Kim Jong-Un, Người Chứng Của Chân Lý

Hoàng Hữu Phước, MIB

24-9-2017

Người Chứng Của Chân Lý (1)

Chân lý không được mặc định bó buộc phải là kết quả của tư duy nơi các đấng triết gia, các nhà khoa học, các vĩ nhân kim cổ; đơn giản vì chân lý đến từ cuộc sống thực, chiêm nghiệm thực, mà chiêm nghiệm không bao giờ được mặc định là hành trạng tư duy độc quyền riêng của các tầng lớp cao trọng, quý tộc cao sang, trí thức cao vời của cộng đồng và nhân loại.

Chân lý có khi bật bung ra từ chiêm nghiệm hay cuộc sống của nô lệ, nông nô, thành phần bất hảo, bất kể sự chiêm nghiệm ấy cho những điều tầm thường hay kỳ vĩ, hoặc từ hành động hành vi hành xử của những người mà nhân loại nguyền rủa bất kể sự nguyền rủa ấy đúng hay sai.

Tác giả bài viết này từ quyển Søren Kierkegaard, Người Chứng Của Chân Lý trong ba tá sách phần thưởng ông nhận được từ kỳ Đố Vui Để Học đài truyền hình Sài Gòn dịp Giáng Sinh 1967 khi đội lớp Nhì (tức lớp 4 hiện nay) tiểu học Phan Đình Phùng, Quận 3, của ông (gồm ông là đội trưởng, và hai học sinh khác là Tống Kim Lan – cô này được những chuyên viên phụ trách thu hình yêu cầu ngồi ghế giữa vì nữ sinh này có đôi chân rất dài khiến cô lúc ấy cao hơn đội trưởng…một cái đầu – hiện vẫn ở Quận 3, và Nguyễn Sơn Hải hiện định cư ở Hoa Kỳ) thắng đội lớp Nhì trường “đầm” Hồng Bàng, đã cho title của bài này là Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý để nêu ra những chân lý thời đại nguyên tử như sau.

Người Chứng Của Chân Lý

A) Chân Lý Có Thể Luôn Đúng Nhưng Luôn Không Đúng

Chân lý đương nhiên đúng rằng trong một cạnh tranh đối kháng, chuyên nghiệp, đỉnh cao, và công bằng, luôn có các quy định áp đặt chung cho các bên trực tiếp đối kháng. Hai võ sĩ quyền anh thượng đài không bao giờ có việc một bên không được đeo găng tay, không được đi giày, không được mặc quần, và không được ngay cả ra đòn tay hay đòn chân của kick-boxing – nghĩa là một bên buộc phải là cái bị thịt trong một trận đấu tranh giải quyền anh hạng nặng thế giới. Chỉ có quân mọi rợ mới ra cái quy định cấm đoán thiên vị công khai ấy. Liên Hợp Quốc là quân mọi rợ vì đã chỉ cấm Triều Tiên không được sở hữu và sử dụng vũ khí nguyên tử.

Chân lý đương nhiên đúng rằng trong một cạnh tranh đối kháng, chuyên nghiệp, đỉnh cao, và công bằng, luôn có sự “cầm cân nẩy mực” của trọng tài dựa trên các các quy định áp đặt chung cho các bên trực tiếp đối kháng. Không bao giờ có việc một đám 15 đứa trọng tài hè nhau cùng lúc thổi còi trừng phạt một võ sĩ chỉ vì võ sĩ ấy có đeo găng tay, có đi giày, có mặc quần, có ra đòn tay hay đòn chân chạm đến võ sĩ người nhà của trọng tài. Chỉ có quân mọi rợ mới thổi còi như vậy. Hội Đồng Bảo An 15 thành viên chính là quân mọi rợ vì đã chỉ thổi còi trừng phạt Triều Tiên không được sở hữu và sử dụng vũ khí nguyên tử.

Kiểu hành xử giang hồ tứ chiếng trên đã được thực thi rất nhiều lần trong lịch sử cận đại và hiện đại, mà cụ thể là hai trường hợp nổi bật sau:

1) Trong cuộc chiến tranh cụ thể của chính sử chính trị thế giới giữa Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (gọi tắt là Việt Nam) và Liên Hợp Các Tiểu Bang America (gọi tắt là Mỹ) thì Việt Nam là bên thắng trận lại bị bên bại trận là Mỹ áp đặt lịnh cấm vận triệt để với sự hoặc đồng tình hoặc im lặng của những thực thể gọi là “cường quốc tư bản” gồm những quốc-gia-đồng-minh với Mỹ hoặc giữ vai trò bàng quan sao cũng được của quốc-gia-khán-giả. Cái gọi là “tinh thần thượng võ” của thể thao khi võ sĩ bị knockout mặt mày bầm dập gảy răng tét môi đầy máu ôm chúc mừng võ sĩ đối phương thắng trận, đã không bao giờ được siêu cường nguyên tử Mỹ áp dụng đối với Việt Nam.

2) Trong cuộc chiến tranh cụ thể của chính sử chính trị thế giới giữa Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Choson (gọi tắt là Triều Tiên) và tập thể hai quốc gia Liên Hợp Tiểu Bang America (gọi tắt là Mỹ) cùng Cộng Hòa Hanguk (gọi tắt là Hàn Quốc) thì

a- Mỹ áp đặt lịnh cấm vận triệt để Triều Tiên và cấm vận liên tục với mức độ ngày càng gia tăng nặng nề nghiêm trọng hơn, với sự hoặc đồng tình hoặc im lặng của những thực thể gọi là “cường quốc tư bản” gồm những quốc gia đồng minh với Mỹ hoặc những quốc gia giữ vai trò bàng quan của khán giả;

b- Mỹ cấm Triều Tiên không được tự vệ khi áp đặt yêu cầu Triều Tiên phải hủy bỏ chương trình chế tạo vũ khí nguyên tử như điều kiện tiên quyết dù Triều Tiên sở dĩ còn tồn tại nhờ có vũ khí nguyên tử ấy để tự vệ và răn đe kẻ thù, và dù Mỹ-Hàn dứt khoát không chấm dứt các cuộc tập trận theo yêu cầu tiên quyết của Triều Tiên cho các đàm phán có liên quan đến vũ khí nguyên tử, thậm chí Mỹ cũng không chấp nhận yêu cầu của Triều Tiên muốn đàm phán trực tiếp với Mỹ chứ không thông qua “thiên hạ”;

c- Hàn Quốc tiến hành nhiều chiến thuật tâm lý chiến quyết tấn công triệt hạ chế độ Triều Tiên như lắp đặt hệ thống loa công suất lớn dọc biên giới để công kích Triều Tiên, thả khinh khí cầu qua lãnh thổ Triều Tiên rải truyền đơn kêu gọi lật đổ chế độ Triều Tiên, có sự giúp sức của các đài truyền thông Châu Âu phát chương trình tiếng Hàn nhằm cung cấp cho dân Triều Tiên những thông tin “thật” về tình hình “phản tự do phản dân chủ” của chế độ Triều Tiên; v.v.

B) Chuẩn Bị Chiến Tranh Là Lựa Chọn Duy Nhất Để Bảo Vệ Đất Nước

“Muốn có hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh” là câu châm ngôn lạc hậu, lỗi thời, yếu kém.

“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” là câu đối đã chưa từng được giải thích chuẩn xác chuẩn mực ngay cả bằng tiếng Việt.

Đem đại nghĩa để thắng hung tàn” không bao giờ là một vũ khí thực tiễn trong chiến tranh trên thực địa chiến trường, mà là một sử dụng kiểu tâm lý chiến hay chiến tranh chính trị trong nội bộ để khích lệ và trong đối ngoại để tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế hoặc phục vụ mục đích tranh biện. Trên chiến trường quyết chiến quyết tử được phân định bằng làn ranh mỏng manh của bom đạn thì cái cụ thể nhất của “thắng hung tàn” phải luôn là tiêu diệt tàn sát đối phương mà ta đã nhanh tay đặt tên cho chúng là bọn khát máu hung tàn.

“Lấy chí nhân mà thay cường bạo” luôn chỉ là câu nói của bên thắng trận sau khi đã tiêu diệt xong hỏa lực đối phương, vì rằng chỉ có kẻ ngu xuẩn mới thốt ra trước khi lâm trận trên chiến trường là nơi chỉ có bấm nút bóp cò khai hỏa vũ khí tối tân nã vào quân địch.

Vì vậy, không phải muốn có hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh, mà chính là luôn phải chuẩn bị vũ khí sát thương cao để nhanh chóng tàn sát quân thù ngay cửa ngõ biên giới nước nhà, đơn giản vì trong thời đại hiện nay hòa bình chỉ có thể là từ ngữ vô nghĩa, thứ chữ vô minh, sự ru ngủ hay tự ru ngủ, sự mất cảnh giác hay khiến đối phương mất cảnh giác, liều ma túy chính trị, sự tự sát, và tấm giẻ chùi chân làm sạch gót giày trước ngưỡng cửa hội đàm Liên Hợp Quốc.

C) Sở Hữu Vũ Khí Nguyên Tử Là Lựa Chọn Duy Nhất Đúng Để Bảo Vệ Đất Nước

Dân tộc Châu Sơn là dân tộc dữ dội dữ dằn. Không dữ dội dữ dằn, dân tộc ấy đã không thể tồn tại trước gót giày xâm lược tàn sát đẫm máu của Tàu và của Nhật.

Dân tộc Lạc Hồng là dân tộc dữ dội dữ dằn. Không dữ dội dữ dằn, dân tộc ấy đã không thể tồn tại trước gót giày xâm lược tàn sát đẫm máu của Tàu, của Pháp, của Nhật, của Mỹ, của Campuchia.

Chính vì dữ dằn và dữ dội, mức độ cực đoan của cả Triều Tiên và Hàn Quốc là như nhau, mặc dù cả hai đều có “chính nghĩa” riêng để chống nhau do cả hai là hai quốc gia thành viên riêng biệt của Liên Hợp Quốc.

Chính vì dữ dằn và dữ dội, mức độ đối kháng của cả Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Việt Nam Cộng Hòa là như nhau, mặc dù duy chỉ có Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa có “chính nghĩa” trên cơ sở (a) tổng tuyển cử thống nhất đất nước minh định tại Hiệp Định Geneve hình thành từ chiến thắng Điện Biên Phủ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trước Pháp Quốc giải phóng cả Đông Dương, (b) “Miền Nam” là lãnh thổ thuộc Liên Hiệp Pháp lệ thuộc Pháp và không có quyền lực bất kỳ kể cả về quốc phòng, và (c) “Miền Nam” không được Pháp xem như đối trọng chính trị ngang tầm với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ở Hội Nghị Geneve nên đã phá thối bằng cách không tuân thủ thực hiện “tổng tuyển cử”.

Hàn Quốc kiên quyết “Bắc Tiến” xóa sổ Triều Tiên. Triều Tiên kiên quyết “giải phóng” Hàn Quốc.

Việt Nam Cộng Hòa kiên quyết “Bắc Tiến” xóa sổ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, kiên quyết “dọn sạch” các mầm mống “thân Cộng” trong dân chúng Việt Nam Cộng Hòa, và mong chờ Mỹ ném bom nguyên tử tiêu diệt Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa; thậm chí sau khi Việt Nam Cộng Hòa bị xóa sổ vĩnh viễn, những kẻ tháo chạy liên tục tổ chức “vũ trang phục quốc”, gây nổ phá hoại, chống đối bằng chữ/bằng lời/bằng biểu tình/bằng vận động/bằng tài trợ/bằng vu vạ/bằng vu khống/bằng sự điêu ngoa đẻ tin láo xạo. Trong khi đó, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa kiên quyết dũng vũ lực giải phóng cho bằng được Miền Nam khỏi ách xâm lược của Mỹ, không bao giờ coi Việt Nam Cộng Hòa là “quốc gia” có chính quyền chính thống chính đạo mà chỉ là một thứ chính quyền tay sai do Mỹ lập nên mà Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa gọi là chính quyền ngụy gọi tắt là “ngụy quyền” như một phong thái không đội chung trời đầy khinh miệt khinh rẻ khinh khi.

Trước “dân tộc tính” dữ dội dữ dằn như thế, cộng thêm các đe dọa từ các cuộc tập trận quy mô khủng khiếp Mỹ-Hàn, những căn cứ quân sự đồn trú của quân đội Mỹ tại Hàn Quốc, cùng những lịnh cấm vận ngày càng tàn tệ hơn, Triều Tiên không thể không buộc phải sở hữu vũ khí nguyên tử. Cái may mắn nhất của Triều Tiên không những nhờ có các nhà khoa học kỹ thuật tài năng hàng đầu tuyệt đối trung thành với chế độ, các du học sinh tài năng khoa học kỹ thuật nguyên tử tuyệt đối trung thành với chế độ, mà chính các nhà lãnh đạo tài năng của Triều Tiên giữa sự bủa vây cấm vận và đe dọa của kẻ thù vẫn có thể hoạch định thành công xây dựng Triều Tiên thành quốc gia sở hữu vũ khí nguyên tử và sản xuất/xuất khẩu vũ khí tầm cỡ. Nhờ Triều Tiên có vũ khí nguyên tử, sự manh động mang dân tộc tính Châu Sơn của Hàn Quốc đã phải đặt dưới sự tự kềm chế và giọng điệu hòa hoãn được phô trương, kế sách “tiêu diệt mềm” được phô bày qua giảo biện về “đàm phán tiến tới thống nhất đất nước” cùng các khoản viện trợ “nhân đạo” và dựng xây khu công nghiệp tại Triều Tiên. Và cũng nhờ Triều Tiên có vũ khí nguyên tử, sự manh động mang dân tộc tính Mỹ đã phải đặt dưới sự tự kềm chế và giọng điệu hòa hoãn qua minh chứng của sự xuống nước ve vản vuốt ve Triều Tiên của các tổng thống Mỹ Bill Clinton và Barack Obama.

Việt Nam không thể có vũ khí nguyên tử vì (a) Việt Nam không bao giờ có các nhà khoa học kỹ thuật hàng đầu, (b) sự tuyệt đối trung thành với chế độ chỉ là khẩu hiệu, (c) Việt Nam không bao giờ có các du học sinh tài năng khoa học kỹ thuật, (d) Việt Nam không bao giờ có các du học sinh tài năng khoa học kỹ thuật nguyên tử tuyệt đối trung thành với chế độ, và (e) Việt Nam không bao giờ có các nhà lãnh đạo tài năng về chiến lược phòng vệ hữu hiệu nhất dám nghĩ đến việc sở hữu uy lực vũ khí nguyên tử trong bảo vệ đất nước, bảo vệ dân tộc, bảo vệ chế độ, cũng như uy thế đối ngoại của chính quyền trong tư thế sở hữu được vũ khí nguyên tử.

Không thể có vũ khí nguyên tử là một yếu điểm, nhưng yếu điểm này không thể – và không bao giờ có thể – được dùng cho sự giảo biện rằng sở hữu vũ khí nguyên tử không là lựa chọn duy nhất đúng để bảo vệ đất nước.

D) Ngụy Lý Là Chân Lý Của Chiến Tranh Tâm Lý Truyền Thông

Dân tộc Hàn là một dân tộc cực kỳ dữ dội, cực kỳ hung hãn, cực kỳ hung hăng, mà chỉ có “làn sóng Hàn”, “Kê-póp” và các “ù-pá” cùng “ù-nhí” xinh đẹp mỹ miều ngây thơ tuyệt đỉnh thánh thiện mới làm người trần thế quên hẳn cái đặc thù dân tộc tính đó của dân Hàn. Phải cực kỳ ghê gớm bất khuất như thế Triều Tiên mới trụ được trước giặc Tàu trong quá khứ cùng giặc Nhật trong quá khứ, và trước bọn Tàu của hiện tại – nghĩa là trên thế giới hiện đại ngày nay chỉ duy nhất có Triều Tiên công khai khẳng khái không luồn cúi trước Tàu, sẵn sàng cho Tàu lâm vào cảnh không thể cứng rắn với Triều Tiên.

Tuy nhiên, cái cũ rích của chiến tranh tâm lý truyền thông những năm 60 của thế kỷ trước vẫn luôn được áp dụng vượt thời gian.

Nếu như trong thế kỷ XX, báo chí chính thống Việt Nam Cộng Hòa đã đăng ra rả nhiều kỳ nhiều tháng trên trang nhất cái láo xạo gọi là “bài dịch từ nguyên tác tiếng Pháp” nhan đề “Hồi Ký Con Gái Hồ Chí Minh” nhằm tạo ra ảo cảm nơi quần chúng rằng Hồ Chí Minh sang Pháp chỉ để dan díu đú đởn với phụ nữ Pháp chứ không để tìm đường cứu nước, rằng Hồ Chí Minh có lắm con rơi tại Pháp, và rằng Hồ Chí Minh bị các con rơi nhạo báng rủa nguyền tư cách sở khanh đốn mạt của người cha sinh học của chúng; thì nay trong thế kỷ XXI báo chí mạng “chùa” chuyên dựng powerpoint (không bao giờ là video clip “động”) thảy lên YouTube láo xạo về các lãnh đạo Việt Nam hoặc các sự việc loạn lạc lầm than ở Việt Nam. Còn mấy anh truyền thông chính thống Âu Mỹ đã đưa các tin như sau về Kim Jong-un:

Người Chứng Của Chân Lý (2)Người Chứng Của Chân Lý (1)

Dù cho có ba người Mỹ “comment” rằng báo chí đã quá láo xạo khi đưa tin như vậy về Kim Jong-un, thêm một người Việt “comment” rằng đừng bao giờ tin bọn “đào thoát” vì chúng toàn là bọn đói khát, bất tài vô dụng, hèn nhát, và phản quốc, thì nhiều trăm người Mỹ khác vẫn “comment” đầy khí thế nguyền rủa Kim Jong-un là dã thú, là dã man, là phải bị tiêu diệt, v.v, thậm chí có người còn hô hào phải giết ngay Kim Jong-un, trong khi những người khác quy chụp ngay rằng tại có đầu óc cộng sản chủ nghĩaxã hội chủ nghĩa mà Kim Jong-un điên loạn, rồi kết luận nhất thiết phải tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội trên toàn cầu – tức là tự dưng lôi Việt Nam vào phạm trù đối tượng sẽ điên khùng nguy hiểm như Triều Tiên!

Khi Reuters chính thống phải dùng đến hạ sách của thứ báo lá cải bằng cách sử dụng nguồn tin rác rưởi của bọn “đào tẩu” mà bản chất luôn luôn láo xạo, truyền thông Việt Nam có kẻ đã quỳ mọp lạy Reuters ngay lập tức để hòa âm bôi nhọ Triều Tiên:

Người Chứng Của Chân Lý (2)

Truyền thông Việt Nam còn vô tư đưa tin với cách dùng từ hoàn toàn sai cứ như đang hớn hở tham gia tấn công vào danh dự và niềm tự hào dân tộc của Triều Tiên, chẳng hạn từ “trừng phạt” chỉ luôn dùng cho đối tượng sai và phạm tội trong khi Triều Tiên hoàn toàn không sai về bất kỳ điều gì và không phạm bất kỳ tội gì; từ “khuất phục” chỉ dùng cho đối tượng mạnh mẽ bất khuất bị quyền lực mạnh hơn khống chế, như vậy hoàn toàn sai vì Liên Hợp Quốc không bao giờ là quyền lực ấy; trong khi đó, chỉ có bọn ngu đần mới cho rằng Triều Tiên “theo đuổi tham vọng hạt nhân” vì không những Triều Tiên đã sở hữu vũ khí nguyên tử từ lâu mà việc sở hữu ấy không phải là tham vọng mà là sự tự vệ hữu hiệu của Triều Tiên mà Mỹ muốn tước bỏ quyền tự vệ chính đáng chính nghĩa chính đạo ấy của Triều Tiên:

Người Chứng Của Chân Lý (5)

Tương tự như vậy, việc ăn theo bọn Fake News khét tiếng như Reuters và Washington Post để loan tin “dân Triều Tiên bối rối” để làm nhục nhân dân Triều Tiên của báo Việt:

Người Chứng Của Chân Lý (4)

thì chẳng khác gì sự ngu đần của Independent khi bỡn cợt rằng chỉ cần ném xuống Triều Tiên 25 triệu chiếc iPhone và cho các vệ tinh vần vũ trên không gian cung cấp wifi miễn phí là người dân Triều Tiên sẽ vùng lên giết Kim Jong-un ngay – cứ như thể nhân dân Triều Tiên bị mù thông tin, ngu muội, không biết gì về Kim Jong-un nên nhất thiết cần Mỹ khai sáng, mở mắt, là sẽ tự tay kết liễu Kim Jong-un:

Người Chứng Của Chân Lý (3)

Như vậy sự trá ngụy đớn hèn trở thành thông tin (a) tác động khống chế nhận thức của người đọc, và (b) bôi nhọ trở thành hành vi chính danh chính đạo không bao giờ bị trừng trị.

Tác động nhãn tiền còn ở chỗ liên tưởng tự động tự nhiên. Khi thời gian giúp mọi người nhận ra “Hồi Ký Con Gái Hồ Chí Minh” chỉ là một sáng tạo láo xạo hoàn toàn của đám bồi bút vì không bất kỳ ai tìm ra được “nguyên tác tiếng Pháp” của nó, nhà xuất bản của nó, và “tác giả” của nó, thậm chí “dịch giả” của nó; thì từ đồ dần dà hình thành một phản ứng tự nhiên ngay lập tức nơi người đọc “đứng tuổi” và người đọc có trí tuệ công chính rằng Kim Jong-un khi bị bôi bẩn cùng kiểu ắt đúng là danh nhân đáng kính, đúng là anh hùng dân tộc đáng trọng, và đúng là gương sáng đáng nể của dân tộc Châu Sơn và nhân loại.

Hóa ra danh dự của một nhân vật quan trọng được khẳng định và tôn vinh chỉ khi nhân vật đó bị bôi bẩn và sự bôi bẩn được phát hiện là giả trá.

Và khi sự bôi bẩn là vũ khí chủ lực của truyền thông chính thống vốn luôn dưới lớp áo choàng sang cả lấp lánh của chân lý, chỉ có chân lý, và không gì khác hơn ngoài chân lý, thì bản thân đó là một ngụy lý đã trở thanh chân lý vậy.

E) Chân Lý Thường Được Công Nhận Bởi Số Đông Nhưng Người Chứng Của Chân Lý Sẽ Luôn Là Người Cô Độc Như Søren Kierkegaard

Tất cả những dẫn chứng và biện luận trên về các quyết định của Kim Jong-un – và của cha và ông của Kim Jong-un – ắt được số đông gật gù công nhận, không những vì các dẫn chứng biện luận ấy không-thể-tranh-cãi hay khó-thể-tranh-cãi mà còn vì chúng là sự thật hiển nhiên.

Tuy nhiên, không cần phải đi khắp cõi ta bà, chỉ cần rong chơi cuối trời quên lãng trên không gian mạng ngay tại Việt Nam cũng đã nhận ra ngay truyền thông Việt Nam thường xuyên nhơi đi nhơi lại biết bao từ ngữ xúc phạm Kim Jong-un và xúc phạm Triều Tiên mà nguồn xuất phát của chúng lại là từ bọn truyền thông chính thống Âu Mỹ bất kể bọn truyền thông này đã luôn xúc xiểm Việt Nam, láo xạo về Việt Nam, và hỗn láo gọi lãnh đạo Việt Nam là “thugs”:

Triết gia Søren Kierkegaard, nhà thơ Đan Mạch, nhà phê bình xã hội, nhà văn khôi hài, cha đẻ của Thuyết Hiện Sinh, người kịch liệt công kích thói đạo đức giả của Giáo Hội Công Giáo, đã luôn đơn độc, bị chống đối, và đã ra đi khi tuổi còn quá trẻ, để rồi hậu thế tôn vinh ông là người chứng của chân lý.

Kim Jong-un đã luôn đơn độc đối với thế giới vì đất nước của ông bị cái thế giới đầy dẫy kẻ thù và bọn vong ân bội nghĩa bủa vây, luôn bị thế giới chống đối chỉ vì ông bảo vệ hữu hiệu Triều Tiên tồn tại cho đến ngày nay thay vì đã bị tàn diệt từ nhiều chục năm trước. Ắt chỉ sau khi ông ra đi còn Triều Tiên hỗn loạn bần cùng tiêu vong vì thiếu vắng ông, hậu thế mới sẽ tôn vinh ông là bậc vĩ nhân trọn đời vì nước vì dân trong hoàn cảnh nước ấy và dân ấy luôn là mục tiêu mà Mỹ-Hàn phải tiêu diệt cho bằng được còn cả thế giới thì ngoảnh mặt làm ngơ.

*********

Từ tất cả những biện luận trên, có thể kết luận về chân lý cùng vấn nạn của chân lý rằng:

1) Sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt là để có cơ may lớn hơn cho sự sinh tồn hàng loạt, và chỉ có lãnh tụ/lãnh đạo vĩ đại thực sự mới làm cho quốc gia mình sở hữu vũ khí nguyên tử.

Nếu các lãnh tụ/lãnh đạo của Mỹ, Nga, Tàu, Anh, Pháp “vĩ đại” vì đã làm nước họ sở hữu vũ khí hạt nhân để khống chế nhân loại, thì tại sao trong khi im miệng không nói gì đến Ấn Độ, Pakistan, Israel cũng là những nước sở hữu vũ khí nguyên tử, lại lớn tiếng miệt thị Kim Jong-un, xem Triều Tiên là mối nguy hiểm “đe dọa thế giới” dẫn đến cá nhân Kim Jong-un phải bị tiêu diệt, chế độ Triều Tiên phải bị tiêu diệt, và quốc gia Triều Tiên cùng người dân Triều Tiên phải bị tiêu diệt?

Ấn Độ được Mỹ làm ngơ để là một đối trọng đáng gờm ngăn chặn Tàu “Tây Tiến” đe dọa Châu Âu vốn là tấm khiên chắn che bảo vệ Mỹ từ cánh Đông.

Pakistan được Mỹ làm ngơ để là một đối trọng đáng gờm ngăn chặn Ấn Độ trở thành một “siêu cường” như Mỹ.

Israel được Mỹ làm ngơ để là một đối trọng đáng gờm ngăn chặn Khối Ả Rập “Hồi Giáo” manh động chống Mỹ.

Triều Tiên phải bị Mỹ tiêu diệt vì trong hoàn cảnh nếu không bao giờ tiêu diệt được Nga-nguyên-tử và Tàu-nguyên-tử thì chí ít Mỹ cũng phải cố định danh sách kẻ-thù-nguyên-tử, không cho phép danh sách ấy gia tăng.

Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý.

2) Việt Nam nếu sở hữu vũ khí nguyên tử thì đã không bị Tàu liên tục tự tiện lấn chiếm ở Biển Đông, tự tiện tuyên bố chủ quyền toàn Biển Đông để tự tiện kéo dàn khoan vào Biển Đông, tự tiện quân sự hóa các hải đảo ở Biển Đông để tự tiện khống chế Việt Nam từ cánh Đông, và tự tiện hỗn xược với Việt Nam.

Ấn Độ nhờ sở hữu vũ khí nguyên tử nên Tàu chỉ có thể thậm thà thậm thụt lấn đất gây ra căng thẳng biên giới lời qua tiếng lại rồi thỏa thuận rút vũ khí hạng nặng ra khỏi “vùng tranh chấp” và rút quân, thậm thà thậm thụt xây dựng hạ tầng ở nơi thâm sơn cùng cốc không có sự canh giữ của Ấn Độ để rồi tuyên bố chủ quyền – tức ngược lại với kiểu áp dụng cho Việt Nam: tuyên bố chủ quyền trước và công khai xây dựng hạ tầng sau.

Triều Tiên nhờ sở hữu vũ khí nguyên tử nên rất hào hùng khí thế, chưa bao giờ quy lụy trước Tàu, thường xuyên đặt Tàu vào thế “đồng sự” ngang hàng trên bàn cờ chính trị với Mỹ, thường xuyên làm Tàu mất thể diện với Mỹ do Tàu không thể “ra uy đàn anh sai bảo” được Triều Tiên.

Triều Tiên nhờ sở hữu vũ khí nguyên tử nên vẫn tồn tại bất chấp các kế hoạch phá hoại hay tấn công của Mỹ đơn giản vì hậu quả của sự phá hoại hay tấn công đó cũng khiến Tàu và Hàn Quốc gánh thiệt hại lây lan nặng nề.

Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý.

3) Việt Nam sẽ không bao giờ còn có cơ hội sở hữu vũ khí nguyên tử nên vĩnh viễn phải áp dụng chiến thuật nhũn mềm và chịu đựng.

“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” – qua sự diễn giải đầu tiên trong lịch sử Việt Nam như đã nêu ở trên của tác giả bài viết này – không bao giờ là thứ vũ khí hữu hiệu ra hồn trên chiến trường của chiến tranh nguyên tử.

Ngay cả tuyên bố theo đuổi chính sách “chung sống hòa bình” cũng là tuyên bố của bên yếu thế, y hệt hình ảnh một con người nặng 60kg cao 1 mét 60 tốc độ 5km/giờ mặc áo the thâm cầm chiếc loa công suất lớn tiến đến trước bầy đàn lúc nha lúc nhúc sư tử 250kg, cọp 310kg, gấu trắng 450kg, gấu nâu 600kg, beo tốc độ 58km/giờ, linh cẩu luôn nhai sạch đến 95% dân số các mãnh thú khác kể cả chúa sơn lâm, cá sấu Úc dài hơn 5 mét, và trăn Mỹ dài hơn 8 mét, để dõng dạc tuyên bố “chúng tôi yêu hòa bình, chống chiến tranh, muốn chung sống hòa bình với các bạn” thì chỉ cho ra hoặc một truyện cười dành cho trẻ con, hoặc một cái kết hình sự pháp y rằng chỉ còn thấy có chiếc loa móp méo nằm trên mặt đất.

Việt Nam không còn có thể sở hữu vũ khí nguyên tử vì bọn siêu cường sở hữu thông qua Liên Hợp Quốc đã cấm đoán, trói tay tất cả các quốc gia còn lại, không cho phép sở hữu, và xúm lại bủa vây cấm vận triệt tiêu.

Việt Nam không còn có thể sở hữu vũ khí nguyên tử vì đã mất thời cơ từ tư duy luôn lỡ-nhịp-thành-cường-quốc của các thời kỳ lãnh đạo.

Việt Nam không còn có thể sở hữu vũ khí nguyên tử vì đã hoàn toàn sai lầm trong lĩnh vực giáo dục & đào tạo khi luôn tầm thường hóa kỹ thuật, chỉ tôn vinh từ chương chữ nghĩa học vị học hàm trong dụng nhân, nên toàn xã hội đông nghẹt “quản trị kinh doanh” “ngân hàng” “kinh tế” “kế toán” chỉ biết hoặc than thở thất nghiệp hoặc thực hiện mọi yêu cầu của lãnh đạo khiến nảy bung bét ra hết đại án này đến đại án khác; và ngoài mấy cháu “ai-ti” chỉ biết đẻ ra game-on-line hốt bạc thì mất hút mất biệt mất tăm mất tích mất dạng các nhân lực kỹ thuật cơ khí hạng nặng cao cấp/vũ khi nguyên tử lực trừ lực lượng “kỹ thuật” đóng tàu cá vớ va vớ vẩn mà công lực phát huy mạnh mẽ nhất là cực nhanh rỉ sét và uể oải ễnh bụng nhàn hạ nằm bờ; cũng như mất hút các thời cơ ấy toàn do tư duy luôn lỡ-nhịp-thành-cường-quốc của lãnh đạo tất cả các thời kỳ kiến quốc, với các kế sách mà tác giả bài viết này đã từng bảo trong nhiều bài blog là quái gở phi hiện thực như “đi tắt đón đầu” và “hợp tác bốn nhà”, v.v., ở phía Nhà Nước, hay “thiên đường cà-phê”, v.v., ở phía “đại gia tư nhân”.

Để nhạo báng một bộ phận cực lớn trong thiên hạ kém thông minh luôn ra rả xướng ca suốt về tự do ngôn luận,  người chứng của chân lý Søren Kierkegaard đã phán: “Người ta đòi hỏi quyền tự do ngôn luận chỉ vì nó là sự đền bù cho quyền tự do tư tưởng mà hiếm khi họ sử dụng. (“People demand freedom of speech as a compensation for the freedom of thought which they seldom use.”)

Để nhạo báng một bộ phận không nhỏ trong nhân gian kém thông minh luôn ra rả lập đi lập lại các điệp khúc của thế giới gian manh nguyền rủa bôi nhọ lãnh đạo Triều Tiên, tác giả bài viết này tận dụng tự do tư tưởng trước khi sử dụng tự do ngôn luận để phán:

“Kim Jong-un, Người Chứng Của Chân Lý.”

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Triều Tiên & Sự Thật Khốn Nạn  12-9-2017

Bôi Nhọ 02-12-2015

Thế Nào Là “Từ Chương”  25-11-2015

Both comments and trackbacks are currently closed.