Hai Tên Mọi Bẩn Thỉu

“Không Tà Vạy, Không Làm Lãnh Đạo và Còn Khuya Mới Thành Bắc Đẩu!”

Hoàng Hữu Phước, MIB

25-02-2017

Mục Lục

A- Tên Mọi Kofi Annan

1) Thất bại thảm họa của các đội quân gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc

2) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình bị lạm dụng

3) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình không được thực thi

4) Thất bại của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc

5) Mức độ tham nhũng cao nhất

6) Sự tuyệt vọng xơ cứng

7) Tư tưởng chống Liên Hợp Quốc trên thế giới

8) Sự đối đầu căng thẳng tồi tệ nhất giữa Hoa Kỳ và Liên Hợp Quốc

B- Tên Mọi Barack Obama

1) Các chiến lược địa-chính-quân-kinh hỏng bét

2) Bất tài trong quản trị nhân sự

3) Bất trí

4) Quốc nhục

5) Làm trò khỉ với Việt Nam

6) Bôi nhọ uy tín Đảng Dân Chủ

screen-shot-01-09-17-at-09-15-am-001

Ở trên là hình ảnh hai “tên mọi bẩn thỉu” có 6 điểm cực kỳ giống nhau như:

(a) cả hai đã gây ra những tội ác man rợ,

(b) cả hai có vinh dự lãnh đạo hai thực thể lớn nhất thế giới mà cả hai thực thể này đều có tên gọi “United” tức “Liên Hợp” gồm Liên Hợp Quốc UNO và Liên Hợp Tiểu Quốc America USA,

(c) cả hai đều nắm quyền lãnh đạo hai nhiệm kỳ,

(d) cả hai đều rời ngôi vị trong ô nhục,

(e) cả hai đều có giải Nobel Hòa Bình lúc đang tại vị, và

(f) rất tiếc cả hai đều là người gốc Phi.

Sở dĩ phải dùng từ “Rất tiếc” vì cả hai “tên mọi” trên đều là người da đen trong khi cụm từ “mọi đen” do chính người Mỹ da trắng tạo nên lại xuất phát từ sự kỳ thị chủng tộc đầy miệt thị nên bài viết này nhất thiết phải phân trần rằng yếu tố kỳ thị chủng tộc là hoàn toàn không tồn tại trong hành trạng “tự do ngôn luận” của tác giả vốn là một blogger trên cả tuyệt đối chính đạo và bất kỳ sự liên tưởng nào đó – nếu có nơi người đọc – đến “mọi đen” hoàn toàn tùy thuộc vào riêng chỉ người đọc ấy mà thôi.

Tên Mọi Kofi Annan

Kofi Annan là Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc (UNO – United Nations Organization) hai nhiệm kỳ (từ 01-1997 đến 12-2006), và là nhân vật đoạt Giải Nobel Hòa Bình (năm 2001)

 screen-shot-02-13-17-at-11-31-pm

Triều đại trị vì của Kofi Annan trùng với hai đời Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton của Đảng Dân Chủ và George W. Bush của Đảng Cộng Hòa.

Kofi Annan bị ô danh thiên cổ vì các tội ác gây ra do đáp ứng đúng mong muốn của Hoa Kỳ, và vì các tiêu cực gây ra không đáp ứng đúng mong muốn của Mỹ.

Dường như bắt chước Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu của Việt Nam Cộng Hòa ứng khẩu năm 1975 mạt sát Mỹ khi bị Hoa Kỳ vất vào sọt rác lịch sử, Tổng Thư Ký Kofi Annan của Liên Hợp Quốc khi bị Hoa Kỳ vất vào sọt rác lịch sử đã phát biểu ngày 11-12-2006 tại Thư Viện Tổng Thống Truman ở Bang Missouri hùng hồn đến nỗi bài phát biểu ấy đi vào lịch sử đối ngoại chưa từng có tiền lệ của Hoa Kỳ như sự tấn công dữ dội nhất từ một vị lãnh đạo Liên Hợp Quốc giáng vào Chính Phủ Mỹ. Những lời bổng dưng đột biến hùng hồn ấy bao gồm nhiều thứ, từ dạy bảo nhân loại (như: “không quốc gia nào có thể khiến mình an toàn hơn bằng cách thống trị các quốc gia khác”) đến dạy bảo Hoa Kỳ (như trong cuộc chiến do Mỹ lãnh đạo chống khủng bố: “vai trò tiên phong của Mỹ chỉ có thể duy trì nếu Mỹ thật lòng với các nguyên tắc”; hoặc như chiến tranh Iraq: “không nhà nước nào có thể khiến các hành động của mình được các nước khác xem như hợp pháp…đặc biệt khi sử dụng sức mạnh – nhất là sức mạnh quân sự”), v.v.

Dường như do đã có công dân Hoàng Hữu Phước của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã lên tiếng năm 2003 rằng thế giới sẽ hỗn loạn nếu thế giới để yên cho Mỹ tiêu diệt Saddam Hussein là người duy nhất có tài dìm đầu khủng bố, Tổng Thư Ký Kofi Annan của Liên Hợp Quốc khi kết thúc nhiệm kỳ đã trở nên mạnh dạn hơn nên khi trả lời phỏng vấn của BBC ngày 04-12-2006 dõng dạc phán rằng “người dân Iraq ngày nay sống tồi tệ hơn lúc còn dưới thời Saddam Hussein” và rằng “Saddam là người tôi có thể cùng làm việc với”, v.v.,  khiến chế độ mới của Iraq do Mỹ hậu thuẫn phải nổi điên đốp chát lại rằng Kofi Annan chẳng hiểu gì sất vì trước đây dân Iraq bị Saddam Hussein tàn nhẫn tàn sát còn hiện nay dân Iraq bị bọn al-Qaeda tàn ác tàn sát chớ chính phủ Iraq hiện nay do Mỹ dựng lên nào có tàn ác tàn nhẫn tàn sát dân đâu, v.v. và v.v.

10 năm ngự trị ngôi cao của Kofi Annan đã làm ô danh Liên Hợp Quốc như một tổ chức thất bại đến độ Hoàng Hữu Phước của Việt Nam năm 2011 đã bảo ngày tàn của Liên Hợp Quốc đã đến và nó nhất thiết phải được thay thế bằng một tổ chức khác, còn Donald Trump của Mỹ ngày 27-12-2016 đã tuyên bố trên Twitter thóa mạ Liên Hợp Quốc xem nó đang chỉ như một câu lạc bộ nơi người ta đàn đúm bù khú mà thôi (“just a club for people to get together, talk and have a good time”).

Di sản Kofi Annan để lại cho Liên Hợp Quốc bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – 8 sự tầy huầy đầy tai tiếng và quá nổi cộm sau:

1) Thất bại thảm họa của các đội quân gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc như tại Bosnia, Congo và Sudan.

2) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình bị lạm dụng từ Bosnia hay Burundi đến Sierra Leone và Haiti. Tồi tệ nhất là tại Congo, nơi Liên Hợp Quốc gởi đến 16.000 quân (đến từ các nước Nepal, Morocco, Tunisia, Nam Phi, Pakistan, và Pháp) nhưng chính tại Congo các hành vi hãm hiếp mọi rợ và giết chóc man rợ lại bị gây ra bởi chính các chiến sĩ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc cùng các sĩ quan địa phương “cùng phe” tại khắp Congo kể cả ngay tại các trại tỵ nạn của Liên Hợp Quốc lập ở thị trấn Bunia vùng Đông-Bắc, dẫn đến việc MONUC (Phái bộ Liên Hợp Quốc tại Cộng Hòa Dân Chủ Congo) bị ít nhất 150 cáo buộc vi phạm nhân quyền nghiêm trọng với quy mô sát hại lớn hơn rất nhiều so với tội ác giữa các bên xung đột, song không có thân nhân nào của các nạn nhân bị chiến binh Liên Hợp Quốc sát hại có thể nộp đơn kiện đến Liên Hợp Quốc vì tất cả họ đều bị thủ tiêu.

3) Sứ Mệnh Bảo Vệ Hòa Bình không được thực thi:  Còn ngược về trước đó, vào năm 1994, lúc vẫn còn là quan chức cấp cao thứ nhì của Liên Hợp Quốc nắm giữ quân đội gìn giữ hòa bình, Kofi Annan đã từ chối không gởi 5.000 lính “mũ nồi xanh” đến Rwanda đến ngăn chặn người Hutu diệt chủng người Tutsi. Sự bỏ mặc này của Kofi Annan khiến 800.000 thường dân của tộc Tutsi bị dân Hutu chặt đầu bằng rìu chỉ trong ba tháng. Tuy nhiên, thay vì bị ô danh, Kofi Annan sau đó được Mỹ hân hoan tưởng thưởng bằng cách đề xuất chọn làm Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc.

4) Thất bại của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc trước những vụ việc xâm hại nhân quyền tồi tệ nhất lịch sử nhân loại đã làm Liên Hợp Quốc thêm ô danh và mất hẳn uy tín trên trường quốc tế. Thậm chí Liên Hợp Quốc còn bị Mỹ phê phán vì Liên Hợp Quốc đã “sơ xuất” để “lọt” vào trong Liên Hợp Quốc hoặc được “mời chuẩn y” sự thành lập của Hội Đồng Nhân Quyền những quốc gia mà Mỹ cáo buộc độc tài tàn bạo (gồm Miến Điện, Syria, Sudan, Zimbabwe, và Bắc Triều Tiên), hoặc nhân quyền tệ hại (gồm Trung Quốc, Nga, Cuba, Algeria, Pakistan, và Saudi Arabia).

5) Mức độ tham nhũng cao nhất so với tất cả các vị tiền nhiệm cùng với sự bất lực trong giám sát và quản lý Chương Trình Đổi Dầu Lấy Lương Thực của Iraq sau khi tiêu diệt Saddam Hussein mà các tai tiếng cùng thất thoát cho đến ngày nay cũng chưa hề được đưa ra ánh sáng đã khiến Liên Hợp Quốc vĩnh viễn mất đi uy tín uy danh từng có, thậm chí mức độ tham nhũng tại cơ quan quyền lực quốc tế này với chỉ chương trình ấy cũng đã ở mức độ scandal tài chính không những ghê gớm nhất lịch sử Liên Hợp Quốc mà còn là vụ lừa gạt quy mô to lớn nhất của thời  hiện đại. Thậm chí con trai của Kofi Annan là Kojo Annan dưới võ bọc của công ty Thụy Sĩ Cotecna đã có những hợp đồng lớn ký với Liên Hợp Quốc lấy dầu hỏa Iraq với giá rẻ như cho và cung cấp nhu yếu phẩm với giá trên trời cho Iraq qua chương trinh ấy (tên của Kojo Annan tái xuất hiện vào tháng 4-2016 khi có sự tiết lộ Hồ Sơ Panama). Sự tham nhũng đi kèm với lạm quyền mua quan bán chức còn thể hiện qua việc sau khi nhận được nửa triệu USD do nhà hoạt động Đức Achi Steiner cống nạp riêng, Kofi Annan đã hân hoan bổ nhiệm Steiner làm Giám Đốc UNEP (Chương Trình Môi Trường Liên Hợp Quốc).

6) Sự tuyệt vọng xơ cứng bất động lan tràn toàn tổ chức Liên Hợp Quốc trong cả hai trường hợp là (a) khi Hội Đồng Bảo An bó tay không thể cản ngăn Hoa Kỳ tự ý xâm lược và chiếm đóng Iraq, và (b) thời kỳ hậu 9-11 tức sau cuộc tấn công khủng bố của al-Qaeda bằng máy bay thương mại vào các vị trí trên đất Mỹ như Trung Tâm Thương Mại Thế Giới ở Bang New York, Ngũ Giác Đài ở Bang Virginia, và Stonycreek Township ở Bang Pennsylvania ngày 11-9-2001.

7) Tư tưởngchống Liên Hợp Quốc trên thế giới: Tại sự tồi tệ của Tổng Thư Ký Kofi Annan mà Âu Mỹ xuất hiện từ ngữ anti-Kofi tức “chống Kofi” rồi từ đó biến tướng thành anti-UN tức “chống Liên Hợp Quốc”.

8) Sự đối đầu căng thẳng tồi tệ nhất giữa Hoa Kỳ và Liên Hợp Quốc đối với hậu quả của chiến tranh Iraq – mà báo chí Âu Mỹ gọi là sự căng thẳng giữa Mỹ và Vịnh Con Rùa (Turtle Bay – tức khu dinh cơ Liên Hợp Quốc). Do Liên Hợp Quốc tất nhiên luôn dưới sự khuynh đảo của Hoa Kỳ, tất cả các vị Tổng Thư Ký của tổ chức này đều mặc định do Mỹ lựa chọn. Khi Mỹ muốn loại bỏ Tổng Thư Ký Boutros Boutros-Ghali người Ai Cập, Chính phủ Bill Clinton đã chọn Kofi Annan người Ghana lên thay thế. Tuy nhiên, càng về sau thì dưới tác động của (a) những hành động trên thế giới của Mỹ chỉ đưa đến các thất bại tai tiếng khiến Annan bất bình do bị vạ lây, và (b) những tham nhũng tiêu cực và bất lực của Annan khiến Mỹ bất bình do bị vạ lây, dẫn đến tình trạng cực kỳ khôi hài khi những kẻ hợp nhau ở hai vị trí “siêu” của siêu tổ chức và siêu cường lại biến thành đối nghịch chuyên phơi bày công khai các chuyện siêu xấu của nhau.

Kofi Annan là thí dụ rõ nét nhất cho tiêu chí cao cấp cao vời sau của (a) sự lựa chọn của Hoa Kỳ cho vị trí đứng đầu Liên Hợp Quốc và (b) sự lựa chọn của Ủy Ban Nobel cho giải Nobel Hòa Bình:

“Không Tà Vạy, Không Làm Lãnh Đạo và Còn Khuya Mới Thành Bắc Đẩu!”

Tên Mọi Barack Obama

Barrack Obama là Tổng Thống Liên Hợp Tiểu Quốc America (USA – United States of America) hai nhiệm kỳ (từ 01-2009 đến 12-2016), và là nhân vật đoạt Giải Nobel Hòa Bình (năm 2009).

 screen-shot-02-13-17-at-11-31-pm-001

Di sản khốn nạn mà tên mất dạy Barack Obama để lại cho Hoa Kỳ bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – 6 sự tầy huầy đầy tai tiếng và quá nổi cộm sau:

1) Các chiến lược địa-chính-quân-kinh hỏng bét

Ngoài các sự thật về thất bại của Mỹ dưới thời Barack Obama đối với Iran, IS, và Syria, những đại biến khi Nga

(a) thu hồi Bán Đảo Crimea chiến lược từ Ukraine sáp nhập trở lại vào Nước Nga, dâng sự ngự trị Hắc Hải cho các hạm đội Nga, nhờ vào việc Ukraine thân Mỹ đã không được Mỹ dưới thời Obama cố vấn thành công;

(b) thu phục Thổ Nhĩ Kỳ qua việc cứu sống Tổng Thống thân Mỹ Recep Tayyib Erdogan khỏi cuộc binh biến đảo chính không thể không do Barack Obama đã cho phép tiến hành hoặc do CIA và tình báo quân đội Hoa Kỳ đã hoàn toàn bất lực;

(c) thu tóm danh dự quốc gia về uy lực khí tài quân sự thi thố đánh bại IS, uy danh bảo vệ thành công Tổng Thống Syria Bashar al-Asad, và uy thế quy tụ Nga-Thổ-Iran trong giải quyết tình hình Syria;

Đã đẩy Hoa Kỳ và NATO vào khủng hoảng chiến lược.

Trong khi đó, cái Hiệp Định Xuyên Thái Bình Dương TPP mà Obama dốc chí theo đuổi dựng xây nhiều năm đã bộc lộ nhiều yếu điểm cực kỳ tai hại đến độ ngay sau khi ký kết, các cuộc “biểu tình” chống đối mạnh mẽ đả nổ ra tại New Zrealand là một trong 12 nước đã ký TPP; còn tại Việt Nam thì Quốc Hội đã đình lại việc phê chuẩn với lý do viện dẫn là chờ chính phủ mới của Hoa Kỳ định hình, trong khi có khả năng là do đã nhận thức được chính mình đã hớ khi lỡ đặt bút ký tham gia; và ứng viên Donald Trump chỉ cần tuyên bố hủy bỏ TPP là thu hút ngay sự ủng hộ của cử tri khiến Hillary Clinton cũng phải vội vàng tuyên bố chống lại TPP của Barack Obama.

2) Bất tài trong quản trị nhân sự

Bất kỳ ai thuộc tầm cỡ quản trị bất kể là quản trị doanh nghiệp dưới cả chuẩn nhỏ hay trên cả vĩ đại, quản trị cơ quan địa phương hay đa phương, quản trị đất nước dưới cả tiểu nhược hay trên cả siêu cường, đều luôn không thể thiếu các kỷ năng quản trị trong đó quan trọng nhất là quản trị nhân sự.

Quản trị nhân sự là quan trọng nhất vì ngay cả một nhà độc tài cũng không bao giờ đứng một mình tự mình làm tất cả mọi việc.

Trong lãnh đạo một đất nước, quản trị nhân sự càng tối quan trọng.

Điểm nổi bật duy nhất của quản trị nhân sự là tổ hợp của 4 thành tố luôn kết dính với nhau gồm:

Chọn được người tài + Phát triển được tài người + Phát triển được người tài + Giữ được người tài để kế thừa và phát triển di sản.

Obama là một tên tổng thống vô dụng vì hoàn toàn không có gì chứng minh y đã có năng lực quản trị nhân sự khi bằng chứng rõ nét nhất lại là những hiển nhiên còn nóng hổi mà chỉ cần đơn cử vài thí dụ cỏn con mới chỉ dính đến một cái tên của Hillary Clinton như:

a) Hoàn toàn bị động khi phải chấp nhận để Hillary Clinton ngự trị ngôi vị cao thứ nhì trong chính phủ Hoa Kỳ: Bộ Trưởng Ngoại Giao, trong khi Hillary Clinton ngay trước đó là đôi thủ cạnh tranh trực tiếp trong cuộc bầu cử sơ bộ của Đảng Dân Chủ để bầu ra ứng cử viên đại diện Đảng tranh của chức Tỏng Thống Hoa Kỳ, và trong thời gian tranh cử sơ bộ cả hai đã thi nhau mạt sát đối thủ bằng mọi chiêu trò bôi nhọ và bôi bẩn. Bị động vì Đảng Dân Chủ không có bất cứ “người tài” nào cả. Bị động vì bản thân Obama do mặc cảm tự ti không dám mơ đến sự thắng cử nên chưa từng nghĩ đến chọn sẵn danh sách các nhân vật cốt cán nên được đưa vào chính quyền của mình. (Trong khí đó, người ra tay xô sập di sản Barack Obama là Donald Trump lại có tài nhân sự tuyệt đỉnh khi hoàn toàn chủ động đưa Rex Tillerson từ bên ngoài giới tinh hoa chính trị vào làm Ngoại Trưởng cũng như đưa những doanh nhân kiệt xuất tương tự khác như Stephen Bannon, Kellyanne Conway, Dina Powell, và Betsy DeVos, v.v.,vào Tòa Bạch Ốc.)

b) Hoàn toàn không giám quản được Hillary Clinton, biến bản thân thành vị tổng thống bù nhìn đầu tiên trong toàn bộ lịch sử Hoa Kỳ khi để Hillary Clinton khuynh đảo phá tan cục diện địa chính trị Bắc Phi, Đông Nam Âu, và Đông Âu; đồng thời để Hillary Clinton tự tung tự tác đạp chà luật pháp gây ra sự cố email có thể gây hại cho an ninh quốc gia.

c) Hoàn toàn không làm Hillary Clinton tài giỏi hơn và không thể để Hillary Clinton là người kế thừa di sản mà ba bằng chứng rõ nét nhất là Barack Obama lên tiếng ủng hộ và ngợi ca Hillary Clinton để kêu gọi dồn phiếu cho Hillary, Barack Obama không thể giúp Hillary thắng cử, và Barack Obama vội vàng đỗ lỗi cho sự yếu kém của Hillary khi thấy bà ta thất cử.

Đổ lỗi cho đồng sự là hành vi đớn hèn liên quan đến tư cách đốn mạt của kẻ hoàn toàn bất tài về quản trị nhân sự mà thế giới hàn lâm nghiêm túc không bao giờ không khinh bỉ.

3) Bất trí

Barack Obama còn không có khả năng tự nhận thức được về chính mình và về người khác. Khi Hillary Clinton thất cử, Obama vội tuyên bố nếu luật pháp cho phép hắn ta ra tranh cử thêm lần thứ ba thì lẽ ra hắn ta đã chiến thắng. Obama đã không nhận thức được bốn điều liên quan đến chính bản thân hắn rằng

(a) Obama được bầu làm tổng thống không vì ông ta tài giỏi hay có nhiều danh tiếng lẫy lừng trước đó;

(b) Obama được Đảng Dân Chủ đề cử làm ứng cử viên của Đảng tranh cử chức tổng thống vì không còn ngôi sao nào – kể cả Hillary Clinton;

(c) Obama thắng cử vì ngay cả những người dân “Mỹ trắng” luôn kỳ thị thì đối với họ ai cũng được do tất cả đều thuộc “giới tinh hoa chính trị”, tất cả đều được giới tài phiệt ủng hộ và phục vụ quyền lợi giới tài phiệt, chứ không phải bởi vì dân Mỹ quá tiến bộ nên đã chấp nhận có vị tổng thống da đen; và

(d) Obama không hề nhận ra rằng dân Mỹ đã cực kỳ chán ghét Obama và đây là một trong những lý do họ không dồn phiếu cho bất kỳ ai do chính Obama ủng hộ.

Ngoài ra, Barack Obama còn bất trí không thể nhận thức được gì nơi người khác nên đã không hiểu ba điều sau:

a- Hillary Clinton không bao giờ có thể trở thành tổng thống vì quá khứ khét tiếng của chồng, vì không có quá khứ thành đạt từ sự vươn lên mà thuần dựa vào thế lực của chồng, vì bảng thành tích kém cỏi trong thi thố quyền lực, vì những lỗi nghiêm trọng gây ra cho thế giới và cho an ninh quốc gia, và vì phạm phải điều tồi tệ nhục nhã nhất của quản trị nhân sự khi đã thờ ơ trước các tin tình báo dẫn đến sự cố Benghazi khi Đại Sứ Christopher Stevens bị giết, thi thể bị kéo lê trần trụi ngoài đường phố sau khi xác bị phiến quân xâm hại tình dục.

b- Không chỉ Hillary Clinton mà sẽ không bất kỳ phụ nữ Mỹ nào có thể trở thành  tổng thống Hoa Kỳ vì người dân Mỹ (nam giới da trắng) không bao giờ cho phép điều này xảy ra. Đơn giản vì tại Hoa Kỳ, người phụ nữ không bao giờ được tôn trọng đúng nghĩa, mà ba bằng chứng hiển nhiên là (i) Mỹ là quốc gia chậm trễ nhất trong cho phép phụ nữ có quyền bầu cử, (ii) tại Mỹ luôn có các hoạt động rầm rộ ồn ào đông đúc về nữ quyền vốn không bao giờ xảy ra tại bất kỳ quốc gia nào thực sự tôn trọng phụ nữ và phụ nữ thực sự giữ vai trò quan trọng hoặc quyết định tại gia đình, và (iii) luật pháp Mỹ hiện hành không thực sự bảo vệ phụ nữ trong các vụ xâm hại tình dục mà bài viết Du Học Hiếp Dâm & Hiếp Dâm Du Học đã phân tích chi tiết.

c- Chắc chắn mười một tỷ phần một là Donald Trump sẽ đắc cử vì dù người Mỹ kỳ thị chủng tộc, thì vẫn có ba sự thật sau:

(i) người Mỹ “kỳ thị” nhưng vẫn dè chừng người Mỹ da đen vì người Mỹ da đen đông nhất, từ xa xưa đã không là “dân nhập cư”, đã trở thành “dân Mỹ” từ rất lâu khi nô lệ được giải phóng, nhiều người thành công trên mọi lĩnh vực từ văn nghệ đến thể thao, từ tòa án đến chính trị, nên việc Barack Obama làm tổng thống thì dân Mỹ vẫn có thể du di cam chịu;

(ii) vì vậy, người Mỹ không bao giờ xem trọng Obama cùng các tiến cử của Obama, nghĩa là Obama vận động cho Hillary Clinton đương nhiên đồng nghĩa với việc Hillary Clinton đương nhiên hoàn toàn mất hẳn cơ hội làm tổng thống; và

(iii) người Mỹ buộc phải chấp nhận người da đen, nhưng tuyệt đối xem thường các người da màu khác nên không bao giờ chấp nhận các nhân vật “da màu khác đen” lên làm tổng thống, và do đó tất cả các gương mặt ứng viên trẻ tuổi “tinh hoa chính trị” của Đảng Cộng Hòa mà nội cái tên thôi đã toát ra mùi gốc tích dân da nâu của “Mễ” hay “Cu” như Ted Cruz và Marco Rubio nên chỉ giúp cho Donald Trump độc chiếm ngôi bá chủ mà thôi.

Không nhận ra thế yếu của chính mình, không nhận ra thế vô phương cứu chữa của Hillary Clinton, không nhận ra ưu thế trấn áp “tuyệt kỷ đơn ca” của Donald Trump, Barack Obama rõ ràng là vị tổng thống bất trí bậc nhất của Hoa Kỳ.

4) Quốc nhục

Barack Obama là tổng thống duy nhất của toàn bộ lích sử Hoa Kỳ đã làm nhục quốc thể Mỹ khi để bản thân bị làm nhục trước toàn thế giới. Khi sang Trung Quốc dự Hội Nghị Thượng Đỉnh G20 tháng 9-2016, Barack Obama đã phải bước ra khỏi chiếc chuyên cơ hào nhoáng Không Lực 1 bằng “hậu môn” – theo cách gọi để trong ngoặc kép “ass” của tờ Guardian ám chỉ cửa sau tức cửa có cầu thang riêng của máy bay làm lối đi của tùy tùng – chứ không phải qua cửa chính (tức “top”, là cửa gần buồng lái của phi công, nơi xe thang của phi trường sẽ chạy đến áp vào đón khách bước xuống lối đi trải thảm đỏ dành cho khách cấp nguyên thủ quốc gia), lầm lũi bước xuống các bậc thang sắt đen, đi trên nền bê tông xám tiến đến chiếc Dã Thú 1, không có thảm đỏ đón chào, trong khi vệ binh Trung Quốc quát mắng cận vệ Mỹ và đoàn phóng viên Hoa Kỳ rằng “Đây là phi trường của chúng tao! Đây là đất nước của chúng tao!

Kết thúc nhiệm kỳ một cách đớn nhục như thế, bảo sao Barack Obama đã không làm Đảng Dân Chủ ô danh, và khiến Hillary Clinton càng thêm tuyệt vọng.

5) Làm trò khỉ với Việt Nam

Loài khỉ được cho rằng có tính hay bắt chước. Barack Obama không là con hắc tinh tinh hay khỉ đỏ đít duy nhất ở một đất nước mà chính trị trở thành một nghề chuyên nghiệp cực kỳ cao. Chiêu thức Đảng Dân Chủ có trong cẩm nang của họ là: “khi cùng đường, muốn phá bĩnh thì hãy tung nước cờ Việt Nam!”

Theo nguyên tắc bất thành văn của hệ thống “lưỡng đảng” của Mỹ mà các nước Âu Tây nhạo báng là “sinh đôi” thì (a) hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa chống nhau nhưng không bao giờ được phép dùng từ ngữ “đảng đối lập”, (b) hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa chống nhau nhưng không bao giờ được phép chống lại Hiến Pháp và thể chế chính trị Hoa Kỳ, và (c) những gì tổng thống tiền nhiệm của đảng này đã ban ra thì tổng thống kế nhiệm của đảng kia không được thay đổi – trừ phi sự việc đã quá tồi tệ như đối với chiến tranh Việt Nam buộc tổng thống kế nhiệm phải tuyên bố rút quân chấm dứt sự can thiệp quân sự trực tiếp vào Việt Nam.

Nguyên tắc trên đã đặc biệt được Đảng Dân Chủ sử dụng để phá bỉnh Đảng Cộng Hòa ngay khi thấy khả năng Đảng Dân Chủ sẽ mất ghế tổng thống vào tay Đảng Cộng Hòa, mà hai thí dụ lịch sử sau là minh chứng:

a) Bill Clinton:

Vào giai đoạn kết thúc nhiệm kỳ thứ hai cũng là nhiệm kỳ cuối cùng theo luật pháp Hoa Kỳ, khi nhận thấy những tầy huầy của bản thân khiến nguy cơ làm Đảng Dân Chủ sẽ mất ghế tổng thống vào tay Đảng Cộng Hòa, Bill Clinton thực hiện ngay chuyến thăm chính thức Việt Nam tháng 11 năm 2000, tuyên bố vung vít về những đánh giá cao đối với Việt Nam nhằm làm sâu sắc thêm mối quan hệ Mỹ-Việt mà thực chất là đặt vị tân tổng thống Mỹ George W. Bush  của Đảng Cộng Hòa vào thế bị triệt buộc khi nhậm chức hai tháng sau đó.

Gọi là bị “triệt buộc” vì Đảng Cộng Hòa chưa hề có – hay muốn có – Việt Nam trong chương trình nghị sự của họ. Nếu họ thực hiện theo mặc định những “di sản” của tổng thống tiền nhiệm thì đương nhiên gây thêm thanh thế uy tín cho Bill Clinton của Đảng Dân Chủ, còn nếu chống lại hoặc bãi bỏ di sản ấy thì biến Gerorge W. Bush trở thành kẻ đầu tiên dám “tát cạn đầm lầy” trở thành tên phản phúc chống lại giềng mối bất thành văn hàng trăm năm kết liên lưỡng đảng. Chính vì vậy từ khi nhặm chức 2001, Tổng Thống G.W. Bush đã chỉ đơn giản ngó lơ, không xóa bỏ di sản Việt Nam của Bill Clinton nhưng không làm bất cứ điều gì để “sâu sắc” thêm mối quan hệ Mỹ-Việt, thậm chí khi buộc lòng phải sang thăm chính thức Việt Nam nhân dự Hội Nghị APEC tháng 11 năm 2006, Bush vẫn chỉ có những phát biểu khen tặng một cách thuần ngoại giao dành cho Việt Nam chứ không có bất kỳ những động thái cụ thể đối với các cấm vận còn tồn tại.

b) Barack Obama:

Tương tự, vào giai đoạn kết thúc nhiệm kỳ thứ hai cũng là nhiệm kỳ cuối cùng theo luật pháp Hoa Kỳ, khi nhận thấy những tầy huầy của bản thân khiến nguy cơ làm Đảng Dân Chủ sẽ mất ghế tổng thống vào tay Đảng Cộng Hòa, Barack Obama  thực hiện ngay chuyến thăm chính thức Việt Nam tháng 5 năm 2016, và thậm chí tuyên bố gỡ bỏ lịnh cấm vận cuối cùng đối với Việt Nam về vũ khí sát thương. Đây là lá bài cuối cùng trong cẩm nang Đảng Dân Chủ kẹp trong “chiếc cặp nút bấm hạt nhân” mà các tổng thống Đảng Dân Chủ chỉ khi lâm vào cảnh cùng đường, ăn không được thì phá cho ôi, mới mở ra sử dụng để (i) phô trương thanh thế tạo dư luận tràn ngập trên báo chí nhằm làm xao lãng sự tập trung của dân chúng Mỹ đối với sự sụp đổ đang diễn ra của Đảng Dân Chủ, (ii) lấy lòng các đại gia sản xuất vũ khí Mỹ với hy vọng vớt vát sự ủng hộ của họ dành thêm cho ứng viên Đảng Dân Chủ là Hillary Clinton, và (iii) đặt Đảng Cộng Hòa – nếu chiếm được ghế tổng thống – phải ngậm bồ hòn làm ngọt thực hiện tất cả những cam kết của Barack Obama để nếu mọi di sản đều diễn tiến tốt đẹp sẽ trở thành các công trạng của Barack Obama từ đó nhiệm kỳ 2022 sẽ có thêm cơ hội cho Đảng Dân Chủ lấy lại ghế tổng thống.

Những con khỉ đỏ đít Bill Clinton và đười ươi Barack Obama đã cùng sử dụng một chiêu thức đem Việt Nam ra phá bỉnh Đảng Cộng Hòa, nhưng nhờ có sự “hé lộ” – từ ngữ tức cười mà báo chí Việt Nam đang thi nhau dùng như một thứ dịch bệnh lan tràn mặt báo giấy và mạng –  bức cẩm nang ấy của hai con khỉ này, nhân loại có được một kinh nghiệm tuyệt đối chính xác là: mỗi khi thấy tổng thống đương nhiệm của Đảng Dân Chủ vào cuối nhiệm kỳ sang thăm chính thức Việt Nam thì bảo đảm 100% ứng cử viên của Đảng Cộng Hòa đối thủ sẽ đắc cử làm tổng thống kế nhiệm.

6) Bôi nhọ uy tín Đảng Dân Chủ

Cũng lạm dụng nguyên tắc chính trị mặc định bất thành văn về “không thể đão ngược” nêu trên, Barack Obama đã ra tay trong vài tuần đương chức cuối cùng:

a) Hối hả trục xuất nhiều chục nhà ngoại giao Nga nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải căng thẳng đối đầu ngoại giao với Nga, đất nước mà Donald Trump có sách lược chiến lược hợp tác cùng;

b) Hối hả ký tặng 500 triệu USD cho Quỹ Khí Hậu Xanh của Liên Hợp Quốc nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và không chống lại các hoạt động liên quan đến “sự ấm lên toàn cầu” mà Donald Trump thường cho là giả trá;

c) Hối hả thả thêm 4 tù nhân phiến quân Hồi Giáo ở Nhà Tù Vịnh Guantanamo trở về Saudi Arabia và Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất UAE, nâng tổng số lên 19 người kể từ khi có kết quả bầu cử tổng thống 2016, và khiến tổng số 242 tù binh nay chỉ còn lại võn vẹn 41 người, nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và bị ô danh vì đã thất bại với lời tuyên bố trước đó là phải ngưng ngay các vụ phóng thích tù nhân Guatanamo để bảo vệ an ninh cho Hoa Kỳ và thế giới;

d) Hối hả giảm án cho 1.715 tội phạm buôn ma túy trong đó có 568 thụ án chung thân, làm Obama đạt kỹ lục của tất cả 13 đời tổng thống trước đó cộng lại, nhằm biến tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và bị ô danh vì đã thất bại với lời tuyên bố trước đó là mạnh tay trừng trị bọn tội phạm ma túy;

e) Hối hả họp báo lần cuối cùng và qua đó tuyên bố cảnh báo báo giới về chính quyền của tân tổng thống Donald Trump nhằm làm tân tổng thống Donald Trump – theo mặc định – buộc phải tuân thủ và bị ô danh vì đã thất bại với lời tuyên bố trước đó là trừng trị truyền thông giả trá; v.v. và v.v.

Ngoài ra, Barack Obama còn hối hả cách chức tướng da đen lãnh đạo Vệ Binh Quốc Gia Thủ Đô Errol R. Schwartz chỉ vài ngày trước lễ nhậm chức của Donald Trump khiến Vệ Binh Quốc Gia Thủ Đô như rắn mất đầu trước trọng trách bảo vệ an ninh cho Donald Trump trong lễ tuyên thệ nhậm chức.

 

Tất cả những hành động trên của Barack Obama đã khiến Đảng Dân Chủ – chứ không phải Đảng Cộng Hòa – phơi bày sự thật bao đời bị che dấu rằng:

a) Dân chủ Democracy tại Hoa Kỳ chỉ là một từ ngữ vô nghĩa: lưỡng đảng thống trị quyền lực chính trị và tất cả các tổng thống bất kể thuộc đảng nào trong lưỡng đảng cũng phải và chỉ từ giới luật sư tinh hoa chính trị, không cho phép các thành phần khác của xã hội được tham chính, và phải hoạt động trên nền tảng duy nhất của sự kế tục, kế thừa, kế nhiệm, nhằm bảo đảm hoàn toàn thống nhất trong chính sách đối ngoại (Donald Trump bất ngờ thắng bầu cử sơ bộ Đảng Cộng Hòa nên bị ngay cả các “tinh hoa chính trị” của Đảng Cộng Hòa tích cực chống đối để đúng bài bản quy định bất thành văn ấy);

b) Dân chủ Democracy tại Hoa Kỳ chỉ là hình thái theo đó người dân được phép “biểu tình” và được phép hưởng thụ “tự do ngôn luận” muốn nói viết gì thì cứ nói cứ viết, trừ các chủ đề “ngôn luận” bị pháp luật cấm đoán. Dưới sự xách động của Barack Obama, nhiều cuộc “biểu tình” và “đại biểu tình” chống Donald Trump xảy ra khắp nước Mỹ, trong đó có cuộc “biểu tình” nữ quyền ngày 21-01-2017 mà tại đó mụ Madonna bất tài vô hạnh lúc động kinh đã gào lên trong micro “Tổ cha mày! Đ.Mẹ mày! Tao giận lắm đây! Tao đang nổi khùng đây! Tao đã và đang nghĩ nhiều đến việc cho nổ sập Tòa Bạch Ốc đây” (“Fuck you. Fuck you. Yes, I’m angry. Yes, I’m outraged. Yes, I have thought an awful lot about blowing up the White House”), sau đó đã thất kinh hồn vía phân bua cải chính khi cơ quan an ninh FBI vào cuộc điều tra cá nhân Madonna mà nếu truy ra được các yếu tố thực sự dọa đe nguyên thủ vì cách dùng động từ ở thì present perfect (have thought) cho thấy hành động có toan tính lâu dài, chín chắn, chứ không bốc đồng có thể cấu thành tội phạm sẽ bị truy tố và chịu án tù giam, vì bốn câu đầu tiên đều được “tự do ngôn luận” trong khi câu cuối cùng thì cấm “ngôn luận tự do”. Sự cố này cho thấy “dân chủ” chỉ là vũ khí chơi bẩn của các luật sư độc quyền tinh hoa chính trị Mỹ tung ra để phá bỉnh “kẻ thứ dân” Donald Trump dám cả gan đắc cử tổng thống Hoa Kỳ;

c) Đảng Dân Chủ đã bị tầng lớp “dân đen” “học chưa cao” trong xã hội lật đổ qua việc dồn phiếu cho Donald Trump vì bất mãn trước sự thất bại trong trị quốc của Đảng Dân Chủ và tư cách của Tổng Thống thuộc Đảng Dân Chủ; và

d) Sự cấp tập gây ra sự cố ngoại giao và các sự việc khác nhằm tận dụng quy định bất thành văn trong “thống nhất” giữa lưỡng đảng nhằm gây khó khăn cho Donald Trump đã lột trần sự có thật của cái bản chất “đảng sinh đôi” mà Âu Tây hay nhạo báng nhưng nay mới có bằng chứng cụ thể; và

e) Sự cấp tập gây ra sự cố ngoại giao và các sự việc khác nhằm tận dụng quy định bất thành văn trong “thống nhất” giữa lưỡng đảng nhằm gây khó khăn cho Donald Trump đã giúp nhà cách mạng Donald Trump có cơ hội xô sập, mà trước tiên là đòn thử xóa bỏ cái gọi là ObamaCare của tổng thống tiền nhiệm, hủy bỏ Hiệp Định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương TPP, v.v., khiến Đảng Dân Chủ phải chịu trách nhiệm trước lịch sủ chính trị Hoa Kỳ vì sau này do đã sẵn có tiền lệ nên các tổng thống trong tương lai sẽ có quyền hủy phá các di sản của người tiền nhiệm để không bị mang tiếng thua kém Donald Trump hoặc mang tiếng dân chủ giả tạo giả danh giả trá lừa mị nhân dân.

Barack Obama là thí dụ rõ nét nhất cho tiêu chí cao cấp cao vời vợi sau của (a) sự lựa chọn của Lưỡng Đảng Dân Chủ/Cộng Hòa Hoa Kỳ cho vị trí ứng cử viên Tổng Thống và (b) sự lựa chọn của Ủy Ban Nobel cho giải Nobel Hòa Bình:

“Không Tà Vạy, Không Làm Lãnh Đạo và Còn Khuya Mới Thành Bắc Đẩu!”

Sic transit gloria mundi!

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo thêm:

Tôi và Saddam Hussein

Hoàng Hữu Phước Nói Về Tầm Quan Trọng Của Tổng Thống Iraq Saddam Hussein, Tổng Thống Lybia Moammar Gadhafi, và Tổng Thống Syria Bashar al-Assad

Ngày Tàn Của Liên Hợp Quốc – Sic transit gloria mundi

Du Học Hiếp Dâm và Hiếp Dâm Du Học

Both comments and trackbacks are currently closed.