nặng nề nóng bức ẩm thấp của quân đội.
Nên luôn nhớ: tuổi trẻ chỉ là vị trí ngưỡng tức những bậc thang đầu tiên tiến hoài hoài đến trưởng thành và vượt qua tầng trưởng thành chứ không bao giờ đồng nghĩa với sự thơ dại vô tư vô tâm teen teen[3] tửng tửng đứng hoài trên một bậc thang để nhảy múa; do đó, dù trẻ tuổi vẫn phải biết giữ sự nghiêm túc nghiêm chỉnh như đang bước thận trọng lên những bậc thang, không để bản thân tự làm những hành động hay cử chỉ khiếm nhã, giễu cợt, mà tiếng bình dân gọi là “trò khỉ”, nhất là khi những “trò khỉ” nghịch ngợm lại được thể hiện qua nét mặt và cử chỉ được ghi lại trong những bức hình, cái vật thể mang tính “bằng chứng” mà một người nào đó trong số những người có mặt trong ảnh rất có thể một ngày nào đó trong tương lai thật xa đem ra sử dụng với ác ý nhọ bôi chính bạn. Sự nghiêm túc của đa số các học sinh lớp 9 như trong hình dưới đây có thể là một thí dụ
Tương tự, nền tảng tư cách hình thành từ trước đó đã được thể hiện trên gương mặt trang nghiêm của tất cả các học sinh trong bức ảnh này:
Cần lưu ý rằng khi bạn đoan chính, có tư cách cao trọng, thì bạn luôn được kính trọng và tôn trọng đối với những gì riêng tư của bạn, thứ mà ngày nay thiên hạ hay lạm dụng để lãi nhãi rêu rao nhóp nhép ngày đêm: nhân quyền. Chẳng hạn ngay sau ngày 30-4-1975, những mái tóc dài của nam giới và ống quần tây rộng trên 25cm của thanh niên Sài Gòn bị cho là tàn dư của lối sống sa đọa của Mỹ nên không được đón chào, thậm chí bị cấm đoán, bị công an chặn đường sởn tóc, cắt ống quần tại chỗ, và triệt tiêu trên toàn địa bàn Thành phố Hồ Chí Minh. Thế nhưng nam sinh viên này là người duy nhất tự cho mình có quyền để tóc dài dầy và mặc quần tây ống rộng đúng 35cm không hơn không kém, nhưng lại được thế giới quyền lực để yên
đơn giản vì anh ta là sinh viên xuất sắc của Khoa Anh Văn, người duy nhất được các bậc thầy cô tài hoa duy nhất của Việt Nam về Anh ngữ tôn trọng, thương yêu [4], và là người xung phong hướng dẫn thể dục cho cả 2 lớp Anh Văn ở sân bóng chuyền của trường vào giờ ra chơi, cái việc mà mọi sinh viên khác đều tránh né vì “mắc cở” hoặc biếng lười;
ngoài ra, anh ta từng hai lần bắt cướp trước cổng trường Đại học Văn Khoa và trước Đài Truyền Hình Thành phố Hồ Chí Minh, dù anh ta cao nhòng 170 xen-ti-mét ốm nhom ốm nhách nặng có 48 ký-lô-gờ-ram đã trừ bì (sau này làm doanh nhân nặng ngược 84 ký net không mặc gì, rồi nay làm nghị sĩ còn 70 ký gross với veston trấn thủ) và cận thị hơn 7 đi-ốp (sau này làm doanh nhân viễn thị 6 đi-ốp và nghị sĩ loạn thị 5 đi-ốp), cái tiêu chuẩn công tử hippie mà quân đội chính quy hùng mạnh của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam lịch sự mời anh ta đi chỗ khác chơi ngay từ cái nhìn đầu tiên ở bãi giữ xe (trong khi bọn ngu dốt Chống Cộng hê lên rằng chúng biết anh đã trốn nghĩa vụ quân sự mà không biết rằng vào thời đó trốn nghĩa vụ quân sự đồng nghĩa với việc phải sống ngoài vòng pháp luật);
còn ở tại địa phương nơi cư trú, sinh viên này chính là Tổ phó An ninh Tổ Dân phố với những thành tích tuần tra nhiều phen bắt trộm cướp giữ gìn an ninh trật tự cho dân chúng trong chu vi tuyến đường vuông vức Nguyễn Thiện Thuật-Nguyễn Đình Chiểu-Cao Thắng-Nguyễn Thị Minh Khai (Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh)
Không những thế, Ba của anh ta cũng có thành tích trong Bảo Vệ An Ninh Tổ Quốc với vai trò Trưởng ban Bảo vệ Khu phố:
đó cũng là tích hợp quá nhiều những lý do để dù gia đình không “có công với cách mạng”, không có ai là Đảng viên Cộng sản Việt Nam, không có ai là Đoàn viên Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, sinh viên này được chính quyền làm ngơ cho anh ta tự do để tóc dài, còn gia đình anh ta được một suất đi du học ngành ngôn ngữ học ở Liên Xô.
Mái tóc dài “tự do, dân chủ, nhân quyền”[5] [6] của sinh viên này có thể được cắt ngắn tí chút khi đến trường Bùi Thị Xuân thực tập giảng dạy vài lớp 11, nhưng anh ta vẫn luôn không cài hai nút áo trên cùng, như để thỏa một cái “tôi” của một cá tính mạnh mẽ bất khuất, của một sự khác biệt thể loại differentiation tức một thứ signature đặc trưng nổi bật “không đụng hàng” (mà ngành kinh tế cùng quản trị kinh doanh quốc tế vài chục năm sau thường hay cổ súy, truyền bá, ngợi ca), và của lòng yêu tự do, kính dân chủ, trọng nhân quyền, cũng như trách nhiệm thực sự thực chất của một công dân gương mẫu đối với tổ quốc [7]: sống trong đạo đức, đạo hạnh, đạo nghĩa, đạo lý, và trách nhiệm đối với công việc tức là luôn luôn hoàn thành trên cả xuất sắc mọi công việc, luôn luôn đạt đẳng cấp cao nhất loại second-to-no-one để có thể đem tài ra thi thố bảo vệ chính nghĩa của Đảng, của chính phủ, của đất nước, của dân tộc, trên bình diện quốc gia và thế giới
Đó cũng là lý do người sinh viên dám để tóc không những dài mà lại là dài nhất nước trong một xã hội xã hội chủ nghĩa cực kỳ nghiêm khắc triệt để nghiêm cấm các hình thức thể hiện tự do cá nhân theo trường phái hippie lại nhận được bút phê của một chức sắc cộng sản là Thầy Khoa Trưởng Phan Nam ngợi khen về tư cách trong hồ sơ tốt nghiệp sau khi các thầy cô kính yêu [8] thất bại trong nổ lực kiến nghị hãy giữ anh lại làm giảng viên Anh văn của Đại học Tổng hợp
Và khi tốt nghiệp đại học với tấm bằng màu xanh lè hạng trung bình vì có điểm thấp lè tè ở những môn không phải tiếng Anh (cô bạn học chung lớp sau này làm vợ của anh thì có bằng đỏ lòm do tốt nghiệp loại giỏi), anh ta là sinh viên duy nhất được Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hùng (nguyên phiên dịch viên tiếng Anh của Tướng Võ Đông Giang và Tướng “độc nhãn” lừng danh Hoàng Anh Tuấn, đại diện Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam và Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam trong Ban Liên Hiệp Quân Sự 4 Bên và 2 Bên ở trại Davis, sân bay Tân Sơn Nhất, trong Ủy ban Quốc tế những năm 1973-1975) “tiến cử nhân tài” [9] cho Đảng để công tác tình báo [10] thuộc Công An Nhân Dân; song, khi đến trình diện Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ Sở Lê Văn Toan tại Sở Công An Thành phố Hồ Chí Minh, anh ta lại khẩn khoản xin được theo nghề giáo để rồi lúc Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh tích cực ba lần kiên trì xin anh về cho bằng được, anh được Tổ Chức Chính Quyền Thành phố Hồ Chí Minh chấp nhận phân công về làm cán bộ giảng dạy Anh Văn các bộ môn Năm Thứ Ba mà các giáo viên đương nhiệm tại đó run sợ né tránh đẩy đùn (như Lexicology, Văn Chương Anh British Literature, Văn Minh Anh British Civilization, Thông-Phiên Dịch Translation-Interpretation, và Luyện Viết Văn Composition, v.v.), thì mái tóc anh vẫn không vì thế mà ngắn cho đúng nghĩa “thấy tai thấy gáy”:
Như vậy, sinh viên và nhà giáo trên đã có toàn quyền thể hiện cái tôi và sự làm chủ bản thân đối với những gì thuộc riêng về anh ta, vượt qua cả những định kiến hay quy định, chỉ vì anh ta xuất sắc về chuyên môn, hồng thắm về tư tưởng cách mạng, sống tích cực vì nước vì dân, đạo đức tác phong luôn nghiêm nghị nghiêm túc nghiêm trang, gởi nhiều thư đóng góp ý kiến mạnh mẽ dù về những vấn đề cực kỳ nhạy cảm – mà mọi người khác khiếp sợ không dám nói đến – để xây dựng Đảng và đất nước [11] [12];
còn mái tóc anh ta nếu có ngắn thì không bao giờ tại bị vì bởi bất kỳ sự bắt buộc khuyên lơn áp đặt nào của bất kỳ quyền lực nào của bất kỳ cơ quan nào, mà đơn giản chỉ vì anh ta là người yêu cái đẹp, biết rất rõ rằng mái tóc dài chỉ tạo dáng đẹp kiêu dũng với đúng người kiêu dũng như anh ta, ở đúng tuổi đẹp của người ấy, và vào đúng lúc đẹp của người ấy:
trong khi vài chục năm sau đó trong nước nảy ra cái “mốt” cứ hễ đến (hoặc sắp đến) tuổi về hưu thì mấy cụ ông nào nghề nghiệp có chữ “nhà” (như …nhà sử học, nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình, v.v.) hay chữ “nghệ” thì đột nhiên can đảm dám bắt đầu để tóc dài tuy không còn tí tẹo cỏn con nào tố chất của thẩm mỹ hùng anh, ắt cho rằng do nhiều chục năm trước vì nhát gan run sợ đến chết khiếp đến độ mái tóc riêng của chính mình cũng không dám để dài hay cạo trọc làm phí cả đời trai nên nay phải để dài như một thứ đền bù kom-păng-xa-xi-ông tự chứng tỏ mình ngon lành chăng.
Khi bắt đầu làm việc tại các công ty, tập đoàn nước ngoài, nhà giáo-doanh nhân này đã trải qua những giai đoạn “tự do”:
nhưng vẫn không bao giờ quên ngoài đạo đức gia phong, đạo đức mặc định, đạo đức xã hội nhân quần, đạo đức truyền thống dân tộc, và đạo đức nghề nghiệp, đạo đức kinh doanh, còn có cả đạo đức cách mạng mà mọi công dân yêu nước thật sự không thể không trau giồi, thứ đạo đức mà nhiều người lầm tưởng thuộc đặc quyền tu dưỡng của riêng chỉ cán bộ đảng viên Cộng sản:
Tư cách và tư thế ấy luôn phải được thể hiện xuất sắc không vì cá nhân anh ta mà vì quốc thể, để dù đàm phán với một lãnh đạo doanh nghiệp Âu Châu về phát triển kinh doanh tại một hội chợ quốc tế
hay dự lễ ký kết với ban lãnh đạo Đài Loan của tập đoàn địa ốc Phú Mỹ Hưng
tham dự hội thảo lúc nước nhà mới vừa thực thi chủ trương “mở cửa”
hoặc tiếp xúc những chức sắc ngân hàng Phi Châu lúc đất nước trên đà hội nhập rộng sâu
hay lúc đến Tổng Lãnh Sự Quán Ấn Độ năm 2009 nhận công thư có ấn ký của chính quyền Ấn Độ xác nhận sự ủy quyền của một doanh nghiệp quốc doanh Ấn Độ để đàm phán các giao dịch thương mại nhằm phát triển kinh tế vùng Đông Bắc Ấn
khi đến tỉnh Vĩnh Phúc phụ trách các module chuyên đề Chiến Lược Giao Tiếp Trong Kinh Doanh và Văn Hóa Doanh Nghiệp & Truyền Thông Nội Bộ dành cho toàn ban lãnh đạo cấp cao của Công ty Xuân Hòa
kể cả những lúc “hành nghề” làm MC song ngữ Anh-Việt hàn lâm duy nhất ở Việt Nam tại các tiệc cưới sang trọng có yếu tố nước ngoài
lúc chụp hình xã giao với Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam nhân Quốc Khánh Hoa Kỳ lần thứ 238 ngày 04-7-2014
hay trò chuyện thật vui thể hiện một “excellent sense of humour” cùng Tân Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ tại Thành phố Hồ Chí Minh cũng nhân Quốc Khánh Hoa Kỳ 2014
hoặc với các nữ doanh chủ
hay các cộng sự trung tín trung thành trung hậu ở văn phòng cơ quan
hoặc cùng họ thăm các danh thắng quốc gia này hay quốc gia khác
thì cũng nghiêm túc nghiêm trang nghiêm nghị nghiêm khắc y như thủa còn là sinh viên chụp hình chung với những lớp đàn em, không bao giờ toét toe đú đởn bá cổ quàng vai ôm người bẹo má:
hoặc như khi xếp hàng chuẩn bị vào viếng Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh
ngay cả khi trong vòng vây tình cảm thân thương của những người dân quê, những người nhiều chục năm nay vẫn luôn nhớ và gọi anh ta là “Thằng Trọng hiếu thảo, cháu ngoại Năm Vinh”[13]
thì sự lịch lãm lịch thiệp lịch sự, tươi trẻ tươi tắn tươi vui, nghiêm nghị nghiêm túc nghiêm trang luôn được thể hiện ở mức độ cao nhất, nhằm một mục đích duy nhất: khiến mọi người được tiếp xúc với anh ta đều phải kính trọng nể trọng tôn trọng quý trọng con người Việt Nam, dân tộc Việt Nam, đất nước Việt Nam, Chính quyền Việt Nam, phong hóa Việt Nam, trí tuệ Việt Nam, qua phong thái phong cách phong độ đường bệ đường đường chính chính của anh ta: một công dân Việt Nam bình thường bình dân bình dị, chân thiết chân chất chân tình, cả đời tôn sùng tôn bái tôn vinh đức liêm khiết và liêm chính.
Hãy sống thật bình thường như thế;
Hãy học thật bình thường như thế;
Hãy có sự trưởng thành thật bình thường như thế trong tư duy;
Và hãy làm được những điều thật đơn giản bình thường như thế trong đời sống;
Để bừng tỏ bản thân rằng bạn yêu chuộng tự do đoan chính chứ không là thứ say rượu do bã mèm tự do nô dịch phản loạn phản quốc phản động;
Để chứng minh sự thể hiện cái bản ngã của bạn chỉ xuất phát từ trí tuệ trí hóa trí thông minh chứ không từ bản năng của giống loài nhai lại [14][15] [16] [17] [18] ;
Để không bất kỳ kẻ ác tâm ác ý ác độc nào trên thế gian này – nhất là bọn báo chí hai mang hèn hạ [19] [20], đám truyền thông ba mang bẩn nhơ, lũ mạng xã hội bốn mang thối tha [21] – có thể giở bất kỳ trò đê tiện nào để bôi nhọ được thanh danh của bạn, uy tín của bạn [22] ;
Vì bạn có trong tay những gì mà người sinh viên trong câu chuyện dài dòng trên đã có – chí ít là qua những bức ảnh anh ta đã cung cấp trong bài viết này, những bức ảnh (và tình tiết chi tiết) mà nếu anh ta không cho phép tác giả bài này tải đăng thì không bất kỳ ai trên đời có thể có trước trong tay để hét toáng lên rằng chúng biết rất rõ về anh.
Hãy chuẩn bị cho chính mình thậm chí ngay từ lúc còn là thiếu nhi những thứ làm giá trị cộng thêm sau này cho giá trị bản thân vững vàng của bạn (kể cả cách hành văn đặc sắc đặc trưng riêng của bạn dù bằng tiếng Việt hay tiếng nước ngoài mà bọn mất dạy không thể bắt chước được để ngụy tạo các “tác phẩm” gán tên bạn vào) để bảo vệ chính bạn trong cõi ta bà ô trọc đầy bẫy rập gian trá gian xảo gian tà này của thời Mạt Pháp.
Tannhauser-Beowulf-Thor [23] Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
Ghi chú 1: Bài này – và tất cả các bài khác trên blog này của Hoàng Hữu Phước – có thể được đăng lại, toàn phần hay một phần, kể cả hình ảnh, bởi bất kỳ ai quan tâm đến, song phải trên tinh thần nhân văn đỉnh cao của Thùng Nước Đá và Blog mà người đăng lại được mặc định đã xem tại http://hhphuoc.blog.com/?p=181 và đã nhất trí đồng ý tôn trọng tuyệt đối.
Ghi chú 2:
[1] Hoàng Hữu Phước. 29-4-2014. Tôi Và Các Quân Nhân Việt Nam Cộng Hòa. http://hoanghuuphuocvietnam.blog.com/?p=52
[2] Hoàng Hữu Phước. 10-10-2011. Khiêm Tốn. Bài đăng trên Emotino.com (đã ngưng hoạt động). Đăng lại tại http://hoanghuuphuocteachers.blog.com/2013/03/12/khiem-t%e1%bb%91n/
[3] Hoàng Hữu Phước. 2009. Tuổi Teen Không Bao Giờ Có Thật. Bài đăng tháng 12-2009 trên Emotino.com (đã ngưng hoạt động). Sẽ được đăng lại trên các blog khác của Hoàng Hữu Phước.
[4] Hoàng Hữu Phước. Các Thầy Cô Kính Yêu Của Hoàng Hữu Phước. http://hoanghuuphuocteachers.blog.com
[5] Hoàng Hữu Phước. 17-5-2010. Thế Nào Là Tự Do, Dân Chủ. Đăng trên Emotino.com. Đăng lại tại http://hhphuoc.blog.com/?p=326 ngày 24-3-2014.
[6] Lại Thu Trúc. 04-02-2014. Nhân Quyền Việt Nam. http://hhphuoc.blog.com/?p=288
[7] Hoàng Hữu Phước. 09-4-2009. Việt Nam Đất Nước Kính Yêu. Bản tiếng Việt; http://hhphuoc.blog.com/?p=43. Bản tiếng Anh: http://hhphuoc.blog.com/?p=44
[8] Hoàng Hữu Phước. – đã dẫn ở [4]
[9] Hoàng Hữu Phước. 20-4-2014. Nhân Tài Ư? Thật Hỡi Ơi! https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/04/20/nhan-tai-u-that-hoi-oi/
[10] Hoàng Hữu Phước. Đảng Cộng Sản Việt Nam Và Công Dân Có Năng Lực: Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo. Bài đăng tháng 8-2011 trên Emotino.com (đã ngưng hoạt động). Sẽ được đăng lại trên các blog khác của Hoàng Hữu Phước vào thời điểm thích hợp.
[11] Hoàng Hữu Phước. 21-7-2013. Báo Sài Gòn Giải Phóng. https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2013/07/21/bao-sai-gon-giai-phong/
[12] Hoàng Hữu Phước. 14-3-1993. Tôi Gởi Thư Cho Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam. Bài đăng lần đầu bằng tiếng Anh trên Yahoo!3600 ngày 23-8-2008. Đăng lại song ngữ Anh và Việt trên Emotino.com ngày 14-9-2008. Nguyên bản sẽ được đăng lại trên các blog khác của Hoàng Hữu Phước.
[13] Hoàng Hữu Phước. 05-11-2012. Hoa Tàu. http://antichina.blog.com/?p=60
[14] Hoàng Hữu Phước. 08-3-2014. Về Cái Sự Trăn Trở Của Sinh Viên Ngô Di Lân. http://hhphuoc.blog.com/?p=318
[15] Hoàng Hữu Phước. 17-01-2013. Nhân Nghe Về Huy Đức. http://hhphuoc.blog.com/?p=121
[16] Hoàng Hữu Phước. 05-10-2010. Tôi Và Lê Công Định. Bài đăng trên emotino.com (đã ngưng hoạt động). Nguyên bản được đăng lại ngày 22-9-2014 ở https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/09/22/toi-va-le-cong-dinh/. Đăng rút ngắn trên Báo Nhân Dân, trang 8, số ra ngày 07-9-2012: (http://www.nhandan.com.vn/cmlink/nhandandientu/thoisu/quocte/phantichnhandinh/la-cong-dan-ph-i-tuan-th-lu-t-phap-qu-c-gia-1.366322) và tại http://hhphuoc.blog.com/?p=92.
[17] Hoàng Hữu Phước. 19-02-2010. Tôi Và Cu Huy Ha Vu. Bài đăng trên Emotino.com (đã ngưng hoạt động). Nguyên bản sẽ được đăng lại trên các blog khác của Hoàng Hữu Phước.
[18] Hoàng Hữu Phước. 08-7-2014. Trình Độ Trương Trọng Nghĩa. https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/07/08/trinh-do-truong-trong-nghia/
[19] Hoàng Hữu Phước. 20-8-2014. Quyền Lực Thứ Sáu. https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/08/13/quyen-luc-thu-sau-3/
[20] Hoàng Hữu Phước. 2013. Tứ Đại Ngu. https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/08/05/tu-dai-ngu/
[21] Hoàng Hữu Phước.14-8-2013. Mạng Xã Hội. http://hhphuoc.blog.com/?p=210 hoặc https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2013/08/14/mang-xa-hoi/
[22] Lại Thu Trúc. 23-9-2012. Trách Nhiệm Đối Với Sinh Mạng Người Dân: Tầm Nhìn Và Sự Chính Trực Của Một Nhà Ái Quốc. http://hoanghuuphuocvietnam.blog.com/?p=68
[23] Hoàng Hữu Phước. 28-9-2011. Tại Sao Là Tannhauser Beowulf Thor. Bài đăng trên emotino.com (http://www.emotino.com/bai-viet/19308/vi-sao-la-beowulf-thor). Emotino.com đã ngưng hoạt động từ Quý II năm 2014. Bài sẽ được đăng lại trên blog này.
You must be logged in to post a comment.