Nghị Sĩ Lê Trọng Sang

Hoàng Hữu Phước, MIB

23-01-2018

Ông Lê Trọng Sang là Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) của Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh.

QH HHP LTSang (3)

Ông là người duy nhất của toàn bộ Nghị Sĩ Quốc Hội Khóa XIII nhận được từ tôi tin nhắn này mà tôi gởi vào Viber của ông

QH HHP LTSang (7)

vì trong kỳ họp cuối cùng ấy của Khóa XIII tôi có khẩn cấp bay về Thành phố Hồ Chí Minh dù chân đang còn thương tích mà mỗi bước đi là mỗi lần máu phụt ra ướt nhẹp bông băng để tiếp xúc cử tri kỳ “Hiệp Thương Chọn Ững Cử Viên Cho Quốc Hội Khóa XIV” do Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức, và ngay trong khuya phải bay trở ra Hà Nội để kịp dự buổi họp quan trong buổi sáng. Tại buổi “Hiệp Thương” có sự tham dự của vợ tôi là Vũ Thị Liên ấy đã có một đám đầu râu tóc bạc đội lốt “cử tri” để vu khống tôi, gào thét điên dại ngăn trở cuộc họp, với sự điềm tỉnh nín thin của đại diện Mặt Trận Tổ Quốc Quận Phú Nhuận và Thành phố Hồ Chí Minh.

Vậy vì sao tôi đã gởi tin báo ấy cho Nghị Sĩ Lê Trọng Sang và chỉ gởi cho mỗi mình Ông?

Như đã nêu rõ trong bài về ba người con gái mà tôi đã bàn tính chuyện trăm năm, tôi đã nói rằng từ lúc còn là học sinh tiểu học cho đến tận ngày nay tôi

a) luôn rất ít nói (đặc trưng cổ của đấng hùng biện chính đạo),

b) rất xa cách (đặc trưng cổ của nhà học thuật hàn lâm),

c) luôn tránh xa đám đông bát nháo ồn ào trống rỗng không thân thiện (đặc trưng cổ của giới quý tộc cao sang),

d) chỉ kết bạn với một hai anh bạn mà thôi (đặc trưng cổ của giới sĩ phu theo nguyên tắc tuyệt đối nhân phi nghĩa bất giao), và

e) chỉ mở lòng với những người yếu thế trước cường quyền hoặc khi phải bảo vệ chính nghĩa quốc gia (đặc trưng cổ của những hiền tài),

mà thiên hạ ở Quốc Hội ắt đã nhận ra rất rõ phong thái này của tôi trong trọn Khóa XIII.

Thế nhưng thiên hạ cũng có thể nhìn thấy tôi chuyện trò vui vẻ với ba nghị sĩ Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh gồm Lê Trọng Sang, Huỳnh Minh Thiện, và Nguyễn Văn Phụng.

QH HHP LTSang (2)

Tôi cực ghét sự nhậu nhẹt và thói ăn nói quàng xiêng cớt nhã không nghiêm túc của đa số đàn ông nào thích tập trung cười ha hả nói về tình dục và bộ phận sinh dục, mà các nghị sĩ Thành phố Hồ Chí Minh không bao giờ là ngoại lệ. Đó là lý do suốt nhiệm kỳ XIII tôi không bao giờ tham gia nói hay tham gia cười trên xe của Đoàn Nghị Sĩ Thành phố Hồ Chí Minh mỗi khi có ai đó lên tiếng bỡn cợt với cùng chủ đề duy nhất ấy rồi nhận được sự cười ồ hưởng ứng và nhiệt tình tham gia góp ý của các nghị sĩ đảng viên đồng nghiệp còn lại.

Tôi luôn có sự cẩn trọng đầy khó tính từ cấp tiểu học đến nay trong phát ngôn trong bất kỳ đám đông nào, cái mà Donald Trump tiếc thay đã không sở hữu để rồi bị bọn nhà báo mất dạy lén ghi âm và tung ra nhằm hạ uy tín của Ông trong bầu cử Tổng Thống 2016, và cũng là cái mà các đảng viên cấp cao ở Thành phố Hồ Chí Minh không bao giờ sở hữu. Một chức sắc lãnh đạo Quận 1 đã luôn đòi hỏi Quận phải cung phụng rượu hiệu gì và phải có những cô gái nào trong đội ngũ nhân viên nhan sắc của Quận phục vụ hai bên rót rượu để ông ta được vui hầu uống nhiều rượu hơn; và oái oăm thay khi ông lại được Đảng thăng ông lên cấp lãnh đạo thành phố, còn những nữ nhân viên khinh bỉ ông đã loan truyền cho nhiều người – trong đó có tôi – biết về tư cách đốn mạt này của ông ấy, song duy chỉ Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh là vĩnh viến không nghe thấy gì cả.

Chính vì vậy khi thấy trong bão loạn của suy đồi tư cách, các nghị sĩ Lê Trọng Sang lặng thin đọc báo, Nguyễn Văn Phụng cười chiếu lệ, và Huỳnh Minh Thiện tằng hắng kiểu bất ngờ khi nghe tin độc, tôi đã có những thiện cảm nhất định đối với ba nghị sĩ này. Bất cứ khi nào Nghị sĩ Nguyễn Văn Phụng cần có người cùng ra chợ Đồng Xuân cho vui, tôi luôn có mặt để cùng Ông la cà khắp chợ, để chứng kiến Ông tìm mua các khối Rubic và giày thể thao mới cho đưa con trai lớp 9 của Ông, cũng như Ông trả giá tới lui cho hàng chục gói trà thượng hạng mà Ông lần nào đi Hà Nội họp cũng mua đóng thùng đem về tặng các vị lão nông. Bất cứ khi nào Nghị sĩ Huỳnh Minh Thiện cần có người cùng đi thăm các chiến hữu ở các tỉnh Miền Bắc đã vào sinh ra tử cứu nhân độ thế đánh tan bọn chó ghẻ Khmer Đỏ ở chiến trường Campuchia, tôi đều có mặt tháp tùng và cũng nhờ vậy mà tôi được các cựu chiến binh ấy mến thương, cứ phone mong tôi sẽ ra thăm họ hàng năm bất kể ông bạn chiến đấu Huỳnh Minh Thiện của họ có ra được hay không.

QH HHP LTSang (4)

Trong bài viết về Ông Đinh La Thăng, tôi xoáy vào một đức tính của Ông Thăng mà tiếc thay toàn bộ các đời các Bộ trưởng của Chính Phủ Việt Nam chẳng có ai chịu noi gương ông ấy, đó là thực thi quyền uy của một Bộ Trưởng với chính các cấp phó và thuộc hạ của mình, bắt họ phải phục vụ người dân chứ không phải trở thành vua chúa hét ra lửa đốt cháy đầu người dân. Còn việc Ông Đinh La Thăng hồi nhỏ học hành ra sao, cha mẹ dạy dỗ thế nào, và vì sao Đảng đã đưa ông ấy lên đỉnh cao danh vọng lực quyền tột đỉnh mà không cần giám sát bảo ban thì đó là trách nhiệm bí mật chỉ của của các trường ông ấy theo học, là bí mật chỉ của mẹ cha ông ấy, và là bí mật tuyệt đối chỉ của Đảng mà thôi. Nghĩa là tôi vĩnh viễn không bao giờ sai khi đã là chuyên gia nhân sự tức luôn đánh giá một nhân vật chỉ trên cơ sở người ấy nắm một quyền lực cụ thể của thời hiện tại và hoàn cảnh xã hội cụ thể lúc người ấy nắm quyền hiện tại, chứ không dính dáng gì đến các quá khứ của ông ấy khi mà ngay cả Đảng cũng trường kỳ không hề biết nên đã lắm phen biến chúng thành trường thiên.

Đó là lý do tôi chỉ nêu ở đây những ngợi khen về tư cách của Nghị sĩ Lê Trọng Sang như thể hiện thật sự nơi Ông như một nghị sĩ trong toàn Khóa XIII, chứ hoàn toàn không về Ông như một lãnh đạo của một Sở nào đó tại Thành phố Hồ Chí Minh.

QH HHP LTSang (1)

Nghị sĩ Lê Trọng Sang rất ít nói. Câu đầu tiên Ông nói với tôi lại đến trong một hoàn cảnh rất đặc biệt. Khi tôi đứng lên gầm vang hơn sấm ứng khẩu hùng biện phát biểu sử dụng kiến thức từ nguyên học của ngôn ngữ học và sử học Mỹ để phản bác phát biểu của một tên nghị sĩ đại ngu về nội dung “luật hóa biểu tình”, tên nghị sĩ đại ngu ấy lập tức đứng dậy phát biểu thêm để chống lại ý kiến của tôi. Và khi y nói về cái quái quỷ hoàn toàn sai sự thật rằng “biểu tình đã xảy ra từ cả trăm năm trước trong cuộc biểu trình Chicago”. Tôi lẩm bẩm “thằng dốt Sử!”, và Nghị sĩ Lê Trọng Sang ngồi bên cạnh tôi đã nói ngay: “Anh Phước, đứng dậy đập tiếp thằng chả một trận đi”. Tôi đáp: “Mỗi người chỉ có 7 phút, xong phải nhường người khác. Ông ta đã sai khi tự động chiếm hữu thêm 7 phút mà chưa được sự cho phép của Chủ Tịch. Ông ta vi phạm chứ tôi không thể vi phạm được. Đành phải chịu lép trước thằng đại ngu thôi.

Hình như câu thứ nhì Ông từng hỏi tôi là giày mà Bộ Quốc Phòng gởi tặng tôi là số mấy, vì giày quà tặng Ông nhận được thì chật cứng.

Mỗi khi họp Tổ về dự án luật, Ông Lê Trọng Sang thoắt cái biến thành nhà hùng biện: Ông hăng say biện luận về các vấn nạn thực tế ở Thành phố Hồ Chí Minh, ra sức đề đạt những đổi thay chính sách và thay đổi các điều luật. Tiếc là các phóng viên không bao giờ quan tâm đến nghị sĩ nếu người ấy không là Chủ Tịch Nước, Bí Thư Thành Ủy, hay Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân, vì vậy người dân toàn quốc không thể cảm nhận được cái tâm luôn đau đáu về cuộc sống và hoàn cảnh của những người dân yếu thế bật ra từ các kiến nghị Ông mãi mê hết lần này đến lần khác cống hiến cho luật pháp nước nhà.

Tư cách của Ông trong tận tâm đại diện cho yêu cầu cuộc sống tốt hơn cho người lao động Thành phố Hồ Chí Minh và trong gìn giữ tư thế một nghị sĩ trong đám đông bát nháo đã làm tôi rất kính trọng Ông. Cũng là người ít nói, tôi hình như đã mở miệng lần thứ ba (lần thứ hai là khi nói giày tôi số mấy) để chúc mừng Ông được chọn vào lớp “cán bộ nguồn” để trở thành lãnh đạo tiềm năng sáng giá trong tương lai của nước nhà.

Ngay khi trở ra Hà Nội từ buổi “Hiệp Thương” tiếp xúc cử tri nói trên, tôi gởi một tin nhắn để “báo cáo” Ông về sự việc không hay đã xảy ra với tôi ra sao. Ông đọc, không trả lời, chỉ đăm chiêu lắc đầu ra vẻ áy náy khi tôi trong hội trường quay lại nhìn Ông. Đó là lần thứ tư và cũng là lần cuối cùng tôi hoặc trả lời hoặc có “thông tin” cho Nghị sĩ Lê Trọng Sang trong suốt những năm dài tại Quốc Hội của đất nước tôi trọn đời thiết tha yêu quý này.

 

Tôi đã từng quyết rằng ở Quốc Hội Khóa XIV tôi sẽ ra tay dẹp bỏ tuyệt đối tệ nạn ăn nói quàng xiêng bỡn cợt tục tĩu không biết thế nào là bảo mật đối với tin tức quốc gia của các Nghị sĩ Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh khi trên xe lúc di chuyển đến và từ Tòa Nhà Quốc Hội hoặc đến thăm các địa phương khác, bằng cách sẽ lên tiếng chỉnh đốn ngay tại chỗ cũng như đe dọa sẽ công khai lên blog của tôi – với băng ghi âm kèm theo làm bằng chứng – các sự mất tư cách hoặc mất cảnh giác như vậy của các nghị sĩ, kể cả khi nghị sĩ ấy là Chủ Tịch Nước, Bí Thư Thành Ủy, hay Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Hồ Chí Minh.

Tôi sẽ yên tâm thực hiện việc chấn chình và xây dựng tư cách chuyên nghiệp của các nghị sĩ như nêu trên – dù là tại Khóa XIV, Khóa XV, Khóa XVI, hay bất kỳ khóa nào mà tôi vẫn còn sức lực tiếp tục cống hiến cho đất nước, cho Đảng, cho dân – nếu được người dân bảo vệ hữu hiệu trước sự phá hoại của bọn gian dân mà đại diện của Mặt Trận Tổ Quốc Thành phố Hồ Chí Minh dường như ủng hộ,

Tôi không là kẻ lạc loài cô độc trong giữ gìn quốc thể và tư thế nghị sĩ Việt Nam vì Thành phố Hồ Chí Minh cũng đã từng có các vị Nghị Sĩ khóa XIII như Ông Lê Trọng Sang.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghí-sĩ Khóa XIII (2011-2016)

Tham khảo:

Vũ Thị Liên  21-01-2018

Đinh La Thăng  08-02-2016

Thư Tố Cáo Gởi Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân   14-6-2017

Both comments and trackbacks are currently closed.