Những Vấn Đề Khẩn Cấp Của Việt Nam

Hoàng Hữu Phước, MIB

08-5-2017

Những Vấn Đề Khẩn Cấp Của Việt Nam

Việt Nam không ở Mặt Trời, cũng chẳng ở Mặt Trăng hay Cửu Tinh (Planet Nine, quay một vòng quanh Mặt Trời mất chẵn 7.300.000 ngày Trái Đất tức 20.000 năm Trái Đất).

Nếu ở Mặt Trời thì người Việt Nam ắt đã đem đến khái niệm về Người Lửa Fireman hoặc Người Chói Ablazeman mà Hollywood chưa kịp nghĩ ra để bổ sung cho đội ngũ các siêu anh hùng truyện tranh hùng hậu đã từng mê hoặc trẻ em cư dân Sài Gòn trước 1975 như Siêu Nhân Superman, Dơi Nhân Batman, Sắt Nhân Iron Man, X Nhân X-man, V Nhân V-man, Mật Nhân Mystery Man, Dẽo Nhân Plastic Man, Báo Nhân Leopardman, Phút Nhân Minute-man, và…Xanh Lè Nhân Hulk, v.v., bán chạy hơn tôm tươi hốt bộn bạc xây dựng nên siêu cường quốc Hoa Kỳ

Screen Shot 05-05-17 at 08.20 PM

Nếu ở Mặt Trăng thì thiên hạ các nước ắt đã hàng đêm bắt ghế ngồi ngoài sân nhìn lên trển để thấy người Việt đang ca hát Bolero và bắn pháo hoa.

Nếu ở Cửu Tinh thì lẽ nào NASA đến giờ vẫn chưa chịu công bố đã phát hiện sinh vật giống con người đang sống trển?

Việt Nam ở Địa Cầu. Không cần phản biện. Tất nhiên rồi.

Thế nhưng, mọi thứ nói về thế giới như một tổ hợp riêng biệt còn Việt Nam đứng trơ vơ trong lãnh địa khác sẽ hoàn toàn điên khùng.

Bài này, do đó, nói về Việt Nam trong một thế giới chung. Và bao giờ cũng là điều đúng đắn nếu nói về mình trước tiên, tránh vết xe dính đầy phân lợn của Hillary Clinton kẻ luôn hằng năm ủn ỉn sủa về tình hình “nhân quyền” của toàn thế giới – mà thế giới ấy hoàn toàn không có Mỹ nên hoàn toàn vắng tên Mỹ trong cái gọi là báo cáo nhân quyền khắp cõi ta bà ấy.

A- Việt Nam Trên Hết

Cũng vì là một thành tố của thế giới, Việt Nam đã bày ra bao việc cho giống với thế giới, chẳng hạn cố nhét các thuật ngữ “quyền con người” vào Hiến Pháp – thay vì ra uy dạy cho nhân loại biết họ đã xâm hại “quyền con người” của người Việt ra sao – và cố ấn cái gọi là “luật biểu tình” vào cái gọi là “món nợ với nhân dân” – thay vì xuất chiêu dạy cho nhân loại biết Việt Nam khoái ngợi ca phấn đấu trở thành như Singapore mà anh Singapopre thì trở thành cường quốc nhờ ảnh dám triệt để cấm “biểu tình”. Ngoài ra, Việt Nam sính “đi tắt đón đầu” – dù việc “đi tắt” của Việt Nam luôn luôn cho thấy là Việt Nam đi lạc đi lộn sau khi vượt chặn ở khúc quanh vì thiên hạ không ngu gì không quẹo chỗ khác để khỏi bị kẻ láu cá chặn đầu đón ngõ.

Tuy nhiên, Việt Nam đã không “đi tắt đón đầu”, để vuột cơ hội bá chủ ngôn từ vào tay Donald Trump, người đã phất cao ngọn cờ Nước Mỹ Trên Hết làm gương cho nhân loại noi theo.

Đáng tiếc hơn thế, Việt Nam Trên Hết chưa bao giờ được thốt lên bởi bất kỳ vị lãnh đạo chính trị hoặc trị chính nào, dù của các triều đại phong kiến, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa, hay Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngày nay, vì (a) Việt Nam là tiểu nhược quốc và (b) lãnh đạo người Việt chẳng ai có đủ dũng khí và giọng tốt để hét lên câu nói hùng biện dù võn vẹn có mỗi 4 nốt nhạc này.

Việt Nam Trên Hết là khẩu hiệu của thứ đạo đức cao nhất và đạo lý cao nhất của mỗi người dân Việt có đạo đức cao nhất, mà lẽ ra đã luôn phải được thốt ra bằng miệng – kèm nắm đấm vung lên – bởi tất cả những ai ở cấp lãnh đạo quốc gia dù là của Việt Nam Cộng Hòa hay Việt Nam Cộng Sản.

Câu duy nhất trong toàn bộ lịch sử Việt Nam chất chứa toàn bộ khẩu khí của Việt Nam Trên Hết chính là: Việt Nam Trên Hết.

Việt Nam Trên Hết chỉ bị những kẻ hoặc kém hiểu biết hoặc gian tà cho là mang ý nghĩa cực đoan, chống toàn cầu hóa.

Thậm chí, dù chẳng bao giờ xem Việt Nam Trên Hết để làm Việt Nam đẹp hơn, sạch hơn, giỏi hơn, trí tuệ hơn, trí hóa hơn, văn minh hơn, một số người chỉ cần nghe phong phanh gì đó láo xạo là đã sẵn sàng ra tay động thủ đánh đập tóe máu người nước ngoài nào bị cho là đang chưởi Việt Nam, hoặc xúm lại ném đá người nước trong nào bị Báo Xạo Fake News chính thống của Việt Nam cho là đã mắng  dân Việt Nam có dân trí thấp.

Những Vấn Đề Khẩn Cấp Của Việt Nam (2)

Chính bởi là một thành tố tạo nên thế giới, Việt Nam nhất thiết phải có slogan “Việt Nam Trên Hết” treo trước cửa theo mô hình Nước Mỹ Trên Hết do Donald Trump khởi xướng, nếu không muốn trở thành đơn độc lẻ loi không ai giống trong một thế giới mà ai cũng khôn khéo sử dụng chiêu bài toàn cầu hóa để phục vụ một mục đích duy nhất: dụ dỗ những nước nhược tiểu ngu muội mà số lượng ngày càng vơi đi thảm hại.

“Tên Quốc Gia + Trên + Hết” là công thức tu từ hiện đại mà Donald Trump đặt ra hầu khống chế tư duy chính trị toàn nhân loại, bắt đầu từ năm 2017 cho đến năm 2199 tức đến hết Thế Kỷ XXII nếu vào thời điểm đó vẫn chưa xảy ra cuộc di dân đến Hỏa Tinh Mars để bắt đầu cuộc sống mới của những cư dân đầu tiên trong môi trường thế giới cộng sản đại đồng Toàn Hỏa Hóa marsalization của Hỏa Tinh thay thế cho cái Toàn Cầu Hóa globalization của Địa Cầu.

B- Đinh La Thăng

Trong đất nước Việt Nam Trên Hết ấy không thể không ưu tiên nói đến Đinh La Thăng, và những điều sau nhất thiết phải được phân tích để phục vụ một Việt Nam Trên Hết.

1) Gương Trảm:

Ông là một tấm gương trị chính đặt vun những bệ đá đầu tiên cho nền trị chính Việt Nam, một đất nước có vô số “chính khách” mà những đấng này

a) thường lầm tưởng hễ là đảng viên Đảng Cộng Sản tức một đảng chính trị hợp hiến hợp pháp thì tức là bản thân tự động đương nhiên đang “làm chính trị” tức là “chính khách”;

b) dù vậy vẫn không dám công khai nhận mình là “chính khách” hay “làm chính trị” vì không muốn bị Đảng hiểu lầm mình đã xa rời thân phận tuyệt đối trung thành với Đảng để ngang hàng với Đảng;

c) cũng vì vậy mà ngay cả khi đã trở thành nghị sĩ vẫn không dè mình đã chính thức mang thân phận “chính khách” hay “làm chính trị” theo tiêu chuẩn hàn lâm thực tế thực hành thế giới;

d) mà cũng vì vậy mà dù là đảng viên cao cấp trong Quốc Hội hay Chính Phủ vẫn không sẵn có tự thân đủ đầy kiến thức chính trị (kiến thức chính trị không phải là hiểu biết thuộc nằm lòng chủ nghĩa cộng sản, nhuyễn nhuần các bài soạn của tuyên giáo để đạt trình độ cao cấp lý luận chính trị vốn chỉ để dùng nói chuyện thời sự với “đại cử tri” chứ không để hùng biện trực tiếp trực diện với dân chúng và với kẻ thù; mà là kiến thức tổng hợp về tất cả các lĩnh vực có liên quan thuộc các hệ thống chính trị khác nhau ở các nước chính trị khác nhau vận hành guồng máy chính trị khác nhau) cùng năng lực và kiến thức trị chính (tức tất cả các kiến thức có liên quan đến quản trị đời sống quốc gia bao gồm – song không chỉ giới hạn bởi – luật pháp, tư bản, kinh tế, sản xuất, kinh doanh, đầu tư, an ninh, quốc phòng, giáo dục, tôn giáo, v.v. và v.v.); và

e) do tất cả những đặc thù không rõ ràng được nêu rõ ràng ở trên, chỉ có thực quyền duy nhất trong tuyển dụng nhân sự ở cơ quan và quyết định chi tiêu ở cơ quan chứ không ai có bất kỳ thực uy nào để thi thố trừ việc ra uy xử bức cấp dưới nào dám chống các tiêu cực tiền bạc của mình, dám từ chối không thực hiện các thương vụ của riêng mình, hoặc dám sở hữu năng lực và trí tuệ có thể đe dọa chiếc ghế lãnh đạo của mình.

Trước thực tế trầm kha trên, Đinh La Thăng đã xuất hiện như một điển hình của một chính khách đầu tiên có cả thực quyền và thực uy khi trảm tướng mà không sợ tướng ấy là con cái/thuộc hạ của đại nguyên soái nào, ngay cả khi trong tay không hề có thượng phương bảo kiếm để tiền trảm hậu tấu.

2) Công Bộc Chơi Cha:

Đinh La Thăng khi trảm tướng đã nêu bật một chân lý của muôn đời mà Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã chưa từng quan tâm áp dụng là

(a) luật pháp về phúc lợi xã hội là dành cho dân chúng chứ không dành cho công-bộc-của-dân tức quan chức/công chức chính quyền; do đó

(b) quan chức/công chức chính quyền phải quyết tâm bảo đảm luật pháp lao động được thực thi cho người dân chứ không phải quyết liệt đòi bản thân quan chức/công chức được luật pháp lao động bảo vệ; tương tự,

(c) những sai phạm của quan chức/công chức nhất thiết phải bị trừng trị ngay, xử lý ngay, gông cổ ngay, xử tội nghiêm khắc nhất ngay, vì liên quan đến an bình của dân chúng và an nguy của thể chế, không thể phải trải qua các bước quy trình luật pháp dân sự vốn chỉ áp dụng để xử lý sai phạm của dân chúng.

3) Định Nghĩa Lãnh Đạo:

Một lãnh đạo không dám trảm tướng chỉ có nghĩa

(a) đó không phải là lãnh đạo mà chỉ là hình nộm được đặt lên để thực hiện các mệnh lệnh của nhóm lợi ích,

(b) đó là lãnh đạo có tì vết trên cả nghiêm trọng trong quá khứ mà các tướng do biết rõ nên sẽ không có lãnh đạo nào dám trảm,

(c) đó không là người leo lên ghế lãnh đạo nhờ tài năng cá nhân mà do chạy chức chạy quyền nên phải cố bám ghịt lấy ghế bằng mọi giá kể cả làm ngơ không bao giờ trảm ai cả, hoặc

(d) đó là lãnh đạo lo chăm chỉ kiếm ăn kiếm chác kiếm tiền trong suốt nhiệm kỳ nên để yên cho người khác cùng vầy đoàn kiếm ăn kiếm chác kiếm tiền cho đông vui khí thế, v.v.

Như một nhà lãnh đạo thực thụ, Đinh La Thăng đã trảm tướng và những phát hiện cùng cáo buộc gần đây đối với Đinh La Thăng mới được hé lộ lại cho thấy sự nghiêm trọng cơ bản nhất lại không phải về “tiêu cực” hay “lam nhem tài chính” có thể có của Đinh La Thăng – vì việc trảm tướng cho thấy dường như Đinh La Thăng không có tiêu cực gì để che dấu hay để kẻ bị trảm moi ra trả thù – mà là một vấn nạn khác nguy hại hơn tỷ lần, liên quan đến Đảng Cộng Sản Việt Nam.

C- Đảng Cộng Sản Việt Nam

Như đã viết chi tiết trong một bài trước đây về các vũ khí dũng mãnh của Đảng Cộng Sản Việt Nam, Đinh La Thăng chỉ là một cái tên để đặt cho vấn nạn nhụt cùn của các vũ khí từng là bách chiến bách thắng của Đảng Cộng Sản Việt Nam, mà đỉnh điểm bất tài vô dụng Việt Nam thời hiện đại đang gánh chịu là Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Nếu thực sự Đinh La Thăng đã có những sai phạm nghiêm trọng về tài chính từ trước khi trở thành bộ trưởng, phải chăng Trung Ương Đảng đã hoặc (a) muốn bao che cho Đinh La Thăng vì “đồng bệnh tương lân”, hoặc (b) tuân lệnh Bộ Chính Trị ém nhẹm các nội dung nhạy cảm, hoặc (c) cung cách làm việc đặc thù của Trung Ương Đảng là chưa ra tay nếu như ngân khố quốc gia từ tiền thuế của dân chưa bốc hơi đủ chẳn số nhiều chục ngàn tỷ, hoặc (d) chính Trung Ương Đảng mù quáng mặc định cho rằng đã là nhân sự lãnh đạo của Đảng tất nhiên tự động tài ba tự động liêm chính tự động là học trò giỏi của lãnh tụ Hồ Chí Minh, hoặc (e) Trung Ương Đảng không có – hoặc không dám – giám sát cán bộ cấp cao, hoặc (f) Trung Ương Đảng sợ bị vạch mặt tố cáo tham nhũng bởi những cán bộ cấp cao mà Trung Ương Đảng muốn xử tội tham nhũng nên cứ nấn ná cho đến lúc tầy huầy tanh bét sụp đổ vô phương cứu vãn trước công luận, và hoặc (g) Trung Ương Đảng quá tin tưởng vào Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam?

Do Việt Nam là một thành tố – và tác nhân – quan trọng của thế giới, Đảng Cộng Sản Việt Nam đương nhiên cũng là một thành tố – và tác nhân – quan trọng của chính trị thế giới, mà những tư vấn sau đây của tác giả bài viết này dứt khoát là những việc cực kỳ bình thường được áp dụng bởi nhân loại nhưng Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn chưa hề được bất kỳ đảng viên cộng sản nào tư vấn tương tự khiến Đảng cứ bị ô danh một cách tự nguyện:

1) Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam:

Đinh La Thăng nếu phạm tội nghiêm trọng thì vì sao vẫn được Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam giới thiệu ứng cử Quốc Hội trở thành nghị sĩ Khóa XI, XIII, XIV?

Phải chăng cụm công việc duy nhất của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam là

(a) hợp thức hóa tất cả các hồ sơ ứng cử Quốc Hội của các đảng viên cấp cao mà không hề có trách nhiệm theo dõi nhân sự của Đảng từ lâu trước đó để khi đúng thời điểm thì giới thiệu “đảng tài” (tức đảng viên tài, trên cả nhân tài hay hiền tài) cho Đảng và Quốc Hội những ứng cử viên tài đức ấy hoặc cản ngăn những ứng cử viên đảng viên bất tài hoặc vô đức hoặc bất tài vô hạnh mà Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam nắm rõ;

(b) hợp thức hóa tất cả các hồ sơ ứng cử Quốc Hội của các đảng viên cấp cao mà không hề có trách nhiệm kiểm tra thẩm tra khẩn trương kiểu nước tới chân mày mới nhảy nghĩa là vào một hai tuần trước kỳ bầu cử hễ “trên gởi gắm” đảng tài nào thì Mặt Trận sẽ tích cực “giới thiệu” ngay chính đảng tài ấy cho Quốc Hội như những ứng cử viên tài đức vẹn toàn có hồ sơ cá nhân mỹ miều, và

(c) sau bầu cử Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân các cấp thì thư giản nghỉ ngơi chờ mỗi năm hai lần tổ chức tổng hợp ý kiến cử tri để Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc ra Quốc Hội thong thả đọc với giọng nhừa nhựa gây buồn ngủ phi-hùng-biện trong 45 phút hoặc mỗi năm chờ có thiên tai thì tổ chức xin tiền doanh nghiệp để đi cứu trợ?

Những người dân công chính ắt có ước mong lãnh đạo Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam công khai những công việc thành tựu quan trọng nào đó mà Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đã thực hiện vì không muốn chỉ khi lãnh đạo Mặt Trận hoặc qua đời hoặc bị tố tham nhũng mới kinh ngạc thấy báo chí chính thống liêt kê ngất ngút tràn ngập ngợi ca công đức công trạng công lao người quá cố hay kẻ phạm tội.

Trước thực tế về sự vô dụng của một tổ chức chính trị của Đảng mà hàng năm Quốc Hội phải thông qua lượng ngân sách khổng lồ cho hoạt động nhàn cư nhàn nhã nhàn hạ nhàn rổi của , nhưng lại vô trách nhiệm giới thiệu vào hàng ngũ nghị sĩ những kẻ như Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Thị Nguyệt Hường, Châu Thị Thu Nga, Vũ Huy Hoàng, v.v., và nay làm Đảng phải muối mặt xử lý vụ đầy tranh cãi của nghị sĩ Đinh La Thăng vốn cũng là một trong những người mà Mặt Trận hoan hỷ giới thiệu; đặc biệt là

Trước thực tế những tầy huầy lộ liễu đầy tì vết của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam cùng những Mặt Trận Tổ Quốc các tỉnh thành trong đó có Thành phố Hồ Chí Minh, Tỉnh Cần Thơ, Tỉnh Bình Định, Tỉnh Hà Tĩnh, v.v., về “giới thiệu nhân sự” cho Quốc Hội Khóa XIV, thậm chí có Phó Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam nghị sĩ Nguyễn Thị Nguyệt Hường lại chối bỏ tổ quốc Việt Nam để ôm của cải ra làm công dân đảo quốc nọ đã làm lộ rõ sự bất tài vô dụng của chính vị Ủy Viên Bộ Chính Trị Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam;

Trước thực tế bất tài, thiểu năng, vô dụng của lãnh đạo Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam cùng những Mặt Trận Tổ Quốc các tỉnh thành trong đó có Bình Dương, Nghệ An, v.v., đối với các vụ “biểu tình” gây rối và bạo loạn, đặc biệt của giáo dân vốn là đối tượng dân vận của Mặt Trận Tổ Quốc;

Kiến nghị của Nghị sĩ Quốc hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đối với Đảng, do đó, như sau:

i– Sa thải và cách chức Chủ Tịch và các Phó Chủ Tịch của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam và của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam ở những tỉnh thành đã thất bại trong cả hai nhiệm vụ “giới thiệu ứng cử viên” Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân các cấp, và công tác dân vận địa phương.

ii- Sửa đổi “quy trình” bổ nhiệm Chủ Tịch và các Phó Chủ Tịch của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam và của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam ở cấp tỉnh thành, từ nay có quy định trách nhiệm cụ thể nếu để xảy ra việc giới thiệu ứng viên bất tài vô hạnh và để xảy ra “biểu tình” bạo loạn ở địa phương.

iii– Sửa đổi “quy trình” bổ nhiệm Chủ Tịch và các Phó Chủ Tịch của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam và của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam ở cấp tỉnh thành, theo đó sẽ không bao giờ dựa vào đảng tịch, chấm dứt quy định quái gỡ Chủ Tịch Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam phải là Ủy viên Bộ Chính Trị chỉ để ngồi cho đủ mặt trong Bộ Chính Trị, nghĩa là từ nay trao các chức vụ cao nhất của Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam và của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam ở cấp tỉnh thành cho những công dân yêu nước có đủ đức tài, dám nhận và chịu trách nhiệm đối với các chức năng nhiệm vụ của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, bất kể đó là người ngoài Đảng hay là đảng viên bình thường mà cả hai xuất thân này đương nhiên không bao giờ là Ủy viên Bộ Chính Trị vì chẳng có việc gì để làm trong Bộ Chính Trị.

iv– Ban Bí Thư Trung Ương Đảng phải đổi mới tư duy, không thể đem áp dụng vào Thế Kỷ XXI này lề lối tư duy những nhà cách mạng Thế Kỷ XIX trong dụng nhân và trách nhiệm, nghĩa là từ nay phải sử dụng đúng nhân sự trên cơ sở đức tài (luôn định lượng cực kỳ cụ thể được) chứ không trên cơ sở quá trình tu dưỡng chính trị (chỉ có thể định tính), và trách nhiệm từ nay là của chính Ban Bí Thư chứ không phải luôn là của cấp thừa hành mỗi khi xảy ra sai sót phải thi hành kỹ luật.

2) Truyền Thông Chính Thống Việt Nam:

Truyền thông chính thống của Việt Nam từ ngày Giải Phóng Miền Nam đến nay chưa hề có bất kỳ công trạng nào để chứng tỏ bản thân nó chính là công cụ tuyên truyền hiệu quả của Đảng, như minh chứng qua sự thật rằng đạo đức xã hội ngày càng suy vi, ổn định tư tưởng xã hội ngày càng xa vời, v.v.

Như Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đã từng nêu trong vài bài viết trước đây, chưa bao giờ truyền thông đưa được bất kỳ gương sáng thanh bạch thanh liêm thanh sạch thanh bần nào của bất kỳ quan chức cao cấp nào, mà chỉ thỉnh thoảng nêu vài tin về tài xế nào đó tiết kiệm xăng cho cơ quan, hay nhân viên cấp thấp nào đó trả lại tiền thừa của khách để quên, hoặc người dân thấp cổ bé miệng nào đó sống đời đạo hạnh đạo đức vì đạo lý, v.v., cứ như thể thanh bạch thanh liêm thanh sạch thanh bần là những đức tính chỉ của người thường dân chứ không hề được phép có nơi tầng lớp lãnh đạo vậy.

Ấy vậy mà mỗi khi có một chức sắc cấp cao nào đó bị vướng tiêu cực là đột nhiên báo chí làm dân chúng sững sốt ngạc nhiên khi đầu tư tâm huyết viết bài về những bí mật quốc gia tức là về cái “đạo đức” nào đó và cái “tài năng” nào đó mà vị chức sắc ấy đã từng lén thi thố (chỉ cho nhà báo biết) thật nhiều năm trước khi bị tố, rồi báo chí kêu gọi phải xét công-tội phân minh. Hóa ra cái tốt của một đảng viên tinh hoa chính trị chức sắc cấp cao là thông tin tối mật của truyền thông, mà nếu chức sắc ấy đừng bị tố thì thông tin sẽ mãi là bí mật để rồi một nhà báo nào đó sẽ viết thành sách dày cộm hốt bạc khi vị chức sắc ấy về với tổ tiên, trong đó nhà báo tác giả sẽ khoe chính mình là người gần gũi nhất, hiểu biết nhất, được nghe nhiều lời tâm sự thiết tha nhất của đấng đức tài quá cố ấy của Đảng.

Kiến nghị của Nghị sĩ Quốc hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đối với Đảng, do đó, như sau:

FAKE NEWS của truyền thông chính thống Việt Nam là một sự thật – như đã từng được chứng minh cụ thể qua việc truyền thông chính thống ấy đã từng nhét chữ vào mồm Nghị sĩ Khóa XIII Hoàng Hữu Phước bảo rằng chính ông ta mắng dân Việt Nam “dân trí thấp” nhằm hỗn láo gây áp lực tống cổ ông ấy ra khỏi Quốc Hội, hoặc qua các tầy huầy gần đây của truyền thông làm nhục Đảng qua các hành vi “tác nghiệp” đẻ ra toàn FAKE NEWS của bọn chúng. Vì vậy, nhất thiết Đảng phải hoặc dày công chấn chỉnh giáo dục lại truyền thông hoặc đơn giản sa thải các lãnh đạo của truyền thông nào bá láp bất tài vô dụng, rồi giao việc quản lý truyền thông cho thế lực mới của Đảng trong thời đại mới như nêu ở phần 5 dưới đây.

3)  Lãnh Đạo Việt Nam Về Chính Trị:

Đảng đã hoàn toàn đúng trong Thế Kỷ XX khi lãnh đạo chính trị giữ vai trò quyết định tuyệt đối và lãnh đạo chính trị cũng phải đồng thời là lãnh đạo trị chính.

Đảng đã không còn đúng trong Thế Kỷ XXI do lãnh đạo chính trị thời đại hiện nay nhất thiết phải chỉ về chính trị (thể chế quốc gia và ngoại giao) cùng vài thiết chế liên quan đến an ninh quốc phòng và an ninh tiền tệ, mà không là kiêm lãnh đạo trị chính – tức trị quốc – trên tổng thể. Điều này được lý giải trong phần 4 dưới đây.

Hậu quả nhãn tiền của việc không tự điều chỉnh các quy trình ngay từ đầu Thế Kỷ XXI là ngày càng nhiều đảng viên cấp cao được giao nhiệm vụ quản lý doanh nghiệp nhà nước khổng lồ đã trở thành tội phạm làm tan nát các doanh nghiệp ấy. Còn Nghị Quyết Trung Ương Đảng 4 Khóa XII đã phải nêu rằng:

“…Một số chỉ tiêu kinh tế – xã hội chưa đạt kế hoạch; nhiều chỉ tiêu, tiêu chí trong mục tiêu phấn đấu để đến năm 2020 nước ta cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại không đạt được. Nhiều hạn chế, yếu kém trong các lĩnh vực giáo dục và đào tạo, khoa học và công nghệ, văn hoá, xã hội, y tế chậm được khắc phục…”

Điều này mặc nhiên thừa nhận sự thất bại trong choàng gánh việc trị chính tức trị quốc đối với những lĩnh vực chỉ dành riêng cho sự quản trị của những chuyên gia thực thụ, vì rằng sự bổ nhiệm những đảng viên cấp cao “choàng gánh” việc quản lý những lĩnh vực phát triển kinh tế-kinh doanh, xao nhãng phần quản lý “chính trị” tất nhiên dẫn đến nhận định cũng trong Nghị Quyết ấy rằng:

“… Bốn nguy cơ mà Đảng chỉ ra vẫn còn tồn tại, có mặt diễn biến phức tạp. Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên và tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí chưa bị đẩy lùi. Một số mặt công tác xây dựng Đảng, xây dựng hệ thống chính trị chuyển biến chậm…”

4) Quản Trị Việt Nam Về Trị Chính:

Xây một chiếc cầu mới hay sửa một chiếc cầu cũ: Đảng lẽ nào xăng tay áo lên lao động đích thân xây sửa, không chấp nhận đó là việc của những kỹ sư hay những người thợ chuyên nghiệp ngoài Đảng mà Đảng vừa không thể tin tưởng vừa không thể tin mình giám quản được họ?

Dạy tiếng Anh lẽ nào phải do Đảng đích thân giảng dạy, không chấp nhận đó là việc của các giảng viên chuyên nghiệp ngoài Đảng mà Đảng vừa không thể tin tưởng vừa không thể tin mình giám quản được họ?

Việc lắp ráp điện thoại di động hoặc thiết bị vệ sinh lẽ nào phải do Đảng đích thân lắp ráp, không chấp nhận đó là việc của những kỹ sư hay những người thợ chuyên nghiệp ngoài Đảng mà Đảng vừa không thể tin tưởng vừa không thể tin mình giám quản được họ?

Việc cứu nạn hay cứu hộ hoặc bắt giữ tội phạm gián điệp lẽ nào là việc của Đảng phải trực tiếp thực hiện mà không là việc của những công dân ngoài Đảng hào hiệp qua đường mà Đảng vừa không thể tin tưởng vừa không thể tin mình giám quản được họ?

Việc giải phẩu thay gan lẽ nào là việc của Đảng phải trực tiếp thực hiện mà không là việc của những bác sĩ phẫu thuật chuyên gia ghép tạng ngoài Đảng mà Đảng vừa không thể tin tưởng vừa không thể tin mình giám quản được họ?

Tất cả các chương trình cải cách giáo dục – kể cả cái dự án cải cách đang được soạn thảo – dứt khoát sẽ thất bại tuyệt đối như nhiều chục năm qua, đơn giản vì các dự án tiền tỷ ấy luôn được giao cho cùng một đội ngũ ngu xuẩn gồm chỉ các giáo sư tiến sĩ đảng viên cao cấp, hoàn toàn không có sự tham gia tư vấn chuyên nghiệp và tham gia soạn thảo chuyên nghiệp của những công dân ngoài Đảng có tri thức cao về chương trình giáo dục.

Đời sống xã hội rõ ràng có vô số những câu hỏi như thế cho vô số các hoàn cảnh, các yêu cầu, các lĩnh vực – kể cả lĩnh vực trị chính tức trị quốc – , v.v., mà phải có bàn tay của những nhà chuyên nghiệp ngoài Đảng là các công dân tài đức yêu nước có trách nhiệm.

Tất cả các Bộ trong guồng máy trị chính quốc gia như Kinh Tế, Công Thương, Kế Hoạch Đầu Tư, Giáo Dục, Y Tế, và Nội Vụ, cũng như tại các tập đoàn kinh tế nhà nước chỉ có thể góp phần xây dựng Việt Nam thành cường quốc nếu được lãnh đạo bởi những nhà chuyên nghiệp ngoài Đảng là các công dân tài đức yêu nước có trách nhiệm, chứ không phải bởi các đảng viên cao cấp có bằng cấp tiến sĩ mà Đảng đã đặt để vào những chiếc ghế lãnh đạo cấp cao.

Một chân lý không bất kỳ ai có bằng cấp cao cấp lý luận chính trị có thể phản bác lại được là: vĩnh viễn không bao giờ có chuyện Việt Nam trở thành cường quốc nếu lãnh đạo các cơ quan trên luôn phải là các đảng viên cao cấp của Trung Ương Đảng.

Đảng là để hoạch định đường lối đối nội và đối ngoại, kiểm tra và giám sát việc thực hiện các đường lối ấy. Đảng dứt khoát phải giao việc định hướng/kiểm tra/giám sát cho những đảng viên Cộng Sản tài đức. Đảng dứt khoát phải giao việc thực hiện cho những công dân Việt Nam tài đức. Đây là cách dụng nhân duy nhất đúng cho một Việt Nam cất cánh bay cao đến thịnh cường.

5) Thế Lực Mới Của Đảng Trong Thời Đại Mới:

Đảng đã thành công tuyệt đối trong chiến tranh Thế Kỷ XX tuyệt đối nhờ vào thế lực những người tuyệt đối theo Đảng trung thành với Đảng  tức followers, một thế lực duy nhất lấp biển dời non. Những người tuyệt đối theo Đảng gồm một ít người được kết nạp Đảng và đông đảo người vì yêu nước, thù Tây, yêu độc lập tự do, kính lãnh tụ Hồ Chí Minh.

Đảng đã không – hoặc chưa – thành công trong hòa bình Thế Kỷ XXI vì Đảng vẫn không nhận ra thực tế rằng đã hình thành hai thế lực riêng biệt gồm followers (những người theo Đảng) và supporters (những người hết lòng vì Đảng).

Followers hiện chỉ gồm có những đảng viên dù trong quân đội, chính quyền, hay đoàn thể, cơ quan, nghĩa là thuộc guồng máy và dưới sự lãnh đạo chính trị của Đảng. Không thể mặc định Followersnhững người hết lòng vì Đảng vì có một bộ phận không nhỏ – chưa đến mức độ bầy sâu như cách dùng từ không đúng, phóng đại, không bằng chứng cụ thể mang tính pháp luật, của “the then president” (cựu) Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang – followers gây ra những vụ trọng án kinh tế hoặc trọng án phản quốc. Chưa kể, followers hiện nay không tự động mang ý nghĩa trung thành với Đảng, hết lòng vì Đảng, do chưa thể chứng minh định lượng được là các đảng viên cao cấp đã thấm nhuần lời dạy của lãnh tụ Hồ Chí Minh và noi theo gương sáng của Người. Followers, do đó, bao gồm cả những kẻ vào Đảng là do follow chạy theo quyền lực và lợi ích cá nhân.

Supporters hiện là

– Nhiều chục triệu người Việt yêu nước, yêu độc lập tự do, kính lãnh tụ Hồ Chí Minh, yêu hòa bình, công nhận sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản về chính trị, đánh giá cao những cống hiến và thành tựu của Đảng về chính trị và trị chính, v.v., sẵn sàng sử dụng ngôn ngữ để bảo vệ Việt Nam, chính thể Việt Nam, chính phủ Việt Nam, nhưng không thích sự ràng buộc hữu hình về đảng tịch với Đảng Cộng Sản Việt Nam; và

– Những người sống ở nước khác có thể chế chính trị khác với Việt Nam nhưng yêu công lý, yêu hòa bình, yêu lẽ phải, kính lãnh tụ Hồ Chí Minh, tôn trọng Hiến Pháp/luật pháp/thể chế chính trị Việt Nam, được cụ thể hóa qua những hành động ủng hộ đa dạng khác nhau.

Với phân tích như trên, supporters là thế lực đông nhất, mới nhất, và tốt nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong thời đại mới.

Kiến nghị của Nghị sĩ Quốc hội Khóa XIII Hoàng Hữu Phước đối với Đảng, do đó, như sau:

a) Đảng nhất thiết phải bảo vệ nguồn lực quý từ followers để bảo vệ nước nhà và bảo vệ Đảng;

b) Đảng nhất thiết phải bảo vệ nguồn lực quý từ supporters để bảo vệ chính nghĩa của Đảng và phát triển nước nhà;

c) Đảng nhất thiết phải lịnh cho công cụ truyền thông của Đảng phải tuyệt đối công khai bảo vệ, công khai nhân rộng, công khai ủng hộ các hành động công khai của supporters;

d) Đảng nhất thiết phải trừng trị ngay và trừng trị công khai công cụ truyền thông nào của Đảng dám “nhét chữ vào mồm” supporters để vu vạ supporters, xách động thế giới mạng công kích hay đích thân sử dụng phương tiện của Đảng công kích supporters; mà hành động trừng trị của Đảng đối với truyền thông vi phạm là để khích lệ sự gia tăng của supporters, động viên cụ thể supporters, biến tập thể đông đúc supporter-thụ-động (“like”/naïve supporters) có lòng ái quốc tự nhiên và có tư duy ủng hộ Đảng thành đoàn quân supporter-chủ-động-toàn-tâm-toàn-ý (proactively involved/engaged supporters) có hành động ái quốc mạnh mẽ thể hiện qua hành động tích cực bảo vệ chính nghĩa quốc gia có sự lãnh đạo của Đảng; và

e) Đảng thể chế hóa nội dung tôn vinh và bảo vệ supporters trong các nghị quyết của Đảng, vì rằng các bản toàn văn của các nghị quyết của Trung Ương Đảng từ trước đến nay chưa bao giờ nêu nội dung này, khiến các nghị quyết ấy chỉ để các đảng viên tham khảo để thực hiện – nếu thực sự hiểu để được gọi là “quán triệt” và thực sự có năng lực thực hiện để nghị quyết tiếp theo không mãi nêu vài thành tựu của quá khứ xa xưa đã trở thành quen thuộc còn kỳ dư toàn những điều tồn tại cần khắc phục cho 5 hay 10 năm tiếp theo – chứ không là thứ người dân quan tâm tìm đọc để thấy chính mình trong đó.

Thực tế đời sống đã chứng minh nội dung thuần lý thuyết khi tiếp tục để người dân tài đức ở ngoài việc trực tiếp lãnh đạo trị chính tức trị quốc mà chỉ khuyến khích họ phản ảnh, tố giác, đấu  tranh, sẽ được lập đi lập lại trong các nghị quyết tiếp theo:

“…người đứng đầu cấp ủy, chính quyền các cấp phải thực hiện nghiêm túc việc tiếp dân định kỳ hoặc đột xuất để tiếp nhận thông tin, lắng nghe, đối thoại trực tiếp và xử lý những phản ánh, kiến nghị của nhân dân, nhất là những biểu hiện suy thoái, ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ trong cán bộ, đảng viên….xây dựng và thực hiện cơ chế bảo vệ, khuyến khích người dân phản ánh, tố giác và tích cực đấu tranh chống suy thoái, ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’…”

D- ASEAN

ASEAN là minh chứng cho sự thành công vượt bậc của Việt Nam về chính trị.

Tuy nhiên, những yếu điểm nghiêm trọng của ASEAN đã khiến dấy lên những quan ngại làm tiền đề cho những cách đặt vấn đề như sau:

1) Hoàn Tất Vai Trò Lịch Sử

Từ Tổ Chức Liên Phòng Đông Nam Á SEATO theo kiểu gọi của Việt Nam Cộng Hòa  – một thứ tương tự Liên Minh Phòng Thủ Bắc Đại Tây Dương NATO cũng theo kiểu gọi của Việt Nam Cộng Hòa – mà mục đích dựng nên là để chặn ngăn sự bành trướng của Bắc Việt xô đổ toàn vùng Đông Nam Á kiểu hiệu ứng domino, phong tỏa Việt Nam thống nhất, làm căn cứ địa cho các đoàn quân “phục quốc” đánh phá Việt Nam, sự tồn tại vươn lên mạnh mẽ trong hòa hoản hòa bình hòa hợp đầy ấn tượng của Việt Nam Cộng Sản đã làm SEATO sụp đổ, dẫn đến sự hình thành ASEAN theo phong cách hòa hoản hòa bình hòa hợp của trào lưu do Việt Nam khởi xướng, tiến đến ASEAN quyết định dẹp bỏ tất các căn cứ địa chống Cộng, đón Việt Nam vào tổ chức, tạo điều kiện cho Việt Nam chiếm ưu thế về chính trị trong ASEAN, tiến đến các vị trí cao trong những cơ quan quan trọng của Liên Hợp Quốc sau này.

Tuy nhiên, những gì đúng không phải luôn là chân lý bất di dịch, vì bản thân hoàn cảnh và môi trường tạo ra cái đúng ấy lại không bao giờ bất di dịch.

ASEAN đã trở thành lịch sử. Sự sang trang là lẽ thường tình và lành mạnh.

2) Sự Ngu Xuẩn Của ASEAN

Nếu NATO được lập nên để “liên minh phòng thủ trước mối đe dọa của Liên Xô” thì SEATO là để “liên minh phòng thủ trước mối đe dọa của Việt Nam”. Tuy nhiên, NATO là sự ràng buộc quân sự của một khối thống nhất EU, mà theo đó sự tấn công quân sự vào một nước thành viên sẽ bị xem như cả khối bị tấn công và cả khối sẽ cùng đáp trả. Trong khi đó, ASEAN chỉ là một “liên minh” lỏng lẻo thuần  kinh tế, với những thành viên được kết nạp dường như chỉ để “đông vui”, thậm chí có cả Con Ngựa Thành Troy sẵn sàng đánh phá từ bên trong, mà cụ thể là làm nhục Hoa Kỳ, khăng khăng phản đối sự “đồng lòng” ra tuyên bố chung về Biển Đông, v.v.

Như tác giả bài viết này đã nêu trong một bài viết trước đây, ASEAN đã cực kỳ ngu xuẩn khi trở thành một đối tác thành lập nên tổ chức ASEAN-Trung Quốc, cũng như đã cực kỳ xuẩn ngu khi sự “phản phé” đã tự lột mặt nạ trần trụi cho thấy ASEAN chỉ là một tổ chức có họp định kỳ, có tuyên bố vung vít cầu âu, không có sự đoàn kết hay gắn kết, và sẵn sàng chà đạp mối quan tâm của một nước thành viên chỉ để làm hài lòng Trung Quốc.

3) Bẫy Rập Vong Quốc Vong Thân

Mỗi khi có họp “thượng đỉnh” là ASEAN đều ra thông cáo chung hay tuyên bố chung – kể cả thông cáo của đương kim chủ tịch. Các thông cáo hay tuyên bố ấy, tất nhiên, mặc định có giá trị tiêu biểu cho ý chí tập thể, vì nếu không thì không ai gọi là “thông cáo chung” cả.

Là quốc gia thành viên của ASEAN,Việt Nam có khả năng sẽ vướng bẫy rập nếu như “thiểu số phục tùng đa số” nếu như chủ tịch ASEAN là  Con Ngựa Thành Troy The Trojan Horse thành công trong việc thông qua một thông cáo chung theo đó công nhận rằng Biển Đông thuộc quyền giám quản của Trung Quốc, rằng Trung Quốc có toàn quyền lập các vùng nhận diện phòng không trên Biển Đông, và rằng ASEAN hoan nghênh việc Trung Quốc cho phép các nước được tự do đánh bắt trên Biển Đông và được hưởng phần chia lợi nhuận như nhau từ việc Trung Quốc khai thác dầu hỏa cùng tài nguyên khác của Biển Đông – nghĩa là những quốc gia thành viên không có biển hoặc có bờ biển chẳng dính đến Biển Đông cũng hân hoan thông qua thông cáo chung ấy, đẩy Việt Nam thành thiểu số, thì Việt Nam có tuân theo cái “chung” ấy để bị bọn chống Cộng có cớ chưởi bới “bán nước” còn dân chúng thì phẫn nộ không?

Trong một tập thể mà chỉ có Việt Nam là cố tình ngây thơ tin tưởng vào cái toàn cầu hóa và tự do thương mại xỏ lá ba que, kỳ dư ai cũng tôn thờ lời hiệu triệu Nước Mỹ Trên Hết của Donald Trump để hình thành Nước Phi Trên Hết, Nước Thái Trên Hết, v.v., thì việc Việt Nam phải đương đầu với nguy cơ sập bẫy không bao giờ là truyện giả tưởng.

4) Việt Nam Phải Rời Bỏ ASEAN

Vì những thực tế mang tính cảnh báo trên, Việt Nam nhất thiết phải rời bỏ ASEAN ngay lập tức.

Việt Nam có thể trở thành một đối tác kinh tế của một tổ chức mới, mang tên ASEAN-Vietnam, tương tự ASEAN-China.

Đảng Cộng Sản Việt Nam, do đó, nhất thiết phải điều chỉnh lại hướng phát triển kinh tế cho một Việt Nam mới: nước Việt Nam Trên Hết, vì rằng Bất Cứ Dân Tộc Nào Có Lòng Tự Trọng Và Tự Tin Cũng Phải Đặt Chính Dân Tộc Mình Lên Trên Hết.

Những Vấn Đề Khẩn Cấp Của Việt Nam (1)

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Tân Bí Thư Thành Ủy Thành Phố Hồ Chí Minh Đinh La Thăng February 8, 2016

Làm Chính Trị & Làm Loạn  January 12, 2017

Chất Lượng Nghị Sĩ Việt Nam January 18, 2017

Về thực quyền, thực uy November 26, 2013

Sự Thiếu Khôn Ngoan Của ASEAN June 17, 2016

Nhân Tài Ư? Thật Hỡi Ơi! April 20, 2014

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Singapore February 23, 2016

Both comments and trackbacks are currently closed.