Tại sao đến bây giờ Việt Nam mới quan tâm đến việc nội dung truyền thông phải tương thích với trẻ em?

Hoàng Hữu Phước Trả Lời Câu Hỏi 4

Hoàng Hữu Phước, MIB

22-12-2017

Sự thật thứ nhất là tại tất cả các buổi tiếp xúc cử tri của Đơn Vị 1 Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII của các nghị sĩ Trương Tấn Sang, Trần Du Lịch và Hoàng Hữu Phước suốt từ năm 2011 đến 2016, đặc biệt tại Quận 4 là nơi 100% buổi đều có ít nhất hai cử tri đặt vấn đề về loạn văn hóa phẩm độc hại trên các phương tiện truyền thông đại chúng chính thống.

Sự thật thứ hai là các nghị sĩ Trương Tấn Sang và Trần Du Lịch tức hai vị độc quyền trả lời cử tri đã chưa bao giờ trả lời trực tiếp đối với các vấn nạn văn hóa mà cử tri chất vấn tại chỗ.

Sự thật thứ ba là toàn thể các báo đài có phóng viên tác nghiệp trực tiếp tại các buổi tiếp xúc cử tri ấy chưa hề có đăng clip hay bài viết hoặc thông tin về những phát biểu có thật 100% ấy của cử tri, mà chỉ tập trung nói/chiếu/viết về những ý kiến của Chủ Tịch Nước đối với chủ quyền biển đảo Biển Đông và tham nhũng, dù rằng toàn bộ các trả lời về Biển Đông luôn giống hệt các thông tin được lập đi lập lại bởi các lãnh đạo khác, còn tham nhũng thì ngoài hình ảnh đông đúc như “bầy sâu” trong ngôn từ khẩu khí của nghị sĩ lãnh đạo thì người dân cả nước chả thấy tội phạm tham nhũng thực thụ có tên họ nào cả.

Các sự việc sự thật trên chứng minh

1) Việt Nam hoàn toàn không có lãnh đạo nào của Nhà Nước quan tâm đến việc tạo ra các rào cản kỹ thuật đối với văn hóa phẩm đồi trụy của cách mạng dù thời gian đầu giải phóng đã triệt để bài trừ văn hóa phẩm đồi trụy của Mỹ-Ngụy, và đã làm ngơ để mặc cho các cơ quan truyền thông có quyền tự do hủy phá nhân cách, hủy hoại tâm hồn tư tưởng tư duy của con cháu của cử tri toàn quốc, bằng các phim ảnh/tác phẩm nội địa luôn khai thác việc hiếp dâm, đĩ thỏa, trần truồng, chước quỷ mưu ma, gian manh xảo trá, lưu manh giết chóc, ăn nói quàng xiêng, tả chân sa đọa.

2) Lãnh đạo Nhà Nước Việt Nam hoàn toàn không có sự quan tâm đến việc ngăn cấm các cơ quan truyền thông đại chúng làm giàu từ quảng cáo luôn dựa vào các sản phẩm văn hóa có tính đồi trụy, có cảnh hiếp dâm chi tiết, có diễn đĩ thỏa trần truồng, có bày chước quỷ mưu ma, có chiêu gian manh xảo trá, có trò lưu manh giết chóc, có kiểu ăn nói quàng xiêng, và có cách ăn mặc không nghiêm túc, nghĩa là có đủ thứ trừ chất lượng văn hóa nghệ thuật đỉnh cao.

3) Tại Việt Nam, cử tri không được lãnh đạo Nhà Nước lắng nghe nếu ý kiến của họ liên quan đến công kích truyền thông, bảo vệ tâm hồn lành mạnh của trẻ thơ, làm vơi thu nhập tỷ đô của truyền thông.

Câu hỏi của bạn sẽ có câu trả lời rằng nếu nay bắt đầu có như vậy thì đã bắt đầu tốt rồi.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Tham khảo:

Người Việt Tên Tiếng Anh: Tại Sao Không? 18-9-2015

Tứ Đại Ngu  2012

Vi Phạm Quyền Tự Do Cá Nhân  27-12-2016

Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ  12-9-2014

Chìa Khóa Của Cường Thịnh  05-11-2016

Lại Thu Trúc 22-12-2015

Phi Trường Tân Sơn Nhất  07-01-2009

Both comments and trackbacks are currently closed.